-
Chương 99
Editor + Beta: Minh
Trạm đầu tiên hai người muốn đi là khu căn cứ trên Hồng Sơn Lĩnh.
Cái trụ sở kia mới chỉ có hơn một trăm năm lịch sử, bởi vì năm đó phải tấn công liên minh phương Tây nên cố ý xây dựng lên. Sau đó, người Khương Đại cuồng chiến tranh phát hiện vị trí địa lý ở nơi đây quá tốt, vừa có thể tấn công lại vừa có thể phòng thủ, tuy bị liên minh phương Tây phản đối nhiều lần, nhưng Khương Nhiên vẫn kiên quyết chọn nơi này làm cứ điểm quân sự của anh.
Khi bọn họ đến nơi, Lưu Diệp nhìn thấy đây không phải nơi hoang vu là mà chính là một tòa núi nhỏ được xây dựa lưng vào núi rất đẹp.
Có điều, bề mặt mặt đất bị thay đổi. Tất cả đều không còn như trước, cách đây vài năm cô có theo Khương Nhiên tới đây. Nơi này đã từng là một công trình kiến trúc đồ sộ, hiện nay chỉ là một chỗ nhiều năm không được tu sửa. Lúc đi qua, Lưu Diệp đã nhìn thấy ngôi biệt thự kia còn bị rào chắn, ở chỗ dễ thấy còn treo một tấm bảng viết đang trong quá trình sửa chữa. . .
Ban đầu, Lưu Diệp vốn còn muốn vào xem, nhưng vừa nhìn thấy hàng chữ kia vẻ mặt cô mang theo một chút thất vọng.
Không biết suối nước nóng tràn ngập kỉ niệm kia giờ thế nào. . .
Khương Nhiên giống như biết được tâm sự của cô, ở bên cạnh nói nhanh một câu: "Chờ sửa chữa xong, chúng ta lại mang Bảo Bảo cùng đến thăm quan."
Lưu Diệp nở nụ cười, đúng vậy. Đến lúc đó là có thể mang theo Bảo Bảo cùng đi rồi.
Cô vui vẻ nhìn về phía Khương Nhiên, chỉ là từ sau khi dắt cô đi xem phong cảnh, chỉ cần đối mặt với cô là Khương Nhiên lại nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.
Lưu Diệp cảm thấy chơi như vậy rất vui, đơn giản cô không muốn bỏ lỡ vẻ mặt xấu hổ của anh. Cũng chỉ từ sau khi đến khu vực này Lưu Diệp mới có chút căng thẳng, chủ yếu là nơi này không chỉ có Hồng Sơn Lĩnh mà còn có cả liên minh Phương Tây.
Dù sao, năm đó quân của nhà họ Khương từng có xích mích lớn với liên minh Phương Tây, hình ảnh tư liệu của cuộc chiến tranh này vẫn còn ở đây.
Chứng cớ rành rành, Lưu Diệp rất sợ người cầm quyền của tổ chức liên mình Phương Tây sẽ đến kháng nghị.
Cuối cùng, không đợi được kháng nghị, ngay lúc cô vừa mới tới khu vực, thế nhưng lại nhận được một bức thư mời.
Khi đó Lưu Diệp đang ở trong phòng nghỉ ngơi, Khương Nhiên thì lại muốn chuẩn bị một chút cho hoạt động.
Sau đó có người đặc biết đến để xin chỉ thị của cô nói có quan viên của liên minh Phương Tây muốn gặp cô.
Lưu Diệp khẩn trương một chút, còn tưởng là thật sự đến đòi nợ cơ chứ, cô cũng tranh thủ thời gian sắp xếp cho ổn thỏa, cố gắng bày ra vẻ mặt quan tâm, nghĩ đến cố gắng làm người hòa giải. Ban đầu, lúc ở yến hội, những người đó thế nhưng lại không mắng chết bọn họ.
Kết quả chờ sau khi cô rời khỏi đây, lại kinh ngạc phát hiện, người đến cũng không phải là đại diện cho chính phủ lên án bọn họ mà chính là đưa thiệp mời cho cô.
Người viết thư là trường quan tối cao của liên minh Phương Tây, bức thư rất đoan chính. Sau khi Lưu Diệp nhận bức thư, nhìn thấy bên trên che kín không phải dấu ấn bình thường, mà câu chữ bên trong cũng rất cung kính.
Tới người đưa tin hơi hơi cúi đầu, nhìn qua ánh mắt của cô giải thích: "Nữ vương điện hạ trước đây của liên minh Phương Tây chúng tôi rất thích cô, ngài ấy vẫn luôn nghe cha kể về chuyện của cô. Trước lúc qua đời, còn cố ý hạ mệnh lệnh này, nếu như có cơ hội, nhất định phải mời cô đến liên minh Phương Tây làm khách."
Lưu Diệp há miệng, cô nhận lấy không một chút do dự, tuy người của liên minh Phương Tây rất ghét Khương Nhiên, thế nhưng liên minh Phương Tây lại là chỗ của Tiểu Điền Thất.
Tiểu Điền Thất lại không phải là kẻ thù của cô.
Sau khi đọc xong lá thư này, Lưu Diệp có chút động lòng, lúc này còn cách dạ tiệc một chút thời gian.
Nơi này của bọn họ gần liên minh Phương tây như vậy, đi nhanh về nhanh sẽ không bị chậm trễ.
Lưu Diệp muốn đi xem chỗ của Điền Thất, dù sao về sau sẽ không dễ tìm được cơ hội để đi ra ngoài.
Lần này thế nhưng lại có thư mời chính thức nữa.
Tuy nhiên, cô đoán khi Khương Nhiên vừa nhìn thấy cái này chắc chắn sẽ cau mày.
Thế nhưng đã qua một trăm năm, phụ nữ đầy đường, đâu còn cơ hội cho chuyện cướp người xuất hiện.
Lưu Diệp cũng nghĩ cho dù như thế nào, thì đều muốn đi nhìn thử một chút.
Nếu là lúc trước, cô chắc chắn sẽ cẩn thận từng li từng tí, lo sợ không yên xin chỉ thị của Khương Nhiên, nhưng lần này Lưu Diệp thông minh hơn, cô cố ý để người ta dẫn cô đi đến nhà bếp. Ở trong phòng bếp, cô xắn tay áo lên tranh thủ thời gian làm một mâm hoa quả và các món nguội, rất chú tâm chế biến thành hình dáng xinh đẹp, vừa nhìn thấy là đã cảm thấy đáng yêu.
Sau đó cô bưng lên mang cho Khương Nhiên, thời tiết oi bức như thế này ăn một chút thức ăn giải nóng thì không còn gì bằng.
Mà lúc Lưu Diệp đi đến, Khương Nhiên vừa vặn xử lý xong một phần công vụ, chờ đến lúc cô đi đên, tạm thời bên trong phòng làm việc vừa vặn không có người.
Lưu Diệp cũng bê một chút đồ ăn chính mình chuẩn bị đến, nịnh nọt nói với anh: "Khương Nhiên, em vừa làm một mâm trái cây, rất đẹp đúng không, nào, nếm thử xem có thích không?"
Khương Nhiên rất dễ nịnh, Lưu Diệp phát hiện chỉ cần mình dùng điểm tâm, thì tâm trạng của anh sẽ rất tốt.
Quả nhiên vừa nhìn thấy cái này, vẻ mặt Khương Nhiên trầm tĩnh lại, cô càng nịnh nọt cầm xiên hoa quả đặc chế xiên thịt quả đút cho anh ăn.
Nhưng mà, Khương Nhiên là một người đàn ông cao to như vậy cúi đầu ăn thịt quả cô đút cho, nhìn thế nào cũng thấy giống như không hợp.
Hơn nữa, vẻ mặt đang ăn của Khương Nhiên rất quái lạ, rất mất tự nhiên.
Chủ yếu là Lưu Diệp rất ít khi làm như thế, hai người giống như đều có chút không thích ứng, vẻ mặt đều biến là lạ.
Lưu Diệp chỉ cho ăn một miếng rồi không có ý định đút tiếp nữa. Cô buông xiên hoa quả xuống.
Tuy nhiên, thừa dịp tâm trạng của anh không tệ, ngược lại Lưu Diệp nhanh chóng hỏi: "Này Khương Nhiên, có thể làm phiền anh một chút chuyện không?"
Khương Nhiên nghe vậy nghé mắt liếc nhìn cô một chút.
Lưu Diệp nuốt ngụm nước bọt, do dự trong lòng, dáng vẻ xum xoe này của mình, không biết Khương Nhiên có thể nhả ra hay không.
Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt đề phòng này của anh, chắc là muốn treo. . .
Cô còn chưa nói đâu, Khương Nhiên đã muốn kéo căng gương mặt lên. . .
Nếu là lúc trước nếm mùi thấy bại thì cũng chỉ là nếm mùi thất bại, cùng lắm là cô ỉu xìu bê mâm đựng trái cây đi về mà thôi. Nhưng lần này Lưu Diệp lại to gan lớn mật, cô đang chuẩn bị nói ra yêu cầu trước, đầu tiên là đi đến phía sau Khương Nhiên, ôm lấy cổ của anh, sau đó mới nũng nịu nói: "Khương Nhiên, liên minh phương tây mời em đi qua đó. . . Để em đi nhé, nếu anh không yên lòng thì đám Quan Chỉ đi theo em là được rồi. . . Hơn nữa, hòa bình đã nhiều năm như vậy rồi, huống chi bên đó là chỗ của Điền Thất, anh ấy sẽ không hại em. . . Em chỉ đi qua xem một chút thôi. . ."
Lúc Lưu Diệp làm như vậy, đều cảm thấy da gà nổi đây người mình.
Kỳ lạ là, tuy dáng vẻ của Khương Nhiên vẫn chậm rãi như cũ, tuy nhiên, sau khi ăn xong hoa quả đựng ở trên trong mâm, chung quy là buông lỏng một chút, sau cùng chỉ căn dặn cô đừng đi quá lâu, còn thiết lập thời gian hạn chế hà khắc. . .
Không chỉ để Quan Chỉ đi theo cô mà còn gọi cả Sở Linh đến.
Lưu Diệp rất hài lòng, bời vì phu nhân thật sự là quá hiếm có!!
Trước kia, Khương Nhiên đưa ra quyết định có khi nào thay đổi đâu!!
Đây chính là lần đầu tiên cô có thể cầu xin được, hơn nữa còn là hai lần liên tiếp, một lần là gọi người sắp xếp hôn lễ trở về, lần ngày cũng được coi là khai ân ngoài vòng pháp luật!
Chính là lúc cô chuẩn bị ngồi lên xe đi qua liên minh phương tây, Lưu Diệp lại bị người đi theo làm cho phát sợ.
Một đội xe thật dài. . .
Lưu Diệp cảm thấy không thể hiểu nổi, đây cũng không phải là đi tấn công liên minh Phương tây, cô chỉ đi qua thăm hỏi bạn bè cũ thôi mà, có cần phải nhiều người, nhiều xe như vậy sao. . .
May mắn vị quan viên của liên minh phương tây vẫn luôn chờ cô không nói gì, ngược lại vẫn luôn hòa khí đi trước dẫn đường cho bọn họ, còn phôi hợp với đoàn xe chào hỏi với ngành giao thông của liên minh phương tây.
Cho nên sau khi bọn họ lái xe đi vào liên minh phương tây, bên trên mặt đường sạch sẽ, không không có phát sinh tình huống kẹt xe.
Mặc dù không có nghi thức chào mừng thật long trọng, tuy nhiên, Lưu Diệp vẫn nhận đến sự tiếp đón chu đáo không bình thường của cơ quan chính phủ.
Chính là Lưu Diệp vẫn luôn ngắm nhìn kiến trúc xung quanh, bởi vì phần lớn kiến trúc đều làm bằng đá, Lưu Diệp phát hiên có rất nhiều kiến trúc giống hệt trong trí nhớ của cô.
Sau khi nhìn thấy trường quan của đối phương, Lưu Diệp thậm chí có thể tìm thấy bóng dang của Tiểu Điên Thất ở trên mặt người kia, chỉ là dáng vẻ. . .
Sau khi biết đối phương có thể xem là cháu ngoại của Tiểu Điền Thất, Lưu Diệp mới cảm thấy thân thiết.
Chỉ là khi cô hỏi đối phương Tiểu Điền Thất có nhắn lại gì cho cô hay không.
Sau khi biết Tiểu Điền Thất không để lại cái gì cho mình, Lưu Diệp có chút mất mát.
Lưu Diệp nói chuyện một lúc với hậu nhân của Tiểu Điền Thất là Phỉ Nhĩ Đặc Điền Tử, nhìn ra được người kế thừa Tiểu Điền Thất là một người khéo hiểu lòng người. Vẫn luôn đi bên cạnh cô, giải thích cuộc đời của Điền Thất cho cô nghe.
Khi nghe đến những chuyện kia, Lưu Diệp cảm thấy nơi này không giống với, cô có cảm giác giống như mình đang ở ở chỗ của Điền Thất vậy.
Tuy nhiên, lúc nói đến chuyện của Đại tộc trưởng các đời, Lưu Diệp chợt nhớ đến điều gì, cô nhân dịp nói ra chuyện của tộc trường tiền nhiềm Phỉ Nhĩ Đặc. Vị tộc trưởng tiền nhiệm Phỉ Nhĩ Đặc vẫn luôn bị mọi người lãng quên ấy, tuy nhiên, cô cũng không dám quên, người kia cho dù có chán ghét nhưng dù sao cũng là do mình dẫn đi.
Sau khi Phỉ Nhĩ Đặc Điền Tử nghe được chuyện này, nhanh chóng mỉm cười nói: "Không có vấn đề gì, mọi chuyện còn sót lại chúng tôi đều sẽ xử lý thỏa đáng, còn chuyện liên quan đến tộc trưởng tiền nhiệm này, chúng tôi sẽ dựa theo quy cách đón tiếp quý tộc trước đây mà đến đón ông ấy."
Trong lúc nói chuyện, hai người đi đến một hành lang thật dài, Quan Chỉ cùng mấy nhân viên bảo an nhắm mắt đi theo phía sau bọn họ.
Lưu Diệp ngẩng đầu nhìn những bức tranh đó, lần trước cô đi cùng Khương Nhiên đến chỗ này. Bọn họ cũng từng đi bộ ở trong hành lang này nói chuyện phiếm. . .
Cảm giác lúc đó là đau khổ, vui mừng nửa nọ nửa kia, nhưng bây giờ nhớ lại lại cảm thấy rất thân thiết.
Mà bên trong có rất nhiều bức tranh, có Điền Thất và vợ của hắn, còn có đám con gái của hắn nữa.
Cô xem từng bức từng bức một, cô không ngừng xem, mỗi lần đi đến trước bức tranh của Điền Thất, cô lại dừng lại một chút tỉ mĩ ngắm nghía. . .
Sau đó, bỗng nhiên Lưu Diệp nghe thấy có người gọi tên của cô. Cô kinh ngạc quay đầu lại, sau đó cô nhanh chóng nhìn thấy một người đứng ở cửa hành lang cách đó không xa. Cô lên tiếng gọi: "Dã Thú."
Làm sao Dã Thú lại ở chỗ này?
Cô kinh ngạc đi đến trước mặt anh ta.
Dã Thú đứng im ở chỗ đó không nhúc nhích, chỉ yên lặng chờ cô chạy đến trước mặt mình. Anh bình bình tĩnh nhìn khuôn mặt của cô, trên mặt không có vẻ ngoài ý muốn, chỉ là im lặng nhìn cô, sau khi cô đến gần, cuối cùng mới mở miệng nói: "Nghe nói quý phu nhân đã kết hôn?"
"A. . ." Lúc này Lưu Diệp mới nhớ cô còn chưa thông báo cho Dã Thú, cô tranh thủ thời gian giải thích nói: "Thật xin lỗi, bời vì vộ vàng đưa ra quyết định, hiện tại tôi còn giống như đang nằm mơ vậy. . ."
"Vậy. . . Quý phu nhân hạnh phúc sao?"
"Đừng gọi tôi như thế." Lưu Diệp cảm thấy là lạ, làm sao Dã Thú lại khách khí với cô như vậy, cô cười khổ nói với hắn: "Gọi bạn bè là được rồi. . . Thực không tệ, dù sao mỗi ngày tôi vẫn luôn sinh hoạt như vậy, kết hôn với không kết hôn cũng chẳng khác gì mấy. . ."
Dã Thú bình tĩnh, giống như nhớ lại hỏi: "Còn nhớ rõ phu nhân đã từng nói với tôi, nếu như gặp phải người con gái mình thích, thì phải tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy. . . Vậy anh ta có đối xử với phu nhân như vậy không?"
Lưu Diệp có chút chần chờ, hôm nay, Dã Thú thật kỳ lạ, hơn nữa vần đề này có chút làm khó cô, người như Khương Nhiên, từ trước đến này vấn luôn có tư duy của một người đứng đầu, muốn nói tôn trọng và bảo vệ cô. . . Không thể nói không, nhưng cũng tuyệt đối không thể nói là quan tâm như người yêu. . .
Sau cùng Lưu Diệp cũng nhẹ giọng nói: "Chắc có. . . người như Khương Nhiên rất dễ sống chung. . . Cũng khá. . . Từ từ sẽ đến tốt thôi, thật. . ."
"Đưa qua lâu như vậy, hiện tại phu nhân có thể túy ý đi qua những nơi mà ngài muốn đi chứ?"
Vẻ mặt Dã Thú bình tĩnh lại hỏi một câu.
Lưu Diệp không ý thức đưa mắt nhìn về phía đám người Quan Chỉ, cô cũng không biết nên nói như thế nào nữa.
Thực. . . Vẫn là không thể. . .
Tuy trên thế giới này không chỉ có mình cô là phụ nữ, tuy nhiên, Khương Nhiên vẫn muốn lúc cô muốn đi đâu thì phải báo cáo với anh để chờ anh phê chuẩn. . .
Hơn nữa, thời gian đi ra ngoài đều phải đánh dấu tốt, một khi có vượt qua, nhân viên bảo an bên người cô sẽ tranh thủ thời gian nhắc nhở cô, nếu vướt qua nhiều, cô còn phải suy nghĩ xem nên giải thích với Khương Nhiên vì sao lại lãng phí nhiều thời gian như vậy. . .
Hơn nữa, cũng không phải lúc nào cũng được phê chuẩn. . .
Dã Thú nhìn khuôn mặt cô không nói gì.
Giống như muốn xác minh lời nói của Dã Thú, Quan Chỉ vội vã đi đến thúc giục cô, trực tiếp nói ra: "Xin lỗi, phu nhân, thời gian đã vượt qua. . ."
Lưu Diệp còn có rất nhiều chuyện muốn nói với Dã Thú, hiện lại bị Quan Chỉ cắt ngang, cô cũng không còn cách nào khác nhìn về phía Dã Thú.
Cuối cùng bối rối cười nói: "Có rảnh thì đi qua tìm toi, hoặc gọi điện thoại cho tôi. . ."
Chờ đến khi cô đi ra ngoài, Dã Thú cũng không có đưa ra, mà chính là vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng dáng đi xa của cô, giống như đang suy nghĩ điều gì, đứng im không nhúc nhích ở nơi đó.
Trạm đầu tiên hai người muốn đi là khu căn cứ trên Hồng Sơn Lĩnh.
Cái trụ sở kia mới chỉ có hơn một trăm năm lịch sử, bởi vì năm đó phải tấn công liên minh phương Tây nên cố ý xây dựng lên. Sau đó, người Khương Đại cuồng chiến tranh phát hiện vị trí địa lý ở nơi đây quá tốt, vừa có thể tấn công lại vừa có thể phòng thủ, tuy bị liên minh phương Tây phản đối nhiều lần, nhưng Khương Nhiên vẫn kiên quyết chọn nơi này làm cứ điểm quân sự của anh.
Khi bọn họ đến nơi, Lưu Diệp nhìn thấy đây không phải nơi hoang vu là mà chính là một tòa núi nhỏ được xây dựa lưng vào núi rất đẹp.
Có điều, bề mặt mặt đất bị thay đổi. Tất cả đều không còn như trước, cách đây vài năm cô có theo Khương Nhiên tới đây. Nơi này đã từng là một công trình kiến trúc đồ sộ, hiện nay chỉ là một chỗ nhiều năm không được tu sửa. Lúc đi qua, Lưu Diệp đã nhìn thấy ngôi biệt thự kia còn bị rào chắn, ở chỗ dễ thấy còn treo một tấm bảng viết đang trong quá trình sửa chữa. . .
Ban đầu, Lưu Diệp vốn còn muốn vào xem, nhưng vừa nhìn thấy hàng chữ kia vẻ mặt cô mang theo một chút thất vọng.
Không biết suối nước nóng tràn ngập kỉ niệm kia giờ thế nào. . .
Khương Nhiên giống như biết được tâm sự của cô, ở bên cạnh nói nhanh một câu: "Chờ sửa chữa xong, chúng ta lại mang Bảo Bảo cùng đến thăm quan."
Lưu Diệp nở nụ cười, đúng vậy. Đến lúc đó là có thể mang theo Bảo Bảo cùng đi rồi.
Cô vui vẻ nhìn về phía Khương Nhiên, chỉ là từ sau khi dắt cô đi xem phong cảnh, chỉ cần đối mặt với cô là Khương Nhiên lại nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác.
Lưu Diệp cảm thấy chơi như vậy rất vui, đơn giản cô không muốn bỏ lỡ vẻ mặt xấu hổ của anh. Cũng chỉ từ sau khi đến khu vực này Lưu Diệp mới có chút căng thẳng, chủ yếu là nơi này không chỉ có Hồng Sơn Lĩnh mà còn có cả liên minh Phương Tây.
Dù sao, năm đó quân của nhà họ Khương từng có xích mích lớn với liên minh Phương Tây, hình ảnh tư liệu của cuộc chiến tranh này vẫn còn ở đây.
Chứng cớ rành rành, Lưu Diệp rất sợ người cầm quyền của tổ chức liên mình Phương Tây sẽ đến kháng nghị.
Cuối cùng, không đợi được kháng nghị, ngay lúc cô vừa mới tới khu vực, thế nhưng lại nhận được một bức thư mời.
Khi đó Lưu Diệp đang ở trong phòng nghỉ ngơi, Khương Nhiên thì lại muốn chuẩn bị một chút cho hoạt động.
Sau đó có người đặc biết đến để xin chỉ thị của cô nói có quan viên của liên minh Phương Tây muốn gặp cô.
Lưu Diệp khẩn trương một chút, còn tưởng là thật sự đến đòi nợ cơ chứ, cô cũng tranh thủ thời gian sắp xếp cho ổn thỏa, cố gắng bày ra vẻ mặt quan tâm, nghĩ đến cố gắng làm người hòa giải. Ban đầu, lúc ở yến hội, những người đó thế nhưng lại không mắng chết bọn họ.
Kết quả chờ sau khi cô rời khỏi đây, lại kinh ngạc phát hiện, người đến cũng không phải là đại diện cho chính phủ lên án bọn họ mà chính là đưa thiệp mời cho cô.
Người viết thư là trường quan tối cao của liên minh Phương Tây, bức thư rất đoan chính. Sau khi Lưu Diệp nhận bức thư, nhìn thấy bên trên che kín không phải dấu ấn bình thường, mà câu chữ bên trong cũng rất cung kính.
Tới người đưa tin hơi hơi cúi đầu, nhìn qua ánh mắt của cô giải thích: "Nữ vương điện hạ trước đây của liên minh Phương Tây chúng tôi rất thích cô, ngài ấy vẫn luôn nghe cha kể về chuyện của cô. Trước lúc qua đời, còn cố ý hạ mệnh lệnh này, nếu như có cơ hội, nhất định phải mời cô đến liên minh Phương Tây làm khách."
Lưu Diệp há miệng, cô nhận lấy không một chút do dự, tuy người của liên minh Phương Tây rất ghét Khương Nhiên, thế nhưng liên minh Phương Tây lại là chỗ của Tiểu Điền Thất.
Tiểu Điền Thất lại không phải là kẻ thù của cô.
Sau khi đọc xong lá thư này, Lưu Diệp có chút động lòng, lúc này còn cách dạ tiệc một chút thời gian.
Nơi này của bọn họ gần liên minh Phương tây như vậy, đi nhanh về nhanh sẽ không bị chậm trễ.
Lưu Diệp muốn đi xem chỗ của Điền Thất, dù sao về sau sẽ không dễ tìm được cơ hội để đi ra ngoài.
Lần này thế nhưng lại có thư mời chính thức nữa.
Tuy nhiên, cô đoán khi Khương Nhiên vừa nhìn thấy cái này chắc chắn sẽ cau mày.
Thế nhưng đã qua một trăm năm, phụ nữ đầy đường, đâu còn cơ hội cho chuyện cướp người xuất hiện.
Lưu Diệp cũng nghĩ cho dù như thế nào, thì đều muốn đi nhìn thử một chút.
Nếu là lúc trước, cô chắc chắn sẽ cẩn thận từng li từng tí, lo sợ không yên xin chỉ thị của Khương Nhiên, nhưng lần này Lưu Diệp thông minh hơn, cô cố ý để người ta dẫn cô đi đến nhà bếp. Ở trong phòng bếp, cô xắn tay áo lên tranh thủ thời gian làm một mâm hoa quả và các món nguội, rất chú tâm chế biến thành hình dáng xinh đẹp, vừa nhìn thấy là đã cảm thấy đáng yêu.
Sau đó cô bưng lên mang cho Khương Nhiên, thời tiết oi bức như thế này ăn một chút thức ăn giải nóng thì không còn gì bằng.
Mà lúc Lưu Diệp đi đến, Khương Nhiên vừa vặn xử lý xong một phần công vụ, chờ đến lúc cô đi đên, tạm thời bên trong phòng làm việc vừa vặn không có người.
Lưu Diệp cũng bê một chút đồ ăn chính mình chuẩn bị đến, nịnh nọt nói với anh: "Khương Nhiên, em vừa làm một mâm trái cây, rất đẹp đúng không, nào, nếm thử xem có thích không?"
Khương Nhiên rất dễ nịnh, Lưu Diệp phát hiện chỉ cần mình dùng điểm tâm, thì tâm trạng của anh sẽ rất tốt.
Quả nhiên vừa nhìn thấy cái này, vẻ mặt Khương Nhiên trầm tĩnh lại, cô càng nịnh nọt cầm xiên hoa quả đặc chế xiên thịt quả đút cho anh ăn.
Nhưng mà, Khương Nhiên là một người đàn ông cao to như vậy cúi đầu ăn thịt quả cô đút cho, nhìn thế nào cũng thấy giống như không hợp.
Hơn nữa, vẻ mặt đang ăn của Khương Nhiên rất quái lạ, rất mất tự nhiên.
Chủ yếu là Lưu Diệp rất ít khi làm như thế, hai người giống như đều có chút không thích ứng, vẻ mặt đều biến là lạ.
Lưu Diệp chỉ cho ăn một miếng rồi không có ý định đút tiếp nữa. Cô buông xiên hoa quả xuống.
Tuy nhiên, thừa dịp tâm trạng của anh không tệ, ngược lại Lưu Diệp nhanh chóng hỏi: "Này Khương Nhiên, có thể làm phiền anh một chút chuyện không?"
Khương Nhiên nghe vậy nghé mắt liếc nhìn cô một chút.
Lưu Diệp nuốt ngụm nước bọt, do dự trong lòng, dáng vẻ xum xoe này của mình, không biết Khương Nhiên có thể nhả ra hay không.
Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt đề phòng này của anh, chắc là muốn treo. . .
Cô còn chưa nói đâu, Khương Nhiên đã muốn kéo căng gương mặt lên. . .
Nếu là lúc trước nếm mùi thấy bại thì cũng chỉ là nếm mùi thất bại, cùng lắm là cô ỉu xìu bê mâm đựng trái cây đi về mà thôi. Nhưng lần này Lưu Diệp lại to gan lớn mật, cô đang chuẩn bị nói ra yêu cầu trước, đầu tiên là đi đến phía sau Khương Nhiên, ôm lấy cổ của anh, sau đó mới nũng nịu nói: "Khương Nhiên, liên minh phương tây mời em đi qua đó. . . Để em đi nhé, nếu anh không yên lòng thì đám Quan Chỉ đi theo em là được rồi. . . Hơn nữa, hòa bình đã nhiều năm như vậy rồi, huống chi bên đó là chỗ của Điền Thất, anh ấy sẽ không hại em. . . Em chỉ đi qua xem một chút thôi. . ."
Lúc Lưu Diệp làm như vậy, đều cảm thấy da gà nổi đây người mình.
Kỳ lạ là, tuy dáng vẻ của Khương Nhiên vẫn chậm rãi như cũ, tuy nhiên, sau khi ăn xong hoa quả đựng ở trên trong mâm, chung quy là buông lỏng một chút, sau cùng chỉ căn dặn cô đừng đi quá lâu, còn thiết lập thời gian hạn chế hà khắc. . .
Không chỉ để Quan Chỉ đi theo cô mà còn gọi cả Sở Linh đến.
Lưu Diệp rất hài lòng, bời vì phu nhân thật sự là quá hiếm có!!
Trước kia, Khương Nhiên đưa ra quyết định có khi nào thay đổi đâu!!
Đây chính là lần đầu tiên cô có thể cầu xin được, hơn nữa còn là hai lần liên tiếp, một lần là gọi người sắp xếp hôn lễ trở về, lần ngày cũng được coi là khai ân ngoài vòng pháp luật!
Chính là lúc cô chuẩn bị ngồi lên xe đi qua liên minh phương tây, Lưu Diệp lại bị người đi theo làm cho phát sợ.
Một đội xe thật dài. . .
Lưu Diệp cảm thấy không thể hiểu nổi, đây cũng không phải là đi tấn công liên minh Phương tây, cô chỉ đi qua thăm hỏi bạn bè cũ thôi mà, có cần phải nhiều người, nhiều xe như vậy sao. . .
May mắn vị quan viên của liên minh phương tây vẫn luôn chờ cô không nói gì, ngược lại vẫn luôn hòa khí đi trước dẫn đường cho bọn họ, còn phôi hợp với đoàn xe chào hỏi với ngành giao thông của liên minh phương tây.
Cho nên sau khi bọn họ lái xe đi vào liên minh phương tây, bên trên mặt đường sạch sẽ, không không có phát sinh tình huống kẹt xe.
Mặc dù không có nghi thức chào mừng thật long trọng, tuy nhiên, Lưu Diệp vẫn nhận đến sự tiếp đón chu đáo không bình thường của cơ quan chính phủ.
Chính là Lưu Diệp vẫn luôn ngắm nhìn kiến trúc xung quanh, bởi vì phần lớn kiến trúc đều làm bằng đá, Lưu Diệp phát hiên có rất nhiều kiến trúc giống hệt trong trí nhớ của cô.
Sau khi nhìn thấy trường quan của đối phương, Lưu Diệp thậm chí có thể tìm thấy bóng dang của Tiểu Điên Thất ở trên mặt người kia, chỉ là dáng vẻ. . .
Sau khi biết đối phương có thể xem là cháu ngoại của Tiểu Điền Thất, Lưu Diệp mới cảm thấy thân thiết.
Chỉ là khi cô hỏi đối phương Tiểu Điền Thất có nhắn lại gì cho cô hay không.
Sau khi biết Tiểu Điền Thất không để lại cái gì cho mình, Lưu Diệp có chút mất mát.
Lưu Diệp nói chuyện một lúc với hậu nhân của Tiểu Điền Thất là Phỉ Nhĩ Đặc Điền Tử, nhìn ra được người kế thừa Tiểu Điền Thất là một người khéo hiểu lòng người. Vẫn luôn đi bên cạnh cô, giải thích cuộc đời của Điền Thất cho cô nghe.
Khi nghe đến những chuyện kia, Lưu Diệp cảm thấy nơi này không giống với, cô có cảm giác giống như mình đang ở ở chỗ của Điền Thất vậy.
Tuy nhiên, lúc nói đến chuyện của Đại tộc trưởng các đời, Lưu Diệp chợt nhớ đến điều gì, cô nhân dịp nói ra chuyện của tộc trường tiền nhiềm Phỉ Nhĩ Đặc. Vị tộc trưởng tiền nhiệm Phỉ Nhĩ Đặc vẫn luôn bị mọi người lãng quên ấy, tuy nhiên, cô cũng không dám quên, người kia cho dù có chán ghét nhưng dù sao cũng là do mình dẫn đi.
Sau khi Phỉ Nhĩ Đặc Điền Tử nghe được chuyện này, nhanh chóng mỉm cười nói: "Không có vấn đề gì, mọi chuyện còn sót lại chúng tôi đều sẽ xử lý thỏa đáng, còn chuyện liên quan đến tộc trưởng tiền nhiệm này, chúng tôi sẽ dựa theo quy cách đón tiếp quý tộc trước đây mà đến đón ông ấy."
Trong lúc nói chuyện, hai người đi đến một hành lang thật dài, Quan Chỉ cùng mấy nhân viên bảo an nhắm mắt đi theo phía sau bọn họ.
Lưu Diệp ngẩng đầu nhìn những bức tranh đó, lần trước cô đi cùng Khương Nhiên đến chỗ này. Bọn họ cũng từng đi bộ ở trong hành lang này nói chuyện phiếm. . .
Cảm giác lúc đó là đau khổ, vui mừng nửa nọ nửa kia, nhưng bây giờ nhớ lại lại cảm thấy rất thân thiết.
Mà bên trong có rất nhiều bức tranh, có Điền Thất và vợ của hắn, còn có đám con gái của hắn nữa.
Cô xem từng bức từng bức một, cô không ngừng xem, mỗi lần đi đến trước bức tranh của Điền Thất, cô lại dừng lại một chút tỉ mĩ ngắm nghía. . .
Sau đó, bỗng nhiên Lưu Diệp nghe thấy có người gọi tên của cô. Cô kinh ngạc quay đầu lại, sau đó cô nhanh chóng nhìn thấy một người đứng ở cửa hành lang cách đó không xa. Cô lên tiếng gọi: "Dã Thú."
Làm sao Dã Thú lại ở chỗ này?
Cô kinh ngạc đi đến trước mặt anh ta.
Dã Thú đứng im ở chỗ đó không nhúc nhích, chỉ yên lặng chờ cô chạy đến trước mặt mình. Anh bình bình tĩnh nhìn khuôn mặt của cô, trên mặt không có vẻ ngoài ý muốn, chỉ là im lặng nhìn cô, sau khi cô đến gần, cuối cùng mới mở miệng nói: "Nghe nói quý phu nhân đã kết hôn?"
"A. . ." Lúc này Lưu Diệp mới nhớ cô còn chưa thông báo cho Dã Thú, cô tranh thủ thời gian giải thích nói: "Thật xin lỗi, bời vì vộ vàng đưa ra quyết định, hiện tại tôi còn giống như đang nằm mơ vậy. . ."
"Vậy. . . Quý phu nhân hạnh phúc sao?"
"Đừng gọi tôi như thế." Lưu Diệp cảm thấy là lạ, làm sao Dã Thú lại khách khí với cô như vậy, cô cười khổ nói với hắn: "Gọi bạn bè là được rồi. . . Thực không tệ, dù sao mỗi ngày tôi vẫn luôn sinh hoạt như vậy, kết hôn với không kết hôn cũng chẳng khác gì mấy. . ."
Dã Thú bình tĩnh, giống như nhớ lại hỏi: "Còn nhớ rõ phu nhân đã từng nói với tôi, nếu như gặp phải người con gái mình thích, thì phải tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy. . . Vậy anh ta có đối xử với phu nhân như vậy không?"
Lưu Diệp có chút chần chờ, hôm nay, Dã Thú thật kỳ lạ, hơn nữa vần đề này có chút làm khó cô, người như Khương Nhiên, từ trước đến này vấn luôn có tư duy của một người đứng đầu, muốn nói tôn trọng và bảo vệ cô. . . Không thể nói không, nhưng cũng tuyệt đối không thể nói là quan tâm như người yêu. . .
Sau cùng Lưu Diệp cũng nhẹ giọng nói: "Chắc có. . . người như Khương Nhiên rất dễ sống chung. . . Cũng khá. . . Từ từ sẽ đến tốt thôi, thật. . ."
"Đưa qua lâu như vậy, hiện tại phu nhân có thể túy ý đi qua những nơi mà ngài muốn đi chứ?"
Vẻ mặt Dã Thú bình tĩnh lại hỏi một câu.
Lưu Diệp không ý thức đưa mắt nhìn về phía đám người Quan Chỉ, cô cũng không biết nên nói như thế nào nữa.
Thực. . . Vẫn là không thể. . .
Tuy trên thế giới này không chỉ có mình cô là phụ nữ, tuy nhiên, Khương Nhiên vẫn muốn lúc cô muốn đi đâu thì phải báo cáo với anh để chờ anh phê chuẩn. . .
Hơn nữa, thời gian đi ra ngoài đều phải đánh dấu tốt, một khi có vượt qua, nhân viên bảo an bên người cô sẽ tranh thủ thời gian nhắc nhở cô, nếu vướt qua nhiều, cô còn phải suy nghĩ xem nên giải thích với Khương Nhiên vì sao lại lãng phí nhiều thời gian như vậy. . .
Hơn nữa, cũng không phải lúc nào cũng được phê chuẩn. . .
Dã Thú nhìn khuôn mặt cô không nói gì.
Giống như muốn xác minh lời nói của Dã Thú, Quan Chỉ vội vã đi đến thúc giục cô, trực tiếp nói ra: "Xin lỗi, phu nhân, thời gian đã vượt qua. . ."
Lưu Diệp còn có rất nhiều chuyện muốn nói với Dã Thú, hiện lại bị Quan Chỉ cắt ngang, cô cũng không còn cách nào khác nhìn về phía Dã Thú.
Cuối cùng bối rối cười nói: "Có rảnh thì đi qua tìm toi, hoặc gọi điện thoại cho tôi. . ."
Chờ đến khi cô đi ra ngoài, Dã Thú cũng không có đưa ra, mà chính là vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng dáng đi xa của cô, giống như đang suy nghĩ điều gì, đứng im không nhúc nhích ở nơi đó.