-
Chương 94
Edit: Hàn Băng Tâm
Beta: Minh
Lưu Diệp đoán chắc chắn Khương Nhiên cũng rất lúng túng như cô.
Hơn nữa chuyện lần này thật sự nhắc nhở cô, người trong quân của nhà họ Khương vẫn tiếp tục gọi cô là phu nhân gì gì đó như trước kia, nhưng trên chứng minh nhân dân của Lưu Diệp có ghi là chưa kết hôn . . . . . .
Bởi vì nguyên nhân lịch sử, kỳ thật cô và Khương Nhiên vẫn ở trạng thái sống chung nhỉ?
Lưu Diệp liếc trộm Khương Nhiên một cái, chỉ là nét mặt Khương Nhiên vẫn lạnh nhạt, cô cũng không nhìn ra manh mối gì.
Thật ra thì cô cũng hiểu, đối với Khương Nhiên mà nói chuyện cành nhỏ đốt cuối (*) như vậy, anh vốn chẳng để ý.
(*): ví với những chi tiết vụn vặt không quan trọng trong sự việc hoặc vấn đề.
Chỉ là Lưu Diệp không thể không rối rắm, gãi gãi đầu suy nghĩ, chao ôi, ầm ĩ cả buổi bảo bối nhà mình vẫn là một đứa con hợp pháp đấy.
Thật may là cô nghĩ thoáng, Lưu Diệp cũng đi theo vào bên trong.
Cho dù người trước mặt đã qua đời, lúc vừa vào trong, Lưu Diệp vẫn bị cảnh tượng xa hoa nồng đậm bên trong làm chấn động, chỗ này chắc chắn chính là chỗ nhà giàu mới nổi khoe khoang giống như hận không thể dát vàng dát bạc ở khắp nơi đề chứng mình mình có tiền, thứ gì cũng ánh vàng rực rỡ.
Chính là khi cô đi tới, vẫn có thể nhanh chóng thu hút ánh mắt mọi người, trong chớp mắt cô chợt cảm giác ánh mắt của những người đó tập trung hết trên người cô.
Dáng vẻ kia quả thực giống như bị lực sĩ vô song dọa sợ ngây người.
Lưu Diệp bị nhìn rất ngượng ngùng, trong lòng nói thầm thì ra nữ vương từ chức như cô vẫn còn có lực ảnh hưởng. . . . .
Đây là vô tình bị mọi người nhận ra thôi. . . . . .
Những người đó nhìn cô chăm chú như tặng phẩm, Lưu Diệp cố gắng để động tác của mình có vẻ tự nhiên, vẻ mặt càng ôn hòa hơn.
Cô đi vào trong hai bước, sau đó cô phát giác không bình thường, bởi vì những ánh mắt nhìn về phía cô kia vẫn nhìn chằm chằm chỗ đó, cũng không bởi vì sự chuyển động của cô mà có chút biến hóa.
Lúc này Lưu Diệp mới phản ứng được, những người đó thật ra không phải đang nhìn cô?
Cô cũng nhanh chóng xoay đầu, sau đó cô đã nhìn thấy Khương Nhiên vẫn đi theo sau lưng cô.
Lần này, để phối hợp với màu sắc và kiểu dáng lễ phục của cô Khương Nhiên mặc một bộ trang phục nam giống như quần áo tình nhân vậy.
Lưu Diệp chọn quần áo rất đơn giản mộc mạc, chỉ là quần áo có đơn giản mộc mạc hơn nữa cũng không thể che giấu được vẻ đẹp tự nhiên của Khương đại ma vương.
Cho nên Lưu Diệp nhanh chóng hiểu rõ!
Lau!
Những người đó là đang nhìn anh chứ. . . . . .
Đây là nhìn đến ngốc ư?
Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, chỉ là sau khi đối mặt với tình hình này, Lưu Diệp vẫn là bị đả kích thật nặng.
Cho nên tình huống chân thật chính là, khi cô và Khương Nhiên cùng xuất hiện thì ngay cả làm nền cô cũng không đủ trình độ.
Cô cũng yên lặng chui vào trong đám người bị hoảng mất hồn, rất nhanh tìm một góc không nổi bật, tùy ý buồn bực, chờ một lúc nhìn thấy Hà Hứa Hữu Tiễn tranh thủ thời gian để cô gặp người quen cũ.
Chỉ là cô mới vừa buồn bực ở đó, Khương Nhiên cũng đi theo tới.
Chỗ này thật không nổi bật, bên cạnh cô là một góc bàn nho nhỏ, phía trên đặt bình hoa, cô thì tìm cái ghế ngồi.
Khương Nhiên đi tới, nhìn cô từ trên xuống dưới, nhìn nhau một cái, anh chợt cúi người hỏi cô một câu: "Muốn uống cái gì anh đi lấy."
"A. . . . . . Nước trái cây. . . . . ." Lưu Diệp cũng có thể cảm thấy, thời điểm Khương Nhiên hỏi những lời này, vẻ mặt những người gần đó lại kinh hãi.
Khương Nhiên cũng không có hỏi kỹ nước trái cây gì mà đã đi lấy, góc vốn không nổi bật trong nháy mắt lại trở thành trung tâm của bữa tiệc. Lúc Khương Nhiên đi lấy thức uống, giống như Moses rẽ nước ở biển vậy (*), người đó còn chưa đi tới, những người kia đã nhanh nhường lối đi.
Chờ lúc anh trở về, cầm trong tay chính là nước táo mà bình thường cô thích uống nhất.
Lưu Diệp nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ.
Rất nhanh khắp nơi đều vang lên giọng nói xì xào bàn tán.
Lưu Diệp không cần đi nghe cũng có thể đoán những ngững người kia đang nói cái gì, gì mà một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu, ngọc trai sáng bỏ rãnh nước thối. . . . . .
Hơn phân nửa mọi người chính là cảm giác cô không thích hợp với Khương Nhiên. . . . . .
Những người năm đó ps chụp ảnh chung với cô và Khương Nhiên cũng thế, nhất định cảm thấy cô làm Khương Nhiên mất mặt. . . . . .
Hơn nữa Lưu Diệp phát hiện, nơi này người thích nhìn Khương Nhiên không chỉ có phụ nữ, ngay cả mấy người đàn ông ăn mặc rất sáng rỡ cũng trái nhìn phải ngắm Khương Nhiên.
Khương Nhiên thế nhưng lại ném bom người mang vận mệnh quảng trường.
Cô cũng yên lặng suy nghĩ: "Đây là người mang vận mệnh mà tấm bia trên quảng trường ghi chép lại à. . . . . ."
Lưu Diệp buồn bực uống nước trái cây, thật ra thì trong lòng rối bời, thậm chí có chút hối hận đưa Khương Nhiên tới nơi này.
Nơi này vốn có rất nhiều người, con gái thế giới này lại rất cởi mở. . . . . . Dưới tình trạng cô và Khương Nhiên không có một chút quan hệ nào. . . . . . Nói thật, ngộ nhỡ có cô gái tới đây nói gì đó, hoặc là tỏ vẻ có ý theo đuổi, cô ngăn cản hay là chúc phúc đây. . . . . .
Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy như mớ bòng bong vậy, đây chính là cha của đứa bé nhà mình . . . . . .
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, từ lúc bọn họ đợi ở chỗ này, không những không đến lôi kéo làm quen với Khương Nhiên, ngay cả một số cô gái đi qua chỗ bọn họ đều cố ý tránh né giống như bệnh truyền nhiềm, cố gắng tránh né vị trí của bọn họ.
Lưu Diệp cũng có chút buồn bực, những người này rõ ràng nhìn bộ dạng Khương Nhiên đến ngây người, nhưng tại sao lúc đến gần anh lại như bị hù dọa.
Chẳng lẽ đối với mọi người bây giờ mà nói, uy danh Khương đại ma vương vẫn như trước không có giảm sao?
Lưu Diệp cũng nghiêng đầu quan sát Khương Nhiên ở bên cạnh, cảm khái người đàn ông hoàn mỹ lại tràn đầy nguy hiểm?
Ngược lại lúc này một người phụ nữ rất giàu kinh nghiệm bỗng tới gần, đi mấy bước tới trước mặt bọn họ.
Lưu Diệp cũng bị biểu cảm của đối phương làm kinh ngạc, dáng vẻ cô gái kia có chút khí thế bức người.
Hơn nữa hiển nhiên đối phương đi về phía Khương Nhiên, đối với Lưu Diệp cũng không nhìn một cái.
Trong lòng Lưu Diệp nói thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. . . . . . Người này không phải là muốn. . . . . . Phát động tấn công với Khương Nhiên chứ?
Đến lúc đó cô nên làm như thế nào nói như thế nào đây. . . . . .
Lúc cô suy nghĩ lung tung, Lưu Diệp lại nghe được người phụ nữ kia vô cùng nghiêm nghị lên án: "Khương tiên sinh, tôi là quản lý trưởng của hiệp hội nhân quyền, tôi đã từng tra duyệt qua một số hồ sơ của ngài, tôi phát hiện trong sự kiện ở biển Lưu Ly, ngài đã từng tra tấn bức cung những dong binh bị bắt làm tù binh kia ở biển Lưu Ly, hơn nữa ngài sử dụng thủ đoạn rất khiến người ta phẫn nộ, đầu tiên là ngài bảo thủ hạ của ngài ném một người trong đó về phía kiến ăn thịt người, để các phạm nhân khác quan sát cả quá trình, sau đó ngài hứa hẹn với những người khác, chỉ cần bọn họ nói thật thì sẽ thả bọn họ một con đường sống, sau khi tất cả bọn họ nói thật, ngài cũng nhanh chóng ra lệnh thủ hạ của ngài giết chết toàn bộ những người còn lại."
Khương Nhiên giống như không nghe được những lời đó.
Mặt của Lưu Diệp cũng xanh như tàu lá, chuyện như vậy thật có chút ngoài dự liệu của cô, cô không ngờ ở nơi này còn có thể gặp phải phần tử bày ra dáng vẻ của phái nhân quyền.
Hơn nữa không riêng gì tổ chức nhân quyền này.
Rất nhanh đại biểu của Liên minh phương Tây cũng tới.
Phải nói sự kiện trên biển Lưu Ly còn có thể nói thành Khương Nhiên trừ bạo an dân, đối với kẻ ác lấy bạo chế bạo, nhưng đến Liên minh phương Tây này, hoàn toàn không có bất kỳ cớ gì rồi.
Lưu Diệp nghe nam tử trung niên đại biểu Liên minh phía Tây đó, dùng lời nói đau xót trách móc Khương Nhiên không có nhân tính, ngang nhiên sử dụng vũ lực với dân chúng tay không tấc sắt . . . . . .
Lần này cuối cùng Lưu Diệp cũng hiểu, cho dù dáng dấp Khương Nhiên có khá hơn nữa, đẹp trai nghịch thiên hơn nữa, thì vẫn có một khoảng cách không cách nào vượt qua đặt ở bên kia, đó chính là danh tiếng ma vương chiến tranh kinh khủng khiến người ta kinh sợ còn hơn khuôn mặt anh.
Hơn nữa Khương Nhiên thật sự là loại nhân vật danh bất hư truyền, cho dù khuôn mặt nghịch thiên hơn nữa cũng không cứu vớt được.
Rất nhanh Lưu Diệp cũng không biết những người kia từ đâu xuất hiện, người này tiếp theo người kia, tất cả đều bao vây bọn họ, bọn người đó đều lên án bằng máu và nước mắt, bọn người đó đều là loại không dễ đụng, hơn nữa một người kích động hơn một người.
Qủa thực giống như mở buổi biểu diễn phê bình dành riêng cho Khương Nhiên.
Lưu Diệp cũng nhìn đến sửng sờ.
Hơn nữa cô nghiêng tai nghe như vậy, ngay cả vài sự kiện trong này mà nói, Khương Nhiên cũng thật sự là đao lạnh lùng rất không có tính người!
Người khác gọi anh là Ma vương đúng là không có oan chút nào!
Lưu Diệp cũng bị liên lụy, cô thật muốn rời khỏi nơi này, nhưng Khương Nhiên vẫn không có ý đó, Lưu Diệp cũng xấu hổ không ngẩng đầu lên được buồn bực ở đó.
Ngược lại Khương Nhiên đang bị những người đó bao vây chặn đánh, bị chất vấn nhiều vấn đề như vậy, sắc mặt vẫn như thường.
Vừa không cáu cũng không giận, thái độ đối với những người đó càng như không đáng nhắc tới.
Dần dần những người đó giống như từng quyền đánh vào bông vải vậy.
Chỉ là một lúc lâu sau, ngược lại, cuối cùng Khương Nhiên cũng có động tác, hiếm khi anh chủ động nói một câu.
Chỉ là trong giây phút nói ra câu nói kia, những công chức kháng nghị kia tức giận đến mức mặt mũi méo xệch.
Bởi vì Khương Nhiên vốn không để ý những người đó, chỉ hạ thấp thể diện, nhẹ giọng hỏi Lưu Diệp một câu: "Có muốn ăn gì không, anh đi lấy."
"Hả?" Lưu Diệp vẫn luôn buồn bực có chút ngây ngẩn cả người.
Lần này cô đi ra ngoài không thể ăn gì, bởi vì từ lúc sinh con xong, bụng cô phồng lên một khối, lần này vì mặc lễ phục xinh đẹp một chút, cô cố ý nhịn đói đi đến.
Hiển nhiên Khương Nhiên một mực chú ý tình trạng ăn uống của cô.
Lưu Diệp cũng ồ một tiếng gật đầu một cái.
Lần này đám người kháng nghị bao quanh bọn họ kia bị nhục nhã vô cùng, dáng vẻ giống như muốn ăn sống bọn họ.
Chỉ là lúc Khương Nhiên đi tới, một màn kỳ dị lại xuất hiện.
Khương Nhiên còn chưa đi đến gần, những người đó lại bị dọa né tránh.
Trong nháy mắt những người đó luống cuống tay chân, chỉ hận không mọc thêm ba cái chân để tránh né người này.
Khương Nhiên cũng lười nhìn những người đó, đến khu thức ăn lạnh, cẩn thận chọn mấy thứ Lưu Diệp thích ăn đặt ở trong khay.
Chờ anh trở về đặt cái khay ở một bên bàn của Lưu Diệp.
Lưu Diệp ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, những ánh mắt kháng nghị từ bốn phương tám hướng, đừng nói là ăn những món ăn lạnh kia, cô cũng cảm thấy mình có lỗi với nhân loại có lỗi với chính phủ, đặc biệt làm sao lại có thể không biết xấu hổ ăn thực phẩm Đại Vương khủng bố đưa tới đây. . . . . .
Cô cũng sẽ không động vào những thứ đó.
Ngược lại vào lúc này, người chủ trì vẫn luôn duy trì trật tự điều chỉnh không khí trước đó, chợt cảm xúc kích động hô một nhóm tính từ.
Lưu Diệp biết những điều kia, mỗi lần có người quan trọng đi vào người chủ trì cũng sẽ hô một hai câu, nhưng mà lần này bởi vì tốc độ hô của người chủ trì quá nhanh rồi, cô không nghe rõ người chủ trì hô cái gì.
Chỉ là đợi lúc cô nhìn sang, Lưu Diệp thật cảm thấy nơi này hơi cường điệu quá.
Vô số ánh đèn tụ tập tại vị trí cửa ra vào không nói, ngay cả âm nhạc cũng thay đổi.
Đột nhiên tình cảnh thay đổi trang nghiêm hẳn lên, quả thực giống như nghênh đón Quốc vương.
Hơn nữa, cuối cùng lần này Lưu Diệp cũng nghe rõ người chủ trì báo ra tên người rồi, người tới là Hà Hứa Hữu Tiễn.
Aiz, người tên Hà Hứa Hữu Tiễn này thật khoa trương, Lưu Diệp nhanh chóng đứng lên từ chỗ ngồi, chờ nghênh đón anh.
Chỉ là, người đầu tiên đi vào cũng không phải Hà Hứa Hữu Tiễn gì đó, Lưu Diệp cách khá xa, không thể thấy rõ ngũ quan người nọ.
Nhưng người nọ vừa xuất hiện, cô lại chợt nín thở.
Bởi vì người nọ cho cô cảm giác quá quen thuộc!
Từ lúc đi đến thế giới này, cô vẫn muốn đi thăm dò tình trạng của Dã Thú, nhưng mặc kệ cô tra thế nào cũng không có tra được. . . . . .
Cô còn cho là Dã Thú giống với phần lớn người bình thường, biến mất ngay cả dấu vết cũng không có.
Nhưng lúc này người đứng ở đằng kia rất giống Dã Thú.
Lưu Diệp cẩn thận suy nghĩ trước, đã ức chế không được kích động vọt tới, động tác của cô quá lỗ mãng rồi, đến nỗi cũng không nhớ đến bên cạnh còn có thức ăn và nước trái cây Khương Nhiên lấy cho cô, cô không quan tâm liền tung những thứ đó xuống đất, giữa âm thanh sét đánh loảng xoảng, động tác của cô không chỉ không giảm bớt, ngược lại tăng nhanh.
Cô không cố kỵ hình tượng xông ra ngoài, lướt qua một tầng lại một tầng bức tường người kháng nghị, cô dùng sức chen vào.
Những người kháng nghị kia đều bị cô chợt nóng nảy hù sợ, không biết là xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa lúc cô xông ra, bởi vì cô gây ra động tĩnh quá lớn, không riêng gì những đoàn người kháng nghị kia, ngay cả những người khác cũng chú ý tới bộ dạng của cô.
Lưu Diệp thở hổn hển, không ngừng xuyên qua những tường người đó, không ngừng chen ra từ trong đám người, cuối cùng cô chạy tới trước mặt người kia. . . . . .
Nhưng trong nháy mắt đó, Lưu Diệp cũng dừng lại.
Bởi vì Dã Thú đứng ở trước mặt cô. . . . . . Không, Lưu Diệp không dám khẳng định người này nhất định là Dã Thú. . . . . .
Anh mặc lễ phục tinh xảo đứng ở đó, năm tháng mài dũa góc cạnh trên người của anh, người đàn ông đã từng mạnh mẽ đó, năm tháng lắng đọng trở nên kín kẽ trầm ổn, giống như rượu sau khi lên men. . . . . .Hương rượu thay đổi tỏa ra. . . . . .
Lúc này người đứng ở trước mặt cô không bao giờ là Dã Thú kia nữa.
Hơn nữa năm tháng để lại dấu vết trên mặt của anh.
Người đã từng là Dã Thú, đã không còn là người đàn ông hơn hai mươi ấy, anh biến thành một người khác.
Thế nhưng Dã Thú xa lạ này, thời điểm nhìn thấy cô, lại rất nhanh lộ ra vẻ mặt vui mừng, ánh mắt anh nhìn về phía cô giống như xuyên qua thời không, không có một tia do dự hay thay đổi.
Đây vẫn là Dã Thú dịu dàng nhìn cô như trước.
Không chần chờ hơn nữa, sau khi anh nhìn thấy cô, nhanh chóng làm một động tác quỳ gối xuống.
Anh quỳ một gối xuống trước mặt cô, đôi mắt bởi vì kích động cũng thay đổi đỏ bừng, anh đè nén kích động nói: "Điện hạ, ngài có khỏe không?"
Lưu Diệp đã kích động nói không ra lời, cô sửng sốt chừng năm sáu giây, mới rốt cuộc gọi ra ngoài: "Dã Thú. . . . . ."
Mặc dù đã làm mẹ, nhưng Lưu Diệp vẫn như con thỏ nhảy một cái, dường như nhảy nhào tới trong ngực của anh.
Anh vững vàng nửa quỳ ở đó, Lưu Diệp cúi người dùng sức ôm anh.
Hai người tách ra trăm năm mới gặp nhau, trong một khắc kia người có lòng vĩnh viễn dừng lại.
Ký giả có khứu giác bén nhạy tìm tới, chụp ảnh điên cuồng về phía hai người một trận.
Trong sự kích động Lưu Diệp hoàn toàn không để ý tới những người kia, ngay cả sau đó Hà Hứa Hữu Tiễn đi vào lúc nào cô cũng không chú ý tới.
Toàn bộ tinh lực của cô đều đặt ở trên người dã thú, cô kích động bản thân bất lực, vội vàng hỏi: "Cái người này, tôi nhớ cậu muốn chết! ! Cậu đã chạy đi đâu, cậu cũng hôn mê sao! ?"
Khi nói xong những lời đó, Lưu Diệp lại cảm thấy không thỏa đáng, dã thú trước mắt đã không phải là tiểu tử củng tuổi với cô kia, mặc kệ là cảm giác hay là bề ngoài, đều là một người đàn ông trầm ổn khiến người ta cảm thấy an tĩnh, vậy cô còn nói chuyện với anh như vậy thỏa đáng sao?
Beta: Minh
Lưu Diệp đoán chắc chắn Khương Nhiên cũng rất lúng túng như cô.
Hơn nữa chuyện lần này thật sự nhắc nhở cô, người trong quân của nhà họ Khương vẫn tiếp tục gọi cô là phu nhân gì gì đó như trước kia, nhưng trên chứng minh nhân dân của Lưu Diệp có ghi là chưa kết hôn . . . . . .
Bởi vì nguyên nhân lịch sử, kỳ thật cô và Khương Nhiên vẫn ở trạng thái sống chung nhỉ?
Lưu Diệp liếc trộm Khương Nhiên một cái, chỉ là nét mặt Khương Nhiên vẫn lạnh nhạt, cô cũng không nhìn ra manh mối gì.
Thật ra thì cô cũng hiểu, đối với Khương Nhiên mà nói chuyện cành nhỏ đốt cuối (*) như vậy, anh vốn chẳng để ý.
(*): ví với những chi tiết vụn vặt không quan trọng trong sự việc hoặc vấn đề.
Chỉ là Lưu Diệp không thể không rối rắm, gãi gãi đầu suy nghĩ, chao ôi, ầm ĩ cả buổi bảo bối nhà mình vẫn là một đứa con hợp pháp đấy.
Thật may là cô nghĩ thoáng, Lưu Diệp cũng đi theo vào bên trong.
Cho dù người trước mặt đã qua đời, lúc vừa vào trong, Lưu Diệp vẫn bị cảnh tượng xa hoa nồng đậm bên trong làm chấn động, chỗ này chắc chắn chính là chỗ nhà giàu mới nổi khoe khoang giống như hận không thể dát vàng dát bạc ở khắp nơi đề chứng mình mình có tiền, thứ gì cũng ánh vàng rực rỡ.
Chính là khi cô đi tới, vẫn có thể nhanh chóng thu hút ánh mắt mọi người, trong chớp mắt cô chợt cảm giác ánh mắt của những người đó tập trung hết trên người cô.
Dáng vẻ kia quả thực giống như bị lực sĩ vô song dọa sợ ngây người.
Lưu Diệp bị nhìn rất ngượng ngùng, trong lòng nói thầm thì ra nữ vương từ chức như cô vẫn còn có lực ảnh hưởng. . . . .
Đây là vô tình bị mọi người nhận ra thôi. . . . . .
Những người đó nhìn cô chăm chú như tặng phẩm, Lưu Diệp cố gắng để động tác của mình có vẻ tự nhiên, vẻ mặt càng ôn hòa hơn.
Cô đi vào trong hai bước, sau đó cô phát giác không bình thường, bởi vì những ánh mắt nhìn về phía cô kia vẫn nhìn chằm chằm chỗ đó, cũng không bởi vì sự chuyển động của cô mà có chút biến hóa.
Lúc này Lưu Diệp mới phản ứng được, những người đó thật ra không phải đang nhìn cô?
Cô cũng nhanh chóng xoay đầu, sau đó cô đã nhìn thấy Khương Nhiên vẫn đi theo sau lưng cô.
Lần này, để phối hợp với màu sắc và kiểu dáng lễ phục của cô Khương Nhiên mặc một bộ trang phục nam giống như quần áo tình nhân vậy.
Lưu Diệp chọn quần áo rất đơn giản mộc mạc, chỉ là quần áo có đơn giản mộc mạc hơn nữa cũng không thể che giấu được vẻ đẹp tự nhiên của Khương đại ma vương.
Cho nên Lưu Diệp nhanh chóng hiểu rõ!
Lau!
Những người đó là đang nhìn anh chứ. . . . . .
Đây là nhìn đến ngốc ư?
Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, chỉ là sau khi đối mặt với tình hình này, Lưu Diệp vẫn là bị đả kích thật nặng.
Cho nên tình huống chân thật chính là, khi cô và Khương Nhiên cùng xuất hiện thì ngay cả làm nền cô cũng không đủ trình độ.
Cô cũng yên lặng chui vào trong đám người bị hoảng mất hồn, rất nhanh tìm một góc không nổi bật, tùy ý buồn bực, chờ một lúc nhìn thấy Hà Hứa Hữu Tiễn tranh thủ thời gian để cô gặp người quen cũ.
Chỉ là cô mới vừa buồn bực ở đó, Khương Nhiên cũng đi theo tới.
Chỗ này thật không nổi bật, bên cạnh cô là một góc bàn nho nhỏ, phía trên đặt bình hoa, cô thì tìm cái ghế ngồi.
Khương Nhiên đi tới, nhìn cô từ trên xuống dưới, nhìn nhau một cái, anh chợt cúi người hỏi cô một câu: "Muốn uống cái gì anh đi lấy."
"A. . . . . . Nước trái cây. . . . . ." Lưu Diệp cũng có thể cảm thấy, thời điểm Khương Nhiên hỏi những lời này, vẻ mặt những người gần đó lại kinh hãi.
Khương Nhiên cũng không có hỏi kỹ nước trái cây gì mà đã đi lấy, góc vốn không nổi bật trong nháy mắt lại trở thành trung tâm của bữa tiệc. Lúc Khương Nhiên đi lấy thức uống, giống như Moses rẽ nước ở biển vậy (*), người đó còn chưa đi tới, những người kia đã nhanh nhường lối đi.
Chờ lúc anh trở về, cầm trong tay chính là nước táo mà bình thường cô thích uống nhất.
Lưu Diệp nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ.
Rất nhanh khắp nơi đều vang lên giọng nói xì xào bàn tán.
Lưu Diệp không cần đi nghe cũng có thể đoán những ngững người kia đang nói cái gì, gì mà một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu, ngọc trai sáng bỏ rãnh nước thối. . . . . .
Hơn phân nửa mọi người chính là cảm giác cô không thích hợp với Khương Nhiên. . . . . .
Những người năm đó ps chụp ảnh chung với cô và Khương Nhiên cũng thế, nhất định cảm thấy cô làm Khương Nhiên mất mặt. . . . . .
Hơn nữa Lưu Diệp phát hiện, nơi này người thích nhìn Khương Nhiên không chỉ có phụ nữ, ngay cả mấy người đàn ông ăn mặc rất sáng rỡ cũng trái nhìn phải ngắm Khương Nhiên.
Khương Nhiên thế nhưng lại ném bom người mang vận mệnh quảng trường.
Cô cũng yên lặng suy nghĩ: "Đây là người mang vận mệnh mà tấm bia trên quảng trường ghi chép lại à. . . . . ."
Lưu Diệp buồn bực uống nước trái cây, thật ra thì trong lòng rối bời, thậm chí có chút hối hận đưa Khương Nhiên tới nơi này.
Nơi này vốn có rất nhiều người, con gái thế giới này lại rất cởi mở. . . . . . Dưới tình trạng cô và Khương Nhiên không có một chút quan hệ nào. . . . . . Nói thật, ngộ nhỡ có cô gái tới đây nói gì đó, hoặc là tỏ vẻ có ý theo đuổi, cô ngăn cản hay là chúc phúc đây. . . . . .
Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy như mớ bòng bong vậy, đây chính là cha của đứa bé nhà mình . . . . . .
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, từ lúc bọn họ đợi ở chỗ này, không những không đến lôi kéo làm quen với Khương Nhiên, ngay cả một số cô gái đi qua chỗ bọn họ đều cố ý tránh né giống như bệnh truyền nhiềm, cố gắng tránh né vị trí của bọn họ.
Lưu Diệp cũng có chút buồn bực, những người này rõ ràng nhìn bộ dạng Khương Nhiên đến ngây người, nhưng tại sao lúc đến gần anh lại như bị hù dọa.
Chẳng lẽ đối với mọi người bây giờ mà nói, uy danh Khương đại ma vương vẫn như trước không có giảm sao?
Lưu Diệp cũng nghiêng đầu quan sát Khương Nhiên ở bên cạnh, cảm khái người đàn ông hoàn mỹ lại tràn đầy nguy hiểm?
Ngược lại lúc này một người phụ nữ rất giàu kinh nghiệm bỗng tới gần, đi mấy bước tới trước mặt bọn họ.
Lưu Diệp cũng bị biểu cảm của đối phương làm kinh ngạc, dáng vẻ cô gái kia có chút khí thế bức người.
Hơn nữa hiển nhiên đối phương đi về phía Khương Nhiên, đối với Lưu Diệp cũng không nhìn một cái.
Trong lòng Lưu Diệp nói thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. . . . . . Người này không phải là muốn. . . . . . Phát động tấn công với Khương Nhiên chứ?
Đến lúc đó cô nên làm như thế nào nói như thế nào đây. . . . . .
Lúc cô suy nghĩ lung tung, Lưu Diệp lại nghe được người phụ nữ kia vô cùng nghiêm nghị lên án: "Khương tiên sinh, tôi là quản lý trưởng của hiệp hội nhân quyền, tôi đã từng tra duyệt qua một số hồ sơ của ngài, tôi phát hiện trong sự kiện ở biển Lưu Ly, ngài đã từng tra tấn bức cung những dong binh bị bắt làm tù binh kia ở biển Lưu Ly, hơn nữa ngài sử dụng thủ đoạn rất khiến người ta phẫn nộ, đầu tiên là ngài bảo thủ hạ của ngài ném một người trong đó về phía kiến ăn thịt người, để các phạm nhân khác quan sát cả quá trình, sau đó ngài hứa hẹn với những người khác, chỉ cần bọn họ nói thật thì sẽ thả bọn họ một con đường sống, sau khi tất cả bọn họ nói thật, ngài cũng nhanh chóng ra lệnh thủ hạ của ngài giết chết toàn bộ những người còn lại."
Khương Nhiên giống như không nghe được những lời đó.
Mặt của Lưu Diệp cũng xanh như tàu lá, chuyện như vậy thật có chút ngoài dự liệu của cô, cô không ngờ ở nơi này còn có thể gặp phải phần tử bày ra dáng vẻ của phái nhân quyền.
Hơn nữa không riêng gì tổ chức nhân quyền này.
Rất nhanh đại biểu của Liên minh phương Tây cũng tới.
Phải nói sự kiện trên biển Lưu Ly còn có thể nói thành Khương Nhiên trừ bạo an dân, đối với kẻ ác lấy bạo chế bạo, nhưng đến Liên minh phương Tây này, hoàn toàn không có bất kỳ cớ gì rồi.
Lưu Diệp nghe nam tử trung niên đại biểu Liên minh phía Tây đó, dùng lời nói đau xót trách móc Khương Nhiên không có nhân tính, ngang nhiên sử dụng vũ lực với dân chúng tay không tấc sắt . . . . . .
Lần này cuối cùng Lưu Diệp cũng hiểu, cho dù dáng dấp Khương Nhiên có khá hơn nữa, đẹp trai nghịch thiên hơn nữa, thì vẫn có một khoảng cách không cách nào vượt qua đặt ở bên kia, đó chính là danh tiếng ma vương chiến tranh kinh khủng khiến người ta kinh sợ còn hơn khuôn mặt anh.
Hơn nữa Khương Nhiên thật sự là loại nhân vật danh bất hư truyền, cho dù khuôn mặt nghịch thiên hơn nữa cũng không cứu vớt được.
Rất nhanh Lưu Diệp cũng không biết những người kia từ đâu xuất hiện, người này tiếp theo người kia, tất cả đều bao vây bọn họ, bọn người đó đều lên án bằng máu và nước mắt, bọn người đó đều là loại không dễ đụng, hơn nữa một người kích động hơn một người.
Qủa thực giống như mở buổi biểu diễn phê bình dành riêng cho Khương Nhiên.
Lưu Diệp cũng nhìn đến sửng sờ.
Hơn nữa cô nghiêng tai nghe như vậy, ngay cả vài sự kiện trong này mà nói, Khương Nhiên cũng thật sự là đao lạnh lùng rất không có tính người!
Người khác gọi anh là Ma vương đúng là không có oan chút nào!
Lưu Diệp cũng bị liên lụy, cô thật muốn rời khỏi nơi này, nhưng Khương Nhiên vẫn không có ý đó, Lưu Diệp cũng xấu hổ không ngẩng đầu lên được buồn bực ở đó.
Ngược lại Khương Nhiên đang bị những người đó bao vây chặn đánh, bị chất vấn nhiều vấn đề như vậy, sắc mặt vẫn như thường.
Vừa không cáu cũng không giận, thái độ đối với những người đó càng như không đáng nhắc tới.
Dần dần những người đó giống như từng quyền đánh vào bông vải vậy.
Chỉ là một lúc lâu sau, ngược lại, cuối cùng Khương Nhiên cũng có động tác, hiếm khi anh chủ động nói một câu.
Chỉ là trong giây phút nói ra câu nói kia, những công chức kháng nghị kia tức giận đến mức mặt mũi méo xệch.
Bởi vì Khương Nhiên vốn không để ý những người đó, chỉ hạ thấp thể diện, nhẹ giọng hỏi Lưu Diệp một câu: "Có muốn ăn gì không, anh đi lấy."
"Hả?" Lưu Diệp vẫn luôn buồn bực có chút ngây ngẩn cả người.
Lần này cô đi ra ngoài không thể ăn gì, bởi vì từ lúc sinh con xong, bụng cô phồng lên một khối, lần này vì mặc lễ phục xinh đẹp một chút, cô cố ý nhịn đói đi đến.
Hiển nhiên Khương Nhiên một mực chú ý tình trạng ăn uống của cô.
Lưu Diệp cũng ồ một tiếng gật đầu một cái.
Lần này đám người kháng nghị bao quanh bọn họ kia bị nhục nhã vô cùng, dáng vẻ giống như muốn ăn sống bọn họ.
Chỉ là lúc Khương Nhiên đi tới, một màn kỳ dị lại xuất hiện.
Khương Nhiên còn chưa đi đến gần, những người đó lại bị dọa né tránh.
Trong nháy mắt những người đó luống cuống tay chân, chỉ hận không mọc thêm ba cái chân để tránh né người này.
Khương Nhiên cũng lười nhìn những người đó, đến khu thức ăn lạnh, cẩn thận chọn mấy thứ Lưu Diệp thích ăn đặt ở trong khay.
Chờ anh trở về đặt cái khay ở một bên bàn của Lưu Diệp.
Lưu Diệp ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, những ánh mắt kháng nghị từ bốn phương tám hướng, đừng nói là ăn những món ăn lạnh kia, cô cũng cảm thấy mình có lỗi với nhân loại có lỗi với chính phủ, đặc biệt làm sao lại có thể không biết xấu hổ ăn thực phẩm Đại Vương khủng bố đưa tới đây. . . . . .
Cô cũng sẽ không động vào những thứ đó.
Ngược lại vào lúc này, người chủ trì vẫn luôn duy trì trật tự điều chỉnh không khí trước đó, chợt cảm xúc kích động hô một nhóm tính từ.
Lưu Diệp biết những điều kia, mỗi lần có người quan trọng đi vào người chủ trì cũng sẽ hô một hai câu, nhưng mà lần này bởi vì tốc độ hô của người chủ trì quá nhanh rồi, cô không nghe rõ người chủ trì hô cái gì.
Chỉ là đợi lúc cô nhìn sang, Lưu Diệp thật cảm thấy nơi này hơi cường điệu quá.
Vô số ánh đèn tụ tập tại vị trí cửa ra vào không nói, ngay cả âm nhạc cũng thay đổi.
Đột nhiên tình cảnh thay đổi trang nghiêm hẳn lên, quả thực giống như nghênh đón Quốc vương.
Hơn nữa, cuối cùng lần này Lưu Diệp cũng nghe rõ người chủ trì báo ra tên người rồi, người tới là Hà Hứa Hữu Tiễn.
Aiz, người tên Hà Hứa Hữu Tiễn này thật khoa trương, Lưu Diệp nhanh chóng đứng lên từ chỗ ngồi, chờ nghênh đón anh.
Chỉ là, người đầu tiên đi vào cũng không phải Hà Hứa Hữu Tiễn gì đó, Lưu Diệp cách khá xa, không thể thấy rõ ngũ quan người nọ.
Nhưng người nọ vừa xuất hiện, cô lại chợt nín thở.
Bởi vì người nọ cho cô cảm giác quá quen thuộc!
Từ lúc đi đến thế giới này, cô vẫn muốn đi thăm dò tình trạng của Dã Thú, nhưng mặc kệ cô tra thế nào cũng không có tra được. . . . . .
Cô còn cho là Dã Thú giống với phần lớn người bình thường, biến mất ngay cả dấu vết cũng không có.
Nhưng lúc này người đứng ở đằng kia rất giống Dã Thú.
Lưu Diệp cẩn thận suy nghĩ trước, đã ức chế không được kích động vọt tới, động tác của cô quá lỗ mãng rồi, đến nỗi cũng không nhớ đến bên cạnh còn có thức ăn và nước trái cây Khương Nhiên lấy cho cô, cô không quan tâm liền tung những thứ đó xuống đất, giữa âm thanh sét đánh loảng xoảng, động tác của cô không chỉ không giảm bớt, ngược lại tăng nhanh.
Cô không cố kỵ hình tượng xông ra ngoài, lướt qua một tầng lại một tầng bức tường người kháng nghị, cô dùng sức chen vào.
Những người kháng nghị kia đều bị cô chợt nóng nảy hù sợ, không biết là xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa lúc cô xông ra, bởi vì cô gây ra động tĩnh quá lớn, không riêng gì những đoàn người kháng nghị kia, ngay cả những người khác cũng chú ý tới bộ dạng của cô.
Lưu Diệp thở hổn hển, không ngừng xuyên qua những tường người đó, không ngừng chen ra từ trong đám người, cuối cùng cô chạy tới trước mặt người kia. . . . . .
Nhưng trong nháy mắt đó, Lưu Diệp cũng dừng lại.
Bởi vì Dã Thú đứng ở trước mặt cô. . . . . . Không, Lưu Diệp không dám khẳng định người này nhất định là Dã Thú. . . . . .
Anh mặc lễ phục tinh xảo đứng ở đó, năm tháng mài dũa góc cạnh trên người của anh, người đàn ông đã từng mạnh mẽ đó, năm tháng lắng đọng trở nên kín kẽ trầm ổn, giống như rượu sau khi lên men. . . . . .Hương rượu thay đổi tỏa ra. . . . . .
Lúc này người đứng ở trước mặt cô không bao giờ là Dã Thú kia nữa.
Hơn nữa năm tháng để lại dấu vết trên mặt của anh.
Người đã từng là Dã Thú, đã không còn là người đàn ông hơn hai mươi ấy, anh biến thành một người khác.
Thế nhưng Dã Thú xa lạ này, thời điểm nhìn thấy cô, lại rất nhanh lộ ra vẻ mặt vui mừng, ánh mắt anh nhìn về phía cô giống như xuyên qua thời không, không có một tia do dự hay thay đổi.
Đây vẫn là Dã Thú dịu dàng nhìn cô như trước.
Không chần chờ hơn nữa, sau khi anh nhìn thấy cô, nhanh chóng làm một động tác quỳ gối xuống.
Anh quỳ một gối xuống trước mặt cô, đôi mắt bởi vì kích động cũng thay đổi đỏ bừng, anh đè nén kích động nói: "Điện hạ, ngài có khỏe không?"
Lưu Diệp đã kích động nói không ra lời, cô sửng sốt chừng năm sáu giây, mới rốt cuộc gọi ra ngoài: "Dã Thú. . . . . ."
Mặc dù đã làm mẹ, nhưng Lưu Diệp vẫn như con thỏ nhảy một cái, dường như nhảy nhào tới trong ngực của anh.
Anh vững vàng nửa quỳ ở đó, Lưu Diệp cúi người dùng sức ôm anh.
Hai người tách ra trăm năm mới gặp nhau, trong một khắc kia người có lòng vĩnh viễn dừng lại.
Ký giả có khứu giác bén nhạy tìm tới, chụp ảnh điên cuồng về phía hai người một trận.
Trong sự kích động Lưu Diệp hoàn toàn không để ý tới những người kia, ngay cả sau đó Hà Hứa Hữu Tiễn đi vào lúc nào cô cũng không chú ý tới.
Toàn bộ tinh lực của cô đều đặt ở trên người dã thú, cô kích động bản thân bất lực, vội vàng hỏi: "Cái người này, tôi nhớ cậu muốn chết! ! Cậu đã chạy đi đâu, cậu cũng hôn mê sao! ?"
Khi nói xong những lời đó, Lưu Diệp lại cảm thấy không thỏa đáng, dã thú trước mắt đã không phải là tiểu tử củng tuổi với cô kia, mặc kệ là cảm giác hay là bề ngoài, đều là một người đàn ông trầm ổn khiến người ta cảm thấy an tĩnh, vậy cô còn nói chuyện với anh như vậy thỏa đáng sao?