Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1502-1508
Bằng tốc độ nhanh nhất, cô ấy bắt lấy cánh tay của Để Bắc Lâm.
Đế Bắc Lâm dùng ánh mắt sắc như dao nhìn qua cánh tay đang để trên tay của mình.
Diệp Thiên Thanh kịp thời phản ứng lại, khuôn mặt che kín vết sẹo hơi đỏ lên, giật tay lại rồi nói: “Anh không thể đi ra từ chỗ này được. Nếu không anh đi ra từ cửa sổ được chứ? Lầu hai có hơi cao, tôi có thể cho anh mượn cái thang…”
Lời còn chưa nói hết, cánh cửa đã bị kéo ra, người thì đã rời đi.
Diệp Thiên Thanh như hóa đá.
Đến cùng anh ta có nghe mình nói gì hay không? Anh ta cứ đi như vậy sao?
Cô ấy bị dọa tới không dám phát ra tiếng nào!
Đi tới bên lan can nhìn xuống dưới, đã không nhìn thấy bóng người rồi.
“Cô đang tìm cái gì vậy?”
Diệp Thiên Thanh giật nảy mình, nhìn bên ngoài hành lang khác, Tần Chinh đang đi tới, vẻ mặt lập tức khôi phục lại, quay người trở lại phòng rồi nói: “Không có gì”
“Chờ một chút!”
“Còn có việc à?”
“Mặc dù mặt của cô không dễ nhìn chút nào, cũng không ra hình người luôn, nhưng tắt đèn chắc hẳn cũng không tệ lắm. Đừng để tới lúc đó lại thấy không công bằng rồi tìm tôi đòi ly hôn.”
Không nghĩ tới còn lên mặt cho anh ta nhìn! Không có cơ hội lần thứ hai đầu!
Sau khi Diệp Thiên Thanh trở lại trong phòng, vừa muốn lên giường nằm thì đã cảm thấy trong bụng mình một trận khuấy đảo.
Trong cửa hàng hoa, cô ấy kêu cơm tối bên ngoài, sau khi ăn xong đúng là hơi không thoải mái, cô ấy vẫn cho là không sao. Chắc chắn là bị Tần Chinh làm cho buồn nôn đây mà!
Cô nghĩ nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc sẽ đỡ hơn nhưng không ngờ càng nằm lại càng muốn ói.
Diệp Thiên Thanh buồn nôn, vội vã đứng dậy chạy vào vệ sinh, ôm bồn cầu ói ra toàn bộ bữa tối.
Diệp Thiên Thanh ôm bồn cầu nghĩ, sau này nên bớt ăn đồ ăn ngoài…
Sau khi ói xong, cô ẩn cần gạt nước, những thứ vừa ói ra theo đó trôi đi. Có điều, cô lại không phát hiện một viên thuốc màu trắng nho nhỏ trôi nổi, cuối cùng chìm xuống…
Tư Hải Minh và Để Anh Thy đi đón con rồi đến thẳng biệt thự của Tư Lệnh Sơn ăn tối.
Sau khi ăn xong, mọi người ra bãi cỏ chơi đùa.
Tư Hải Minh giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Để con ở lại đây đi, chúng ta về trước”
Tư Lệnh Sơn đương nhiên không có ý kiến: “Được đó, nếu không có chuyện gì thì cứ để bọn nhỏ ở đây thêm hai ba hôm nữa”
Để Anh Thy ngạc nhiên. Không phải họ chỉ dẫn bọn nhỏ tới ăn một bữa với ông nội thôi sao? Sao lại thành ở lại đây rồi?
Có điều, cô có thể nói không à? Đương nhiên là không thể, bởi vì ông nội nhìn rất vui.
Mà sau khi bạn nhỏ biết thì…
“Ba mẹ có ở đây không?” Bảo Nam hỏi.
“Hừ, ba mẹ muốn bỏ rơi bọn con” Bảo Long.
“…” Tư Hải Minh, Để Anh Thy.
Tư Lệnh Sơn cười: “Bỏ rơi gì chứ, ba mẹ muốn đi hẹn hò nên không ai chăm sóc tụi con. Tụi con ở lại chỗ ông nội hai ngày rồi ba mẹ tới đón, được không?”
“Hẹn hò tốt lắm!” Bảo Hân tỏ ý đồng ý.
Để Minh Thy chớp mắt. Hẹn hò gì chứ? Mới không phải…
“Ba mẹ, tụi con chờ hai người tới đón nha!” Bảo Vỹ nói.
“Đừng quên đó…” Bảo My.
“Hai ngày!” Bảo An giơ hai ngón tay mũm mĩm lên.
Bảo Nam vừa định nói thêm, Tư Hải Minh đã liếc nhìn cậu bé làm cậu bé phồng má giận dỗi.
Tư Hải Minh bảo Để Anh Thy bên cạnh: “Đi thôi”. Anh nói xong, Để Anh Thy vẫn làm như không nghe thấy.
Cô cố ý giả ngốc.
Nhưng một giây sau, cô đã bị Tư Hải Minh bá đạo kéo tay đi.
“Tụi con chào ba mẹ đi.” Tư Lệnh Sơn vẫn rất biết làm nóng không khí.
“Bye bye ba mẹ” Sáu bé con đồng thanh nói.
Để Anh Thy chỉ kịp vẫy tay với sáu bé con, mới nháy mắt đã bị Tư Hải Minh giải lệ xe.
Sau khi lên xe, chiếc xe không chút lưu luyến chạy thẳng đi.
Để Anh Thy chống cằm, vừa nhìn phong cảnh chạy lùi nhanh chóng ngoài cửa xe vừa nói: “Anh cố ý đúng không?”
“Cố ý gì?”
Để Anh Thy bực bội quay lại, bóng người áp sát tới khiến cô ngừng hô hấp, đôi môi nhỏ mở ra, lời nói đều bị kẹt lại trong cổ họng.
Tự Hải Minh hôn lên đôi môi nhỏ đáng yêu một cái: “Ông nội nhớ cháu trai không phải bình thường à?”
Để Anh Thy tỉnh táo lại, rụt người về sau, khẩn trương dán sát cửa xe: “Bây giờ anh càng lúc càng gan rồi!”
Anh như vậy mà gọi là gan? Nếu anh tự chủ kém một chút thì chắc chắn sẽ không để cô có cơ hội xuống xe đầu.
Để Anh Thy bị ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn đến đỏ mặt, dứt khoát quay mặt ra ngoài cửa xe.
Làm sao bây giờ? Nếu không có sáu bé con thì trong nhà chỉ còn cô và Tư Hải Minh thôi sao?
Nếu có con ở nhà thì anh cũng chỉ dám hư hỏng trong phòng.
Bây giờ con không ở nhà, Để Anh Thy khó có thể tưởng tượng được.
Càng nghĩ tim càng đập nhanh.
“Thy, tôi biết em lo lắng chuyện gì” Đôi môi mỏng của Tư Hải Minh kề sát tại cô, phả ra hơi thở nóng bỏng: “Vẫn là câu nói kia, tôi không chạm vào em”
Để Anh Thy cắn răng. Cái gọi là không chạm vào nghĩa là trừ việc không hoàn toàn muốn có ra thì những chuyện khác đều có thể làm.
“Đương nhiên, nếu em muốn thì tôi chắc chắn sẽ thỏa mãn em”
Để Anh Thy kích động đẩy anh ra: “Anh đừng ở đây nói bậy nữa! Sao tôi có thể có cái yêu cầu như vậy với anh?”
Tư Hải Minh chỉ cười không nói.
Để Anh Thy tức giận đến mức không nhìn mặt anh.
Cô muốn? Thật sự quá buồn cười.
“Tôi thấy chi bằng anh đi ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có”
“Đúng là có thật.” Tư Hải Minh thành thật nói.
“…” Để Anh Thy.
Người này thật sự mơ thấy…
Biến thái!
Tư Hải Minh vào thang máy, vừa ấn nút vừa đè Để Anh Thy lên vách thang máy.
Để Anh Thy không ngờ anh sẽ làm vậy, bất ngờ không kịp đề phòng.
“Ưm.” Để Anh Thy giấy giàu, nhưng cô làm sao có thể thoát khỏi sự trói buộc của anh.
Chỉ khiến nụ hôn càng sâu hơn thôi.
Cửa thang máy mở ra, Để Anh Thy đẩy thân hình cường tráng trên người ra, thở hổn hển chạy ra thang máy.
Vừa tới cửa, cô đã bị Tư Hải Minh kéo lại, đè lên tường hôn…
“Ưm…” Não Để Anh Thy vẫn còn chưa hấp thu đủ oxy thì đôi môi nhỏ đã bị chặn lại lần nữa.
Không có con ở đây nên anh điên rồi sao?
Tư Hải Minh một tay ôm eo cô, tay còn lại đẩy cửa ra, kéo Đế Anh Thy vào, rồi đóng sầm cửa lại…
“Ưm…” Để Anh Thy bị đè lên cửa, chịu đựng thể công của Tư Hải Minh. Hai chân cô như nhũn ra, không đứng nổi nữa.
Đế Bắc Lâm ngồi chờ trong phòng khách nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó lại nghe được tiếng khiến anh ta cảm thấy không bình thường.
Anh ta đứng dậy bước tới cửa.
Đầu tiên là lên hai tầng cầu thang, sau đó đi trên hành lang dài. Anh ta đứng đso, thấy hai người đang ôm nhau cạnh cửa, vẻ mặt lập tức đen như đáy nồi.
Nhất là khi nghe thấy Tư Hải Minh nói: “Muốn không? Hử?”
“Tư Hải Minh! Tôi phải giết cậu” Đế Bắc Lâm giận dữ hét lên.
Tư Hải Minh hơi run, bình ổn hơi thở hỗn loạn và sự xao động kịch liệt trong người rồi mới quay lại nói: “Anh tới rồi à”.
“…” Cái gì mà tôi tới rồi hả? Để Bắc Lâm càng thêm muốn giết người.
“Tôi dẫn em ấy về phòng trước.” Tư Hải Minh ôm Để Anh Thy đang bủn rủn, ý thức hỗn loạn, còn áp mặt cô vào ngực anh, tay che má cố hệt như sợ bị người khác thấy dáng vẻ quyến rũ của cô lúc này.
Để Bắc Lâm suýt chút tức hộc máu. Rốt cuộc là ai thân thiết hơn hả.
Vừa nằm xuống giường, Để Anh Thy đã kéo chăn che kín đầu. Cô không muốn gặp ai nữa, không muốn sống nữa!
Vậy mà lại bị anh ba bắt gặp!
Lúc bị Tư Hải Minh hôn, cô có từ chối không? Có phản kháng không? Anh ba có nghĩ là cô đang hưởng thụ không? Sét tới đánh cô luôn đi!
Tư Hải Minh cưng chiều kéo chắn cô xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ ửng hồng của cô, không nhịn được liền hôn rồi ngửi: “Không sợ khó thở à?”
Để Anh Thy nhắm mắt giả chết. Khó thở chết cũng tốt!
“Nghỉ ngơi một lát đi, tôi ra ngoài ứng phó”
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Để Anh Thy mới mở mắt ra.
Đương nhiên là anh đi ứng phó rồi! Đều do anh mới trở nên như vậy! Lúc nãy ngoài cửa, cô vừa từ chối vừa giãy giụa, chỉ là không tránh thoát thôi.
Có điều, hai người bên ngoài sẽ không đánh nhau đầu nhỉ?
Để Anh Thy không khỏi hơi lo lắng…
Để Bắc Lâm trực tiếp kéo Tư Hải Minh ra ban công, tức sùi bọt mép nói: “Nói đi, muốn chết thế nào?”
“Tôi chết rồi thì mấy đứa nhỏ sẽ không có ba” Tư Hải Minh.
Để Bắc Lâm giận đến thở mạnh. Người này hoàn toàn không biết biết sai thì sửa.
“Tôi và Anh Thy ở bên nhau, mong anh có thể ủng hộ”
“Ủng hộ? Cậu nằm mơ đi! Cả đời này tôi cũng sẽ không ủng hộ” Đế Bắc Lâm giận dữ: “Cho dù Anh Thy bằng lòng thì nhà họ Đế chúng tôi cũng sẽ không chấp nhận! Những chuyện lúc trước cậu làm với Anh Thy, làm với người nhà của nó, tuyệt đối không thể tha thứ?”
Nó đã từng là khúc mắc, là nguyên nhân đau đớn của Tư Hải Minh.
Anh hơi nheo mắt lại: “Cho nên, anh càng không nên để tôi đi. Tôi không đòi hỏi thân phận, chỉ muốn ở bên cô ấy, làm cho cô ấy vui vẻ, hạnh phúc.
“Này! Anh nghĩ là tôi không biết anh muốn làm gì con bé sao? Cuối cùng vẫn là Anh Thy nhà tôi chịu thiệt thòi đúng chứ?” Để Bắc Lâm giận đến mức muốn đi lấy dao!
“Trừ khi anh nói sẽ không bao giờ chạm vào con bé!”
“Tôi không làm được.”
Để Bắc Lâm run run, từng bắp thịt trong cơ thể đều siết chặt, chịu đựng không để cho Tư Hải Minh lấn tới!
“Trong chuyện này, tôi sẽ không nhân nhượng, trừ khi tôi chết” Tư Hải Minh nói xong, quay người rời đi.
Đế Bắc Lâm không thể tin được!
Rõ ràng là anh đi tìm anh ta tính sổ, thế nào mà bây giờ lại bị uy hiếp ngược lại? Nếu không phải bởi vì có những đứa trẻ, ai sẽ để cho anh ta sống đến tận bây giờ!
Đế Bắc Lâm trực tiếp đi vào phòng Để Anh Thy, sau khi bước vào, đóng chặt cửa lại, trên mặt không chút biểu cảm nhìn Để Anh Thy.
Để Anh Thy ngồi dậy, cuộn mình ở đó, vô cùng chột dạ: “Anh ba… Cái kia… Không phải là như anh nghĩ đâu… Chỉ là hiểu lầm…”
“Vậy là Tư Hải Minh cưỡng bức em?” Để Bắc Lâm ngồi xuống mép giường cô: “Nếu là như thế, bây giờ anh ba sẽ đi tính sổ, khiến cho hắn sống dở chết dở!”
“Không phải là như vậy…”.
“Không phải? Vậy là em tự nguyện sao? Anh Thy, em không phải không thích anh ta sao?”
“Em không thích anh ta! Nhưng mà… Nhưng nếu như anh thật sự khiến anh ta sống dở chết dở, làm sao em có thể giải thích được với bọn nhỏ? Anh cũng không phải là không nhìn ra bọn nhỏ rất thiên vị Tư Hải Minh… ” Để Anh Thy tuy rằng không muốn nghĩ đến, nhưng lần nào sau đứa trẻ cũng vô tình khiến cho cô phải suy nghĩ.
“Vậy thì cứ để cho anh ta bắt nạt em sao? Vũ khí phòng thân trên người của em hẳn là có thể dùng. Coi như là không muốn làm tổn thương anh ta vì những đứa nhỏ, em vẫn còn thuốc mê không phải sao!”
Để Anh Thy buồn chán: “Thuốc mê vô dụng đối với anh ta.”
“Vô dụng?”
Để Bắc Lâm nói xong, thấy Đế Anh Thy còn do dự.
“Có vấn đề gì sao?”
“Không phải là… hai ngày nay bọn trẻ đều sống ở nhà của ông nội sao. Ngày em đi đã nói hai ngày nữa sẽ đi đón bọn chúng. Nếu bây giờ em đi, sẽ mang đến ám ảnh cho bọn nhỏ đấy” Đế Anh Thy không lấy cớ, đây là sự thực.
Cô trốn đi ba năm, lúc này gặp lại bạn trẻ, đã lâu rồi bọn chúng đều không có cảm giác an toàn.
Chúng liên tục hỏi cô đi đâu, lúc nào trở về thì mang bọn chúng đi cùng, và những điều tương tự như vậy.
“Đợi đón bọn trẻ trở về, sau đó mới xem khi nào thì đi, được không anh?” Để Anh Thy hỏi.
Đế Bắc Lâm đồng ý: “Thế thì cứ như vậy đi! Nhưng mà hai ngày này Tư Hải Minh không được phép ở đây!”
“… Em hiểu rồi…”
Để Anh Thy đi tìm Tư Hải Minh.
Cô đứng ở trước cửa phòng, có chút chần chừ.
Tuy rằng ở nơi này, phòng cô nằm ở tầng cao nhất, nhưng trước giờ cô chưa từng tới phòng của Tư Hải Minh.
Cô nghĩ cách nói chuyện với anh ta sau khi vào trong. Nếu bây giờ vào chắc cũng làm người ta không tiện, bây giờ đã là buổi tối rồi, sáng sớm ngày mai nói có lẽ sẽ tốt hơn.
Để Anh Thy quyết tâm ngày mai mới nói, đang định quay người đi thì cánh cửa mở ra.
Tư Hải Minh trong bộ đồ ngủ xuất hiện ở trước mặt cô, tóc còn ướt sũng, cổ á lồng ngực rắn chắc, toát lên vẻ quyến rũ hoang dại không thể che giấu.
Để Anh Thy còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị kéo vào trong.
“A… ” Đế Anh Thy vừa bước vào thì cửa đã bị đóng lại. Toàn bộ cơ thể bị Tư Hải Minh ôm vào trong ngực, dính sát vào lồng ngực rắn chắc của anh.
“Nhớ anh rồi hả?” Tư Hải Minh muốn hôn lên miệng nhỏ của cô.
Để Anh Thy vội vàng quay mặt đi chỗ khác, giật cánh tay ôm ghì cô ra, lui về sau hai bước, kiềm chế sức nóng trên mặt, nói: “Em có chuyện muốn tìm anh.”
“Hả?”
“Anh… Hôm nay ở lại đây một đêm, ngày mai rời đi được không? Anh ba của em sẽ không vui…” Để Anh Thy nói.
Vì sao không vui, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Là Tư Hải Minh gieo gió gặt bão!
“Em không thể ở cùng với người đàn ông khác.” Tư Hải Minh hung hăng nói.
Để Anh Thy kinh ngạc: “Anh ấy là anh ba của em!” Người đàn ông khác cái gì?
“Vậy thì cũng không được.”
Để Anh Thy nhìn anh chằm chằm, ham muốn chiếm hữu có của người này có cần quá đáng như vậy không? Bất luận là người thân hay bạn bè, là người hay chó, đều không thể là đàn ông.
Tư Hải Minh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, thở phì phò giận dữ của cô, liền tiến lại gần.
Anh vừa tắm rửa xong, toàn thân toát ra vẻ nguy hiểm.
Để Anh Thy vô thức lùi về phía sau, vừa lui liền không còn đường lui nữa. Sau lưng cô chạm vào cánh cửa.
Tư Hải Minh chống một tay ở chỗ đỉnh đầu của cô, nửa người trên hơi hơi cúi xuống, áp sát vào mặt cô.
“Vậy thì… Ban ngày anh có thể không ở đây, nhưng ban đêm thì phải ở nơi này.”
Để Anh Thy cứng ngắc nghĩ, đây coi như là… Lùi một bước lại tiến một bước?
“Thế nào?” Tư Hải Minh khàn giọng hỏi.
“Đừng nói chuyện gần như vậy… A!” Để Anh Thy đẩy anh ra, một tay bị nắm lấy rồi ấn hôn lên.
Tư Hải Minh ấn toàn bộ người cô lên cánh cửa, cố gắng chiếm hữu sự ngọt ngào của cô.
Nếu như không có Để Bắc Lâm ở đây, Để Anh Thy có lẽ sẽ không thể ra khỏi phòng một thời gian rồi!
Sau khi Để Anh Thy đi ra khỏi phòng anh ta, cả người đều choáng váng.
Cô cố gắng làm dịu nhịp thở, giảm bớt sức nóng của cơ thể.
Giọng nói của Để Bắc Lâm đột nhiên vang lên: “Sao Tư Hải Minh còn chưa đi?”
“!” Để Anh Thy giật mình, lại càng hoảng sợ, chậm rãi nói: “Anh ấy… Ngày mai sẽ rời đi.”
Để Bắc Lâm vừa muốn nói gì, vừa nhìn đến cái miệng nhỏ nhắn của Đế Anh Thy: “Sao lại sưng lên thế kia? Cái tên Tư Hải Minh chết tiệt này, tôi…”
“Anh ba, anh ba!” Đế Anh Thy vội vàng kéo anh ta lại: “Anh trở về phòng đi ngủ đi nhé!”
“Không phải là… ”
“Ngủ ngon!” Đế Anh Thy đẩy anh ta về phòng, đóng cửa lại cho anh.
Sau đó bỏ chạy.
Đế Anh Thy ngã xuống giường, cả người đều không tốt!
Mọi thứ phát triển càng ngày càng không kiểm soát nổi!
Cô luôn cảm giác như thân thể của mình bị Tư Hải Minh điều khiển, mỗi lần bị anh ta đụng
vào, cơ thể lập tức như nhũn ra, nóng lên…
Làm sao bây giờ?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô nhất định sẽ bị ăn thịt mất!
Cô không muốn, không muốn, không được như vậy!
Để Anh Thy buồn bực nhét mình vào trong chăn, tự nhủ mình không thể để mọi chuyện cứ phát triển như vậy.
Đừng quên những gì Tư Hải Minh đã từng làm.
Cho dù anh ta có bị đau thắt ngực và tự thiêu, cũng không thể nào xóa bỏ được sự thật anh ta đã giết Tư Viễn Hằng! Cô cũng không cứ như thế tha thứ cho anh ta được. Bởi vì Tư Hải Minh, cái chết của Tư Viễn Hằng không còn quan trọng nữa sao?
Không thể!
Để Anh Thy, mày tỉnh táo một chút!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù cô có chuyện liên quan đến Tư Hải Minh, cũng không có nghĩa là tha thứ cho hắn, nó không có nghĩa gì cả… Đúng vậy…
Một đêm này Để Anh Thy suy nghĩ đến mức muốn nổi điên, cuối cùng còn quên tắm rửa, đến rạng sáng mới ngủ thiếp đi.
Sau khi dậy, cô không nhìn thấy Tư Hải Minh đâu, trong phòng bếp chỉ có Đế Bắc Lâm đang chuẩn bị đồ ăn.
“Bảo bối, dậy rồi sao? Bữa sáng vừa làm xong, có thể ăn ngay rồi! Dù nữ giúp việc có tài nấu ăn ngon như thế nào cũng đâu thể bằng anh ba được chứ! Khẳng định em cũng rất nhớ tay nghề của anh ba đúng không?”
“Tư Hải Minh… Rời đi rồi sao?” Đế Anh Thy không có chú ý nghe lời anh ba cô nói, mà chỉ chăm chăm nhìn xem có bóng dáng của anh không.
“Đi rồi. Anh cũng sẽ không làm bữa sáng cho anh ta ăn.” Để Bắc Lâm nói.
Đế Anh Thy mím môi dưới, đi rồi cũng tốt. Một bên là anh ba của cô, một bên là bố của sáu đứa nhỏ, cô bị kẹp ở giữa cũng thật là khó khăn.
“Anh ba, em đi tắm.”
“Tắm buổi sáng sao?” Để Bắc Lâm hỏi.
“Vâng, buổi tối hôm qua em ngủ quên không tắm.”
Đế Anh Thy đi vào phòng để quần áo, cầm lấy áo ngủ đi vào phòng tắm.
