Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-17
Chương 17: Ếch Ngồi Đáy Giếng
Chương 17 : Ếch ngồi đáy giếng
"Di phụ rất tốt, chỉ có điều quá dung túng Liễu di nương.” Hà Lịch nghĩ đến cái ngày Liễu thị xấc xược với Lâm Nhữ, giận vô cùng.
Trong lòng hắn, dòng thứ chẳng khác gì nô tỳ, không thể so với dòng chính được.
“Đàn ông ai mà chẳng có lúc hồ đồ.” Lâm Nhữ cười cười cũng không quá để bụng, Liễu thị hầu hạ Phương Đức Thanh từ nhỏ, lấy sắc đẹp quyến rũ nên Phương Đức Thanh chiều chuộng bà cũng dễ hiểu. Nàng dặn Hà Lịch: “Nhớ nhắc nhở người của đại huynh, huynh ấy chơi dế chơi gì cũng được, nhưng không được dính đến bài bạc gái gú. Còn phải trông chừng kĩ tránh để huynh ấy qua lại với Quách Thành An.”
Hà Lịch đồng ý, hỏi thêm việc sắp xếp cho Liễu di nương. Hắn nghĩ muốn kéo thời gian giam lỏng càng lâu để tránh ồn ào gây phiền cho Lâm Nhữ.
“Dù sao bà ấy cũng sinh con dưỡng cái cho họ Phương, không thể giam lỏng mãi được.” Lâm Nhữ thở dài nói, nhớ đến phụ thân, lồng ngực thấy nhức nhối. Vì nàng kính trọng phụ thân mình nên không thể quá mức khó dễ Liễu thị: “Đại huynh không được làm gia chủ đã là đả kích lớn với bà. Trước ngày đi an táng thì thả ra, cũng đừng giam lỏng thêm nữa.”
“Muốn đại lang làm gia chủ? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!” Hà Lịch hừ lạnh. “Cả phủ này ai chẳng biết người tiếp nhận vị trí khi di phụ qua đời là đệ.”
Mọi người không biết nàng là con gái cho nên đã đóng khung suy nghĩ như vậy. Lần này nếu không phải họa lớn ập xuống đột ngột khiến phụ thân không thể chống lại, thì lẽ ra người kế vị phải là Phương Du Phong.
Lời của phụ thân ngày thường phải có hứa hẹn gì đó mới khiến Liễu thị suy nghĩ như vậy, nên hôm đó bà ta mới liều lĩnh khẳng định thế.
Lâm Nhữ yên lặng một lúc rồi nói: “Huynh ở ngoài lưu ý xem có thiếu nữ nào dung mạo đoan trang thì bàn bạc hôn sự cho đại huynh. Không cần chú ý đến gia cảnh vì nhà ta không thiếu tiền, chỉ cần đẹp người đẹp nết là được. Tuy giữ đạo hiếu không được thành thân, đón vào phủ để khuyên nhủ thêm đại huynh vẫn ổn, nếu không Liễu thị thấy huynh ấy không được kế vị chắc sẽ bàn chuyện phân nhà.”
“Phân nhà thì phân nhà.” Hà Lịch cao giọng, ánh mắt giận dữ: “Phân đi rồi sau đó có tán gia bại sản quay lại cầu xin thì đệ đừng có mềm lòng.”
“Biểu ca, giờ ta không chỉ là nhị lang nhà họ Phương, mà còn là gia chủ của họ Phương.”
Lâm Nhữ thở dài. Vẻ mặt tái gần như trong suốt, đáy mắt rậm tia máu, lông mi dày rũ xuống thành bóng mờ, quầng thâm mắt dày lộ ra thần sắc sa sút.
Thân là gia chủ họ Phương, nàng không chỉ phải cân nhắc đến bản thân mà còn là tất cả người nhà họ Phương.
Mẫu thân, Cẩm Phong, đại ca Du Phong, tỷ muội Phương Hương Văn và Phương Tú Khởi, Liễu thị, hạ nhân trong Phương phủ, mấy trăm thợ quạt trong phường quạt, đều là trách nhiệm của nàng.
Uyển Sơ bưng thức ăn đến, Lâm Nhữ lau mặt rửa tay, lúc cầm đũa bỗng dưng trượt tay, lướt qua chén rồi rơi xuống, vang lên tiếng cạch.
“Sao thế?” Hà Lịch mới gắp một đũa cà vội gác lại, tái mặt, đứng lên khom người, chồm qua bàn ăn, lo lắng nhìn Lâm Nhữ: “Đói quá nên dạ dày khó chịu sao?”
