• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Người tôi yêu (3 Viewers)

  • Chương 37~38

Chương 37. Chi xuyên (17)

Da đầu người phụ nữ bị đau, nhưng cảm xúc càng cao hơn, nàng đưa tay vuốt ve lưng Hứa Dương, cười khanh khách không ngừng: “Em dẫn anh đi lấy không được sao?”

Hai người vừa dây dưa vừa đi đến chỗ cầu thang. Cả người người phụ nữ treo lên người Hứa Dương, Hứa Dương một mặt phải chú ý né tránh nơi bị sờ soạng, một mặt phải ôm người lên cầu thang, cả người lảo đảo, chật vật không chịu nổi.

Người phụ nữ mang Hứa Dương đến lầu bảy, tầng này hoàn toàn phong bế, hoàn toàn bất đồng với mấy tầng phía dưới. Người phụ nữ rảnh tay, nơi mã khoá ấn mấy con số, cửa vang lên một tiếng “tách”, nữ nhân ấn Hứa Dương vào bên trong, hai người trọng tâm không vững, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất. Hứa Dương lùi về sau mấy bước, dựa lưng vào vách tường hành lang, đỡ cô gái lại.

Cả hành lang chỉ có một ngọn đèn nhỏ mờ, tấm thảm vừa dày vừa nặng, đạp không vang tiếng nào. Nữ nhân vừa quấn Hứa Dương vừa đi về phía trước, đi vào trong một đoạn, càng tĩnh mịch yên tĩnh. Nữ nhân dừng bước, phí sức nhìn rõ số phòng, cô cười ha ha một tiếng, đưa tay đẩy cửa phòng, đẩy Hứa Dương vào. Hứa Dương liếc mắt nhìn trên cửa, 708.

Trong phòng lập tức truyền đến một tiếng thét, Hứa Dương nhìn vào trong, trong phòng chỉ mở một cái đèn, trên chiếc giường rộng hai mét có hai người đang nằm, người đàn ông kia nằm trên người người phụ nữ, không nhìn ra cửa, ánh đèn mờ ảo, vẻ ngoài và vẻ mặt không nhìn thấy rõ.

Hứa Dương chợt cảm thấy lúng túng, luôn miệng nói: “Đi nhầm phòng! Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Dứt lời mang người phụ nữ ra ngoài, mang ra ngoài cửa.

Người phụ nữ dường như cảm thấy chơi rất tốt, cười lớn tiếng, Hứa Dương đưa tay che miệng cô, hung ác nói: “Anh chơi em sao!”

Người phụ nữ cười một lúc, đưa tay đẩy Hứa Dương ra, bước chân trống rỗng đi về phía trước, đẩy cửa phòng 710 bên cạnh.

Nơi này ánh đèn sáng rõ, Hứa Dương không thế thích ứng ánh sáng nhức đầu, chớp mắt. Sau một lúc lâu, Hứa Đường mới mở mắt, lại thấy trong căn phòng lớn có vài cái ghế salon, ước chừng hai mươi mấy người ngồi hút thuốc bên trong. Những người này áo mũ chỉnh tề, nhìn rõ cách ăn mặc hoàn toàn khác biệt với những người ở lầu dưới.

Phương Cử ngồi trong xe theo dõi video, thoáng nhận ra người trong phòng, chợt thấy kinh hãi. Hắn liếc mắt nhìn Chu Hiểm, Chu Hiểm cũng đang nghiêm túc nhìn video, chân mày nhíu chặt.

Người phụ nữ buông Hứa Dương ra, chợt đặt mông ngồi xuống trên đùi một người đàn ông, đưa tay ôm cổ người ấy, cười nói: “Cha, đồ còn hay không?”

Người đàn ông tai to mặt lớn, mặc tây trang, lộ ra cái cổ ngắn ngủn, tự tay bóp cằm người phụ nữ một cái: “Tìm được việc vui?”

Người phụ nữ cười hì hì, ngón tay níu lấy cổ áo tây trang, hôn miệng hắn một cái.

Người đàn ông bóp mông cô một cái, “Đi tìm quản lý Vương, nói là Trương Mục ta.”

Người phụ nữ lung la lung lay đứng lên, trở lại bên cạnh Hứa Dương, giống như chim nhỏ nép vào người anh, tiếp tục mang anh vào trong – lúc này Hứa Dương mới chú ý trong phòng còn có một gian phòng.

Người phụ nữ gõ cửa: “Quản lý Vương, tôi là Kỳ Kỳ, cha tôi muốn tôi đến đây lấy thứ gì.”

Yên lặng chốc lát, cửa phòng mở ra, quản lí Vương nịnh hót cười nói: “Mời vào!” Ánh mắt ông ta dừng lại, chú ý tới Hứa Dương, có thâm ý cười cười: “Anh Tiển, anh cũng ở đây à.”

Ông khom người, để cho Hứa Dương và người phụ nữ đi vào. Trong phòng có một bộ salon và một khay trà, một đôi nam nữ đang xem như không người ôm nhau hôn môi. Nghe tiếng bước chân ba người quản lý Vương bước vào, người phụ nữ mặc váy đỏ thẫm ngồi trên đùi người đàn ông mới ngẩng đầu lên, nhìn sang hướng quản lý Vương.

Hứa Đường ngồi trước màn ảnh nhìn chằm chằm người phụ nữ, sợ hãi kêu thất thanh: “Tiểu Tinh!”

Phương Cử và Chu Hiểm cũng rét run, Phương Cử thấp giọng hô: “Hứa Dương! Đi nhanh lên!”

Vậy mà đã không kịp, Tiểu Tinh thấy Hứa Dương đang đứng sau lưng quản lý Vương ngẩng người, kinh ngạc hỏi: “Hứa tiên sinh, sao anh lại ở đây?”

Người đàn ông đang ôm Tiểu Tinh cũng ngẩng đầu lên – là Trần Khác.

Phương Cử lại quát một tiếng: “Hứa Dương! Mau rút lui!”

Hứa Dương đẩy người phụ nữ, nhấc chân chạy ra ngoài, chạy mấy bước, liền nghe trong phòng có tiếng cời báo động chói tai, ngay sau đó có một đội an ninh chạy vào cửa! Hứa Dương dừng chân, quét mắt nhìn bốn phía. Người ngồi trên ghế salon đều đứng lên, chen thành một đoàn, la hét ầm ĩ.

“Tìm con tin!” Phương Cử ra lệnh rất nhanh.

Hứa Dương đưa tầm mắt nhìn quanh, chợt móc trong túi một thanh đao Hồ Điệp, trong bao vây của an ninh, xông về phía trước, bắt giữ người đàn ông gần mình nhất.

Tình thế đột nhiên thay đổi, Phương Cử lập tức ra ngoài thông báo tình hình, ca nô đậu bên ngoài chờ lệnh xuất phát.

Hứa Dương giữ người, từ từ ra khỏi phòng, theo chỉ thị của Phương Cử, đi ra sau bong thuyền phía sau.

Tất cả đèn cũng mở ra, ánh đèn sáng loáng chiếu sáng bong thuyền như ban ngày. Lòng Hứa Dương mất khống chế, anh nắm chặt đao Hồ Điệp, nỗ lực duy trì bình tĩnh.

Hứa Đường ngồi trước màn hình che miệng lại, không dám thở mạnh.

Hứa Dương chậm rãi tới gần lan can, Phương Cử trầm tĩnh chỉ huy: “Ca nô còn ba phút nữa là đến, kiên trì một lát!”

Gió lạnh thổi mạnh, đèn pha thật giống như một thanh kiếm cắm thẳng lên bầu trời. Hứa Dương thở hổn hển, mắt bị mồ hôi làm mơ hồ không rõ. Người đàn ông bị anh kèm hai bên điên loạn gào thét, lúc này sợ đến kêu cha gọi mẹ, Hứa Dương kề lưỡi dao sát lại: “Câm miệng!”

Thời gian từng chút trông qua, đối diện Hứa Dương là an ninh đông đúc. Bởi vì lầu bảy sắp đặt gác cổng, mấy tầng phía dưới đều không được phép lên, tất cả mọi người đều gom lại ở bong thuyền lầu sáu, ngửa cổ lên trên, tiếng người la hét ầm ĩ khuấy động đêm tối yên tĩnh.

Chợt một hồi tiếng mô tô ầm ầm từ xa đến gần, Hứa Dương ngừng thở, nghe giọng nói Phương Cử lại ra lệnh lần nữa: “Nhảy xuống!”

Vừa dứt lời, Hứa Dương liền buông người đàn ông ra, xoay người phóng ra lan can, trong nháy mắt anh lấy đà nhảy xuống, một tiếng súng chói tai vang lên, giống như lưỡi kiếm bén phá tan màn đêm!

Trong khoảng thời gian ngắn, giọng nói mọi người đều biến mất.

Chỉ có tiếng mô tô ầm ầm, và đèn phan vẫn chiếu loạn, tiếng gió lạnh gào thét trong đêm tối quỷ dị.

Màn ảnh trước mặt sau hai giây lập tức tối xuống, trái tim Hứa Đường chợt ngừng đập, nghẹn ngào gào lên: “Hứa Dương!”

Tiểu Ngũ thắng gấp một cái, xe ngừng lại, Hứa Đường lập tức kéo cửa xe, đẩy tay Chu Hiểm, nhảy xuống xe, chạy như điên đến bờ biển!

Chu Hiểm lập tức nhảy xuống xe, đuổi theo Hứa Đường, đưa tay nắm lấy tay cô, ấn vào lòng mình: “Hứa Hải Đường, bình tĩnh một chút!”

Phương Cử và Chu Hiểm nhảy xuống xe, Chu Hiểm ôm đầu Hứa Đường, nhỏ giọng nói: “Em ở lại trong xe giữ liên lạc với ca nô, bọn anh lên bờ tiếp ứng! Hứa Dương sẽ không có chuyện gì, em đừng gấp gáp!”

Chu Hiểm buông Hứa Đường, cúi đầu hôn trán cô. Trong mắt Hứa Đường chứa nước mắt, dưới sự trấn an của Chu Hiểm, cắn chặt môi, gật đầu một cái.

Ba người Chu Hiểm chạy đến trong chợ, Hứa Đường trở lại bên trong xe, nhìn màn hình đen như mực, run lẩy bẩy.

Mọi nơi yên tĩnh, chỉ có gió lạnh gào thét.

Không biết đã trải qua bao lâu, lúc Hứa Đường cho rằng mình sẽ chết vì lo lắng và kinh hoảng, trong hệ thống chợt vang lên một giọng nam: “Cứu mục tiêu thành công!”

Hứa Đường giống như vừa được vớt trong nước ra, toàn thân không còn sức lực. Cô đặt sức nặng toàn thân vào ghế dựa, thở một hơi thật dài.

Nhưng vào lúc này, phía trước cửa sổ chợt bắn tới hai luồng ánh sáng chói mắt – một chiếc xe đang nhanh chóng chạy về phía cô!

Tháng chạp rét đậm, nước sông phải lạnh thấu xương, lúc Hứa Dương được mò lên đã đã lạnh đến mất tri giác. Đạn bắn xuyên qua vai anh, không bị thương chỗ hiểm. Phương Cử và Tiểu Ngũ theo xe cứu thương đến bệnh viện. Chu Hiểm chạy về tìm Hứa Đường.

SUV một mình dừng trên đường, Chu Hiểm cảm thấy căng thẳng, tăng nhanh bước chân, hô lớn: “Hứa Hải Đường!”

Bên trong xe không ai trả lời, Chu Hiểm lại gọi một tiếng, vẫn không trả lời.

Chu Hiểm chạy đến bên cạnh xe, đang muốn mở cửa xe, lại lập tức dừng lại – khăn quàng cổ màu trắng hôm nay Hứa Đường mang rơi trên đất, bị một dấu chân dẫm lên. Trái tim Chu Hiểm trầm xuống, anh đưa tay mở cửa xe.

Trong xe không có ai.

Ánh mắt Chu Hiểm trầm xuống, gọi xung quanh một tiếng: “Hứa Hải Đường!”

Không ai trả lời, chỉ có gió lạnh điên cuồng gào thét.

Nhưng lúc này, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên, anh lập tức móc ra, là số lạ. Chu Hiểm chậm rãi ấn nút nghe, đưa điện thoại sát lỗ tai, một giọng nam ôn hoà truyền tới: “Tôi là Trần Nhất Minh!”

Chương 38: Lộc Sơn (01)

Editor: Quyền Khuyên

Núi liền núi, giống như mãnh thú ngủ đông trong màn đêm.

Từ trấn Chi Xuyên đến huyện Lộc Sơn là bốn giờ chạy xe. Chiếc xe hơi màu đen tựa như mãnh thú trên người một con trùng, nằm rạp chạy về phía trước trong màn đêm của mùa đông.

Tay Hứa Đường bị trói ra phía sau và bị ném vào ghế sau. Trần Nhất Minh cũng không che miệng cô lại, Hứa Đường cũng biết ở nơi thưa thớt không người như trên quốc lộ Bàn Sơn, kêu cứu không có tác dụng.

Trần Nhất Minh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, sau khi hắn cùng Chu Hiểm nói chuyện điện thoại xong, vẻ mặt hình như vui vẻ hơn so với trước kia. Hắn tháo lỏng áo sơ mi cà vạtmột chút, mở cửa sổ ra một chút, thậm chí để cho tài xế mở radio.

Tóm tắt yêu cầu đơn giản rõ ràng của Trần Nhất Minh với Chu Hiểm: giao ra tất cả các video do Hứa Dương quay được, không được sao lưu lại; chuyển toàn bộ cổ phần của Chu Hiểm tại công ty vận chuyển sang tên hắn.

Bên trong xemở bài《My Funny Valentine》của Don Ellis, Trần Nhất Minh nhắm mắt lại, ngón tay gõ nhẹ theo tiết tấu trên đầu gối, "Hứa Đường, có nhớ bài hát này không?"

Hứa Đường cắn chặt hàm răng, không lên tiếng.

Năm đó,Trần Nhất Minh dạy học tại trường trung học Độ Hà, giờ học đầu tiên khi giới thiệu mình thì cho bọn họ bật bài hát này.Lúc đó, trên trấn thanh thiếu niên đều chỉ nghe Hứa Tung hoặc là Phượng Hoàng Truyền Kỳ, chưa từng có người nào chủ động tiếp xúc qua nhạc quý tộc, lại càng không từng nghe qua Don Ellis. Hứa Đường nhớ rất rõ ngày đó Trần Nhất Minh mặc một bộ áo sơ mi trắng, vén tay áo lên lộ ra một đoạn cổ tay, hắn xoay người giơ cánh tay viết tên bài hát lên bảng đen, phấn viết hiện lên dòng chữ Anh với đường nét cong cong lưu loát đẹp đẽ.

Cùng lúc ấy giống như những học sinh khác trong lớp, Hứa Đường cũng ngạc nhiên vô cùng. Mười sáu năm trong đời cua chưa từng tiếp xúc với kiểu người này, thiên kiêu chi tử khi giơ tay nhấc chân thì đầy tự tin tao nhã.

Dĩ nhiên, khiến Hứa Đường khắc sâu ấn tượng, dĩ nhiên là biểu cảm trên khuôn mặt tương tự với Chu Hiểm nhưng khí chất hoàn toàn ngược lại —— một cảm giác xáo trộn hơi quỷ dị.

Trong lớp không phải ai cũng gặp qua Chu Hiểm, cho nên khuôn mặt của Trần Nhất Minh chỉ tạo ra chấn động trong phạm vi nhỏ, nhưng thông qua những tin tức truyền đi trong phạm vi nhỏ, Hứa Đường khẳng định thân phận của Trần Nhất Minh. Cô không kìm nén được sự tò mò, cuối cùng không thể khống chế bản thân mà đến gần Trần Nhất Minh.

Sau khi đến gần mới phát hiện, Trần Nhất Minh bình dị gần gũi hơn vẻ bề ngoài xa cách của hắn nhiều. Hắn là người cực kỳ ôn hòa kiên nhẫn, cho dù là vấn đề về ngữ pháp căn bản, giải đáp cũng không chán ghét ngại phiền.

Thành tích môn tiếng anh của Hứa Đường nhanh chóng tiến bộ, vị trí của Trần Nhất Minh ở trong cảm nhận của cô, dần dần không còn là "anh trai cùng cha khác mẹ với Chu Hiểm", mà dần dần là "Sinh viên tốt nghiệp tuổi trẻ tài cao" cùng "Thanh niên giáo viên nghiêm túc có trách nhiệm".

Hôm nay hắn đeo một bộ kính gọng vàng, vẫn là vẻ dịu dàng trong sáng của năm đó, vậy mà khi hắn nói chuyện với Chu Hiểm bằng giọng nói không nhanh không chậm, lộ ra điệu bộ thói quen quan liêu —— điều này làm cho sự phẫn nộ của Hứa Đường lại tăng thêm.

Trần Nhất Minh giống như hiểu suy nghĩ của Hứa Đường như lòng bàn tay, cười một tiếng, không nói chuyện.

Trong xe chỉ có giọng hát lười biếng của Don Ellis cùng với tiếng động cơ, đã rạng sáng, cảm xúc của Hứa Đường đã lên và xuống mấy bận, như dây cung căng đến mức tận cùng, cuối cùng vẫn bị đứt. Cô không chống đỡ nổi, trong sự kinh ngạc, hoảng sợ và mệt mỏi thì dần dần ngủ mất.

Cũng không biết ngủ bao lâu, tỉnh lại xe vẫn đang chạy, người lái xe đổi thành Trần Nhất Minh.

Nhìn qua kính chiếu hậu, Trần Nhất Minh nhỏ giọng hỏi: "Đã tỉnh rồi?"

Hứa Đường không lên tiếng, dùng cánh tay bị trói chống vào chỗ tựa lưng, đẩy người ngồi dậy.

Xe lại chạy khoảng nửa giờ, hai bên đường dần dần xuất hiện nhà lầu, cũng tắt đèn, xe đi qua thì có vài tiếng chó sủa hù dọa.

Khi bầu trời lộ ra ánh sáng mặt trời thì xe chạy lên cầu Giang Đại. Hứa Đường ngồi thẳng tắp, nhìn sang bờ bên kia hiện ra những tòa nhà dưới sắc trời màu xám —— đến Lộc Sơn. Trời càng ngày càng sáng rõ, đến huyện Lộc Sơn, hai bên đường trong huyện thành thì tốp năm tốp ba cửa hàng đã mở. Xe tiếp tục đi, rời xa trung tâm huyện mới vừa thức dậy, lái vào một khu biệt thự.

Cuối cùng xe dừng ở một biệt thư ba tầng, người ngồi ở vị trí kế bên tài xế mở cửa xuống xe, đi vòng qua phía sau mở cửa ghế sau, lôi Hứa Đường ra ngoài. Hứa Đường bị kéo đi sau lưng Trần Nhất Minh, đi vào trong biệt thự.

Đến lầu ba vào trong một gian phòng, Trần Nhất Minh tháo dây trói cho Hứa Đường. Hứa Đường vuốt vuốt cổ tay tê dại do bị trói, giương mắt nhìn hắn: "Chu Hiểm sẽ không đồng ý."

Trần Nhất Minh cười cười, "Dù hiện tại hắn không đồng ý, sớm muộn cũng là sẽ đồng ý."

Trần Nhất Minh khóa cửa đi ra ngoài, Hứa Đường lập tức chạy như bay tới trước cửa sổ —— phía dưới cửa sổ là ba người bảo vệ, cửa lớn của biệt thự cũng có hai người đứng. Cô đi vòng quanh một vòng trong phòng, trong phòng trừ một giường lớn, không có bất kỳ đồ điện, đồ gia dụng nào, đương nhiên lại càng không có dụng cụ sắc nhọn hoặc là dụng cụ sửa chữa.

Hứa Đường đang tra xét vòi hoa sen bên trong phòng tắm, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, cô lập tức đóng cửa ra ngoài.

Một nữ nhân đẩy một cái thùng giấy lớn đi vào, cũng không nói chuyện, khom người với Hứa Đường, rồi đi ra ngoài khóa chặt cửa. Hứa Đường lập tức mở cái thùng ra, bên trong đừng đồ rửa mặt, quần áo tắm rửa.

Một lát sau, lại có một người đem bữa ăn sáng tới.

Cho tới giờ phút này, cuối cùng Hứa Đường đã xác định, cô bị giam lỏng rồi.

Hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân, cô càng tỉnh táo hơn, cũng không khóc rống tìm chết, yên lặng ngồi xuống ăn bữa sáng, lại vào phòng tắm tắm nước nóng, thay quần áo sạch sẽ, nằm lên chiếc giường mềm xốp ấm áp.

Hứa Đường cực kỳ mệt mỏi, suy nghĩ cũng không tỉnh táo. Cô nhớ lại hai điều kiện của Trần Nhất Minh, nghĩ tới giờ phút này Chu Hiểm nóng nảy lo lắng đến mức nào, chợt cảm thấy tim như bị đao cắt.

——

Chu Hiểm một đêm không ngủ, nhận điện thoại của Trần Nhất Minh xong liền gọi cho Phương Cử. Hứa Dương đang ở trong phòng giải phẫu, thì ba người họ đang ở bên ngoài hành lang thương lượng hai điều kiện mà Trần Nhất Minh đã nói.

Hiếm khi thấy Phương Cử trầm mặc, ngồi ở tên ghế nhựa, mặt chôn ở trong lòng bàn tay. Hắn vô cùng tự trách, nếu không phải hắn sai Hứa Dương đi tìm nữ nhân kia nói lời khách sáo, chuyện đã không phát triển đến nước này.

"Anh Hiểm, anh định làm gì?"Tiểu Ngũ hỏi.

Bệnh viện cấm hút thuốc, tay Chu Hiểm mấy lần mò tới bao thuốc lá, lại thu hồi. Trên cằm hắn mọc lên một vòng râu, trong con ngươi đều là tia máu, nghe Tiểu Ngũ hỏi, nhướn mi mắt, há miệng nói với âm thanh khàn khàn: ". . . . . . Anh không biết."

Trong chốc lát lại trầm mặc.

Qua hồi lâu, Phương Cử đưa tay lau mặt một cái, ngẩng đầu lên, nhìn Chu Hiểm, "Anh Hiểm, đồng ý với Trần Nhất Minh. Em đã hại Hứa tiểu đệ, không thể hại... chị dâu nữa."

Chu Hiểm một lúc lâu không lên tiếng, cuối cùng lắc đầu một cái, "Hứa Dương liều chết cầm video về, không chỉ quan hệ một mình em."

Phương Cử cắn răng, "Chứng cớ không có khả năng thu thập lần nữa, nhưng người mất rồi. . . . . ."

Chu Hiểm trầm mặc.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ba người cực kỳ mệt mỏi, trong đầu trống rỗng. Không biết qua bao lâu, phòng giải phẫu mở cửa ra, y tá ra ngoài thông báo kết quả giải phẫu.

Ba người bố trí ổn thỏa Hứa Dương về phòng bệnh, Chu Hiểm nắm thời gian, đi ra ngoài rút mấy điếu thuốc. Quyền Khuyên LQD Hút xong trở lại, Hứa Dương đã tỉnh rồi. Phương Cử nói cho cậu chuyện của Hứa Đường, Hứa Dương nghe xong, một hồi lâu không lên tiếng.

Phương Cử đứng lên, "Hứa tiểu đệ, anh sẽ bảo anh Hiểm liên lạc với Trần Nhất Minh, chúng ta đưa đồ cho hắn!"

Hứa Dương lắc đầu một cái, cái lắc đầu này làm cậu hơi choáng, cậu nhắm lại mắt, "Anh Phương, chị của em sẽ không đồng ý."

"Vậy làm sao bây giờ! Mạng người quan trọng hay là chứng cớ quan trọng?" Phương Cử cắn răng, "Đã đợi nhiều năm như vậy, anh cũng không quan tâm thêm mấy năm nữa."

"Chờ một chút đi, Trần Nhất Minh sẽ không đến mức bây giờ sẽ giết luôn con tin." Tiểu Ngũ nói.

Chu Hiểm vẫn trầm mặc không nói thì chợt mở miệng, "Anh có ý này."

Ba người ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Chu Hiểm, Phương Cử vội la lên: "Ý tưởng gì?"

Chu Hiểm móc điếu thuốc ra ngoài, cắn đầu lọc, cũng không đốt, "Trần Nhất Minh không phải là vì Trịnh thúc mới cần video."

Phương Cử ngẩn ra, bừng tỉnh hiểu ra, vỗ đùi nói: "Không sai! Mặc dù Trịnh thúc xảy ra chuyện, Trần Nhất Minh hoàn toàn có bản lãnh đưa mình thoát ra ngoài, ngộ nhỡ không được, còn có thể vứt bỏ con tốt bảo vệ chủ tướng. Cho nên hắn bắt cóc chị dâu, nhất định còn có nguyên nhân khác!" Suy nghĩ thông suốt, tiếp tục nói, "Chúng ta tìm ra cái nguyên nhân này, nói không chừng có thể nghĩ ra những biện pháp khác!" Anh đứng không yên, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, "Tôi về xem video!"

Phương Cử đi về sau, Chu Hiểm nhỏ giọng dặn dò Tiểu Ngũ: "Em tìm gì tinh trở về."

Ánh mắt Tiểu Ngũ thu lại, gật đầu một cái, xoay người đi ra ngoài.

Chu Hiểm cởi áo khoác ngoài, ngồi xuống ở bên giường. Hứa Dương cũng không quay đầu lại nhìn hắn, "Anh Hiểm, anh đi về nghỉ ngơi đi."

"Không có việc gì, anh ngồi một lát."

Chu Hiểm cúi thấp đầu ngồi một lát, ngẩng đầu nhìn dây truyền dịch, "Dịch chảy nhanh hay chậm?"

Hứa Dương lắc đầu, "Được rồi ạ."

Chu Hiểm đưa tay điều chỉnh tốc độ dịch chảy chậm hơn rồi hỏi, "Anh có thể hút điếu thuốc không?"

Trong phòng bệnh dần dần bốc lên một mùi thuốc lá, Hứa Dương sắc mặt tái nhợt, nhìn lên trần nhà, "Anh Hiểm, anh đừng tự trách."

Chu Hiểm không lên tiếng.

"Trước kia em từng hỏi chị có thích anh hay không. Chị nói, dù có đốt tới tay, chị vẫn muốn thử." Hứa Dương dừng một chút, nhắm lại mắt, "Anh Hiểm, anh không phải là loại người như trong miệng người khác. Chị của em đi theo anh, chị ấy không hối hận. Em cũng rất… yên tâm."

Tay Chu Hiểm kẹp điếu thuốc lá, thật lâu không nhúc nhích xuống.

"Chị của em là người có chủ kiến, chị ấy nhìn thì có vẻ rất nghe lời thật biết điều, nhưng lại có tính cách của cha em từ trong xương, gan lớn lại ưa thích mạo hiểm. Khi còn bé mấy người chúng em đi thám hiểm trong sơn động, những người khác đi được nửa đường bị hù dọa mà phải trở về. Chỉ một mình chị ấy, cầm cây đuốc đi điểm cuối cùng ở bên trong. Khi chị ấy còn bé leo cây hái Sơn Trà, từ trên cây té xuống thì bị một cái nhánh cây vạch qua mí mắt chỉ chút nữa thôi là chọc vào con ngươi. Ông ngoại em nói, chị ấy là người Phúc Trạch thâm hậu, gặp chuyện luôn có thể gặp dữ hóa lành. Cho nên anh Hiểm, anh đừng lo lắng. Chị ấy thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không thua bởi tay Trần Nhất Minh."

Chu Hiểm ừ một tiếng, dụi tắt điếu thuốc, "Em đói chưa, Anh đi làm cho em chút đồ ăn."

Hứa Dương gật đầu một cái, "Hơi khát ạ."

Chu Hiểm ra khỏi cửa bệnh viện, ngẩng đầu nhìn lên nhìn trời. Gió thật to, anh quên mặc áo khoác, gió lạnh như kim châm luồn qua những chỗ hở trên quần áo chui vào trong, Chu Hiểm đứng một lát, từ trong túi tiền lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm trong photo album, tìm ra một tấm hình.

Năm ấy tuyết rơi rất nhiều, tất cả xe lấp kín trên đường qua trấn Độ Hạ đi về phía huyện Lộc Sơn, từ phía xa anh đã nhìn thấy Hứa Đường ở làn xe đối diện, đầu cô dựa vào cửa thủy tinh bẩn thỉu, quấn một chiếc khăn quàng len màu đỏ, lộ ra hình dáng gò má dịu dàng. Anh không nhịn được lấy điện thoại di động ra chụp lại, sau này mỗi khi gặp điều khó khăn trong cuộc sống, anh luôn lấy nó ra nhìn, nghĩ rằng còn có một cô gái luôn luôn chờ anh.

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom