Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Chương 14
Đỗ Vu Thư rối rít một hồi lâu, có nên theo dõi không đây?
Sau đó, cô không nhịn được bật cười.
Rối rắm nửa ngày như vậy, thật sự không phải là phong cách của cô.
Mở trang cá nhân của Diệp Tĩnh An lên, nhấn vào theo dõi, chẳng phải anh ấy đã theo dõi mình trước rồi sao?
-- Nhưng mà, lỡ như, anh ấy chỉ trượt tay thôi thì sao?
Đỗ Vu Thư bị suy nghĩ của mình làm nghẹn họng, cô thẹn quá hóa giận gãi tóc mình, nghĩ nhiều làm gì?
Anh ấy bị trượt tay, còn mình không bị trượt được à?
Rời khỏi trang cá nhân của Diệp Tĩnh An, Đỗ Vu Thư share bài đăng Weibo của tổ chương trình, rồi tắt Weibo đi, hoàn toàn không định để ý tới mưa máu gió tanh trên Weibo.
Đúng lúc này, icon Wechat sáng lên, Đỗ Vu Thư mở lên xem tin nhắn, phát hiện mình được thêm vào một nhóm chat.
Nhóm chat tên là phòng riêng của khách mời cố định 'Tung hoành ngang dọc'.
Đỗ Vu Thư lười phải châm chọc cái tên phòng ngắn gọn xúc tích thế này.
Phải gọi là người 'cực lười' mới đúng.
Từ lần gặp mặt lần trước, có vài người đã thêm Wechat của nhau, đương nhiên là trừ Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư rồi.
Wechat sáng lên, Đỗ Vu Thư nhấn vào.
'Phòng riêng của khách mời cố định 'Tung hoành ngang dọc'.'
Mạnh Vân Duệ: Ngày mai mấy giờ mọi người tới vậy, tôi biết rõ thành phố Z lắm nha, làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho mọi người luôn.
Vương Hiểu Thần: Đến đúng mười hai giờ đêm (móc mũi)
Mạnh Vân Duệ: ...
Dương Ngọc Ba: Chắc là buổi tối.
Đổng Hoa Niên: Tôi chắc cũng buổi tối...
Mạnh Vân Duệ: Chúng ta cùng đi ăn khuya đi (cười mỉm), còn nữ thần Thư và thiên vương Diệp thì sao?
Diệp Tĩnh An: Vẫn chưa xác định.
Đỗ Vu Thư: Vẫn chưa xác định.
Hai người gửi tin nhắn cùng lúc, thật sự rất đồng bộ, bọn Mạnh Vân Duệ đọc tin nhắn gửi đến, không nhịn được trêu chọc nói.
Mạnh Vân Duệ: Nữ thần Thư và thiên vương Diệp ăn ý ghê ta ( cười khóc )
Đổng Hoa Niên: Đúng là rất ăn ý ( cười khóc )
Dương Ngọc Ba: Thật sự là đã làm hòa với nhau như lúc đầu rồi à? ( cười khóc )
Đỗ Vu Thư nhìn một lát, cô rất muốn phản bác lại, nhưng đột nhiên thấy Diệp Tĩnh An rep lại.
Diệp Tĩnh An: Tôi và Vu Thư, nào có mâu thuẫn gì chứ ( cười tủm tỉm )?
Mặt Đỗ Vu Thư hơi ửng hồng.
Cái mặt cười híp mặt kia hơi cưng.
Đỗ Vu Thư: ( mỉm cười )
Lúc để điện thoại xuống, trước mắt Đỗ Vu Thư lại hiện lên hình ảnh tối đó.
Đôi mắt âm u của người đàn ông, giọng nói trầm thấp, vẻ mặt quyến rũ, xương quai xanh gợi cảm.
Đỗ Vu Thư ném đi động đi, vuốt mặt mình cô, rồi chôn khuôn mặt nóng bừng xuống gối.
Đỗ Vu Thư biết sáng mai mười giờ cô phải bay rồi, nhưng cô lại bị say máy bay, không say xe say tàu, mà là say máy bay.
Mỗi lần đi may báy, thời gian trôi qua rất chậm rãi, cho nên cô cũng không muốn đi tham quan đây đó thành phố Z, cô chỉ muốn nằm lỳ trên giường mà thôi.
Đỗ Vu Thư ngẩng đầu lên khỏi gối, nhìn Wechat, Mạnh Vân Duệ và những người khác đã đổi đề tài, Đỗ Vu Thư nhìn một lát, rồi bị cơn buồn ngủ đánh ập tới, tắt điện thoại đi, cô có một đêm ngủ ngon không mộng mị.
Ban đêm, từ lầu 18 nhìn xuống thành phố B, ngọn đèn sáng bừng cả một trời, rất giống như ban ngày.
Diệp Tĩnh An dựa vào cửa sổ sát đất, khóe miệng khẽ nở nụ cười dịu dàng.
Quả nhiên cô đã tắt rồi.
"Ngủ ngon." Diệp Tĩnh An thản nhiên nói, trong đôi mắt mang theo chút dịu dàng, "Một đêm mộng đẹp nhé."
Màn hình trên điện thoại vẫn còn hiện lên trang tường Weibo của Đỗ Vu Thư.
Ngày hôm sau, vừa thức dậy, Đỗ Vu Thư theo bản năng cầm điện thoại lên xem Weibo, hot search của cô và Diệp Tĩnh An trên Weibo vẫn chưa bị tuột, cả một đêm trôi qua, nhưng chuyện này vẫn không hề lắng xuống.
Vậy mới nói, trong mắt của khán giả, mối quan hệ của bọn họ thật sự rất kém.
Đỗ Vu Thư hơi tức giận.
Lúc Vương Tiếp tới đón Đỗ Vu Thư, hai con mắt chị sáng rực, bọn họ đang trên đường tới sân bay, Vương Tiệp nắm tay Đỗ Vu Thư, vui vẻ nói: "Hai người bọn em đã làm hòa rồi! Cuối cùng cũng hòa lại rồi! Sau này, bọn em sẽ không cãi nhau nữa đúng không? Có đúng không hả?!"
"Chị vui lắm đó nha!"
Mặt Đỗ Vu Thư không chút thay đổi, "Chị nghĩ nhiều quá rồi."
Vương Tiệp tố cáo: "Hôm qua, hai người bọn em đã nói một ly giải hận rồi mà?"
Đỗ Vu Thư: "Ha ha."
Đỗ Vu Thư nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện với Vương Tiệp, chị tức giạn nhưng không thể làm gì được cô.
"Nói đi! Em và Diệp Tĩnh An! Rốt cuộc là đã có chuyện gì! Nói không hả!"
Đỗ Vu Thư bình thản nói: "Em đây từ chối đáp lại chị, mà chị cũng nên sờ ngực một cái đi, có chút cảm giác nào đâu, tiếc quá."
Vương Tiệp: "...!"
Vương Tiệp cứ dây dưa mãi với Đỗ Vu Thư, mãi tới khi hai người lên máy bay, Đỗ Vu Thư vẫn lạnh lùng không chịu trả lời, làm Vương Tiệp tức giạn tới mức hận không thể cắn cô một ngụm.
Đỗ Vu Thư tìm chỗ mình ngồi xuống, thấy Vương Tiệp ngồi sau lưng mình, cô hơi ngạc nhiên nói: "Chị vậy mà không ngồi cạnh em luôn à."
Vương Tiệp cúi mặt xuống, chị hơi tức giận.
"Đành đợi đổi chỗ với người cạnh em vậy, hết cách rồi, bó tay."
"Chậc." Đỗ Vu Thư nở nụ cười, dựa vào cửa sổ nhắm mắt lại.
Vài phút sau, Đỗ Vu Thư ngửi thấy một mùi hương quen thuộc thoảng tới, trái tim cô đập lên liên hồi, cô chậm rãi mở to mắt, ""-- Diệp Tĩnh An?"
"Đỗ Vu Thư, chào cô." Diệp Tĩnh An cười nhạt, hôm nay anh ăn mặc rất tùy tiện, bên trên chỉ có mỗi chiếc áo thun màu trắng, đi kèm theo một cái quần tây đen, anh tươi cười nhạt nhẽo, ánh mặt trời khẽ chiếu vào người anh, có hơi mờ ảo.
Trái tim Đỗ Vu thư càng đập nhanh hơn.
"Anh đổi chỗ với chị Vương Tiệp được không?" Đỗ Vu Thư hít sâu mấy cái, rồi bình tĩnh nói.
"Cô muốn tôi đổi chỗ với Vương Tiệp à?" Diệp Tĩnh An khẽ cười, trong giọng nói có hơi châm chọc.
"Đương nhiên." Đỗ Vu Thư cau mày nói.
"Nhưng mà tôi thì không." Diệp Tĩnh An cười híp mắt trả lời, tâm trạng của anh khá tốt, miệng cũng cong lên luôn rồi, có vẻ anh rất vui, như một đứa trẻ mới đùa giỡn người khác xong.
Đỗ Vu Thư: "... Ngây thơ."
Cô quay đầu ra của sổ, không thèm để ý tới Diệp Tĩnh An, anh quay sang nhìn cô, ánh mắt mang theo chút dịu dàng.
Rất giống với lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Nụ cười của Diệp Tĩnh An càng dịu dàng hơn.
Năm đó, trên chuyến bay về nước, có một cô bé khóc nháo không ngừng, bị một người phụ nữ kéo vào cabin. Cảnh tượng khóc rống đó, dường như đã thu hút ánh mắt của toàn bộ hành khách, bao gồm chính bản thân anh.
Bọn họ hình như là hai mẹ con thì phải.
Cô con gái liên tục giùng giằng, tranh cãi ầm ĩ, luôn miệng kêu 'anh trai', rất ầm ĩ. Vậy nên người phụ nữ đoan trang kia hơi xấu hổ, bà nghiêm túc trách cứ cô con gái cái gì đó, nhưng hình như không có kết quả, vì cô gái nhỏ vẫn tức giận trừng bà.
Tới bây giờ, anh vẫn nhớ rõ cái ánh mắt đó, giống như một con thú bé nhỏ bị cướp đi hết tất cả mọi thử, tức giận mà đau khổ.
Anh thấy cô gái nhỏ đau lòng hét lớn: "Con không muốn ngồi chung với mẹ! Không muốn!"
Giọng nói vốn ngọt ngào ấy thế mà bây giờ lại vô cùng sắc bén chói tai, mang theo sự tức giận rõ ràng.
Người phụ nữ hơi bực tức và xấu hổ, bà thật sự không thèm quan tâm cô nữ, xoay người bỏ đi, để lại cô gái đứng một mình khóc lóc ỉ oi, cũng nhìn ra của sổ như bây giờ.
Lúc đó, không biết vì chuyện gì mà Diệp Tĩnh An lại đưa cho cô một viên kẹo. Sau đó, anh tự mình lau nước mắt của cô bé, vậy mà cô chỉ ngẩng đầu cười với anh một cái.
Khi đó, trong đôi mắt cô vẫn còn chút nước mắt, nhưng nụ cười lại rạng rõ, mê hoặc lòng người.
Cô nói: "Cảm ơn."
Giọng nói trong trẻo khàn khàn, là giọng nói mà Diệp Tĩnh An thấy hay nhất.
Lấy lại tinh thần, Diệp Tĩnh An quay đầu chọc Đỗ Vu Thư, cô không vui vẻ chút nào nhìn anh.
Diệp Tĩnh An xòe bàn tay ra, một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ nằm trong tay, "Cho cô."
Ánh mắt Đỗ Vu Thư vô cùng ngạc nhiên, còn hơi nghi ngờ, Diệp Tĩnh An im lặng chờ đợi, khuôn mặt mang theo chút ý cười, Đỗ Vu Thư do dự một chút, rồi nhận lấy viên kẹo sữa từ tay anh, cô nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
Nghe vẫn hay như năm đó.
Diệp Tĩnh An nghĩ.
--Trong giây phút đó, Diệp Tĩnh An đột nhiên nhớ lại, năm đó, anh cũng đã cho cô một viên kẹo sữa y như vậy.
Đỗ Vu Thư rối rít một hồi lâu, có nên theo dõi không đây?
Sau đó, cô không nhịn được bật cười.
Rối rắm nửa ngày như vậy, thật sự không phải là phong cách của cô.
Mở trang cá nhân của Diệp Tĩnh An lên, nhấn vào theo dõi, chẳng phải anh ấy đã theo dõi mình trước rồi sao?
-- Nhưng mà, lỡ như, anh ấy chỉ trượt tay thôi thì sao?
Đỗ Vu Thư bị suy nghĩ của mình làm nghẹn họng, cô thẹn quá hóa giận gãi tóc mình, nghĩ nhiều làm gì?
Anh ấy bị trượt tay, còn mình không bị trượt được à?
Rời khỏi trang cá nhân của Diệp Tĩnh An, Đỗ Vu Thư share bài đăng Weibo của tổ chương trình, rồi tắt Weibo đi, hoàn toàn không định để ý tới mưa máu gió tanh trên Weibo.
Đúng lúc này, icon Wechat sáng lên, Đỗ Vu Thư mở lên xem tin nhắn, phát hiện mình được thêm vào một nhóm chat.
Nhóm chat tên là phòng riêng của khách mời cố định 'Tung hoành ngang dọc'.
Đỗ Vu Thư lười phải châm chọc cái tên phòng ngắn gọn xúc tích thế này.
Phải gọi là người 'cực lười' mới đúng.
Từ lần gặp mặt lần trước, có vài người đã thêm Wechat của nhau, đương nhiên là trừ Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư rồi.
Wechat sáng lên, Đỗ Vu Thư nhấn vào.
'Phòng riêng của khách mời cố định 'Tung hoành ngang dọc'.'
Mạnh Vân Duệ: Ngày mai mấy giờ mọi người tới vậy, tôi biết rõ thành phố Z lắm nha, làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho mọi người luôn.
Vương Hiểu Thần: Đến đúng mười hai giờ đêm (móc mũi)
Mạnh Vân Duệ: ...
Dương Ngọc Ba: Chắc là buổi tối.
Đổng Hoa Niên: Tôi chắc cũng buổi tối...
Mạnh Vân Duệ: Chúng ta cùng đi ăn khuya đi (cười mỉm), còn nữ thần Thư và thiên vương Diệp thì sao?
Diệp Tĩnh An: Vẫn chưa xác định.
Đỗ Vu Thư: Vẫn chưa xác định.
Hai người gửi tin nhắn cùng lúc, thật sự rất đồng bộ, bọn Mạnh Vân Duệ đọc tin nhắn gửi đến, không nhịn được trêu chọc nói.
Mạnh Vân Duệ: Nữ thần Thư và thiên vương Diệp ăn ý ghê ta ( cười khóc )
Đổng Hoa Niên: Đúng là rất ăn ý ( cười khóc )
Dương Ngọc Ba: Thật sự là đã làm hòa với nhau như lúc đầu rồi à? ( cười khóc )
Đỗ Vu Thư nhìn một lát, cô rất muốn phản bác lại, nhưng đột nhiên thấy Diệp Tĩnh An rep lại.
Diệp Tĩnh An: Tôi và Vu Thư, nào có mâu thuẫn gì chứ ( cười tủm tỉm )?
Mặt Đỗ Vu Thư hơi ửng hồng.
Cái mặt cười híp mặt kia hơi cưng.
Đỗ Vu Thư: ( mỉm cười )
Lúc để điện thoại xuống, trước mắt Đỗ Vu Thư lại hiện lên hình ảnh tối đó.
Đôi mắt âm u của người đàn ông, giọng nói trầm thấp, vẻ mặt quyến rũ, xương quai xanh gợi cảm.
Đỗ Vu Thư ném đi động đi, vuốt mặt mình cô, rồi chôn khuôn mặt nóng bừng xuống gối.
Đỗ Vu Thư biết sáng mai mười giờ cô phải bay rồi, nhưng cô lại bị say máy bay, không say xe say tàu, mà là say máy bay.
Mỗi lần đi may báy, thời gian trôi qua rất chậm rãi, cho nên cô cũng không muốn đi tham quan đây đó thành phố Z, cô chỉ muốn nằm lỳ trên giường mà thôi.
Đỗ Vu Thư ngẩng đầu lên khỏi gối, nhìn Wechat, Mạnh Vân Duệ và những người khác đã đổi đề tài, Đỗ Vu Thư nhìn một lát, rồi bị cơn buồn ngủ đánh ập tới, tắt điện thoại đi, cô có một đêm ngủ ngon không mộng mị.
Ban đêm, từ lầu 18 nhìn xuống thành phố B, ngọn đèn sáng bừng cả một trời, rất giống như ban ngày.
Diệp Tĩnh An dựa vào cửa sổ sát đất, khóe miệng khẽ nở nụ cười dịu dàng.
Quả nhiên cô đã tắt rồi.
"Ngủ ngon." Diệp Tĩnh An thản nhiên nói, trong đôi mắt mang theo chút dịu dàng, "Một đêm mộng đẹp nhé."
Màn hình trên điện thoại vẫn còn hiện lên trang tường Weibo của Đỗ Vu Thư.
Ngày hôm sau, vừa thức dậy, Đỗ Vu Thư theo bản năng cầm điện thoại lên xem Weibo, hot search của cô và Diệp Tĩnh An trên Weibo vẫn chưa bị tuột, cả một đêm trôi qua, nhưng chuyện này vẫn không hề lắng xuống.
Vậy mới nói, trong mắt của khán giả, mối quan hệ của bọn họ thật sự rất kém.
Đỗ Vu Thư hơi tức giận.
Lúc Vương Tiếp tới đón Đỗ Vu Thư, hai con mắt chị sáng rực, bọn họ đang trên đường tới sân bay, Vương Tiệp nắm tay Đỗ Vu Thư, vui vẻ nói: "Hai người bọn em đã làm hòa rồi! Cuối cùng cũng hòa lại rồi! Sau này, bọn em sẽ không cãi nhau nữa đúng không? Có đúng không hả?!"
"Chị vui lắm đó nha!"
Mặt Đỗ Vu Thư không chút thay đổi, "Chị nghĩ nhiều quá rồi."
Vương Tiệp tố cáo: "Hôm qua, hai người bọn em đã nói một ly giải hận rồi mà?"
Đỗ Vu Thư: "Ha ha."
Đỗ Vu Thư nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện với Vương Tiệp, chị tức giạn nhưng không thể làm gì được cô.
"Nói đi! Em và Diệp Tĩnh An! Rốt cuộc là đã có chuyện gì! Nói không hả!"
Đỗ Vu Thư bình thản nói: "Em đây từ chối đáp lại chị, mà chị cũng nên sờ ngực một cái đi, có chút cảm giác nào đâu, tiếc quá."
Vương Tiệp: "...!"
Vương Tiệp cứ dây dưa mãi với Đỗ Vu Thư, mãi tới khi hai người lên máy bay, Đỗ Vu Thư vẫn lạnh lùng không chịu trả lời, làm Vương Tiệp tức giạn tới mức hận không thể cắn cô một ngụm.
Đỗ Vu Thư tìm chỗ mình ngồi xuống, thấy Vương Tiệp ngồi sau lưng mình, cô hơi ngạc nhiên nói: "Chị vậy mà không ngồi cạnh em luôn à."
Vương Tiệp cúi mặt xuống, chị hơi tức giận.
"Đành đợi đổi chỗ với người cạnh em vậy, hết cách rồi, bó tay."
"Chậc." Đỗ Vu Thư nở nụ cười, dựa vào cửa sổ nhắm mắt lại.
Vài phút sau, Đỗ Vu Thư ngửi thấy một mùi hương quen thuộc thoảng tới, trái tim cô đập lên liên hồi, cô chậm rãi mở to mắt, ""-- Diệp Tĩnh An?"
"Đỗ Vu Thư, chào cô." Diệp Tĩnh An cười nhạt, hôm nay anh ăn mặc rất tùy tiện, bên trên chỉ có mỗi chiếc áo thun màu trắng, đi kèm theo một cái quần tây đen, anh tươi cười nhạt nhẽo, ánh mặt trời khẽ chiếu vào người anh, có hơi mờ ảo.
Trái tim Đỗ Vu thư càng đập nhanh hơn.
"Anh đổi chỗ với chị Vương Tiệp được không?" Đỗ Vu Thư hít sâu mấy cái, rồi bình tĩnh nói.
"Cô muốn tôi đổi chỗ với Vương Tiệp à?" Diệp Tĩnh An khẽ cười, trong giọng nói có hơi châm chọc.
"Đương nhiên." Đỗ Vu Thư cau mày nói.
"Nhưng mà tôi thì không." Diệp Tĩnh An cười híp mắt trả lời, tâm trạng của anh khá tốt, miệng cũng cong lên luôn rồi, có vẻ anh rất vui, như một đứa trẻ mới đùa giỡn người khác xong.
Đỗ Vu Thư: "... Ngây thơ."
Cô quay đầu ra của sổ, không thèm để ý tới Diệp Tĩnh An, anh quay sang nhìn cô, ánh mắt mang theo chút dịu dàng.
Rất giống với lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Nụ cười của Diệp Tĩnh An càng dịu dàng hơn.
Năm đó, trên chuyến bay về nước, có một cô bé khóc nháo không ngừng, bị một người phụ nữ kéo vào cabin. Cảnh tượng khóc rống đó, dường như đã thu hút ánh mắt của toàn bộ hành khách, bao gồm chính bản thân anh.
Bọn họ hình như là hai mẹ con thì phải.
Cô con gái liên tục giùng giằng, tranh cãi ầm ĩ, luôn miệng kêu 'anh trai', rất ầm ĩ. Vậy nên người phụ nữ đoan trang kia hơi xấu hổ, bà nghiêm túc trách cứ cô con gái cái gì đó, nhưng hình như không có kết quả, vì cô gái nhỏ vẫn tức giận trừng bà.
Tới bây giờ, anh vẫn nhớ rõ cái ánh mắt đó, giống như một con thú bé nhỏ bị cướp đi hết tất cả mọi thử, tức giận mà đau khổ.
Anh thấy cô gái nhỏ đau lòng hét lớn: "Con không muốn ngồi chung với mẹ! Không muốn!"
Giọng nói vốn ngọt ngào ấy thế mà bây giờ lại vô cùng sắc bén chói tai, mang theo sự tức giận rõ ràng.
Người phụ nữ hơi bực tức và xấu hổ, bà thật sự không thèm quan tâm cô nữ, xoay người bỏ đi, để lại cô gái đứng một mình khóc lóc ỉ oi, cũng nhìn ra của sổ như bây giờ.
Lúc đó, không biết vì chuyện gì mà Diệp Tĩnh An lại đưa cho cô một viên kẹo. Sau đó, anh tự mình lau nước mắt của cô bé, vậy mà cô chỉ ngẩng đầu cười với anh một cái.
Khi đó, trong đôi mắt cô vẫn còn chút nước mắt, nhưng nụ cười lại rạng rõ, mê hoặc lòng người.
Cô nói: "Cảm ơn."
Giọng nói trong trẻo khàn khàn, là giọng nói mà Diệp Tĩnh An thấy hay nhất.
Lấy lại tinh thần, Diệp Tĩnh An quay đầu chọc Đỗ Vu Thư, cô không vui vẻ chút nào nhìn anh.
Diệp Tĩnh An xòe bàn tay ra, một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ nằm trong tay, "Cho cô."
Ánh mắt Đỗ Vu Thư vô cùng ngạc nhiên, còn hơi nghi ngờ, Diệp Tĩnh An im lặng chờ đợi, khuôn mặt mang theo chút ý cười, Đỗ Vu Thư do dự một chút, rồi nhận lấy viên kẹo sữa từ tay anh, cô nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
Nghe vẫn hay như năm đó.
Diệp Tĩnh An nghĩ.
--Trong giây phút đó, Diệp Tĩnh An đột nhiên nhớ lại, năm đó, anh cũng đã cho cô một viên kẹo sữa y như vậy.
Bình luận facebook