• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 12 ĐƯỜNG HÂN SỈ NHỤC

CHƯƠNG 12: ĐƯỜNG HÂN SỈ NHỤC

“Sao vậy, trở thành bạn gái của Lưu Tê rồi nên coi thường bọn tao sao?” Đường Hân bắt chéo chân ngồi ở giữa.

Đường Đông Phi vẫn ngoan ngoãn đứng phía sau, còn có mấy người khác phòng nữa.

Tôi không muốn nói gì cả, tôi biết rõ hôm nay Đường Hân đến tìm tôi gây phiền phức, dù sao trong mắt cô ta, tôi chẳng qua chỉ là một đứa từ dưới quê lên, lại dám cướp bạn trai của cô ta.

Trong trường tất cả mọi người đều biết, Đường Hân giàu có xinh đẹp theo đuổi Lưu Tê, ai nấy đều nói hoa nhài cắm bãi phân trâu, gần đây Lưu Tê lại vô cùng chăm sóc tôi, hôm qua Hàn Tinh Vũ đến tìm tôi gây rắc rối, anh ta còn ra tay giúp đỡ, sợ rằng trong mắt mọi người cho dù tôi nói giữa tôi và Lưu Tê không có quan hệ gì cả cũng không có mấy ai tin.

Tất cả mọi người đều sẽ không tin không có quan hệ, nếu tôi và Lưu Tê quả thật có quan hệ cũng tốt, tôi cũng muốn làm bạn gái của Lưu Tê, như vậy trong trường còn có ai dám bắt nạt tôi, nhưng trên thực tế, tôi và Lưu Tê chẳng qua chỉ là mối quan hệ khách làng chơi mà thôi.

Tôi không nhìn thấu được con người Lưu Tê này, anh ta nổi danh uy phong trong trường, cho dù là giáo viên nghe thấy tên của anh ta cũng sẽ biến sắc, nghe nói trong nhà anh ta cũng sống tạm bợ, còn bên ngoài theo một đại ca, có vùng riêng của mình.

Bình thường nghe thấy có người nói Lưu Tê rất hung ác tàn nhẫn, chọc đến người của anh ta cho dù là nam hay nữ sẽ đều bị đánh rất thảm, nhưng từ khi tôi tiếp xúc với anh ta, lại phát hiện anh ta không phải loại người như vậy, ngược lại rất ga lăng, ít nhất trong mắt tôi anh ta là người tốt.

Tôi cũng biết mình chủ là một đứa nhà quê, sao có thể so được với Đường Hân giàu có xinh đẹp, hôm nay cô ta chính là muốn sỉ nhục tôi mà thôi.

Tôi muốn cầm sách vở của mình rời đi, hôm nay là giờ học của cô hướng dẫn, bình thường cô giáo rất nghiêm khắc, nếu lên lớp của bà ấy không mang sách sẽ bị trừ điểm.

Mở tủ của tôi phát hiện sách của tôi đều bị xé thành từng mảnh nhỏ, đóng cửa tủ lại.

Đường Hân cười nhạo nói: “Sao vậy, đừng tưởng rằng bọn tao không biết mày làm gì, chẳng qua chỉ là một gái điếm, còn muốn đi học? Mày tưởng rẳng mày là đóa hoa tương lai của đất nước sao?” Đường Hân đắc ý nhìn vẻ mặt tôi trở nên âm trầm.

“Cô quá đáng rồi đó.” Tôi không biết trả lời Đường Hân thế nào, ở trong mắt cô ta, tôi giống như một con rệp dưới đất vậy, cô ta cao cao tại thượng sao có thể xem trọng tôi được.

“Mày là cái thá gì hả? Đừng nghĩ rằng hiện tại mày là người của Lưu Tê, tao sẽ không dám đánh mày, nói cho mày biết, xử lý mày tao có hàng trăm thủ đoạn.” Đường Hân đắc ý nói.

“Không phải.” Tôi thực sự không chịu nổi Đường Hân sỉ nhục, nếu mọi người cảm thấy tôi là bạn gái của Lưu Tê, chuyện đã đến nước này vì sao tôi không mượn danh tiếng của Lưu Tê chứ.

“Ôi… Còn tức giận cơ à.” Đường Hân dùng chân giẫm lên giường tôi, bước lên.

“Không sai, tao chính là bạn gái của Lưu Tê, nếu mày đánh tao, Lưu Tê nhất định sẽ không bỏ qua cho mày.” Tôi ngẩng đầu lên, đây là lần đầu tiên tôi nói phách lối như vậy, nếu đổi lại là trước kia, tôi căn bản không dám nói như vậy, một tháng trước tôi chỉ là một đứa từ dưới quê lên, ăn những món ăn rẻ nhất, mặc những bộ đồ bạc phếch, trong trường gọi dạ bảo vâng, là nhân vật bị mọi người bắt nạt.

Đường Hân là ai? Xinh đẹp giàu có trong trường ai nấy đều biết, nam sinh thích cô ta xếp thành hàng dài, trước ủn sau chen trong trường, là nhân vật ai nấy đều hâm mộ, ai có thể nghĩ được, tôi lại cướp bạn trai cùng cô ta chứ.

Mọi chuyện đều không giống như tôi mong muốn, lúc đầu Thẩm Lệ Lệ tìm tôi, tôi chỉ muốn kiếm ít tiền, để bản thân mình sống khấm khá hơn một chút, nhưng không ngờ được cuối cùng lại trở thành bộ dạng như bây giờ, tôi trở thành gái điếm trong mắt mọi người.

Nếu đã là gái điếm rồi, vì sao tôi không lấy thái độ của gái điếm mà sống, chí ít hiện tại sẽ không để người ta đè đầu cưỡi cổ nữa, tôi sẽ không như trước kia bị người ta bắt nạt nữa, tôi sẽ mạnh mẽ đáp trả lại, nói cho mọi người biết, tôi, Lý Viện, bây giờ sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt nữa.

Tôi đột nhiên cứng rắn nói chẹn họng Đường Hân, quả thực hiện giờ cô ta không dám ra tay với tôi như lần trước nữa, lấy thân phận bạn gái của Lưu Tê, đánh chó cũng phải biết chủ của nó là ai.

Đường Hân tức giận một chân đạp lên băng ghế phía sau đứng lên.

“Tao chống mắt lên xem mày cùng Lưu Tê được bao lâu, đừng để tao gặp được.” Ánh mắt Đường Hân giống như một lưỡi dao sắc nhọn, ngoan độc bức người.

Tôi dường như đã nghĩ đến ngày tháng thê thảm sau khi tôi bị Lưu Tê vứt bỏ.

Tôi không đếm xỉa đến mà đóng cửa phòng ngủ, rời khỏi chỗ đó, tôi biết hôm nay tôi không lấy được sách, gọi điện cho Thẩm Lệ Lệ.

“Alo, Thẩm Lệ Lệ sao, tôi là Lý Viện, có thể cho tôi mượn sách của chị được không?” Tôi biết Thẩm Lệ Lệ sẽ không từ chối, bình thường cô ta vẫn thường trốn học, huống hồ hiện tại tôi là bạn gái của Lưu Tê, cô ta nịnh bợ toi còn không kịp.

“Viện Viện à, được được, chị mang sách đến phòng học giúp em.” Giọng nói nhiệt tình của Thẩm Lệ Lệ truyền đến.

“Được.” Tôi cúp điện thoại.

Tôi đã sớm nhìn thấu con người Thẩm Lệ Lệ rồi, lúc mới tiếp xúc với tôi chẳng qua chỉ muốn dựa vào tôi lấy ít tiền mà thôi, huống hồ trước đây cô ta và Dương Hồng cùng nhau lừa gạt quay video tôi, hiện giờ từng khoản nợ một sẽ tìm bọn họ, những chuyện bọn họ đã làm với tôi, tôi sẽ trả lại gấp mười lần.

Có lẽ từ hôm qua Hàn Tinh Vũ đánh tôi ở trong phòng học, hoặc là, tôi cầu cứu nhìn Dương Hồng nhưng cậu ta lại hờ hững quay đi, cũng có thể là những tiếng cười nhạo châm chọc của đám bạn học, khiến tôi đột nhiên phát hiện, thế giới chính là như vậy.

Bạn mạnh, người khác sẽ không để ý bạn là người thế nào, bạn yếu thì cho dù bạn có lương thiện ngay cả kiến cũng không dám giết chết, cũng sẽ bị người ta coi thường.

Tôi, Lý Viện, bắt đầu từ giờ sẽ không để ai coi thường nữa.

So với sống cuộc sống như con chó, không bằng sống như một con sói, ai làm tổn thương tôi, tôi sẽ cắn họ đến ngạt thở.

Trước kia vội vàng đi qua vườn trường, trước giờ chưa từng phát hiện, thì ra phong cảnh vườn trường cũng rất đẹp, ngôi trường này thay đổi tôi rất nhiều, vốn dĩ tưởng rẳng thi đỗ lên đại học mới có thể thay đổi được cuộc đời, nhưng lại không ngờ, thì ra thi lên đại học, thứ thay đổi cuộc đời lại không phải là đại học.

Ở khu vườn trường tiền tài tung hoành này, chỉ có tiền và quyền lực mới là điều quan trọng.

Xã hội giống như một cái sân khấu lớn, có người cố gắng lập lời thề muốn chứng minh sự vĩnh cửu, cuối cùng lại hóa thành một làn khói.

Đi đến phòng học, không có lời nhục mạ như trong tưởng tượng của tôi, ngược lại tất cả mọi người ai nấy đều có chút kính nể nhìn tôi, nhìn về chỗ ngồi của mình, Dương Hồng đã ngồi ở bàn cuối cùng, ngồi bên cạnh tôi là Lưu Tê.

Tôi lại có chút hưởng thụ, ánh mắt kính sợ của mọi người, đây là cảm giác tôi chưa từng được hưởng thụ, cảm giác được người ta ngưỡng mộ, tất cả mọi người nhìn tôi trong mắt đều mang theo tia ngưỡng mộ cùng kính nể, không phải vì cái khác, mà là vì tôi là bạn gái của Lưu Tê.

Từ hôm qua sau khi Lưu Tê nói tôi là người của anh ta, thái độ mọi người đối với tôi quay ngoắt một trăm tám mươi độ, người trước giờ luôn coi thường tôi, hiện giờ nhìn thấy tôi giống như chó giữ nhà vậy, cúi đầu khom lưng, người bình thường bắt nạt tôi nhìn thấy tôi cũng hận không thể trốn đi.

Chuyện này khiến tôi cảm nhận được sự vui sướng mà quyền lực mang đến, cho dù trở thành gái điếm thì có sao?

Lưu Tê vẫn giống như thường ngày nằm bò lên bàn, không biết có ngủ hay không, khi tôi đi đến chỗ ngồi, Lưu Tê ngẩng đầu nhìn tôi, không nói gì, chỉ đứng dậy để tôi đi vào trong.

Dương Hồng quét mắt nhìn tôi, Hàn Tinh Vũ không ngồi cạnh cậu ta.

Từ sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, Dương Hồng không còn tìm tôi nói chuyện nữa, thậm chí ngay cả đoạn video để uy hiếp tôi trong tay hắn cũng không hề nhắc đến, ánh mắt cũng không liếc nhìn tôi lấy một lần.

Tôi nắm chặt tay, sự nhục nhã mà Dương Hồng mang đến cho tôi hiện rõ mồn một trước mắt, cậu ta quay video những lời sỉ nhục ngày hôm đó hiện rõ mồn một trước mắt, khắc sâu trong lòng tôi.

Tôi tùy tiện ngồi cạnh Lưu Tê, không biết từ lúc nào bạn cùng bàn của tôi từ Dương Hồng biến thành Lưu Tê, mọi thứ Lưu Tê làm cho tôi tôi đều hiểu lầm rằng Lưu Tê có ý với tôi, nhưng lại không ngờ Lưu Tê chỉ nằm bò trên bàn, cũng không nói với tôi câu nào, cũng không làm bất cứ chuyện gì với tôi.

Giống như vừa bắt đầu đã không quen biết vậy, tan học liền trực tiếp rời đi, từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn tôi lấy một lần.

Trong lòng tôi có chút hoảng loạn, nếu hôm đó Lưu Tê chỉ thuận miệng nói, vậy thì hiện giờ Đường Hân cùng Hàn Tinh Vũ không tìm tôi gây phiền phức nữa, sợ rằng khi Lưu Tê chơi chán tôi rồi, bọn họ sẽ lại tìm đến cửa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom