Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 12O EM GÁI
CHƯƠNG 12O: EM GÁI
Sau khi cậu ấy ra ngoài, tôi định hỏi Vũ Dương đã nói gì với cậu ấy, mà khiến cậu ấy thay đổi lớn như vậy, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, tôi đột nhiên nghĩ, nếu như tôi hỏi, lại giống như một đứa con gái đang chất vấn bạn trai mình ở bên ngoài lăng nhăng, lại cố gắng nhịn xuống.
Vũ Dương nhìn tôi một lúc lâu cũng không nói gì, chậm rãi đi đến bên cạnh giường, nói một cách thần bí: “Em thật sự không muốn biết, anh làm sao để dỗ cô ấy ư!”
“Anh muốn nói thì nói không muốn thì thôi, tôi cũng không cầu xin anh nói!” Thật ra trong lòng tôi rất muốn biết, nhưng nhìn cái vẻ mặt kiêu ngạo của anh ta tôi lại thấy khó chịu, cố ý quay người vào trong, không thèm để ý đến anh ta.
Anh ta thở dài: “Em có biết là, chỉ vì giúp cậu dỗ cô ấy mà tự dưng anh có thêm một đứa em gái!”
“Hả!” Tôi ngạc nhiên ngồi bật dậy, tôi không ngờ anh ấy lại nghĩ ra cách này.
Nếu như là người khác nói với Đông Phi hoặc tôi như vậy, tôi sẽ nghĩ hắn đang nói dối bọn tôi, nhưng với sự hiểu biết của tôi về Vũ Dương, chuyện anh ta nhận Đông Phi làm em gái, có lẽ là nói thật.
Anh ta lại có thể vì tôi mà bỏ ra nhiều như vậy, nếu nói không cảm động là nói dối, nhưng anh ta càng đối xử tốt với tôi như vậy tôi càng cảm thấy khó xử.
“Anh nói thật chứ, anh không đùa tôi đúng không?” Mặc dù biết là thật, nhưng tôi vẫn muốn anh ta tự mình nói ra.
“Đương nhiên là thật rồi, nếu không em nghĩ anh làm thế nào dỗ được cô ấy, cô ấy đã nhìn thấy chúng ta làm chuyện ấy rồi!”
Tôi tưởng anh ta nói đến việc tôi với cậu ấy nắm tay nhau, nên vừa nghĩ liền thấy chuyện này cũng bình thường, lập tức hỏi: “Cái gì mà chuyện ấy, anh muốn nói gì!”
Mặt Vũ Dương đỏ bừng, thấp giọng nói: “Cô ấy thấy chuyện tối qua của chúng ta!”
Nghe anh ta nói như vậy, tôi đột nhiên nghĩ tới hình ảnh người lướt qua lúc chúng tôi mây mưa với nhau lại, trong lòng nguội lạnh, nếu thật sự là là như vậy chẳng phải là Đông Phi sẽ rất hận tôi sao.
Thấy tôi im lặng, Vũ Dương tiếp tục nói: “Em không biết đấy thôi, con nhóc Đông Phi này thật sự khó chơi mà, vừa rồi anh đi tìm cô ấy, em đoán xem xảy ra chuyện gì!”
Tôi chớp chớp mắt ý bảo anh ta tiếp tục nói.
Anh ta lại thấp giọng, còn nhìn xung quanh rồi mới nói: “Cô ấy dám dở trò trước mặt anh, cởi áo ra, muốn làm tình với tôi...!”
“Vậy hai người...” Lòng tôi chợt xoắn lại, không chịu được hỏi!
“Đương nhiên là không làm gì rồi, em nghĩ anh là hạng người gì chứ!” Vũ Dương lập tức phản bác, cao giọng nói giống như cố gắng chứng minh điều gì đó.
Khi tôi biết giữa bọn họ không có gì xảy ra, liền thở ra một hơi, nhưng trong lòng vẫn rối rắm, nếu như giữa họ phát sinh vấn đề gì, tốt nhất là Vũ Dương nên thích Đông Phi, mặc dù như vật tôi sẽ đau lòng, nhưng còn hơn luôn cảm thấy khó sử như bây giờ.
Sau đó, Vũ Dương kể chi tiết cho tôi nghe, nói anh ta làm thế nào để khuyên Đông Phi, trong khi khuyên câu ấy cũng có nhắc đến người anh ta thích là tôi, lúc đó Đông Phi khóc rất lâu, cuối cùng Vũ Dương đành phải đưa ra tuyệt chiêu chính là nhận em gái mới có thể an ủi cậu ấy.
Sau khi quen biết mất nhân vật máu mặt trong trường, lại thêm Hứa Phi với Vũ Dương đều nhân tài lớp trẻ, Đông Phi cũng nhận thấy được tầm ảnh hưởng của mình, vậy mà vẫn cố chấp đòi phân cao thấp với tôi, có lẽ tôi ở cùng cậu ấy bởi vậy mới có muốn phân đua với tôi như vậy.
Bây giờ Vũ Dương đã hoàn toàn thuộc về tôi rồi, anh ấy tự mình nhận thua, rút lui nhưng vẫn nhận được thứ khác, chính là một anh trai có tiền có thế đúng là một lựa chọn không tồi.
Tôi có thể hiểu được cảm giác lúc này của cậu ấy, cũng hiểu được phải trải qua cảm xúc như thế nào, nếu như Vũ Dương có thể đối xử tốt với cô ấy như đối với em gái ruột của mình, thì cũng coi như là một kết quả tốt cho cậu ấy.
Cho dù Vũ Dương không thể toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cậu ấy như người yêu hay vợ của anh ta, cũng còn tốt hơn nhiều so với việc cậy ấy tìm một đại gia, sống ngày tháng lo lắng không biết khi nào bị đuổi ra khỏi nhà.
Ngày hôm sau trở lại thành phố cũng đã là buổi chiều, đã lỡ mất nửa buổi, cũng không để ý nữa buổi sau nữa, Vũ Dương khoát tay, nghỉ nốt nửa ngày còn lại.
Một buổi chiều đi mua sắm, xem phim, ăn uống cứ thế qua đi, cũng rất mệt mỏi, mặc dù mệt nhưng Đông Phi chơi rất vui vẻ, cũng không có khúc mắc gì với tôi, tôi cũng cảm thấy phấn chấn hẳn lên.
Những ngày tiếp theo, Vũ Dương vẫn luôn đến tìm tôi, tôi cũng kiếm mọi lí do từ chối, không ra ngoài cùng anh ta, trong lòng anh ta vẫn sợ tôi, cái gì cũng theo ý tôi, nếu có gì bất mãn với tôi, anh ta ngoài lẩm bảm càu nhàu, thì cũng chỉ trợn mắt nhìn.
Ngày đầu tiên tan làm, lúc đi qua quán bar, lại nhìn thấy Giả Tường Vũ, lúc thấy anh ta tôi định né tránh, nhưng đáng tiếc mắt anh ta quá tinh, vừa nhìn đã nhận ra tôi.
“Em vừa tan làm à?” Anh ta không biết nói gì đành hỏi.
“Ừ, còn anh, vẫn đang làm việc à?” Tôi cũng ngại ngùng hỏi.
Anh ta lắc đầu: “Anh định xin nghỉ không làm việc này nữa, ở đây anh luôn có cảm giác không hòa nhập được, cảm thấy tất cả đều không được tự nhiên!”
Anh ta vốn là một người điềm đạm, những nơi ồn ào như vạy thật sự không thích hợp với anh ta, anh ta muốn đổi một công việc khác cũng là hợp lý.
“Vậy tìm được công việc phù hợp chưa?” Tôi hỏi.
“Vân chưa tìm được, Lý Viện, em ra ngoài sớm hơn, cũng quen biết nhiều hơn anh, em có thể giúp anh tìm một công việc không, em cũng biết hoàn cảnh gia đình anh, anh muốn tranh thủ kiếm ít tiền trong lúc nghỉ hè, có thể giúp đỡ gia đình phần nào!”
Nghe những lời anh ta nói, tôi lại không tự chủ được mà nhớ đến bố mẹ của mình, cũng không biết là do thông cảm hay vì lí do nào khác, mà tôi lại gật đầu đồng ý.
Nhìn dáng vẻ biết ơn của anh ta, trong lòng tôi lại có cảm giác khó tả.
Có những người vừa sinh ra đã không giống như chúng tôi, bọn họ từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải đau đầu lo cơm áo gạo tiền, cho dù sau này ra ngoài xã hội cũng sẽ đứng ở những nơi cao, có lẽ cả đời này cũng không cảm nhận được những đau khổ mà những người như chúng tôi đã từng trải qua.
Chúng tôi cùng đến từ một nơi, gặp được anh ta giống như gặp được một con người khc của mình, cũng khiến tôi nhớ đến thân phận của mình, cái danh một kẻ đê hèn thấp kém như một tảng đá đẹ nặng trong lòng tôi, khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Thấy anh ta hình như muốn nhắc lại chuyện tỏ tình lần trước tôi liền tìm lí do rời đi, sau khi chào tạm biệt, tôi liền trở về kí túc xá của nhân viên.
Lại nghĩ giúp anh ta tìm một công việc, khiến tôi thật đau đầu, đúng là tôi quen biết không ít, nhưng bọn họ đều là khách của tôi, bây giờ tôi không muốn dây dưa bất cứ điều gì với họ nữa, cũng chưa từng nghĩ đến điều này.
Tìm trong danh bạ lúc lâu, nhìn thấy một cái tên, Thẩm Lệ Lệ.
Người phụ nữ mà tôi căm hận đến chết, không biết bao nhiêu đêm tức giấc vì mơ thấy nụ cười giả dối của cô ta, những cơn ác mộng của tôi đều từ cô ta mà ra.
Chuyện cũng đã qua từ lâu rồi, nhưng sự căm hận của tôi đối với cô ta vẫn không hề giảm đi, nhưng nhìn từ mặt khác, thật ra thì cô ta còn thê thảm hơn tôi, cô ta là người không màng danh dự, có lẽ trái tim cô ta sớm đã bị ăn hết không còn gì, dù sao con người cô ta rộng rãi như vậy, tìm giúp người khác một công việc thì có gì khó chứ, nghĩ như vậy tôi liền điện cho cô ta.
Sau khi cậu ấy ra ngoài, tôi định hỏi Vũ Dương đã nói gì với cậu ấy, mà khiến cậu ấy thay đổi lớn như vậy, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, tôi đột nhiên nghĩ, nếu như tôi hỏi, lại giống như một đứa con gái đang chất vấn bạn trai mình ở bên ngoài lăng nhăng, lại cố gắng nhịn xuống.
Vũ Dương nhìn tôi một lúc lâu cũng không nói gì, chậm rãi đi đến bên cạnh giường, nói một cách thần bí: “Em thật sự không muốn biết, anh làm sao để dỗ cô ấy ư!”
“Anh muốn nói thì nói không muốn thì thôi, tôi cũng không cầu xin anh nói!” Thật ra trong lòng tôi rất muốn biết, nhưng nhìn cái vẻ mặt kiêu ngạo của anh ta tôi lại thấy khó chịu, cố ý quay người vào trong, không thèm để ý đến anh ta.
Anh ta thở dài: “Em có biết là, chỉ vì giúp cậu dỗ cô ấy mà tự dưng anh có thêm một đứa em gái!”
“Hả!” Tôi ngạc nhiên ngồi bật dậy, tôi không ngờ anh ấy lại nghĩ ra cách này.
Nếu như là người khác nói với Đông Phi hoặc tôi như vậy, tôi sẽ nghĩ hắn đang nói dối bọn tôi, nhưng với sự hiểu biết của tôi về Vũ Dương, chuyện anh ta nhận Đông Phi làm em gái, có lẽ là nói thật.
Anh ta lại có thể vì tôi mà bỏ ra nhiều như vậy, nếu nói không cảm động là nói dối, nhưng anh ta càng đối xử tốt với tôi như vậy tôi càng cảm thấy khó xử.
“Anh nói thật chứ, anh không đùa tôi đúng không?” Mặc dù biết là thật, nhưng tôi vẫn muốn anh ta tự mình nói ra.
“Đương nhiên là thật rồi, nếu không em nghĩ anh làm thế nào dỗ được cô ấy, cô ấy đã nhìn thấy chúng ta làm chuyện ấy rồi!”
Tôi tưởng anh ta nói đến việc tôi với cậu ấy nắm tay nhau, nên vừa nghĩ liền thấy chuyện này cũng bình thường, lập tức hỏi: “Cái gì mà chuyện ấy, anh muốn nói gì!”
Mặt Vũ Dương đỏ bừng, thấp giọng nói: “Cô ấy thấy chuyện tối qua của chúng ta!”
Nghe anh ta nói như vậy, tôi đột nhiên nghĩ tới hình ảnh người lướt qua lúc chúng tôi mây mưa với nhau lại, trong lòng nguội lạnh, nếu thật sự là là như vậy chẳng phải là Đông Phi sẽ rất hận tôi sao.
Thấy tôi im lặng, Vũ Dương tiếp tục nói: “Em không biết đấy thôi, con nhóc Đông Phi này thật sự khó chơi mà, vừa rồi anh đi tìm cô ấy, em đoán xem xảy ra chuyện gì!”
Tôi chớp chớp mắt ý bảo anh ta tiếp tục nói.
Anh ta lại thấp giọng, còn nhìn xung quanh rồi mới nói: “Cô ấy dám dở trò trước mặt anh, cởi áo ra, muốn làm tình với tôi...!”
“Vậy hai người...” Lòng tôi chợt xoắn lại, không chịu được hỏi!
“Đương nhiên là không làm gì rồi, em nghĩ anh là hạng người gì chứ!” Vũ Dương lập tức phản bác, cao giọng nói giống như cố gắng chứng minh điều gì đó.
Khi tôi biết giữa bọn họ không có gì xảy ra, liền thở ra một hơi, nhưng trong lòng vẫn rối rắm, nếu như giữa họ phát sinh vấn đề gì, tốt nhất là Vũ Dương nên thích Đông Phi, mặc dù như vật tôi sẽ đau lòng, nhưng còn hơn luôn cảm thấy khó sử như bây giờ.
Sau đó, Vũ Dương kể chi tiết cho tôi nghe, nói anh ta làm thế nào để khuyên Đông Phi, trong khi khuyên câu ấy cũng có nhắc đến người anh ta thích là tôi, lúc đó Đông Phi khóc rất lâu, cuối cùng Vũ Dương đành phải đưa ra tuyệt chiêu chính là nhận em gái mới có thể an ủi cậu ấy.
Sau khi quen biết mất nhân vật máu mặt trong trường, lại thêm Hứa Phi với Vũ Dương đều nhân tài lớp trẻ, Đông Phi cũng nhận thấy được tầm ảnh hưởng của mình, vậy mà vẫn cố chấp đòi phân cao thấp với tôi, có lẽ tôi ở cùng cậu ấy bởi vậy mới có muốn phân đua với tôi như vậy.
Bây giờ Vũ Dương đã hoàn toàn thuộc về tôi rồi, anh ấy tự mình nhận thua, rút lui nhưng vẫn nhận được thứ khác, chính là một anh trai có tiền có thế đúng là một lựa chọn không tồi.
Tôi có thể hiểu được cảm giác lúc này của cậu ấy, cũng hiểu được phải trải qua cảm xúc như thế nào, nếu như Vũ Dương có thể đối xử tốt với cô ấy như đối với em gái ruột của mình, thì cũng coi như là một kết quả tốt cho cậu ấy.
Cho dù Vũ Dương không thể toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cậu ấy như người yêu hay vợ của anh ta, cũng còn tốt hơn nhiều so với việc cậy ấy tìm một đại gia, sống ngày tháng lo lắng không biết khi nào bị đuổi ra khỏi nhà.
Ngày hôm sau trở lại thành phố cũng đã là buổi chiều, đã lỡ mất nửa buổi, cũng không để ý nữa buổi sau nữa, Vũ Dương khoát tay, nghỉ nốt nửa ngày còn lại.
Một buổi chiều đi mua sắm, xem phim, ăn uống cứ thế qua đi, cũng rất mệt mỏi, mặc dù mệt nhưng Đông Phi chơi rất vui vẻ, cũng không có khúc mắc gì với tôi, tôi cũng cảm thấy phấn chấn hẳn lên.
Những ngày tiếp theo, Vũ Dương vẫn luôn đến tìm tôi, tôi cũng kiếm mọi lí do từ chối, không ra ngoài cùng anh ta, trong lòng anh ta vẫn sợ tôi, cái gì cũng theo ý tôi, nếu có gì bất mãn với tôi, anh ta ngoài lẩm bảm càu nhàu, thì cũng chỉ trợn mắt nhìn.
Ngày đầu tiên tan làm, lúc đi qua quán bar, lại nhìn thấy Giả Tường Vũ, lúc thấy anh ta tôi định né tránh, nhưng đáng tiếc mắt anh ta quá tinh, vừa nhìn đã nhận ra tôi.
“Em vừa tan làm à?” Anh ta không biết nói gì đành hỏi.
“Ừ, còn anh, vẫn đang làm việc à?” Tôi cũng ngại ngùng hỏi.
Anh ta lắc đầu: “Anh định xin nghỉ không làm việc này nữa, ở đây anh luôn có cảm giác không hòa nhập được, cảm thấy tất cả đều không được tự nhiên!”
Anh ta vốn là một người điềm đạm, những nơi ồn ào như vạy thật sự không thích hợp với anh ta, anh ta muốn đổi một công việc khác cũng là hợp lý.
“Vậy tìm được công việc phù hợp chưa?” Tôi hỏi.
“Vân chưa tìm được, Lý Viện, em ra ngoài sớm hơn, cũng quen biết nhiều hơn anh, em có thể giúp anh tìm một công việc không, em cũng biết hoàn cảnh gia đình anh, anh muốn tranh thủ kiếm ít tiền trong lúc nghỉ hè, có thể giúp đỡ gia đình phần nào!”
Nghe những lời anh ta nói, tôi lại không tự chủ được mà nhớ đến bố mẹ của mình, cũng không biết là do thông cảm hay vì lí do nào khác, mà tôi lại gật đầu đồng ý.
Nhìn dáng vẻ biết ơn của anh ta, trong lòng tôi lại có cảm giác khó tả.
Có những người vừa sinh ra đã không giống như chúng tôi, bọn họ từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải đau đầu lo cơm áo gạo tiền, cho dù sau này ra ngoài xã hội cũng sẽ đứng ở những nơi cao, có lẽ cả đời này cũng không cảm nhận được những đau khổ mà những người như chúng tôi đã từng trải qua.
Chúng tôi cùng đến từ một nơi, gặp được anh ta giống như gặp được một con người khc của mình, cũng khiến tôi nhớ đến thân phận của mình, cái danh một kẻ đê hèn thấp kém như một tảng đá đẹ nặng trong lòng tôi, khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Thấy anh ta hình như muốn nhắc lại chuyện tỏ tình lần trước tôi liền tìm lí do rời đi, sau khi chào tạm biệt, tôi liền trở về kí túc xá của nhân viên.
Lại nghĩ giúp anh ta tìm một công việc, khiến tôi thật đau đầu, đúng là tôi quen biết không ít, nhưng bọn họ đều là khách của tôi, bây giờ tôi không muốn dây dưa bất cứ điều gì với họ nữa, cũng chưa từng nghĩ đến điều này.
Tìm trong danh bạ lúc lâu, nhìn thấy một cái tên, Thẩm Lệ Lệ.
Người phụ nữ mà tôi căm hận đến chết, không biết bao nhiêu đêm tức giấc vì mơ thấy nụ cười giả dối của cô ta, những cơn ác mộng của tôi đều từ cô ta mà ra.
Chuyện cũng đã qua từ lâu rồi, nhưng sự căm hận của tôi đối với cô ta vẫn không hề giảm đi, nhưng nhìn từ mặt khác, thật ra thì cô ta còn thê thảm hơn tôi, cô ta là người không màng danh dự, có lẽ trái tim cô ta sớm đã bị ăn hết không còn gì, dù sao con người cô ta rộng rãi như vậy, tìm giúp người khác một công việc thì có gì khó chứ, nghĩ như vậy tôi liền điện cho cô ta.