-
Chương 97
Edit: Cookie Oh
Beta: Thanh Xuân430.
Chờ đến lúc Lưu Diệp theo Khương Nhiên đi ra khỏi phòng làm việc, mọi người cũng choáng váng rồi.
Tiếng pháo mừng bên ngoài vang lên một lúc, cuối cùng cũng ngừng lại, khi cô đi ra, suýt chút nữa bị khung cảnh trước mắt làm cho kinh động.
Trước đó chắc chắn đây là nơi ở của một người đàn ông đầy nam tính, lúc này không chỉ ven đường cắm cờ màu rực rỡ mà trên sân cỏ còn trang trí bằng hoa tươi.
Trước kia đều là phong cách nam tính chiếm chủ đạo, bây giờ đã bị nhu hóa (*) hoàn toàn thành thế này.
(*) Giống như nữ tính hóa, trở nên mềm mỏng, nhu hòa
Cô nhìn xung quanh đều là không khí vui mừng, không biết ai trang trí, nhưng có nhiều chỗ chữ hỷ đỏ thẫm được dán lên hoàn toàn không cân đối.
Trước đây, Lưu Diệp còn cảm thấy chỗ này sóng yên biển lặng quá rồi, bây giờ, cô phát hiện ngay cả quần áo của những binh sĩ bên ngoài kia đều như trong lễ hội vậy.
Quân phục màu đen thêm viền bạc, trông cái đó thật quái dị.
Hơn nữa, khi cô đi ngang qua sân huấn luyện, lại thấy Sở Linh mang theo không ít người đang dùng rất nhiều chậu hoa bày trí rất náo nhiệt.
Cô buồn bực đi tới, thấy ở đó là đều hoa hồng đỏ xinh đẹp, ở giữa còn có một số loài hoa biểu tượng khác.
Một cô gái giống như thợ trang điểm, ở cửa hét lớn với những binh sĩ đang loay hoay đó.
Rất không khách khí quát to: "Ai da, không đúng, hoa lụa không phải làm như vậy . . . . . . Ngốc hết biết, sớm biết thế này tôi đưa cả đội tôi tới đây rồi. . . . . . Các người, tham gia quân đội rồi thì không có chút mắt thẩm mỹ nào cả. . . . ."
Khi Lưu Diệp đến gần, người kia quay đầu lại cũng thấy cô, sau đó hai mắt cô gái kia liền phát sáng, vội vàng giới thiệu: "Chào phu nhân, tôi được điều khẩn cấp tới, chuyên gia sắp xếp hôn lễ, Minh Lan, đặc biệt giúp đỡ hoạt động hôn lễ lần này. Tôi rất vinh hạnh khi có thể tham dự hôn lễ thế kỷ này, đúng rồi, bộ lễ phục ngắn của cô đã giao cho chuyên gia, có 27 nhân viên đang vì cô đẩy nhanh tốc độ, tôi đoán chừng chậm nhất là ba ngày sau cô có thể mặc thử. . . . . ."
Cái người phụ trách hướng dẫn này khi nói chuyện thì ném công việc cho trợ thủ của mình, cô theo sát bên cạnh Lưu Diệp, thuật lại nội dung cụ thể cho cô nghe.
"Có ba chuyên gia trang điểm, hai người phụ trách trang phục, đúng rồi, còn có phù dâu, tổng cộng là sáu phù dâu, người đã tìm xong rồi, chờ cô qua kiểm duyệt, sẽ để cho họ chính thức bắt đầu làm việc. . . . . ."
Đang nói, Minh Lan như nhớ tới cái gì, đột nhiên bắt lấy bàn tay Lưu Diệp, sau đó kêu thảm một tiếng, vội vàng vừa vỗ đầu của mình, vừa la hét: "Tôi thật sự là heo mà, còn chưa có chuyên gia làm móng tay! Chờ tôi một chút, tôi lập tức mời chuyên gia làm móng tay lợi hại nhất tới!"
Lưu Diệp cứ nhìn vị chuyên gia này luống cuống tay chân, gọi điện thoại.
Minh Lan vừa hỏi một loạt cô thích gì, cổ điển hay hoa lệ hay lịch sự tao nhã một chút, vừa nói ra những gì thích hợp. Sau khi thỏa thuận xong, Minh Lan lại gọi điện cho đội quân nhà họ Khương phụ trách an ninh ra vào, yêu cầu đối phương có thể châm chước một chút.
Bởi vì muốn vào đến bên trong đều phải cần đội quân nhà họ Khương phê duyệt.
Kết quả là rất nhanh Minh Lan bị đội quân nhà họ Khương đầu gỗ chọc giận, đối phương sống chết không cho cô dễ dàng vượt qua cái này, Minh Lan tức giận dứt khoát kêu lên: "Anh có thể soát người, xem đối phương có vật gì nguy hiểm hay không, chỉ có sơn móng tay và cái giũa thôi! Cũng có thể tính là vật nguy hiểm sao! Mẹ kiếp, anh đừng so đo với tôi! Tôi đặc biệt hai giờ sáng đã bị lôi dậy, bất đắc dĩ như vậy, đến bây giờ một ngụm nước còn chưa được uống đâu. . . . . . Anh cho rằng tôi muốn phục vụ! Nếu không phải vì cái hôn lễ thế kỷ này, nếu không phải bởi vì tôi rất thích Lưu Diệp nhà các anh! Tôi còn lâu mới nhận công việc này, tôi chính là chuyên gia sắp xếp hôn lễ đứng đầu thế giới đó!"
Lưu Diệp nhìn cô ấy tranh cãi mặt đỏ tới mang tai, cô chợt nhớ tới mình vừa mới được trao quyền cấp B gì đó, cô đưa tay lấy điện thoại của Minh Lan, nhẹ giọng alo một tiếng, phân phó với người bên kia: "Xin chào, tôi là Lưu Diệp, quy định thế nào thì cứ thực hiện như thế, đám người tới đây các anh có thể soát người, tiến hành xác nhận thân phận của đối phương, tôi nhớ là các anh và Chính phủ liên bang có cùng một mạng lưới hệ thống chứng thực thân phận. Nhưng mà, bây giờ tình huống có hơi đặc biệt, có thể suy nghĩ châm trước một chút không, những giấy thông hành kia, sau đó sẽ tận tình đưa cho anh. . . . . ."
Lần này đối phương quả thực đã bị hù dọa rồi, liên tục áy náy nói: "Phu nhân, thuộc hạ lập tức thi hành ngay."
"Oa, cô nói chuyện thật dịu dàng nha." Minh Lan cười hì hì, nhận lấy điện thoại, đừng xem thường cô là người mới đến căn cứ, bước tiến rất nhanh đó.
Rất nhanh đã biến phòng Khương Nhiên thành phòng chờ kết hôn, thợ trang điểm đã sớm chờ bên trong.
Xiêu xiêu vẹo vẹo trông như rất buồn ngủ.
Minh Lan nhanh chóng giải thích với Lưu Diệp: "Thật ngại quá, phu nhân, mọi người đều là nửa đêm hôm qua bị lôi dậy, cô không biết lúc ấy hù chết chúng tôi, còn tưởng rằng bọn cướp tới đấy. . . . . ."
Những cô gái khác cũng đều tỉnh lại, bàn luận tiếp vào: "Đúng vậy, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng cũng bị… rồi đó. . . . . ."
"Thôi đi, vừa nhìn thấy mặt không phải hận không… được đối phương a!"
Những cô gái kia cười đùa nói chuyện.
Ngay lập tức bầu không khí trở nên sôi động hơn.
Lưu Diệp đã lâu không được ở cùng một chỗ với những người cùng lứa cùng giới tính rồi. Lúc trước, vì che giấu thân phận mở cửa hàng, cô vẫn rất thận trọng, không dám quan hệ thân thiết quá sâu, bây giờ cùng những cô gái này xúm lại, dần dần cảm nhận được loại cảm giác kết hôn, toàn bộ tâm trạng đùa giỡn của vua.
Từ nhỏ cô đã quen với khung cảnh ríu rít, bát quái trêu trọc nam sinh, rồi hỏi nhau về những mẫu quần áo. . . . . .
Khi đang làm tóc, Lưu Diệp nghe cô gái đó nói về cái gì mà ngân hàng tinh trùng.
"Những tên đàn ông thối kia cho rằng thiếu đàn ông, tôi nhất định tìm anh ta, đùa gì thế, thật may là chúng ta đều có bụng, cùng lắm thì tự mình sinh đẻ, nếu không thì tích góp tiền làm hôn mê, dù sao đều có biện pháp."
Có điều Lưu Diệp nghe xong không nhịn được, buồn bực hỏi: "Nhưng mà mẹ nói, cái bụng khi có con sẽ rất khổ cực?"
"Không đâu, có tổ chuyên môn hỗ trợ, chính là hệ thống kho tinh trùng, những người mẹ đó sinh sống ở một khu vực, sau đó khi cần ra ngoài làm việc thì để đứa bé ở khu chuyên biệt cho trẻ mới sinh, bây giờ có rất nhiều phụ nữ đều làm như vậy."
Lưu Diệp vẫn cảm thấy rất khó tin: "Nhưng các cô cũng không lo lắng sao? Một người phụ nữ. . . . . ."
"Lo lắng cái gì?" Người làm móng tay cười nói: "Xã hội pháp trị (*) a, hơn nữa không phải có luật bảo vệ phụ nữ đó sao, năm đó. . . . . . A, đúng rồi, chính là cái năm cô cùng Mậu Ngạn Ba lập ra những thứ kia, những điều khoản về việc dùng bạo lực, gây tổn thương cho phụ nữ, còn có xâm hại phụ nữ, mỗi năm đều có nghị viên nam kháng nghị cái đó, nói gì mà quá nặng, nhưng mà bây giờ nghị viên phái nữ có Lục Thành rồi sao?"
(*) Cai quản quốc gia bằng pháp luật
Cô gái phụ trách làm tóc cho Lưu Diệp vừa chuẩn bị, vừa gật đầu nói: "Đúng vậy đó, trong đó còn có công lao của cô đấy, cô không biết, khi tôi mới vừa nhận được công việc này thì rất vui, biết không, cô chính là thần tượng của tôi đấy. . . . "
"Thần tượng?"
"Đúng vậy, cô chính là nữ hoàng. . . . . . Mặc dù thấy bản nhân cô hơi nhỏ một chút thì thất vọng thôi. . . . . ." Cô gái kia ngược lại rất thẳng thắn: "Không ngờ diện mạo của cô không phải như trong bức tranh kia, chỉ là vừa nghĩ tới cô ở thế giới mà tất cả đều là đàn ông, còn có thể phòng ngừa chu đáo như vậy thì cảm thấy cô rất lợi hại, chúng tôi đều cho rằng cô sẽ rời khỏi Khương Nhiên, dù sao khi đó cô là bị. . . . . ."
Giọng mấy cô gái kia chợt thấp xuống, một người trong đó gan lớn, càng thêm nhỏ giọng hỏi: "Đúng rồi, lần này cô kết hôn, thật sự tự nguyện sao?"
Lưu Diệp thở dài một tiếng.
Mấy cô gái đồng loạt nhìn cô, đây cũng không phải là lần đầu tiên có người hỏi cô câu này.
Lưu Diệp ồ một tiếng, dừng lại một lát mới do dự nói: "Đã có cả con rồi, nhất định là muốn kết hôn."
Kết quả, các cô gái trước đó líu ríu không ngừng lại chợt chẳng nói gì.
Ở đây, họ đều không hiểu cái gì nên liếc nhìn nhau.
Lưu Diệp cũng có chút lúng túng, so với những cô gái có tư tưởng kinh tế độc lập này, cô thật sự như người đời trước.
Nhưng cũng may mà có các cô gái này ở đây, cô còn lo lắng không biết phải mặc quần áo thế nào, nhưng kể từ khi có đội của Minh Lan, những thứ đó đều không phải là vấn đề.
Những cô bé kia sẽ rất nhanh chọn lựa trang phục thích hợp nhất cho cô.
Trước kia, Lưu Diệp mặc quần áo chỉ cần vừa người, phù hợp với thân phận của mình, phần lớn đều là trang phục theo nghi thức.
Nhưng Minh Lan bọn họ lại cảm thấy Lưu Diệp hết sức đáng yêu, mà còn trẻ như vậy, làm gì mà ăn mặc già dặn như vậy.
Hơn nữa, Lưu Diệp có nhiều quần áo đẹp như vậy, không mặc thì không phải rất đáng tiếc sao.
Lưu Diệp liền thử hết cái này đến cái khác.
Trong lúc nghỉ ngơi, tổ chuyên viên dưỡng dục (nuôi dưỡng và dạy dỗ) ôm một đứa bé đến.
Những cô gái này cũng bị chấn động, như thấy được gì đó rất ghê ghớm, cũng oa oa thét lên không gì sánh được.
Sau đó liền ôm bảo bối như không đủ, vốn là quần áo của trẻ sơ sinh rất đơn giản, kết quả là các cô gái này thật khéo tay, rất nhanh đã tạo ra các loại trang sức rất xinh xắn, còn sửa lại quần áo toàn màu trắng của trẻ con.
Thế là bây giờ bé con càng thêm đáng yêu khiến cho người ta kinh động kêu lên liên tục, còn có cô gái cầm điện thoại di động điên cuồng chụp hình.
Bận rộn suốt một ngày, Lưu Diệp cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Tâm tình cô rất tốt, hơn nữa cô rất cảm động, cô không ngờ Khương Nhiên sẽ tạo ra bất ngờ khiến cô vui mừng như vậy.
Bây giờ cô rất mong đợi tới hôn lễ, hơn nữa, rốt cuộc cô cũng có cảm giác muốn kết hôn.
Chính là khi cô trở lại Hạ Cung, Khương Nhiên cũng chưa trở lại, chỉ có cô hiểu được, hôn lễ lần này vội vàng như vậy, tiến trình khẩn trương như vậy, Khương Nhiên chắc cũng rất bận .
Chính là chờ sau khi Khương Nhiên trở lại, đừng nói là đắm đuối đưa tình đêm động phòng hoa chúc, Lưu Diệp còn chưa nói đến việc tính kế chuyện hôn lễ này, Khương Nhiên ngược lại nói ra, bố trí nhiệm vụ như nhau, còn nói với cô cần phải đi nơi khác.
Trước kia, Lưu Diệp chỉ nghe nói qua những trụ sở khác của quân nhà họ Khương, bây giờ cô mới biết những căn cứ kia, cái nào cũng không hề nhỏ. Hơn nữa, khi mới ngừng hoạt động, chỉ có căn cứ chính ngừng lại, còn hầu hết những căn cứ khác đều giữ nguyên, dần dần theo các thế hệ, hơn nữa phụ nữ cũng dần gia tăng, những căn cứ kia giống như một vương quốc nhỏ vậy.
Lưu Diệp liền cảm thấy rất không thoải mái, rõ ràng hai người đã hiểu sau buổi tối đầu tiên, cho dù nghiêm túc tổ chức hôn lễ, cũng không cần thiết phải tham gia các hoạt động xã giao như vậy chứ?
Cô cúi đầu giả bộ nghiêm túc nghe một lát, rốt cuộc cũng không nhịn được muốn cho Khương Nhiên xem thành quả của mình lúc ban ngày một chút.
Cô nhanh chóng mặc lại bộ lễ phục xinh đẹp kia, bây giờ thời tiết nóng nực, tổ kế hoạch giúp cô chọn một bộ lễ phục màu hồng nhạt, đính rất nhiều kim cương trên đó, lịch sự, tao nhã rất đẹp, đặc biệt nhất là làm nổi bật làn da của cô, cũng tương xứng với khí chất của cô.
Trước kia cô không dám mặc trang phục như thế, chỉ là Minh Lan bọn họ đều nói rất hợp với cô, cô cũng đã soi gương rồi, ngoại trừ chỉ cảm thấy lễ phục hơi ngắn ra thì những cái khác đều thích hợp, nên cô chọn ngay.
Hơn nữa, cũng bởi vì quá ngắn, ngược lại lộ ra đôi chân xinh đẹp kia của cô.
Sau khi Khương Nhiên thấy đôi chân trần của cô, nhíu mày một cái, trả lời một câu: "Rất không thích hợp."
Trong lòng Lưu Diệp tràn đầy vui vẻ, kết quả lại đổi lấy một câu như vậy, cô thất vọng ồ một tiếng. . . . . .
Vốn muốn tranh luận lại, nhưng mà cuối cùng vẫn không lên tiếng được, cô lại tìm một cái khác, cái này cũng rất đẹp mắt, mà còn là loại trước kia cô không dám mặc....
Hơn nữa, cô vẫn ao ước mình có thể mặc quần áo đẹp như thế này, cô rất mong đợi mặc lên, lần này được rồi chứ?
Lễ phục như vậy thật vừa đẹp, làm nổi bật đường cong xinh đẹp của cô.
Kết quả, Khương Nhiên thấy cô lộ ra một mảng sau lưng kia, rất nhanh đánh giá một câu: "Không thích hợp."
Lần này Lưu Diệp không chịu nổi, cô cố gắng giải thích: "Đây là chuyên viên hôn lễ giúp em chọn, em cảm thấy rất đẹp mà, anh không cảm thấy em mặc vào rất làm nổi bật dáng người sao?"
Khương Nhiên cũng không muốn tranh luận với cô, cúi đầu ra vẻ không quan tâm, lại dùng những thứ đồ Lưu Diệp quen thuộc kia, lần nữa cẩn thận giảng giải cho cô .
Cuối cùng Lưu Diệp gạt ra một bên, cô im lặng cởi lễ phục ra, lễ cưới này vốn rất uất ức rồi, bây giờ Lưu Diệp lại càng không vui.
Hơn nữa, còn quá đáng hơn, ngày hôm sau, khi cô đến phòng chuẩn bị trang điểm, thay quần áo, nghênh đón cô không phải là mấy nhân viên hoạt bát, vui tính nữa, thay vào đó là mấy người bác gái trung niên mặc quần áo màu xám đen.
"Chúng tôi là những người phụ nữ tu thân tự hạn chế, chúng tôi thỉnh thoảng cũng sẽ phụ trách hôn lễ nghịch thanh (theo editor hiểu là những hôn lễ khác thường, không có sự tươi trẻ, màu sắc rực rỡ; nghịch là trái ngược)." Một trong mấy bác gái đó thấy cô thì giới thiệu như vậy.
Sau đó, Lưu Diệp bị những người đó kéo tới.
Móng tay được sơn đẹp không có, kẹp tóc xinh xắn cũng không biết đi đâu.
Những bác gái kia vừa giúp cô mặc trang phục vừa thao thao bất tuyệt: "Phụ nữ mặc quần áo tốt, không thể lộ ngực lộ chân, làm bại hoại thuần phong mỹ tục, hơn nữa, thân thể phụ nữ chỉ có thể cho chồng mình nhìn thấy, các cô gái bây giờ, chính là trẻ tuổi không hiểu chuyện, cho rằng điều đó được kêu là đẹp đấy. . . . . ."
Lưu Diệp bị cằn nhằn đau cả đầu, sau khi trang điểm cũng chẳng khác mấy so với trước, lại thấy đối phương đưa cho cô bộ quần áo kia, cô lập tức nuốt ngụm nước miếng.
Năm đó, cô mang thai, mặc quần áo bà bầu cũng không mặc qua loại này!
So với trang phục ngày hôm qua, đây quả thực là quần áo của tù nhân!
Đừng nói kích thước áo, kiểu dáng thẳng đứng, Lưu Diệp cũng hoài nghi mình mặc vào như chụp cái túi vải lên mặt!!!
Một lúc sau, mặt cô biến sắc, cái hôn lễ này, Khương Nhiên cố tình tìm một đám người như thế này đến. . . . . . Hơn nữa, nhìn những bác gái tu thân tự hạn chế này, rõ ràng là muốn nói cho cô tam tòng tứ đức (*) gì đó. . . . . .
(*) Giáo lý phong kiến: phụ nữ phải tuân thủ tam tòng: khi còn ở nhà phải nghe cha, lấy chồng phải theo chồng, chồng chết phải theo con trai. Tứ đức: công, dung, ngôn, hạnh.
Lưu Diệp không vui cũng không tức giận với mấy bà bác này, cô cũng không nói gì, chỉ nói một tiếng với những người đó, ra ngoài đi tìm Khương Nhiên tính sổ.
Theo như lịch trình đã sắp xếp, chỉ một lát bọn họ sẽ lên đường.
Lưu Diệp lại cảm thấy đầu muốn nổ tung, hết sức tức giận, hôn lễ là chuyện của hai người, cầu hôn làm thành như vậy coi như xong, công chứng như vậy cũng được, nhưng mà bây giờ, trong hôn lễ, ngay cả một bộ lễ phục anh cũng muốn xen vào!
Muốn nhúng tay vào!
Hơn nữa, cô còn phải nhẫn nhịn chịu trói buộc này hay sao?
Cơ mặt Lưu Diệp giật giật, cô tìm được Khương Nhiên rất nhanh, nhưng mà Khương Nhiên cũng rất bận, khi cô tìm đến, Khương Nhiên đang phân phó nhiệm vụ cho cấp dưới.
Nếu như trước đây nhìn những người đó, cô sẽ chủ động đợi.
Nhưng lần này, Lưu Diệp không chờ đợi, mà trực tiếp cắt ngang công việc của Khương Nhiên, nói với những người đó: "Thật xin lỗi, làm phiền các anh đi ra ngoài một lúc, tôi có lời muốn nói với Khương Nhiên."
Những người đó lại rất phối hợp với cô, vừa nghe thấy vậy đều rối rít đi ra ngoài.
Sau khi Khương Nhiên thấy dáng vẻ của cô cũng có chút ngạc nhiên, nhưng anh không nói gì, chỉ nhìn cô, chờ cô nói.
Lưu Diệp cố gắng khống chế vẻ mặt của mình: "Khương Nhiên. . . . . ."
Cô hít sâu một cái, khi đối mặt với Khương Nhiên, rất ít người có thể có dũng khí nói ra những lời này, ma vương này khiến cả thế giới đều sợ hãi, khi mặt anh không hề có cảm xúc nhìn người nào đó, thật sự có thể khiến đối phương sợ tè ra quần.
Tim Lưu Diệp cũng đập thình thịch, cô cũng sợ đến bồn chồn.
Nhưng mà bây giờ thế giới này đã khác trước kia rồi, lúc ấy chỉ có cô là phụ nữ, cũng không có bất kỳ quyền lợi nào có thể bảo vệ cô được.
Bây giờ, có rất nhiều luật pháp mới có thể bảo vệ được cô đấy. . . . . .
Hơn nữa, bây giờ cô không nói, sau này thì lại càng không dám nói!
Lưu Diệp không quan tâm đến gì nữa, nhìn thẳng vào mắt anh, nhất cổ tác khí (*) nói: "Khương Nhiên, em không phải là cấp dưới của anh, cũng không phải là một khẩu lệnh, một động tác binh sĩ, em là người phụ nữ sẽ cùng anh sống nốt quãng đời còn lại. . . . . Anh không thể chưa có sự đồng ý của em đã đuổi những chuyên gia chuẩn bị hôn lễ của em đi, sau đó còn đổi cho em mấy bà bác như vậy!"
(*) Không ngừng nỗ lực cho đến phút cuối cùng.
Beta: Thanh Xuân430.
Chờ đến lúc Lưu Diệp theo Khương Nhiên đi ra khỏi phòng làm việc, mọi người cũng choáng váng rồi.
Tiếng pháo mừng bên ngoài vang lên một lúc, cuối cùng cũng ngừng lại, khi cô đi ra, suýt chút nữa bị khung cảnh trước mắt làm cho kinh động.
Trước đó chắc chắn đây là nơi ở của một người đàn ông đầy nam tính, lúc này không chỉ ven đường cắm cờ màu rực rỡ mà trên sân cỏ còn trang trí bằng hoa tươi.
Trước kia đều là phong cách nam tính chiếm chủ đạo, bây giờ đã bị nhu hóa (*) hoàn toàn thành thế này.
(*) Giống như nữ tính hóa, trở nên mềm mỏng, nhu hòa
Cô nhìn xung quanh đều là không khí vui mừng, không biết ai trang trí, nhưng có nhiều chỗ chữ hỷ đỏ thẫm được dán lên hoàn toàn không cân đối.
Trước đây, Lưu Diệp còn cảm thấy chỗ này sóng yên biển lặng quá rồi, bây giờ, cô phát hiện ngay cả quần áo của những binh sĩ bên ngoài kia đều như trong lễ hội vậy.
Quân phục màu đen thêm viền bạc, trông cái đó thật quái dị.
Hơn nữa, khi cô đi ngang qua sân huấn luyện, lại thấy Sở Linh mang theo không ít người đang dùng rất nhiều chậu hoa bày trí rất náo nhiệt.
Cô buồn bực đi tới, thấy ở đó là đều hoa hồng đỏ xinh đẹp, ở giữa còn có một số loài hoa biểu tượng khác.
Một cô gái giống như thợ trang điểm, ở cửa hét lớn với những binh sĩ đang loay hoay đó.
Rất không khách khí quát to: "Ai da, không đúng, hoa lụa không phải làm như vậy . . . . . . Ngốc hết biết, sớm biết thế này tôi đưa cả đội tôi tới đây rồi. . . . . . Các người, tham gia quân đội rồi thì không có chút mắt thẩm mỹ nào cả. . . . ."
Khi Lưu Diệp đến gần, người kia quay đầu lại cũng thấy cô, sau đó hai mắt cô gái kia liền phát sáng, vội vàng giới thiệu: "Chào phu nhân, tôi được điều khẩn cấp tới, chuyên gia sắp xếp hôn lễ, Minh Lan, đặc biệt giúp đỡ hoạt động hôn lễ lần này. Tôi rất vinh hạnh khi có thể tham dự hôn lễ thế kỷ này, đúng rồi, bộ lễ phục ngắn của cô đã giao cho chuyên gia, có 27 nhân viên đang vì cô đẩy nhanh tốc độ, tôi đoán chừng chậm nhất là ba ngày sau cô có thể mặc thử. . . . . ."
Cái người phụ trách hướng dẫn này khi nói chuyện thì ném công việc cho trợ thủ của mình, cô theo sát bên cạnh Lưu Diệp, thuật lại nội dung cụ thể cho cô nghe.
"Có ba chuyên gia trang điểm, hai người phụ trách trang phục, đúng rồi, còn có phù dâu, tổng cộng là sáu phù dâu, người đã tìm xong rồi, chờ cô qua kiểm duyệt, sẽ để cho họ chính thức bắt đầu làm việc. . . . . ."
Đang nói, Minh Lan như nhớ tới cái gì, đột nhiên bắt lấy bàn tay Lưu Diệp, sau đó kêu thảm một tiếng, vội vàng vừa vỗ đầu của mình, vừa la hét: "Tôi thật sự là heo mà, còn chưa có chuyên gia làm móng tay! Chờ tôi một chút, tôi lập tức mời chuyên gia làm móng tay lợi hại nhất tới!"
Lưu Diệp cứ nhìn vị chuyên gia này luống cuống tay chân, gọi điện thoại.
Minh Lan vừa hỏi một loạt cô thích gì, cổ điển hay hoa lệ hay lịch sự tao nhã một chút, vừa nói ra những gì thích hợp. Sau khi thỏa thuận xong, Minh Lan lại gọi điện cho đội quân nhà họ Khương phụ trách an ninh ra vào, yêu cầu đối phương có thể châm chước một chút.
Bởi vì muốn vào đến bên trong đều phải cần đội quân nhà họ Khương phê duyệt.
Kết quả là rất nhanh Minh Lan bị đội quân nhà họ Khương đầu gỗ chọc giận, đối phương sống chết không cho cô dễ dàng vượt qua cái này, Minh Lan tức giận dứt khoát kêu lên: "Anh có thể soát người, xem đối phương có vật gì nguy hiểm hay không, chỉ có sơn móng tay và cái giũa thôi! Cũng có thể tính là vật nguy hiểm sao! Mẹ kiếp, anh đừng so đo với tôi! Tôi đặc biệt hai giờ sáng đã bị lôi dậy, bất đắc dĩ như vậy, đến bây giờ một ngụm nước còn chưa được uống đâu. . . . . . Anh cho rằng tôi muốn phục vụ! Nếu không phải vì cái hôn lễ thế kỷ này, nếu không phải bởi vì tôi rất thích Lưu Diệp nhà các anh! Tôi còn lâu mới nhận công việc này, tôi chính là chuyên gia sắp xếp hôn lễ đứng đầu thế giới đó!"
Lưu Diệp nhìn cô ấy tranh cãi mặt đỏ tới mang tai, cô chợt nhớ tới mình vừa mới được trao quyền cấp B gì đó, cô đưa tay lấy điện thoại của Minh Lan, nhẹ giọng alo một tiếng, phân phó với người bên kia: "Xin chào, tôi là Lưu Diệp, quy định thế nào thì cứ thực hiện như thế, đám người tới đây các anh có thể soát người, tiến hành xác nhận thân phận của đối phương, tôi nhớ là các anh và Chính phủ liên bang có cùng một mạng lưới hệ thống chứng thực thân phận. Nhưng mà, bây giờ tình huống có hơi đặc biệt, có thể suy nghĩ châm trước một chút không, những giấy thông hành kia, sau đó sẽ tận tình đưa cho anh. . . . . ."
Lần này đối phương quả thực đã bị hù dọa rồi, liên tục áy náy nói: "Phu nhân, thuộc hạ lập tức thi hành ngay."
"Oa, cô nói chuyện thật dịu dàng nha." Minh Lan cười hì hì, nhận lấy điện thoại, đừng xem thường cô là người mới đến căn cứ, bước tiến rất nhanh đó.
Rất nhanh đã biến phòng Khương Nhiên thành phòng chờ kết hôn, thợ trang điểm đã sớm chờ bên trong.
Xiêu xiêu vẹo vẹo trông như rất buồn ngủ.
Minh Lan nhanh chóng giải thích với Lưu Diệp: "Thật ngại quá, phu nhân, mọi người đều là nửa đêm hôm qua bị lôi dậy, cô không biết lúc ấy hù chết chúng tôi, còn tưởng rằng bọn cướp tới đấy. . . . . ."
Những cô gái khác cũng đều tỉnh lại, bàn luận tiếp vào: "Đúng vậy, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng cũng bị… rồi đó. . . . . ."
"Thôi đi, vừa nhìn thấy mặt không phải hận không… được đối phương a!"
Những cô gái kia cười đùa nói chuyện.
Ngay lập tức bầu không khí trở nên sôi động hơn.
Lưu Diệp đã lâu không được ở cùng một chỗ với những người cùng lứa cùng giới tính rồi. Lúc trước, vì che giấu thân phận mở cửa hàng, cô vẫn rất thận trọng, không dám quan hệ thân thiết quá sâu, bây giờ cùng những cô gái này xúm lại, dần dần cảm nhận được loại cảm giác kết hôn, toàn bộ tâm trạng đùa giỡn của vua.
Từ nhỏ cô đã quen với khung cảnh ríu rít, bát quái trêu trọc nam sinh, rồi hỏi nhau về những mẫu quần áo. . . . . .
Khi đang làm tóc, Lưu Diệp nghe cô gái đó nói về cái gì mà ngân hàng tinh trùng.
"Những tên đàn ông thối kia cho rằng thiếu đàn ông, tôi nhất định tìm anh ta, đùa gì thế, thật may là chúng ta đều có bụng, cùng lắm thì tự mình sinh đẻ, nếu không thì tích góp tiền làm hôn mê, dù sao đều có biện pháp."
Có điều Lưu Diệp nghe xong không nhịn được, buồn bực hỏi: "Nhưng mà mẹ nói, cái bụng khi có con sẽ rất khổ cực?"
"Không đâu, có tổ chuyên môn hỗ trợ, chính là hệ thống kho tinh trùng, những người mẹ đó sinh sống ở một khu vực, sau đó khi cần ra ngoài làm việc thì để đứa bé ở khu chuyên biệt cho trẻ mới sinh, bây giờ có rất nhiều phụ nữ đều làm như vậy."
Lưu Diệp vẫn cảm thấy rất khó tin: "Nhưng các cô cũng không lo lắng sao? Một người phụ nữ. . . . . ."
"Lo lắng cái gì?" Người làm móng tay cười nói: "Xã hội pháp trị (*) a, hơn nữa không phải có luật bảo vệ phụ nữ đó sao, năm đó. . . . . . A, đúng rồi, chính là cái năm cô cùng Mậu Ngạn Ba lập ra những thứ kia, những điều khoản về việc dùng bạo lực, gây tổn thương cho phụ nữ, còn có xâm hại phụ nữ, mỗi năm đều có nghị viên nam kháng nghị cái đó, nói gì mà quá nặng, nhưng mà bây giờ nghị viên phái nữ có Lục Thành rồi sao?"
(*) Cai quản quốc gia bằng pháp luật
Cô gái phụ trách làm tóc cho Lưu Diệp vừa chuẩn bị, vừa gật đầu nói: "Đúng vậy đó, trong đó còn có công lao của cô đấy, cô không biết, khi tôi mới vừa nhận được công việc này thì rất vui, biết không, cô chính là thần tượng của tôi đấy. . . . "
"Thần tượng?"
"Đúng vậy, cô chính là nữ hoàng. . . . . . Mặc dù thấy bản nhân cô hơi nhỏ một chút thì thất vọng thôi. . . . . ." Cô gái kia ngược lại rất thẳng thắn: "Không ngờ diện mạo của cô không phải như trong bức tranh kia, chỉ là vừa nghĩ tới cô ở thế giới mà tất cả đều là đàn ông, còn có thể phòng ngừa chu đáo như vậy thì cảm thấy cô rất lợi hại, chúng tôi đều cho rằng cô sẽ rời khỏi Khương Nhiên, dù sao khi đó cô là bị. . . . . ."
Giọng mấy cô gái kia chợt thấp xuống, một người trong đó gan lớn, càng thêm nhỏ giọng hỏi: "Đúng rồi, lần này cô kết hôn, thật sự tự nguyện sao?"
Lưu Diệp thở dài một tiếng.
Mấy cô gái đồng loạt nhìn cô, đây cũng không phải là lần đầu tiên có người hỏi cô câu này.
Lưu Diệp ồ một tiếng, dừng lại một lát mới do dự nói: "Đã có cả con rồi, nhất định là muốn kết hôn."
Kết quả, các cô gái trước đó líu ríu không ngừng lại chợt chẳng nói gì.
Ở đây, họ đều không hiểu cái gì nên liếc nhìn nhau.
Lưu Diệp cũng có chút lúng túng, so với những cô gái có tư tưởng kinh tế độc lập này, cô thật sự như người đời trước.
Nhưng cũng may mà có các cô gái này ở đây, cô còn lo lắng không biết phải mặc quần áo thế nào, nhưng kể từ khi có đội của Minh Lan, những thứ đó đều không phải là vấn đề.
Những cô bé kia sẽ rất nhanh chọn lựa trang phục thích hợp nhất cho cô.
Trước kia, Lưu Diệp mặc quần áo chỉ cần vừa người, phù hợp với thân phận của mình, phần lớn đều là trang phục theo nghi thức.
Nhưng Minh Lan bọn họ lại cảm thấy Lưu Diệp hết sức đáng yêu, mà còn trẻ như vậy, làm gì mà ăn mặc già dặn như vậy.
Hơn nữa, Lưu Diệp có nhiều quần áo đẹp như vậy, không mặc thì không phải rất đáng tiếc sao.
Lưu Diệp liền thử hết cái này đến cái khác.
Trong lúc nghỉ ngơi, tổ chuyên viên dưỡng dục (nuôi dưỡng và dạy dỗ) ôm một đứa bé đến.
Những cô gái này cũng bị chấn động, như thấy được gì đó rất ghê ghớm, cũng oa oa thét lên không gì sánh được.
Sau đó liền ôm bảo bối như không đủ, vốn là quần áo của trẻ sơ sinh rất đơn giản, kết quả là các cô gái này thật khéo tay, rất nhanh đã tạo ra các loại trang sức rất xinh xắn, còn sửa lại quần áo toàn màu trắng của trẻ con.
Thế là bây giờ bé con càng thêm đáng yêu khiến cho người ta kinh động kêu lên liên tục, còn có cô gái cầm điện thoại di động điên cuồng chụp hình.
Bận rộn suốt một ngày, Lưu Diệp cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Tâm tình cô rất tốt, hơn nữa cô rất cảm động, cô không ngờ Khương Nhiên sẽ tạo ra bất ngờ khiến cô vui mừng như vậy.
Bây giờ cô rất mong đợi tới hôn lễ, hơn nữa, rốt cuộc cô cũng có cảm giác muốn kết hôn.
Chính là khi cô trở lại Hạ Cung, Khương Nhiên cũng chưa trở lại, chỉ có cô hiểu được, hôn lễ lần này vội vàng như vậy, tiến trình khẩn trương như vậy, Khương Nhiên chắc cũng rất bận .
Chính là chờ sau khi Khương Nhiên trở lại, đừng nói là đắm đuối đưa tình đêm động phòng hoa chúc, Lưu Diệp còn chưa nói đến việc tính kế chuyện hôn lễ này, Khương Nhiên ngược lại nói ra, bố trí nhiệm vụ như nhau, còn nói với cô cần phải đi nơi khác.
Trước kia, Lưu Diệp chỉ nghe nói qua những trụ sở khác của quân nhà họ Khương, bây giờ cô mới biết những căn cứ kia, cái nào cũng không hề nhỏ. Hơn nữa, khi mới ngừng hoạt động, chỉ có căn cứ chính ngừng lại, còn hầu hết những căn cứ khác đều giữ nguyên, dần dần theo các thế hệ, hơn nữa phụ nữ cũng dần gia tăng, những căn cứ kia giống như một vương quốc nhỏ vậy.
Lưu Diệp liền cảm thấy rất không thoải mái, rõ ràng hai người đã hiểu sau buổi tối đầu tiên, cho dù nghiêm túc tổ chức hôn lễ, cũng không cần thiết phải tham gia các hoạt động xã giao như vậy chứ?
Cô cúi đầu giả bộ nghiêm túc nghe một lát, rốt cuộc cũng không nhịn được muốn cho Khương Nhiên xem thành quả của mình lúc ban ngày một chút.
Cô nhanh chóng mặc lại bộ lễ phục xinh đẹp kia, bây giờ thời tiết nóng nực, tổ kế hoạch giúp cô chọn một bộ lễ phục màu hồng nhạt, đính rất nhiều kim cương trên đó, lịch sự, tao nhã rất đẹp, đặc biệt nhất là làm nổi bật làn da của cô, cũng tương xứng với khí chất của cô.
Trước kia cô không dám mặc trang phục như thế, chỉ là Minh Lan bọn họ đều nói rất hợp với cô, cô cũng đã soi gương rồi, ngoại trừ chỉ cảm thấy lễ phục hơi ngắn ra thì những cái khác đều thích hợp, nên cô chọn ngay.
Hơn nữa, cũng bởi vì quá ngắn, ngược lại lộ ra đôi chân xinh đẹp kia của cô.
Sau khi Khương Nhiên thấy đôi chân trần của cô, nhíu mày một cái, trả lời một câu: "Rất không thích hợp."
Trong lòng Lưu Diệp tràn đầy vui vẻ, kết quả lại đổi lấy một câu như vậy, cô thất vọng ồ một tiếng. . . . . .
Vốn muốn tranh luận lại, nhưng mà cuối cùng vẫn không lên tiếng được, cô lại tìm một cái khác, cái này cũng rất đẹp mắt, mà còn là loại trước kia cô không dám mặc....
Hơn nữa, cô vẫn ao ước mình có thể mặc quần áo đẹp như thế này, cô rất mong đợi mặc lên, lần này được rồi chứ?
Lễ phục như vậy thật vừa đẹp, làm nổi bật đường cong xinh đẹp của cô.
Kết quả, Khương Nhiên thấy cô lộ ra một mảng sau lưng kia, rất nhanh đánh giá một câu: "Không thích hợp."
Lần này Lưu Diệp không chịu nổi, cô cố gắng giải thích: "Đây là chuyên viên hôn lễ giúp em chọn, em cảm thấy rất đẹp mà, anh không cảm thấy em mặc vào rất làm nổi bật dáng người sao?"
Khương Nhiên cũng không muốn tranh luận với cô, cúi đầu ra vẻ không quan tâm, lại dùng những thứ đồ Lưu Diệp quen thuộc kia, lần nữa cẩn thận giảng giải cho cô .
Cuối cùng Lưu Diệp gạt ra một bên, cô im lặng cởi lễ phục ra, lễ cưới này vốn rất uất ức rồi, bây giờ Lưu Diệp lại càng không vui.
Hơn nữa, còn quá đáng hơn, ngày hôm sau, khi cô đến phòng chuẩn bị trang điểm, thay quần áo, nghênh đón cô không phải là mấy nhân viên hoạt bát, vui tính nữa, thay vào đó là mấy người bác gái trung niên mặc quần áo màu xám đen.
"Chúng tôi là những người phụ nữ tu thân tự hạn chế, chúng tôi thỉnh thoảng cũng sẽ phụ trách hôn lễ nghịch thanh (theo editor hiểu là những hôn lễ khác thường, không có sự tươi trẻ, màu sắc rực rỡ; nghịch là trái ngược)." Một trong mấy bác gái đó thấy cô thì giới thiệu như vậy.
Sau đó, Lưu Diệp bị những người đó kéo tới.
Móng tay được sơn đẹp không có, kẹp tóc xinh xắn cũng không biết đi đâu.
Những bác gái kia vừa giúp cô mặc trang phục vừa thao thao bất tuyệt: "Phụ nữ mặc quần áo tốt, không thể lộ ngực lộ chân, làm bại hoại thuần phong mỹ tục, hơn nữa, thân thể phụ nữ chỉ có thể cho chồng mình nhìn thấy, các cô gái bây giờ, chính là trẻ tuổi không hiểu chuyện, cho rằng điều đó được kêu là đẹp đấy. . . . . ."
Lưu Diệp bị cằn nhằn đau cả đầu, sau khi trang điểm cũng chẳng khác mấy so với trước, lại thấy đối phương đưa cho cô bộ quần áo kia, cô lập tức nuốt ngụm nước miếng.
Năm đó, cô mang thai, mặc quần áo bà bầu cũng không mặc qua loại này!
So với trang phục ngày hôm qua, đây quả thực là quần áo của tù nhân!
Đừng nói kích thước áo, kiểu dáng thẳng đứng, Lưu Diệp cũng hoài nghi mình mặc vào như chụp cái túi vải lên mặt!!!
Một lúc sau, mặt cô biến sắc, cái hôn lễ này, Khương Nhiên cố tình tìm một đám người như thế này đến. . . . . . Hơn nữa, nhìn những bác gái tu thân tự hạn chế này, rõ ràng là muốn nói cho cô tam tòng tứ đức (*) gì đó. . . . . .
(*) Giáo lý phong kiến: phụ nữ phải tuân thủ tam tòng: khi còn ở nhà phải nghe cha, lấy chồng phải theo chồng, chồng chết phải theo con trai. Tứ đức: công, dung, ngôn, hạnh.
Lưu Diệp không vui cũng không tức giận với mấy bà bác này, cô cũng không nói gì, chỉ nói một tiếng với những người đó, ra ngoài đi tìm Khương Nhiên tính sổ.
Theo như lịch trình đã sắp xếp, chỉ một lát bọn họ sẽ lên đường.
Lưu Diệp lại cảm thấy đầu muốn nổ tung, hết sức tức giận, hôn lễ là chuyện của hai người, cầu hôn làm thành như vậy coi như xong, công chứng như vậy cũng được, nhưng mà bây giờ, trong hôn lễ, ngay cả một bộ lễ phục anh cũng muốn xen vào!
Muốn nhúng tay vào!
Hơn nữa, cô còn phải nhẫn nhịn chịu trói buộc này hay sao?
Cơ mặt Lưu Diệp giật giật, cô tìm được Khương Nhiên rất nhanh, nhưng mà Khương Nhiên cũng rất bận, khi cô tìm đến, Khương Nhiên đang phân phó nhiệm vụ cho cấp dưới.
Nếu như trước đây nhìn những người đó, cô sẽ chủ động đợi.
Nhưng lần này, Lưu Diệp không chờ đợi, mà trực tiếp cắt ngang công việc của Khương Nhiên, nói với những người đó: "Thật xin lỗi, làm phiền các anh đi ra ngoài một lúc, tôi có lời muốn nói với Khương Nhiên."
Những người đó lại rất phối hợp với cô, vừa nghe thấy vậy đều rối rít đi ra ngoài.
Sau khi Khương Nhiên thấy dáng vẻ của cô cũng có chút ngạc nhiên, nhưng anh không nói gì, chỉ nhìn cô, chờ cô nói.
Lưu Diệp cố gắng khống chế vẻ mặt của mình: "Khương Nhiên. . . . . ."
Cô hít sâu một cái, khi đối mặt với Khương Nhiên, rất ít người có thể có dũng khí nói ra những lời này, ma vương này khiến cả thế giới đều sợ hãi, khi mặt anh không hề có cảm xúc nhìn người nào đó, thật sự có thể khiến đối phương sợ tè ra quần.
Tim Lưu Diệp cũng đập thình thịch, cô cũng sợ đến bồn chồn.
Nhưng mà bây giờ thế giới này đã khác trước kia rồi, lúc ấy chỉ có cô là phụ nữ, cũng không có bất kỳ quyền lợi nào có thể bảo vệ cô được.
Bây giờ, có rất nhiều luật pháp mới có thể bảo vệ được cô đấy. . . . . .
Hơn nữa, bây giờ cô không nói, sau này thì lại càng không dám nói!
Lưu Diệp không quan tâm đến gì nữa, nhìn thẳng vào mắt anh, nhất cổ tác khí (*) nói: "Khương Nhiên, em không phải là cấp dưới của anh, cũng không phải là một khẩu lệnh, một động tác binh sĩ, em là người phụ nữ sẽ cùng anh sống nốt quãng đời còn lại. . . . . Anh không thể chưa có sự đồng ý của em đã đuổi những chuyên gia chuẩn bị hôn lễ của em đi, sau đó còn đổi cho em mấy bà bác như vậy!"
(*) Không ngừng nỗ lực cho đến phút cuối cùng.