Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1496-1501
Một tháng trước khi vào đại học, cô đang đi dạo vào ban đêm thì bị một vài tên côn đồ chặn lại, lao ra khỏi bụi cây, lôi vào bụi cây, dùng dao cứa vào mặt, thậm chí còn cứa vào ngực, lưng và đùi, vết thương rất sâu. Bác sĩ nói, coi như là cấy da, cũng vô dụng.
Vẫn chưa tìm được những tên côn đồ hôm đó.
Dù là anh ta ở bên ngoài… Đối tượng lại là người bạn tốt nhất của mình…
Nhưng chuyện xảy ra lần này khiến cô phải nhìn lại, cuộc đời ngắn ngủi, vì một số chuyện đã không thể ép buộc, vậy thì người khác không nên muốn lợi dụng cô!
Diệp Thiên Thanh không vội, sau khi tắm xong thì đi ngủ trước.
Cô ấy rất mệt, và sau khi kiên trì lâu như vậy, cô ấy không còn sức lực nữa.
Cô ngủ thẳng đến sáng hôm sau.
Ngủ mười mấy tiếng.
Sau đó cô thu dọn đồ đạc có giá trị và một số quần áo rồi đi xuống nhà.
Sau khi xuống tầng, cô không vào phòng ăn, cô biết rằng Tần Chinh đang ăn sáng ở đó.
Cô ngồi trong phòng khách chờ anh ta.
Khi Tần Chinh bước ra khỏi phòng ăn, nhìn thấy Diệp Thiên Thanh ở phòng khách, anh ta sững sờ, nhất là khi nhìn thấy chiếc vali bên cạnh, nhưng anh ta không hỏi gì cả.
Diệp Thiên Thanh đi đâu cũng được. Không có ở đây càng tốt hơn!
Mặc dù cô đã đeo khẩu trang, nhưng anh sẽ không bao giờ quên được cảm giác kinh hoàng và buồn nôn khi nhìn thấy khuôn mặt cô lần đầu tiên.
Đang quay người đi, bị Diệp Thiên Thanh gọi lại: “Tôi có lời muốn nói”
“Mau nói nhanh, tôi muốn đến công ty.” Tần Chinh không kiên nhẫn.
“Chúng ta ly hôn đi!” Diệp Thiên Thanh nói.
Tần Chỉnh sửng sốt: “Cô nói cái gì?”
Diệp Thiên Thanh không nhắc lại, cô tin anh ta đã nghe thấy.
“Là vì hôm qua tôi mang Miêu Thúy về đây sao?” Tần Chinh cuối cùng cũng dời bước chân cao quý của anh ta đi tới phòng khách, ngồi xuống sô pha: “Đúng vậy, tôi đã nói sẽ không mang Miêu Thúy trở về. Nhưng sao tôi biết là cô sẽ về sớm? Sao về sớm mà không báo trước?”
Diệp Thiên Thanh nhắm mắt, chịu đựng sự buồn nôn của bản thân khi về đến nhà, mở to mắt, nói: “Đồ của anh tôi không cần, đồ của tôi cũng sẽ không cho anh.”
Đồ của cô là cổ phần mà người mẹ đã mất để lại cho cô làm đồ cưới, bởi vì gả đến nhà họ Tần, liền biến thành của nhà họ Tần, giúp cho quỹ tài chính của công ty họ Tần được bổ sung, mới có thể quay vòng, vượt qua thời kì nguy hiểm.
Bây giờ dù cho rút về, công ty nhà họ Tần cũng sẽ không đóng cửa, nhưng hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có ảnh hưởng.
Đương nhiên, Tần Chinh cũng hiểu rõ thứ cô muốn chính là cổ phần.
Thế nhưng số cổ phần kia lại chiếm không ít tiền, sao có thể cho cô được.
“Chuyện này không được!”
“Anh muốn nói là không ly hôn hay không thể đưa cổ phần cho tôi?” Diệp Thiên Thanh hỏi.
Sắc mặt của Tần Chinh cực kỳ khó coi, nóng tính lên, nói: “Diệp Thiên Thanh, cô phải hiểu rõ giá trị của mình. Hơn một năm nay, trong mối quan hệ hôn nhân của chúng ta, không phải có chịu đựng tối mà là tôi phải chịu đựng cô đấy!”
“Cho nên để tốt cho anh, tôi đã lựa chọn ly hôn, có gì không đúng à?” Diệp Thiên Thanh hỏi.
Tân Chinh nổi giận: “Ly hôn thì được, còn cổ phần thì đừng mơ!”
“Có phải anh đã quên trong thỏa thuận kết hôn giữa chúng ta đã đề cập tới một câu như này, hôn nhân còn, cổ phần còn, hôn nhân không còn thì cổ phần cũng sẽ mất?” Diệp Thiên Thanh giúp anh ta nhớ lại chuyện cũ.
Đương nhiên Tần Chinh biết trong thỏa thuận hôn nhân có đề cập tới câu này. Tương đương với vấn đề tài sản trước thỏa thuận hôn nhân. Ký thỏa thuận này là để đề phòng việc chia tài sản sau khi ly hôn với Diệp Thiên Thanh.
Hơn nữa, anh ta cũng không nghĩ tới Diệp Thiên Thanh sẽ đưa ra vấn đề ly hôn!
Lúc trước, khi phát hiện ra anh ta vượt quá giới hạn, anh ta cũng đã nói rõ, anh ta sẽ không đụng tới những người phụ nữ xấu xí đó làm gì. Nếu như muốn bỏ qua thì cứ bỏ qua, không bỏ qua thì thôi. Anh ta chắc chắn Diệp Thiên Thanh sẽ không dám ly hôn, nên mới có thể làm càn. như vậy.
Cuối cùng Diệp Thiên Thanh không lựa chọn ly hôn cũng đã chứng minh anh ta suy đoán đúng rồi!
Bây giờ cũng đã hơn một năm lại đưa ra đề nghị ly hôn, đầu óc của bệnh gì à?
“Cô chắc chắn muốn ly hôn?”
“Ừm.”
“Chỉ vì tôi mang Miêu Thúy về à? Cùng lắm thì sau này tôi sẽ không dẫn cô ấy về nữa. Vậy được chưa?” Giọng điệu của Tần Chinh không thể không hạ xuống.
Diệp Thiên Thanh lãnh đạm nhìn người trước mặt mình, trước kia đúng là có cảm giác khó chịu thật, bây giờ không còn sót lại chút nào, chẳng qua thấy mình thật đáng buồn.
“Diệp Thiên Thanh, cô đừng nói giờ không chấp nhận sự tồn tại của Miêu Thúy đó chứ? Thật
ra tôi muốn chạm vào người của cô hơn, nhưng cô tự nhìn lại mặt của mình xem, đó là vấn đề của tôi sao?” Tần Chỉnh hùng hồn kêu la.
“Vậy tại sao lúc trước anh muốn cưới tôi? Nếu như tôi che giấu tình trạng của mình để giải cho anh, vậy thì anh làm vậy trả thù tôi cũng không sao. Nhưng từ đầu tới cuối anh đều nói mình chấp nhận! Vậy người nói không chê, không vứt bỏ tôi là ai hả?” Diệp Thiên Thanh nhịn không được mà chất vấn.
Cô còn tưởng rằng mình gặp được tình yêu đích thực!
Nét mặt của Tần Chinh lập tức hiện lên vẻ chột dạ, ngẩng đầu lên nhưng vẫn không chịu nhận lỗi của mình: “Tôi nào biết được mình không ra tay được cơ chứ?”
Diệp Thiên Thanh bình ổn tâm trạng của mình, rồi nói: “Anh muốn tự mình giải quyết, hay là cần tới sự hỗ trợ của luật pháp?”
Tần Chinh không nghĩ tới cô ấy lại kiên trì như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ấy lại không có cách nào.
Không vượt quá giới hạn sao? Vậy là muốn cả đời, anh ta không được động vào phụ nữ à? Vậy còn cần làm đàn ông làm gì?
Vượt quá giới hạn, chỉ như vậy mà Diệp Thiên Thanh lại như bị điện cái gì ấy, cứ nhất định muốn ly hôn! Cô vẫn luôn mềm yếu mà…
Nghĩ tới cái gì, anh ta nhìn lại khuôn mặt mang khẩu trang của cô ấy nói: “Cô tìm được bác sĩ chữa trị khỏi khuôn mặt của cô à?”
“Không có”
Tần Chinh cười khinh miệt: “Không có! Vậy cô lấy đâu ra tự tin đòi ly hôn? Diệp Thiên Thanh, tôi nói cho cô biết, ly hôn rồi thì trên đời này sẽ không có người đàn ông thứ hai cưới cô đâu.”
“Chuyện này không phiền anh quan tâm” Diệp Thiên Thanh đứng lên, kéo cái vali qua: “Thỏa thuận ly hôn tôi sẽ đưa tới công ty của anh, nếu như anh không đồng ý ly hôn, vậy cứ dựa theo thủ tục của luật pháp đi”
“Diệp Thiên Thanh, tôi cho cô thêm một cơ hội, nếu ly hôn rồi dù cô có quỳ xuống cầu xin tôi thì tôi cũng sẽ không nhìn lại cô nữa đâu.”
Diệp Thiên Thanh làm như không nghe thấy, trực tiếp đi ra cửa.
Tần Chinh không ngờ cô đi thật.
Chuyện này xử lý thế nào đây?
Nhưng nếu bảo anh ta cả đời phải sống cùng một cô gái xấu xí thì anh ta chắc chắn không đồng ý!
Lúc đầu, anh muốn ly hôn để cưới Miêu Thúy, nhưng không phải lúc này.
Tần Chinh bất đắc dĩ phải đuổi theo ra, ngăn Diệp Thiên Thanh lại: “Được rồi, đừng nóng giận nữa, sau này tôi sẽ không qua lại với Miêu Thúy nữa, được chưa?”
Diệp Thiên Thanh nhìn anh ta, không lui tới nữa, nhưng mở miệng lại còn kêu “Miêu Thúy”, sinh sống hơn một năm qua, cô ấy cũng đã nhìn thấy nhiều mặt buồn nôn của anh ta rồi.
“Không! Tôi cảm thấy các người là tình yêu đích thực, tôi không thể chia rẽ các người. Chúc các người hạnh phúc.” Diệp Thiên Thanh nói xong, kéo vali hành lý rời đi, dường như không đứng chỗ này được dù chỉ là một giây.
“…” Tần Chinh.
Sau khi ba mẹ của Tần Chinh biết được chuyện này, gọi điện thoại lập tức mắng chửi con trai: “Con chỉ có chút tiền đồ đó hả? Muốn lén người ta vụng trộm thì bên ngoài là được rồi, còn đưa về trong nhà. Dù gì cũng nên chưa cho cô ta một chút mặt mũi chứ? Cho dù cô ta không được nhà họ Diệp yêu thương, nhưng nhà họ Diệp có thể nhịn được cơn giận này à? Đến lúc đó kết thúc như thế nào đây? Hơn nữa, cổ phần nhiều tiền như vậy, nói lấy là lấy à, tổn thất bao nhiều hả? Con cũng thật là, cứ coi như trong nhà nuôi thêm một người giúp việc không được à? Sao nhất định phải náo loạn tới mức ly hôn?”
“Con muốn ly hôn hồi nào? Là cô ta có được không?”
“Con không dẫn Miêu Thúy trở về, để cô ta gặp được thì cô ta ly hôn được chắc?”
“Con cũng không biết cô ta có gì tốt mà đòi chảnh chọe! Người thì quái dị, còn sĩ diện trước mặt của con! Nếu không phải vì số cổ phần kia, một giây con cũng không muốn nhìn thấy cô ta!”
Diệp Thiên Thanh trở về lần nữa, vì bố mẹ của Tần Chinh gọi điện thoại cho cô ấy. Họ nói đã muốn ly hôn thì phải gặp mặt nói chuyện rõ ràng.
Không còn cách nào khác, cô ấy đành phải trở về nhà họ Tần.
Cả bố mẹ Tần đều có ở đó.
Vừa vào tới thì họ lập tức nhận đủ loại tội lỗi với cô ấy, nào là nói con của họ không có đầu óc nên mới làm ra chuyện như vậy, nào là cam đoan sau này sẽ không làm cái gì nữa.
Diệp Thiên Thanh và ba mẹ Tần Chinh không có xung đột nhau à?
Yên lặng ủng hộ con trai có người bên ngoài, chẳng lẽ không tính là thiên vị con trai rồi bắt nạt cô ấy sao?
Bây giờ họ nói dễ nghe như vậy, còn không phải vì vấn đề cổ phần à.
đi! Con và Tần Chinh gặp nhau thì cũng tới lúc chia tay rồi, không có gì là không tốt cả” Diệp Thiên Thanh nói.
“Cái gì mà thích hay không thích hả? Chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi! Thiên Thanh, Tần Chinh là thích con, nếu không sao nó lại cưới con chứ? Chỉ là nó không quen biểu đạt ra thôi”.
Đây thật sự là tìm không ra lý do mà, nói chuyện với loại người qua loa này, Diệp Thiên Thanh thấy cũng không cần thiết lắm:
“Thật sự xin lỗi hai người, cuộc hôn nhân này, con nhất định phải xin ly hôn rồi.”
“Vậy bên kia, bố của con đã đồng ý cho con ly hôn chưa?” Mẹ Tần hỏi.
Diệp Thiên Thanh không có nói với người trong nhà của mình, nhưng cô cũng không cần người trong nhà ủng hộ.
“Nếu cô thích thì cứ tự mình ly hôn đi, dù sao, tôi cũng sẽ không đồng ý ly hôn!” Đây là thái độ của Tần Chinh.
“Thiên Thanh, con nhìn Tần Chinh cố chấp với con như vậy kìa, cũng nói rõ nó quan tâm tới con. Đàn ông mà, làm gì không có phạm sai lầm chứ? Chỉ cần người đó biết sai rồi sửa là được rồi.” Mẹ Tần nói thêm.
Anh ta cũng không còn kiên nhẫn nữa, đứng lên rồi nói: “Được rồi, tôi đã nói rõ rồi, cô tự nhìn mà làm, tôi hy vọng cô sẽ tự xem xét lại vấn đề của mình.”
Anh ta nói xong thì lập tức muốn rời đi.
“Con ngồi xuống đó cho bố!” Ba Tần giận dữ mắng mỏ.
Tân Chinh không kiên nhẫn, nhưng vẫn ngồi xuống.
Bố Tần nói: “Trước hết con cứ nói chuyện với nhà con đã. Nếu như phía bên con kiên quyết ly hôn, vậy chúng ta sẽ thương lượng lại, con thấy như thế này được chứ?”
Diệp Thiên Thanh muốn sớm ngày thoát khỏi chuyện này nên lập tức đồng ý: “Được!”
Trên mặt mẹ Tần mang theo ý cười: “Tần Chinh, sau này con phải sống thật hòa thuận với Thiên Thanh đó, còn Miêu Thúy kia chỉ là một cô gái nhà quê, có chỗ nào xứng với con hả? Đó chẳng qua là mặt hành chơi đùa mà thôi. Nếu để mẹ biết con lại ở cùng một chỗ với Miêu Thúy kia, sau này con đừng mong mẹ và ba con cho con một phần tiền nào!”
Lời này là muốn nói cho Diệp Thiên Thanh nghe.
Diệp Thiên Thanh cũng chẳng quan tâm, mặc kệ cho dễ nghe tới mức nào thì cuộc hôn nhân này nhất định phải kết thúc rồi.
Nếu như có màn này sớm một chút, chắc hẳn cũng sẽ không đi tới tình trạng như ngày hôm nay.
Chỉ có điều Diệp Thiên Thanh cũng biết rõ, mọi chuyện phát sinh trên người mình thì mình mới có tự tin mà đòi ly hôn.
Là đè gãy cây rơm rạ chống đỡ cuối cùng của cô….
Sau khi tỉnh ngộ thì cô ấy thấy, cuộc hôn nhân này cũng thật sự buồn cười mà…..
Tạm thời, Diệp Thiên Thanh trở lại ở cùng phòng với Tần Chinh. Vẫn là căn phòng trước kia của cô ấy.
Cô có mở cho mình một cửa hàng hoa, không có việc gì thì cô sẽ không trở về, vì cô ấy thà ở trong cửa hàng của mình còn hơn.
Nhưng bây giờ bố Tần đã nói như vậy, tốt xấu gì cũng phải cho bố Tần chút mặt mũi, buổi tối cũng nên quay về nhà.
Tối đến, khi Diệp Thiên Thanh vừa tắm rửa xong đi ra ngoài sẽ, nhìn thấy đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện trong phòng, dọa cho cô ấy muốn ngừng tim luôn.
Mà khi cô ấy nhìn rõ mặt người đàn ông kia, khuôn mặt bình thường hay che chở né tránh người thì giờ phút này không còn chút phản ứng nào cả!
Ngồi trên ghế sô pha, Để Bắc Lâm nhìn cô gái đang cau chặt lông mày kia, hình như anh cũng hiểu rõ tại sao cô gái này muốn tìm mình.
Cũng tương tự như cô ấy hiểu rõ vì sao vẫn ở chỗ này.
Lúc ấy, Để Bắc Lâm mất hết lý trí, nhưng vẫn cảm nhận được cảm giác rất mãnh liệt.
Anh cũng đã điều tra tin tức về cô, cũng biết chắc cô đã kết hôn được một năm rưỡi.
Thời gian dài như vậy mà vẫn còn là xử nữ thì nói rõ vấn đề kia không cần nói cũng biết.
Trong giây phút chăm chú nhìn nhau kia, nhất là thấy vẻ mặt của Đế Bắc Lâm, Diệp Thiên Thanh lập tức phản ứng lại quay người đưa lưng về phía anh ta, vội che mặt của mình lại: “Tại sao anh có thể tùy tiện tiến vào phòng của tôi?”.
Tức giận, mà giọng điệu lại mềm như vậy, hơn nữa còn vừa tắm xong, nên nghe càng giống như đang làm nũng hơn.
Tại sao người đàn ông trở thành ác mộng của Diệp Thiên Thanh lại ở trong phòng của cô? Quá dọa người rồi! Đáng lẽ anh ta phải ở khu vực Đông Nam Á bên kia chứ?
“Tôi không cho phép phụ nữ nào mang thai con của tôi. Đôi mắt của Để Bắc Lâm sắc bén nhìn qua cô ấy.
Diệp Thiên Thanh cũng hiểu rõ, anh tới hỏi vấn đề này.
“Ngày mai tôi sẽ đi mua thuốc uống” Diệp Thiên Thanh cũng không nghĩ tới chỉ một lần mà mình có thể có con được.
Mặc dù lúc ấy, không biết làm bao nhiêu lần, nhưng đều trong vòng một ngày đó, mà ngày đó cô cũng không thể nào tiếp nhận hết được.
Hơn nữa còn thêm lúc về náo loạn chuyện ly hôn, cũng không nghĩ tới chuyện này.
“Không kịp nữa rồi.” Để Bắc Lâm hờ hững nói: “Uống thuốc này vào”
Diệp Thiên Thanh bụm mặt bằng hai bàn tay, quay đầu, xuyên qua khe hở nhìn về cái hộp nhỏ trên bàn trà, trong hộp đang có một viên thuốc màu trắng nằm im ở đó.
Để Bắc Lâm nhìn cô gái này lại đi tìm khẩu trang đeo lên, rồi đi rót ly nước. Há miệng muốn nhét vào, nhưng trên mặt lại đeo khẩu trang nên cô ấy chỉ có thể xoay người, muốn quay sang hướng khác uống vào.
“Uống ngay trước mặt của tôi”
Diệp Thiên Thanh hơi do dự, trên mặt của cô ấy như thế, vẫn luôn là điều tự ti, dù là ở trước mặt người đàn ông mà mình luôn sợ hãi, lo lắng này.
“Tôi lặp lại lần nữa, uống ngay trước mặt của tôi.”
Trong giọng nói còn mang theo chút không kiên nhẫn, Diệp Thiên Thanh đành phải xoay người lại, giật khẩu trang xuống, buông thống ánh mắt, nhét viên thuốc vào trong miệng, uống nước vào ngay trước mặt anh ta.
Đừng làm như là cô nhất định phải sinh con cho anh ta chứ!
“Tôi có thể chữa khỏi vết sẹo trên mặt của cô.” Để Bắc Lâm nói.
Thân thể Diệp Thiên Thanh hơi chần kinh, đôi mắt lóe lên ánh sáng, dường như thấy được hy vọng.
Không biết vì sao, khi Để Bắc Lâm nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong cặp mắt kia, anh lại nghĩ tới sáu nhóc con trong nhà mình. Nhưng ngay lập tức đè nén xuống.
“Anh thật sự có thể trị khỏi sẹo, một chút vết tích cũng không để lại sao?” Diệp Thiên Thanh
kích động nghĩ tới chuyện xảy ra trong đống đổ nát, cô ấy có hơi khó xử….
Không phải sắp tới thời khắc mấu chốt, cô ấy lại hoài nghi mà là cô ấy đã chạy chữa nhiều bệnh viện như vậy, bệnh viện gia đình, bệnh viện chỉnh hình đều nói cô ấy từ bỏ đi. Kết quả tốt nhất chính là có thể thay đổi đấy, nhưng tuyệt đối không thể nào khôi phục lại gương mặt lúc trước.
Mà giọng điệu của người trước mặt lại giống như rất đơn giản, chỉ giống như chuyện đang ăn cơm mà thôi.
“Nếu như cô nghi ngờ thì có thể từ chối.” Lần đầu tiên Diệp Thiên Thanh nghe lời nói khẳng định về việc chữa trị khuôn mặt của mình như vậy, trong lòng của cô ấy tự nhiên là vui mừng khôn xiết.
Sau đó, cô ấy tự an ủi mình, dù sao chuyện anh mạnh cũng không thay đổi được sự thật gì, không cần thiết phải xoắn xuýt như vậy. Hơn nữa, sau này khi khuôn mặt của cô được khôi phục, cô sẽ không cần tự ti cả đời nữa.
Một chút chuyện như vậy, cô có thể nghĩ tới rồi!
Nhưng lại nghĩ tới cuộc hôn nhân bỏng bét của mình bây giờ, thì chán chường hơn.
“Tôi có thể trị liệu ngay tối nay không?” Để Bắc Lâm chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, cho nên sắc mặt hơi chìm.
“Bây giờ, tôi … Tôi đang ly hôn, có thể đợi tôi ly hôn xong hãy trị liệu được không?” Diệp Thiên Thanh năn nỉ.
Để Bắc Lâm tự nhiên biết vấn đề là do anh tạo thành, nên đồng ý, đứng dậy rồi nói: “Đã biết!”
Anh nói xong thì trực tiếp đi tới cửa phòng nghỉ.
Diệp Thiên Thanh kinh ngạc, anh là muốn đi ra ngoài từ cửa chính sao? Khó mà làm được đấy! Nếu như bị Tần Chinh nhìn thấy, thì chắc chắn anh ta sẽ trả đũa lại cô ấy!
Vẫn chưa tìm được những tên côn đồ hôm đó.
Dù là anh ta ở bên ngoài… Đối tượng lại là người bạn tốt nhất của mình…
Nhưng chuyện xảy ra lần này khiến cô phải nhìn lại, cuộc đời ngắn ngủi, vì một số chuyện đã không thể ép buộc, vậy thì người khác không nên muốn lợi dụng cô!
Diệp Thiên Thanh không vội, sau khi tắm xong thì đi ngủ trước.
Cô ấy rất mệt, và sau khi kiên trì lâu như vậy, cô ấy không còn sức lực nữa.
Cô ngủ thẳng đến sáng hôm sau.
Ngủ mười mấy tiếng.
Sau đó cô thu dọn đồ đạc có giá trị và một số quần áo rồi đi xuống nhà.
Sau khi xuống tầng, cô không vào phòng ăn, cô biết rằng Tần Chinh đang ăn sáng ở đó.
Cô ngồi trong phòng khách chờ anh ta.
Khi Tần Chinh bước ra khỏi phòng ăn, nhìn thấy Diệp Thiên Thanh ở phòng khách, anh ta sững sờ, nhất là khi nhìn thấy chiếc vali bên cạnh, nhưng anh ta không hỏi gì cả.
Diệp Thiên Thanh đi đâu cũng được. Không có ở đây càng tốt hơn!
Mặc dù cô đã đeo khẩu trang, nhưng anh sẽ không bao giờ quên được cảm giác kinh hoàng và buồn nôn khi nhìn thấy khuôn mặt cô lần đầu tiên.
Đang quay người đi, bị Diệp Thiên Thanh gọi lại: “Tôi có lời muốn nói”
“Mau nói nhanh, tôi muốn đến công ty.” Tần Chinh không kiên nhẫn.
“Chúng ta ly hôn đi!” Diệp Thiên Thanh nói.
Tần Chỉnh sửng sốt: “Cô nói cái gì?”
Diệp Thiên Thanh không nhắc lại, cô tin anh ta đã nghe thấy.
“Là vì hôm qua tôi mang Miêu Thúy về đây sao?” Tần Chinh cuối cùng cũng dời bước chân cao quý của anh ta đi tới phòng khách, ngồi xuống sô pha: “Đúng vậy, tôi đã nói sẽ không mang Miêu Thúy trở về. Nhưng sao tôi biết là cô sẽ về sớm? Sao về sớm mà không báo trước?”
Diệp Thiên Thanh nhắm mắt, chịu đựng sự buồn nôn của bản thân khi về đến nhà, mở to mắt, nói: “Đồ của anh tôi không cần, đồ của tôi cũng sẽ không cho anh.”
Đồ của cô là cổ phần mà người mẹ đã mất để lại cho cô làm đồ cưới, bởi vì gả đến nhà họ Tần, liền biến thành của nhà họ Tần, giúp cho quỹ tài chính của công ty họ Tần được bổ sung, mới có thể quay vòng, vượt qua thời kì nguy hiểm.
Bây giờ dù cho rút về, công ty nhà họ Tần cũng sẽ không đóng cửa, nhưng hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có ảnh hưởng.
Đương nhiên, Tần Chinh cũng hiểu rõ thứ cô muốn chính là cổ phần.
Thế nhưng số cổ phần kia lại chiếm không ít tiền, sao có thể cho cô được.
“Chuyện này không được!”
“Anh muốn nói là không ly hôn hay không thể đưa cổ phần cho tôi?” Diệp Thiên Thanh hỏi.
Sắc mặt của Tần Chinh cực kỳ khó coi, nóng tính lên, nói: “Diệp Thiên Thanh, cô phải hiểu rõ giá trị của mình. Hơn một năm nay, trong mối quan hệ hôn nhân của chúng ta, không phải có chịu đựng tối mà là tôi phải chịu đựng cô đấy!”
“Cho nên để tốt cho anh, tôi đã lựa chọn ly hôn, có gì không đúng à?” Diệp Thiên Thanh hỏi.
Tân Chinh nổi giận: “Ly hôn thì được, còn cổ phần thì đừng mơ!”
“Có phải anh đã quên trong thỏa thuận kết hôn giữa chúng ta đã đề cập tới một câu như này, hôn nhân còn, cổ phần còn, hôn nhân không còn thì cổ phần cũng sẽ mất?” Diệp Thiên Thanh giúp anh ta nhớ lại chuyện cũ.
Đương nhiên Tần Chinh biết trong thỏa thuận hôn nhân có đề cập tới câu này. Tương đương với vấn đề tài sản trước thỏa thuận hôn nhân. Ký thỏa thuận này là để đề phòng việc chia tài sản sau khi ly hôn với Diệp Thiên Thanh.
Hơn nữa, anh ta cũng không nghĩ tới Diệp Thiên Thanh sẽ đưa ra vấn đề ly hôn!
Lúc trước, khi phát hiện ra anh ta vượt quá giới hạn, anh ta cũng đã nói rõ, anh ta sẽ không đụng tới những người phụ nữ xấu xí đó làm gì. Nếu như muốn bỏ qua thì cứ bỏ qua, không bỏ qua thì thôi. Anh ta chắc chắn Diệp Thiên Thanh sẽ không dám ly hôn, nên mới có thể làm càn. như vậy.
Cuối cùng Diệp Thiên Thanh không lựa chọn ly hôn cũng đã chứng minh anh ta suy đoán đúng rồi!
Bây giờ cũng đã hơn một năm lại đưa ra đề nghị ly hôn, đầu óc của bệnh gì à?
“Cô chắc chắn muốn ly hôn?”
“Ừm.”
“Chỉ vì tôi mang Miêu Thúy về à? Cùng lắm thì sau này tôi sẽ không dẫn cô ấy về nữa. Vậy được chưa?” Giọng điệu của Tần Chinh không thể không hạ xuống.
Diệp Thiên Thanh lãnh đạm nhìn người trước mặt mình, trước kia đúng là có cảm giác khó chịu thật, bây giờ không còn sót lại chút nào, chẳng qua thấy mình thật đáng buồn.
“Diệp Thiên Thanh, cô đừng nói giờ không chấp nhận sự tồn tại của Miêu Thúy đó chứ? Thật
ra tôi muốn chạm vào người của cô hơn, nhưng cô tự nhìn lại mặt của mình xem, đó là vấn đề của tôi sao?” Tần Chỉnh hùng hồn kêu la.
“Vậy tại sao lúc trước anh muốn cưới tôi? Nếu như tôi che giấu tình trạng của mình để giải cho anh, vậy thì anh làm vậy trả thù tôi cũng không sao. Nhưng từ đầu tới cuối anh đều nói mình chấp nhận! Vậy người nói không chê, không vứt bỏ tôi là ai hả?” Diệp Thiên Thanh nhịn không được mà chất vấn.
Cô còn tưởng rằng mình gặp được tình yêu đích thực!
Nét mặt của Tần Chinh lập tức hiện lên vẻ chột dạ, ngẩng đầu lên nhưng vẫn không chịu nhận lỗi của mình: “Tôi nào biết được mình không ra tay được cơ chứ?”
Diệp Thiên Thanh bình ổn tâm trạng của mình, rồi nói: “Anh muốn tự mình giải quyết, hay là cần tới sự hỗ trợ của luật pháp?”
Tần Chinh không nghĩ tới cô ấy lại kiên trì như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ấy lại không có cách nào.
Không vượt quá giới hạn sao? Vậy là muốn cả đời, anh ta không được động vào phụ nữ à? Vậy còn cần làm đàn ông làm gì?
Vượt quá giới hạn, chỉ như vậy mà Diệp Thiên Thanh lại như bị điện cái gì ấy, cứ nhất định muốn ly hôn! Cô vẫn luôn mềm yếu mà…
Nghĩ tới cái gì, anh ta nhìn lại khuôn mặt mang khẩu trang của cô ấy nói: “Cô tìm được bác sĩ chữa trị khỏi khuôn mặt của cô à?”
“Không có”
Tần Chinh cười khinh miệt: “Không có! Vậy cô lấy đâu ra tự tin đòi ly hôn? Diệp Thiên Thanh, tôi nói cho cô biết, ly hôn rồi thì trên đời này sẽ không có người đàn ông thứ hai cưới cô đâu.”
“Chuyện này không phiền anh quan tâm” Diệp Thiên Thanh đứng lên, kéo cái vali qua: “Thỏa thuận ly hôn tôi sẽ đưa tới công ty của anh, nếu như anh không đồng ý ly hôn, vậy cứ dựa theo thủ tục của luật pháp đi”
“Diệp Thiên Thanh, tôi cho cô thêm một cơ hội, nếu ly hôn rồi dù cô có quỳ xuống cầu xin tôi thì tôi cũng sẽ không nhìn lại cô nữa đâu.”
Diệp Thiên Thanh làm như không nghe thấy, trực tiếp đi ra cửa.
Tần Chinh không ngờ cô đi thật.
Chuyện này xử lý thế nào đây?
Nhưng nếu bảo anh ta cả đời phải sống cùng một cô gái xấu xí thì anh ta chắc chắn không đồng ý!
Lúc đầu, anh muốn ly hôn để cưới Miêu Thúy, nhưng không phải lúc này.
Tần Chinh bất đắc dĩ phải đuổi theo ra, ngăn Diệp Thiên Thanh lại: “Được rồi, đừng nóng giận nữa, sau này tôi sẽ không qua lại với Miêu Thúy nữa, được chưa?”
Diệp Thiên Thanh nhìn anh ta, không lui tới nữa, nhưng mở miệng lại còn kêu “Miêu Thúy”, sinh sống hơn một năm qua, cô ấy cũng đã nhìn thấy nhiều mặt buồn nôn của anh ta rồi.
“Không! Tôi cảm thấy các người là tình yêu đích thực, tôi không thể chia rẽ các người. Chúc các người hạnh phúc.” Diệp Thiên Thanh nói xong, kéo vali hành lý rời đi, dường như không đứng chỗ này được dù chỉ là một giây.
“…” Tần Chinh.
Sau khi ba mẹ của Tần Chinh biết được chuyện này, gọi điện thoại lập tức mắng chửi con trai: “Con chỉ có chút tiền đồ đó hả? Muốn lén người ta vụng trộm thì bên ngoài là được rồi, còn đưa về trong nhà. Dù gì cũng nên chưa cho cô ta một chút mặt mũi chứ? Cho dù cô ta không được nhà họ Diệp yêu thương, nhưng nhà họ Diệp có thể nhịn được cơn giận này à? Đến lúc đó kết thúc như thế nào đây? Hơn nữa, cổ phần nhiều tiền như vậy, nói lấy là lấy à, tổn thất bao nhiều hả? Con cũng thật là, cứ coi như trong nhà nuôi thêm một người giúp việc không được à? Sao nhất định phải náo loạn tới mức ly hôn?”
“Con muốn ly hôn hồi nào? Là cô ta có được không?”
“Con không dẫn Miêu Thúy trở về, để cô ta gặp được thì cô ta ly hôn được chắc?”
“Con cũng không biết cô ta có gì tốt mà đòi chảnh chọe! Người thì quái dị, còn sĩ diện trước mặt của con! Nếu không phải vì số cổ phần kia, một giây con cũng không muốn nhìn thấy cô ta!”
Diệp Thiên Thanh trở về lần nữa, vì bố mẹ của Tần Chinh gọi điện thoại cho cô ấy. Họ nói đã muốn ly hôn thì phải gặp mặt nói chuyện rõ ràng.
Không còn cách nào khác, cô ấy đành phải trở về nhà họ Tần.
Cả bố mẹ Tần đều có ở đó.
Vừa vào tới thì họ lập tức nhận đủ loại tội lỗi với cô ấy, nào là nói con của họ không có đầu óc nên mới làm ra chuyện như vậy, nào là cam đoan sau này sẽ không làm cái gì nữa.
Diệp Thiên Thanh và ba mẹ Tần Chinh không có xung đột nhau à?
Yên lặng ủng hộ con trai có người bên ngoài, chẳng lẽ không tính là thiên vị con trai rồi bắt nạt cô ấy sao?
Bây giờ họ nói dễ nghe như vậy, còn không phải vì vấn đề cổ phần à.
đi! Con và Tần Chinh gặp nhau thì cũng tới lúc chia tay rồi, không có gì là không tốt cả” Diệp Thiên Thanh nói.
“Cái gì mà thích hay không thích hả? Chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi! Thiên Thanh, Tần Chinh là thích con, nếu không sao nó lại cưới con chứ? Chỉ là nó không quen biểu đạt ra thôi”.
Đây thật sự là tìm không ra lý do mà, nói chuyện với loại người qua loa này, Diệp Thiên Thanh thấy cũng không cần thiết lắm:
“Thật sự xin lỗi hai người, cuộc hôn nhân này, con nhất định phải xin ly hôn rồi.”
“Vậy bên kia, bố của con đã đồng ý cho con ly hôn chưa?” Mẹ Tần hỏi.
Diệp Thiên Thanh không có nói với người trong nhà của mình, nhưng cô cũng không cần người trong nhà ủng hộ.
“Nếu cô thích thì cứ tự mình ly hôn đi, dù sao, tôi cũng sẽ không đồng ý ly hôn!” Đây là thái độ của Tần Chinh.
“Thiên Thanh, con nhìn Tần Chinh cố chấp với con như vậy kìa, cũng nói rõ nó quan tâm tới con. Đàn ông mà, làm gì không có phạm sai lầm chứ? Chỉ cần người đó biết sai rồi sửa là được rồi.” Mẹ Tần nói thêm.
Anh ta cũng không còn kiên nhẫn nữa, đứng lên rồi nói: “Được rồi, tôi đã nói rõ rồi, cô tự nhìn mà làm, tôi hy vọng cô sẽ tự xem xét lại vấn đề của mình.”
Anh ta nói xong thì lập tức muốn rời đi.
“Con ngồi xuống đó cho bố!” Ba Tần giận dữ mắng mỏ.
Tân Chinh không kiên nhẫn, nhưng vẫn ngồi xuống.
Bố Tần nói: “Trước hết con cứ nói chuyện với nhà con đã. Nếu như phía bên con kiên quyết ly hôn, vậy chúng ta sẽ thương lượng lại, con thấy như thế này được chứ?”
Diệp Thiên Thanh muốn sớm ngày thoát khỏi chuyện này nên lập tức đồng ý: “Được!”
Trên mặt mẹ Tần mang theo ý cười: “Tần Chinh, sau này con phải sống thật hòa thuận với Thiên Thanh đó, còn Miêu Thúy kia chỉ là một cô gái nhà quê, có chỗ nào xứng với con hả? Đó chẳng qua là mặt hành chơi đùa mà thôi. Nếu để mẹ biết con lại ở cùng một chỗ với Miêu Thúy kia, sau này con đừng mong mẹ và ba con cho con một phần tiền nào!”
Lời này là muốn nói cho Diệp Thiên Thanh nghe.
Diệp Thiên Thanh cũng chẳng quan tâm, mặc kệ cho dễ nghe tới mức nào thì cuộc hôn nhân này nhất định phải kết thúc rồi.
Nếu như có màn này sớm một chút, chắc hẳn cũng sẽ không đi tới tình trạng như ngày hôm nay.
Chỉ có điều Diệp Thiên Thanh cũng biết rõ, mọi chuyện phát sinh trên người mình thì mình mới có tự tin mà đòi ly hôn.
Là đè gãy cây rơm rạ chống đỡ cuối cùng của cô….
Sau khi tỉnh ngộ thì cô ấy thấy, cuộc hôn nhân này cũng thật sự buồn cười mà…..
Tạm thời, Diệp Thiên Thanh trở lại ở cùng phòng với Tần Chinh. Vẫn là căn phòng trước kia của cô ấy.
Cô có mở cho mình một cửa hàng hoa, không có việc gì thì cô sẽ không trở về, vì cô ấy thà ở trong cửa hàng của mình còn hơn.
Nhưng bây giờ bố Tần đã nói như vậy, tốt xấu gì cũng phải cho bố Tần chút mặt mũi, buổi tối cũng nên quay về nhà.
Tối đến, khi Diệp Thiên Thanh vừa tắm rửa xong đi ra ngoài sẽ, nhìn thấy đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện trong phòng, dọa cho cô ấy muốn ngừng tim luôn.
Mà khi cô ấy nhìn rõ mặt người đàn ông kia, khuôn mặt bình thường hay che chở né tránh người thì giờ phút này không còn chút phản ứng nào cả!
Ngồi trên ghế sô pha, Để Bắc Lâm nhìn cô gái đang cau chặt lông mày kia, hình như anh cũng hiểu rõ tại sao cô gái này muốn tìm mình.
Cũng tương tự như cô ấy hiểu rõ vì sao vẫn ở chỗ này.
Lúc ấy, Để Bắc Lâm mất hết lý trí, nhưng vẫn cảm nhận được cảm giác rất mãnh liệt.
Anh cũng đã điều tra tin tức về cô, cũng biết chắc cô đã kết hôn được một năm rưỡi.
Thời gian dài như vậy mà vẫn còn là xử nữ thì nói rõ vấn đề kia không cần nói cũng biết.
Trong giây phút chăm chú nhìn nhau kia, nhất là thấy vẻ mặt của Đế Bắc Lâm, Diệp Thiên Thanh lập tức phản ứng lại quay người đưa lưng về phía anh ta, vội che mặt của mình lại: “Tại sao anh có thể tùy tiện tiến vào phòng của tôi?”.
Tức giận, mà giọng điệu lại mềm như vậy, hơn nữa còn vừa tắm xong, nên nghe càng giống như đang làm nũng hơn.
Tại sao người đàn ông trở thành ác mộng của Diệp Thiên Thanh lại ở trong phòng của cô? Quá dọa người rồi! Đáng lẽ anh ta phải ở khu vực Đông Nam Á bên kia chứ?
“Tôi không cho phép phụ nữ nào mang thai con của tôi. Đôi mắt của Để Bắc Lâm sắc bén nhìn qua cô ấy.
Diệp Thiên Thanh cũng hiểu rõ, anh tới hỏi vấn đề này.
“Ngày mai tôi sẽ đi mua thuốc uống” Diệp Thiên Thanh cũng không nghĩ tới chỉ một lần mà mình có thể có con được.
Mặc dù lúc ấy, không biết làm bao nhiêu lần, nhưng đều trong vòng một ngày đó, mà ngày đó cô cũng không thể nào tiếp nhận hết được.
Hơn nữa còn thêm lúc về náo loạn chuyện ly hôn, cũng không nghĩ tới chuyện này.
“Không kịp nữa rồi.” Để Bắc Lâm hờ hững nói: “Uống thuốc này vào”
Diệp Thiên Thanh bụm mặt bằng hai bàn tay, quay đầu, xuyên qua khe hở nhìn về cái hộp nhỏ trên bàn trà, trong hộp đang có một viên thuốc màu trắng nằm im ở đó.
Để Bắc Lâm nhìn cô gái này lại đi tìm khẩu trang đeo lên, rồi đi rót ly nước. Há miệng muốn nhét vào, nhưng trên mặt lại đeo khẩu trang nên cô ấy chỉ có thể xoay người, muốn quay sang hướng khác uống vào.
“Uống ngay trước mặt của tôi”
Diệp Thiên Thanh hơi do dự, trên mặt của cô ấy như thế, vẫn luôn là điều tự ti, dù là ở trước mặt người đàn ông mà mình luôn sợ hãi, lo lắng này.
“Tôi lặp lại lần nữa, uống ngay trước mặt của tôi.”
Trong giọng nói còn mang theo chút không kiên nhẫn, Diệp Thiên Thanh đành phải xoay người lại, giật khẩu trang xuống, buông thống ánh mắt, nhét viên thuốc vào trong miệng, uống nước vào ngay trước mặt anh ta.
Đừng làm như là cô nhất định phải sinh con cho anh ta chứ!
“Tôi có thể chữa khỏi vết sẹo trên mặt của cô.” Để Bắc Lâm nói.
Thân thể Diệp Thiên Thanh hơi chần kinh, đôi mắt lóe lên ánh sáng, dường như thấy được hy vọng.
Không biết vì sao, khi Để Bắc Lâm nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong cặp mắt kia, anh lại nghĩ tới sáu nhóc con trong nhà mình. Nhưng ngay lập tức đè nén xuống.
“Anh thật sự có thể trị khỏi sẹo, một chút vết tích cũng không để lại sao?” Diệp Thiên Thanh
kích động nghĩ tới chuyện xảy ra trong đống đổ nát, cô ấy có hơi khó xử….
Không phải sắp tới thời khắc mấu chốt, cô ấy lại hoài nghi mà là cô ấy đã chạy chữa nhiều bệnh viện như vậy, bệnh viện gia đình, bệnh viện chỉnh hình đều nói cô ấy từ bỏ đi. Kết quả tốt nhất chính là có thể thay đổi đấy, nhưng tuyệt đối không thể nào khôi phục lại gương mặt lúc trước.
Mà giọng điệu của người trước mặt lại giống như rất đơn giản, chỉ giống như chuyện đang ăn cơm mà thôi.
“Nếu như cô nghi ngờ thì có thể từ chối.” Lần đầu tiên Diệp Thiên Thanh nghe lời nói khẳng định về việc chữa trị khuôn mặt của mình như vậy, trong lòng của cô ấy tự nhiên là vui mừng khôn xiết.
Sau đó, cô ấy tự an ủi mình, dù sao chuyện anh mạnh cũng không thay đổi được sự thật gì, không cần thiết phải xoắn xuýt như vậy. Hơn nữa, sau này khi khuôn mặt của cô được khôi phục, cô sẽ không cần tự ti cả đời nữa.
Một chút chuyện như vậy, cô có thể nghĩ tới rồi!
Nhưng lại nghĩ tới cuộc hôn nhân bỏng bét của mình bây giờ, thì chán chường hơn.
“Tôi có thể trị liệu ngay tối nay không?” Để Bắc Lâm chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, cho nên sắc mặt hơi chìm.
“Bây giờ, tôi … Tôi đang ly hôn, có thể đợi tôi ly hôn xong hãy trị liệu được không?” Diệp Thiên Thanh năn nỉ.
Để Bắc Lâm tự nhiên biết vấn đề là do anh tạo thành, nên đồng ý, đứng dậy rồi nói: “Đã biết!”
Anh nói xong thì trực tiếp đi tới cửa phòng nghỉ.
Diệp Thiên Thanh kinh ngạc, anh là muốn đi ra ngoài từ cửa chính sao? Khó mà làm được đấy! Nếu như bị Tần Chinh nhìn thấy, thì chắc chắn anh ta sẽ trả đũa lại cô ấy!
Bình luận facebook