• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Người Thẩm Phán (1 Viewer)

  • Phần 6

Cô giáo đó bị ánh mắt của tôi làm cho sợ hãi, lùi lại một bước, nhưng vẫn cau mày nói:

“Lâm Mộng là học sinh của lớp bên cạnh, đạo đức và học tập của em ấy đều rất xuất sắc, việc gì con bé phải nói dối.”

Đúng, tại sao cô ta lại nói dối, tôi cũng muốn hỏi.

“Tôi sẽ khởi tố những học sinh này vì tội cố ý gây thương tích. Ai cũng không thể thiếu.”

Nói xong, tôi quay người rời đi, cô giáo đó gấp gáp:

“Chị Trần Nham, đâu cần phải vậy…..”

Lâm Mộng bị một số di chứng sau khi rơi xuống nước, vẫn luôn ở bệnh viện.

Tình cờ là nằm cùng một bệnh viện với em trai tôi.

Khi tôi tìm đến, cô ta đang nằm trên giường bệnh xem phim, tôi cố gắng bình tĩnh hỏi cô ta là tại sao hôm đó đã hôn mê rồi lại có thể cảm nhận được là bị em trai tôi quấy rối?

Thái độ của Lâm Mộng rất là chiếu lệ, nói vòng vo.

Lúc nói là không nhớ rõ, lúc thì bảo hình như là vậy.

Nhưng lời nói của cô ta cũng đủ để đẩy em trai tôi xuống vực sâu.

Em trai tôi cứu người là sai sao?

Lẽ nào thằng bé lại cứu một con thú?

Tôi tức giận đến không chịu nổi, túm lấy cổ áo cô ta:

“Cô đợi đến khi nhớ lại đàng hoàng thì đi nói rõ đi! Nói trên mạng ấy.”

Lâm Mộng bật khóc.

Chẳng bao lâu sau, bố mẹ và nhân viên y tế của cô ta đã đến, xô đẩy tôi ra khỏi phòng bệnh, la hét và chửi bới.

Một câu tôi cũng không nghe.

Em trai tôi bị thương nên phải nhập viện, nhưng vết thương bên ngoài đó làm sao so được với vết thương tâm lý.

Thằng bé trở nên lầm lì và bắt đầu bị mất ngủ triền miên.

Nhiều lúc tưởng thằng bé có thể ngủ một cách an ổn thì nửa đêm lại gặp phải ác mộng, vừa hét vừa khóc:

“Không phải tôi, tôi không có!”

Tôi chỉ có thể ôm thằng bé thật chặt.

Những lời lăng mạ em trai tôi trên internet ngày càng nhiều, địa chỉ của trường, lớp học hay kí túc xá của thằng bé đều bị tung ra, hình ảnh tràn lan trên mạng.

Bàn ghế bị dao cào xước, trên mặt bàn viết dòng chữ “Biến thái”.

Ga trải giường trong phòng kí túc xá bị đổ đầy cola hoặc súp, đồ dùng cá nhân đều bị vứt vào thùng rác.

Bảng thành tích của thằng cũng bị bọn chúng chà đạp với danh nghĩa trừ họa cho dân.

Trên mạng tràn ngập những comment cổ vũ bọn họ, còn gọi đó anh hùng.

Bác sĩ tâm lí nói em trai tôi hiện giờ không nên sử dụng internet, không tốt. Tôi đã lấy cớ là dùng di động nhiều làm đau mắt mà lấy đi.

Em trai tôi biết hết mọi thứ.

Nhưng thằng bé không hỏi nhiều, chỉ lật qua những cuốn tiểu thuyết võ hiệp mà tôi mua cho và nói:

“Chị ơi, thi xong đại học chúng ta đi du lịch nhé. Em muốn đi xa nơi này."

“Được, đi đâu cũng được.”

Tôi đã khởi kiện những nam sinh kia, nhưng vì một số người còn chưa đủ tuổi vị thành niên và em trai tôi cũng chống cự nên cảnh sát đánh giá đây là hành vi hành hung lẫn nhau và hy vọng chúng tôi sẽ hòa giải riêng.

Một nam sinh là Nam Phong đã phát sóng livestream để khoe:

“Tôi chẳng sợ. Chú tôi làm ở đồn cảnh sát. Hơn nữa, tôi chỉ là gặp chuyện bất bình, những kẻ như Trần Nham tôi gặp lần nào tôi cũng sẽ đánh lần đó.”

Hàng loạt tràng pháo tay.

<Đúng vậy, nói hay lắm! Đánh ch*t nó đi.>

<Loại người đó kinh tởm ch*t đi được.>

<Trần Nham đi ch*t đi>

……..

Vài ngày sau, Lâm Mộng cũng đăng một đoạn video, cô ta vừa khóc vừa nhìn vào máy quay nói:

“Xin lỗi, lúc đó tôi đang hôn mê, có lẽ là do tôi cảm giác nhầm mà thôi. Tôi thật sự không nhớ ra, mấy người đừng ép tôi nữa.”

Ngay khi video này được tung ra, một cơn bão khác lại nổi lên trên Internet.

Cư dân mạng chụp ảnh màn hình của Lâm Mộng lại và suy đoán rằng cô ta đang bị đe dọa.

Sau đó họ lại lăng mạ em trai tôi dữ hơn, thậm chí còn đòi tố cáo thằng bé.

Hôm đó, vừa vào đến cửa phòng bệnh, tôi nhìn thấy em trai mình đang ngơ ngác cầm điện thoại di động, một bà dì mặc quần áo bệnh viện đứng cạnh giường chỉ vào người nó.

“Đồ thú tính! Sao mày không ch*t đi…..”

Tôi đẩy bà ta ra rồi chộp lấy điện thoại.

Trên đó toàn là những lời lăng mạ nhắm vào em trai của tôi.

Tôi ném điện thoại xuống đất rồi trừng mắt với bà ta: “Cút đi.”

Bà ta vừa tức giận vừa sợ hãi, bước ra khỏi phòng bệnh liền hét lên:

“ y yo, thật là không thể tưởng tượng được mà, chị gái của đứa biến thái kia lại ném điện thoại của tôi! Cả nhà nó đều là loại không ra gì, đúng là cái loại không có cha mẹ, nhất định là do hai chị em nó khắc ch*t….”

Tôi tức giận đến nỗi lồng ngực không ngừng phập phồng.

Quay đầu lại nhìn Trần Nham, tôi thấy nó đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cảm giác như có thứ gì đó sắp vỡ ra vậy.

Gương mặt tôi không biểu tình gì đi ra ngoài gọi điện thoại:

“Anh Mạnh, là tôi, Trần Thanh Vân, tôi muốn nhờ anh một việc.”

Tôi nhờ người đến đứng canh ở trước phòng bệnh, tránh để em trai kích động thêm lần nữa.

Tôi phải tìm lại sự trong sạch cho thằng bé.

Nam sinh tên Ngô Phong kia đã thu hút được rất nhiều người theo dõi nhờ vào buổi phát sóng livestream gần đây, trên nền tảng video còn có hàng trăm nghìn người hâm mộ.

Tôi đọc hết tất cả các đăng của cậu ta liền phát hiện hình như cậu ta đã biết được điều gì đó.

Tôi dùng acc clone để vào nhóm người hâm mộ của người này và trò chuyện trong hai ngày với Wechat riêng tư của cậu ta.

Cậu ta hỏi tôi: “Người đẹp, em có muốn thu hút người hâm mộ và kiếm tiền như anh không?”

Tôi: “Vâng, anh ơi, anh nổi tiếng nhanh thật, em cực kì hâm mộ luôn.”

Ngô Phong được tôi tâng bốc đến mức mất cảnh giác.

Trong lúc trò chuyên, cậu ta vô tình tiết lộ rằng ngày hôm đó có người quay video cảnh cứu người, em trai tôi không hề chạm vào Lâm Mộng.

Tôi kiềm chế sự tức giận, hỏi:

“Vậy sao anh không giúp anh ấy làm rõ vậy?”

Ngô Phong nghi ngờ:

“Tại sao anh phải giúp cậu ta làm rõ! Mọi người đều tấn công cậu ta, anh lại là người đầu tiên đánh. Khi mọi chuyện đẩy lên cao trào thì anh lại phát sóng livestream, thu hút rất nhiều người theo dõi. Em có biết dạo này anh đã kiếm được bao nhiêu tiền không? Anh không những không giúp cậu ta làm rõ, mà đám thủy quân mắng cậu ta kia, anh cũng mua không ít.....”

Cả người tôi đều phát run.

Con chó này....

Tôi nhanh chóng chụp ảnh màn hình lịch sử trò chuyện lại và chuẩn bị hỏi ý kiến của luật sư để kiện tụng.

Anh Mạnh đột nhiên gọi cho tôi:

“Thanh Vân, em trai em ....xảy ra chuyện rồi.”

Em trai tôi tự sát rồi.

Thằng bé lén chạy ra ban công hóng gió, một người qua đường tình cờ nhận ra cậu.

Người đó mắng thằng bé là biến thái, súc sinh, bắt thằng bé nhảy lầu để chịu tội.

Nó liền nhảy từ tầng bảy xuống.

Tôi đứng chờ ở ngoài phòng cấp cứu, lòng cũng dần nguội lạnh.

Tôi không phải là người tốt, trước đây tôi đã làm nhiều việc xấu để kiếm sống và nuôi em trai.

Đã rất lâu rồi không làm việc đó.

Nhưng nhìn ánh đèn phòng cấp cứu chói mắt trước mặt, tôi chưa bao giờ, muốn giết người như lúc này.

Khi luật sư gửi đến các phương án giải quyết, tôi im lặng một lúc rồi hỏi: “Bọn họ có phải đi tù không? Những kẻ bạo lực mạng, vu khống, hay những kẻ mua thủy quân,.... liệu bọn họ có phải ngồi tù không?”

Luật sư cũng im lặng:

“Rất khó. Bằng chứng mà cô đưa ra chỉ có thể kiện Ngô Phong về tội phỉ báng, nhưng cậu ta còn trẻ, sẽ không phải chịu hình phạt quá nhiều.”

Sau khi nghe câu trả lời của luật sư, tôi thở hắt ra một hơi.

Luật pháp không thể trừng trị bọn họ.

Vậy thì để tôi.

Tôi lái xe đợi trước cổng trường Trung học số 7, vừa lúc học sinh đang tan học.

Các bạn học sinh lần lượt đi ra, Lâm Mộng và Ngô Phong đi cùng nhau.

Hai người bọn họ hình như có mâu thuẫn gì đó, Ngô Phong đột nhiên kéo Lâm Mộng vào trong ngõ, chẳng mấy chốc đã xảy ra cãi vã.

Lâm Mộng hét lớn: “Cậu ta tự sát rồi.”

Ngô Phong hạ giọng: “Đừng nói to như vậy, cậu ta tự sát, không liên quan gì đến chúng ta, là do năng lực chịu đựng của cậu ta quá kém. Giờ cô la hét ở đây thì có ích gì? Chẳng phải là ngay từ đầu chính cô đã cố ý hắt nước bẩn lên cậu ta sao?”

“Tôi chỉ muốn trả thù cậu ta một chút. Ai bảo cậu ta từ chối lời tỏ tình của tôi.Tôi bị rơi xuống hồ cũng là vì cậu ta. Tôi có tức giận một chút.....nhưng tôi không muốn cậu ta ch*t.”

“Mọi chuyện đã như thế này rồi, nghe tôi nói. Chúng ta hãy mua thêm một đợt thủy quân nữa. Học kỳ trước, lúc cô trong nhà vệ sinh nhìn thấy gián liền hét lên, lúc đó, không phải là Trần Nham đã xông vào hay sao? Chúng ta lấy đoạn camera giám sát đó rồi tung lên, nói Trần Nham là một kẻ biến thái từ trước đó, thường xuyên vào nhà vệ sinh nữ nên dù có tự tử thì cũng chỉ là vì quá xấu hổ.”

Lâm Mộng kinh hãi đến mức khóc òa lên.

Ngô Phong càng tưởng rằng cô ta đã đồng ý, hai người họ bước ra khỏi con hẻm.

Ngô Phong cầm điện thoại di động chửi rủa:

"Chết tiệt, tại sao không bắt nổi một chiếc taxi nào vậy?"

Tôi dừng xe trước mặt họ, đeo khẩu trang hỏi:

“Lên xe không?”

Ngô Phong do dự một lát rồi mở cửa xe, Lâm Mộng nói nhà cô ta ở ngay phía trước, đang định đi bộ về, tôi ngăn cô ta lại:

“Cô cũng lên đi. Tôi đi về phía trước, thuận đường. Không tính phí cho cô đâu.”

“Cảm ơn chị ạ.”

Nhìn qua gương chiếu hậu.

Tôi lạnh lùng nhìn vào mắt cô ta.

“Không cần cảm ơn, là cô đáng được.”

Lâm Mộng sửng sốt một lúc, đột nhiên mở to hai mắt, hét lớn: "Là cô! Xuống xe... Tôi muốn xuống xe!"

Cô ta hoảng sợ cố gắng mở cửa, giây tiếp theo liền mềm nhũn người.

Ngô Phong ở bên cạnh cô ta cũng đã bị đánh thuốc mê mà bất tỉnh.

Tôi nhìn hai người ngồi ở ghế sau rồi vô cảm lái xe về vùng ngoại ô.

Lâm Mộng và Ngô Phong thức dậy vào ban đêm.

Nhà xưởng này đã bị bỏ hoang từ lâu, không có nổi một bóng đèn.

Tôi ngồi trước mặt bọn họ, lướt xem lịch sử trò chuyện của bọn họ với người thân, chỉ cảm thấy thật mỉa mai.

Buổi chiều, Ngô Phong vẫn còn nhắn tin cho em gái, dặn em học xong thì nhanh về nhà, đừng chạy lung tung bên ngoài.

Lâm Mộng làm nũng với anh trai để xin mua điện thoại mới.

Họ cũng có người thân, nhưng sao họ có thể làm vậy với tôi?

Tôi nghĩ không ra.

Ánh sáng lờ mờ của điện thoại di động chiếu vào khuôn mặt nhợt nhạt của tôi.

Ngô Phong , người tỉnh dậy đầu tiên, cậu ta sợ hãi đến mức ngất đi lần nữa khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Lâm Mộng sợ hãi nhìn tôi, vặn vẹo cơ thể đang bị trói rồi thu mình vào một góc.

Sau khi nhắn tin gửi cho ba mẹ của hai người họ nói rằng tối nay không về, tôi trực tiếp dùng chậu nước đánh thức Ngô Phong.

Cậu ta run rẩy:

“Cô là ai? Cô muốn bao nhiêu?”

Lâm Mộng run run nói: “Đồ ngốc, đó là chị gái của Trần Nham đó! Cô ta đến đây để trả thù đấy.”

Nói xong, cô ta lập tức nhìn tôi một cách đáng thương: “Chị ơi, chị, em sai rồi. Em nói dối là không đúng, nhưng lúc đầu không ai để ý lời em nói, chính là cậu ta.”

Cô ta chỉ vào Ngô Phong, nói tiếp:

“Cậu ta thuê phóng viên phỏng vấn em, thâm chí còn thuê cả một đội thủy quân để hắt nước bẩn lên Trần Nham, tất cả đều là do cậu ta gây ra.”

Ngô Phong sửng sốt, giây tiếp theo lao tới, vì hai tay bị trói nên dùng chân đá vào bụng Lâm Mộng , lớn tiếng chửi bới:

“Con tiện nhân này! Mày hại tao.”

Tôi nhặt tấm ván gỗ ở bên cạnh, trực tiếp ném Ngô Phong sang một bên.

Sau đó kéo Lâm Mộng lên tầng hai của xưởng, nơi có một chiếc máy quay video mà tôi đã lắp đặt sẵn.

Tôi ép cô ta đứng trước camera, ánh mắt ch*t chóc nhìn chằm chằm vào cô ta:

“Nói ra chân tướng sự việc đi, nói từng chuyện một, tôi muốn em trai tôi được trong sạch.”

Lâm Mộng sợ hãi tột độ.

Nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, nếu như cô ta nói ra hết thì nhất định sẽ bị cư dân mạng mắng.

Cô ta quay đầu lại nhìn tôi kinh hãi, không nói một lời, tôi kéo tóc cô ta rồi đè đầu xuống đất, dùng con dao ấn vào mạch máu trên tay của cô ta:

“Nói ra hay là ch*t.”

“Tôi nói, tôi nói.”

Lâm Mộng bật khóc, cô ta nhìn vào camera, nghẹn ngào kể lại toàn bộ câu chuyện.

Cô ta ở trường có hình tượng là học sinh giỏi ưu tú nhưng trong cuộc sống ở bên ngoài trường học, cô ta lại chơi với một vài nữ sinh chuyên ham chơi và bỏ học.

Một ngày nọ, sau giờ học, hai cô gái kia nhìn thấy em trai tôi ở cổng trường và hỏi Lâm Mộng xem có quen biết vị giáo thảo này hay không?

Lâm Mộng nói dối rằng Trần Nham chính là bạn trai của cô ta. Sau đó, để lấp liếm đi câu nói dối đó, cô ta theo đuổi em trai tôi rất nhiệt tình nhưng đều bị thằng bé từ chối.

Mấy người chị em đó không biết cô ta đang nói dối, muốn Lâm Mộng rủ em trai đi chơi, cô ta không có lá gan gọi Trần Nham ra. Mấy người chị em đó cảm thấy mình bị lừa nên đã cãi nhau rất to ở bên hồ.

Lâm Mộng vô tình bị đẩy xuống nước và chính em trai tôi đã cứu cô ta.

Sau khi tỉnh lại, Lâm Mộng hận em trai tôi đã từ chối lời tỏ tình của cô ta, đồng thời sợ thằng bé kể chuyện cô ta hút thuốc và uống rượu.

Trước sự tra hỏi của ba mẹ, cô ta lại nói sang chuyện khác, nói rằng em trai tôi đã quấy rối cô ta.

Nghe xong, lòng tôi chợt lạnh đi.

Bàn tay cầm dao run lên.

Người em học giỏi, nhân cách tốt, không bao giờ mâu thuẫn với người khác.

Chỉ vì cái thể diện lố bịch của con người này.

Mà hủy hoại đi cuộc đời tươi sáng của nó.

Tôi tát mạnh vào mặt Lâm Mộng, ánh mắt lạnh lẽo:

“Tốt hơn hết, cô nên cầu nguyện rằng em trai tôi không sao.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom