Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-15
Chương 15: Đẹp Xấu Rành Rành
Chương 15 : Đẹp xấu rành rành
Mặt đất dưới chân không bằng phẳng, Lâm Nhữ chạy quá vội nên thở dốc.
Hà Lịch đuổi theo sau khuyên nhủ nàng: “Nhữ lang, con người có số mạng cả, đệ đừng quá bận lòng.”
Lâm Nhữ xua tay, vừa muốn nói gì thì bụi hoa bên đường vang lên tiếng động. Mấy người tóc búi đeo khuyên xuất hiện. Lâm Nhữ dừng chân nhìn lại, những cô tỳ nữ này không đến ba mươi, vẫn là cái tuổi đẹp đẽ ngọc ngà. Họ thấy Lâm Nhữ nhìn nên nở nụ cười, môi anh đào hé mở, nhưng không phát ra tiếng nên giơ tay làm dấu.
Đây là những mỹ nhân trên mặt quạt đời trước đã bị câm.
Tuy so ra không đẹp bằng Sùng Huy, nhưng ai nấy đều là quốc sắc thiên hương.
Như có pháo nổ trong ngực Lâm Nhữ, khiến lục phủ ngũ tạng của nàng cũng như bị nổ tan tành.
Trong xe ngựa đưa đồ đến vườn trúc tía có rau củ thịt thà, son phấn các loại, mùi hòa lẫn vào nhau, đường đi còn gập ghềnh khiến cơ thể Lâm Nhữ chao đảo. Lúc thì ngửi thấy mùi phấn hương thanh nhã của con gái, lúc lại ngửi thấy mùi của cõi trần phàm tục, đầu óc càng lúc càng mơ hồ.
Vinh quang của họ Phương cần đến hào quang của quạt hợp hoan mỹ nhân duy trì. Cẩm Phong ốm đau cần lợi nhuận lớn khi bán quạt để mua thuốc đắt tiền. Mẫu thân, di nương, huynh và tỷ muội dòng thứ cần cuộc sống xa hoa, mà cuộc sống xa hoa thì không thể thiếu được tiền. Đối thủ làm ăn của họ Phương luôn như hổ rình mồi; còn phía quan phủ, cái chết đột ngột của Lỗ Huyền không thể gây khó dễ cho họ Phương, nhưng kẻ biết nội tình Lâm Nguyên kia vẫn rất phiền phức. Thân là gia chủ họ Phương, trách nhiệm nàng mang vác nặng nề không thể làm việc theo cảm tính, không thể vì chút lòng tốt mà mặc kệ họ Phương.
Tuy biết như vậy, nhưng lòng nàng vẫn không bỏ qua được tiếng gọi lương tri.
Xuống xe đổi ngựa, cả đường đi luôn hoảng hốt, đến trước cửa phủ Lâm Nhữ mới tỉnh táo lại.
Nàng không cho phép bản thân mơ hồ thêm.
Buộc ở cọc lớn bên cửa phủ là một con ngựa cao lớn đầu có bộ lông đen như mực. Lâm Nhữ nhận ra đó là ngựa yêu Mặc Ký của Quách đại lang Quách Thành An – thiếu gia một nhà làm quạt khác ở thành Nhuận Châu.
Cọc buộc dây ngựa của họ Phương là một khối đá xanh được chạm trổ, cao gần một trượng, phải hai người ôm mới xuể. Bệ hình hoa sen, phía trên tạo hình sư tử tinh xảo trông rất oai phong. Con ngựa Mặc Ký mang bộ dáng đường bệ cao quý, mũi thở phì phò ngang ngược, thi thoảng còn mài móng.
“Chủ nào tớ nấy.” Lâm Nhữ hậm hực.
“Nghe tin chúng ta ra ngoài sao?” Hà Lịch chau mày.
Quách Thành An hai mươi, cùng tuổi với Phương Du Phong và Hà Lịch, là con trai trưởng nhà họ Quách. Sức khỏe của gia chủ họ Quách - Quách Tiếu Minh không tốt, mấy năm nay đã không còn nắm quyền hành. Dù Quách Thành An chưa chính thức nhậm chức gia chủ nhưng cũng không khác nào gia chủ họ Quách. Con người gã ta ganh đua háo thắng, khôn ngoan xảo trá, cứ có cơ hội là lại tranh lợi với họ Phương. Ngày thường Quách Thành An hay lui tới, nụ cười giấu lưỡi đao, biết bao lần tranh luận với người họ Phương.
Hòng muốn chèn ép quạt hợp hoan họ Phương, Quách Thành An còn mở các cửa hàng bán quạt hợp hoan của họ Quách khắp cả Đại Đường để mở rộng sức ảnh hưởng cùng lượng tiêu thụ quạt của họ Quách.
Phương Vị - con trai của Phương Hiếu nhìn quanh quất ngoài cửa. Phương Đức Thanh cùng Lâm Nhữ luôn đối đãi gã như con cháu trong nhà. Phương Hiếu mà qua đời thì đến lượt gã đảm nhận vị trí quản sự Phương phủ, trên người gã giờ cũng mặc áo tang trắng. Không giống Phương Hiếu lớn tuổi thích ra oai, gã mắt to mày rậm ngay thẳng, lúc nào cũng toét miệng cười vui vẻ lộ hai cái răng nanh rất đáng yêu, mà giờ mặt ủ mày chau. Nhìn thấy Lâm Nhữ tung người xuống ngựa, cùng Hà Lịch vội bước nhanh xuống bậc đón tiếp, gã cẩn thận nhận lấy cương ngựa trong tay nàng, nhỏ giọng nói: “Quách Thành An tới, hùng hổ cứ như gã là gia chủ họ Phương vậy.”
Lâm Nhữ liếc Mặc Ký, cười xòa: “Ta cùng biểu ca không có mặt, cho nên gã đượcthể hiện chút. Vì ta về rồi không còn cơ hội nào nữa nên ngươi thông cảm cho gã vậy.”
Phương Vị sặc nước miếng, cười ha hả, mi mắt căng thẳng giờ thả lỏng. Hà Lịch ở phía sau nghe được cũng thấy buồn cười, thầm nghĩ biểu đệ ngày thường nghiêm nghị đứng đắn, khi độc miệng tưởng chừng muốn lột da mặt cả thần tiên.
Sảnh chếch một bên linh đường dùng để tiếp đãi khách, những vị thân hữu gần xa sau khi thắp nhang đều qua đó uống trà nghỉ ngơi. Từ xa, Lâm Nhữ đã nghe giọng nói sang sảng của Quách Thành An.
“Chắc đây là trà Thạch Hoa ở đỉnh núi Mông vùng Kiếm Nam. Mùa xuân là phải uống trà Phương Nhụy hay trà Bích Giản vùng Hạp Châu. Họ Phương là gia tộc làm quạt đứng đầu Nhuận Châu sao lại không hiểu chuyện này chứ?”
“Trước giờ những việc này luôn do Phương bá lo liệu.” Phương Du Phong cười, nói tiếp: “Quách huynh đúng là hiểu biết với ẩm thực.”
Một câu nói làm gã ở dưới cơ Quách Thành An, Lâm Nhữ âm thầm lắc đầu.
“Tất nhiên rồi, Quách gia ta ăn uống đều coi trọng sự tinh tế.” Quách Thành An kiêu ngạo nói.
Lâm Nhữ rảo bước đến trước cửa sảnh. Quách Thành An ngồi ở ghế chủ, áo bào màu đen rộng rãi, đai buộc cùng màu, mặt chữ điền, chân mày rậm, nước da ngăm, bộ dạng sung sướng an nhàn như gia chủ.
Phương Du Phong gật gù, ngẩng lên thấy Lâm Nhữ liền đứng dậy, vui mừng gọi: “Nhữ lang, đệ về rồi.”
Lâm Nhữ mỉm cười, gật đầu chào Quách Thành An, nhìn Phương Du Phong nói: “Từ xa đã nghe mọi người thảo luận chuyện uống trà. Phụ thân mới qua đời, phận làm con mà chỉ lo chuyện ăn uống thì quả là bất hiếu.”
“Không có bàn luận sâu xa đâu, chỉ là Quách huynh bảo ngày xuân nên uống trà Phương Nhụy hay trà Bích Giản thì ngon hơn.” Phương Du Phong bị Lâm Nhữ chụp mũ bất hiếu mà hơi sợ hãi.
“Tuy trà Bích Giản và trà Phương Nhụy ngon, nhưng mùi vị lại quá nhạt, phù hợp với các thiếu nữ yêu kiều hơn.” Lâm Nhữ cười nhạt, không đợi Quách Thành An phản bác, nhìn Uyển Sơ đứng ngoài sảnh đã gọi vào hỏi: “Ngươi có biết chuyện phân chia lá trà ngày thường trong phủ thế nào không?”
“Dạ biết.” Uyển Sơ nhịn cười, nhìn ánh mắt các hương thân phụ lão đang hướng về Quách Thành An, nói: “Đãi khách thì dùng trà Thạch Hoa, trà Tiểu Phương hay trà Tán Nha ở núi Mông vùng Kiếm Nam cho khách trẻ vì vị hậu ngọt lâu phai. Trà Thần Tuyền, trà Tiểu Đoàn và trà Xương Minh ở vùng Đông Xuyên có hương vị đậm đắng hợp khẩu vị khách lớn tuổi hơn. Bên cạnh đó còn có trà Ngậm Cao ở hồ Trảo vùng Nhạc Châu, trà Bạch Lộ ở núi Tây Sơn vùng Hồng Châu chẳng hạn. Các lang quân cùng nương tử trong phủ cũng uống khác nhau. Đại nương thích Bích Giản, tam nương thích Phương Nhụy, nhị nương ít uống trà, chỉ thi thoảng uống một chén thì uống trà Tử Duẩn vùng Cố Chử. Khi lão gia còn sống thì thích uống trà ở núi Hương Sơn vùng Quỳ Châu…”
Uyển Sơ liệt kê toàn là các loại trà thượng phẩm, một cân lá trà mất hơn xâu tiền. Gương mặt chữ điền của Quách Thành An dần dần không bình tĩnh được, mông như ngồi trên chảo nóng cứ không ngừng xê dịch.
Lâm Nhữ giơ tay gõ trán Uyển Sơ, sẵng giọng: “Ta chỉ hỏi một câu, ngươi lại nói dông dài như vậy.” Nàng cười tủm tỉm nói với Quách Thành An: “Nô tỳ không có ý múa rìu qua mắt thợ, Quách huynh chớ trách cứ.”
Gương mặt ngăm ngăm của Quách Thành An đỏ bừng lên. Trước thì bị Lâm Nhữ ám chỉ đàn ông đi uống mấy loại trà của đàn bà, sau lại bị nô tỳ trào phúng kiến thức kém cỏi. Nhưng gã vắt óc không nghĩ ra được cách phản bác đành phải giữ phong độ cười gượng: “Không có gì.”
Lâm Nhữ cười mỉm nhìn Uyển Sơ nói: “Quách huynh rộng lượng tha thứ, Nhữ đây xin thán phục.” Vừa nói vừa chỉ về phía chỗ ghế phụ, làm động tác mời.
“Uyển Sơ cảm tạ Quách đại lang không giáng tội.” Uyển Sơ hiểu rõ mấu chốt, sau khi khom người cám ơn thì tiến lên dịch ghế. Khi Quách Thành An phục hồi tinh thần thì đã đổi từ chủ sang khách. Uyển Sơ lại nhanh chóng dời tách trà của gã, liếc mắt hất cằm với nô tỳ ngoài sảnh. Bọn họ đều là người hầu trong nhà đài Sấu Thạch, vô cùng lanh lợi, bốn năm người đồng loạt đi vào, người đổi đệm người quạt mát người dâng trà cho Lâm Nhữ.
Chung trà (1) là chén nhỏ chạm hoa, trà là Bạch Lộ ở núi Tây vùng Hồng Châu, khói tỏa lượn lờ, hương thơm ngào ngạt. Lâm Nhữ đưa tay nâng chén, ống tay áo thêu bằng chỉ bạc trượt xuống lộ ra cổ tay trắng như tuyết, ngón tay thon dài giống như được trăng soi rọi, khiến ai nấy so ra đều không bì được.
(1) Chung trà: loại dụng cụ pha và uống trà ngày xưa, thường là một loại chén có nắp vừa dùng để hãm trà vừa để uống trà.
Quách Thành An vốn đầy ý chí chiến đấu hóa thành một bụng lửa giận. Muốn ganh đua cao thấp với Lâm Nhữ, nhưng mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân của Lâm Nhữ đều khó lòng vượt qua nên gã liền nghĩ đến nhị nương bệnh tật yếu ớt của họ Phương có bộ dáng thế nào. Nếu cũng đẹp tuyệt như Lâm Nhữ thì không ngại hỏi cưới, khi cưới về rồi sẽ làm nhục nàng ta mỗi ngày, xem như đang làm nhục Phương Lâm Nhữ.
Chương 15 : Đẹp xấu rành rành
Mặt đất dưới chân không bằng phẳng, Lâm Nhữ chạy quá vội nên thở dốc.
Hà Lịch đuổi theo sau khuyên nhủ nàng: “Nhữ lang, con người có số mạng cả, đệ đừng quá bận lòng.”
Lâm Nhữ xua tay, vừa muốn nói gì thì bụi hoa bên đường vang lên tiếng động. Mấy người tóc búi đeo khuyên xuất hiện. Lâm Nhữ dừng chân nhìn lại, những cô tỳ nữ này không đến ba mươi, vẫn là cái tuổi đẹp đẽ ngọc ngà. Họ thấy Lâm Nhữ nhìn nên nở nụ cười, môi anh đào hé mở, nhưng không phát ra tiếng nên giơ tay làm dấu.
Đây là những mỹ nhân trên mặt quạt đời trước đã bị câm.
Tuy so ra không đẹp bằng Sùng Huy, nhưng ai nấy đều là quốc sắc thiên hương.
Như có pháo nổ trong ngực Lâm Nhữ, khiến lục phủ ngũ tạng của nàng cũng như bị nổ tan tành.
Trong xe ngựa đưa đồ đến vườn trúc tía có rau củ thịt thà, son phấn các loại, mùi hòa lẫn vào nhau, đường đi còn gập ghềnh khiến cơ thể Lâm Nhữ chao đảo. Lúc thì ngửi thấy mùi phấn hương thanh nhã của con gái, lúc lại ngửi thấy mùi của cõi trần phàm tục, đầu óc càng lúc càng mơ hồ.
Vinh quang của họ Phương cần đến hào quang của quạt hợp hoan mỹ nhân duy trì. Cẩm Phong ốm đau cần lợi nhuận lớn khi bán quạt để mua thuốc đắt tiền. Mẫu thân, di nương, huynh và tỷ muội dòng thứ cần cuộc sống xa hoa, mà cuộc sống xa hoa thì không thể thiếu được tiền. Đối thủ làm ăn của họ Phương luôn như hổ rình mồi; còn phía quan phủ, cái chết đột ngột của Lỗ Huyền không thể gây khó dễ cho họ Phương, nhưng kẻ biết nội tình Lâm Nguyên kia vẫn rất phiền phức. Thân là gia chủ họ Phương, trách nhiệm nàng mang vác nặng nề không thể làm việc theo cảm tính, không thể vì chút lòng tốt mà mặc kệ họ Phương.
Tuy biết như vậy, nhưng lòng nàng vẫn không bỏ qua được tiếng gọi lương tri.
Xuống xe đổi ngựa, cả đường đi luôn hoảng hốt, đến trước cửa phủ Lâm Nhữ mới tỉnh táo lại.
Nàng không cho phép bản thân mơ hồ thêm.
Buộc ở cọc lớn bên cửa phủ là một con ngựa cao lớn đầu có bộ lông đen như mực. Lâm Nhữ nhận ra đó là ngựa yêu Mặc Ký của Quách đại lang Quách Thành An – thiếu gia một nhà làm quạt khác ở thành Nhuận Châu.
Cọc buộc dây ngựa của họ Phương là một khối đá xanh được chạm trổ, cao gần một trượng, phải hai người ôm mới xuể. Bệ hình hoa sen, phía trên tạo hình sư tử tinh xảo trông rất oai phong. Con ngựa Mặc Ký mang bộ dáng đường bệ cao quý, mũi thở phì phò ngang ngược, thi thoảng còn mài móng.
“Chủ nào tớ nấy.” Lâm Nhữ hậm hực.
“Nghe tin chúng ta ra ngoài sao?” Hà Lịch chau mày.
Quách Thành An hai mươi, cùng tuổi với Phương Du Phong và Hà Lịch, là con trai trưởng nhà họ Quách. Sức khỏe của gia chủ họ Quách - Quách Tiếu Minh không tốt, mấy năm nay đã không còn nắm quyền hành. Dù Quách Thành An chưa chính thức nhậm chức gia chủ nhưng cũng không khác nào gia chủ họ Quách. Con người gã ta ganh đua háo thắng, khôn ngoan xảo trá, cứ có cơ hội là lại tranh lợi với họ Phương. Ngày thường Quách Thành An hay lui tới, nụ cười giấu lưỡi đao, biết bao lần tranh luận với người họ Phương.
Hòng muốn chèn ép quạt hợp hoan họ Phương, Quách Thành An còn mở các cửa hàng bán quạt hợp hoan của họ Quách khắp cả Đại Đường để mở rộng sức ảnh hưởng cùng lượng tiêu thụ quạt của họ Quách.
Phương Vị - con trai của Phương Hiếu nhìn quanh quất ngoài cửa. Phương Đức Thanh cùng Lâm Nhữ luôn đối đãi gã như con cháu trong nhà. Phương Hiếu mà qua đời thì đến lượt gã đảm nhận vị trí quản sự Phương phủ, trên người gã giờ cũng mặc áo tang trắng. Không giống Phương Hiếu lớn tuổi thích ra oai, gã mắt to mày rậm ngay thẳng, lúc nào cũng toét miệng cười vui vẻ lộ hai cái răng nanh rất đáng yêu, mà giờ mặt ủ mày chau. Nhìn thấy Lâm Nhữ tung người xuống ngựa, cùng Hà Lịch vội bước nhanh xuống bậc đón tiếp, gã cẩn thận nhận lấy cương ngựa trong tay nàng, nhỏ giọng nói: “Quách Thành An tới, hùng hổ cứ như gã là gia chủ họ Phương vậy.”
Lâm Nhữ liếc Mặc Ký, cười xòa: “Ta cùng biểu ca không có mặt, cho nên gã đượcthể hiện chút. Vì ta về rồi không còn cơ hội nào nữa nên ngươi thông cảm cho gã vậy.”
Phương Vị sặc nước miếng, cười ha hả, mi mắt căng thẳng giờ thả lỏng. Hà Lịch ở phía sau nghe được cũng thấy buồn cười, thầm nghĩ biểu đệ ngày thường nghiêm nghị đứng đắn, khi độc miệng tưởng chừng muốn lột da mặt cả thần tiên.
Sảnh chếch một bên linh đường dùng để tiếp đãi khách, những vị thân hữu gần xa sau khi thắp nhang đều qua đó uống trà nghỉ ngơi. Từ xa, Lâm Nhữ đã nghe giọng nói sang sảng của Quách Thành An.
“Chắc đây là trà Thạch Hoa ở đỉnh núi Mông vùng Kiếm Nam. Mùa xuân là phải uống trà Phương Nhụy hay trà Bích Giản vùng Hạp Châu. Họ Phương là gia tộc làm quạt đứng đầu Nhuận Châu sao lại không hiểu chuyện này chứ?”
“Trước giờ những việc này luôn do Phương bá lo liệu.” Phương Du Phong cười, nói tiếp: “Quách huynh đúng là hiểu biết với ẩm thực.”
Một câu nói làm gã ở dưới cơ Quách Thành An, Lâm Nhữ âm thầm lắc đầu.
“Tất nhiên rồi, Quách gia ta ăn uống đều coi trọng sự tinh tế.” Quách Thành An kiêu ngạo nói.
Lâm Nhữ rảo bước đến trước cửa sảnh. Quách Thành An ngồi ở ghế chủ, áo bào màu đen rộng rãi, đai buộc cùng màu, mặt chữ điền, chân mày rậm, nước da ngăm, bộ dạng sung sướng an nhàn như gia chủ.
Phương Du Phong gật gù, ngẩng lên thấy Lâm Nhữ liền đứng dậy, vui mừng gọi: “Nhữ lang, đệ về rồi.”
Lâm Nhữ mỉm cười, gật đầu chào Quách Thành An, nhìn Phương Du Phong nói: “Từ xa đã nghe mọi người thảo luận chuyện uống trà. Phụ thân mới qua đời, phận làm con mà chỉ lo chuyện ăn uống thì quả là bất hiếu.”
“Không có bàn luận sâu xa đâu, chỉ là Quách huynh bảo ngày xuân nên uống trà Phương Nhụy hay trà Bích Giản thì ngon hơn.” Phương Du Phong bị Lâm Nhữ chụp mũ bất hiếu mà hơi sợ hãi.
“Tuy trà Bích Giản và trà Phương Nhụy ngon, nhưng mùi vị lại quá nhạt, phù hợp với các thiếu nữ yêu kiều hơn.” Lâm Nhữ cười nhạt, không đợi Quách Thành An phản bác, nhìn Uyển Sơ đứng ngoài sảnh đã gọi vào hỏi: “Ngươi có biết chuyện phân chia lá trà ngày thường trong phủ thế nào không?”
“Dạ biết.” Uyển Sơ nhịn cười, nhìn ánh mắt các hương thân phụ lão đang hướng về Quách Thành An, nói: “Đãi khách thì dùng trà Thạch Hoa, trà Tiểu Phương hay trà Tán Nha ở núi Mông vùng Kiếm Nam cho khách trẻ vì vị hậu ngọt lâu phai. Trà Thần Tuyền, trà Tiểu Đoàn và trà Xương Minh ở vùng Đông Xuyên có hương vị đậm đắng hợp khẩu vị khách lớn tuổi hơn. Bên cạnh đó còn có trà Ngậm Cao ở hồ Trảo vùng Nhạc Châu, trà Bạch Lộ ở núi Tây Sơn vùng Hồng Châu chẳng hạn. Các lang quân cùng nương tử trong phủ cũng uống khác nhau. Đại nương thích Bích Giản, tam nương thích Phương Nhụy, nhị nương ít uống trà, chỉ thi thoảng uống một chén thì uống trà Tử Duẩn vùng Cố Chử. Khi lão gia còn sống thì thích uống trà ở núi Hương Sơn vùng Quỳ Châu…”
Uyển Sơ liệt kê toàn là các loại trà thượng phẩm, một cân lá trà mất hơn xâu tiền. Gương mặt chữ điền của Quách Thành An dần dần không bình tĩnh được, mông như ngồi trên chảo nóng cứ không ngừng xê dịch.
Lâm Nhữ giơ tay gõ trán Uyển Sơ, sẵng giọng: “Ta chỉ hỏi một câu, ngươi lại nói dông dài như vậy.” Nàng cười tủm tỉm nói với Quách Thành An: “Nô tỳ không có ý múa rìu qua mắt thợ, Quách huynh chớ trách cứ.”
Gương mặt ngăm ngăm của Quách Thành An đỏ bừng lên. Trước thì bị Lâm Nhữ ám chỉ đàn ông đi uống mấy loại trà của đàn bà, sau lại bị nô tỳ trào phúng kiến thức kém cỏi. Nhưng gã vắt óc không nghĩ ra được cách phản bác đành phải giữ phong độ cười gượng: “Không có gì.”
Lâm Nhữ cười mỉm nhìn Uyển Sơ nói: “Quách huynh rộng lượng tha thứ, Nhữ đây xin thán phục.” Vừa nói vừa chỉ về phía chỗ ghế phụ, làm động tác mời.
“Uyển Sơ cảm tạ Quách đại lang không giáng tội.” Uyển Sơ hiểu rõ mấu chốt, sau khi khom người cám ơn thì tiến lên dịch ghế. Khi Quách Thành An phục hồi tinh thần thì đã đổi từ chủ sang khách. Uyển Sơ lại nhanh chóng dời tách trà của gã, liếc mắt hất cằm với nô tỳ ngoài sảnh. Bọn họ đều là người hầu trong nhà đài Sấu Thạch, vô cùng lanh lợi, bốn năm người đồng loạt đi vào, người đổi đệm người quạt mát người dâng trà cho Lâm Nhữ.
Chung trà (1) là chén nhỏ chạm hoa, trà là Bạch Lộ ở núi Tây vùng Hồng Châu, khói tỏa lượn lờ, hương thơm ngào ngạt. Lâm Nhữ đưa tay nâng chén, ống tay áo thêu bằng chỉ bạc trượt xuống lộ ra cổ tay trắng như tuyết, ngón tay thon dài giống như được trăng soi rọi, khiến ai nấy so ra đều không bì được.
(1) Chung trà: loại dụng cụ pha và uống trà ngày xưa, thường là một loại chén có nắp vừa dùng để hãm trà vừa để uống trà.
Quách Thành An vốn đầy ý chí chiến đấu hóa thành một bụng lửa giận. Muốn ganh đua cao thấp với Lâm Nhữ, nhưng mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân của Lâm Nhữ đều khó lòng vượt qua nên gã liền nghĩ đến nhị nương bệnh tật yếu ớt của họ Phương có bộ dáng thế nào. Nếu cũng đẹp tuyệt như Lâm Nhữ thì không ngại hỏi cưới, khi cưới về rồi sẽ làm nhục nàng ta mỗi ngày, xem như đang làm nhục Phương Lâm Nhữ.
Bình luận facebook