Lâm Nhữ nhíu mày, uể oải lắc đầu.
Hồi này ở trước mặt Quách Thành An quên giả bệnh rồi.
Quách Thành An gian xảo tinh khôn, nội tâm còn tinh tế hơn cả tơ quạt hợp hoan. Chỉ mong hôm an táng gã không có mặt. Nếu gã mà đến, Cẩm Phong quá yếu ớt, chỉ trong mấy ngày mà chênh lệch trên trời dưới đất như vậy, chắc chắn không qua được mắt gã.
Dù thân cận như Hà Lịch cũng không tiện nói thật. Lâm Nhữ ăn không ngon, suy nghĩ quá nhiều, rốt cuộc thực sự mang bệnh vào người.
Phương Du Phong không thể chờ sai đứa hầu đi nhận tiền thay, cùng Phương Vị đến phòng thu chi, tự mình hấp tấp bổ sung tiền tháng thêm mười xâu. Trả mười xâu tiền mua dế còn thiếu, còn lại mười xâu mới nhận, treo lên cổ kêu lẻng cà lẻng kẻng về hiên Thụy Phúc.
Phương Đức Thanh sợ gã ham ăn biếng làm còn dính thêm tật xấu hoang dâm nên hiên Thụy Phúc chỉ có nô tài hầu hạ. Trợ thủ trước mắt Phương Du Phong bây giờ là hai tên Song Thụy và Song Phúc, đều mười bảy tuổi. Nô tài giống chủ không có chí cầu tiến, chỉ sống buông tuồng, thấy Phương Du Phong cầm tiền về, vui mừng hớn hở chạy ra đón. Lấy mấy xâu tiền trên cổ Phương Du Phong xuống, Song Thụy và Song Phúc đồng thanh hỏi: “Phương đại lang đá dế thắng à?”
“Phụ thân mới qua đời, đá dế cái gì.” Phương Du Phong lẩm bẩm, ngồi xuống ghế, duỗi tay duỗi chân sai bảo: “Dâng trà, quạt mát.”
Song Thụy cùng Song Phúc cất tiền, ân cần hầu hạ, con ngươi lúng liếng. Phương Du Phong cười hì hì nói: “Chớ nghĩ nhiều, đó là tiền tháng tăng lên. Nhữ lang cho ta, đại lang của các ngươi từ nay về sau mỗi tháng có hai mươi xâu tiền tiêu vặt.”
“Nhiều vậy á?” Song Thụy cùng Song Phúc cùng kinh sợ nói.
“Đúng vậy, nhiều thế đó.” Phương Du Phong vui vẻ nói.
“Nhị lang thật tốt với đại lang.” Song Thụy nói.
“Nhữ lang luôn tốt với ta.” Phương Du Phong nói, Lâm Nhữ luôn là người bao dung, chưa bao giờ càm ràm gì gã, về sau chắc cũng vậy. Gã bắt chéo chân, điểm mũi chân nói: “Lúc trước hết tiền đều phải tới chỗ mẫu thân xin, mà lần nào cũng phải nghe lải nhải một trận. Từ nay về sau thì hay rồi, không cần nhìn thái độ mẫu thân nữa.”
Song Thụy cùng Song Phúc nhìn nhau, Song Phúc cẩn thận nói: “Hồi nãy đại nương có ghé, nhắn lại Liễu di nương gọi đại lang qua có việc căn dặn.”
Nụ cười trên mặt Phương Du Phong mất đi, chau mày nói: “Đã bị giam lỏng rồi vẫn không chịu ngừng. Có nói là chuyện gì không?”
Phương Hương Văn không nói chuyện gì, chỉ nhắn vậy thôi. Phương Du Phong đi lòng vòng mấy lượt không muốn đi, lại sợ về sau nghe Liễu thị lải nhải nhiều hơn, uể oải đi ra hiên Thụy Phúc, đến gian Thủy Mộc chỗ Liễu thị.
Hà Lịch căn dặn khi giam lỏng cấm ra ngoài, nhưng không cấm người ghé thăm. Tuy Liễu thị chỉ là thiếp nhưng vẫn luôn được chiều chuộng, nên hạ nhân cũng không dám làm khó bà, chỉ cấm không cho ra ngoài. Phương Du Phong còn mong mình bị người ta cản lại, chẳng ai thèm cản nên gã cũng đành đi vào.
Qua mười mấy ngày, Liễu thị bây giờ so với ngày hôm ấy cuồng vọng phách lối cứ như hai người khác nhau. Áo quần nhăn nhúm, đầu tóc rối bù, hốc mắt lõm xuống, con ngươi tối tăm, nhìn qua giống như một nữ quỷ, dọa Phương Du Phong sợ hết hồn. Gã vội nhào đến nhìn bà thật kĩ rồi gọi: “Mẫu thân.”
“Đồ vô lương tâm, nếu tao không bảo Văn nương gọi mày tới, thì mày không thèm đến thăm tao đúng không?” Liễu thị nổi giận quát mắng, chọc cái trán Phương Du Phong, lực tay lớn nên Phương Du Phong phải xuýt xoa kêu khóc: “Mẫu thân nhẹ tay chút đi. Hà Lịch giam lỏng mẫu thân, nếu con tới thăm cũng gặp họa theo.”
“Thân mẫu của mày mà mày sợ liên lụy.” Liễu thị tức muốn ngất xỉu, nhìn quanh quất, cầm lấy hộp phấn bằng men ngọc trên bàn trang điểm đập vào Phương Du Phong. Gã vội tránh người kêu to lên: “Mẫu thân tha mạng!”
Liễu thị càng giận: “Một cái hộp phấn thì làm mày bị thương nổi chắc, mày sợ gì hả?” Bà xông lên nhéo tai mắng chửi Phương Du Phong.
Hai mẫu tử ồn ào một lúc thì Liễu thị mệt mỏi buông Phương Du Phong ra, thở hổn hển, hung dữ gắt: “Mày đi nói với Phương Lâm Nhữ, chúng ta phân nhà!”
“Phân nhà?” Phương Du Phong sợ hãi than, co rúm người lại nói: “Con không muốn phân nhà, Nhữ lang mới tăng tiền tháng cho con, một tháng được hai mươi xâu tiền.”
Liễu thị sững người, sau đó quát lớn: “Đồ ngu này, họ Phương giàu có khó bì, hai mươi xâu tiền chỉ là muối bỏ biển. Nếu không phân nhà thì Phương Lâm Nhữ sẽ nuốt hết gia sản, mày chẳng xơ múi được gì đâu con ạ!”
Chương 17 : Ếch ngồi đáy giếng
"Di phụ rất tốt, chỉ có điều quá dung túng Liễu di nương.” Hà Lịch nghĩ đến cái ngày Liễu thị xấc xược với Lâm Nhữ, giận vô cùng.
Trong lòng hắn, dòng thứ chẳng khác gì nô tỳ, không thể so với dòng chính được.
“Đàn ông ai mà chẳng có lúc hồ đồ.” Lâm Nhữ cười cười cũng không quá để bụng, Liễu thị hầu hạ Phương Đức Thanh từ nhỏ, lấy sắc đẹp quyến rũ nên Phương Đức Thanh chiều chuộng bà cũng dễ hiểu. Nàng dặn Hà Lịch: “Nhớ nhắc nhở người của đại huynh, huynh ấy chơi dế chơi gì cũng được, nhưng không được dính đến bài bạc gái gú. Còn phải trông chừng kĩ tránh để huynh ấy qua lại với Quách Thành An.”
Hà Lịch đồng ý, hỏi thêm việc sắp xếp cho Liễu di nương. Hắn nghĩ muốn kéo thời gian giam lỏng càng lâu để tránh ồn ào gây phiền cho Lâm Nhữ.
“Dù sao bà ấy cũng sinh con dưỡng cái cho họ Phương, không thể giam lỏng mãi được.” Lâm Nhữ thở dài nói, nhớ đến phụ thân, lồng ngực thấy nhức nhối. Vì nàng kính trọng phụ thân mình nên không thể quá mức khó dễ Liễu thị: “Đại huynh không được làm gia chủ đã là đả kích lớn với bà. Trước ngày đi an táng thì thả ra, cũng đừng giam lỏng thêm nữa.”
“Muốn đại lang làm gia chủ? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!” Hà Lịch hừ lạnh. “Cả phủ này ai chẳng biết người tiếp nhận vị trí khi di phụ qua đời là đệ.”
Mọi người không biết nàng là con gái cho nên đã đóng khung suy nghĩ như vậy. Lần này nếu không phải họa lớn ập xuống đột ngột khiến phụ thân không thể chống lại, thì lẽ ra người kế vị phải là Phương Du Phong.
Lời của phụ thân ngày thường phải có hứa hẹn gì đó mới khiến Liễu thị suy nghĩ như vậy, nên hôm đó bà ta mới liều lĩnh khẳng định thế.
Lâm Nhữ yên lặng một lúc rồi nói: “Huynh ở ngoài lưu ý xem có thiếu nữ nào dung mạo đoan trang thì bàn bạc hôn sự cho đại huynh. Không cần chú ý đến gia cảnh vì nhà ta không thiếu tiền, chỉ cần đẹp người đẹp nết là được. Tuy giữ đạo hiếu không được thành thân, đón vào phủ để khuyên nhủ thêm đại huynh vẫn ổn, nếu không Liễu thị thấy huynh ấy không được kế vị chắc sẽ bàn chuyện phân nhà.”
“Phân nhà thì phân nhà.” Hà Lịch cao giọng, ánh mắt giận dữ: “Phân đi rồi sau đó có tán gia bại sản quay lại cầu xin thì đệ đừng có mềm lòng.”
“Biểu ca, giờ ta không chỉ là nhị lang nhà họ Phương, mà còn là gia chủ của họ Phương.”
Lâm Nhữ thở dài. Vẻ mặt tái gần như trong suốt, đáy mắt rậm tia máu, lông mi dày rũ xuống thành bóng mờ, quầng thâm mắt dày lộ ra thần sắc sa sút.
Thân là gia chủ họ Phương, nàng không chỉ phải cân nhắc đến bản thân mà còn là tất cả người nhà họ Phương.
Mẫu thân, Cẩm Phong, đại ca Du Phong, tỷ muội Phương Hương Văn và Phương Tú Khởi, Liễu thị, hạ nhân trong Phương phủ, mấy trăm thợ quạt trong phường quạt, đều là trách nhiệm của nàng.
Uyển Sơ bưng thức ăn đến, Lâm Nhữ lau mặt rửa tay, lúc cầm đũa bỗng dưng trượt tay, lướt qua chén rồi rơi xuống, vang lên tiếng cạch.
“Sao thế?” Hà Lịch mới gắp một đũa cà vội gác lại, tái mặt, đứng lên khom người, chồm qua bàn ăn, lo lắng nhìn Lâm Nhữ: “Đói quá nên dạ dày khó chịu sao?”
Lâm Nhữ nhíu mày, uể oải lắc đầu.
Hồi này ở trước mặt Quách Thành An quên giả bệnh rồi.
Quách Thành An gian xảo tinh khôn, nội tâm còn tinh tế hơn cả tơ quạt hợp hoan. Chỉ mong hôm an táng gã không có mặt. Nếu gã mà đến, Cẩm Phong quá yếu ớt, chỉ trong mấy ngày mà chênh lệch trên trời dưới đất như vậy, chắc chắn không qua được mắt gã.
Dù thân cận như Hà Lịch cũng không tiện nói thật. Lâm Nhữ ăn không ngon, suy nghĩ quá nhiều, rốt cuộc thực sự mang bệnh vào người.
Phương Du Phong không thể chờ sai đứa hầu đi nhận tiền thay, cùng Phương Vị đến phòng thu chi, tự mình hấp tấp bổ sung tiền tháng thêm mười xâu. Trả mười xâu tiền mua dế còn thiếu, còn lại mười xâu mới nhận, treo lên cổ kêu lẻng cà lẻng kẻng về hiên Thụy Phúc.
Phương Đức Thanh sợ gã ham ăn biếng làm còn dính thêm tật xấu hoang dâm nên hiên Thụy Phúc chỉ có nô tài hầu hạ. Trợ thủ trước mắt Phương Du Phong bây giờ là hai tên Song Thụy và Song Phúc, đều mười bảy tuổi. Nô tài giống chủ không có chí cầu tiến, chỉ sống buông tuồng, thấy Phương Du Phong cầm tiền về, vui mừng hớn hở chạy ra đón. Lấy mấy xâu tiền trên cổ Phương Du Phong xuống, Song Thụy và Song Phúc đồng thanh hỏi: “Phương đại lang đá dế thắng à?”
“Phụ thân mới qua đời, đá dế cái gì.” Phương Du Phong lẩm bẩm, ngồi xuống ghế, duỗi tay duỗi chân sai bảo: “Dâng trà, quạt mát.”
Song Thụy cùng Song Phúc cất tiền, ân cần hầu hạ, con ngươi lúng liếng. Phương Du Phong cười hì hì nói: “Chớ nghĩ nhiều, đó là tiền tháng tăng lên. Nhữ lang cho ta, đại lang của các ngươi từ nay về sau mỗi tháng có hai mươi xâu tiền tiêu vặt.”
“Nhiều vậy á?” Song Thụy cùng Song Phúc cùng kinh sợ nói.
“Đúng vậy, nhiều thế đó.” Phương Du Phong vui vẻ nói.
“Nhị lang thật tốt với đại lang.” Song Thụy nói.
“Nhữ lang luôn tốt với ta.” Phương Du Phong nói, Lâm Nhữ luôn là người bao dung, chưa bao giờ càm ràm gì gã, về sau chắc cũng vậy. Gã bắt chéo chân, điểm mũi chân nói: “Lúc trước hết tiền đều phải tới chỗ mẫu thân xin, mà lần nào cũng phải nghe lải nhải một trận. Từ nay về sau thì hay rồi, không cần nhìn thái độ mẫu thân nữa.”
Song Thụy cùng Song Phúc nhìn nhau, Song Phúc cẩn thận nói: “Hồi nãy đại nương có ghé, nhắn lại Liễu di nương gọi đại lang qua có việc căn dặn.”
Nụ cười trên mặt Phương Du Phong mất đi, chau mày nói: “Đã bị giam lỏng rồi vẫn không chịu ngừng. Có nói là chuyện gì không?”
Phương Hương Văn không nói chuyện gì, chỉ nhắn vậy thôi. Phương Du Phong đi lòng vòng mấy lượt không muốn đi, lại sợ về sau nghe Liễu thị lải nhải nhiều hơn, uể oải đi ra hiên Thụy Phúc, đến gian Thủy Mộc chỗ Liễu thị.
Hà Lịch căn dặn khi giam lỏng cấm ra ngoài, nhưng không cấm người ghé thăm. Tuy Liễu thị chỉ là thiếp nhưng vẫn luôn được chiều chuộng, nên hạ nhân cũng không dám làm khó bà, chỉ cấm không cho ra ngoài. Phương Du Phong còn mong mình bị người ta cản lại, chẳng ai thèm cản nên gã cũng đành đi vào.
Qua mười mấy ngày, Liễu thị bây giờ so với ngày hôm ấy cuồng vọng phách lối cứ như hai người khác nhau. Áo quần nhăn nhúm, đầu tóc rối bù, hốc mắt lõm xuống, con ngươi tối tăm, nhìn qua giống như một nữ quỷ, dọa Phương Du Phong sợ hết hồn. Gã vội nhào đến nhìn bà thật kĩ rồi gọi: “Mẫu thân.”
“Đồ vô lương tâm, nếu tao không bảo Văn nương gọi mày tới, thì mày không thèm đến thăm tao đúng không?” Liễu thị nổi giận quát mắng, chọc cái trán Phương Du Phong, lực tay lớn nên Phương Du Phong phải xuýt xoa kêu khóc: “Mẫu thân nhẹ tay chút đi. Hà Lịch giam lỏng mẫu thân, nếu con tới thăm cũng gặp họa theo.”
“Thân mẫu của mày mà mày sợ liên lụy.” Liễu thị tức muốn ngất xỉu, nhìn quanh quất, cầm lấy hộp phấn bằng men ngọc trên bàn trang điểm đập vào Phương Du Phong. Gã vội tránh người kêu to lên: “Mẫu thân tha mạng!”
Liễu thị càng giận: “Một cái hộp phấn thì làm mày bị thương nổi chắc, mày sợ gì hả?” Bà xông lên nhéo tai mắng chửi Phương Du Phong.
Hai mẫu tử ồn ào một lúc thì Liễu thị mệt mỏi buông Phương Du Phong ra, thở hổn hển, hung dữ gắt: “Mày đi nói với Phương Lâm Nhữ, chúng ta phân nhà!”
“Phân nhà?” Phương Du Phong sợ hãi than, co rúm người lại nói: “Con không muốn phân nhà, Nhữ lang mới tăng tiền tháng cho con, một tháng được hai mươi xâu tiền.”
Liễu thị sững người, sau đó quát lớn: “Đồ ngu này, họ Phương giàu có khó bì, hai mươi xâu tiền chỉ là muối bỏ biển. Nếu không phân nhà thì Phương Lâm Nhữ sẽ nuốt hết gia sản, mày chẳng xơ múi được gì đâu con ạ!”