Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-18
Chương 18: Lấy Oán Báo Ơn
Chương 18 : Lấy oán báo ơn
"Nhữ lang không phải người như vậy!” Phương Du Phong kháng cự. Hôm nay mới than hết tiền, Lâm Nhữ đã ngay lập tức tăng tiền tháng cho gã, sao có thể mưu đồ với gia sản của đệ ấy được. Gã không tin nên lắc đầu không chịu.
Liễu thị giận dữ, tận tình khuyên nhủ gã: “Nếu không phân nhà, mẫu thân phải nhìn sắc mặt người ta mà sống. Mày nghĩ cho kĩ, Hà Lịch chỉ là thân thích ăn ở nhà họ Phương đã có thể ra lệnh giam lỏng mẫu thân mày, mày thật sự nhịn được sao?”
“Mẫu thân dám ra tay đánh Nhữ lang, không giam lỏng mẫu thân mới lạ đó. Hà Lịch cũng đâu phải thân thích nghèo rớt gì. Mẫu thân không thấy phụ thân rất coi trọng hắn sao?” Phương Du Phong bĩu môi.
Phương Đức Thanh từng cho gã học quản việc nhà, đem một đống sổ sách dày cộm để trước mặt gã. Gã nhìn qua mấy trang đã thấy sống không bằng chết. Về sau giao lại việc này cho Hà Lịch hết, gã cảm thấy như được giải thoát nên rất cảm kích Hà Lịch.
“Mày nói gì? Hóa ra một tên thân thích nghèo hèn còn cao quý hơn mẫu thân mày đã vì họ Phương mà sinh con dưỡng cái ư?” Liễu thị giậm chân đấm ngực.
Phương Du Phong mím môi, cảm thấy quá phiền hà, nhấc chân rời đi, miệng nói: “Nếu người cẩn thận đoan trang như đại mẫu thân, ai lại dám khinh thường chứ.”
Đại mẫu thân ý nói Phương Khương thị.
Liễu thị ngạc nhiên. Trong lúc thất thần thì Phương Du Phong đã bước ra ngoài. Liễu thị lớn tiếng khóc, vô cùng đau lòng.
Chuyện xảy ra ở đây thì đến chiều Hà Lịch đã biết hết, thầm khen ngợi Lâm Nhữ nghĩ chu đáo, đi trước một bước khiến Phương Du Phong không nghe theo lời Liễu thị.
Nhưng hắn vẫn bực Liễu thị cứ thích gây thêm phiền cho Lâm Nhữ. Hắn nghĩ đợi hết tang sự của Phương Đức Thanh nhất định phải trị Liễu thị một trận cho biết mùi, về sau nhớ sống cho tử tế.
Chuyện sổ sách để qua một bên, hắn sai người gọi Song Thụy và Song Phúc qua nhắc nhở một phen.
Nếu Phương Du Phong sinh sự sẽ xử lý họ trước.
Dạy bảo họ đến mức phải khóc lóc dập đầu xin tội không ngừng, lại thưởng cho mỗi người một xâu tiền.
Song Thụy cùng Song Phúc không ngờ còn được ban thưởng dày như vậy. Tiền lương một tháng là hai trăm xu, một xâu bằng tiền lương năm tháng. Họ vui mừng khôn xiết, vỗ ngực bảo đảm, Hà đại quản sự cứ yên tâm, họ nhất định theo sát đại lang, sẽ không để đại lang làm chuyện gì ảnh hưởng đến thanh danh của họ Phương.
Hai tên đều có phúc tướng giống nhau, mập mạp dễ thân thiết. Hà Lịch bị chọc cười, đá một cước, mắng họ: “Cút về hầu hạ đại lang cho đàng hoàng.”
Đuổi Song Thụy và Song Phúc về, Hà Lịch mới kiểm tra sổ sách.
Gia chủ mới tang ma, nhưng không thể dừng việc phường quạt, lại phải sản xuất đâu ra đó. Nguyên vật liệu làm quạt hợp hoan rất nhiều, chỉ có trúc tía là vườn nhà trồng được. Những thứ khác như mặt quạt phải dùng tơ lụa, trang sức cùng dải lụa làm chuôi quạt, hộp đựng quạt cũng phải mua. Chi phí sổ sách bỏ ra mỗi ngày rất lớn. Phương Thành chỉ lo đến sản phẩm thợ quạt làm ra chứ không lo đến tiền. Phương Hiếu lo công việc lặt vặt trong Phương phủ không bận tâm chuyện phường quạt. Hà Lịch phải lo mấy chuyện trong ngoài như nguyên liệu làm quạt hợp hoan tốt hay kém, giá tiền phù hợp hay phải tính toán lại, ngăn ngừa kẻ dưới lừa gạt hay tham ô. Còn phải coi ngó kiểu dáng của quạt hợp hoan, hay hình vẽ trên mặt quạt, để giữ vị trí đứng đầu nghề quạt hợp hoan của họ Phương.
Công việc rối ren, nhưng Hà Lịch luôn luôn có cách, làm việc vừa năng suất vừa có hiệu quả cao, nên được Phương Đức Thanh coi trọng.
Đêm này sổ sách đặt ở trước mặt, nhưng Hà Lịch lại không coi nổi chữ nào, trong mắt cứ hiện lên nét mặt vui vẻ của Lâm Nhữ.
“Nhữ lang còn chưa nói định chọn ai làm mỹ nhân trên mặt quạt, đi hỏi một câu vậy.” Hà Lịch tự lẩm bẩm. Tìm được cái cớ đi gặp Lâm Nhữ, cả người Hà Lịch khoan thai cất sổ sách vào, ra ngoài đi đến nhà trên núi Trừng Y.
Mới ra quán Minh Sắt, liền gặp mẫu thân Hà Khương thị của hắn.
Đèn lồng treo trong sân viện rọi qua, có thể thấy nụ cười gượng lấy lòng trên mặt Hà Khương thị.
Hà Lịch chau mày. Tính tình Hà Khương thị có chút cứng đầu, nhưng lại mềm lòng, không có chủ ý. Hà Lịch luôn không thích mẫu thân mình quá nuông chiều đệ đệ Hà Dư. Hắn hành lễ gọi tiếng mẫu thân, đứng yên không nói gì nữa.
Hà Khương thị ngượng ngùng, nắm khăn tay nói: “Đệ đệ con vô công rồi nghề tối ngày cũng không hay. Nay Nhữ lang làm gia chủ, không cần sợ làm di phụ con giận dữ sẽ xa cách với di mẫu con. Con thử cất nhắc xem cho đệ đệ mình có công ăn chuyện làm.”
“Cũng đâu phải di phụ không giao việc cho nó, nó làm thành cái gì mẫu thân còn không rõ? Nay Nhữ lang mới nhậm chức gia chủ, trên dưới mấy trăm đôi mắt đang dòm ngó, không thể thêm phiền nữa. Lời này mẫu thân đừng nhắc lại.” Hà Lịch lạnh nhạt nói.
Hà Lịch không hề giữ thể diện cho bà đã từ chối thẳng thừng.
Lúc phụ thân Hà Lịch qua đời, hắn mới sáu tuổi, không thể giữ được gia nghiệp. Mẫu thân không quyết đoán, nên gia nghiệp bị đám thúc bá lừa gạt hết. Cuộc sống kham khổ nên mẫu thân mang hắn cùng đệ đệ nương nhờ họ Phương. Phương Đức Thanh cho họ sống ở ụ Quy Nhàn, cho hai huynh đệ họ tiền tháng ngang với Phương Du Phong và Lâm Nhữ, ăn uống vật dụng xa xỉ, mời sư phụ về dạy học.
Mười ba tuổi hắn bắt đầu phụ việc cho Phương Đức Thanh, từng bước một dần dần gánh vác việc làm ăn cho họ Phương.
Đệ đệ Hà Dư thì khác hẳn, rõ ràng chỉ là đứa ở nhờ mà được nuôi thành một tên chưng diện, ăn uống kén chọn, thích sĩ diện hão. Phương Du Phong chỉ là một tên ham ăn biếng làm chứ chưa từng gây họa cho họ Phương, mà một tên ở nhờ như y thì lại khác. Bản tính gian xảo, lúc nhỏ Hà Dư trộm đồ cổ trong phòng Phương Khương thị đi bán lấy tiền, gọi bằng hữu ăn chơi thỏa thích. Phương Khương thị niệm tình tỷ muội không muốn để tỷ tỷ ở góa thêm phiền lòng, nên âm thầm cầm tiền chuộc về. Ngờ đâu đây chỉ là gây sự cỏn con, lúc lớn vào phường quạt làm việc y càng gây ra chuyện tày trời. Tháng đầu tiên trộm mấy xe hàng trúc tía ở phường quạt đi bán. Đến tháng thứ hai hạ giá thị trường xuống hai xu đặt hai chục nghìn chiếc quạt cho thương lái, nhận tiền không nộp lại còn chở quạt từ phường quạt ra ngoài cho người buôn quạt. Phương Đức Thanh sau khi tra ra thì niệm tình thân thích chỉ trách mắng nhẹ một phen. Đến tháng thứ ba y càng to gan hơn, lại trộm hơn mười nghìn miếng ngọc xanh loại thượng phẩm làm chuôi mang ra ngoài bán. Nếu không phải Hà Lịch kịp thời phát hiện đuổi theo ngăn lại, hơn mười nghìn miếng ngọc xanh kia đã bị y bán nửa giá rồi.
Hà Lịch nổi giận quất y một trận nhừ tử. Phương Đức Thanh niệm tình thân thích lại không thể nhìn sâu mọt đục khoét họ Phương, nên đuổi Hà Dư khỏi phường quạt họ Phương, căn dặn quản sự không cho Hà Dư vào phường quạt. Trong phủ để Phương Hiếu đi truyền lời, trông coi cẩn thận, mỗi tháng chỉ cho y mười xâu tiền, chấm dứt mấy thói ăn chơi hư hỏng.
Từ chối mẫu thân mình thẳng thừng rồi Hà Lịch nói tiếp: “Mẫu thân đừng có đi tìm di mẫu. Dù di mẫu có mở miệng với Nhữ lang thì con vẫn phản đối, không có chuyện để thân thích giúp đỡ cả đời, Dư lang nay đã mười bảy, phải tự lập môn hộ rồi. Nếu mẫu thân ngỏ lời với di mẫu thì con sẽ đi mua nhà bên ngoài dẫn cả mẫu thân cùng Dư lang đi cùng, về sau tự kiếm tiền sống qua ngày.”
“Mày… sao mày phải tuyệt tình như vậy, nó là đệ đệ của mày.” Gương mặt Hà Khương thị hết trắng lại đỏ.
“Nó không phải đệ ruột thì con đánh chết rồi, khỏi sống trên đời tránh xấu hổ.” Hà Lịch lạnh lùng. “Di phụ ơn nặng như núi với chúng ta, đã không biết báo đáp ơn tình còn làm mấy trò đục khoét như mối mọt. Mẫu thân phải biết đường khuyên răn nó, chớ có giúp nó lộng hành thêm nữa.”
Hà Khương thị không đáp lại được, nhịn một lúc mới nói: “Di phụ mày tốt với chúng ta, cũng đâu phải không cầu cạnh gì. Hắn muốn mày cưới con ma ốm không ra khỏi giường đó kìa!”
“Con ma ốm! Mẫu thân, sao người có thể gọi Phong nương như vậy! Sao lại có thể nói mấy lời vong ân phụ nghĩa thế chứ?” Hà Lịch giận đến run giọng, siết chặt nắm tay, khó khăn nhịn xuống mới nói: “Khoan nói di phụ chưa từng đề cập chuyện này. Dù di phụ có yêu cầu thì Phong nương là vật báu trong lòng di phụ, hài lòng con mới có chuyện hứa gả, con tất nhiên vô cùng vui mừng. Từ nay về sau con không muốn mẫu thân gọi Phong nương là con ma ốm nữa!”
“Mày đúng là có máu nô bộc.” Hà Khương thị lẩm bẩm.
Chương 18 : Lấy oán báo ơn
"Nhữ lang không phải người như vậy!” Phương Du Phong kháng cự. Hôm nay mới than hết tiền, Lâm Nhữ đã ngay lập tức tăng tiền tháng cho gã, sao có thể mưu đồ với gia sản của đệ ấy được. Gã không tin nên lắc đầu không chịu.
Liễu thị giận dữ, tận tình khuyên nhủ gã: “Nếu không phân nhà, mẫu thân phải nhìn sắc mặt người ta mà sống. Mày nghĩ cho kĩ, Hà Lịch chỉ là thân thích ăn ở nhà họ Phương đã có thể ra lệnh giam lỏng mẫu thân mày, mày thật sự nhịn được sao?”
“Mẫu thân dám ra tay đánh Nhữ lang, không giam lỏng mẫu thân mới lạ đó. Hà Lịch cũng đâu phải thân thích nghèo rớt gì. Mẫu thân không thấy phụ thân rất coi trọng hắn sao?” Phương Du Phong bĩu môi.
Phương Đức Thanh từng cho gã học quản việc nhà, đem một đống sổ sách dày cộm để trước mặt gã. Gã nhìn qua mấy trang đã thấy sống không bằng chết. Về sau giao lại việc này cho Hà Lịch hết, gã cảm thấy như được giải thoát nên rất cảm kích Hà Lịch.
“Mày nói gì? Hóa ra một tên thân thích nghèo hèn còn cao quý hơn mẫu thân mày đã vì họ Phương mà sinh con dưỡng cái ư?” Liễu thị giậm chân đấm ngực.
Phương Du Phong mím môi, cảm thấy quá phiền hà, nhấc chân rời đi, miệng nói: “Nếu người cẩn thận đoan trang như đại mẫu thân, ai lại dám khinh thường chứ.”
Đại mẫu thân ý nói Phương Khương thị.
Liễu thị ngạc nhiên. Trong lúc thất thần thì Phương Du Phong đã bước ra ngoài. Liễu thị lớn tiếng khóc, vô cùng đau lòng.
Chuyện xảy ra ở đây thì đến chiều Hà Lịch đã biết hết, thầm khen ngợi Lâm Nhữ nghĩ chu đáo, đi trước một bước khiến Phương Du Phong không nghe theo lời Liễu thị.
Nhưng hắn vẫn bực Liễu thị cứ thích gây thêm phiền cho Lâm Nhữ. Hắn nghĩ đợi hết tang sự của Phương Đức Thanh nhất định phải trị Liễu thị một trận cho biết mùi, về sau nhớ sống cho tử tế.
Chuyện sổ sách để qua một bên, hắn sai người gọi Song Thụy và Song Phúc qua nhắc nhở một phen.
Nếu Phương Du Phong sinh sự sẽ xử lý họ trước.
Dạy bảo họ đến mức phải khóc lóc dập đầu xin tội không ngừng, lại thưởng cho mỗi người một xâu tiền.
Song Thụy cùng Song Phúc không ngờ còn được ban thưởng dày như vậy. Tiền lương một tháng là hai trăm xu, một xâu bằng tiền lương năm tháng. Họ vui mừng khôn xiết, vỗ ngực bảo đảm, Hà đại quản sự cứ yên tâm, họ nhất định theo sát đại lang, sẽ không để đại lang làm chuyện gì ảnh hưởng đến thanh danh của họ Phương.
Hai tên đều có phúc tướng giống nhau, mập mạp dễ thân thiết. Hà Lịch bị chọc cười, đá một cước, mắng họ: “Cút về hầu hạ đại lang cho đàng hoàng.”
Đuổi Song Thụy và Song Phúc về, Hà Lịch mới kiểm tra sổ sách.
Gia chủ mới tang ma, nhưng không thể dừng việc phường quạt, lại phải sản xuất đâu ra đó. Nguyên vật liệu làm quạt hợp hoan rất nhiều, chỉ có trúc tía là vườn nhà trồng được. Những thứ khác như mặt quạt phải dùng tơ lụa, trang sức cùng dải lụa làm chuôi quạt, hộp đựng quạt cũng phải mua. Chi phí sổ sách bỏ ra mỗi ngày rất lớn. Phương Thành chỉ lo đến sản phẩm thợ quạt làm ra chứ không lo đến tiền. Phương Hiếu lo công việc lặt vặt trong Phương phủ không bận tâm chuyện phường quạt. Hà Lịch phải lo mấy chuyện trong ngoài như nguyên liệu làm quạt hợp hoan tốt hay kém, giá tiền phù hợp hay phải tính toán lại, ngăn ngừa kẻ dưới lừa gạt hay tham ô. Còn phải coi ngó kiểu dáng của quạt hợp hoan, hay hình vẽ trên mặt quạt, để giữ vị trí đứng đầu nghề quạt hợp hoan của họ Phương.
Công việc rối ren, nhưng Hà Lịch luôn luôn có cách, làm việc vừa năng suất vừa có hiệu quả cao, nên được Phương Đức Thanh coi trọng.
Đêm này sổ sách đặt ở trước mặt, nhưng Hà Lịch lại không coi nổi chữ nào, trong mắt cứ hiện lên nét mặt vui vẻ của Lâm Nhữ.
“Nhữ lang còn chưa nói định chọn ai làm mỹ nhân trên mặt quạt, đi hỏi một câu vậy.” Hà Lịch tự lẩm bẩm. Tìm được cái cớ đi gặp Lâm Nhữ, cả người Hà Lịch khoan thai cất sổ sách vào, ra ngoài đi đến nhà trên núi Trừng Y.
Mới ra quán Minh Sắt, liền gặp mẫu thân Hà Khương thị của hắn.
Đèn lồng treo trong sân viện rọi qua, có thể thấy nụ cười gượng lấy lòng trên mặt Hà Khương thị.
Hà Lịch chau mày. Tính tình Hà Khương thị có chút cứng đầu, nhưng lại mềm lòng, không có chủ ý. Hà Lịch luôn không thích mẫu thân mình quá nuông chiều đệ đệ Hà Dư. Hắn hành lễ gọi tiếng mẫu thân, đứng yên không nói gì nữa.
Hà Khương thị ngượng ngùng, nắm khăn tay nói: “Đệ đệ con vô công rồi nghề tối ngày cũng không hay. Nay Nhữ lang làm gia chủ, không cần sợ làm di phụ con giận dữ sẽ xa cách với di mẫu con. Con thử cất nhắc xem cho đệ đệ mình có công ăn chuyện làm.”
“Cũng đâu phải di phụ không giao việc cho nó, nó làm thành cái gì mẫu thân còn không rõ? Nay Nhữ lang mới nhậm chức gia chủ, trên dưới mấy trăm đôi mắt đang dòm ngó, không thể thêm phiền nữa. Lời này mẫu thân đừng nhắc lại.” Hà Lịch lạnh nhạt nói.
Hà Lịch không hề giữ thể diện cho bà đã từ chối thẳng thừng.
Lúc phụ thân Hà Lịch qua đời, hắn mới sáu tuổi, không thể giữ được gia nghiệp. Mẫu thân không quyết đoán, nên gia nghiệp bị đám thúc bá lừa gạt hết. Cuộc sống kham khổ nên mẫu thân mang hắn cùng đệ đệ nương nhờ họ Phương. Phương Đức Thanh cho họ sống ở ụ Quy Nhàn, cho hai huynh đệ họ tiền tháng ngang với Phương Du Phong và Lâm Nhữ, ăn uống vật dụng xa xỉ, mời sư phụ về dạy học.
Mười ba tuổi hắn bắt đầu phụ việc cho Phương Đức Thanh, từng bước một dần dần gánh vác việc làm ăn cho họ Phương.
Đệ đệ Hà Dư thì khác hẳn, rõ ràng chỉ là đứa ở nhờ mà được nuôi thành một tên chưng diện, ăn uống kén chọn, thích sĩ diện hão. Phương Du Phong chỉ là một tên ham ăn biếng làm chứ chưa từng gây họa cho họ Phương, mà một tên ở nhờ như y thì lại khác. Bản tính gian xảo, lúc nhỏ Hà Dư trộm đồ cổ trong phòng Phương Khương thị đi bán lấy tiền, gọi bằng hữu ăn chơi thỏa thích. Phương Khương thị niệm tình tỷ muội không muốn để tỷ tỷ ở góa thêm phiền lòng, nên âm thầm cầm tiền chuộc về. Ngờ đâu đây chỉ là gây sự cỏn con, lúc lớn vào phường quạt làm việc y càng gây ra chuyện tày trời. Tháng đầu tiên trộm mấy xe hàng trúc tía ở phường quạt đi bán. Đến tháng thứ hai hạ giá thị trường xuống hai xu đặt hai chục nghìn chiếc quạt cho thương lái, nhận tiền không nộp lại còn chở quạt từ phường quạt ra ngoài cho người buôn quạt. Phương Đức Thanh sau khi tra ra thì niệm tình thân thích chỉ trách mắng nhẹ một phen. Đến tháng thứ ba y càng to gan hơn, lại trộm hơn mười nghìn miếng ngọc xanh loại thượng phẩm làm chuôi mang ra ngoài bán. Nếu không phải Hà Lịch kịp thời phát hiện đuổi theo ngăn lại, hơn mười nghìn miếng ngọc xanh kia đã bị y bán nửa giá rồi.
Hà Lịch nổi giận quất y một trận nhừ tử. Phương Đức Thanh niệm tình thân thích lại không thể nhìn sâu mọt đục khoét họ Phương, nên đuổi Hà Dư khỏi phường quạt họ Phương, căn dặn quản sự không cho Hà Dư vào phường quạt. Trong phủ để Phương Hiếu đi truyền lời, trông coi cẩn thận, mỗi tháng chỉ cho y mười xâu tiền, chấm dứt mấy thói ăn chơi hư hỏng.
Từ chối mẫu thân mình thẳng thừng rồi Hà Lịch nói tiếp: “Mẫu thân đừng có đi tìm di mẫu. Dù di mẫu có mở miệng với Nhữ lang thì con vẫn phản đối, không có chuyện để thân thích giúp đỡ cả đời, Dư lang nay đã mười bảy, phải tự lập môn hộ rồi. Nếu mẫu thân ngỏ lời với di mẫu thì con sẽ đi mua nhà bên ngoài dẫn cả mẫu thân cùng Dư lang đi cùng, về sau tự kiếm tiền sống qua ngày.”
“Mày… sao mày phải tuyệt tình như vậy, nó là đệ đệ của mày.” Gương mặt Hà Khương thị hết trắng lại đỏ.
“Nó không phải đệ ruột thì con đánh chết rồi, khỏi sống trên đời tránh xấu hổ.” Hà Lịch lạnh lùng. “Di phụ ơn nặng như núi với chúng ta, đã không biết báo đáp ơn tình còn làm mấy trò đục khoét như mối mọt. Mẫu thân phải biết đường khuyên răn nó, chớ có giúp nó lộng hành thêm nữa.”
Hà Khương thị không đáp lại được, nhịn một lúc mới nói: “Di phụ mày tốt với chúng ta, cũng đâu phải không cầu cạnh gì. Hắn muốn mày cưới con ma ốm không ra khỏi giường đó kìa!”
“Con ma ốm! Mẫu thân, sao người có thể gọi Phong nương như vậy! Sao lại có thể nói mấy lời vong ân phụ nghĩa thế chứ?” Hà Lịch giận đến run giọng, siết chặt nắm tay, khó khăn nhịn xuống mới nói: “Khoan nói di phụ chưa từng đề cập chuyện này. Dù di phụ có yêu cầu thì Phong nương là vật báu trong lòng di phụ, hài lòng con mới có chuyện hứa gả, con tất nhiên vô cùng vui mừng. Từ nay về sau con không muốn mẫu thân gọi Phong nương là con ma ốm nữa!”
“Mày đúng là có máu nô bộc.” Hà Khương thị lẩm bẩm.
Bình luận facebook