Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Chương 15
Đỗ Vu Thư say máy bay, không biết có phải vì bóng ma trong lòng không, mà mỗi lần đi máy bay cô đều thấy khó chịu.
Diệp Tĩnh An vốn đang yên lặng nghĩ ngơi, lúc tiếp viên hàng không hỏi anh muốn uống gì, anh mới quay sang hỏi Đỗ Vu Thư, "Cô muốn uống gì?"
Đỗ Vu Thư không trả lời, vẻ mặt tái nhợt, ngồi xích lên, hàng lông mi khẽ run, nhưng không mở mắt ra, nhìn có vẻ vô cùng yếu ớt đáng thương.
"Cô sao vậy?" Diệp Tĩnh An hơi nhíu mày, "Cô bị say máy bay à?"
Đỗ Vu Thư không trả lời, Diệp Tĩnh An quay sang nói với tiếp viên hàng không: "Một ly sữa nóng, cho nhiều đường một chút, cảm ơn."
Tiếp viên hàng không nhanh chóng mang sữa nóng tới, Diệp Tĩnh An đưa sữa nóng cho Đỗ Vu Thư, thấp giọng nói: "Uống chút sữa đi, cho thoải mái."
Đỗ Vu Thư không nhận.
Cô nhăn mặt, vẻ mặt tái nhớt, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt cô hơi trắng bệch, cô ngậm chặt môi..., vừa mạnh mẽ lại vừa yếu, làm người khác vô cùng đau lòng.
Vương Tiệp cũng phát hiện ra, chị đi tới cạnh Diệp Tĩnh An, rồi cười nói với anh: "Cảm ơn thiên vương đã chăm sóc cho Vu Thư nhà chúng tôi, con bé Vu Thư này hơi nóng nảy, thiên vương đừng so đó với nó làm gì, tôi thay mặt Vu Thư cảm ơn anh."
Ngón tay Diệp Tĩnh An hơi cứng lại, Vương Tiệp nói tiếp: "Để tôi chăm cho Vu Thư, làm phiền anh đổi chỗ cho tôi, cảm ơn vì đã chăm sóc cho Vu Thư."
Diệp Tĩnh An hơi mím môi, không thể nghĩ ra lý do nào để từ chối, đành phải đưa ly sữa cho Vương Tiệp, rồi thản nhiên nói: "Vậy cô chăm sóc tốt cho cô ấy đi."
Vương Tiệp trả lại ly sữa cho Diệp Tĩnh An, cười ha ha hai tiếng, chị hơi lúng túng nói: "Vu Thư không thích sữa tươi đâu, cô ấy gét mùi này lắm, có nói gì cũng không chịu nghe đâu."
Hình như cảm thấy từ chối người khác như vậy thì không tốt lắm, Vương Tiệp xoa xoa thái dương, nói tiếp: "Cái con bé Vu Thư này nhiều chuyện vậy đó, mong thiên vương bỏ qua cho."
Diệp Tĩnh An không nói, chỉ đổi chỗ ngồi với Vương Tiệp, anh im lặng ngồi ghế sau, từ từ uống ly sữa nống kia.
Vì Vệ Mông có chút việc nhà nên không thể đi cùng anh được, bây giờ hình như không có ai nói chuyện với anh, nên đành phải quay đầu ra cửa sổ nhìn trời xanh mây trắng, cơn uất ức trong lòng mới được giải tỏa đôi chút.
Bây giờ, anh không chút tư cách gì để chăm sóc cho cô cả.
Không biết Vương Tiệp nói gì với Đỗ Vu Thư, mà tình hình của cô đã tốt hơn rồi, Vương Tiệp đi lấy cho cô một ly hồng trà, đưa cho Đỗ Vu Thư từ từ uống, hồng trà rất nóng, hơi nóng bay lên khuôn mặt tái nhợt của cô làm ửng chút hồng, cô cười với Vương Tiệp, chị đưa tay xoa đầu Đỗ Vu Thư.
Ly hồng trà được uống rất nhanh, Vương Tiệp đi ra tìm tiếp viên hàng không, nhân lúc này, Diệp Tĩnh An ngồi xuống cạnh Đỗ Vu Thư.
Lúc anh vừa ngồi xuống, khóe miệng hơi khẽ cười của Đỗ Vu Thư đột nhiên bị dập tắt, trong lòng Diệp Tĩnh An vô cùng tức giận.
"Ảnh hậu Đỗ." Diệp Tĩnh An nở nụ cười không chút hơi ấm, đôi mắt đào hoa lạnh lẽo, anh nhẹ giọng nói: "Chúng ta cá cược một ván không?"
Đỗ Vu Thư không thèm quan tâm, "Không cá."
Diệp Tĩnh An ngoảnh mặt làm ngơ, giọng nói thờ ơ, "Tập một của 'Tung hoành ngang dọc' đã sắp bắt đầu ghi hình, bây giờ trên Weibo đang thảo luạn chuyện hai chúng ta ai sẽ là người thắng cuộc, chúng ta cược xem ai thắng được không?"
Nói xong, đôi mắt Diệp Tĩnh An hơi khinh thường, anh châm chọc nhìn Đỗ Vu Thư, cười nói: "Hay là, ảnh hậu Đỗ không dám cá vậy nhỉ?"
"Có gì mà tôi không dám?" Đỗ Vu Thư cứng rắn nói: "Thiên vương Diệp tự lo cho mình trước đi, anh chắc chắn sẽ thua tôi rồi."
"Bình thường mấy người lúc đầu hay vui vẻ như vậy, cuối trận dễ thua thảm hại lắm đó." Diệp Tĩnh An nhẹ nhàng nói, đôi mắt không còn chút miệt thị nào, "Không biết ảnh hậu Đỗ có thể thay đổi được kết quả không đây."
Đỗ Vu Thư lạnh lùng nhìn anh, chút dịu dàng vì viên kẹo khi nãy đã biến mất không còn một mảnh, cô cười lạnh nói: "Thiên vương Diệp, mấy câu này phải dành cho anh mới đúng."
Diệp Tĩnh An thờ ơ quay đầu đi, thấy Vương Tiệp chậm rãi đi tới, anh chỉ khẽ cười, cực kỳ hào khí nói: "Vậy thì tôi đây sẽ mỏi mắt trông chờ."
Đỗ Vu Thư tức giận, cô thản nhiên nói: "Thiên vương Diệp cứ chuẩn bị cẩn thận đi, mạnh miệng thế này, tuyệt đối đừng để thua thảm hại quá nha, mất mặt lắm!"
Diệp Tĩnh An cười như không, giong nói trầm thấp, cuối câu hơi lên giọng, để lộ chút quyến rũ, "Nói vậy, chúc ta cá sao đây?"
"Nếu cô thắng, tôi sẽ đồng ý với cô một yêu cầu, còn nếu cô thua, cô phải nghe theo tôi, phải đồng ý vô điều kiện với người chiến thắng, không được từ chối."
"Đương nhiên, tôi sẽ không bắt cô phải làm gì phạm pháp đâu."
Đỗ Vu Thư hơi do dự, cô cảnh giác nhìn Diệp Tĩnh An, anh chỉ cười bất đắc dĩ, giọng nói hơi cưng chiều, nhưng lời nói lại không hay nghe lọt tai tí nào, "Không sao cả, nếu ảnh hậu Đỗ đã không dám làm, tôi đây cũng sẽ không ép buộc cô đâu."
Đỗ Vu Thư nghiến răng, lạnh lùng nói: "Được!"
"Thiên vương Diệp nhớ cẩn thận đó, hai ngày nay, tôi sẽ cố gắng suy nghĩ thật kỹ phải cho anh làm gì mới được, vừa khỏa thân vừa đi dạo, hay là vừa chạy vừa hô to 'tôi là tên ngốc đây' nhỉ?"
Đỗ Vu Thư ác ý nói.
"Cô đó." Diệp Tĩnh An khẽ cười, đôi mắt quyến rũ, anh kê sát vào tai Đỗ Vu Thư, giọng nói trầm thấp mà cưng chiều, rất thu hút người khác như một tên yêu tinh mê hoặc trái tim con người vậy, "Đã lớn vậy rồi, mà vẫn còn ngây thơ thế này à?"
"Nhưng trò này, năm tuổi tôi đã không còn chơi nữa rồi."
"Ảnh hậu Đỗ cứ từ từ mà suy nghĩ, tôi thấy." Giọng nói của Diệp Tĩnh An đột nhiên thay đổi, không che giấu sự châm chọc tí nào, "Dựa vào IQ của cô, có nghĩ tới mười năm nửa tháng cũng không ra được thứ gì đâu."
Nói xong, Diệp Tĩnh An phóng khoáng đứng dậy, hành động vô cùng tự nhiên.
Đỗ Vu Thư nổi giận: "...Anh!"
"Sao vậy?" Vương Tiệp trở về chỗ nghi ngờ nhìn Đỗ Vu Thư, chỉ thấy cô tức giận tới nỗi muốn giết người, cả người đằng đằng sát khí, không giống như cô gái yếu ớt khi nãy, chị vô cùng ngạc nhiên.
"Không có gì đâu." Đỗ Vu Thư cắn răng cười với chị, nụ cười ngập mùi sát khí, Vương Tiệp sợ tới mức không dám há miệng hỏi cô chuyện gì vừa mới xảy ra vậy, nhưng sợ là không được.
Đỗ Vu Thư không trả lời chị, Vương Tiệp đưa hồng trà cho cô, Đỗ Vu Thư dùng sức bóp, nước trà tràn ra khỏi ly giấy, Vương Tiệp hoảng sợ, nghe Đỗ Vu Thư cười gằn nói: "Chờ đó cho tôi."
"Để rồi xem, em sẽ 'chơi' chết anh ta!"
Vương Tiệp: Mình chỉ có đi năm phút thôi mà, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với Vu Thư nhà mình vậy QAQ!
Diệp Tĩnh An chú ý tới tình hình đằng trước, anh mỉm cười, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đấy, Tiểu Vu Thư nhà anh, không phải rất có tinh thần sao?
Cô chẳng hợp với bộ dạng yếu ớt khi nãy tí nào.
Đỗ Vu Thư say máy bay, không biết có phải vì bóng ma trong lòng không, mà mỗi lần đi máy bay cô đều thấy khó chịu.
Diệp Tĩnh An vốn đang yên lặng nghĩ ngơi, lúc tiếp viên hàng không hỏi anh muốn uống gì, anh mới quay sang hỏi Đỗ Vu Thư, "Cô muốn uống gì?"
Đỗ Vu Thư không trả lời, vẻ mặt tái nhợt, ngồi xích lên, hàng lông mi khẽ run, nhưng không mở mắt ra, nhìn có vẻ vô cùng yếu ớt đáng thương.
"Cô sao vậy?" Diệp Tĩnh An hơi nhíu mày, "Cô bị say máy bay à?"
Đỗ Vu Thư không trả lời, Diệp Tĩnh An quay sang nói với tiếp viên hàng không: "Một ly sữa nóng, cho nhiều đường một chút, cảm ơn."
Tiếp viên hàng không nhanh chóng mang sữa nóng tới, Diệp Tĩnh An đưa sữa nóng cho Đỗ Vu Thư, thấp giọng nói: "Uống chút sữa đi, cho thoải mái."
Đỗ Vu Thư không nhận.
Cô nhăn mặt, vẻ mặt tái nhớt, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt cô hơi trắng bệch, cô ngậm chặt môi..., vừa mạnh mẽ lại vừa yếu, làm người khác vô cùng đau lòng.
Vương Tiệp cũng phát hiện ra, chị đi tới cạnh Diệp Tĩnh An, rồi cười nói với anh: "Cảm ơn thiên vương đã chăm sóc cho Vu Thư nhà chúng tôi, con bé Vu Thư này hơi nóng nảy, thiên vương đừng so đó với nó làm gì, tôi thay mặt Vu Thư cảm ơn anh."
Ngón tay Diệp Tĩnh An hơi cứng lại, Vương Tiệp nói tiếp: "Để tôi chăm cho Vu Thư, làm phiền anh đổi chỗ cho tôi, cảm ơn vì đã chăm sóc cho Vu Thư."
Diệp Tĩnh An hơi mím môi, không thể nghĩ ra lý do nào để từ chối, đành phải đưa ly sữa cho Vương Tiệp, rồi thản nhiên nói: "Vậy cô chăm sóc tốt cho cô ấy đi."
Vương Tiệp trả lại ly sữa cho Diệp Tĩnh An, cười ha ha hai tiếng, chị hơi lúng túng nói: "Vu Thư không thích sữa tươi đâu, cô ấy gét mùi này lắm, có nói gì cũng không chịu nghe đâu."
Hình như cảm thấy từ chối người khác như vậy thì không tốt lắm, Vương Tiệp xoa xoa thái dương, nói tiếp: "Cái con bé Vu Thư này nhiều chuyện vậy đó, mong thiên vương bỏ qua cho."
Diệp Tĩnh An không nói, chỉ đổi chỗ ngồi với Vương Tiệp, anh im lặng ngồi ghế sau, từ từ uống ly sữa nống kia.
Vì Vệ Mông có chút việc nhà nên không thể đi cùng anh được, bây giờ hình như không có ai nói chuyện với anh, nên đành phải quay đầu ra cửa sổ nhìn trời xanh mây trắng, cơn uất ức trong lòng mới được giải tỏa đôi chút.
Bây giờ, anh không chút tư cách gì để chăm sóc cho cô cả.
Không biết Vương Tiệp nói gì với Đỗ Vu Thư, mà tình hình của cô đã tốt hơn rồi, Vương Tiệp đi lấy cho cô một ly hồng trà, đưa cho Đỗ Vu Thư từ từ uống, hồng trà rất nóng, hơi nóng bay lên khuôn mặt tái nhợt của cô làm ửng chút hồng, cô cười với Vương Tiệp, chị đưa tay xoa đầu Đỗ Vu Thư.
Ly hồng trà được uống rất nhanh, Vương Tiệp đi ra tìm tiếp viên hàng không, nhân lúc này, Diệp Tĩnh An ngồi xuống cạnh Đỗ Vu Thư.
Lúc anh vừa ngồi xuống, khóe miệng hơi khẽ cười của Đỗ Vu Thư đột nhiên bị dập tắt, trong lòng Diệp Tĩnh An vô cùng tức giận.
"Ảnh hậu Đỗ." Diệp Tĩnh An nở nụ cười không chút hơi ấm, đôi mắt đào hoa lạnh lẽo, anh nhẹ giọng nói: "Chúng ta cá cược một ván không?"
Đỗ Vu Thư không thèm quan tâm, "Không cá."
Diệp Tĩnh An ngoảnh mặt làm ngơ, giọng nói thờ ơ, "Tập một của 'Tung hoành ngang dọc' đã sắp bắt đầu ghi hình, bây giờ trên Weibo đang thảo luạn chuyện hai chúng ta ai sẽ là người thắng cuộc, chúng ta cược xem ai thắng được không?"
Nói xong, đôi mắt Diệp Tĩnh An hơi khinh thường, anh châm chọc nhìn Đỗ Vu Thư, cười nói: "Hay là, ảnh hậu Đỗ không dám cá vậy nhỉ?"
"Có gì mà tôi không dám?" Đỗ Vu Thư cứng rắn nói: "Thiên vương Diệp tự lo cho mình trước đi, anh chắc chắn sẽ thua tôi rồi."
"Bình thường mấy người lúc đầu hay vui vẻ như vậy, cuối trận dễ thua thảm hại lắm đó." Diệp Tĩnh An nhẹ nhàng nói, đôi mắt không còn chút miệt thị nào, "Không biết ảnh hậu Đỗ có thể thay đổi được kết quả không đây."
Đỗ Vu Thư lạnh lùng nhìn anh, chút dịu dàng vì viên kẹo khi nãy đã biến mất không còn một mảnh, cô cười lạnh nói: "Thiên vương Diệp, mấy câu này phải dành cho anh mới đúng."
Diệp Tĩnh An thờ ơ quay đầu đi, thấy Vương Tiệp chậm rãi đi tới, anh chỉ khẽ cười, cực kỳ hào khí nói: "Vậy thì tôi đây sẽ mỏi mắt trông chờ."
Đỗ Vu Thư tức giận, cô thản nhiên nói: "Thiên vương Diệp cứ chuẩn bị cẩn thận đi, mạnh miệng thế này, tuyệt đối đừng để thua thảm hại quá nha, mất mặt lắm!"
Diệp Tĩnh An cười như không, giong nói trầm thấp, cuối câu hơi lên giọng, để lộ chút quyến rũ, "Nói vậy, chúc ta cá sao đây?"
"Nếu cô thắng, tôi sẽ đồng ý với cô một yêu cầu, còn nếu cô thua, cô phải nghe theo tôi, phải đồng ý vô điều kiện với người chiến thắng, không được từ chối."
"Đương nhiên, tôi sẽ không bắt cô phải làm gì phạm pháp đâu."
Đỗ Vu Thư hơi do dự, cô cảnh giác nhìn Diệp Tĩnh An, anh chỉ cười bất đắc dĩ, giọng nói hơi cưng chiều, nhưng lời nói lại không hay nghe lọt tai tí nào, "Không sao cả, nếu ảnh hậu Đỗ đã không dám làm, tôi đây cũng sẽ không ép buộc cô đâu."
Đỗ Vu Thư nghiến răng, lạnh lùng nói: "Được!"
"Thiên vương Diệp nhớ cẩn thận đó, hai ngày nay, tôi sẽ cố gắng suy nghĩ thật kỹ phải cho anh làm gì mới được, vừa khỏa thân vừa đi dạo, hay là vừa chạy vừa hô to 'tôi là tên ngốc đây' nhỉ?"
Đỗ Vu Thư ác ý nói.
"Cô đó." Diệp Tĩnh An khẽ cười, đôi mắt quyến rũ, anh kê sát vào tai Đỗ Vu Thư, giọng nói trầm thấp mà cưng chiều, rất thu hút người khác như một tên yêu tinh mê hoặc trái tim con người vậy, "Đã lớn vậy rồi, mà vẫn còn ngây thơ thế này à?"
"Nhưng trò này, năm tuổi tôi đã không còn chơi nữa rồi."
"Ảnh hậu Đỗ cứ từ từ mà suy nghĩ, tôi thấy." Giọng nói của Diệp Tĩnh An đột nhiên thay đổi, không che giấu sự châm chọc tí nào, "Dựa vào IQ của cô, có nghĩ tới mười năm nửa tháng cũng không ra được thứ gì đâu."
Nói xong, Diệp Tĩnh An phóng khoáng đứng dậy, hành động vô cùng tự nhiên.
Đỗ Vu Thư nổi giận: "...Anh!"
"Sao vậy?" Vương Tiệp trở về chỗ nghi ngờ nhìn Đỗ Vu Thư, chỉ thấy cô tức giận tới nỗi muốn giết người, cả người đằng đằng sát khí, không giống như cô gái yếu ớt khi nãy, chị vô cùng ngạc nhiên.
"Không có gì đâu." Đỗ Vu Thư cắn răng cười với chị, nụ cười ngập mùi sát khí, Vương Tiệp sợ tới mức không dám há miệng hỏi cô chuyện gì vừa mới xảy ra vậy, nhưng sợ là không được.
Đỗ Vu Thư không trả lời chị, Vương Tiệp đưa hồng trà cho cô, Đỗ Vu Thư dùng sức bóp, nước trà tràn ra khỏi ly giấy, Vương Tiệp hoảng sợ, nghe Đỗ Vu Thư cười gằn nói: "Chờ đó cho tôi."
"Để rồi xem, em sẽ 'chơi' chết anh ta!"
Vương Tiệp: Mình chỉ có đi năm phút thôi mà, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với Vu Thư nhà mình vậy QAQ!
Diệp Tĩnh An chú ý tới tình hình đằng trước, anh mỉm cười, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đấy, Tiểu Vu Thư nhà anh, không phải rất có tinh thần sao?
Cô chẳng hợp với bộ dạng yếu ớt khi nãy tí nào.
Bình luận facebook