Tắm rửa sạch sẽ, nhẹ nhàng, sảng khoái mà đi ra.
Đế Bắc Lâm dùng ánh mắt sắc như dao nhìn qua cánh tay đang để trên tay của mình.
Diệp Thiên Thanh kịp thời phản ứng lại, khuôn mặt che kín vết sẹo hơi đỏ lên, giật tay lại rồi nói: “Anh không thể đi ra từ chỗ này được. Nếu không anh đi ra từ cửa sổ được chứ? Lầu hai có hơi cao, tôi có thể cho anh mượn cái thang…”
Lời còn chưa nói hết, cánh cửa đã bị kéo ra, người thì đã rời đi.
Diệp Thiên Thanh như hóa đá.
Đến cùng anh ta có nghe mình nói gì hay không? Anh ta cứ đi như vậy sao?
Cô ấy bị dọa tới không dám phát ra tiếng nào!
Đi tới bên lan can nhìn xuống dưới, đã không nhìn thấy bóng người rồi.
“Cô đang tìm cái gì vậy?”
Diệp Thiên Thanh giật nảy mình, nhìn bên ngoài hành lang khác, Tần Chinh đang đi tới, vẻ mặt lập tức khôi phục lại, quay người trở lại phòng rồi nói: “Không có gì”
“Chờ một chút!”
“Còn có việc à?”
“Mặc dù mặt của cô không dễ nhìn chút nào, cũng không ra hình người luôn, nhưng tắt đèn chắc hẳn cũng không tệ lắm. Đừng để tới lúc đó lại thấy không công bằng rồi tìm tôi đòi ly hôn.”
Không nghĩ tới còn lên mặt cho anh ta nhìn! Không có cơ hội lần thứ hai đầu!
Sau khi Diệp Thiên Thanh trở lại trong phòng, vừa muốn lên giường nằm thì đã cảm thấy trong bụng mình một trận khuấy đảo.
Trong cửa hàng hoa, cô ấy kêu cơm tối bên ngoài, sau khi ăn xong đúng là hơi không thoải mái, cô ấy vẫn cho là không sao. Chắc chắn là bị Tần Chinh làm cho buồn nôn đây mà!
Cô nghĩ nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc sẽ đỡ hơn nhưng không ngờ càng nằm lại càng muốn ói.
Diệp Thiên Thanh buồn nôn, vội vã đứng dậy chạy vào vệ sinh, ôm bồn cầu ói ra toàn bộ bữa tối.
Diệp Thiên Thanh ôm bồn cầu nghĩ, sau này nên bớt ăn đồ ăn ngoài…
Sau khi ói xong, cô ẩn cần gạt nước, những thứ vừa ói ra theo đó trôi đi. Có điều, cô lại không phát hiện một viên thuốc màu trắng nho nhỏ trôi nổi, cuối cùng chìm xuống…
Tư Hải Minh và Để Anh Thy đi đón con rồi đến thẳng biệt thự của Tư Lệnh Sơn ăn tối.
Sau khi ăn xong, mọi người ra bãi cỏ chơi đùa.
Tư Hải Minh giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Để con ở lại đây đi, chúng ta về trước”
Tư Lệnh Sơn đương nhiên không có ý kiến: “Được đó, nếu không có chuyện gì thì cứ để bọn nhỏ ở đây thêm hai ba hôm nữa”
Để Anh Thy ngạc nhiên. Không phải họ chỉ dẫn bọn nhỏ tới ăn một bữa với ông nội thôi sao? Sao lại thành ở lại đây rồi?
Có điều, cô có thể nói không à? Đương nhiên là không thể, bởi vì ông nội nhìn rất vui.
Mà sau khi bạn nhỏ biết thì…
“Ba mẹ có ở đây không?” Bảo Nam hỏi.
“Hừ, ba mẹ muốn bỏ rơi bọn con” Bảo Long.
“…” Tư Hải Minh, Để Anh Thy.
Tư Lệnh Sơn cười: “Bỏ rơi gì chứ, ba mẹ muốn đi hẹn hò nên không ai chăm sóc tụi con. Tụi con ở lại chỗ ông nội hai ngày rồi ba mẹ tới đón, được không?”
“Hẹn hò tốt lắm!” Bảo Hân tỏ ý đồng ý.
Để Minh Thy chớp mắt. Hẹn hò gì chứ? Mới không phải…
“Ba mẹ, tụi con chờ hai người tới đón nha!” Bảo Vỹ nói.
“Đừng quên đó…” Bảo My.
“Hai ngày!” Bảo An giơ hai ngón tay mũm mĩm lên.
Bảo Nam vừa định nói thêm, Tư Hải Minh đã liếc nhìn cậu bé làm cậu bé phồng má giận dỗi.
Tư Hải Minh bảo Để Anh Thy bên cạnh: “Đi thôi”. Anh nói xong, Để Anh Thy vẫn làm như không nghe thấy.
Cô cố ý giả ngốc.
Nhưng một giây sau, cô đã bị Tư Hải Minh bá đạo kéo tay đi.
“Tụi con chào ba mẹ đi.” Tư Lệnh Sơn vẫn rất biết làm nóng không khí.
“Bye bye ba mẹ” Sáu bé con đồng thanh nói.
Để Anh Thy chỉ kịp vẫy tay với sáu bé con, mới nháy mắt đã bị Tư Hải Minh giải lệ xe.
Sau khi lên xe, chiếc xe không chút lưu luyến chạy thẳng đi.
Để Anh Thy chống cằm, vừa nhìn phong cảnh chạy lùi nhanh chóng ngoài cửa xe vừa nói: “Anh cố ý đúng không?”
“Cố ý gì?”
Để Anh Thy bực bội quay lại, bóng người áp sát tới khiến cô ngừng hô hấp, đôi môi nhỏ mở ra, lời nói đều bị kẹt lại trong cổ họng.
Tự Hải Minh hôn lên đôi môi nhỏ đáng yêu một cái: “Ông nội nhớ cháu trai không phải bình thường à?”
Để Anh Thy tỉnh táo lại, rụt người về sau, khẩn trương dán sát cửa xe: “Bây giờ anh càng lúc càng gan rồi!”
Anh như vậy mà gọi là gan? Nếu anh tự chủ kém một chút thì chắc chắn sẽ không để cô có cơ hội xuống xe đầu.
Để Anh Thy bị ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn đến đỏ mặt, dứt khoát quay mặt ra ngoài cửa xe.
Làm sao bây giờ? Nếu không có sáu bé con thì trong nhà chỉ còn cô và Tư Hải Minh thôi sao?
Nếu có con ở nhà thì anh cũng chỉ dám hư hỏng trong phòng.
Bây giờ con không ở nhà, Để Anh Thy khó có thể tưởng tượng được.
Càng nghĩ tim càng đập nhanh.
“Thy, tôi biết em lo lắng chuyện gì” Đôi môi mỏng của Tư Hải Minh kề sát tại cô, phả ra hơi thở nóng bỏng: “Vẫn là câu nói kia, tôi không chạm vào em”
Để Anh Thy cắn răng. Cái gọi là không chạm vào nghĩa là trừ việc không hoàn toàn muốn có ra thì những chuyện khác đều có thể làm.
“Đương nhiên, nếu em muốn thì tôi chắc chắn sẽ thỏa mãn em”
Để Anh Thy kích động đẩy anh ra: “Anh đừng ở đây nói bậy nữa! Sao tôi có thể có cái yêu cầu như vậy với anh?”
Tư Hải Minh chỉ cười không nói.
Để Anh Thy tức giận đến mức không nhìn mặt anh.
Cô muốn? Thật sự quá buồn cười.
“Tôi thấy chi bằng anh đi ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có”
“Đúng là có thật.” Tư Hải Minh thành thật nói.
“…” Để Anh Thy.
Người này thật sự mơ thấy…
Biến thái!
Tư Hải Minh vào thang máy, vừa ấn nút vừa đè Để Anh Thy lên vách thang máy.
Để Anh Thy không ngờ anh sẽ làm vậy, bất ngờ không kịp đề phòng.
“Ưm.” Để Anh Thy giấy giàu, nhưng cô làm sao có thể thoát khỏi sự trói buộc của anh.
Chỉ khiến nụ hôn càng sâu hơn thôi.
Cửa thang máy mở ra, Để Anh Thy đẩy thân hình cường tráng trên người ra, thở hổn hển chạy ra thang máy.
Vừa tới cửa, cô đã bị Tư Hải Minh kéo lại, đè lên tường hôn…
“Ưm…” Não Để Anh Thy vẫn còn chưa hấp thu đủ oxy thì đôi môi nhỏ đã bị chặn lại lần nữa.
Không có con ở đây nên anh điên rồi sao?
Tư Hải Minh một tay ôm eo cô, tay còn lại đẩy cửa ra, kéo Đế Anh Thy vào, rồi đóng sầm cửa lại…
“Ưm…” Để Anh Thy bị đè lên cửa, chịu đựng thể công của Tư Hải Minh. Hai chân cô như nhũn ra, không đứng nổi nữa.
Đế Bắc Lâm ngồi chờ trong phòng khách nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó lại nghe được tiếng khiến anh ta cảm thấy không bình thường.
Anh ta đứng dậy bước tới cửa.
Đầu tiên là lên hai tầng cầu thang, sau đó đi trên hành lang dài. Anh ta đứng đso, thấy hai người đang ôm nhau cạnh cửa, vẻ mặt lập tức đen như đáy nồi.
Nhất là khi nghe thấy Tư Hải Minh nói: “Muốn không? Hử?”
“Tư Hải Minh! Tôi phải giết cậu” Đế Bắc Lâm giận dữ hét lên.
Tư Hải Minh hơi run, bình ổn hơi thở hỗn loạn và sự xao động kịch liệt trong người rồi mới quay lại nói: “Anh tới rồi à”.
“…” Cái gì mà tôi tới rồi hả? Để Bắc Lâm càng thêm muốn giết người.
“Tôi dẫn em ấy về phòng trước.” Tư Hải Minh ôm Để Anh Thy đang bủn rủn, ý thức hỗn loạn, còn áp mặt cô vào ngực anh, tay che má cố hệt như sợ bị người khác thấy dáng vẻ quyến rũ của cô lúc này.
Để Bắc Lâm suýt chút tức hộc máu. Rốt cuộc là ai thân thiết hơn hả.
Vừa nằm xuống giường, Để Anh Thy đã kéo chăn che kín đầu. Cô không muốn gặp ai nữa, không muốn sống nữa!
Vậy mà lại bị anh ba bắt gặp!
Lúc bị Tư Hải Minh hôn, cô có từ chối không? Có phản kháng không? Anh ba có nghĩ là cô đang hưởng thụ không? Sét tới đánh cô luôn đi!
Tư Hải Minh cưng chiều kéo chắn cô xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ ửng hồng của cô, không nhịn được liền hôn rồi ngửi: “Không sợ khó thở à?”
Để Anh Thy nhắm mắt giả chết. Khó thở chết cũng tốt!
“Nghỉ ngơi một lát đi, tôi ra ngoài ứng phó”
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Để Anh Thy mới mở mắt ra.
Đương nhiên là anh đi ứng phó rồi! Đều do anh mới trở nên như vậy! Lúc nãy ngoài cửa, cô vừa từ chối vừa giãy giụa, chỉ là không tránh thoát thôi.
Có điều, hai người bên ngoài sẽ không đánh nhau đầu nhỉ?
Để Anh Thy không khỏi hơi lo lắng…
Để Bắc Lâm trực tiếp kéo Tư Hải Minh ra ban công, tức sùi bọt mép nói: “Nói đi, muốn chết thế nào?”
“Tôi chết rồi thì mấy đứa nhỏ sẽ không có ba” Tư Hải Minh.
Để Bắc Lâm giận đến thở mạnh. Người này hoàn toàn không biết biết sai thì sửa.
“Tôi và Anh Thy ở bên nhau, mong anh có thể ủng hộ”
“Ủng hộ? Cậu nằm mơ đi! Cả đời này tôi cũng sẽ không ủng hộ” Đế Bắc Lâm giận dữ: “Cho dù Anh Thy bằng lòng thì nhà họ Đế chúng tôi cũng sẽ không chấp nhận! Những chuyện lúc trước cậu làm với Anh Thy, làm với người nhà của nó, tuyệt đối không thể tha thứ?”
Nó đã từng là khúc mắc, là nguyên nhân đau đớn của Tư Hải Minh.
Anh hơi nheo mắt lại: “Cho nên, anh càng không nên để tôi đi. Tôi không đòi hỏi thân phận, chỉ muốn ở bên cô ấy, làm cho cô ấy vui vẻ, hạnh phúc.
“Này! Anh nghĩ là tôi không biết anh muốn làm gì con bé sao? Cuối cùng vẫn là Anh Thy nhà tôi chịu thiệt thòi đúng chứ?” Để Bắc Lâm giận đến mức muốn đi lấy dao!
“Trừ khi anh nói sẽ không bao giờ chạm vào con bé!”
“Tôi không làm được.”
Để Bắc Lâm run run, từng bắp thịt trong cơ thể đều siết chặt, chịu đựng không để cho Tư Hải Minh lấn tới!
“Trong chuyện này, tôi sẽ không nhân nhượng, trừ khi tôi chết” Tư Hải Minh nói xong, quay người rời đi.
Đế Bắc Lâm không thể tin được!
Rõ ràng là anh đi tìm anh ta tính sổ, thế nào mà bây giờ lại bị uy hiếp ngược lại? Nếu không phải bởi vì có những đứa trẻ, ai sẽ để cho anh ta sống đến tận bây giờ!
Đế Bắc Lâm trực tiếp đi vào phòng Để Anh Thy, sau khi bước vào, đóng chặt cửa lại, trên mặt không chút biểu cảm nhìn Để Anh Thy.
Để Anh Thy ngồi dậy, cuộn mình ở đó, vô cùng chột dạ: “Anh ba… Cái kia… Không phải là như anh nghĩ đâu… Chỉ là hiểu lầm…”
“Vậy là Tư Hải Minh cưỡng bức em?” Để Bắc Lâm ngồi xuống mép giường cô: “Nếu là như thế, bây giờ anh ba sẽ đi tính sổ, khiến cho hắn sống dở chết dở!”
“Không phải là như vậy…”.
“Không phải? Vậy là em tự nguyện sao? Anh Thy, em không phải không thích anh ta sao?”
“Em không thích anh ta! Nhưng mà… Nhưng nếu như anh thật sự khiến anh ta sống dở chết dở, làm sao em có thể giải thích được với bọn nhỏ? Anh cũng không phải là không nhìn ra bọn nhỏ rất thiên vị Tư Hải Minh… ” Để Anh Thy tuy rằng không muốn nghĩ đến, nhưng lần nào sau đứa trẻ cũng vô tình khiến cho cô phải suy nghĩ.
“Vậy thì cứ để cho anh ta bắt nạt em sao? Vũ khí phòng thân trên người của em hẳn là có thể dùng. Coi như là không muốn làm tổn thương anh ta vì những đứa nhỏ, em vẫn còn thuốc mê không phải sao!”
Để Anh Thy buồn chán: “Thuốc mê vô dụng đối với anh ta.”
“Vô dụng?”
Để Bắc Lâm nói xong, thấy Đế Anh Thy còn do dự.
“Có vấn đề gì sao?”
“Không phải là… hai ngày nay bọn trẻ đều sống ở nhà của ông nội sao. Ngày em đi đã nói hai ngày nữa sẽ đi đón bọn chúng. Nếu bây giờ em đi, sẽ mang đến ám ảnh cho bọn nhỏ đấy” Đế Anh Thy không lấy cớ, đây là sự thực.
Cô trốn đi ba năm, lúc này gặp lại bạn trẻ, đã lâu rồi bọn chúng đều không có cảm giác an toàn.
Chúng liên tục hỏi cô đi đâu, lúc nào trở về thì mang bọn chúng đi cùng, và những điều tương tự như vậy.
“Đợi đón bọn trẻ trở về, sau đó mới xem khi nào thì đi, được không anh?” Để Anh Thy hỏi.
Đế Bắc Lâm đồng ý: “Thế thì cứ như vậy đi! Nhưng mà hai ngày này Tư Hải Minh không được phép ở đây!”
“… Em hiểu rồi…”
Để Anh Thy đi tìm Tư Hải Minh.
Cô đứng ở trước cửa phòng, có chút chần chừ.
Tuy rằng ở nơi này, phòng cô nằm ở tầng cao nhất, nhưng trước giờ cô chưa từng tới phòng của Tư Hải Minh.
Cô nghĩ cách nói chuyện với anh ta sau khi vào trong. Nếu bây giờ vào chắc cũng làm người ta không tiện, bây giờ đã là buổi tối rồi, sáng sớm ngày mai nói có lẽ sẽ tốt hơn.
Để Anh Thy quyết tâm ngày mai mới nói, đang định quay người đi thì cánh cửa mở ra.
Tư Hải Minh trong bộ đồ ngủ xuất hiện ở trước mặt cô, tóc còn ướt sũng, cổ á lồng ngực rắn chắc, toát lên vẻ quyến rũ hoang dại không thể che giấu.
Để Anh Thy còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị kéo vào trong.
“A… ” Đế Anh Thy vừa bước vào thì cửa đã bị đóng lại. Toàn bộ cơ thể bị Tư Hải Minh ôm vào trong ngực, dính sát vào lồng ngực rắn chắc của anh.
“Nhớ anh rồi hả?” Tư Hải Minh muốn hôn lên miệng nhỏ của cô.
Để Anh Thy vội vàng quay mặt đi chỗ khác, giật cánh tay ôm ghì cô ra, lui về sau hai bước, kiềm chế sức nóng trên mặt, nói: “Em có chuyện muốn tìm anh.”
“Hả?”
“Anh… Hôm nay ở lại đây một đêm, ngày mai rời đi được không? Anh ba của em sẽ không vui…” Để Anh Thy nói.
Vì sao không vui, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Là Tư Hải Minh gieo gió gặt bão!
“Em không thể ở cùng với người đàn ông khác.” Tư Hải Minh hung hăng nói.
Để Anh Thy kinh ngạc: “Anh ấy là anh ba của em!” Người đàn ông khác cái gì?
“Vậy thì cũng không được.”
Để Anh Thy nhìn anh chằm chằm, ham muốn chiếm hữu có của người này có cần quá đáng như vậy không? Bất luận là người thân hay bạn bè, là người hay chó, đều không thể là đàn ông.
Tư Hải Minh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, thở phì phò giận dữ của cô, liền tiến lại gần.
Anh vừa tắm rửa xong, toàn thân toát ra vẻ nguy hiểm.
Để Anh Thy vô thức lùi về phía sau, vừa lui liền không còn đường lui nữa. Sau lưng cô chạm vào cánh cửa.
Tư Hải Minh chống một tay ở chỗ đỉnh đầu của cô, nửa người trên hơi hơi cúi xuống, áp sát vào mặt cô.
“Vậy thì… Ban ngày anh có thể không ở đây, nhưng ban đêm thì phải ở nơi này.”
Để Anh Thy cứng ngắc nghĩ, đây coi như là… Lùi một bước lại tiến một bước?
“Thế nào?” Tư Hải Minh khàn giọng hỏi.
“Đừng nói chuyện gần như vậy… A!” Để Anh Thy đẩy anh ra, một tay bị nắm lấy rồi ấn hôn lên.
Tư Hải Minh ấn toàn bộ người cô lên cánh cửa, cố gắng chiếm hữu sự ngọt ngào của cô.
Nếu như không có Để Bắc Lâm ở đây, Để Anh Thy có lẽ sẽ không thể ra khỏi phòng một thời gian rồi!
Sau khi Để Anh Thy đi ra khỏi phòng anh ta, cả người đều choáng váng.
Cô cố gắng làm dịu nhịp thở, giảm bớt sức nóng của cơ thể.
Giọng nói của Để Bắc Lâm đột nhiên vang lên: “Sao Tư Hải Minh còn chưa đi?”
“!” Để Anh Thy giật mình, lại càng hoảng sợ, chậm rãi nói: “Anh ấy… Ngày mai sẽ rời đi.”
Để Bắc Lâm vừa muốn nói gì, vừa nhìn đến cái miệng nhỏ nhắn của Đế Anh Thy: “Sao lại sưng lên thế kia? Cái tên Tư Hải Minh chết tiệt này, tôi…”
“Anh ba, anh ba!” Đế Anh Thy vội vàng kéo anh ta lại: “Anh trở về phòng đi ngủ đi nhé!”
“Không phải là… ”
“Ngủ ngon!” Đế Anh Thy đẩy anh ta về phòng, đóng cửa lại cho anh.
Sau đó bỏ chạy.
Đế Anh Thy ngã xuống giường, cả người đều không tốt!
Mọi thứ phát triển càng ngày càng không kiểm soát nổi!
Cô luôn cảm giác như thân thể của mình bị Tư Hải Minh điều khiển, mỗi lần bị anh ta đụng
vào, cơ thể lập tức như nhũn ra, nóng lên…
Làm sao bây giờ?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô nhất định sẽ bị ăn thịt mất!
Cô không muốn, không muốn, không được như vậy!
Để Anh Thy buồn bực nhét mình vào trong chăn, tự nhủ mình không thể để mọi chuyện cứ phát triển như vậy.
Đừng quên những gì Tư Hải Minh đã từng làm.
Cho dù anh ta có bị đau thắt ngực và tự thiêu, cũng không thể nào xóa bỏ được sự thật anh ta đã giết Tư Viễn Hằng! Cô cũng không cứ như thế tha thứ cho anh ta được. Bởi vì Tư Hải Minh, cái chết của Tư Viễn Hằng không còn quan trọng nữa sao?
Không thể!
Để Anh Thy, mày tỉnh táo một chút!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù cô có chuyện liên quan đến Tư Hải Minh, cũng không có nghĩa là tha thứ cho hắn, nó không có nghĩa gì cả… Đúng vậy…
Một đêm này Để Anh Thy suy nghĩ đến mức muốn nổi điên, cuối cùng còn quên tắm rửa, đến rạng sáng mới ngủ thiếp đi.
Sau khi dậy, cô không nhìn thấy Tư Hải Minh đâu, trong phòng bếp chỉ có Đế Bắc Lâm đang chuẩn bị đồ ăn.
“Bảo bối, dậy rồi sao? Bữa sáng vừa làm xong, có thể ăn ngay rồi! Dù nữ giúp việc có tài nấu ăn ngon như thế nào cũng đâu thể bằng anh ba được chứ! Khẳng định em cũng rất nhớ tay nghề của anh ba đúng không?”
“Tư Hải Minh… Rời đi rồi sao?” Đế Anh Thy không có chú ý nghe lời anh ba cô nói, mà chỉ chăm chăm nhìn xem có bóng dáng của anh không.
“Đi rồi. Anh cũng sẽ không làm bữa sáng cho anh ta ăn.” Để Bắc Lâm nói.
Đế Anh Thy mím môi dưới, đi rồi cũng tốt. Một bên là anh ba của cô, một bên là bố của sáu đứa nhỏ, cô bị kẹp ở giữa cũng thật là khó khăn.
“Anh ba, em đi tắm.”
“Tắm buổi sáng sao?” Để Bắc Lâm hỏi.
“Vâng, buổi tối hôm qua em ngủ quên không tắm.”
Đế Anh Thy đi vào phòng để quần áo, cầm lấy áo ngủ đi vào phòng tắm.
Tắm rửa sạch sẽ, nhẹ nhàng, sảng khoái mà đi ra.