• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ (2 Viewers)

  • Chương 107

Editor: Đào Sindy
Beta: hoa hồng
Mỗi một ngày qua đi, bụng Lưu Diệp cũng càng ngày càng lớn lên.
Ban đầu Lưu Diệp vẫn còn ở trong tổ điều trị Khương Gia Quân làm kiểm tra, nhưng tháng năm tăng dần, sau khi tất cả đều ổn định cả, Lưu Diệp liền có ý khác.
Chủ yếu là tổ khám bệnh của Khương Gia Quân cực kỳ lợi hại, gãy tay chân gãy cũng có thể chữa lành, thế nhưng. . . . . .
Nói thật, một đám “ông lớn” vây quanh kiểm tra bụng cho cô, thỉnh thoảng còn phải kiểm tra gì kia . . . . . .
Lưu Diệp cảm giác đừng uốn éo cũng đừng xoay, hơn nữa đồ chơi phụ khoa này không phải điểm mạnh của Khương Gia Quân, mắt thấy trăng đã tròn, Lưu Diệp liền nói ra ý tưởng của mình với Khương Nhiên.
Ngược lại Khương Nhiên không có ý kiến, lập tức tìm người sắp xếp thành lập bệnh viện chuyên môn trong Khương Gia Quân.
Lưu Diệp sợ hết hồn, thật sự cô chỉ là một phụ nữ bình thường, đi ra ngoài làm chút kiểm tra, sau đó thuận tiện đi dạo phố, mặc dù mục đích đi dạo phố là chủ yếu . . . . . .
Lưu Diệp vội vàng ngăn cản Khương Nhiên, nói ý tưởng của mình thẳng ra, cô phát hiện, lúc đối mặt với Khương Nhiên, thật sự không thể nói một nửa giữ lại một nửa, người này, chỉ sợ cô có ý riêng, nhưng chỉ cần có ý giấu giếm, lập tức sẽ làm hoàn toàn trái ngược.
Giờ Khương Nhiên mới hiểu được chuyện gì xảy ra, thì ra Lưu Diệp muốn đi ra ngoài kiểm tra sức khỏe là giả, chiêu bài đi dạo phố ngược lại là thật.
Nhưng mà anh cũng không có nói gì, ngược lại rất nhanh giảm thời gian xuống, chuẩn bị dành ra thời gian một ngày, tự mình đi với cô.
Lưu Diệp rất sợ điều động dân chúng, đến lúc đó Quan Chỉ còn có nhân viên bảo vệ xếp hàng thành một đội, còn có những đội xe gì đó, làm giao thông tắc nghẽn.
Khương Nhiên đều thay những bảo vệ cũ đi, cuối cùng tự mình lái xe chở cô.
Rất lâu rồi Lưu Diệp không ra khỏi căn cứ Khương Gia Quân, lần này ra ngoài nhìn thấy gì cô cũng thấy thú vị.
Chỗ nào giống người đi kiểm tra sức khỏe, cô kéo cửa sổ xe không ngừng nhìn ra phía ngoài.
Khương Nhiên vẫn giữ vẻ mặt bình thường, chuyện kiểm tra sức khỏe cũng đã được Quan Chỉ sắp xếp ổn thỏa, lần này hai người kín đáo lên đường, vì chuyện này Khương Nhiên còn cố ý đeo mắt kính, Lưu Diệp cũng trang điểm cho mình, nhưng cô đoán gương mặt của chính mình chỉ là người đi đường, cũng chưa chắc có người sẽ chú ý đến.
Đến lúc đó, rất nhanh Lưu Diệp đi vào kiểm tra cơ thể, bởi vì có Quan Chỉ, kết quả rất nhanh đã đi ra.
Chờ khi Lưu Diệp đi ra ngoài, liền thấy được một màn thật bất ngờ.
Toàn thân Khương Nhiên mặc đồ thường, bộ dạng bây giờ như một ông chồng trên thế giới này vậy, vào lúc vợ kiểm tra sức khỏe, đàng hoàng kiên nhẫn ngồi chờ.
Kỳ lạ là, chỗ kế anh ngồi đều trống hai - ba vị trí.
Nhưng rõ ràng những chỗ khác đều ngồi đầy người, hơn nữa đang lúc Lưu Diệp buồn bực lại đúng lúc tới một nhân vật mới, có lẽ người nọ không để ý đến tình huống bên Khương Nhiên, nhìn thấy một nơi có nhiều chỗ trống, cũng liền chen vào, chuẩn bị ngồi vào bên cạnh Khương Nhiên.
Sau đó chờ sau khi người nọ ngồi xuống, một màn kỳ lạ xuất hiện.
Người nọ mới vừa ngồi vững, kết quả vừa ngẩng đầu, liền thấy Khương Nhiên bên cạnh đeo kính đen, theo sát sau đó người nọ bị dọa hoảng sợ, nhanh chóng loát một cái lập tức đứng dậy, quả thật là bị dọa sợ, lại lập tức chạy ra ngoài.
Tình nguyện đứng cũng không chịu ngồi bên cạnh Khương Nhiên. . . . . .
Lưu Diệp hoài nghi có phải Khương Nhiên tỏa ra ánh sáng, bị người ta phát hiện thân phận.
Cô cũng đi qua, vẻ mặt khẩn trương thấp giọng nói với Khương Nhiên: “Khương Nhiên, có phải anh bị phát hiện rồi không, anh không phát hiện tất cả mọi người đều né tránh anh sao?”
Khương Nhiên kỳ lạ nhìn bên cạnh, tập mãi thành thói quen lắc đầu nói: “Em nghĩ nhiều rồi.”
Trong lòng Lưu Diệp có gì đó rất lạ , chỉ là thấy Khương Nhiên bình tĩnh như vậy, cô cũng không nói gì, vẫn dựa theo kế hoạch đi trung tâm thương mại gần đây.
Trung tâm thương mại đó là Lưu Diệp tự mình chọn lựa. Trong đó không riêng gì quần áo và trang sức, còn có rất nhiều tiệm ăn uống đặc sắc.
Lưu Diệp đã sớm động lòng với các loại bánh ngọt nhỏ bên trong một tiệm nào đó, bởi vì nghe nói thật lâu, đến lúc đó liền lôi kéo Khương Nhiên cố ý tìm chỗ đó chuẩn bị nếm thử một chút.
Nhưng ngồi xuống không bao lâu, Lưu Diệp liền muốn đi nhà vệ sinh.
Khương Nhiên theo thói quen đứng lên đỡ cô, nhưng tiệm đặc sắc này rất nhỏ, là chỗ không lớn, Lưu Diệp xấu hổ khi để cho một đấng mày râu như Khương Nhiên chờ ở cửa toilet nữ, cô cũng nhanh chóng khoát tay để anh chờ ở đây.
Kết quả chờ Lưu Diệp trở lại lần nữa, lại có một màn kỳ lạ xuất hiện.
Vốn vẫn có người gần vị trí của bọn họ, không biết làm sao, chợt trống, hơn nữa sau khi vào cửa nhân viên phục vụ vẫn nhiệt tình, đến lúc này lại không gọi Khương Nhiên.
Lần này Lưu Diệp rất khẩn trương, cô lại nhỏ giọng nói lần nữa: “Anh chắc chắn không có bị nhận ra chứ? “
Khương Nhiên rất khẳng định nói cho cô biết: “Chắc chắn, nếu nhận ra anh..., không phải là loại phản ứng này.”
Lưu Diệp vẫn còn nói thầm thà thầm thì.
Khương Nhiên cũng không nói với cô, chỉ giơ tay kêu phục vụ gọi bánh ngọt nhỏ mà Lưu Diệp vẫn muốn ăn.
Lưu Diệp rất nghi ngờ, có tật giật mình như Hỏa Bạo Thiên vương.
Đi vào trong tiệm, luôn cảm thấy giống như có vô số mắt đang nhìn bọn họ, hơn nữa phần lớn tầm mắt đều rơi vào trên người Khương Nhiên.
Nhưng cô ngắm trái nhìn phải, cũng không phát giác chỗ nào của Khương Nhiên bị lộ, kính râm kia cũng đã che mất nửa mặt.
Theo ý cô, Khương Nhiên lúc này, nhìn qua cũng chỉ là trai đẹp đeo kính đen mà thôi. . . . . .
Lưu Diệp đi dạo một lát, lúc đến phòng nghỉ, Lưu Diệp chợt muốn quan tâm đến Khương Nhiên.
Chủ yếu là Khương Nhiên không thích mua quần áo lắm, đối với việc đi dạo phố càng thêm không có hứng thú gì, dù cô bảo anh đi theo cũng rất băn khoăn, Lưu Diệp cũng để Khương Nhiên nghỉ ngơi trong phòng, dù sao chỗ kia không thiếu đàn ông, vả lại cô đang muốn đi dạo khu vật dụng trẻ em gần đây.
Ban đầu khi họ có đứa con đầu lòng, thứ gì cũng phải làm, đồ chất lượng tuy nói tốt, nhưng nào đa dạng như trong cửa hàng hiện tại, ngay cả ngoáy tai cho trẻ nhỏ cũng có rất nhiều loại để chọn.
Lưu Diệp cúi đầu tỉ mỉ chọn. . . . . .
Khương Nhiên an vị ngồi trong phòng nghi ngơi quan sát hành động của cô.
Chờ Lưu Diệp lựa đồ xong rồi sẽ đi qua, cái gọi là quá tam ba bận, lúc này trên ghế ngồi ở phòng nghỉ ngơi, trên chiếc ghế sa lon dài mảnh đáng lẽ có thể ngồi bảy tám người, lúc này đã sớm trống rỗng lại chỉ có một mình Khương Nhiên.
Mấy người đàn ông lúc nãy còn ngồi trên ghế sa lon, cũng thống nhất chen chúc ở chỗ góc rẽ nhỏ trên ghế sa lon. . . . . .
Lúc Lưu Diệp đi tới, cũng vô cùng khẳng định nói với Khương Nhiên: “Nhất định anh đã bị nhận ra.”
Khương Nhiên cũng không giải thích gì, Lưu Diệp nói xong câu này, anh im lặng tháo kính râm xuống.
Trong nháy mắt, không cần Khương Nhiên nói gì, Lưu Diệp cũng cảm thấy, đại sảnh vốn có tiếng vang, trong một khắc kia không có bất kỳ tiếng vang nào, giống như bị nhấn bất động trên màn hình TV, động tác của tất cả mọi người đều ngừng lại.
Ngược lại người khởi xướng, Khương Đại Ma Vương tháo kính râm xuống, những người kia còn chưa phản ứng, đã lần nữa đeo kính râm lên.
Sau đó anh rất tự nhiên đứng lên, thò tay cầm lấy túi mua đồ trên tay Lưu Diệp, từ khi cô mang thai, anh có thói quen đỡ eo cô khi đi đường.
Lúc hai người ra cửa, Lưu Diệp nửa tỉnh nửa mê, mê hoặc hỏi: “Những người đó hình như rất sợ dáng vẻ của anh. . . . . Rõ ràng anh không bị nhận ra. . . . . .”
Khương Nhiên cũng không biết nên giải thích làm sao, anh không cảm thấy vậy, bởi vì từ khi anh có ý thức, loại hiện tượng này chính là thái độ bình thường.
Ngược lại anh cảm thấy rất hứng thú với những thứ Lưu Diệp mua,nổ máy xe xong, liền hỏi cô một câu.
Lưu Diệp đang muốn nói với anh, thấy anh hỏi, liền cười híp mắt nói thứ mình mua với anh: “Em mua rất nhiều đồ dùng dành cho em bé, có áo ngủ trẻ em. . . . . . Còn có gối đầu nhỏ chuyên dụng. . . . . . Đúng rồi, còn có chén đũa cho em bé, đều là đặc chế, em thấy đáng yêu liền mua, còn có cái này. . . . . .”
Lưu Diệp nói xong liền lấy ra một con thỏ dễ thương, bởi vì xe là tự động, cô cũng khoe khoang quơ quơ trước mặt Khương Nhiên.
Trong lúc chuyển động, cô còn hả hê đè lỗ mũi thỏ.
Rất nhanh miệng con thỏ kia vừa động động một cái, phát ra giọng nói rất ngọt ngào: “Người bạn nhỏ, tôi tên là con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, thật vui khi làm bạn với bạn, chúng ta cùng nghe kể chuyện nhé. . . . . . Ngày trước. . . . . .”
Lưu Diệp hả hê nói: “Đây là model học tập mới nhất, có thể huấn luyện tốc độ phản ứng của em bé, còn có thể kể chuyện. . . . . .”
Khương Nhiên nhàn nhạt nói cho cô biết: “Nó có khóa trình huấn luyện chuyên môn.”
Lưu Diệp à một tiếng, vội hỏi: “Tiểu cực cưng được anh sắp xếp khóa trình, dạy thứ gì, sao em không nghe anh nói. . . . . .”
Có phải xoa bóp sau lưng hay không, dạy con nói chuyện, khai phá trí lực của trẻ nhỏ này kia, ngược lại cô vẫn muốn làm, nghe nói những hoạt động lặt vặt kia không chỉ có thể tăng thêm quan hệ ruột thịt mà còn có thể làm cho tâm trạng của con tốt lên.
“Đều là một chút huấn luyện trụ cột nhất, năng lực phối hợp cơ thể, kiên nhẫn, sinh tồn ở dã ngoại..vv.”
“. . . . . .” Lưu Diệp há hốc mồm, sau khi xác nhận không phải Khương Nhiên đang nói đùa, cô không thể tin được hỏi: “Anh nói sinh tồn ở dã ngoại. . . . . . Là . . . . . Chính là sinh tồn ở dã ngoại trên mặt chữ ư. . . . . .”
Khương Nhiên nhàn nhạt trả lời: “Chính là ý trên mặt chữ.”
Lưu Diệp ôm chặt thỏ trong ngực, cho nên nói gần đây cô đi gặp tiểu cực cưng, phát hiện thằng nhóc này càng ngày càng hoạt bát, tay chân càng ngày càng nhiều động tác, còn thích bổ nhào rồi bắt. . . . . .
Không phải bởi vì con lớn hoạt bát, mà bởi vì là cha của thằng bé xem nó như cậu bé người rừng để dạy dỗ?
Lưu Diệp giật giật miệng, cô dính sát vào nhìn gương mặt của Khương Nhiên, chỉ là trong lòng còn ẩn chứa chút may mắn, không thể nào là thật, con còn chưa biết đi đâu đấy, làm sao có thể bị mang đi sinh tồn ở dã ngoại gì đó chứ. . . . . . Đoán chừng cái gọi là ý trên mặt chữ, chính là dựng một lán cỏ cho con chơi đùa, hoặc là cho con bò trên thảm cỏ. . . . . .
Chờ lúc trở về, Lưu Diệp liền chạy thẳng tới chỗ thằng nhóc, chỉ khi nhìn thấy cục cưng đáng yêu nhà mình, Lưu Diệp mới cảm giác vừa rồi mình thật sự quá ngu ngốc, con đáng yêu như vậy, chỗ nào giống cậu bé người rừng chứ.
Đáng yêu như thế, cười đáng yêu, có lòng hiếu kỳ với mọi thứ, cục cưng đáng yêu, đúng không!!
Lưu Diệp liền dùng con thỏ nhỏ trong tay đùa với con.
Kết quả con thỏ nhỏ bị con cầm đi, cũng không có bị tạo hình ngu ngốc của thỏ chọc cười, ngược lại nghi ngờ nghiên cứu một phen.
Nhìn cánh tay ngắn chân ngắn của con đang ở đó loay hoay chơi thỏ, vẻ mặt ấy nói đáng yêu bao nhiêu sẽ có đáng yêu bấy nhiêu.
Trong lòng Lưu Diệp cũng ngọt ngào, cô cũng biết tiểu cục cưng nhà mình là cậu bé đáng yêu nhất thiên hạ, làm sao có thể trở thành cậu bé người rừng chứ!
Tên Khương Nhiên kia thật là hù chết cô,cô cũng biết nếu nói sinh tồn ở dã ngoại, đều là lừa gạt!
Hơn phân nửa con chỉ bị mang đi bò bò sân cỏ mà thôi.
Trong lúc Lưu Diệp cho là con đã tìm được chốt mở thỏ, có lẽ thằng nhóc cũng nhận ra vật này là con thỏ rồi.
Vì vậy chờ cục cưng đáng yêu trêu chọc thỏ, Lưu Diệp nhấn mở chốt con thỏ ra, rồi thấy cục cưng đáng yêu, rất nhanh dùng tay béo mập mềm mại nho nhỏ nắm lấy lỗ tai thỏ, sau đó đang chuẩn bị gặm lỗ tai thỏ.
Lưu Diệp thấy màn này, nhanh khuyên nhủ chính mình, đứa nhỏ này, đoán chừng còn tưởng vật này có thể cắn, tất cả nói lên con thích lấy tay và miệng đi cảm giác thế giới này chứ sao. . . . . .
Nhưng lại chờ được tiểu cực cưng luôn khéo léo đáng yêu chuẩn bị tập kích bụng thỏ, khi mổ bụng của con thỏ ra, cuối cùng Lưu Diệp hiểu được, rốt cuộc đứa nhỏ này được dạy dỗ thế nào!
Sau đó rất nhanh Quan Chỉ đang làm việc ở khu trực, đã nhìn thấy phu nhân ôm thỏ, sắc mặt thật không tốt, dáng đi giận dữ đi tới.
Cô vừa kích động ôm thỏ, vừa hỏi: “Khương Nhiên không đi họp chứ?!”
Quan Chỉ sợ hết hồn, vội nói: “Thủ lĩnh không đi họp, chỉ là. . . . . . Phu nhân, chị có chuyện gì không?”
“Có!” Lưu Diệp giơ cao con thỏ, nói từng câu từng chữ: “Tôi muốn nói, chuyện, về, đứa, bé, thật, tốt, với Khương Nhiên!!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom