-
Chương 506-510
Chương 506: Lùi đi đâu?
Nhưng Bạch Trảm Phong bay tới vung kiếm, nhát kiếm ẩn chứa kiếm thế mạnh mẽ kết hợp với thực lực kinh khủng của Niết Bàn tầng năm bắn về phía đại trận.
Một kiếm ấy tỏa sáng nghìn trượng!
Kiếm thế bừng bừng!
Uy thế rung trời, kinh thiên động địa!
Mà rồi... không được tích sự gì cả!
Tất cả mọi người thảng thốt nhìn địa khí cực phẩm của Bạch Trảm Phong bùng nổ kiếm thế cuồng bạo, chém một nhát lên tấm lưới màu đen khổng lồ.
Mũi kiếm giáng xuống tấm lưới đen làm phát ra tiếng "phịch".
Sau đó... hết rồi.
Chỉ có một tiếng "phịch" vang lên sau cú trời giáng ấy, ánh sáng rực rỡ của thanh kiếm tan biến, thế nhưng tấm lưới vẫn bao trùm trên thành Đông Vân.
Cứ như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Bầu không khí tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng gió thổi xào xạt.
Ai nấy đều há hốc mồm nhìn hình ảnh trước mắt vì quá khó tin.
Bạch Trảm Phong đường đường là kiếm khách siêu cấp với cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm, đã đúc năm tầng hồn đàn, vậy mà uy lực đáng sợ của một kiếm này lại chỉ như hòn đá bị ném vào biển cuộn sóng vồ, không gây ra nổi gợn sóng.
Khung cảnh này vừa chấn động vừa buồn cười làm sao.
"Ha ha..."
Không biết là ai trên tường thành Đông Vân không kiềm được cười phá lên, một tràng tiếng cười nứt nẻ nhanh chóng lan rộng cả nơi này như sóng vỗ dạt dào.
Ngay cả một kiếm khách Niết Bàn tầng thứ năm như Bạch Trảm Phong cũng không hóa giải được, họ còn sợ gì nữa?
Bấy giờ, những người trong Vỹ Minh mới hiểu vì sao Mục Vỹ lại ung dung như vậy, bởi lẽ hắn đã chuẩn bị từ trước rồi.
"Bạch Trảm Phong, ông làm cái quái gì thế?"
Thánh Vũ Phong thấy cảnh này thì mặt đỏ tía tai, giận dữ quát.
"Sao có thể như vậy?"
Bạch Trảm Phong lúc vung kiếm thì tiêu sái lắm, giờ thì đứng đực mặt trước cổng thành.
"Không thể nào!"
Ông ta hét lớn rồi vung kiếm lần nữa.
Soạt soạt soạt...
Khoảng một trăm nhát kiếm tức khắc được chém ra bởi ông ta, nhưng luồng kiếm khí nào cũng không thể đả động gì đến tấm lưới, ập lên rồi im hơi lặng tiếng.
"Hừ! Còn cao thủ Niết Bàn tầng thứ năm, đúc ra năm tầng hồn đàn cơ đấy, thật chẳng ra gì!", Mục Vỹ khịt mũi khinh thường, giễu cợt Bạch Trảm Phong.
"Ngươi..."
Ánh mắt Bạch Trảm Phong trở nên rét lạnh. Ông ta tích tụ kiếm thế, kiếm Trảm Long trong tay phát ra tiếng gầm thét của rồng.
"Chém đi, chém nữa đi, ta đang đứng trong trận pháp này đây. Nếu ông phá vỡ được trận pháp thì một nhát là giết được ta rồi!"
Mục Vỹ tiến lên một bước rồi trêu cợt.
Vẻ mặt chế giễu của hắn làm Bạch Trảm Phong tức run người.
Bản thân là cao thủ đỉnh cao trong Thánh Đan Tông ở Trung Châu, đã bao giờ chịu nhục nhã như thế.
Bị Mục Vỹ trêu tức, chế nhạo ngay trước mắt bao người thế này khác gì bị tát thẳng vào mặt đâu.
"Phụt..."
Tức anh ách không chịu được, mặt mày Bạch Trảm Phong bỗng tái nhợt, ông ta phun ra một ngụm máu.
"Ái chà, Bạch đại kiếm khách sao thế? Ta còn chưa làm gì mà ông đã gục rồi là sao?", Mục Vỹ cười hả hê móc xỉa Bạch Trảm Phong.
Kiếm khách danh tiếng lẫy lừng ư?
Nổi tiếng như thế không phải giả, lão Bạch Trảm Phong này đúng là lợi hại đấy, chẳng qua là có hơi đần một chút. Hắn lấy hai loại thiên hỏa làm ngọn nguồn, thành Đông Vân làm căn cơ để thiết lập đại trận này đấy.
Ông ta có mạnh đến đâu cũng chỉ có một mình, khó mà đối kháng với sức mạnh của hai loại thiên hỏa và một tòa thành trì.
"Ngươi..."
Mặt Bạch Trảm Phong tái mét vì tức giận. Ông ta lại giơ tay vung kiếm Trảm Long, thanh kiếm phát ra tiếng rồng gầm thét.
Bành...
Nhưng nhát kiếm ấy chỉ gây ra được một tiếng nổ rồi thôi, đại trận vẫn vững như bàn thạch.
"Tấn công mãi, mệt rồi chứ gì? Ngay bây giờ ta sẽ cho ông xem thế nào là Huyền Vũ Phi Thiên Đại Trận!"
Mục Vỹ sờ mũi, ngọn lửa dập dờn trong lòng hai bàn tay.
Cổ Ngọc Long Tinh đột ngột xuất hiện nơi tay hắn.
Gào...
Tiếng rít gào vang lên ngay sau đó, hỏa long chín đuôi hiện thân.
Hỏa long cao đến nghìn trượng nằm sấp trên Huyền Vũ Phi Thiên Trận, chín cái đuôi bao phủ cả khoảng không trên thành Đông Vân như chín đường kinh mạch.
Đầu rồng vươn giữa thành Đông Vân, đôi mắt rồng hừng hực lửa tím liếc nhìn xung quanh.
"Biến!"
Giọng nói đanh thép của Mục Vỹ truyền đi thật xa, một quả cầu lửa tím với đường kính hơn nghìn mét hình thành trong miệng hỏa long rồi bùng nổ.
Hỏa cầu lao nhanh về phía Bạch Trảm Phong như tên bắn.
Ầm ầm...
Thấy hỏa cầu bắn tới, mặt Bạch Trảm Phong biến sắc bổ kiếm xuống. Mũi kiếm lướt qua đến đâu, mặt đất nứt ra một đường sâu hoắm đến đấy.
"Phá Long Kiếm Vũ!"
Bạch Trảm Phong thét lên, năm tầng hồn đàn dưới chân xoay chuyển không ngừng làm phát ra âm thanh đinh đinh đinh nối tiếp nhau, trường kiếm cũng quét thật nhanh. Vô số lưỡi kiếm hình thành rồi chém vào hỏa cầu.
Tuy nhiên, dù kiếm ảnh đã xuất hiện nhưng tốc độ của hỏa cầu vẫn không giảm chút nào, vẫn xoay tròn cực nhanh.
"Lùi lại, lùi lại nhanh lên!"
Bạch Trảm Phong phải hốt hoảng kêu gào trước uy thế của hỏa cầu.
"Lùi? Lùi đi đâu!"
Mục Vỹ hừ lạnh bước tới, hỏa cầu tím cùng phát nổ ngay lúc này.
Uỳnh uỳnh...
Tiếng nổ trầm đục vang lên, hỏa cầu nổ tung, rực rỡ và diễm lệ như pháo hoa.
Nhưng thứ mà pháo hoa này mang đến lại là cú bạo tạc và tổn thương chí mạng.
Chương 507: Ông đang dọa ta đấy à?
Mấy tiếng nổ động trời che lấp cả không gian, ánh lửa lan rộng, hỏa cầu khổng lồ nổ tung rồi phân tán thành những hỏa cầu nhỏ hơn, tiếp tục bắn vào đội quân.
Tiếng kêu la đau đớn, tiếng chửi rủa, tiếng khóc lóc chồng chéo lên nhau tạo thành một âm hưởng khiến người nghe rợn người.
"Mục Vỹ!"
Nhìn tình cảnh hiện tại, Thánh Vũ Phong đanh mặt quát.
"Gì?"
Mục Vỹ lạnh lùng nói: "Ta chỉ muốn giao dịch với các ông, dùng tám trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm đổi lấy hai mạng người quan trọng với các ông thôi, giá đó còn chưa đủ à?"
"Ngươi mà xứng làm đối tượng giao dịch với bọn ta? Tám thế lực lớn là những lực lượng nào mà ngươi đòi đứng ngang hàng giao dịch?", Thạch Trung Nguyên cũng sẵng giọng: "Giỏi thì ngươi co đầu rút cổ trong thành Đông Vân cả đời đi!"
"Ông đang dọa ta đấy à?"
"Dọa ngươi thì sao? Ngươi ra đây giết ta được chắc?"
"Đương nhiên ta không giết được ông, nhưng hắn thì chưa chắc!"
Mục Vỹ giễu cợt với vẻ mặt lạnh như băng: "Vốn dĩ ta động tay chân lên người hắn để phòng hờ thôi, bây giờ xem ra lòng tin cơ bản giữa người với người còn không có nữa là, ta không mất công rồi".
Thạch Trung Nguyên nghe vậy thì tái mặt, hết nhìn Thạch Kinh Thiên bên cạnh lại nhìn Mục Vỹ, la toáng: "Mục Vỹ, rốt cuộc ngươi đã làm gì?"
"Làm gì ấy hả?"
Mục Vỹ giễu cợt: "Ông nhớ mình vừa nói gì chứ? Nếu như ta ra ngoài, ông sẽ xé ta ra làm trăm mảnh ấy. Vậy giờ xem thằng con trai ông bị xé xác thế nào đi!"
Mục Vỹ giơ tay rồi chầm chậm cuộn quả đấm lại.
"Á..."
Ngay khoảnh khắc Mục Vỹ nắm tay, Thạch Kinh Thiên bỗng dưng che ngực ngã xuống đất, mồ hôi lớn bằng hạt đậu rơi ướt trên mặt, mới đó mà mặt cắt không còn một giọt máu, cơ thể run bần bật mất kiểm soát.
"Cha... cha ơi, tim con đau, đau quá!"
Thạch Kinh Thiên nhăn mặt vì đau đớn, tiếng kêu rên thảm thiết bật ra khỏi miệng y.
"Kinh Thiên, Kinh Thiên, con sao vậy?", Thạch Trung Nguyên lo lắng nhìn Thạch Kinh Thiên, nhanh chóng lấy một viên đan dược cho vào miệng y.
"Mục Vỹ, ngươi đã làm gì con ta?", Thạch Trung Nguyên sừng sộ.
Ông ta mới kiểm tra xong, rõ ràng là toàn thân Thạch Kinh Thiên không hề có dấu hiệu bị hạ độc, ông ta là thầy luyện đán tám sao mà cũng không phát hiện ra gì, tại sao Mục Vỹ hạ độc được?
"Tất nhiên ta phải có biện pháp dự phòng để đảm bảo cuộc giao dịch được công bằng rồi, ông đã vi phạm quy tắc thì đừng trách sao ta vi phạm!"
Mục Vỹ không thèm đếm xỉa gì.
Chuyện đến nước này, mâu thuẫn giữa hắn và Tụ Tiên Các không còn đường hòa hoãn nữa.
"Cha! Á..."
Do Mục Vỹ nắm chặt tay, sắc mặt Thạch Kinh Thiên dần trở nên tái nhợt, hai con mắt lồi ra như mắt cá chết trông cực kỳ kinh hoàng.
"Thả ra, thả ra cho ta! Mục Vỹ, ngươi muốn gì ta cũng nghe theo, chuyện gì ta cũng nghe theo!"
Cuối cùng Thạch Trung Nguyên cũng chịu xuống nước, van xin Mục Vỹ khẩn thiết.
"Nói sớm phải tốt hơn không?", Mục Vỹ thả lỏng tay. Thạch Kinh Thiên như được đại xá, thở hổn hển, nét mặt cũng hòa hoãn hơn trông thấy.
"Độc ta hạ lên người hắn ông giải được nhưng phải mất một thời gian, cứ từ từ giải đi. Đưa thêm hai trăm triệu Linh Tinh đây, đừng có nói là không mang, ta biết ông có đem theo!"
Hắn nói huỵch toẹt ra luôn.
"Ngươi..."
Thạch Trung Nguyên lạnh mặt.
Đúng là khi đến đây ông ta lo lắng sẽ có biến, rằng Mục Vỹ sẽ lật lọng, giở chứng đòi thêm Linh Tinh nên mang theo hai trăm triệu nữa, ngờ đâu điều đó lại trở thành sự thật.
"Cầm lấy!"
Thạch Trung Nguyên lạnh lùng ném Linh Tinh đến, chuẩn bị đưa Thạch Kinh Thiên đi.
"Đứng lại! Ta cho các ông đi chưa?"
Mục Vỹ thình lình cứng rắn nói: "Thạch Trung Nguyên, ông muốn đi cũng được thôi nhưng trước đó phải quay về phía thành Đông Vân, dập đầu ba lần với đại sư Cam đã. Ông tự hiểu bản thân đã làm gì trong sự việc năm đó, bây giờ xem như ta đòi lại chút ít để bù đắp cho những bất công lão Cam phải chịu".
"Mục Vỹ, ngươi đừng có được đà làm tới!"
"Ông bảo đó là được đà làm tới?", Mục Vỹ phì cười, đáp: "Có là gì so với việc ngài Thạch Trung Nguyên đây giật mất vị trí và nỗ lực cả đời của người khác đâu".
"Quỳ xuống nhanh!"
Mục Vỹ bỗng đổi giọng, lớn tiếng.
"Á..."
Tiếng kêu la lại vang lên, Thạch Kinh Thiên lại che ngực, mặt trắng tái.
"Ta quỳ! Ta quỳ!"
Thạch Trung Nguyên nhìn Mục Vỹ và Cam Kinh Vũ với đôi mắt sục sôi lửa giận như sắp sửa nhào tới cấu xé hai người.
Nhưng ông ta nhịn vì con mình.
Bịch, bịch, bịch...
Sau ba cái dập đầu, trán Thạch Trung Nguyên ứa máu, ngực phập phồng dữ dội.
Ông ta hận Mục Vỹ, kẻ đã tính kế không chừa một đường thoát!
Thạch Trung Nguyên đứng dậy rồi kéo Thạch Kinh Thiên lên, không cần nói cũng biết sát ý trong mắt ông ta đậm nhường nào.
"Trừng cái gì mà trừng? Thử trừng nữa xem", thấy Thạch Trung Nguyên không cam tâm ra mặt, Mục Vỹ lại quát.
"Ngươi..."
Giờ thì Thạch Trung Nguyên sợ Mục Vỹ thật rồi, ông ta lôi Thạch Kinh Thiên chạy biến, không dám quay đầu lại.
Bên kia, Thánh Vũ Phong đang lén lút kéo Thánh Tâm Duệ chuẩn bị bỏ trốn.
Thạch Kinh Thiên đã bị hạ độc, chắc chắn Thánh Tâm Duệ cũng không được bỏ qua. Ông ta đã trả năm trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm, giờ mà phải móc túi nữa chắc hộc máu quá.
"Đi đâu mà vội thế Thánh Vũ Phong?"
Mục Vỹ quay sang hỏi Thánh Vũ Phong: "Bảo Bạch Trảm Phong tiếp tục tấn công đi, hình như đại trận này của ta còn chỗ nào chưa được hoàn thiện lắm, ông ta đánh mấy lần thì ta sẽ tìm ra được lỗ hổng và hoàn thiện nó, hôm nào Thánh Vũ Dịch có tới cũng dễ bề đề phòng".
Hèn hạ, vô liêm sỉ!
Nhìn nụ cười trên mặt Mục Vỹ, sống lưng Thánh Vũ Phong lạnh toát. Kẻ này quá đáng sợ!
Không sai, là đáng sợ!
Chương 508: Nước suối Luân Hồi
"Ngươi còn muốn gì nữa?", Thánh Vũ Phong gắt gỏng quát Mục Vỹ.
"Không gì cả!"
Mục Vỹ nhún vai, trả lời: "Ta nghe nói trong Thánh Đan Tông có một con suối thần gọi là suối Luân Hồi. Nước của suối Luân Hồi có công dụng cải tử hoàn sinh, sinh sôi xác thịt từ xương cốt, dù gãy chân gãy tay cũng mọc ra được đúng không?"
"Đừng có mơ, mất trăm năm mới được một bình hồ lô nước suối Luân Hồi, tưởng dễ có lắm chắc!"
"Ồ... Trăm năm được một bình hồ lô à, vậy ta muốn một bình!", Mục Vỹ chợt cười nói.
"Ngươi..."
Giờ thì Thánh Vũ Phong đã rõ, dù tranh luận với Mục Vỹ kiểu gì thì lúc nào tiểu tử này cũng có một bụng mưu kế cả.
Ngươi không bao giờ biết được hắn sẽ bắt ngươi làm gì sau đó!
"Có đưa không!", Mục Vỹ đứng trên cổng thành trầm giọng quát.
Nhưng đôi mắt của hắn luôn lom lom nhìn Thánh Tâm Duệ.
"Cầm lấy!"
Thánh Vũ Phong đảo mắt suy tính rồi giơ tay lên, một chiếc hồ lô tím xuất hiện, bay về phía Mục Vỹ.
"Chắc ông không dám giở trò mèo gì đâu nhỉ".
Mục Vỹ nhận lấy hồ lô rồi xoay người bảo: "Cổ Vũ Phàm, trò lại đây uống thử xem có vị gì đi!"
Uống thử xem có vị gì?
Thánh Vũ Phong suýt thì hộc máu.
Cái tên Mục Vỹ này đúng là quá gợi đòn!
Nước suối Luân Hồi luân chuyển mỗi trăm năm một lần, mất đến trăm năm mới có một ngày nước suối chảy ra.
Chưa kể nước suối chảy được một hồi thì dừng, chỉ được một bình hồ lô như vậy. Ở Thánh Đan Tông, thông thường mỗi lần luyện đan chỉ lấy vài giọt rồi thôi, thế mà tên nhãi này lại đưa cho người khác nếm thử một cách tùy tiện như thế.
Thấy Cổ Vũ Phàm uống một hớp to, lòng Thánh Vũ Phong như rỉ máu.
Nhưng sau khi cậu ta uống nước suối Luân Hồi, một cảnh tượng kỳ lạ đột nhiên xảy ra.
Cánh tay phải cụt của Cổ Vũ Phàm bỗng dưng mọc ra một cách thần kì trước mắt bao người. Ống tay áo xẹp từ từ phồng lên, mỗi lần uống một ngụm là cánh tay lại dài thêm một tấc.
Cuối cùng, cánh tay phải của Cổ Vũ Phàm từ cụt trở thành một bộ phận hoàn chỉnh.
Sinh sôi xác thịt từ xương cốt, làm liền tay chân gãy, là thật rồi!
Cổ Vũ Phàm nhìn cánh tay phải của mình, mắt như phủ sương mờ, rơm rớm nước mắt.
Một tiếng phịch vang lên, Cổ Vũ Phàm quỳ xuống đất, nhìn Mục Vỹ rồi dập đầu thật mạnh.
"Thầy Mục..."
"Làm cái gì thế!", Mục Vỹ ngây người một thoáng rồi bông đùa: "Gì mà xúc động thế hả tiểu tử kia? Đứng lên nào. Thầy nói sẽ giúp cơ thể trò kiện toàn trở lại nhưng đến bây giờ mới làm được, xấu hổ lắm đây này".
"Biến biến biến, đừng có khóc nữa. Nam tử hán đại trượng phu mà khóc cái gì!"
Cổ Vũ Phàm bị Mục Vỹ khiển trách mà lại mỉm cười, vẻ kiên định trong mắt càng rõ hơn.
Mục Vỹ dành cho họ quá nhiều điều tốt đẹp. Từ khi tiến vào Trung Châu đến nay, tuy những người từng là học trò lớp chín bọn họ không thể đuổi kịp bước chân của Mục Vỹ nhưng họ vẫn không bỏ cuộc.
Thời gian qua quá yên lặng, họ còn tưởng mình đã bị Mục Vỹ lãng quên rồi.
Nhưng hôm nay, cậu ta đã biết họ vẫn được thầy ấy ghi nhớ trong lòng.
Mục Vỹ không quên họ, nhưng họ không đủ sức để giúp đỡ thầy.
Suy cho cùng, âu cũng là do họ cố gắng chưa đủ, tiến bộ chưa đến nơi đến chốn.
Cứ hễ khi nào có chuyện, điều đầu tiên nghĩ đến luôn là tìm Mục Vỹ. Có Mục Vỹ thì mọi chuyện đều được giải quyết, rồi nó lại hình thành thói quen lười biếng trong họ, dẫn đến tiến bộ chậm.
"Thầy Mục, trong vòng mười năm, trò sẽ trở thành thầy luyện khí cao cấp nhất Trung Châu Đại Lục, trò nhất định sẽ không làm thầy thất vọng!", Cổ Vũ Phàm hứa hẹn bằng giọng nói chắc nịch.
"Nói vậy đâu có được, ngươi thành thầy luyện khí cao cấp nhất rồi thì ta làm ăn gì nữa?", Tề Minh tiến lên vỗ vai Cổ Vũ Phàm, cười sảng khoái.
Nghe tiếng "bịch bịch", Mục Vỹ cười nói: "Hai nhóc quỷ này, nghĩ cái gì vậy hả? Hai đứa bây thành thầy luyện khí cao cấp nhất rồi bỏ ta ở đâu?"
Ba người cười đùa với nhau, quên bẵng Thánh Vũ Phong đang còn đứng ngoài thành Đông Vân.
"Mục Vỹ, ta đã đưa ngươi một bình nước suối Luân Hồi rồi, đi được chưa?"
Thánh Vũ Phong cố kìm nén cơn giận.
"Về nói với Thánh Vũ Dịch là Mục Vỹ ta đây chờ ông ta tại thành Đông Vân bất cứ lúc nào. Cả vợ lớn của ta đang ở Thánh Đan Tông nữa, muội ấy mà có chuyện gì thì Thánh Đan Tông chuẩn bị đền mạng đi!"
Lời nói ngang ngược của Mục Vỹ làm Thánh Vũ Phong mấp máy môi, ông ta muốn phản bác lại nhưng rồi vẫn nhịn xuống.
Hôm nay họ tuyệt đối không được tấn công thành Đông Vân.
Việc cấp bách trước mắt là phải giải trừ độc tố trong người Thánh Tâm Duệ đã, thành Đông Vân để sau này tính.
Mục Vỹ đã bị năm trên tám lực lượng đứng đầu Trung Châu Đại Lục ghi thù, lần tiếp theo, thứ chào đón hắn sẽ là cơn thịnh nộ ập đến cùng lúc của năm thế lực lớn.
Chỉ dựa vào một trận pháp gọi là Huyền Vũ Phi Thiên Trận đấy thôi đâu được tích sự gì.
"Không cần ngươi lo đâu Mục Vỹ, thành Đông Vân của ngươi sẽ sớm biến thành một ao nước tù thôi!"
Thầm thét gào trong lòng, Thánh Vũ Phong dẫn dắt đội quân Thánh Đan Tông từ từ rút lui.
Chương 509: Đại kiếp giáng xuống
Không còn sự hiện diện của khoảng một trăm nghìn người, tiếng reo hò như dời núi lấp biển vang lên khắp thành Đông Vân.
Giờ phút này, trong lòng tất cả mọi người đều hướng về một cái tên.
Mục Vỹ!
Cách thành Đông Vân hàng nghìn mét, có ba người đang đứng giữa không trung.
Ba ngươi này chính là ba vị điện chủ của điện Tam Cực.
"Lão Vương, đứa con rể này của huynh được quá đấy chứ!", Dương Đình Ngọc vui vẻ nói: "Hai thế lực lớn hai lần bị nó trêu đùa, phải giao nộp một tỷ Linh Tinh hạ phẩm luôn. Bọn chúng tích lũy cả trăm năm rồi chứ phải".
"Cái đầu huynh ấy!", Vương Chí Kiệt thì mắng: "Tiểu tử này không biết suy nghĩ thì có".
"Nhìn thì có vẻ bộp chộp nhưng nghĩ kĩ lại thấy cậu ta cẩn thận lắm. Huyền Vũ Phi Thiên Trận có khả năng phòng ngự rất mạnh, ba chúng ta cùng nhau phá giải nó cũng không dễ đâu".
"Các huynh đừng có khen nó nữa!"
Vương Chí Kiệt thở dài: "Các huynh cũng biết Thánh Vũ Dịch là một kẻ như nào mà. Dưới sự chỉ đạo của ông ta, Thánh Đan Tông đã trở thành thế lực lớn nhất Trung Châu Đại Lục trong vòng trăm năm, thủ đoạn, lòng dạ hay bày mưu tính kế đều thuộc hạng xuất sắc".
"Nếu lúc này Mục Vỹ đã vào cảnh giới Niết Bàn thì ta lo lắng làm gì, ngặt nỗi nó chỉ là cảnh giới Thông Thần, Thánh Vũ Dịch muốn giết nó dễ như trở bàn tay".
Nghe vậy, Dương Đình Ngọc và Lí Vân Tiêu đều gật đầu.
Là lãnh đạo của điện Tam Cực, hiển nhiên là họ đứng ở một tầm cao khác so với Mục Vỹ.
Và họ cũng biết rõ về Thánh Đan Tông hơn hắn.
Với tính cách của Thánh Vũ Dịch, nếu như chọc giận thật thì đừng hòng ông ta chịu để yên.
Chuyện này nhìn như chấm dứt tại đây, nhưng thực chất đây mới là chính thức bắt đầu cuộc tỷ thí.
Sau khi hai thế lực lớn lui quân, thành Đông Vân chìm trong bầu không khí hân hoan.
Từ đây, Huyền Vũ Phi Thiên Trận được khai triển hoàn toàn, đồng thời Vỹ Minh bắt đầu cấp cho mỗi người trong thành Đông Vân một lệnh bài thân phận, ra hay vào thành đều phải trình ra để bảo đảm an ninh của thành trì.
Giờ phút này, những thành viên cấp cao của Vỹ Minh đang thương thảo trong đại sảnh.
Một tỷ Linh Tinh hạ phẩm thật sự là một số tiền lớn, là một trợ lực đáng kể cho sự phát triển của Vỹ Minh.
"Mặc Dương, một tỷ Linh Tinh hạ phẩm này gửi cho điện Tam Cực năm trăm triệu, xem như đền đáp ơn giúp đỡ của họ, đó cũng là giá trị số cống phẩm cần nộp lên trong tương lai".
"Rõ thưa sư phụ!"
"Lão Cam, nước suối Luân Hồi dùng để luyện đan còn gì bằng, ông nhận nhé!"
"Đa tạ minh chủ!"
Mục Vỹ mỉm cười nhìn những người xung quanh: "Sau chuyện hôm nay, Vỹ Minh chúng ta đã hoàn toàn trở mặt với năm thế lực, mọi người đừng quá vui mừng, kẻ địch mạnh hơn còn ở đằng sau đấy".
Mọi người nghe vậy gật đầu, lời hắn nói không sai chút nào.
Có thể nói Mục Vỹ là người duy nhất có công trong việc đánh lùi Tụ Tiên Các và Thánh Đan Tông hôm nay.
Nhưng Vỹ Minh lúc này đã gắn kết với nhau thành một thể thống nhất, sĩ khí ngất trời, năm con quái vật kia có đến đây, họ cũng không sợ.
"Minh chủ chớ lo lắng, năm thế lực lớn không phá giải được đại trận do người thiết lập đâu, chúng ta chỉ cần náu mình trong thành Đông Vân tám năm, mười năm gì đấy, chờ đến khi toàn bộ đều vào cảnh giới Niết Bàn hẵng giết bọn chó săn kia".
Giọng Thạch Thiên Phong oang oang.
Nghe vậy, Mục Vỹ cũng gật đầu cười.
Giờ mà đối đầu trực diện với Thánh Đan Tông khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết, chỉ khi thực lực đủ mạnh mới có khả năng làm điều đó.
Dường như tháng ngày bình yên đã đến, nhưng dưới vẻ thanh bình này còn lấp ló cơn bão sắp sửa ập vào bờ. Cả Trung Châu Đại Lục đều bị bao phủ trong bầu không khí mịt mù.
Tuy nhiên, ngoài dự đoán là Lục Ảnh Huyết Tông, đảo Thiên Tà và nhà họ Vỹ dù chết mất ba cao thủ cảnh giới Niết Bàn vẫn không huy động quân đội đến thành Đông Vân hỏi tội.
Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các có vẻ cũng bình tâm lại rồi.
Trong những tháng ngày này, Trung Châu Đại Lục yên ả đến lạ thường, nhưng sự bình lặng này lại đem đến cảm giác đè nén đến tận cùng.
Chợt một hôm, ở Ma Uyên tại trung tâm Trung Châu.
Ma khí quay cuồng dữ dội xung quanh bốn thế lực siêu cường, sắc trời cũng đổi.
Ngày này, tầng ma khí buốt giá quanh Ma Uyên dày hơn bình thường gấp trăm lần, thỉnh thoảng vọng lại tiếng rít gào the thé làm người ta kinh hãi.
Hiện tượng lạ của ma khí trong Ma Uyên khiến người đứng đầu của bốn thế lực phải mở họp lần nữa.
"Chắc chắn là đại kiếp Ma Uyên!", Phủ Thiên thở dài: "Trung Châu Đại Lục đại loạn rồi đây".
Đôi mày thanh tú của Lâu Vọng Nguyệt nhíu lại: "Gần đây năm thế lực lớn yên lặng lạ thường, có lẽ là đang nghĩ cách đối phó Vỹ Minh rồi. Ta sợ rằng phải đến lúc hỏng bét rồi họ mới chịu hỏi tới".
"Chắc vậy rồi!", Cung Bất Diệt cũng đồng tình: "Ta đã phái người đưa tin cho tất cả tám thế lực nhưng chỉ có thánh địa Trì Dao, điện Tam Cực và Lôi Thần Cốc là gửi thư hồi âm, bảo rằng sẽ phái người đến xem tình hình có nghiêm trọng như chúng ta nói không".
"Còn năm thế lực lớn kia thì nói rằng Ma Uyên vốn nằm trong địa phận quản hạt của bốn thế lực chúng ta, nếu cử người tới thì giống như xâm phạm địa khu nên không định tới".
"Không tới à?"
Phủ Thiên cười khẽ: "Chủ nhân nói không sai chút nào, bây giờ chỉ việc chờ xem kịch thôi. Chúng ta làm gì cản được kiếp nạn sắp giáng xuống Trung Châu Đại Lục, cái đó mà giải quyết không xong là cả đại lục đi tong".
Trong lúc trò chuyện, vẻ mặt của bốn người khi nhìn ma khí điên cuồng xoay chuyển quanh Ma Uyên vẫn căng thẳng.
"Rồi thôi, mỗi người tự chuẩn bị sẵn sàng rút lui đi".
Cùng lúc đó, trong vực sâu ở Ma Uyên, đám ma khí cuồn cuộn ở đó đã đậm đặc đến mức chuyển sang thể lỏng và vùi lấp toàn bộ vực thẳm.
Thạch đài đen trên mặt đất ngày càng nứt vỡ ghê gớm hơn, dường như có yêu ma kinh khủng nào trong đó sắp sửa ra đời.
Chương 510: Yên bình chẳng được bao lâu
“Kiệt Kiệt… Trung Châu Đại Lục, chúng ta đã đến Trung Châu Đại Lục rồi, nơi này đúng là không tầm thường!”
Có một giọng nói trầm khàn vang lên trong khe hở đó, tiếng cười nham hiểm vọng từ sâu dưới lòng đất lên khiến người nghe dựng tóc gáy.
…
Dù nửa năm đã trôi qua, nhưng mọi người vẫn chưa thôi bàn tán về sự việc kinh thiên động địa xảy ra ở Trung Châu Đại Lục nửa năm về trước.
Trong khoảng thời gian này, Vỹ Minh đã phát triển thần tốc.
Nhờ có cả tỷ Linh Tinh, Vỹ Minh đã mua rất nhiều các loại thiên tài địa bảo, đan dược và linh khí để phát triển thế lực của mình.
Bây giờ, Vỹ Minh đã có ba cường giả cảnh giới Niết Bàn, Cam Kinh Vũ và Mục Thiếu Kiệt là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, Vạn Vô Sinh tiến bộ hơn một bậc đã tiến vào cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư.
Nhờ có ba cường giả lớn mạnh cảnh giới Niết Bàn này mà thành Đông Vân đã vượt trước thành Thánh Thanh một bậc về thực lực.
Điều quan trọng nhất là Khí các, Chiến các, Đan các và Ảnh các cũng đang phát triển ổn định hàng ngày.
Vỹ Minh của bây giờ không chỉ có chi mà không thu tiền nữa, mà đã bắt đầu bán các đan dược và linh khí ra bên ngoài.
Dẫu sao có thầy luyện đan chín sao duy nhất là Mục Vỹ, cùng Cam Kinh Vũ, Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn ở đây thì Đan các cứ gọi là phát triển chóng mặt.
Nhờ có Mục Vỹ chỉ bảo, Tề Ngự Phong, Tề Minh và Cổ Vũ Phàm cũng dẫn dắt Khí các hưng thịnh không kém.
Nhất là Cổ Vũ Phàm, cánh tay phải của cậu ta đã mọc lại, đúng là như hổ mọc thêm cánh, thiên bẩm thức tỉnh, cậu ta không quản ngày đêm chăm chỉ học luyện khí.
Nhưng điều này khiến Mục Vỹ thấy phiền phức.
Tên này không quản ngày đêm cũng không sao, nhưng ngày nào cũng quấn lấy hắn như tên điên, thậm chí mấy lần khi hắn đang chinh chiến được nửa trận với Vương Tâm Nhã cũng bị Cổ Vũ Phàm quấy rầy.
“Sư phụ, Dung Thiết Linh Kim và Hắc Ngư Hoạt Thạch có thuộc tính đối lập nhau. Nếu cùng cho chúng vào thì độ cứng và dẻo dai của linh khí sẽ bị hạn chế rất nhiều, không thể phát huy tính dẻo dai tốt được, chuyện này…”
“Thì cho Hỗn Nguyên Thạch vào, nó có tính pha trộn tốt, có thể trung hoà được hai loại trên!”
“Sư phụ…”
“Dừng! Cổ Vũ Phàm, con không nghỉ thì ta cần phải nghỉ, lượn đi, còn quấy rầy chuyện tốt của sư phụ nữa là ta cho no đòn đấy”.
“Dạ?”
“Dạ dạ cái gì? Biến, biến ngay!”
Mục Vỹ mất kiên nhẫn nói.
“Nhưng mà sư phụ…”
“Không nhưng nhị gì cả, biến mau!”
Mục Vỹ còn chưa ăn vận chỉnh tề, hắn nhìn Cổ Vũ Phàm với vẻ phiền phức, tiểu tử này đúng là thiếu đòn.
“Sư phụ!”
“Ta bảo thế nào, biến đi cơ mà!”
“Sư phụ, là con ạ!”, một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Mặc Dương? Sao con lại đến đây?”
“Sư phụ, có chuyện ạ… là chuyện liên quan đến đại sư nương!”, Mặc Dương nghiêm túc nói.
Tần Mộng Dao!
Mục Vỹ nghiêm mặt, trầm mặc một lát rồi nói: “Nói đi!”
“Thánh Đan Tông cho người truyền tin tới, bảo sư phụ đến đó một chuyến, nếu không… họ sẽ rút thần phách của đại sư nương!”
Đoàng…
Nghe thấy thế, sức ép quanh người Mục Vỹ lập tức bùng nổ, sau nửa năm, hắn đã bước vào cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín.
Dưới sức ép ấy, Mặc Dương và Cổ Vũ Phàm cũng cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.
“Người của Thánh Đan Tông nói sao?”, Mục Vỹ lạnh lùng hỏi.
“Họ nói… nếu muốn sư nương bình an thì sư phụ phải mang một tỷ Linh Tinh hạ phẩm đến Thánh Đan Tông chuộc người”.
Một tỷ Linh Tinh hạ phẩm!
Thánh Đan Tông hành động có tính toán quá.
“Định chơi trò gậy ông đập lưng ông à?”, Mục Vỹ lẩm bẩm.
“Được, ta biết rồi, các trò lui đi!”
“Sư phụ, người định thế nào?”
“Trộn lẫn chứ còn thế nào nữa!”
Dứt lời, Mục Vỹ quay người đi vào phòng.
“Trộn lẫn? Là thế nào nhỉ?”, Cổ Vũ Phàm ngẩn ra hỏi.
“Sao ta biết được!”
Mặc Dương trợn mắt, gã phải tìm các các chủ để bàn tính chuyện này mới được.
Vương Tâm Nhã ở trong phòng rõ ràng đã nghe thấy cuộc đối thoại ở bên ngoài, thấy Mục Vỹ ngồi xuống giường, cô ta nhích lại gần rồi tựa vào vai hắn.
“Vỹ ca…”
“Muội đừng nói gì cả, để ta yên tĩnh một lát!”
Mục Vỹ ôm Vương Tâm Nhã vào lòng, khẽ nhắm mắt lại, hít thở bình ổn.
Vương Tâm Nhã nằm trong lòng Mục Vỹ có vẻ lo lắng, nhất thời không biết phải an ủi hắn thế nào.
Màn đêm vô cùng tĩnh mịch, một bóng người bay vút lên rồi đáp xuống nóc Vỹ Minh.
Bóng đen đó đội mũ, Mục Vỹ bay lên trên bầu trời của thành Đông Vân.
Lúc này, Cổ Ngọc Long Tinh đang lơ lửng giữa thành, chín đường vân tản ra, quây quanh thành Đông Vân.
Nó là thiên khí mà Mục Vỹ dùng để bảo vệ thành trì nên đương nhiên vô cùng kiên cố.
Mục Vỹ trầm tư một lát nhìn Cổ Ngọc Long Tinh, cuối cùng buông xuôi tay.
“Nếu mình mang Cổ Ngọc Long Tinh đi thì thành Đông Vân sẽ hoàn toàn bày ra trước mặt năm thế lực lớn, chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm, thôi vậy!”
Mục Vỹ khẽ thở dài một hơi, sau đó lách mình rời đi.
Nếu Thánh Đan Tông đã dùng Tần Mộng Dao để uy hiếp hắn thì hắn buộc phải đi, dù cho phía trước có muôn vàn nguy hiểm.
Nhưng muốn Mục Vỹ hắn khuất phục vì sự uy hiếp này thì Thánh Đan Tông quá coi thường hắn rồi!
Mục Vỹ bay nhanh trên đường một ngày trời mới tới Thánh Đan Tông.
Các dãy núi bao quanh Thánh Đan Tông, có hai bóng người đang đứng ở trước cánh cổng to cao hàng trăm mét của môn phái.
“Ngươi là ai?”
Nhưng Bạch Trảm Phong bay tới vung kiếm, nhát kiếm ẩn chứa kiếm thế mạnh mẽ kết hợp với thực lực kinh khủng của Niết Bàn tầng năm bắn về phía đại trận.
Một kiếm ấy tỏa sáng nghìn trượng!
Kiếm thế bừng bừng!
Uy thế rung trời, kinh thiên động địa!
Mà rồi... không được tích sự gì cả!
Tất cả mọi người thảng thốt nhìn địa khí cực phẩm của Bạch Trảm Phong bùng nổ kiếm thế cuồng bạo, chém một nhát lên tấm lưới màu đen khổng lồ.
Mũi kiếm giáng xuống tấm lưới đen làm phát ra tiếng "phịch".
Sau đó... hết rồi.
Chỉ có một tiếng "phịch" vang lên sau cú trời giáng ấy, ánh sáng rực rỡ của thanh kiếm tan biến, thế nhưng tấm lưới vẫn bao trùm trên thành Đông Vân.
Cứ như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Bầu không khí tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng gió thổi xào xạt.
Ai nấy đều há hốc mồm nhìn hình ảnh trước mắt vì quá khó tin.
Bạch Trảm Phong đường đường là kiếm khách siêu cấp với cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm, đã đúc năm tầng hồn đàn, vậy mà uy lực đáng sợ của một kiếm này lại chỉ như hòn đá bị ném vào biển cuộn sóng vồ, không gây ra nổi gợn sóng.
Khung cảnh này vừa chấn động vừa buồn cười làm sao.
"Ha ha..."
Không biết là ai trên tường thành Đông Vân không kiềm được cười phá lên, một tràng tiếng cười nứt nẻ nhanh chóng lan rộng cả nơi này như sóng vỗ dạt dào.
Ngay cả một kiếm khách Niết Bàn tầng thứ năm như Bạch Trảm Phong cũng không hóa giải được, họ còn sợ gì nữa?
Bấy giờ, những người trong Vỹ Minh mới hiểu vì sao Mục Vỹ lại ung dung như vậy, bởi lẽ hắn đã chuẩn bị từ trước rồi.
"Bạch Trảm Phong, ông làm cái quái gì thế?"
Thánh Vũ Phong thấy cảnh này thì mặt đỏ tía tai, giận dữ quát.
"Sao có thể như vậy?"
Bạch Trảm Phong lúc vung kiếm thì tiêu sái lắm, giờ thì đứng đực mặt trước cổng thành.
"Không thể nào!"
Ông ta hét lớn rồi vung kiếm lần nữa.
Soạt soạt soạt...
Khoảng một trăm nhát kiếm tức khắc được chém ra bởi ông ta, nhưng luồng kiếm khí nào cũng không thể đả động gì đến tấm lưới, ập lên rồi im hơi lặng tiếng.
"Hừ! Còn cao thủ Niết Bàn tầng thứ năm, đúc ra năm tầng hồn đàn cơ đấy, thật chẳng ra gì!", Mục Vỹ khịt mũi khinh thường, giễu cợt Bạch Trảm Phong.
"Ngươi..."
Ánh mắt Bạch Trảm Phong trở nên rét lạnh. Ông ta tích tụ kiếm thế, kiếm Trảm Long trong tay phát ra tiếng gầm thét của rồng.
"Chém đi, chém nữa đi, ta đang đứng trong trận pháp này đây. Nếu ông phá vỡ được trận pháp thì một nhát là giết được ta rồi!"
Mục Vỹ tiến lên một bước rồi trêu cợt.
Vẻ mặt chế giễu của hắn làm Bạch Trảm Phong tức run người.
Bản thân là cao thủ đỉnh cao trong Thánh Đan Tông ở Trung Châu, đã bao giờ chịu nhục nhã như thế.
Bị Mục Vỹ trêu tức, chế nhạo ngay trước mắt bao người thế này khác gì bị tát thẳng vào mặt đâu.
"Phụt..."
Tức anh ách không chịu được, mặt mày Bạch Trảm Phong bỗng tái nhợt, ông ta phun ra một ngụm máu.
"Ái chà, Bạch đại kiếm khách sao thế? Ta còn chưa làm gì mà ông đã gục rồi là sao?", Mục Vỹ cười hả hê móc xỉa Bạch Trảm Phong.
Kiếm khách danh tiếng lẫy lừng ư?
Nổi tiếng như thế không phải giả, lão Bạch Trảm Phong này đúng là lợi hại đấy, chẳng qua là có hơi đần một chút. Hắn lấy hai loại thiên hỏa làm ngọn nguồn, thành Đông Vân làm căn cơ để thiết lập đại trận này đấy.
Ông ta có mạnh đến đâu cũng chỉ có một mình, khó mà đối kháng với sức mạnh của hai loại thiên hỏa và một tòa thành trì.
"Ngươi..."
Mặt Bạch Trảm Phong tái mét vì tức giận. Ông ta lại giơ tay vung kiếm Trảm Long, thanh kiếm phát ra tiếng rồng gầm thét.
Bành...
Nhưng nhát kiếm ấy chỉ gây ra được một tiếng nổ rồi thôi, đại trận vẫn vững như bàn thạch.
"Tấn công mãi, mệt rồi chứ gì? Ngay bây giờ ta sẽ cho ông xem thế nào là Huyền Vũ Phi Thiên Đại Trận!"
Mục Vỹ sờ mũi, ngọn lửa dập dờn trong lòng hai bàn tay.
Cổ Ngọc Long Tinh đột ngột xuất hiện nơi tay hắn.
Gào...
Tiếng rít gào vang lên ngay sau đó, hỏa long chín đuôi hiện thân.
Hỏa long cao đến nghìn trượng nằm sấp trên Huyền Vũ Phi Thiên Trận, chín cái đuôi bao phủ cả khoảng không trên thành Đông Vân như chín đường kinh mạch.
Đầu rồng vươn giữa thành Đông Vân, đôi mắt rồng hừng hực lửa tím liếc nhìn xung quanh.
"Biến!"
Giọng nói đanh thép của Mục Vỹ truyền đi thật xa, một quả cầu lửa tím với đường kính hơn nghìn mét hình thành trong miệng hỏa long rồi bùng nổ.
Hỏa cầu lao nhanh về phía Bạch Trảm Phong như tên bắn.
Ầm ầm...
Thấy hỏa cầu bắn tới, mặt Bạch Trảm Phong biến sắc bổ kiếm xuống. Mũi kiếm lướt qua đến đâu, mặt đất nứt ra một đường sâu hoắm đến đấy.
"Phá Long Kiếm Vũ!"
Bạch Trảm Phong thét lên, năm tầng hồn đàn dưới chân xoay chuyển không ngừng làm phát ra âm thanh đinh đinh đinh nối tiếp nhau, trường kiếm cũng quét thật nhanh. Vô số lưỡi kiếm hình thành rồi chém vào hỏa cầu.
Tuy nhiên, dù kiếm ảnh đã xuất hiện nhưng tốc độ của hỏa cầu vẫn không giảm chút nào, vẫn xoay tròn cực nhanh.
"Lùi lại, lùi lại nhanh lên!"
Bạch Trảm Phong phải hốt hoảng kêu gào trước uy thế của hỏa cầu.
"Lùi? Lùi đi đâu!"
Mục Vỹ hừ lạnh bước tới, hỏa cầu tím cùng phát nổ ngay lúc này.
Uỳnh uỳnh...
Tiếng nổ trầm đục vang lên, hỏa cầu nổ tung, rực rỡ và diễm lệ như pháo hoa.
Nhưng thứ mà pháo hoa này mang đến lại là cú bạo tạc và tổn thương chí mạng.
Chương 507: Ông đang dọa ta đấy à?
Mấy tiếng nổ động trời che lấp cả không gian, ánh lửa lan rộng, hỏa cầu khổng lồ nổ tung rồi phân tán thành những hỏa cầu nhỏ hơn, tiếp tục bắn vào đội quân.
Tiếng kêu la đau đớn, tiếng chửi rủa, tiếng khóc lóc chồng chéo lên nhau tạo thành một âm hưởng khiến người nghe rợn người.
"Mục Vỹ!"
Nhìn tình cảnh hiện tại, Thánh Vũ Phong đanh mặt quát.
"Gì?"
Mục Vỹ lạnh lùng nói: "Ta chỉ muốn giao dịch với các ông, dùng tám trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm đổi lấy hai mạng người quan trọng với các ông thôi, giá đó còn chưa đủ à?"
"Ngươi mà xứng làm đối tượng giao dịch với bọn ta? Tám thế lực lớn là những lực lượng nào mà ngươi đòi đứng ngang hàng giao dịch?", Thạch Trung Nguyên cũng sẵng giọng: "Giỏi thì ngươi co đầu rút cổ trong thành Đông Vân cả đời đi!"
"Ông đang dọa ta đấy à?"
"Dọa ngươi thì sao? Ngươi ra đây giết ta được chắc?"
"Đương nhiên ta không giết được ông, nhưng hắn thì chưa chắc!"
Mục Vỹ giễu cợt với vẻ mặt lạnh như băng: "Vốn dĩ ta động tay chân lên người hắn để phòng hờ thôi, bây giờ xem ra lòng tin cơ bản giữa người với người còn không có nữa là, ta không mất công rồi".
Thạch Trung Nguyên nghe vậy thì tái mặt, hết nhìn Thạch Kinh Thiên bên cạnh lại nhìn Mục Vỹ, la toáng: "Mục Vỹ, rốt cuộc ngươi đã làm gì?"
"Làm gì ấy hả?"
Mục Vỹ giễu cợt: "Ông nhớ mình vừa nói gì chứ? Nếu như ta ra ngoài, ông sẽ xé ta ra làm trăm mảnh ấy. Vậy giờ xem thằng con trai ông bị xé xác thế nào đi!"
Mục Vỹ giơ tay rồi chầm chậm cuộn quả đấm lại.
"Á..."
Ngay khoảnh khắc Mục Vỹ nắm tay, Thạch Kinh Thiên bỗng dưng che ngực ngã xuống đất, mồ hôi lớn bằng hạt đậu rơi ướt trên mặt, mới đó mà mặt cắt không còn một giọt máu, cơ thể run bần bật mất kiểm soát.
"Cha... cha ơi, tim con đau, đau quá!"
Thạch Kinh Thiên nhăn mặt vì đau đớn, tiếng kêu rên thảm thiết bật ra khỏi miệng y.
"Kinh Thiên, Kinh Thiên, con sao vậy?", Thạch Trung Nguyên lo lắng nhìn Thạch Kinh Thiên, nhanh chóng lấy một viên đan dược cho vào miệng y.
"Mục Vỹ, ngươi đã làm gì con ta?", Thạch Trung Nguyên sừng sộ.
Ông ta mới kiểm tra xong, rõ ràng là toàn thân Thạch Kinh Thiên không hề có dấu hiệu bị hạ độc, ông ta là thầy luyện đán tám sao mà cũng không phát hiện ra gì, tại sao Mục Vỹ hạ độc được?
"Tất nhiên ta phải có biện pháp dự phòng để đảm bảo cuộc giao dịch được công bằng rồi, ông đã vi phạm quy tắc thì đừng trách sao ta vi phạm!"
Mục Vỹ không thèm đếm xỉa gì.
Chuyện đến nước này, mâu thuẫn giữa hắn và Tụ Tiên Các không còn đường hòa hoãn nữa.
"Cha! Á..."
Do Mục Vỹ nắm chặt tay, sắc mặt Thạch Kinh Thiên dần trở nên tái nhợt, hai con mắt lồi ra như mắt cá chết trông cực kỳ kinh hoàng.
"Thả ra, thả ra cho ta! Mục Vỹ, ngươi muốn gì ta cũng nghe theo, chuyện gì ta cũng nghe theo!"
Cuối cùng Thạch Trung Nguyên cũng chịu xuống nước, van xin Mục Vỹ khẩn thiết.
"Nói sớm phải tốt hơn không?", Mục Vỹ thả lỏng tay. Thạch Kinh Thiên như được đại xá, thở hổn hển, nét mặt cũng hòa hoãn hơn trông thấy.
"Độc ta hạ lên người hắn ông giải được nhưng phải mất một thời gian, cứ từ từ giải đi. Đưa thêm hai trăm triệu Linh Tinh đây, đừng có nói là không mang, ta biết ông có đem theo!"
Hắn nói huỵch toẹt ra luôn.
"Ngươi..."
Thạch Trung Nguyên lạnh mặt.
Đúng là khi đến đây ông ta lo lắng sẽ có biến, rằng Mục Vỹ sẽ lật lọng, giở chứng đòi thêm Linh Tinh nên mang theo hai trăm triệu nữa, ngờ đâu điều đó lại trở thành sự thật.
"Cầm lấy!"
Thạch Trung Nguyên lạnh lùng ném Linh Tinh đến, chuẩn bị đưa Thạch Kinh Thiên đi.
"Đứng lại! Ta cho các ông đi chưa?"
Mục Vỹ thình lình cứng rắn nói: "Thạch Trung Nguyên, ông muốn đi cũng được thôi nhưng trước đó phải quay về phía thành Đông Vân, dập đầu ba lần với đại sư Cam đã. Ông tự hiểu bản thân đã làm gì trong sự việc năm đó, bây giờ xem như ta đòi lại chút ít để bù đắp cho những bất công lão Cam phải chịu".
"Mục Vỹ, ngươi đừng có được đà làm tới!"
"Ông bảo đó là được đà làm tới?", Mục Vỹ phì cười, đáp: "Có là gì so với việc ngài Thạch Trung Nguyên đây giật mất vị trí và nỗ lực cả đời của người khác đâu".
"Quỳ xuống nhanh!"
Mục Vỹ bỗng đổi giọng, lớn tiếng.
"Á..."
Tiếng kêu la lại vang lên, Thạch Kinh Thiên lại che ngực, mặt trắng tái.
"Ta quỳ! Ta quỳ!"
Thạch Trung Nguyên nhìn Mục Vỹ và Cam Kinh Vũ với đôi mắt sục sôi lửa giận như sắp sửa nhào tới cấu xé hai người.
Nhưng ông ta nhịn vì con mình.
Bịch, bịch, bịch...
Sau ba cái dập đầu, trán Thạch Trung Nguyên ứa máu, ngực phập phồng dữ dội.
Ông ta hận Mục Vỹ, kẻ đã tính kế không chừa một đường thoát!
Thạch Trung Nguyên đứng dậy rồi kéo Thạch Kinh Thiên lên, không cần nói cũng biết sát ý trong mắt ông ta đậm nhường nào.
"Trừng cái gì mà trừng? Thử trừng nữa xem", thấy Thạch Trung Nguyên không cam tâm ra mặt, Mục Vỹ lại quát.
"Ngươi..."
Giờ thì Thạch Trung Nguyên sợ Mục Vỹ thật rồi, ông ta lôi Thạch Kinh Thiên chạy biến, không dám quay đầu lại.
Bên kia, Thánh Vũ Phong đang lén lút kéo Thánh Tâm Duệ chuẩn bị bỏ trốn.
Thạch Kinh Thiên đã bị hạ độc, chắc chắn Thánh Tâm Duệ cũng không được bỏ qua. Ông ta đã trả năm trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm, giờ mà phải móc túi nữa chắc hộc máu quá.
"Đi đâu mà vội thế Thánh Vũ Phong?"
Mục Vỹ quay sang hỏi Thánh Vũ Phong: "Bảo Bạch Trảm Phong tiếp tục tấn công đi, hình như đại trận này của ta còn chỗ nào chưa được hoàn thiện lắm, ông ta đánh mấy lần thì ta sẽ tìm ra được lỗ hổng và hoàn thiện nó, hôm nào Thánh Vũ Dịch có tới cũng dễ bề đề phòng".
Hèn hạ, vô liêm sỉ!
Nhìn nụ cười trên mặt Mục Vỹ, sống lưng Thánh Vũ Phong lạnh toát. Kẻ này quá đáng sợ!
Không sai, là đáng sợ!
Chương 508: Nước suối Luân Hồi
"Ngươi còn muốn gì nữa?", Thánh Vũ Phong gắt gỏng quát Mục Vỹ.
"Không gì cả!"
Mục Vỹ nhún vai, trả lời: "Ta nghe nói trong Thánh Đan Tông có một con suối thần gọi là suối Luân Hồi. Nước của suối Luân Hồi có công dụng cải tử hoàn sinh, sinh sôi xác thịt từ xương cốt, dù gãy chân gãy tay cũng mọc ra được đúng không?"
"Đừng có mơ, mất trăm năm mới được một bình hồ lô nước suối Luân Hồi, tưởng dễ có lắm chắc!"
"Ồ... Trăm năm được một bình hồ lô à, vậy ta muốn một bình!", Mục Vỹ chợt cười nói.
"Ngươi..."
Giờ thì Thánh Vũ Phong đã rõ, dù tranh luận với Mục Vỹ kiểu gì thì lúc nào tiểu tử này cũng có một bụng mưu kế cả.
Ngươi không bao giờ biết được hắn sẽ bắt ngươi làm gì sau đó!
"Có đưa không!", Mục Vỹ đứng trên cổng thành trầm giọng quát.
Nhưng đôi mắt của hắn luôn lom lom nhìn Thánh Tâm Duệ.
"Cầm lấy!"
Thánh Vũ Phong đảo mắt suy tính rồi giơ tay lên, một chiếc hồ lô tím xuất hiện, bay về phía Mục Vỹ.
"Chắc ông không dám giở trò mèo gì đâu nhỉ".
Mục Vỹ nhận lấy hồ lô rồi xoay người bảo: "Cổ Vũ Phàm, trò lại đây uống thử xem có vị gì đi!"
Uống thử xem có vị gì?
Thánh Vũ Phong suýt thì hộc máu.
Cái tên Mục Vỹ này đúng là quá gợi đòn!
Nước suối Luân Hồi luân chuyển mỗi trăm năm một lần, mất đến trăm năm mới có một ngày nước suối chảy ra.
Chưa kể nước suối chảy được một hồi thì dừng, chỉ được một bình hồ lô như vậy. Ở Thánh Đan Tông, thông thường mỗi lần luyện đan chỉ lấy vài giọt rồi thôi, thế mà tên nhãi này lại đưa cho người khác nếm thử một cách tùy tiện như thế.
Thấy Cổ Vũ Phàm uống một hớp to, lòng Thánh Vũ Phong như rỉ máu.
Nhưng sau khi cậu ta uống nước suối Luân Hồi, một cảnh tượng kỳ lạ đột nhiên xảy ra.
Cánh tay phải cụt của Cổ Vũ Phàm bỗng dưng mọc ra một cách thần kì trước mắt bao người. Ống tay áo xẹp từ từ phồng lên, mỗi lần uống một ngụm là cánh tay lại dài thêm một tấc.
Cuối cùng, cánh tay phải của Cổ Vũ Phàm từ cụt trở thành một bộ phận hoàn chỉnh.
Sinh sôi xác thịt từ xương cốt, làm liền tay chân gãy, là thật rồi!
Cổ Vũ Phàm nhìn cánh tay phải của mình, mắt như phủ sương mờ, rơm rớm nước mắt.
Một tiếng phịch vang lên, Cổ Vũ Phàm quỳ xuống đất, nhìn Mục Vỹ rồi dập đầu thật mạnh.
"Thầy Mục..."
"Làm cái gì thế!", Mục Vỹ ngây người một thoáng rồi bông đùa: "Gì mà xúc động thế hả tiểu tử kia? Đứng lên nào. Thầy nói sẽ giúp cơ thể trò kiện toàn trở lại nhưng đến bây giờ mới làm được, xấu hổ lắm đây này".
"Biến biến biến, đừng có khóc nữa. Nam tử hán đại trượng phu mà khóc cái gì!"
Cổ Vũ Phàm bị Mục Vỹ khiển trách mà lại mỉm cười, vẻ kiên định trong mắt càng rõ hơn.
Mục Vỹ dành cho họ quá nhiều điều tốt đẹp. Từ khi tiến vào Trung Châu đến nay, tuy những người từng là học trò lớp chín bọn họ không thể đuổi kịp bước chân của Mục Vỹ nhưng họ vẫn không bỏ cuộc.
Thời gian qua quá yên lặng, họ còn tưởng mình đã bị Mục Vỹ lãng quên rồi.
Nhưng hôm nay, cậu ta đã biết họ vẫn được thầy ấy ghi nhớ trong lòng.
Mục Vỹ không quên họ, nhưng họ không đủ sức để giúp đỡ thầy.
Suy cho cùng, âu cũng là do họ cố gắng chưa đủ, tiến bộ chưa đến nơi đến chốn.
Cứ hễ khi nào có chuyện, điều đầu tiên nghĩ đến luôn là tìm Mục Vỹ. Có Mục Vỹ thì mọi chuyện đều được giải quyết, rồi nó lại hình thành thói quen lười biếng trong họ, dẫn đến tiến bộ chậm.
"Thầy Mục, trong vòng mười năm, trò sẽ trở thành thầy luyện khí cao cấp nhất Trung Châu Đại Lục, trò nhất định sẽ không làm thầy thất vọng!", Cổ Vũ Phàm hứa hẹn bằng giọng nói chắc nịch.
"Nói vậy đâu có được, ngươi thành thầy luyện khí cao cấp nhất rồi thì ta làm ăn gì nữa?", Tề Minh tiến lên vỗ vai Cổ Vũ Phàm, cười sảng khoái.
Nghe tiếng "bịch bịch", Mục Vỹ cười nói: "Hai nhóc quỷ này, nghĩ cái gì vậy hả? Hai đứa bây thành thầy luyện khí cao cấp nhất rồi bỏ ta ở đâu?"
Ba người cười đùa với nhau, quên bẵng Thánh Vũ Phong đang còn đứng ngoài thành Đông Vân.
"Mục Vỹ, ta đã đưa ngươi một bình nước suối Luân Hồi rồi, đi được chưa?"
Thánh Vũ Phong cố kìm nén cơn giận.
"Về nói với Thánh Vũ Dịch là Mục Vỹ ta đây chờ ông ta tại thành Đông Vân bất cứ lúc nào. Cả vợ lớn của ta đang ở Thánh Đan Tông nữa, muội ấy mà có chuyện gì thì Thánh Đan Tông chuẩn bị đền mạng đi!"
Lời nói ngang ngược của Mục Vỹ làm Thánh Vũ Phong mấp máy môi, ông ta muốn phản bác lại nhưng rồi vẫn nhịn xuống.
Hôm nay họ tuyệt đối không được tấn công thành Đông Vân.
Việc cấp bách trước mắt là phải giải trừ độc tố trong người Thánh Tâm Duệ đã, thành Đông Vân để sau này tính.
Mục Vỹ đã bị năm trên tám lực lượng đứng đầu Trung Châu Đại Lục ghi thù, lần tiếp theo, thứ chào đón hắn sẽ là cơn thịnh nộ ập đến cùng lúc của năm thế lực lớn.
Chỉ dựa vào một trận pháp gọi là Huyền Vũ Phi Thiên Trận đấy thôi đâu được tích sự gì.
"Không cần ngươi lo đâu Mục Vỹ, thành Đông Vân của ngươi sẽ sớm biến thành một ao nước tù thôi!"
Thầm thét gào trong lòng, Thánh Vũ Phong dẫn dắt đội quân Thánh Đan Tông từ từ rút lui.
Chương 509: Đại kiếp giáng xuống
Không còn sự hiện diện của khoảng một trăm nghìn người, tiếng reo hò như dời núi lấp biển vang lên khắp thành Đông Vân.
Giờ phút này, trong lòng tất cả mọi người đều hướng về một cái tên.
Mục Vỹ!
Cách thành Đông Vân hàng nghìn mét, có ba người đang đứng giữa không trung.
Ba ngươi này chính là ba vị điện chủ của điện Tam Cực.
"Lão Vương, đứa con rể này của huynh được quá đấy chứ!", Dương Đình Ngọc vui vẻ nói: "Hai thế lực lớn hai lần bị nó trêu đùa, phải giao nộp một tỷ Linh Tinh hạ phẩm luôn. Bọn chúng tích lũy cả trăm năm rồi chứ phải".
"Cái đầu huynh ấy!", Vương Chí Kiệt thì mắng: "Tiểu tử này không biết suy nghĩ thì có".
"Nhìn thì có vẻ bộp chộp nhưng nghĩ kĩ lại thấy cậu ta cẩn thận lắm. Huyền Vũ Phi Thiên Trận có khả năng phòng ngự rất mạnh, ba chúng ta cùng nhau phá giải nó cũng không dễ đâu".
"Các huynh đừng có khen nó nữa!"
Vương Chí Kiệt thở dài: "Các huynh cũng biết Thánh Vũ Dịch là một kẻ như nào mà. Dưới sự chỉ đạo của ông ta, Thánh Đan Tông đã trở thành thế lực lớn nhất Trung Châu Đại Lục trong vòng trăm năm, thủ đoạn, lòng dạ hay bày mưu tính kế đều thuộc hạng xuất sắc".
"Nếu lúc này Mục Vỹ đã vào cảnh giới Niết Bàn thì ta lo lắng làm gì, ngặt nỗi nó chỉ là cảnh giới Thông Thần, Thánh Vũ Dịch muốn giết nó dễ như trở bàn tay".
Nghe vậy, Dương Đình Ngọc và Lí Vân Tiêu đều gật đầu.
Là lãnh đạo của điện Tam Cực, hiển nhiên là họ đứng ở một tầm cao khác so với Mục Vỹ.
Và họ cũng biết rõ về Thánh Đan Tông hơn hắn.
Với tính cách của Thánh Vũ Dịch, nếu như chọc giận thật thì đừng hòng ông ta chịu để yên.
Chuyện này nhìn như chấm dứt tại đây, nhưng thực chất đây mới là chính thức bắt đầu cuộc tỷ thí.
Sau khi hai thế lực lớn lui quân, thành Đông Vân chìm trong bầu không khí hân hoan.
Từ đây, Huyền Vũ Phi Thiên Trận được khai triển hoàn toàn, đồng thời Vỹ Minh bắt đầu cấp cho mỗi người trong thành Đông Vân một lệnh bài thân phận, ra hay vào thành đều phải trình ra để bảo đảm an ninh của thành trì.
Giờ phút này, những thành viên cấp cao của Vỹ Minh đang thương thảo trong đại sảnh.
Một tỷ Linh Tinh hạ phẩm thật sự là một số tiền lớn, là một trợ lực đáng kể cho sự phát triển của Vỹ Minh.
"Mặc Dương, một tỷ Linh Tinh hạ phẩm này gửi cho điện Tam Cực năm trăm triệu, xem như đền đáp ơn giúp đỡ của họ, đó cũng là giá trị số cống phẩm cần nộp lên trong tương lai".
"Rõ thưa sư phụ!"
"Lão Cam, nước suối Luân Hồi dùng để luyện đan còn gì bằng, ông nhận nhé!"
"Đa tạ minh chủ!"
Mục Vỹ mỉm cười nhìn những người xung quanh: "Sau chuyện hôm nay, Vỹ Minh chúng ta đã hoàn toàn trở mặt với năm thế lực, mọi người đừng quá vui mừng, kẻ địch mạnh hơn còn ở đằng sau đấy".
Mọi người nghe vậy gật đầu, lời hắn nói không sai chút nào.
Có thể nói Mục Vỹ là người duy nhất có công trong việc đánh lùi Tụ Tiên Các và Thánh Đan Tông hôm nay.
Nhưng Vỹ Minh lúc này đã gắn kết với nhau thành một thể thống nhất, sĩ khí ngất trời, năm con quái vật kia có đến đây, họ cũng không sợ.
"Minh chủ chớ lo lắng, năm thế lực lớn không phá giải được đại trận do người thiết lập đâu, chúng ta chỉ cần náu mình trong thành Đông Vân tám năm, mười năm gì đấy, chờ đến khi toàn bộ đều vào cảnh giới Niết Bàn hẵng giết bọn chó săn kia".
Giọng Thạch Thiên Phong oang oang.
Nghe vậy, Mục Vỹ cũng gật đầu cười.
Giờ mà đối đầu trực diện với Thánh Đan Tông khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết, chỉ khi thực lực đủ mạnh mới có khả năng làm điều đó.
Dường như tháng ngày bình yên đã đến, nhưng dưới vẻ thanh bình này còn lấp ló cơn bão sắp sửa ập vào bờ. Cả Trung Châu Đại Lục đều bị bao phủ trong bầu không khí mịt mù.
Tuy nhiên, ngoài dự đoán là Lục Ảnh Huyết Tông, đảo Thiên Tà và nhà họ Vỹ dù chết mất ba cao thủ cảnh giới Niết Bàn vẫn không huy động quân đội đến thành Đông Vân hỏi tội.
Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các có vẻ cũng bình tâm lại rồi.
Trong những tháng ngày này, Trung Châu Đại Lục yên ả đến lạ thường, nhưng sự bình lặng này lại đem đến cảm giác đè nén đến tận cùng.
Chợt một hôm, ở Ma Uyên tại trung tâm Trung Châu.
Ma khí quay cuồng dữ dội xung quanh bốn thế lực siêu cường, sắc trời cũng đổi.
Ngày này, tầng ma khí buốt giá quanh Ma Uyên dày hơn bình thường gấp trăm lần, thỉnh thoảng vọng lại tiếng rít gào the thé làm người ta kinh hãi.
Hiện tượng lạ của ma khí trong Ma Uyên khiến người đứng đầu của bốn thế lực phải mở họp lần nữa.
"Chắc chắn là đại kiếp Ma Uyên!", Phủ Thiên thở dài: "Trung Châu Đại Lục đại loạn rồi đây".
Đôi mày thanh tú của Lâu Vọng Nguyệt nhíu lại: "Gần đây năm thế lực lớn yên lặng lạ thường, có lẽ là đang nghĩ cách đối phó Vỹ Minh rồi. Ta sợ rằng phải đến lúc hỏng bét rồi họ mới chịu hỏi tới".
"Chắc vậy rồi!", Cung Bất Diệt cũng đồng tình: "Ta đã phái người đưa tin cho tất cả tám thế lực nhưng chỉ có thánh địa Trì Dao, điện Tam Cực và Lôi Thần Cốc là gửi thư hồi âm, bảo rằng sẽ phái người đến xem tình hình có nghiêm trọng như chúng ta nói không".
"Còn năm thế lực lớn kia thì nói rằng Ma Uyên vốn nằm trong địa phận quản hạt của bốn thế lực chúng ta, nếu cử người tới thì giống như xâm phạm địa khu nên không định tới".
"Không tới à?"
Phủ Thiên cười khẽ: "Chủ nhân nói không sai chút nào, bây giờ chỉ việc chờ xem kịch thôi. Chúng ta làm gì cản được kiếp nạn sắp giáng xuống Trung Châu Đại Lục, cái đó mà giải quyết không xong là cả đại lục đi tong".
Trong lúc trò chuyện, vẻ mặt của bốn người khi nhìn ma khí điên cuồng xoay chuyển quanh Ma Uyên vẫn căng thẳng.
"Rồi thôi, mỗi người tự chuẩn bị sẵn sàng rút lui đi".
Cùng lúc đó, trong vực sâu ở Ma Uyên, đám ma khí cuồn cuộn ở đó đã đậm đặc đến mức chuyển sang thể lỏng và vùi lấp toàn bộ vực thẳm.
Thạch đài đen trên mặt đất ngày càng nứt vỡ ghê gớm hơn, dường như có yêu ma kinh khủng nào trong đó sắp sửa ra đời.
Chương 510: Yên bình chẳng được bao lâu
“Kiệt Kiệt… Trung Châu Đại Lục, chúng ta đã đến Trung Châu Đại Lục rồi, nơi này đúng là không tầm thường!”
Có một giọng nói trầm khàn vang lên trong khe hở đó, tiếng cười nham hiểm vọng từ sâu dưới lòng đất lên khiến người nghe dựng tóc gáy.
…
Dù nửa năm đã trôi qua, nhưng mọi người vẫn chưa thôi bàn tán về sự việc kinh thiên động địa xảy ra ở Trung Châu Đại Lục nửa năm về trước.
Trong khoảng thời gian này, Vỹ Minh đã phát triển thần tốc.
Nhờ có cả tỷ Linh Tinh, Vỹ Minh đã mua rất nhiều các loại thiên tài địa bảo, đan dược và linh khí để phát triển thế lực của mình.
Bây giờ, Vỹ Minh đã có ba cường giả cảnh giới Niết Bàn, Cam Kinh Vũ và Mục Thiếu Kiệt là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, Vạn Vô Sinh tiến bộ hơn một bậc đã tiến vào cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư.
Nhờ có ba cường giả lớn mạnh cảnh giới Niết Bàn này mà thành Đông Vân đã vượt trước thành Thánh Thanh một bậc về thực lực.
Điều quan trọng nhất là Khí các, Chiến các, Đan các và Ảnh các cũng đang phát triển ổn định hàng ngày.
Vỹ Minh của bây giờ không chỉ có chi mà không thu tiền nữa, mà đã bắt đầu bán các đan dược và linh khí ra bên ngoài.
Dẫu sao có thầy luyện đan chín sao duy nhất là Mục Vỹ, cùng Cam Kinh Vũ, Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn ở đây thì Đan các cứ gọi là phát triển chóng mặt.
Nhờ có Mục Vỹ chỉ bảo, Tề Ngự Phong, Tề Minh và Cổ Vũ Phàm cũng dẫn dắt Khí các hưng thịnh không kém.
Nhất là Cổ Vũ Phàm, cánh tay phải của cậu ta đã mọc lại, đúng là như hổ mọc thêm cánh, thiên bẩm thức tỉnh, cậu ta không quản ngày đêm chăm chỉ học luyện khí.
Nhưng điều này khiến Mục Vỹ thấy phiền phức.
Tên này không quản ngày đêm cũng không sao, nhưng ngày nào cũng quấn lấy hắn như tên điên, thậm chí mấy lần khi hắn đang chinh chiến được nửa trận với Vương Tâm Nhã cũng bị Cổ Vũ Phàm quấy rầy.
“Sư phụ, Dung Thiết Linh Kim và Hắc Ngư Hoạt Thạch có thuộc tính đối lập nhau. Nếu cùng cho chúng vào thì độ cứng và dẻo dai của linh khí sẽ bị hạn chế rất nhiều, không thể phát huy tính dẻo dai tốt được, chuyện này…”
“Thì cho Hỗn Nguyên Thạch vào, nó có tính pha trộn tốt, có thể trung hoà được hai loại trên!”
“Sư phụ…”
“Dừng! Cổ Vũ Phàm, con không nghỉ thì ta cần phải nghỉ, lượn đi, còn quấy rầy chuyện tốt của sư phụ nữa là ta cho no đòn đấy”.
“Dạ?”
“Dạ dạ cái gì? Biến, biến ngay!”
Mục Vỹ mất kiên nhẫn nói.
“Nhưng mà sư phụ…”
“Không nhưng nhị gì cả, biến mau!”
Mục Vỹ còn chưa ăn vận chỉnh tề, hắn nhìn Cổ Vũ Phàm với vẻ phiền phức, tiểu tử này đúng là thiếu đòn.
“Sư phụ!”
“Ta bảo thế nào, biến đi cơ mà!”
“Sư phụ, là con ạ!”, một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Mặc Dương? Sao con lại đến đây?”
“Sư phụ, có chuyện ạ… là chuyện liên quan đến đại sư nương!”, Mặc Dương nghiêm túc nói.
Tần Mộng Dao!
Mục Vỹ nghiêm mặt, trầm mặc một lát rồi nói: “Nói đi!”
“Thánh Đan Tông cho người truyền tin tới, bảo sư phụ đến đó một chuyến, nếu không… họ sẽ rút thần phách của đại sư nương!”
Đoàng…
Nghe thấy thế, sức ép quanh người Mục Vỹ lập tức bùng nổ, sau nửa năm, hắn đã bước vào cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín.
Dưới sức ép ấy, Mặc Dương và Cổ Vũ Phàm cũng cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.
“Người của Thánh Đan Tông nói sao?”, Mục Vỹ lạnh lùng hỏi.
“Họ nói… nếu muốn sư nương bình an thì sư phụ phải mang một tỷ Linh Tinh hạ phẩm đến Thánh Đan Tông chuộc người”.
Một tỷ Linh Tinh hạ phẩm!
Thánh Đan Tông hành động có tính toán quá.
“Định chơi trò gậy ông đập lưng ông à?”, Mục Vỹ lẩm bẩm.
“Được, ta biết rồi, các trò lui đi!”
“Sư phụ, người định thế nào?”
“Trộn lẫn chứ còn thế nào nữa!”
Dứt lời, Mục Vỹ quay người đi vào phòng.
“Trộn lẫn? Là thế nào nhỉ?”, Cổ Vũ Phàm ngẩn ra hỏi.
“Sao ta biết được!”
Mặc Dương trợn mắt, gã phải tìm các các chủ để bàn tính chuyện này mới được.
Vương Tâm Nhã ở trong phòng rõ ràng đã nghe thấy cuộc đối thoại ở bên ngoài, thấy Mục Vỹ ngồi xuống giường, cô ta nhích lại gần rồi tựa vào vai hắn.
“Vỹ ca…”
“Muội đừng nói gì cả, để ta yên tĩnh một lát!”
Mục Vỹ ôm Vương Tâm Nhã vào lòng, khẽ nhắm mắt lại, hít thở bình ổn.
Vương Tâm Nhã nằm trong lòng Mục Vỹ có vẻ lo lắng, nhất thời không biết phải an ủi hắn thế nào.
Màn đêm vô cùng tĩnh mịch, một bóng người bay vút lên rồi đáp xuống nóc Vỹ Minh.
Bóng đen đó đội mũ, Mục Vỹ bay lên trên bầu trời của thành Đông Vân.
Lúc này, Cổ Ngọc Long Tinh đang lơ lửng giữa thành, chín đường vân tản ra, quây quanh thành Đông Vân.
Nó là thiên khí mà Mục Vỹ dùng để bảo vệ thành trì nên đương nhiên vô cùng kiên cố.
Mục Vỹ trầm tư một lát nhìn Cổ Ngọc Long Tinh, cuối cùng buông xuôi tay.
“Nếu mình mang Cổ Ngọc Long Tinh đi thì thành Đông Vân sẽ hoàn toàn bày ra trước mặt năm thế lực lớn, chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm, thôi vậy!”
Mục Vỹ khẽ thở dài một hơi, sau đó lách mình rời đi.
Nếu Thánh Đan Tông đã dùng Tần Mộng Dao để uy hiếp hắn thì hắn buộc phải đi, dù cho phía trước có muôn vàn nguy hiểm.
Nhưng muốn Mục Vỹ hắn khuất phục vì sự uy hiếp này thì Thánh Đan Tông quá coi thường hắn rồi!
Mục Vỹ bay nhanh trên đường một ngày trời mới tới Thánh Đan Tông.
Các dãy núi bao quanh Thánh Đan Tông, có hai bóng người đang đứng ở trước cánh cổng to cao hàng trăm mét của môn phái.
“Ngươi là ai?”