Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-16
Chương 16: Coi Trời Bằng Vung
Chương 16 : Coi trời bằng vung
"Mời Quách huynh!” Lâm Nhữ uống cạn, cười mỉm nhìn Quách Thành An.
“Mời!” Quách Thành An đáp lại, cũng uống một chung trà, uống cạn rồi mới tỉnh táo lại, thầm ảo não vì bị dắt mũi. Lần này đến ngoài việc phúng viếng còn có mục đích khác, nên gã nén xuống cảm giác bực bội này, nói ra dự định của mình.
Họ Phương hiện bận bịu đám tang nên không rảnh tổ chức ngày hội đặt quạt. Quạt của họ Quách được bán khắp Đại Đường, họ bằng lòng bán quạt giúp họ Phương, không cần họ Phương nhượng lợi ích, chỉ cần họ Phương bán như giá cho các nhà buôn quạt là được.
“Đạ tạ Quách huynh! Quách huynh đối đãi thật nhiệt tình khiến Nhữ vô cùng cảm kích.” Con ngươi đen tuyền của Lâm Nhữ chợt lóe, gác chung trà lại. Uyển Sơ lại tiến lên châm, Lâm Nhữ nâng chung trà lên vuốt nhè nhẹ, lại nói: “Nhưng các nhà buôn quạt đến buổi đặt quạt của họ Phương ngoài việc lợi nhuận bán quạt còn muốn tận mắt chứng kiến quạt báu gia truyền nhà họ Phương. Nhà ta trong buổi đặt quạt sẽ để mọi người nhìn qua quạt báu đã thành lệ, Nhữ không dám phá quy củ của tổ tông.”
“Phương thế thúc qua đời đột ngột, huynh đổi mới cách làm cũng không quá đáng, cần gì phải câu nệ quy củ của tổ tông.” Quách Thành An cười nói.
“Quách huynh muốn Nhữ làm con cháu hư hỏng sao?” Lâm Nhữ cười nhạt, không mặn không nhạt hỏi ngược lại.
Quách Thành An á khẩu không trả lời được.
Hai người qua lại mấy câu khách sáo. Lâm Nhữ chu đáo lễ độ, Quách Thành An nhắm nói mãi không xong nên đành chắp tay cáo từ.
Lâm Nhữ tiễn đến cửa sảnh thì dừng bước để Du Phong tiễn khách.
Nàng cùng lứa với Quách Thành An, nhưng giờ nàng đã nhậm chức gia chủ họ Phương, còn Quách Thành An chỉ là đại lang họ Quách. Quách Thành An muốn ra vẻ thì nàng phải hơn gã, chỉ tiễn người đến trước sảnh.
Hà Lịch ở một bên hỗ trợ, nhìn bộ dạng ngạo mạn coi trời bằng vung, hé nửa con mắt của Lâm Nhữ, không nhịn được nên bật cười một tiếng.
Người ta nói Tỷ Can mang một trái tim có bảy lỗ quý hiếm (1), mà vị biểu đệ này của hắn coi bộ còn nhiều hơn nữa. Khi xấu tính thì làm cho người ta nghẹn cục máu ở cổ họng không phun ra được.
(1) Tỷ Can là một nhà chính trị nổi tiếng thời nhà Thương, “Tỷ Can mang một trái tim có bảy lỗ quý hiếm” ý chỉ người có nội tâm phức tạp và tỉ mỉ.
Chợt nhớ tới mục đích cuộc viếng thăm này của Quách Thành An, hắn không cười nữa, trầm ngâm nói: “Quách Thành An là thấy di phụ qua đời, khinh đệ còn trẻ thiếu kinh nghiệm, không chờ nổi muốn nuốt chửng họ Phương.”
“Chỉ là nằm mơ giữa ban ngày, không thể như gã muốn đâu.” Lâm Nhữ nhấc góc áo bào lên rồi ngồi xuống, bày ra vẻ lười nhác. Nay nàng dậy sớm, hết cưỡi ngựa đến ngồi xe, giờ đã quá bữa trưa cũng không muốn đến phòng ăn. Nàng gọi Uyển Sơ: “Sai người xuống bếp, có món gì sẵn thì dọn cho ta với biểu ca.”
Uyển Sơ cười dạ một tiếng.
Lâm Nhữ quay đầu tiếp tục câu chuyện với Hà Lịch. Mới nói mấy câu thì Phương Du Phong tiễn xong khách đã trở lại, bình thường thì lề mề mà giờ nhanh nhẹn sải bước vào sảnh. Gã ngồi xuống cạnh Lâm Nhữ, tò mò hỏi: “Nhữ lang, Quách Thành An bằng lòng bán quạt không lợi nhuận thay chúng ta, sao đệ lại không đồng ý?”
“Không phải gã muốn giúp chúng ta, mà muốn đào góc tường nhà ta.” Lâm Nhữ hừ một tiếng. Nếu Phương Du Phong có tiến bộ thì nhà đối thủ đâu tranh thủ được lợi ích, vì vậy nàng cười cười kiên nhẫn giảng giải để gã nhận ra: “Huynh cảm thấy Quách Thành An là kẻ làm việc không nghĩ đến lợi ích sao?”
“Không, gã là kẻ thấy tiền sáng mắt.” Phương Du Phong lắc đầu, cau mày. “Nhưng gã không cần chúng ta chia lợi nhuận, vẫn đồng ý mua với giá giống các nhà buôn quạt. Nếu gã muốn tăng giá bán ra thì các nhà buôn quạt sẽ không chịu. Hơn nữa chúng ta cũng có thể giao kèo không được tăng giá.”
Lâm Nhữ lắc đầu: “Có tăng cũng không tăng được bao nhiêu, họ Quách không cần chút tiền lời đó.”
Nàng giải thích thật cụ thể cho Phương Du Phong nghe.
Đề nghị nhìn sơ qua thấy rất tốt kia của Quách Thành An thực tế là bụng một bồ dao găm, muốn cướp lấy đường dây buôn quạt hợp hoan của họ Phương.
Gã không cần tăng giá quạt, thậm chí chịu giảm giá, chỉ cần yêu cầu các nhà buôn đặt hàng quạt hợp hoan của họ Phương cũng đặt hàng quạt của họ Quách với một tỷ lệ tương tự. Hay là, quạt của họ Phương không được giao cho các cửa hàng, mà giữ lại để bán quạt của họ Quách. Nhà họ Quách bán quạt của họ, còn phải bán thêm quạt của họ Phương thì lượng tiêu thụ tất nhiên sẽ giảm xuống. Song vẫn không phải lo lắng quạt còn tồn của họ Phương không bán hết.
Năm ngoái những người buôn quạt của họ Phương khi không có quạt họ Phương để bán thì đã bán quạt của họ Quách. Bên hết bên còn, họ Quách kiếm được mớ tiền. Mượn cơ hội bán quạt của họ Phương, muốn lập mối làm ăn với các nhà buôn quạt của họ Phương, nắm giữ đường dây bán quạt hợp hoan của họ Phương. Những năm tới, những người này không ít thì nhiều sẽ nhập mua quạt hợp hoan của họ Quách, đây mới là cái lợi mà gã nhắm đến.
Phương Du Phong chớp chớp mắt nghe Lâm Nhữ giảng giải rất nhiều, vẻ mặt như hiểu như không.
Lâm Nhữ nói lại một lần còn tỉ mỉ hơn nữa.
Phương Du Phong gãi đầu nói: “Phức tạp quá, huynh nghe xong cũng mông lung luôn rồi.”
Chuyện đơn giản như vậy, dù nhất thời gã nghe không hiểu được thì một hồi ngẫm nghĩ thật kĩ cũng nhận ra.
Lâm Nhữ thở dài trong lòng. Nhìn cơ thể gã cứ nhích tới nhích lui không ngồi yên nổi, lại nhớ đến trước giờ gã không có hứng với chuyện làm ăn, luôn tỏ thái độ không bận tâm không hỏi đến, giờ mới hỏi e rằng có dụng ý khác. Nói một hồi, nàng khát khô cả họng cho nên không muốn vòng vo hỏi thẳng gã: “Huynh tìm đệ có việc gì không?”
“À phải!” Phương Du Phong rụt vai, con ngươi lúng liếng không dám nhìn thẳng Lâm Nhữ, lắp bắp nói: “Tiền tháng này huynh xài sạch bách rồi, đệ có thể nói một tiếng với Phương bá ứng trước tiền tháng sau cho huynh không?”
Mỗi tháng gã được nhận mười xâu tiền xài vặt, ăn uống không tính vào đó, tiêu cỡ nào cũng không thể mới đầu tháng đã hết sạch. Lâm Nhữ chau mày hỏi: “Huynh xài vào đâu mà hết sạch?”
“Mua một cặp dế.” Phương Du Phong càng nhỏ giọng, sợ Lâm Nhữ mắng gã rằng phụ thân mới mất còn chơi đá dế, vội nói: “Trước khi phụ thân qua đời đã khẳng định sẽ lấy, nên giờ người ta đưa dế đến không thể không mua.”
“Huynh!” Lâm Nhữ thở hắt, yên lặng một lát rồi nói. “Giờ đệ làm gia chủ, huynh cũng đã là trưởng bối. Tiền tháng tăng gấp đôi cho huynh. Đừng nhắc chuyện ứng trước nữa, đây là tật xấu.”
Phương Vị đang ở ngoài sai hạ nhân làm việc, Lâm Nhữ vỗ tay gọi gã vào dặn: “Nói với Phương bá, từ tháng này tiền tiêu vặt của đại lang tăng từ mười lên hai mươi xâu. Tháng này mới đưa cho huynh ấy mười xâu tiền thôi, bổ sung thêm mười xâu tiền nữa.”
Được tăng gấp đôi tiền khiến Phương Du Phong mừng rỡ, ánh mắt sáng ngời nói: “Đa tạ Nhữ lang!” Gã lôi Phương Vị chạy ra ngoài: “Mau dẫn ta tìm phụ thân ngươi lấy tiền.”
Hà Lịch không đồng ý lắm: “Tăng quá nhiều. Mỗi ngày đại lang chỉ biết đá gà đá dế không lo việc nhà, giờ càng ngày càng không ra sao cả.”
“Vốn huynh ấy tiêu xài cũng không chỉ bằng tiền tháng.” Lâm Nhữ cong khóe môi, chỉ về hướng vườn Chí Thiện, nhỏ giọng: “Lúc phụ thân còn sống, Liễu di nương dụ được không ít tiền từ chỗ người. Nay phụ thân qua đời, Liễu di nương không còn phần tiền riêng đó nữa, nếu như đệ không tăng thì huynh ấy sẽ oán trách. Còn đệ tăng thì huynh ấy sẽ không đi xin chỗ Liễu di nương. Nếu không xin Liễu di nương thì huynh ấy sẽ không nghe lời bà xúi dại.”
Huống chi Phương Du Phong ngoại trừ việc ham ăn biếng làm thì vẫn khá tốt. Chẳng hạn như gã rất tự hiểu mình, chưa từng nghĩ chuyện tranh đoạt vị trí gia chủ họ Phương với nàng, cũng chưa bao giờ ngáng đường nàng. Nếu bàn về chuyện tiêu tiền, cùng là con trai nhưng tiền tiêu tốn cho Cẩm Phong hằng năm gấp trăm nghìn lần với Phương Du Phong, nên không cần so đo quá nhiều.
Chương 16 : Coi trời bằng vung
"Mời Quách huynh!” Lâm Nhữ uống cạn, cười mỉm nhìn Quách Thành An.
“Mời!” Quách Thành An đáp lại, cũng uống một chung trà, uống cạn rồi mới tỉnh táo lại, thầm ảo não vì bị dắt mũi. Lần này đến ngoài việc phúng viếng còn có mục đích khác, nên gã nén xuống cảm giác bực bội này, nói ra dự định của mình.
Họ Phương hiện bận bịu đám tang nên không rảnh tổ chức ngày hội đặt quạt. Quạt của họ Quách được bán khắp Đại Đường, họ bằng lòng bán quạt giúp họ Phương, không cần họ Phương nhượng lợi ích, chỉ cần họ Phương bán như giá cho các nhà buôn quạt là được.
“Đạ tạ Quách huynh! Quách huynh đối đãi thật nhiệt tình khiến Nhữ vô cùng cảm kích.” Con ngươi đen tuyền của Lâm Nhữ chợt lóe, gác chung trà lại. Uyển Sơ lại tiến lên châm, Lâm Nhữ nâng chung trà lên vuốt nhè nhẹ, lại nói: “Nhưng các nhà buôn quạt đến buổi đặt quạt của họ Phương ngoài việc lợi nhuận bán quạt còn muốn tận mắt chứng kiến quạt báu gia truyền nhà họ Phương. Nhà ta trong buổi đặt quạt sẽ để mọi người nhìn qua quạt báu đã thành lệ, Nhữ không dám phá quy củ của tổ tông.”
“Phương thế thúc qua đời đột ngột, huynh đổi mới cách làm cũng không quá đáng, cần gì phải câu nệ quy củ của tổ tông.” Quách Thành An cười nói.
“Quách huynh muốn Nhữ làm con cháu hư hỏng sao?” Lâm Nhữ cười nhạt, không mặn không nhạt hỏi ngược lại.
Quách Thành An á khẩu không trả lời được.
Hai người qua lại mấy câu khách sáo. Lâm Nhữ chu đáo lễ độ, Quách Thành An nhắm nói mãi không xong nên đành chắp tay cáo từ.
Lâm Nhữ tiễn đến cửa sảnh thì dừng bước để Du Phong tiễn khách.
Nàng cùng lứa với Quách Thành An, nhưng giờ nàng đã nhậm chức gia chủ họ Phương, còn Quách Thành An chỉ là đại lang họ Quách. Quách Thành An muốn ra vẻ thì nàng phải hơn gã, chỉ tiễn người đến trước sảnh.
Hà Lịch ở một bên hỗ trợ, nhìn bộ dạng ngạo mạn coi trời bằng vung, hé nửa con mắt của Lâm Nhữ, không nhịn được nên bật cười một tiếng.
Người ta nói Tỷ Can mang một trái tim có bảy lỗ quý hiếm (1), mà vị biểu đệ này của hắn coi bộ còn nhiều hơn nữa. Khi xấu tính thì làm cho người ta nghẹn cục máu ở cổ họng không phun ra được.
(1) Tỷ Can là một nhà chính trị nổi tiếng thời nhà Thương, “Tỷ Can mang một trái tim có bảy lỗ quý hiếm” ý chỉ người có nội tâm phức tạp và tỉ mỉ.
Chợt nhớ tới mục đích cuộc viếng thăm này của Quách Thành An, hắn không cười nữa, trầm ngâm nói: “Quách Thành An là thấy di phụ qua đời, khinh đệ còn trẻ thiếu kinh nghiệm, không chờ nổi muốn nuốt chửng họ Phương.”
“Chỉ là nằm mơ giữa ban ngày, không thể như gã muốn đâu.” Lâm Nhữ nhấc góc áo bào lên rồi ngồi xuống, bày ra vẻ lười nhác. Nay nàng dậy sớm, hết cưỡi ngựa đến ngồi xe, giờ đã quá bữa trưa cũng không muốn đến phòng ăn. Nàng gọi Uyển Sơ: “Sai người xuống bếp, có món gì sẵn thì dọn cho ta với biểu ca.”
Uyển Sơ cười dạ một tiếng.
Lâm Nhữ quay đầu tiếp tục câu chuyện với Hà Lịch. Mới nói mấy câu thì Phương Du Phong tiễn xong khách đã trở lại, bình thường thì lề mề mà giờ nhanh nhẹn sải bước vào sảnh. Gã ngồi xuống cạnh Lâm Nhữ, tò mò hỏi: “Nhữ lang, Quách Thành An bằng lòng bán quạt không lợi nhuận thay chúng ta, sao đệ lại không đồng ý?”
“Không phải gã muốn giúp chúng ta, mà muốn đào góc tường nhà ta.” Lâm Nhữ hừ một tiếng. Nếu Phương Du Phong có tiến bộ thì nhà đối thủ đâu tranh thủ được lợi ích, vì vậy nàng cười cười kiên nhẫn giảng giải để gã nhận ra: “Huynh cảm thấy Quách Thành An là kẻ làm việc không nghĩ đến lợi ích sao?”
“Không, gã là kẻ thấy tiền sáng mắt.” Phương Du Phong lắc đầu, cau mày. “Nhưng gã không cần chúng ta chia lợi nhuận, vẫn đồng ý mua với giá giống các nhà buôn quạt. Nếu gã muốn tăng giá bán ra thì các nhà buôn quạt sẽ không chịu. Hơn nữa chúng ta cũng có thể giao kèo không được tăng giá.”
Lâm Nhữ lắc đầu: “Có tăng cũng không tăng được bao nhiêu, họ Quách không cần chút tiền lời đó.”
Nàng giải thích thật cụ thể cho Phương Du Phong nghe.
Đề nghị nhìn sơ qua thấy rất tốt kia của Quách Thành An thực tế là bụng một bồ dao găm, muốn cướp lấy đường dây buôn quạt hợp hoan của họ Phương.
Gã không cần tăng giá quạt, thậm chí chịu giảm giá, chỉ cần yêu cầu các nhà buôn đặt hàng quạt hợp hoan của họ Phương cũng đặt hàng quạt của họ Quách với một tỷ lệ tương tự. Hay là, quạt của họ Phương không được giao cho các cửa hàng, mà giữ lại để bán quạt của họ Quách. Nhà họ Quách bán quạt của họ, còn phải bán thêm quạt của họ Phương thì lượng tiêu thụ tất nhiên sẽ giảm xuống. Song vẫn không phải lo lắng quạt còn tồn của họ Phương không bán hết.
Năm ngoái những người buôn quạt của họ Phương khi không có quạt họ Phương để bán thì đã bán quạt của họ Quách. Bên hết bên còn, họ Quách kiếm được mớ tiền. Mượn cơ hội bán quạt của họ Phương, muốn lập mối làm ăn với các nhà buôn quạt của họ Phương, nắm giữ đường dây bán quạt hợp hoan của họ Phương. Những năm tới, những người này không ít thì nhiều sẽ nhập mua quạt hợp hoan của họ Quách, đây mới là cái lợi mà gã nhắm đến.
Phương Du Phong chớp chớp mắt nghe Lâm Nhữ giảng giải rất nhiều, vẻ mặt như hiểu như không.
Lâm Nhữ nói lại một lần còn tỉ mỉ hơn nữa.
Phương Du Phong gãi đầu nói: “Phức tạp quá, huynh nghe xong cũng mông lung luôn rồi.”
Chuyện đơn giản như vậy, dù nhất thời gã nghe không hiểu được thì một hồi ngẫm nghĩ thật kĩ cũng nhận ra.
Lâm Nhữ thở dài trong lòng. Nhìn cơ thể gã cứ nhích tới nhích lui không ngồi yên nổi, lại nhớ đến trước giờ gã không có hứng với chuyện làm ăn, luôn tỏ thái độ không bận tâm không hỏi đến, giờ mới hỏi e rằng có dụng ý khác. Nói một hồi, nàng khát khô cả họng cho nên không muốn vòng vo hỏi thẳng gã: “Huynh tìm đệ có việc gì không?”
“À phải!” Phương Du Phong rụt vai, con ngươi lúng liếng không dám nhìn thẳng Lâm Nhữ, lắp bắp nói: “Tiền tháng này huynh xài sạch bách rồi, đệ có thể nói một tiếng với Phương bá ứng trước tiền tháng sau cho huynh không?”
Mỗi tháng gã được nhận mười xâu tiền xài vặt, ăn uống không tính vào đó, tiêu cỡ nào cũng không thể mới đầu tháng đã hết sạch. Lâm Nhữ chau mày hỏi: “Huynh xài vào đâu mà hết sạch?”
“Mua một cặp dế.” Phương Du Phong càng nhỏ giọng, sợ Lâm Nhữ mắng gã rằng phụ thân mới mất còn chơi đá dế, vội nói: “Trước khi phụ thân qua đời đã khẳng định sẽ lấy, nên giờ người ta đưa dế đến không thể không mua.”
“Huynh!” Lâm Nhữ thở hắt, yên lặng một lát rồi nói. “Giờ đệ làm gia chủ, huynh cũng đã là trưởng bối. Tiền tháng tăng gấp đôi cho huynh. Đừng nhắc chuyện ứng trước nữa, đây là tật xấu.”
Phương Vị đang ở ngoài sai hạ nhân làm việc, Lâm Nhữ vỗ tay gọi gã vào dặn: “Nói với Phương bá, từ tháng này tiền tiêu vặt của đại lang tăng từ mười lên hai mươi xâu. Tháng này mới đưa cho huynh ấy mười xâu tiền thôi, bổ sung thêm mười xâu tiền nữa.”
Được tăng gấp đôi tiền khiến Phương Du Phong mừng rỡ, ánh mắt sáng ngời nói: “Đa tạ Nhữ lang!” Gã lôi Phương Vị chạy ra ngoài: “Mau dẫn ta tìm phụ thân ngươi lấy tiền.”
Hà Lịch không đồng ý lắm: “Tăng quá nhiều. Mỗi ngày đại lang chỉ biết đá gà đá dế không lo việc nhà, giờ càng ngày càng không ra sao cả.”
“Vốn huynh ấy tiêu xài cũng không chỉ bằng tiền tháng.” Lâm Nhữ cong khóe môi, chỉ về hướng vườn Chí Thiện, nhỏ giọng: “Lúc phụ thân còn sống, Liễu di nương dụ được không ít tiền từ chỗ người. Nay phụ thân qua đời, Liễu di nương không còn phần tiền riêng đó nữa, nếu như đệ không tăng thì huynh ấy sẽ oán trách. Còn đệ tăng thì huynh ấy sẽ không đi xin chỗ Liễu di nương. Nếu không xin Liễu di nương thì huynh ấy sẽ không nghe lời bà xúi dại.”
Huống chi Phương Du Phong ngoại trừ việc ham ăn biếng làm thì vẫn khá tốt. Chẳng hạn như gã rất tự hiểu mình, chưa từng nghĩ chuyện tranh đoạt vị trí gia chủ họ Phương với nàng, cũng chưa bao giờ ngáng đường nàng. Nếu bàn về chuyện tiêu tiền, cùng là con trai nhưng tiền tiêu tốn cho Cẩm Phong hằng năm gấp trăm nghìn lần với Phương Du Phong, nên không cần so đo quá nhiều.
Bình luận facebook