-
Chương 206 - 210
Chương 206: Có thể kiếm được một vố to rồi
Hai đại mỹ nhân nổi bật về mọi mặt, nhìn Lý Phong như thể người hâm mộ đang nhìn vào một ngôi sao, ánh mắt sáng long lanh.
Bám theo sau chiếc xe màu trắng đến một công viên.
Hứa Mộc Tình hỏi: "Muộn như vậy rồi, hắn đến công viên làm gì nhỉ?"
"Đi vệ sinh”.
“Vệ sinh?”, Hứa Mộc Tình và Diêu Nhược Nam ngạc nhiên.
"Tiểu Thất, bám theo”.
"Vâng”.
Vương Tiểu Thất cầm bộ đàm đi theo sau.
Không lâu sau, trên máy bộ đàm vang lên giọng nói của Vương Tiểu Thất: "Anh, người này đã vào toilet thật rồi”.
"Anh, có một người đàn ông khác từ nhà vệ sinh đi ra, trên tay hắn xách một chiếc vali y hệt”.
“Bám theo”, Lý Phong bình thản như đang uống nước lã.
"Hãy nhớ, đừng chú ý đến người, mà hãy chú ý đến cái vali ấy”.
"Để tránh bị theo dõi, chúng sẽ chuyển chiếc vali này qua tay nhiều người bằng nhiều cách khác nhau”.
Sau đó, người đàn ông xách vali đến trung tâm thương mại, trong nháy mắt, hắn đã đổi vali cho người khác.
Người nhận cái vali lại đi tới một trạm xe buýt.
Sau hơn chục lần, chiếc vali được bỏ vào một chiếc xe thùng và chở ra ngoại ô.
Bám theo suốt dọc đường.
Cuối cùng, đến đằng sau của một nhà đấu giá xe cũ.
Khi đối phương rời đi, Lý Phong đưa ba người Hứa Mộc Tình đến góc tường.
Vương Tiểu Thất và Diêu Nhược Nam có thể vượt tường dễ dàng.
Lý Phong vòng tay qua cái eo mảnh mai của Hứa Mộc Tình, ôm cơ thể mềm mại của cô vào trong vòng tay của mình, chỉ cần một cú nhảy nhẹ, hai người đã vào được bên trong.
Lúc này Lý Phong vẫn chưa chịu buông ra, cứ như vậy ôm Hứa Mộc Tình.
Đùa chắc, đây là cơ hội tốt nhất để gần gũi với vợ mà, Lý Phong làm sao có thể bỏ qua được?
Lăn qua lăn lại đến nữa đêm, anh chỉ đợi mỗi giây phút này!
Diêu Nhược Nam đứng nhìn với ánh mắt ghen tị.
Cô ta cũng muốn được Lý Phong ôm như vậy.
Trong ánh mắt ghen tị của Diêu Nhược Nam ở bên cạnh, Lý Phong ôm Hứa Mộc Tình đứng trước hàng chục chiếc xe cũ.
Lý Phong nói với Vương Tiểu Thất: "Cạy cốp chiếc xe này ra”.
Khi còn nhỏ Vương Tiểu Thất đã ăn trộm tiền trên xe buýt, sau khi lớn lên, cậu ta đã làm đủ mọi việc.
Trộm xe có là gì.
Cậu ta sử dụng một công cụ rất đơn giản, và vài động tác là đã mở được cốp chiếc xe.
Hóa ra bên trong là chiếc cặp màu nâu nhạt ban nãy.
Ngạc nhiên.
Ngay cả lúc này, thì Lý Phong vẫn dê được.
Anh sờ vào cặp mông căng tròn, thỉnh thoảng còn bóp bóp vài cái.
Hứa Mộc Tình không có phản ứng gì, trong lòng đầy nghi hoặc.
Cô nhìn người đàn ông của mình: "Làm sao anh biết cái cặp ở đây?"
Lý Phong cười bí hiểm, anh áp sát vào khuôn mặt thanh tú của Hứa Mộc Tình, thì thào nói: "Tối nay trên giường anh sẽ nói cho em biết”.
Hứa Mộc Tình nắm tay đấm nhẹ vào người Lý Phong.
"Đáng ghét”.
Lý Phong cười bảo Vương Tiểu Thất mở cốp mấy chiếc xe bên cạnh ra.
Kết quả là những chiếc cốp này đều chứa một chiếc vali lớn.
"Mở ra”.
Vương Tiểu Thất mở chiếc vali ra một cách dễ dàng.
Khoảnh khắc chiếc vali được mở ra, hai tròng mắt của cậu ta như muốn rơi ra khỏi hốc mắt, bên trong có rất nhiều tiền!
Hơn nữa còn là tiền Mễ!
Tiền của nước Mễ! !
Vương Tiểu Thất mở liên tiếp mấy chiếc vali liền, tất cả chúng đều là tiền!
Thấy nhiều tiền như vậy, Vương Tiểu Thất không lấy mà đóng nắp lại.
Cậu ta quay đầu, hưng phấn nhìn Lý Phong: "Anh, làm gì tiếp đây?"
Biểu hiện này của Vương Tiểu Thất khiến Lý Phong rất hài lòng.
Thằng nhóc này đã không bị tiền làm cho lóa mắt, chỉ riêng khoản này thôi đã hơn nhiều người rồi.
"Cho cậu ba ngày để tìm ra hết số tiền mà họ cất giấu!"
"Vâng! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Vương Tiểu Thất nắm chặt tay phấn khích, cuối cùng cũng có thể làm một vố lớn rồi!
Khi kế hoạch tiến vào tỉnh của tập đoàn Lăng Tiêu được triển khai, chỉ mất chưa đầy ba ngày, đã mua một toàn văn phòng ở tỉnh, thành lập phân bộ.
Một nhóm cốt cán tinh anh như Hà Lương Sinh được giao những trọng trách quan trọng, được phân công từ Đông Hải đến tỉnh.
Nhóm người Hà Lương Sinh vẫn còn khá trẻ, trước kia họ đều đã có kinh nghiệm làm việc trong các công ty tập đoàn khác.
Tuy nhiên, ở những tập đoàn khác, dù làm việc chăm chỉ vào ban ngày như thế nào thì vẫn phải làm thêm giờ vào buổi tối.
Họ không được đối xử công bằng và chính đáng.
Những chủ doanh nghiệp đó đối xử với họ như gia súc.
Nhưng ở tập đoàn Lăng Tiêu, họ đã tìm thấy chính mình.
Đây giống như nhà của họ vậy.
Ai nấy đều nở nụ cười trên môi, có lý tưởng cao cả trong lòng, ra sức làm việc chăm chỉ.
Sự xuất hiện của tập đoàn Lăng Tiêu khiến nhiều người hoảng sợ.
Trong mắt họ, tập đoàn Lăng Tiêu giống như một con hổ, vô cùng hung hăng!
Trong phòng khách tại biệt thự nhà họ Tô, hơn chục người đứng đầu các tập đoàn ở tỉnh đang tụ họp lại với nhau.
Trong số những người này, hầu hết đều có tâm trạng rất kém.
Có người còn cầm lý rượu dậm chân tại chỗ.
Không lâu sau, Tô Chính Quốc dẫn quản gia bước xuống lầu.
“Cảm ơn tất cả các vị đã dành thời gian đến chỗ tôi với lịch trình bận rộn như vậy”.
"Tôi sẽ nói thẳng luôn. Bây giờ tất cả mọi người đang phải đối mặt với một nguy cơ”.
"Chúng ta phải bắt tay nhau cùng đẩy tập đoàn Lăng Tiêu này ra khỏi tỉnh”.
"Ông Tô, ông mau nói cho chúng tôi biết giờ phải làm gì đi”.
"Đúng đấy, tôi đang sốt cả ruột lên đây. Hoạt động kinh doanh của tập đoàn chúng tôi tình cờ đối nghịch lại với tập đoàn Lăng Tiêu. Tôi lo rằng một khi họ đến, họ sẽ ra sức đè ép tập đoàn của tôi”.
Tô Chính Quốc nhìn một vài tổng giám đốc đang kích động với nụ cười tự tin.
"Thành thật mà nói, tôi, Tô Chính Quốc, đã làm kinh doanh ở tỉnh nhiều năm rồi, tôi thực sự không sợ bất cứ ai”.
"Chỉ là mọi người đều biết rằng minh thương thì dễ tránh mà ám tiễn thì khó phòng”.
"Chúng tôi không sợ rằng họ công khai cạnh tranh với chúng tôi, mà chúng tôi lo lắng tập đoàn Lăng Tiêu sẽ giở trò”.
"Nghe nói con rể của chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu rất thân với lão đại trong thế giới ngầm của tỉnh”.
Nghe những lời của Tô Chính Quốc, các tổng giám đốc càng kinh hãi hơn, sắc mặt tái nhợt đi.
“Ông Tô, ông nói đi, chúng ta phải làm sao bây giờ?”, có người dẫn đầu nói.
"Đầu tiên chúng ta phải dụ con rắn ra khỏi hang, sau đó dụ kẻ địch vào sâu hơn, và cuối cùng …”
Nói đến đây, Tô Chính Quốc đưa tay lên trước cổ, làm động tác cứa cổ.
Sau đó, Tô Chính Quốc kể cho mọi người nghe một kế hoạch rất thâm độc.
"Điều này không ổn lắm thì phải. Kinh doanh thì kinh doanh. Nếu dính vào tính mạng con người, thì không hay đâu”.
Sau khi nghe thấy phương pháp của Tô Chính Quốc, một người đàn ông trung niên trông khá là thật thà, vội vàng lắc đầu.
Người này tên là Ngô Kiến Quốc.
Ông ta khác với nhiều ông chủ ở đây.
Ông ta bắt đầu từ con số không, ông ta làm ăn chân chính, kinh doanh dựa vào chữ tín.
Hôm nay ông ta bị một người bạn kéo qua đây.
Ban đầu, khi tập đoàn Lăng Tiêu đến tỉnh để phát triển, ông ta là người đầu tiên muốn chủ động liên hệ với tập đoàn Lăng Tiêu.
Kết quả là, ông ta bị một số người bạn ngăn cản, sau đó ông ta mới theo họ đến trang viên của Tô Chính Quốc.
Tô Chính Quốc lạnh lùng nhìn Ngô Kiến Quốc: "Ông Ngô, nếu giờ ông nói lý với chúng thì người chết sẽ là ông đấy!"
Ngô Kiến Quốc nói: "Tôi nghĩ chủ tịch của tập đoàn Lăng Tiêu khá dễ mến. Tôi đã gặp ông ấy trước đây, không hề khoa trương như mọi người nói".
Một tia hận thù lóe lên trong mắt Tô Chính Quốc: "Cháu trai của tôi, mang theo thành ý đến Đông Hải. Vốn dĩ nó muốn hợp tác với bọn họ để đôi bên cùng có lợi, nhưng kết quả thì sao?"
"Chúng đã giết cháu trai của tôi! Chúng là một bầy sói! Chúng sẽ nhai các ông đến mức không còn một mẩu xương!"
Ngô Kiến Quốc mở miệng, ông ta muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nhìn thấy thái độ của Ngô Kiến Quốc, trong mắt Tô Chính Quốc lóe lên sát ý.
Sau bữa tiệc, khi những ông chủ này đã rời đi, Tô Chính Quốc liền thì thầm với quản gia bên cạnh.
"Ông lập tức phái người khử cha Ngô Kiến Quốc này cho tôi, giá họa cho tập đoàn Lăng Tiêu!"
"Vâng!"
Nhìn quản gia rời đi, nụ cười của Tô Chính Quốc càng thêm hung dữ.
"Tập đoàn Lăng Tiêu, lúc trước chúng mày co đầu rụt cổ ở Đông Hải, tao không làm gì được”.
"Giờ chúng mày đến tỉnh rồi, thì đợi tao lóc từng thớ thịt của chúng mày ra nhé!"
Ngay sau đó, Tô Chính Quốc nói với một người bên cạnh: “Đi, gọi Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ đến đây ngay lập tức, nói rằng tôi có việc quan trọng cần họ làm!”
...
Sau khi dọn đến nhà mới, chất lượng cuộc sống của Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương đã được cải thiện rất nhiều.
Nhất là đời sống tình cảm riêng tư của đôi vợ chồng già cứ gọi là ngọt như kẹo, gắn kết như keo sơn.
Chương 207: Muốn chăm sóc em cả đời
Hứa Hiếu Dương cũng bắt Triệu Tứ lượn lờ quanh cửa hàng tiện lợi mấy vòng, mua đủ các loại từ siêu mỏng đến loại dày, mỗi loại mấy hộp.
Nhưng những ngày tháng như vậy lại bị một người phá hỏng mất.
Sáng sớm nay, cả nhà Hứa Hiếu Dương chuẩn bị đến bệnh viện, đón Hứa An Thái về nhà mới.
Tuy Lý Phong không muốn gặp Hứa An Thái, nhưng dù gì ông ta cũng là bố ruột của bố vợ mình.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, thì Lý Phong cũng không thèm để ý.
Đến bệnh viện.
“Gì cơ? Bố tôi được đón đi rồi?”
Bác sĩ báo cho Hứa Hiếu Dương rằng Hứa An Thái đã được đón đi.
Mà người đón Hứa An Thái đi lại chính là Hứa Hải Phong!
Cùng lúc đó, điện thoại của Hứa Mộc Tình reo lên.
Trong điện thoại, Trương Hiểu Bình đã khóc không thành tiếng.
Cô ấy khóc thút thít nói với Hứa Mộc Tình: “Giám… giám đốc, chị mau đến đây đi, mau đến đi!!”
“Lương Sinh… Lương Sinh nhảy lầu rồi!”
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!!!”
Oành!
Mặt Hứa Mộc Tình trắng bệch!
Sao lại thế được!?
Cô vội vàng hỏi Trương Hiểu Bình: “Em không đùa đấy chứ? Sao Hà Lương Sinh lại nhảy lầu được?”
“Tối qua anh ấy còn gọi điện thoại kể với em rằng mới bàn xong chuyện làm ăn với hai nhà cung ứng.”
“Bọn em còn đang đợi anh ấy về để chúc mừng đây!”
“Sao anh ấy lại chết được? Tại sao lại nhảy lầu chứ? Tại sao?”
Hứa Mộc Tình che miệng, không ngừng khóc.
Cô không kiềm chế nổi cảm xúc, phải dựa vào Lý Phong.
Lý Phong khẽ ôm lấy thân thể mềm yếu của Hứa Mộc Tình.
Hà Lương Sinh chết rồi!
Hà Lương Sinh vốn đang phát triển sự nghiệp ở tỉnh, đột nhiên lại xuất hiện ở nóc tòa nhà tập đoàn Lăng Tiêu.
Nhảy lầu tự sát!
Mất mạng ngay tại chỗ!
Lý Phong không nói gì.
Anh im lặng.
Chỉ là trong mắt anh có luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ!
Hà Lương Sinh vẫn thường cười ngốc nghếch kia.
Chàng trai thích bỏ một xiên kẹo hồ lô trong túi, nói chuyện với con gái cũng ngại ngùng kia.
Chàng trai có chí hướng vẫn luôn tự vỗ ngực nói mình sẽ khiến tập đoàn Lăng Tiêu vươn lên đứng đầu tỉnh kia.
Anh ta chết rồi!
Tức giận!
Lý Phong thực sự tức giận rồi!
Luồng sát ý hướng về phía tỉnh!
Cùng lúc đó, giới truyền thông toàn tỉnh Giang Châu cũng đua nhau đưa tin về chuyện này.
Người ta cũng tìm thấy bức di thư Hà Lương Sinh để lại trên sân thượng tòa nhà tập đoàn Lăng Tiêu.
Rất đơn giản, chỉ có một dòng chữ.
Tập đoàn Lăng Tiêu phải chịu trách nhiệm về cái chết của tôi.
Trong nháy mắt, tất cả mũi dùi dư luận đều hướng về phía tập đoàn Lăng Tiêu!
Dư luận ồn ào, tập đoàn Lăng Tiêu phải chịu không ít lời mắng chửi.
Có vô số người la hét muốn đuổi tập đoàn Lăng Tiêu cút khỏi tỉnh.
Đồng thời cũng đòi xử lý Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình bằng pháp luật!
Doanh nghiệp thối nát!
Tiếng xấu này rơi ngay lên đầu tập đoàn Lăng Tiêu.
Khi Lý Phong và Hứa Mộc Tình gặp được Trương Hiểu Bình, cô ấy đã nằm nhoài trên ghế, mắt sưng húp vì khóc.
Hứa Mộc Tình cũng rưng rưng.
Trương Hiểu Bình vừa thấy Hứa Mộc Tình đã vội vàng chạy tới.
Cô nắm chặt lấy hai tay Hứa Mộc Tình: “Giám đốc, chắc chắn Lương Sinh không tự sát, anh ấy sẽ không tự sát đâu. Anh ấy còn vừa cầu hôn em mà!”
“Em đã đồng ý với anh ấy rồi! Anh ấy sẽ không chết đâu, anh ấy đã nói muốn chăm sóc em cả đời mà!”
Hứa Mộc Tình ôm siết lấy Trương Hiểu Bình, không ngừng an ủi cô ấy.
Cô quay lại nhìn Lý Phong, ánh mắt chứa đầy ý nhờ cậy và giận dữ!
Cô gái Hứa Mộc Tình lương thiện này…
Cũng tức giận rồi!
Lý Phong không nói gì, một mình bước lên sân thượng.
Anh đứng vào chỗ Hà Lương Sinh nhảy lầu.
Sau khi nhìn kỹ, anh nhăn mày.
Ngay lúc này, Lưu Đức Luân mang theo vài người, vội vàng chạy tới.
Lưu Đức Luân trầm giọng nói: “Anh, chắc chắn chuyện này do Tô Chính Quốc làm”.
“Lão già này nham hiểm độc ác, lão có thể làm bất cứ chuyện gì để ngăn cản tập đoàn Lăng Tiêu bước vào được trong tỉnh”.
“Anh yên tâm đi, tôi cho đàn em đi điều tra rồi, sẽ mau chóng có kết quả thôi”.
Lý Phong lạnh mặt không nói gì.
Anh ngẩng đầu nhìn về Bắc Phương, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.
Lúc này, có một nhân viên chạy tới: “Anh Phong, lại xảy ra chuyện rồi, anh xuống xem sao đi”.
Rắc rối kéo nhau tới, đám người Lưu Đức Luân xử lý không kịp.
Lý Phong giữ nét mặt bình tĩnh, chỉ có điều trong mắt anh lại có thêm sự lạnh lùng.
Đến phòng họp.
Một đoạn phỏng vấn đang được phát trên màn hình.
Hứa Hải Phong ngồi trên ghế, không ngừng tiết lộ những tin tức tiêu cực về tập đoàn Lăng Tiêu cho MC.
Lúc này, MC hỏi Hứa Hải Phong: “Xin hỏi, ông nói nhiều như vậy nhưng có chứng cứ gì quan trọng không?”
Hứa Hải Phong cười lạnh: “Đương nhiên là có rồi. Nếu không tôi đã không ngồi đây”.
Nói xong, hình ảnh Hứa Thiên Tứ ở một bên khác của sân khẩu đẩy một chiếc xe lăn xuất hiện trên màn hình.
Hứa An Thái ngồi trên xe lăn.
Trông có vẻ như ông ta vừa mới tỉnh dậy, mặt mày trắng bệch.
Hứa Thiên Tứ giới thiệu về bản thân và Hứa An Thái với ống kính máy quay.
“Tôi là cháu của Hứa Hiếu Dương, tôi tên Hứa Thiên Tứ”.
“Từ nhỏ tôi đã bị chú hai ngược đãi”.
“Hồi tôi 9 tuổi, suýt thì chú hai dìm chết tôi dưới sông”.
“Bây giờ ông nội tôi ra nông nỗi này cũng là chú hai tôi gây ra cả. Thậm chí ông ta còn táng tận lương tâm, giết cả cô của tôi”.
“Đến giờ vẫn chưa tìm được thi thể của cô tôi!”
Hứa An Thái lại tiếp tục nói xấu về gia đình Hứa Hiếu Dương.
MC cầm mic, ngồi trước mặt Hứa An Thái: “Ông à, mấy lời cháu trai ông vừa nói có đúng không?”
Hứa An Thái gật đầu rồi lại lắc đầu, nước mắt chảy ra.
Hứa Thiên Tứ vội vàng nói: “Mọi người thấy cả chưa? Ông nội tôi vừa nghe đến tên chú hai đã tức đến chảy nước mắt kìa”.
“Xem ông kìa, cả người run rẩy, do chú hai tôi hại cả đấy!
“Tập đoàn Lăng Tiêu của ông ta toàn làm những chuyện bẩn thỉu xấu xa! Xin mọi người hãy giúp chúng tôi!”
Vốn tập đoàn Lăng Tiêu đang đứng trước đầu sóng ngọn gió, giờ thêm cả đoạn phỏng vấn này nữa.
Ngay tức khắc, dư luận trở nên ầm ĩ, tất cả mọi người đều chửi rủa tập đoàn Lăng Tiêu.
Trên mạng cũng toàn bài mắng chửi.
Chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu ra tạ tội đi! Nôn hết số tiền bẩn ra đây!
Còn có người lên mạng tìm kiếm, công khai toàn bộ thông tin về gia đình Hứa Hiếu Dương.
“Tôi nói mọi người nghe, chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu tên Hứa Hiếu Dương, giám đốc tên Hứa Mộc Tình”.
“Vẻ ngoài cô ta xinh đẹp vậy nhưng thật ra lòng dạ lại xấu xa, là đồ thảo mai”.
“Loại phụ nữ này toàn dựa vào thủ đoạn bẩn thỉu để giành vị trí thôi”.
“Mọi người đến đây đi! Để cả thế giới nhìn cho rõ bộ mặt xấu xa của chúng, cho chúng chết đi!”
Hứa Mộc Tình đứng cạnh Lý Phong, hai bàn tay nắm chặt, cả người cô run lên vì giận dữ.
Nỗi tức giận, uất ức đang giằng xé Hứa Mộc Tình!
Lý Phong ôm lấy Hứa Mộc Tình, hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói:
“Ở yên đây, anh quay lại ngay”.
Lý Phong xuống dưới lầu, chiếc Rolls Royce của Lưu Đức Luân dừng ngay trước cổng.
Đám Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi cũng cực kỳ tức giận.
“Anh, chúng tôi xin lỗi, tại chúng tôi vô dụng quá!”, Lý Nhị Ngưu cúi đầu nói.
Trương Bằng Phi cũng giận dữ: “Anh, giờ tôi sẽ đến tỉnh, đập chết Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ ngay đây!!”
Tức giận!
Hổ thẹn!
Lúc này trong lòng tất cả đội viên đều bị lấp đầy bởi hai loại cảm xúc này!
Chương 208: Đúng là cực phẩm
Bọn họ muốn trả thù!
Bọn họ muốn tất cả mọi người biết rằng nếu có gan đến Đông Hải giết người thì đừng hòng mong sống sót ra ngoài.
Lý Phong lướt qua hai người bên cạnh, giơ tay vỗ vai bọn họ.
"Đi về tỉnh với tôi".
Ngồi vào xe, Lưu Đức Luân cất giọng đều đều nói.
"Anh à, chúng ta đã tìm ra hung thủ, là người tên "Huyết Thủ" của tổ chức sát thủ làm".
"Bọn chúng đã giết Hà Lương Sinh trước, sau đó ngụy tạo thành hiện trường giả là anh ta tự sát".
"Tổ chức sát thủ này không đơn giản, nó là ..."
"Lái xe đi", Lý Phong thản nhiên nói.
Lý Phong hiểu rõ tổ chức sát thủ quốc tế "Huyết Thủ" này hơn ai hết.
Đối với những người giàu có và người nổi tiếng, "Huyết Thủ" chính là cơn ác mộng của bọn họ.
Giá để bọn chúng làm việc được niêm yết công khai, con mồi càng nổi tiếng, thân phận càng cao thì giá càng cao.
"Anh à, chuyện này chỉ sợ không đơn giản".
"Liên quan đến tổ chức sát thủ quốc tế này, chúng ta không nên đối đầu với chúng".
"Những tên sát thủ này giết người trong âm thầm, hành tung xuất quỷ nhập thần, nếu đắc tội chúng chỉ sợ Đông Hải của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm".
Lý Phong hơi nghiêng đầu, nhìn Lưu Đức Luân nói: "Anh sợ à"?
Lưu Đức Luân sửng sốt, vội vàng lắc đầu nói: "Không sợ! Tôi vốn là người sống hôm nay không cần biết ngày mai. Tôi chỉ không muốn sự nghiệp mà anh gây dựng bị bọn chúng phá hỏng thôi".
"Chúng không có bản lĩnh ấy".
Lý Phong từ từ nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Có những chuyện anh vẫn chưa nói với Lưu Đức Luân.
Huyết Thủ đúng là rất nổi tiếng trên thế giới.
Mười năm trước nó còn nằm trong top ba của tổ chức sát thủ thế giới.
Lúc đó, Huyết Thủ có tổng cộng bốn sát thủ cấp bậc kim cương, hai mươi sát thủ cấp bậc vàng, còn có hơn trăm người cấp bậc bạc, cấp bậc đồng cùng với những tên tép riu khác.
Nhưng vì bọn chúng đắc tội với Lý Phong.
Nên chỉ trong một đêm, sát thủ cấp bậc kim cương của bọn chúng đã chết mất hai người, một người tàn phế, một người bị thương chạy trốn, cấp bậc vàng cũng chỉ còn lại bảy người.
Còn những tên tép riu khác Lý Phong không thèm đếm xỉa.
Từ sau lần đó, tổ chức sát thủ quốc tế Huyết Thủ đang xếp thứ ba tụt thẳng xuống xếp thứ mười.
Lúc đó nếu không phải "Vua Sát Thủ" tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới ra mặt hòa giải thì Huyết Thủ đã hoàn toàn đứt rồi.
Lý Phong không ngờ bọn chúng lại dám xuất hiện ở Giang Châu.
Mà còn giết bạn của anh.
Lần này cho dù Vua Sát Thủ có ra mặt đi chăng nữa.
Thì cũng không ngăn nổi cơn giận của Lý Phong.
Ai ngăn thì người đó chết!
......
Phòng khách biệt thự nhà họ Tô ngay lúc này.
Mười mấy sếp lớn nâng chén với nhau vui vẻ chúc mừng thắng lợi của bọn họ.
Trong số những người này lại thiếu mất Ngô Kiến Quốc.
Một người đàn ông hói đầu chắp tay cúi đầu nói với Tô Chính Quốc: "Ông Tô chơi hai chiêu cùng một lúc khiến cho tập đoàn Lăng Tiêu thua thảm hại".
"Lần này đừng nói đến việc tới tỉnh chúng ta, tôi thấy dù ở Đông Hải bọn họ cũng không sống nổi nữa rồi".
Người bên cạnh lớn tiếng cười nói: "Chi bằng chúng ta nhân cơ hội lần này, cùng nhau tiến vào Đông Hải luôn đi".
"Đông Hải bây giờ chính là miếng mồi ngon, mọi người cùng nhau chia đều, cùng ‘cá kiếm’ với nhau".
"Đúng đấy, có tiền thì ‘cá kiếm’ với nhau đi".
Lúc này Tô Chính Quốc vẫy tay với Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ đang đứng cạnh, hai người lập tức cung kính bước tới.
"Các vị à, lần này có thể thuận lợi xử lí tập đoàn Lăng Tiêu không thể thiếu công lao của hai vị này".
Vừa dứt lời, đám người bên cạnh nhao nhao nâng chén chúc mừng Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ.
Hai cha con họ cũng rất vui vẻ, không ngừng khoe khoang thành quả của mình.
Tô Chính Quốc vỗ vai họ cười nói.
"Lần này hai người làm tốt lắm. Sau này đến Đông Hải sẽ để cho bố con hai người làm quân tiên phong".
"Cảm ơn ông Tô".
Hứa Thiên Tứ và Hứa Hải Phong vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng có thể trở về rồi.
Cuộc sống của họ lại lần nữa bước lên một đỉnh cao mới.
Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ trong lòng hét lớn, Đông Hải ơi, chúng ta trở lại rồi đây.
Mấy người đàn ông bước lên vây quanh hai người họ, trong số đó có người vẻ mặt dâm đãng nói: "Nghe nói tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu rất xinh đẹp đúng không"?
Hứa Hải Phong gật đầu nói: "Không chỉ xinh đẹp thôi đâu, cô ta còn vừa phóng túng vừa lẳng lơ, ở trên giường đúng là cực phẩm".
"Nếu mọi người có hứng thú thì cùng tôi quay về Đông Hải đi".
"Đến lúc đó tôi sẽ để cho mọi người thỏa sức vui chơi".
"Đợi đến khi chúng ta lật đổ tập đoàn Lăng Tiêu rồi thì sẽ trói Hứa Mộc Tình trong biệt thự muốn làm gì thì làm".
Hứa Thiên Tứ hùa theo những người này, vội tiếp lời: "Thực ra thím hai của tôi cũng rất xinh đẹp, cực kì có sức hút".
Nghe thấy thế mấy người đàn ông đưa mắt nhìn nhau cười tươi.
"Tôi thấy trói cả mẹ con họ lại cùng chơi mới vui".
"Tôi nói cho các ông biết, mấy hôm trước tôi mới để ý một cô gái của tập đoàn chúng ta".
"Một cô gái trong sáng thuần khiết lại chưa có bạn trai, chẳng mấy chốc mà tôi đã lừa được cô ta lên giường rồi".
"Tôi vốn định chơi đùa cô ta một tháng rồi đá, ai ngờ hôm đấy thấy mẹ cô ta, ái chà chà, đúng là không gặp không biết".
"Sao thế, sao thế? Mau kể cho chúng tôi nghe đi", mấy người đứng cạnh nhao nhao quay sang nói.
"Tôi nói cho các ông biết, mẹ cô ta còn xinh đẹp hơn cô ta nhiều".
"Lúc đó tôi nhanh tay kéo bà ta lên xe, chở đến một nơi hẻo lánh rồi chơi bà ta luôn".
Hứa Thiên Tứ lúc này cảm thấy thú vị, vội vàng hỏi tiếp: "Sau đó thì sao"?
"Tôi nói cho các ông biết, người đàn bà này đúng là rẻ mạt từ trong trứng".
" Nhìn bề ngoài tưởng thanh cao thuần khiết, biết giữ mình lắm nhưng thực ra bà ta lẳng lơ từ trong xương cốt".
"Lúc mới đầu còn phản kháng, sau khi chơi xong nhét cho bọn họ chút tiền mua túi xách, mua nhà thế là xong".
"Sau đó thì ông muốn làm gì thì làm, tối hôm quá tôi còn chơi cả hai mẹ con họ trên giường đấy".
"Giờ nhớ lại cảm giác lúc ấy, đúng là quá tuyệt vời".
"Sau khi quen thân rồi còn nói sẽ giới thiệu em gái cô ta cho tôi đấy. Ha ha, tối nay về nhà tôi sẽ chơi cả ba người một lúc".
"Nếu mọi người có hứng thú có thể cùng tôi trở về biệt thự, chúng ta cùng nhau vui vẻ".
"Được đấy, cùng nhau vui vẻ".
Khi đám người cầm thú này đang ăn uống linh đình, quản gia bước từ cửa vào.
Lần này bước chân ông ta không hề vội vàng mà rất bình tĩnh.
Nhưng trán ông ta không ngừng toát mồ hôi.
Ông ta bước vội đến bên cạnh Tô Chính Quốc nói nhỏ: "Lão gia, bên ngoài có người muốn gặp ông".
"Không thấy tôi đang bàn chuyện lớn với các sếp à? Bảo hắn chờ ngoài cửa đi".
"Nhưng người tới không phải người bình thường, là Lý Phong".
Lý Phong?
Hứa Thiên Tứ và Hứa Hải Phong vừa nghe thấy cái tên này liền hận đến tận xương tủy.
Lúc Tô Chính Quốc nghe thấy Lý Phong đang ở ngoài cửa thì cực kì tức giận.
"Tôi còn đang sợ hắn co đầu rút cổ trốn ở Đông Hải không dám ra ngoài, không ngờ hắn lại tự mình chạy tới chịu chết".
Hứa Thiên Tứ lập tức tiếp lời: "Ông Tô, để tôi dẫn theo vệ sĩ ra đánh hắn một trận rồi kéo hắn ta vào đây".
Các sếp lớn vốn đang nói chuyện về phụ nữ, vừa nghe thấy muốn đánh người thì hai mắt liền sáng rực lên.
Cái tên Lý Phong vô cùng xa lạ với bọn họ.
Bọn họ biết Hứa Hiếu Dương, Hứa Mộc Tình nhưng lần đầu tiên nghe thấy cái tên Lý Phong.
Vì vậy đám người liền trở nên hưng phấn, nhao nhao muốn ra ngoài xem vệ sĩ đánh người.
Vì để bảo vệ thể diện và uy nghiêm của gia tộc nên nhà họ Tống ở Bắc Phương không nói với bên ngoài chuyện Lý Phong giết chết Tống Viễn.
Tô Chính Quốc cũng chỉ biết là Lý Phong đánh nhau rất giỏi mà thôi.
Lần trước ông ta bỏ tiền ra mời hai cao thủ đến cũng bị Lý Phong đánh cho thừa sống thiếu chết.
Nhưng lần này thì khác!
Tô Chính Quốc vỗ tay nói với mọi người: “Nếu mọi người có hứng thú như thế thì cùng tôi ra ban công xem đi”.
“Tôi sẽ chuẩn bị sẵn trà và hạt dưa để mọi người cùng ngồi thưởng thức”.
Có người nói: “Tôi nghe nói cái tên Lý Phong này đánh nhau khá lắm, ông Tô à, liệu bảo vệ có đánh được hắn không”?
Tô Chính Quốc cất tiếng cười to: “Ông yên tâm, lần này tôi bỏ ra rất nhiều tiền để mời bốn cao thủ tới”.
“Bốn người này đến từ những nơi khác nhau, trong đó có một người rất giỏi Muay Thái, gã có thể đập vỡ tảng đá chỉ bằng một cú đấm”.
“Tên cao thủ Muay Thái này quanh năm thi đấu quyền anh ngầm, nghe nói đã có mười mấy người đã chết dưới tay gã”.
“Chà, vậy cảnh này chắc chắn rất thú vị đây”.
“Mọi người mau lên lầu thôi, tôi muốn nhanh chóng thấy cảnh cái tên cao thủ Muay Thái đó đánh vỡ đầu người khác”.
Đám đàn ông cực kì hào hứng.
Hứa Hải Phong cùng lên lầu với Tô Chính Quốc.
Hứa Thiên Tứ dẫn mười mấy tên vệ sĩ cùng với bốn tên cao thủ mà Tô Chính Quốc đã bỏ ra rất nhiều tiền thuê về ra cửa.
Mà lúc này Lý Phong dẫn theo mấy người đến đang bình tĩnh đứng ở ngoài cửa.
“Ha ha ha!” Tô Chính Quốc đứng trên ban công ngang ngược cất tiếng cười to.
“Thằng ranh Lý Phong, không ngờ mày lại tự mình dẫn xác đến, đúng là muốn chết mà”.
Vừa dứt lời, Hứa Thiên Tứ dẫn theo bảo vệ cùng bốn gã đàn ông vẻ mặt hung ác xông ra ngoài.
Chương 209: Gặp được đối thủ
Bốn người này vẻ mặt hung ác trông có vẻ rất khó chơi.
Tô Chính Quốc cực kì tự mãn nói: "Mày chỉ dẫn theo vài người đến, có phải muốn quỳ xuống xin lỗi tao không?"
"Tao chỉ cần dùng một chiêu nhỏ thôi đã có thể lật đổ tập đoàn Lăng Tiêu chó má của mày rồi".
"Loại tép riu như mày mà cũng dám đối đầu với tao, đúng là không muốn sống mà".
"Hôm nay tao phải chặt cái đầu chó của mày đi thắp hương cho cháu tao".
Lúc này Lý Phong mới từ từ ngẩng đầu lên thản nhiên nói: "Hà Lương Sinh - nhân viên của tập đoàn Lăng Tiêu có phải do chúng mày giết không"?
"Phải thì sao? Tao không chỉ giết nó còn cả thằng chó Ngô Kiến Quốc nữa, dám xấc xược với tao, tao xử hết".
"Dù sao thì hôm nay mày cũng phải chết ở đây, tao sẽ nói rõ cho mày biết".
"Việc tao đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu của mày cũng chỉ đơn giản như tao đang chơi đùa với một con kiến mà thôi".
"Nhưng mà thằng nhãi Hà Lương Sinh đấy đúng là có chút thú vị".
"Tao vốn định mua chuộc nó, không ngờ thằng ngốc đấy lại trung thành với tập đoàn Lăng Tiêu như vậy".
"Nếu đã không thể mua chuộc thì tao đành cho người giết nó thôi".
"Giá cả cũng rất rẻ, chỉ cần hai mươi nghìn tệ là mua được mạng của nó rồi".
Tô Chính Quốc nói xong liền giơ tay chỉ thẳng vào Lý Phong hét lên: "Bây giờ đến lượt mạng chó của mày".
Hứa Thiên Tứ lập tức hét to: "Bốn người mau xông lên giết chết Lý Phong, mỗi người sẽ được thưởng một triệu tệ".
"Lý Phong à, mày nên thấy tự hào vì cái mạng chó của mày đáng giá bốn triệu tệ đấy".
Tô Chính Quốc cười lớn.
Ngông cuồng tự đại!
Chẳng chút kiêng dè.
Đối với lão mà nói trên đời này không có chuyện gì là không thể dùng tiền giải quyết.
Bốn tên cao thủ mà Tô Chính Quốc bỏ ra số tiền lớn mời về cười lạnh với nhau.
Mẹ nó, tiền đúng là dễ kiếm thật.
Bọn họ thấy Tô Chính Quốc đang giết gà dùng dao mổ trâu.
Nhìn Lý Phong và đàn em của hắn chẳng có gì khác người thường cả.
Bọn họ cử bừa một người lên cũng có thể dễ dàng giải quyết.
"Bốn triệu tệ này là của tao rồi".
Một người vừa dứt lời liền lao đến chỗ Lý Phong.
Nhưng gã còn chưa kịp đến gần thì Lý Nhị Ngưu đã hành động.
Chỉ trong nháy mắt Lý Nhị Ngưu đã vọt tới trước mặt gã.
"Rầm!"
"Bụp!"
"Á!"
Chỉ ba chiêu!
Ngắn gọn!
Nhanh chóng!
Nắm đấm của Lý Nhị Ngưu đã đập nát khớp tay của đối phương, đánh gãy xương sườn gã, cuối cùng nắm lấy hai tay gã vặn xoắn như cái bánh quẩy.
Trương Bằng Phi và Dương Thiện Tề đã sớm hăng máu, cùng hét lớn xông lên.
Tiếng kêu thảm thiết!
Ba tên cao thủ khác vốn còn đang đầy tự tin tâng bốc chính mình nhưng chưa đến vài hiệp đã bị đánh cho tàn phế.
Cả đám nằm bò trên đất không ngừng kêu gào thảm thiết.
Hứa Thiên Tứ bị dọa sợ rồi.
Anh ta vội vàng xoay người bỏ chạy.
Lý Phong tiện tay ngắt một phiến lá bên cạnh phi nhẹ.
Chiếc lá giống như một lưỡi dao.
"Vèo!"
Ngay khi chiếc lá sẽ đâm vào người Hứa Thiên Tứ, một bóng người chợt lao ra khỏi bóng tối.
Hắn chìa ra hai ngón tay ra, tiếp được chiếc lá.
Đó là một người đàn ông cao gầy.
Quần áo hắn mặc rất bình thường nhưng cả người lại lạnh lẽo.
Hắn giống như một con dao.
Một con dao dùng để giết người.
Ba người Lý Nhị Ngưu hét lên một tiếng, cùng nhau xông lên đánh nhau với người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.
Bọn họ vẫn luôn luyện theo chương trình huấn luyện mà Lý Phong đề ra, dốc sức đột phá bản thân.
Thực lực của họ cũng nhanh chóng tăng lên.
Nhưng lúc này xem ra bọn họ gặp được đối thủ rồi.
Ba người liên tục tấn công nhưng vẫn không bắt được hắn.
Mà dáng vẻ của đối phương từ đầu đến cuối vẫn rất thong thả.
Lúc này tay trái hắn vòng sau lưng, chỉ dùng tay phải đánh nhau với đám người Lý Nhị Ngưu.
Hắn giống như đang lững thững đi dạo trước sân, ngắm trăng thưởng hoa, dễ dàng hóa giải những đòn tấn công của đám người Lý Nhị Ngưu.
Ngay khi đám người Lý Nhị Ngưu chưa kịp phản ứng thì ngực đã bị trúng một đòn, cả người bay về phía sau.
Ba người họ vừa ngã xuống liền lập tức bật dậy, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm hắn.
"Một lũ yếu đuối".
Hắn vừa nói dứt lời thì Tô Chính Quốc đứng trên ban công liền cất tiếng cười lớn nói: "Lý Phong, mày không ngờ phải không? Đây chính là con át chủ bài của tao".
"Biệt hiệu của hắn ta là Cô Lang, là kim bài sát thủ trên bảng sát thủ nổi tiếng thế giới".
"Đám rác rưởi chúng mày được chết trên tay hắn là vinh hạnh của chúng mày".
"Ha ha ha! Cô Lang, nếu cậu chặt được đầu của Lý Phong, tôi sẽ thưởng cho cậu năm triệu tệ".
Cô Lang đứng đối mặt với Lý Phong.
Lúc này Cô Lang đột nhiên nói một câu: "Ông Tô, người này là cao thủ đấy, ông trả tôi sáu triệu tệ thì tôi giúp ông chặt đầu hắn xuống".
"Được rồi, sáu triệu thì sáu triệu, tôi là người có tiền".
U ám.
Kiêu ngạo.
Đây là cảm giác người khác cảm nhận được từ Cô Lang, một loại cảm giác cực kì nguy hiểm.
Giây phút này, ba người Lý Nhị Ngưu cảm thấy lạnh sống lưng, không ngừng toát mồ hôi.
Bọn họ nghĩ bản thân đã luyện tập khổ cực một thời gian dài như vậy, thực lực đã tiến bộ rất nhiều rồi.
Nhưng ngay lúc này bọn họ gặp được cao thủ thực sự.
Đứng trước mặt Cô Lang trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ.
Đó là chiến đấu đến chết!
Chiến đấu đến chết vì Lý Phong!
Lý Phong duỗi tay ngắt một chiếc lá.
Anh cầm chiếc lá trên tay nhẹ nhàng vuốt phẳng.
Vẻ mặt anh bình tĩnh nhìn Cô Lang nói: "Tao hỏi mày một chuyện, cái chết của Hà Lương Sinh có phải do mày làm không?"
Lý Phong vừa nói xong, lại có một người bước ra từ trong bóng tối đứng sau lưng Cô Lang.
Gã kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Hung ác!
"Cái tên rác rưởi đó mà cần thầy tao ra tay à".
"Là tao giết nó đấy. Nói thật tao chưa thấy một người đàn ông nào vô dụng như nó".
"Lúc tao giết nó giống như đang giết một con gà vậy".
"Nếu không phải thầy tao nói giúp thì tao sẽ còn hành hạ nó thêm một lúc đấy".
"Bởi vì âm thanh nó đau đớn gào thét nghe rất sướng tai, còn sướng hơn là nghe đàn bà rên trên giường".
"Tiếc là lúc đấy tao không dùng điện thoại ghi âm lại, nếu không có thể phát cho mọi người có mặt ở đây nghe rồi."
"Vút"!
Trong chớp mắt, một chiếc bóng vụt qua!
“Ọc ọc!”
Tên học trò của Cô Lang trợn to hai mắt.
Gã kinh ngạc nhìn Lý Phong, giơ tay che kín cổ họng mình.
Cổ họng gã đã bị đâm thủng.
Máu tươi bắn tung tóe.
Gã không thể nói nữa, chỉ có thể rên rỉ vài tiếng.
Gã còn chưa kịp nói ra tên của mình thì đã ngã thẳng vào trong vũng máu.
Mà bức tường đằng sau lưng gã.
Chiếc lá giống như một cây đao.
Trên cuống lá vẫn còn đang nhỏ máu.
Chiếc lá cắm sâu vào tường ba phần!
Cô Lang bỗng nhiên quay đầu lại, trong mắt hắn tràn đầy kinh ngạc.
Chỉ là một chiếc lá.
Nhưng tốc độ và lực chiếc lá lần này Lý Phong phi ra mạnh hơn lần trước rất nhiều.
Nếu chiếc lá vừa nãy phi về phía Cô Lang thì kết cục của hắn cũng sẽ giống như học trò của mình thôi.
Cô Lang vừa giật mình vừa sợ hãi.
Nhưng bản thân là một sát thủ chuyên nghiệp, hắn không được phép sợ hãi.
Chương 210: Bốn trăm triệu đô la
Nỗi nhục của một sát thủ là sự sợ hãi.
Nhưng lúc này Cô Lang thật sự thấy sợ.
Trên đời này lại có người giết người bằng một chiếc lá, mà còn đáng sợ như vậy.
Hắn chưa từng thấy nhưng đã từng nghe qua.
Người này là cơn ác mộng của tất cả các sát thủ.
Nhưng anh lại không phải là một sát thủ.
Anh là một vị thần đến từ phương xa.
Nhưng vì anh đã từng giết rất nhiều sát thủ nên trong giới này anh có một biệt danh.
Là thần - một người còn trên cơ "Vua Sát Thủ".
Sát thần!
Cô Lang chẳng còn lòng dạ nào mà đoán xem tại sao anh lại xuất hiện ở một nơi nhỏ bé thế này.
Anh nên đứng trên đỉnh cao của thế giới.
Chứ không phải đứng trước mặt hắn như người bình thường.
Giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên má Cô Lang rồi rơi xuống.
Hắn không dám chạy cũng không thể chạy.
Vì hắn chạy không thoát.
"Cô Lang, sao cậu còn đứng ngây ra đó. Mau xông lên giết chết Lý Phong đi, không thấy học trò của cậu bị hắn giết rồi à?"
"Có phải cậu thấy sáu triệu tệ ít quá không, vậy tôi cho cậu mười triệu".
Tô Chính Quốc đứng trên ban công hét to.
Lão bắt đầu thấy sợ.
Lý Phong giết người bằng một chiếc lá.
Chiếc lá kia giống như viên đạn vậy.
Nếu chiếc lá bắn về phía lão thì lão cũng xong đời.
Cô Lang không thèm quan tâm đến Tô Chính Quốc, hắn nhanh chóng tính toán sau đó nói: "Trước khi mày ra tay tao có thể gọi một cuộc điện thoại không?"
"Mày gọi người đến giúp à?"
"Đúng vậy.", Cô Lang gật đầu, hắn cũng chẳng ngại khi phải nói câu này.
Hắn cảm thấy có thể đánh ngang tay với đàn em của Sát Thần đã giỏi lắm rồi.
"Tao không giết Hà Lương Sinh.", Cô Lang nhấn mạnh.
"Tao biết".
"Nếu là do mày giết thì vừa nãy người chết sẽ là mày".
Cô Lang giật mình sợ hãi.
Sau khi cơn sợ hãi qua đi thì hắn cảm thấy may mắn.
"Đồ chó chết! Cô Lang mày là đồ chó chết. Mày là kim bài sát thủ mà lại sợ thằng khốn Lý Phong à".
"Tao cho mày hai mươi triệu, à không, ba mươi triệu! Mày mau giết Lý Phong cho tao".
Chẳng đợi Cô Lang trả lời, Lý Phong hơi ngẩng đầu lên nói với Tô Chính Quốc: "Có phải mày cảm thấy mình có rất nhiều tiền không?"
Tô Chính Quốc kiêu căng cười nói: "Tao nhiều tiền đến mức đếm không hết đấy".
"Cô Lang, nếu mày lấy được cái đầu chó của Lý Phong tao cho mày một trăm triệu, mày mau giết hắn đi".
Tô Chính Quốc giận dữ nói, cả mặt đỏ bừng vì tức giận.
Lúc này Lý Phong giơ tay lên búng một cái.
"Tách!"
Có rất nhiều tiếng động cơ ô tô từ bên ngoài biệt thự truyền đến.
Tiếp đó là mười mấy chiếc xe cẩu hàng tiến vào.
Trên xe cẩu hàng chở rất nhiều thùng.
Mỗi cái thùng đều được đậy lại bằng vải đen, trông có vẻ rất nặng.
Lý Nhị Ngưu bước lên kéo một tấm vải đen ra.
Trong nháy mắt khi tấm vải được kéo ra.
Thật bất ngờ!
Tiền!
Từng chồng đô la được xếp ngay ngắn.
Đám sếp lớn hai mắt sáng rực lao đến ban công.
Thèm thuồng!
Một thùng tiền có khoảng bốn triệu đô la.
Mà ở đây có đến mấy chục cái.
Ít nhất cũng hơn hai mươi tỉ.
Lúc này quản gia của Tô Chính Quốc cũng vội chạy tới.
"Lão gia ơi hỏng rồi! Kho tiền bí mật của chúng ta bị cướp rồi".
"Bị cướp sạch rồi!"
Ngạc nhiên!
Hoảng sợ!
Cái gì cơ?
Mất tiền rồi?
Số tiền đấy không phải của lão.
Lão chỉ là người trung gian, tiền chuẩn bị chuyển ra nước ngoài rồi.
Giờ tiền mất rồi thì lão cũng xong đời.
Lúc này Lý Phong cho đàn em xếp hết tiền ra thành một đống lớn.
Anh xách một bình xăng rưới hết lên đống tiền.
Tô Chính Quốc sợ mất mật.
"Mày định làm gì?"
"Mày định làm gì?"
"Đừng! Đừng!"
"Mày không được làm thế, mày không được làm thế!"
Tô Chính Quốc vội hét lớn với Cô Lang: "Đồ khốn Cô Lang, mày mau giết Lý Phong cho tao. Mày giết Lý Phong tao cho mày hai trăm triệu tệ. Không, tao cho mày một tỉ".
Cô Lang giờ chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Lý Phong không cho phép, hắn cũng chẳng dám nhúc nhích.
Một tỉ?
Dù nhiều tiền hơn nữa mà ngỏm rồi thì tiêu kiểu gì?
Lửa.
Một ngọn lửa nhỏ.
Bùng lên từ chiếc bật lửa.
Ngọn lửa lập lòe cháy trên tay Lý Phong.
Tô Chính Quốc sợ xanh mặt, hai chân run rẩy, hai hàm răng va cầm cập vào nhau.
Lão nắm chặt lan can.
Lão nhìn chằm chằm Lý Phong, hai mắt đỏ bừng.
Gào thét!
Giận dữ!
"Lý Phong!"
"Đây là tiền của nhà họ Tôn ở Phú Châu đấy. Nếu mày dám đốt, cả nhà mày chết là chắc".
“Những người ở đây hôm nay cũng đừng mong sống sót”.
Lý Phong lạnh lùng nhìn Tô Chính Quốc.
Anh bật lửa lên ném đi.
Bật lửa xoay tròn.
Lại xoay tròn.
Cuối cùng rơi xuống đống tiền.
Bùng!
Tiền đã bị rưới xăng trong chớp mắt bùng cháy.
Ngọn lửa bùng lên cao soi sáng cả biệt thự.
"Không!"
"Không!"
Tô Chính Quốc hét khàn cả cổ, tiếng hét ai oán não nề, tức đến phun máu.
“Còn ngây người làm gì, mau đi dập lửa cho tôi.”, Tô Chính Quốc hét lên với đám sếp lớn đứng bên cạnh.
Nhưng những người này sao dám xuống?
Tô Chính Quốc kéo Hứa Hải Phong hét lớn: “Ông mau xuống dưới đi!”
Hứa Hải Phong vội lắc đầu: “Không được đâu, lửa lớn quá!”
“Xuống mau!”
Tô Chính Quốc điên tiết hét lên, thẳng tay đẩy Hứa Hải Phong từ trên tầng ba xuống.
“A_____”
Hứa Hải Phong ngã đập đầu xuống đất.
“Rầm!”
Đầu ông ta đập vào tảng đá, cổ gãy ngay lập tức.
Vào nhóm em Yến đọc thêm nhiều truyện hay ạ https://zalo.me/g/zivpdz264
Hai đại mỹ nhân nổi bật về mọi mặt, nhìn Lý Phong như thể người hâm mộ đang nhìn vào một ngôi sao, ánh mắt sáng long lanh.
Bám theo sau chiếc xe màu trắng đến một công viên.
Hứa Mộc Tình hỏi: "Muộn như vậy rồi, hắn đến công viên làm gì nhỉ?"
"Đi vệ sinh”.
“Vệ sinh?”, Hứa Mộc Tình và Diêu Nhược Nam ngạc nhiên.
"Tiểu Thất, bám theo”.
"Vâng”.
Vương Tiểu Thất cầm bộ đàm đi theo sau.
Không lâu sau, trên máy bộ đàm vang lên giọng nói của Vương Tiểu Thất: "Anh, người này đã vào toilet thật rồi”.
"Anh, có một người đàn ông khác từ nhà vệ sinh đi ra, trên tay hắn xách một chiếc vali y hệt”.
“Bám theo”, Lý Phong bình thản như đang uống nước lã.
"Hãy nhớ, đừng chú ý đến người, mà hãy chú ý đến cái vali ấy”.
"Để tránh bị theo dõi, chúng sẽ chuyển chiếc vali này qua tay nhiều người bằng nhiều cách khác nhau”.
Sau đó, người đàn ông xách vali đến trung tâm thương mại, trong nháy mắt, hắn đã đổi vali cho người khác.
Người nhận cái vali lại đi tới một trạm xe buýt.
Sau hơn chục lần, chiếc vali được bỏ vào một chiếc xe thùng và chở ra ngoại ô.
Bám theo suốt dọc đường.
Cuối cùng, đến đằng sau của một nhà đấu giá xe cũ.
Khi đối phương rời đi, Lý Phong đưa ba người Hứa Mộc Tình đến góc tường.
Vương Tiểu Thất và Diêu Nhược Nam có thể vượt tường dễ dàng.
Lý Phong vòng tay qua cái eo mảnh mai của Hứa Mộc Tình, ôm cơ thể mềm mại của cô vào trong vòng tay của mình, chỉ cần một cú nhảy nhẹ, hai người đã vào được bên trong.
Lúc này Lý Phong vẫn chưa chịu buông ra, cứ như vậy ôm Hứa Mộc Tình.
Đùa chắc, đây là cơ hội tốt nhất để gần gũi với vợ mà, Lý Phong làm sao có thể bỏ qua được?
Lăn qua lăn lại đến nữa đêm, anh chỉ đợi mỗi giây phút này!
Diêu Nhược Nam đứng nhìn với ánh mắt ghen tị.
Cô ta cũng muốn được Lý Phong ôm như vậy.
Trong ánh mắt ghen tị của Diêu Nhược Nam ở bên cạnh, Lý Phong ôm Hứa Mộc Tình đứng trước hàng chục chiếc xe cũ.
Lý Phong nói với Vương Tiểu Thất: "Cạy cốp chiếc xe này ra”.
Khi còn nhỏ Vương Tiểu Thất đã ăn trộm tiền trên xe buýt, sau khi lớn lên, cậu ta đã làm đủ mọi việc.
Trộm xe có là gì.
Cậu ta sử dụng một công cụ rất đơn giản, và vài động tác là đã mở được cốp chiếc xe.
Hóa ra bên trong là chiếc cặp màu nâu nhạt ban nãy.
Ngạc nhiên.
Ngay cả lúc này, thì Lý Phong vẫn dê được.
Anh sờ vào cặp mông căng tròn, thỉnh thoảng còn bóp bóp vài cái.
Hứa Mộc Tình không có phản ứng gì, trong lòng đầy nghi hoặc.
Cô nhìn người đàn ông của mình: "Làm sao anh biết cái cặp ở đây?"
Lý Phong cười bí hiểm, anh áp sát vào khuôn mặt thanh tú của Hứa Mộc Tình, thì thào nói: "Tối nay trên giường anh sẽ nói cho em biết”.
Hứa Mộc Tình nắm tay đấm nhẹ vào người Lý Phong.
"Đáng ghét”.
Lý Phong cười bảo Vương Tiểu Thất mở cốp mấy chiếc xe bên cạnh ra.
Kết quả là những chiếc cốp này đều chứa một chiếc vali lớn.
"Mở ra”.
Vương Tiểu Thất mở chiếc vali ra một cách dễ dàng.
Khoảnh khắc chiếc vali được mở ra, hai tròng mắt của cậu ta như muốn rơi ra khỏi hốc mắt, bên trong có rất nhiều tiền!
Hơn nữa còn là tiền Mễ!
Tiền của nước Mễ! !
Vương Tiểu Thất mở liên tiếp mấy chiếc vali liền, tất cả chúng đều là tiền!
Thấy nhiều tiền như vậy, Vương Tiểu Thất không lấy mà đóng nắp lại.
Cậu ta quay đầu, hưng phấn nhìn Lý Phong: "Anh, làm gì tiếp đây?"
Biểu hiện này của Vương Tiểu Thất khiến Lý Phong rất hài lòng.
Thằng nhóc này đã không bị tiền làm cho lóa mắt, chỉ riêng khoản này thôi đã hơn nhiều người rồi.
"Cho cậu ba ngày để tìm ra hết số tiền mà họ cất giấu!"
"Vâng! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Vương Tiểu Thất nắm chặt tay phấn khích, cuối cùng cũng có thể làm một vố lớn rồi!
Khi kế hoạch tiến vào tỉnh của tập đoàn Lăng Tiêu được triển khai, chỉ mất chưa đầy ba ngày, đã mua một toàn văn phòng ở tỉnh, thành lập phân bộ.
Một nhóm cốt cán tinh anh như Hà Lương Sinh được giao những trọng trách quan trọng, được phân công từ Đông Hải đến tỉnh.
Nhóm người Hà Lương Sinh vẫn còn khá trẻ, trước kia họ đều đã có kinh nghiệm làm việc trong các công ty tập đoàn khác.
Tuy nhiên, ở những tập đoàn khác, dù làm việc chăm chỉ vào ban ngày như thế nào thì vẫn phải làm thêm giờ vào buổi tối.
Họ không được đối xử công bằng và chính đáng.
Những chủ doanh nghiệp đó đối xử với họ như gia súc.
Nhưng ở tập đoàn Lăng Tiêu, họ đã tìm thấy chính mình.
Đây giống như nhà của họ vậy.
Ai nấy đều nở nụ cười trên môi, có lý tưởng cao cả trong lòng, ra sức làm việc chăm chỉ.
Sự xuất hiện của tập đoàn Lăng Tiêu khiến nhiều người hoảng sợ.
Trong mắt họ, tập đoàn Lăng Tiêu giống như một con hổ, vô cùng hung hăng!
Trong phòng khách tại biệt thự nhà họ Tô, hơn chục người đứng đầu các tập đoàn ở tỉnh đang tụ họp lại với nhau.
Trong số những người này, hầu hết đều có tâm trạng rất kém.
Có người còn cầm lý rượu dậm chân tại chỗ.
Không lâu sau, Tô Chính Quốc dẫn quản gia bước xuống lầu.
“Cảm ơn tất cả các vị đã dành thời gian đến chỗ tôi với lịch trình bận rộn như vậy”.
"Tôi sẽ nói thẳng luôn. Bây giờ tất cả mọi người đang phải đối mặt với một nguy cơ”.
"Chúng ta phải bắt tay nhau cùng đẩy tập đoàn Lăng Tiêu này ra khỏi tỉnh”.
"Ông Tô, ông mau nói cho chúng tôi biết giờ phải làm gì đi”.
"Đúng đấy, tôi đang sốt cả ruột lên đây. Hoạt động kinh doanh của tập đoàn chúng tôi tình cờ đối nghịch lại với tập đoàn Lăng Tiêu. Tôi lo rằng một khi họ đến, họ sẽ ra sức đè ép tập đoàn của tôi”.
Tô Chính Quốc nhìn một vài tổng giám đốc đang kích động với nụ cười tự tin.
"Thành thật mà nói, tôi, Tô Chính Quốc, đã làm kinh doanh ở tỉnh nhiều năm rồi, tôi thực sự không sợ bất cứ ai”.
"Chỉ là mọi người đều biết rằng minh thương thì dễ tránh mà ám tiễn thì khó phòng”.
"Chúng tôi không sợ rằng họ công khai cạnh tranh với chúng tôi, mà chúng tôi lo lắng tập đoàn Lăng Tiêu sẽ giở trò”.
"Nghe nói con rể của chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu rất thân với lão đại trong thế giới ngầm của tỉnh”.
Nghe những lời của Tô Chính Quốc, các tổng giám đốc càng kinh hãi hơn, sắc mặt tái nhợt đi.
“Ông Tô, ông nói đi, chúng ta phải làm sao bây giờ?”, có người dẫn đầu nói.
"Đầu tiên chúng ta phải dụ con rắn ra khỏi hang, sau đó dụ kẻ địch vào sâu hơn, và cuối cùng …”
Nói đến đây, Tô Chính Quốc đưa tay lên trước cổ, làm động tác cứa cổ.
Sau đó, Tô Chính Quốc kể cho mọi người nghe một kế hoạch rất thâm độc.
"Điều này không ổn lắm thì phải. Kinh doanh thì kinh doanh. Nếu dính vào tính mạng con người, thì không hay đâu”.
Sau khi nghe thấy phương pháp của Tô Chính Quốc, một người đàn ông trung niên trông khá là thật thà, vội vàng lắc đầu.
Người này tên là Ngô Kiến Quốc.
Ông ta khác với nhiều ông chủ ở đây.
Ông ta bắt đầu từ con số không, ông ta làm ăn chân chính, kinh doanh dựa vào chữ tín.
Hôm nay ông ta bị một người bạn kéo qua đây.
Ban đầu, khi tập đoàn Lăng Tiêu đến tỉnh để phát triển, ông ta là người đầu tiên muốn chủ động liên hệ với tập đoàn Lăng Tiêu.
Kết quả là, ông ta bị một số người bạn ngăn cản, sau đó ông ta mới theo họ đến trang viên của Tô Chính Quốc.
Tô Chính Quốc lạnh lùng nhìn Ngô Kiến Quốc: "Ông Ngô, nếu giờ ông nói lý với chúng thì người chết sẽ là ông đấy!"
Ngô Kiến Quốc nói: "Tôi nghĩ chủ tịch của tập đoàn Lăng Tiêu khá dễ mến. Tôi đã gặp ông ấy trước đây, không hề khoa trương như mọi người nói".
Một tia hận thù lóe lên trong mắt Tô Chính Quốc: "Cháu trai của tôi, mang theo thành ý đến Đông Hải. Vốn dĩ nó muốn hợp tác với bọn họ để đôi bên cùng có lợi, nhưng kết quả thì sao?"
"Chúng đã giết cháu trai của tôi! Chúng là một bầy sói! Chúng sẽ nhai các ông đến mức không còn một mẩu xương!"
Ngô Kiến Quốc mở miệng, ông ta muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nhìn thấy thái độ của Ngô Kiến Quốc, trong mắt Tô Chính Quốc lóe lên sát ý.
Sau bữa tiệc, khi những ông chủ này đã rời đi, Tô Chính Quốc liền thì thầm với quản gia bên cạnh.
"Ông lập tức phái người khử cha Ngô Kiến Quốc này cho tôi, giá họa cho tập đoàn Lăng Tiêu!"
"Vâng!"
Nhìn quản gia rời đi, nụ cười của Tô Chính Quốc càng thêm hung dữ.
"Tập đoàn Lăng Tiêu, lúc trước chúng mày co đầu rụt cổ ở Đông Hải, tao không làm gì được”.
"Giờ chúng mày đến tỉnh rồi, thì đợi tao lóc từng thớ thịt của chúng mày ra nhé!"
Ngay sau đó, Tô Chính Quốc nói với một người bên cạnh: “Đi, gọi Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ đến đây ngay lập tức, nói rằng tôi có việc quan trọng cần họ làm!”
...
Sau khi dọn đến nhà mới, chất lượng cuộc sống của Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương đã được cải thiện rất nhiều.
Nhất là đời sống tình cảm riêng tư của đôi vợ chồng già cứ gọi là ngọt như kẹo, gắn kết như keo sơn.
Chương 207: Muốn chăm sóc em cả đời
Hứa Hiếu Dương cũng bắt Triệu Tứ lượn lờ quanh cửa hàng tiện lợi mấy vòng, mua đủ các loại từ siêu mỏng đến loại dày, mỗi loại mấy hộp.
Nhưng những ngày tháng như vậy lại bị một người phá hỏng mất.
Sáng sớm nay, cả nhà Hứa Hiếu Dương chuẩn bị đến bệnh viện, đón Hứa An Thái về nhà mới.
Tuy Lý Phong không muốn gặp Hứa An Thái, nhưng dù gì ông ta cũng là bố ruột của bố vợ mình.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, thì Lý Phong cũng không thèm để ý.
Đến bệnh viện.
“Gì cơ? Bố tôi được đón đi rồi?”
Bác sĩ báo cho Hứa Hiếu Dương rằng Hứa An Thái đã được đón đi.
Mà người đón Hứa An Thái đi lại chính là Hứa Hải Phong!
Cùng lúc đó, điện thoại của Hứa Mộc Tình reo lên.
Trong điện thoại, Trương Hiểu Bình đã khóc không thành tiếng.
Cô ấy khóc thút thít nói với Hứa Mộc Tình: “Giám… giám đốc, chị mau đến đây đi, mau đến đi!!”
“Lương Sinh… Lương Sinh nhảy lầu rồi!”
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!!!”
Oành!
Mặt Hứa Mộc Tình trắng bệch!
Sao lại thế được!?
Cô vội vàng hỏi Trương Hiểu Bình: “Em không đùa đấy chứ? Sao Hà Lương Sinh lại nhảy lầu được?”
“Tối qua anh ấy còn gọi điện thoại kể với em rằng mới bàn xong chuyện làm ăn với hai nhà cung ứng.”
“Bọn em còn đang đợi anh ấy về để chúc mừng đây!”
“Sao anh ấy lại chết được? Tại sao lại nhảy lầu chứ? Tại sao?”
Hứa Mộc Tình che miệng, không ngừng khóc.
Cô không kiềm chế nổi cảm xúc, phải dựa vào Lý Phong.
Lý Phong khẽ ôm lấy thân thể mềm yếu của Hứa Mộc Tình.
Hà Lương Sinh chết rồi!
Hà Lương Sinh vốn đang phát triển sự nghiệp ở tỉnh, đột nhiên lại xuất hiện ở nóc tòa nhà tập đoàn Lăng Tiêu.
Nhảy lầu tự sát!
Mất mạng ngay tại chỗ!
Lý Phong không nói gì.
Anh im lặng.
Chỉ là trong mắt anh có luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ!
Hà Lương Sinh vẫn thường cười ngốc nghếch kia.
Chàng trai thích bỏ một xiên kẹo hồ lô trong túi, nói chuyện với con gái cũng ngại ngùng kia.
Chàng trai có chí hướng vẫn luôn tự vỗ ngực nói mình sẽ khiến tập đoàn Lăng Tiêu vươn lên đứng đầu tỉnh kia.
Anh ta chết rồi!
Tức giận!
Lý Phong thực sự tức giận rồi!
Luồng sát ý hướng về phía tỉnh!
Cùng lúc đó, giới truyền thông toàn tỉnh Giang Châu cũng đua nhau đưa tin về chuyện này.
Người ta cũng tìm thấy bức di thư Hà Lương Sinh để lại trên sân thượng tòa nhà tập đoàn Lăng Tiêu.
Rất đơn giản, chỉ có một dòng chữ.
Tập đoàn Lăng Tiêu phải chịu trách nhiệm về cái chết của tôi.
Trong nháy mắt, tất cả mũi dùi dư luận đều hướng về phía tập đoàn Lăng Tiêu!
Dư luận ồn ào, tập đoàn Lăng Tiêu phải chịu không ít lời mắng chửi.
Có vô số người la hét muốn đuổi tập đoàn Lăng Tiêu cút khỏi tỉnh.
Đồng thời cũng đòi xử lý Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình bằng pháp luật!
Doanh nghiệp thối nát!
Tiếng xấu này rơi ngay lên đầu tập đoàn Lăng Tiêu.
Khi Lý Phong và Hứa Mộc Tình gặp được Trương Hiểu Bình, cô ấy đã nằm nhoài trên ghế, mắt sưng húp vì khóc.
Hứa Mộc Tình cũng rưng rưng.
Trương Hiểu Bình vừa thấy Hứa Mộc Tình đã vội vàng chạy tới.
Cô nắm chặt lấy hai tay Hứa Mộc Tình: “Giám đốc, chắc chắn Lương Sinh không tự sát, anh ấy sẽ không tự sát đâu. Anh ấy còn vừa cầu hôn em mà!”
“Em đã đồng ý với anh ấy rồi! Anh ấy sẽ không chết đâu, anh ấy đã nói muốn chăm sóc em cả đời mà!”
Hứa Mộc Tình ôm siết lấy Trương Hiểu Bình, không ngừng an ủi cô ấy.
Cô quay lại nhìn Lý Phong, ánh mắt chứa đầy ý nhờ cậy và giận dữ!
Cô gái Hứa Mộc Tình lương thiện này…
Cũng tức giận rồi!
Lý Phong không nói gì, một mình bước lên sân thượng.
Anh đứng vào chỗ Hà Lương Sinh nhảy lầu.
Sau khi nhìn kỹ, anh nhăn mày.
Ngay lúc này, Lưu Đức Luân mang theo vài người, vội vàng chạy tới.
Lưu Đức Luân trầm giọng nói: “Anh, chắc chắn chuyện này do Tô Chính Quốc làm”.
“Lão già này nham hiểm độc ác, lão có thể làm bất cứ chuyện gì để ngăn cản tập đoàn Lăng Tiêu bước vào được trong tỉnh”.
“Anh yên tâm đi, tôi cho đàn em đi điều tra rồi, sẽ mau chóng có kết quả thôi”.
Lý Phong lạnh mặt không nói gì.
Anh ngẩng đầu nhìn về Bắc Phương, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.
Lúc này, có một nhân viên chạy tới: “Anh Phong, lại xảy ra chuyện rồi, anh xuống xem sao đi”.
Rắc rối kéo nhau tới, đám người Lưu Đức Luân xử lý không kịp.
Lý Phong giữ nét mặt bình tĩnh, chỉ có điều trong mắt anh lại có thêm sự lạnh lùng.
Đến phòng họp.
Một đoạn phỏng vấn đang được phát trên màn hình.
Hứa Hải Phong ngồi trên ghế, không ngừng tiết lộ những tin tức tiêu cực về tập đoàn Lăng Tiêu cho MC.
Lúc này, MC hỏi Hứa Hải Phong: “Xin hỏi, ông nói nhiều như vậy nhưng có chứng cứ gì quan trọng không?”
Hứa Hải Phong cười lạnh: “Đương nhiên là có rồi. Nếu không tôi đã không ngồi đây”.
Nói xong, hình ảnh Hứa Thiên Tứ ở một bên khác của sân khẩu đẩy một chiếc xe lăn xuất hiện trên màn hình.
Hứa An Thái ngồi trên xe lăn.
Trông có vẻ như ông ta vừa mới tỉnh dậy, mặt mày trắng bệch.
Hứa Thiên Tứ giới thiệu về bản thân và Hứa An Thái với ống kính máy quay.
“Tôi là cháu của Hứa Hiếu Dương, tôi tên Hứa Thiên Tứ”.
“Từ nhỏ tôi đã bị chú hai ngược đãi”.
“Hồi tôi 9 tuổi, suýt thì chú hai dìm chết tôi dưới sông”.
“Bây giờ ông nội tôi ra nông nỗi này cũng là chú hai tôi gây ra cả. Thậm chí ông ta còn táng tận lương tâm, giết cả cô của tôi”.
“Đến giờ vẫn chưa tìm được thi thể của cô tôi!”
Hứa An Thái lại tiếp tục nói xấu về gia đình Hứa Hiếu Dương.
MC cầm mic, ngồi trước mặt Hứa An Thái: “Ông à, mấy lời cháu trai ông vừa nói có đúng không?”
Hứa An Thái gật đầu rồi lại lắc đầu, nước mắt chảy ra.
Hứa Thiên Tứ vội vàng nói: “Mọi người thấy cả chưa? Ông nội tôi vừa nghe đến tên chú hai đã tức đến chảy nước mắt kìa”.
“Xem ông kìa, cả người run rẩy, do chú hai tôi hại cả đấy!
“Tập đoàn Lăng Tiêu của ông ta toàn làm những chuyện bẩn thỉu xấu xa! Xin mọi người hãy giúp chúng tôi!”
Vốn tập đoàn Lăng Tiêu đang đứng trước đầu sóng ngọn gió, giờ thêm cả đoạn phỏng vấn này nữa.
Ngay tức khắc, dư luận trở nên ầm ĩ, tất cả mọi người đều chửi rủa tập đoàn Lăng Tiêu.
Trên mạng cũng toàn bài mắng chửi.
Chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu ra tạ tội đi! Nôn hết số tiền bẩn ra đây!
Còn có người lên mạng tìm kiếm, công khai toàn bộ thông tin về gia đình Hứa Hiếu Dương.
“Tôi nói mọi người nghe, chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu tên Hứa Hiếu Dương, giám đốc tên Hứa Mộc Tình”.
“Vẻ ngoài cô ta xinh đẹp vậy nhưng thật ra lòng dạ lại xấu xa, là đồ thảo mai”.
“Loại phụ nữ này toàn dựa vào thủ đoạn bẩn thỉu để giành vị trí thôi”.
“Mọi người đến đây đi! Để cả thế giới nhìn cho rõ bộ mặt xấu xa của chúng, cho chúng chết đi!”
Hứa Mộc Tình đứng cạnh Lý Phong, hai bàn tay nắm chặt, cả người cô run lên vì giận dữ.
Nỗi tức giận, uất ức đang giằng xé Hứa Mộc Tình!
Lý Phong ôm lấy Hứa Mộc Tình, hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói:
“Ở yên đây, anh quay lại ngay”.
Lý Phong xuống dưới lầu, chiếc Rolls Royce của Lưu Đức Luân dừng ngay trước cổng.
Đám Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi cũng cực kỳ tức giận.
“Anh, chúng tôi xin lỗi, tại chúng tôi vô dụng quá!”, Lý Nhị Ngưu cúi đầu nói.
Trương Bằng Phi cũng giận dữ: “Anh, giờ tôi sẽ đến tỉnh, đập chết Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ ngay đây!!”
Tức giận!
Hổ thẹn!
Lúc này trong lòng tất cả đội viên đều bị lấp đầy bởi hai loại cảm xúc này!
Chương 208: Đúng là cực phẩm
Bọn họ muốn trả thù!
Bọn họ muốn tất cả mọi người biết rằng nếu có gan đến Đông Hải giết người thì đừng hòng mong sống sót ra ngoài.
Lý Phong lướt qua hai người bên cạnh, giơ tay vỗ vai bọn họ.
"Đi về tỉnh với tôi".
Ngồi vào xe, Lưu Đức Luân cất giọng đều đều nói.
"Anh à, chúng ta đã tìm ra hung thủ, là người tên "Huyết Thủ" của tổ chức sát thủ làm".
"Bọn chúng đã giết Hà Lương Sinh trước, sau đó ngụy tạo thành hiện trường giả là anh ta tự sát".
"Tổ chức sát thủ này không đơn giản, nó là ..."
"Lái xe đi", Lý Phong thản nhiên nói.
Lý Phong hiểu rõ tổ chức sát thủ quốc tế "Huyết Thủ" này hơn ai hết.
Đối với những người giàu có và người nổi tiếng, "Huyết Thủ" chính là cơn ác mộng của bọn họ.
Giá để bọn chúng làm việc được niêm yết công khai, con mồi càng nổi tiếng, thân phận càng cao thì giá càng cao.
"Anh à, chuyện này chỉ sợ không đơn giản".
"Liên quan đến tổ chức sát thủ quốc tế này, chúng ta không nên đối đầu với chúng".
"Những tên sát thủ này giết người trong âm thầm, hành tung xuất quỷ nhập thần, nếu đắc tội chúng chỉ sợ Đông Hải của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm".
Lý Phong hơi nghiêng đầu, nhìn Lưu Đức Luân nói: "Anh sợ à"?
Lưu Đức Luân sửng sốt, vội vàng lắc đầu nói: "Không sợ! Tôi vốn là người sống hôm nay không cần biết ngày mai. Tôi chỉ không muốn sự nghiệp mà anh gây dựng bị bọn chúng phá hỏng thôi".
"Chúng không có bản lĩnh ấy".
Lý Phong từ từ nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Có những chuyện anh vẫn chưa nói với Lưu Đức Luân.
Huyết Thủ đúng là rất nổi tiếng trên thế giới.
Mười năm trước nó còn nằm trong top ba của tổ chức sát thủ thế giới.
Lúc đó, Huyết Thủ có tổng cộng bốn sát thủ cấp bậc kim cương, hai mươi sát thủ cấp bậc vàng, còn có hơn trăm người cấp bậc bạc, cấp bậc đồng cùng với những tên tép riu khác.
Nhưng vì bọn chúng đắc tội với Lý Phong.
Nên chỉ trong một đêm, sát thủ cấp bậc kim cương của bọn chúng đã chết mất hai người, một người tàn phế, một người bị thương chạy trốn, cấp bậc vàng cũng chỉ còn lại bảy người.
Còn những tên tép riu khác Lý Phong không thèm đếm xỉa.
Từ sau lần đó, tổ chức sát thủ quốc tế Huyết Thủ đang xếp thứ ba tụt thẳng xuống xếp thứ mười.
Lúc đó nếu không phải "Vua Sát Thủ" tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới ra mặt hòa giải thì Huyết Thủ đã hoàn toàn đứt rồi.
Lý Phong không ngờ bọn chúng lại dám xuất hiện ở Giang Châu.
Mà còn giết bạn của anh.
Lần này cho dù Vua Sát Thủ có ra mặt đi chăng nữa.
Thì cũng không ngăn nổi cơn giận của Lý Phong.
Ai ngăn thì người đó chết!
......
Phòng khách biệt thự nhà họ Tô ngay lúc này.
Mười mấy sếp lớn nâng chén với nhau vui vẻ chúc mừng thắng lợi của bọn họ.
Trong số những người này lại thiếu mất Ngô Kiến Quốc.
Một người đàn ông hói đầu chắp tay cúi đầu nói với Tô Chính Quốc: "Ông Tô chơi hai chiêu cùng một lúc khiến cho tập đoàn Lăng Tiêu thua thảm hại".
"Lần này đừng nói đến việc tới tỉnh chúng ta, tôi thấy dù ở Đông Hải bọn họ cũng không sống nổi nữa rồi".
Người bên cạnh lớn tiếng cười nói: "Chi bằng chúng ta nhân cơ hội lần này, cùng nhau tiến vào Đông Hải luôn đi".
"Đông Hải bây giờ chính là miếng mồi ngon, mọi người cùng nhau chia đều, cùng ‘cá kiếm’ với nhau".
"Đúng đấy, có tiền thì ‘cá kiếm’ với nhau đi".
Lúc này Tô Chính Quốc vẫy tay với Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ đang đứng cạnh, hai người lập tức cung kính bước tới.
"Các vị à, lần này có thể thuận lợi xử lí tập đoàn Lăng Tiêu không thể thiếu công lao của hai vị này".
Vừa dứt lời, đám người bên cạnh nhao nhao nâng chén chúc mừng Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ.
Hai cha con họ cũng rất vui vẻ, không ngừng khoe khoang thành quả của mình.
Tô Chính Quốc vỗ vai họ cười nói.
"Lần này hai người làm tốt lắm. Sau này đến Đông Hải sẽ để cho bố con hai người làm quân tiên phong".
"Cảm ơn ông Tô".
Hứa Thiên Tứ và Hứa Hải Phong vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng có thể trở về rồi.
Cuộc sống của họ lại lần nữa bước lên một đỉnh cao mới.
Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ trong lòng hét lớn, Đông Hải ơi, chúng ta trở lại rồi đây.
Mấy người đàn ông bước lên vây quanh hai người họ, trong số đó có người vẻ mặt dâm đãng nói: "Nghe nói tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu rất xinh đẹp đúng không"?
Hứa Hải Phong gật đầu nói: "Không chỉ xinh đẹp thôi đâu, cô ta còn vừa phóng túng vừa lẳng lơ, ở trên giường đúng là cực phẩm".
"Nếu mọi người có hứng thú thì cùng tôi quay về Đông Hải đi".
"Đến lúc đó tôi sẽ để cho mọi người thỏa sức vui chơi".
"Đợi đến khi chúng ta lật đổ tập đoàn Lăng Tiêu rồi thì sẽ trói Hứa Mộc Tình trong biệt thự muốn làm gì thì làm".
Hứa Thiên Tứ hùa theo những người này, vội tiếp lời: "Thực ra thím hai của tôi cũng rất xinh đẹp, cực kì có sức hút".
Nghe thấy thế mấy người đàn ông đưa mắt nhìn nhau cười tươi.
"Tôi thấy trói cả mẹ con họ lại cùng chơi mới vui".
"Tôi nói cho các ông biết, mấy hôm trước tôi mới để ý một cô gái của tập đoàn chúng ta".
"Một cô gái trong sáng thuần khiết lại chưa có bạn trai, chẳng mấy chốc mà tôi đã lừa được cô ta lên giường rồi".
"Tôi vốn định chơi đùa cô ta một tháng rồi đá, ai ngờ hôm đấy thấy mẹ cô ta, ái chà chà, đúng là không gặp không biết".
"Sao thế, sao thế? Mau kể cho chúng tôi nghe đi", mấy người đứng cạnh nhao nhao quay sang nói.
"Tôi nói cho các ông biết, mẹ cô ta còn xinh đẹp hơn cô ta nhiều".
"Lúc đó tôi nhanh tay kéo bà ta lên xe, chở đến một nơi hẻo lánh rồi chơi bà ta luôn".
Hứa Thiên Tứ lúc này cảm thấy thú vị, vội vàng hỏi tiếp: "Sau đó thì sao"?
"Tôi nói cho các ông biết, người đàn bà này đúng là rẻ mạt từ trong trứng".
" Nhìn bề ngoài tưởng thanh cao thuần khiết, biết giữ mình lắm nhưng thực ra bà ta lẳng lơ từ trong xương cốt".
"Lúc mới đầu còn phản kháng, sau khi chơi xong nhét cho bọn họ chút tiền mua túi xách, mua nhà thế là xong".
"Sau đó thì ông muốn làm gì thì làm, tối hôm quá tôi còn chơi cả hai mẹ con họ trên giường đấy".
"Giờ nhớ lại cảm giác lúc ấy, đúng là quá tuyệt vời".
"Sau khi quen thân rồi còn nói sẽ giới thiệu em gái cô ta cho tôi đấy. Ha ha, tối nay về nhà tôi sẽ chơi cả ba người một lúc".
"Nếu mọi người có hứng thú có thể cùng tôi trở về biệt thự, chúng ta cùng nhau vui vẻ".
"Được đấy, cùng nhau vui vẻ".
Khi đám người cầm thú này đang ăn uống linh đình, quản gia bước từ cửa vào.
Lần này bước chân ông ta không hề vội vàng mà rất bình tĩnh.
Nhưng trán ông ta không ngừng toát mồ hôi.
Ông ta bước vội đến bên cạnh Tô Chính Quốc nói nhỏ: "Lão gia, bên ngoài có người muốn gặp ông".
"Không thấy tôi đang bàn chuyện lớn với các sếp à? Bảo hắn chờ ngoài cửa đi".
"Nhưng người tới không phải người bình thường, là Lý Phong".
Lý Phong?
Hứa Thiên Tứ và Hứa Hải Phong vừa nghe thấy cái tên này liền hận đến tận xương tủy.
Lúc Tô Chính Quốc nghe thấy Lý Phong đang ở ngoài cửa thì cực kì tức giận.
"Tôi còn đang sợ hắn co đầu rút cổ trốn ở Đông Hải không dám ra ngoài, không ngờ hắn lại tự mình chạy tới chịu chết".
Hứa Thiên Tứ lập tức tiếp lời: "Ông Tô, để tôi dẫn theo vệ sĩ ra đánh hắn một trận rồi kéo hắn ta vào đây".
Các sếp lớn vốn đang nói chuyện về phụ nữ, vừa nghe thấy muốn đánh người thì hai mắt liền sáng rực lên.
Cái tên Lý Phong vô cùng xa lạ với bọn họ.
Bọn họ biết Hứa Hiếu Dương, Hứa Mộc Tình nhưng lần đầu tiên nghe thấy cái tên Lý Phong.
Vì vậy đám người liền trở nên hưng phấn, nhao nhao muốn ra ngoài xem vệ sĩ đánh người.
Vì để bảo vệ thể diện và uy nghiêm của gia tộc nên nhà họ Tống ở Bắc Phương không nói với bên ngoài chuyện Lý Phong giết chết Tống Viễn.
Tô Chính Quốc cũng chỉ biết là Lý Phong đánh nhau rất giỏi mà thôi.
Lần trước ông ta bỏ tiền ra mời hai cao thủ đến cũng bị Lý Phong đánh cho thừa sống thiếu chết.
Nhưng lần này thì khác!
Tô Chính Quốc vỗ tay nói với mọi người: “Nếu mọi người có hứng thú như thế thì cùng tôi ra ban công xem đi”.
“Tôi sẽ chuẩn bị sẵn trà và hạt dưa để mọi người cùng ngồi thưởng thức”.
Có người nói: “Tôi nghe nói cái tên Lý Phong này đánh nhau khá lắm, ông Tô à, liệu bảo vệ có đánh được hắn không”?
Tô Chính Quốc cất tiếng cười to: “Ông yên tâm, lần này tôi bỏ ra rất nhiều tiền để mời bốn cao thủ tới”.
“Bốn người này đến từ những nơi khác nhau, trong đó có một người rất giỏi Muay Thái, gã có thể đập vỡ tảng đá chỉ bằng một cú đấm”.
“Tên cao thủ Muay Thái này quanh năm thi đấu quyền anh ngầm, nghe nói đã có mười mấy người đã chết dưới tay gã”.
“Chà, vậy cảnh này chắc chắn rất thú vị đây”.
“Mọi người mau lên lầu thôi, tôi muốn nhanh chóng thấy cảnh cái tên cao thủ Muay Thái đó đánh vỡ đầu người khác”.
Đám đàn ông cực kì hào hứng.
Hứa Hải Phong cùng lên lầu với Tô Chính Quốc.
Hứa Thiên Tứ dẫn mười mấy tên vệ sĩ cùng với bốn tên cao thủ mà Tô Chính Quốc đã bỏ ra rất nhiều tiền thuê về ra cửa.
Mà lúc này Lý Phong dẫn theo mấy người đến đang bình tĩnh đứng ở ngoài cửa.
“Ha ha ha!” Tô Chính Quốc đứng trên ban công ngang ngược cất tiếng cười to.
“Thằng ranh Lý Phong, không ngờ mày lại tự mình dẫn xác đến, đúng là muốn chết mà”.
Vừa dứt lời, Hứa Thiên Tứ dẫn theo bảo vệ cùng bốn gã đàn ông vẻ mặt hung ác xông ra ngoài.
Chương 209: Gặp được đối thủ
Bốn người này vẻ mặt hung ác trông có vẻ rất khó chơi.
Tô Chính Quốc cực kì tự mãn nói: "Mày chỉ dẫn theo vài người đến, có phải muốn quỳ xuống xin lỗi tao không?"
"Tao chỉ cần dùng một chiêu nhỏ thôi đã có thể lật đổ tập đoàn Lăng Tiêu chó má của mày rồi".
"Loại tép riu như mày mà cũng dám đối đầu với tao, đúng là không muốn sống mà".
"Hôm nay tao phải chặt cái đầu chó của mày đi thắp hương cho cháu tao".
Lúc này Lý Phong mới từ từ ngẩng đầu lên thản nhiên nói: "Hà Lương Sinh - nhân viên của tập đoàn Lăng Tiêu có phải do chúng mày giết không"?
"Phải thì sao? Tao không chỉ giết nó còn cả thằng chó Ngô Kiến Quốc nữa, dám xấc xược với tao, tao xử hết".
"Dù sao thì hôm nay mày cũng phải chết ở đây, tao sẽ nói rõ cho mày biết".
"Việc tao đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu của mày cũng chỉ đơn giản như tao đang chơi đùa với một con kiến mà thôi".
"Nhưng mà thằng nhãi Hà Lương Sinh đấy đúng là có chút thú vị".
"Tao vốn định mua chuộc nó, không ngờ thằng ngốc đấy lại trung thành với tập đoàn Lăng Tiêu như vậy".
"Nếu đã không thể mua chuộc thì tao đành cho người giết nó thôi".
"Giá cả cũng rất rẻ, chỉ cần hai mươi nghìn tệ là mua được mạng của nó rồi".
Tô Chính Quốc nói xong liền giơ tay chỉ thẳng vào Lý Phong hét lên: "Bây giờ đến lượt mạng chó của mày".
Hứa Thiên Tứ lập tức hét to: "Bốn người mau xông lên giết chết Lý Phong, mỗi người sẽ được thưởng một triệu tệ".
"Lý Phong à, mày nên thấy tự hào vì cái mạng chó của mày đáng giá bốn triệu tệ đấy".
Tô Chính Quốc cười lớn.
Ngông cuồng tự đại!
Chẳng chút kiêng dè.
Đối với lão mà nói trên đời này không có chuyện gì là không thể dùng tiền giải quyết.
Bốn tên cao thủ mà Tô Chính Quốc bỏ ra số tiền lớn mời về cười lạnh với nhau.
Mẹ nó, tiền đúng là dễ kiếm thật.
Bọn họ thấy Tô Chính Quốc đang giết gà dùng dao mổ trâu.
Nhìn Lý Phong và đàn em của hắn chẳng có gì khác người thường cả.
Bọn họ cử bừa một người lên cũng có thể dễ dàng giải quyết.
"Bốn triệu tệ này là của tao rồi".
Một người vừa dứt lời liền lao đến chỗ Lý Phong.
Nhưng gã còn chưa kịp đến gần thì Lý Nhị Ngưu đã hành động.
Chỉ trong nháy mắt Lý Nhị Ngưu đã vọt tới trước mặt gã.
"Rầm!"
"Bụp!"
"Á!"
Chỉ ba chiêu!
Ngắn gọn!
Nhanh chóng!
Nắm đấm của Lý Nhị Ngưu đã đập nát khớp tay của đối phương, đánh gãy xương sườn gã, cuối cùng nắm lấy hai tay gã vặn xoắn như cái bánh quẩy.
Trương Bằng Phi và Dương Thiện Tề đã sớm hăng máu, cùng hét lớn xông lên.
Tiếng kêu thảm thiết!
Ba tên cao thủ khác vốn còn đang đầy tự tin tâng bốc chính mình nhưng chưa đến vài hiệp đã bị đánh cho tàn phế.
Cả đám nằm bò trên đất không ngừng kêu gào thảm thiết.
Hứa Thiên Tứ bị dọa sợ rồi.
Anh ta vội vàng xoay người bỏ chạy.
Lý Phong tiện tay ngắt một phiến lá bên cạnh phi nhẹ.
Chiếc lá giống như một lưỡi dao.
"Vèo!"
Ngay khi chiếc lá sẽ đâm vào người Hứa Thiên Tứ, một bóng người chợt lao ra khỏi bóng tối.
Hắn chìa ra hai ngón tay ra, tiếp được chiếc lá.
Đó là một người đàn ông cao gầy.
Quần áo hắn mặc rất bình thường nhưng cả người lại lạnh lẽo.
Hắn giống như một con dao.
Một con dao dùng để giết người.
Ba người Lý Nhị Ngưu hét lên một tiếng, cùng nhau xông lên đánh nhau với người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.
Bọn họ vẫn luôn luyện theo chương trình huấn luyện mà Lý Phong đề ra, dốc sức đột phá bản thân.
Thực lực của họ cũng nhanh chóng tăng lên.
Nhưng lúc này xem ra bọn họ gặp được đối thủ rồi.
Ba người liên tục tấn công nhưng vẫn không bắt được hắn.
Mà dáng vẻ của đối phương từ đầu đến cuối vẫn rất thong thả.
Lúc này tay trái hắn vòng sau lưng, chỉ dùng tay phải đánh nhau với đám người Lý Nhị Ngưu.
Hắn giống như đang lững thững đi dạo trước sân, ngắm trăng thưởng hoa, dễ dàng hóa giải những đòn tấn công của đám người Lý Nhị Ngưu.
Ngay khi đám người Lý Nhị Ngưu chưa kịp phản ứng thì ngực đã bị trúng một đòn, cả người bay về phía sau.
Ba người họ vừa ngã xuống liền lập tức bật dậy, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm hắn.
"Một lũ yếu đuối".
Hắn vừa nói dứt lời thì Tô Chính Quốc đứng trên ban công liền cất tiếng cười lớn nói: "Lý Phong, mày không ngờ phải không? Đây chính là con át chủ bài của tao".
"Biệt hiệu của hắn ta là Cô Lang, là kim bài sát thủ trên bảng sát thủ nổi tiếng thế giới".
"Đám rác rưởi chúng mày được chết trên tay hắn là vinh hạnh của chúng mày".
"Ha ha ha! Cô Lang, nếu cậu chặt được đầu của Lý Phong, tôi sẽ thưởng cho cậu năm triệu tệ".
Cô Lang đứng đối mặt với Lý Phong.
Lúc này Cô Lang đột nhiên nói một câu: "Ông Tô, người này là cao thủ đấy, ông trả tôi sáu triệu tệ thì tôi giúp ông chặt đầu hắn xuống".
"Được rồi, sáu triệu thì sáu triệu, tôi là người có tiền".
U ám.
Kiêu ngạo.
Đây là cảm giác người khác cảm nhận được từ Cô Lang, một loại cảm giác cực kì nguy hiểm.
Giây phút này, ba người Lý Nhị Ngưu cảm thấy lạnh sống lưng, không ngừng toát mồ hôi.
Bọn họ nghĩ bản thân đã luyện tập khổ cực một thời gian dài như vậy, thực lực đã tiến bộ rất nhiều rồi.
Nhưng ngay lúc này bọn họ gặp được cao thủ thực sự.
Đứng trước mặt Cô Lang trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ.
Đó là chiến đấu đến chết!
Chiến đấu đến chết vì Lý Phong!
Lý Phong duỗi tay ngắt một chiếc lá.
Anh cầm chiếc lá trên tay nhẹ nhàng vuốt phẳng.
Vẻ mặt anh bình tĩnh nhìn Cô Lang nói: "Tao hỏi mày một chuyện, cái chết của Hà Lương Sinh có phải do mày làm không?"
Lý Phong vừa nói xong, lại có một người bước ra từ trong bóng tối đứng sau lưng Cô Lang.
Gã kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Hung ác!
"Cái tên rác rưởi đó mà cần thầy tao ra tay à".
"Là tao giết nó đấy. Nói thật tao chưa thấy một người đàn ông nào vô dụng như nó".
"Lúc tao giết nó giống như đang giết một con gà vậy".
"Nếu không phải thầy tao nói giúp thì tao sẽ còn hành hạ nó thêm một lúc đấy".
"Bởi vì âm thanh nó đau đớn gào thét nghe rất sướng tai, còn sướng hơn là nghe đàn bà rên trên giường".
"Tiếc là lúc đấy tao không dùng điện thoại ghi âm lại, nếu không có thể phát cho mọi người có mặt ở đây nghe rồi."
"Vút"!
Trong chớp mắt, một chiếc bóng vụt qua!
“Ọc ọc!”
Tên học trò của Cô Lang trợn to hai mắt.
Gã kinh ngạc nhìn Lý Phong, giơ tay che kín cổ họng mình.
Cổ họng gã đã bị đâm thủng.
Máu tươi bắn tung tóe.
Gã không thể nói nữa, chỉ có thể rên rỉ vài tiếng.
Gã còn chưa kịp nói ra tên của mình thì đã ngã thẳng vào trong vũng máu.
Mà bức tường đằng sau lưng gã.
Chiếc lá giống như một cây đao.
Trên cuống lá vẫn còn đang nhỏ máu.
Chiếc lá cắm sâu vào tường ba phần!
Cô Lang bỗng nhiên quay đầu lại, trong mắt hắn tràn đầy kinh ngạc.
Chỉ là một chiếc lá.
Nhưng tốc độ và lực chiếc lá lần này Lý Phong phi ra mạnh hơn lần trước rất nhiều.
Nếu chiếc lá vừa nãy phi về phía Cô Lang thì kết cục của hắn cũng sẽ giống như học trò của mình thôi.
Cô Lang vừa giật mình vừa sợ hãi.
Nhưng bản thân là một sát thủ chuyên nghiệp, hắn không được phép sợ hãi.
Chương 210: Bốn trăm triệu đô la
Nỗi nhục của một sát thủ là sự sợ hãi.
Nhưng lúc này Cô Lang thật sự thấy sợ.
Trên đời này lại có người giết người bằng một chiếc lá, mà còn đáng sợ như vậy.
Hắn chưa từng thấy nhưng đã từng nghe qua.
Người này là cơn ác mộng của tất cả các sát thủ.
Nhưng anh lại không phải là một sát thủ.
Anh là một vị thần đến từ phương xa.
Nhưng vì anh đã từng giết rất nhiều sát thủ nên trong giới này anh có một biệt danh.
Là thần - một người còn trên cơ "Vua Sát Thủ".
Sát thần!
Cô Lang chẳng còn lòng dạ nào mà đoán xem tại sao anh lại xuất hiện ở một nơi nhỏ bé thế này.
Anh nên đứng trên đỉnh cao của thế giới.
Chứ không phải đứng trước mặt hắn như người bình thường.
Giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên má Cô Lang rồi rơi xuống.
Hắn không dám chạy cũng không thể chạy.
Vì hắn chạy không thoát.
"Cô Lang, sao cậu còn đứng ngây ra đó. Mau xông lên giết chết Lý Phong đi, không thấy học trò của cậu bị hắn giết rồi à?"
"Có phải cậu thấy sáu triệu tệ ít quá không, vậy tôi cho cậu mười triệu".
Tô Chính Quốc đứng trên ban công hét to.
Lão bắt đầu thấy sợ.
Lý Phong giết người bằng một chiếc lá.
Chiếc lá kia giống như viên đạn vậy.
Nếu chiếc lá bắn về phía lão thì lão cũng xong đời.
Cô Lang không thèm quan tâm đến Tô Chính Quốc, hắn nhanh chóng tính toán sau đó nói: "Trước khi mày ra tay tao có thể gọi một cuộc điện thoại không?"
"Mày gọi người đến giúp à?"
"Đúng vậy.", Cô Lang gật đầu, hắn cũng chẳng ngại khi phải nói câu này.
Hắn cảm thấy có thể đánh ngang tay với đàn em của Sát Thần đã giỏi lắm rồi.
"Tao không giết Hà Lương Sinh.", Cô Lang nhấn mạnh.
"Tao biết".
"Nếu là do mày giết thì vừa nãy người chết sẽ là mày".
Cô Lang giật mình sợ hãi.
Sau khi cơn sợ hãi qua đi thì hắn cảm thấy may mắn.
"Đồ chó chết! Cô Lang mày là đồ chó chết. Mày là kim bài sát thủ mà lại sợ thằng khốn Lý Phong à".
"Tao cho mày hai mươi triệu, à không, ba mươi triệu! Mày mau giết Lý Phong cho tao".
Chẳng đợi Cô Lang trả lời, Lý Phong hơi ngẩng đầu lên nói với Tô Chính Quốc: "Có phải mày cảm thấy mình có rất nhiều tiền không?"
Tô Chính Quốc kiêu căng cười nói: "Tao nhiều tiền đến mức đếm không hết đấy".
"Cô Lang, nếu mày lấy được cái đầu chó của Lý Phong tao cho mày một trăm triệu, mày mau giết hắn đi".
Tô Chính Quốc giận dữ nói, cả mặt đỏ bừng vì tức giận.
Lúc này Lý Phong giơ tay lên búng một cái.
"Tách!"
Có rất nhiều tiếng động cơ ô tô từ bên ngoài biệt thự truyền đến.
Tiếp đó là mười mấy chiếc xe cẩu hàng tiến vào.
Trên xe cẩu hàng chở rất nhiều thùng.
Mỗi cái thùng đều được đậy lại bằng vải đen, trông có vẻ rất nặng.
Lý Nhị Ngưu bước lên kéo một tấm vải đen ra.
Trong nháy mắt khi tấm vải được kéo ra.
Thật bất ngờ!
Tiền!
Từng chồng đô la được xếp ngay ngắn.
Đám sếp lớn hai mắt sáng rực lao đến ban công.
Thèm thuồng!
Một thùng tiền có khoảng bốn triệu đô la.
Mà ở đây có đến mấy chục cái.
Ít nhất cũng hơn hai mươi tỉ.
Lúc này quản gia của Tô Chính Quốc cũng vội chạy tới.
"Lão gia ơi hỏng rồi! Kho tiền bí mật của chúng ta bị cướp rồi".
"Bị cướp sạch rồi!"
Ngạc nhiên!
Hoảng sợ!
Cái gì cơ?
Mất tiền rồi?
Số tiền đấy không phải của lão.
Lão chỉ là người trung gian, tiền chuẩn bị chuyển ra nước ngoài rồi.
Giờ tiền mất rồi thì lão cũng xong đời.
Lúc này Lý Phong cho đàn em xếp hết tiền ra thành một đống lớn.
Anh xách một bình xăng rưới hết lên đống tiền.
Tô Chính Quốc sợ mất mật.
"Mày định làm gì?"
"Mày định làm gì?"
"Đừng! Đừng!"
"Mày không được làm thế, mày không được làm thế!"
Tô Chính Quốc vội hét lớn với Cô Lang: "Đồ khốn Cô Lang, mày mau giết Lý Phong cho tao. Mày giết Lý Phong tao cho mày hai trăm triệu tệ. Không, tao cho mày một tỉ".
Cô Lang giờ chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Lý Phong không cho phép, hắn cũng chẳng dám nhúc nhích.
Một tỉ?
Dù nhiều tiền hơn nữa mà ngỏm rồi thì tiêu kiểu gì?
Lửa.
Một ngọn lửa nhỏ.
Bùng lên từ chiếc bật lửa.
Ngọn lửa lập lòe cháy trên tay Lý Phong.
Tô Chính Quốc sợ xanh mặt, hai chân run rẩy, hai hàm răng va cầm cập vào nhau.
Lão nắm chặt lan can.
Lão nhìn chằm chằm Lý Phong, hai mắt đỏ bừng.
Gào thét!
Giận dữ!
"Lý Phong!"
"Đây là tiền của nhà họ Tôn ở Phú Châu đấy. Nếu mày dám đốt, cả nhà mày chết là chắc".
“Những người ở đây hôm nay cũng đừng mong sống sót”.
Lý Phong lạnh lùng nhìn Tô Chính Quốc.
Anh bật lửa lên ném đi.
Bật lửa xoay tròn.
Lại xoay tròn.
Cuối cùng rơi xuống đống tiền.
Bùng!
Tiền đã bị rưới xăng trong chớp mắt bùng cháy.
Ngọn lửa bùng lên cao soi sáng cả biệt thự.
"Không!"
"Không!"
Tô Chính Quốc hét khàn cả cổ, tiếng hét ai oán não nề, tức đến phun máu.
“Còn ngây người làm gì, mau đi dập lửa cho tôi.”, Tô Chính Quốc hét lên với đám sếp lớn đứng bên cạnh.
Nhưng những người này sao dám xuống?
Tô Chính Quốc kéo Hứa Hải Phong hét lớn: “Ông mau xuống dưới đi!”
Hứa Hải Phong vội lắc đầu: “Không được đâu, lửa lớn quá!”
“Xuống mau!”
Tô Chính Quốc điên tiết hét lên, thẳng tay đẩy Hứa Hải Phong từ trên tầng ba xuống.
“A_____”
Hứa Hải Phong ngã đập đầu xuống đất.
“Rầm!”
Đầu ông ta đập vào tảng đá, cổ gãy ngay lập tức.
Vào nhóm em Yến đọc thêm nhiều truyện hay ạ https://zalo.me/g/zivpdz264