• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Mục Thần (3 Viewers)

  • Chương 696-700

Chương 696: Quy tắc mới

Ba ngày sau, Thiên Kiếm Sơn đã ban bố một mệnh lệnh, sẽ có một cuộc tỉ thí được tiến hành, để chọn ra ba đệ tử giỏi nhất tham gia trận đấu Thiên Tuyển, hơn nữa tất cả đệ tử đều sẽ giành được một viên đan dược thập phẩm.

Điều quan trọng nhất là trận tỉ thí này không quan tâm tới sống chết, chỉ cần các đệ tử thể hiện bản lĩnh thật sự của mình!

Tin tức này vừa lan ra, cả Thiên Kiếm Sơn đã bùng nổ!

Trận đấu Thiên Tuyển có nghĩa là bọn họ sẽ đại diện cho Thiên Kiếm Sơn tỉ thí với thiên tài của sáu thế lực lớn khác, thật vinh dự biết bao.

Vả lại, được quen biết với các thiên tài của thế lực lớn khác là điều mà bao người ao ước.

Nhưng điều khiến họ kinh ngạc hơn cả là quy tắc của cuộc thi lần này.

Các cuộc thi khi trước đều tiến hành lần lượt để chọn ra cường giả mạnh nhất.

Nhưng lần này lại không quan trọng chuyện sống chết, chỉ cần mọi người thi triển hết tài năng của mình.

Cuộc tuyển chọn cho giải đấu Thiên Tuyển lần này chắc chắn sẽ đặc sắc lắm đây.

Thậm chí, các đệ tử đã bắt đầu âm thầm tự dựng một bảng xếp hạng.

Thứ nhất đương nhiên là Cừu Xích Viêm - Thiên Kiếm Tử số một của Thiên Kiếm Sơn, thứ hai và ba chắc là Kim Chính Vũ và Lâm Thiếu Kiệt.

Còn các đệ tử hạt nhân và Thiên Kiếm Tử khác có thể bật lên không cũng là điều mà mọi người rất mong chờ.

Song, người mà bọn họ trông đợi nhất là Vỹ Mộc - kẻ báo thù tài giỏi trong truyền thuyết và Chu Tử Kiện - thiên tài mà ai nấy đều phải ngưỡng mộ.

Một người đã báo thù thành công và trở thành Thiên Kiếm Tử của Thiên Kiếm Sơn, sau đó đột nhiên lại lộ ra là cường giả cảnh giới Chuyển Hồn.

Người kia là thiên tài từ nhiều năm trước, dù sau khi quay về môn phái, chưa từng thi triển thực lực của cánh tay gãy đã lành lại của mình.

Nhưng càng như vậy thì lại càng khiến người ta tò mò.

Thiên Kiếm Sơn đã hoàn toàn bùng nổ.

Địa điểm cho cuộc tuyển chọn lần này đã được quyết định.

Đó là rừng Thiên Kiếm của Thiên Kiếm Sơn.

Có tất cả một trăm lá cờ ở trong rừng, ai giành được nhiều nhất thì thắng, sau đó cứ dựa theo số lượng cờ để loại.

Ngoài ra, môn phái sẽ không can thiệp vào chuyện giao thủ của các đệ tử.

Điều này có nghĩa là, khi đi vào rừng Thiên Kiếm, muốn giết ai thì giết, tàn sát lẫn nhau để giành cờ cũng được.

Thả bầy sói vào rừng với nhau để tranh giành thi thể của một con dê béo, như vậy thì bầy sói ấy mới tàn bạo và mạnh mẽ hơn được.

Con sói có thể chén được thịt dê thật sự mới là con mạnh nhất của Thiên Kiếm Sơn.

“Xem ra sau khi biết thông tin này, mọi người đều rất mong ngóng!”, Thiên Ngọc Tử mặc bạch sam, cười nói.

“Đương nhiên rồi!”

Xà Tôn cười lớn tiếp lời: “Những đệ tử hạt nhân và Thiên Kiếm Tử không màng đến chuyện sống chết, dám tham gia vào cuộc khảo hạch này đều có thù riêng cả, vì thế cứ để họ chém giết nhau cho đã để giải quyết vấn đề”.

“Nhưng nếu vậy thì Thiên Kiếm Sơn ta chắc chắn sẽ mất đi kha khá thiên tài đấy!”

“Chưởng môn hãy nhớ một điều!”

Xà Tôn chợt cười ha hả, nói: “Thiên tài mà bỏ mạng thì không được coi là thiên tài”.

Thiên tài mà bị giết thì đâu là thiên tài nữa!

Thiên Ngọc Tử mỉm cười nhìn Xà Tôn.

“Lão dê xồm, ta thấy dạo này lão thay đổi nhiều đấy. Vỹ Mộc đó thật sự khiến ta rất bất ngờ, để ta xem hắn sẽ có biểu hiện thế nào trong rừng Thiên Kiếm!”

“Yên tâm, chắc chắn ông sẽ không thất vọng đâu, tiểu tử này lợi hại lắm”.

Đương nhiên Xà Tôn vô cùng tin tưởng Mục Vỹ.

Mục Vỹ là một kiếm khách đã lĩnh ngộ kiếm tâm, dù bây giờ hắn chỉ là cảnh giới Chuyển Hồn, nhưng khi kết thành Đại Đạo Kim Đan, bước vào cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất và dần trưởng thành thì kiếm tâm của hắn sẽ có uy lực bùng nổ hơn.

“Lần này, Thiên Kiếm Sơn chúng ta sẽ đánh cược một phen. Nỗi nhục mà núi Huyền Không gây ra trước kia, người làm cha như ta chỉ biết nhẫn nhịn, để Tử Kiện phải chịu quá nhiều oan ức và tội danh trộm cắp, là do ta bất tài!”

“Nguyên nhân không phải do chưởng môn, mà tại núi Huyền Không quá độc tài, giễu võ dương oai, ác độc!”

Trông thấy dáng vẻ đầy tức giận của Xà Tôn, Thiên Ngọc Tử mỉm cười.

“Lần này, để ta coi Vỹ Mộc của ông tài giỏi đến mức nào, xem hắn sẽ giành được bao nhiêu lá cờ!”

Nghe thấy vậy, Xà Tôn không đáp lời.

Nhưng trong đầu y biết rõ, với thực lực hiện tại thì chỉ cần hắn muốn, những người khác đừng hỏng giành được một lá cờ nào.

Cuối cùng thì cuộc thi cũng đã diễn ra dưới sự trông ngóng của mọi người.

Đây đã được định trước là một cuộc thi tàn khốc.

Hiện giờ, có rất nhiều đệ tử của Thiên Kiếm Sơn đang đứng vây quanh bên ngoài rừng Thiên Kiếm.

Khu rừng này do Thiên Kiếm Sơn xây dựng, chuyên dùng cho các đệ tử nội môn rèn luyện thực lực.

Trong rừng có rất nhiều á thánh thú và cả thánh thú.

Lần này, những người đi vào bên trong không chỉ có Thiên Kiếm Tử, mà còn có cả đệ tử hạt nhân có thực lực mạnh mẽ nữa.

Đương nhiên Bạch Đồ Gian cũng nằm trong danh sách này.

Thấy Mục Vỹ mặc áo bào đen đứng phía trước, Bạch Đồ Gian chợt thấy tâm trạng phức tạp.

Lần đầu tiên cô ta gặp Mục Vỹ, hắn chỉ là một tên tạp dịch đang hấp hối.

Nhưng thoáng một cái, bây giờ hắn đã trở thành Thiên Kiếm Tử của Thiên Kiếm Sơn rồi.

Chỉ còn một bước nữa là cô ta cũng sẽ trở thành Thiên Kiếm Tử, hiện giờ cô ta đang là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín đỉnh phong, còn thiếu một chút nữa là có thể tiến vào cảnh giới Chuyển Thể và trở thành Thiên Kiếm Tử của Thiên Kiếm Sơn.

Nhưng một chút này lại cực kỳ gian khó!
Chương 697: Bắt đầu tuyển chọn

“Cuộc thi chính thức bắt đầu! Ở các chỗ cắm cờ đều có á thánh thú mạnh mẽ, thậm chí có thánh thú canh phòng. Ta tiết lộ cho mọi người biết, trong một trăm lá cờ này có một lá màu vàng”.

Thiên Ngọc Tử cao giọng nói: “Ai giành được lá cờ màu vàng đó sẽ trở thành một trong ba người đại diện cho Thiên Kiếm Sơn ta tham gia giải Thiên Tuyển Sơn”.

“Nhưng mọi người cần phải chú ý một điều là có thánh thú bảo vệ lá cờ này, hơn nữa còn là thánh thú cấp một sư tử Lục Diễm Thạch”.

Trời ơi!

Nghe thấy vậy, mọi người đều ngẩn ra.

Thánh thú cấp một là mạnh ngang với cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất đó.

Sau cảnh giới Tam Chuyển là đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, võ giả ở cảnh giới này đã ngưng kết Kim Đan và được gọi là cường giả Kim Đan.

Một khi trở thành cường cảnh giới Kim Đan ở tiểu thế giới Tam Thiên có nghĩa là đại diện cho mười tầng cảnh giới Vũ Tiên, những võ giả này đến thế lực nào cũng đều được chào đón.

Cừu Xích Viêm trong nhóm Thiên Kiếm Tử là một ví dụ!

Vì thế lần khảo hạch này, điều họ phải đối mặt không chỉ là các á thánh thú luôn xuất hiện bất ngờ, hay sự truy sát của thánh thú, mà còn cả ám sát của các huynh đệ đồng môn.

Dù ngày thường trông mọi người có vẻ rất hoà thuận, nhưng ai biết được kẻ đâm sau lưng mình có phải là huynh đệ tốt mà mình tin tưởng nhất hay không.

Vì thế lần này, chỉ có kẻ ngốc mới lựa chọn kết đồng minh.

Quy định lần này nói rõ ràng rằng mọi người phải dựa vào sức mình, cố được đến đâu thì cố.

“Cừu Xích Viêm, đây chính là lần đầu tiên Chu Tử Kiện ra tay sau khi từ núi Huyền Không về, cẩn thận không vị trí đầu bảng của ngươi sẽ bị người ta cướp mất đấy!”

Kim Chính Vũ mặc trường sam màu vàng, cười nói: “Ta nghe nói dù y luyện kiếm bằng đôi tay lành lại sau khi bị gãy, nhưng kiếm pháp còn sắc bén hơn trước, kiếm khoái đó khiến ai cũng phải chùn bước!”

“Ha ha… Chu sư đệ có thể vực dậy tinh thần chính là chuyện vui của Thiên Kiếm Sơn ta, đệ ấy mới chính là thiên tài số một của Thiên Kiếm Sơn, sự sa sút của đệ ấy cũng là sự sa sút của môn phái ta”.

Cừu Xích Viêm mặc trường sam đỏ như lửa, mái tóc dài buộc gọn, khí chất ngời ngời, giọng điệu cũng không có vẻ kiêu căng của kiếm khách, mà chỉ có sự phong trần và khẳng khái.

Cái tên và con người của y hoàn toàn khác nhau.

Tên của y nghe rất bá đạo, nhưng con người lại nho nhã, thư sinh.

“Ngươi không muốn thỉnh giáo kiếm khoái của y à?”

Người lên tiếng là một thanh niên mặc hắc sam, cậu ta cầm một thanh trường kiếm, khí tức sinh mệnh toả ra nồng đậm, vừa nhìn đã biết là một người phi phàm.

“Lâm Thiếu Kiệt, ngày xưa ngươi luôn không phục y, giờ thì có thể chính thức đấu một trận rồi đấy!”

Kim Chính Vũ cười lớn nói.

“Y vẫn chưa phải đối thủ của ta!”

Lâm Thiếu Kiệt kiêu ngạo nói: “Ta đang nghĩ không biết Vỹ Mộc bỗng dưng xuất hiện đó có tư cách gì mà lại trở thành Thiên Kiếm Tử được, hắn là cảnh giới Chuyển Hồn à? Kể cả thế thì có gì đáng tự hào đâu!”

Cừu Xích Viêm cười nói: “Đừng nói thế, nếu sư đệ Vỹ Mộc đã được Xà tôn giả và chưởng môn tin tưởng thì chắc chắn là một thiên tài. Dù lần tranh cờ này, môn phái quy định không cần phải nương tay, nhưng mọi người hãy cẩn thận, đừng ra tay tàn nhẫn quá, dẫu sao cũng là đệ tử trong cùng một môn phái”.

Lúc này, Mục Vỹ mặc áo bào đen và che mặt bằng khăn cùng màu, trông hắn rất phiêu dật và nghênh ngang.

Nhưng đôi mắt của hắn thì cứ dán chặt vào Chu Tử Kiện!

Mục Vỹ rất muốn biết điểm khác lạ của thiên tài có truyền thuyết thú vị này.

Sau khi đôi tay bị bẻ gãy, y không hề dùng bất kỳ thiên tài địa bảo nào mà vẫn nối liền xương lại được, đúng là thần kỳ!

Người này thật sự khiến Mục Vỹ thấy kinh ngạc.

Bây giờ, Chu Tử Kiện chỉ là cảnh giới Chuyển Thể, nhưng Mục Vỹ có thể cảm nhận được khí tức cao ngạo từ y.

Loại khí tức ấy như có thể nhìn thấu sinh mệnh của thiên hạ, suy xét đến từng ý cảnh của võ đạo.

Kiểu người này rất đáng sợ!

Nhưng lại càng kích thích ý chí chiến đấu trong sâu thẳm của Mục Vỹ hơn.

Càng là kiểu người như vậy thì hắn lại càng thích.

Hơn nữa bây giờ, hắn đã lĩnh ngộ được kiếm tâm Tịch Diệt, nếu các Thiên Kiếm Tử có thực lực thấp và chỉ tỉ thí kiếm tâm thì hầu như không phải đối thủ của hắn.

Vì thế Mục Vỹ chẳng coi các đối thủ này ra gì.

“Cuộc thi bắt đầu, ba đệ tử giành được nhiều cờ nhất sẽ là người được chọn, nếu ai có thể lấy được lá cờ vàng thì sẽ thay mặt cho Thiên Kiếm Sơn ta ra trận luôn”.

Lời nói của Ngọc Thiên Tử tiếp tục cổ vũ các đệ tử tại đây, khiến họ trào dâng nhiệt huyết.

“Giết!”

Hàng trăm đệ tử hạt nhân và Thiên Kiếm Tử xông vào trong rừng Thiên Kiếm, trận chém giết thật sự của bầy sói đã bắt đầu.

“Sau trận này, chắc mâu thuẫn trong môn phái sẽ tăng thêm nhiều”.

“Thế cũng tốt chứ sao?”

Xà Tôn cười nói: “Các gia tộc lớn như nhà họ Kim và Lâm đều sắp xếp không ít đệ tử có thiên bẩm vào Thiên Kiếm Sơn ta, người tinh mắt đều biết bọn họ định làm gì, nhưng cứ kệ họ đi!”

“Vừa hay cuộc thi này có thể thanh lọc một ít”.

“Nếu suốt ngày phải thấy những bộ mặt đạo đức giả ở trong môn phái thì có ý nghĩa gì chứ? Cứ để họ kéo bè kết cánh hành động, chúng ta cho phép họ hành động trong khuôn khổ, nếu ai dám làm xằng làm bậy thì sẽ xử lý ngay, như thế chẳng tốt hơn à?”

“Vẫn là lão dê xồm ông sáng suốt!”

Thiên Ngọc Tử cười lớn nói: “Từ lâu ta đã bảo ông làm chưởng môn của Thiên Kiếm Sơn đi rồi”.

“Thôi!”, Xà Tôn từ chối nói: “Làm thầy luyện đan tự do, thoải mái hơn nhiều!”

Thiên Ngọc Tử tỏ vẻ buồn bã rồi nói: “Thật ra ta biết ông thế này là vì chuyện của Tuyết Yên Vũ ngày xưa…”

Nhưng ông ta còn chưa nói hết câu đã bị Xà Tôn ngắt lời.
Chương 698: Thử dùng song kiếm đi

"Thôi thôi thôi, đừng nói nữa, cuộc sống hiện tại an lành quá rồi còn gì?"

Thiên Ngọc Tử cười giảng hòa: "Đúng vậy, yên bình lắm, đừng quan tâm mấy chuyện khác làm gì. Đi thôi, lâu rồi chúng ta không uống rượu với nhau!"

"Đi thôi!"

Hai vị lãnh đạo quyền cao chức trọng của Thiên Kiếm Sơn cùng nhau rời đi.

Trong khi những Hộ Kiếm Sử và trưởng lão khác thì ở lại trong lo sợ.

Họ không dám đi một cách thoải mái như vậy.

Tuy đúng là có thể giết người trong cuộc giao đấu này, nhưng bọn oắt con kia mà nổi máu liều mạng, giết sạch đệ tử hậu bối thì Thiên Kiếm Sơn xong đời.

Tỷ thí chính thức bắt đầu. Hàng trăm võ giả cảnh giới Niết Bàn và cảnh giới Tam Chuyển đi vào trong rừng.

Mục tiêu mà các Thiên Kiếm Tử hướng đến trong thi đấu lần này là tư cách đại diện Thiên Kiếm Sơn xuất chiến.

Mục tiêu của các đệ tử hạt nhân thì là lá cờ. Tông môn đã ra lệnh đệ tử hạt nhân nào giành được cờ sẽ được nhận một viên đan dược cửu phẩm.

Gào...

Gầm...

Đám đệ tử vừa đi vào cánh rừng thì nghe thấy tiếng rít gào vang lên khắp nơi.

Đây không phải lần đầu tiên vào rừng nên bọn đệ tử Thiên Kiếm Sơn đã quen thuộc từng đường đi nước bước trong này.

Nhưng Mục Vỹ lại không. Mấy tiếng sột soạt truyền đến, hàng trăm người lao vào rừng Thiên Kiếm rồi tản ra, mỗi người đi một hướng.

Cứ như thể ai cũng chắc chắn lá cờ được cắm ở đâu vậy.

Nhất thời chỉ còn lại Mục Vỹ đứng lẻ loi tại chỗ. Gió thổi lá bay tán loạn trước mắt, chưa gì nơi đây đã không còn một bóng người.

"Sao bọn này sốt ruột thế? Kéo bè kết phái không được hay sao mà phải hành động một mình vậy trời!"

Mục Vỹ khoát tay, chậm rãi đi theo một hướng.

Tuy hắn đi rất chậm nhưng mỗi bước đi đều cách nhau một trăm mét, ai mà thấy cũng sẽ thán phục.

Sau khi trở về từ núi Huyền Không, Chu Tử Kiện luôn nhốt mình trong rừng Thiên Kiếm.

Nơi này trở thành địa điểm quen thuộc nhất của y.

Vậy nên y chẳng lạ lẫm gì nơi đây, thậm chí còn thuộc nằm lòng nơi sinh sống của các thánh thú hùng mạnh nữa là đằng khác.

Do đó Chu Tử Kiện tự tin chọn một hướng rồi nhanh chóng lên đường.

Nhưng không lâu sau đó, y cảm giác được hình như đằng sau có một bóng người đi theo mình không nhanh không chậm, bám dai như đỉa.

Y đi nhanh thì người nọ đi nhanh, đi chậm thì hắn cũng đi chậm.

Đó là tân Thiên Kiếm Tử - Vỹ Mộc!

"Ngươi đi theo ta làm gì?"

Cuối cùng, Chu Tử Kiện không nhịn nổi nữa, hỏi.

"Đâu có, chỉ là trùng hướng thôi mà!"

Mục Vỹ nhoẻn môi: "Vả lại ta cũng muốn xem thử ngươi giành được bao nhiêu lá cờ, tiện thể lấy cho mình luôn".

"Ngươi?"

"Đúng! Ta biết kiếm khoái của ngươi lợi hại rồi, nhưng có kiếm của ngươi có nhanh tới đâu vẫn không bằng ta. Vậy nên ngươi phải cố gắng giành đấy, xong xuôi ta cướp của ngươi là được!"

Chu Tử Kiện vừa nghe lời nói đùa cợt của Mục Vỹ thì nét mặt trở nên âm trầm.

Mục Vỹ làm vậy rõ ràng là đang gây hấn với y!

"Vậy thì chúng ta đấu một trận đi".

"Được thôi!", Mục Vỹ nhếch mép, lấy một thanh trường kiếm cấp bậc phàm khí ra rồi đáp: "Đọ kiếm thuật đi. Cảnh giới của ta và ngươi ngang nhau, nếu kiếm thuật của ngươi không bằng ta thì ngươi thua!"

"Được!"

Lòng kiêu hãnh và sự cảnh giác được mài giũa bao năm qua nói cho Chu Tử Kiện biết rằng Mục Vỹ đang đứng đối diện không đơn giản chút nào, thế nên y không dám lơ là!

Keng một tiếng, một thanh phàm khí trông cực kỳ bình thường hiện ra trong tay Chu Tử Kiện.

Hai người không nói chuyện nữa, lao vào chạm trán trong nháy mắt.

Keng!

Tiếng kiếm ma sát nhau truyền đến, hai bóng người vừa chạm kiếm đã tách ra với tốc độ nhanh như chớp.

"Soạt soạt", một vết cắt xuất hiện trên cánh tay mỗi người, chẳng qua đó chỉ là vết kiếm cắt trúng ống tay áo chứ không chém trúng lên tay.

Tuy nhiên, cẩn thận nhìn lại mới thấy vết rách trên tay áo Chu Tử Kiện bị kiếm của Mục Vỹ chém trúng lớn hơn vết rách trên tay áo hắn.

"Ta thua!"

Chu Tử Kiện thẳng thắn nói.

"Dứt khoát đấy!"

Mục Vỹ nở nụ cười ẩn ý.

"Ngươi từng bị gãy cả hai tay. Ta có biết đôi chút về thủ đoạn của núi Huyền Không nhưng vẫn thấy khả năng nối xương của họ cực kỳ thần kỳ. Đường kiếm của ngươi rất nhanh nhưng đó là chỉ dùng tay phải, có bao giờ ngươi suy nghĩ đến việc khả năng sử dụng tay trái và tay phải của ngươi hiện tại là như nhau không? Sao ngươi không thử dùng... Song Thủ Kiếm!"

Từ từ đi tới bên cạnh Chu Tử Kiện, Mục Vỹ vỗ vai y rồi cười nói: "Tin ta đi. Ngươi dùng Song Thủ Kiếm sẽ nhanh hơn là chỉ dùng một kiếm đấy!"

Dứt câu, hắn xoay người rời đi với nụ cười thản nhiên trên môi.

Hắn không nói linh tinh, Chu Tử Kiện thật sự thích hợp dùng song kiếm!

Đường kiếm của y vốn đã nhanh hơn kiếm khách bình thường, nhưng đó vẫn chưa đủ!

Nếu lúc nãy Mục Vỹ sử dụng kiếm tâm, có lẽ Chu Tử Kiện đã bị đả thương trước khi kịp chạm phải vạt áo của hắn rồi. Đây chính là sự đáng sợ của kiếm tâm!

Nhưng trong lớp kiếm khách chưa lĩnh ngộ kiếm ý, Chu Tử Kiện có được tốc độ như vậy đã khiến Mục Vỹ thán phục lắm rồi.
Chương 699: Kẻ hèn

Nhìn bóng lưng hắn xa dần, Chu Tử Kiện gật gù như có điều suy nghĩ.

Y chậm rãi giơ tay nhìn trường kiếm.

Y nhìn thấy một đường nét thật dài trên cổ tay nắm kiếm của mình. Dấu vết đó rất nhạt nhưng vẫn thấy rõ.

Chu Tử Kiện sửng sốt.

Thì ra kiếm của Mục Vỹ đã có thể chém bay kiếm của y trước khi hai người đụng độ nhau rồi!

Người này mạnh quá!

Nhưng sao lại có mặt trên Thiên Kiếm Sơn chứ?

"Vỹ Mộc... Vỹ Mộc..."

Chu Tử Kiện thì thầm tên của Mục Vỹ rồi quay lưng đi.

Tranh đoạt lá cờ mới là việc quan trọng nhất lúc này.

Y muốn vực dậy sau bao nhiêu năm sống trong thầm lặng.

Chủ yếu là y muốn cho người của bảy tông môn lớn thấy rằng con của chưởng môn Thiên Kiếm Sơn không phải thằng vô dụng.

Càng không phải kẻ trộm mà người ở núi Huyền Không rêu rao!

"Giết!"

Một lá cờ to lớn được cắm ở ngay đằng trước, Chu Tử Kiện vung tay, xông tới chỗ của bầy á thánh thú.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang đứng quan sát trên một cây đại thụ.

"Trẻ nhỏ dễ dạy!"

Thấy y lấy thêm một thanh kiếm ra bắt đầu tập dùng kiếm bằng tay trái, hắn vui mừng gật đầu.

Mục Vỹ không hề định đưa võ kỹ cho Chu Tử Kiện như với Chu béo. Lòng kiên định của y mới là thứ hắn cần. Còn kiếm kỹ thì thiếu chủ Thiên Kiếm Sơn này đâu có thiếu gì.

Mục Vỹ chỉ muốn Chu Tử Kiện thể hiện thiên phú của mình một cách toàn vẹn nhất!

"Thời gian không còn nhiều, chắc có lẽ nhiều người sẽ xông đến chỗ con sư tử Lục Diễm Thạch. Nơi đó sẽ đông vui lắm đây, qua đó xem sao!"

Suốt quá trình đi theo Chu Tử Kiện, thấy y một mình chiếm ba mươi ba lá cờ, Mục Vỹ hài lòng vươn vai rồi chạy sang chỗ khác.

"Bạch Đồ Gian, khôn hồn giao cờ của cô ra đây. Nếu muốn đan dược cửu phẩm thì sau này trở thành Thiên Kiếm Tử rồi là có thôi!"

Nhưng trong lúc đi, Mục Vỹ chợt nghe thấy một cái tên quen thuộc. Hắn dừng chân.

"Bạch Đồ Gian?"

Dù gì lúc đầu cũng ở tại ngọn núi của Bạch Đồ Gian, Chu béo cũng được cô ta quan tâm chú ý nên Mục Vỹ mới dừng chân xem xét tình hình.

Đưa mắt nhìn sang, hắn nhận ra dưới mấy tán cây đại thụ che cả bầu trời là một vài kẻ vây quanh Bạch Đồ Gian với ý đồ cướp lá cờ trong tay cô ta.

Mặc dù đệ tử hạt nhân không thể đặt trên cùng một bàn cân với Thiên Kiếm Tử nhưng nếu giành được cờ thì phần thưởng sẽ là một viên đan dược cửu phẩm.

Đệ tử hạt nhân đã đến cảnh giới Niết Bàn rất cần đan dược cửu phẩm!

"Kim Truyền Ngọc, Thạch Minh Vũ, đừng tưởng nhà họ Kim và nhà họ Thạch là gia tộc có quyền thế trên tiểu thế giới Tam Thiên thì các ngươi có quyền lộng hành. Nơi này là Thiên Kiếm Sơn!"

Bạch Đồ Gian nhìn hai người, lạnh lùng quát.

Hai kẻ này là Thiên Kiếm Tử đồng thời có cảnh giới Chuyển Thể, cô ta không thể sánh bằng.

"Bọn ta muốn lộng hành thì đã sao?"

Kim Truyền Ngọc mặc trường sam màu xanh, bên hông đeo một chiếc ngọc bội. Hắn ta bông đùa: "Muốn làm gì là quyền của bọn ta, vả lại nghe quy tắc mới của tông môn chưa? Có thể... giết người đấy!"

Thạch Minh Vũ đứng bên cạnh cười nắc nẻ: "Không sai, giết cô cũng đâu ai biết. Mà này Bạch Đồ Gian, cô đẹp lắm đấy, có điều do ngày nào cũng mặc nam trang nên mất đi vài phần quyến rũ, nhưng vẫn hấp dẫn lắm!"

Gã ta dán mắt vào ngực Bạch Đồ Gian và nở nụ cười háo sắc.

"Các ngươi làm gì đấy!"

Đúng lúc này, một tiếng quát thình lình vang lên sau lưng cô ta.

"Lâm Giải Ngữ!"

Thấy người vừa đến, nét mặt Bạch Đồ Gian giãn ra, cô ta thở phào nhẹ nhõm.

Tuy Lâm Giải Ngữ thuộc hàng ngũ Thiên Kiếm Tử của Thiên Kiếm Sơn nhưng có quan hệ rất tốt với cô ta.

Có lẽ sự hiện diện của Lâm Giải Ngữ sẽ khiến Thạch Minh Vũ và Kim Truyền Ngọc bỏ cuộc.

"Bạch sư muội đừng sợ, hai kẻ gan to bằng trời này..."

Lâm Giải Ngữ vừa nói vừa đến bên Bạch Đồ Gian.

Nhưng trong lúc nói, gã thình lình lấy ba cây ngân châm ra.

"Phập phập phập!", chúng đâm vào lưng Bạch Đồ Gian.

"Lâm Giải Ngữ, huynh..."

Biến cố này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta.

"Xin lỗi nhé Bạch sư muội. Thật ra ta thích muội bấy lâu nay rồi, nhưng muội lại... chẳng nhận ra!"

Lâm Giải Ngữ chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy lá cờ thu nhỏ ra khỏi tay Bạch Đồ Gian rồi hướng mắt về phía bọn Thạch Minh Vũ: "Cảm ơn đã giúp đỡ, còn lại không cần hai vị nhúng tay nữa!"

Thạch Minh Vũ và Kim Truyền Ngọc cười tươi rói nhận cờ rồi đứng sang một bên.

"Lâm Giải Ngữ, không ngờ ngươi là loại người thế này!"

"Bạch sư muội, nói thật chứ ta chỉ thích nữ nhân như muội. Nhưng từ đầu đến cuối muội không hiểu lòng ta, còn đi thích thằng rác rưởi Chu Tử Kiện kia. Hắn hơn ta ở chỗ nào? Hắn là con của chưởng môn, Lâm Giải Ngữ ta thì là con trai của trưởng tộc nhà họ Lâm, kém ở đâu?"

"Đồ hèn hạ!"

Bạch Đồ Gian mắng Lâm Giải Ngữ.

"Đúng rồi, ta hèn hạ đấy, nhưng rồi cuối cùng muội vẫn rơi vào tay ta đấy thôi!"

Lâm Giải Ngữ cười to rồi đè lên người Bạch Đồ Gian.

"Má ơi, thời đại này vẫn còn chơi cái trò xưa lắc xưa lơ này hả? Trưởng thành lên chút đi huynh đài ơi!"

Ngay lúc gã sắp sửa giở trò đồi bại, một tiếng thở dài thình lình vang lên.
Chương 700: Đã nói là không muốn rồi mà

"Vỹ Mộc?"

Nhìn thấy Mục Vỹ vừa đến mặc bộ trường bào đen che hết toàn thân, mặt cũng bịt một miếng vải đen, Lâm Giải Ngữ ngạc nhiên thốt.

Bây giờ Bạch Đồ Gian đã trúng độc, không thể cử động, gã không sợ cô ta bỏ chạy.

"Sao ngươi không đi cướp cờ?"

"Thì ta đang ở đây cố gắng cướp cờ đây này?"

Mục Vỹ bĩu môi nhìn lá cờ trong tay Thạch Minh Vũ.

"Ha ha... Ngươi chê sống lâu quá hay gì? Thiên Kiếm Tử bọn ta có đến ba người, ngươi tưởng một mình ngươi có thể đấu lại chắc, đồ đi cửa sau!"

Thạch Minh Vũ cười cợt, mặt lộ vẻ khinh miệt.

Ai cũng biết Vỹ Mộc nhờ một câu nói của Xà Tôn mới được trở thành Thiên Kiếm Tử.

Cho dù là đệ tử hạt nhân đã đến cảnh giới Chuyển Thể cũng phải trải qua một cuộc khảo nghiệm nghiêm khắc mới được mang trên mình danh hiệu Thiên Kiếm Tử của Thiên Kiếm Sơn.

Vỹ Mộc dựa vào Xà Tôn để trở thành Thiên Kiếm Tử là chuyện người người trên Thiên Kiếm Sơn đều biết.

"Ta không muốn đụng độ với các ngươi. Các ngươi đều là con cháu nhà họ Lâm, Thạch và Kim, ta đâu dám chống lại!"

"Vậy sao còn chưa chịu cút đi!", Lâm Giải Ngữ bực mình quát.

Mục Vỹ không tức giận, chỉ mỉm cười hỏi lại: "Nhưng đã cướp cờ rồi sao không chịu thả người đi? Tuy theo như quy tắc đúng là có thể giết người nhưng chỉ khi nào cần thiết thôi chứ?"

"Ngươi mà làm mất đi sự trong sạch của cô ấy, cô ấy sẽ hận ngươi cả đời!"

"Mắc mớ gì đến ngươi?"

Lâm Giải Ngữ hừ lạnh: "Nói nãy giờ vẫn chưa xong, có phải ngươi đi theo Xà tôn giả lâu rồi nên bị lây thói ăn chơi luôn không?"

"Nhất định phải tuyệt tình thế sao?", Mục Vỹ cười nhẹ: "Lời khuyên của ta không thể làm ngươi quay đầu à?"

"Ngươi là cái thá gì, cút sang một bên, cẩn thận đầu của mình đi! Nếu ngươi dám nói những gì hôm nay thấy nửa lời, ta sẽ giết ngươi!"

"Thôi đừng tranh cãi với hắn nữa, giết luôn cho rồi. Lâm Giải Ngữ, nhanh lên, còn phải tìm cờ nữa! Nhớ chơi nữ nhân này xong cho bọn ta vui vẻ một lát như đã hứa đấy!"

Kim Truyền Ngọc sốt ruột nói: “Ngày nào cũng phải tuân theo quy định này nọ của tông môn, may lần này được xõa hết, phải sướng một lần nhớ đời mới được!”

"Thèm quá đi mất! Tất cả nữ nhân trong tông môn bị Xà Tôn chơi hết rồi, Bạch Đồ Gian này chắc chắn vẫn là xử nữ!"

Hai kẻ nhìn Bạch Đồ Gian trong trạng thái yếu ớt với vẻ kệch cỡm.

"Ta không thuyết phục được thật sao? Chỉ còn cách đánh thôi hả?"

Mục Vỹ lại lên tiếng.

"Thằng điên này, nói nhiều quá, cút sang một bên!"

Giờ phút này, Thạch Minh Vũ không nhịn nổi nữa. Gã ta tung một cú đấm về phía Mục Vỹ.

Nhưng Thạch Minh Vũ chưa kịp đấm ra thì người đã cứng đờ.

Một thanh trường kiếm óng ánh hiện ra giữa gã ta và Mục Vỹ.

Kiếm Phá Hư!

"Ta đã nói rồi, thảo luận trong hòa bình phải tốt hơn không? Sao cứ phải đánh đánh giết giết chứ. Mặc dù quy tắc cuộc đua là có thể giết người nhưng ta không muốn giết các ngươi đâu, thật đấy!"

"Ta... ta ta ta sai rồi!"

"Bọn ta... đi ngay đây!"

Không ngờ Mục Vỹ làm thịt Thạch Minh Vũ một cách đơn giản và dễ dàng như vậy, Lâm Giải Ngữ và Kim Truyền Ngọc hoảng hốt.

"Không được, đã thống nhất là giải quyết bằng thực lực rồi mà. Hắn chết rồi mà hai ngươi không chịu đi cùng bầu bạn, ta nhìn mà xấu hổ thay!", Mục Vỹ vừa quơ quơ kiếm Phá Hư vừa cười nói.

"Mục Vỹ, ngươi đừng có được nước làm tới!"

Kim Truyền Ngọc lớn tiếng: "Ca ca ta là Kim Chính Vũ, ngươi dám giết ta?"

Lâm Giải Ngữ cũng đã lấy lại tinh thần, nói: "Ca ca ta là Lâm Thiếu Kiệt, chắc ngươi cũng biết huynh ấy chứ? Đừng có xằng bậy!"

Phập phập...

Chưa đợi hai người nói hết câu thì âm thanh kiếm chém trúng da thịt vang lên. Trong chốc lát, một đường máu đều như nhau hiện ra giữa cổ bọn họ. Một giọt máu chảy xuống.

"Ngươi... giết bọn chúng thật sao!"

Hành động vung kiếm giết người một cách ngang nhiên của Mục Vỹ làm Bạch Đồ Gian hoảng hồn.

"Chứ làm sao đây?"

Mục Vỹ ngán ngẩm hỏi lại: "Ta đã nói hết nước hết cái, yêu cầu dừng tay rồi mà bọn chúng có chịu đâu. Không giết thì còn cách gì nữa?"

"Uống viên đan dược này vào đi, ta không muốn thấy cảnh cô bổ nhào vào ta như một con mèo cái tới kỳ động dục đâu!"

Nghe vậy, Bạch Đồ Gian đỏ mặt nhận đan dược uống vào.

"Hai tên đó không nói dối, Kim Chính Vũ và Lâm Thiếu Kiệt là ca ca của bọn chúng thật đấy".

"Vậy hả!"

Vậy hả?

Hết rồi?

Thấy Mục Vỹ vẫn điềm nhiên như không, Bạch Đồ Gian ngạc nhiên quá đỗi.

Sột soạt...

Đúng lúc này, một tiếng kêu xé gió vang lên.

Một bóng người thình lình lại gần.

"Chu sư huynh!"

Bạch Đồ Gian nhìn thấy người nọ thì mỉm cười, chỉ là do sức lực chưa phục hồi trở lại nên ở cô ta có gì đó yếu ớt, thật khác với dáng vẻ mạnh mẽ thường ngày.

"Bạch sư muội!"

"Tử Kiện à, ngươi đến đúng lúc lắm. Bạch Đồ Gian bị thương rồi, ngươi trông nom cô ấy đi, ta có việc phải đi trước!"

"Ngươi..."

Soạt soạt soạt...

Giữa lúc đó, mấy tiếng gió vùn vụt truyền đến.

Mười mấy bóng người bay tới. Trong số những người này có kẻ mặc trường sam màu trắng đặc trưng cho đệ tử hạt nhân, có người mặc trường sam màu đen - trang phục dành riêng cho Thiên Kiếm Tử.

Hai kẻ đi đầu thì nhìn ba người với vẻ mặt trịch thượng.

"Giải Ngữ!"

"Truyền Ngọc!"

Hai người kia đáp xuống, vừa nhìn thấy thi thể mềm oặt trên nền đất thì bàng hoàng.

Đó là Kim Chính Vũ và Lâm Thiếu Kiệt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom