-
[Truyện 1] Phần 1
Kết thúc buổi ghi hình đầu tiên của 'Chạy trốn khỏi mật thất', người phụ trách chương trình đã vội vàng đến tìm tôi.
“Khương Hòa, không phải đã nói là phải cung cấp manh mối nhiều hơn cho cô Bạch và thầy Lục sao?”
“Cô muốn tự mình làm nhiều như vậy để làm gì?”
“Cô nghĩ chương trình này thực sự dành cho cô sao?”
Tôi xin lỗi hết lần này đến lần khác.
"Em xin lỗi ạ, em chắc chắn sẽ chú ý đến lần ghi hình tiếp theo."
Kết quả của kì thi cao khảo được tung ra.
Bức ảnh của tôi xuất hiện trong danh sách vinh danh của trường và bất ngờ trở nên nổi tiếng sau khi được các bạn đăng ảnh lên mạng.
Chỉ trong ba ngày, tài khoản xã hội của tôi đã tăng thêm nửa triệu người theo dõi.
Những video quay tôi mặc đồng phục học sinh nhận được rất nhiều lượt xem trên tất cả các nền tảng lớn.
Lúc này, tổ tiết mục “Chạy trốn khỏi mật thất” tìm đến.
Họ mời tôi làm khách mời nhảy dù trong tập thứ hai của chương trình.
Trước khi quay, họ đã dặn tôi ba lần.
Nhất định phải giúp đỡ những tiểu hoa đang hot và những vị minh tinh theo hình tượng học bá kia.
Vì vậy, tôi không được giải mã trò chơi, mà phải đưa tất cả manh mối và phân tích cho các vị minh tinh.
Rõ ràng là ê-kíp chương trình không hài lòng với những cảnh quay của tôi.
Các manh mối vẫn còn thiếu.
Trước khi khởi hành vào ngày hôm sau.
Tôi tình cờ gặp tiểu hoa đang nổi Bạch Du Nhiên ở cửa phòng.
“Buổi ghi hình hôm nay, tôi khuyên cô nên tỉnh táo hơn, tránh ống kính ra, nếu không, tôi sẽ nói vài câu gì đó trước ống kính, cô sẽ bị cư dân mạng mắng đến ch*t.”
Đây là sự thật.
Hôm qua, chương trình được phát song, buổi tối tôi đã xem lại.
Tràn ngập comment mắng tôi.
<Không biết vô danh tiểu tốt ở đâu nhảy ra coi mình là nhân vật chính vậy?>
<Ghét zl, manh mối rõ ràng là do Du Nhiên phát hiện ra mà cô ta nhất quyết muốn mình nói đầu tiên.>
<Cạn lời luôn, cô ta lại giành ống kính rồi.>
<Tức giận như vậy, cô ta tưởng rằng được Lục ca nhìn một cái thì bản thân biến hành hồ điệp luôn à?>
.........
Đồng thời, phần tin nhắn của tôi trên Weibo tràn ngập những lời lăng mạ.
Thấy tôi không lên tiếng, Bạch Du Nhiên ý vị không rõ cười.
“Một số loài chim non ý mà, lại là loại rất nhiều người thích.”
Người mà cô ấy đang nói tới chính là nam diễn viên Lục Vũ.
Trong ngày quay phim hôm qua, ánh mắt của anh ta gần như dán chặt vào tôi.
Sau khi đến địa điểm ghi hình ngày hôm nay, thậm chí còn không thèm để ý.
“Bạn học Khương Hòa, năm nay....bao nhiêu tuổi rồi?”
Anh ta đưa cho tôi một chai nước, khi tôi cầm lấy, anh ta cố tình dùng ngón tay xoa nhẹ lên mu bàn tay của tôi.
Tôi giật mình quay lại như bị điện giật.
Lầm bầm: “Mười tám ạ.”
Lục Vũ mở to mắt nhìn tôi:
“Mười tám á, trẻ quá.”
......
Tôi nhìn đi nơi khác rồi tìm chỗ xa nhất để ngồi.
Chẳng bao lâu sau, hai vị khách khác cũng đến, ca sĩ Mục Kì tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng và diễn viên mới Cố Nhã Nhã.
Mọi người đều quen thuộc trước ống kính và không ai quan tâm đến ai sau ống kính.
Chỉ ngồi đó một lúc sau.
Mọi người đều nhận thấy có điều gì đó không ổn.
"Kỳ quái, vừa rồi nhân viên nhiều như vậy, sao lại đi hết rồi?"
Bạch Dụ Nhiên chuẩn bị để trợ lí ra ngoài xem xét, thì chợt truyền đến giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Chuẩn bị quay hình, mọi người vui lòng nộp điện thoại di động và cài sẵn camera mini. Lưu ý: Hình ảnh dựa hoàn toàn vào camera mini, không có máy quay đi theo.”
Trước đó đã từng có hình thức như này rồi nên cũng không có ai quá vướng mắc.
Mấy nhân viên tới lắp camera, Lục Vũ chán ghét đẩy người đàn ông đang đeo tai nghe ghi âm cho anh ta.
“Diz, đau! Mày đi làm mấy ngày rồi? Không hiểu nội quy sao?”
Nói xong, anh ta đá vào chân người nọ, rồi đạo xuống đất.
Những người xung quanh há hốc mồm nhưng không ai dám lên tiếng.
Lục Thâm tùy tiện chỉ vào một người khác: “ Cậu đến đây.”
Người đàn ông bị ghét kia loạng choạng đứng dậy, đi đeo tai nghe cho Bạch Dụ Nhiên.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, các nghệ sĩ lập tức vào trạng thái quay hình và bắt đầu trò chuyện cười đùa vào căn phòng bí mật.
Sau khi tiến vào căn phòng bí mật thứ nhất, sắc mặt Bạch dụ Nhiên tái nhợt hẳn đi, đứng ở cửa không chịu đi vào.
Cố Nhã Nhã quay lại nhìn.
“Dụ Nhiên, sao vậy?”
Bạch Dụ Nhiên giả vờ bình tĩnh, lắc đầu: “Không sao.”
Cố Nhã Nhã khó hiểu: “Nơi này trông giống như phòng luyện vũ đạp vậy.”
Cô ấy bước tới bàn và đột nhiên kêu lên: "Đây không phải là cô sao?"
Mọi người tập trung lại và nhìn thấy một bức ảnh nhóm trên bàn.
Đứng ở giữa Bạch Dụ Nhiên, tiểu hoa đang nổi hiện nay.
Chỉ là trong ảnh là ảnh cô ta để mặt mộc, hiển nhiên là vừa mới luyện nhảy xong, trên trán còn có chút mồ hôi.
Bên cạnh cô ta còn có một cô gái khác, hai người nắm tay nhau cười trước ống kính, hình như quan hệ rất tốt.
Tôi tự hỏi: “Đây là ai?”
“Không phải việc của cô.”
Bạch Dụ Nhiên bất ngờ quát lên.
Mọi người đều sững sờ.
Lục Vũ hả hê nói: “Sao? Cô không biết cô ấy à? Hai năm trước truyền thông đưa tin về vụ tự sát của một idol ít tiếng tăm, Trần Phàm, là một thí sinh tham gia cuộc thi tài năng cùng Bạch Dụ Nhiên.....”
“Im miệng.”
Bạch Dụ Nhiên tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, điên cuồng xé nát tấm ảnh:
“Tổ tiết mục bị gì vậy, ai thiết kế ra cái mật thất này, đã nói trước đoàn đội của tôi chưa! Bà đây không quay nữa!”
Nói xong, Bạch Dụ Nhiên đi về.
Nhưng cô ta không ngờ rằng cửa đã bị khóa.
“Chuyện gì đây! Tôi đã nói là tôi không muốn ghi hình nữa! Mở cửa.”
Bạch Dụ Nhiên mắng mấy phút liền, mọi người mới ý thức được có gì đó không ổn.
“Không có ai sao?”
“Này, có ai không?”
Mọi thứ trở nên kỳ lạ.
Bạch Dụ Nhiên lấy điện thoại từ trong túi ra, tức giận nói:
“May mà tôi có hai cái điện thoại.”
“Gì đây, không có tín hiệu?”
Cô ta không ngừng load lại, đi khắp ngóc ngách của căn phòng, cố gắng tìm kiếm tín hiệu.
“Có rồi.”
Cô ta kinh ngạc kêu lên, nhưng không biết đã chạm nhầm vào nút nào, đột nhiên nhảy ra một trang tin tức.
Bạch Dụ Nhiên bực bội lùi lại: “Lại sao rồi, sao lại không có tín hiệu vậy?”
Cô ta không thể sử dụng điện thoại nên đành phải liên tục gõ cửa, những người khác cũng cảm thấy có gì đó không ổn nên bắt đầu tìm cách liên lạc với bên ngoài.
Bạch Dụ Nhiên đứng ở trên bàn, từ khe cửa nhỏ nhìn ra ngoài, đột nhiên kinh ngạc nói: "Có nhân viên! Này, cậu đang làm gì vậy, cậu không nghe thấy tôi..."
Chưa kịp nói hết câu, cô ta đã loạng choạng lùi lại như nhìn thấy điều gì đó khủng khiếp rồi nặng nề ngã xuống đất.
Mặc kệ đau đớn, Bạch Dụ Nhiên sắc mặt tái nhợt chỉ chỉ: “Hắn....hắn là....”
“Là gì?”
Lục Vũ cau mày liếc qua, chỉ thấy nhân viên mà mình ghét bỏ đang cúi đầu đứng ngoài cửa, tóc che khuất mắt, trong tay đang cầm thứ gì đó.
Lưỡi dao sắc bén đập vào cửa, lộ ra một chiếc rìu đẫm máu!
"Ah!!!"
Cố Nhã Nhã hét lên.
Tôi bị cô ta kéo lại, sửng sốt: “Nó là cái gì vậy?”
“Anh ta là một kẻ gi*t người.”
Bạch Dụ Nhiên vội vàng đứng dậy tìm đồ, cùng Mộ Kỳ đem bàn đẩy ra cửa.
“Tin tức tôi vừa thấy được trong điện thoại là là lệnh bắt giữ của hắn. Hắn ta đã gi*t 3 người liên tiếp ở Thanh Thành! Tại sao lại có kẻ gi*t người ở đây!"
Cô ta vừa dứt lời, tiếng rìu đập vào cửa đột nhiên dừng lại.
Ngoài cửa vang lên tiếng cười khàn khàn của một người đàn ông:
"Đúng vậy, tôi đã bị cô nhận ra, vậy chúng ta chơi một trò chơi đi.”
“Sau lưng mấy người có một cánh cửa, trên đó là mã khóa có năm chữ số, hai chữ số đầu tiên là thời gian tử vong, hai chữ số ở giữa là nguyên nhân cái chết, còn chữ số cuối cùng là tượng trưng cho hung thủ."
“Tôi chỉ cần mười lăm phút để phá cánh cửa này.”
“Mấy người muốn mở mã trước hay tôi mở cửa trước.”
“Nào, chơi với nhau thật vui vẻ nào. Thời gian......bắt đầu.”
Cho đến khi tiếng phá cửa vang lên.
Mọi người hoàn toàn suy sụp, lúc này mới nhận ra tên kia là một kẻ mất trí rồi.
Cùng lúc đó, chương trình ‘ Chạy trốn khỏi mật thất’ nhận được thông tin các nghệ sĩ đều biến mất thì ch*t lặng.
“Không phải là chúng ta đã thông báo địa điểm xảy ra sự cố nên hoãn việc ghi hình lại một ngày sao?”
Đoàn đội cũng ch*t lặng:
“Chúng tôi nhận được thông tin là phải đến sớm hai tiếng, cho nên đã đến địa điểm từ sớm. Nhưng mọi người sau khi vào đó thì không thấy tin tức gì cả. Chúng tôi quay lại nhìn thì thấy mọi người đều biến mất.”
Tổ sản xuất chỉ cảm thấy ớn lạnh sau gáy:
"Ý cô là...họ biến mất trong không khí?"
“Mọi người nhìn kìa.”
Đội ngũ sản xuất còn chưa hết sợ hãi, lại có người phát hiện ra một trong những nền tảng phát sóng trực tiếp lớn đột nhiên bắt đầu phát sóng.
Và trong đó, là những nghệ sĩ đã biến mất.
Phòng livestream này trước đó luôn không có ai.
Cho đến khi một số fan phát hiện ra rằng trong phòng livestream mang tên ‘Thẩm Phán’ , người đang phát điên trong đó lại chính là thần tượng của họ.
Một lại thêm mười, mười lại thêm một trăm.
Trong vòng chưa đầy năm phút, số lượng người trong phòng livestream đã tăng vọt.
<Đây là gì vậy? Không phải là Dụ Nhiên đang ghi hình cho show ‘ Chạy trốn khỏi mật thất’ sao?>
< Đây có phải là buổi phát sóng trực tiếp quá trình ghi hình không, tôi phải xem mới được, xem ra rất hot....>
< Nhưng tại sao camera lại bị ẩn đi? Thật kì lạ...>
<Đợi đã, Lục Vũ đang chửi thề sao?>
“Khương Hòa, không phải đã nói là phải cung cấp manh mối nhiều hơn cho cô Bạch và thầy Lục sao?”
“Cô muốn tự mình làm nhiều như vậy để làm gì?”
“Cô nghĩ chương trình này thực sự dành cho cô sao?”
Tôi xin lỗi hết lần này đến lần khác.
"Em xin lỗi ạ, em chắc chắn sẽ chú ý đến lần ghi hình tiếp theo."
Kết quả của kì thi cao khảo được tung ra.
Bức ảnh của tôi xuất hiện trong danh sách vinh danh của trường và bất ngờ trở nên nổi tiếng sau khi được các bạn đăng ảnh lên mạng.
Chỉ trong ba ngày, tài khoản xã hội của tôi đã tăng thêm nửa triệu người theo dõi.
Những video quay tôi mặc đồng phục học sinh nhận được rất nhiều lượt xem trên tất cả các nền tảng lớn.
Lúc này, tổ tiết mục “Chạy trốn khỏi mật thất” tìm đến.
Họ mời tôi làm khách mời nhảy dù trong tập thứ hai của chương trình.
Trước khi quay, họ đã dặn tôi ba lần.
Nhất định phải giúp đỡ những tiểu hoa đang hot và những vị minh tinh theo hình tượng học bá kia.
Vì vậy, tôi không được giải mã trò chơi, mà phải đưa tất cả manh mối và phân tích cho các vị minh tinh.
Rõ ràng là ê-kíp chương trình không hài lòng với những cảnh quay của tôi.
Các manh mối vẫn còn thiếu.
Trước khi khởi hành vào ngày hôm sau.
Tôi tình cờ gặp tiểu hoa đang nổi Bạch Du Nhiên ở cửa phòng.
“Buổi ghi hình hôm nay, tôi khuyên cô nên tỉnh táo hơn, tránh ống kính ra, nếu không, tôi sẽ nói vài câu gì đó trước ống kính, cô sẽ bị cư dân mạng mắng đến ch*t.”
Đây là sự thật.
Hôm qua, chương trình được phát song, buổi tối tôi đã xem lại.
Tràn ngập comment mắng tôi.
<Không biết vô danh tiểu tốt ở đâu nhảy ra coi mình là nhân vật chính vậy?>
<Ghét zl, manh mối rõ ràng là do Du Nhiên phát hiện ra mà cô ta nhất quyết muốn mình nói đầu tiên.>
<Cạn lời luôn, cô ta lại giành ống kính rồi.>
<Tức giận như vậy, cô ta tưởng rằng được Lục ca nhìn một cái thì bản thân biến hành hồ điệp luôn à?>
.........
Đồng thời, phần tin nhắn của tôi trên Weibo tràn ngập những lời lăng mạ.
Thấy tôi không lên tiếng, Bạch Du Nhiên ý vị không rõ cười.
“Một số loài chim non ý mà, lại là loại rất nhiều người thích.”
Người mà cô ấy đang nói tới chính là nam diễn viên Lục Vũ.
Trong ngày quay phim hôm qua, ánh mắt của anh ta gần như dán chặt vào tôi.
Sau khi đến địa điểm ghi hình ngày hôm nay, thậm chí còn không thèm để ý.
“Bạn học Khương Hòa, năm nay....bao nhiêu tuổi rồi?”
Anh ta đưa cho tôi một chai nước, khi tôi cầm lấy, anh ta cố tình dùng ngón tay xoa nhẹ lên mu bàn tay của tôi.
Tôi giật mình quay lại như bị điện giật.
Lầm bầm: “Mười tám ạ.”
Lục Vũ mở to mắt nhìn tôi:
“Mười tám á, trẻ quá.”
......
Tôi nhìn đi nơi khác rồi tìm chỗ xa nhất để ngồi.
Chẳng bao lâu sau, hai vị khách khác cũng đến, ca sĩ Mục Kì tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng và diễn viên mới Cố Nhã Nhã.
Mọi người đều quen thuộc trước ống kính và không ai quan tâm đến ai sau ống kính.
Chỉ ngồi đó một lúc sau.
Mọi người đều nhận thấy có điều gì đó không ổn.
"Kỳ quái, vừa rồi nhân viên nhiều như vậy, sao lại đi hết rồi?"
Bạch Dụ Nhiên chuẩn bị để trợ lí ra ngoài xem xét, thì chợt truyền đến giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Chuẩn bị quay hình, mọi người vui lòng nộp điện thoại di động và cài sẵn camera mini. Lưu ý: Hình ảnh dựa hoàn toàn vào camera mini, không có máy quay đi theo.”
Trước đó đã từng có hình thức như này rồi nên cũng không có ai quá vướng mắc.
Mấy nhân viên tới lắp camera, Lục Vũ chán ghét đẩy người đàn ông đang đeo tai nghe ghi âm cho anh ta.
“Diz, đau! Mày đi làm mấy ngày rồi? Không hiểu nội quy sao?”
Nói xong, anh ta đá vào chân người nọ, rồi đạo xuống đất.
Những người xung quanh há hốc mồm nhưng không ai dám lên tiếng.
Lục Thâm tùy tiện chỉ vào một người khác: “ Cậu đến đây.”
Người đàn ông bị ghét kia loạng choạng đứng dậy, đi đeo tai nghe cho Bạch Dụ Nhiên.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, các nghệ sĩ lập tức vào trạng thái quay hình và bắt đầu trò chuyện cười đùa vào căn phòng bí mật.
Sau khi tiến vào căn phòng bí mật thứ nhất, sắc mặt Bạch dụ Nhiên tái nhợt hẳn đi, đứng ở cửa không chịu đi vào.
Cố Nhã Nhã quay lại nhìn.
“Dụ Nhiên, sao vậy?”
Bạch Dụ Nhiên giả vờ bình tĩnh, lắc đầu: “Không sao.”
Cố Nhã Nhã khó hiểu: “Nơi này trông giống như phòng luyện vũ đạp vậy.”
Cô ấy bước tới bàn và đột nhiên kêu lên: "Đây không phải là cô sao?"
Mọi người tập trung lại và nhìn thấy một bức ảnh nhóm trên bàn.
Đứng ở giữa Bạch Dụ Nhiên, tiểu hoa đang nổi hiện nay.
Chỉ là trong ảnh là ảnh cô ta để mặt mộc, hiển nhiên là vừa mới luyện nhảy xong, trên trán còn có chút mồ hôi.
Bên cạnh cô ta còn có một cô gái khác, hai người nắm tay nhau cười trước ống kính, hình như quan hệ rất tốt.
Tôi tự hỏi: “Đây là ai?”
“Không phải việc của cô.”
Bạch Dụ Nhiên bất ngờ quát lên.
Mọi người đều sững sờ.
Lục Vũ hả hê nói: “Sao? Cô không biết cô ấy à? Hai năm trước truyền thông đưa tin về vụ tự sát của một idol ít tiếng tăm, Trần Phàm, là một thí sinh tham gia cuộc thi tài năng cùng Bạch Dụ Nhiên.....”
“Im miệng.”
Bạch Dụ Nhiên tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, điên cuồng xé nát tấm ảnh:
“Tổ tiết mục bị gì vậy, ai thiết kế ra cái mật thất này, đã nói trước đoàn đội của tôi chưa! Bà đây không quay nữa!”
Nói xong, Bạch Dụ Nhiên đi về.
Nhưng cô ta không ngờ rằng cửa đã bị khóa.
“Chuyện gì đây! Tôi đã nói là tôi không muốn ghi hình nữa! Mở cửa.”
Bạch Dụ Nhiên mắng mấy phút liền, mọi người mới ý thức được có gì đó không ổn.
“Không có ai sao?”
“Này, có ai không?”
Mọi thứ trở nên kỳ lạ.
Bạch Dụ Nhiên lấy điện thoại từ trong túi ra, tức giận nói:
“May mà tôi có hai cái điện thoại.”
“Gì đây, không có tín hiệu?”
Cô ta không ngừng load lại, đi khắp ngóc ngách của căn phòng, cố gắng tìm kiếm tín hiệu.
“Có rồi.”
Cô ta kinh ngạc kêu lên, nhưng không biết đã chạm nhầm vào nút nào, đột nhiên nhảy ra một trang tin tức.
Bạch Dụ Nhiên bực bội lùi lại: “Lại sao rồi, sao lại không có tín hiệu vậy?”
Cô ta không thể sử dụng điện thoại nên đành phải liên tục gõ cửa, những người khác cũng cảm thấy có gì đó không ổn nên bắt đầu tìm cách liên lạc với bên ngoài.
Bạch Dụ Nhiên đứng ở trên bàn, từ khe cửa nhỏ nhìn ra ngoài, đột nhiên kinh ngạc nói: "Có nhân viên! Này, cậu đang làm gì vậy, cậu không nghe thấy tôi..."
Chưa kịp nói hết câu, cô ta đã loạng choạng lùi lại như nhìn thấy điều gì đó khủng khiếp rồi nặng nề ngã xuống đất.
Mặc kệ đau đớn, Bạch Dụ Nhiên sắc mặt tái nhợt chỉ chỉ: “Hắn....hắn là....”
“Là gì?”
Lục Vũ cau mày liếc qua, chỉ thấy nhân viên mà mình ghét bỏ đang cúi đầu đứng ngoài cửa, tóc che khuất mắt, trong tay đang cầm thứ gì đó.
Lưỡi dao sắc bén đập vào cửa, lộ ra một chiếc rìu đẫm máu!
"Ah!!!"
Cố Nhã Nhã hét lên.
Tôi bị cô ta kéo lại, sửng sốt: “Nó là cái gì vậy?”
“Anh ta là một kẻ gi*t người.”
Bạch Dụ Nhiên vội vàng đứng dậy tìm đồ, cùng Mộ Kỳ đem bàn đẩy ra cửa.
“Tin tức tôi vừa thấy được trong điện thoại là là lệnh bắt giữ của hắn. Hắn ta đã gi*t 3 người liên tiếp ở Thanh Thành! Tại sao lại có kẻ gi*t người ở đây!"
Cô ta vừa dứt lời, tiếng rìu đập vào cửa đột nhiên dừng lại.
Ngoài cửa vang lên tiếng cười khàn khàn của một người đàn ông:
"Đúng vậy, tôi đã bị cô nhận ra, vậy chúng ta chơi một trò chơi đi.”
“Sau lưng mấy người có một cánh cửa, trên đó là mã khóa có năm chữ số, hai chữ số đầu tiên là thời gian tử vong, hai chữ số ở giữa là nguyên nhân cái chết, còn chữ số cuối cùng là tượng trưng cho hung thủ."
“Tôi chỉ cần mười lăm phút để phá cánh cửa này.”
“Mấy người muốn mở mã trước hay tôi mở cửa trước.”
“Nào, chơi với nhau thật vui vẻ nào. Thời gian......bắt đầu.”
Cho đến khi tiếng phá cửa vang lên.
Mọi người hoàn toàn suy sụp, lúc này mới nhận ra tên kia là một kẻ mất trí rồi.
Cùng lúc đó, chương trình ‘ Chạy trốn khỏi mật thất’ nhận được thông tin các nghệ sĩ đều biến mất thì ch*t lặng.
“Không phải là chúng ta đã thông báo địa điểm xảy ra sự cố nên hoãn việc ghi hình lại một ngày sao?”
Đoàn đội cũng ch*t lặng:
“Chúng tôi nhận được thông tin là phải đến sớm hai tiếng, cho nên đã đến địa điểm từ sớm. Nhưng mọi người sau khi vào đó thì không thấy tin tức gì cả. Chúng tôi quay lại nhìn thì thấy mọi người đều biến mất.”
Tổ sản xuất chỉ cảm thấy ớn lạnh sau gáy:
"Ý cô là...họ biến mất trong không khí?"
“Mọi người nhìn kìa.”
Đội ngũ sản xuất còn chưa hết sợ hãi, lại có người phát hiện ra một trong những nền tảng phát sóng trực tiếp lớn đột nhiên bắt đầu phát sóng.
Và trong đó, là những nghệ sĩ đã biến mất.
Phòng livestream này trước đó luôn không có ai.
Cho đến khi một số fan phát hiện ra rằng trong phòng livestream mang tên ‘Thẩm Phán’ , người đang phát điên trong đó lại chính là thần tượng của họ.
Một lại thêm mười, mười lại thêm một trăm.
Trong vòng chưa đầy năm phút, số lượng người trong phòng livestream đã tăng vọt.
<Đây là gì vậy? Không phải là Dụ Nhiên đang ghi hình cho show ‘ Chạy trốn khỏi mật thất’ sao?>
< Đây có phải là buổi phát sóng trực tiếp quá trình ghi hình không, tôi phải xem mới được, xem ra rất hot....>
< Nhưng tại sao camera lại bị ẩn đi? Thật kì lạ...>
<Đợi đã, Lục Vũ đang chửi thề sao?>