• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ (3 Viewers)

  • Chương 92

Edit: Cà Rốt Hồng
Beta: Minh + Cà Rốt Hồng
Tỉnh lại cùng với Lưu Diệp Khương Nhiên, người quen cũ cũng một người nối tiếp một người sống lại.
Trước kia bởi vì sức khỏe của Tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đặc không tốt, lần khôi phục này phải tốn rất nhiều thời gian.
Chỉ có điều cũng coi như là trong họa có phúc, trình độ y học hiện tại so với lúc ấy phát triển hơn rất nhiều, nghe nói thành viên tổ điều trị đã liên lạc với chuyên gia bên ngoài, cố gắng tìm kiếm biện pháp trị liệu cho anh ta.
Trong lúc Lưu Diệp ôm con giải sầu, có đi thăm anh ta một lần.
Chỉ có điều Phỉ Nhĩ Đặc này thật đúng là một người không được người khác chào đón, đừng nhìn dáng vẻ bên ngoài là của Điền Thất, nhưng khi vừa mới lên tiếng thì lại là những câu xuyên tim.
Miệng còn cay độc hơn đám phóng viên giải trí ngoài kia nữa, vừa gặp mặt đã nói với Lưu Diệp: "Ô, tôi nói này mẹ của mọi tội ác của hàng ngàn hàng vạn đàn ông xấu xí, cô vẫn chưa bị Khương Nhiên bỏ hả."
Lưu Diệp tức giận đáp trả nói: "Đàn ông cả người hoàn mỹ ở đâu cũng đều được hoan nghênh, người như anh vậy, tôi thấy lúc anh trị liệu thân thể thuận tiện cũng nên trị liệu luôn tâm tư thối rữa kia đi."
Chẳng qua là bây giờ người quen cũ thật sự không nhiều lắm, Lưu Diệp tức giận thì tức giận, có lẽ là do tác dụng di tình (di chuyển tình cảm), đối mặt với cái khuôn mặt giống nhóc Điền Thất như đúc, cô thật sự là không có biện pháp đá người này ra ngoài.
Chỉ là đợi đến lúc cô ôm con trở lại Hạ Cung, không biết là thế nào, những người quen cũ tỉnh lại cũng đều liên lạc với cô rồi.
Trước đó ở trên thời sự cô đã sớm thấy được tin tức Hà Hứa Hữu Tiễn tỉnh lại, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể nhận được điện thoại của tên nô lệ của đồng tiền nhất thế gian này rồi.
Hà Hứa Hữu Tiễn vẫn khôn khéo giống như trước kia, hơn nữa từ trước tới nay đều là vô sự bất đăng tam bảo điện (không có việc gì thì sẽ không tìm đến).
Tán gẫu mấy câu, rất nhanh câu chuyện chuyển sang hướng khác bắt đầu nói đến chuyện buôn bán mấu chốt.
Chẳng qua là không có xúi giục cô làm này làm nọ giống như trước kia, lần này người Hà Hứa Hữu Tiễn nghĩ đến hiển nhiên là không phải trên người cô rồi.
Không thể ngờ sau mấy câu tán gẫu, mở miệng chính là đàm phán chuyện kho tinh trùng, ở đó rất cao hứng báo cho cô biết: "Cô không biết hiện nay buôn bán tính tinh (tính chất, phẩm chất tinh trùng), kho tinh đã liệt quân đội nhà họ Khương vào chủng loại hạng nhất, bởi vì huyết thống trong quân đội nhà họ Khương rất thuần khiết, sức khỏe đều đứng đầu, chúng tôi khảo sát trên thị trường, 80% lựa chọn của phái nữ độc thân đang cân nhắc tinh trùng trong kho tinh, đều ưu tiên nghĩ đến quân đội nhà họ Khương. . . . . . Đây mới thật là cơ hội làm ăn cực lớn! Hi vọng cô có thể nắm bắt. . . . . ."
Khóe miệng Lưu Diệp có chút co giật, người này thật là cái gì cũng có thể bán, anh ta cho rằng đây là bán lừa bán ngựa cơ à. . . . . .
Lưu Diệp vội vàng cắt ngang anh ta nói: "Dừng lại dừng lại, loại chuyện này anh hãy tìm người có liên quan nói đi, tôi không có quyền thay người khác quyết định."
Sau khi Hà Hứa Hữu Tiễn vấp phải đinh cũng không có tức giận, ngược lại thừa nước đục thả câu nói với cô, "Nói tới thì, gia tộc Hà Hứa nhà chúng tôi có một đối tác rất quan trọng, vậy mà người nọ cũng là người quen cũ với cô đó, chỉ tiếc là vì quán tính ngủ của người đó, còn phải chờ một khoản thời gian nữa mới có thể tỉnh lại."
Lưu Diệp buồn bực hỏi: "Quán tính ngủ là cái gì? Hơn nữa người đó là ai, anh cũng đừng nước đục thả câu nữa, bây giờ nói cho tôi biết được chưa?"
"Quán tính ngủ chính là một người ngủ quá lâu quá thường xuyên, cơ thể sẽ sinh ra một loại quán tính, dưới tình huống cơ cấu giấc ngủ dừng lại, thân thể sẽ còn có một đoạn thời gian lâm vào trạng thái giả ngủ rất dài, nghe nói đối tác kia của tôi cứ mỗi mười năm sẽ thức tỉnh một lần, mấy năm nay anh ta cũng đã ngủ tới ngủ lui hơn mười lần rồi, cho nên quán tính ngủ sẽ lâu một chút, chỉ là rốt cuộc người này là ai, xin hãy cho tôi tạm thời giữ lại chỗ hấp dẫn, chẳng qua tôi bảo đảm, lúc cô gặp được anh ta nhất định sẽ thất kinh."
Lưu Diệp cũng không biết Hà Hứa Hữu Tiễn này đang bán cái nút gì, người quen?
Cô cẩn thận suy nghĩ cũng không nghĩ ra là ai, ngược lại có một người khiến cho Lưu Diệp kích động, đến nay lâu như vậy cô vẫn một mực cố gắng tìm dấu vết của Dã Thú, chỉ là mặc kệ cô cố gắng như thế nào cũng vẫn không tìm được, cô cũng liền hoài nghi có phải Dã Thú đã thay đổi tên họ rồi hay không, hoặc là Dã Thú đã có cuộc sống giống như người bình thường, bình bình đạm đạm cho nên thật sự không để lại cái gì. . . . . .
Hiện tại Hà Hứa Hữu Tiễn lại nhắc nhở cô, bỗng nhiên cô cũng có chút mong đợi.
Nhưng lại không dám mong đợi quá nhiều, ngộ nhỡ không phải là Dã Thú mà nói, cô nghĩ mình nhất định sẽ rất rất thất vọng.
Hơn nữa kể từ sau khi đến cái thế giới này, cô đều cố ý tránh tin tức của người quen trước kia, mặc kệ cuộc sống những người đó rầm rầm rộ rộ cỡ nào, hạnh phúc bao nhiêu, nhưng đối với cô mà nói có lẽ sẽ không còn được gặp lại rồi.
Bao gồm nhóc Điền Thất cũng thế, cô trừ cuộc đời nhìn như bình thản ra, tưởng chừng như không dám nhìn tường tận, mỗi lần đều sẽ cảm thấy tròng mắt ê ẩm.
Lưu Diệp cũng rất mau quên lãng chuyện này đi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.
Ngược lại qua không có mấy ngày, thì có chuyện đã tìm tới cửa.
Lúc trước chính phủ chỉ có một đại diện đơn phương xác nhận ý kiến của cô, nhưng thao tác cụ thể còn cần một vài thủ tục nữa.
Cho nên qua mấy ngày sau, chính phủ kia rất nhanh liền phái đại biểu chính thức yêu cầu cô chính thức ký văn kiện từ chức nữ hoàng.
Vốn là Lưu Diệp không coi ra gì, còn muốn để cho người nọ lấy những thứ đó ra là được rồi, cô tìm chút thời gian rảnh ký chẳng phải được sao, nào biết Khương Nhiên luôn thờ ơ đối với chuyện này bỗng nhiên sắp xếp một hành trình xuất ngoại cho cô.
Ngay cả xác định nhân viên cụ thể xuất hành và thời gian cũng giúp cô quyết định xong.
Lưu Diệp cũng rất kỳ quái, hơn nữa kể từ sau khi xác định ra thời gian, Lưu Diệp liền phát hiện Khương Nhiên bỗng nhiên thay đổi công việc lu bù lên.
Hơn nữa Khương Nhiên luôn luôn làm việc không đề phòng cô, chỉ cần cô muốn biết, cho dù là hỏi căn cứ cơ mật cao nhất Khương Nhiên cũng sẽ không che giấu nói cho cô biết, lần này thật sự không biết tại sao Khương Nhiên làm việc lại thần thần bí bí như vậy.
Đây là Lưu Diệp rèn luyện ra được, coi như nhìn thấy Khương Nhiên như thế, trái lại còn có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, lúc trêu chọc tiểu bảo bối, cô cũng sẽ không suy nghĩ lung tung.
Mặc kệ bên ngoài nói gì, cô đều bất vi sở động (không thay đổi dù một cử động nhỏ), không phải là có lòng tin đối với Khương Nhiên, mà là cô có nắm chắc, coi như chuyện xấu nhất xảy ra, cô cũng có thể bảo vệ mình toàn thân rút lui.
Nói trắng ra là hảo tụ hảo tán, chỉ cần đưa tiểu bảo bảo cho cô là được.
Sau khi đến ngày đó, Lưu Diệp đã rời giường rất sớm, đưa nhóc con cho nhân viên nuôi dưỡng đặc biệt, cô liền lên xe.
Bọn Quan Chỉ đi theo cô, chỉ là Chính Phủ Liên Bang bây giờ không giống như Chính Phủ trước đây, quân cảnh ở trước cửa ra vào làm công tác bảo an đều là súng vác vai, đạn đã lên nòng, lúc này đều là mấy người nữ sinh mặc đồng phục vóc dáng to cao.
Mang theo phù hiệu đeo tay, những quân cảnh súng vác vai, đạn đã lên nòng trước đây cũng không làm nên chuyện, lần này mấy người phụ nữ sạch sẽ gọn gàng này lại làm được.
Mặc kệ bọn Quan Chỉ nói cái gì, những đội quân tóc dài đó đều bất vi sở động (không hề cử động), mỗi người đều làm tròn bổn phận, không có chút nào bị nam sắc mê hoặc, vẫn cứ ngăn chặn những người không có liên quan này ở bên ngoài.
Bọn Quan Chỉ đều ỉu xìu, trước kia bọn họ còn có thể la lối om sòm hù dọa uy hiếp những bảo an chính phủ kia một chút, nhưng bây giờ người đưa công văn đến, còn có một đám phụ nữ tới như vậy. . . . . .
Bọn họ có thể vung quyền đánh phụ nữ ư?
Lại nói Lưu Diệp không phải là loại người muốn tranh giành thế giới, Lưu Diệp vừa thấy tư thế này, bèn nói một tiếng với bọn Quan Chỉ, thoải mái một thân một mình đi vào.
Chỉ là sau khi vào tòa nhà chính phủ, Lưu Diệp rất nhanh liền phát hiện chỗ này không thân thiện với cô.
Cô cũng không nghĩ tới hoạt động lần này sẽ có phát sóng trực tiếp.
Mặc dù trước đó rất bề bộn, nhưng đợi sau khi cô đi vào đại sảnh mới phát hiện chỗ này vẫn bị người chia ra làm hai bộ phận như cũ.
Một bộ phận là thời đại mới, một bộ phận là thời đại cũ.
Mà cô chính là đại diện thời đại cũ, lúc cô đi tới, liền nhìn thấy bên cạnh mình đều trống không, chỉ có một cái ghế của cô.
Mà ngồi diện là vô số viên chức chính phủ đấy.
Dưới loại tình huống bước qua thời đại này, không riêng gì viên chức chính phủ mà một số tổ chức dân chủ nhân quyền cũng đều có mặt.
Lưu Diệp thật sự rất muốn trì hoãn một chút, như thế cô có thể không cần nhìn vẻ mặt coi thường trên mặt của những người đó rồi.
Trôi qua trừ thời gian ra, còn có những thứ ủng hộ cùng kính yêu kia. . . . . .
Vô số hân hoan reo hò, và những hoa tươi vung vẩy về phía cô, còn có những pháo mừng không đủ bán kia, người phụ nữ đã từng được vạn chúng mong đợi yêu thích, lúc này từ đầu đến cuối đứng ở trước mặt của công chúng.
Cô chẳng hề xinh đẹp, cũng không có nhiều ưu tú, thậm chí vẻ mặt của cô đang khẩn trương lúng túng.
Văn kiện cần ký rất nhiều.
Lưu Diệp ngồi ở vị trí kia, cô không muốn đối phương đưa qua cái gì liền trực tiếp ký tên, ngay từ lúc chấp chính, cô liền dưỡng thành cái thói quen này, mặc kệ là văn kiện gì, chỉ cần đưa tới trước mặt cô, cô sẽ phải xem kỹ hiểu rõ, mới có thể ra quyết định.
Cho dù là những thứ nội dung khó hiểu kia, hay là những con số rườm rà kia, cô đều sẽ cố gắng tìm hiểu. . . . . .
Nhưng thói quen này rất nhanh liền kéo chậm trình tự tiến trình.
Có lẽ là không nhìn trúng thái độ nghiêm túc như vậy của cô, một số người cung cấp thông tin và chuyển văn kiện cho cô cũng cần phải giống thế, đoán chừng cũng đã đánh tan thứ tự những tài liệu kia.
Bên này chỉ có một mình Lưu Diệp, hơn nữa cô thật sự không ngờ văn kiện cần ký sẽ nhiều như vậy.
Cô luống cuống tay chân, tóc vốn được chải chỉnh tề cũng bị rơi tản ra, cô nhanh chóng xem văn kiện.
Thật ra tốc độ của cô không tính là chậm, nhưng không chịu nổi những người đó đối với cô một chút kiên nhẫn cũng không có.
Mới đầu những người đó còn rụt rè không nói cái gì, chờ thời gian sau đó, thì có mấy người tánh tình nóng nảy không nhịn được thúc giục cô.
Lưu Diệp có thể cảm giác được những người đó không thân thiện.
Hôm nay cô thật sự bị đánh trở về nguyên hình, cô hít sâu một cái tĩnh tâm lại, động tác lật xem văn kiện từ đầu đến cuối không có một tia rối loạn.
Nhìn văn kiện nhiều như vậy, ký văn kiện cho tới trưa, chờ Lưu Diệp đi ra khỏi tòa nhà chính phủ, cả người đều thẫn thờ.
Hơn nữa cũng thật là xui xẻo, cô không ngờ còn có ký giả chờ ở cửa nữa, cô mới từ bên trong ra ngoài, vô số đèn flash sáng loáng nhằm về phía cô, kết quả một chân cô không có bước vững từ trên bậc thang té xuống.
Bậc thang cũng không cao, nhưng tư thế kia quá khó coi, miệng gặm bùn không nói, cô còn té ngã từ trên xuống dưới, váy càng bị lật lên cao lộ ra quần lót bên trong, mặc dù không coi là lộ quang, nhưng. . . . . .
Lưu Diệp vừa được bọn Quan Chỉ nâng đứng dậy, vừa suy nghĩ buồn nôn muốn chết, đặc biệt ngày mai khẳng định sẽ có truyền thông vô lương dùng cái này làm tựa đề!
Nữ vương thối vị lộ quần lót nhất định là không chạy khỏi.
Cái này làm Lưu Diệp phiền muộn, mới vừa nói nhanh lên xe chạy mau, thì bỗng nhiên có người gọi cô một tiếng.
Lưu Diệp buồn bực nhìn mấy người đó, mấy người đó đều mặc âu phục, nhìn dáng vẻ ở đâu cũng rất nghiêm túc.
Cô thì ngây ngẩn cả người, ngược lại trong đám người kia có một người lớn tuổi cầm cặp công văn đi tới.
Vẻ mặt của người nọ có chút nghiêm túc, Lưu Diệp thoáng cái liền khẩn trương.
Người kia cũng không nói mục đích của mình, đầu tiên chỉ cùng Lưu Diệp xác nhận một vài việc, hơn nữa sau khi lấy được câu trả lời, vẫn còn rất khách khí yêu cầu Lưu Diệp tốt nhất đưa ra một tờ giấy chứng nhận.
Bởi vì thái độ đối phương rất khách khí thành khẩn, Lưu Diệp vừa mới lấy được thẻ cư dân bình thường từ tòa nhà chính phủ kia ra, nên cô cũng liền lấy chứng minh cư dân mới có được đó ra, đưa cho người nọ nhìn một chút.
Sau khi chính thức xác nhận xong, rốt cuộc người nọ mới móc ra một phần đồ, đưa tới trước mặt của Lưu Diệp nói: "Chào cô, Lưu nữ sĩ, đây là quà tặng con của cô để lại cho cô. . . . . ."
Ai?
Con?
Lưu Diệp có chút phản ứng không kịp, con, con của cô ở đâu ra?
Người nọ nhanh chóng tìm hình ra, nhắc nhở Lưu Diệp: "Đây là hình của tiên sinh."
Lưu Diệp buồn bực nhận lấy nhìn một cái, lại phát hiện người trong hình rất xa lạ, thật sự một chút ấn tượng cô cũng không có.
Cô liền lắc đầu một cái, tự nhủ không phải người này lầm người chứ, còn đùa dai với cô?
Người nọ cũng không nói cái gì, chỉ chậm rãi giải thích với cô: "Lý tiên sinh ở trong viện nuôi dưỡng cô xây dựng lớn lên, bởi vì thành tích ưu tú, còn từng nhận được học bổng mấy lần. . . . . . Bản tự truyện cô viết trước đây là sách Lý tiên sinh thích nhất, ông ấy đã từng nói với con cháu đời sau của ông ấy, món điểm tâm năm đó cô cho ông ấy ăn là món ngon nhất trên thế giới, sau khi trưởng thành, ông ấy một mực cố gắng phục hồi mỹ vị lúc đó, cũng vì vậy mở ra một cửa hàng bánh ngọt, bởi vì người tiêu thụ phái nữ tăng nhiều, nên chi nhánh ông ấy mở càng ngày càng nhiều. . . . . ."
Lúc này Lưu Diệp mới có chút bừng tỉnh hiểu ra, cô đã chú ý tới những ký hiệu trên quần áo của người này rồi, đây không phải là ký hiệu của đại lí lớn nhất đương thời sao?
Người sáng lập cái đại lí này, đã từng ăn bánh ngọt cô làm sao?
Lúc trước cô cho là có rất nhiều trẻ con nên đã làm cái đó, có lúc mình không tiện đi ra ngoài, sẽ tìm Dã Thú giúp cô đưa ra ngoài. . . . . .
"Đây là di chúc ông ấy để lại, 10% cổ phần cửa hàng bánh ngọt IF, ông ấy để lại cho mẹ của ông ấy, cũng chính là cô, đây là ông ấy lấy tư cách là con của cô tặng quà cho cô, hi vọng cô có thể tiếp nhận."
Vành mắt Lưu Diệp thoáng cái liền đỏ lên, cô không ngờ sau một thời gian khá dài trôi qua, còn có người nhớ tới cô.
Cô hít mũi một cái. . . . . .
Cô cũng không hiểu, trong lúc đang nói chuyện, cũng không biết nói làm sao, Lưu Diệp liền phát hiện bên cạnh cô không biết từ lúc nào đã sớm bị rất nhiều người vây quanh.
Hơn nữa những người đó cũng giống như luật sư đại lý bánh ngọt IF này, đều có mục đích giống nhau.
Chẳng qua là phần lớn người trong đó Lưu Diệp cũng không có ấn tượng, cô không nhớ rõ những đứa bé cô đã từng giúp kia, trong trí nhớ của cô chỉ nhớ những đôi mắt thật to, còn có bàn tay ấm áp nhỏ bé, bọn họ đang nhìn cô. . . . . .
Qua thật lâu sau, rốt cuộc Lưu Diệp cũng nhận ra một đứa bé, là đứa bé một mắt cô đã từng cứu trợ, từng nói với nó đứa trẻ sinh trưởng bình thường cũng không phải là đều mạnh khỏe, hơn nữa khi trời cao đóng một cánh cửa, nhất định sẽ mở ra một cánh cửa khác. . . . . .
"Bởi vì thân thể Ngải tiên sinh khiếm khuyết, nên sau đó mở công ty đồ dùng cho người khuyết tật, hiện tại trung tâm phục hồi chức năng rất nổi danh chính là sản nghiệp của Ngải tiên sinh, ông ấy mang ba khu trung tâm phục hồi chức năng tặng cho cô."
Tay Lưu Diệp có chút run lên, thời điểm vừa rồi ở bên trong ký những văn kiện kia, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, nhưng cũng không kích động và cũng không khẩn trương.
Nhưng bây giờ ngay cả bút cô cũng đều cầm không được.
Cô hít sâu một cái, nhưng hai mắt đầy nước mắt làm thế nào cũng không ký được tên của mình. . . . . .
Vô số văn kiện đưa tới.
Cô không kìm chế được nước mắt chảy xuống, rất vô dụng khóc lên.
Cô nghĩ tới những đứa bé nho nhỏ kêu cô là mẹ của bọn chúng. . . . . .
Lúc cô làm tất cả những thứ này chưa từng suy nghĩ bất cứ điều gì. . . . . . Cũng đã từng có một chút xíu hối hận, thậm chí lúc ở bên trong ký những tài liệu kia, còn suy nghĩ, nếu như lúc ấy có thể vì đời sau của mình mưu đồ chút gì đó, có lẽ mình bây giờ cũng sẽ không chật vật như vậy rồi. . . . . .
Sau đó có một vị ký giả ở tại chỗ có lẽ là cảm động với trường hợp đó, sau những bản tin nữ vương lộ quần lót, người này viết một bài tin tức thế này《 người mẹ trở về 》.
Anh ta miêu tả cặn kẽ tình hình ngày đó, vô số gia tộc vì mẹ của mình dâng lên quà tặng, người phụ nữ khiến cho thế giới thất vọng này, trong nháy mắt trở thành người giàu có nhất trên thế giới.
Nhưng cô vẫn là người như trước kia, cũng không có vì vậy mà thay đổi cái gì khác, cô chỉ cúi đầu, không ngừng nói cám ơn.
Bài tin tức viết rất đơn giản rất mộc mạc: "Chúng ta cho rằng mẹ là cái dạng gì, là mỹ lệ hào phóng, là phú khả địch quốc (sung túc giàu sang), hay là phong hoa tuyệt đại (ý chỉ nét đẹp như đóa hoa rung rinh trong gió, đầy sức sống, xinh đẹp, không ai sánh được), nhưng có lẽ bà chỉ là người phụ nữ bình thường trước bếp lò kia, sẽ mềm yếu, sẽ càu nhàu, cũng có khả năng hoàn toàn không thể tôn xưng mỹ lệ, nhưng thứ bà dành cho ta là thứ bất luận kẻ nào cũng không có cách nào thay thế. . . . . ."
Nhưng mà tối hôm đó chờ Lưu Diệp lại trở lại Hạ Cung lần nữa, thời gian đã không còn sớm.
Bụng cô đói kêu vang, tâm tình cũng phập phồng lên xuống, chỉ là không biết vì sao sau khi cô đi vào Hạ Cung lại phát hiện bên trong hoàn toàn không có mở đèn.
Nhưng ở tại cửa ra vào lại có giày của Khương Nhiên.
Đây là Khương Nhiên thấy thời gian không còn sớm, tự mình đi ngủ trước sao?
Lưu Diệp liền có chút mất mác, cô còn tưởng rằng Khương Nhiên sẽ chờ cô trở lại cơ, không ngờ Khương Nhiên đã đi ngủ sớm, cô vốn còn muốn ăn cơm xong rồi đón nhóc con, bây giờ nhìn lại hay là chờ ngày mai thôi.
Vì không quấy rầy đến Khương Nhiên, cô bèn rón rén đi vào bên trong, nghĩ lặng lẽ đi rửa mặt sau đó đi ngủ.
Kết quả cô mới vừa sờ tới cửa phòng vệ sinh, bỗng cảm giác sau lưng có cái gì đó sáng lên một cái.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, sau đó Lưu Diệp liền nhìn thấy một màn làm cho người ta giật mình.
Trên bàn ăn sau lưng cô, lúc này thế mà lại đốt một cây nến.
Khương Nhiên đã cất diêm vào, tay anh chống càm nhắc nhở cô: "Rửa tay xong tới dùng cơm."
Lưu Diệp liền có chút mơ hồ, trong lòng thầm nói đây là bị cúp điện sao?
Nhưng mà không thể đâu, lúc cô trở về không nhìn thấy có chỗ nào tắt đèn, hay là đường dây ở Hạ Cung khác với những nơi khác?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom