• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ (1 Viewer)

  • Chương 105

Edit: voi còi
Beta: hoa hồng
“Khương Nhiên. . . . . .” Trước kia Lưu Diệp không dám nói chuyện với anh như vậy.
Sau khi nghe xong lời nói của Khương Nhiên, qua thật lâu thật lâu, Lưu Diệp mới nhỏ giọng nói tiếp: “Em vẫn cho là anh không thích em như vậy. . . . . . Hiện tại em có chút cảm giác, có phải anh cũng giống như em thích anh như vậy hay không, cũng thích em. . . . . .”
Chỉ là lúc Lưu Diệp nói xong những lời đó ngẩng đầu lên lần nữa, chỉ thấy Khương Nhiên đã tựa đầu vào trên ghế ngủ say như một con mãnh hổ xuống núi.
Lưu Diệp chưa từ bỏ ý định đẩy anh một cái, kết quả sau khi đẩy xong Khương Nhiên vẫn là bộ dáng kia.
Khó có được lúc Lưu Diệp muốn mở lòng ra, muốn cùng anh thảo luận đi sâu vào tâm hồn, trong lúc nhất thời thiên ngôn vạn ngữ cũng bị chặn lại cửa miệng.
Ngược lại lúc này Quan Chỉ đẩy cửa đi vào.
Có lẽ là muốn báo cáo chuyện gì đó, chỉ là vừa thấy Khương Nhiên ngủ say, Quan Chỉ đã muốn rời khỏi.
Lưu Diệp thật sự còn đang lo lắng cơ thể của Khương Nhiên, vừa nói chuyện là có thể ngủ mất, mấy ngày gần đây Khương Nhiên đều vượt qua như thế nào?
Cô vội vàng nhỏ giọng hỏi Quan Chỉ: “Quan Chỉ. . . . . . Gần đây có phải Khương Nhiên rất vất vả hay không?”
Quan Chỉ bị gọi dừng bước, quay đầu lại, đúng sự thật nói cho cô biết: “Phu nhân, thủ lĩnh vẫn rất lo lắng tình huống của ngài, kể từ sau khi kiểm tra thi thể xong, ngài ấy vẫn không có nghỉ ngơi thật tốt. . . . . . Hiện tại chắc là sau khi nhìn thấy phu nhân thì bỗng nhiên thả lỏng. . . . . .”
Trong lòng Lưu Diệp càng thêm áy náy, cô vội vàng tìm tấm chăn, cẩn thận đắp lên cho Khương Nhiên.
Thật ra thì cô vẫn có một nghi vấn nhỏ.
Thừa dịp Khương Nhiên ngủ say rồi, Lưu Diệp cũng hỏi Quan Chỉ: “Quan Chỉ, anh có biết làm thế nào Khương Nhiên biết thi thể đó không phải là của tôi không?”
“Phu nhân, thủ lĩnh tự mình làm kiểm tra thi thể, hơn nữa trước khi làm kiểm tra thi thể, ngài ấy cũng đã phát hiện chỗ không đúng rồi.”
Nhìn dáng vẻ không hiểu của Lưu Diệp.
Quan Chỉ chuyển tầm mắt tới trên ngón tay của cô.
Lưu Diệp không giải thích được cúi đầu nhìn qua một cái, cô thật sự không cảm thấy có gì không đúng.
Cuối cùng Quan Chỉ không có cách nào, đưa tay chỉ chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô.
Lúc này Lưu Diệp mới giống như chợt hiểu ra, miệng càng thêm không thể tưởng tượng nổi mở lớn.
Đây cũng quá không giải thích được rồi!!
Trên ngón tay cô vẫn luôn mang chiếc nhẫn như chiếc vòng nhỏ.
Chỉ là không đặc biệt lưu ý, người bình thường là không chú ý tới chiếc nhẫn này, chủ yếu là chiếc nhẫn này quá không chói mắt, khi những người đó cởi quần áo và giày của cô cũng bỏ quên.
Thậm chí cô ở trước mặt những người kia quanh đi quẩn lại, những người đó cũng đều không biết đến chiếc nhẫn này!!
Thế nhưng chiếc nhẫn này kể từ sau khi cô đeo lên, dù là tắm rửa hay rửa mặt cô đều không tháo ra.
Cho dù chiếc nhẫn này vừa đơn giản vừa giản dị, ban đầu thế nào giống như ứng phó đeo ở trên tay của cô, cô cũng coi như là bảo bối vẫn mang theo, vì vậy chiếc nhẫn là nhẫn kết hôn thật sự . . . . .
“Chiếc nhẫn này là thủ lĩnh tự mình làm.” Quan Chỉ khoa tay múa chân một cái: “Cho nên thủ lĩnh ấn tượng rất sâu.”
Lưu Diệp a một tiếng, cô thật sự không biết, bởi vì Khương Nhiên vẫn không có nói với cô, ban đầu kết hôn tùy tiện đeo chiếc nhẫn này ở trên tay của cô như thế, kiểu dáng lại đơn giản như vậy, hiện tại Lưu Diệp vừa nghĩ đến một chuyện, loại kiểu dáng mộc mạc đơn giản này, không phải là Khương Nhiên thích sao?
Cái nhẫn kia cùng cái này của cô là đồng bộ, nghĩ đến Khương Nhiên không thích phối sức như thế, nhưng kể từ sau khi đeo chiếc nhẫn kia lên, cũng giống như cô vẫn luôn đeo. . . . . .
Nhiều chi tiết sự thật như vậy cô đều không để mắt đến. . . . .
Ngược lại trong lúc nói chuyện, Quan Chỉ nhìn thấy gì đó, chợt dùng ngón tay chỉ chỗ cổ của Lưu Diệp.
Trong lúc nhất thời Lưu Diệp chưa kịp phản ứng.
Quan Chỉ vội tìm một chiếc gương cho cô soi.
Chờ Lưu Diệp thấy hình ảnh trong gương, trong nháy mắt mặt cô liền trắng.
Trên cần cổ của cô có một vết hôn rất rõ ràng.
Cô xấu hổ muốn chết, khoa tay múa chân loạn giải thích: “Đây là Dã Thú. . . . . .”
Nhưng giống như loạn hơn rồi, cô vừa vội vừa gấp còn muốn nói chút gì đó.
Quan Chỉ lại nhỏ tiếng nói cho cô: “Thủ lĩnh đã biết, những người đó được thả đi phát tin tức cho thủ lĩnh. . . . . .”
Lưu Diệp kinh ngạc a một tiếng.
Quan Chỉ cười cười: “Có lẽ là những người đó nhìn thấy thủ lĩnh bố trí pháo tầm xa ở tại vòng ngoài, chắc là kịp phản ứng đây là thủ lĩnh muốn phóng bọn họ một con ngựa, cho nên để báo đáp lại giải thích một câu, nghe nói bên trong có chuyên gia tâm lý cũng gửi tình hình chẩn đoán và kết quả trị liệu bệnh tình của ngài tới, hi vọng thủ lĩnh không nên buông tha trị liệu đối với ngài. . . . . .”
Khóe miệng của Lưu Diệp liền có chút co quắp.
Chờ sau khi Quan Chỉ đi rồi, Lưu Diệp không tiếng động ngồi ở đó, sau một lúc mất hồn nhìn chiếc nhẫn của mình, cô lại chôn đầu của mình ở trong ngực của Khương Nhiên nghe nhịp tim của Khương Nhiên một lát.
Cô có thật nhiều điều muốn nói cho Khương Nhiên, nhưng thật ra thì như vậy rất tốt, lúc anh tỉnh táo lại, Lưu Diệp hoài nghi mình có còn dũng khí nói những chuyện này hay không. . . . . .
Cô nhất định sẽ xấu hổ, hiện tại cô có thể không hề gánh nặng mà nói những lời kia.
Đối phương cũng không tỉnh táo, có mấy lời ngược lại có thể nói ra khỏi miệng.
Cô suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc nhỏ giọng nói ra: “Cuối cùng em không dám tin tưởng anh sẽ thích em, bởi vì khi đó em là nữ nhân duy nhất trên thế giới, em đoán chừng dù em biến thành heo mẹ, anh cũng sẽ muốn em. . . . . Nhưng mà bây giờ cũng không giống nhau. . . . . . Mặc kệ tính khí của anh như thế nào đi nữa, chỉ dựa vào gương mặt này, anh có thể giết em trong nháy mắt giống như mảnh vụn vậy. . . . . . Em cũng không dám nghĩ mấy chuyện này kia. . . . . . Thật ra thì từ rất sớm em cũng đã thích anh, chỉ là em không dám thừa nhận, trong lòng luôn nghĩ, người này sẽ không thích mình, hiện tại thì tốt rồi em giống như vẫn còn đang nằm mơ nhỉ, nhất định sau này chúng ta có thể khai thông thật tốt rồi, em hiểu rõ anh không có thói quen nói đến suy nghĩ cảm xúc của anh với người khác, nhưng như vậy sẽ xuất hiện rất nhiều hiểu lầm, hơn nữa anh như vậy, em cũng dám chia sẻ suy nghĩ cảm xúc của em với anh. . . . . .”
Lưu Diệp nói một hơi rất nhiều, sự lo lắng của cô, sự do dự của cô, còn có cô thích Khương Nhiên.
Cuối cùng cô đỏ mặt len lén hôn Khương Nhiên một cái.
Trên đường rất thuận lợi, cuối cùng trở lại căn cứ, đã sớm có bộ phận chuyên chăm sóc nuôi dưỡng trẻ em chờ ở ngoài cửa khoang.
Chờ phi cơ hạ xuống đất, Lưu Diệp liền vội vàng chạy đến vị trí cửa sổ nhìn ra ngoài, muốn tìm trong đám người được bóng dáng của cục cưng.
Khương Nhiên vẫn không mở mắt, cũng bị âm thanh phi cơ hạ xuống đánh thức, từ trên chỗ ngồi ngẩng đầu lên, sau đó thấy Lưu Diệp dính sát mặt mình vào cửa sổ, khóe miệng của Khương Nhiên không tự chủ nâng lên.
Anh đứng lên khỏi ghế ngồi, đi tới phía sau cô, nhẹ nhàng ôm vòng eo của cô nhắc nhở cô: “Theo anh ra ngoài thôi.”
Lưu Diệp vội vàng duỗi thẳng tư thế đi theo bên cạnh Khương Nhiên, được Khương Nhiên đỡ eo đi ra ngoài.
Bên ngoài bóng đêm càng đậm, chỉ là thằng nhóc lại hưng phấn vẫn chưa ngủ, có lẽ là biết mẹ muốn trở về rồi, một mực ở bên ngoài huơ tay múa chân chờ đợi.
Vừa ra đến bên ngoài Lưu Diệp đã nhào về phía cục cưng, ôm con thật chặt.
Thằng nhóc cũng cảm thấy mẹ trở lại, vui mừng cười khanh khách.
Lưu Diệp đã nhìn thấy trên cổ tay của thằng nhóc không ngờ lại buộc một cái dây cột tóc mà cô thích nhất, cô vùi đầu ở trên người của thằng nhóc, ngửi mùi sữa của thằng nhóc, ánh mắt của cô cũng chua xót, lúc này mới mấy ngày, cô nằm mơ cũng nhớ đến đứa bé. . . . . .
Lưu Diệp ôm thằng nhóc hôn tới hôn lui, quả thật cũng không nỡ tách ra.
Chỉ là rất nhanh Khương Nhiên đã lấy lý do Lưu Diệp còn cần nghỉ ngơi, để những người trong bộ phận nuôi dưỡng trẻ em ôm đứa bé đi.
Lưu Diệp rất buồn bực, cô còn muốn buổi tối ôm thằng nhóc kia ngủ mà.
Nhưng mà chờ đến lúc hai người trở lại Hạ Cung một lần nữa, không lâu sau Lưu Diệp liền biết.
Nhìn dáng vẻ Khương Nhiên thuần thục xả nước muốn tắm, bỗng chốc cô đã đoán được người này muốn làm cái gì.
Đoán chừng chính là tiểu biệt thắng tân hôn.
Lưu Diệp cũng có chút ngượng ngùng, chỉ là lúc đang chuẩn bị thay quần áo ở nhà, cô còn ngọt ngào gọi Khương Nhiên một câu: “Nhiên Nhiên.”
Sau đó Khương Nhiên đang giúp Lưu Diệp treo quần áo, chợt vẻ mặt tạm dừng lại.
Anh giống như sực nhớ ra gì đó, xoay đầu lại.
Lưu Diệp đã thay xong quần áo ở nhà buồn bực nhìn cái vẻ mặt bị nghẹn lại kia.
Qua chừng có hai giây, Khương Nhiên mới biểu tình cổ quái nói: “Thật ra thì anh không thích em gọi anh là Nhiên Nhiên.”
Lưu Diệp cũng có chút lúng túng, cô cảm thấy như vậy rất thân mật.
Bởi vì thế giới này chỉ có cô có thể gọi anh như vậy.
Ở trước khi Lưu Diệp cố gắng nói gì, Khương Nhiên đã giơ cánh tay cho cô nhìn, giọng điệu của anh cũng là lạ, chủ yếu là anh chưa quá quen, loại phương thức nói chuyện này giống như oán giận vậy, nhưng anh cũng không cần oán trách cái gì, lần này trong lời nói của anh cũng mang theo tầng ý tứ này, anh nói ra cũng hết sức khó khăn: “Mỗi lần nghe em gọi như vậy, anh đều sẽ rất lạnh.”
Lưu Diệp xấu hổ nói thầm: “Em cho là anh sẽ thích, mỗi lần gọi anh, anh thật sự giống như đang xấu hổ vậy. . . . . .”
“Là anh đang lúng túng.”
“À.” Lưu Diệp cúi đầu suy nghĩ, cho nên bọn họ thật sự là vẫn luôn đang khai thông không có hiệu quả trong lúc cùng sinh hoạt. . . . . .
Nhưng mà cho tới nay Khương Nhiên sẽ không theo người ta nói cảm xúc, cũng sẽ không cùng người nói chuyện thương lượng, làm sao biết nói cảm xúc bây giờ của anh với cô. . . . . .
Lưu Diệp cũng cảm giác rất kỳ quái, sau một khắc cô liền nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt Khương Nhiên hỏi: “Chỉ là trước kia tại sao anh không nói với em, nhưng bây giờ có thể nói với em vậy?”
“Không phải em yêu cầu sao?” Trái lại Khương Nhiên bày ra dáng vẻ đương nhiên.
Lưu Diệp a một tiếng, sau đó rất nhanh cô liền nghĩ đến cái gì đó, bộ dạng kia thật sự giống như không thể tin được vậy, cô đuổi theo Khương Nhiên đến bên trong phòng tắm.
Đang trên đường trở về, cô có bò tới bên cạnh anh, thừa dịp lúc anh ngủ nói rất nhiều lời nói, cái gì mà khai thông, cái gì mà cô muốn biết suy nghĩ của anh. . . . . .
Nhưng không phải lúc đó anh đang ngủ sao?!
Nhìn dáng vẻ Khương Nhiên để nước nóng, Lưu Diệp buồn bực hỏi: “Chuyện đó. . . . . . Lúc trở lại, không phải là anh ngủ say sao?”
“Không có.” Vẻ mặt của Khương Nhiên vô cùng nghiêm chỉnh trả lời cô: “Anh chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần thôi.”
Trong nháy mắt mặt Lưu Diệp đỏ giống như tôm luộc vậy, cô cũng không biết nên nói cái gì cho phải. . . . . .
Quả thật cô cũng không dám nhìn Khương Nhiên nữa rồi.
Ngược lại Khương Nhiên đã đổ đầy nước, đi tới trước mặt cô, cười bế cô lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom