Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 471-480
Chương 471: Cô sẽ không thỏa hiệp
Động tác của Tư Hải Minh cứng đờ, mặt bên dưới ánh đèn lúc sáng lúc tôi trông như ác quỷ, bầu không khí mờ ám vừa rồi đều tan thành mây khói.
“Em vừa nói gì?” Đào Anh Thy thừa dịp thoát khỏi vòng tay anh ta, hơi thở dồn dập, quay mặt sang nơi khác: “Tôi nói…
Tôi chuẩn bị dọn qua chỗ ba tôi.
Anh hỏi tôi ngôi trong nhà hàng một mình nghĩ gì đúng không? Tôi nghĩ chuyện này, tôi đã quyết định…”
“Tôi đã đồng ý chưa?” Giọng Tư Hải Minh rất lạnh, ngay cả nhiệt độ trong xe cũng giảm xuống.
Đào Anh Thy kìm nén kinh hãi, hụt hơi nói: “Tôi có thể quyết định chuyện của tôi..” Nói xong, cô không dám nhìn sắc mặt Tư Hải Minh, chỉ cần dùng trực giác cũng cảm nhận được cảm xúc đáng sợ của Tư Hải Minh lúc này. Đào Anh Thy sợ hãi rụt cổ lại, giống như con mồi đê phòng dã thú sẽ nhào lên.
“Em không dọn vào biệt thự Minh Uyển mà lại muốn ở chỗ Đào Hải Trạch?” Tư Hải Minh chống tay lên lưng ghế, mạch máu nổi trên mu bàn tay, đôi mắt hung ác nhìn cô: “Tôi không cho phép!”
Đào Anh Thy kìm nén cơn giận, hỏi: “Tại sao anh lại đối xử với tôi như thế? Tôi ở đâu cũng phải bị anh khống chế sao?” “Em có thể làm bất cứ chuyện gì. Nhưng không được tôi cho phép, em không thể ở chỗ Đào Hải Trạch” Tư Hải Minh kiên quyết nói.
Bầu không khí trong xe vô cùng căng thẳng. Đào Anh Thy bất mãn nhíu mày, đang định phản bác thì xe đã dừng lại.
“Xuống xe!” Không chờ vệ sĩ mở cửa, Tư Hải Minh lạnh giọng nói, sau đó đẩy cửa xuống xe.
Đào Anh Thy biết ngay sẽ như thế này. Nhưng cô sẽ không thỏa hiệp.
Bào Điển đi ra ngênh đón: “Anh Hải Minh…” Sau đó khựng lại, tại sao sắc mặt của anh Hải Minh lại đáng sợ đến thế? Nhìn đằng sau, thấy Đào Anh Thy bước xuống xe, sắc mặt cũng không tốt lắm. Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy…
“Cô Anh Thy” Đào Anh Thy đi tới, Bào Điển lên tiếng chào.
Đào Anh Thy hỏi: “Sáu đứa nhỏ đâu?” “Ăn cơm xong, chúng đang chơi bóng trên bãi cỏ.” Bào Điển đáp.
Đào Anh Thy nhìn vào phòng khách, sau đó thu hồi tâm mắt: “Để tôi đi xem thử”
Trên bãi cỏ xanh mơn mởn rộng lớn, sáu đứa bé đang đuổi theo một quả bóng, đáng yêu như sáu cục thịt đang lăn trên cỏ.
Bảo An lúc nào cũng chạy cuối cùng, hai tay dang ra, trông rất đáng yêu. Cách đó không xa là người hầu vệ sĩ đứng trông chừng. Trưởng thành trong hoàn cảnh an toàn này, Đào Anh Thy không cần lo lắng họ sẽ bị tổn thương, cho nên dù cô không có mặt, cũng không cần lo lắng…
“Mẹ!” Đào Anh Thy hoàn hồn, liền thấy sáu đứa trẻ đang chạy đến, nhào lên người mình, cô không kịp chuẩn bị nên bị chúng đẩy ngã.
“ÁI” Đào Anh Thy ngã xuống thảm cỏ dày, bị sáu đứa trẻ chôn vùi: “Chờ đã…” Đào Anh Thy không dậy được, dứt khoát nằm trên thảm cỏ. Sáu đứa trẻ nằm bên cạnh cô, ôm chân ôm tay ôm cổ.
“Mẹ, Bào Bào nói mẹ sẽ đến, mẹ thật sự đến rồi!” Bảo Nam nằm trước mặt Đào Anh Thy: “Mẹ muốn chơi bóng với bọn con không?” “Đừng! Mẹ, chúng ta chơi trốn tìm!” Bảo Hân không chịu.
“Trẻ con mới chơi trốn tìm!” Bảo An cãi nhau với cô bé.
“Anh mới là trẻ con! Em không phải trẻ con!” Bảo Hân cãi lại.
“Em là trẻ con! Trẻ con Bảo Nam và Bảo Hân cãi nhau đỏ mặt tía tai, suýt nữa đánh nhau.
Đào Anh Thy hết hồn, hai đứa không phải đều là trẻ con sao? Cô vội ngồi dậy ngăn cản hai đứa. Mấy đứa nhỏ khác lập tức lăn sang một bên, sau đó lại bò lên người Đào Anh Thy, nhìn mẹ mình.
Chương 472: Bọn con sẽ ngoan ngoãn
“Không được cãi nhau, biết chưa? Các con không chỉ là người nhà mà còn là bạn thân, cãi nhau là xấu. Thế này, mẹ chơi bóng với các con trước, sau đó lại chơi trốn tìm, được không?” Đào Anh Thy thỏa mãn cả hai đứa.
“Vâng!” Sáu đứa trẻ đều tán đồng.
“Bảo Nam với Bảo Hân còn cãi nhau không?” Đào Anh Thy hỏi.
“Mẹ, không cãi nữa!” Bảo Hân đồng ý.
Bảo Nam tiến lên nắm tay Bảo Hân: “Chúng… chúng ta không cãi!” Đào Anh Thy cười: “Đi chơi bóng thôi”
Cô đứng dậy, đá trái bóng ra xa, sáu đứa trẻ lập tức vắt chân đuổi theo, trông rất đáng yêu. Đào Anh Thy thầm nghĩ, nếu cô sinh thêm mấy cái thì thành một đội bóng luôn rôi, vừa lúc cô làm trọng tài. Với khả năng sinh sản của Tư Hải Minh, cô không hề nghi ngờ điều này.
Đào Anh Thy bản năng xoay người nhìn ra sau, không khỏi sửng sốt. Một bóng người đứng trên ban công, cho dù cách rất xa, Không thể thấy rõ sắc mặt, cô cũng biết đó là al.
Tư Hải Minh đang nhìn sang bên này. Cách xa như vậy mà vẫn không thể làm giảm khí thế trên người anh ta. Không biết anh ta đã đứng đó từ khi nào, cảm xúc ra sao.
Từ bầu không khí đáng sợ trên xe, cô biết mình đã chọc giận anh ta.
Ngay từ đầu cô đã biết rõ kết cục này, thậm chí còn hơn thế. Đào Anh Thy không ngờ mình lại cho Tư Hải Minh biết sớm đến thể. Nhưng cô chỉ có thể dũng cảm đối mặt…
“Mẹ, đá bóng!” Bảo Nam túm ống quân Đào Anh Thy lắc lư. Đào Anh Thy hoàn hồn: “Ừ, đi đá bóng” Cô đi vê phía trước, Bảo Nam vẫn túm chặt ống quân của cô.
Đào Anh Thy bó tay, đây là sợ cô không chơi sao? Bảo Long nhìn bóng, chuẩn bị đá, kết quả là đá hụt, bị ngã lăn quay ra sau. Đào Anh Thy cạn lời.
Buổi tối, Đào Anh Thy trốn trong phòng sáu đứa trẻ không chịu ra.
Trở vê mà không thấy Tư Hải Minh, không biết anh ta đã đi đâu. Nhưng toàn bộ biệt thự Minh Uyển đều đắm chìm trong áp suất thấp, chỉ có được… Cô đang định nói gì đó thì cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Tư Hải Minh bước vào phòng, mang theo khí thế áp bách.
Bảo Hân lập tức chạy qua ôm chân Tư Hải Minh: “Ba, ba tới ngủ chung với bọn con hả?” Tư Hải Minh bế Bảo Hân lên: “Hôm nay các con tự ngủ, được không?” Đào Anh Thy bỗng run lên, trong lòng có linh cảm chẳng lành.
“Ba không ngủ với bọn con, mẹ được… Cô đang định nói gì đó thì cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Tư Hải Minh bước vào phòng, mang theo khí thế áp bách.
Bảo Hân lập tức chạy qua ôm chân Tư Hải Minh: “Ba, ba tới ngủ chung với bọn con hả?” Tư Hải Minh bế Bảo Hân lên: “Hôm nay các con tự ngủ, được không?”
Đào Anh Thy bỗng run lên, trong lòng có linh cảm chẳng lành.
“Ba không ngủ với bọn con, mẹ cũng không ngủ với bọn con sao?” Bảo Hân hỏi.
“Ừ” Tư Hải Minh đưa mắt nhìn Đào Anh Thy. Đào Anh Thy không dám đối diện với anh ta. Cô rất muốn phản bác lời anh ta, nhưng cuối cùng không nói ra…
Đào Anh Thy đứng dậy: “Con ngoan ngoãn, ba với mẹ có việc phải làm, tự ngủ trước nhé, được không?” “Con biết! Ba với mẹ muốn tắm chung! Rồi mới ngủ chung với bọn con!” Đôi mắt Bảo Hân tỏa sáng.
Đào Anh Thy xấu hổ: “Không phải. Ngủ đi” Sáu đứa trẻ hơi buồn bã, không được ngủ chung với ba mẹ, phải tự ngủ…
Tư Hải Minh đặt Bảo Hân lên giường. Sáu đứa nhỏ bày ra vẻ mặt vô tội, đôi mắt ầng ậng nước, còn cậy mạnh nói: “Ba mẹ, bọn con sẽ ngoan ngoãn””
Chương 473: Cả đời này đừng hòng gặp lại con
Thấy vậy, Đào Anh Thy thật sự không đành lòng. Nhưng cổ tay bị cầm khiến cô hoàn hồn, sau đó bị Tư Hải Minh kéo ra ngoài.
Đào Anh Thy dùng sức giấy thoát khỏi tay Tư Hải Minh, nhưng anh ta cầm rất chặt, cổ tay cô suýt nữa bị gãy.
“Anh… Anh buông tôi ra! Anh làm tôi đau!” Đào Anh Thy tức giận.
“Không giãy dụa thì sẽ không đau” Tư Hải Minh lạnh giọng nói, nhưng bàn tay vẫn thả lỏng một chút.
Anh ta kéo Đào Anh Thy vào phòng mình, sau đó đóng sâm cửa phòng. Đào Anh Thy rút tay ra, xoa cổ tay để lại dấu đỏ.
Tư Hải Minh sửng sốt, câm tay cô: “Đau lắm à?” Đào Anh Thy kháng cự sự đụng chạm của anh ta, giấu tay ra sau lưng: “Không đâu.
Sắc mặt Tư Hải Minh khẽ thay đổi, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Đào Anh Thy, kìm nén khó chịu, hỏi: “Em vẫn muốn dọn qua đó?”
Đào Anh Thy nhìn sang nơi khác: “Ba tôi chuẩn bị mua nhà ở thủ đô, nếu không mua được thì thuê nhà, tôi sống ở nhà đó hay là ở đây thì cũng đều thủ đô, không hiểu tại sao anh lại không đồng ý…”
“Không có sự đồng ý của tôi, ngay cả dưới hầm cầu ở thủ đô này cũng sẽ không có chỗ dung thân cho ông ta!” Tư Hải Minh tàn nhẫn nói.
“Tôi biết, cho nên nếu không thể ở lại thủ đô, tôi sẽ cùng ba tôi về thành phố Tấn” Sắc mặt Tư Hải Minh thay đổi, không khí trong phòng bỗng trở nên đáng sợ, lạnh lẽo đến mức khiến người ta run lên. Đào Anh Thy căng thẳng, chân nhũn ra.
“Nếu em dám đi, cả đời này em đừng hòng gặp lại con! Tôi nói được thì làm được!” Đôi mắt Tư Hải Minh tràn đầy lệ khí.
Đào Anh Thy nắm chặt tay, sắc mặt trắng bệch, kìm nén cay đắng trong lòng, vất vả nói: “Tôi biết…” Sau đó xoay người rời đi.
Vừa đến bên cửa, bỗng có một luông lực lượng ập đến từ đằng sau, đè Đào Anh Thy lên cánh cửa.
“ÁI” Đào Anh Thy kinh hô: “Anh làm gì… Ưm!” Còn chưa hỏi hết câu thì cằm đã bị giữ chặt, khuôn mặt Tư Hải Minh kề sát: “Biết cái gì? Nói tôi nghe xem?” Cằm Đào Anh Thy bị nâng lên, từ cằm đến cổ tạo thành một đường cong vừa đẹp vừa thê lương.
Cô đối diện với đôi mắt đen đáng sợ của anh ta, cố gắng nói: “… Như anh mong muốn, tôi sẽ không bao giờ gặp lại con…
Ngón tay Tư Hải Minh bỗng run lên, đôi mắt âm ngoan.
“Anh Hải Minh, anh chỉ có thể đe dọa tôi bằng con. Tôi nói cho anh biết, tôi cực kỳ chán ghét điều đó!” Đào Anh Thy không khách khí hất tay Tư Hải Minh ra, mở cửa rời khỏi phòng, sau đó trốn về phòng mình đóng cửa lại, phần lưng kề sát ván cửa, liên tục thở hổn hển. Chân cô mềm nhũn, dần dần trượt xuống sàn nhà.
Không bao giờ gặp lại con…
Khóe mắt Đào Anh Thy đỏ lên. Đây chính là phong cách của Tư Hải Minh, hung ác độc địa, không cho người khác con đường sống. Nhưng Tư Hải Minh, anh thật sự làm vậy sao…
Sắc mặt Tư Hải Minh hung ác đáng sợ, cơn tức trong lòng không thể kiềm chế, trực tiếp xốc bàn trà trong phòng khách, bàn trà ngã trên mặt đất, phát ra tiếng vang lớn.
Hầu gái run rẩy: “Ông chủ…” “Cút!” Tư Hải Minh nổi giận.
Hầu gái sợ hãi bỏ chạy.
Trước bàn ăn, Đào Anh Thy và sáu đứa bé đang dùng bữa sáng.
Sáu đứa bé cầm muỗng nhỏ múc bánh pudding bơ, trông vô cùng đáng yêu. Đào Anh Thy vừa ăn vừa nhìn chúng. Nếu không được gặp con, cô phải làm sao đây?
Chương 474: Muốn ăn pudding
Cô thật sự không còn gì cả…
Bầu không khí dần dần thay đổi, cảm giác áp bách quen thuộc lại xuất hiện sau lưng. Đào Anh Thy không quay đầu lại cũng biết người đến là ai.
“Ba!” Thấy người kia, sáu đứa trẻ vui vẻ kêu lên.
“Anh Hải Minh” Bào Điển gật đầu chào.
Đào Anh Thy rũ mi mắt, bóng người xuất hiện bên cạnh cô. Cô im lặng dùng bữa sáng.
Tư Hải Minh ngồi xuống trước bàn ăn, nét mặt không biểu cảm, càng không nhìn Đào Anh Thy, khí thế rất đáng sợ.
“Con ăn xong rồi!” Bảo Nam giơ muỗng: “Con muốn ăn thêm pudding!” Tư Hải Minh uy nghiêm ra lệnh: “Rót sữa bò cho nó, chuyện như vậy mà còn cân tôi nói hả?”
“Vâng” Bào Điển vội vàng đi rót sữa bò.
Bảo Nam kháng nghị: “Con không muốn uống sữa! Không muốn! Con muốn ăn pudding!” Bào Điển khựng lại, bị Tư Hải Minh liếc nhìn, vội tiếp tục rót sữa.
“Con không muốn uống sữa!” Bảo Nam vung tay hất đổ ly sữa, sữa bò văng tung tóe. Chiếc ly lăn trên bàn, sắp rơi xuống đất, Bào Điển vội vàng đón lấy, mồ hôi lạnh đầy đầu. Đào Anh Thy kinh hãi nhìn sắc mặt khó coi của Tư Hải Minh.
Bảo Nam làm thế khác nào khiêu chiến điểm mấu chốt của Tư Hải Minh? Thức dậy vào khoảng thời gian không nên rời giường, ai biết anh ta có gắt ngủ hay không
! Lại thêm Bảo Nam làm ầm ï vào sáng sớm, chẳng lẽ thằng bé sẽ trở thành ngòi nổ cho anh ta nổi giận? Trước khi Tư Hải Minh lên tiếng, Đào Anh Thy vội nói: “Bảo Nam, con ăn hết bữa sáng trước mặt con đi, sau đó mẹ sẽ cho con thêm pudding, được không?”
“Mẹ, con cũng muốn” Bảo Long giơ thìa.
“Con… Con muốn…” Bảo My.
“Con muốn ăn pudding” Bảo Hân.
“Con muốn ăn!” Bảo Vỹ.
“Pudding ngon!” Bảo An vui vẻ cười.
“Ăn hết bữa sáng rồi sẽ có pudding”” Đào Anh Thy nói.
“Dạ!” Sáu đứa bé đồng thanh đáp.
Cuối cùng cũng yên tĩnh. Đào Anh Thy thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tư Hải Minh sâu không lường được.
Chắc anh ta sẽ không ý kiến gì khi thấy cô làm vậy đâu nhỉ? Dù sao cô cũng phải thật sự dung túng bọn nhỏ. Ăn hết bữa sáng, bọn nó cũng không còn bụng mà ăn pudding tiếp.
Ăn xong bữa sáng, quả nhiên Bảo Nam đã quên chuyện bánh pudding, nhảy xuống ghế ngồi: “Ba, con muốn mang súng đến trường!” “Con muốn mang kiếm!” Bảo Long.
Mấy đứa bé khác trông mong nhìn họ, dường như đều muốn mang theo đồ chơi của mình.
Tư Hải Minh nhìn họ một lát, sau đó gật đầu: “Được.” Đôi mắt bọn trẻ sáng ngời.
“Con muốn tự đi lấy!” Bảo Nam vắt chân lên chạy. Năm đứa bé khác cũng chạy theo, vô cùng đáng yêu.
Có thể mang đồ chơi của mình đến trường mầm non. Trước kia sáu đứa trẻ đều muốn mang, nhưng Đào Anh Thy sợ chúng làm mất nên không cho mang.
Nếu làm mất thì e rằng chúng sẽ khóc nhè… Nhưng cô không nói ra, chỉ cẩn thận nhìn Tư Hải Minh, đứng lên rời khỏi nhà ăn.
Tư Hải Minh không còn tâm tư chú ý tới bữa sáng, đôi mắt sâu thẳm vẫn nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Đào Anh Thy.
Vẫn như trước kia, Đào Anh Thy vẫn ngồi lên xe Tư Hải Minh, cùng đưa sáu đứa bé đến trường. Có sáu đứa bé, không khí trong thùng xe không đến mức đáng sợ như trước kia.
Sáu đứa bé ôm đồ chơi của mình, Bảo Nam cầm súng, Bảo Long cầm kiếm, Bảo Hân ôm gấu trúc, Bảo My ôm mèo bông cỡ lớn, cánh tay nho nhỏ suýt nữa không thể ôm hết con thú bông, Bảo An cầm một cây bút.
“Mẹ, mẹ xem cái này, đẹp không?” Bảo Hân giơ tay lên.
Chương 475: Con tặng cho ba mẹ
Cô bé cầm một chiếc túi trong suốt đựng những viên bi thủy tinh, chiết xạ ánh sáng xinh đẹp dưới ánh nắng, có đến mấy chục viên.
“Đây là cái gì?” Đào Anh Thy hỏi.
Trông không giống thủy tinh, không phải pha lê…
“Kim cương! Ba nói đây là kim cương!” Bảo Hân vui vẻ đáp.
Đào Anh Thy sững sờ. Cô cũng nghĩ có phải là kim cương không, nhưng lại cảm thấy hơi thái quá, không ngờ lại chính là kim cương.
Một viên kim cương lớn chừng này đã đủ đắt đỏ, bây giờ Bảo Hân lại cầm một chiếc túi đựng mấy chục viên! Tư Hải Minh không coi tiền là tiên, hay là quá cưng chiều con cái?
Nhưng nhìn vẻ mặt của Bảo Hân thì cô bé không biết kim cương là gì, còn tưởng là tảng đá có thể tùy tiện ném trên mặt đất.
“Mẹ, kim cương là gì? Ba nói nó là đá đào trong núi” Bảo Hân nói.
Đào Anh Thy cười gượng: “Ừ, là đá…”
Đôi mắt Bảo Hân sáng ngời nhìn chằm chăm kim cương. Đào Anh Thy bỗng có linh cảm chẳng lành, không khỏi hỏi thêm: “Bảo Hân, con mang kim cương đến trường làm gì?”
“Con muốn tặng cho bạn nam!” Đào Anh Thy hết hồn. Cái gì? Trẻ con không biết giá trị của kim cương nên chỉ nghe thoáng qua chứ không có khái niệm gì, nhưng lấy nó đi tặng thì bao nhiêu cho đủ?
Cô vội can ngăn: “Bảo Hân, không thể tùy tiện tặng kim cương!” Cho dù đó không phải là đồ của cô, tặng cho người khác cô cũng đau lòng.
Bảo Hân buồn bã: “Mẹ, tại sao không thể tặng? Các bạn đều rất thích con, con cũng thích các bạn!” Đào Anh Thy bóp trán. Lúc trước tặng phiếu bé ngoan, cô không cảm thấy có vấn đề gì. Bây giờ đến mức tặng kim cương luôn! Tư Hải Minh rũ mắt nhìn Bảo Hân, bế cô bé ngôi lên đùi: “Bạn nam nào? Con không được quá gần gũi với con trai.” Đào Anh Thy mím môi.
Quả nhiên Tư Hải Minh là người cường thế đến tận xương tủy.
Bảo Hân chớp mắt, ngây ngốc nhìn Tư Hải Minh, sau đó lấy một viên kim cương trong túi: “Ba, tặng ba!” Cô bé nhét một viên kim cương vào tay Tư Hải Minh.
“Sau này… Sau này con đều tặng ba! Vậy thì ba sẽ vui lên đúng không?” Bảo Hân hỏi.
Tư Hải Minh ngẩn ra. Không ngờ cô bé lại làm như vậy. Đào Anh Thy càng không ngờ, vội nhìn sắc mặt của Tư Hải Minh.
“Ừ” Tư Hải Minh xoa đầu cô bé.
Bảo Hân vui vẻ, nhảy xuống đùi Tư Hải Minh, chạy đến trước mặt Đào Anh Thy, cũng lấy một viên kim cương cho cô: “Ba có kim cương, mẹ cũng có”
Đào Anh Thy ngơ ngác nhìn viên kim cương sáng ngời trên tay, lại nhìn khuôn mặt chờ mong của Bảo Hân, trong lòng ấm áp.
Có phải lúc nấy Tư Hải Minh cũng cảm nhận được cảm giác này không? Từ khi cô có con, ngày nào cô cũng cảm nhận được sự ấm áp này, xoa dịu trái tim cô đơn của cô. Cho nên cô chưa bao giờ hối hận đã sinh ra chúng, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì đã sinh ra chúng.
Lúc trước mấy đứa trẻ bị Tư Hải Minh mang đi, cô vô cùng sợ hãi hơi ấm duy nhất của mình tước đoạt.
Nhưng khi đó, bên cạnh cô còn có dì Hà, không đến mức khiến cô bàng hoàng bất lực, mới làm cô bình tĩnh đối mặt với Tư Hải Minh, cố gắng lôi kéo quan hệ với sáu đứa bé.
Bây giờ cô ở bên sáu đứa bé, nhưng vẫn không quên được sự quan tâm và ấm áp mà dì Hà mang lại.
Dì Hà bị Đào Hải Trạch hại chết, cô trở thành hung thủ gián tiếp. Nếu không phải do cô, do sáu đứa bé thì dì Hà sẽ không phải chết.
Bà ấy bị Đào Hải Trạch làm nhục, chết trong oan ức. Bà ấy sống trong đau khổ như vậy, nếu không trả thù cho bà ấy thì Đào Anh Thy sẽ không thể sống yên một đời! Xe chạy đến trường học, hiệu trưởng và các giáo viên trong trường mầm non cung kính nghênh đón. Sáu đứa bé đi theo giáo viên, còn không quên phất tay chào Lâm Tử Ngọc và Đào Anh Thy: “Ba mẹ, bọn con đi học đây!”
Chương 476: Không có lời muốn nói
Đào Anh Thy vẫy tay chào chúng: “Ừ” Mãi cho tới khi không nhìn thấy sáu đứa bé và giáo viên, Đào Anh Thy mới hoàn hồn, bên cạnh còn có Tư Hải Minh im lặng đứng đó.
Mặc dù tối hôm qua cãi nhau, nhưng cô vẫn muốn tìm kiếm một tia hy vọng, không cần chọc giận anh ta: “Tôi đi… Cô chân chờ một chút, ngước mắt lên đối diện với đôi mắt đen nhanh, khiến cô run rẩy theo phản xạ. Cô không nói một lời, xoay người rời đi. Dù sao đã chủ động chào hỏi rồi.
“Đi đâu?” Giọng nói trâm thấp lạnh lẽo của Tư Hải Minh truyền đến.
Đào Anh Thy cứng đờ, quay lại nhìn anh ta: “Tôi đi đài truyền hình ”
“Lên xe.” Đào Anh Thy mím môi, không đáp lời. Tư Hải Minh ra lệnh xong thì lập tức lên xe, dường như anh ta không sợ Đào Anh Thy dám bỏ đi thẳng thừng.
Đúng là Đào Anh Thy không dám, thậm chí cô cảm thấy không nên chọc giận anh ta vào lúc này.
Xe chạy bon bon trên đường.
Đào Anh Thy và Tư Hải Minh cùng ngồi trên ghế sau. Ánh mắt sắc bén của anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm cô. Từ khi lên xe, tầm mắt này đã tồn tại.
Cô giả vờ thả lỏng, nhưng thực tế rất căng thẳng, sợ chuyện tối qua lại lặp lại, sợ Tư Hải Minh sẽ làm gì mình. Tuy nhiên cô biết, bất kể Tư Hải Minh làm gì mình, cho dù là ở trên xe, cô đều sẽ không thỏa hiệp…
“Em không có lời muốn nói sao?” Bầu không khí áp lực bị giọng nói trâm thấp của Tư Hải Minh đánh VỠ.
Đào Anh Thy run rẩy nhìn ngoài cửa sổ: “… Anh muốn tôi nói gì?” Bây giờ cô không muốn nói một chữ nào hết.
“Cho nên… Em quyết định không bao giờ gặp lại con?” “Tôi muốn gặp… Muốn vẫn luôn ở bên chúng, nhìn chúng trưởng thành… Đào Anh Thy nói: “Là anh không cho phép mà thôi.” Tư Hải Minh đặt tay lên gáy cô, bắt cô quay sang nhìn mình: “Em vẫn muốn dọn đến nơi đó? Không hối hận?” Đôi mắt Đào Anh Thy bất an.
Con ngươi đen của Tư Hải Minh lạnh xuống, kìm nén cảm xúc khiến hơi thở anh trở nên nặng nhọc: “Được, tôi thỏa mãn em”.
Rolls-Royce đỗ trước cửa đài truyền hình. Đào Anh Thy nhìn Tư Hải Minh, Tư Hải Minh chỉ lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đào Anh Thy kìm nén cay đăng trong lòng, xuống xe. Ngay sau đó, cửa xe đóng lại, Rolls-Royce nhanh chóng rời đi, cứ như thể người bên trong không muốn nhìn thấy cô…
Đào Anh Thy nhìn đuôi xe chạy ra xa, chiếc xe nhanh chóng biến mất, mới rũ mi mắt. Cho nên sau này, cô không được nhìn sáu đứa bé nữa sao?
Ở đài truyền hình, cả ngày Đào Anh Thy vẫn không tập trung, nhiều lần xảy ra sai lầm. Đạo diễn, nhà sản xuất chẳng những không dám mắng cô mà còn liên tục an ủi, giống như không phải là lỗi của Đào Anh Thy mà là lỗi của họ, khiến cô rất ngượng ngùng, chỉ có thể bình tĩnh lại tiếp tục làm việc.
May mà kế tiếp cần tương tác với một đứa bé, trừ việc lớn hơn một hai tuổi, còn lại ngoại hình bụ bẫm hơi giống Bảo An, Đào Anh Thy hơi tập trung tinh thần.
Nửa tiếng sau, ghi hình thành công thuận lợi, Đào Anh Thy thở phào nhẹ nhõm, các nhân viên làm việc cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà không phí công vất vả một ngày.
Cô vừa xuống sân khấu, Lâm Anh lập tức cầm điện thoại tới: “Chị Anh, điện thoại của chị nè. Chị nói nếu Đào Hải Trạch gọi tới thì lập tức mang đến cho chị”
“Cảm ơn” Đào Anh Thy nhận điện thoại rời khỏi trường quay, bình tĩnh lại mới bắt máy: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Ba đã chọn được nhà nhờ quan hệ, ở khu biệt thự Hương Trà” “Khi nào mấy người dọn đến đó?” Đào Anh Thy hỏi.
“Mấy ngày nay dì Huệ của con, Sơ Tâm và Hải Hùng sẽ qua đó. Chờ dọn nhà xong, ba sẽ báo cho con.
Mà Anh Anh này, con đã nhắc chuyện đó chưa?”
Chương 477: Chiến tranh lạnh
“Nhắc rồi” Đào Anh Thy thả lỏng tinh thần.
“Thật hả? Anh Hải Minh đã đồng ý cho ba quyền khai phá khu Tây Nam rồi ư? Con biết đấy, mấy thứ đó chẳng là gì với anh Hải Minh, nhưng lại rất quan trọng với ba”
“Chẳng là gì? Ông cũng dám nói thật, nếu khu Tây Nam phát triển thì sẽ khó có thể đo lường giá trị của nó, không có ai chê tiền”
Đào Anh Thy nghĩ, loại người mua kim cương làm bi ve cho con gái như Tư Hải Minh thì đương nhiên có càng nhiều tiền càng tốt.
Đừng nói cô có bẫy Tư Hải Minh hay không, cho dù là vì cuộc sống sung túc cho sáu đứa trẻ, cô cũng sẽ không lừa gạt anh ta. Đào Hải Trạch đúng là thích ảo tưởng.
“Sao? Con hối hận hả? Con đừng quên mất thứ kia” Đào Hải Trạch không quên nhắc tới video của dì Hà, chính là vì muốn thường xuyên nhắc nhở Đào Anh Thy, đừng quên ai mới là người bị đe dọa.
“Đào Hải Trạch, ông muốn có quyền khai phá khu Tây Nam thì kiên nhẫn chờ đi, tôi ghét nhất người khác đe dọa tôi.” Giọng Đào Anh Thy lạnh lẽo.
“Con đừng giận. Ba lo con không biết nên làm gì nên mới nói thế” Đào Hải Trạch dỗ cô.
“Tôi làm gì còn cần ông dạy hả? Không thì ông tự câm video tới thương lượng với Tư Hải Minh đi”
“Thế sao được? Chuyện này đương nhiên cho con ra mặt mới hiệu quả nhất. Rốt cuộc Tư Hải Minh đã nói thế nào?”
“Anh ta bảo có thể suy nghĩ một chút.” “Thế thì có phải là rất có hy vọng không?”
“Tư Hải Minh sâu không lường được, sao tôi biết? Chỉ chờ xem trong lòng anh ta, tôi có bao nhiêu cân lượng. Đương nhiên, vì dì Hà, cuối cùng sẽ chỉ có một kết quả duy nhất”
“Vậy thì ba chờ tin tốt lành của con, đừng để ba chờ quá lâu”
“Biết rồi” Đào Anh Thy cúp máy, mệt mỏi tựa lưng lên tường. Nếu cô nhận được điện thoại của Đào Hải Trạch là không thể mua nhà, càng không thuê được chỗ ở thì chứng tỏ Tư Hải Minh đã ra tay. Hiện tại đã mua được nhà, còn mua ở khu biệt thự Hương Trà…
Đào Anh Thy rũ mi mắt nhìn chân mình. Cô đánh cược là Tư Hải Minh đã thủ hạ lưu tình. Nếu anh ta không làm vậy, sao Đào Hải Trạch lại đắc ý đến thế?
Vậy thì có phải cô cũng có thể đi gặp sáu đứa con không? Đào Anh Thy chần chờ một chút, cầm điện thoại gọi cho Tư Hải Minh.
Cô không dám chắc anh ta sẽ nghe điện thoại của mình, cho nên nghĩ nếu không bắt máy thì cô sẽ gửi tin nhắn.
Nhưng sau ba tiếng vang, điện thoại kết nối, Đào Anh Thy run lên, đứng thẳng lưng: “Anh Hải Minh…
tối nay anh rảnh không? Tôi mời anh ăn cơm nhé? Tôi biết ba tôi có thể mua nhà ở thủ đô là nhờ anh nương tay, để bày tỏ lòng cảm ơn, anh cho tôi thể diện này nhé?”
“Em cho rằng ai cũng có thể ăn cơm với tôi sao?” Đào Anh Thy câm nín. Đúng thế, Tư Hải Minh địa vị hiển hách, quyền thế ngập trời, ngay cả nhà giàu như Đào Hải Trạch cũng không có tư cách được ăn cơm chung với anh.
Huống chỉ là cô.
“Loại người như Đào Hải Trạch, tôi còn chưa để vào mắt. Còn em, đừng hòng gặp lại con.”
“Anh Hải Minh… A lô?” Đào Anh Thy cầm di động, cuộc gọi đã kết thúc. Dường như giọng nói của Tư Hải Minh vẫn còn vang vọng bên tai, khiến cô run rẩy.
Đào Hải Trạch còn có thể mua nhà, vậy thì có thể đầu tư ở đây. Đào Anh Thy cho rằng là Tư Hải Minh nương tay, cô chỉ cần chủ động tiếp cận thì anh ta sẽ cho phép mình gặp sáu đứa con. Xem ra vẫn là không được…
Buổi tối, Đào Anh Thy ở lại đài truyền hình đến khuya mới về chung cư của dì Hà. Cô ném ba lô xuống đất, ngồi bệt trên sàn, tựa lưng vào sofa, toàn thân mệt mỏi.
Mới một đêm không gặp sáu đứa con, cô đã nhớ chúng, suy nghĩ lúc này chúng đang làm gì.
Chương 478: Người hầu ngạo mạn
Ngoại trừ ngủ thì còn làm được gì? Nhưng trước khi ngủ, chúng có đòi mẹ không? Bà Hà của chúng bị hại chết, chúng cũng sẽ tán thành sự lựa chọn của mẹ mình thôi nhỉ?
Đào Anh Thy lấy di động, mở album ảnh, bên trong chứa đầy video của sáu đứa bé, không nhịn được cong môi. Cô câm điện thoại, gác cằm lên đầu gối. Các con sẽ thông cảm cho mẹ nhỉ…
Suốt ba ngày, Đào Anh Thy và Tư Hải Minh không gặp nhau, sáu đứa bé cũng im hơi lặng tiếng.
Nhưng cô biết Tư Hải Minh không muốn cho mình gặp con, vậy thì tốt hay xấu đều sẽ không cho cô biết đến, hoàn toàn cắt đứt quan hệ giữa cô và sáu đứa trẻ. Người hung ác như Tư Hải Minh thì cũng không có gì là lạ.
Từ sau cuộc điện thoại hôm đó, cô không gọi cho anh ta, bởi vì cô biết gọi cũng vô ích. Nếu muốn đối phó với Đào Hải Trạch thì đừng suy nghĩ lung tung nữa, tốc chiến tốc thắng. Tóm lại cô không có khả năng thay đổi ý tưởng.
Trên tầng nhà quyên uy tối cao của tập đoàn Vương Tân, Chương Vĩ gõ cửa, được cho phép mới mở cửa bước vào.
Gần đây không chỉ toàn bộ tập đoàn Vương Tân bị đặt trong băng giá mà Chương Vĩ làm thư ký hàng đầu, càng trở thành người đứng mũi chịu sào.
Mấy ngày nay, anh Hải Minh đều đắm chìm trong lửa giận, mọi người đều làm việc dè dặt, sợ chọc giận anh. Lúc này, Chương Vĩ đứng thẳng lưng, báo cáo: “Ngài Hải Minh, hôm nay cô Anh Thy đã dọn vào Hương Trà.”
Tư Hải Minh tạm dừng lại ba giây rồi tiếp tục. Chương Vĩ phản xạ đẩy gọng kính, nhưng không chạm đến mắt kính nên lại thả tay xuống: “Cho cô Anh Thy ở lại thủ đô thì tóm lại là thoải mái hơn ở thành phố Tấn cách thủ đô trăm cây số, sẽ dễ khống chế hơn. Ngài Hải Minh chắc chắn sẽ thành công”
“Cậu nói xong chưa?”
“À, tôi còn mấy cái chưa nói” Chương Vĩ khẽ gật đầu: “Đào Hải Trạch mới tới thủ đô thì đã mượn danh nghĩa của ngài để lôi kéo đầu tư, quyền nhập cổ ở khắp nơi. Ngài Hải Minh yên tâm, tôi đã âm thâm chuẩn bị hết, tất cả đều nằm trong tâm kiểm soát của ngài”
Đôi mắt Tư Hải Minh sâu thẳm khó lường: “Đâu tư thì đã sao? Có lâu dài hay không còn phải xem tâm trạng của tôi.”
Biệt thự Hương Trà nằm giữa sườn núi, sau lưng là núi non, phong cảnh trữ tình, có thể mua nhà ở đây đều là người không thiếu tiên. Đào Anh Thy đứng trên ban công nhìn phong cảnh nơi xa. Đây là ban công từ phòng của cô.
Cuối cùng cô vẫn dọn vào nơi này, Tư Hải Minh không hề có động tĩnh. Mà thực ra không cần thiết, cô cố ý muốn dọn nhà, vậy thì sẽ không được gặp sáu đứa bé, đơn giản như vậy thôi… Quan trọng hơn nữa, cô không thể để Đào Hải Trạch phát hiện cô đã xa cách với Tư Hải Minh, không thì ông ta sẽ cho rằng cô đang đùa giỡn với ông ta.
Đào Anh Thy đứng ở ban công một lát rồi xuống lầu. Vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, chuẩn bị vào phòng khách, một người từ bên cạnh đụng trúng cô.
“ÁI” Đào Anh Thy không kịp né tránh, chậu nước trên tay người hầu đều đổ lên người cô, phần eo trở xuống bị ướt sũng.
Đào Anh Thy còn chưa nói gì thì người hầu lại giành trước: “Cô Anh Thy, cô đừng đi lung tung được không? Chúng tôi rất bận, nếu lỡ đụng chạm vào cô thì lại thành lỗi của chúng tôi.”
Nhìn người phụ nữ vô lễ này, Đào Anh Thy khẽ nhướng mày: “Cho nên cô đổ chậu nước lên người tôi là do lỗi của tôi hả?”
“Đương nhiên không phải là lỗi của tôi!”
Người hầu ngạo mạn nói: “Nếu chúng tôi không hoàn thành công việc thì ông bà chủ sẽ trách tội, mong cô Anh Thy rộng lượng tha thứ cho chúng tôi.” Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn vẻ mặt khinh miệt của cô ta.
Chương 479: Tự tin Hy vọng?
Vậy thì bày ra thái độ hy vọng đi chứ? Rõ ràng không phải là ngoài ý muốn, nếu là ngoài ý muốn thì sao lại đổ hết chậu nước lên người cô? Mà lúc này, người nhà họ Xa đang ăn cơm chiều giống như rắn độc về tổ, không hề hay biết gì về chuyện này.
“Nói xin lỗi” Đào Anh Thy lạnh lùng nói.
Người hâu thờ ơ: “Tại sao tôi phải xin lỗi? Rõ ràng là cô đụng vào tôi! Cô cho rằng sống ở đây thì cô sẽ hơn người sao? Cô mà cũng xứng à?” “Tôi cho cô cơ hội, nói xin lỗi” Đào Anh Thy nói.
Người hâu vẫn không quan tâm, cúi xuống nhặt chậu nước. Đào Anh Thy lùi về sau một bước, giơ chân đạp lên xương sườn của người hầu.
“Á!” Người hầu bị đạp ngã xuống đất. Chắc là đá chưa đủ ác nên cô ta còn có thể đứng dậy, chất vẫn Đào Anh Thy: “Tại sao cô lại đá…
Còn chưa nói xong thì Đào Anh Thy đã lại gần, cho cô ta một bạt tai.
“Á!” Mái tóc được cột gọn gàng của người hầu đều bị rối bời, cô ta che mặt, khó tin nhìn Đào Anh Thy: “Cô…
“Nói xin lỗi” Đào Anh Thy tới gần cô ta.
Người hầu lùi về sau từng bước.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Xa Huệ Anh đi ra, đằng sau là Đào Sơ Tâm.
Đào Anh Thy thản nhiên liếc nhìn họ, tới thật đúng lúc.
“Người hầu nhà bà đúng là không biết quy củ, đổ nước lên người chủ nhân, chẳng những không xin lỗi mà còn hùng hổ đổ lỗi, người không biết còn tưởng cô ta mới là chủ nhân trong nhà này.
Chẳng lẽ Đào Hải Trạch cho cô đặc quyên gì đó? Cũng khó trách, khuôn mặt này coi như thanh tú, đàn ông thích cũng là bình thường.” Đào Anh Thy cố ý châm ngòi.
Ánh mắt hà khắc của Xa Huệ Anh nhìn người hầu. Cô ta run lên: “Bà chủ… Không phải thế…”
“Mặc dù tôi không quyên không thế, nhưng lúc tôi ở biệt thự Minh Uyển, người hầu ở đó đúng là được huấn luyện kỹ càng, biết quy tắc, càng biết nhìn sắc mặt chủ nhân.
Đừng nói là đi đường không được phát ra tiếng bước chân, cho dù thấy chủ nhân lại gần thì đều phải né tránh. Bà Huệ Anh, hình như người hầu nhà bà khác hẳn nhỉ?” Đào Anh Thy đưa mắt nhìn Xa Huệ Anh.
Xa Huệ Anh không nhịn được co giật khóe miệng, ánh mắt sắc như lưỡi dao nhìn người hầu: “Đúng là không quy củ gì hết. Còn chưa cút đi à? Chờ tôi thưởng cho cô sao?”
Người hầu vừa tủi thân vừa không cam lòng rời đi. Lúc này Xa Huệ Anh mới trấn an Đào Anh Thy: “Anh Anh đừng giận, chẳng qua chỉ là người hầu, có gì mà giận? Con yên tâm, ngày mai con sẽ không thấy cô ta nữa đâu.”
“Thế thì tốt” Đào Anh Thy xoay người đi ra ngoài.
“Con đi đâu vậy?” Xa Huệ Anh hỏi.
“bi dạo.” Đào Anh Thy đi ra ngoài, bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt Xa Huệ Anh khó coi: “Cô ta thật sự coi mình là người nhà chúng ta. Thục Quyên là người mẹ dàn xếp, còn tưởng có thể đe dọa côta”
“Nếu cô ta không có chút tài năng thì sao có thể tiếp cận Tư Hải Minh? Vừa rồi cô ta nói cho chúng ta nghe, sống ở biệt thự Minh Uyển, quan hệ thân mật với Tư Hải Minh, ngay cả người hầu cũng nhìn sắc mặt của cô ta” Đào Sơ Tâm nói.
“Xem ra chúng ta đã mời một nhân vật lớn về nhà” Xa Huệ Anh trào phúng: “Nhưng có thể lôi kéo Tư Hải Minh đến đây, cô ta cũng coi như có ích.
Lâu ngày, Tư Hải Minh chắc chắn sẽ thích con, lúc đó muốn làm gì Đào Anh Thy chẳng được” Đào Sơ Tâm không lên tiếng, cô †a còn chưa quên chuyện trên bữa tiệc lần trước, nhưng không có nghĩa là cô ta sẽ bỏ cuộc, sẽ chỉ khiến cô ta càng cẩn thận tiếp cận Tư Hải Minh mà thôi.
“Chuyện giáo viên vũ đạo ở đài truyền hình Tiên Phong, e rằng là do cô ta quấy rối” Đào Sơ Tâm nói.
Xa Huệ Anh cả kinh: “Chẳng phải con nói cần chứng chỉ sư phạm sao? Cũng đúng, nếu thật sự cần chứng chỉ sư phạm thì đáng nhẽ phải nói ngay từ đầu, sao tự dưng nửa chừng mới nói? Đào Anh Thy này chúng là lắm mưu mô, chúng ta đã khinh thường cô ta.”
Chương 480: Tranh chấp
Đào Sơ Tâm không lên tiếng, vẻ mặt không chịu để yên. Cô ta nghĩ đến gì đó nên hoàn hồn: “Mẹ với ba là sao vậy?”
“Gân đây ông ấy có vẻ có ý đồ khác” Xa Huệ Anh vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ.
Đào Sơ Tâm nhìn bà ta: “Ai vậy?”
Đào Anh Thy đi một vòng chung quanh, bên ngoài có xe chạy vào từ ngoài cổng, lái vào trong sân. Đào Hải Trạch xuống xe, nhìn Đào Anh Thy: “Anh Anh, còn xem phòng con chưa? Ba bận rộn cả ngày, bây giờ mới vê nhà”
“Cũng không tệ lắm”
“Nếu con chịu thiệt thòi gì trong nhà thì đừng giấu, cứ nói với ba, ba sẽ giúp con.”
“Không cần, tôi có thể xử lý”
Đào Hải Trạch ngẩn ra, gật đầu: “Vậy thì tốt. Vào nhà thôi” Đào Anh Thy đang muốn xoay người thì lại có một chiếc taxi chạy vào, đỗ trước cửa nhà họ Xa. Đào Hải Trạch đang suy nghĩ đó là ai, người quen sao? Muốn vào khu biệt thự thì cần được cho phép. Sau khi thấy người bước xuống xe, sắc mặt ông ta thoáng chốc thay đổi.
Đào Anh Thy thản nhiên nhìn thoáng qua bà chủ nhà vừa xuống Xe, xoay người vào nhà. Xa Huệ Anh ngồi trong phòng cách, cô làm lơ bà ta, đi thẳng lên lầu. Vào phòng, cô xách một cái ghế ra ngoài ban công, ngồi chơi di động.
Không lâu sau, dưới lầu vang lên tiếng cãi cọ của vợ chồng Đào Hải Trạch. Từ ban đầu Đào Hải Trạch kiên quyết không thừa nhận, đến sau này không thể chống cự, cuối cùng là nhận lỗi dỗ dành vợ. Còn vang lên tiếng bạt tai.
Bà chủ nhà không phải dạng vừa, hoàn toàn không thua kém Xa Huệ Anh. Xa Huệ Anh cho bà chủ nhà một bạt tai, đương nhiên cô ta cũng phải đánh trả, nhưng bị Đào Hải Trạch ngăn cản, cho cô ta một cái tát, kêu cút đi.
Bà chủ nhà giận run người, chỉ vào Đào Hải Trạch: “Lúc anh ở bên em, thường xuyên nói vợ anh nhàm chán, bây giờ biến sắc mặt rất nhanh”
Xa Huệ Anh như bị đánh trúng tim, khó tin nhìn Đào Hải Trạch. Đào Sơ Tâm nghe thấy động tĩnh đi ra thăm dò, bị ghê tởm đến mức về phòng, đóng sầm cửa lại.
“Huệ Anh, bà đừng nghe cô ta nói bậy, tôi làm gì nói câu đó!” Đào Hải Trạch vội vã giải thích, sau đó chỉ vào bà chủ nhà: “Cút ngay cho tôi! Nếu không đừng trách tôi không khách khít”
“Ai thèm! Dù sao anh cũng cho tôi không ít tiền rồi” Bà chủ nhà còn nói một câu trước khi rời đi. Xa Huệ Anh tức giận đến mức não sung huyết, thân thể lắc lư.
“Huệ Anh, bà nghe tôi giải thích…
Xa Huệ Anh đứng vững vàng, giơ tay cho Đào Hải Trạch một cái tát. Đào Hải Trạch không dám nổi cáu: “Huệ Anh, bà đánh đau tay không? Để tôi xem thử…”
“Cút đi!” Xa Huệ Anh hất tay: “Nếu không phải tôi âm thầm điều tra ông thì còn sẽ bị che giấu không biết bao lâu!”
“Không phải, Huệ Anh, đây là lỗi của tôi, tôi chỉ chơi đùa một chút thôi, trong lòng tôi vẫn yêu bà mà” Đào Anh Thy nấp trong góc tối nhìn Đào Hải Trạch hèn mọn xin lỗi, không thể không bội phục sức cám dỗ của đồng tiền.
Nếu Xa Huệ Anh không có tiền thì tại sao Đào Hải Trạch phải hèn mọn đến thế? Chí ít cô biết ông ta khác hẳn với lúc trước hở tí là chân đá tay đấm cô và Liêu Ninh. Đúng là châm chọc.
Quả nhiên Xa Huệ Anh không khiến cô thất vọng. Bà ta điều tra ra sự tồn tại của bà chủ nhà, trực tiếp kêu người tới tận nơi, cho Đào Hải Trạch đối chất. Bà chủ nhà bị Đào Anh Thy mua chuộc, đương nhiên cái gì cũng tuôn ra hết.
Xa Huệ Anh kêu cô ta tới đây nên Đào Hải Trạch không nghi ngờ Đào Anh Thy. Cô cũng muốn ở lại đây lâu, chỉ cần cô tìm được video mà Đào Hải Trạch che giấu rồi tiêu hủy chúng, cô có thể rời khỏi nơi này.
Xử lý Đào Hải Trạch thì không cần thiết ở đây.
Động tác của Tư Hải Minh cứng đờ, mặt bên dưới ánh đèn lúc sáng lúc tôi trông như ác quỷ, bầu không khí mờ ám vừa rồi đều tan thành mây khói.
“Em vừa nói gì?” Đào Anh Thy thừa dịp thoát khỏi vòng tay anh ta, hơi thở dồn dập, quay mặt sang nơi khác: “Tôi nói…
Tôi chuẩn bị dọn qua chỗ ba tôi.
Anh hỏi tôi ngôi trong nhà hàng một mình nghĩ gì đúng không? Tôi nghĩ chuyện này, tôi đã quyết định…”
“Tôi đã đồng ý chưa?” Giọng Tư Hải Minh rất lạnh, ngay cả nhiệt độ trong xe cũng giảm xuống.
Đào Anh Thy kìm nén kinh hãi, hụt hơi nói: “Tôi có thể quyết định chuyện của tôi..” Nói xong, cô không dám nhìn sắc mặt Tư Hải Minh, chỉ cần dùng trực giác cũng cảm nhận được cảm xúc đáng sợ của Tư Hải Minh lúc này. Đào Anh Thy sợ hãi rụt cổ lại, giống như con mồi đê phòng dã thú sẽ nhào lên.
“Em không dọn vào biệt thự Minh Uyển mà lại muốn ở chỗ Đào Hải Trạch?” Tư Hải Minh chống tay lên lưng ghế, mạch máu nổi trên mu bàn tay, đôi mắt hung ác nhìn cô: “Tôi không cho phép!”
Đào Anh Thy kìm nén cơn giận, hỏi: “Tại sao anh lại đối xử với tôi như thế? Tôi ở đâu cũng phải bị anh khống chế sao?” “Em có thể làm bất cứ chuyện gì. Nhưng không được tôi cho phép, em không thể ở chỗ Đào Hải Trạch” Tư Hải Minh kiên quyết nói.
Bầu không khí trong xe vô cùng căng thẳng. Đào Anh Thy bất mãn nhíu mày, đang định phản bác thì xe đã dừng lại.
“Xuống xe!” Không chờ vệ sĩ mở cửa, Tư Hải Minh lạnh giọng nói, sau đó đẩy cửa xuống xe.
Đào Anh Thy biết ngay sẽ như thế này. Nhưng cô sẽ không thỏa hiệp.
Bào Điển đi ra ngênh đón: “Anh Hải Minh…” Sau đó khựng lại, tại sao sắc mặt của anh Hải Minh lại đáng sợ đến thế? Nhìn đằng sau, thấy Đào Anh Thy bước xuống xe, sắc mặt cũng không tốt lắm. Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy…
“Cô Anh Thy” Đào Anh Thy đi tới, Bào Điển lên tiếng chào.
Đào Anh Thy hỏi: “Sáu đứa nhỏ đâu?” “Ăn cơm xong, chúng đang chơi bóng trên bãi cỏ.” Bào Điển đáp.
Đào Anh Thy nhìn vào phòng khách, sau đó thu hồi tâm mắt: “Để tôi đi xem thử”
Trên bãi cỏ xanh mơn mởn rộng lớn, sáu đứa bé đang đuổi theo một quả bóng, đáng yêu như sáu cục thịt đang lăn trên cỏ.
Bảo An lúc nào cũng chạy cuối cùng, hai tay dang ra, trông rất đáng yêu. Cách đó không xa là người hầu vệ sĩ đứng trông chừng. Trưởng thành trong hoàn cảnh an toàn này, Đào Anh Thy không cần lo lắng họ sẽ bị tổn thương, cho nên dù cô không có mặt, cũng không cần lo lắng…
“Mẹ!” Đào Anh Thy hoàn hồn, liền thấy sáu đứa trẻ đang chạy đến, nhào lên người mình, cô không kịp chuẩn bị nên bị chúng đẩy ngã.
“ÁI” Đào Anh Thy ngã xuống thảm cỏ dày, bị sáu đứa trẻ chôn vùi: “Chờ đã…” Đào Anh Thy không dậy được, dứt khoát nằm trên thảm cỏ. Sáu đứa trẻ nằm bên cạnh cô, ôm chân ôm tay ôm cổ.
“Mẹ, Bào Bào nói mẹ sẽ đến, mẹ thật sự đến rồi!” Bảo Nam nằm trước mặt Đào Anh Thy: “Mẹ muốn chơi bóng với bọn con không?” “Đừng! Mẹ, chúng ta chơi trốn tìm!” Bảo Hân không chịu.
“Trẻ con mới chơi trốn tìm!” Bảo An cãi nhau với cô bé.
“Anh mới là trẻ con! Em không phải trẻ con!” Bảo Hân cãi lại.
“Em là trẻ con! Trẻ con Bảo Nam và Bảo Hân cãi nhau đỏ mặt tía tai, suýt nữa đánh nhau.
Đào Anh Thy hết hồn, hai đứa không phải đều là trẻ con sao? Cô vội ngồi dậy ngăn cản hai đứa. Mấy đứa nhỏ khác lập tức lăn sang một bên, sau đó lại bò lên người Đào Anh Thy, nhìn mẹ mình.
Chương 472: Bọn con sẽ ngoan ngoãn
“Không được cãi nhau, biết chưa? Các con không chỉ là người nhà mà còn là bạn thân, cãi nhau là xấu. Thế này, mẹ chơi bóng với các con trước, sau đó lại chơi trốn tìm, được không?” Đào Anh Thy thỏa mãn cả hai đứa.
“Vâng!” Sáu đứa trẻ đều tán đồng.
“Bảo Nam với Bảo Hân còn cãi nhau không?” Đào Anh Thy hỏi.
“Mẹ, không cãi nữa!” Bảo Hân đồng ý.
Bảo Nam tiến lên nắm tay Bảo Hân: “Chúng… chúng ta không cãi!” Đào Anh Thy cười: “Đi chơi bóng thôi”
Cô đứng dậy, đá trái bóng ra xa, sáu đứa trẻ lập tức vắt chân đuổi theo, trông rất đáng yêu. Đào Anh Thy thầm nghĩ, nếu cô sinh thêm mấy cái thì thành một đội bóng luôn rôi, vừa lúc cô làm trọng tài. Với khả năng sinh sản của Tư Hải Minh, cô không hề nghi ngờ điều này.
Đào Anh Thy bản năng xoay người nhìn ra sau, không khỏi sửng sốt. Một bóng người đứng trên ban công, cho dù cách rất xa, Không thể thấy rõ sắc mặt, cô cũng biết đó là al.
Tư Hải Minh đang nhìn sang bên này. Cách xa như vậy mà vẫn không thể làm giảm khí thế trên người anh ta. Không biết anh ta đã đứng đó từ khi nào, cảm xúc ra sao.
Từ bầu không khí đáng sợ trên xe, cô biết mình đã chọc giận anh ta.
Ngay từ đầu cô đã biết rõ kết cục này, thậm chí còn hơn thế. Đào Anh Thy không ngờ mình lại cho Tư Hải Minh biết sớm đến thể. Nhưng cô chỉ có thể dũng cảm đối mặt…
“Mẹ, đá bóng!” Bảo Nam túm ống quân Đào Anh Thy lắc lư. Đào Anh Thy hoàn hồn: “Ừ, đi đá bóng” Cô đi vê phía trước, Bảo Nam vẫn túm chặt ống quân của cô.
Đào Anh Thy bó tay, đây là sợ cô không chơi sao? Bảo Long nhìn bóng, chuẩn bị đá, kết quả là đá hụt, bị ngã lăn quay ra sau. Đào Anh Thy cạn lời.
Buổi tối, Đào Anh Thy trốn trong phòng sáu đứa trẻ không chịu ra.
Trở vê mà không thấy Tư Hải Minh, không biết anh ta đã đi đâu. Nhưng toàn bộ biệt thự Minh Uyển đều đắm chìm trong áp suất thấp, chỉ có được… Cô đang định nói gì đó thì cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Tư Hải Minh bước vào phòng, mang theo khí thế áp bách.
Bảo Hân lập tức chạy qua ôm chân Tư Hải Minh: “Ba, ba tới ngủ chung với bọn con hả?” Tư Hải Minh bế Bảo Hân lên: “Hôm nay các con tự ngủ, được không?” Đào Anh Thy bỗng run lên, trong lòng có linh cảm chẳng lành.
“Ba không ngủ với bọn con, mẹ được… Cô đang định nói gì đó thì cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Tư Hải Minh bước vào phòng, mang theo khí thế áp bách.
Bảo Hân lập tức chạy qua ôm chân Tư Hải Minh: “Ba, ba tới ngủ chung với bọn con hả?” Tư Hải Minh bế Bảo Hân lên: “Hôm nay các con tự ngủ, được không?”
Đào Anh Thy bỗng run lên, trong lòng có linh cảm chẳng lành.
“Ba không ngủ với bọn con, mẹ cũng không ngủ với bọn con sao?” Bảo Hân hỏi.
“Ừ” Tư Hải Minh đưa mắt nhìn Đào Anh Thy. Đào Anh Thy không dám đối diện với anh ta. Cô rất muốn phản bác lời anh ta, nhưng cuối cùng không nói ra…
Đào Anh Thy đứng dậy: “Con ngoan ngoãn, ba với mẹ có việc phải làm, tự ngủ trước nhé, được không?” “Con biết! Ba với mẹ muốn tắm chung! Rồi mới ngủ chung với bọn con!” Đôi mắt Bảo Hân tỏa sáng.
Đào Anh Thy xấu hổ: “Không phải. Ngủ đi” Sáu đứa trẻ hơi buồn bã, không được ngủ chung với ba mẹ, phải tự ngủ…
Tư Hải Minh đặt Bảo Hân lên giường. Sáu đứa nhỏ bày ra vẻ mặt vô tội, đôi mắt ầng ậng nước, còn cậy mạnh nói: “Ba mẹ, bọn con sẽ ngoan ngoãn””
Chương 473: Cả đời này đừng hòng gặp lại con
Thấy vậy, Đào Anh Thy thật sự không đành lòng. Nhưng cổ tay bị cầm khiến cô hoàn hồn, sau đó bị Tư Hải Minh kéo ra ngoài.
Đào Anh Thy dùng sức giấy thoát khỏi tay Tư Hải Minh, nhưng anh ta cầm rất chặt, cổ tay cô suýt nữa bị gãy.
“Anh… Anh buông tôi ra! Anh làm tôi đau!” Đào Anh Thy tức giận.
“Không giãy dụa thì sẽ không đau” Tư Hải Minh lạnh giọng nói, nhưng bàn tay vẫn thả lỏng một chút.
Anh ta kéo Đào Anh Thy vào phòng mình, sau đó đóng sâm cửa phòng. Đào Anh Thy rút tay ra, xoa cổ tay để lại dấu đỏ.
Tư Hải Minh sửng sốt, câm tay cô: “Đau lắm à?” Đào Anh Thy kháng cự sự đụng chạm của anh ta, giấu tay ra sau lưng: “Không đâu.
Sắc mặt Tư Hải Minh khẽ thay đổi, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Đào Anh Thy, kìm nén khó chịu, hỏi: “Em vẫn muốn dọn qua đó?”
Đào Anh Thy nhìn sang nơi khác: “Ba tôi chuẩn bị mua nhà ở thủ đô, nếu không mua được thì thuê nhà, tôi sống ở nhà đó hay là ở đây thì cũng đều thủ đô, không hiểu tại sao anh lại không đồng ý…”
“Không có sự đồng ý của tôi, ngay cả dưới hầm cầu ở thủ đô này cũng sẽ không có chỗ dung thân cho ông ta!” Tư Hải Minh tàn nhẫn nói.
“Tôi biết, cho nên nếu không thể ở lại thủ đô, tôi sẽ cùng ba tôi về thành phố Tấn” Sắc mặt Tư Hải Minh thay đổi, không khí trong phòng bỗng trở nên đáng sợ, lạnh lẽo đến mức khiến người ta run lên. Đào Anh Thy căng thẳng, chân nhũn ra.
“Nếu em dám đi, cả đời này em đừng hòng gặp lại con! Tôi nói được thì làm được!” Đôi mắt Tư Hải Minh tràn đầy lệ khí.
Đào Anh Thy nắm chặt tay, sắc mặt trắng bệch, kìm nén cay đắng trong lòng, vất vả nói: “Tôi biết…” Sau đó xoay người rời đi.
Vừa đến bên cửa, bỗng có một luông lực lượng ập đến từ đằng sau, đè Đào Anh Thy lên cánh cửa.
“ÁI” Đào Anh Thy kinh hô: “Anh làm gì… Ưm!” Còn chưa hỏi hết câu thì cằm đã bị giữ chặt, khuôn mặt Tư Hải Minh kề sát: “Biết cái gì? Nói tôi nghe xem?” Cằm Đào Anh Thy bị nâng lên, từ cằm đến cổ tạo thành một đường cong vừa đẹp vừa thê lương.
Cô đối diện với đôi mắt đen đáng sợ của anh ta, cố gắng nói: “… Như anh mong muốn, tôi sẽ không bao giờ gặp lại con…
Ngón tay Tư Hải Minh bỗng run lên, đôi mắt âm ngoan.
“Anh Hải Minh, anh chỉ có thể đe dọa tôi bằng con. Tôi nói cho anh biết, tôi cực kỳ chán ghét điều đó!” Đào Anh Thy không khách khí hất tay Tư Hải Minh ra, mở cửa rời khỏi phòng, sau đó trốn về phòng mình đóng cửa lại, phần lưng kề sát ván cửa, liên tục thở hổn hển. Chân cô mềm nhũn, dần dần trượt xuống sàn nhà.
Không bao giờ gặp lại con…
Khóe mắt Đào Anh Thy đỏ lên. Đây chính là phong cách của Tư Hải Minh, hung ác độc địa, không cho người khác con đường sống. Nhưng Tư Hải Minh, anh thật sự làm vậy sao…
Sắc mặt Tư Hải Minh hung ác đáng sợ, cơn tức trong lòng không thể kiềm chế, trực tiếp xốc bàn trà trong phòng khách, bàn trà ngã trên mặt đất, phát ra tiếng vang lớn.
Hầu gái run rẩy: “Ông chủ…” “Cút!” Tư Hải Minh nổi giận.
Hầu gái sợ hãi bỏ chạy.
Trước bàn ăn, Đào Anh Thy và sáu đứa bé đang dùng bữa sáng.
Sáu đứa bé cầm muỗng nhỏ múc bánh pudding bơ, trông vô cùng đáng yêu. Đào Anh Thy vừa ăn vừa nhìn chúng. Nếu không được gặp con, cô phải làm sao đây?
Chương 474: Muốn ăn pudding
Cô thật sự không còn gì cả…
Bầu không khí dần dần thay đổi, cảm giác áp bách quen thuộc lại xuất hiện sau lưng. Đào Anh Thy không quay đầu lại cũng biết người đến là ai.
“Ba!” Thấy người kia, sáu đứa trẻ vui vẻ kêu lên.
“Anh Hải Minh” Bào Điển gật đầu chào.
Đào Anh Thy rũ mi mắt, bóng người xuất hiện bên cạnh cô. Cô im lặng dùng bữa sáng.
Tư Hải Minh ngồi xuống trước bàn ăn, nét mặt không biểu cảm, càng không nhìn Đào Anh Thy, khí thế rất đáng sợ.
“Con ăn xong rồi!” Bảo Nam giơ muỗng: “Con muốn ăn thêm pudding!” Tư Hải Minh uy nghiêm ra lệnh: “Rót sữa bò cho nó, chuyện như vậy mà còn cân tôi nói hả?”
“Vâng” Bào Điển vội vàng đi rót sữa bò.
Bảo Nam kháng nghị: “Con không muốn uống sữa! Không muốn! Con muốn ăn pudding!” Bào Điển khựng lại, bị Tư Hải Minh liếc nhìn, vội tiếp tục rót sữa.
“Con không muốn uống sữa!” Bảo Nam vung tay hất đổ ly sữa, sữa bò văng tung tóe. Chiếc ly lăn trên bàn, sắp rơi xuống đất, Bào Điển vội vàng đón lấy, mồ hôi lạnh đầy đầu. Đào Anh Thy kinh hãi nhìn sắc mặt khó coi của Tư Hải Minh.
Bảo Nam làm thế khác nào khiêu chiến điểm mấu chốt của Tư Hải Minh? Thức dậy vào khoảng thời gian không nên rời giường, ai biết anh ta có gắt ngủ hay không
! Lại thêm Bảo Nam làm ầm ï vào sáng sớm, chẳng lẽ thằng bé sẽ trở thành ngòi nổ cho anh ta nổi giận? Trước khi Tư Hải Minh lên tiếng, Đào Anh Thy vội nói: “Bảo Nam, con ăn hết bữa sáng trước mặt con đi, sau đó mẹ sẽ cho con thêm pudding, được không?”
“Mẹ, con cũng muốn” Bảo Long giơ thìa.
“Con… Con muốn…” Bảo My.
“Con muốn ăn pudding” Bảo Hân.
“Con muốn ăn!” Bảo Vỹ.
“Pudding ngon!” Bảo An vui vẻ cười.
“Ăn hết bữa sáng rồi sẽ có pudding”” Đào Anh Thy nói.
“Dạ!” Sáu đứa bé đồng thanh đáp.
Cuối cùng cũng yên tĩnh. Đào Anh Thy thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tư Hải Minh sâu không lường được.
Chắc anh ta sẽ không ý kiến gì khi thấy cô làm vậy đâu nhỉ? Dù sao cô cũng phải thật sự dung túng bọn nhỏ. Ăn hết bữa sáng, bọn nó cũng không còn bụng mà ăn pudding tiếp.
Ăn xong bữa sáng, quả nhiên Bảo Nam đã quên chuyện bánh pudding, nhảy xuống ghế ngồi: “Ba, con muốn mang súng đến trường!” “Con muốn mang kiếm!” Bảo Long.
Mấy đứa bé khác trông mong nhìn họ, dường như đều muốn mang theo đồ chơi của mình.
Tư Hải Minh nhìn họ một lát, sau đó gật đầu: “Được.” Đôi mắt bọn trẻ sáng ngời.
“Con muốn tự đi lấy!” Bảo Nam vắt chân lên chạy. Năm đứa bé khác cũng chạy theo, vô cùng đáng yêu.
Có thể mang đồ chơi của mình đến trường mầm non. Trước kia sáu đứa trẻ đều muốn mang, nhưng Đào Anh Thy sợ chúng làm mất nên không cho mang.
Nếu làm mất thì e rằng chúng sẽ khóc nhè… Nhưng cô không nói ra, chỉ cẩn thận nhìn Tư Hải Minh, đứng lên rời khỏi nhà ăn.
Tư Hải Minh không còn tâm tư chú ý tới bữa sáng, đôi mắt sâu thẳm vẫn nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Đào Anh Thy.
Vẫn như trước kia, Đào Anh Thy vẫn ngồi lên xe Tư Hải Minh, cùng đưa sáu đứa bé đến trường. Có sáu đứa bé, không khí trong thùng xe không đến mức đáng sợ như trước kia.
Sáu đứa bé ôm đồ chơi của mình, Bảo Nam cầm súng, Bảo Long cầm kiếm, Bảo Hân ôm gấu trúc, Bảo My ôm mèo bông cỡ lớn, cánh tay nho nhỏ suýt nữa không thể ôm hết con thú bông, Bảo An cầm một cây bút.
“Mẹ, mẹ xem cái này, đẹp không?” Bảo Hân giơ tay lên.
Chương 475: Con tặng cho ba mẹ
Cô bé cầm một chiếc túi trong suốt đựng những viên bi thủy tinh, chiết xạ ánh sáng xinh đẹp dưới ánh nắng, có đến mấy chục viên.
“Đây là cái gì?” Đào Anh Thy hỏi.
Trông không giống thủy tinh, không phải pha lê…
“Kim cương! Ba nói đây là kim cương!” Bảo Hân vui vẻ đáp.
Đào Anh Thy sững sờ. Cô cũng nghĩ có phải là kim cương không, nhưng lại cảm thấy hơi thái quá, không ngờ lại chính là kim cương.
Một viên kim cương lớn chừng này đã đủ đắt đỏ, bây giờ Bảo Hân lại cầm một chiếc túi đựng mấy chục viên! Tư Hải Minh không coi tiền là tiên, hay là quá cưng chiều con cái?
Nhưng nhìn vẻ mặt của Bảo Hân thì cô bé không biết kim cương là gì, còn tưởng là tảng đá có thể tùy tiện ném trên mặt đất.
“Mẹ, kim cương là gì? Ba nói nó là đá đào trong núi” Bảo Hân nói.
Đào Anh Thy cười gượng: “Ừ, là đá…”
Đôi mắt Bảo Hân sáng ngời nhìn chằm chăm kim cương. Đào Anh Thy bỗng có linh cảm chẳng lành, không khỏi hỏi thêm: “Bảo Hân, con mang kim cương đến trường làm gì?”
“Con muốn tặng cho bạn nam!” Đào Anh Thy hết hồn. Cái gì? Trẻ con không biết giá trị của kim cương nên chỉ nghe thoáng qua chứ không có khái niệm gì, nhưng lấy nó đi tặng thì bao nhiêu cho đủ?
Cô vội can ngăn: “Bảo Hân, không thể tùy tiện tặng kim cương!” Cho dù đó không phải là đồ của cô, tặng cho người khác cô cũng đau lòng.
Bảo Hân buồn bã: “Mẹ, tại sao không thể tặng? Các bạn đều rất thích con, con cũng thích các bạn!” Đào Anh Thy bóp trán. Lúc trước tặng phiếu bé ngoan, cô không cảm thấy có vấn đề gì. Bây giờ đến mức tặng kim cương luôn! Tư Hải Minh rũ mắt nhìn Bảo Hân, bế cô bé ngôi lên đùi: “Bạn nam nào? Con không được quá gần gũi với con trai.” Đào Anh Thy mím môi.
Quả nhiên Tư Hải Minh là người cường thế đến tận xương tủy.
Bảo Hân chớp mắt, ngây ngốc nhìn Tư Hải Minh, sau đó lấy một viên kim cương trong túi: “Ba, tặng ba!” Cô bé nhét một viên kim cương vào tay Tư Hải Minh.
“Sau này… Sau này con đều tặng ba! Vậy thì ba sẽ vui lên đúng không?” Bảo Hân hỏi.
Tư Hải Minh ngẩn ra. Không ngờ cô bé lại làm như vậy. Đào Anh Thy càng không ngờ, vội nhìn sắc mặt của Tư Hải Minh.
“Ừ” Tư Hải Minh xoa đầu cô bé.
Bảo Hân vui vẻ, nhảy xuống đùi Tư Hải Minh, chạy đến trước mặt Đào Anh Thy, cũng lấy một viên kim cương cho cô: “Ba có kim cương, mẹ cũng có”
Đào Anh Thy ngơ ngác nhìn viên kim cương sáng ngời trên tay, lại nhìn khuôn mặt chờ mong của Bảo Hân, trong lòng ấm áp.
Có phải lúc nấy Tư Hải Minh cũng cảm nhận được cảm giác này không? Từ khi cô có con, ngày nào cô cũng cảm nhận được sự ấm áp này, xoa dịu trái tim cô đơn của cô. Cho nên cô chưa bao giờ hối hận đã sinh ra chúng, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì đã sinh ra chúng.
Lúc trước mấy đứa trẻ bị Tư Hải Minh mang đi, cô vô cùng sợ hãi hơi ấm duy nhất của mình tước đoạt.
Nhưng khi đó, bên cạnh cô còn có dì Hà, không đến mức khiến cô bàng hoàng bất lực, mới làm cô bình tĩnh đối mặt với Tư Hải Minh, cố gắng lôi kéo quan hệ với sáu đứa bé.
Bây giờ cô ở bên sáu đứa bé, nhưng vẫn không quên được sự quan tâm và ấm áp mà dì Hà mang lại.
Dì Hà bị Đào Hải Trạch hại chết, cô trở thành hung thủ gián tiếp. Nếu không phải do cô, do sáu đứa bé thì dì Hà sẽ không phải chết.
Bà ấy bị Đào Hải Trạch làm nhục, chết trong oan ức. Bà ấy sống trong đau khổ như vậy, nếu không trả thù cho bà ấy thì Đào Anh Thy sẽ không thể sống yên một đời! Xe chạy đến trường học, hiệu trưởng và các giáo viên trong trường mầm non cung kính nghênh đón. Sáu đứa bé đi theo giáo viên, còn không quên phất tay chào Lâm Tử Ngọc và Đào Anh Thy: “Ba mẹ, bọn con đi học đây!”
Chương 476: Không có lời muốn nói
Đào Anh Thy vẫy tay chào chúng: “Ừ” Mãi cho tới khi không nhìn thấy sáu đứa bé và giáo viên, Đào Anh Thy mới hoàn hồn, bên cạnh còn có Tư Hải Minh im lặng đứng đó.
Mặc dù tối hôm qua cãi nhau, nhưng cô vẫn muốn tìm kiếm một tia hy vọng, không cần chọc giận anh ta: “Tôi đi… Cô chân chờ một chút, ngước mắt lên đối diện với đôi mắt đen nhanh, khiến cô run rẩy theo phản xạ. Cô không nói một lời, xoay người rời đi. Dù sao đã chủ động chào hỏi rồi.
“Đi đâu?” Giọng nói trâm thấp lạnh lẽo của Tư Hải Minh truyền đến.
Đào Anh Thy cứng đờ, quay lại nhìn anh ta: “Tôi đi đài truyền hình ”
“Lên xe.” Đào Anh Thy mím môi, không đáp lời. Tư Hải Minh ra lệnh xong thì lập tức lên xe, dường như anh ta không sợ Đào Anh Thy dám bỏ đi thẳng thừng.
Đúng là Đào Anh Thy không dám, thậm chí cô cảm thấy không nên chọc giận anh ta vào lúc này.
Xe chạy bon bon trên đường.
Đào Anh Thy và Tư Hải Minh cùng ngồi trên ghế sau. Ánh mắt sắc bén của anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm cô. Từ khi lên xe, tầm mắt này đã tồn tại.
Cô giả vờ thả lỏng, nhưng thực tế rất căng thẳng, sợ chuyện tối qua lại lặp lại, sợ Tư Hải Minh sẽ làm gì mình. Tuy nhiên cô biết, bất kể Tư Hải Minh làm gì mình, cho dù là ở trên xe, cô đều sẽ không thỏa hiệp…
“Em không có lời muốn nói sao?” Bầu không khí áp lực bị giọng nói trâm thấp của Tư Hải Minh đánh VỠ.
Đào Anh Thy run rẩy nhìn ngoài cửa sổ: “… Anh muốn tôi nói gì?” Bây giờ cô không muốn nói một chữ nào hết.
“Cho nên… Em quyết định không bao giờ gặp lại con?” “Tôi muốn gặp… Muốn vẫn luôn ở bên chúng, nhìn chúng trưởng thành… Đào Anh Thy nói: “Là anh không cho phép mà thôi.” Tư Hải Minh đặt tay lên gáy cô, bắt cô quay sang nhìn mình: “Em vẫn muốn dọn đến nơi đó? Không hối hận?” Đôi mắt Đào Anh Thy bất an.
Con ngươi đen của Tư Hải Minh lạnh xuống, kìm nén cảm xúc khiến hơi thở anh trở nên nặng nhọc: “Được, tôi thỏa mãn em”.
Rolls-Royce đỗ trước cửa đài truyền hình. Đào Anh Thy nhìn Tư Hải Minh, Tư Hải Minh chỉ lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đào Anh Thy kìm nén cay đăng trong lòng, xuống xe. Ngay sau đó, cửa xe đóng lại, Rolls-Royce nhanh chóng rời đi, cứ như thể người bên trong không muốn nhìn thấy cô…
Đào Anh Thy nhìn đuôi xe chạy ra xa, chiếc xe nhanh chóng biến mất, mới rũ mi mắt. Cho nên sau này, cô không được nhìn sáu đứa bé nữa sao?
Ở đài truyền hình, cả ngày Đào Anh Thy vẫn không tập trung, nhiều lần xảy ra sai lầm. Đạo diễn, nhà sản xuất chẳng những không dám mắng cô mà còn liên tục an ủi, giống như không phải là lỗi của Đào Anh Thy mà là lỗi của họ, khiến cô rất ngượng ngùng, chỉ có thể bình tĩnh lại tiếp tục làm việc.
May mà kế tiếp cần tương tác với một đứa bé, trừ việc lớn hơn một hai tuổi, còn lại ngoại hình bụ bẫm hơi giống Bảo An, Đào Anh Thy hơi tập trung tinh thần.
Nửa tiếng sau, ghi hình thành công thuận lợi, Đào Anh Thy thở phào nhẹ nhõm, các nhân viên làm việc cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà không phí công vất vả một ngày.
Cô vừa xuống sân khấu, Lâm Anh lập tức cầm điện thoại tới: “Chị Anh, điện thoại của chị nè. Chị nói nếu Đào Hải Trạch gọi tới thì lập tức mang đến cho chị”
“Cảm ơn” Đào Anh Thy nhận điện thoại rời khỏi trường quay, bình tĩnh lại mới bắt máy: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Ba đã chọn được nhà nhờ quan hệ, ở khu biệt thự Hương Trà” “Khi nào mấy người dọn đến đó?” Đào Anh Thy hỏi.
“Mấy ngày nay dì Huệ của con, Sơ Tâm và Hải Hùng sẽ qua đó. Chờ dọn nhà xong, ba sẽ báo cho con.
Mà Anh Anh này, con đã nhắc chuyện đó chưa?”
Chương 477: Chiến tranh lạnh
“Nhắc rồi” Đào Anh Thy thả lỏng tinh thần.
“Thật hả? Anh Hải Minh đã đồng ý cho ba quyền khai phá khu Tây Nam rồi ư? Con biết đấy, mấy thứ đó chẳng là gì với anh Hải Minh, nhưng lại rất quan trọng với ba”
“Chẳng là gì? Ông cũng dám nói thật, nếu khu Tây Nam phát triển thì sẽ khó có thể đo lường giá trị của nó, không có ai chê tiền”
Đào Anh Thy nghĩ, loại người mua kim cương làm bi ve cho con gái như Tư Hải Minh thì đương nhiên có càng nhiều tiền càng tốt.
Đừng nói cô có bẫy Tư Hải Minh hay không, cho dù là vì cuộc sống sung túc cho sáu đứa trẻ, cô cũng sẽ không lừa gạt anh ta. Đào Hải Trạch đúng là thích ảo tưởng.
“Sao? Con hối hận hả? Con đừng quên mất thứ kia” Đào Hải Trạch không quên nhắc tới video của dì Hà, chính là vì muốn thường xuyên nhắc nhở Đào Anh Thy, đừng quên ai mới là người bị đe dọa.
“Đào Hải Trạch, ông muốn có quyền khai phá khu Tây Nam thì kiên nhẫn chờ đi, tôi ghét nhất người khác đe dọa tôi.” Giọng Đào Anh Thy lạnh lẽo.
“Con đừng giận. Ba lo con không biết nên làm gì nên mới nói thế” Đào Hải Trạch dỗ cô.
“Tôi làm gì còn cần ông dạy hả? Không thì ông tự câm video tới thương lượng với Tư Hải Minh đi”
“Thế sao được? Chuyện này đương nhiên cho con ra mặt mới hiệu quả nhất. Rốt cuộc Tư Hải Minh đã nói thế nào?”
“Anh ta bảo có thể suy nghĩ một chút.” “Thế thì có phải là rất có hy vọng không?”
“Tư Hải Minh sâu không lường được, sao tôi biết? Chỉ chờ xem trong lòng anh ta, tôi có bao nhiêu cân lượng. Đương nhiên, vì dì Hà, cuối cùng sẽ chỉ có một kết quả duy nhất”
“Vậy thì ba chờ tin tốt lành của con, đừng để ba chờ quá lâu”
“Biết rồi” Đào Anh Thy cúp máy, mệt mỏi tựa lưng lên tường. Nếu cô nhận được điện thoại của Đào Hải Trạch là không thể mua nhà, càng không thuê được chỗ ở thì chứng tỏ Tư Hải Minh đã ra tay. Hiện tại đã mua được nhà, còn mua ở khu biệt thự Hương Trà…
Đào Anh Thy rũ mi mắt nhìn chân mình. Cô đánh cược là Tư Hải Minh đã thủ hạ lưu tình. Nếu anh ta không làm vậy, sao Đào Hải Trạch lại đắc ý đến thế?
Vậy thì có phải cô cũng có thể đi gặp sáu đứa con không? Đào Anh Thy chần chờ một chút, cầm điện thoại gọi cho Tư Hải Minh.
Cô không dám chắc anh ta sẽ nghe điện thoại của mình, cho nên nghĩ nếu không bắt máy thì cô sẽ gửi tin nhắn.
Nhưng sau ba tiếng vang, điện thoại kết nối, Đào Anh Thy run lên, đứng thẳng lưng: “Anh Hải Minh…
tối nay anh rảnh không? Tôi mời anh ăn cơm nhé? Tôi biết ba tôi có thể mua nhà ở thủ đô là nhờ anh nương tay, để bày tỏ lòng cảm ơn, anh cho tôi thể diện này nhé?”
“Em cho rằng ai cũng có thể ăn cơm với tôi sao?” Đào Anh Thy câm nín. Đúng thế, Tư Hải Minh địa vị hiển hách, quyền thế ngập trời, ngay cả nhà giàu như Đào Hải Trạch cũng không có tư cách được ăn cơm chung với anh.
Huống chỉ là cô.
“Loại người như Đào Hải Trạch, tôi còn chưa để vào mắt. Còn em, đừng hòng gặp lại con.”
“Anh Hải Minh… A lô?” Đào Anh Thy cầm di động, cuộc gọi đã kết thúc. Dường như giọng nói của Tư Hải Minh vẫn còn vang vọng bên tai, khiến cô run rẩy.
Đào Hải Trạch còn có thể mua nhà, vậy thì có thể đầu tư ở đây. Đào Anh Thy cho rằng là Tư Hải Minh nương tay, cô chỉ cần chủ động tiếp cận thì anh ta sẽ cho phép mình gặp sáu đứa con. Xem ra vẫn là không được…
Buổi tối, Đào Anh Thy ở lại đài truyền hình đến khuya mới về chung cư của dì Hà. Cô ném ba lô xuống đất, ngồi bệt trên sàn, tựa lưng vào sofa, toàn thân mệt mỏi.
Mới một đêm không gặp sáu đứa con, cô đã nhớ chúng, suy nghĩ lúc này chúng đang làm gì.
Chương 478: Người hầu ngạo mạn
Ngoại trừ ngủ thì còn làm được gì? Nhưng trước khi ngủ, chúng có đòi mẹ không? Bà Hà của chúng bị hại chết, chúng cũng sẽ tán thành sự lựa chọn của mẹ mình thôi nhỉ?
Đào Anh Thy lấy di động, mở album ảnh, bên trong chứa đầy video của sáu đứa bé, không nhịn được cong môi. Cô câm điện thoại, gác cằm lên đầu gối. Các con sẽ thông cảm cho mẹ nhỉ…
Suốt ba ngày, Đào Anh Thy và Tư Hải Minh không gặp nhau, sáu đứa bé cũng im hơi lặng tiếng.
Nhưng cô biết Tư Hải Minh không muốn cho mình gặp con, vậy thì tốt hay xấu đều sẽ không cho cô biết đến, hoàn toàn cắt đứt quan hệ giữa cô và sáu đứa trẻ. Người hung ác như Tư Hải Minh thì cũng không có gì là lạ.
Từ sau cuộc điện thoại hôm đó, cô không gọi cho anh ta, bởi vì cô biết gọi cũng vô ích. Nếu muốn đối phó với Đào Hải Trạch thì đừng suy nghĩ lung tung nữa, tốc chiến tốc thắng. Tóm lại cô không có khả năng thay đổi ý tưởng.
Trên tầng nhà quyên uy tối cao của tập đoàn Vương Tân, Chương Vĩ gõ cửa, được cho phép mới mở cửa bước vào.
Gần đây không chỉ toàn bộ tập đoàn Vương Tân bị đặt trong băng giá mà Chương Vĩ làm thư ký hàng đầu, càng trở thành người đứng mũi chịu sào.
Mấy ngày nay, anh Hải Minh đều đắm chìm trong lửa giận, mọi người đều làm việc dè dặt, sợ chọc giận anh. Lúc này, Chương Vĩ đứng thẳng lưng, báo cáo: “Ngài Hải Minh, hôm nay cô Anh Thy đã dọn vào Hương Trà.”
Tư Hải Minh tạm dừng lại ba giây rồi tiếp tục. Chương Vĩ phản xạ đẩy gọng kính, nhưng không chạm đến mắt kính nên lại thả tay xuống: “Cho cô Anh Thy ở lại thủ đô thì tóm lại là thoải mái hơn ở thành phố Tấn cách thủ đô trăm cây số, sẽ dễ khống chế hơn. Ngài Hải Minh chắc chắn sẽ thành công”
“Cậu nói xong chưa?”
“À, tôi còn mấy cái chưa nói” Chương Vĩ khẽ gật đầu: “Đào Hải Trạch mới tới thủ đô thì đã mượn danh nghĩa của ngài để lôi kéo đầu tư, quyền nhập cổ ở khắp nơi. Ngài Hải Minh yên tâm, tôi đã âm thâm chuẩn bị hết, tất cả đều nằm trong tâm kiểm soát của ngài”
Đôi mắt Tư Hải Minh sâu thẳm khó lường: “Đâu tư thì đã sao? Có lâu dài hay không còn phải xem tâm trạng của tôi.”
Biệt thự Hương Trà nằm giữa sườn núi, sau lưng là núi non, phong cảnh trữ tình, có thể mua nhà ở đây đều là người không thiếu tiên. Đào Anh Thy đứng trên ban công nhìn phong cảnh nơi xa. Đây là ban công từ phòng của cô.
Cuối cùng cô vẫn dọn vào nơi này, Tư Hải Minh không hề có động tĩnh. Mà thực ra không cần thiết, cô cố ý muốn dọn nhà, vậy thì sẽ không được gặp sáu đứa bé, đơn giản như vậy thôi… Quan trọng hơn nữa, cô không thể để Đào Hải Trạch phát hiện cô đã xa cách với Tư Hải Minh, không thì ông ta sẽ cho rằng cô đang đùa giỡn với ông ta.
Đào Anh Thy đứng ở ban công một lát rồi xuống lầu. Vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, chuẩn bị vào phòng khách, một người từ bên cạnh đụng trúng cô.
“ÁI” Đào Anh Thy không kịp né tránh, chậu nước trên tay người hầu đều đổ lên người cô, phần eo trở xuống bị ướt sũng.
Đào Anh Thy còn chưa nói gì thì người hầu lại giành trước: “Cô Anh Thy, cô đừng đi lung tung được không? Chúng tôi rất bận, nếu lỡ đụng chạm vào cô thì lại thành lỗi của chúng tôi.”
Nhìn người phụ nữ vô lễ này, Đào Anh Thy khẽ nhướng mày: “Cho nên cô đổ chậu nước lên người tôi là do lỗi của tôi hả?”
“Đương nhiên không phải là lỗi của tôi!”
Người hầu ngạo mạn nói: “Nếu chúng tôi không hoàn thành công việc thì ông bà chủ sẽ trách tội, mong cô Anh Thy rộng lượng tha thứ cho chúng tôi.” Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn vẻ mặt khinh miệt của cô ta.
Chương 479: Tự tin Hy vọng?
Vậy thì bày ra thái độ hy vọng đi chứ? Rõ ràng không phải là ngoài ý muốn, nếu là ngoài ý muốn thì sao lại đổ hết chậu nước lên người cô? Mà lúc này, người nhà họ Xa đang ăn cơm chiều giống như rắn độc về tổ, không hề hay biết gì về chuyện này.
“Nói xin lỗi” Đào Anh Thy lạnh lùng nói.
Người hâu thờ ơ: “Tại sao tôi phải xin lỗi? Rõ ràng là cô đụng vào tôi! Cô cho rằng sống ở đây thì cô sẽ hơn người sao? Cô mà cũng xứng à?” “Tôi cho cô cơ hội, nói xin lỗi” Đào Anh Thy nói.
Người hâu vẫn không quan tâm, cúi xuống nhặt chậu nước. Đào Anh Thy lùi về sau một bước, giơ chân đạp lên xương sườn của người hầu.
“Á!” Người hầu bị đạp ngã xuống đất. Chắc là đá chưa đủ ác nên cô ta còn có thể đứng dậy, chất vẫn Đào Anh Thy: “Tại sao cô lại đá…
Còn chưa nói xong thì Đào Anh Thy đã lại gần, cho cô ta một bạt tai.
“Á!” Mái tóc được cột gọn gàng của người hầu đều bị rối bời, cô ta che mặt, khó tin nhìn Đào Anh Thy: “Cô…
“Nói xin lỗi” Đào Anh Thy tới gần cô ta.
Người hầu lùi về sau từng bước.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Xa Huệ Anh đi ra, đằng sau là Đào Sơ Tâm.
Đào Anh Thy thản nhiên liếc nhìn họ, tới thật đúng lúc.
“Người hầu nhà bà đúng là không biết quy củ, đổ nước lên người chủ nhân, chẳng những không xin lỗi mà còn hùng hổ đổ lỗi, người không biết còn tưởng cô ta mới là chủ nhân trong nhà này.
Chẳng lẽ Đào Hải Trạch cho cô đặc quyên gì đó? Cũng khó trách, khuôn mặt này coi như thanh tú, đàn ông thích cũng là bình thường.” Đào Anh Thy cố ý châm ngòi.
Ánh mắt hà khắc của Xa Huệ Anh nhìn người hầu. Cô ta run lên: “Bà chủ… Không phải thế…”
“Mặc dù tôi không quyên không thế, nhưng lúc tôi ở biệt thự Minh Uyển, người hầu ở đó đúng là được huấn luyện kỹ càng, biết quy tắc, càng biết nhìn sắc mặt chủ nhân.
Đừng nói là đi đường không được phát ra tiếng bước chân, cho dù thấy chủ nhân lại gần thì đều phải né tránh. Bà Huệ Anh, hình như người hầu nhà bà khác hẳn nhỉ?” Đào Anh Thy đưa mắt nhìn Xa Huệ Anh.
Xa Huệ Anh không nhịn được co giật khóe miệng, ánh mắt sắc như lưỡi dao nhìn người hầu: “Đúng là không quy củ gì hết. Còn chưa cút đi à? Chờ tôi thưởng cho cô sao?”
Người hầu vừa tủi thân vừa không cam lòng rời đi. Lúc này Xa Huệ Anh mới trấn an Đào Anh Thy: “Anh Anh đừng giận, chẳng qua chỉ là người hầu, có gì mà giận? Con yên tâm, ngày mai con sẽ không thấy cô ta nữa đâu.”
“Thế thì tốt” Đào Anh Thy xoay người đi ra ngoài.
“Con đi đâu vậy?” Xa Huệ Anh hỏi.
“bi dạo.” Đào Anh Thy đi ra ngoài, bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt Xa Huệ Anh khó coi: “Cô ta thật sự coi mình là người nhà chúng ta. Thục Quyên là người mẹ dàn xếp, còn tưởng có thể đe dọa côta”
“Nếu cô ta không có chút tài năng thì sao có thể tiếp cận Tư Hải Minh? Vừa rồi cô ta nói cho chúng ta nghe, sống ở biệt thự Minh Uyển, quan hệ thân mật với Tư Hải Minh, ngay cả người hầu cũng nhìn sắc mặt của cô ta” Đào Sơ Tâm nói.
“Xem ra chúng ta đã mời một nhân vật lớn về nhà” Xa Huệ Anh trào phúng: “Nhưng có thể lôi kéo Tư Hải Minh đến đây, cô ta cũng coi như có ích.
Lâu ngày, Tư Hải Minh chắc chắn sẽ thích con, lúc đó muốn làm gì Đào Anh Thy chẳng được” Đào Sơ Tâm không lên tiếng, cô †a còn chưa quên chuyện trên bữa tiệc lần trước, nhưng không có nghĩa là cô ta sẽ bỏ cuộc, sẽ chỉ khiến cô ta càng cẩn thận tiếp cận Tư Hải Minh mà thôi.
“Chuyện giáo viên vũ đạo ở đài truyền hình Tiên Phong, e rằng là do cô ta quấy rối” Đào Sơ Tâm nói.
Xa Huệ Anh cả kinh: “Chẳng phải con nói cần chứng chỉ sư phạm sao? Cũng đúng, nếu thật sự cần chứng chỉ sư phạm thì đáng nhẽ phải nói ngay từ đầu, sao tự dưng nửa chừng mới nói? Đào Anh Thy này chúng là lắm mưu mô, chúng ta đã khinh thường cô ta.”
Chương 480: Tranh chấp
Đào Sơ Tâm không lên tiếng, vẻ mặt không chịu để yên. Cô ta nghĩ đến gì đó nên hoàn hồn: “Mẹ với ba là sao vậy?”
“Gân đây ông ấy có vẻ có ý đồ khác” Xa Huệ Anh vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ.
Đào Sơ Tâm nhìn bà ta: “Ai vậy?”
Đào Anh Thy đi một vòng chung quanh, bên ngoài có xe chạy vào từ ngoài cổng, lái vào trong sân. Đào Hải Trạch xuống xe, nhìn Đào Anh Thy: “Anh Anh, còn xem phòng con chưa? Ba bận rộn cả ngày, bây giờ mới vê nhà”
“Cũng không tệ lắm”
“Nếu con chịu thiệt thòi gì trong nhà thì đừng giấu, cứ nói với ba, ba sẽ giúp con.”
“Không cần, tôi có thể xử lý”
Đào Hải Trạch ngẩn ra, gật đầu: “Vậy thì tốt. Vào nhà thôi” Đào Anh Thy đang muốn xoay người thì lại có một chiếc taxi chạy vào, đỗ trước cửa nhà họ Xa. Đào Hải Trạch đang suy nghĩ đó là ai, người quen sao? Muốn vào khu biệt thự thì cần được cho phép. Sau khi thấy người bước xuống xe, sắc mặt ông ta thoáng chốc thay đổi.
Đào Anh Thy thản nhiên nhìn thoáng qua bà chủ nhà vừa xuống Xe, xoay người vào nhà. Xa Huệ Anh ngồi trong phòng cách, cô làm lơ bà ta, đi thẳng lên lầu. Vào phòng, cô xách một cái ghế ra ngoài ban công, ngồi chơi di động.
Không lâu sau, dưới lầu vang lên tiếng cãi cọ của vợ chồng Đào Hải Trạch. Từ ban đầu Đào Hải Trạch kiên quyết không thừa nhận, đến sau này không thể chống cự, cuối cùng là nhận lỗi dỗ dành vợ. Còn vang lên tiếng bạt tai.
Bà chủ nhà không phải dạng vừa, hoàn toàn không thua kém Xa Huệ Anh. Xa Huệ Anh cho bà chủ nhà một bạt tai, đương nhiên cô ta cũng phải đánh trả, nhưng bị Đào Hải Trạch ngăn cản, cho cô ta một cái tát, kêu cút đi.
Bà chủ nhà giận run người, chỉ vào Đào Hải Trạch: “Lúc anh ở bên em, thường xuyên nói vợ anh nhàm chán, bây giờ biến sắc mặt rất nhanh”
Xa Huệ Anh như bị đánh trúng tim, khó tin nhìn Đào Hải Trạch. Đào Sơ Tâm nghe thấy động tĩnh đi ra thăm dò, bị ghê tởm đến mức về phòng, đóng sầm cửa lại.
“Huệ Anh, bà đừng nghe cô ta nói bậy, tôi làm gì nói câu đó!” Đào Hải Trạch vội vã giải thích, sau đó chỉ vào bà chủ nhà: “Cút ngay cho tôi! Nếu không đừng trách tôi không khách khít”
“Ai thèm! Dù sao anh cũng cho tôi không ít tiền rồi” Bà chủ nhà còn nói một câu trước khi rời đi. Xa Huệ Anh tức giận đến mức não sung huyết, thân thể lắc lư.
“Huệ Anh, bà nghe tôi giải thích…
Xa Huệ Anh đứng vững vàng, giơ tay cho Đào Hải Trạch một cái tát. Đào Hải Trạch không dám nổi cáu: “Huệ Anh, bà đánh đau tay không? Để tôi xem thử…”
“Cút đi!” Xa Huệ Anh hất tay: “Nếu không phải tôi âm thầm điều tra ông thì còn sẽ bị che giấu không biết bao lâu!”
“Không phải, Huệ Anh, đây là lỗi của tôi, tôi chỉ chơi đùa một chút thôi, trong lòng tôi vẫn yêu bà mà” Đào Anh Thy nấp trong góc tối nhìn Đào Hải Trạch hèn mọn xin lỗi, không thể không bội phục sức cám dỗ của đồng tiền.
Nếu Xa Huệ Anh không có tiền thì tại sao Đào Hải Trạch phải hèn mọn đến thế? Chí ít cô biết ông ta khác hẳn với lúc trước hở tí là chân đá tay đấm cô và Liêu Ninh. Đúng là châm chọc.
Quả nhiên Xa Huệ Anh không khiến cô thất vọng. Bà ta điều tra ra sự tồn tại của bà chủ nhà, trực tiếp kêu người tới tận nơi, cho Đào Hải Trạch đối chất. Bà chủ nhà bị Đào Anh Thy mua chuộc, đương nhiên cái gì cũng tuôn ra hết.
Xa Huệ Anh kêu cô ta tới đây nên Đào Hải Trạch không nghi ngờ Đào Anh Thy. Cô cũng muốn ở lại đây lâu, chỉ cần cô tìm được video mà Đào Hải Trạch che giấu rồi tiêu hủy chúng, cô có thể rời khỏi nơi này.
Xử lý Đào Hải Trạch thì không cần thiết ở đây.
Bình luận facebook