-
Chương 46-50
Chương 46: Biến mất rồi
“Chờ đã, trên người mấy tên này có linh thạch, võ kỹ, bảo bối gì đó, đừng quên lấy về!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Diệu Tiên Ngữ không nhịn được trợn trắng mắt.
Giờ phút này hắn vẫn còn nhớ tới mấy thứ đó, đúng là tham tài như mạng!
“Phải rồi, Bát Hoang Ngâm của Đông Phương Ngọc, võ kỹ này quá thần bí mạnh mẽ, nhất định phải lấy về!”, Mục Vỹ lại căn dặn.
“Biết rồi, đúng là tham tiền!”
...
Dưới chân một ngọn núi của dãy Bắc Sơn có một hang động cao hơn hai mét, cửa hang có nhiều tảng đá chất đống.
Lúc này trong động có hai người đang xếp bằng.
Chính là Mục Vỹ và Diệu Tiên Ngữ.
Toàn thân Mục Vỹ có khói đen lượn lờ, tràn ngập hơi thở chết chóc. Dù là Diệu Tiên Ngữ ngồi cách hắn ba mét vẫn có thể cảm nhận được.
Mà trong cơ thể Mục Vỹ, khói đen quấn quanh từng đường kinh mạch, len lỏi trong từng mạch máu.
Khói đen không ngừng thẩm thấu vào người hắn. Mục Vỹ dễ dàng cảm giác được trong làn khói đen này có sức mạnh cắn nuốt mãnh liệt, đang cắn xé cơ thể mình.
“Chết tiệt!”
Mục Vỹ đang dùng hết mọi cách những vẫn không thể giải quyết được làn khói đen này.
“Tiếc là cảnh giới hiện giờ của mình quá thấp. Nếu có thể vào được cảnh giới Linh Khiếu, mở ra mười khiếu huyệt, có chân nguyên tẩm bổ thì đám tử khí này chẳng là cái thá gì!”
Trong lúc tuyệt vọng, hắn bỗng cảm thấy toàn thân trên dưới của mình đều bị khói đen tràn vào.
Nhưng duy nhất phần đầu vẫn còn bình thường. Khói đen chỉ dâng lên đến cổ, không thể tiến thêm một bước nào nữa.
“Trong đầu…”
Mục Vỹ đột nhiên nhớ ra trong đầu của hắn chỉ có Tru Tiên Đồ.
“Chẳng lẽ là vì Tru Tiên Đồ?”
Mục Vỹ giật mình kinh hãi, lập tức dùng hết sức khống chế chân nguyên trong người quấn theo một tia khói đen chạy lên đầu.
Chỉ trong chớp mắt, Mục Vỹ liền cảm thấy khói đen tỏ ra bài xích như thể trong đầu hắn có thứ khiến nó sợ hãi.
“Sợ? Ngươi càng sợ ta càng phải kéo ngươi vào!”
Mục Vỹ cắn chặt răng, mặc kệ khói đen phản kháng, chân nguyên vẫn tuôn ra mạnh mẽ đẩy nó lên đầu hắn.
Đoàng…
Cuối cùng tia khói đen kia không phản kháng lại được, bị kéo vào trong đầu Mục Vỹ.
Ngay khi nó vừa tiến vào, một góc Tru Tiên Đồ trong đầu hắn ầm ầm mở ra.
Lực hút bàng bạc khuấy động trong đầu khiến hắn như sắp hôn mê.
Giờ phút này trong đầu hắn như có từng lưỡi dao đảo lộn muốn đập vỡ đầu hắn ra.
“Hừ! Mặc kệ kiếp trước ngươi lợi hại thế nào nhưng hiện giờ ngươi và ta đã hòa vào làm một, ta chính là chủ nhân của ngươi. Đừng quá đắc ý, sẽ có ngày ta xé mở bức tranh nát nhà ngươi ra!”
Mục Vỹ nhịn đau, không ngừng mắng chửi.
Ầm…
Hắn vừa mắng xong, một luồng sức mạnh khổng lồ từ góc đã mở của Tru Tiên Đồ lan ra khắp người hắn.
Luồng sức mạnh ấy tràn đầy sức sống, chữa lành toàn bộ vết thương trên người Mục Vỹ.
Dần dà, khí kình trong cơ thể hắn không ngừng tăng vọt.
Dùng khí nuôi mạch!
Sắp đột phá cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác rồi!
Mục Vỹ mừng rỡ, bắt đầu cẩn thận cảm ngộ.
Mặc dù khí kình không mạnh bằng chân nguyên nhưng lại mềm dẻo linh hoạt, đem đến cảm giác mềm mại với kinh mạch đã được tôi luyện.
Vậy nên cảnh giới Ngưng Mạch, dùng khí nuôi mạch là cách nuôi dưỡng kinh mạch của võ giả tốt nhất.
Mục Vỹ hiểu con đường tu luyện của võ giả sẽ gặp phải vô vàn hiểm nguy. Nhất định phải xây dựng cơ sở vững chắc trong quá trình tu luyện mười tầng của thân xác để thân xác trở nên hoàn mỹ.
Dù có ký ức và kinh nghiệm của kiếp trước nhưng Mục Vỹ vẫn không dám khinh thường, kiên trì làm từng bước theo khuôn phép!
Một lúc lâu sau, Mục Vỹ thở hắt ra, hài lòng cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể.
Quả nhiên, cảnh giới Ngưng Mạch mạnh hơn cảnh giới Ngưng Khí rất nhiều.
Dùng khí nuôi mạch, khiến tĩnh mạch cũng tràn đầy sức mạnh khí kình, tính dẻo dai và sức mạnh cũng tăng lên rất nhiều.
Chắc chắn cảnh giới Ngưng Khí không thể sánh bằng bước tiến này.
“Khói đen… biến mất rồi!”
Đến khi tỉnh táo lại, Mục Vỹ bất ngờ phát hiện khói đen trong người đã biến mất gần hết.
“Không đúng, không phải biến mất!”
Hắn đột nhiên cảm giác được trong bụng mình có một làn khói đen dày đặc được nén lại chỉ bằng ngón cái.
Nhìn qua trông nó như một viên thuốc màu đen.
“Cái này..”
Mục Vỹ kinh ngạc phát hiện lúc này khói đen được nén lại thành viên thuốc kia vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, co quắp trong bụng hắn như một con mèo, nằm yên không nhúc nhích.
Mục Vỹ thử tác động vào lại càng cạn lời.
Viên thuốc màu đen này lại chịu sự khống chế của hắn.
“Khói đen này do Đông Phương Ngọc lấy thân làm ấn, mượn sức mạnh thiên địa hóa thành, có sức phá hoại cực lớn. Mình cứ giấu trong người, đến lúc quan trọng lấy ra bất ngờ tấn công đối thủ, còn lợi hại hơn cả ám khí!”
Sau khi quyết định, Mục Vỹ cảm nhận Tru Tiên Đồ, quả nhiên một góc bị mở ra của nó đang từ từ đóng lại.
“Sau này sẽ có thời gian tìm hiểu bí mật của ngươi!”
Hiện giờ cảnh giới quá thấp, Mục Vỹ cũng không lo Tru Tiên Đồ bỏ chạy.
Thời gian càng dài, Mục Vỹ có thể cảm giác được mối liên kết giữa hắn với Tru Tiên Đồ ngày càng chặt chẽ. Đợi thêm một thời gian nữa chỉ sợ khó mà tách ra được.
“Lần này thu hoạch khá lớn, nhưng khiến mình kinh ngạc nhất lại là Bát Hoang Ngâm!”, suy tính xong xuôi, Mục Vỹ mới mở mắt ra.
Chương 47: Tu luyện trong hang động
Diệu Tiên Ngữ đang cực kỳ lo lắng.
Lúc thì Mục Vỹ tỏ ra dữ tợn, lúc lại tỏ ra dễ chịu, sau đó lại như đang suy tư gì đó. Cô ta thực sự không biết rốt cuộc là thế nào.
Trông thấy Mục Vỹ đang nhắm nghiền hai mắt, mái tóc dài được buộc ở sau đầu, trước trán có vài sợi tóc mai rũ xuống che đi hai bên má.
Diệu Tiên Ngữ đột nhiên cảm thấy, thoạt nhìn trông hắn cũng khá đẹp trai!
“Tại sao trước kia chưa từng phát hiện ra?”
“Phát hiện cái gì?”
Diệu Tiên Ngữ vừa nói xong, Mục Vỹ đã mở mắt cười hỏi: “Có phải phát hiện thầy ngày càng đẹp trai, dần dần thích thầy rồi không?”
“Hừ, trò không thèm thích thầy đâu!”, Diệu Tiên Ngữ không ngờ hắn tỉnh lại bất ngờ như vậy, lập tức đỏ bừng mặt.
“Hả? Thế là thừa nhận thầy ngày càng đẹp trai rồi à?”
“Không phải!”
Diệu Tiên Ngữ bị đoán trúng tim đen luống cuống tay chân, lôi ra một cuốn sách màu vàng, khẽ hừ một tiếng: “Này, tên quỷ tham tiền, Bát Hoang Ngâm của thầy đây!”
“Bát Hoang Ngâm!”
Nghe thấy ba chữ này, Mục Vỹ lập tức tỉnh táo lại.
Nhưng khi nhìn vào võ kỹ, sắc mặt hắn lại trở nên quái dị.
