Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 451-460
Chương 451: Đào Hải Trạch gọi điện thoại
“Đúng” Chương Vĩ nói.
Buổi sáng Đào Anh Thy ghi hình tiết mục, đến trưa mới kết thúc. Vừa xuống sân khấu, Lâm Anh đưa điện thoại cho cô: “Chị Thy, chị có điện thoại.” Đào Anh Thy cũng không sốt ruột. Bởi vì sau khi dì Hà gọi điện thoại cho cô mà không được, cô đã nói với Lâm Anh rằng trừ phi giáo viên trong trường gọi điện thoại, nếu không người khác gọi điện thoại đều không cân quấy rầy cô làm việc.
Trong lòng cô âm thâm bỏ thêm một điều, bao gồm Tư Hải Minh. Dù sao cô không nghe điện thoại của Tư Hải Minh cũng là có thể tha thứ. Anh ta không phải không biết cô đang làm việc.
Nhưng đối với Tư Hải Minh, khả năng anh ta gọi điện thoại tới gân như bằng 0. Tỷ lệ anh ta đột nhiên xuất hiện trước mặt cô còn cao hơn.
Đào Anh Thy nhận điện thoại, người gọi tới là Đào Hải Trạch. Thấy ông ta, trong lòng cô lại tràn ngập căm hận và ghê tởm. Mới qua một đêm mà đã sốt ruột vậy sao? Cũng tốt, đỡ phải làm tốn thời gian của cô.
Cô trở về văn phòng, gọi điện thoại cho Đào Hải Trạch: “Tôi đang làm việc. Ông tìm tôi có chuyện gì?” “Con có tiết lộ cho Tư Hải Minh chuyện gì không?” “Có” “Cậu ta nói thế nào?”
“Ông muốn nhận lại tôi thì cũng không thể nói thẳng là vì quyền khai phá khu Tây Nam đúng không? Tư Hải Minh không dễ lừa như vậy đâu.
Tôi chỉ vòng vo nói ông muốn nhận lại tôi, anh ta lại nói ông nhận tôi là có mục đích, hỏi ông đã làm gì cho tôi.” Đào Anh Thy hờ hững nói.
“Vậy con trả lời thế nào?” “Tôi nói chỉ cần ông có tâm là được. Tư Hải Minh lòng dạ sâu đậm, hiển nhiên là không tin” Đào Anh Thy bình tĩnh nói.
Bên kia, Đào Hải Trạch im lặng.
“Con có cần gì không? Ba tặng cho con.” Đào Hải Trạch nói.
“Tôi là vợ của Tư Hải Minh, ông cảm thấy có thứ gì khiến tôi để mắt? Chỉ bằng thế này đi, cho tôi ít cố phần của công ty ông, ít ra cũng phải tương đương với con trai con gái của ông, đúng không? Dù sao tôi cũng là con ông mà” Đào Anh Thy nói.
“Chuyện này…” Đào Hải Trạch chân chờ.
“Nếu không được thì thôi, dù sao tới lúc bị Tư Hải Minh phát hiện chúng ta tính kế anh ta, người chết chắc chắn sẽ là ông. Tôi là mẹ của con anh ta, sẽ không bị ảnh hưởng gì” “Con không thể khuyên nhủ cậu ta bán đất cho ba sao?” Đào Hải Trạch hỏi.
“Cho dù là thuyết phục thì ông cũng phải có thành ý chứ? Không thì tại sao anh ta phải cho rằng ông thật lòng với tôi?” Báo Đen gắt giọng: “Ông phải biết rằng nếu ông thật lòng muốn nhận tôi thì Tư Hải Minh chính là con rể ông, nói không chừng ông không cần phải bỏ ra 1500 tỷ ấy chứ.
Ông cần bất cứ tài nguyên nào ở thủ đô chẳng phải là sẽ dễ như trở bàn tay sao? Ông không biết tính toán à?” Đào Hải Trạch không nói lời nào, rõ ràng là không muốn.
“Vợ ông không muốn đúng không? Công ty không phải do ông quyết định chứ gì?” Đào Anh Thy cố ý khích tướng.
“Đương nhiên là do ba quyết định! Nhưng ba cũng phải thương lượng với người trong nhà” “Ông ngẫm lại mà xem, liên hôn trong giới kinh doanh còn ít sao? Chẳng phải đều là vì ích lợi? Chắc ông biết rõ điều này hơn tôi. Ông suy nghĩ cho kỹ đi.” “Ba sẽ suy nghĩ kỹ. Nhưng sao ba thấy con lại lo nghĩ cho ba vậy nhỉ? Ba còn tưởng con sẽ vì chuyện Ngọc Hà mà hận ba” Đào Hải Trạch cũng không ngốc.
Đào Anh Thy biết rõ tính cách cáo già của ông ta, kìm nén phẫn nộ nói: “Ông cảm thấy tôi còn con đường nào khác không? Tôi làm vậy chỉ vì một mục đích, chính là xóa bỏ hết những video kia!
Ông xóa video đi, xem thử tôi còn giúp ông nữa không”
“Ba dùng video đe dọa con đúng là ba sai, nhưng có người làm con tổn thương, ba là cha con thì vẫn sẽ thiên vị con. Đây là bản năng của huyết thống”
Cách nói lấp liếm của ông ta chỉ khiến Đào Anh Thy chán ghét hơn: “Chỉ mong sau khi đạt được mục đích, ông sẽ giữ lời hứa xóa video.”
Chương 452: Gặp mặt
“Đương nhiên. Ba cũng mong những video đó không ảnh hưởng tới tình cha con của chúng ta.
Sau này cho dù không có video, con vẫn là con của ba, chúng ta là người một nhà” Đào Anh Thy cười lạnh.
Người một nhà? Chẳng phải là vì Tư Hải Minh quyền thế ngút trời sao? Người muốn trèo cao không chỉ có mình ông đâu!
“Hôm khác ba dẫn người nhà đi ăn cơm với con nhé? Làm quen một chút, sau này chính là người một nhà.”
“ừ” Trò chuyện kết thúc, Đào Anh Thy ném điện thoại sang một bên, mặt lạnh như tiền. Vợ và con trai con gái của Đào Hải Trạch đúng không?
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Cô cũng muốn xem thử đó là loại người nào mà lại có thể chung sống hòa bình với Đào Hải Trạch, không đến mức nhà cửa tan hoang. Trừ phi… Vật họp theo loài.
Đào Anh Thy cho rằng vợ của Đào Hải Trạch là chủ nhà, nhưng sau khi tới khách sạn, thấy Đào Hải Trạch giới thiệu vợ của ông ta, cô ngây ngẩn cả người. Đó không phải là bà chủ nhà, mà là…
“Chúng ta lại gặp mặt” Xa Huệ Anh mỉm cười, vẻ mặt kiêu ngạo khinh người.
Bà ta dùng chữ “lại” Đào Anh Thy còn rất có ấn tượng với người đàn bà này. Trước kia bà ta coi trọng Đào Hải Trạch nên đã đàm phán với bà nội, cuối cùng cắt đứt quan hệ bằng 9 tỷ đồng.
Hồi đó bà ta còn trẻ, bây giờ cho dù dùng đủ loại mỹ phẩm dưỡng da, nhưng vẫn có thể nhận thấy dấu ấn thời gian trên gương mặt đó, nhìn còn không trẻ bằng Liêu Ninh.
Có điều Xa Huệ Anh có biết sự tồn tại của bà chủ nhà không? Nghĩ bằng đầu gối cũng biết là chuyện gì.
“Đúng thế, không ngờ chúng ta còn gặp lại.” Đào Anh Thy nhếch môi cười trào phúng.
Đào Hải Trạch nói: “Dì Anh biết con ở thủ đô nên đang muốn gặp con, không cần ba nói ăn cơm, dì con đã nhắc đến trước rồi”
Xa Huệ Anh liếc xéo Đào Hải Trạch: “Dù sao con bé cũng là con gái ông, yêu ai yêu cả đường đi thôi. Với lại con bé cũng không nhỏ hơn Sơ Tâm là mấy, hai đứa sẽ có tiếng nói chung”
Đào Anh Thy cau mày: “Sơ Tâm là ai?” “Con gái dì, dì còn có một đứa con trai, ba con không nói với con à?” Xa Huệ Anh hỏi.
“Nói” Đào Anh Thy rũ mi mắt. Chẳng qua là tuổi khác nhau thôi. Lúc Đào Hải Trạch mới quen biết với người phụ nữ này, cô đã mười ba mười bốn tuổi, tính thời gian thì chắc con của Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh còn đang học tiểu học. Sao bây giờ cô lại nhỏ hơn?
Chẳng lẽ trước khi sinh ra cô, Đào Hải Trạch đã có con với người phụ nữ khác? Không thể nào. Xa Huệ Anh thoạt nhìn không phải dạng vừa, sao có thể im hơi lặng tiếng làm tình nhân của người khác mười mấy năm? Huống chỉ bà ta còn rất giàu có.
“Tôi cũng cảm thấy hai đứa bé sẽ hợp nhau” Đào Hải Trạch cười.
“Họ không đến à?” Đào Anh Thy hỏi.
“Thật không may, công ty bận quá nên bọn nó không rảnh. Nhưng ba đã nói rồi, lần sau lại tìm thời gian gặp mặt. Nghe nói có em gái, bọn nó vui lắm” Đào Hải Trạch nói.
Nếu Đào Anh Thy tin vào lời ông ta thì quá ngây thơ rồi.
Trên bàn cơm, ăn chưa được bao lâu, Xa Huệ Anh thử hỏi: “Con rất quen thuộc với người cầm quyền của tập đoàn King hả?” “Anh ta là ba của con tôi.” Đào Anh Thy chỉ nói một câu, người có não đều hiểu. Suy cho cùng thì cũng thật buồn cười, nếu không có 9 tỷ của Xa Huệ Anh, cô sẽ không thể nuôi nổi bọn trẻ.
“Vậy con liên lạc với ba con hồi nào?” Xa Huệ Anh lại hỏi.
Đào Anh Thy đã nhận ra mục đích của bữa cơm này không phải là để “người một nhà” gặp mặt. Xa Huệ Anh hỏi kỹ thế này thì chắc là đang nghỉ ngờ Đào Hải Trạch.
Chương 453: Nghĩa địa “Ở thành phố Tân”
Nói xong, Đào Anh Thy phát hiện ánh mắt chột dạ của Đào Hải Trạch.
“Con từng đến thành phố Tân hả? Con đến đó làm gì?” Đào Anh Thy lại nhìn về phía Đào Hải Trạch.
Ông ta bắt đầu đẩy gọng kính để che giấu sự khẩn trương: “Bà hỏi nhiêu thế làm gì? Anh Anh sẽ bất an. Chúng ta chỉ ăn cơm bình thường thôi”
“Tại sao lại bất an? Tôi chỉ hỏi chút tình hình thôi. Đào Anh Thy, con còn chưa nói, con gặp ba con ở thành phố Tân như thế nào?”
“Tôi đi du lịch” Đào Anh Thy nói: “Trùng hợp gặp.
Đào Hải Trạch thở phào nhẹ nhõm, may mà Đào Anh Thy chữa nói.
“Ông thật là, gặp mặt sao không dẫn con bé tới nhà mình ăn bữa cơm?” Xa Huệ Anh trách cứ Đào Hải Trạch.
“Lúc đó con bé bận chăm con nên không tiện, hơn nữa nó cũng sợ phiên toái nên chỉ liên lạc qua điện thoại.” Đào Hải Trạch nói: “Sau này tôi đến thủ đô làm ăn, liền thường xuyên ăn cơm với Anh Anh”
Sau bữa cơm, Xa Huệ Anh rời đi trước. Đào Hải Trạch nói: “Để ba đưa con đến đài truyên hình.”
Đào Anh Thy nhìn dòng xe cộ nơi xa: “Con gái ông lớn tuổi hơn tôi, con trai ông cũng lớn tuổi hơn tôi, tôi không biết khi nào ông có đứa con lớn như thế”
“Thực ra bọn nó không phải là con ruột của ba” Đào Anh Thy không khỏi nhìn ông ta.
“Vợ ba từng ly hôn, dẫn theo hai đứa con. Ba yêu bà ấy nên cũng coi con bà ấy như con mình.
Suy cho cùng, con mới là cốt nhục duy nhất của ba” Đào Anh Thy rất phản cảm lời nói của ông ta, rất muốn hỏi ông đối xử với cốt nhục duy nhất của mình như thế à? Nhưng cô biết hỏi cũng vô ích, cho nên cô không nói gì.
“Tôi biết bữa cơm hôm nay là để làm gì” Đào Anh Thy mặt lạnh như tiên: “Không ngờ ông còn có tình nhân khác. Tôi còn tưởng ông lại ly hôn lân hai” Đào Hải Trạch cười gượng: “Đều là gặp dịp thì chơi, không phải thật sự ”
“Tôi nghĩ để tránh phức tạp, ông đừng qua lại với người phụ nữ đó thì tốt hơn.” Đào Anh Thy nói: “Chẳng có ích lợi gì cho sự nghiệp của ông đâu”
“Con yên tâm, chỉ cần cho cô ta chút tiên là được.”
“Chuyện cổ phần sao rồi?” “Ba phải về thương lượng một chút” “Vậy thì thương lượng xong rồi hằng đến tìm tôi. Tôi có thể bảo đảm Tư Hải Minh sẽ thấy được sự chân thành của ông, tôi cũng dễ nhắc đến khu Tây Nam hơn” Đào Anh Thy bày kế cho ông ta.
“Đi thôi, ba chở con tới đài truyền hình, trên đường nói cũng được.” Nhìn chiếc xe trước mắt, Đào Anh Thy không từ chối mà mở cửa lên xe.
Trên đường đi, Đào Anh Thy rất im lặng, nhìn ngoài cửa sổ không biết nghĩ gì. Đào Hải Trạch đẩy kính mắt, hỏi: “Khi nào ba ăn bữa cơm với Tư Hải Minh?”
“Ông sốt ruột cái gì? Chỉ cần cho tôi cổ phần thì sớm muộn gì chẳng gặp nhau? Ông yên tâm, tôi sẽ không thật sự lấy cổ phần đâu, ông viết hợp đồng đặt ra thời gian chuyển nhượng là được”
Đào Anh Thy thản nhiên nói: “Tôi còn chướng mắt chút cổ phần của ông” “Bất cứ sản nghiệp nào của Tư Hải Minh cũng khiến người khác thèm thuồng”
Đào Hải Trạch nói: “Cho dù là bản lĩnh sinh con cũng đáng ngưỡng mộ” Đào Anh Thy không quan tâm ông ta.
Đến giờ tan tầm, cô mua một bó hoa đến nghĩa địa thăm dì Hà. Hoa lần trước đã héo úa, vừa vặn thay hoa mới. Nhìn gương mặt thân thiết của người trên tấm bia, vành mắt cô nóng lên, nước mắt tràn mi.
“Dì yên tâm, tôi nhất định sẽ trả thù cho dì” Đào Anh Thy rời khỏi nghĩa địa, bắt taxi về nhà. Cô biết rõ yêu cầu của mình dành cho Đào Hải Trạch cuối cùng sẽ được thực hiện. Mặc dù Xa Huệ Anh không muốn cổ phần rơi vào tay người ngoài, nhưng bà ta biết suy tính thiệt hơn, thả mồi bắt bóng là hành động ngu xuẩn nhất.
Chương 454: Đào Sơ Tâm
Nhất là loại người vì địa vị tiền tài mà thậm chí không sinh con, chỉ muốn lấy lòng phụ nữ sau có như Đào Hải Trạch, chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội tuyệt vời này. Điều này lại khiến cô biết thêm về điểm mấu chốt của Đào Hải Trạch.
Trong phòng tập múa, một cô gái vóc dáng mảnh khảnh đang khiêu vũ trước gương một mình. Vóc dáng của cô cực kỳ hoàn hảo, nhất là lúc khiêu vũ tràn ngập tự tin.
Tiếng nhạc dừng lại, vũ đạo kết thúc. Xa Huệ Anh vẫn kiên nhãn chờ đưa chai nước cho cô ta: “Con gái mẹ chính là cô gái hoàn hảo nhất thế giới! Người đàn ông nào thấy con cũng sẽ động lòng”
“Kể cả Tư Hải Minh sao?” Đào Sơ Tâm hỏi.
“Đương nhiên rồi! Nếu Tư Hải Minh thấy con, chắc chắn sẽ không thể dời mắt” Xa Huệ Anh khẳng định.
Đào Sơ Tâm chính là con gái của Xa Huệ Anh, một người phụ nữ hiếu thắng, làm việc ở công ty trong nhà, sở thích hằng ngày chính là khiêu vũ, mục tiêu duy nhất là Tư Hải Minh. Cô ta chưa bao giờ gặp Tư Hải Minh, trình độ của anh thì một tiểu thư nhà giàu hạng hai như cô ta sao có thể với tới?
Nhưng càng cao không thể phàn thì cô ta lại càng bị thuyết phục vì sức hút của Tư Hải Minh.
Chỉ xem một đoạn phỏng vấn trên TV, cô ta đã thề phải gả cho anh. Cô ta đang đau khổ vì không có cơ hội, không ngờ cơ hội lại bất ngờ đưa đến tận miệng…
“Tổ chức bữa tiệc đi, vì chào đón thành viên mới trong gia đình là Đào Anh Thy” Đào Sơ Tâm quyết định.
Nghe vậy Xa Huệ Anh bất mãn: “Cái gì? Tổ chức tiệc cho cô ta ư? Có cần thiết không?”
Trước kia bà ta muốn Đào Hải Trạch từ bỏ đứa con gái đó nên mới lén gặp mặt, trả tiền cho mẹ của Đào Hải Trạch. Bây giờ nếu không phải vì sự nghiệp ở thủ đô, bà ta sẽ không bao giờ cho Đào Anh Thy xuất hiện trong cuộc sống của mình, thế nên đương nhiên là không chịu tổ chức tiệc tùng.
“Không chỉ tổ chức tiệc mà còn phải tổ chức thật lớn, ít nhiều người gì cũng không sao, chỉ cần có Đào Anh Thy tham dự, Tư Hải Minh sẽ có khả năng xuất hiện” Đào Sơ Tâm nói.
Xa Huệ Anh lập tức hiểu ý con gái: “Sao con biết? Lỡ cậu ta không đi thì sao?” “Trước kia ba tổ chức tiệc rượu ở thủ đô, chẳng phải Tư Hải Minh cũng đi hay sao? Con chỉ đặt cược thôi”
“Cũng đúng. Con gái mẹ quả nhiên là khác hẳn, không có có giáo dưỡng mà còn rất thông minh, Đào Anh Thy sao mà sánh bằng! Con yên †âm, mẹ sẽ tổ chức bữa tiệc long trọng! Nhưng Sơ Tâm à, con nghĩ cho kỹ, trở thành vợ của Tư Hải Minh thì sẽ phải làm mẹ kế của sáu đứa trẻ!” Xa Huệ Anh nhắc nhở.
Đào Sơ Tâm quay lại nhìn ngoại hình hoàn hảo của mình, nói: “Đào Anh Thy có thể đứng vững chân trong lòng Tư Hải Minh chắc đều nhờ vào mấy đứa con. Nhưng trên thế giới này không phải chỉ có mình cô ta biết sinh con”
Cô ta không trả lời chuyện làm mẹ kế, chứng minh cô ta không để bụng. Xa Huệ Anh luôn luôn †in tưởng năng lực của Đào Sơ Tâm, bất kể là quản lý ngoại hình hay là năng lực làm việc trong công ty, bà ta đều rất yên tâm.
Từ khi giao công ty cho Đào Hải Trạch, Xa Huệ Anh hầu như đều không quan tâm chuyện của công ty, hơn nữa con gái và con trai đều làm việc ở công ty nên bà ta rất yên tâm.
“Vậy con nói xem chúng ta có nên cho cô ta cổ phần công ty không? Nếu không cho thì sẽ không lấy được quyền khai phá khu Tây Nam ở thủ đô, nhưng cho thì mẹ lại không thoải mái.” “Chút cổ phần thì làm được gì? Chẳng qua là đổi được chút tiền mà thôi. Cho đi”
“Cũng đúng, chẳng lẽ cô ta còn có thể đoạt quyền? Chẳng qua là trả ít tiền đuổi cô ta mà thôi.
Mục đích của chúng ta là thả dây dài câu cá lớn.
Sơ Tâm, mẹ chờ con chinh phục Tư Hải Minh, lúc đó địa vị của chúng ta sẽ được nâng cao mấy bậc.” Xa Huệ Anh càng nghĩ càng phấn khởi.
Chương 455: Đào Hải Hùng
Đào Sơ Tâm vuốt ve cổ áo, ánh mắt tràn đầy tự tin. Chờ đến bữa tiệc, cô ta chỉ cần ăn mặc xinh đẹp là được.
Đào Anh Thy nhận được điện thoại của Đào Hải Trạch ở đài truyền hình. Ông ta kêu cô tham dự bữa tiệc do ông ta tổ chức, địa chỉ là khách sạn lần đầu tiên gặp mặt.
Ông ta nói bữa cơm lần trước quá giản dị, cho nên tổ chức bữa tiệc lần này để bày tỏ thành ý, con trai con gái của ông ta đều sẽ trình diện. Quan trọng nhất là hôm đó có thể ký hợp đồng nhập cổ.
Ký hợp đồng nhập cổ trên bữa tiệc cũng là kỳ lạ. Chẳng qua Đào Anh Thy không quan tâm.
Thân là người ngoài không được chấp nhận, chẳng lẽ Đào Hải Trạch lại chịu cho cô đến công ty ông ta? Trong mắt Đào Hải Trạch, nhập cổ chỉ là để Tư Hải Minh thấy thôi. Đối với Đào Anh Thy, đây mới chỉ là bắt đầu.
Trong điện thoại, Đào Hải Trạch còn mời Tư Hải Minh và sáu đứa con, cho nên bữa tiệc không phải là để bày tỏ thành ý gì, chỉ vì Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy không nói thẳng không có nghĩa là cô không biết. Sao cô có thể mời Tư Hải Minh với sáu đứa con cùng tham gia bữa tiệc?
Bảy giờ tối, Đào Anh Thy đến khách sạn. Vừa bước vào đã thấy Đào Hải Trạch vừa ra ngoài vừa gọi điện thoại. Thấy cô, ông ta lập tức đi tới: “Ba đang định gọi cho con đây. Sao con tới muộn vậy?”
“Đài truyền hình nhiều việc”
Đào Hải Trạch nhìn phía sau cô: “Con đến một mình à?” Đào Anh Thy hiểu ý ông ta: “Tư Hải Minh bận việc không tới được. Con của tôi không tiện ra ngoài vào buổi tối”
Đào Hải Trạch không giấu nổi vẻ thất vọng, nhưng không có cách nào, đành phải kêu Đào Anh Thy: “Vậy thì tiếc quá, ba còn muốn xem cháu trai cháu gái của ba. Đành phải chờ lần sau vậy.
Con vào đi.” Bước vào đại sảnh, khách đến dự có vẻ đông hơn trước kia, chắc là vì có Xa Huệ Anh. Bà ta bước tới nháy mắt với Đào Hải Trạch. Ông ta lập tức nói: “Con bé đến một mình”
“Ông nói hôm nay sẽ ký hợp đồng nhập cổ đúng không?” Đào Anh Thy không vô nghĩa với họ.
“Vào phòng nghỉ thôi” Đào Hải Trạch nói.
Đào Anh Thy đi theo vào phòng nghị, tiếp nhận hợp đồng từ tay Đào Hải Trạch. Cô lật mấy tờ, nói: “Một chút cổ phần có thể đổi lấy quyền khai phá khu Tây Nam, nếu là tôi thì tôi cũng sẵn lòng. Sau khi nhập cổ, tôi sẽ nói với Tư Hải Minh, sẽ không khiến hai người thất vọng”
Nói xong, cô đóng dấu lên hợp đồng Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ mở ra, một người đàn ông đi vào. Anh ta mặc tây trang giày da, khí chất ngang tàng, diện mạo được coi là ưa nhìn. Anh ta ngồi xuống sofa nhìn Đào Anh Thy: “Cô chính là đứa con gái bị ruồng bỏ?”
“Con nói gì vậy?” Xa Huệ Anh giả vờ giận dữ.
Anh ta ngồi trên sofa không nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn Đào Anh Thy có chút trào phúng.
Đào Anh Thy rũ mi mắt, nhìn chiếc nhẫn đỉnh uốn trên ngón tay anh ta.
“Anh Anh, còn đừng để ý, thằng này nó bộc tuệch lắm. Đây là con trai ba, Đào Hải Hùng” Đào Hải Trạch giới thiệu.
“Tôi nhớ ông còn một đứa con gái.” Đào Anh Thy nói.
“Đúng, nó là Đào Sơ Tâm, nhưng chưa đến, mà cũng sắp đến rồi”
Đào Hải Trạch nói: “Ký hợp đồng xong rồi, chúng ta ra ngoài trước đi” Sau khi Đào Hải Trạch và Đào Anh Thy cùng ra ngoài, Xa Huệ Anh gọi điện cho Đào Sơ Tâm: “Đào Anh Thy nói Tư Hải Minh không đến”
“Anh ấy không đến thì con không đi. Nhưng con nghĩ có thể chờ một chút, lỡ Tư Hải Minh xuất hiện thì sao? Lúc đó con sẽ xuất hiện cuối cùng” Đào Sơ Tâm có chút khôn lỏi.
“Vậy thì chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh diễ ” Xa Huệ Anh đắc ý, cúp điện thoại rồi đánh Đào Hải Hùng: “Con làm gì vậy? Cho dù bất mãn thì cũng đừng lộ rõ.”
“Mấy người đi làm đi, con không hứng thú, đi trước đây.” Đào Hải Hùng đứng dậy rời đi.
Xa Huệ Anh không ngăn cản. Bà ta phải chuẩn bị để nghênh đón Tư Hải Minh. Còn chưa biết Tư Hải Minh có tới hay không đây.
Chương 456: Tư Hải Minh xuất hiện
Nếu Tư Hải Minh thật sự đến đây, Đào Hải Hùng không có mặt thì cũng đâu sao, chỉ cần Đào Sơ Tâm tới là được.
Sau khi ra ngoài, Đào Anh Thy muốn về nhà.
“Sao con lại đi? Cũng không thể ký hợp đồng xong rồi đi luôn được. Ở đây có không ít người là bạn của ba, con đi gặp họ đi” Đào Hải Trạch nói.
“Không cân, tôi còn có việc… Đào Anh Thy còn chưa nói xong thì cửa đại sảnh bỗng rối loạn, không khỏi quay sang nhìn. Khi thấy dáng người cao lớn kia, cô ngây ngẩn cả người. Tư Hải Minh…
Sao anh ta lại tới đây…
Người cầm quyên của tập đoàn Vương Tân vừa xuất hiện, khí thế nhất thời bao phủ toàn bộ phòng yến tiệc, khiến người ta sợ hãi. Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh kìm nén vui mừng, nhất là Xa Huệ Anh, âm thầm lấy di động gửi tin nhắn cho Đào Sơ Tâm.
Tư Hải Minh không nhìn người khác, tâm mắt nhắm ngay Đào Anh Thy. Đào Anh Thy chột dạ nhìn sang chỗ khác. Cô chỉ tới đây để ký hợp đồng, người này lại xuất hiện ở đây, có thể thấy lòng chiếm hữu của anh ta đối với mình mạnh cỡ nào, quả thực là không cho người ta thời gian để thở, bá đạo đến đáng sợ.
Cô kinh ngạc, nhưng cũng không bất ngờ.
Thân là người tổ chức bữa tiệc, Đào Hải Trạch lập tức tiến lên: “Anh Hải Minh, không ngờ anh lại tới đây, làm cho bữa tiệc của chúng tôi như được tăng đẳng cấp. Anh Anh cũng thật là, còn bảo anh sẽ không đến, không thì tôi sẽ dẫn cả nhà ra cổng lớn đón chào.”
Xa Huệ Anh cũng lên tiếng: “Đúng thế đúng thế! Được đích thân đón anh là vinh hạnh của chúng tôi.” Tư Hải Minh nhìn Đào Anh Thy ở cách đó không xa. Cô nhất thời cảm nhận được tâm mắt sắc bén đâm vào người mình.
Đúng là cô đã nói với Đào Hải Trạch rằng Tư Hải Minh không rảnh tham dự, tức là cô có đề cập với Tư Hải Minh.
Nhưng hiển nhiên đó chỉ là lời cô dùng để lừa gạt Đào Hải Trạch. Nếu Tư Hải Minh nói cô chưa nói gì thì Đào Hải Trạch sẽ biết cô đang lừa ông ta.
Thôi, biết thì biết, dù sao cô và Đào Hải Trạch đều ngầm hiểu hai bên chỉ diễn kịch mà thôi.
Ngay khí Đào Anh Thy rũ mi mắt, cô nghe thấy giọng nói trâm thấp của Tư Hải Minh vang lên: “Tôi muốn cho cô ấy một bất ngờ” Đào Anh Thy ngẩn ra, đưa mắt nhìn Tư Hải Minh, đối diện với con người tối đen của anh ta.
Bất ngờ là anh ta không vạch trần. Cũng đúng, Tư Hải Minh là ai chứ? Sao lại không biết lời nói dối gượng gạo của cô? “Còn nữa, cô ấy còn chưa tới lượt các người trách cứ”
Tư Hải Minh nói xong, khí thế càng mạnh hơn. Cho dù anh vẫn nhìn Đào Anh Thy, nhưng Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh đều cảm thấy vô cùng áp lực. Người nhát gan một chút có khi sẽ sợ hãi quỳ xuống.
“Vâng vâng vâng, không thể trách Anh Anh, chỉ trách chúng tôi không có mắt” Đào Hải Trạch đổ mồ hơi lạnh, lưng cũng còng xuống.
“Còn nữa..” Tư Hải Minh thu hồi tâm mắt, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Đào Hải Trạch: “Ông gọi tên đầy đủ của cô ấy đi. Tôi nghe không quen” Đào Hải Trạch kìm nén bối rối, rất muốn giải thích trước kia ông ta vẫn thường gọi Anh Anh.
Ngẫm lại chuyện mà trước kia ông ta đã làm, chắc hẳn Tư Hải Minh cũng biết, không thì anh sẽ không tặng cho ông ta món quà hồi trước. Không nhắc lại thì tốt hơn.
“Vâng, đều là lỗi của tôi, cho nên tôi muốn bù đắp cho con bé. Nếu có người dám cả gan làm nó †ổn thương, tôi sẽ không tha cho kẻ đó” “Xem ra món quà tôi tặng ông vẫn có chút tác dụng” Tư Hải Minh lại đưa mắt nhìn Đào Anh Thy.
“Cảm… Cảm ơn anh Hải Minh” Đào Hải Trạch không hỏi cúi đầu.
Xa Huệ Anh suy nghĩ, món quà? Quà gì cơ? Sao mình không biết? Đào Hải Trạch có chuyện lừa mình? Lát nữa phải tìm ông ta tính sổ mới được!
Chương 457: Làm lơ
“Ôi chao, xem con bé này, còn xấu hổ nữa à?” Xa Huệ Anh tiến lên, thân mật kéo Đào Anh Thy đẩy đến trước mặt Tư Hải Minh: “Anh Hải Minh đến đây, con làm bạn với anh Hải Minh đi”
Trong lòng bà ta lại nghĩ, cho dù đẩy Đào Anh Thy đến trước mặt Tư Hải Minh thì lát nữa con gái mình đến đây xinh đẹp tuyệt trần, chắc chắn có thể thu hút sự chú ý của Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy cảm thấy khó chịu. Đối mặt với ánh mắt có thể nuốt chửng mọi thứ của Tư Hải Minh, cô lại quay mặt sang chỗ khác. Tư Hải Minh làm gì cần cô làm bạn?
Anh ta nên mau chóng rời đi mới đúng, cô cũng muốn rời đi. Cô tới bữa tiệc này trừ để ký hợp đồng, còn muốn chờ xem một chuyện khác…
“Sơ Tâm đến rồi.” Xa Huệ Anh nhìn vê phía cửa, vẻ mặt kinh diễm. Đào Anh Thy quay sang nhìn, chỉ thấy một cô gái chậm rãi bước vào đại sảnh, lễ phục váy dài làm tôn lên vóc dáng cao gầy của cô ta.
Kiểu váy hở lưng, tóc dài xõa sau lưng, khuyên tai rũ xuống bờ vai, vừa tao nhã tự tin vừa gợi cảm. Đây là con gái của Đào Hải Trạch?
Nói đúng hơn là con gái của Xa Huệ Anh, rất xinh đẹp. Hai đứa con của Xa Huệ Anh đều rất xuất chúng, nhưng không biết dưới bề ngoài xinh đẹp ấy có cất giấu mũi kim hay không?
Không ít đàn ông đều bị thu hút. Thấy con gái mình xinh đẹp đến thế, Xa Huệ Anh không khỏi mừng thầm. Người đẹp thế này, sao lại có đàn ông không thích? Khi bà ta quay sang nhìn Tư Hải Minh, lòng tự tin của bà ta bị đả kích, bởi vì Tư Hải Minh đứng nghiêng người, chẳng buồn liếc nhìn ra ngoài cửa đại sảnh, chỉ quan tâm Đào Anh Thy.
Bà ta không khỏi hừ lạnh, đó là vì cậu chưa thấy con gái tôi, không thì sẽ không thể bình tĩnh được như thế.
“Ba, mẹ.” Đào Sơ Tâm đứng bên cạnh Đào Anh Thy. Đào Anh Thy cảm giác như bị ánh sáng đâm vào mắt. Đào Sơ Tâm quay sang nhìn cô: “Em là Đào Anh Thy đúng không? Chị thường xuyên nghe ba nói đến em, xem ra sau này chị sẽ có thêm một đứa em gái, chị rất vui mừng”
Nói xong, cô ta mới đối mặt với Tư Hải Minh, trong lòng vô cùng khẩn trương. Vì ngày hôm nay, cô ta đã chuẩn bị rất nhiều, khẩn trương còn hơn cả lần đầu tiên học lễ nghi.
Tuy nhiên cô ta cảm thấy mọi sự cố gắng đều đáng giá. Trước kia cô ta chỉ có thể gặp Tư Hải Minh trên TV. Bây giờ thấy người thật, cô ta mới phát hiện trực diện với người cầm quyền của tập đoàn Vương Tân đáng Sợ Cỡ nào.
Đào Sơ Tâm kìm nén kích động, bắt đầu tự giới thiệu: “Chào anh, tôi là…
“Không đi à?” Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy chậm nửa nhịp, nhìn sắc mặt cứng đờ của Đào Sơ Tâm, hỏi: “Hay là uống chút gì đó đi?” Đào Hải Trạch vội nói: “Đúng, Anh… Đào Anh Thy, con với anh Hải Minh… Anh Hải Minh, để tôi đi lấy rượu cho anh!” Nói xong, ông ta lập tức rời đi.
Tư Hải Minh liếc nhìn Đào Anh Thy. Đào Anh Thy nói: “Qua bên đây ngồi đi” Sau đó cô xoay người đi về phía khu nghỉ ngơi.
Tư Hải Minh lướt qua bên cạnh Đào Sơ Tâm, làm như không thấy. Đào Sơ Tâm siết chặt làn váy, nhẫn nại sự nhục nhã vì bị bỏ qua. Xa Huệ Anh nắm tay cô ta: “Cậu ta còn chưa hiểu con, chờ tiếp xúc nhiều hơn là được” “Hôm nay con ăn mặc không đẹp à?” Đào Sơ Tâm hụt hãng.
“Đương nhiên không phải. Lỡ như hôm nay cậu ta không vui thì sao? Con đừng nản lòng.” “Nản lòng bỏ dở giữa chừng không phải là phong cách của con”
Tư Hải Minh ngồi xuống sofa, Đào Hải Trạch lập tức bưng rượu tới, còn bưng cả nước trái cây cho Đào Anh Thy. Ông ta đặt xuống bàn rồi khom lưng nói: “Anh Hải Minh, mời anh dùng.”
Tư Hải Minh không nói lời nào, đặt một tay lên đồng hồ vuốt ve, động tác thong thả khiến người †a hoảng hốt.
“Đào Anh Thy, con với anh Hải Minh có gì không hài lòng thì cứ nói với ba” Nói xong, Đào Hải Trạch rời khỏi khu nghỉ ngơi.
Chương 458: Chột dạ
Tư Hải Minh ngước mắt nhìn Đào Anh Thy: “Ngôi xa vậy? Sợ tôi ăn thịt em à”
Đào Anh Thy cúi đầu nhìn ghế ngồi, không phải là ngồi góc vuông với anh ta sao? Chẳng qua sofa ở khu nghỉ ngơi được xếp theo hình chữ nhật, cho nên ngồi theo góc vuông thì cách rất xa. Cô có thể nói là mình tìm chỗ ngôi theo bản năng sao?
Có thể thấy cô kiêng ky Tư Hải Minh đã trở thành phản xạ tâm lý. Đào Anh Thy cũng không dám đắc tội Tư Hải Minh, nhất là ở chỗ đông người.
Cô tin rằng dù đông người đến mấy, Tư Hải Minh cũng sẽ muốn làm gì thì làm, không hề cố ky. Nhưng cô lại không được như anh ta.
Cho nên cô đành phải ngồi xuống bên cạnh Tư Hải Minh.
Cô bưng ly nước trái cây, vừa uống vừa nhìn Đào Sơ Tâm đang đi sang bên này, không khỏi liếc Tư Hải Minh bên cạnh mình. Đây là hoa rơi hữu ý lưu thủy vô tình? Mà phải công nhận Đào Sơ Tâm rất xinh đẹp, quan trọng nhất là còn có khí chất, giống như từ nhỏ đã được huấn luyện.
Đào Anh Thy nhìn Đào Sơ Tâm phải lướt qua mặt bên của Tư Hải Minh. Tư Hải Minh quay sang, Đào Anh Thy không thể không đối diện với đôi mắt tràn ngập tính xâm lược của anh ta, khiến cô Sợ hãi.
“Em đang nhìn gì?”
“Tôi nhìn anh.” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh không hề dao động, hơi nghiêng người tới gân Đào Anh Thy, khoảng cách chưa đầy 5 cm, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
“Cự ly này đã đủ chưa?” Đào Anh Thy căng thẳng, trong lòng vô cùng hối hận. Nói chuyện với Tư Hải Minh kiểu đó mà được à? Khác nào tự chui đầu vào rọ…
“Tôi… Tôi đi kiếm đồ ăn” Đào Anh Thy lùi về sau, nhanh chóng chạy sang bên khu đồ ăn, giống như chạy trối chết.
Ở đây rất đông người, thỉnh thoảng lại có người đưa mắt nhìn sang bên này. Chỉ có mình Tư Hải Minh đủ vững tâm để coi mọi người thành không khí.
Đào Anh Thy đứng trước khu ẩm thực, cầm một cái kẹp màu bạc, xoay người nhìn lướt qua phòng yến tiệc, cuối cùng dừng lại trên người Xa Huệ Anh.
Xa Huệ Anh đang nói chuyện với con gái, nhận thấy có người nhìn mình thì lập tức quay sang, Đào Anh Thy lại vội đưa mắt nhìn Đào Hải Trạch. Xa Huệ Anh nghi hoặc nhìn theo. Đào Hải Trạch đang nói chuyện với bạn bè thì điện thoại vang lên.
Ông ta xin lỗi: “Tôi đi nghe điện thoại đã” Sau đó tránh sang chỗ khác nghe máy. Có điều khi thấy người gọi tới, sắc mặt Đào Hải Trạch lập tức thay đổi, hạ giọng bắt máy: “Chẳng phải tôi đã nói với cô rất rõ ràng rồi sao? Sao cô còn gọi điện thoại tới đây?”
“Nhưng em nhớ anh
“Tôi không cho cô đủ tiền sao? Tôi nói cho cô biết, đừng lòng tham không đáy.” Nói xong, ông ta cúp máy. Ai ngờ ngay sau đó điện thoại lại vang lên. Đào Hải Trạch đành phải bấm nút từ chối, sau đó gửi tin nhắn an ủi mới được yên thân.
Ông ta không thể để Xa Huệ Anh biết sự tồn tại của bà chủ nhà, nếu không sẽ to chuyện. Song vừa quay đầu lại, ông ta thấy Xa Huệ Anh đang đi về phía mình.
“Ông đang làm gì vậy?” “Tôi có làm gì đâu?” Đào Hải Trạch kinh ngạc nói.
“Không có ư? Chẳng phải ông mới nghe điện thoại sao?” “Đúng rồi, bà xem đây..” Đào Hải Trạch cho bà †a xem lịch sử cuộc gọi, ghi chú là “Anh Triệu.”
Xa Huệ Anh hỏi: “Hình như ông với anh Triệu này rất thân thiết nhỉ? Bình thường ông rất hiếm khi nhắn tin mà” “Thì tiền hàng còn chưa đến nên anh ta sốt ruột, tôi cứ nghe điện thoại mãi thì cũng không ổn.
Bà xem, người có quyền lực nhất thủ đô còn ngồi ở kia, đừng nói là nghe điện thoại, tôi đứng ở đó cũng thấy sợ ấy chứ. Được rồi, tấm lòng của tôi dành cho bà trời đất chứng giám, bà đừng nghĩ nhiều” Đào Hải Trạch vỗ lưng vợ mình trấn an.
Chương 459: Mưu mẹo
Nhìn cảnh này, Đào Anh Thy cười lạnh. Xa Huệ Anh, bà đừng làm tôi thất vọng đấy nhé.
Sau bữa cơm với Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh, cô đã chủ động đề nghị Đào Hải Trạch cắt đứt quan hệ với bà chủ nhà, sau đó mua chuộc bà chủ nhà để cô ta gây chuyện.
Thứ nhất, nếu xảy ra chuyện thì Đào Hải Trạch sẽ không ngờ rằng cô chính là đầu sỏ gây nên, không thì ông ta sẽ chủ động cắt đứt quan hệ.
Thứ hai, Đào Hải Trạch bị bắt quả tang ngoại tình thì chắc chắn Xa Huệ Anh sẽ làm âm lên, còn hậu quả thì phải xem làm to chuyện đến mức nào.
Mặc dù Đào Hải Trạch cưới Xa Huệ Anh, nhưng thực tế là ở rể nhà giàu. Công ty do Đào Hải Trạch cai quản, cổ phần còn có không ít, thậm chí còn cho hai đứa con của mình theo họ của Đào Hải Trạch, cho ông ta đầy đủ thể diện của đàn ông.
Có thể thấy bà ta tín nhiệm và yêu ông ta cỡ nào. Một khi Xa Huệ Anh biết Đào Hải Trạch nuôi tình nhân bên ngoài, vậy thì hậu quả sẽ rất thú vị.
Thấy tiến triển khiến mình hài lòng, Đào Anh Thy xoay người trở về khu nghỉ ngơi. Cô có thể ra về được rồi. Chẳng qua cũng có một người khác lại gân khu nghỉ ngơi, đó là Đào Sơ Tâm.
Đào Anh Thy ngẩn người, cô ta muốn làm gì vậy? Khu nghỉ ngơi chỉ có mình Tư Hải Minh ngồi đó. Đào Sơ Tâm bước đến trước mặt anh, tư thế tao nhã ung dung: “Anh Hải Minh, tôi biết anh là người câm quyên của tập đoàn Vương Tân, có quyền lực cao nhất thủ đô, mọi người đều kính sợ anh. Nhưng dù vậy, ngoại hình của tôi còn chưa tệ đến mức khiến anh làm lơ lời tự giới thiệu của tôi chứ nhỉ? Anh làm vậy thì thật không công bằng với tôi”
Cách đó không xa, Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh hoảng sợ. Cô ta làm gì vậy? Muốn chọc giận Tư Hải Minh sao? Thế thì khác nào tìm chế? Đào Hải Trạch tiến lên: “Xin lỗi anh Hải Minh, con gái tôi nhất thời không rõ tình huống, mong anh đừng chấp nhặt với con bé.” Đào Anh Thy vẫn đứng tại chỗ không tiến lên.
Tư Hải Minh ngước mắt nhìn Đào Sơ Tâm, đôi mắt không chút cảm tình, khuốn người ta lạnh gáy.
“Tôi là Đào Sơ Tâm, đến từ thành phố Tấn.
Hôm nay may mắn được gặp anh Hải Minh, thật khiến tôi kinh hãi” Đào Sơ Tâm nói tiếp.
“Tự cho là thông minh” Đôi mắt sắc bén của Tư Hải Minh tràn đầy lạnh lẽo.
Đào Sơ Tâm đoan trang đứng đó, nhưng nghe Tư Hải Minh nói vậy, cô ta lại hoảng sợ. Cô ta bí quá hóa liều nên mới chọn cách này.
Loại đàn ông đầy quyên lực như Tư Hải Minh chắc chắn sẽ gặp nhiều người phụ nữ dùng đủ chiêu trò để quyến rũ anh.
Cho nên cô ta muốn dùng cách không giống ai để thu hút anh, chí ít sẽ để lại ấn tượng sâu sắc về mình. Không ngờ lại bị anh phát hiện ngay từ đâu.
Đôi mắt Tư Hải Minh như bao phủ một lớp băng, hung ác khiến người ta sợ hãi, giọng nói lạnh lẽo vô cảm: “Đừng chặn tâm mắt tôi.”
Đào Sơ Tâm nghi hoặc xoay người lại, liền thấy Đào Anh Thy đứng đó bưng điểm tâm. Ngay lúc đó, Đào Sơ Tâm đã coi Đào Anh Thy là kẻ thù, nhưng mặt ngoài vẫn ra vẻ bình tĩnh.
“Lại đây” Đào Anh Thy đang ngẩn người thì bị giật mình vì giọng nói không giận mà uy của Tư Hải Minh.
Cô hoàn hồn, trở về khu nghỉ ngơi.
“Vê được chưa?” Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy ngẩn ra. Anh hỏi ý kiến của cô ư? Dựa theo tính cách trước kia thì đáng nhẽ anh sẽ kéo cô đi luôn, chứ không suy xét tới suy nghĩ của cô.
“.. Ừm, thế là được rồi, có thể vê nhà” Đào Anh Thy đặt điểm tâm lên bàn.
Tư Hải Minh đứng dậy, lập tức rời khỏi khu nghỉ ngơi. Đào Anh Thy không thèm nhìn người nhà họ Đào, đi theo anh rời đi.
Đào Sơ Tâm hung ác nghĩ: “Đào Anh Thy, mày dám cướp người với tao, không nhìn xem mày có đủ tư cách hay không…
Chương 460: Xem hợp đồng
Đào Anh Thy cùng Tư Hải Minh rời khỏi đại sảnh. Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh đứng ở cửa tiễn hai người. Đào Sơ Tâm đi đằng sau trơ mắt nhìn Đào Anh Thy và Tư Hải Minh bước vào chiếc Rolls-Royce đắt đỏ nhất thế giới. Chiếc xe màu đen tao nhã tự phụ, chung quanh đầy vệ sĩ, thể hiện địa vị cao quý.
Tại sao Đào Anh Thy lại có thể bước vào chiếc xe đó? Cô ta xứng sao? Chẳng qua chỉ là một con bé ở nông thôn, cũng như Đào Hải Trạch, cho dù vào nhà giàu thì cũng chỉ là loại người hạ đẳng ăn nhờ ở đậu mà thôi!
Cô ta nhất định phải chiểm được vị trí vợ của Tư Hải Minh, không thể thua một kẻ cái gì cũng không bằng mình như Đào Anh Thy! Chiếc Rolls-Royce vững vàng chạy trên đường.
Đào Anh Thy đưa mắt nhìn ra ngoài, cố gắng xem nhẹ bâu không khí quái dị trong xe. Hai tay cô ôm ba lô, bên trong là hợp đồng nhập cổ.
Cô ngồi nghiêm chỉnh, hơi nghiêng người về phía trước. Tư Hải Minh tựa lưng lên ghể, đôi mắt sâu thảm vẫn nhìn chằm chằm Đào Anh Thy. Ánh sáng đèn đường thỉnh thoảng lại lướt qua con ngươi đen nhánh của anh, trông vô cùng nguy hiểm.
“Em không có lời muốn nói sao?” Giọng nói trâm thấp của Tư Hải Minh vang lên trong thùng xe.
Đào Anh Thy nhìn bên ngoài, đổi tư thế ngồi, chậm rãi tựa lưng vào ghế: “Tôi chỉ đi dự tiệc thôi.Ba tôi kêu tôi đi”
“Mặc quân jeans đi dự tiệc?”
Giọng Tư Hải Minh trâm xuống, vươn tay ôm eo cô, khiến cô run rấy. Cô rũ mi mắt nhìn bộ đồ trên người mình, đúng là trông không giống như đi dự tiệc chút nào.
Áo thun trắng giản dị dùng đai lưng thít lại, để lộ vòng eo mảnh khảnh, lúc này đang bị Tư Hải Minh chiếm giữ. Dưới thân là quần jeans đơn giản.
Đào Anh Thy nói: “Tôi lâm thời đến đây nên không thay đồ”
“Không nói thật? Muốn tôi điều tra sao?” Bàn tay trên eo rất nguy hiểm. Đào Anh Thy vẫn căng thẳng. Tư Hải Minh nói vậy tức là không tin cô. Chẳng lẽ thật sự phải chờ Tư Hải Minh điều tra sao? Thôi đừng, cô nói cho anh ta là được.
“Lần trước tôi với ba tôi, cùng vợ ông ta ăn cơm, con trai con gái không đến. Cho nên ông ta muốn tổ chức bữa tiệc chào đón tôi để thể hiện sự coi trọng, nhân tiện cho tôi nhập cố công ty họ. Hôm nay tôi lại đây là để ký hợp đồng”
“Lấy ra xem” Tư Hải Minh nói.
Đào Anh Thy chân chờ, sau đó lấy hợp đông từ ba lô đưa cho Tư Hải Minh, thuận thế xê dịch sang nơi khác để thoát khỏi vòng tay của anh ta.
Tư Hải Minh liếc nhìn cô, không lên tiếng, lật xem hợp đồng. Vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc, dường như thoáng chốc đã tiến vào trạng thái làm việc, thâm trâm khôn khéo.
Trước kia Chương Vĩ từng nói với cô, Tư Hải Minh còn khôn khéo xảo quyệt hơn cả luật sư trong việc làm hợp đồng. Chẳng qua có phòng pháp vụ nên không cần anh đích thân ra tay. Tư Hải Minh lúc này thâm trầm, thành thục, càng khó chạm đến.
“Không có vấn đề gì” Đào Anh Thy nói: “Tôi đã xem rồi” Hợp đồng chắc chắn không có vấn đề. Cho dù cô không hiểu thì cũng biết Đào Hải Trạch không có lá gan đó. Bởi vì hợp đồng rất dễ dàng bị đưa đến tay Tư Hải Minh, bị phát hiện vấn đề.
Đừng nói tới quyền khai phá khu Tây Nam, ngay cả quyền tự do ở thủ đô của ông ta cũng sẽ bị tước đoạt. Mặc dù cô không cho rằng Tư Hải Minh sẽ vì mình làm đến mức đó, nhưng Đào Hải Trạch sẽ nghĩ như vậy.
Tư Hải Minh lật vài tờ, xem mấy điểm quan trọng rồi khép hợp đồng lại.
“Tôi đã bảo là không thành vấn đề mà” Đào.
Anh Thy cất hợp đồng vào ba lô. Sau đó cô đột nhiên bị kéo qua…
“ÁI” Tâm mắt xoay chuyển, ngay sau đó cô đã rơi vào lòng Tư Hải Minh, ngồi trên đùi anh ta.
“Đúng” Chương Vĩ nói.
Buổi sáng Đào Anh Thy ghi hình tiết mục, đến trưa mới kết thúc. Vừa xuống sân khấu, Lâm Anh đưa điện thoại cho cô: “Chị Thy, chị có điện thoại.” Đào Anh Thy cũng không sốt ruột. Bởi vì sau khi dì Hà gọi điện thoại cho cô mà không được, cô đã nói với Lâm Anh rằng trừ phi giáo viên trong trường gọi điện thoại, nếu không người khác gọi điện thoại đều không cân quấy rầy cô làm việc.
Trong lòng cô âm thâm bỏ thêm một điều, bao gồm Tư Hải Minh. Dù sao cô không nghe điện thoại của Tư Hải Minh cũng là có thể tha thứ. Anh ta không phải không biết cô đang làm việc.
Nhưng đối với Tư Hải Minh, khả năng anh ta gọi điện thoại tới gân như bằng 0. Tỷ lệ anh ta đột nhiên xuất hiện trước mặt cô còn cao hơn.
Đào Anh Thy nhận điện thoại, người gọi tới là Đào Hải Trạch. Thấy ông ta, trong lòng cô lại tràn ngập căm hận và ghê tởm. Mới qua một đêm mà đã sốt ruột vậy sao? Cũng tốt, đỡ phải làm tốn thời gian của cô.
Cô trở về văn phòng, gọi điện thoại cho Đào Hải Trạch: “Tôi đang làm việc. Ông tìm tôi có chuyện gì?” “Con có tiết lộ cho Tư Hải Minh chuyện gì không?” “Có” “Cậu ta nói thế nào?”
“Ông muốn nhận lại tôi thì cũng không thể nói thẳng là vì quyền khai phá khu Tây Nam đúng không? Tư Hải Minh không dễ lừa như vậy đâu.
Tôi chỉ vòng vo nói ông muốn nhận lại tôi, anh ta lại nói ông nhận tôi là có mục đích, hỏi ông đã làm gì cho tôi.” Đào Anh Thy hờ hững nói.
“Vậy con trả lời thế nào?” “Tôi nói chỉ cần ông có tâm là được. Tư Hải Minh lòng dạ sâu đậm, hiển nhiên là không tin” Đào Anh Thy bình tĩnh nói.
Bên kia, Đào Hải Trạch im lặng.
“Con có cần gì không? Ba tặng cho con.” Đào Hải Trạch nói.
“Tôi là vợ của Tư Hải Minh, ông cảm thấy có thứ gì khiến tôi để mắt? Chỉ bằng thế này đi, cho tôi ít cố phần của công ty ông, ít ra cũng phải tương đương với con trai con gái của ông, đúng không? Dù sao tôi cũng là con ông mà” Đào Anh Thy nói.
“Chuyện này…” Đào Hải Trạch chân chờ.
“Nếu không được thì thôi, dù sao tới lúc bị Tư Hải Minh phát hiện chúng ta tính kế anh ta, người chết chắc chắn sẽ là ông. Tôi là mẹ của con anh ta, sẽ không bị ảnh hưởng gì” “Con không thể khuyên nhủ cậu ta bán đất cho ba sao?” Đào Hải Trạch hỏi.
“Cho dù là thuyết phục thì ông cũng phải có thành ý chứ? Không thì tại sao anh ta phải cho rằng ông thật lòng với tôi?” Báo Đen gắt giọng: “Ông phải biết rằng nếu ông thật lòng muốn nhận tôi thì Tư Hải Minh chính là con rể ông, nói không chừng ông không cần phải bỏ ra 1500 tỷ ấy chứ.
Ông cần bất cứ tài nguyên nào ở thủ đô chẳng phải là sẽ dễ như trở bàn tay sao? Ông không biết tính toán à?” Đào Hải Trạch không nói lời nào, rõ ràng là không muốn.
“Vợ ông không muốn đúng không? Công ty không phải do ông quyết định chứ gì?” Đào Anh Thy cố ý khích tướng.
“Đương nhiên là do ba quyết định! Nhưng ba cũng phải thương lượng với người trong nhà” “Ông ngẫm lại mà xem, liên hôn trong giới kinh doanh còn ít sao? Chẳng phải đều là vì ích lợi? Chắc ông biết rõ điều này hơn tôi. Ông suy nghĩ cho kỹ đi.” “Ba sẽ suy nghĩ kỹ. Nhưng sao ba thấy con lại lo nghĩ cho ba vậy nhỉ? Ba còn tưởng con sẽ vì chuyện Ngọc Hà mà hận ba” Đào Hải Trạch cũng không ngốc.
Đào Anh Thy biết rõ tính cách cáo già của ông ta, kìm nén phẫn nộ nói: “Ông cảm thấy tôi còn con đường nào khác không? Tôi làm vậy chỉ vì một mục đích, chính là xóa bỏ hết những video kia!
Ông xóa video đi, xem thử tôi còn giúp ông nữa không”
“Ba dùng video đe dọa con đúng là ba sai, nhưng có người làm con tổn thương, ba là cha con thì vẫn sẽ thiên vị con. Đây là bản năng của huyết thống”
Cách nói lấp liếm của ông ta chỉ khiến Đào Anh Thy chán ghét hơn: “Chỉ mong sau khi đạt được mục đích, ông sẽ giữ lời hứa xóa video.”
Chương 452: Gặp mặt
“Đương nhiên. Ba cũng mong những video đó không ảnh hưởng tới tình cha con của chúng ta.
Sau này cho dù không có video, con vẫn là con của ba, chúng ta là người một nhà” Đào Anh Thy cười lạnh.
Người một nhà? Chẳng phải là vì Tư Hải Minh quyền thế ngút trời sao? Người muốn trèo cao không chỉ có mình ông đâu!
“Hôm khác ba dẫn người nhà đi ăn cơm với con nhé? Làm quen một chút, sau này chính là người một nhà.”
“ừ” Trò chuyện kết thúc, Đào Anh Thy ném điện thoại sang một bên, mặt lạnh như tiền. Vợ và con trai con gái của Đào Hải Trạch đúng không?
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Cô cũng muốn xem thử đó là loại người nào mà lại có thể chung sống hòa bình với Đào Hải Trạch, không đến mức nhà cửa tan hoang. Trừ phi… Vật họp theo loài.
Đào Anh Thy cho rằng vợ của Đào Hải Trạch là chủ nhà, nhưng sau khi tới khách sạn, thấy Đào Hải Trạch giới thiệu vợ của ông ta, cô ngây ngẩn cả người. Đó không phải là bà chủ nhà, mà là…
“Chúng ta lại gặp mặt” Xa Huệ Anh mỉm cười, vẻ mặt kiêu ngạo khinh người.
Bà ta dùng chữ “lại” Đào Anh Thy còn rất có ấn tượng với người đàn bà này. Trước kia bà ta coi trọng Đào Hải Trạch nên đã đàm phán với bà nội, cuối cùng cắt đứt quan hệ bằng 9 tỷ đồng.
Hồi đó bà ta còn trẻ, bây giờ cho dù dùng đủ loại mỹ phẩm dưỡng da, nhưng vẫn có thể nhận thấy dấu ấn thời gian trên gương mặt đó, nhìn còn không trẻ bằng Liêu Ninh.
Có điều Xa Huệ Anh có biết sự tồn tại của bà chủ nhà không? Nghĩ bằng đầu gối cũng biết là chuyện gì.
“Đúng thế, không ngờ chúng ta còn gặp lại.” Đào Anh Thy nhếch môi cười trào phúng.
Đào Hải Trạch nói: “Dì Anh biết con ở thủ đô nên đang muốn gặp con, không cần ba nói ăn cơm, dì con đã nhắc đến trước rồi”
Xa Huệ Anh liếc xéo Đào Hải Trạch: “Dù sao con bé cũng là con gái ông, yêu ai yêu cả đường đi thôi. Với lại con bé cũng không nhỏ hơn Sơ Tâm là mấy, hai đứa sẽ có tiếng nói chung”
Đào Anh Thy cau mày: “Sơ Tâm là ai?” “Con gái dì, dì còn có một đứa con trai, ba con không nói với con à?” Xa Huệ Anh hỏi.
“Nói” Đào Anh Thy rũ mi mắt. Chẳng qua là tuổi khác nhau thôi. Lúc Đào Hải Trạch mới quen biết với người phụ nữ này, cô đã mười ba mười bốn tuổi, tính thời gian thì chắc con của Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh còn đang học tiểu học. Sao bây giờ cô lại nhỏ hơn?
Chẳng lẽ trước khi sinh ra cô, Đào Hải Trạch đã có con với người phụ nữ khác? Không thể nào. Xa Huệ Anh thoạt nhìn không phải dạng vừa, sao có thể im hơi lặng tiếng làm tình nhân của người khác mười mấy năm? Huống chỉ bà ta còn rất giàu có.
“Tôi cũng cảm thấy hai đứa bé sẽ hợp nhau” Đào Hải Trạch cười.
“Họ không đến à?” Đào Anh Thy hỏi.
“Thật không may, công ty bận quá nên bọn nó không rảnh. Nhưng ba đã nói rồi, lần sau lại tìm thời gian gặp mặt. Nghe nói có em gái, bọn nó vui lắm” Đào Hải Trạch nói.
Nếu Đào Anh Thy tin vào lời ông ta thì quá ngây thơ rồi.
Trên bàn cơm, ăn chưa được bao lâu, Xa Huệ Anh thử hỏi: “Con rất quen thuộc với người cầm quyền của tập đoàn King hả?” “Anh ta là ba của con tôi.” Đào Anh Thy chỉ nói một câu, người có não đều hiểu. Suy cho cùng thì cũng thật buồn cười, nếu không có 9 tỷ của Xa Huệ Anh, cô sẽ không thể nuôi nổi bọn trẻ.
“Vậy con liên lạc với ba con hồi nào?” Xa Huệ Anh lại hỏi.
Đào Anh Thy đã nhận ra mục đích của bữa cơm này không phải là để “người một nhà” gặp mặt. Xa Huệ Anh hỏi kỹ thế này thì chắc là đang nghỉ ngờ Đào Hải Trạch.
Chương 453: Nghĩa địa “Ở thành phố Tân”
Nói xong, Đào Anh Thy phát hiện ánh mắt chột dạ của Đào Hải Trạch.
“Con từng đến thành phố Tân hả? Con đến đó làm gì?” Đào Anh Thy lại nhìn về phía Đào Hải Trạch.
Ông ta bắt đầu đẩy gọng kính để che giấu sự khẩn trương: “Bà hỏi nhiêu thế làm gì? Anh Anh sẽ bất an. Chúng ta chỉ ăn cơm bình thường thôi”
“Tại sao lại bất an? Tôi chỉ hỏi chút tình hình thôi. Đào Anh Thy, con còn chưa nói, con gặp ba con ở thành phố Tân như thế nào?”
“Tôi đi du lịch” Đào Anh Thy nói: “Trùng hợp gặp.
Đào Hải Trạch thở phào nhẹ nhõm, may mà Đào Anh Thy chữa nói.
“Ông thật là, gặp mặt sao không dẫn con bé tới nhà mình ăn bữa cơm?” Xa Huệ Anh trách cứ Đào Hải Trạch.
“Lúc đó con bé bận chăm con nên không tiện, hơn nữa nó cũng sợ phiên toái nên chỉ liên lạc qua điện thoại.” Đào Hải Trạch nói: “Sau này tôi đến thủ đô làm ăn, liền thường xuyên ăn cơm với Anh Anh”
Sau bữa cơm, Xa Huệ Anh rời đi trước. Đào Hải Trạch nói: “Để ba đưa con đến đài truyên hình.”
Đào Anh Thy nhìn dòng xe cộ nơi xa: “Con gái ông lớn tuổi hơn tôi, con trai ông cũng lớn tuổi hơn tôi, tôi không biết khi nào ông có đứa con lớn như thế”
“Thực ra bọn nó không phải là con ruột của ba” Đào Anh Thy không khỏi nhìn ông ta.
“Vợ ba từng ly hôn, dẫn theo hai đứa con. Ba yêu bà ấy nên cũng coi con bà ấy như con mình.
Suy cho cùng, con mới là cốt nhục duy nhất của ba” Đào Anh Thy rất phản cảm lời nói của ông ta, rất muốn hỏi ông đối xử với cốt nhục duy nhất của mình như thế à? Nhưng cô biết hỏi cũng vô ích, cho nên cô không nói gì.
“Tôi biết bữa cơm hôm nay là để làm gì” Đào Anh Thy mặt lạnh như tiên: “Không ngờ ông còn có tình nhân khác. Tôi còn tưởng ông lại ly hôn lân hai” Đào Hải Trạch cười gượng: “Đều là gặp dịp thì chơi, không phải thật sự ”
“Tôi nghĩ để tránh phức tạp, ông đừng qua lại với người phụ nữ đó thì tốt hơn.” Đào Anh Thy nói: “Chẳng có ích lợi gì cho sự nghiệp của ông đâu”
“Con yên tâm, chỉ cần cho cô ta chút tiên là được.”
“Chuyện cổ phần sao rồi?” “Ba phải về thương lượng một chút” “Vậy thì thương lượng xong rồi hằng đến tìm tôi. Tôi có thể bảo đảm Tư Hải Minh sẽ thấy được sự chân thành của ông, tôi cũng dễ nhắc đến khu Tây Nam hơn” Đào Anh Thy bày kế cho ông ta.
“Đi thôi, ba chở con tới đài truyền hình, trên đường nói cũng được.” Nhìn chiếc xe trước mắt, Đào Anh Thy không từ chối mà mở cửa lên xe.
Trên đường đi, Đào Anh Thy rất im lặng, nhìn ngoài cửa sổ không biết nghĩ gì. Đào Hải Trạch đẩy kính mắt, hỏi: “Khi nào ba ăn bữa cơm với Tư Hải Minh?”
“Ông sốt ruột cái gì? Chỉ cần cho tôi cổ phần thì sớm muộn gì chẳng gặp nhau? Ông yên tâm, tôi sẽ không thật sự lấy cổ phần đâu, ông viết hợp đồng đặt ra thời gian chuyển nhượng là được”
Đào Anh Thy thản nhiên nói: “Tôi còn chướng mắt chút cổ phần của ông” “Bất cứ sản nghiệp nào của Tư Hải Minh cũng khiến người khác thèm thuồng”
Đào Hải Trạch nói: “Cho dù là bản lĩnh sinh con cũng đáng ngưỡng mộ” Đào Anh Thy không quan tâm ông ta.
Đến giờ tan tầm, cô mua một bó hoa đến nghĩa địa thăm dì Hà. Hoa lần trước đã héo úa, vừa vặn thay hoa mới. Nhìn gương mặt thân thiết của người trên tấm bia, vành mắt cô nóng lên, nước mắt tràn mi.
“Dì yên tâm, tôi nhất định sẽ trả thù cho dì” Đào Anh Thy rời khỏi nghĩa địa, bắt taxi về nhà. Cô biết rõ yêu cầu của mình dành cho Đào Hải Trạch cuối cùng sẽ được thực hiện. Mặc dù Xa Huệ Anh không muốn cổ phần rơi vào tay người ngoài, nhưng bà ta biết suy tính thiệt hơn, thả mồi bắt bóng là hành động ngu xuẩn nhất.
Chương 454: Đào Sơ Tâm
Nhất là loại người vì địa vị tiền tài mà thậm chí không sinh con, chỉ muốn lấy lòng phụ nữ sau có như Đào Hải Trạch, chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội tuyệt vời này. Điều này lại khiến cô biết thêm về điểm mấu chốt của Đào Hải Trạch.
Trong phòng tập múa, một cô gái vóc dáng mảnh khảnh đang khiêu vũ trước gương một mình. Vóc dáng của cô cực kỳ hoàn hảo, nhất là lúc khiêu vũ tràn ngập tự tin.
Tiếng nhạc dừng lại, vũ đạo kết thúc. Xa Huệ Anh vẫn kiên nhãn chờ đưa chai nước cho cô ta: “Con gái mẹ chính là cô gái hoàn hảo nhất thế giới! Người đàn ông nào thấy con cũng sẽ động lòng”
“Kể cả Tư Hải Minh sao?” Đào Sơ Tâm hỏi.
“Đương nhiên rồi! Nếu Tư Hải Minh thấy con, chắc chắn sẽ không thể dời mắt” Xa Huệ Anh khẳng định.
Đào Sơ Tâm chính là con gái của Xa Huệ Anh, một người phụ nữ hiếu thắng, làm việc ở công ty trong nhà, sở thích hằng ngày chính là khiêu vũ, mục tiêu duy nhất là Tư Hải Minh. Cô ta chưa bao giờ gặp Tư Hải Minh, trình độ của anh thì một tiểu thư nhà giàu hạng hai như cô ta sao có thể với tới?
Nhưng càng cao không thể phàn thì cô ta lại càng bị thuyết phục vì sức hút của Tư Hải Minh.
Chỉ xem một đoạn phỏng vấn trên TV, cô ta đã thề phải gả cho anh. Cô ta đang đau khổ vì không có cơ hội, không ngờ cơ hội lại bất ngờ đưa đến tận miệng…
“Tổ chức bữa tiệc đi, vì chào đón thành viên mới trong gia đình là Đào Anh Thy” Đào Sơ Tâm quyết định.
Nghe vậy Xa Huệ Anh bất mãn: “Cái gì? Tổ chức tiệc cho cô ta ư? Có cần thiết không?”
Trước kia bà ta muốn Đào Hải Trạch từ bỏ đứa con gái đó nên mới lén gặp mặt, trả tiền cho mẹ của Đào Hải Trạch. Bây giờ nếu không phải vì sự nghiệp ở thủ đô, bà ta sẽ không bao giờ cho Đào Anh Thy xuất hiện trong cuộc sống của mình, thế nên đương nhiên là không chịu tổ chức tiệc tùng.
“Không chỉ tổ chức tiệc mà còn phải tổ chức thật lớn, ít nhiều người gì cũng không sao, chỉ cần có Đào Anh Thy tham dự, Tư Hải Minh sẽ có khả năng xuất hiện” Đào Sơ Tâm nói.
Xa Huệ Anh lập tức hiểu ý con gái: “Sao con biết? Lỡ cậu ta không đi thì sao?” “Trước kia ba tổ chức tiệc rượu ở thủ đô, chẳng phải Tư Hải Minh cũng đi hay sao? Con chỉ đặt cược thôi”
“Cũng đúng. Con gái mẹ quả nhiên là khác hẳn, không có có giáo dưỡng mà còn rất thông minh, Đào Anh Thy sao mà sánh bằng! Con yên †âm, mẹ sẽ tổ chức bữa tiệc long trọng! Nhưng Sơ Tâm à, con nghĩ cho kỹ, trở thành vợ của Tư Hải Minh thì sẽ phải làm mẹ kế của sáu đứa trẻ!” Xa Huệ Anh nhắc nhở.
Đào Sơ Tâm quay lại nhìn ngoại hình hoàn hảo của mình, nói: “Đào Anh Thy có thể đứng vững chân trong lòng Tư Hải Minh chắc đều nhờ vào mấy đứa con. Nhưng trên thế giới này không phải chỉ có mình cô ta biết sinh con”
Cô ta không trả lời chuyện làm mẹ kế, chứng minh cô ta không để bụng. Xa Huệ Anh luôn luôn †in tưởng năng lực của Đào Sơ Tâm, bất kể là quản lý ngoại hình hay là năng lực làm việc trong công ty, bà ta đều rất yên tâm.
Từ khi giao công ty cho Đào Hải Trạch, Xa Huệ Anh hầu như đều không quan tâm chuyện của công ty, hơn nữa con gái và con trai đều làm việc ở công ty nên bà ta rất yên tâm.
“Vậy con nói xem chúng ta có nên cho cô ta cổ phần công ty không? Nếu không cho thì sẽ không lấy được quyền khai phá khu Tây Nam ở thủ đô, nhưng cho thì mẹ lại không thoải mái.” “Chút cổ phần thì làm được gì? Chẳng qua là đổi được chút tiền mà thôi. Cho đi”
“Cũng đúng, chẳng lẽ cô ta còn có thể đoạt quyền? Chẳng qua là trả ít tiền đuổi cô ta mà thôi.
Mục đích của chúng ta là thả dây dài câu cá lớn.
Sơ Tâm, mẹ chờ con chinh phục Tư Hải Minh, lúc đó địa vị của chúng ta sẽ được nâng cao mấy bậc.” Xa Huệ Anh càng nghĩ càng phấn khởi.
Chương 455: Đào Hải Hùng
Đào Sơ Tâm vuốt ve cổ áo, ánh mắt tràn đầy tự tin. Chờ đến bữa tiệc, cô ta chỉ cần ăn mặc xinh đẹp là được.
Đào Anh Thy nhận được điện thoại của Đào Hải Trạch ở đài truyền hình. Ông ta kêu cô tham dự bữa tiệc do ông ta tổ chức, địa chỉ là khách sạn lần đầu tiên gặp mặt.
Ông ta nói bữa cơm lần trước quá giản dị, cho nên tổ chức bữa tiệc lần này để bày tỏ thành ý, con trai con gái của ông ta đều sẽ trình diện. Quan trọng nhất là hôm đó có thể ký hợp đồng nhập cổ.
Ký hợp đồng nhập cổ trên bữa tiệc cũng là kỳ lạ. Chẳng qua Đào Anh Thy không quan tâm.
Thân là người ngoài không được chấp nhận, chẳng lẽ Đào Hải Trạch lại chịu cho cô đến công ty ông ta? Trong mắt Đào Hải Trạch, nhập cổ chỉ là để Tư Hải Minh thấy thôi. Đối với Đào Anh Thy, đây mới chỉ là bắt đầu.
Trong điện thoại, Đào Hải Trạch còn mời Tư Hải Minh và sáu đứa con, cho nên bữa tiệc không phải là để bày tỏ thành ý gì, chỉ vì Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy không nói thẳng không có nghĩa là cô không biết. Sao cô có thể mời Tư Hải Minh với sáu đứa con cùng tham gia bữa tiệc?
Bảy giờ tối, Đào Anh Thy đến khách sạn. Vừa bước vào đã thấy Đào Hải Trạch vừa ra ngoài vừa gọi điện thoại. Thấy cô, ông ta lập tức đi tới: “Ba đang định gọi cho con đây. Sao con tới muộn vậy?”
“Đài truyền hình nhiều việc”
Đào Hải Trạch nhìn phía sau cô: “Con đến một mình à?” Đào Anh Thy hiểu ý ông ta: “Tư Hải Minh bận việc không tới được. Con của tôi không tiện ra ngoài vào buổi tối”
Đào Hải Trạch không giấu nổi vẻ thất vọng, nhưng không có cách nào, đành phải kêu Đào Anh Thy: “Vậy thì tiếc quá, ba còn muốn xem cháu trai cháu gái của ba. Đành phải chờ lần sau vậy.
Con vào đi.” Bước vào đại sảnh, khách đến dự có vẻ đông hơn trước kia, chắc là vì có Xa Huệ Anh. Bà ta bước tới nháy mắt với Đào Hải Trạch. Ông ta lập tức nói: “Con bé đến một mình”
“Ông nói hôm nay sẽ ký hợp đồng nhập cổ đúng không?” Đào Anh Thy không vô nghĩa với họ.
“Vào phòng nghỉ thôi” Đào Hải Trạch nói.
Đào Anh Thy đi theo vào phòng nghị, tiếp nhận hợp đồng từ tay Đào Hải Trạch. Cô lật mấy tờ, nói: “Một chút cổ phần có thể đổi lấy quyền khai phá khu Tây Nam, nếu là tôi thì tôi cũng sẵn lòng. Sau khi nhập cổ, tôi sẽ nói với Tư Hải Minh, sẽ không khiến hai người thất vọng”
Nói xong, cô đóng dấu lên hợp đồng Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ mở ra, một người đàn ông đi vào. Anh ta mặc tây trang giày da, khí chất ngang tàng, diện mạo được coi là ưa nhìn. Anh ta ngồi xuống sofa nhìn Đào Anh Thy: “Cô chính là đứa con gái bị ruồng bỏ?”
“Con nói gì vậy?” Xa Huệ Anh giả vờ giận dữ.
Anh ta ngồi trên sofa không nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn Đào Anh Thy có chút trào phúng.
Đào Anh Thy rũ mi mắt, nhìn chiếc nhẫn đỉnh uốn trên ngón tay anh ta.
“Anh Anh, còn đừng để ý, thằng này nó bộc tuệch lắm. Đây là con trai ba, Đào Hải Hùng” Đào Hải Trạch giới thiệu.
“Tôi nhớ ông còn một đứa con gái.” Đào Anh Thy nói.
“Đúng, nó là Đào Sơ Tâm, nhưng chưa đến, mà cũng sắp đến rồi”
Đào Hải Trạch nói: “Ký hợp đồng xong rồi, chúng ta ra ngoài trước đi” Sau khi Đào Hải Trạch và Đào Anh Thy cùng ra ngoài, Xa Huệ Anh gọi điện cho Đào Sơ Tâm: “Đào Anh Thy nói Tư Hải Minh không đến”
“Anh ấy không đến thì con không đi. Nhưng con nghĩ có thể chờ một chút, lỡ Tư Hải Minh xuất hiện thì sao? Lúc đó con sẽ xuất hiện cuối cùng” Đào Sơ Tâm có chút khôn lỏi.
“Vậy thì chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh diễ ” Xa Huệ Anh đắc ý, cúp điện thoại rồi đánh Đào Hải Hùng: “Con làm gì vậy? Cho dù bất mãn thì cũng đừng lộ rõ.”
“Mấy người đi làm đi, con không hứng thú, đi trước đây.” Đào Hải Hùng đứng dậy rời đi.
Xa Huệ Anh không ngăn cản. Bà ta phải chuẩn bị để nghênh đón Tư Hải Minh. Còn chưa biết Tư Hải Minh có tới hay không đây.
Chương 456: Tư Hải Minh xuất hiện
Nếu Tư Hải Minh thật sự đến đây, Đào Hải Hùng không có mặt thì cũng đâu sao, chỉ cần Đào Sơ Tâm tới là được.
Sau khi ra ngoài, Đào Anh Thy muốn về nhà.
“Sao con lại đi? Cũng không thể ký hợp đồng xong rồi đi luôn được. Ở đây có không ít người là bạn của ba, con đi gặp họ đi” Đào Hải Trạch nói.
“Không cân, tôi còn có việc… Đào Anh Thy còn chưa nói xong thì cửa đại sảnh bỗng rối loạn, không khỏi quay sang nhìn. Khi thấy dáng người cao lớn kia, cô ngây ngẩn cả người. Tư Hải Minh…
Sao anh ta lại tới đây…
Người cầm quyên của tập đoàn Vương Tân vừa xuất hiện, khí thế nhất thời bao phủ toàn bộ phòng yến tiệc, khiến người ta sợ hãi. Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh kìm nén vui mừng, nhất là Xa Huệ Anh, âm thầm lấy di động gửi tin nhắn cho Đào Sơ Tâm.
Tư Hải Minh không nhìn người khác, tâm mắt nhắm ngay Đào Anh Thy. Đào Anh Thy chột dạ nhìn sang chỗ khác. Cô chỉ tới đây để ký hợp đồng, người này lại xuất hiện ở đây, có thể thấy lòng chiếm hữu của anh ta đối với mình mạnh cỡ nào, quả thực là không cho người ta thời gian để thở, bá đạo đến đáng sợ.
Cô kinh ngạc, nhưng cũng không bất ngờ.
Thân là người tổ chức bữa tiệc, Đào Hải Trạch lập tức tiến lên: “Anh Hải Minh, không ngờ anh lại tới đây, làm cho bữa tiệc của chúng tôi như được tăng đẳng cấp. Anh Anh cũng thật là, còn bảo anh sẽ không đến, không thì tôi sẽ dẫn cả nhà ra cổng lớn đón chào.”
Xa Huệ Anh cũng lên tiếng: “Đúng thế đúng thế! Được đích thân đón anh là vinh hạnh của chúng tôi.” Tư Hải Minh nhìn Đào Anh Thy ở cách đó không xa. Cô nhất thời cảm nhận được tâm mắt sắc bén đâm vào người mình.
Đúng là cô đã nói với Đào Hải Trạch rằng Tư Hải Minh không rảnh tham dự, tức là cô có đề cập với Tư Hải Minh.
Nhưng hiển nhiên đó chỉ là lời cô dùng để lừa gạt Đào Hải Trạch. Nếu Tư Hải Minh nói cô chưa nói gì thì Đào Hải Trạch sẽ biết cô đang lừa ông ta.
Thôi, biết thì biết, dù sao cô và Đào Hải Trạch đều ngầm hiểu hai bên chỉ diễn kịch mà thôi.
Ngay khí Đào Anh Thy rũ mi mắt, cô nghe thấy giọng nói trâm thấp của Tư Hải Minh vang lên: “Tôi muốn cho cô ấy một bất ngờ” Đào Anh Thy ngẩn ra, đưa mắt nhìn Tư Hải Minh, đối diện với con người tối đen của anh ta.
Bất ngờ là anh ta không vạch trần. Cũng đúng, Tư Hải Minh là ai chứ? Sao lại không biết lời nói dối gượng gạo của cô? “Còn nữa, cô ấy còn chưa tới lượt các người trách cứ”
Tư Hải Minh nói xong, khí thế càng mạnh hơn. Cho dù anh vẫn nhìn Đào Anh Thy, nhưng Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh đều cảm thấy vô cùng áp lực. Người nhát gan một chút có khi sẽ sợ hãi quỳ xuống.
“Vâng vâng vâng, không thể trách Anh Anh, chỉ trách chúng tôi không có mắt” Đào Hải Trạch đổ mồ hơi lạnh, lưng cũng còng xuống.
“Còn nữa..” Tư Hải Minh thu hồi tâm mắt, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Đào Hải Trạch: “Ông gọi tên đầy đủ của cô ấy đi. Tôi nghe không quen” Đào Hải Trạch kìm nén bối rối, rất muốn giải thích trước kia ông ta vẫn thường gọi Anh Anh.
Ngẫm lại chuyện mà trước kia ông ta đã làm, chắc hẳn Tư Hải Minh cũng biết, không thì anh sẽ không tặng cho ông ta món quà hồi trước. Không nhắc lại thì tốt hơn.
“Vâng, đều là lỗi của tôi, cho nên tôi muốn bù đắp cho con bé. Nếu có người dám cả gan làm nó †ổn thương, tôi sẽ không tha cho kẻ đó” “Xem ra món quà tôi tặng ông vẫn có chút tác dụng” Tư Hải Minh lại đưa mắt nhìn Đào Anh Thy.
“Cảm… Cảm ơn anh Hải Minh” Đào Hải Trạch không hỏi cúi đầu.
Xa Huệ Anh suy nghĩ, món quà? Quà gì cơ? Sao mình không biết? Đào Hải Trạch có chuyện lừa mình? Lát nữa phải tìm ông ta tính sổ mới được!
Chương 457: Làm lơ
“Ôi chao, xem con bé này, còn xấu hổ nữa à?” Xa Huệ Anh tiến lên, thân mật kéo Đào Anh Thy đẩy đến trước mặt Tư Hải Minh: “Anh Hải Minh đến đây, con làm bạn với anh Hải Minh đi”
Trong lòng bà ta lại nghĩ, cho dù đẩy Đào Anh Thy đến trước mặt Tư Hải Minh thì lát nữa con gái mình đến đây xinh đẹp tuyệt trần, chắc chắn có thể thu hút sự chú ý của Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy cảm thấy khó chịu. Đối mặt với ánh mắt có thể nuốt chửng mọi thứ của Tư Hải Minh, cô lại quay mặt sang chỗ khác. Tư Hải Minh làm gì cần cô làm bạn?
Anh ta nên mau chóng rời đi mới đúng, cô cũng muốn rời đi. Cô tới bữa tiệc này trừ để ký hợp đồng, còn muốn chờ xem một chuyện khác…
“Sơ Tâm đến rồi.” Xa Huệ Anh nhìn vê phía cửa, vẻ mặt kinh diễm. Đào Anh Thy quay sang nhìn, chỉ thấy một cô gái chậm rãi bước vào đại sảnh, lễ phục váy dài làm tôn lên vóc dáng cao gầy của cô ta.
Kiểu váy hở lưng, tóc dài xõa sau lưng, khuyên tai rũ xuống bờ vai, vừa tao nhã tự tin vừa gợi cảm. Đây là con gái của Đào Hải Trạch?
Nói đúng hơn là con gái của Xa Huệ Anh, rất xinh đẹp. Hai đứa con của Xa Huệ Anh đều rất xuất chúng, nhưng không biết dưới bề ngoài xinh đẹp ấy có cất giấu mũi kim hay không?
Không ít đàn ông đều bị thu hút. Thấy con gái mình xinh đẹp đến thế, Xa Huệ Anh không khỏi mừng thầm. Người đẹp thế này, sao lại có đàn ông không thích? Khi bà ta quay sang nhìn Tư Hải Minh, lòng tự tin của bà ta bị đả kích, bởi vì Tư Hải Minh đứng nghiêng người, chẳng buồn liếc nhìn ra ngoài cửa đại sảnh, chỉ quan tâm Đào Anh Thy.
Bà ta không khỏi hừ lạnh, đó là vì cậu chưa thấy con gái tôi, không thì sẽ không thể bình tĩnh được như thế.
“Ba, mẹ.” Đào Sơ Tâm đứng bên cạnh Đào Anh Thy. Đào Anh Thy cảm giác như bị ánh sáng đâm vào mắt. Đào Sơ Tâm quay sang nhìn cô: “Em là Đào Anh Thy đúng không? Chị thường xuyên nghe ba nói đến em, xem ra sau này chị sẽ có thêm một đứa em gái, chị rất vui mừng”
Nói xong, cô ta mới đối mặt với Tư Hải Minh, trong lòng vô cùng khẩn trương. Vì ngày hôm nay, cô ta đã chuẩn bị rất nhiều, khẩn trương còn hơn cả lần đầu tiên học lễ nghi.
Tuy nhiên cô ta cảm thấy mọi sự cố gắng đều đáng giá. Trước kia cô ta chỉ có thể gặp Tư Hải Minh trên TV. Bây giờ thấy người thật, cô ta mới phát hiện trực diện với người cầm quyền của tập đoàn Vương Tân đáng Sợ Cỡ nào.
Đào Sơ Tâm kìm nén kích động, bắt đầu tự giới thiệu: “Chào anh, tôi là…
“Không đi à?” Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy chậm nửa nhịp, nhìn sắc mặt cứng đờ của Đào Sơ Tâm, hỏi: “Hay là uống chút gì đó đi?” Đào Hải Trạch vội nói: “Đúng, Anh… Đào Anh Thy, con với anh Hải Minh… Anh Hải Minh, để tôi đi lấy rượu cho anh!” Nói xong, ông ta lập tức rời đi.
Tư Hải Minh liếc nhìn Đào Anh Thy. Đào Anh Thy nói: “Qua bên đây ngồi đi” Sau đó cô xoay người đi về phía khu nghỉ ngơi.
Tư Hải Minh lướt qua bên cạnh Đào Sơ Tâm, làm như không thấy. Đào Sơ Tâm siết chặt làn váy, nhẫn nại sự nhục nhã vì bị bỏ qua. Xa Huệ Anh nắm tay cô ta: “Cậu ta còn chưa hiểu con, chờ tiếp xúc nhiều hơn là được” “Hôm nay con ăn mặc không đẹp à?” Đào Sơ Tâm hụt hãng.
“Đương nhiên không phải. Lỡ như hôm nay cậu ta không vui thì sao? Con đừng nản lòng.” “Nản lòng bỏ dở giữa chừng không phải là phong cách của con”
Tư Hải Minh ngồi xuống sofa, Đào Hải Trạch lập tức bưng rượu tới, còn bưng cả nước trái cây cho Đào Anh Thy. Ông ta đặt xuống bàn rồi khom lưng nói: “Anh Hải Minh, mời anh dùng.”
Tư Hải Minh không nói lời nào, đặt một tay lên đồng hồ vuốt ve, động tác thong thả khiến người †a hoảng hốt.
“Đào Anh Thy, con với anh Hải Minh có gì không hài lòng thì cứ nói với ba” Nói xong, Đào Hải Trạch rời khỏi khu nghỉ ngơi.
Chương 458: Chột dạ
Tư Hải Minh ngước mắt nhìn Đào Anh Thy: “Ngôi xa vậy? Sợ tôi ăn thịt em à”
Đào Anh Thy cúi đầu nhìn ghế ngồi, không phải là ngồi góc vuông với anh ta sao? Chẳng qua sofa ở khu nghỉ ngơi được xếp theo hình chữ nhật, cho nên ngồi theo góc vuông thì cách rất xa. Cô có thể nói là mình tìm chỗ ngôi theo bản năng sao?
Có thể thấy cô kiêng ky Tư Hải Minh đã trở thành phản xạ tâm lý. Đào Anh Thy cũng không dám đắc tội Tư Hải Minh, nhất là ở chỗ đông người.
Cô tin rằng dù đông người đến mấy, Tư Hải Minh cũng sẽ muốn làm gì thì làm, không hề cố ky. Nhưng cô lại không được như anh ta.
Cho nên cô đành phải ngồi xuống bên cạnh Tư Hải Minh.
Cô bưng ly nước trái cây, vừa uống vừa nhìn Đào Sơ Tâm đang đi sang bên này, không khỏi liếc Tư Hải Minh bên cạnh mình. Đây là hoa rơi hữu ý lưu thủy vô tình? Mà phải công nhận Đào Sơ Tâm rất xinh đẹp, quan trọng nhất là còn có khí chất, giống như từ nhỏ đã được huấn luyện.
Đào Anh Thy nhìn Đào Sơ Tâm phải lướt qua mặt bên của Tư Hải Minh. Tư Hải Minh quay sang, Đào Anh Thy không thể không đối diện với đôi mắt tràn ngập tính xâm lược của anh ta, khiến cô Sợ hãi.
“Em đang nhìn gì?”
“Tôi nhìn anh.” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh không hề dao động, hơi nghiêng người tới gân Đào Anh Thy, khoảng cách chưa đầy 5 cm, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
“Cự ly này đã đủ chưa?” Đào Anh Thy căng thẳng, trong lòng vô cùng hối hận. Nói chuyện với Tư Hải Minh kiểu đó mà được à? Khác nào tự chui đầu vào rọ…
“Tôi… Tôi đi kiếm đồ ăn” Đào Anh Thy lùi về sau, nhanh chóng chạy sang bên khu đồ ăn, giống như chạy trối chết.
Ở đây rất đông người, thỉnh thoảng lại có người đưa mắt nhìn sang bên này. Chỉ có mình Tư Hải Minh đủ vững tâm để coi mọi người thành không khí.
Đào Anh Thy đứng trước khu ẩm thực, cầm một cái kẹp màu bạc, xoay người nhìn lướt qua phòng yến tiệc, cuối cùng dừng lại trên người Xa Huệ Anh.
Xa Huệ Anh đang nói chuyện với con gái, nhận thấy có người nhìn mình thì lập tức quay sang, Đào Anh Thy lại vội đưa mắt nhìn Đào Hải Trạch. Xa Huệ Anh nghi hoặc nhìn theo. Đào Hải Trạch đang nói chuyện với bạn bè thì điện thoại vang lên.
Ông ta xin lỗi: “Tôi đi nghe điện thoại đã” Sau đó tránh sang chỗ khác nghe máy. Có điều khi thấy người gọi tới, sắc mặt Đào Hải Trạch lập tức thay đổi, hạ giọng bắt máy: “Chẳng phải tôi đã nói với cô rất rõ ràng rồi sao? Sao cô còn gọi điện thoại tới đây?”
“Nhưng em nhớ anh
“Tôi không cho cô đủ tiền sao? Tôi nói cho cô biết, đừng lòng tham không đáy.” Nói xong, ông ta cúp máy. Ai ngờ ngay sau đó điện thoại lại vang lên. Đào Hải Trạch đành phải bấm nút từ chối, sau đó gửi tin nhắn an ủi mới được yên thân.
Ông ta không thể để Xa Huệ Anh biết sự tồn tại của bà chủ nhà, nếu không sẽ to chuyện. Song vừa quay đầu lại, ông ta thấy Xa Huệ Anh đang đi về phía mình.
“Ông đang làm gì vậy?” “Tôi có làm gì đâu?” Đào Hải Trạch kinh ngạc nói.
“Không có ư? Chẳng phải ông mới nghe điện thoại sao?” “Đúng rồi, bà xem đây..” Đào Hải Trạch cho bà †a xem lịch sử cuộc gọi, ghi chú là “Anh Triệu.”
Xa Huệ Anh hỏi: “Hình như ông với anh Triệu này rất thân thiết nhỉ? Bình thường ông rất hiếm khi nhắn tin mà” “Thì tiền hàng còn chưa đến nên anh ta sốt ruột, tôi cứ nghe điện thoại mãi thì cũng không ổn.
Bà xem, người có quyền lực nhất thủ đô còn ngồi ở kia, đừng nói là nghe điện thoại, tôi đứng ở đó cũng thấy sợ ấy chứ. Được rồi, tấm lòng của tôi dành cho bà trời đất chứng giám, bà đừng nghĩ nhiều” Đào Hải Trạch vỗ lưng vợ mình trấn an.
Chương 459: Mưu mẹo
Nhìn cảnh này, Đào Anh Thy cười lạnh. Xa Huệ Anh, bà đừng làm tôi thất vọng đấy nhé.
Sau bữa cơm với Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh, cô đã chủ động đề nghị Đào Hải Trạch cắt đứt quan hệ với bà chủ nhà, sau đó mua chuộc bà chủ nhà để cô ta gây chuyện.
Thứ nhất, nếu xảy ra chuyện thì Đào Hải Trạch sẽ không ngờ rằng cô chính là đầu sỏ gây nên, không thì ông ta sẽ chủ động cắt đứt quan hệ.
Thứ hai, Đào Hải Trạch bị bắt quả tang ngoại tình thì chắc chắn Xa Huệ Anh sẽ làm âm lên, còn hậu quả thì phải xem làm to chuyện đến mức nào.
Mặc dù Đào Hải Trạch cưới Xa Huệ Anh, nhưng thực tế là ở rể nhà giàu. Công ty do Đào Hải Trạch cai quản, cổ phần còn có không ít, thậm chí còn cho hai đứa con của mình theo họ của Đào Hải Trạch, cho ông ta đầy đủ thể diện của đàn ông.
Có thể thấy bà ta tín nhiệm và yêu ông ta cỡ nào. Một khi Xa Huệ Anh biết Đào Hải Trạch nuôi tình nhân bên ngoài, vậy thì hậu quả sẽ rất thú vị.
Thấy tiến triển khiến mình hài lòng, Đào Anh Thy xoay người trở về khu nghỉ ngơi. Cô có thể ra về được rồi. Chẳng qua cũng có một người khác lại gân khu nghỉ ngơi, đó là Đào Sơ Tâm.
Đào Anh Thy ngẩn người, cô ta muốn làm gì vậy? Khu nghỉ ngơi chỉ có mình Tư Hải Minh ngồi đó. Đào Sơ Tâm bước đến trước mặt anh, tư thế tao nhã ung dung: “Anh Hải Minh, tôi biết anh là người câm quyên của tập đoàn Vương Tân, có quyền lực cao nhất thủ đô, mọi người đều kính sợ anh. Nhưng dù vậy, ngoại hình của tôi còn chưa tệ đến mức khiến anh làm lơ lời tự giới thiệu của tôi chứ nhỉ? Anh làm vậy thì thật không công bằng với tôi”
Cách đó không xa, Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh hoảng sợ. Cô ta làm gì vậy? Muốn chọc giận Tư Hải Minh sao? Thế thì khác nào tìm chế? Đào Hải Trạch tiến lên: “Xin lỗi anh Hải Minh, con gái tôi nhất thời không rõ tình huống, mong anh đừng chấp nhặt với con bé.” Đào Anh Thy vẫn đứng tại chỗ không tiến lên.
Tư Hải Minh ngước mắt nhìn Đào Sơ Tâm, đôi mắt không chút cảm tình, khuốn người ta lạnh gáy.
“Tôi là Đào Sơ Tâm, đến từ thành phố Tấn.
Hôm nay may mắn được gặp anh Hải Minh, thật khiến tôi kinh hãi” Đào Sơ Tâm nói tiếp.
“Tự cho là thông minh” Đôi mắt sắc bén của Tư Hải Minh tràn đầy lạnh lẽo.
Đào Sơ Tâm đoan trang đứng đó, nhưng nghe Tư Hải Minh nói vậy, cô ta lại hoảng sợ. Cô ta bí quá hóa liều nên mới chọn cách này.
Loại đàn ông đầy quyên lực như Tư Hải Minh chắc chắn sẽ gặp nhiều người phụ nữ dùng đủ chiêu trò để quyến rũ anh.
Cho nên cô ta muốn dùng cách không giống ai để thu hút anh, chí ít sẽ để lại ấn tượng sâu sắc về mình. Không ngờ lại bị anh phát hiện ngay từ đâu.
Đôi mắt Tư Hải Minh như bao phủ một lớp băng, hung ác khiến người ta sợ hãi, giọng nói lạnh lẽo vô cảm: “Đừng chặn tâm mắt tôi.”
Đào Sơ Tâm nghi hoặc xoay người lại, liền thấy Đào Anh Thy đứng đó bưng điểm tâm. Ngay lúc đó, Đào Sơ Tâm đã coi Đào Anh Thy là kẻ thù, nhưng mặt ngoài vẫn ra vẻ bình tĩnh.
“Lại đây” Đào Anh Thy đang ngẩn người thì bị giật mình vì giọng nói không giận mà uy của Tư Hải Minh.
Cô hoàn hồn, trở về khu nghỉ ngơi.
“Vê được chưa?” Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy ngẩn ra. Anh hỏi ý kiến của cô ư? Dựa theo tính cách trước kia thì đáng nhẽ anh sẽ kéo cô đi luôn, chứ không suy xét tới suy nghĩ của cô.
“.. Ừm, thế là được rồi, có thể vê nhà” Đào Anh Thy đặt điểm tâm lên bàn.
Tư Hải Minh đứng dậy, lập tức rời khỏi khu nghỉ ngơi. Đào Anh Thy không thèm nhìn người nhà họ Đào, đi theo anh rời đi.
Đào Sơ Tâm hung ác nghĩ: “Đào Anh Thy, mày dám cướp người với tao, không nhìn xem mày có đủ tư cách hay không…
Chương 460: Xem hợp đồng
Đào Anh Thy cùng Tư Hải Minh rời khỏi đại sảnh. Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh đứng ở cửa tiễn hai người. Đào Sơ Tâm đi đằng sau trơ mắt nhìn Đào Anh Thy và Tư Hải Minh bước vào chiếc Rolls-Royce đắt đỏ nhất thế giới. Chiếc xe màu đen tao nhã tự phụ, chung quanh đầy vệ sĩ, thể hiện địa vị cao quý.
Tại sao Đào Anh Thy lại có thể bước vào chiếc xe đó? Cô ta xứng sao? Chẳng qua chỉ là một con bé ở nông thôn, cũng như Đào Hải Trạch, cho dù vào nhà giàu thì cũng chỉ là loại người hạ đẳng ăn nhờ ở đậu mà thôi!
Cô ta nhất định phải chiểm được vị trí vợ của Tư Hải Minh, không thể thua một kẻ cái gì cũng không bằng mình như Đào Anh Thy! Chiếc Rolls-Royce vững vàng chạy trên đường.
Đào Anh Thy đưa mắt nhìn ra ngoài, cố gắng xem nhẹ bâu không khí quái dị trong xe. Hai tay cô ôm ba lô, bên trong là hợp đồng nhập cổ.
Cô ngồi nghiêm chỉnh, hơi nghiêng người về phía trước. Tư Hải Minh tựa lưng lên ghể, đôi mắt sâu thảm vẫn nhìn chằm chằm Đào Anh Thy. Ánh sáng đèn đường thỉnh thoảng lại lướt qua con ngươi đen nhánh của anh, trông vô cùng nguy hiểm.
“Em không có lời muốn nói sao?” Giọng nói trâm thấp của Tư Hải Minh vang lên trong thùng xe.
Đào Anh Thy nhìn bên ngoài, đổi tư thế ngồi, chậm rãi tựa lưng vào ghế: “Tôi chỉ đi dự tiệc thôi.Ba tôi kêu tôi đi”
“Mặc quân jeans đi dự tiệc?”
Giọng Tư Hải Minh trâm xuống, vươn tay ôm eo cô, khiến cô run rấy. Cô rũ mi mắt nhìn bộ đồ trên người mình, đúng là trông không giống như đi dự tiệc chút nào.
Áo thun trắng giản dị dùng đai lưng thít lại, để lộ vòng eo mảnh khảnh, lúc này đang bị Tư Hải Minh chiếm giữ. Dưới thân là quần jeans đơn giản.
Đào Anh Thy nói: “Tôi lâm thời đến đây nên không thay đồ”
“Không nói thật? Muốn tôi điều tra sao?” Bàn tay trên eo rất nguy hiểm. Đào Anh Thy vẫn căng thẳng. Tư Hải Minh nói vậy tức là không tin cô. Chẳng lẽ thật sự phải chờ Tư Hải Minh điều tra sao? Thôi đừng, cô nói cho anh ta là được.
“Lần trước tôi với ba tôi, cùng vợ ông ta ăn cơm, con trai con gái không đến. Cho nên ông ta muốn tổ chức bữa tiệc chào đón tôi để thể hiện sự coi trọng, nhân tiện cho tôi nhập cố công ty họ. Hôm nay tôi lại đây là để ký hợp đồng”
“Lấy ra xem” Tư Hải Minh nói.
Đào Anh Thy chân chờ, sau đó lấy hợp đông từ ba lô đưa cho Tư Hải Minh, thuận thế xê dịch sang nơi khác để thoát khỏi vòng tay của anh ta.
Tư Hải Minh liếc nhìn cô, không lên tiếng, lật xem hợp đồng. Vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc, dường như thoáng chốc đã tiến vào trạng thái làm việc, thâm trâm khôn khéo.
Trước kia Chương Vĩ từng nói với cô, Tư Hải Minh còn khôn khéo xảo quyệt hơn cả luật sư trong việc làm hợp đồng. Chẳng qua có phòng pháp vụ nên không cần anh đích thân ra tay. Tư Hải Minh lúc này thâm trầm, thành thục, càng khó chạm đến.
“Không có vấn đề gì” Đào Anh Thy nói: “Tôi đã xem rồi” Hợp đồng chắc chắn không có vấn đề. Cho dù cô không hiểu thì cũng biết Đào Hải Trạch không có lá gan đó. Bởi vì hợp đồng rất dễ dàng bị đưa đến tay Tư Hải Minh, bị phát hiện vấn đề.
Đừng nói tới quyền khai phá khu Tây Nam, ngay cả quyền tự do ở thủ đô của ông ta cũng sẽ bị tước đoạt. Mặc dù cô không cho rằng Tư Hải Minh sẽ vì mình làm đến mức đó, nhưng Đào Hải Trạch sẽ nghĩ như vậy.
Tư Hải Minh lật vài tờ, xem mấy điểm quan trọng rồi khép hợp đồng lại.
“Tôi đã bảo là không thành vấn đề mà” Đào.
Anh Thy cất hợp đồng vào ba lô. Sau đó cô đột nhiên bị kéo qua…
“ÁI” Tâm mắt xoay chuyển, ngay sau đó cô đã rơi vào lòng Tư Hải Minh, ngồi trên đùi anh ta.
Bình luận facebook