-
Chương 100
Edit+ Beta: A Cửu
Lúc Lưu Diệp trở lại thì vẫn chưa muộn, Quan Chỉ nói là đón cô sớm.
Có điều khi cô ngồi xe đi qua con đường trên phố nhỏ, vẫn bị sự tươi đẹp hai bên đường hấp dẫn, kiến trúc ở nơi này hệt như một thành phố ven chân núi nên nhìn khá cổ kính, nhà cửa ven đường nhỏ bé đến mức như có thể bỏ vào túi, nhìn từ xa sẽ không thể thấy được thứ gì, nhưng sau khi lạc vào thế giới kì lạ này, lại cảm thấy vô cùng thú vị.
Song cô không có nhiều thời gian để ngắm, chờ tới khi xe đến nơi, cô liền bị đám người Minh Lan lôi vào như ong vỡ tổ.
Vừa chải tóc vừa trang điểm, phải kịp trước lúc buổi lễ bắt đầu, đám người Minh Lan không ngừng giúp cô sửa sang lại những chỗ còn chưa ổn, cuối cùng cũng đến giờ, mấy người... bạn gái kia mới giúp cô chậm rãi bước ra ngoài.
Váy dài qua đầu gối, kết hợp với áo lưu tô (áo có tua).
Khương Nhiên lại mặc một thân quân phục, đến lúc cô tới gần, anh hơi cúi người, vươn cánh tay về phía cô.
Cô khoác tay lên cánh tay anh, tim đập rộn.
Hít một hơi thật sâu, cô theo anh bước lên bục dưới ánh mắt của mọi người.
Sân khấu rất lớn, từ lúc bọn họ xuất hiện, pháo hoa không ngừng được khai hỏa, cả bầu trời cũng bị nhuộm hồng.
Buổi lễ rất long trọng, thậm chí còn có cả quân đội để giữ trật tự.
Đám người Minh Lan ló đầu ra nhìn cũng bị cảnh tượng nghiêm túc này làm cho kinh ngạc, làm người thiết kế hôn lễ, cả đám đã từng chứng kiến sân khấu, nhưng thế này...
Lẽ ra buổi hôn lễ này phải nên diễn ra thật vui vẻ mới đúng chứ?
Minh Lan thè lưỡi, chờ đến lúc Lưu Diệp trở vào để trang điểm lại, mấy cô gái mới xúm nhau, nhỏ giọng nói: "Ôi, hôn lễ của quân nhân đều như thế hết à?"
Lưu Diệp cũng không biết phải nói thế nào.
"Sân khấu lớn thật, đúng là khiến người khác căng thẳng... Nhưng sao lại không có lời tuyên thệ, chúc mừng người mới cưới?" Minh Lan luôn thích nổi bật không nhịn được mà nói thầm: "Vậy thì sao có thể gọi là hôn lễ chứ, có khi nào đầu người quản lý đã bị nước vào rồi không?"
Lưu Diệp vội nói: "Chắc là do phong tục mỗi nơi không giống nhau..."
Chẳng qua một hôn lễ như vậy, Lưu Diệp cũng không cảm thấy vui vẻ gì mấy, cô chỉ cảm thấy thật mệt mỏi, mỗi một khắc đều phải cẩn thận, không thể để sai lầm phát sinh.
Áp lực của cô cũng rất lớn.
Hơn nữa mỗi ngày cô đều có thói quen chơi với con một lát, cả ngày hôm nay bận rộn như thế nên vẫn chưa thể gọi điện được.
Lúc đợi tiệc, Lưu Diệp lén nấp trong phòng chờ, không nhịn được mà gọi điện cho viện nuôi dưỡng.
Có điều tiểu bảo bối còn nhỏ, không thể nói chuyện, chỉ có thể bập bẹ ê a vài tiếng vào trong điện thoại, tim Lưu Diệp như sắp tan chảy, lúc đầu cô chỉ muốn mang con ra ngoài, có điều viện nuôi dưỡng và đám người Minh Lan đều khuyên cô đi xa không tốt cho con, hơn nữa cô còn phải lo cho hôn lễ...
Nhưng nếu là hôn lễ như vậy, tâm trạng Lưu Diệp rất phức tạp.
Trong lúc cô đang ngẩn người, Khương Nhiên đã tìm thấy cô đang ngồi trong phòng chờ, cúi đầu nhìn cô một cái.
Lưu Diệp vội ngồi thẳng dậy, vì mới nói chuyện với con xong nên mắt cô vẫn còn hơi xót, dùng giọng mũi nặng nề giải thích: "Ngại quá, không phải em định trốn đâu, em chỉ nhớ con, nên gọi điện thoại hỏi chuyện bên kia thôi..."
"Có khỏe không?" Khương Nhiên lại không có chút ý trách móc cô.
Lưu Diệp ồ lên một tiếng: "Rất khỏe, hôm nay đã uống sữa rồi, còn ăn thêm chút thức ăn, cũng không khóc, chắc sắp ngủ rồi."
Khương Nhiên lại đưa tay tới trước mặt cô, trông dáng dấp có vẻ như sắp mang cô ra ngoài gặp người đứng đầu của trụ sở này.
Thật ra thì lúc trước khi giới thiệu cũng từng gặp qua, nhưng vì quá nhiều người, Lưu Diệp nghe đến mức váng đầu.
Lần này xem ra ngoài những quân nhân trong đang ở ngoài thì còn có vài thương nhân hay những nhà có thế lực ở địa phương cần phải biết đây.
Lưu Diệp đưa tay, chần chừ khoác lên.
Khương quay đầu lại nhìn cô, hệt như đang hỏi thăm.
Thật ra Lưu Diệp đã cố hết sức, cô đã sớm không còn là nữ hoàng thiên hô vạn hoán của năm đó, kể từ sau khi thân phận bị lộ, cô rất thích làm những chuyện nhỏ nhặt của người bình thường, tình cảnh lúc này khiến cô cảm thấy rất khó thích ứng.
Thấy Khương Nhiên nhìn mình, cuối cùng Lưu Diệp cũng phải cố tiếp dũng khí, chậm rãi nói: "Khương Nhiên... Em, em không bắt kịp bước chân của anh..."
Khương Nhiên vẫn để tay ở vị trí cũ mà nói với cô: "Anh biết, anh sẽ đi chậm một chút."
Lưu Diệp chần chừ, cuối cùng cũng duỗi tay nắm lấy tay Khương Nhiên.
Sẽ có một vài người đàn ông thâm tình chân thành xem người phụ nữ của mình là duy nhất, nhưng cũng chỉ có những người đàn ông như vậy, sẽ không dừng lại để lưu ý bất cứ thứ gì.
Lưu Diệp cúi đầu đi vài bước cùng anh: "Vấn đề không phải là đi, chỉ là hai chúng ta không giống như người cùng thế giới... hệt như trong một bài hát, anh là chim bay trên trời, còn em, chỉ muốn bơi lội trong một dòng nước nhỏ... Vì vậy lúc chim muốn kiểm tra địa bàn thì phải nói là rất tốt, nhưng nếu còn lôi theo chú cá vàng nhỏ để nó đảm đương thì..."
Khương Nhiên dừng bước cau mày nhìn cô.
Lưu Diệp hít sâu một hơi, không biết khi những người vợ khác đối mặt với chồng mình sẽ thế nào, nhưng mỗi lần cô nói chuyện với anh cứ như đùa với mạng sống vậy.
Cô cố gắng tiếp thêm can đảm, tiếp tục nói: "Thật ra so với những hoạt động vừa rồi ngoài đó, còn có bữa tiệc sắp bắt đầu kia, em vẫn thích con phố ăn nhẹ trong ngôi thành cổ này, còn có phong tục, bánh ngọt phong phú nơi này..."
Mới vừa rồi khi đám Minh Lan trang điểm cho cô, cô nghe bọn họ nói, lúc cô đến liên minh phía tây, đám người Minh Lan đã chạy đi tham quan một vòng, còn nói vì buổi lễ này cũng chính là dịp hiếm có của phố ăn nhẹ, hơn nữa còn có thứ gì gọi là gia niên hoa...
Lưu Diệp nghe xong cũng rất thích, còn bảo đám Minh Lan không cần phải ở cạnh cô, muốn đi chơi thì cứ đi.
Có điều đám Minh Lan vừa đi, Lưu Diệp mới cảm thấy cô đơn.
Hệt như người khác còn ở đây thì mình cảm thấy thật nhàn rỗi, hết lần này tới lần khác đều muốn làm thêm giờ vậy.
"Em chính là loại phụ nữ sẽ bị khu phố ăn nhỏ đó hấp dẫn, còn anh, là một bậc vĩ nhân, em... chỉ là chú cá nhỏ trong dòng sông nhỏ mà thôi, ngay cả việc có con cũng rất phiền phức..." Lưu Diệp cũng không biết mình muốn biểu đạt điều gì, cô cứ nói liên miên.
Đối với Khương Nhiên mà nói, nghe Lưu Diệp nói dông nói dài còn khó khăn hơn phân tích tình hình chiến sự gấp trăm lần, vì nó không hề có trọng điểm.
Từ trước đến giờ khi cô gái này nói chuyện đều nghĩ gì nói đó, rối rắm ngổn ngang, trong mỗi một ý đều có thể rút ra nhiều ý khác...
Có điều dường như cuối cùng anh cũng đã chộp được một chút của thứ được gọi là trọng điểm gì trong đám thông tin phức tạp kia.
Lần này anh không mang cô đến phòng tiệc mà kéo cô đến trước phòng ngủ.
Lưu Diệp chỉ nghe Khương Nhiên vừa đi vừa gọi điện thoại cùng Quan Chỉ, hình như đang dặn dò Quan Chỉ đi xã giao gì đó, sau đó lại gọi cho Sở Linh.
Chờ đến khi Sở Linh tới, Khương Nhiên đang giục Lưu Diệp thay quần áo bình thường, anh cởi bỏ quân phục, lấy đồ Sở Linh mang đến để thay.
Chờ đến khi chuẩn bị xong, Khương Nhiên lại lấy mặt nạ của nam và nữ.
Lưu Diệp biết nơi này có rất nhiều lễ hội, cũng có rất nhiều người mang mặt nạ đến vui chơi, hơn nữa cái mặt nạ này cũng rất đơn giản, chỉ che được nửa mặt mà thôi.
Nhưng có điều anh định làm gì?
Hơn nữa Khương Nhiên còn bảo cô phải thay bộ váy xinh đẹp ấy rồi đổi thành quần áo đơn giản là có ý gì?
Có một suy nghĩ nảy sinh, Lưu Diệp cũng bị suy nghĩ kia dọa sợ.
Không phải tên Khương Nhiên này định bỏ mặc đám người ở đây, mang cô đi dạo nơi được gọi là phố ăn nhỏ kia chứ?
Nhưng cô cảm thấy chuyện này đúng là không thể nào, có điều quần áo đã thay xong, Khương Nhiên còn bảo Sở Linh đổi chút tiền mặt.
Chờ đến khi Sở Linh rời khỏi, Lưu Diệp hồi hộp hỏi: "Khương Nhiên, anh định làm gì vậy?"
Khương Nhiên kiểm tra mặt nạ đang đeo trên đầu giúp cô.
"Đưa em đi dạo chợ đêm."
Lưu Diệp bị đáp án này dọa cho hết hồn, cô vội nói: "Nhưng nhưng..."
Cô căng thẳng chỉ đến chỗ phòng tiệc, nhiều người như thế còn đang chờ...
"Nhiệm vụ của anh không phải là khiến bọn họ vui vẻ" Khương Nhiên đánh giá quần áo giày dép trên dưới Lưu Diệp từ trên xuống dưới, sau đó nhíu mày, thúc giục cô: "Đổi giày đi, chỗ này đường đá nhiều, không cẩn thận thì mắt cá chân sẽ bị thương mất."
Lưu Diệp ôm ngực đi đổi dày, hoàn toàn bị kinh sợ vì câu nói giống hệt như suy nghĩ kia, nhiệm vụ của anh không phải là khiến bọn họ vui vẻ, có phải ý nghĩa ngầm trong đó là... Nhiệm vụ của anh chính là khiến cô được vui vẻ không?
Có Sở Linh đi theo, hai người cứ thần không biết quỷ không hay mà đi ra ngoài từ cửa sau.
Ngay cả nhân viên bảo an cũng ít đi nhiều, có điều chỉ là do Khương Nhiên đã ra lệnh cho bọn họ chỉ cần bảo vệ bên ngoài, không cần phải áp sát.
Hơn nữa lúc anh thay quần áo, đám nhân viên bảo an kia cũng đã thay đồ, dù có đi trên đường thì Lưu Diệp cũng không thể nhận ra.
Lưu Diệp chỉ cảm thấy tim đang đập thình thịch.
Chợ đêm còn cách chỗ này một đoạn rất xa, hơn nữa vì là khu vực cấm nên những buổi lễ hội dân gian kia đều cách xa nơi này trăm mét.
Có điều thừa dịp bóng đêm, hai người đã nhanh chóng tìm được những nơi trông như miếu thờ nhỏ kia.
So sánh với những buổi lễ tiệc của quân đội, hoạt động nơi dân gian đúng là thú vị hơn, Lưu Diệp phát hiện một việc rất kì lạ, có rất nhiều nhà đốt nến trên nóc.
Một hai nhà thì không có vấn đề gì, nhưng nhiều nhà như thế, mỗi nhà đều đốt thì quá kì lạ.
Bọn họ mang mặt nạ lẫn vào trong đám người.
Lưu Diệp luôn có cảm giác không thật, đầu người nhốn nháo, khắp nơi đều có cảnh tượng ồn ào náo nhiệt.
Có mùi thơm của thịt nướng thoảng qua.
Vì để mặc đồ đẹp, không phá hỏng lớp trang điểm trên mặt, buổi tối Lưu Diệp không đám ăn thứ gì, chỉ uống vài ngụm nước, lúc này vừa ngửi thấy mùi thì đã đói bụng.
Có điều trước khi mua mấy xiên nướng kia, bọn họ đã bị một quán ăn nhỏ đặc biệt bên cạnh hấp dẫn.
Chỗ kia có không ít người bu quanh, trên biển quảng cáo còn viết cái gì mà đặc sản chỉ có ở nơi này.
Sau khi tới gần, Lưu Diệp ngửi thấy mùi gì là lạ, có chút giống chao, cô chen lên rồi mua một xâu ra ngoài, nếm thử một chút, sau đó mặt liền biến sắc, thứ này thật khó ăn.
Ăn phải một thứ vừa nóng vừa có vị kì lạ, chẳng qua trong một khắc kia Lưu Diệp lại nảy sinh một suy nghĩ ranh mãnh.
Cô giơ xâu thức ăn lên trêu Khương Nhiên: "Này, muốn ăn không?"
Đương nhiên Khương Nhiên không hề chần chừ, mặt không đổi sắc cúi đầu cắn một miếng.
Lúc này Lưu Diệp mới nhớ tới chuyện khi người này huấn luyện cách sinh tồn ở nơi hoang dã, đừng nói tới chao, ngay cả thịt sống cũng ăn...
Dù khắp nơi đều là thức ăn ngon, nhưng sau khi bị giày xéo mấy lần, Lưu Diệp phát hiện khẩu vị của mình đã bị đầu bếp quân nhà họ Khương làm hư, thỉnh thoảng chỉ ăn được vài món ngon, một khi ăn nhiều, bụng và vị giác sẽ theo sát kháng nghị.
Lưu Diệp cũng chỉ có thể chịu đựng ăn chút đồ nhẹ lấp bụng cùng Khương Nhiên.
Song sau khi ăn no, Lưu Diệp lại muốn nếm thử vài thứ đồ ngọt, cô nghe đám người Minh Lan nói, ở nơi này có một loại đồ ngọt rất thú vị, vừa ngọt vừa mềm.
Sau khi tìm được một cửa hàng khá ổn, Lưu Diệp chọn một cái bàn rồi ngồi xuống, Khương Nhiên liền hỏi cô muốn ăn gì.
Có điều đây cũng là lần đầu Lưu Diệp tới đây, cô không biết có gì để ăn, liền xung phong nhận việc để Khương Nhiên ngồi lại: "Em đi mua, vừa đúng lúc em cũng có thể xem nơi này có gì ngon, đúng rồi, anh ăn gì."
"Tùy em." Tầm mắt của Khương Nhiên vẫn dừng lại trên người cô.
Lúc Lưu Diệp đi tới xem phần giới thiệu của đống đồ ngọt kia, bụng có hạn, có ngon cũng ăn không hết, cô đang do dự không biết nên chọn đậu đỏ hay xoài.
Cô gái phụ trách thu ngân cũng đi tới, cười híp mắt khen ngợi, nói với cô bằng vẻ mặt cường điệu hóa: "Ai, bạn trai chị thích chị lắm phải không, kể từ lúc chị đến đây anh ấy vẫn luôn nhìn chị đấy... Chị mau truyền bí quyết đi... sao có thể mê hoặc đàn ông tới mức này vậy. Hơn nữa vóc dáng bạn trai chị cao thật! Vóc người vạm vỡ đến thế... ở thế giới này... đàn ông như thế đúng là khó tìm mà..."
Lúc này Lưu Diệp mới quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Khương Nhiên đang nhìn sang chỗ mình.
Thoắt cái mặt cô đã đỏ ửng lên.
Cô ngồi xuống từ từ ăn đồ ngọt, không biết bởi vì thức ăn hay vì tâm trạng mà cảm thấy đồ ngọt trong miệng rất ngon, rất mềm, cô vừa ăn vừa xấu hổ.
Không biết từ lúc nào cô đã không còn sợ Khương Nhiên nữa.
Thật ra thì trước kia cũng không thể gọi là sợ, chỉ vì trong hoàn cảnh đó, nhìn người khác cung kính với anh, theo bản năng sẽ có tâm lý như số đông, hơn nữa thân phận còn thấp hơn anh, đứng trước mặt anh liền để lộ dáng vẻ phục tùng...
Nhưng chờ đến lúc anh thay đi bộ quần áo trên người, cứ thoải mái ăn đồ ngọt chung với cô, gió thổi lành lạnh, Lưu Diệp cảm thấy thật ra con người này chỉ là một người đàn ông...
Một người sẽ ngồi ăn đồ ngọt chung với cô, sẽ ăn luôn phần đồ ăn mà cô không thích, một người đàn ông khiến cô cảm thấy cảm động...
Hai người ra khỏi tiệm nước giải khát, Lưu Diệp lại nhìn thấy một loại bánh ngọt ven đường, nhìn các loại bánh đủ loại màu sắc được người ta làm thủ công, Lưu Diệp xem không chớp mắt.
Cô thích nhất là nấu nướng nên đứng xem rất lâu.
Khương Nhiên cũng không giục, chỉ yên lặng đứng cạnh cô.
Nhưng trên đường trở về, đám người Lưu Diệp lại đến những sân chơi ngoài trời kia.
Nơi này đầy tiếng người náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng la hét chói tai của người trẻ tuổi.
Lưu Diệp cũng bị một thứ trong đó hấp dẫn, đó là một nơi giống như nhà ma, trước quầy bán phiếu là một hàng dàng dài người trẻ tuổi đang xếp hàng.
Lúc đi học cô từng vào nhà ma một lần, nhưng không biết nhà ma ở thế giới này có dạng gì.
Thật sự cô chưa từng thấy qua, cũng rất hiếu kì.
Lưu Diệp nhao nhao muốn thử, cô kéo vạt áo Khương Niên, làm nũng: "Em vào chơi được không, Khương Nhiên, để em vào chơi đi... vui quá..."
Lúc này vẻ mặt của Khương Nhiên đã không còn có thể dùng từ nào để hình dung.
Nhưng lúc Khương Nhiên định vào cùng cô, Lưu Diệp lại ngăn anh, đùa gì thế, lúc chơi nhà ma lại mang tên đàn ông háo chiến nhất thế giới vào, cô sợ anh là đủ rồi, còn có gì vui nữa?
Lưu Diệp khoát tay lên tiếng: "Không sao, em sẽ ra nhanh thôi..."
Rất nhanh xe nhỏ Lưu Diệp ngồi lên đã khởi động, bắt đầu chậm chạp đi vào trong, Lưu Diệp không ngừng vẫy tay với Khương Nhiên đang ở bên ngoài.
Có điều vừa vào được một đoạn ngắn, Lưu Diệp đã phát hiện chiếc xe nhỏ này không hề có dấu hiệu ngừng lại, cô vội vàng nín thở thầm nói với lòng chắc sắp có mấy người dọa ma xuất hiện.
Cô căng thẳng đến mức cổ cũng cứng đờ, sau đó liền nhìn thấy vài bóng đen tiến tới phía mình, cô hoảng sợ kêu lên: "Các người đừng có làm quá!! Tôi biết các người chỉ đang hóa trang thôi..."
Kết quả hành động của mấy người đó không hề dừng lại mà nhanh chóng nhảy vào trong xe của cô, đang lúc cô đang suy xét xem thử có phải đám người này đã quá phận rồi hay không, Lưu Diệp lại cảm thấy miệng mình bị siết, có gì đó đang chặn miệng cô, tứ chi cũng bị người khác kìm lấy.
Cuối cùng lúc này Lưu Diệp cũng kịp phản ứng, những người này không phải là nhân viên làm việc trong nhà ma!
Cô cố vùng vẫy, sau đó chỉ nghe thấy những âm thanh hỗn loạn, những người đó không hề do dự cởi đồ của cô, trong một khắc kia sự sợ hãi của Lưu Diệp đã lên đến đỉnh điểm.
Nhưng cách một khoảng gần, rốt cuộc Lưu Diệp đã nhìn thấy dáng vẻ của họ, đó không phải là mấy tên trộm cướp hung ác gì, chỉ là vài người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Mấy người phụ nữ kia đè thấp giọng, giải thích với cô: "Phu nhân, chúng tôi tới để cứu cô! Đắc tội..."
Sau đó Lưu Diệp chỉ cảm thấy có gì đó như sương phun lên mặt mình, rất nhanh trước mắt cô đã tối sầm đi, hôn mê bất tỉnh.
Lúc Lưu Diệp trở lại thì vẫn chưa muộn, Quan Chỉ nói là đón cô sớm.
Có điều khi cô ngồi xe đi qua con đường trên phố nhỏ, vẫn bị sự tươi đẹp hai bên đường hấp dẫn, kiến trúc ở nơi này hệt như một thành phố ven chân núi nên nhìn khá cổ kính, nhà cửa ven đường nhỏ bé đến mức như có thể bỏ vào túi, nhìn từ xa sẽ không thể thấy được thứ gì, nhưng sau khi lạc vào thế giới kì lạ này, lại cảm thấy vô cùng thú vị.
Song cô không có nhiều thời gian để ngắm, chờ tới khi xe đến nơi, cô liền bị đám người Minh Lan lôi vào như ong vỡ tổ.
Vừa chải tóc vừa trang điểm, phải kịp trước lúc buổi lễ bắt đầu, đám người Minh Lan không ngừng giúp cô sửa sang lại những chỗ còn chưa ổn, cuối cùng cũng đến giờ, mấy người... bạn gái kia mới giúp cô chậm rãi bước ra ngoài.
Váy dài qua đầu gối, kết hợp với áo lưu tô (áo có tua).
Khương Nhiên lại mặc một thân quân phục, đến lúc cô tới gần, anh hơi cúi người, vươn cánh tay về phía cô.
Cô khoác tay lên cánh tay anh, tim đập rộn.
Hít một hơi thật sâu, cô theo anh bước lên bục dưới ánh mắt của mọi người.
Sân khấu rất lớn, từ lúc bọn họ xuất hiện, pháo hoa không ngừng được khai hỏa, cả bầu trời cũng bị nhuộm hồng.
Buổi lễ rất long trọng, thậm chí còn có cả quân đội để giữ trật tự.
Đám người Minh Lan ló đầu ra nhìn cũng bị cảnh tượng nghiêm túc này làm cho kinh ngạc, làm người thiết kế hôn lễ, cả đám đã từng chứng kiến sân khấu, nhưng thế này...
Lẽ ra buổi hôn lễ này phải nên diễn ra thật vui vẻ mới đúng chứ?
Minh Lan thè lưỡi, chờ đến lúc Lưu Diệp trở vào để trang điểm lại, mấy cô gái mới xúm nhau, nhỏ giọng nói: "Ôi, hôn lễ của quân nhân đều như thế hết à?"
Lưu Diệp cũng không biết phải nói thế nào.
"Sân khấu lớn thật, đúng là khiến người khác căng thẳng... Nhưng sao lại không có lời tuyên thệ, chúc mừng người mới cưới?" Minh Lan luôn thích nổi bật không nhịn được mà nói thầm: "Vậy thì sao có thể gọi là hôn lễ chứ, có khi nào đầu người quản lý đã bị nước vào rồi không?"
Lưu Diệp vội nói: "Chắc là do phong tục mỗi nơi không giống nhau..."
Chẳng qua một hôn lễ như vậy, Lưu Diệp cũng không cảm thấy vui vẻ gì mấy, cô chỉ cảm thấy thật mệt mỏi, mỗi một khắc đều phải cẩn thận, không thể để sai lầm phát sinh.
Áp lực của cô cũng rất lớn.
Hơn nữa mỗi ngày cô đều có thói quen chơi với con một lát, cả ngày hôm nay bận rộn như thế nên vẫn chưa thể gọi điện được.
Lúc đợi tiệc, Lưu Diệp lén nấp trong phòng chờ, không nhịn được mà gọi điện cho viện nuôi dưỡng.
Có điều tiểu bảo bối còn nhỏ, không thể nói chuyện, chỉ có thể bập bẹ ê a vài tiếng vào trong điện thoại, tim Lưu Diệp như sắp tan chảy, lúc đầu cô chỉ muốn mang con ra ngoài, có điều viện nuôi dưỡng và đám người Minh Lan đều khuyên cô đi xa không tốt cho con, hơn nữa cô còn phải lo cho hôn lễ...
Nhưng nếu là hôn lễ như vậy, tâm trạng Lưu Diệp rất phức tạp.
Trong lúc cô đang ngẩn người, Khương Nhiên đã tìm thấy cô đang ngồi trong phòng chờ, cúi đầu nhìn cô một cái.
Lưu Diệp vội ngồi thẳng dậy, vì mới nói chuyện với con xong nên mắt cô vẫn còn hơi xót, dùng giọng mũi nặng nề giải thích: "Ngại quá, không phải em định trốn đâu, em chỉ nhớ con, nên gọi điện thoại hỏi chuyện bên kia thôi..."
"Có khỏe không?" Khương Nhiên lại không có chút ý trách móc cô.
Lưu Diệp ồ lên một tiếng: "Rất khỏe, hôm nay đã uống sữa rồi, còn ăn thêm chút thức ăn, cũng không khóc, chắc sắp ngủ rồi."
Khương Nhiên lại đưa tay tới trước mặt cô, trông dáng dấp có vẻ như sắp mang cô ra ngoài gặp người đứng đầu của trụ sở này.
Thật ra thì lúc trước khi giới thiệu cũng từng gặp qua, nhưng vì quá nhiều người, Lưu Diệp nghe đến mức váng đầu.
Lần này xem ra ngoài những quân nhân trong đang ở ngoài thì còn có vài thương nhân hay những nhà có thế lực ở địa phương cần phải biết đây.
Lưu Diệp đưa tay, chần chừ khoác lên.
Khương quay đầu lại nhìn cô, hệt như đang hỏi thăm.
Thật ra Lưu Diệp đã cố hết sức, cô đã sớm không còn là nữ hoàng thiên hô vạn hoán của năm đó, kể từ sau khi thân phận bị lộ, cô rất thích làm những chuyện nhỏ nhặt của người bình thường, tình cảnh lúc này khiến cô cảm thấy rất khó thích ứng.
Thấy Khương Nhiên nhìn mình, cuối cùng Lưu Diệp cũng phải cố tiếp dũng khí, chậm rãi nói: "Khương Nhiên... Em, em không bắt kịp bước chân của anh..."
Khương Nhiên vẫn để tay ở vị trí cũ mà nói với cô: "Anh biết, anh sẽ đi chậm một chút."
Lưu Diệp chần chừ, cuối cùng cũng duỗi tay nắm lấy tay Khương Nhiên.
Sẽ có một vài người đàn ông thâm tình chân thành xem người phụ nữ của mình là duy nhất, nhưng cũng chỉ có những người đàn ông như vậy, sẽ không dừng lại để lưu ý bất cứ thứ gì.
Lưu Diệp cúi đầu đi vài bước cùng anh: "Vấn đề không phải là đi, chỉ là hai chúng ta không giống như người cùng thế giới... hệt như trong một bài hát, anh là chim bay trên trời, còn em, chỉ muốn bơi lội trong một dòng nước nhỏ... Vì vậy lúc chim muốn kiểm tra địa bàn thì phải nói là rất tốt, nhưng nếu còn lôi theo chú cá vàng nhỏ để nó đảm đương thì..."
Khương Nhiên dừng bước cau mày nhìn cô.
Lưu Diệp hít sâu một hơi, không biết khi những người vợ khác đối mặt với chồng mình sẽ thế nào, nhưng mỗi lần cô nói chuyện với anh cứ như đùa với mạng sống vậy.
Cô cố gắng tiếp thêm can đảm, tiếp tục nói: "Thật ra so với những hoạt động vừa rồi ngoài đó, còn có bữa tiệc sắp bắt đầu kia, em vẫn thích con phố ăn nhẹ trong ngôi thành cổ này, còn có phong tục, bánh ngọt phong phú nơi này..."
Mới vừa rồi khi đám Minh Lan trang điểm cho cô, cô nghe bọn họ nói, lúc cô đến liên minh phía tây, đám người Minh Lan đã chạy đi tham quan một vòng, còn nói vì buổi lễ này cũng chính là dịp hiếm có của phố ăn nhẹ, hơn nữa còn có thứ gì gọi là gia niên hoa...
Lưu Diệp nghe xong cũng rất thích, còn bảo đám Minh Lan không cần phải ở cạnh cô, muốn đi chơi thì cứ đi.
Có điều đám Minh Lan vừa đi, Lưu Diệp mới cảm thấy cô đơn.
Hệt như người khác còn ở đây thì mình cảm thấy thật nhàn rỗi, hết lần này tới lần khác đều muốn làm thêm giờ vậy.
"Em chính là loại phụ nữ sẽ bị khu phố ăn nhỏ đó hấp dẫn, còn anh, là một bậc vĩ nhân, em... chỉ là chú cá nhỏ trong dòng sông nhỏ mà thôi, ngay cả việc có con cũng rất phiền phức..." Lưu Diệp cũng không biết mình muốn biểu đạt điều gì, cô cứ nói liên miên.
Đối với Khương Nhiên mà nói, nghe Lưu Diệp nói dông nói dài còn khó khăn hơn phân tích tình hình chiến sự gấp trăm lần, vì nó không hề có trọng điểm.
Từ trước đến giờ khi cô gái này nói chuyện đều nghĩ gì nói đó, rối rắm ngổn ngang, trong mỗi một ý đều có thể rút ra nhiều ý khác...
Có điều dường như cuối cùng anh cũng đã chộp được một chút của thứ được gọi là trọng điểm gì trong đám thông tin phức tạp kia.
Lần này anh không mang cô đến phòng tiệc mà kéo cô đến trước phòng ngủ.
Lưu Diệp chỉ nghe Khương Nhiên vừa đi vừa gọi điện thoại cùng Quan Chỉ, hình như đang dặn dò Quan Chỉ đi xã giao gì đó, sau đó lại gọi cho Sở Linh.
Chờ đến khi Sở Linh tới, Khương Nhiên đang giục Lưu Diệp thay quần áo bình thường, anh cởi bỏ quân phục, lấy đồ Sở Linh mang đến để thay.
Chờ đến khi chuẩn bị xong, Khương Nhiên lại lấy mặt nạ của nam và nữ.
Lưu Diệp biết nơi này có rất nhiều lễ hội, cũng có rất nhiều người mang mặt nạ đến vui chơi, hơn nữa cái mặt nạ này cũng rất đơn giản, chỉ che được nửa mặt mà thôi.
Nhưng có điều anh định làm gì?
Hơn nữa Khương Nhiên còn bảo cô phải thay bộ váy xinh đẹp ấy rồi đổi thành quần áo đơn giản là có ý gì?
Có một suy nghĩ nảy sinh, Lưu Diệp cũng bị suy nghĩ kia dọa sợ.
Không phải tên Khương Nhiên này định bỏ mặc đám người ở đây, mang cô đi dạo nơi được gọi là phố ăn nhỏ kia chứ?
Nhưng cô cảm thấy chuyện này đúng là không thể nào, có điều quần áo đã thay xong, Khương Nhiên còn bảo Sở Linh đổi chút tiền mặt.
Chờ đến khi Sở Linh rời khỏi, Lưu Diệp hồi hộp hỏi: "Khương Nhiên, anh định làm gì vậy?"
Khương Nhiên kiểm tra mặt nạ đang đeo trên đầu giúp cô.
"Đưa em đi dạo chợ đêm."
Lưu Diệp bị đáp án này dọa cho hết hồn, cô vội nói: "Nhưng nhưng..."
Cô căng thẳng chỉ đến chỗ phòng tiệc, nhiều người như thế còn đang chờ...
"Nhiệm vụ của anh không phải là khiến bọn họ vui vẻ" Khương Nhiên đánh giá quần áo giày dép trên dưới Lưu Diệp từ trên xuống dưới, sau đó nhíu mày, thúc giục cô: "Đổi giày đi, chỗ này đường đá nhiều, không cẩn thận thì mắt cá chân sẽ bị thương mất."
Lưu Diệp ôm ngực đi đổi dày, hoàn toàn bị kinh sợ vì câu nói giống hệt như suy nghĩ kia, nhiệm vụ của anh không phải là khiến bọn họ vui vẻ, có phải ý nghĩa ngầm trong đó là... Nhiệm vụ của anh chính là khiến cô được vui vẻ không?
Có Sở Linh đi theo, hai người cứ thần không biết quỷ không hay mà đi ra ngoài từ cửa sau.
Ngay cả nhân viên bảo an cũng ít đi nhiều, có điều chỉ là do Khương Nhiên đã ra lệnh cho bọn họ chỉ cần bảo vệ bên ngoài, không cần phải áp sát.
Hơn nữa lúc anh thay quần áo, đám nhân viên bảo an kia cũng đã thay đồ, dù có đi trên đường thì Lưu Diệp cũng không thể nhận ra.
Lưu Diệp chỉ cảm thấy tim đang đập thình thịch.
Chợ đêm còn cách chỗ này một đoạn rất xa, hơn nữa vì là khu vực cấm nên những buổi lễ hội dân gian kia đều cách xa nơi này trăm mét.
Có điều thừa dịp bóng đêm, hai người đã nhanh chóng tìm được những nơi trông như miếu thờ nhỏ kia.
So sánh với những buổi lễ tiệc của quân đội, hoạt động nơi dân gian đúng là thú vị hơn, Lưu Diệp phát hiện một việc rất kì lạ, có rất nhiều nhà đốt nến trên nóc.
Một hai nhà thì không có vấn đề gì, nhưng nhiều nhà như thế, mỗi nhà đều đốt thì quá kì lạ.
Bọn họ mang mặt nạ lẫn vào trong đám người.
Lưu Diệp luôn có cảm giác không thật, đầu người nhốn nháo, khắp nơi đều có cảnh tượng ồn ào náo nhiệt.
Có mùi thơm của thịt nướng thoảng qua.
Vì để mặc đồ đẹp, không phá hỏng lớp trang điểm trên mặt, buổi tối Lưu Diệp không đám ăn thứ gì, chỉ uống vài ngụm nước, lúc này vừa ngửi thấy mùi thì đã đói bụng.
Có điều trước khi mua mấy xiên nướng kia, bọn họ đã bị một quán ăn nhỏ đặc biệt bên cạnh hấp dẫn.
Chỗ kia có không ít người bu quanh, trên biển quảng cáo còn viết cái gì mà đặc sản chỉ có ở nơi này.
Sau khi tới gần, Lưu Diệp ngửi thấy mùi gì là lạ, có chút giống chao, cô chen lên rồi mua một xâu ra ngoài, nếm thử một chút, sau đó mặt liền biến sắc, thứ này thật khó ăn.
Ăn phải một thứ vừa nóng vừa có vị kì lạ, chẳng qua trong một khắc kia Lưu Diệp lại nảy sinh một suy nghĩ ranh mãnh.
Cô giơ xâu thức ăn lên trêu Khương Nhiên: "Này, muốn ăn không?"
Đương nhiên Khương Nhiên không hề chần chừ, mặt không đổi sắc cúi đầu cắn một miếng.
Lúc này Lưu Diệp mới nhớ tới chuyện khi người này huấn luyện cách sinh tồn ở nơi hoang dã, đừng nói tới chao, ngay cả thịt sống cũng ăn...
Dù khắp nơi đều là thức ăn ngon, nhưng sau khi bị giày xéo mấy lần, Lưu Diệp phát hiện khẩu vị của mình đã bị đầu bếp quân nhà họ Khương làm hư, thỉnh thoảng chỉ ăn được vài món ngon, một khi ăn nhiều, bụng và vị giác sẽ theo sát kháng nghị.
Lưu Diệp cũng chỉ có thể chịu đựng ăn chút đồ nhẹ lấp bụng cùng Khương Nhiên.
Song sau khi ăn no, Lưu Diệp lại muốn nếm thử vài thứ đồ ngọt, cô nghe đám người Minh Lan nói, ở nơi này có một loại đồ ngọt rất thú vị, vừa ngọt vừa mềm.
Sau khi tìm được một cửa hàng khá ổn, Lưu Diệp chọn một cái bàn rồi ngồi xuống, Khương Nhiên liền hỏi cô muốn ăn gì.
Có điều đây cũng là lần đầu Lưu Diệp tới đây, cô không biết có gì để ăn, liền xung phong nhận việc để Khương Nhiên ngồi lại: "Em đi mua, vừa đúng lúc em cũng có thể xem nơi này có gì ngon, đúng rồi, anh ăn gì."
"Tùy em." Tầm mắt của Khương Nhiên vẫn dừng lại trên người cô.
Lúc Lưu Diệp đi tới xem phần giới thiệu của đống đồ ngọt kia, bụng có hạn, có ngon cũng ăn không hết, cô đang do dự không biết nên chọn đậu đỏ hay xoài.
Cô gái phụ trách thu ngân cũng đi tới, cười híp mắt khen ngợi, nói với cô bằng vẻ mặt cường điệu hóa: "Ai, bạn trai chị thích chị lắm phải không, kể từ lúc chị đến đây anh ấy vẫn luôn nhìn chị đấy... Chị mau truyền bí quyết đi... sao có thể mê hoặc đàn ông tới mức này vậy. Hơn nữa vóc dáng bạn trai chị cao thật! Vóc người vạm vỡ đến thế... ở thế giới này... đàn ông như thế đúng là khó tìm mà..."
Lúc này Lưu Diệp mới quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Khương Nhiên đang nhìn sang chỗ mình.
Thoắt cái mặt cô đã đỏ ửng lên.
Cô ngồi xuống từ từ ăn đồ ngọt, không biết bởi vì thức ăn hay vì tâm trạng mà cảm thấy đồ ngọt trong miệng rất ngon, rất mềm, cô vừa ăn vừa xấu hổ.
Không biết từ lúc nào cô đã không còn sợ Khương Nhiên nữa.
Thật ra thì trước kia cũng không thể gọi là sợ, chỉ vì trong hoàn cảnh đó, nhìn người khác cung kính với anh, theo bản năng sẽ có tâm lý như số đông, hơn nữa thân phận còn thấp hơn anh, đứng trước mặt anh liền để lộ dáng vẻ phục tùng...
Nhưng chờ đến lúc anh thay đi bộ quần áo trên người, cứ thoải mái ăn đồ ngọt chung với cô, gió thổi lành lạnh, Lưu Diệp cảm thấy thật ra con người này chỉ là một người đàn ông...
Một người sẽ ngồi ăn đồ ngọt chung với cô, sẽ ăn luôn phần đồ ăn mà cô không thích, một người đàn ông khiến cô cảm thấy cảm động...
Hai người ra khỏi tiệm nước giải khát, Lưu Diệp lại nhìn thấy một loại bánh ngọt ven đường, nhìn các loại bánh đủ loại màu sắc được người ta làm thủ công, Lưu Diệp xem không chớp mắt.
Cô thích nhất là nấu nướng nên đứng xem rất lâu.
Khương Nhiên cũng không giục, chỉ yên lặng đứng cạnh cô.
Nhưng trên đường trở về, đám người Lưu Diệp lại đến những sân chơi ngoài trời kia.
Nơi này đầy tiếng người náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng la hét chói tai của người trẻ tuổi.
Lưu Diệp cũng bị một thứ trong đó hấp dẫn, đó là một nơi giống như nhà ma, trước quầy bán phiếu là một hàng dàng dài người trẻ tuổi đang xếp hàng.
Lúc đi học cô từng vào nhà ma một lần, nhưng không biết nhà ma ở thế giới này có dạng gì.
Thật sự cô chưa từng thấy qua, cũng rất hiếu kì.
Lưu Diệp nhao nhao muốn thử, cô kéo vạt áo Khương Niên, làm nũng: "Em vào chơi được không, Khương Nhiên, để em vào chơi đi... vui quá..."
Lúc này vẻ mặt của Khương Nhiên đã không còn có thể dùng từ nào để hình dung.
Nhưng lúc Khương Nhiên định vào cùng cô, Lưu Diệp lại ngăn anh, đùa gì thế, lúc chơi nhà ma lại mang tên đàn ông háo chiến nhất thế giới vào, cô sợ anh là đủ rồi, còn có gì vui nữa?
Lưu Diệp khoát tay lên tiếng: "Không sao, em sẽ ra nhanh thôi..."
Rất nhanh xe nhỏ Lưu Diệp ngồi lên đã khởi động, bắt đầu chậm chạp đi vào trong, Lưu Diệp không ngừng vẫy tay với Khương Nhiên đang ở bên ngoài.
Có điều vừa vào được một đoạn ngắn, Lưu Diệp đã phát hiện chiếc xe nhỏ này không hề có dấu hiệu ngừng lại, cô vội vàng nín thở thầm nói với lòng chắc sắp có mấy người dọa ma xuất hiện.
Cô căng thẳng đến mức cổ cũng cứng đờ, sau đó liền nhìn thấy vài bóng đen tiến tới phía mình, cô hoảng sợ kêu lên: "Các người đừng có làm quá!! Tôi biết các người chỉ đang hóa trang thôi..."
Kết quả hành động của mấy người đó không hề dừng lại mà nhanh chóng nhảy vào trong xe của cô, đang lúc cô đang suy xét xem thử có phải đám người này đã quá phận rồi hay không, Lưu Diệp lại cảm thấy miệng mình bị siết, có gì đó đang chặn miệng cô, tứ chi cũng bị người khác kìm lấy.
Cuối cùng lúc này Lưu Diệp cũng kịp phản ứng, những người này không phải là nhân viên làm việc trong nhà ma!
Cô cố vùng vẫy, sau đó chỉ nghe thấy những âm thanh hỗn loạn, những người đó không hề do dự cởi đồ của cô, trong một khắc kia sự sợ hãi của Lưu Diệp đã lên đến đỉnh điểm.
Nhưng cách một khoảng gần, rốt cuộc Lưu Diệp đã nhìn thấy dáng vẻ của họ, đó không phải là mấy tên trộm cướp hung ác gì, chỉ là vài người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Mấy người phụ nữ kia đè thấp giọng, giải thích với cô: "Phu nhân, chúng tôi tới để cứu cô! Đắc tội..."
Sau đó Lưu Diệp chỉ cảm thấy có gì đó như sương phun lên mặt mình, rất nhanh trước mắt cô đã tối sầm đi, hôn mê bất tỉnh.