Trông cuốn sách màu vàng kia rõ ràng đã cũ, nhưng ba chữ trên đó không phải chữ của Thiên Vận Đại Lục hiện giờ.
Chữ thứ hai và chữ thứ ba cách nhau một khoảng rất lớn, hình như ở giữa còn hai chữ nữa nhưng không thấy rõ cho lắm.
Kiếp trước Mục Vỹ đã từng chinh chiến ở một đại thế giới, từng nhìn thấy loại chữ này, thì thầm nói “Bát Hoang Sinh Tử Ấn!”
Sau khi mở ra, Mục Vỹ lập tức chìm đắm trong võ kỹ.
Tuy loại chữ này không khác biệt nhiều với chữ của Thiên Vận Đại Lục nhưng Đông Phương Ngọc có thể mượn võ kỹ này lĩnh ngộ cảnh giới trong đó, đúng là có thể tự xưng thiên tài.
Khi học một võ kỹ, chỉ cần sai một chữ sẽ gây ra sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Không thể không nói, Đông Phương Ngọc có thể luyện võ kỹ không dễ hiểu này thành như vậy đúng là hắn ta cực kỳ liều mạng.
“Bát Hoang Sinh Tử Ấn chia làm bốn ấn. Một khi luyện thành, Bát Hoang sinh tử, sinh tử thiên địa!”
Mục Vỹ nghiêm túc đọc thử, dần dần bị hấp dẫn vào đó, hoàn toàn quên mất Diệu Tiên Ngữ bên cạnh.
“Ấn thứ nhất, Toái Ấn, phá hủy kinh mạnh của võ giả, triệt đường sống của võ giả. Uy lực cực lớn, hủy diệt kinh mạch, có thể chiến đấu vượt cấp!”
“Ấn thứ hai, Di Thiên Ấn, che trời lấp đất, nâng cao thực lực võ giả, hủy diệt sự sống!”
“Ấn thứ ba, Sinh Tử Hoang Ấn, diệt tuyệt sinh tử, thiên hạ Bát Hoang!”
“Ấn thứ tư, Bát Hoang thiên ấn, ấn Bát Hoang, diệt thiên địa!”
“Bát Hoang Sinh Tử Ấn quả thực rất mạnh!”
Mục Vỹ cẩn thận đọc lại một lần mới phát hiện ra điểm mạnh của võ kỹ này.
Hoàng Giai cao cấp?
Mục Vỹ có thể cảm giác được, võ giả từ tầng thứ mười của thân xác trở xuống không thể chống đỡ nổi võ kỹ này, trừ phi đột phá tới mười tầng của linh khiếu, mở ra mười huyệt khiếu lớn của cơ thể, chứa đựng chân nguyên dồi dào mới có thể ngăn cản.
“Không phí công ta trả giá đắt để đoạt được ngươi!”
Đánh giết bốn người mặc áo bào đen, Cận Đông và Đông Phương Ngọc cũng thu hoạch được mấy nghìn linh thạch, mấy quyển võ kỹ và không ít vũ khí.
Chỉ là đối với Mục Vỹ, cộng lại tất cả những thứ này còn không bằng giá trị của Bát Hoang Sinh Tử Ấn.
“Bây giờ phải thử ấn đầu tiên xem sao, Toái Ấn!”
Nói xong, Mục Vỹ lại nhắm hai mắt lại, không thèm để ý tới Diệu Tiên Ngữ.
Mà giờ phút này, khóe môi của cô ta cũng nhếch lên cao.
Bên cạnh có một mỹ nữ xinh đẹp lại không thèm để ý, nhưng với một cuốn sách cũ rách nát thì lúc kinh ngạc lúc bật cười.
“Đồ ngốc!”
Diệu Tiên Ngữ không thèm để ý tới Mục Vỹ nữa, bắt đầu nghịch đống linh thạch và vũ khí cướp được từ đám người Cận Đông, Đông Phương Ngọc.
“Toái Ấn, đánh nát kinh mạch của võ giả, triệt đường sống của võ giả. Ấn này mạnh ở chỗ ngưng tụ chân nguyên trong cơ thể, khiến mỗi một luồng chân nguyên trong người đều có thể dừng lại vững vàng!”
Mục Vỹ suy tư, bàn tay chậm rãi nâng lên.
Hiện giờ tư chất của hắn đã không còn như trước, đủ để được coi là thiên tài. Khả năng lĩnh ngộ và thực hành đều không tầm thường.
“Toái Ấn, mở!”
Hắn quát khí một tiếng, giữa hai tay chậm rãi hình thành nên một ấn ký xoay tròn.
Ấn ký kia màu đen, như một vòng xoáy không ngừng khuấy đảo.
Khi ấn ký màu đen kia được hình thành, Diệu Tiên Ngữ lại cảm thấy một luồng khí tức lặng lẽ ập vào mặt.
“Thật mạnh!”
Không phải cô ta chưa từng thấy Đông Phương Ngọc đánh ra Bát Hoang Sinh Tử Ấn. Thế nhưng so với Toái Ấn của Mạc Vỹ hiện giờ, Toái Ấn của hắn ta không chỉ có sai lầm rất lớn, khí tức cũng yếu hơn cả chục lần.
Mục Vỹ mới chỉ tiếp xúc với võ kỹ này vẻn vẹn chưa tới nửa ngày mà thôi!
“Phù…”
Mấy phút sau, ấn ký màu đen trong tay Mục Vỹ dần tan biến, khí tức hủy diệt trên người hắn cũng tản ra.
“Toái Ấn, đánh nát kinh mạch của võ giả, triệt đường sống của võ giả, quả nhiên rất mạnh!”, một lúc lâu sau hai mắt Mục Vỹ vẫn sáng rực.
“Thầy Mục…”
Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói u oán, Mục Vỹ mới chợt nhớ ra trong hang động này không chỉ có mình hắn.
Chương 48: Ngươi chưa chết sao
“Thầy tu luyện hơn nửa ngày trời, có biết trò ở đây đợi thầy cả nửa ngày rồi không?”, Diệu Tiên Ngữ oán giận nói.
“Suỵt…”
Nhưng cô ta còn chưa nói xong, Mục Vỹ đã giơ tay ra hiệu im lặng.
“Làm gì thế?”
“Có người ở bên ngoài!”
Mục Vỹ đứng dậy đi tới cửa hang động, nhìn xuyên qua khe hở giữa các khối đá.
“Làm gì có người nào, thầy Mục…”
Diệu Tiên Ngữ mới nói tới đây liền sững sờ.
Lúc này, ngoài hoang động có hơn mười người đang đứng, phần lớn đều đạt tầng thứ tư, tầng thứ năm của thân xác. Hai người có dáng vẻ gần giống nhau lại là võ giả cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác.
“Mục Lang, gã Mục Vỹ kia không chỉ bắt ông nội ta quỳ xuống mà còn khiến ông nội ngươi mất hết mặt mũi trong gia tộc, lại còn đòi làm ông nội ngươi ngay trước mặt mọi người!”
Một chàng trai trẻ sau lưng hai người kia bỗng lên tiếng.
Mục Nguyên!
Mục Vỹ không hề lạ lẫm với người này, chính là Mục Nguyên bị hắn bẻ gãy ba ngón tay.
“Lần này, ông cả và ông nội ta cùng mời Liễu Sơn Thất Sát tới. Mặc dù bây giờ Liễu Sơn Thất Sát chỉ còn lại bốn người nhưng có bốn người họ phối hợp, đừng nói Mục Vỹ chỉ mới tới cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm của thân xác, dù là cảnh giới Ngưng Mạch hắn cũng sẽ không thoát nổi!”
Mục Nguyên đắc ý nói: “Hơn nữa, lần này còn có cả Đông Phương Ngọc, Mục Vỹ sống được mới lạ!”
Từ khi bị Mục Vỹ bẻ gãy ba ngón tay, Mục Nguyên hận hắn tới tận xương tủy, không lúc nào không nghĩ cách lấy mạng hắn.
May mà lần này có nhiều cao thủ ra tay, Mục Vỹ không chết cũng phải chết!
Gã vô cùng đắc ý vì ông nội có thể mời Đông Phương Ngọc tới giết Mục Vỹ. Địa vị của nhà họ Mục ở thành Bắc Vân không thể bị lung lay, địa vị của ông nội gã Mục Phong Thanh lại càng không thể bị giẫm đạp.
“Nói xong chưa? Đồ vô dụng!”
Nhưng Mục Nguyên vừa dứt lời, gã cao hơn trong hai người đứng trước không nhịn được cười nhạo nói: “Ta không thể không nói ngươi được. Mục Vỹ phế vật nhưng tốt xấu gì bây giờ cũng là võ giả cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm của thân xác. Còn ngươi thì sao? Vẫn bị mắc kẹt ở cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư của thân xác. Vậy chẳng phải ngươi còn chẳng bằng phế vật hay sao?”
“Ngươi…”
“Được rồi Mục Khoảnh, đều là huynh đệ một nhà!”, chàng trai trẻ còn lại có dáng người cao ráo lên tiếng ngăn cản.
“Đệ không có loại huynh đệ phế vật ngồi ở lớp trung cấp hai năm như vậy!”, Mục Khoảnh cười lạnh khinh bỉ: “Hậu duệ của nhị trưởng lão đúng là đời sau không bằng đời trước!”
“Ngươi…”
Nghe thấy Mục Khoảnh nói vậy, Mục Nguyên giận run người, nhưng không thể nói lời phản bác.
Mục Lang và Mục Khoảnh là hai huynh đệ, hậu duệ của đại trưởng lão.
Hai người họ là thiên tài hàng thật giá thật.
Mục Lang mười bảy tuổi đã là võ giả cảnh giới Ngưng Mạch đỉnh phong - tầng thứ sáu của thân xác, sắp đột phá cảnh giới Ngưng Nguyên. Học viện Bắc Vân có quy định chỉ cần đạt cảnh giới Ngưng Nguyên là có thể vào học lớp cao cấp, được học thầy giáo tốt hơn và võ kỹ mạnh hơn.
Mục Khoảnh sắp tròn mười bảy tuổi, cũng là cảnh giới Ngưng Mạch. Tuy yếu hơn đại ca nhưng cũng có thiên phú hơn người.
Hai huynh đệ bọn họ nổi danh khắp lớp trung cấp của học viện Bắc Vân, cũng là niềm kiêu hãnh của nhà họ Mục.
“Đừng ồn ào nữa!”
Thấy mùi thuốc súng giữa hai người ngày càng nồng nặc, Mục Lang cau mày nói: “Lần này có Liễu Sơn Tứ Sát, Cận Đông và cả Đông Phương Ngọc ra tay, chắc chắn Mục Vỹ phải chết. Bây giờ quan trọng nhất là phải tìm được Mục Vỹ và đám người Đông Phương Ngọc!”
“Mục Vỹ im ắng suốt mười năm đột nhiên quật khởi, nhất định trong người có bảo bối tốt gì đó, không thể để đám người Đông Phương Ngọc chiếm trước!”
“Đúng đấy, đúng đấy!”, Mục Nguyên phụ họa.
Thấy bộ dạng nịnh nọt của Mục Nguyên, Mục Khoảnh khinh thường nói: “Hừ, còn nói không phải ngươi vô dụng. Cũng không biết ông nội ngươi nghĩ gì, để ta giết Mục Vỹ là đủ rồi, sao còn phải mời Liễu Sơn Tứ Sát gì đó…”
“Ha ha…”
Trong lúc đám người đang thảo luận hăng say, đột nhiên có một tiếng cười chói tai vang lên.
Tiếng cười đó cách họ rất gần, ngay bên cạnh họ.
“Ai?”
Đám người Mục Nguyên lập tức nâng cao cảnh giác.
“Phế vật mấy người vừa nhắc tới đó!”
Một tiếng nổ vang truyền tới. Hang động sau lưng bọn họ ầm ầm nổ tung, hai bóng người chậm rãi đi ra.
Chính là Mục Vỹ và Diệu Tiên Ngữ.
Mục Vỹ cạn lời nhìn Diệu Tiên Ngữ đang cười khanh khách bên cạnh, cô nhóc này không chịu yên tĩnh chút nào.
“Mục Vỹ!”
“Sao lại là ngươi?”
“Ngươi chưa chết sao?”
Trông thấy Mục Vỹ xuất hiện, ba người rất kinh ngạc.
“Không phải ngươi đã chết rồi sao?”, Mục Nguyên khó tin hỏi, trợn trừng hai mắt nhìn chằm chằm Mục Vỹ
Mục Khoảnh thầm mắng Mục Nguyên ngu ngốc.
Giờ phút này Mục Vỹ vẫn đứng sừng sững ở đây, chỉ có thể chứng tỏ hoặc là hắn phát hiện mình bị truy sát, trốn ở chỗ này.
Nhưng hắn lại đi ra vào lúc này, đủ để chứng minh không phải hắn đang trốn tránh.
Vậy thì chỉ có thể là, đám người Đông Phương Ngọc ám sát thất bại rồi.
Sao có thể thất bại được?
Mục Lang cũng đang nghĩ như vậy, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Chương 49: Chưa chịu từ bỏ sao
“Ngươi còn chưa chết sao ta nỡ chết trước?”
Mục Vỹ cười lạnh nhìn Mục Nguyên.
Gã năm lần bảy lượt muốn giết hắn, thực sự rất phiền phức!
“Ha ha…”
Đột nhiên Mục Nguyên cười phá lên: “Không chết đúng lúc lắm! Đỡ cho bảo bối trên người ngươi bị Đông Phương Ngọc cướp được. Ba mươi hai người này là tử sĩ ông nội ta và đại trưởng lão âm thầm bồi dưỡng, không phải của gia tộc. Bọn họ chỉ nghe lời ông nội ta và đại trưởng lão. Hôm nay ngươi chết chắc rồi!”
Thấy Mục Nguyên điên cuồng, Mục Lang và Mục Khoảnh không hề động đậy.
Bọn họ muốn xem thử rốt cuộc Mục Vỹ có thủ đoạn gì!
“Xin lỗi thầy Mục!”, Diệu Tiên Ngữ đứng cạnh nhìn Mục Vỹ, chân thành nói: “Trò không nhịn được phải bật cười!”
“Không nhịn được cái gì?”
“Không nhịn được đám người này ngông cuồng tự kiêu! Ha ha…”
Diệu Tiên Ngữ cười khanh khách, ánh mắt giảo hoạt.
Cô ta đã ở cùng Mục Vỹ cả ngày, nhìn ra hắn rất mạnh.
Nó đến từ sự bình tĩnh của hắn.
Dù là đối mặt với Liễu Sơn Tứ Sát hay Cận Đông, thậm chí là Đông Phương Ngọc cao hơn hắn hai cảnh giới, hắn vẫn bình thản chắc thắng.
Lúc này nghe thấy đám người Mục Nguyên đắc ý, cô ta rất buồn cười.
Cười đám người Mục Nguyên, Mục Lang đều ngu dốt!
Nếu là nửa tháng trước, cô ta vẫn sẽ công nhận Mục Lang và Mục Khoảnh là thiên tài.
Nhưng so với Mục Vỹ hiện giờ, Diệu Tiên Ngữ cảm thấy hai người này quá tầm thường.
“Diệu Tiên Ngữ, đừng tưởng ông nội cô là Diệu Thanh thì cô có thể không kiêng nể gì. Giết cô trong núi rừng hẻo lánh này, không ai biết được đâu!”
Sắc mặt Mục Nguyên khó coi, không nhịn được lớn tiếng quát.
“Xem ra ba ngón tay chưa đủ để cho ngươi một bài học!”
Thấy Mục Nguyên vẫn kiêu căng như cũ, Mục Vỹ lắc đầu.
“Ta khuyên ngươi biết điều đi!”, đúng lúc này Mục Khoảnh đột nhiên lên tiếng: “Chưa tính tới mười mấy cao thủ do ông nội ta bồi dưỡng, chỉ mình hai huynh đệ bọn ta cũng đủ giết ngươi dễ như trở bàn tay. Mau giao bảo bối của ngươi ra đây!”
“Ây da, hai thiên tài nổi danh của nhà họ Mục lại làm trò giết người cướp đồ vậy sao?”
Diệu Tiên Ngữ bĩu môi cười lạnh.
“Mục Vỹ!”
Mục Lang vẫn không nói gì bỗng cất tiếng: “Ngươi có thể nhanh chóng quật khởi chắc chắn là vận mệnh của riêng ngươi. Ta tự thấy tố chất bản thân không kém, không ham bảo vật của người. Nhưng ngươi sỉ nhục ông nội ta trước mặt mọi người, ngươi nhất định phải xin lỗi ông ấy!”
Xin lỗi?
Nghe thấy Mục Lang giả vờ nói đạo lý, Mục Vỹ nhếch miệng cười.
“Nói xin lỗi cái gì, chẳng phải vẫn là thèm muốn bảo vật của thầy Mục sao?”, Diệu Tiên Ngữ khinh thường nói: “Đừng có giả bộ chính nghĩa ở đây nữa!”
“Vậy thì… ta không còn gì để nói!”
Ánh mắt Mục Lang trở nên lạnh lẽo. Ngay sau đó tiếng xé gió vang lên, năm bóng người bỗng bay thẳng tới chỗ Mục Vỹ và Diệu Tiên Ngữ.
“Hừ!”
Cuối cùng Mục Lang không giấu được đuôi cáo, Diệu Tiên Ngữ hừ lạnh một tiếng định ra tay.
Nhưng cô ta còn chưa kịp ra đòn, năm tiếng kêu thảm thiết đã vang lên.
Bịch bịch bịch…
Thậm chí cô ta còn chưa kịp nhìn rõ đã thấy năm người kia chật vật chạy vọt về, miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Sau khi đột phá cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác, kinh mạch trong người Mục Vỹ trở nên cực kỳ bền bỉ.
Sức mạnh thân xác của hắn đã đạt tới 30 tấn. Dưới cú đấm của hắn, dù là một con voi Ma - mút cũng phải ngã lăn ra đất chết thảm.
“Ngươi… ngươi không phải tầng thứ năm, ngươi đã đột phá cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác!”
Trông thấy cú đấm của Mục Vỹ, Mục Khoảnh khó tin nói.
“Phải thì đã sao?”
“Khó trách, khó trách Liễu Sơn Tứ Sát và Cận Đông mất tích, là ngươi…”
“Không sai, ta đã giết bọn họ!”
Mục Vỹ thản nhiên nói: “Bây giờ đã biết thực lực của ta, các ngươi còn muốn lấy mạng ta nữa không?”
“Chuyện này…”
Lúc này, Mục Khoảnh đã bắt đầu do dự.
Dạo gần đây thực lực của Mục Vỹ tăng mạnh bất thường, thực sự quá quỷ dị. Y tự thấy bản thân chưa chắc đã chống đỡ nổi cú đấm vừa rồi của Mục Vỹ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Đại ca…”
“Giết!”
Mục Lang lạnh giọng đáp.
Tuy lúc này Mục Vỹ cũng đã đột phá cảnh giới Ngưng Mạch nhưng dù sao cũng chỉ vừa mới bước vào.
Còn y đã bước một chân tới cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác. Trong người y đã sinh ra một tia chân nguyên, Mục Vỹ không đủ uy hiếp.
“Vẫn chưa chịu từ bỏ sao?”
Nhìn thấy tư thế của đối phương, Mục Vỹ thầm cười khổ.
Dù sao Mục Lang và Mục Khoảnh cũng là thiên tài của nhà họ Mục. Nếu thật sự giết bọn họ, sợ là nghĩa phụ cũng rất khó giải quyết.
Chỉ là hiện giờ… bọn họ muốn giết hắn, sao hắn có thể giống như thịt cá mặc người chém giết?
“Mục Vỹ!”
Mục Lang bước lên một bước, cất giọng nói: “Mười năm ngươi ở chi phụ vẫn luôn bị gọi là phế vật. Có vẻ bây giờ ngươi đang quật khởi. Có lẽ ngươi cho rằng bản thân cũng có thể được gọi là thiên tài như bọn ta!”
“Ta nói cho ngươi biết, phế vật vẫn mãi là…”
Bịch…
Mục Lang đang nói chuyện, đột nhiên vang lên tiếng động trầm đục.
Mục Vỹ vốn đang đứng cách xa mười mét thoắt cái xuất hiện trước mặt Mục Lang, tung ra một cú đấm.
Chương 50: Phế bỏ kinh mạch của ngươi
Cú đấm này trông có vẻ đơn giản nhưng Mục Lang có cảnh giới Ngưng Mạch không hề cảnh giác, bị đánh chảy máu mũi.
“Ngươi dám đánh lén…”
“Ta đánh lén hả? Không phải ta vừa ngang nhiên đấm ngươi sao?”
“Ngươi…”
“Mục Khoảnh!”
Thấy Mục Khoảnh mặt đỏ bừng bừng định xông lên đánh nhau, Mục Lang thấp giọng quát, cầm máu ở mũi nói: “Mục Vỹ, phế vật vẫn mãi là phế vật. Hôm nay ta nhất định phải phế bỏ kinh mạch của ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết!”
“Phế bỏ kinh mạch của ta?”
Mục Vỹ điềm nhiên nói: “Vậy hôm nay ta sẽ phế bỏ kinh mạch của hai huynh đệ các ngươi ngay tại đây!”
Dứt lời, hắn giơ hai tay hình thành Toái Ấn màu đen ngưng tụ từ chân nguyên.
Mục Vỹ xông thẳng tới.
“Ngăn hắn lại!”
Thấy Mục Vỹ tới gần, sắc mặt Mục Khoảnh trở nên lạnh lẽo.
Mười mấy bóng người che chắn trước hai người bọn họ, muốn cản Mục Vỹ lại.
Một cảnh tượng quái dị hiện ra. Mục Vỹ cứ như hồn ma đi len lỏi giữa mười mấy người kia.
Thoáng chốc, Mục Vỹ đã xuất hiện trước mặt Mục Lang và Mục Khoảnh.
“Cho các người nếm thử cảm giác bị phế bỏ kinh mạch!”
Nói xong, hắn giơ hai tay ra.
Giờ phút này, mặt mũi Mục Lang và Mục Khoảnh đều tái nhợt, không thể ngăn cản công kích của Mục Vỹ.
Cảnh tượng này quá kỳ quái.
Mục Nguyên tận mắt nhìn thấy Mục Lang và Mục Khoảnh cứ như hai thằng ngu đứng im tại chỗ mặc cho Mục Vỹ đánh vào ngực mình.
Bịch bịch…
Hai tiếng va chạm đồng thời vang lên. Hai người không khỏi đồng thời rên rỉ, sắc mặt thoắt cái trắng bệch.
Ngay sau đó, một cơn đau mãnh liệt từ lồng ngực bọn họ dần khuếch tán ra toàn thân.
Cảm giác đau đớn này như muốn lấy mạng họ, như một đàn mối đang không ngừng cắn nuốt máu tươi và tinh khí trong người bọn họ.
Đến tận lúc này, bọn họ mới biết.
Mục Vỹ trước mắt thật sự đã thay da đổi thịt.
Hoàn toàn khác biệt với Mục Vỹ của mười năm trước.
Khủng bố!
“Mục Vỹ, ngươi…”
Mặt Mục Lang xám xịt, thân thể co ro nhưng lại không nói nên lời.
Mục Khoảnh ở bên cạnh đã ngất xỉu từ lâu, nằm im không nhúc nhích.
Tại sao?
Mục Lang không thể hiểu nổi, vừa rồi y đã chuẩn bị sẵn sàng để chặn đòn tấn công của Mục Vỹ. Thế nhưng sự phòng bị của y lại bị Mục Vỹ đánh tan chỉ trong một nốt nhạc.
Từ bao giờ Mục Vỹ đã trở nên đáng sợ như vậy?
“Ta trả lại nguyên vẹn hai chữ phế vật này cho hai ngươi!”
Hai huynh đệ tê liệt ngã lăn ra đất. Mười mấy tên võ giả kia trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ vì thực lực lực Mục Vỹ, không dám xông lên.
“Phù…”
Mục Vỹ đứng tại chỗ thở phào một hơi.
Hiện giờ hắn cảm thấy nội tâm vô cùng tĩnh lặng.
Suốt mười năm nay, hầu như Mục Vỹ đã bị mấy người Mục Lang, Mục Khoảnh và Mục Nguyên bắt nạt từ nhỏ đến lớn. Giờ phút này, Mục Vỹ kia như đã được phóng thích hoàn toàn.
Rốt cuộc tim của hắn cũng đã bình tĩnh lại!
“Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi! Võ thuật là phải cướp đoạt. Chỉ khi mạnh mẽ mới có thể bảo vệ những gì ta muốn bảo vệ!”
Giọng nói trầm thấp vang lên từ tận đáy lòng. Mục Vỹ chậm rãi quay lưng rời đi.
Mục Lang và Mục Khoảnh bị phế bỏ chắc chắn sẽ khiến đại trưởng lão và nhị trưởng lão thẹn quá hóa giận.
Nhưng hiện giờ, Mục Vỹ lại không hề lo lắng.
Chưa kể đại sư Mạt luôn tán thưởng và che chở cho hắn, hắn đã chữa khỏi bệnh cho Tần Mộng Dao, nhà họ Tần cũng sẽ không để yên cho đại trưởng lão và nhị trưởng lão ngang nhiên làm bừa.
Còn trong bóng tối…
Trước mắt chỉ cần ở thành Bắc Vân, hắn vẫn sẽ được an toàn.
“Đi thôi!”
Mục Vỹ dẫn theo Diệu Tiên Ngữ rời đi. Mười mấy tên võ giả không một ai dám ngăn lại.
Còn Mục Nguyên đã ướt hết quần, hai chân run rẩy đứng im tại chỗ, không dám thở mạnh. Mãi đến khi trông thấy Mục Vỹ đã rời đi, gã mới ngồi bệt xuống đất, há miệng thở dốc.
Đó… còn là Mục Vỹ sao?
Ngày hôm nay đúng là ác mộng.
“Thầy Mục…”
Trên đường đi, Diệu Tiên Ngữ chăm chú nhìn Mục Vỹ. Đối với thiếu nữ đang tuổi dậy thì, Mục Vỹ của hiện giờ quả thực rất có sức hút.
Phế vật bị mọi người xua đuổi suốt mười năm, một khi quật khởi liền thay đổi phong cách làm việc.
Rốt cuộc tại sao Mục Vỹ phải chịu đưng cái danh phế vật ròng rã mười năm trời, bị người người sỉ vả?
“Sao thế?”
“Có phải vì thầy là con riêng nên mới kiên trì chịu đựng hay không? Nhưng tại sao bây giờ thầy lại lựa chọn quật khởi? Chẳng lẽ thầy thật sự định trở về nhà họ Mục, đối diện với thân phận của thầy sao?”
…
“Có phải thầy không muốn làm lớn chuyện khiến nhà họ Mục ở thành Nam Vân chú ý tới không? Tuy bây giờ thầy rất mạnh nhưng thành Bắc Vân thua xa thành Nam Vân. Thầy vẫn chưa thể sánh bằng thiên tài ở đó!”
…
“Trò nghe nói sau khi mẫu thân của thầy sinh ra thầy liền biến mất không rõ tung tích. Phụ thân của thầy đã từng biến mất một khoảng thời gian nhưng sau khi trở về lại im ắng hơn hẳn. Nếu không hiện giờ e là nhà họ Mục đã trở thành gia tộc đệ nhất đế quốc Nam Vân rồi! Chẳng lẽ trong chuyện này có ẩn tình gì sao?”
“…”
Thấy vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc của cô nhóc, Mục Vỹ lắc đầu cười khổ.
Không ngờ thiếu nữ của vạn năm sau vẫn thích… hóng hớt như vậy!
“Chờ đã, trên người mấy tên này có linh thạch, võ kỹ, bảo bối gì đó, đừng quên lấy về!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Diệu Tiên Ngữ không nhịn được trợn trắng mắt.
Giờ phút này hắn vẫn còn nhớ tới mấy thứ đó, đúng là tham tài như mạng!
“Phải rồi, Bát Hoang Ngâm của Đông Phương Ngọc, võ kỹ này quá thần bí mạnh mẽ, nhất định phải lấy về!”, Mục Vỹ lại căn dặn.
“Biết rồi, đúng là tham tiền!”
...
Dưới chân một ngọn núi của dãy Bắc Sơn có một hang động cao hơn hai mét, cửa hang có nhiều tảng đá chất đống.
Lúc này trong động có hai người đang xếp bằng.
Chính là Mục Vỹ và Diệu Tiên Ngữ.
Toàn thân Mục Vỹ có khói đen lượn lờ, tràn ngập hơi thở chết chóc. Dù là Diệu Tiên Ngữ ngồi cách hắn ba mét vẫn có thể cảm nhận được.
Mà trong cơ thể Mục Vỹ, khói đen quấn quanh từng đường kinh mạch, len lỏi trong từng mạch máu.
Khói đen không ngừng thẩm thấu vào người hắn. Mục Vỹ dễ dàng cảm giác được trong làn khói đen này có sức mạnh cắn nuốt mãnh liệt, đang cắn xé cơ thể mình.
“Chết tiệt!”
Mục Vỹ đang dùng hết mọi cách những vẫn không thể giải quyết được làn khói đen này.
“Tiếc là cảnh giới hiện giờ của mình quá thấp. Nếu có thể vào được cảnh giới Linh Khiếu, mở ra mười khiếu huyệt, có chân nguyên tẩm bổ thì đám tử khí này chẳng là cái thá gì!”
Trong lúc tuyệt vọng, hắn bỗng cảm thấy toàn thân trên dưới của mình đều bị khói đen tràn vào.
Nhưng duy nhất phần đầu vẫn còn bình thường. Khói đen chỉ dâng lên đến cổ, không thể tiến thêm một bước nào nữa.
“Trong đầu…”
Mục Vỹ đột nhiên nhớ ra trong đầu của hắn chỉ có Tru Tiên Đồ.
“Chẳng lẽ là vì Tru Tiên Đồ?”
Mục Vỹ giật mình kinh hãi, lập tức dùng hết sức khống chế chân nguyên trong người quấn theo một tia khói đen chạy lên đầu.
Chỉ trong chớp mắt, Mục Vỹ liền cảm thấy khói đen tỏ ra bài xích như thể trong đầu hắn có thứ khiến nó sợ hãi.
“Sợ? Ngươi càng sợ ta càng phải kéo ngươi vào!”
Mục Vỹ cắn chặt răng, mặc kệ khói đen phản kháng, chân nguyên vẫn tuôn ra mạnh mẽ đẩy nó lên đầu hắn.
Đoàng…
Cuối cùng tia khói đen kia không phản kháng lại được, bị kéo vào trong đầu Mục Vỹ.
Ngay khi nó vừa tiến vào, một góc Tru Tiên Đồ trong đầu hắn ầm ầm mở ra.
Lực hút bàng bạc khuấy động trong đầu khiến hắn như sắp hôn mê.
Giờ phút này trong đầu hắn như có từng lưỡi dao đảo lộn muốn đập vỡ đầu hắn ra.
“Hừ! Mặc kệ kiếp trước ngươi lợi hại thế nào nhưng hiện giờ ngươi và ta đã hòa vào làm một, ta chính là chủ nhân của ngươi. Đừng quá đắc ý, sẽ có ngày ta xé mở bức tranh nát nhà ngươi ra!”
Mục Vỹ nhịn đau, không ngừng mắng chửi.
Ầm…
Hắn vừa mắng xong, một luồng sức mạnh khổng lồ từ góc đã mở của Tru Tiên Đồ lan ra khắp người hắn.
Luồng sức mạnh ấy tràn đầy sức sống, chữa lành toàn bộ vết thương trên người Mục Vỹ.
Dần dà, khí kình trong cơ thể hắn không ngừng tăng vọt.
Dùng khí nuôi mạch!
Sắp đột phá cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác rồi!
Mục Vỹ mừng rỡ, bắt đầu cẩn thận cảm ngộ.
Mặc dù khí kình không mạnh bằng chân nguyên nhưng lại mềm dẻo linh hoạt, đem đến cảm giác mềm mại với kinh mạch đã được tôi luyện.
Vậy nên cảnh giới Ngưng Mạch, dùng khí nuôi mạch là cách nuôi dưỡng kinh mạch của võ giả tốt nhất.
Mục Vỹ hiểu con đường tu luyện của võ giả sẽ gặp phải vô vàn hiểm nguy. Nhất định phải xây dựng cơ sở vững chắc trong quá trình tu luyện mười tầng của thân xác để thân xác trở nên hoàn mỹ.
Dù có ký ức và kinh nghiệm của kiếp trước nhưng Mục Vỹ vẫn không dám khinh thường, kiên trì làm từng bước theo khuôn phép!
Một lúc lâu sau, Mục Vỹ thở hắt ra, hài lòng cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể.
Quả nhiên, cảnh giới Ngưng Mạch mạnh hơn cảnh giới Ngưng Khí rất nhiều.
Dùng khí nuôi mạch, khiến tĩnh mạch cũng tràn đầy sức mạnh khí kình, tính dẻo dai và sức mạnh cũng tăng lên rất nhiều.
Chắc chắn cảnh giới Ngưng Khí không thể sánh bằng bước tiến này.
“Khói đen… biến mất rồi!”
Đến khi tỉnh táo lại, Mục Vỹ bất ngờ phát hiện khói đen trong người đã biến mất gần hết.
“Không đúng, không phải biến mất!”
Hắn đột nhiên cảm giác được trong bụng mình có một làn khói đen dày đặc được nén lại chỉ bằng ngón cái.
Nhìn qua trông nó như một viên thuốc màu đen.
“Cái này..”
Mục Vỹ kinh ngạc phát hiện lúc này khói đen được nén lại thành viên thuốc kia vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, co quắp trong bụng hắn như một con mèo, nằm yên không nhúc nhích.
Mục Vỹ thử tác động vào lại càng cạn lời.
Viên thuốc màu đen này lại chịu sự khống chế của hắn.
“Khói đen này do Đông Phương Ngọc lấy thân làm ấn, mượn sức mạnh thiên địa hóa thành, có sức phá hoại cực lớn. Mình cứ giấu trong người, đến lúc quan trọng lấy ra bất ngờ tấn công đối thủ, còn lợi hại hơn cả ám khí!”
Sau khi quyết định, Mục Vỹ cảm nhận Tru Tiên Đồ, quả nhiên một góc bị mở ra của nó đang từ từ đóng lại.
“Sau này sẽ có thời gian tìm hiểu bí mật của ngươi!”
Hiện giờ cảnh giới quá thấp, Mục Vỹ cũng không lo Tru Tiên Đồ bỏ chạy.
Thời gian càng dài, Mục Vỹ có thể cảm giác được mối liên kết giữa hắn với Tru Tiên Đồ ngày càng chặt chẽ. Đợi thêm một thời gian nữa chỉ sợ khó mà tách ra được.
“Lần này thu hoạch khá lớn, nhưng khiến mình kinh ngạc nhất lại là Bát Hoang Ngâm!”, suy tính xong xuôi, Mục Vỹ mới mở mắt ra.
Chương 47: Tu luyện trong hang động
Diệu Tiên Ngữ đang cực kỳ lo lắng.
Lúc thì Mục Vỹ tỏ ra dữ tợn, lúc lại tỏ ra dễ chịu, sau đó lại như đang suy tư gì đó. Cô ta thực sự không biết rốt cuộc là thế nào.
Trông thấy Mục Vỹ đang nhắm nghiền hai mắt, mái tóc dài được buộc ở sau đầu, trước trán có vài sợi tóc mai rũ xuống che đi hai bên má.
Diệu Tiên Ngữ đột nhiên cảm thấy, thoạt nhìn trông hắn cũng khá đẹp trai!
“Tại sao trước kia chưa từng phát hiện ra?”
“Phát hiện cái gì?”
Diệu Tiên Ngữ vừa nói xong, Mục Vỹ đã mở mắt cười hỏi: “Có phải phát hiện thầy ngày càng đẹp trai, dần dần thích thầy rồi không?”
“Hừ, trò không thèm thích thầy đâu!”, Diệu Tiên Ngữ không ngờ hắn tỉnh lại bất ngờ như vậy, lập tức đỏ bừng mặt.
“Hả? Thế là thừa nhận thầy ngày càng đẹp trai rồi à?”
“Không phải!”
Diệu Tiên Ngữ bị đoán trúng tim đen luống cuống tay chân, lôi ra một cuốn sách màu vàng, khẽ hừ một tiếng: “Này, tên quỷ tham tiền, Bát Hoang Ngâm của thầy đây!”
“Bát Hoang Ngâm!”
Nghe thấy ba chữ này, Mục Vỹ lập tức tỉnh táo lại.
Nhưng khi nhìn vào võ kỹ, sắc mặt hắn lại trở nên quái dị.
Trông cuốn sách màu vàng kia rõ ràng đã cũ, nhưng ba chữ trên đó không phải chữ của Thiên Vận Đại Lục hiện giờ.
Chữ thứ hai và chữ thứ ba cách nhau một khoảng rất lớn, hình như ở giữa còn hai chữ nữa nhưng không thấy rõ cho lắm.
Kiếp trước Mục Vỹ đã từng chinh chiến ở một đại thế giới, từng nhìn thấy loại chữ này, thì thầm nói “Bát Hoang Sinh Tử Ấn!”
Sau khi mở ra, Mục Vỹ lập tức chìm đắm trong võ kỹ.
Tuy loại chữ này không khác biệt nhiều với chữ của Thiên Vận Đại Lục nhưng Đông Phương Ngọc có thể mượn võ kỹ này lĩnh ngộ cảnh giới trong đó, đúng là có thể tự xưng thiên tài.
Khi học một võ kỹ, chỉ cần sai một chữ sẽ gây ra sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Không thể không nói, Đông Phương Ngọc có thể luyện võ kỹ không dễ hiểu này thành như vậy đúng là hắn ta cực kỳ liều mạng.
“Bát Hoang Sinh Tử Ấn chia làm bốn ấn. Một khi luyện thành, Bát Hoang sinh tử, sinh tử thiên địa!”
Mục Vỹ nghiêm túc đọc thử, dần dần bị hấp dẫn vào đó, hoàn toàn quên mất Diệu Tiên Ngữ bên cạnh.
“Ấn thứ nhất, Toái Ấn, phá hủy kinh mạnh của võ giả, triệt đường sống của võ giả. Uy lực cực lớn, hủy diệt kinh mạch, có thể chiến đấu vượt cấp!”
“Ấn thứ hai, Di Thiên Ấn, che trời lấp đất, nâng cao thực lực võ giả, hủy diệt sự sống!”
“Ấn thứ ba, Sinh Tử Hoang Ấn, diệt tuyệt sinh tử, thiên hạ Bát Hoang!”
“Ấn thứ tư, Bát Hoang thiên ấn, ấn Bát Hoang, diệt thiên địa!”
“Bát Hoang Sinh Tử Ấn quả thực rất mạnh!”
Mục Vỹ cẩn thận đọc lại một lần mới phát hiện ra điểm mạnh của võ kỹ này.
Hoàng Giai cao cấp?
Mục Vỹ có thể cảm giác được, võ giả từ tầng thứ mười của thân xác trở xuống không thể chống đỡ nổi võ kỹ này, trừ phi đột phá tới mười tầng của linh khiếu, mở ra mười huyệt khiếu lớn của cơ thể, chứa đựng chân nguyên dồi dào mới có thể ngăn cản.
“Không phí công ta trả giá đắt để đoạt được ngươi!”
Đánh giết bốn người mặc áo bào đen, Cận Đông và Đông Phương Ngọc cũng thu hoạch được mấy nghìn linh thạch, mấy quyển võ kỹ và không ít vũ khí.
Chỉ là đối với Mục Vỹ, cộng lại tất cả những thứ này còn không bằng giá trị của Bát Hoang Sinh Tử Ấn.
“Bây giờ phải thử ấn đầu tiên xem sao, Toái Ấn!”
Nói xong, Mục Vỹ lại nhắm hai mắt lại, không thèm để ý tới Diệu Tiên Ngữ.
Mà giờ phút này, khóe môi của cô ta cũng nhếch lên cao.
Bên cạnh có một mỹ nữ xinh đẹp lại không thèm để ý, nhưng với một cuốn sách cũ rách nát thì lúc kinh ngạc lúc bật cười.
“Đồ ngốc!”
Diệu Tiên Ngữ không thèm để ý tới Mục Vỹ nữa, bắt đầu nghịch đống linh thạch và vũ khí cướp được từ đám người Cận Đông, Đông Phương Ngọc.
“Toái Ấn, đánh nát kinh mạch của võ giả, triệt đường sống của võ giả. Ấn này mạnh ở chỗ ngưng tụ chân nguyên trong cơ thể, khiến mỗi một luồng chân nguyên trong người đều có thể dừng lại vững vàng!”
Mục Vỹ suy tư, bàn tay chậm rãi nâng lên.
Hiện giờ tư chất của hắn đã không còn như trước, đủ để được coi là thiên tài. Khả năng lĩnh ngộ và thực hành đều không tầm thường.
“Toái Ấn, mở!”
Hắn quát khí một tiếng, giữa hai tay chậm rãi hình thành nên một ấn ký xoay tròn.
Ấn ký kia màu đen, như một vòng xoáy không ngừng khuấy đảo.
Khi ấn ký màu đen kia được hình thành, Diệu Tiên Ngữ lại cảm thấy một luồng khí tức lặng lẽ ập vào mặt.
“Thật mạnh!”
Không phải cô ta chưa từng thấy Đông Phương Ngọc đánh ra Bát Hoang Sinh Tử Ấn. Thế nhưng so với Toái Ấn của Mạc Vỹ hiện giờ, Toái Ấn của hắn ta không chỉ có sai lầm rất lớn, khí tức cũng yếu hơn cả chục lần.
Mục Vỹ mới chỉ tiếp xúc với võ kỹ này vẻn vẹn chưa tới nửa ngày mà thôi!
“Phù…”
Mấy phút sau, ấn ký màu đen trong tay Mục Vỹ dần tan biến, khí tức hủy diệt trên người hắn cũng tản ra.
“Toái Ấn, đánh nát kinh mạch của võ giả, triệt đường sống của võ giả, quả nhiên rất mạnh!”, một lúc lâu sau hai mắt Mục Vỹ vẫn sáng rực.
“Thầy Mục…”
Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói u oán, Mục Vỹ mới chợt nhớ ra trong hang động này không chỉ có mình hắn.
Chương 48: Ngươi chưa chết sao
“Thầy tu luyện hơn nửa ngày trời, có biết trò ở đây đợi thầy cả nửa ngày rồi không?”, Diệu Tiên Ngữ oán giận nói.
“Suỵt…”
Nhưng cô ta còn chưa nói xong, Mục Vỹ đã giơ tay ra hiệu im lặng.
“Làm gì thế?”
“Có người ở bên ngoài!”
Mục Vỹ đứng dậy đi tới cửa hang động, nhìn xuyên qua khe hở giữa các khối đá.
“Làm gì có người nào, thầy Mục…”
Diệu Tiên Ngữ mới nói tới đây liền sững sờ.
Lúc này, ngoài hoang động có hơn mười người đang đứng, phần lớn đều đạt tầng thứ tư, tầng thứ năm của thân xác. Hai người có dáng vẻ gần giống nhau lại là võ giả cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác.
“Mục Lang, gã Mục Vỹ kia không chỉ bắt ông nội ta quỳ xuống mà còn khiến ông nội ngươi mất hết mặt mũi trong gia tộc, lại còn đòi làm ông nội ngươi ngay trước mặt mọi người!”
Một chàng trai trẻ sau lưng hai người kia bỗng lên tiếng.
Mục Nguyên!
Mục Vỹ không hề lạ lẫm với người này, chính là Mục Nguyên bị hắn bẻ gãy ba ngón tay.
“Lần này, ông cả và ông nội ta cùng mời Liễu Sơn Thất Sát tới. Mặc dù bây giờ Liễu Sơn Thất Sát chỉ còn lại bốn người nhưng có bốn người họ phối hợp, đừng nói Mục Vỹ chỉ mới tới cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm của thân xác, dù là cảnh giới Ngưng Mạch hắn cũng sẽ không thoát nổi!”
Mục Nguyên đắc ý nói: “Hơn nữa, lần này còn có cả Đông Phương Ngọc, Mục Vỹ sống được mới lạ!”
Từ khi bị Mục Vỹ bẻ gãy ba ngón tay, Mục Nguyên hận hắn tới tận xương tủy, không lúc nào không nghĩ cách lấy mạng hắn.
May mà lần này có nhiều cao thủ ra tay, Mục Vỹ không chết cũng phải chết!
Gã vô cùng đắc ý vì ông nội có thể mời Đông Phương Ngọc tới giết Mục Vỹ. Địa vị của nhà họ Mục ở thành Bắc Vân không thể bị lung lay, địa vị của ông nội gã Mục Phong Thanh lại càng không thể bị giẫm đạp.
“Nói xong chưa? Đồ vô dụng!”
Nhưng Mục Nguyên vừa dứt lời, gã cao hơn trong hai người đứng trước không nhịn được cười nhạo nói: “Ta không thể không nói ngươi được. Mục Vỹ phế vật nhưng tốt xấu gì bây giờ cũng là võ giả cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm của thân xác. Còn ngươi thì sao? Vẫn bị mắc kẹt ở cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư của thân xác. Vậy chẳng phải ngươi còn chẳng bằng phế vật hay sao?”
“Ngươi…”
“Được rồi Mục Khoảnh, đều là huynh đệ một nhà!”, chàng trai trẻ còn lại có dáng người cao ráo lên tiếng ngăn cản.
“Đệ không có loại huynh đệ phế vật ngồi ở lớp trung cấp hai năm như vậy!”, Mục Khoảnh cười lạnh khinh bỉ: “Hậu duệ của nhị trưởng lão đúng là đời sau không bằng đời trước!”
“Ngươi…”
Nghe thấy Mục Khoảnh nói vậy, Mục Nguyên giận run người, nhưng không thể nói lời phản bác.
Mục Lang và Mục Khoảnh là hai huynh đệ, hậu duệ của đại trưởng lão.
Hai người họ là thiên tài hàng thật giá thật.
Mục Lang mười bảy tuổi đã là võ giả cảnh giới Ngưng Mạch đỉnh phong - tầng thứ sáu của thân xác, sắp đột phá cảnh giới Ngưng Nguyên. Học viện Bắc Vân có quy định chỉ cần đạt cảnh giới Ngưng Nguyên là có thể vào học lớp cao cấp, được học thầy giáo tốt hơn và võ kỹ mạnh hơn.
Mục Khoảnh sắp tròn mười bảy tuổi, cũng là cảnh giới Ngưng Mạch. Tuy yếu hơn đại ca nhưng cũng có thiên phú hơn người.
Hai huynh đệ bọn họ nổi danh khắp lớp trung cấp của học viện Bắc Vân, cũng là niềm kiêu hãnh của nhà họ Mục.
“Đừng ồn ào nữa!”
Thấy mùi thuốc súng giữa hai người ngày càng nồng nặc, Mục Lang cau mày nói: “Lần này có Liễu Sơn Tứ Sát, Cận Đông và cả Đông Phương Ngọc ra tay, chắc chắn Mục Vỹ phải chết. Bây giờ quan trọng nhất là phải tìm được Mục Vỹ và đám người Đông Phương Ngọc!”
“Mục Vỹ im ắng suốt mười năm đột nhiên quật khởi, nhất định trong người có bảo bối tốt gì đó, không thể để đám người Đông Phương Ngọc chiếm trước!”
“Đúng đấy, đúng đấy!”, Mục Nguyên phụ họa.
Thấy bộ dạng nịnh nọt của Mục Nguyên, Mục Khoảnh khinh thường nói: “Hừ, còn nói không phải ngươi vô dụng. Cũng không biết ông nội ngươi nghĩ gì, để ta giết Mục Vỹ là đủ rồi, sao còn phải mời Liễu Sơn Tứ Sát gì đó…”
“Ha ha…”
Trong lúc đám người đang thảo luận hăng say, đột nhiên có một tiếng cười chói tai vang lên.
Tiếng cười đó cách họ rất gần, ngay bên cạnh họ.
“Ai?”
Đám người Mục Nguyên lập tức nâng cao cảnh giác.
“Phế vật mấy người vừa nhắc tới đó!”
Một tiếng nổ vang truyền tới. Hang động sau lưng bọn họ ầm ầm nổ tung, hai bóng người chậm rãi đi ra.
Chính là Mục Vỹ và Diệu Tiên Ngữ.
Mục Vỹ cạn lời nhìn Diệu Tiên Ngữ đang cười khanh khách bên cạnh, cô nhóc này không chịu yên tĩnh chút nào.
“Mục Vỹ!”
“Sao lại là ngươi?”
“Ngươi chưa chết sao?”
Trông thấy Mục Vỹ xuất hiện, ba người rất kinh ngạc.
“Không phải ngươi đã chết rồi sao?”, Mục Nguyên khó tin hỏi, trợn trừng hai mắt nhìn chằm chằm Mục Vỹ
Mục Khoảnh thầm mắng Mục Nguyên ngu ngốc.
Giờ phút này Mục Vỹ vẫn đứng sừng sững ở đây, chỉ có thể chứng tỏ hoặc là hắn phát hiện mình bị truy sát, trốn ở chỗ này.
Nhưng hắn lại đi ra vào lúc này, đủ để chứng minh không phải hắn đang trốn tránh.
Vậy thì chỉ có thể là, đám người Đông Phương Ngọc ám sát thất bại rồi.
Sao có thể thất bại được?
Mục Lang cũng đang nghĩ như vậy, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Chương 49: Chưa chịu từ bỏ sao
“Ngươi còn chưa chết sao ta nỡ chết trước?”
Mục Vỹ cười lạnh nhìn Mục Nguyên.
Gã năm lần bảy lượt muốn giết hắn, thực sự rất phiền phức!
“Ha ha…”
Đột nhiên Mục Nguyên cười phá lên: “Không chết đúng lúc lắm! Đỡ cho bảo bối trên người ngươi bị Đông Phương Ngọc cướp được. Ba mươi hai người này là tử sĩ ông nội ta và đại trưởng lão âm thầm bồi dưỡng, không phải của gia tộc. Bọn họ chỉ nghe lời ông nội ta và đại trưởng lão. Hôm nay ngươi chết chắc rồi!”
Thấy Mục Nguyên điên cuồng, Mục Lang và Mục Khoảnh không hề động đậy.
Bọn họ muốn xem thử rốt cuộc Mục Vỹ có thủ đoạn gì!
“Xin lỗi thầy Mục!”, Diệu Tiên Ngữ đứng cạnh nhìn Mục Vỹ, chân thành nói: “Trò không nhịn được phải bật cười!”
“Không nhịn được cái gì?”
“Không nhịn được đám người này ngông cuồng tự kiêu! Ha ha…”
Diệu Tiên Ngữ cười khanh khách, ánh mắt giảo hoạt.
Cô ta đã ở cùng Mục Vỹ cả ngày, nhìn ra hắn rất mạnh.
Nó đến từ sự bình tĩnh của hắn.
Dù là đối mặt với Liễu Sơn Tứ Sát hay Cận Đông, thậm chí là Đông Phương Ngọc cao hơn hắn hai cảnh giới, hắn vẫn bình thản chắc thắng.
Lúc này nghe thấy đám người Mục Nguyên đắc ý, cô ta rất buồn cười.
Cười đám người Mục Nguyên, Mục Lang đều ngu dốt!
Nếu là nửa tháng trước, cô ta vẫn sẽ công nhận Mục Lang và Mục Khoảnh là thiên tài.
Nhưng so với Mục Vỹ hiện giờ, Diệu Tiên Ngữ cảm thấy hai người này quá tầm thường.
“Diệu Tiên Ngữ, đừng tưởng ông nội cô là Diệu Thanh thì cô có thể không kiêng nể gì. Giết cô trong núi rừng hẻo lánh này, không ai biết được đâu!”
Sắc mặt Mục Nguyên khó coi, không nhịn được lớn tiếng quát.
“Xem ra ba ngón tay chưa đủ để cho ngươi một bài học!”
Thấy Mục Nguyên vẫn kiêu căng như cũ, Mục Vỹ lắc đầu.
“Ta khuyên ngươi biết điều đi!”, đúng lúc này Mục Khoảnh đột nhiên lên tiếng: “Chưa tính tới mười mấy cao thủ do ông nội ta bồi dưỡng, chỉ mình hai huynh đệ bọn ta cũng đủ giết ngươi dễ như trở bàn tay. Mau giao bảo bối của ngươi ra đây!”
“Ây da, hai thiên tài nổi danh của nhà họ Mục lại làm trò giết người cướp đồ vậy sao?”
Diệu Tiên Ngữ bĩu môi cười lạnh.
“Mục Vỹ!”
Mục Lang vẫn không nói gì bỗng cất tiếng: “Ngươi có thể nhanh chóng quật khởi chắc chắn là vận mệnh của riêng ngươi. Ta tự thấy tố chất bản thân không kém, không ham bảo vật của người. Nhưng ngươi sỉ nhục ông nội ta trước mặt mọi người, ngươi nhất định phải xin lỗi ông ấy!”
Xin lỗi?
Nghe thấy Mục Lang giả vờ nói đạo lý, Mục Vỹ nhếch miệng cười.
“Nói xin lỗi cái gì, chẳng phải vẫn là thèm muốn bảo vật của thầy Mục sao?”, Diệu Tiên Ngữ khinh thường nói: “Đừng có giả bộ chính nghĩa ở đây nữa!”
“Vậy thì… ta không còn gì để nói!”
Ánh mắt Mục Lang trở nên lạnh lẽo. Ngay sau đó tiếng xé gió vang lên, năm bóng người bỗng bay thẳng tới chỗ Mục Vỹ và Diệu Tiên Ngữ.
“Hừ!”
Cuối cùng Mục Lang không giấu được đuôi cáo, Diệu Tiên Ngữ hừ lạnh một tiếng định ra tay.
Nhưng cô ta còn chưa kịp ra đòn, năm tiếng kêu thảm thiết đã vang lên.
Bịch bịch bịch…
Thậm chí cô ta còn chưa kịp nhìn rõ đã thấy năm người kia chật vật chạy vọt về, miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Sau khi đột phá cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác, kinh mạch trong người Mục Vỹ trở nên cực kỳ bền bỉ.
Sức mạnh thân xác của hắn đã đạt tới 30 tấn. Dưới cú đấm của hắn, dù là một con voi Ma - mút cũng phải ngã lăn ra đất chết thảm.
“Ngươi… ngươi không phải tầng thứ năm, ngươi đã đột phá cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác!”
Trông thấy cú đấm của Mục Vỹ, Mục Khoảnh khó tin nói.
“Phải thì đã sao?”
“Khó trách, khó trách Liễu Sơn Tứ Sát và Cận Đông mất tích, là ngươi…”
“Không sai, ta đã giết bọn họ!”
Mục Vỹ thản nhiên nói: “Bây giờ đã biết thực lực của ta, các ngươi còn muốn lấy mạng ta nữa không?”
“Chuyện này…”
Lúc này, Mục Khoảnh đã bắt đầu do dự.
Dạo gần đây thực lực của Mục Vỹ tăng mạnh bất thường, thực sự quá quỷ dị. Y tự thấy bản thân chưa chắc đã chống đỡ nổi cú đấm vừa rồi của Mục Vỹ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Đại ca…”
“Giết!”
Mục Lang lạnh giọng đáp.
Tuy lúc này Mục Vỹ cũng đã đột phá cảnh giới Ngưng Mạch nhưng dù sao cũng chỉ vừa mới bước vào.
Còn y đã bước một chân tới cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác. Trong người y đã sinh ra một tia chân nguyên, Mục Vỹ không đủ uy hiếp.
“Vẫn chưa chịu từ bỏ sao?”
Nhìn thấy tư thế của đối phương, Mục Vỹ thầm cười khổ.
Dù sao Mục Lang và Mục Khoảnh cũng là thiên tài của nhà họ Mục. Nếu thật sự giết bọn họ, sợ là nghĩa phụ cũng rất khó giải quyết.
Chỉ là hiện giờ… bọn họ muốn giết hắn, sao hắn có thể giống như thịt cá mặc người chém giết?
“Mục Vỹ!”
Mục Lang bước lên một bước, cất giọng nói: “Mười năm ngươi ở chi phụ vẫn luôn bị gọi là phế vật. Có vẻ bây giờ ngươi đang quật khởi. Có lẽ ngươi cho rằng bản thân cũng có thể được gọi là thiên tài như bọn ta!”
“Ta nói cho ngươi biết, phế vật vẫn mãi là…”
Bịch…
Mục Lang đang nói chuyện, đột nhiên vang lên tiếng động trầm đục.
Mục Vỹ vốn đang đứng cách xa mười mét thoắt cái xuất hiện trước mặt Mục Lang, tung ra một cú đấm.
Chương 50: Phế bỏ kinh mạch của ngươi
Cú đấm này trông có vẻ đơn giản nhưng Mục Lang có cảnh giới Ngưng Mạch không hề cảnh giác, bị đánh chảy máu mũi.
“Ngươi dám đánh lén…”
“Ta đánh lén hả? Không phải ta vừa ngang nhiên đấm ngươi sao?”
“Ngươi…”
“Mục Khoảnh!”
Thấy Mục Khoảnh mặt đỏ bừng bừng định xông lên đánh nhau, Mục Lang thấp giọng quát, cầm máu ở mũi nói: “Mục Vỹ, phế vật vẫn mãi là phế vật. Hôm nay ta nhất định phải phế bỏ kinh mạch của ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết!”
“Phế bỏ kinh mạch của ta?”
Mục Vỹ điềm nhiên nói: “Vậy hôm nay ta sẽ phế bỏ kinh mạch của hai huynh đệ các ngươi ngay tại đây!”
Dứt lời, hắn giơ hai tay hình thành Toái Ấn màu đen ngưng tụ từ chân nguyên.
Mục Vỹ xông thẳng tới.
“Ngăn hắn lại!”
Thấy Mục Vỹ tới gần, sắc mặt Mục Khoảnh trở nên lạnh lẽo.
Mười mấy bóng người che chắn trước hai người bọn họ, muốn cản Mục Vỹ lại.
Một cảnh tượng quái dị hiện ra. Mục Vỹ cứ như hồn ma đi len lỏi giữa mười mấy người kia.
Thoáng chốc, Mục Vỹ đã xuất hiện trước mặt Mục Lang và Mục Khoảnh.
“Cho các người nếm thử cảm giác bị phế bỏ kinh mạch!”
Nói xong, hắn giơ hai tay ra.
Giờ phút này, mặt mũi Mục Lang và Mục Khoảnh đều tái nhợt, không thể ngăn cản công kích của Mục Vỹ.
Cảnh tượng này quá kỳ quái.
Mục Nguyên tận mắt nhìn thấy Mục Lang và Mục Khoảnh cứ như hai thằng ngu đứng im tại chỗ mặc cho Mục Vỹ đánh vào ngực mình.
Bịch bịch…
Hai tiếng va chạm đồng thời vang lên. Hai người không khỏi đồng thời rên rỉ, sắc mặt thoắt cái trắng bệch.
Ngay sau đó, một cơn đau mãnh liệt từ lồng ngực bọn họ dần khuếch tán ra toàn thân.
Cảm giác đau đớn này như muốn lấy mạng họ, như một đàn mối đang không ngừng cắn nuốt máu tươi và tinh khí trong người bọn họ.
Đến tận lúc này, bọn họ mới biết.
Mục Vỹ trước mắt thật sự đã thay da đổi thịt.
Hoàn toàn khác biệt với Mục Vỹ của mười năm trước.
Khủng bố!
“Mục Vỹ, ngươi…”
Mặt Mục Lang xám xịt, thân thể co ro nhưng lại không nói nên lời.
Mục Khoảnh ở bên cạnh đã ngất xỉu từ lâu, nằm im không nhúc nhích.
Tại sao?
Mục Lang không thể hiểu nổi, vừa rồi y đã chuẩn bị sẵn sàng để chặn đòn tấn công của Mục Vỹ. Thế nhưng sự phòng bị của y lại bị Mục Vỹ đánh tan chỉ trong một nốt nhạc.
Từ bao giờ Mục Vỹ đã trở nên đáng sợ như vậy?
“Ta trả lại nguyên vẹn hai chữ phế vật này cho hai ngươi!”
Hai huynh đệ tê liệt ngã lăn ra đất. Mười mấy tên võ giả kia trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ vì thực lực lực Mục Vỹ, không dám xông lên.
“Phù…”
Mục Vỹ đứng tại chỗ thở phào một hơi.
Hiện giờ hắn cảm thấy nội tâm vô cùng tĩnh lặng.
Suốt mười năm nay, hầu như Mục Vỹ đã bị mấy người Mục Lang, Mục Khoảnh và Mục Nguyên bắt nạt từ nhỏ đến lớn. Giờ phút này, Mục Vỹ kia như đã được phóng thích hoàn toàn.
Rốt cuộc tim của hắn cũng đã bình tĩnh lại!
“Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi! Võ thuật là phải cướp đoạt. Chỉ khi mạnh mẽ mới có thể bảo vệ những gì ta muốn bảo vệ!”
Giọng nói trầm thấp vang lên từ tận đáy lòng. Mục Vỹ chậm rãi quay lưng rời đi.
Mục Lang và Mục Khoảnh bị phế bỏ chắc chắn sẽ khiến đại trưởng lão và nhị trưởng lão thẹn quá hóa giận.
Nhưng hiện giờ, Mục Vỹ lại không hề lo lắng.
Chưa kể đại sư Mạt luôn tán thưởng và che chở cho hắn, hắn đã chữa khỏi bệnh cho Tần Mộng Dao, nhà họ Tần cũng sẽ không để yên cho đại trưởng lão và nhị trưởng lão ngang nhiên làm bừa.
Còn trong bóng tối…
Trước mắt chỉ cần ở thành Bắc Vân, hắn vẫn sẽ được an toàn.
“Đi thôi!”
Mục Vỹ dẫn theo Diệu Tiên Ngữ rời đi. Mười mấy tên võ giả không một ai dám ngăn lại.
Còn Mục Nguyên đã ướt hết quần, hai chân run rẩy đứng im tại chỗ, không dám thở mạnh. Mãi đến khi trông thấy Mục Vỹ đã rời đi, gã mới ngồi bệt xuống đất, há miệng thở dốc.
Đó… còn là Mục Vỹ sao?
Ngày hôm nay đúng là ác mộng.
“Thầy Mục…”
Trên đường đi, Diệu Tiên Ngữ chăm chú nhìn Mục Vỹ. Đối với thiếu nữ đang tuổi dậy thì, Mục Vỹ của hiện giờ quả thực rất có sức hút.
Phế vật bị mọi người xua đuổi suốt mười năm, một khi quật khởi liền thay đổi phong cách làm việc.
Rốt cuộc tại sao Mục Vỹ phải chịu đưng cái danh phế vật ròng rã mười năm trời, bị người người sỉ vả?
“Sao thế?”
“Có phải vì thầy là con riêng nên mới kiên trì chịu đựng hay không? Nhưng tại sao bây giờ thầy lại lựa chọn quật khởi? Chẳng lẽ thầy thật sự định trở về nhà họ Mục, đối diện với thân phận của thầy sao?”
…
“Có phải thầy không muốn làm lớn chuyện khiến nhà họ Mục ở thành Nam Vân chú ý tới không? Tuy bây giờ thầy rất mạnh nhưng thành Bắc Vân thua xa thành Nam Vân. Thầy vẫn chưa thể sánh bằng thiên tài ở đó!”
…
“Trò nghe nói sau khi mẫu thân của thầy sinh ra thầy liền biến mất không rõ tung tích. Phụ thân của thầy đã từng biến mất một khoảng thời gian nhưng sau khi trở về lại im ắng hơn hẳn. Nếu không hiện giờ e là nhà họ Mục đã trở thành gia tộc đệ nhất đế quốc Nam Vân rồi! Chẳng lẽ trong chuyện này có ẩn tình gì sao?”
“…”
Thấy vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc của cô nhóc, Mục Vỹ lắc đầu cười khổ.
Không ngờ thiếu nữ của vạn năm sau vẫn thích… hóng hớt như vậy!