-
Chương 386-390
Chương 386: Con số trên trời
"Tám triệu à, trưởng tộc Tiêu đúng là giàu có. Chín triệu!"
Trương Tử Hào không hề nhân nhượng.
Nhưng hai trường thương trước đó đã bị đại sư Hồng Trần giành mất, hiển nhiên lần này Tiêu Chiến Thiên cũng rất quyết tâm.
"Mười triệu!"
Mười triệu linh thạch thượng phẩm! Cái giá này đã vượt xa giá trị của một địa khí hạ phẩm, nhưng ai nhận thua lúc này tức là cam chịu hạ phong.
Trương Tử Hào được gọi là kiếm khách Tử Dạ đồng thời là viện trưởng Phong Hiền Viện, sao có thể cúi đầu.
Tiêu Chiến Thiên là trưởng tộc của nhà họ Tiêu càng nhất quyết không lùi bước, chưa kể ông đã nhẫn nhịn một lần vừa nãy rồi.
Nếu để thua lần hai thì mặt mũi nhà họ Tiêu biết để đâu.
"Mười một triệu!"
Trương Tử Hào lại lên tiếng.
"Mười hai triệu!"
"Phụ thân à, hay bỏ đi ạ...", Tiêu Khánh Dư khó xử khuyên can: "Con có Tiểu Thanh rồi mà, không ai làm gì con được đâu, kiếm Xích Long này con cũng không có dịp dùng".
"Ai nói thế, địa khí hạ phẩm có ra giá cao đến mấy cũng không chỗ nào trong đế quốc bán đấy biết không hả?"
Tiêu Chiến Thiên nghiêm túc nói: "Một món địa khí hạ phẩm không chỉ có thể tăng cường thực lực của con mà còn cho thấy sự hùng mạnh của nhà họ Tiêu ta. Nhà họ Tiêu bây giờ đã khác ba năm trước rồi!"
"Mười lăm triệu!"
Tiêu Chiến Thiên không ngần ngại ra giá.
Mười lăm triệu!
Đây quả là một con số trên trời.
"Các vị có năm triệu không?", Trương Tử Hào lo lắng nhìn mấy người bên cạnh: "Ta phải có thanh kiếm này!"
"Ta có ba triệu!"
"Ta có hai triệu!"
"Đủ rồi!"
Trương Tử Hào quyết đoán quát: "Mười bảy triệu!"
Mười bảy triệu đã là giới hạn của ông ta rồi.
Còn cao hơn nữa thì có thể đi mượn, nhưng việc hoàn trả lại nằm ngoài khả năng của ông ta.
Dù sao ông ta không luyện khí cũng không luyện đan, chỉ là một kiếm khách mà thôi.
"Mười tám triệu!"
Nhưng rõ ràng là Tiêu Chiến Thiên không muốn buông tay.
Ông phải có được kiếm Xích Long!
"Trưởng tộc Tiêu quả là hào phóng, còn ai ra giá cao hơn mười tám triệu không?", Mục Vỹ vui vẻ nói: "Như vậy thì..."
"Hai mươi triệu!"
Một giọng nói bình thản thình lình vang lên giữa đám đông, mọi người lập tức nhìn sang.
Mạnh Quảng Lăng - tôn sử của Lục Ảnh Huyết Tông!
"Hai mươi triệu luôn! Sao Mạnh Quảng Lăng này chịu chi thế?"
"Nhìn lại mấy hành động Lục Ảnh Huyết Tông đã làm tại đế quốc Nam Vân hai năm qua đi, họ thiếu gì linh thạch?"
"Có lý, ta thấy Lục Ảnh Huyết Tông là giàu nhất trong mấy thế lực lớn ngày nay rồi!"
Nghe thấy lời nói của Mạnh Quảng Lăng, đám người xôn xao bàn tán, bầu không khí trở nên sôi trào.
Hai mươi triệu linh thạch thượng phẩm là cái giá quá đắt đỏ đối với nhiều người!
"Hai mươi triệu..."
Đến cả Tiêu Chiến Thiên cũng không tăng giá nữa.
Hai mươi triệu thật sự là quá cao rồi.
Không chi nổi!
Sau cùng, kiếm Xích Long được Mạnh Quảng Lăng mua về tay với mức giá hai mươi triệu.
Ai cũng hâm mộ cả, nhưng cũng chỉ biết hâm mộ thôi...
"Tốt lắm, đan dược được đấu giá tiếp theo ta nghĩ cũng là thứ mọi người mong chờ nhất... Thông Linh Hồi Tử Đan!"
Mục Vỹ tiếp tục giới thiệu: "Thông Linh Hồi Tử Đan là đan dược thất phẩm thượng đẳng, người hấp hối uống vào có thể sống tiếp ba năm mà không bị bất kỳ bệnh tật nào. Người bị thương nặng uống vào sẽ được chữa lành hoàn toàn, không những thế, nó còn giúp tinh tiến tu vi, quan trọng nhất là tăng thêm mười năm tuổi thọ và hoàn toàn không có tác dụng phụ".
Mục Vỹ vừa dứt câu, cả đại sảnh vang lên mấy tiếng kêu kinh ngạc.
Có loại đan dược thần kỳ như thế, họ không hét lên mới là lạ.
Dù là sống thêm ba năm, chữa lành mọi vết thương hay tăng mười năm tuổi thọ đều là cám dỗ chí mạng đối với các thế lực.
Không ai có thể chống cự trước cám dỗ ấy.
Vừa giới thiệu xong, Mục Vỹ đã nhận thấy có mấy người nhìn bàn đấu giá với ánh mắt tham lam.
Chắc chắn Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn sẽ ra tay tranh giành về cho Cam Kinh Vũ.
Cổ Vân Nhàn của nhà họ Cổ và Thái Hoàng Dục của hoàng thất cũng như thế.
Tất nhiên nhà họ Tiêu và nhà họ Lâm sẽ không đứng ngoài cuộc, họ đâu muốn để nhà họ Cổ và hoàng thất phục hồi sức mạnh.
Có ba phe thế lực này tham dự, nhất định viên đan dược này sẽ được đẩy lên mức giá khổng lồ.
"Giá khởi điểm, năm triệu linh thạch thượng phẩm!"
Mục Vỹ mỉm cười, đôi mắt màu tím cũng ánh lên ý cười ranh ma.
"Sáu triệu!"
Đúng như hắn đoán, Mạt Khánh Thiên là người đứng dậy báo giá đầu tiên.
"Đại sư Mạt quả là hào sảng, vừa mở miệng là tăng những một triệu. Nhà họ Cổ mười triệu!", Cổ Vân Nhàn không nể nang ai.
Đó là cơ hội sống thêm mười năm nữa đấy! Trong nhà họ Cổ hiện giờ, Cổ Thiên Gia đã chết, Thiên Gia Cổ Kiếm thì biến mất, một mình ông ta chèo chống cả gia tộc.
Lão ta vốn tưởng mình sẽ được chia một phần tài sản và thế lực của nhà họ Mục sau khi tiêu diệt gia tộc này.
Ai ngờ Lục Ảnh Huyết Tông là một con sói mãi không biết no, nhà họ Cổ đã không được gì còn tổn hại một đống.
Tuy nhiên, Cổ Vân Nhàn phải giành viên Thông Linh Hồi Tử Đan này bằng được.
Nhà họ Cổ còn cần lão ta chống đỡ ít nhất hai mươi năm nữa, vì vậy ông ta phải sống cho đến khi đào tạo được đời sau.
Phải lấy được đan dược bằng mọi giá.
Chương 387: Ba căn mật thất
"Mười hai triệu!", Thái Hoàng Dục phe hoàng thất cười khẩy: "Cổ Vân Nhàn, ông cần nhưng ta cũng cần, chi bằng nhường cho ta đi?"
"Nằm mơ! Mười lăm triệu!"
Cổ Vân Nhàn có điên mới nhường.
"Hai mươi triệu!"
Mạt Khánh Thiên nhìn hai người tranh chấp nhau, hờ hững lên tiếng.
Bản thân ông cụ là thầy luyện đan bảy sao của đế quốc Nam Vân, linh thạch nhiều như nước, cộng thêm lợi nhuận có được từ việc kinh doanh Tụ Tiên Các, không thua bất cứ một gia tộc lớn nào. Ông cụ phải giành được viên đan dược này về cho sư phụ mình.
Ba phe thế lực cạnh tranh gay gắt, ai cũng tăng giá!
"Hai mươi triệu linh thạch thượng phẩm, đại sư Mạt hào phóng quá!", Vương Tâm Nhã trào phúng.
"Ông ta không hào phóng thì còn ai. Số tài sản ông ta tích lũy được mấy năm qua không đùa được đâu, chưa kể sư phụ Cam Kinh Vũ của ông ta đã đến cuối đời, ông ta không thể trơ mắt nhìn sư phụ mình qua bị bệnh qua đời".
Lâm Hiền Ngọc nghiêm túc trả lời.
Vương Tâm Nhã gật đầu.
Cô ta chợt nhận ra Tử Mộc tiên sinh này là một người có lòng dạ thâm sâu, nếu như hắn luyện chế những loại đan dược thất phẩm khác thì có lẽ hai gia tộc lớn và Mạt Khánh Thiên đã chẳng tranh giành dữ dội đến vậy.
Hắn cố tình luyện ra Thông Linh Hồi Tử Đan để đẩy mâu thuẫn giữa ba nhân vật có máu mặt, quyền thế che trời này đến đỉnh điểm.
"Ba mươi triệu!"
Cổ Vân Nhàn tiếp tục báo giá, lần này không giành thì chẳng biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại đan dược như này.
Ông ta không chờ nổi.
"Bốn mươi triệu!"
"Năm mươi triệu!"
Đại sư Mạt liếc nhìn Cổ Vân Nhàn và Thái Hoàng Dục, thở ra một hơi rồi tuyên bố: "Một trăm triệu!"
Ôi...
Sảnh đấu giá vang lên những tiếng hít sâu.
Một trăm triệu!
Một trăm triệu linh thạch thượng phẩm là khái niệm gì? Kể cả bốn gia tộc lớn nhất hiện nay cũng phải dành dụm mấy năm mới có được một trăm triệu.
Mạt Khánh Thiên thật sự hạ quyết tâm rồi.
"Một trăm triệu linh thạch thượng phẩm, còn ai tăng giá không?", Mục Vỹ mỉm cười mở miệng nói.
"Vậy thì..."
"Một trăm năm mươi triệu!"
Các vị khách mời chưa thôi xì xầm thì lại có người báo giá.
Lại là Mạnh Quảng Lăng.
Dùng một trăm năm mươi triệu để mua một viên đan dược thất phẩm thượng đẳng, Mạnh Quảng Lăng này xem linh thạch là kẹo sao?
"Hai trăm triệu!"
Quá rõ rồi, Mạt Khánh Thiên cũng không muốn nhường nhịn.
Hai trăm triệu linh thạch thượng phẩm, quả là giàu nứt đố đổ vách.
Lần này Mạnh Quảng Lăng im lặng.
Không phải y không thể lấy hai trăm triệu linh thạch thượng phẩm ra mà vì làm vậy sẽ khiến Lục Ảnh Huyết Tông ở thành Nam Vân cạn kiệt tài lực, không thể vận hành được nữa.
Sau một chốc suy tư, Mạnh Quảng Lăng quyết định từ bỏ.
"Chúc mừng đại sư Mạt mua được Thông Linh Hồi Tử Đan với giá hai trăm triệu linh thạch thượng phẩm".
Dù cả buổi chỉ có ba vật phẩm được đấu giá nhưng chỉ bấy nhiêu thôi thì cũng đã khiến buổi đấu giá thành công rực rỡ rồi.
Đối với Thông Thần Các, thật sự là có tích cóp mười năm cũng không kiếm nổi hai trăm hai mươi sáu triệu linh thạch thượng phẩm.
Nhưng liệu Thông Thần Các có thể giữ được số linh thạch khổng lồ đó không?
Buổi đấu giá kết thúc, Mục Vỹ rời khỏi sân khấu, vào trong hậu trường.
"Tề Minh, sắp xếp ba căn mật thất!"
"Ba căn mật thất ạ? Sao thế sư phụ?"
"Bảo con đi sắp xếp thì sắp xếp đi, còn sao với chả trăng!", Mục Vỹ cười mắng: "Hai trăm triệu linh thạch chỉ là món khai vị thôi, tiếp theo mới là kịch hay".
Nói rồi Mục Vỹ đi thay một bộ y phục khác, lúc ra ngoài thấy Tề Minh đang đứng chờ mình sau khi hoàn thành việc được giao.
"Sư phụ à, người đúng là thánh mà!"
Tề Minh cười hê hê: "Cả ba phe đều tới luôn!"
"Gặp phe nào trước đây ạ?"
"Đoán xem?"
"Con hiểu rồi!", Tề Minh cười tí tởn, nhanh nhẹn rời đi.
Trong ba căn mật thất, người của ba phe thế lực đều được chiêu đãi.
Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn cùng vào trong.
"Đại ca, huynh chắc chắn thầy luyện đan đã luyện ra đan dược thất phẩm này có thể tạo ra loại đan dược chữa trị thương thế của sư phụ chứ?", Mạt Vấn bán tín bán nghi: "Năm đó Mục Vỹ đã nói dù đã chuẩn bị đủ dược liệu, cậu ấy vẫn cần hai chúng ta hợp sức mà".
"Đan dược thất phẩm này thuộc hàng tốt nhất, ta mua nó thứ nhất là vì kéo dài tuổi thọ của sư phụ, có thêm thời gian nghĩ cách, hai là muốn nhìn xem đại sư luyện đan này có tài đến đâu!"
Mạt Khánh Thiên vui vẻ bảo: "Quả nhiên cậu ta không làm ta thất vọng. Nếu như chúng ta đưa phương thuốc của Mục Vỹ cho thầy luyện đan này, nhất định cậu ta sẽ đồng ý".
"Do huynh cả! Nếu ba năm trước hai chúng ta bảo vệ Mục Vỹ thì đâu đến mức tốn hai trăm triệu linh thạch chứ! Giờ thì hay rồi, mất công tốn một đống linh thạch, vừa lòng đại ca chưa?"
"Đệ..."
Mạt Vấn giận đùng đùng ngồi xuống, không nói nữa.
"Để hai vị đại sư chờ lâu rồi!", đúng lúc đó, cửa mở ra, Tề Minh cười nhẹ: "Vị này chính là thầy luyện đan bậc nhất Thông Thần Các - đại sư Tử Mộc!"
"Không, không phải cậu ấy là thầy luyện khí sao? Sao lại..."
"Đại sư Tử Mộc tinh thông cả luyện khí lẫn luyện đan đấy!", Tề Minh tươi tắn đáp: "Hai vị đại sư có chuyện gì có thể thảo luận với đại sư Tử Mộc".
"Chào hai vị đại sư!", Mục Vỹ hơi cúi người chào hỏi.
Ba năm trôi qua, hắn đã khác xưa. Trước đây hắn bị cảnh giới cầm chân nên mới không thể luyện chế đan dược thất phẩm.
Giờ đây hắn có thiên hỏa và cảnh giới bán bộ Thông Thần. Hắn không còn là Mục Vỹ luôn bị bó tay bó chân nữa mà là Mục Vỹ mạnh mẽ quật khởi.
Khi xưa, Mục Vỹ còn thấy hơi áp lực mỗi khi đối diện với hai người họ.
Còn hiện tại hắn đã ung dung hơn nhiều. Có thể nói Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn đã hoàn toàn dưới cơ hắn, cũng không còn là ngọn núi hắn phải vượt qua trên phương diện luyện đan nữa.
Chương 388: Giao dịch
"Không biết hai vị đại sư vội vàng gặp ta vì chuyện gì?"
Mục Vỹ niềm nở hỏi.
"Ha ha... Chắc hẳn đại sư Tử Mộc cũng là một thầy luyện đan đỉnh cao rồi! Chỗ lão có phương thuốc của một đan dược bát phẩm tên là Vạn Cân Tục Cốt Đan, có lẽ đại sư Tử Mộc sẽ hứng thú với nó đấy".
"Ngại quá, ta chả quan tâm!"
Song, Mạt Khánh Thiên vừa dứt lời thì Mục Vỹ đứng dậy xin lỗi: "Nếu đại sư Mạt chỉ muốn nói về cái này thì chúng ta dừng ở đây được rồi".
Mạt Khánh Thiên híp mắt nhìn hắn.
Ông cụ cho rằng nếu mình giao dịch bằng phương thuốc thì Tử Mộc sẽ để tâm đến, sau đó đồng ý luyện chế Vạn Cân Tục Cốt Đan cho sư phụ ông cụ. Không ngờ Tử Mộc lại chẳng đoái hoài gì đến nó.
"Đại ca, lúc nào rồi mà huynh còn úp úp mở mở nữa!"
Mạt Vấn bực mình nói lớn: "Tử Mộc tiên sinh, bọn ta đến đây là muốn mời cậu luyện chế Vạn Cân Tục Cốt Đan, không biết cậu có thể làm được không? Nếu được thì chỉ cần cứu được sư phụ bọn ta, bọn ta sẽ đồng ý mọi điều kiện của cậu!"
"Mọi điều kiện nào luôn?"
Dáng vẻ đó của Mạt Vấn làm Mục Vỹ buồn cười.
"Đúng vậy!", Mạt Khánh Thiên đáp một cách bất lực.
Cam Kinh Vũ đã hấp hối lắm rồi, họ không còn lựa chọn nào khác.
"Được thôi!"
Mục Vỹ ngồi xuống lại rồi trả lời: "Ta có thể luyện chế Vạn Cân Tục Cốt Đan".
Trước đây đúng là Mục Vỹ không thể làm được với năng lực lúc đó, nhưng giờ thì có thể rồi.
"Nhưng ta có hai điều kiện!"
"Nói đi".
"Điều kiện thứ nhất, Tụ Tiên Các thuộc về ta. Điều kiện thứ hai, để trị khỏi cho Cam Kinh Vũ thì ông ấy phải phối hợp với ta điều chế ra một viên đan dược".
Mục Vỹ thẳng thắn đưa ra yêu cầu.
Gì cơ?
Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn kinh ngạc ngồi thẳng người trước lòng tham của Mục Vỹ.
Tụ Tiên Các chiếm khoảng hai phần mười thị trường đan dược và luyện khí ở đế quốc Nam Vân, thế mà Mục Vỹ dám tỉnh rụi đòi họ Tụ Tiên Các.
Điều kiện thứ hai là để sư phụ phối hợp với cậu ta điều chế ra một viên đan dược thì cũng ổn, nhưng Tụ Tiên Các là cơ ngơi của sư phụ, họ không thể tự tiện quyết định.
"Bọn ta cần quay về suy nghĩ về điều kiện này!", Mạt Khánh Thiên cau mày nói.
"Được, ba ngày nhé!"
Mục Vỹ nói thẳng: "Quá ba ngày thì hai người có tới ta cũng không đồng ý đâu, vì đợi lâu nữa ta tự hoàn thành đan dược kia được luôn!"
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn đều ngẩn ngơ.
Họ nghĩ rằng Tử Mộc đã có thể luyện chế ra Vạn Cân Tục Cốt Đan chứng tỏ hắn cũng luyện được đan dược bát phẩm.
Mà ngay cả hắn cũng không thể một mình luyện chế ra viên đan dược hắn vừa nói, e rằng đó ít nhất là đan dược bát phẩm trung, thượng đẳng thậm chí là cửu phẩm.
Đan dược cửu phẩm là khái niệm gì?
Là đại diện cho thầy luyện đan mạnh nhất Thiên Vận Đại Lục.
Đế quốc Nam Vân có hai thầy luyện đan bảy sao đã đủ gây chấn động rồi.
Đằng này còn có cả thầy luyện đan chín sao ư?
Phải biết rằng, sư phụ của họ từng là thầy luyện đan tám sao hiển hách của Thiên Vận Đại Lục.
Mục Vỹ rời khỏi mật thất thứ nhất, đi vào mật thất thứ hai.
Thái Hoàng Dục đã chờ trong mật thất này khá lâu.
"Đại sư Tử Mộc!"
Thấy Mục Vỹ vào, Thái Hoàng Dục kính cẩn chào.
"Chuyện gì?"
Với Thái Hoàng Dục thì Mục Vỹ bỏ luôn chuyện tỏ ra hiếu khách.
Mỗi một hình ảnh vào ba năm trước còn rõ như in, hắn thật sự chỉ muốn chém bay đầu Thái Hoàng Dục.
Nhưng hắn phải nhẫn nại vì kế hoạch của mình.
"Là thế này, lão thấy đại sư có thể luyện chế Thông Linh Hồi Tử Đan nên muốn xin đại sư Tử Mộc luyện chế thêm một viên nữa!"
"Lão sẽ chuẩn bị những vật liệu cần cho luyện đan, chi phí thì lão sẽ trả năm mươi triệu..."
"Khụ khụ..."
Thái Hoàng Dục nghe Mục Vỹ ho khan lập tức sửa lời: "Bảy mươi triệu..."
"Hả?"
"Tám mươi triệu!"
Thái Hoàng Dục lộ vẻ đau khổ: "Đại sư Tử Mộc à, không nhiều hơn được nữa đâu, tám mươi triệu là khả năng lớn nhất của ta rồi".
"Vậy được!"
Mục Vỹ đáp ngay: "Tám mươi triệu linh thạch thượng phẩm, lát nữa ta sẽ cho người gửi tên các vật liệu cần thiết đến quý phủ. Năm ngày sau có ngay Thông Linh Hồi Tử Đan cho ông, có vấn đề gì ông có thể đến Thông Thần Các hỏi tội!"
"Tốt quá, đa tạ Tử Mộc tiên sinh, đa tạ Tử Mộc tiên sinh!"
Đến phút cuối, Mục Vỹ vẫn không tỏ ra chút gì gọi là vui vẻ với Thái Hoàng Dục.
Mà quả thật hắn không cần niềm nở với lão ta trong khi đã có thân phận thầy luyện đan bảy sao, có thể luyện chế ra đan dược thất phẩm thượng đẳng mà mình thể hiện ra lúc này.
Ngay sau đó, Mục Vỹ lại vào một mật thất khác.
Cổ Vân Nhàn chờ mãi, nôn nóng lắm rồi.
"Đại sư Tử Mộc các cậu bận thế hả?", lão ta lo lắng hỏi Tề Minh.
"Thật ra đại sư Tử Mộc có lịch hẹn đến tận bảy ngày sau, nhưng nể tình ngài là lão trưởng tộc nhà họ Cổ nên mới chừa lịch cho ngài đấy", Tề Minh bực mình đáp: "Nếu như ngài không chờ được thì có thể đến vào dịp khác".
"Thôi thôi thôi! Ta chờ, ta chờ!"
Mặt Cổ Vân Nhàn đẫm mồ hôi.
Nếu là trước đây thì đừng hòng lão ta bước chân vào Thông Thần Các nửa bước.
Nhưng giờ đây, Thông Thần Các đã khác xưa.
Họ có một thầy luyện khí có thể chế tác địa khí hạ phẩm, đó lại còn là thầy luyện đan bảy sao thông thạo chế tạo đan dược thất phẩm thượng đẳng, hoàn toàn đủ tư cách để lão ta chờ.
Chương 389: Khuyên nhủ
"Xem ra lão trưởng tộc Cổ vội lắm rồi đây!", vào lúc đó, một giọng nói bông đùa vang lên.
Mục Vỹ trong trường bào tím đi vào.
"Nào có nào có, chờ đại sư Tử Mộc một ngày cũng đáng nữa là!", Cổ Vân Nhàn cười thấp thỏm.
"Lão trưởng tộc Cổ có chuyện gì, mời nói thẳng đi!"
"Lão muốn nhờ Tử Mộc tiên sinh luyện chế một viên Thông Linh Hồi Tử Đan, ta ra giá chín mươi triệu!"
Chín mươi triệu á?
Cổ Vân Nhàn này hào phóng hơn Thái Hoàng Dục nhỉ.
"Một trăm triệu, một trăm triệu!"
Cổ Vân Nhàn lập tức tăng giá khi thấy nét mặt Mục Vỹ hơi nghiêm.
Lão ta cũng đâu muốn vậy, do lão sợ Mục Vỹ từ chối quá thôi, dù sao viên vừa rồi được bán tận hai trăm triệu cơ mà.
"Ta đồng ý, nhưng ông phải chuẩn bị vật liệu".
"Chắc chắn rồi!"
Cổ Vân Nhàn cười nhẹ nhõm: "Vậy thì đa tạ Tử Mộc tiên sinh nhé".
"Đa tạ thì không cần đâu!"
Mục Vỹ cười đáp: "Ông hãy thu thập vật liệu nhanh nhất có thể, đan dược sẽ luyện thành sau năm ngày nữa và được gửi đến quý phủ".
"Được, được!"
Cổ Vân Nhàn hớn hở gật đầu rồi rời khỏi mật thất.
"Tề Minh!"
"Có!"
"Năm ngày sau đưa hai viện Thông Linh Hồi Tử Đan này cho họ", Mục Vỹ vừa nói vừa lấy hai viên đan dược ra, đó là Thông Linh Hồi Tử Đan.
"Thầy Mục đúng là cao tay!"
"Chứ sao, ta luyện đan sao có một viên được. Làm việc đi nào!"
"Vâng!"
Phù...
Mục Vỹ thở ra một hơi rồi cười.
Được bốn trăm triệu linh thạch thượng phẩm rồi!
Sau lần này, ba gia tộc kia và Lục Ảnh Huyết Tông đều chịu tổn thất ghê gớm, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
"Tiếp theo phải đi gặp ông ấy rồi!"
Mục Vỹ mỉm cười ra ngoài mật thất.
Đêm xuống, sao trời như biển rộng.
Trong phòng luyện đan của Lôi Phong Viện, học viện Thất Hiền.
Không gian tối mịt xung quanh lại gợi về cho Mục Vỹ những hồi ức.
Hắn từng cùng bọn học trò trải qua bao gian khó ở nơi này. Giờ đây, những đứa trẻ ấy đã vì hắn mà bỏ mạng gần một nửa tại dãy núi Phá Vân, số còn lại thì kiên trì ba năm, giữ vững niềm tin trong trắc trở.
Nhưng hiện thực là thế!
Cất bước vào trong viện, Mục Vỹ khẽ thở dài nhìn bóng lưng còng già cỗi kia.
Tiếng thở dài ấy làm ông lão đang quét dọn ngẩng đầu.
Thấy người ở đối diện, Cam Kinh Vũ tưởng mình gặp ảo giác: "Mục Vỹ, cậu còn sống ư?"
"Ơ? Không phải, cậu không phải Mục Vỹ!"
Lão Cam lắc đầu, gượng cười: "Già rồi cứ nhận lầm người. Cậu là Tử Mộc tiên sinh nhỉ, sao đến tìm lão vậy?"
"Lão Cam à, quả nhiên ông còn minh mẫn lắm!"
Mục Vỹ dùng cách nói chuyện như ba năm trước, không đổi giọng nữa.
"Cậu... là Mục Vỹ thật à?"
"Là ta đây!"
Mục Vỹ khẽ mỉm cười, hắn lấy nón xuống để lộ ra gương mặt sạch sẽ.
Mái tóc tím của hắn dần chuyển sang màu đen, đôi mắt tím cũng trở về với sắc màu vốn có.
Dường như đã qua thật lâu. Mục Vỹ đã tháo bỏ ngụy trang lúc này mới thực sự là hắn.
"Cậu..."
"Tiểu tử đây may mắn còn sống, đã thế...", Mục Vỹ vừa nói vừa đốt một ngọn lửa tím trong tay: "Còn lấy được Tử Liên Yêu Hỏa!"
"Tử Liên Yêu Hỏa!"
Lão Cam run rẩy nhìn ngọn lửa kia: "Quả nhiên, quả nhiên đế quốc Nam Vân có thiên hỏa! Lão phu tìm kiếm nửa đời, không ngờ tiểu tử cậu lại... Ha ha, đúng là tạo hóa trêu ngươi!"
"Đúng là vậy, tạo hóa trêu ngươi thật!"
Mục Vỹ cười đáp: "Ba năm qua lão Cam thế nào?"
"Già rồi, không dùng được nữa!", Cam Kinh Vũ cười khổ: "Chắc tới ngày là nghẻo trong tiểu viện này luôn".
"Lão Cam cam chịu như vậy sao? Một thầy luyện đan tám sao có tiếng trên cả Thiên Vận Đại Lục cam mà chịu chết ở đây sao?"
Mục Vỹ hỏi dồn: "Vậy Tụ Tiên Các ông vất vả thành lập phải làm sao?"
"Thì có Đại Mạt và Tiểu Mạt..."
"Ý ta là Tụ Tiên Các, các lớn nhất Thiên Vận Đại Lục!", Mục Vỹ nghiêm nghị nói.
Nghe vậy, hai tay Cam Kinh Vũ run lên thấy rõ.
"Sao cậu biết?"
"Ông không cần quan tâm vì sao ta biết. Là người thành lập các lớn nhất Thiên Vận Đại Lục nhưng khi bị hãm hại lại muốn sống hết quãng đời còn lại trong cô độc tại Lôi Phong Viện nhỏ nhoi này, có đáng không chứ?"
Mục Vỹ tiến lên một bước rồi tiếp tục thuyết phục: "Dù ông không còn bận lòng gì nữa nhưng còn những người thật lòng đặt niềm tin vào ông thì sao?"
"Như ta này, cứ cho là ta có thể đặt mọi thù hận xuống đi, nhưng còn những đứa học trò ta từng dạy dỗ, những học trò đã chết vì ta, những người họ Mục đã chết vì ta, thậm chí là cha ta phải làm sao? Thế nên ta quay lại đây vì họ, vì để khiến kẻ thù hiểu một điều, rằng Mục Vỹ ta đầu đội trời chân đạp đất, chúng không gánh nổi hậu quả khi chọc vào ta đâu!"
Cam Kinh Vũ nghe Mục Vỹ nói vậy thì cười khổ: "Cậu đã trưởng thành hơn nhiều rồi, khác trước đây nhiều lắm!"
"Tụ Tiên Các, ta cần Tụ Tiên Các. Chỉ cần ông đồng ý, ta có thể lập tức luyện chế Vạn Cân Tục Cốt Đan để trị độc trong người ông".
Mục Vỹ tràn trề niềm tin.
"Nếu ta không đồng ý thì sao!", lão Cam nở nụ cười.
"Ông sẽ đồng ý!", Mục Vỹ đáp một cách chắc nịch: "Vì thầy luyện đan nào cũng có niềm kiêu hãnh của mình, dù muốn buông xuôi thì sự kiêu hãnh ấy vẫn không biến mất. Ông từng chịu mọi sự giằng xé, ông nói mình đã buông bỏ nhưng thực tế đâu phải vậy!"
Câu nói của Mục Vỹ làm Cam Kinh Vũ sững sờ.
Chương 390: Nhờ vả
“Tiểu tử này… Được, ta đồng ý với cậu!”
Cam Kinh Vũ nhìn Mục Vỹ rồi cười khổ nói: “Lão ngần này tuổi đầu rồi mà vẫn bị cậu thuyết phục, bảo sao đám học trò đó của cậu không thèm làm giáo viên hay đệ tử long bảng, mà cứ đòi ra ngoài mở Thông Thần Các cho bằng được!”
“He he, đó là do sức hút của ta quá lớn!”
Mục Vỹ cười rồi nói một cách nghiêm túc: “Nhưng không phải ngài bị ta thuyết phục, mà là con tim của ngài mách bảo ngài nên làm gì”.
“Hơn nữa sau này đến Thiên Vận Đại Lục, ta còn phải nhờ vả ngài mà!”
“Cậu nhờ vả ta?”
Cam Kinh Vũ cười khổ nói: “Tiểu tử nhà cậu còn trẻ đã là thầy luyện đan tám sao, mà còn cần nhờ vả ta ư?”
“À, cậu còn định luyện chế đan dược gì thế?”
Nghe lão Cam hỏi vậy, Mục Vỹ trầm mặc.
“Hồi Thiên Đan, lão Cam có biết không?”
“Hồi Thiên Đan!”
Nghe thấy thế, Cam Kinh Vũ ngẩn ra.
Đây là đan dược thượng đẳng trong các loại đan dược bát phẩm, số người có thể luyện chế nó ở Thiên Vận Đại Lục chắc chưa quá mười đầu ngón tay.
“Đầu tiên, dược liệu để luyện chế Hồi Thiên Đan vô cùng phức tạp, thứ hai là người luyện đan phải dùng máu của chính mình làm thuốc dẫn, điều quan trọng nhất là lượng máu dựa theo tu vi của người luyện chế. Bây giờ, cậu là cảnh giới bán bộ Thông Thần, sợ là chưa luyện chế đan dược thành công thì đã chết rồi!”
“Lão Cam đừng lo những chuyện này, ta chỉ cần người giúp thôi, còn Hồi Thiên Đan… thì dù có đang bị thương nặng, ta cũng phải luyện chế bằng được!”
Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Vì ta không thể nợ người ta thêm nữa!”
“Nợ tình à?”
Cam Kinh Vũ cười lớn nói: “Được rồi! Lúc nào cậu bắt đầu thì cứ bảo Mạt Vấn báo cho ta một tiếng”.
“Càng nhanh càng tốt!”
Mục Vỹ đáp: “Tối nay là tốt nhất!”
Ba năm qua, hắn luôn thấy hổ thẹn với Tiêu Doãn Nhi.
“Nhưng…”
“Vạn Cân Tục Cốt Đan đúng không? Lão Cam nhìn này!”, Mục Vỹ vung tay, một viên đan dược màu bạc đã xuất hiện.
“Tiểu tử này, giăng thiên la địa võng sẵn cho ta rồi!”, lão Cam cười khổ lắc đầu.
“Ông nói sao cũng được, dẫu sao giờ cũng không nuốt lời được nữa”.
Thật ra Mục Vỹ cũng không chắc mình có thể thuyết phục được lão Cam, nếu ông ấy chưa từng có một quá khứ huy hoàng thì có lẽ hắn đã thất bại.
Hắn đã chuẩn bị Vạn Cân Tục Cốt Đan xong từ lâu.
Chỉ chờ đến lúc này thôi.
“Lão Cam hãy uống Vạn Cân Tục Cốt Đan đi, đợi ông hồi phục, ta sẽ đến tìm ông sau”, Mục Vỹ mỉm cười rồi quay người rời đi.
Đêm nay, hắn còn có việc phải làm, nếu không sẽ ở cạnh lão Cam luôn.
Nửa đêm, cả thành Nam Vân đã chìm trong sự tĩnh lặng, nhưng dường như dưới sự tĩnh lặng ấy lại ẩn chứa những cơn sóng ngầm.
Mục Vỹ mặc áo choàng tím ngồi ngay ngắn trong kho bạc của Thông Thần Các giữa đêm. Hàng trăm triệu linh thạch mà chỉ cất vào nhẫn không gian thì hơi khó, hơn nữa để tiện cho việc kinh doanh thì cất vào kho bạc tốt hơn.
Lúc này, chỉ có một mình Mục Vỹ ở đây.
Với thực lực hiện tại của Thông Thần Các và hàng trăm triệu linh thạch, sẽ khó tránh khỏi có người nổi dã tâm.
Dù có một vài võ giả chỉ tới thăm dò tình hình, nhưng Mục Vỹ cũng quyết không nương tay với một ai.
Hắn phải cho mọi người thấy Thông Thần Các bây giờ không chỉ có thầy luyện đan và thầy luyện khí cao siêu, mà còn có hộ vệ mạnh nhất nữa, ai dám bén bảng thì sẽ bị giết ngay.
Vù vù…
Những tiếng xe gió vang lên trong đêm, những bóng người mặc đồ đen đang dần áp sát Thông Thần Các.
Bọn họ đến từ nhiều phía, hiển nhiên là võ giả của các thế lực khác nhau.
Nhưng tất cả đều rất ăn ý, khi nhìn thấy đối phương, họ không hề ra tay mà lại gật đầu với nhau.
Với những thế lực thèm muốn Thông Thần Các mà nói thì thêm bạn luôn tốt hơn thêm kẻ thù.
Bịch bịch…
Ngay sau đó, cửa lớn của Thông Thần Các đã bị đạp đổ, những bóng đen đó ùa vào.
“Lục soát!”
“Lục soát!”
Người lên tiếng đương nhiên là kẻ cầm đầu của các thế lực, mọi người lập tức xông vào.
Ầm ầm…
Song khi họ định chạy vào bên trong thì một tiếng động chợt vang lên.
Các ngọn lửa màu tím bốc cháy sáng rực cả đại sảnh của Thông Thần Các, khiến nơi đây thành một không gian màu tím quỷ dị.
Một người ngồi ngay ngắn ở phía trước quan sát tất cả.
“Sao lại phái có vài người đến thế này? Hơi coi thường Thông Thần Các rồi đấy!”
“Hừ! Coi thường thì sao?”, một người đàn ông áo đen là cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất quát: “Ba năm qua, Thông Thần Các có thể phất lên nhanh cũng là bởi các gia tộc không thèm để ý tới các ngươi, thế mà tưởng mình giỏi lắm à?”
“Có giỏi hay không thì ta không biết, nhưng cũng không phải thế lực mà đám tép riu các ngươi có thể đối phó được!”
Xẹt xẹt…
Đại sảnh chợt vang lên tiếng động, ngay sau đó, các ngọn lửa màu tím cháy xung quanh lập tức tản ra.
Uỳnh…
Bức tường lửa lan ra vang lên tiếng ầm ầm.
Cả đại sảnh đã bị bức tường lửa đốt cháy.
“Giết!”
Thấy mọi người bị mặc kẹt trong biển lửa, bên ngoài chợt vang lên tiếng hô hoán.
Nghe thấy âm thanh này, Mục Vỹ hơi híp mắt lại.
"Tám triệu à, trưởng tộc Tiêu đúng là giàu có. Chín triệu!"
Trương Tử Hào không hề nhân nhượng.
Nhưng hai trường thương trước đó đã bị đại sư Hồng Trần giành mất, hiển nhiên lần này Tiêu Chiến Thiên cũng rất quyết tâm.
"Mười triệu!"
Mười triệu linh thạch thượng phẩm! Cái giá này đã vượt xa giá trị của một địa khí hạ phẩm, nhưng ai nhận thua lúc này tức là cam chịu hạ phong.
Trương Tử Hào được gọi là kiếm khách Tử Dạ đồng thời là viện trưởng Phong Hiền Viện, sao có thể cúi đầu.
Tiêu Chiến Thiên là trưởng tộc của nhà họ Tiêu càng nhất quyết không lùi bước, chưa kể ông đã nhẫn nhịn một lần vừa nãy rồi.
Nếu để thua lần hai thì mặt mũi nhà họ Tiêu biết để đâu.
"Mười một triệu!"
Trương Tử Hào lại lên tiếng.
"Mười hai triệu!"
"Phụ thân à, hay bỏ đi ạ...", Tiêu Khánh Dư khó xử khuyên can: "Con có Tiểu Thanh rồi mà, không ai làm gì con được đâu, kiếm Xích Long này con cũng không có dịp dùng".
"Ai nói thế, địa khí hạ phẩm có ra giá cao đến mấy cũng không chỗ nào trong đế quốc bán đấy biết không hả?"
Tiêu Chiến Thiên nghiêm túc nói: "Một món địa khí hạ phẩm không chỉ có thể tăng cường thực lực của con mà còn cho thấy sự hùng mạnh của nhà họ Tiêu ta. Nhà họ Tiêu bây giờ đã khác ba năm trước rồi!"
"Mười lăm triệu!"
Tiêu Chiến Thiên không ngần ngại ra giá.
Mười lăm triệu!
Đây quả là một con số trên trời.
"Các vị có năm triệu không?", Trương Tử Hào lo lắng nhìn mấy người bên cạnh: "Ta phải có thanh kiếm này!"
"Ta có ba triệu!"
"Ta có hai triệu!"
"Đủ rồi!"
Trương Tử Hào quyết đoán quát: "Mười bảy triệu!"
Mười bảy triệu đã là giới hạn của ông ta rồi.
Còn cao hơn nữa thì có thể đi mượn, nhưng việc hoàn trả lại nằm ngoài khả năng của ông ta.
Dù sao ông ta không luyện khí cũng không luyện đan, chỉ là một kiếm khách mà thôi.
"Mười tám triệu!"
Nhưng rõ ràng là Tiêu Chiến Thiên không muốn buông tay.
Ông phải có được kiếm Xích Long!
"Trưởng tộc Tiêu quả là hào phóng, còn ai ra giá cao hơn mười tám triệu không?", Mục Vỹ vui vẻ nói: "Như vậy thì..."
"Hai mươi triệu!"
Một giọng nói bình thản thình lình vang lên giữa đám đông, mọi người lập tức nhìn sang.
Mạnh Quảng Lăng - tôn sử của Lục Ảnh Huyết Tông!
"Hai mươi triệu luôn! Sao Mạnh Quảng Lăng này chịu chi thế?"
"Nhìn lại mấy hành động Lục Ảnh Huyết Tông đã làm tại đế quốc Nam Vân hai năm qua đi, họ thiếu gì linh thạch?"
"Có lý, ta thấy Lục Ảnh Huyết Tông là giàu nhất trong mấy thế lực lớn ngày nay rồi!"
Nghe thấy lời nói của Mạnh Quảng Lăng, đám người xôn xao bàn tán, bầu không khí trở nên sôi trào.
Hai mươi triệu linh thạch thượng phẩm là cái giá quá đắt đỏ đối với nhiều người!
"Hai mươi triệu..."
Đến cả Tiêu Chiến Thiên cũng không tăng giá nữa.
Hai mươi triệu thật sự là quá cao rồi.
Không chi nổi!
Sau cùng, kiếm Xích Long được Mạnh Quảng Lăng mua về tay với mức giá hai mươi triệu.
Ai cũng hâm mộ cả, nhưng cũng chỉ biết hâm mộ thôi...
"Tốt lắm, đan dược được đấu giá tiếp theo ta nghĩ cũng là thứ mọi người mong chờ nhất... Thông Linh Hồi Tử Đan!"
Mục Vỹ tiếp tục giới thiệu: "Thông Linh Hồi Tử Đan là đan dược thất phẩm thượng đẳng, người hấp hối uống vào có thể sống tiếp ba năm mà không bị bất kỳ bệnh tật nào. Người bị thương nặng uống vào sẽ được chữa lành hoàn toàn, không những thế, nó còn giúp tinh tiến tu vi, quan trọng nhất là tăng thêm mười năm tuổi thọ và hoàn toàn không có tác dụng phụ".
Mục Vỹ vừa dứt câu, cả đại sảnh vang lên mấy tiếng kêu kinh ngạc.
Có loại đan dược thần kỳ như thế, họ không hét lên mới là lạ.
Dù là sống thêm ba năm, chữa lành mọi vết thương hay tăng mười năm tuổi thọ đều là cám dỗ chí mạng đối với các thế lực.
Không ai có thể chống cự trước cám dỗ ấy.
Vừa giới thiệu xong, Mục Vỹ đã nhận thấy có mấy người nhìn bàn đấu giá với ánh mắt tham lam.
Chắc chắn Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn sẽ ra tay tranh giành về cho Cam Kinh Vũ.
Cổ Vân Nhàn của nhà họ Cổ và Thái Hoàng Dục của hoàng thất cũng như thế.
Tất nhiên nhà họ Tiêu và nhà họ Lâm sẽ không đứng ngoài cuộc, họ đâu muốn để nhà họ Cổ và hoàng thất phục hồi sức mạnh.
Có ba phe thế lực này tham dự, nhất định viên đan dược này sẽ được đẩy lên mức giá khổng lồ.
"Giá khởi điểm, năm triệu linh thạch thượng phẩm!"
Mục Vỹ mỉm cười, đôi mắt màu tím cũng ánh lên ý cười ranh ma.
"Sáu triệu!"
Đúng như hắn đoán, Mạt Khánh Thiên là người đứng dậy báo giá đầu tiên.
"Đại sư Mạt quả là hào sảng, vừa mở miệng là tăng những một triệu. Nhà họ Cổ mười triệu!", Cổ Vân Nhàn không nể nang ai.
Đó là cơ hội sống thêm mười năm nữa đấy! Trong nhà họ Cổ hiện giờ, Cổ Thiên Gia đã chết, Thiên Gia Cổ Kiếm thì biến mất, một mình ông ta chèo chống cả gia tộc.
Lão ta vốn tưởng mình sẽ được chia một phần tài sản và thế lực của nhà họ Mục sau khi tiêu diệt gia tộc này.
Ai ngờ Lục Ảnh Huyết Tông là một con sói mãi không biết no, nhà họ Cổ đã không được gì còn tổn hại một đống.
Tuy nhiên, Cổ Vân Nhàn phải giành viên Thông Linh Hồi Tử Đan này bằng được.
Nhà họ Cổ còn cần lão ta chống đỡ ít nhất hai mươi năm nữa, vì vậy ông ta phải sống cho đến khi đào tạo được đời sau.
Phải lấy được đan dược bằng mọi giá.
Chương 387: Ba căn mật thất
"Mười hai triệu!", Thái Hoàng Dục phe hoàng thất cười khẩy: "Cổ Vân Nhàn, ông cần nhưng ta cũng cần, chi bằng nhường cho ta đi?"
"Nằm mơ! Mười lăm triệu!"
Cổ Vân Nhàn có điên mới nhường.
"Hai mươi triệu!"
Mạt Khánh Thiên nhìn hai người tranh chấp nhau, hờ hững lên tiếng.
Bản thân ông cụ là thầy luyện đan bảy sao của đế quốc Nam Vân, linh thạch nhiều như nước, cộng thêm lợi nhuận có được từ việc kinh doanh Tụ Tiên Các, không thua bất cứ một gia tộc lớn nào. Ông cụ phải giành được viên đan dược này về cho sư phụ mình.
Ba phe thế lực cạnh tranh gay gắt, ai cũng tăng giá!
"Hai mươi triệu linh thạch thượng phẩm, đại sư Mạt hào phóng quá!", Vương Tâm Nhã trào phúng.
"Ông ta không hào phóng thì còn ai. Số tài sản ông ta tích lũy được mấy năm qua không đùa được đâu, chưa kể sư phụ Cam Kinh Vũ của ông ta đã đến cuối đời, ông ta không thể trơ mắt nhìn sư phụ mình qua bị bệnh qua đời".
Lâm Hiền Ngọc nghiêm túc trả lời.
Vương Tâm Nhã gật đầu.
Cô ta chợt nhận ra Tử Mộc tiên sinh này là một người có lòng dạ thâm sâu, nếu như hắn luyện chế những loại đan dược thất phẩm khác thì có lẽ hai gia tộc lớn và Mạt Khánh Thiên đã chẳng tranh giành dữ dội đến vậy.
Hắn cố tình luyện ra Thông Linh Hồi Tử Đan để đẩy mâu thuẫn giữa ba nhân vật có máu mặt, quyền thế che trời này đến đỉnh điểm.
"Ba mươi triệu!"
Cổ Vân Nhàn tiếp tục báo giá, lần này không giành thì chẳng biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại đan dược như này.
Ông ta không chờ nổi.
"Bốn mươi triệu!"
"Năm mươi triệu!"
Đại sư Mạt liếc nhìn Cổ Vân Nhàn và Thái Hoàng Dục, thở ra một hơi rồi tuyên bố: "Một trăm triệu!"
Ôi...
Sảnh đấu giá vang lên những tiếng hít sâu.
Một trăm triệu!
Một trăm triệu linh thạch thượng phẩm là khái niệm gì? Kể cả bốn gia tộc lớn nhất hiện nay cũng phải dành dụm mấy năm mới có được một trăm triệu.
Mạt Khánh Thiên thật sự hạ quyết tâm rồi.
"Một trăm triệu linh thạch thượng phẩm, còn ai tăng giá không?", Mục Vỹ mỉm cười mở miệng nói.
"Vậy thì..."
"Một trăm năm mươi triệu!"
Các vị khách mời chưa thôi xì xầm thì lại có người báo giá.
Lại là Mạnh Quảng Lăng.
Dùng một trăm năm mươi triệu để mua một viên đan dược thất phẩm thượng đẳng, Mạnh Quảng Lăng này xem linh thạch là kẹo sao?
"Hai trăm triệu!"
Quá rõ rồi, Mạt Khánh Thiên cũng không muốn nhường nhịn.
Hai trăm triệu linh thạch thượng phẩm, quả là giàu nứt đố đổ vách.
Lần này Mạnh Quảng Lăng im lặng.
Không phải y không thể lấy hai trăm triệu linh thạch thượng phẩm ra mà vì làm vậy sẽ khiến Lục Ảnh Huyết Tông ở thành Nam Vân cạn kiệt tài lực, không thể vận hành được nữa.
Sau một chốc suy tư, Mạnh Quảng Lăng quyết định từ bỏ.
"Chúc mừng đại sư Mạt mua được Thông Linh Hồi Tử Đan với giá hai trăm triệu linh thạch thượng phẩm".
Dù cả buổi chỉ có ba vật phẩm được đấu giá nhưng chỉ bấy nhiêu thôi thì cũng đã khiến buổi đấu giá thành công rực rỡ rồi.
Đối với Thông Thần Các, thật sự là có tích cóp mười năm cũng không kiếm nổi hai trăm hai mươi sáu triệu linh thạch thượng phẩm.
Nhưng liệu Thông Thần Các có thể giữ được số linh thạch khổng lồ đó không?
Buổi đấu giá kết thúc, Mục Vỹ rời khỏi sân khấu, vào trong hậu trường.
"Tề Minh, sắp xếp ba căn mật thất!"
"Ba căn mật thất ạ? Sao thế sư phụ?"
"Bảo con đi sắp xếp thì sắp xếp đi, còn sao với chả trăng!", Mục Vỹ cười mắng: "Hai trăm triệu linh thạch chỉ là món khai vị thôi, tiếp theo mới là kịch hay".
Nói rồi Mục Vỹ đi thay một bộ y phục khác, lúc ra ngoài thấy Tề Minh đang đứng chờ mình sau khi hoàn thành việc được giao.
"Sư phụ à, người đúng là thánh mà!"
Tề Minh cười hê hê: "Cả ba phe đều tới luôn!"
"Gặp phe nào trước đây ạ?"
"Đoán xem?"
"Con hiểu rồi!", Tề Minh cười tí tởn, nhanh nhẹn rời đi.
Trong ba căn mật thất, người của ba phe thế lực đều được chiêu đãi.
Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn cùng vào trong.
"Đại ca, huynh chắc chắn thầy luyện đan đã luyện ra đan dược thất phẩm này có thể tạo ra loại đan dược chữa trị thương thế của sư phụ chứ?", Mạt Vấn bán tín bán nghi: "Năm đó Mục Vỹ đã nói dù đã chuẩn bị đủ dược liệu, cậu ấy vẫn cần hai chúng ta hợp sức mà".
"Đan dược thất phẩm này thuộc hàng tốt nhất, ta mua nó thứ nhất là vì kéo dài tuổi thọ của sư phụ, có thêm thời gian nghĩ cách, hai là muốn nhìn xem đại sư luyện đan này có tài đến đâu!"
Mạt Khánh Thiên vui vẻ bảo: "Quả nhiên cậu ta không làm ta thất vọng. Nếu như chúng ta đưa phương thuốc của Mục Vỹ cho thầy luyện đan này, nhất định cậu ta sẽ đồng ý".
"Do huynh cả! Nếu ba năm trước hai chúng ta bảo vệ Mục Vỹ thì đâu đến mức tốn hai trăm triệu linh thạch chứ! Giờ thì hay rồi, mất công tốn một đống linh thạch, vừa lòng đại ca chưa?"
"Đệ..."
Mạt Vấn giận đùng đùng ngồi xuống, không nói nữa.
"Để hai vị đại sư chờ lâu rồi!", đúng lúc đó, cửa mở ra, Tề Minh cười nhẹ: "Vị này chính là thầy luyện đan bậc nhất Thông Thần Các - đại sư Tử Mộc!"
"Không, không phải cậu ấy là thầy luyện khí sao? Sao lại..."
"Đại sư Tử Mộc tinh thông cả luyện khí lẫn luyện đan đấy!", Tề Minh tươi tắn đáp: "Hai vị đại sư có chuyện gì có thể thảo luận với đại sư Tử Mộc".
"Chào hai vị đại sư!", Mục Vỹ hơi cúi người chào hỏi.
Ba năm trôi qua, hắn đã khác xưa. Trước đây hắn bị cảnh giới cầm chân nên mới không thể luyện chế đan dược thất phẩm.
Giờ đây hắn có thiên hỏa và cảnh giới bán bộ Thông Thần. Hắn không còn là Mục Vỹ luôn bị bó tay bó chân nữa mà là Mục Vỹ mạnh mẽ quật khởi.
Khi xưa, Mục Vỹ còn thấy hơi áp lực mỗi khi đối diện với hai người họ.
Còn hiện tại hắn đã ung dung hơn nhiều. Có thể nói Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn đã hoàn toàn dưới cơ hắn, cũng không còn là ngọn núi hắn phải vượt qua trên phương diện luyện đan nữa.
Chương 388: Giao dịch
"Không biết hai vị đại sư vội vàng gặp ta vì chuyện gì?"
Mục Vỹ niềm nở hỏi.
"Ha ha... Chắc hẳn đại sư Tử Mộc cũng là một thầy luyện đan đỉnh cao rồi! Chỗ lão có phương thuốc của một đan dược bát phẩm tên là Vạn Cân Tục Cốt Đan, có lẽ đại sư Tử Mộc sẽ hứng thú với nó đấy".
"Ngại quá, ta chả quan tâm!"
Song, Mạt Khánh Thiên vừa dứt lời thì Mục Vỹ đứng dậy xin lỗi: "Nếu đại sư Mạt chỉ muốn nói về cái này thì chúng ta dừng ở đây được rồi".
Mạt Khánh Thiên híp mắt nhìn hắn.
Ông cụ cho rằng nếu mình giao dịch bằng phương thuốc thì Tử Mộc sẽ để tâm đến, sau đó đồng ý luyện chế Vạn Cân Tục Cốt Đan cho sư phụ ông cụ. Không ngờ Tử Mộc lại chẳng đoái hoài gì đến nó.
"Đại ca, lúc nào rồi mà huynh còn úp úp mở mở nữa!"
Mạt Vấn bực mình nói lớn: "Tử Mộc tiên sinh, bọn ta đến đây là muốn mời cậu luyện chế Vạn Cân Tục Cốt Đan, không biết cậu có thể làm được không? Nếu được thì chỉ cần cứu được sư phụ bọn ta, bọn ta sẽ đồng ý mọi điều kiện của cậu!"
"Mọi điều kiện nào luôn?"
Dáng vẻ đó của Mạt Vấn làm Mục Vỹ buồn cười.
"Đúng vậy!", Mạt Khánh Thiên đáp một cách bất lực.
Cam Kinh Vũ đã hấp hối lắm rồi, họ không còn lựa chọn nào khác.
"Được thôi!"
Mục Vỹ ngồi xuống lại rồi trả lời: "Ta có thể luyện chế Vạn Cân Tục Cốt Đan".
Trước đây đúng là Mục Vỹ không thể làm được với năng lực lúc đó, nhưng giờ thì có thể rồi.
"Nhưng ta có hai điều kiện!"
"Nói đi".
"Điều kiện thứ nhất, Tụ Tiên Các thuộc về ta. Điều kiện thứ hai, để trị khỏi cho Cam Kinh Vũ thì ông ấy phải phối hợp với ta điều chế ra một viên đan dược".
Mục Vỹ thẳng thắn đưa ra yêu cầu.
Gì cơ?
Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn kinh ngạc ngồi thẳng người trước lòng tham của Mục Vỹ.
Tụ Tiên Các chiếm khoảng hai phần mười thị trường đan dược và luyện khí ở đế quốc Nam Vân, thế mà Mục Vỹ dám tỉnh rụi đòi họ Tụ Tiên Các.
Điều kiện thứ hai là để sư phụ phối hợp với cậu ta điều chế ra một viên đan dược thì cũng ổn, nhưng Tụ Tiên Các là cơ ngơi của sư phụ, họ không thể tự tiện quyết định.
"Bọn ta cần quay về suy nghĩ về điều kiện này!", Mạt Khánh Thiên cau mày nói.
"Được, ba ngày nhé!"
Mục Vỹ nói thẳng: "Quá ba ngày thì hai người có tới ta cũng không đồng ý đâu, vì đợi lâu nữa ta tự hoàn thành đan dược kia được luôn!"
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn đều ngẩn ngơ.
Họ nghĩ rằng Tử Mộc đã có thể luyện chế ra Vạn Cân Tục Cốt Đan chứng tỏ hắn cũng luyện được đan dược bát phẩm.
Mà ngay cả hắn cũng không thể một mình luyện chế ra viên đan dược hắn vừa nói, e rằng đó ít nhất là đan dược bát phẩm trung, thượng đẳng thậm chí là cửu phẩm.
Đan dược cửu phẩm là khái niệm gì?
Là đại diện cho thầy luyện đan mạnh nhất Thiên Vận Đại Lục.
Đế quốc Nam Vân có hai thầy luyện đan bảy sao đã đủ gây chấn động rồi.
Đằng này còn có cả thầy luyện đan chín sao ư?
Phải biết rằng, sư phụ của họ từng là thầy luyện đan tám sao hiển hách của Thiên Vận Đại Lục.
Mục Vỹ rời khỏi mật thất thứ nhất, đi vào mật thất thứ hai.
Thái Hoàng Dục đã chờ trong mật thất này khá lâu.
"Đại sư Tử Mộc!"
Thấy Mục Vỹ vào, Thái Hoàng Dục kính cẩn chào.
"Chuyện gì?"
Với Thái Hoàng Dục thì Mục Vỹ bỏ luôn chuyện tỏ ra hiếu khách.
Mỗi một hình ảnh vào ba năm trước còn rõ như in, hắn thật sự chỉ muốn chém bay đầu Thái Hoàng Dục.
Nhưng hắn phải nhẫn nại vì kế hoạch của mình.
"Là thế này, lão thấy đại sư có thể luyện chế Thông Linh Hồi Tử Đan nên muốn xin đại sư Tử Mộc luyện chế thêm một viên nữa!"
"Lão sẽ chuẩn bị những vật liệu cần cho luyện đan, chi phí thì lão sẽ trả năm mươi triệu..."
"Khụ khụ..."
Thái Hoàng Dục nghe Mục Vỹ ho khan lập tức sửa lời: "Bảy mươi triệu..."
"Hả?"
"Tám mươi triệu!"
Thái Hoàng Dục lộ vẻ đau khổ: "Đại sư Tử Mộc à, không nhiều hơn được nữa đâu, tám mươi triệu là khả năng lớn nhất của ta rồi".
"Vậy được!"
Mục Vỹ đáp ngay: "Tám mươi triệu linh thạch thượng phẩm, lát nữa ta sẽ cho người gửi tên các vật liệu cần thiết đến quý phủ. Năm ngày sau có ngay Thông Linh Hồi Tử Đan cho ông, có vấn đề gì ông có thể đến Thông Thần Các hỏi tội!"
"Tốt quá, đa tạ Tử Mộc tiên sinh, đa tạ Tử Mộc tiên sinh!"
Đến phút cuối, Mục Vỹ vẫn không tỏ ra chút gì gọi là vui vẻ với Thái Hoàng Dục.
Mà quả thật hắn không cần niềm nở với lão ta trong khi đã có thân phận thầy luyện đan bảy sao, có thể luyện chế ra đan dược thất phẩm thượng đẳng mà mình thể hiện ra lúc này.
Ngay sau đó, Mục Vỹ lại vào một mật thất khác.
Cổ Vân Nhàn chờ mãi, nôn nóng lắm rồi.
"Đại sư Tử Mộc các cậu bận thế hả?", lão ta lo lắng hỏi Tề Minh.
"Thật ra đại sư Tử Mộc có lịch hẹn đến tận bảy ngày sau, nhưng nể tình ngài là lão trưởng tộc nhà họ Cổ nên mới chừa lịch cho ngài đấy", Tề Minh bực mình đáp: "Nếu như ngài không chờ được thì có thể đến vào dịp khác".
"Thôi thôi thôi! Ta chờ, ta chờ!"
Mặt Cổ Vân Nhàn đẫm mồ hôi.
Nếu là trước đây thì đừng hòng lão ta bước chân vào Thông Thần Các nửa bước.
Nhưng giờ đây, Thông Thần Các đã khác xưa.
Họ có một thầy luyện khí có thể chế tác địa khí hạ phẩm, đó lại còn là thầy luyện đan bảy sao thông thạo chế tạo đan dược thất phẩm thượng đẳng, hoàn toàn đủ tư cách để lão ta chờ.
Chương 389: Khuyên nhủ
"Xem ra lão trưởng tộc Cổ vội lắm rồi đây!", vào lúc đó, một giọng nói bông đùa vang lên.
Mục Vỹ trong trường bào tím đi vào.
"Nào có nào có, chờ đại sư Tử Mộc một ngày cũng đáng nữa là!", Cổ Vân Nhàn cười thấp thỏm.
"Lão trưởng tộc Cổ có chuyện gì, mời nói thẳng đi!"
"Lão muốn nhờ Tử Mộc tiên sinh luyện chế một viên Thông Linh Hồi Tử Đan, ta ra giá chín mươi triệu!"
Chín mươi triệu á?
Cổ Vân Nhàn này hào phóng hơn Thái Hoàng Dục nhỉ.
"Một trăm triệu, một trăm triệu!"
Cổ Vân Nhàn lập tức tăng giá khi thấy nét mặt Mục Vỹ hơi nghiêm.
Lão ta cũng đâu muốn vậy, do lão sợ Mục Vỹ từ chối quá thôi, dù sao viên vừa rồi được bán tận hai trăm triệu cơ mà.
"Ta đồng ý, nhưng ông phải chuẩn bị vật liệu".
"Chắc chắn rồi!"
Cổ Vân Nhàn cười nhẹ nhõm: "Vậy thì đa tạ Tử Mộc tiên sinh nhé".
"Đa tạ thì không cần đâu!"
Mục Vỹ cười đáp: "Ông hãy thu thập vật liệu nhanh nhất có thể, đan dược sẽ luyện thành sau năm ngày nữa và được gửi đến quý phủ".
"Được, được!"
Cổ Vân Nhàn hớn hở gật đầu rồi rời khỏi mật thất.
"Tề Minh!"
"Có!"
"Năm ngày sau đưa hai viện Thông Linh Hồi Tử Đan này cho họ", Mục Vỹ vừa nói vừa lấy hai viên đan dược ra, đó là Thông Linh Hồi Tử Đan.
"Thầy Mục đúng là cao tay!"
"Chứ sao, ta luyện đan sao có một viên được. Làm việc đi nào!"
"Vâng!"
Phù...
Mục Vỹ thở ra một hơi rồi cười.
Được bốn trăm triệu linh thạch thượng phẩm rồi!
Sau lần này, ba gia tộc kia và Lục Ảnh Huyết Tông đều chịu tổn thất ghê gớm, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
"Tiếp theo phải đi gặp ông ấy rồi!"
Mục Vỹ mỉm cười ra ngoài mật thất.
Đêm xuống, sao trời như biển rộng.
Trong phòng luyện đan của Lôi Phong Viện, học viện Thất Hiền.
Không gian tối mịt xung quanh lại gợi về cho Mục Vỹ những hồi ức.
Hắn từng cùng bọn học trò trải qua bao gian khó ở nơi này. Giờ đây, những đứa trẻ ấy đã vì hắn mà bỏ mạng gần một nửa tại dãy núi Phá Vân, số còn lại thì kiên trì ba năm, giữ vững niềm tin trong trắc trở.
Nhưng hiện thực là thế!
Cất bước vào trong viện, Mục Vỹ khẽ thở dài nhìn bóng lưng còng già cỗi kia.
Tiếng thở dài ấy làm ông lão đang quét dọn ngẩng đầu.
Thấy người ở đối diện, Cam Kinh Vũ tưởng mình gặp ảo giác: "Mục Vỹ, cậu còn sống ư?"
"Ơ? Không phải, cậu không phải Mục Vỹ!"
Lão Cam lắc đầu, gượng cười: "Già rồi cứ nhận lầm người. Cậu là Tử Mộc tiên sinh nhỉ, sao đến tìm lão vậy?"
"Lão Cam à, quả nhiên ông còn minh mẫn lắm!"
Mục Vỹ dùng cách nói chuyện như ba năm trước, không đổi giọng nữa.
"Cậu... là Mục Vỹ thật à?"
"Là ta đây!"
Mục Vỹ khẽ mỉm cười, hắn lấy nón xuống để lộ ra gương mặt sạch sẽ.
Mái tóc tím của hắn dần chuyển sang màu đen, đôi mắt tím cũng trở về với sắc màu vốn có.
Dường như đã qua thật lâu. Mục Vỹ đã tháo bỏ ngụy trang lúc này mới thực sự là hắn.
"Cậu..."
"Tiểu tử đây may mắn còn sống, đã thế...", Mục Vỹ vừa nói vừa đốt một ngọn lửa tím trong tay: "Còn lấy được Tử Liên Yêu Hỏa!"
"Tử Liên Yêu Hỏa!"
Lão Cam run rẩy nhìn ngọn lửa kia: "Quả nhiên, quả nhiên đế quốc Nam Vân có thiên hỏa! Lão phu tìm kiếm nửa đời, không ngờ tiểu tử cậu lại... Ha ha, đúng là tạo hóa trêu ngươi!"
"Đúng là vậy, tạo hóa trêu ngươi thật!"
Mục Vỹ cười đáp: "Ba năm qua lão Cam thế nào?"
"Già rồi, không dùng được nữa!", Cam Kinh Vũ cười khổ: "Chắc tới ngày là nghẻo trong tiểu viện này luôn".
"Lão Cam cam chịu như vậy sao? Một thầy luyện đan tám sao có tiếng trên cả Thiên Vận Đại Lục cam mà chịu chết ở đây sao?"
Mục Vỹ hỏi dồn: "Vậy Tụ Tiên Các ông vất vả thành lập phải làm sao?"
"Thì có Đại Mạt và Tiểu Mạt..."
"Ý ta là Tụ Tiên Các, các lớn nhất Thiên Vận Đại Lục!", Mục Vỹ nghiêm nghị nói.
Nghe vậy, hai tay Cam Kinh Vũ run lên thấy rõ.
"Sao cậu biết?"
"Ông không cần quan tâm vì sao ta biết. Là người thành lập các lớn nhất Thiên Vận Đại Lục nhưng khi bị hãm hại lại muốn sống hết quãng đời còn lại trong cô độc tại Lôi Phong Viện nhỏ nhoi này, có đáng không chứ?"
Mục Vỹ tiến lên một bước rồi tiếp tục thuyết phục: "Dù ông không còn bận lòng gì nữa nhưng còn những người thật lòng đặt niềm tin vào ông thì sao?"
"Như ta này, cứ cho là ta có thể đặt mọi thù hận xuống đi, nhưng còn những đứa học trò ta từng dạy dỗ, những học trò đã chết vì ta, những người họ Mục đã chết vì ta, thậm chí là cha ta phải làm sao? Thế nên ta quay lại đây vì họ, vì để khiến kẻ thù hiểu một điều, rằng Mục Vỹ ta đầu đội trời chân đạp đất, chúng không gánh nổi hậu quả khi chọc vào ta đâu!"
Cam Kinh Vũ nghe Mục Vỹ nói vậy thì cười khổ: "Cậu đã trưởng thành hơn nhiều rồi, khác trước đây nhiều lắm!"
"Tụ Tiên Các, ta cần Tụ Tiên Các. Chỉ cần ông đồng ý, ta có thể lập tức luyện chế Vạn Cân Tục Cốt Đan để trị độc trong người ông".
Mục Vỹ tràn trề niềm tin.
"Nếu ta không đồng ý thì sao!", lão Cam nở nụ cười.
"Ông sẽ đồng ý!", Mục Vỹ đáp một cách chắc nịch: "Vì thầy luyện đan nào cũng có niềm kiêu hãnh của mình, dù muốn buông xuôi thì sự kiêu hãnh ấy vẫn không biến mất. Ông từng chịu mọi sự giằng xé, ông nói mình đã buông bỏ nhưng thực tế đâu phải vậy!"
Câu nói của Mục Vỹ làm Cam Kinh Vũ sững sờ.
Chương 390: Nhờ vả
“Tiểu tử này… Được, ta đồng ý với cậu!”
Cam Kinh Vũ nhìn Mục Vỹ rồi cười khổ nói: “Lão ngần này tuổi đầu rồi mà vẫn bị cậu thuyết phục, bảo sao đám học trò đó của cậu không thèm làm giáo viên hay đệ tử long bảng, mà cứ đòi ra ngoài mở Thông Thần Các cho bằng được!”
“He he, đó là do sức hút của ta quá lớn!”
Mục Vỹ cười rồi nói một cách nghiêm túc: “Nhưng không phải ngài bị ta thuyết phục, mà là con tim của ngài mách bảo ngài nên làm gì”.
“Hơn nữa sau này đến Thiên Vận Đại Lục, ta còn phải nhờ vả ngài mà!”
“Cậu nhờ vả ta?”
Cam Kinh Vũ cười khổ nói: “Tiểu tử nhà cậu còn trẻ đã là thầy luyện đan tám sao, mà còn cần nhờ vả ta ư?”
“À, cậu còn định luyện chế đan dược gì thế?”
Nghe lão Cam hỏi vậy, Mục Vỹ trầm mặc.
“Hồi Thiên Đan, lão Cam có biết không?”
“Hồi Thiên Đan!”
Nghe thấy thế, Cam Kinh Vũ ngẩn ra.
Đây là đan dược thượng đẳng trong các loại đan dược bát phẩm, số người có thể luyện chế nó ở Thiên Vận Đại Lục chắc chưa quá mười đầu ngón tay.
“Đầu tiên, dược liệu để luyện chế Hồi Thiên Đan vô cùng phức tạp, thứ hai là người luyện đan phải dùng máu của chính mình làm thuốc dẫn, điều quan trọng nhất là lượng máu dựa theo tu vi của người luyện chế. Bây giờ, cậu là cảnh giới bán bộ Thông Thần, sợ là chưa luyện chế đan dược thành công thì đã chết rồi!”
“Lão Cam đừng lo những chuyện này, ta chỉ cần người giúp thôi, còn Hồi Thiên Đan… thì dù có đang bị thương nặng, ta cũng phải luyện chế bằng được!”
Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Vì ta không thể nợ người ta thêm nữa!”
“Nợ tình à?”
Cam Kinh Vũ cười lớn nói: “Được rồi! Lúc nào cậu bắt đầu thì cứ bảo Mạt Vấn báo cho ta một tiếng”.
“Càng nhanh càng tốt!”
Mục Vỹ đáp: “Tối nay là tốt nhất!”
Ba năm qua, hắn luôn thấy hổ thẹn với Tiêu Doãn Nhi.
“Nhưng…”
“Vạn Cân Tục Cốt Đan đúng không? Lão Cam nhìn này!”, Mục Vỹ vung tay, một viên đan dược màu bạc đã xuất hiện.
“Tiểu tử này, giăng thiên la địa võng sẵn cho ta rồi!”, lão Cam cười khổ lắc đầu.
“Ông nói sao cũng được, dẫu sao giờ cũng không nuốt lời được nữa”.
Thật ra Mục Vỹ cũng không chắc mình có thể thuyết phục được lão Cam, nếu ông ấy chưa từng có một quá khứ huy hoàng thì có lẽ hắn đã thất bại.
Hắn đã chuẩn bị Vạn Cân Tục Cốt Đan xong từ lâu.
Chỉ chờ đến lúc này thôi.
“Lão Cam hãy uống Vạn Cân Tục Cốt Đan đi, đợi ông hồi phục, ta sẽ đến tìm ông sau”, Mục Vỹ mỉm cười rồi quay người rời đi.
Đêm nay, hắn còn có việc phải làm, nếu không sẽ ở cạnh lão Cam luôn.
Nửa đêm, cả thành Nam Vân đã chìm trong sự tĩnh lặng, nhưng dường như dưới sự tĩnh lặng ấy lại ẩn chứa những cơn sóng ngầm.
Mục Vỹ mặc áo choàng tím ngồi ngay ngắn trong kho bạc của Thông Thần Các giữa đêm. Hàng trăm triệu linh thạch mà chỉ cất vào nhẫn không gian thì hơi khó, hơn nữa để tiện cho việc kinh doanh thì cất vào kho bạc tốt hơn.
Lúc này, chỉ có một mình Mục Vỹ ở đây.
Với thực lực hiện tại của Thông Thần Các và hàng trăm triệu linh thạch, sẽ khó tránh khỏi có người nổi dã tâm.
Dù có một vài võ giả chỉ tới thăm dò tình hình, nhưng Mục Vỹ cũng quyết không nương tay với một ai.
Hắn phải cho mọi người thấy Thông Thần Các bây giờ không chỉ có thầy luyện đan và thầy luyện khí cao siêu, mà còn có hộ vệ mạnh nhất nữa, ai dám bén bảng thì sẽ bị giết ngay.
Vù vù…
Những tiếng xe gió vang lên trong đêm, những bóng người mặc đồ đen đang dần áp sát Thông Thần Các.
Bọn họ đến từ nhiều phía, hiển nhiên là võ giả của các thế lực khác nhau.
Nhưng tất cả đều rất ăn ý, khi nhìn thấy đối phương, họ không hề ra tay mà lại gật đầu với nhau.
Với những thế lực thèm muốn Thông Thần Các mà nói thì thêm bạn luôn tốt hơn thêm kẻ thù.
Bịch bịch…
Ngay sau đó, cửa lớn của Thông Thần Các đã bị đạp đổ, những bóng đen đó ùa vào.
“Lục soát!”
“Lục soát!”
Người lên tiếng đương nhiên là kẻ cầm đầu của các thế lực, mọi người lập tức xông vào.
Ầm ầm…
Song khi họ định chạy vào bên trong thì một tiếng động chợt vang lên.
Các ngọn lửa màu tím bốc cháy sáng rực cả đại sảnh của Thông Thần Các, khiến nơi đây thành một không gian màu tím quỷ dị.
Một người ngồi ngay ngắn ở phía trước quan sát tất cả.
“Sao lại phái có vài người đến thế này? Hơi coi thường Thông Thần Các rồi đấy!”
“Hừ! Coi thường thì sao?”, một người đàn ông áo đen là cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất quát: “Ba năm qua, Thông Thần Các có thể phất lên nhanh cũng là bởi các gia tộc không thèm để ý tới các ngươi, thế mà tưởng mình giỏi lắm à?”
“Có giỏi hay không thì ta không biết, nhưng cũng không phải thế lực mà đám tép riu các ngươi có thể đối phó được!”
Xẹt xẹt…
Đại sảnh chợt vang lên tiếng động, ngay sau đó, các ngọn lửa màu tím cháy xung quanh lập tức tản ra.
Uỳnh…
Bức tường lửa lan ra vang lên tiếng ầm ầm.
Cả đại sảnh đã bị bức tường lửa đốt cháy.
“Giết!”
Thấy mọi người bị mặc kẹt trong biển lửa, bên ngoài chợt vang lên tiếng hô hoán.
Nghe thấy âm thanh này, Mục Vỹ hơi híp mắt lại.