• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Người Thẩm Phán (4 Viewers)

  • Phần 13

“Câu hỏi số hai, Dương Lâm, vai diễn nam chính đầu tiên, cậu lấy bằng cách nào?”

Vừa dứt lời, Trần Giang Hải che bàn tay đang chảy máu của mình lại, nhanh nhảu nói:

“Cậu ta ném tiền vào đầu tư, sau đó thay thế luôn nam chính.”

Tiếu Thụy bổ sung:

“Ban đầu đoàn làm phim không đồng ý vì nam chính đã quay được nửa tháng, Dương Lâm tức đến mức lái xe thể thao tông vào khiến người đó bị gãy xương rồi bỏ chạy. Trong lúc người nọ hôn mê trong bệnh viện, Dương Lâm còn thuê truyền thông tung tin anh ta mua d*m bị phát hiện, trên đường bỏ chạy bị xe tông phải. Đợi đến khi người kia tỉnh lại thì mọi truyền đã không thể cứu vãn được nữa rồi, đến bây giờ vẫn chưa đóng phim lại.

Tôi im lặng nghe xong, quay đầu lại liếc nhìn Thanh Vân ở bên cạnh.

Sắc mặt cô ấy lạnh lùng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, như đang kìm nén điều gì đó.

Em trai cô ấy cũng bị như vậy, bị tung tin đồn bịa đặt, bị dư luận ép tới mức phải tự sát.

“Đi thôi, đi tìm công lý cho những người vô tội.”

Thanh Vân đeo mặt nạ, quay người đi ra ngoài.

Trong video giám sát, cô ấy xuất hiện trong phòng của Dương Lâm, Dương Lâm sợ đến mức mất hồn mất vía, lập tức quỳ xuống cầu xin.

“Tôi sai rồi tôi thật sự sai rồi, tôi không dám nữa…”

Nhưng Thanh Vân lại bước qua người anh ta đi về phía camera, xoay ống kính sang hướng khác.

“Những cảnh sau đây quá máu me, nghiêm cấm trẻ em vị thành niên xem…”

Sau đó chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của Dương Lâm nối tiếp nhau.

Chuyện kia trước đây là tin tức xã hội ảnh hưởng xấu, nhân vật kia còn là người của giới giải trí nên mức độ lan rộng lớn, tốn không ít giấy mực của báo chí.

Ngay khi hành động của Dương Lâm bị vạch trần, một cái tên ngay lập tức xuất hiện trên hotsearch.

Kiều Yến, nghệ sĩ vô tội bị cướp đi vai diễn và bị hãm hại.

Dù không phải fan của anh ấy, nhưng có không ít người vì anh ấy mà cảm thấy phẫn nộ.

<Không ngờ trên đời này còn có người độc ác như vậy!>

<Con mẹ nó tôi đang bốc hỏa đây, sao bọn họ không ch*t luôn đi!”

<Tôi không phải làn fan của Kiều Yến, nhưng chuyện này xảy ra với anh ấy cũng quá uất ức rồi.>

…………..

Những hành vị độc ác của Tiếu Thụy, Trần Giang Hải, Dương Lâm bị phơi bày ra hết.

Những câu hỏi tiếp theo, những ai tham gia vào mấy trò chơi xấu xa kia đều không thể thoát, thân phận, gia thế, tên tuổi của họ đều được nêu ra rõ ràng trong livestream.

Cuối cùng cư dân mạng cũng nhận ra, những người chúng tôi bắt cóc đến đây, không một ai vô tội cả.

Đám người đó đều lộng hành khắp nơi, coi thường pháp luật.

Đó là lý do chúng tôi mở ra màn xét xử này.

<Mấy anh chị bắt cóc ơi, em yêu anh chị, anh chị nhất định phải tìm lại công lý cho người vô tội.>

<Cái gì mà bắt cóc, bọn họ là thần tượng của tôi đấy!>

<Ngầu vch…>

<Tôi cực sợ bọn họ bị bắt…>

…….

Sư lo lắng của cư dân mạng, quả thực là có cơ sở.

Bởi vì cách một cái cửa sổ tôi đã nhìn thấy đèn pha của máy bay trực thăng cứu hộ của cảnh sát từ phía xa xa đang đến gần.

Xem ra vì để tìm chúng tôi, bọn họ đã tốn không ít công sức.

“Không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta rút thôi.”

Lúc cảnh sát tìm đến căn villa bị bỏ hoang, ba người Tiếu Thụy đang ở trong một căn phòng đánh đập tàn nhẫn.

“Mày con mẹ nó bán đứng tao! Sao mày dám!”

“Không phải lúc mày bán đứng tao cũng tích cực vl ra còn gì!”

“Con mẹ nó mày ch*t đi!”

……..

Cảnh sát nhìn một màn như vậy, có chút ghét bỏ nói:

“Đi thôi.”

Tiếu Thụy đang không có nơi nào để trút giận, cuối cùng cũng tìm thấy, anh ta trước giờ lộng hành quen rồi, cũng không biết mọi chuyện anh ta thú nhận đã bị phát sóng trực tiếp.

Nhìn thái độ của cảnh sát trẻ không được tốt, liền tức giận.

“Con mẹ thái độ của mày là như thế nào, có biết ba tao là ai không?”

Nói xong, anh ta trực tiếp đá vào người kia.

Cảnh sát trẻ không tránh đi, chỉ nghiêng đầu nhìn đồng nghiệp nói: “Hành hung cảnh sát đang tác nghiệp, cậu quay lại được chưa?”

Tiếu Thụy sao có thể sợ hãi một cảnh sát nhỏ, gia đình anh ta đã giải quyết đến quen những chuyện anh ta gây ra rồi.

Mấy vị thiếu gia vênh váo tự đắc đi ra ngoài.

Thẳng đến khi bị còng tay, bị nhét vào xe cảnh sát mới phát hiện ra có gì đó không đúng.

“Làm gì vậy! Tao là người bị hại, sao lại còng tao!”

“Thả tao ra! Tao muốn về nhà!”

Vị cảnh sát bị đạp nghiêng đầu không nhanh không chậm nói:

“Nhà thì không cần về nữa đâu, về sau sẽ đổi sang nhà khác, nhà tù cũng tốt lắm, còn có một đám người quen.”

Đám người Tiếu Thụy mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không quá sợ hãi.

Trong chuyện này bọn họ mới là người bị hại.

Gia thế của họ lớn như vậy, chỉ cần mấy chuyện kia không bị đem ra và làm ầm ĩ lên thì bọn họ sẽ không sao.

Nhưng bọn họ nằm mơ cũng không ngờ được, những quá khứ độc ác đến tận cùng kia đã bị phơi bày, ai ai cũng biết rồi.

Bây giờ không phải là chuyện gia đình muốn bảo vệ là bảo vệ được nữa.

Những gì họ phải đối mặt là sự phán xét của tất cả mọi người.

Sự nghiệp của gia đình bọn họ cũng không thể bảo toàn được nữa rồi, những thủ đoạn kinh doanh bẩn thỉu của bọn họ bị quần chúng lần lượt đào ra.

Tiếu Thụy ngồi trong xe cảnh sát đợi người nhà đến đón, đột nhiên nghĩ đến những gì mình đã phải trải qua trong mấy tiếng qua, tức giận ngút trời, hỏi cảnh sát:

“Đã tìm được bọn bắt cóc chưa?”

Cảnh sát liếc anh ta một cái:

“Làm sao?”

“Tôi biết là ai!” Tiếu Thụy nghiến răng nghiến lợi nói, “ Là Ân Mẫn! Đầu tiên cô ta tấn công tôi, sau đó bắt cóc tôi.”

Cảnh sát luôn đi tìm kiếm n Mẫn nhưng một chút manh mối cũng không có.

Khi đến villa cũng chỉ tìm được ba người đám Tiếu Thụy.

Đến vân tay của người thứ tư cũng không có.

Tiếu Thụy đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: “Cô ta còn có đồng bọn, trước khi tôi hôn mê còn nhìn thấy một người nữa, là Khương Hòa.”

Cảnh sát suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hỏi:

“Không phải đã nói tiệc tối chỉ có mấy người thôi sao? Khương Hòa là ai? Ngoài cô ấy ra…còn có người khác sao? Là mấy người đưa đến sao? Đưa đến để làm gì?”

Sắc mặt Tiếu Thụy liền thay đổi.

Tối ngày hôm sau mới tìm thấy Ân Mẫn.

Cô ta một mình lang thang trong khu rừng lớn phía sau căn villa bị bỏ hoang.

Lúc được tìm thấy, tinh thần cô ta hỗn loạn, nói năng lộn xộn.

“Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi.”

“Aaaa có ma, có ma aaaaa.”

…………

Sau khi thẩm vấn, cảnh sát phát hiện trạng thái tinh thần của cô ta không phải là giả, nhất định không phải là người lên kế hoạch bắt cóc.

Mọi mũi nhọn đều chỉ vào người tôi.

Dù sao thì Tiếu Thụy và Trần Giang Hải đều khai người họ nhìn thấy cuối cùng là tôi.

Cùng lúc đó, cảnh sát cũng biết được sự tồn tại của tiểu chuột bạch.

Bọn họ bắt đầu—đi tìm người bị hại.

Lúc tìm đến tôi, tôi vừa mới mua cơm từ nhà ăn, Lâm Quy đang ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nói nhỏ: “Đến rồi.”

Chỉ mấy giây sau, một cảnh sát mặc thường phục ngồi bên cạnh chúng tôi.

“Khương Hòa, Lâm Quy, tối ngày 18, hai người đến biệt thự của Tiếu gia?”

Tôi cúi đầu xuống, dáng vẻ dường như đang nghĩ đến một chuyện thống khổ gì đó, lặng lẽ rơi nước mắt.

“Đúng vậy.”

“Sau chín giờ, hai người đi đâu?”

“Lúc đó chúng tôi chỉ muốn được trốn thoát, nghe thấy hình như đã xảy ra chuyện gì đó, bảo an cũng tập hợp ở tầng lầu, chúng tôi nhân cơ hội đó chạy ra từ cổng lớn.”

Lời khai này không có vấn đề gì cả, bởi vì tối đó những người khác cũng chạy thoát như thế.

Chỉ là vì lúc bỏ chạy quá hoảng loạn, bọn họ không nhớ được lúc đó có những ai.

Tôi vừa nói vừa nghẹn ngào, nữ cảnh sát thở dài, đưa cho tôi ít khăn giấy.

Nhưng nam cảnh sát rất sắc sảo, truy hỏi:

“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, hai người đã đi đâu.”

Tôi và Lâm Quy nhìn nhau một cái.

“Đã đi đến hồ Đông.”

“Đi đến hồ Đông để làm gì?”

Ban đầu tôi muốn nói là đi thư giãn đầu óc, thì đột nhiên đằng sau có giọng nói của một người:

“Tôi muốn tự sát ở hồ Đông, hai bọn họ đi qua đã cứu lấy tôi.”

Tôi ngỡ ngàng quay đầu lại, nhìn cô gái lúc đó cầm con dao muốn đồng quy vô tận với Tiếu Thụy.

Cô ấy đang….giúp chúng tôi làm chứng sao?

Lâm Quy nhìn tôi một cái, xem ra, nhân chứng mà chúng tôi đã chuẩn bị từ trước không cần dùng nữa rồi.

“Tô Âm?” Vị cảnh sát có chút ngoài ý muốn, “Chúng tôi cũng muốn tìm cô, cô vừa nói….cô nói đêm đó ba người ở cùng nhau?”

Nữ sinh tên là Tô Âm xắn tay áo lên, lộ ra vô số vết sẹo do đầu thuốc lá làm bỏng.

Gương mặt có chút đau khổ:

“Tôi không biết những ngày như vậy bao giờ mới kết thúc, nên tôi chỉ muốn ch*t đi, là Khương Hòa và Lâm Quy đã cứu tôi, sau đó chúng tôi ngồi bên hồ xem phát sóng trực tiếp, mấy vị có biết tôi đã vui nhường nào không?”

Vị cảnh sát cau mày:

“Nhưng hành vi của những người bắt cóc kia cũng không đúng.”

“Nhưng lại có hiệu quả, không phải sao? Nếu như không có bọn họ, sẽ còn ch*t bao nhiêu người nữa, đám người Tiếu Thụy đến lúc nào mới phải chịu sự trừng phạt xứng đáng?”

Vị cảnh sát không nói lên lời.

Tô Âm tự giễu cười một tiếng:

“Chỉ sợ là không bao giờ.”

Càng ngày càng nhiều chứng cứ của người bị hại, mọi người sôi trào yêu cầu xử lí đám người Tiếu Thụy.

Trên mạng cũng toàn là những hình phạt dành cho bọn họ.

<Có nhiều chứng cứ như vậy mà sao vẫn chưa xét xử vậy! Cảnh sát lại biến chuyện to thành chuyện nhỏ rồi sao!>

<Bây giờ chúng tôi không lên tiếng, ai mà biết được lỡ như một ngày nào đó bản thân lại trở thành nạn nhân tiếp theo!”

<Mấy bọn này về sau ra ngoài xã hội, ở những tầng lớp cao hơn, tôi chỉ sợ người bị hại sẽ càng ngày càng nhiều.>

<Tôi không hiểu nổi, sao cứ cố tìm người Thẩm Phán làm gì vậy, không bằng xử lí sớm mấy bọn súc sinh kia đi.>

<Án tử hình! Án tử hình!>

………..

Dư luận xôn xao một thời gian dài.

Cảnh sát không thể không tạm dừng tìm kiếm những người bắt cóc.

Ba tháng sau, hình phạt cho đám Tiếu Thụy đã có.

Ba người bị kết án tù chung thân, một người bị kết án 7 năm, một người năm năm.

Về phần Ân Mẫn, ngày hôm đó chúng tôi ném cô ta vào rừng hoang, không biết cô ta đã nhìn thấy gì, bị kích thích đến mức rối loạn tâm thần, luôn cảm giác như ai đó sẽ gi*t mình mỗi ngày nên nhốt mình trong tủ quần áo, từ chối ra ngoài.

Tôi đoán là chắc có một oan hồn nào đó nhân cơ hội này tính sổ với cô ta chăng.

Ngày đám người kia bị áp giải từ trại giam đến tòa án, ánh nắng chói chang.

Ở đằng xa, chúng tôi nghe thấy tiếng ai đó gào khóc:

“Tôi không muốn ngồi tù! Tôi không muốn! Tôi mới 19 tuổi…aaaaaaaa! Mấy người gi*t tôi đi!”

Chúng tôi đứng ở bên ngoài tòa án theo dõi, nhìn thấy bóng dáng ai đó ngã xuống đất, bị cảnh sát không thương tiếc kéo lên đẩy lên phía trước.

Đây đại khái giống như lời mọi người muốn nói, đi trên con đường mình đã chọn thì kể cả quỳ gối thì cũng phải đi.

Tôi quay người muốn rời đi, liếc mắt qua thì nhìn thấy một người nổi bật trong đám đông.

Một cô gái hốc hác mặc quần áo bệnh viện, được một người dìu.

Người đàn ông có bàn tay đã bị dị dạng, gương mặt man mác buồn.

Ngoài ra còn có mấy thanh niên đeo kính đen, ngoại hình ưa nhìn.

Bọn họ là đã bấm bụng chịu nhịn, thẳng đến ngày hôm nay mới dám xuất hiện, chứng kiến thời khắc xét xử những tên súc sinh kia.

“Tôi tin rồi.”

Tô Âm không biết từ lúc nào đã ở bên cạnh, giọng nói nhàn nhạt.

Tôi ngơ ra một lúc.

“Cái gì cơ?”

“Ánh sáng.”

Cô ấy nhìn tôi mỉm cười.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy cười, là một cô gái của thời đại này, vốn nên cười nhiều chút.

Tô Âm hỏi:

“Sắp thi cuối kì rồi, chúng ta cùng đi ôn bài có được không?”

Tôi nhún nhún vai:

“Ngày mai đi, hôm nay tôi vẫn còn có việc.”

…………..

Bước vào cửa hàng trang sức, tôi nhìn thấy Lâm Quy đang thản nhiên ngồi trên sofa.

Tôi thở dài một hơi, dưới cái nhìn của cậu ấy lấy cái vòng tay bị đứt từ trong túi ra, đặt nó lên bàn.

“Ông chủ, sửa vòng tay.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom