• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Người Thẩm Phán (4 Viewers)

  • Phần 3

“Cứu với! Có ai không?”

“Con mẹ nó! Mày muốn làm gì?”

Lục Vũ chửi thề bất chấp hình tượng của mình.

Thông qua livestream, tôi thấy Lâm Quy đã đeo mặt nạ đi tới.

Lục Vũ nổi điên:

“Tao sẽ cho mày tiền! Buông tao ra !!!!”

Lâm Quy chỉ cười:

“Chơi một trò chơi, tôi hỏi cậu trả lời.”

Lục Vũ không nói gì cả.

“Ba tháng trước có một tay săn ảnh nói muốn vạch trần scandal của nam diễn viên họ L, vốn dĩ sẽ tạo ra một vụ chấn động, nhưng đến ngày tiết lộ thì tên săn ảnh đó lại biến mất. Tại sao vậy?”

Gương mặt Lục Vũ đỏ bừng lên vì bị treo ngược nhưng vẫn im lặng.

Lâm Quy không nói nhiều, ấn nút bên cạnh bàn.

Tiếng hét thảm thiết vang lên, Lục Vũ bị đưa xuống, đầu trực tiếp bị dìm vào trong thùng nước bẩn.

Năm giây sau Lâm Quy mới cho anh ta thở một chút:

“Bây giờ có thể nói chưa?”

“Khụ…khụ…khụ, tôi nói! Tôi nói!”

Trông anh ta nhếch nhác như cá ch*t, thở hổn hển nói: “Tôi đã trả cho hắn một khoản tiền lớn để giữ im lặng! Tôi đưa anh ta ra nước ngoài, trong vòng nửa năm không được quay lại.”

“Vậy nam diễn viên họ L chính là cậu , vậy câu hỏi tiếp theo, hắn định tiết lộ chuyện gì?"

Lục Vũ do dự vài giây.

Nhìn tay Lâm Quy lại đặt lên trên cái nút, Lục Vũ sợ hãi hét lên:

“Đừng ấn! Tôi nói…..”

Anh ta do dự rồi nói một cách khó khăn:

“Ba tháng trước, khi tôi đang quay phim ở trường quay, có một số người hâm mộ tổ chức tự phát đến đó, trong đó có một cô gái rất xinh đẹp. Tôi mời bọn họ đi ăn tối, , những người còn lại đều đã rời đi, chỉ có cô gái đó ở lại xin chữ kí, vẻ mặt của cô gái lúc đó rất kích động, tôi nghĩ đó là ám hiệu nên đưa cô ấy đến quán bar uống rượu, gọi vài ly rượu mạnh….”

Lâm Quy dùng đầu ngón tay gõ gõ lên cán rìu: “Cô gái đó….bao nhiêu tuổi ?”

“Mười… mười sáu…”

Lục Vũ coi đêm nọ như là một món quà đặc biệt cho người hâm mộ.

Nhưng cô gái đó lại sợ và khóc thảm thiết, Lục Vũ thấy không ổn nên muốn dùng tiền để giải quyết.

Còn PUA* với cô gái rằng bản thân anh ta đã gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp nhưng đây là lần đầu tiên anh ta gặp một người đẹp mà đặc biệt như cô, nên có chút xúc động.
*PUA- Pick-up artist: là những người sử dụng lời lẽ tán tỉnh và các chiến thuật khác nhau để thu hút bạn tình tiềm năng.

Sau khi thuyết phục được cô gái đó, anh ta can thiệp hết tất cả tài khoản mạng xã hội của cô ấy phòng ngừa phát tán.

Nhưng Lục Vũ không ngờ rằng bức ảnh cô gái vào phòng anh ta đêm đó đã bị tay săn ảnh chụp lại.

May mắn thay, công ty đã xử lí kịp thời, dùng tiền bịt miệng.

Khán giả trong phòng livestream ch*t lặng:

<Lục Vũ luôn theo hình tượng ngay thẳng, đây không khác gì vả mặt cả, thú đội lốt người.>

<Mười sáu tuổi….Bằng tuổi em gái tôi luôn, zl thật, tay tôi đang run vì tức giận đây.>

<Không có ai gọi cảnh sát sao? Không phải để cứu bọn họ, mà đến bắt luôn đi.>

< Đây không phải là sát nhân, đây rõ ràng là sứ giả công lý!>

<Đợi đã, cách trừng trị này của tên tội phạm quen quá, đây không phải là vị thẩm phán đã biến mất mấy tháng sao!>

<Nhưng mà, cô gái đó rất thích Lục Vũ mà, anh tình tôi nguyện thì có làm sao đâu, cần gì báo cảnh sát…>

<Lầu trên não bị úng nước hay gì? Con bé vẫn là trẻ vị thành niên, tình nguyện mẹ gì! Ngu.>

…….

Mọi người ăn dưa nhiệt tình comment chửi mắng anh ta thì thỉnh thoảng vẫn xuất hiện những comment kiểu:

<Tôi sẽ luôn ủng hộ anh ấy.>

<Tôi yêu anh ấy.>
…..

Không ngoài dự đoán thì bọn họ đều bị cư dân mạng chửi cho đến khi mất nick thì thôi.

Cuối cùng thì cảnh sát cũng đã đến được địa điểm do đạo diễn chương trình cung cấp nhưng địa điểm ghi hình trống rỗng.

Lúc này, một vị cảnh sát vẫn luôn theo dõi livestream phát hiện ra cái gì đó, liền báo cáo:

“Đội trưởng! Có người nói họ nghe được tiếng còi tàu, chúng ta có nên tập trung ở những khu vực xung quanh đường ray không?”

Người cảnh sát nghiêm túc lắng nghe một lúc rồi đưa ra quyết định:

“Lập tức dẫn người đi điều tra.”

“Vâng.”

Người cảnh sát nói xong nhưng không lập tức cất điện thoại đi, mà nghiến răng nghiến lợi trộm gửi đi một comment: “Có thật không cái……”

Sau khi gửi một vài comment gây nhiễu thì tôi tắt tiếng còi tàu đi.

Trên thực tế chúng tôi không hề đi ra chỗ khác, chỉ là không ai phát hiện ra phía dưới địa điểm ghi hình còn có một nhà kho bị bỏ hoang, còn cửa còn lại của nhà kho thì chỉ ra tòa nhà đang xây dở ở bên kia đường.

Lúc mới vào, tôi liên tục nói chuyện với đám người Lục Vũ để gây sự chú ý, đưa bọn họ đến cửa nhà kho mà không hề hay biết.

Suy cho cùng, tôi luôn là một kẻ sợ xã hội nhưng phải luyện tập để biến bản thân trở thành một kẻ lắm lời mà, phải không? Cho nên ngày hôm trước quay hình, tôi cố tình giành lời của bọn họ cũng chỉ là để luyện tập.

Cảnh sát chắc chắn sẽ phát hiện có điều gì đó không ổn, nhưng họ sẽ mất thời gian để khôi phục và bẻ khóa URL của phòng livestream.

Nhưng vậy cũng đủ thời gian để chơi rồi.

Lâm Quy bước ra khỏi căn phòng bí mật và đến tìm tôi:

“Tôi nhớ khi chúng ta trò chuyện trước đây, cậu nói rằng ước mơ thời thơ ấu của cậu là trở thành thẩm phán?”

Tôi không biết tại sao hắn lại nhắc tới chuyện này nên nhún vai:

“Đúng vậy, lúc đó tôi khá ngây thơ, nghĩ rằng thẩm phán chỉ nghe tù nhân chiến đấu vì lý lẽ riêng của mình, sau đó tôi mới là người đưa ra quyết định cuối cùng, điều đó khá tuyệt."

Lâm Quy mỉm cười:

“Đi thôi, trò chơi tiếp theo, tôi sẽ giúp cậu thực hiện ước mơ của mình.”

Lục Vũ bị treo một mình trong mật thất không nhịn được nữa, nhìn thấy sau lưng còn có một tấm vải, liền muốn tóm lấy.

Kết quả, anh ta khó khăn với tới nó,nhưng tấm vải lại đột nhiên rơi xuống, phía sau tấm vải là Bạch Dụ Nhiên và Mục Kì cũng bị treo ngược như anh ta.

Họ vẫn bất tỉnh.

Cố Nhã Nhã thì bị trói và bất tỉnh trên mặt đất.

“Bị cậu phát hiện rồi?”

Lâm Quy kéo tôi bị trói hai tay kéo vào mật thất, nhàn nhã nhìn Lục Vũ:

“Vậy thì chơi trước vậy.”

Hắn giả vờ hung dữ đẩy tôi xuống đất, tôi cũng hợp tác hét lên.

Những người khác cũng bị hắn đánh thức.

Sau khi nhìn rõ tình hình, bọn họ kinh hãi hét lên, Lâm Quy kiên nhẫn đợi bọn họ hét xong, chậm rãi nói:

“Một mình chơi thì chán lắm. Chúng ta cùng chơi vậy.”

“Bây giờ, mọi người bắt đầu chia sẻ tin tức đi, còn trọng tài thì chính là người bị mấy người bỏ rơi, là.....”

Hắn chỉ vào tôi, còn một người nữa là Cố Nhã Nhã.

“Nếu hai người họ cảm thấy ai đó không ổn, thì tôi sẽ cho người nọ trải nghiệm nhảy bungee trong nước.”

Thấy Lâm quy chỉ đến cái nút trên bàn.

Lục Vũ là người phản ứng đầu tiên.

Anh ta cuống cuồng nói với tôi: “Khương Hòa, vừa nãy không phải tôi đẩy cô đâu, là Mục Kỳ! Lúc cậu ta đẩy cô tôi muốn kéo lại nhưng không với tới.”

Tôi. “...”

Một khoảng không im lặng.

Comment trên livestream cũng dừng vài giây.

<Tôi chưa thấy ai trơ trẽn như anh ta.>

Khi đó Mục Kì, người bị buộc tội, mới nhận ra bản chất xấu xa của con người anh ta, không còn lo lắng nữa mà hét thẳng:

“Lục Vũ, đồ khốn, mày bán đứng tao, đừng quên ai giới thiệu đường dây mua bán ma túy trái phép cho mày sử dụng.”

“Mày câm miệng, chuyện này mày cũng có thể nói ra sao!”

“Giờ là lúc nào rồi! Dù sao ở đây cũng không có ai ngoại trừ những người ở đây, lúc mày bán đứng tao sao lại không nghĩ tới hậu quả này!”

.....

Hai người cắn nhau như chó điên.

Họ không biết rằng có hàng chục triệu người đang xem trong phòng livestream...

Lâm Quy vẫn bất mãn lắc đầu:

“Trò chơi tập thể, mọi người đều phải tham gia mới đúng. Phớt lờ thì vẫn phải nhận trừng phạt thôi.”

Bạch Dụ Nhiên hiển nhiên còn chưa hiểu rõ tình huống, Lâm Quy không nói không rằng đem cô ta ngâm vào trong bồn nước.

Mọi người đều hóa đá.

Lâm Quy: "Tiếp tục vòng thứ hai."

Bạch Dụ Nhiên vừa khóc vừa nói: “Mục Kỳ, chuyện cậu ngược đãi mèo mọi người đều biết, đừng có mà giả trân nữa.”

Mục Kỳ hét lên: “Con tiện nhân này, tôi còn chưa chọc vào cô đâu.”

Bạch Dụ Nhiên: “Tôi con mẹ nó làm sao?”

Mục Kỳ: “Cô cho rằng tôi không biết những chuyện bẩn thỉu của cô sao? Biết rõ mình là kẻ thứ ba rồi mà vẫn chen vào, kim chủ của chương trình này vì cô mà ly hôn với vợ, giờ vợ con ông ta đang đi kiện trên tòa án, xem ra cô rất vui nhỉ.”

.......

Lâm Quy gõ gõ nhẹ tay xuống bàn, nhìn về phía chúng tôi.

“Hai vị thẩm phán cô nương, các cô có thấy hài lòng với những chia sẻ vừa rồi không?”

Cố Nhã Nhã choáng váng, sợ hãi đến mức không nói nên lời.

Dáng vẻ vẫn là cần phải giả vờ.

Tôi tỏ vẻ sợ hãi, liên tục lùi lại, lẩm bẩm: “Tôi không biết, đừng hỏi tôi, tôi sẽ không nói…”

Lâm Quy cũng rất hợp tác, giả vờ thiếu kiên nhẫn nhéo cằm tôi.

"Không nói? Nếu không nói thì sẽ bị phạt."

Nói xong, hắn đổ nguyên một chai chất lỏng vào miệng tôi, chế nhạo: “Nước lau nhà có mùi vị thế nào?”

Trà đá mua ở đâu mà ngọt quá vậy?

Tôi ho dữ dội mấy lần, cuối cùng chỉ vào Lục Vũ với vẻ tuyệt vọng và bất lực.

Lục Vũ mở to mắt, chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy sợ dây nhanh chóng hạ thấp xuống, rơi vào thùng nước bẩn.

Năm giây sau, anh ta lại được nhấc lên, giống như con cá ch*t, cơ bản là không còn sức để nói.

Trò chơi vẫn tiếp tục.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom