Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Chương 18
Hai người kia vừa nhìn thấy Đỗ Vu Thư, Mạnh Vân Duệ liền nở một nụ cười tỏa nắng, cậu ta vẫy tay hô: "Nữ thần Thư, bọn tôi tới rồi này!"
Vương Hiểu Thần đứng cạnh ngại ngùng cười, giọng nói cũng vui vẻ hơn: "Chị Thư."
Hai người đi về phía cô, Đỗ Vu Thư ôm chặt cái rương, lùi về sau theo bản năng.
"Chị Thư, chị lùi về sau làm gì?"
"Nữ thần Thư, cô sao thế?"
Đúng lúc này, đôi mắt sắc bén của Mạnh Vân Duê tia tới cái thùng trong tay Đỗ Vu Thư, cười mập mờ nói: "Nữ thần Thư, chúng ta đều là bạn tốt của nhau, có chút manh mối thì chia sẻ cho mọi người biết với, đừng độc chiếm một mình như vậy được không?"
Nói xong, Mạnh Vân Duệ và Vương hiểu Thần cùng nhau đi tới, Mạnh Vân Duệ cười xấu xa, hi hi ha ha nói: "Nữ thần Thư, cô đừng phản kháng nhé, cô xinh đẹp như hoa vậy á, nếu lỡ tay làm cô bị thương thì không ổn xí nào đâu."
Đỗ Vu Thư: "... Nói tiếng người được không?"
Mấy kiểu chương trình thực tế thế này, dễ chơi mà cũng vui hơn nhiều, một người thường xuyên tham gia show thực tế như Mạnh Vân Duệ đúng là ngựa quen đường cũ, không thèm quan tâm tới câu bôi nhọ mình, cậu ta cười hia hia nói: "Nữ thần à, cô đẹp như vậy, người ta không thể làm tổn thương cô được đâu, cô cứ lấy cái thùng kia làm sính lễ, cưới tiểu sinh đi."
Nói xong, cậu ta liếc mắt đưa tình với Đỗ Vu Thư, tư thế vừa kỳ lạ vừa buồn cười, làm Vương Hiểu Thần không nhịn được bật cười, ghet bỏ nói: "Đừng ác như vậy nữa được không?"
"Không." Mặt Đỗ Vu Thư không chút thay đổi gì, "Cậu đi Hàn Quốc sửa lại mặt, rồi đi Thái Lan chuyển giới luôn, nhận tiên học kỹ tam tòng tức đức đi, rồi tôi sẽ cưới."
Mạnh Vân Duệ: "... Hí hí hí, nữ thần à, sao cô lại nhẫn tâm tới vậy chứ?"
"Vậy thì hết cách rồi, nếu nữ thần không muốn hợp tác với tiểu sinh tôi đây, thì tiểu sinh tôi chỉ còn cách..." Mạnh Vân Duệ chạy vài bước tới, "Giành, giụt, thôi!"
Chưa dứt lời, cậu ta đột nhiên nhảy chồm lên như con hổ rời núi, trong chốc lát, cậu ta đã đi tới trước mặt Đỗ Vu Thư, cô giật mình, lùi về sau mấy bước, đôi mắt nhắm lại theo bản năng, ôm chặt cái thùng trong lòng.
Không có chút cảm giác đau đớn, Đỗ Vu Thư mở to mắt, chỉ thấy Mạnh Vân Duệ bị Diệp Tĩnh An ấn vào thân cây.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy rất an tâm.
Diệp Tĩnh An thấp hơn Mạnh Vân Duệ vài cm, nhung lúc anh ấn Mạnh Vân Duệ vào thân cây, anh lại cao lớn một cách kỳ lạ.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, chỉ dùng một tay cũng đủ sức giữ chặt Mạnh Vân Duệ lại, khóe mắt dài nhỏ hừng hừng sát khí, ấn mạnh tới mức Mạnh Vân Duệ không phản kháng được, ánh mắt trời xuyên qua tầng tầng tán cây rộng lớn rọi vào mặt anh, lúc sáng lúc tối, khuôn mặt hoàn mỹ liên tục hiện lên, lạnh lùng mà quý phái, không ai dám phạm vào.
Trong khoảnh khắc đó, anh như một vị thần từ trên cao nhìn xuống, không có gì có thể lọt vào tầm mắt anh được.
Làm người khác cảm thấy vô cùng say mê, mà cũng rất an tâm.
Đỗ Vu Thư nghĩ, cả cuộc đời này của cô, chắc chắn sẽ nhớ mãi cái cảnh này.
Anh như người hungf của cô, lúc cô cần nhất, anh sẽ đứng trước mặt cô, bảo vệ cho cô.
Mạnh Vân Duệ: "..."
Diệp Tĩnh An cúi đầu nhìn khuôn mặt của Mạnh Vân Duệ, cậu ta cũng có ý định phản kích ngược lại, nhưng cậu ta chợt phát hiện, tuy Diệp Tĩnh An nhìn gầy yếu vậy thôi, chứ anh khỏe vô cùng, cậu ta không thể nào phản kích được.
"Nam thần Diệp, anh đại nhân đại lượng, tha thứ cho tiểu sinh đi." Mạnh Vân Duệ nỉ non, giả vờ thẹn thùng nói: "Nếu anh nguyện ý, thì tiểu sinh cũng không để ý đâu..."
"Cậu xấu lắm." Diệp Tĩnh An dứt khoát nói.
Mạnh Vân Duệ: "..."
Tôi không xấu xí đâu nhé!
Nhân lúc không ai để ý, Đỗ Vu Thư lén lút lấy hết đồ bên trong ra, rồi đóng nắp lại, bình thản nhìn bọn họ.
Đỗ Vu Thư nhìn Diệp Tĩnh An, đột nhiên cảm thấy vô cùng an toàn.
Vương Hiểu Thần cẩn thận tới gần, Đỗ Vu Thư cảnh giác nhìn cậu, Vương Hiểu Thần cũng ít khi tham gia show, nhưng lại là một tiểu thịt tươi, bị hắc rất nhiều lần, cậu đặc biệt rất để ý tới hình thường của mình, cậu sờ mũi buồn cười nói: "Hay là anh Diệp thả anh Duệ ra đi được không? Anh Duệ biết sai rồi."
"Đương nhiên là được." Diệp Tĩnh An dứt khoát nói, Vương Hiểu Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên Diệp Tĩnh An cất giọng nói: "Nhưng mà..."
Tim Vương Hiểu Thần lập tức chạy lên tới cổ họng.
Diệp Tĩnh An híp mắt cười như không, ra vẻ dễ dãi nói: "Vừa nãy, bạn Mạnh Vân Duệ muốn cướp của nhóm chúng tôi, nữ thần Đỗ cũng bị cậu ta hù sợ luôn rồi, vậy cậu nói xem..."
Đỗ Vu Thư vô cùng phối hợp ra vẻ sợ hãi, nhưng biểu cảm hơi quá đà, cô khẽ cười nhìn Vương Hiểu Thần.
"Dù sao thì cũng phải trao đổi gì đó mới phải chứ?" Diệp Tĩnh An giả vờ độc ác, Mạnh Vân Duệ giùng giằng muốn mở miệng, Diệp Tĩnh An vẫn bình tĩnh vỗ đầu cậu ta, nghiêm túc nói: "Cái mặt cậu xấu quá, nên lời nói cũng không có giá trị nào đâu."
Mạnh Vân Duệ: "..."
Thân là một nghệ sĩ ấm áp, cừ khôi, fan Weibo lên tới mấy trăm nghìn người, thì đương nhiên, cậu ta không hề xấu xí đâu nhé!
Diệp Tĩnh An cười ha ha, dám bắt nạt người anh, đã xin phép anh chưa vậy hả?
Không làm bọn họ ói máu thì thật có lỗi quá!
Mạnh Vân Duệ đã tham gia show rất nhiều, thật giả lẫn lộn, ồn ào ầm ĩ, Diệp Tĩnh An nghi ngờ độ chân thật trong lời nói của cậu ta, nên mới không để Mạnh Vân Duệ há miệng, mà lại 'nhường' cho tiểu thịt tươi Vương hiểu Thần, debut sau, nhỏ tuổi hơn, ít tham gia show truyền hình, bị hắc cũng nhiều, chỉ đăng một cái Weibo thôi cũng cần phải suy đi tính lại, dù sao thì Mạnh Vân Duệ đã ở trong tay bọn họ, Diệp Tĩnh An tin tưởng lời cậu hơn một chút.
"Anh Diệp..." Vương Hiểu Thần cười khổ, Diệp Tĩnh An cười nói: "Tiểu Thần à, trong mắt cậu, anh Duệ của cậu còn không bằng một cái manh mối nữa à?"
Nhưng lời này thật sự chứa rất nhiều lời nói hiểm ác, cản sạch đường lui của Vương Hiểu Thần, cậu cười khổ nói: "Bọn em vừa tìm được một manh mối, nội dung là ' Cục cưng quýt rất thích nước, vô cùng thích bơi lội."
"Tiểu Thần, cậu đúng là rất nể anh Duệ của cậu, anh em tốt ha, tôi cũng xem trọng các cậu lắm." Nói xong, Diệp Tĩnh An đột nhiên buông Mạnh Vân Duệ ra, đẩy mạnh cậu ta ra đằng trước, Vương Hiểu Thần theo bản năng đưa tay ra đỡ cậu ta, Diệp Tĩnh An kéo Đỗ Vu Thưu chạy.
"Chạy...!"
"Thịch, thịch, thịch."
Đỗ Vu Thư nghe thấy tiếng trái tim mình đập kịch liệt, mùi hoa nhài xen chút mồ hôi của Diệp Tĩnh An vờn trước mũi cô, tay cô nắm chặt tay Diệp Tĩnh An, tay anh hơi ẩm mồ hôi, kéo cô vội vàng chạy.
Đỗ Vu Thư ngẩng đầu hốt hoảng nhìn anh, gương mặt của Diệp Tĩnh An, giây phút đó, khuôn mặt của chàng trai mười mấy tuổi năm nọ chồng vào nhau, càng làm trái tim cô đập nhanh hơn.
Cũng khiến cô rất yên lòng.
"Cô vẫn ổn chứ?" Không biết đã chạy bao lâu, cuối cùng Diệp Tĩnh An cũng dừng lại, anh cúi đầu nhìn Đỗ Vu Thư thở hồng hộc, hỏi.
"Vẫn ổn..." Mặt Đỗ Vu Thư ửng hồng, đôi mắt hơi phiếm nước, cô thở dốc trả lời, giọng nói hơi yếu ớt, rất khó nghe.
Diệp Tĩnh An hơi sững người, lúng túng quay đầu nhìn anh quay phim thở hồng hộc.
Anh trai quay phim nhỏ thở hổn hển nói: "Anh An... Lần sau nếu có muốn chạy, anh nhớ thông báo cho bọn em biết một tiếng, cứ như vậy thì không xong rồi."
Diệp Tĩnh Anh ho nhẹ hai tiếng, nói: "Được."
"Cho anh." Đỗ Vu Thư lấy tấm thẻ nhỏ từ trong túi ra, khỏe mắt ửng đỏ, "Đọc cho tôi nghe, tôi thật sự hết hơi rồi."
Nếu không sợ mấy con côn trùng, Đỗ Vu Thư rất muốn đứng yên tại chỗ nào đó, mệt quá đi mất.
"Không sợ tôi lừa cô à?" Diệp Tĩnh An thờ ơ nói, không để Đỗ Vu Thư kịp trả lời, anh trầm thấp nói: "Công chúa Angie thích nhất là ăn táo không trồng trên cây."
Đỗ Vu Thư đương nhiên không sợ, dù sao cũng chỉ là một show thực tế mà thôi, nếu anh không sợ bị hắc thì cứ lừa tôi đi, dù sao cũng chỉ là chương trình.
"Cục cưng quýt thích bơi lội, nói cách khác, cây quýt ở bờ sông, tuy ở đây không có con sông nào." Diệp Tĩnh An xoa huyệt thái dương nói: "Quả táo không mọc trên cây, vậy là chôn ở dưới cây à?"
"Tổ chương trình thủ đoạn thật." Đỗ Vu Thư bình tĩnh nói.
"Chúng ta đi tìm con sông trước đi, mục đích này lớn hơn." Đỗ Vu Thư lau mồ hôi trên trán, mệt mỏi nói.
Cùng nhau à?
Diệp Tĩnh An im lặng một lát, rồi nói thật nhỏ: "Được."
Vậy thì cứ đi theo cô ấy một chút đi, dù sao để cô ấy đi một mình, mình cũng không yên tâm, nói gì đi nữa thì cũng còn những nhiệm vụ khác nữa mà, không phải sao?
Hôm nay Diệp Tĩnh An có lý do để thắng, vì Thư Thư.
Sớm muộn gì chúng ta cũng mỗi người đi một ngả thôi.
Chuyện duy nhất mình có thể làm là, kéo dàu khoảnh khắc này một chút.
Bên kia, Mạnh Vân Duệ tức giận không thể yêu thích nổi, "Ai nói thiên vương Diệp và ảnh hậu Đỗ không hợp nhau vậy hả? Là ai?! Ai?!! Không ngờ tin giả lại hại chết người thật! Là hại chết người thật đó nhé!"
Trong lòng Mạnh Vân Duệ cực kỳ nghi ngờ, rõ ràng hôm liên hoan, không khí giữa Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư thật sự không hòa hợp tí nào, nhưng sao bây giờ lại hành động cùng nhau?
Chẳng lẽ vì muốn phá vỡ không khí bất hòa giữa hai người à?
Chả trách hai người bọn họ lại cùng nhau đi tham gia show.
Trong lòng cậu ta vô cùng tò mò, nhưng không thể hiện ra ngoài, Mạnh Vân Duệ ra vẻ sụp đổ trước máy quay, "Cái này mà là không hợp với nhau à?! Hành động vừa ăn ý vừa hoàn hảo thế kia mà! Vậy mà gọi là không hợp sao QAQ!!"
Vương Hiểu Thần vỗ vai an ủi Mạnh Vân Duệ, cậu ta không thể yêu thương nổi đáp lại: "Cũng vì tin đồn thất thiệt, mà chúng ta bị bọn họ biết được cái manh mối khó khăn lắm mới lấy được, nói, mấy người muốn giúp tôi thế à?!"
Vương Hiểu Thần: "... Anh Duệ à, đừng làm mất mặt nữa được không?"
Mạnh Vân Duệ không nhịn nổi nữa: "Chật, trong lòng tôi đây rất khó chịu! Không được, chúng ta đi giành lại được không!"
Vương Hiểu Thần: "..."
Khí thế Mạnh Vân Duệ hừng hực như lửa, "Tôi nhất định phải cướp nữ thần Thư về đây mới được!"
Mặt Vương Hiểu Thần không chút thay đổi, "Anh lên cơn rồi, đã tới giờ uống thuốc."
Mạnh Vân Duệ vô cùng nghiêm túc: "Làm thêm cái hiệu ứng ngọn lửa vào cho tôi, tôi muốn thể hiện tinh thần mạnh mẽ khi cướp nữ thần của chúng ta về đây."
Vương Hiểu Thần: "Sau đó lại bị anh Diệp 'kabe don' nữa à?"
Mạnh Vân duệ: "...!!!"
Mạnh Vân Duệ suy sụp nói: "Đoạn này cắt nhé! Cắt nhé!"
Nói xong, Mạnh Vân Duệ vẫy tay với anh quay phim Tiểu Ngô, ý bảo tắt máy quay đi, sau đó không để ý tới hình tượng nữa, ngã nhào xuống đất, cầm chai nước tạt lên người: "Mệt quá đi..."
"Tôi nhớ hôm ăn liên hoan, bọn họ còn cãi nhau chết đi sống lại, sao bây giờ lại vậy rồi? Chẳng lẽ bọn họ muốn tẩy trắng à? Tôi thấy bọn họ còn theo dõi Weibo của nhau nữa..."
Anh quay phim Tiểu Ngô không muốn làm khó Mạnh Vân Duệ, nên lập tức tắt máy quay, thản nhiên nói: "Thực ra, sáng nay bọn họ vừa mới cãi nhau xong."
Ánh mắt của Vương Hiểu Thần và Mạnh Vân Duệ lóe sáng, nhìn chằm chằm anh ta, trong mắt hiện lên hai chữ to -- Nhiều chuyện.
Tiểu Ngô: "..."
Hai người đàn ông trai tráng vậy mà cũng đi nhiều chuyện nữa à?!
Lúc này, trong rừng đột nhiên có tiếng truyền tới, "Có người đã kích hoạt năng lực đặc biệt."
"Có người đã kích hoạt năng lực đặc biệt."
"Có người đã kích hoạt năng lực đặc biệt."
Hai người kia vừa nhìn thấy Đỗ Vu Thư, Mạnh Vân Duệ liền nở một nụ cười tỏa nắng, cậu ta vẫy tay hô: "Nữ thần Thư, bọn tôi tới rồi này!"
Vương Hiểu Thần đứng cạnh ngại ngùng cười, giọng nói cũng vui vẻ hơn: "Chị Thư."
Hai người đi về phía cô, Đỗ Vu Thư ôm chặt cái rương, lùi về sau theo bản năng.
"Chị Thư, chị lùi về sau làm gì?"
"Nữ thần Thư, cô sao thế?"
Đúng lúc này, đôi mắt sắc bén của Mạnh Vân Duê tia tới cái thùng trong tay Đỗ Vu Thư, cười mập mờ nói: "Nữ thần Thư, chúng ta đều là bạn tốt của nhau, có chút manh mối thì chia sẻ cho mọi người biết với, đừng độc chiếm một mình như vậy được không?"
Nói xong, Mạnh Vân Duệ và Vương hiểu Thần cùng nhau đi tới, Mạnh Vân Duệ cười xấu xa, hi hi ha ha nói: "Nữ thần Thư, cô đừng phản kháng nhé, cô xinh đẹp như hoa vậy á, nếu lỡ tay làm cô bị thương thì không ổn xí nào đâu."
Đỗ Vu Thư: "... Nói tiếng người được không?"
Mấy kiểu chương trình thực tế thế này, dễ chơi mà cũng vui hơn nhiều, một người thường xuyên tham gia show thực tế như Mạnh Vân Duệ đúng là ngựa quen đường cũ, không thèm quan tâm tới câu bôi nhọ mình, cậu ta cười hia hia nói: "Nữ thần à, cô đẹp như vậy, người ta không thể làm tổn thương cô được đâu, cô cứ lấy cái thùng kia làm sính lễ, cưới tiểu sinh đi."
Nói xong, cậu ta liếc mắt đưa tình với Đỗ Vu Thư, tư thế vừa kỳ lạ vừa buồn cười, làm Vương Hiểu Thần không nhịn được bật cười, ghet bỏ nói: "Đừng ác như vậy nữa được không?"
"Không." Mặt Đỗ Vu Thư không chút thay đổi gì, "Cậu đi Hàn Quốc sửa lại mặt, rồi đi Thái Lan chuyển giới luôn, nhận tiên học kỹ tam tòng tức đức đi, rồi tôi sẽ cưới."
Mạnh Vân Duệ: "... Hí hí hí, nữ thần à, sao cô lại nhẫn tâm tới vậy chứ?"
"Vậy thì hết cách rồi, nếu nữ thần không muốn hợp tác với tiểu sinh tôi đây, thì tiểu sinh tôi chỉ còn cách..." Mạnh Vân Duệ chạy vài bước tới, "Giành, giụt, thôi!"
Chưa dứt lời, cậu ta đột nhiên nhảy chồm lên như con hổ rời núi, trong chốc lát, cậu ta đã đi tới trước mặt Đỗ Vu Thư, cô giật mình, lùi về sau mấy bước, đôi mắt nhắm lại theo bản năng, ôm chặt cái thùng trong lòng.
Không có chút cảm giác đau đớn, Đỗ Vu Thư mở to mắt, chỉ thấy Mạnh Vân Duệ bị Diệp Tĩnh An ấn vào thân cây.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy rất an tâm.
Diệp Tĩnh An thấp hơn Mạnh Vân Duệ vài cm, nhung lúc anh ấn Mạnh Vân Duệ vào thân cây, anh lại cao lớn một cách kỳ lạ.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, chỉ dùng một tay cũng đủ sức giữ chặt Mạnh Vân Duệ lại, khóe mắt dài nhỏ hừng hừng sát khí, ấn mạnh tới mức Mạnh Vân Duệ không phản kháng được, ánh mắt trời xuyên qua tầng tầng tán cây rộng lớn rọi vào mặt anh, lúc sáng lúc tối, khuôn mặt hoàn mỹ liên tục hiện lên, lạnh lùng mà quý phái, không ai dám phạm vào.
Trong khoảnh khắc đó, anh như một vị thần từ trên cao nhìn xuống, không có gì có thể lọt vào tầm mắt anh được.
Làm người khác cảm thấy vô cùng say mê, mà cũng rất an tâm.
Đỗ Vu Thư nghĩ, cả cuộc đời này của cô, chắc chắn sẽ nhớ mãi cái cảnh này.
Anh như người hungf của cô, lúc cô cần nhất, anh sẽ đứng trước mặt cô, bảo vệ cho cô.
Mạnh Vân Duệ: "..."
Diệp Tĩnh An cúi đầu nhìn khuôn mặt của Mạnh Vân Duệ, cậu ta cũng có ý định phản kích ngược lại, nhưng cậu ta chợt phát hiện, tuy Diệp Tĩnh An nhìn gầy yếu vậy thôi, chứ anh khỏe vô cùng, cậu ta không thể nào phản kích được.
"Nam thần Diệp, anh đại nhân đại lượng, tha thứ cho tiểu sinh đi." Mạnh Vân Duệ nỉ non, giả vờ thẹn thùng nói: "Nếu anh nguyện ý, thì tiểu sinh cũng không để ý đâu..."
"Cậu xấu lắm." Diệp Tĩnh An dứt khoát nói.
Mạnh Vân Duệ: "..."
Tôi không xấu xí đâu nhé!
Nhân lúc không ai để ý, Đỗ Vu Thư lén lút lấy hết đồ bên trong ra, rồi đóng nắp lại, bình thản nhìn bọn họ.
Đỗ Vu Thư nhìn Diệp Tĩnh An, đột nhiên cảm thấy vô cùng an toàn.
Vương Hiểu Thần cẩn thận tới gần, Đỗ Vu Thư cảnh giác nhìn cậu, Vương Hiểu Thần cũng ít khi tham gia show, nhưng lại là một tiểu thịt tươi, bị hắc rất nhiều lần, cậu đặc biệt rất để ý tới hình thường của mình, cậu sờ mũi buồn cười nói: "Hay là anh Diệp thả anh Duệ ra đi được không? Anh Duệ biết sai rồi."
"Đương nhiên là được." Diệp Tĩnh An dứt khoát nói, Vương Hiểu Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên Diệp Tĩnh An cất giọng nói: "Nhưng mà..."
Tim Vương Hiểu Thần lập tức chạy lên tới cổ họng.
Diệp Tĩnh An híp mắt cười như không, ra vẻ dễ dãi nói: "Vừa nãy, bạn Mạnh Vân Duệ muốn cướp của nhóm chúng tôi, nữ thần Đỗ cũng bị cậu ta hù sợ luôn rồi, vậy cậu nói xem..."
Đỗ Vu Thư vô cùng phối hợp ra vẻ sợ hãi, nhưng biểu cảm hơi quá đà, cô khẽ cười nhìn Vương Hiểu Thần.
"Dù sao thì cũng phải trao đổi gì đó mới phải chứ?" Diệp Tĩnh An giả vờ độc ác, Mạnh Vân Duệ giùng giằng muốn mở miệng, Diệp Tĩnh An vẫn bình tĩnh vỗ đầu cậu ta, nghiêm túc nói: "Cái mặt cậu xấu quá, nên lời nói cũng không có giá trị nào đâu."
Mạnh Vân Duệ: "..."
Thân là một nghệ sĩ ấm áp, cừ khôi, fan Weibo lên tới mấy trăm nghìn người, thì đương nhiên, cậu ta không hề xấu xí đâu nhé!
Diệp Tĩnh An cười ha ha, dám bắt nạt người anh, đã xin phép anh chưa vậy hả?
Không làm bọn họ ói máu thì thật có lỗi quá!
Mạnh Vân Duệ đã tham gia show rất nhiều, thật giả lẫn lộn, ồn ào ầm ĩ, Diệp Tĩnh An nghi ngờ độ chân thật trong lời nói của cậu ta, nên mới không để Mạnh Vân Duệ há miệng, mà lại 'nhường' cho tiểu thịt tươi Vương hiểu Thần, debut sau, nhỏ tuổi hơn, ít tham gia show truyền hình, bị hắc cũng nhiều, chỉ đăng một cái Weibo thôi cũng cần phải suy đi tính lại, dù sao thì Mạnh Vân Duệ đã ở trong tay bọn họ, Diệp Tĩnh An tin tưởng lời cậu hơn một chút.
"Anh Diệp..." Vương Hiểu Thần cười khổ, Diệp Tĩnh An cười nói: "Tiểu Thần à, trong mắt cậu, anh Duệ của cậu còn không bằng một cái manh mối nữa à?"
Nhưng lời này thật sự chứa rất nhiều lời nói hiểm ác, cản sạch đường lui của Vương Hiểu Thần, cậu cười khổ nói: "Bọn em vừa tìm được một manh mối, nội dung là ' Cục cưng quýt rất thích nước, vô cùng thích bơi lội."
"Tiểu Thần, cậu đúng là rất nể anh Duệ của cậu, anh em tốt ha, tôi cũng xem trọng các cậu lắm." Nói xong, Diệp Tĩnh An đột nhiên buông Mạnh Vân Duệ ra, đẩy mạnh cậu ta ra đằng trước, Vương Hiểu Thần theo bản năng đưa tay ra đỡ cậu ta, Diệp Tĩnh An kéo Đỗ Vu Thưu chạy.
"Chạy...!"
"Thịch, thịch, thịch."
Đỗ Vu Thư nghe thấy tiếng trái tim mình đập kịch liệt, mùi hoa nhài xen chút mồ hôi của Diệp Tĩnh An vờn trước mũi cô, tay cô nắm chặt tay Diệp Tĩnh An, tay anh hơi ẩm mồ hôi, kéo cô vội vàng chạy.
Đỗ Vu Thư ngẩng đầu hốt hoảng nhìn anh, gương mặt của Diệp Tĩnh An, giây phút đó, khuôn mặt của chàng trai mười mấy tuổi năm nọ chồng vào nhau, càng làm trái tim cô đập nhanh hơn.
Cũng khiến cô rất yên lòng.
"Cô vẫn ổn chứ?" Không biết đã chạy bao lâu, cuối cùng Diệp Tĩnh An cũng dừng lại, anh cúi đầu nhìn Đỗ Vu Thư thở hồng hộc, hỏi.
"Vẫn ổn..." Mặt Đỗ Vu Thư ửng hồng, đôi mắt hơi phiếm nước, cô thở dốc trả lời, giọng nói hơi yếu ớt, rất khó nghe.
Diệp Tĩnh An hơi sững người, lúng túng quay đầu nhìn anh quay phim thở hồng hộc.
Anh trai quay phim nhỏ thở hổn hển nói: "Anh An... Lần sau nếu có muốn chạy, anh nhớ thông báo cho bọn em biết một tiếng, cứ như vậy thì không xong rồi."
Diệp Tĩnh Anh ho nhẹ hai tiếng, nói: "Được."
"Cho anh." Đỗ Vu Thư lấy tấm thẻ nhỏ từ trong túi ra, khỏe mắt ửng đỏ, "Đọc cho tôi nghe, tôi thật sự hết hơi rồi."
Nếu không sợ mấy con côn trùng, Đỗ Vu Thư rất muốn đứng yên tại chỗ nào đó, mệt quá đi mất.
"Không sợ tôi lừa cô à?" Diệp Tĩnh An thờ ơ nói, không để Đỗ Vu Thư kịp trả lời, anh trầm thấp nói: "Công chúa Angie thích nhất là ăn táo không trồng trên cây."
Đỗ Vu Thư đương nhiên không sợ, dù sao cũng chỉ là một show thực tế mà thôi, nếu anh không sợ bị hắc thì cứ lừa tôi đi, dù sao cũng chỉ là chương trình.
"Cục cưng quýt thích bơi lội, nói cách khác, cây quýt ở bờ sông, tuy ở đây không có con sông nào." Diệp Tĩnh An xoa huyệt thái dương nói: "Quả táo không mọc trên cây, vậy là chôn ở dưới cây à?"
"Tổ chương trình thủ đoạn thật." Đỗ Vu Thư bình tĩnh nói.
"Chúng ta đi tìm con sông trước đi, mục đích này lớn hơn." Đỗ Vu Thư lau mồ hôi trên trán, mệt mỏi nói.
Cùng nhau à?
Diệp Tĩnh An im lặng một lát, rồi nói thật nhỏ: "Được."
Vậy thì cứ đi theo cô ấy một chút đi, dù sao để cô ấy đi một mình, mình cũng không yên tâm, nói gì đi nữa thì cũng còn những nhiệm vụ khác nữa mà, không phải sao?
Hôm nay Diệp Tĩnh An có lý do để thắng, vì Thư Thư.
Sớm muộn gì chúng ta cũng mỗi người đi một ngả thôi.
Chuyện duy nhất mình có thể làm là, kéo dàu khoảnh khắc này một chút.
Bên kia, Mạnh Vân Duệ tức giận không thể yêu thích nổi, "Ai nói thiên vương Diệp và ảnh hậu Đỗ không hợp nhau vậy hả? Là ai?! Ai?!! Không ngờ tin giả lại hại chết người thật! Là hại chết người thật đó nhé!"
Trong lòng Mạnh Vân Duệ cực kỳ nghi ngờ, rõ ràng hôm liên hoan, không khí giữa Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư thật sự không hòa hợp tí nào, nhưng sao bây giờ lại hành động cùng nhau?
Chẳng lẽ vì muốn phá vỡ không khí bất hòa giữa hai người à?
Chả trách hai người bọn họ lại cùng nhau đi tham gia show.
Trong lòng cậu ta vô cùng tò mò, nhưng không thể hiện ra ngoài, Mạnh Vân Duệ ra vẻ sụp đổ trước máy quay, "Cái này mà là không hợp với nhau à?! Hành động vừa ăn ý vừa hoàn hảo thế kia mà! Vậy mà gọi là không hợp sao QAQ!!"
Vương Hiểu Thần vỗ vai an ủi Mạnh Vân Duệ, cậu ta không thể yêu thương nổi đáp lại: "Cũng vì tin đồn thất thiệt, mà chúng ta bị bọn họ biết được cái manh mối khó khăn lắm mới lấy được, nói, mấy người muốn giúp tôi thế à?!"
Vương Hiểu Thần: "... Anh Duệ à, đừng làm mất mặt nữa được không?"
Mạnh Vân Duệ không nhịn nổi nữa: "Chật, trong lòng tôi đây rất khó chịu! Không được, chúng ta đi giành lại được không!"
Vương Hiểu Thần: "..."
Khí thế Mạnh Vân Duệ hừng hực như lửa, "Tôi nhất định phải cướp nữ thần Thư về đây mới được!"
Mặt Vương Hiểu Thần không chút thay đổi, "Anh lên cơn rồi, đã tới giờ uống thuốc."
Mạnh Vân Duệ vô cùng nghiêm túc: "Làm thêm cái hiệu ứng ngọn lửa vào cho tôi, tôi muốn thể hiện tinh thần mạnh mẽ khi cướp nữ thần của chúng ta về đây."
Vương Hiểu Thần: "Sau đó lại bị anh Diệp 'kabe don' nữa à?"
Mạnh Vân duệ: "...!!!"
Mạnh Vân Duệ suy sụp nói: "Đoạn này cắt nhé! Cắt nhé!"
Nói xong, Mạnh Vân Duệ vẫy tay với anh quay phim Tiểu Ngô, ý bảo tắt máy quay đi, sau đó không để ý tới hình tượng nữa, ngã nhào xuống đất, cầm chai nước tạt lên người: "Mệt quá đi..."
"Tôi nhớ hôm ăn liên hoan, bọn họ còn cãi nhau chết đi sống lại, sao bây giờ lại vậy rồi? Chẳng lẽ bọn họ muốn tẩy trắng à? Tôi thấy bọn họ còn theo dõi Weibo của nhau nữa..."
Anh quay phim Tiểu Ngô không muốn làm khó Mạnh Vân Duệ, nên lập tức tắt máy quay, thản nhiên nói: "Thực ra, sáng nay bọn họ vừa mới cãi nhau xong."
Ánh mắt của Vương Hiểu Thần và Mạnh Vân Duệ lóe sáng, nhìn chằm chằm anh ta, trong mắt hiện lên hai chữ to -- Nhiều chuyện.
Tiểu Ngô: "..."
Hai người đàn ông trai tráng vậy mà cũng đi nhiều chuyện nữa à?!
Lúc này, trong rừng đột nhiên có tiếng truyền tới, "Có người đã kích hoạt năng lực đặc biệt."
"Có người đã kích hoạt năng lực đặc biệt."
"Có người đã kích hoạt năng lực đặc biệt."
Bình luận facebook