Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Chương 16
Vương Tiệp thể nghĩ được, sao mình mới vừa đi ra chỉ năm phút thôi, vậy mà tự nhiên Đỗ Vu Thư như biến thành người khác vậy.
Mới nãy còn yêu ớt như mèo con, thế mà bây giờ lại giơ nanh múa vuốt như con báo, không thấy chút yếu đuối nào như khi nãy nữa.
Đúng là... Khó tin.
Ánh mặt sợ hãi của Vương Tiệp động đến thần kinh 'nhạy cảm' của Đỗ Vu Thư, cô chau mày, giọng nỏi không được tốt lắm: "Nhìn em làm gì?"
"Thấy em đẹp." Vương Tiệp thuận miệng nói.
Đỗ Vu Thư hơi ngại, chỉ khen có một câu giản vậy mà làm cô xấu hổ quá đi, "...Khụ."
"Còn khó chịu à?" Vương Tiệp hỏi, đưa tay đặt lên trán Đỗ Vu Thư kiểm tra, lòng bàn tay ấm áp, làm tâm trạng cô cũng thoải mái hơn nhiề.
"Không khó chịu, tuyệt đối không." Đỗ Vu Thư như vừa nghĩ tới cái gì, cô cười lạnh, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
Vương Tiệp: "..."
Tấm lòng nhân ái bỏ đi.
Nữ thần hôm nay, đáng sợ quá đi.
"Em và thiên vương Diệp..." Còn chưa dứt lời, Vương Tiệp đã nhận được ánh mắt 'phải giết chết anh ta' của Đỗ Vu Thư, nửa câu còn lại chị đành phải nuốt ngược lại vào bụng.
"Đừng nhắc người kia với em. Cặn bã, được không?" Đỗ Vu Thư dịu dàng cười, khóe môi mỉm cười như mùa xuân ấm áp, nhưng trong ánh mắt lại không chút độ ấm nào, cả người đằng đằng sát khí.
Lúc nói câu đó, cô không hề nói nhỏ tí nào, đương nhiên là cố tình để cho người kia được thấy.
Vương Tiệp trợn mắt há mồm.
Bây giờ, cô hoàn toàn không thể so sánh với thỏ trắng yếu ớt khi nãy được nữa rồi.
Vậy mới nói, rốt cuộc trong năm phút ngắn ngủi đã xảy ra chuyện gì vậy hả?
Vương Tiệp tò mò tới nỗi sắp bùng nổ luôn rồ!
Mãi tới khi xuống máy bay, sức chiến đấu của Đỗ Vu Thư tăng cáo, khuôn mặt u ám, ánh mắt lạnh lẽo, không có chút gì là không khỏe cả. Lúc xuống máy bay, Vương Tiệp còn oán một câu, "Hiếm khi em không bị say máy bay như hôm nay lắm đó à?"
Làm người đại diện cho Đỗ Vu Thư đã tám năm, Vương Tiệp biết cô bị say máy bay rất nặng, bình thường dưới các tình huống, cô hay chọn loại phương tiện khác, nhưng hôm nay, sau khi xuống máy bay, Đỗ Vu Thư lại mạnh khỏe như rồng hồ.
Đỗ Vu Thư lạnh lùng 'hừ', cô bị cái tên nào đó chọc tức chết luôn rồi, làm gì mà còn hơi sức khó chịu nữa?
Bây giờ, cô vô cùng khỏe khoắn.
Chiều hôm đó, trong khách sạn, Đỗ Vu Thư cẩn thận xem toàn bộ quá trình tập một của 'Tung hoành ngang dọc', làm truyền hình thực tế, thì phải cố gắng tự nhiên nhất, tổ chương trình không thể cứ phải gợi ý từng chút một cho các khách mời, mà ngày mai cũng là tập một, nếu không được, thì phải ghi hình lại lần nữa, nhưng thời gia của nghệ sĩ ai cũng có hạn, đã vậy còn sắp tới ngày phát sóng rồi.
Toàn bộ quá trình mà tổ chương trình đưa, có chỉ ra từng phần quy tắc của trò chơi, Đỗ Vu Thư cẩn thận nghiên cứu một lát, rồi mở máy tính tìm một vài show để xem.
Thấy đã trễ quá rồi, cả buổi tối cô cũng chưa ăn, vậy mà đã buồn ngủ rồi.
Tám giờ sáng hôm sau, Đỗ Vu Thư và các khách mời khác tập hợp tại một khu rừng nhỏ ở ngoại thành thành phố Z, từng người chào hỏi giới thiệu đơn giản, rồi đạo diễn lên tiếng, "Chào mừng mọi người tới chương trình 'Tung hoành ngang dọc', mời mọi người bắt đầu bóc thăm quyết định số thứ tự của mình, năng lực đặc biệt và cách chiến thắng đối phương."
"Hả?!"
"Cái gì?!"
"Đạo diễn ông vừa mới nói cái gì?"
Vài vị khách mời ngạc nhiên hỏi, Đỗ Vu Thư cũng rất kinh ngạc, cô thờ ơ quay sang nhìn Diệp Tĩnh An, nhưng mà anh cũng y hệt bọn họ.
-- Đúng là, lần đầu tiên tham gia show.
Tất cả đều dựa vào phiếu thăm quyết định, thật là.
Đang so sánh vận may với nhân phẩm à.
Vài người nói chuyện sôi nổi một chút, rồi từng người lên bóc thăm, Đỗ Vu Thư nhìn lá thăm trong tay mình.
Số 4, năng lực đặc biệt, bất tử, cách giành chiến thắng, loại số sáu.
Chỉ có bao nhiêu đây chữ thôi, ngay cả năng lực đặc biệt bất tử là gì cũng không giải thích một chút gì!
Đỗ Vu Thư cảm thấy mình hơi mù mờ, tổ chương trình à, mấy người không giải thích một chút được à?
Đạo diễn cầm loa hồ lên: "Trong tay các bạn đã có số thứ tự, năng lực đặc biệt, và cách giành chiến thắng, mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ, các bạn có thể nhận được gợi ý về năng lực đặc biệt của mình, hoặc năng lực đặc biệt và số thứ tự của người khác, có lợi cho chiến thắng của mình, còn bây giờ, chúng ta bắt đầu bước vào nhiệm vụ đầu tiên."
Đỗ Vu thư: "..."
'Mù mờ' viết in.
Cô cảm thấy não mình sắp cháy tới nơi luôn rồi.
Lúc Đỗ Vu thư đang đi lại trong rừng, mấy thứ cô ghét nhất lại đổ lên người cô, đúng là rớt não rồi cô mới đi tham show thực tế.
Bây giờ, đứng trong khu rừng hoang vắng chỉ có mấy bụi cỏ dại, cô lo lắng không biết ở đây có con côn trùng nào hay không, Đỗ Vu Thư sợ nhất là mấy con nhiều chân như nhện và không chân như rắn này nọ, chỉ cần thấy thôi là cô cũng khóc luôn đó.
Đỗ Vu Thư vô cùng lo lắng.
Nhiệm vụ thứ nhất là phải tìm được đủ tám loại trái cây trong rừng, sáu người bị dẫn vào sáu nơi khác nhau để đi vào trong rừng, tìm hoa quả nằm tán lạn trong đây, để làm thành một đĩa salad trái cây cho công chúa Anjis.
"Á!" Đỗ Vu Thư hét to, bui cỏ trước mặt rung lên vài cái, hình như có gì đó đang động đậy, Đỗ Vu Thứ cứng đờ người, hét lên một tiếng rồi đứng im không dám nhúc nhích, đợi vài phút sau, cô mới lùi về mấy bước, rồi quay đầu bỏ chạy, cô chạy tới một gốc cây trước mặt, đưa tay đỡ thân cây rồi liên tục thở dốc.
Đỗ Vu Thư há miệng thở dốc, có trời mới biết bao lâu rồi cô mới chạy nhanh như vậy, nhưng vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy một con vật màu nâu đất, cái đầu không nhỏ tí nào, chỉ các ngón tay cô năm cm, một con nhện tám chân.
"A a a a a -- !" Đỗ Vu Thư nhảy ra hai bước thét chói tai: "A a a con nhện -- !!!!"
Đỗ Vu Thư quay đầu bỏ chạy, cả đường đi cô cũng không dám nhìn, anh trai camera không biết nữ thần lại sợ côn trùng tới vậy, sửng người một chút, anh ta mới đuổi theo, Đỗ Vu Thư vốn chẳng thèm nhìn đường, đột nhiên đụng phải cái gì đó, cô tự nhiên hét to: "... A a a !!!"
Diệp Tĩnh An bị cô hét tới đau cả màng nhĩ, anh đưa tay vuốt lưng Đỗ Vu Thư theo bảng năng, đây rõ ràng là động tác an ủi, anh hành động nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng vô cùng kiên nhãn, "Sao thế? Có chuyện gì, tôi ở đây này."
Câu nói đó làm người ta vô cùng yên tâm.
Đỗ Vu Thư nhắm chặt mắt, khóe mắt còn đọng lại chút nước, cô run rẩy nói: "... Có con nhện, con nhện, con nhện khổng lồ!"
"Chỉ có một con nhện thôi mà cô cũng sợ tới vậy à?" Diệp Tĩnh An hơi buồn cười nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây."
Giọng nói của Diệp Tĩnh An vô cùng từ tốn trầm thấp, mang theo sự an ủi rõ ràng, bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ sau lưng Đỗ Vu Thư, "Đừng lo lắng."
"Có tôi đây rồi."
Những lời này thật sự không làm ai cảm thấy bất an, Đỗ Vu Thư ngửi thấy một mùi hương quen thuộc lan tới, cơn sợ hãi bị sự dịu dàng trấn áp, cô mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc mang theo chút ấm áp.
Đỗ Vu thưu hơi xấu, cũng rất ngượng ngùng, mặt cô bỗng nhiên 'bùng' một cái đỏ ửng.
Diệp Tĩnh An suy tư nhìn cô, cười như không nói: "Xem ra hôm nay tôi không cần làm gì, cô cũng bị con nhện dọa phát khóc."
"Tôi đúng là đã nắm chặt chiến thắng trong tay."
"Anh câm miệng!" Đỗ Vu Thư thẹn quá hóa giận nói, "Anh đùng có mà xem thường con nhện được không? Có nhiều loại cũng độc lắm chứ bộ!"
"Ha." Diệp Tĩnh An miễn cưỡng nói, "Vậy cho chúng tôi xem con nhện nào mà có thể dọa nữ thần sợ tới mức phát khóc được không?"
"Nhưng tôi cảm thấy, con nhện đó không dọa được cô đâu, mà cô lại hù nó thì có."
"Tiếng hét của nữ thần Đỗ chói tai tới mức long trời lở đất, tôi sợ tới mức tim cũng rớt ra ngoài luôn rồi nè."
"Chỉ có một con nhện nhỏ xíu như vậy, chẳng lẽ không bị cô hù chết à?"
Giọng nói Diệp Tĩnh An mang theo chút thờ ơ, nhưng ánh mắt lại thật thà hơn.
"Anh im đi!" Đỗ Vu Thư tức giận nói.
Nhưng mà lạ thật, cơn sợ khi thấy con nhện khi nãy, bỗng nhiên tiêu tan đi rất nhiều.
"Con nhện đó thấy cô còn sợ không kịp, nãy co cứ giơ chân lên làm giẫm chết nó luôn rồi." Diệp Tĩnh An cười nhạt nói, "Huống chi, cái công lực của giọng cô lớn quá, con nhện nhỏ như vậy đương nhiên là phải sợ rồi."
Đỗ Vu Thư: "... Anh im miệng giúp tôi được không?"
Diệp TĨnh An khẽ cười, trong đôi mắt mang thêm chút khiêu khích, anh dịu dàng nói: "Tôi thấy tôi nói rất có lý mà, sao phải im miệng làm gì?"
Đỗ Vu Thư: "... Ha ha."
"Cô kêu tôi im miệng thì tôi phải im miệng à, chả phải như vậy thì mất mặt lắm sao?"
Đỗ Vu Thư: "Ha ha."
Mẹ nó nhây quá!
Bây giờ, Đỗ Vu Thư hoàn toàn không nhớ gì tới con nhện vừa dọa mình sợ chết khiếp nữa rồi.
Ánh mắt Diệp Tĩnh An hiện lên sy cười, quả nhiên, lúc thấy người ta sợ hãi, tốt nhất là nên đổi chủ đề để người ta quên đi mới có hiệu quả.
Diệp Tĩnh An khẽ cười nói: "Nữ thần Đỗ, tôi đã nói rồi mà, lén lút ha ha..."
"Ở đó! Ở đó có cái thùng!" Đỗ Vu Thư đột nhiên chỉ vào thân cây nói, hoàn toàn không để ý tới lời nói của Diệp Tĩnh An.
"Ừm, đúng là cái thùng rồi, vậy nữ thần Đỗ, cô định làm sao để lấy nó xuống đây?" Diệp Tĩnh An nhìn Đỗ Vu Thư cười như không.
Đỗ Vu Thư: "..."
Cái thùng nằm trên thân cây cao, sao mình lấy xuống được bây giờ?
Đây đúng là cả một vấn đề.
"Vậy cô đoán thử xem, tôi có giúp cô lấy không nhỉ?" Đôi mắt sâu lắng của Diệp Tĩnh An như một cái giếng cổ, sâu không thấy đáy, chỉ có một mảnh tối đen, nhưng lại khiến người ta hồn xiêu phách lạc, anh nhìn thẳng vào mắt Diệp Tĩnh An, gằn từng chữ, "Cô đoán thử xem, tôi có thể giúp cô lấy không nhỉ?"
Diệp Tĩnh An nhìn chằm chăm cô, đôi mắt âm trầm kia, che giấu vô số cảm xúc của anh.
Đầu óc Đỗ Vu Thư trống rỗng.
Anh ấy, có giúp mình lấy không nhỉ?
Vương Tiệp thể nghĩ được, sao mình mới vừa đi ra chỉ năm phút thôi, vậy mà tự nhiên Đỗ Vu Thư như biến thành người khác vậy.
Mới nãy còn yêu ớt như mèo con, thế mà bây giờ lại giơ nanh múa vuốt như con báo, không thấy chút yếu đuối nào như khi nãy nữa.
Đúng là... Khó tin.
Ánh mặt sợ hãi của Vương Tiệp động đến thần kinh 'nhạy cảm' của Đỗ Vu Thư, cô chau mày, giọng nỏi không được tốt lắm: "Nhìn em làm gì?"
"Thấy em đẹp." Vương Tiệp thuận miệng nói.
Đỗ Vu Thư hơi ngại, chỉ khen có một câu giản vậy mà làm cô xấu hổ quá đi, "...Khụ."
"Còn khó chịu à?" Vương Tiệp hỏi, đưa tay đặt lên trán Đỗ Vu Thư kiểm tra, lòng bàn tay ấm áp, làm tâm trạng cô cũng thoải mái hơn nhiề.
"Không khó chịu, tuyệt đối không." Đỗ Vu Thư như vừa nghĩ tới cái gì, cô cười lạnh, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
Vương Tiệp: "..."
Tấm lòng nhân ái bỏ đi.
Nữ thần hôm nay, đáng sợ quá đi.
"Em và thiên vương Diệp..." Còn chưa dứt lời, Vương Tiệp đã nhận được ánh mắt 'phải giết chết anh ta' của Đỗ Vu Thư, nửa câu còn lại chị đành phải nuốt ngược lại vào bụng.
"Đừng nhắc người kia với em. Cặn bã, được không?" Đỗ Vu Thư dịu dàng cười, khóe môi mỉm cười như mùa xuân ấm áp, nhưng trong ánh mắt lại không chút độ ấm nào, cả người đằng đằng sát khí.
Lúc nói câu đó, cô không hề nói nhỏ tí nào, đương nhiên là cố tình để cho người kia được thấy.
Vương Tiệp trợn mắt há mồm.
Bây giờ, cô hoàn toàn không thể so sánh với thỏ trắng yếu ớt khi nãy được nữa rồi.
Vậy mới nói, rốt cuộc trong năm phút ngắn ngủi đã xảy ra chuyện gì vậy hả?
Vương Tiệp tò mò tới nỗi sắp bùng nổ luôn rồ!
Mãi tới khi xuống máy bay, sức chiến đấu của Đỗ Vu Thư tăng cáo, khuôn mặt u ám, ánh mắt lạnh lẽo, không có chút gì là không khỏe cả. Lúc xuống máy bay, Vương Tiệp còn oán một câu, "Hiếm khi em không bị say máy bay như hôm nay lắm đó à?"
Làm người đại diện cho Đỗ Vu Thư đã tám năm, Vương Tiệp biết cô bị say máy bay rất nặng, bình thường dưới các tình huống, cô hay chọn loại phương tiện khác, nhưng hôm nay, sau khi xuống máy bay, Đỗ Vu Thư lại mạnh khỏe như rồng hồ.
Đỗ Vu Thư lạnh lùng 'hừ', cô bị cái tên nào đó chọc tức chết luôn rồi, làm gì mà còn hơi sức khó chịu nữa?
Bây giờ, cô vô cùng khỏe khoắn.
Chiều hôm đó, trong khách sạn, Đỗ Vu Thư cẩn thận xem toàn bộ quá trình tập một của 'Tung hoành ngang dọc', làm truyền hình thực tế, thì phải cố gắng tự nhiên nhất, tổ chương trình không thể cứ phải gợi ý từng chút một cho các khách mời, mà ngày mai cũng là tập một, nếu không được, thì phải ghi hình lại lần nữa, nhưng thời gia của nghệ sĩ ai cũng có hạn, đã vậy còn sắp tới ngày phát sóng rồi.
Toàn bộ quá trình mà tổ chương trình đưa, có chỉ ra từng phần quy tắc của trò chơi, Đỗ Vu Thư cẩn thận nghiên cứu một lát, rồi mở máy tính tìm một vài show để xem.
Thấy đã trễ quá rồi, cả buổi tối cô cũng chưa ăn, vậy mà đã buồn ngủ rồi.
Tám giờ sáng hôm sau, Đỗ Vu Thư và các khách mời khác tập hợp tại một khu rừng nhỏ ở ngoại thành thành phố Z, từng người chào hỏi giới thiệu đơn giản, rồi đạo diễn lên tiếng, "Chào mừng mọi người tới chương trình 'Tung hoành ngang dọc', mời mọi người bắt đầu bóc thăm quyết định số thứ tự của mình, năng lực đặc biệt và cách chiến thắng đối phương."
"Hả?!"
"Cái gì?!"
"Đạo diễn ông vừa mới nói cái gì?"
Vài vị khách mời ngạc nhiên hỏi, Đỗ Vu Thư cũng rất kinh ngạc, cô thờ ơ quay sang nhìn Diệp Tĩnh An, nhưng mà anh cũng y hệt bọn họ.
-- Đúng là, lần đầu tiên tham gia show.
Tất cả đều dựa vào phiếu thăm quyết định, thật là.
Đang so sánh vận may với nhân phẩm à.
Vài người nói chuyện sôi nổi một chút, rồi từng người lên bóc thăm, Đỗ Vu Thư nhìn lá thăm trong tay mình.
Số 4, năng lực đặc biệt, bất tử, cách giành chiến thắng, loại số sáu.
Chỉ có bao nhiêu đây chữ thôi, ngay cả năng lực đặc biệt bất tử là gì cũng không giải thích một chút gì!
Đỗ Vu Thư cảm thấy mình hơi mù mờ, tổ chương trình à, mấy người không giải thích một chút được à?
Đạo diễn cầm loa hồ lên: "Trong tay các bạn đã có số thứ tự, năng lực đặc biệt, và cách giành chiến thắng, mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ, các bạn có thể nhận được gợi ý về năng lực đặc biệt của mình, hoặc năng lực đặc biệt và số thứ tự của người khác, có lợi cho chiến thắng của mình, còn bây giờ, chúng ta bắt đầu bước vào nhiệm vụ đầu tiên."
Đỗ Vu thư: "..."
'Mù mờ' viết in.
Cô cảm thấy não mình sắp cháy tới nơi luôn rồi.
Lúc Đỗ Vu thư đang đi lại trong rừng, mấy thứ cô ghét nhất lại đổ lên người cô, đúng là rớt não rồi cô mới đi tham show thực tế.
Bây giờ, đứng trong khu rừng hoang vắng chỉ có mấy bụi cỏ dại, cô lo lắng không biết ở đây có con côn trùng nào hay không, Đỗ Vu Thư sợ nhất là mấy con nhiều chân như nhện và không chân như rắn này nọ, chỉ cần thấy thôi là cô cũng khóc luôn đó.
Đỗ Vu Thư vô cùng lo lắng.
Nhiệm vụ thứ nhất là phải tìm được đủ tám loại trái cây trong rừng, sáu người bị dẫn vào sáu nơi khác nhau để đi vào trong rừng, tìm hoa quả nằm tán lạn trong đây, để làm thành một đĩa salad trái cây cho công chúa Anjis.
"Á!" Đỗ Vu Thư hét to, bui cỏ trước mặt rung lên vài cái, hình như có gì đó đang động đậy, Đỗ Vu Thứ cứng đờ người, hét lên một tiếng rồi đứng im không dám nhúc nhích, đợi vài phút sau, cô mới lùi về mấy bước, rồi quay đầu bỏ chạy, cô chạy tới một gốc cây trước mặt, đưa tay đỡ thân cây rồi liên tục thở dốc.
Đỗ Vu Thư há miệng thở dốc, có trời mới biết bao lâu rồi cô mới chạy nhanh như vậy, nhưng vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy một con vật màu nâu đất, cái đầu không nhỏ tí nào, chỉ các ngón tay cô năm cm, một con nhện tám chân.
"A a a a a -- !" Đỗ Vu Thư nhảy ra hai bước thét chói tai: "A a a con nhện -- !!!!"
Đỗ Vu Thư quay đầu bỏ chạy, cả đường đi cô cũng không dám nhìn, anh trai camera không biết nữ thần lại sợ côn trùng tới vậy, sửng người một chút, anh ta mới đuổi theo, Đỗ Vu Thư vốn chẳng thèm nhìn đường, đột nhiên đụng phải cái gì đó, cô tự nhiên hét to: "... A a a !!!"
Diệp Tĩnh An bị cô hét tới đau cả màng nhĩ, anh đưa tay vuốt lưng Đỗ Vu Thư theo bảng năng, đây rõ ràng là động tác an ủi, anh hành động nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng vô cùng kiên nhãn, "Sao thế? Có chuyện gì, tôi ở đây này."
Câu nói đó làm người ta vô cùng yên tâm.
Đỗ Vu Thư nhắm chặt mắt, khóe mắt còn đọng lại chút nước, cô run rẩy nói: "... Có con nhện, con nhện, con nhện khổng lồ!"
"Chỉ có một con nhện thôi mà cô cũng sợ tới vậy à?" Diệp Tĩnh An hơi buồn cười nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây."
Giọng nói của Diệp Tĩnh An vô cùng từ tốn trầm thấp, mang theo sự an ủi rõ ràng, bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ sau lưng Đỗ Vu Thư, "Đừng lo lắng."
"Có tôi đây rồi."
Những lời này thật sự không làm ai cảm thấy bất an, Đỗ Vu Thư ngửi thấy một mùi hương quen thuộc lan tới, cơn sợ hãi bị sự dịu dàng trấn áp, cô mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc mang theo chút ấm áp.
Đỗ Vu thưu hơi xấu, cũng rất ngượng ngùng, mặt cô bỗng nhiên 'bùng' một cái đỏ ửng.
Diệp Tĩnh An suy tư nhìn cô, cười như không nói: "Xem ra hôm nay tôi không cần làm gì, cô cũng bị con nhện dọa phát khóc."
"Tôi đúng là đã nắm chặt chiến thắng trong tay."
"Anh câm miệng!" Đỗ Vu Thư thẹn quá hóa giận nói, "Anh đùng có mà xem thường con nhện được không? Có nhiều loại cũng độc lắm chứ bộ!"
"Ha." Diệp Tĩnh An miễn cưỡng nói, "Vậy cho chúng tôi xem con nhện nào mà có thể dọa nữ thần sợ tới mức phát khóc được không?"
"Nhưng tôi cảm thấy, con nhện đó không dọa được cô đâu, mà cô lại hù nó thì có."
"Tiếng hét của nữ thần Đỗ chói tai tới mức long trời lở đất, tôi sợ tới mức tim cũng rớt ra ngoài luôn rồi nè."
"Chỉ có một con nhện nhỏ xíu như vậy, chẳng lẽ không bị cô hù chết à?"
Giọng nói Diệp Tĩnh An mang theo chút thờ ơ, nhưng ánh mắt lại thật thà hơn.
"Anh im đi!" Đỗ Vu Thư tức giận nói.
Nhưng mà lạ thật, cơn sợ khi thấy con nhện khi nãy, bỗng nhiên tiêu tan đi rất nhiều.
"Con nhện đó thấy cô còn sợ không kịp, nãy co cứ giơ chân lên làm giẫm chết nó luôn rồi." Diệp Tĩnh An cười nhạt nói, "Huống chi, cái công lực của giọng cô lớn quá, con nhện nhỏ như vậy đương nhiên là phải sợ rồi."
Đỗ Vu Thư: "... Anh im miệng giúp tôi được không?"
Diệp TĨnh An khẽ cười, trong đôi mắt mang thêm chút khiêu khích, anh dịu dàng nói: "Tôi thấy tôi nói rất có lý mà, sao phải im miệng làm gì?"
Đỗ Vu Thư: "... Ha ha."
"Cô kêu tôi im miệng thì tôi phải im miệng à, chả phải như vậy thì mất mặt lắm sao?"
Đỗ Vu Thư: "Ha ha."
Mẹ nó nhây quá!
Bây giờ, Đỗ Vu Thư hoàn toàn không nhớ gì tới con nhện vừa dọa mình sợ chết khiếp nữa rồi.
Ánh mắt Diệp Tĩnh An hiện lên sy cười, quả nhiên, lúc thấy người ta sợ hãi, tốt nhất là nên đổi chủ đề để người ta quên đi mới có hiệu quả.
Diệp Tĩnh An khẽ cười nói: "Nữ thần Đỗ, tôi đã nói rồi mà, lén lút ha ha..."
"Ở đó! Ở đó có cái thùng!" Đỗ Vu Thư đột nhiên chỉ vào thân cây nói, hoàn toàn không để ý tới lời nói của Diệp Tĩnh An.
"Ừm, đúng là cái thùng rồi, vậy nữ thần Đỗ, cô định làm sao để lấy nó xuống đây?" Diệp Tĩnh An nhìn Đỗ Vu Thư cười như không.
Đỗ Vu Thư: "..."
Cái thùng nằm trên thân cây cao, sao mình lấy xuống được bây giờ?
Đây đúng là cả một vấn đề.
"Vậy cô đoán thử xem, tôi có giúp cô lấy không nhỉ?" Đôi mắt sâu lắng của Diệp Tĩnh An như một cái giếng cổ, sâu không thấy đáy, chỉ có một mảnh tối đen, nhưng lại khiến người ta hồn xiêu phách lạc, anh nhìn thẳng vào mắt Diệp Tĩnh An, gằn từng chữ, "Cô đoán thử xem, tôi có thể giúp cô lấy không nhỉ?"
Diệp Tĩnh An nhìn chằm chăm cô, đôi mắt âm trầm kia, che giấu vô số cảm xúc của anh.
Đầu óc Đỗ Vu Thư trống rỗng.
Anh ấy, có giúp mình lấy không nhỉ?