• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Người Thẩm Phán (2 Viewers)

  • Phần 12

“Tại sao lại ch*t?”

“Trượt chân…ngã xuống lầu.”

Lâm Quy đột nhiên tặc lưỡi tỏ vẻ bất mãn, đứng dậy đẩy Tiếu Thụy vào thùng nước bên cạnh.

Thẳng đến khi anh ta sắp bị sặc ch*t mới lôi ra.

“Tôi muốn nghe sự thật, nghĩ kĩ đi rồi nói, nếu không, tôi sẽ tức giận đấy.”

Tiếu Thụy nằm trên mặt đất, co rúm người lại vì sợ hãi.

Vì để không chọc giận Lâm Quy, anh ta không dám giấu diếm điều gì.

“Một năm trước, lần đầu tiên tôi mời anh ta tham gia bữa tiệc, bọn tôi lột sạch quần áo của anh ta treo trên cửa sổ của tầng bốn, quay video vui đùa một chút, đó chỉ là một trò đùa mà thôi, nhưng khi bọn tôi muốn kéo anh ta vào thì anh ta tự mình tuột ra khỏi sợi dây rồi rơi xuống, bị….bị hàng rào chống trộm xuyên qua người.

Lâm Quy dừng động tác nhỏ trên tay lại, trở nên trầm mặc.

Một lúc sau, cậu ấy mới lạnh lùng nhìn Tiếu Thụy:

“Mấy người thật sự…so với tôi tưởng tượng còn độc ác hơn nhiều.”

Tiếu Thụy nghe ra giọng điệu của cậu ấy không được tốt, vội chỉ vào Trần Giang Hải nói: “Đó đều là chủ ý của cậu ta, mới đầu tôi chỉ muốn chọc một chút thôi, không ngờ cậu ta lại trói bên ngoài cửa sổ!”

Trần Giang Hải trừng mắt, lập tức phản bác:

“Con mẹ nó không phải là mày làm sao! Sợi dây thừng đó chính mày thắt mà? Mấy video kia còn ở trong điện thoại của mày! Tiếu Thụy con mẹ nó mày dám đổ tội cho tao à?”

Ngay sau khi đoạn hội thoại này được chiếu lên, dân mạng liền nháo nhào lên.

Bởi vì sự việc năm đó không ai không biết, chỉ là chân tướng đã bị thay đổi.

Minh Dương cùng bạn gái abcxyz tại biệt thự Tiếu gia, sợ người khác phát hiện nên khỏa thân trốn ở bên ngoài cửa sổ, kết quả không may sảy chân ngã xuống lầu tử vong.

Khi đó vụ án này còn lên hẳn thời sự.

Mọi người đều vào xem góp vui, châm biếm thiên tài của đại học A, chơi tới thăng hoa, còn nói Minh Dương cho đến khi ch*t vẫn là quỷ phong lưu.

Khoảng thời gian đó, di ảnh của Minh Dương còn bị người khác photoshop một cách ác ý, bạn gái cậu bị người ta quấy rối và sỉ nhục, còn bị những người không hiểu rõ câu chuyện đi công kích, nói cô ấy đã hại ch*t Minh Dương.

Tội ác của đám người Tiếu Thụy cứ như thế được che giấu.

Hành động này khá là nguy hiểm nhưng lại rất kích thích.

Phát hiện ra được sự thú vị trong trò chơi, đám người Tiếu Thụy liền bắt đầu tìm kiếm nhiều tiểu chuột bạch đưa về biệt thự để chơi những trò chơi mà cầm thú cũng không bằng.

Có người sau chuyện đó đã chấp nhận số tiền bịt miệng khổng lồ, nhẫn nhịn mà sống.

Một số người muốn báo cảnh sát nhưng bị thế lực phía sau của những người kia gây áp lực, thậm chí còn đánh đập và buộc tội họ về tội phỉ báng người khác.

Thẳng đến khi buổi phát sóng trực tiếp này mới tiết lộ ra chân tướng.

# Vụ án livestream bắt cóc sinh viên đại học A
Nó nhanh chóng xuất hiện trên hotsearch, bên dưới là hàng loạt bình luận.

<Con mẹ nó, con mẹ nó, xoay chiều 180 độ luôn.>

<Thật khó mà tưởng tượng nổi mấy người này mới hai mươi tuổi đầu, bọn họ không phải là người, mà là ác quỷ đội lốt người!>

<Tôi xin lỗi vì đã mắng mấy anh bắt cóc! Mấy anh xử luôn bọn súc sinh này đi!>

<Không nên cứu bọn này làm gì, đáng ch*t.>

<Mẹ nó, tôi đang tức điên lên rồi đây! Sao lại có loại người này tồn tại trên thế giới cơ chứ!”

……..

Rất nhanh có một bài viết được dăng tải trên Weibo: Tôi là bạn thân mười năm của Minh Dương, tôi có lời muốn nói….

Người đó viết một bài văn dài 3 ngàn chữ, kể cho mọi người nghe về một nam sinh luôn vui vẻ hoạt bát, tích cực.

Cậu ấy đã cố gắng mười mấy năm học hành để thi vào được một ngôi trường đại học trọng điểm, ước mơ của cậu ấy là làm giáo viên, mong muốn khi tốt nghiệp có thể đưa người mẹ ốm yếu của mình đi tham quan quảng trường Thiên An Môn.

Cậu ấy còn có một người bạn gái, bọn họ yêu nhau từ cấp 3, rất gắn bó, còn dự định sau khi tốt nghiệp liền kết hôn.

Một thiếu niên tràn đầy hy vọng vào tương lai đã ch*t trong tuyệt vọng.

Người mẹ ốm yếu của cậu ấy đã tự sát trước cửa của tập đoàn Tiếu Thị.

Người bạn gái mỗi năm đều được học bổng cũng phải bỏ học vì uất ức.

Ngay cả những người bạn tốt chạy vạy khắp nơi để đòi lại công lý cho cậu ấy cũng không thể chống lại được dư luận…

Bài viết này được lan truyền một cách rộng rãi.

Trong một thời gian ngắn, cái tên Minh Dương này tất cả mọi người đều biết.

Mọi người tức giận lên án hành động của đám người Tiếu Thụy và tưởng nhớ cậu bé vô tội này.

Mà trên giường bệnh của một bệnh viện tâm thần nào đó, một cô gái với nhiều vết rạch ở cổ tay đang nhìn vào màn hình di dộng, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

Rõ ràng là màn đêm đen nhưng cô lại nhìn thấy ánh sáng.

Cô ấy là bạn gái của Minh Dương, tối đó cô cùng Minh Dương tham gia bữa tiệc đó.

Lúc Minh Dương bị trói làm nhục ở bên ngoài cửa sổ, Trần Giang Hải đã ném cô vào phòng tắm, dùng vòi hoa sen xối nước vào người của cô, đợi đến khi quần áo của cô ướt hết đứng trong bồn tắm, anh ta cắm điện máy sấy tóc, đe dọa sẽ thả máy sấy tóc vào nước nếu như cô không cởi áo ngoài ra.

Lúc đó cô chỉ muốn sống, cùng Minh Dương đi khỏi nơi địa ngục này.

Nhưng cô không ngờ được, cô còn sống, nhưng Minh Dương đã mãi mãi ch*t vào tối hôm đó.

Lúc đó, cái ch*t của Minh Dương, trải nghiệm đáng sợ của cô ấy, còn có sự công kích của cộng đồng mạng, ép cô ấy không thở nổi.

Cuối cùng sau mấy lần tự sát, tinh thần của cô có vấn đề.

Cô không ngờ còn có ngày hôm nay.

Ngày mà tất cả mọi người biết được chân tướng sự việc.

Cô gái hét lên một tiếng đã kìm nén bấy lâu, các y tá chạy đến nhìn cô ấy cười điên cuồng.

Vừa cười vừa khóc, vừa ôm mặt khóc nức nở đến gào góc thảm thiết.

…………………

Một sự im lặng ch*t chóc trong chiếc xe cảnh sát đang chạy trên đường.

Ngoài người lái xe ra, tất cả mọi người đều nhìn điện thoại mà không nói gì.

Rất lâu sau, giọng nói của vị cảnh sát trẻ tuổi vang lên: “Đội trưởng, rốt cuộc đâu mới là chính nghĩa?”

Đội trưởng ngồi ở ghế phụ im lặng nhìn ra bên ngoài cửa, không biết nên trả lời như thế nào.

……….

Trong một tiếng tiếp theo, Tiếu Thụy, Trần Giang Hải, Dương Lâm bị đưa đến ba căn phòng tối khác nhau.

Tôi ung dung ngồi trong phòng điều khiển nói:

“Đổi sang trò trả lời nhanh, người đưa ra đáp án nhanh nhất sẽ được miễn phạt, người bổ sung chi tiết cũng có thể miễn, người còn lại thì…..haha.”

Tôi cười lên hai tiếng một cách quỷ dị:

“Hình phạt mấy người nghĩ ra, hẳn là rõ nhất.”

Trong camera, ba người đổ mồ hôi lạnh, run rẩy không ngừng.

“Ai là người nghĩ ra trò đè bẹp ngón tay của chuột bạch, rồi bảo họ bấm số gọi video về cho phụ huynh, bắt họ phải mỉm cười trong khi phải chịu cực hình?”

Tiếu Thụy vừa bị dậy dỗ một phen, vội vàng nói:

“Trần Giang Hải! Cái này thật sự là do cậu ta nghĩ ra!”

Cùng lúc đó Dương Lâm cũng nói:

“Lần đầu tiên cậu ta dùng cách này là với huấn luyện viên bóng rổ của mình, vì huấn luyện viên đó đã khen một người khác có tiềm năng hơn cậu ta. Về sau bàn tay của người đó bị tàn tật, suốt đời không thể chơi bóng rổ được nữa.”

Chỉ có Trần Giang Hải chẳng nói câu nào, sắc mặt trắng bệch.

Anh ta biết hai người kia nhất định sẽ nói ra, vậy điều gì sẽ xảy ra…

Rầm một tiếng, cánh cửa được mở ra.

“Làm gì vậy! Mày làm gì vậy….”

Trần Giang Hải nhìn Lâm Quy đi vào mà run cầm cập.

Lâm Quy cầm điện thoại của anh ta, nhún vai.

“Đến đây, lát nữa hét to một chút.”

Nói xong, cậu ấy dùng chân đá vào Trần Giang Hải, cái đinh trong tay không chút do dự cắm vào lòng bàn tay anh ta.

“A!”

Tiếng hét chói tai vang khắp căn phòng.

Tiếu Thụy với Dương Lâm lờ mờ nghe thấy tiếng thét liền sợ hãi.

Cùng lúc đó điện thoại được kết nối, Trần Giang Hải không nhịn được nữa, đau đớn kêu lên: “Ba! Ba cứu con với! Con sắp bị bọn họ hành đến ch*t rồi!”

Ông Trần tức giận:

“Không phải mấy người cần tiền sao? Cần bao nhiêu tiền tôi đều đưa! Con trai tôi mà bị làm sao, tôi sẽ sống mái với mấy người!”

Lâm Quy tặc lưỡi một cái, kì quái đáp:

“Tôi sợ quá.”

Cậu ấy dừng một lúc, “Tôi có thể đối tốt với anh ta một chút, đổi lại, chúng ta trao đổi bí mật kinh doanh của Trần thị.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc liền ngắt kết nối.

Tâm tình Lâm Quy khá vui vẻ:

“Xem ra ba anh không muốn anh rồi nhé.”

Trần Giang Hải hoàn toàn sụp đổ.

Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt ông Trần liền tái mét, tức giận trong đồn cảnh sát:

“Rốt cuộc khi nào mới tìm được người! Mấy người con mẹ nó làm ăn kiểu gì vậy.”

Mấy vị cảnh sát bận rộn bẻ khóa địa chỉ ID, không ai đáp lại ông ta.

Một vị cảnh sát vô tình va phải, khiến ông ta loạng choạng.

“Ô, xin lỗi ạ, tôi không nhìn ra ở đây còn có kẻ nhàn rỗi đứng đây.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom