-
Chương 98
Edit: Beheonhoxinh
Beta: A Cửu
Khương Nhiên nhìn cô, lấy nhu khắc cương*, trả lời: "Là bộ giáo dục đến chỗ anh khiếu nại.”
*nguyên văn là "Tứ lượng bạt thiên cân” là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương, mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất .
Nhìn dáng vẻ khó hiểu của Lưu Diệp, anh nói với cô với vẻ mặt lạnh nhạt cô: "Hôm qua những người đó cho con chúng ta mặc váy, còn đeo hoa trên đầu, anh không biết em làm mẹ như thế nào, nhìn con trai bị hóa trang thành như vậy còn có thể thờ ơ, có phải em muốn bồi dưỡng nó thành một kẻ ẻo lả hay không?”
Đứng trước mặt Khương Nhiên, Lưu Diệp hoàn toàn không thể chống chiu, đẳng cấp của hai người cách nhau quá xa.
Giống như đặt thỏ trước đầu soi, chỉ chờ để cho con sói kia mở miệng.
Khương Nhiên chỉ nói mấy câu nói liền đã khiến Lưu Diệp nói không ra lời, sao chỉ chỉ trong nháy mắt mà người làm mẹ như cô đã bị chụp cái mũ xấu xa thế này.
Hơn nữa không riêng gì việc thờ ơ như Khương Nhiên nói, thật ra thì... Trong lúc mấy người đó ôm con, cô còn giúp đánh má hồng cho con nữa…
Mặc dù không cần đánh thêm cái gì thì tiểu bảo bảo đã đủ béo trắng rồi, nhưng sau khi đánh lên...
Thật là đáng yêu...
Hai mắt thật to, còn có hàng lông mi thật dài.
Cô đi theo mấy người kỳ quái đó chơi chừng nửa tiếng, đứa bé cũng bị bọn họ chọc cho cười khanh khách không ngừng.
Lúc ấy cô cũng không nhận ra có gì không ổn... Nhưng bây giờ dưới sự chất vấn của Khương Nhiên, Lưu Diệp không dám mở miệng nói bất cứ câu phản bác nào.
Cái mũ làm mẹ này quá lớn, cô cũng chỉ là bà mẹ trẻ hơn hai mươi tuổi, cảm thấy con nít nhỏ bị hóa trang thành con gái cũng không có gì...
Song có lẽ những người đó đã phạm vào điều kiêng kỵ của Khương Nhiên, không có tổ chức không có tính kỷ luật, còn trang điểm cho con trai anh...
Lưu Diệp cũng có chút chột dạ, thật sự hôm qua cô cũng không hề suy nghĩ đến tâm trạng của tiểu bảo bối... Mặc dù tiểu bảo bối mới được vài tháng...
Cô liền cúi đầu lui về sau một bước, lúc đi tới cửa, lòng vẫn rất oan ức, vành mắt cô ửng đỏ quay đầu nói với Khương Nhiên: "Khương Nhiên... Chúng em không có ác ý... Con gái tụ chung một chỗ có lúc chính là như thế ... Trước kia em cũng làm thế với con cái nhà người quen, lấy mũ của em cho mấy đứa em trai đội... Em cũng chưa không muốn để nó trở nên ẻo lả... Chỉ cho vui... Hơn nữa kể từ khi biết tuần còn có tiệc cưới, em vẫn rất căng thẳng, bình thường chọn quần áo hay trang điểm đều do mình làm, trước kia chỉ có em là phụ nữ, em có trang điểm đến mức nào cũng không ai nói gì, nhưng mà bây giờ không giống trước... Em rất hồi hộp, em cũng muốn trông thật xinh đẹp, không bị mọi người nói là một người phụ nữ không xứng với bối cảnh... Thật sự hôm qua em cảm thấy họ rất chuyên nghiệp, cũng rất tốt với em... Chỉ là trẻ tuổi, có thể phạm vào vài điều kiêng kỵ của anh... Nhưng Khương Nhiên, anh thật sự không nhìn ra ngày hôm qua em có đẹp hơn một chút sao..."
Khương Nhiên nhìn đôi mắt hồng hồng của cô, rốt cuộc trả lời một câu: "Anh biết hệ thống nuôi dưỡng "Công" thành bia đỡ đạn."
Lưu Diệp cũng không biết anh biết cái gì, cô hít mũi một cái bỏ đi ra ngoài.
Cô cũng không trở về tìm mấy bà bác kia, ỉu xìu cúi đầu cụp đuôi trở lại Hạ cung, chuẩn bị tìm đại một bộ lễ phục, trang điểm phù hợp cho mình.
Kết quả cô vừa trở lại Hạ cung, liền nhận được điện thoại của Minh Lan.
Minh Lan vội nói xin lỗi qua điện thoại: "Thật xin lỗi, phu nhân, đều tại tôi, vừa nhìn thấy bảo bảo đáng yêu thế đã không khống chế nổi, tôi đã cảnh cáo người khác rồi, bây giờ tôi đang đuổi mấy người kia... Hiện tại thời gian rất gấp, hơn nữa quần áo đều phải chọn lại, phu nhân, làm phiền cô chọn chút đồ từ trong tủ quần áo mà cô cảm thấy phù hợp, chúng tôi đến thì bàn bạc sau được không….”
Lưu Diệp để điện thoại xuống, có chút không thể tin vào tai của mình, điều này có nghĩa Khương Nhiên đã đồng ý với mình sao?
Có điều thời gian quá gấp, cô cũng không kịp nghĩ liền nhanh chóng đi tìm quần áo, chỉ là lúc tìm quần áo, Lưu Diệp chợt buồn bực, cô cho tiểu bảo bối mặc váy trông như một cái khăn quàng cổ, nhưng... Chuyện này có liên hệ gì tới quần áo của mình, làm gì mà phải chọn lại lần nữa?
Động tác của Lưu Diệp dừng lại, cô suy nghĩ một chút về tình hình mặc thử quần áo ngày hôm qua, rất nhanh cô liền lý giải ra hai điều, một là gu thẩm mỹ của nam nữ khác nhau, những bộ quần áo cô chọn thì thật sự Khương Nhiên không thích, một điều khác... thật sự có chút làm cho người ta khó mà tin được, là bởi vì lúc cô mặc sẽ lộ phần bắp chân và sau lưng sao?
Lưu Diệp cẩn thận suy nghĩ một chút, trước kia quần áo cô mặc khá bảo thủ, tại thế giới nam nhiều nữ ít này, cô chỉ hận mình không được mặc khôi giáp, cho nên… thật ra thì… đại khái có thể... là Khương Nhiên... Không thích cô mặc loại áo quần lộ thịt đó... Cho dù chỉ lộ chút bắp chân?
Lưu Diệp cũng bị cái ý nghĩ này dọa!
Nhưng vòng một vòng lớn như vậy, nếu như thật sự như lời nói, Khương Nhiên còn mượn lý do con bị trang điểm và mặc váy ra làm gì!
Còn nói nói năng hùng hồn mặt mũi nghiêm túc như vậy!
Lúc cô còn đang nghĩ những điều kia, nhóm Minh Lan đã tới, rất nhanh liền chạy tới Hạ cung, chỉ là rất nhanh những người đó đã bị vẻ đẹp của những bộ trang phục và trang sức tại Hạ cung làm chấn động.
Tất cả mọi thứ đều có bộ, ôi… hóa ra đây chính là dáng vẻ thật sự của bảo khố siêu cấp.
Nhất là khi nhìn thấy các loại trang phục cao cấp khó gặp, nghe nói còn quý hơn cả vàng, lúc chạm vào vải của trang phục, chỉ thiếu chút nữa là người chọn quần áo đã nhảy dựng lên.
Đứng đó vừa vuốt vừa sợ hãi kêu lên: "Loại trang phục này chỉ được cất giữ trong viện bảo tàng thôi! Nghe nói trên toàn thế giới chỉ có ba bộ! Cô còn có đến hai bộ!"
Lưu Diệp nào hiểu những thứ kia, ban đầu lúc cô ngủ đông, nhiều trang phục đồ trang sức cũng bị mang đến phòng chân không, đến sau khi cô tỉnh dậy cũng muốn tìm một hai bộ mặc, nhưng cái lại không biết phải làm sao với cái bụng kia….
Bụng cô luôn gồ lên một khối, cho nên cô cũng chỉ có thể mua thêm chút quần áo khác…
Lần trước mấy người Minh Lan tới, cô cũng chỉ mang bọn họ đi tham quan vòng ngoài một chút.
Nếu như không phải vì gấp rút chọn quần áo, cô cũng không nhớ nổi mật mã để có thể đi vào chỗ này.
"Oa! Đây là lông hồ ly lửa, nghe nói đã tuyệt chủng rồi... Có điều tốt nhất không nên chọn, mấy người thuộc tổ chức bảo vệ môi trường thấy được thì nhất định sẽ kháng nghị…”
Lưu Diệp nhìn những người đó giúp cô chọn đồ, cô thì ngồi ở trên ghế cố gắng giữ đầu không lộn xộn, điều này giúp cho mấy cô gái trang điểm phát huy được sự lợi hại, chỉ mấy bước đơn giản đã khiến cô trông thật xinh đẹp.
"Mặt cô đẹp thật." Cô gái kia vừa giúp cô sửa chân mày vừa nói: "Tôi thấy cô cười rất đáng yêu đó, sao mỗi ngày đều phải trưng khuôn mặt lạnh đó lên, cô cười một cái đi, cô cười lên trông rất thân thiện."
Sau khi được trang điểm, Lưu Diệp hé môi cười, cô cảm thấy mình giống như đang mang giày thủy tinh, hệt như cô bé lọ lem vậy.
Cô có chút không thể tin được người trong gương kia là mình, vốn lúc trước dáng dấp của cô cũng không phải quá khó coi, thậm chí cũng được tính là ưa nhìn, nhưng lúc ở bên Khương Nhiên, cô liền quen với việc không ngóc đầu lên được, ủ rũ cúi đầu cụp đuôi.
Nhưng bây giờ có thợ trang điểm chuyên nghiệp ở đây, bọn họ luôn bên cạnh kịp thời nhắc nhở cô.
Hơn nữa sau khi trải qua quá trình chọn lựa cẩn thận, mặc dù bộ quần áo được chọn có hơi không vừa người, nhưng có sẵn thợ may ở đó, hai người không nói hai lời liền vén tay áo lên bắt đầu chỉnh sửa.
Rất nhanh Lưu Diệp đã sửa soạn xong từ đầu đến chân.
Song sau khi mặc chỉnh tề, Lưu Diệp hỏi lại mấy người Minh Lan một chút để xác nhận: "Đúng rồi, lần này các cô chọn quần áo kín như thế là vì được yêu cầu sao?"
"Đúng vậy." Minh Lan còn chưa nói thì cô gái phụ trách trang điểm đã nói: "Trên đường tới đây, ai cũng dặn dò chúng tôi một lần, cái này chưa tính, giống như không yên tâm còn bắt chúng tôi viết giấy cam đoan, bảo đảm cho dù là lựa chọn loại trang phục có kiểu dáng gì, trang điểm ra sao thì đều phải trang trọng thỏa đáng, không thể tục tằng, không thể hở hang, càng không thể mang tính quyến rũ! Vấn đề là nếu không khêu gợi thì làm sao có thể phát huy hết những điểm nổi bật của phái nữ chứ, chẳng lẽ phải mặc như nữ tu sao… Thật may là ngài còn có tủ quần áo cao cấp như vậy, nếu không chúng tôi đã buồn chết rồi."
Vốn Lưu Diệp chỉ đoán, nhưng đến bây giờ cô đã chắc chắn tám phần mười.
Trước kia cô là không dám suy nghĩ nhiều, đều là Khương Nhiên cho cô cái gì, cô sẽ dùng cái đó, Khương Nhiên không cho phép, cô cũng sẽ ép mình, nhưng bây giờ lại không giống mình, cô phát hiện đầu óc mình bắt đầu chuyển động.
Lúc đối mặt với Khương Nhiên, cô dần bắt đầu suy nghĩ vì sao anh lại làm vậy theo bản năng...
Cô cảm thấy tình huống như thế rất mới lạ, nhưng thời gian đã rất gấp, Lưu Diệp cũng không dám lề mề nữa, cô cầm theo chút đồ tùy thân rồi vội vàng chạy tới nơi tập hợp.
Sau khi đến đó, Khương Nhiên đã đợi ở trên xe, Lưu Diệp không có đồng hồ đeo tay hay cái gì có thể xem thời gian, có điều cô đoán chắc chắn mình đã tới trễ một lúc rồi.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, người luôn luôn quan niệm thời gian rất nghiêm khắc như Khương Nhiên lại không gọi người đi thúc giục cô.
Cô cũng cũng chỉ có thể xấu hổ ngồi vào bên trong xe.
Khương Nhiên ngồi trong nghiêng đầu lại, tầm mắt rơi vào trên mặt cô.
Lưu Diệp rất cảm kích việc anh để mấy người Minh Lan trở về, cô cũng cười nói một tiếng: "Cám ơn anh."
Khương Nhiên ừ một tiếng rất nhẹ, sau đó anh liền dán thứ chuẩn bị sẵn lên tai Lưu Diệp.
Lưu Diệp buồn bực nhìn anh.
Động tác Khương Nhiên rất nhẹ, nhưng lúc áp vào lỗ tai cô, Lưu Diệp cảm thấy tai có hơi đau.
Nhìn dáng vẻ cô cau mày, Khương Nhiên nhẹ nhàng giải thích: "Đây là để phòng việc bị choáng, xe lái trên đất rất nhanh, em sẽ chịu không nổi."
"A." Lần trước khi bọn họ đến Tây Liên Minh, cô đã từng cảm thấy khó chịu khi đi xe trên đất, có điều Lưu Diệp không ngờ, chuyện đã lâu như vậy rồi mà Khương Nhiên vẫn nhớ, còn chuẩn bị vật này cho cô...
Ngón tay Khương Nhiên lướt qua mặt cô.
Mới vừa trang điểm xong, Lưu Diệp chợt nổi lên ý định ranh mãnh, cô nghiêng đầu nói với anh một câu" "Trông em có được xem như đẹp không?”
Khương Nhiên gật nhẹ đầu.
Lưu Diệp liền ngưỡng cổ, ghé vào bên tai anh nhỏ giọng nói một câu: "Mấy bộ quần áo đã chọn trước kia cũng không khó xem, về sau em chỉ mặc cho mình anh xem thôi được không?"
Lúc lùi về, cô cố ý trừng hai mắt.
Chỉ là vẻ mặt mà cô mong muốn nhìn thấy lại không xuất hiện trên mặt Khương Nhiên, tên đàn ông này đạt đến trình độ nghe nói thế mà vẫn còn có thể mặt không đổi sắc mà gật đầu.
Lưu Diệp cũng liền không nhịn được nghiêng đầu theo dõi nét mặt anh, lòng không nhịn được mà nghĩ, người này... Không thể nói một câu thật lòng được sao?
Tốc độ xe trên đất rất nhanh, may mà có miếng dán phòng choáng ở tai nên Lưu Diệp đã ổn hơn nhiều.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi chạy ba tiếng, xe trên đất đã sớm ra khỏi phạm vi thành phố, cảnh sắc hai bên cũng trở nên khác đi.
Sau khi chạy được một đoạn đường, xe trên đất dần ngừng lại.
Đoàn xe thật dài cứ như vậy đồng loạt dừng ở nơi bên đường không biết là ở đâu.
Lưu Diệp đang buồn bực, liền nghe Khương Nhiên nói với cô: "Nghỉ ngơi một chút thôi, xuống xe cùng anh một lát.”
Lưu Diệp cũng không suy nghĩ nhiều, cũng vừa đúng lúc cô đang có suy nghĩ muốn xuống xe hoạt động tay chân một chút.
Có điều chỗ này nhìn rất hoang vu, hơn nữa không biết Khương Nhiên nghĩa gì, lại rất thích đi trong bụi cỏ.
Váy Lưu Diệp hơi dài, cỏ dại phía trong lại rất cao.
Cô chỉ đành liền xách mép váy cẩn thận đi theo bên cạnh anh.
Lúc bắt đầu những nhân viên bảo an kia cũng rập khuôn đi theo, song rất nhanh Khương Nhiên đã ra lệnh , bảo những người đó không cần theo nữa.
Lưu Diệp có cảm giác khá kì lạ, hơn nữa nhìn dáng vẻ Khương Nhiên như còn muốn dẫn cô đi một đoạn đường nữa.
Đi được chừng năm sáu phút, Lưu Diệp mới theo Khương Nhiên đến một rừng cây nhỏ.
Khương Nhiên dừng bước.
"Tạp chí địa lý giới thiệu nơi này có phong cảnh rất tốt.” Anh chỉ cho cô xem.
Vốn Lưu Diệp còn không biết mình đang ngắm nơi nào, dưới sự chỉ dẫn của anh, cuối cùng cô cũng nhìn thấy được biển hoa xuyên qua rừng cây.
Cô sợ đến ngây người, nhiều hoa như vậy, hơn nữa vì địa hình mà những khóm hoa kia phân bổ theo độ dốc tự nhiên, tạo thành khung cảnh thiên nhiên tuyệt sắc...
Cô cảm thấy kì lạ mà hỏi anh: "Sao anh biết..."
Loại đấng mày râu như Khương Nhiên không thể nào chú ý đến loại phong cảnh như biển hoa này, phải nói là xem như anh có thể hiểu cái gì gọi là sự tráng lệ của ánh trời chiều hay khung cảnh sóng biển đập vào đồn cát, chứ còn cảnh biển hoa này thì thật sự không hề có giá trị thưởng thức gì với anh.
Nhưng cô nhìn lại thích chết đi được, thật sự rất muốn chạy vào lăn trên đó!
"Tối ngày hôm qua đã nói với em rồi." Khương Nhiên cúi đầu nhìn cô, ánh mắt không hề có phần chỉ trích, chỉ có chút bất đắc dĩ: "Những nơi chúng ta phải đi ngang qua có phong cảnh gì đặc sắc thì anh đều nói với em hai lần."
Lưu Diệp xấu hổ cười một tiếng, hôm qua cô không vui, cũng không chú tâm nghe.
Bây giờ nhìn lại thì thật sự Khương Nhiên đã sớm có chuẩn bị, lần đi tuần này cũng không phải chỉ để làm dáng, đồng thời cũng muốn dẫn cô đến ngắm nơi phong cảnh tuyệt đẹp này nữa...
Beta: A Cửu
Khương Nhiên nhìn cô, lấy nhu khắc cương*, trả lời: "Là bộ giáo dục đến chỗ anh khiếu nại.”
*nguyên văn là "Tứ lượng bạt thiên cân” là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương, mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất .
Nhìn dáng vẻ khó hiểu của Lưu Diệp, anh nói với cô với vẻ mặt lạnh nhạt cô: "Hôm qua những người đó cho con chúng ta mặc váy, còn đeo hoa trên đầu, anh không biết em làm mẹ như thế nào, nhìn con trai bị hóa trang thành như vậy còn có thể thờ ơ, có phải em muốn bồi dưỡng nó thành một kẻ ẻo lả hay không?”
Đứng trước mặt Khương Nhiên, Lưu Diệp hoàn toàn không thể chống chiu, đẳng cấp của hai người cách nhau quá xa.
Giống như đặt thỏ trước đầu soi, chỉ chờ để cho con sói kia mở miệng.
Khương Nhiên chỉ nói mấy câu nói liền đã khiến Lưu Diệp nói không ra lời, sao chỉ chỉ trong nháy mắt mà người làm mẹ như cô đã bị chụp cái mũ xấu xa thế này.
Hơn nữa không riêng gì việc thờ ơ như Khương Nhiên nói, thật ra thì... Trong lúc mấy người đó ôm con, cô còn giúp đánh má hồng cho con nữa…
Mặc dù không cần đánh thêm cái gì thì tiểu bảo bảo đã đủ béo trắng rồi, nhưng sau khi đánh lên...
Thật là đáng yêu...
Hai mắt thật to, còn có hàng lông mi thật dài.
Cô đi theo mấy người kỳ quái đó chơi chừng nửa tiếng, đứa bé cũng bị bọn họ chọc cho cười khanh khách không ngừng.
Lúc ấy cô cũng không nhận ra có gì không ổn... Nhưng bây giờ dưới sự chất vấn của Khương Nhiên, Lưu Diệp không dám mở miệng nói bất cứ câu phản bác nào.
Cái mũ làm mẹ này quá lớn, cô cũng chỉ là bà mẹ trẻ hơn hai mươi tuổi, cảm thấy con nít nhỏ bị hóa trang thành con gái cũng không có gì...
Song có lẽ những người đó đã phạm vào điều kiêng kỵ của Khương Nhiên, không có tổ chức không có tính kỷ luật, còn trang điểm cho con trai anh...
Lưu Diệp cũng có chút chột dạ, thật sự hôm qua cô cũng không hề suy nghĩ đến tâm trạng của tiểu bảo bối... Mặc dù tiểu bảo bối mới được vài tháng...
Cô liền cúi đầu lui về sau một bước, lúc đi tới cửa, lòng vẫn rất oan ức, vành mắt cô ửng đỏ quay đầu nói với Khương Nhiên: "Khương Nhiên... Chúng em không có ác ý... Con gái tụ chung một chỗ có lúc chính là như thế ... Trước kia em cũng làm thế với con cái nhà người quen, lấy mũ của em cho mấy đứa em trai đội... Em cũng chưa không muốn để nó trở nên ẻo lả... Chỉ cho vui... Hơn nữa kể từ khi biết tuần còn có tiệc cưới, em vẫn rất căng thẳng, bình thường chọn quần áo hay trang điểm đều do mình làm, trước kia chỉ có em là phụ nữ, em có trang điểm đến mức nào cũng không ai nói gì, nhưng mà bây giờ không giống trước... Em rất hồi hộp, em cũng muốn trông thật xinh đẹp, không bị mọi người nói là một người phụ nữ không xứng với bối cảnh... Thật sự hôm qua em cảm thấy họ rất chuyên nghiệp, cũng rất tốt với em... Chỉ là trẻ tuổi, có thể phạm vào vài điều kiêng kỵ của anh... Nhưng Khương Nhiên, anh thật sự không nhìn ra ngày hôm qua em có đẹp hơn một chút sao..."
Khương Nhiên nhìn đôi mắt hồng hồng của cô, rốt cuộc trả lời một câu: "Anh biết hệ thống nuôi dưỡng "Công" thành bia đỡ đạn."
Lưu Diệp cũng không biết anh biết cái gì, cô hít mũi một cái bỏ đi ra ngoài.
Cô cũng không trở về tìm mấy bà bác kia, ỉu xìu cúi đầu cụp đuôi trở lại Hạ cung, chuẩn bị tìm đại một bộ lễ phục, trang điểm phù hợp cho mình.
Kết quả cô vừa trở lại Hạ cung, liền nhận được điện thoại của Minh Lan.
Minh Lan vội nói xin lỗi qua điện thoại: "Thật xin lỗi, phu nhân, đều tại tôi, vừa nhìn thấy bảo bảo đáng yêu thế đã không khống chế nổi, tôi đã cảnh cáo người khác rồi, bây giờ tôi đang đuổi mấy người kia... Hiện tại thời gian rất gấp, hơn nữa quần áo đều phải chọn lại, phu nhân, làm phiền cô chọn chút đồ từ trong tủ quần áo mà cô cảm thấy phù hợp, chúng tôi đến thì bàn bạc sau được không….”
Lưu Diệp để điện thoại xuống, có chút không thể tin vào tai của mình, điều này có nghĩa Khương Nhiên đã đồng ý với mình sao?
Có điều thời gian quá gấp, cô cũng không kịp nghĩ liền nhanh chóng đi tìm quần áo, chỉ là lúc tìm quần áo, Lưu Diệp chợt buồn bực, cô cho tiểu bảo bối mặc váy trông như một cái khăn quàng cổ, nhưng... Chuyện này có liên hệ gì tới quần áo của mình, làm gì mà phải chọn lại lần nữa?
Động tác của Lưu Diệp dừng lại, cô suy nghĩ một chút về tình hình mặc thử quần áo ngày hôm qua, rất nhanh cô liền lý giải ra hai điều, một là gu thẩm mỹ của nam nữ khác nhau, những bộ quần áo cô chọn thì thật sự Khương Nhiên không thích, một điều khác... thật sự có chút làm cho người ta khó mà tin được, là bởi vì lúc cô mặc sẽ lộ phần bắp chân và sau lưng sao?
Lưu Diệp cẩn thận suy nghĩ một chút, trước kia quần áo cô mặc khá bảo thủ, tại thế giới nam nhiều nữ ít này, cô chỉ hận mình không được mặc khôi giáp, cho nên… thật ra thì… đại khái có thể... là Khương Nhiên... Không thích cô mặc loại áo quần lộ thịt đó... Cho dù chỉ lộ chút bắp chân?
Lưu Diệp cũng bị cái ý nghĩ này dọa!
Nhưng vòng một vòng lớn như vậy, nếu như thật sự như lời nói, Khương Nhiên còn mượn lý do con bị trang điểm và mặc váy ra làm gì!
Còn nói nói năng hùng hồn mặt mũi nghiêm túc như vậy!
Lúc cô còn đang nghĩ những điều kia, nhóm Minh Lan đã tới, rất nhanh liền chạy tới Hạ cung, chỉ là rất nhanh những người đó đã bị vẻ đẹp của những bộ trang phục và trang sức tại Hạ cung làm chấn động.
Tất cả mọi thứ đều có bộ, ôi… hóa ra đây chính là dáng vẻ thật sự của bảo khố siêu cấp.
Nhất là khi nhìn thấy các loại trang phục cao cấp khó gặp, nghe nói còn quý hơn cả vàng, lúc chạm vào vải của trang phục, chỉ thiếu chút nữa là người chọn quần áo đã nhảy dựng lên.
Đứng đó vừa vuốt vừa sợ hãi kêu lên: "Loại trang phục này chỉ được cất giữ trong viện bảo tàng thôi! Nghe nói trên toàn thế giới chỉ có ba bộ! Cô còn có đến hai bộ!"
Lưu Diệp nào hiểu những thứ kia, ban đầu lúc cô ngủ đông, nhiều trang phục đồ trang sức cũng bị mang đến phòng chân không, đến sau khi cô tỉnh dậy cũng muốn tìm một hai bộ mặc, nhưng cái lại không biết phải làm sao với cái bụng kia….
Bụng cô luôn gồ lên một khối, cho nên cô cũng chỉ có thể mua thêm chút quần áo khác…
Lần trước mấy người Minh Lan tới, cô cũng chỉ mang bọn họ đi tham quan vòng ngoài một chút.
Nếu như không phải vì gấp rút chọn quần áo, cô cũng không nhớ nổi mật mã để có thể đi vào chỗ này.
"Oa! Đây là lông hồ ly lửa, nghe nói đã tuyệt chủng rồi... Có điều tốt nhất không nên chọn, mấy người thuộc tổ chức bảo vệ môi trường thấy được thì nhất định sẽ kháng nghị…”
Lưu Diệp nhìn những người đó giúp cô chọn đồ, cô thì ngồi ở trên ghế cố gắng giữ đầu không lộn xộn, điều này giúp cho mấy cô gái trang điểm phát huy được sự lợi hại, chỉ mấy bước đơn giản đã khiến cô trông thật xinh đẹp.
"Mặt cô đẹp thật." Cô gái kia vừa giúp cô sửa chân mày vừa nói: "Tôi thấy cô cười rất đáng yêu đó, sao mỗi ngày đều phải trưng khuôn mặt lạnh đó lên, cô cười một cái đi, cô cười lên trông rất thân thiện."
Sau khi được trang điểm, Lưu Diệp hé môi cười, cô cảm thấy mình giống như đang mang giày thủy tinh, hệt như cô bé lọ lem vậy.
Cô có chút không thể tin được người trong gương kia là mình, vốn lúc trước dáng dấp của cô cũng không phải quá khó coi, thậm chí cũng được tính là ưa nhìn, nhưng lúc ở bên Khương Nhiên, cô liền quen với việc không ngóc đầu lên được, ủ rũ cúi đầu cụp đuôi.
Nhưng bây giờ có thợ trang điểm chuyên nghiệp ở đây, bọn họ luôn bên cạnh kịp thời nhắc nhở cô.
Hơn nữa sau khi trải qua quá trình chọn lựa cẩn thận, mặc dù bộ quần áo được chọn có hơi không vừa người, nhưng có sẵn thợ may ở đó, hai người không nói hai lời liền vén tay áo lên bắt đầu chỉnh sửa.
Rất nhanh Lưu Diệp đã sửa soạn xong từ đầu đến chân.
Song sau khi mặc chỉnh tề, Lưu Diệp hỏi lại mấy người Minh Lan một chút để xác nhận: "Đúng rồi, lần này các cô chọn quần áo kín như thế là vì được yêu cầu sao?"
"Đúng vậy." Minh Lan còn chưa nói thì cô gái phụ trách trang điểm đã nói: "Trên đường tới đây, ai cũng dặn dò chúng tôi một lần, cái này chưa tính, giống như không yên tâm còn bắt chúng tôi viết giấy cam đoan, bảo đảm cho dù là lựa chọn loại trang phục có kiểu dáng gì, trang điểm ra sao thì đều phải trang trọng thỏa đáng, không thể tục tằng, không thể hở hang, càng không thể mang tính quyến rũ! Vấn đề là nếu không khêu gợi thì làm sao có thể phát huy hết những điểm nổi bật của phái nữ chứ, chẳng lẽ phải mặc như nữ tu sao… Thật may là ngài còn có tủ quần áo cao cấp như vậy, nếu không chúng tôi đã buồn chết rồi."
Vốn Lưu Diệp chỉ đoán, nhưng đến bây giờ cô đã chắc chắn tám phần mười.
Trước kia cô là không dám suy nghĩ nhiều, đều là Khương Nhiên cho cô cái gì, cô sẽ dùng cái đó, Khương Nhiên không cho phép, cô cũng sẽ ép mình, nhưng bây giờ lại không giống mình, cô phát hiện đầu óc mình bắt đầu chuyển động.
Lúc đối mặt với Khương Nhiên, cô dần bắt đầu suy nghĩ vì sao anh lại làm vậy theo bản năng...
Cô cảm thấy tình huống như thế rất mới lạ, nhưng thời gian đã rất gấp, Lưu Diệp cũng không dám lề mề nữa, cô cầm theo chút đồ tùy thân rồi vội vàng chạy tới nơi tập hợp.
Sau khi đến đó, Khương Nhiên đã đợi ở trên xe, Lưu Diệp không có đồng hồ đeo tay hay cái gì có thể xem thời gian, có điều cô đoán chắc chắn mình đã tới trễ một lúc rồi.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, người luôn luôn quan niệm thời gian rất nghiêm khắc như Khương Nhiên lại không gọi người đi thúc giục cô.
Cô cũng cũng chỉ có thể xấu hổ ngồi vào bên trong xe.
Khương Nhiên ngồi trong nghiêng đầu lại, tầm mắt rơi vào trên mặt cô.
Lưu Diệp rất cảm kích việc anh để mấy người Minh Lan trở về, cô cũng cười nói một tiếng: "Cám ơn anh."
Khương Nhiên ừ một tiếng rất nhẹ, sau đó anh liền dán thứ chuẩn bị sẵn lên tai Lưu Diệp.
Lưu Diệp buồn bực nhìn anh.
Động tác Khương Nhiên rất nhẹ, nhưng lúc áp vào lỗ tai cô, Lưu Diệp cảm thấy tai có hơi đau.
Nhìn dáng vẻ cô cau mày, Khương Nhiên nhẹ nhàng giải thích: "Đây là để phòng việc bị choáng, xe lái trên đất rất nhanh, em sẽ chịu không nổi."
"A." Lần trước khi bọn họ đến Tây Liên Minh, cô đã từng cảm thấy khó chịu khi đi xe trên đất, có điều Lưu Diệp không ngờ, chuyện đã lâu như vậy rồi mà Khương Nhiên vẫn nhớ, còn chuẩn bị vật này cho cô...
Ngón tay Khương Nhiên lướt qua mặt cô.
Mới vừa trang điểm xong, Lưu Diệp chợt nổi lên ý định ranh mãnh, cô nghiêng đầu nói với anh một câu" "Trông em có được xem như đẹp không?”
Khương Nhiên gật nhẹ đầu.
Lưu Diệp liền ngưỡng cổ, ghé vào bên tai anh nhỏ giọng nói một câu: "Mấy bộ quần áo đã chọn trước kia cũng không khó xem, về sau em chỉ mặc cho mình anh xem thôi được không?"
Lúc lùi về, cô cố ý trừng hai mắt.
Chỉ là vẻ mặt mà cô mong muốn nhìn thấy lại không xuất hiện trên mặt Khương Nhiên, tên đàn ông này đạt đến trình độ nghe nói thế mà vẫn còn có thể mặt không đổi sắc mà gật đầu.
Lưu Diệp cũng liền không nhịn được nghiêng đầu theo dõi nét mặt anh, lòng không nhịn được mà nghĩ, người này... Không thể nói một câu thật lòng được sao?
Tốc độ xe trên đất rất nhanh, may mà có miếng dán phòng choáng ở tai nên Lưu Diệp đã ổn hơn nhiều.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi chạy ba tiếng, xe trên đất đã sớm ra khỏi phạm vi thành phố, cảnh sắc hai bên cũng trở nên khác đi.
Sau khi chạy được một đoạn đường, xe trên đất dần ngừng lại.
Đoàn xe thật dài cứ như vậy đồng loạt dừng ở nơi bên đường không biết là ở đâu.
Lưu Diệp đang buồn bực, liền nghe Khương Nhiên nói với cô: "Nghỉ ngơi một chút thôi, xuống xe cùng anh một lát.”
Lưu Diệp cũng không suy nghĩ nhiều, cũng vừa đúng lúc cô đang có suy nghĩ muốn xuống xe hoạt động tay chân một chút.
Có điều chỗ này nhìn rất hoang vu, hơn nữa không biết Khương Nhiên nghĩa gì, lại rất thích đi trong bụi cỏ.
Váy Lưu Diệp hơi dài, cỏ dại phía trong lại rất cao.
Cô chỉ đành liền xách mép váy cẩn thận đi theo bên cạnh anh.
Lúc bắt đầu những nhân viên bảo an kia cũng rập khuôn đi theo, song rất nhanh Khương Nhiên đã ra lệnh , bảo những người đó không cần theo nữa.
Lưu Diệp có cảm giác khá kì lạ, hơn nữa nhìn dáng vẻ Khương Nhiên như còn muốn dẫn cô đi một đoạn đường nữa.
Đi được chừng năm sáu phút, Lưu Diệp mới theo Khương Nhiên đến một rừng cây nhỏ.
Khương Nhiên dừng bước.
"Tạp chí địa lý giới thiệu nơi này có phong cảnh rất tốt.” Anh chỉ cho cô xem.
Vốn Lưu Diệp còn không biết mình đang ngắm nơi nào, dưới sự chỉ dẫn của anh, cuối cùng cô cũng nhìn thấy được biển hoa xuyên qua rừng cây.
Cô sợ đến ngây người, nhiều hoa như vậy, hơn nữa vì địa hình mà những khóm hoa kia phân bổ theo độ dốc tự nhiên, tạo thành khung cảnh thiên nhiên tuyệt sắc...
Cô cảm thấy kì lạ mà hỏi anh: "Sao anh biết..."
Loại đấng mày râu như Khương Nhiên không thể nào chú ý đến loại phong cảnh như biển hoa này, phải nói là xem như anh có thể hiểu cái gì gọi là sự tráng lệ của ánh trời chiều hay khung cảnh sóng biển đập vào đồn cát, chứ còn cảnh biển hoa này thì thật sự không hề có giá trị thưởng thức gì với anh.
Nhưng cô nhìn lại thích chết đi được, thật sự rất muốn chạy vào lăn trên đó!
"Tối ngày hôm qua đã nói với em rồi." Khương Nhiên cúi đầu nhìn cô, ánh mắt không hề có phần chỉ trích, chỉ có chút bất đắc dĩ: "Những nơi chúng ta phải đi ngang qua có phong cảnh gì đặc sắc thì anh đều nói với em hai lần."
Lưu Diệp xấu hổ cười một tiếng, hôm qua cô không vui, cũng không chú tâm nghe.
Bây giờ nhìn lại thì thật sự Khương Nhiên đã sớm có chuẩn bị, lần đi tuần này cũng không phải chỉ để làm dáng, đồng thời cũng muốn dẫn cô đến ngắm nơi phong cảnh tuyệt đẹp này nữa...
Bình luận facebook