• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Một Lời Hứa (1 Viewer)

  • Chương 196 - 200

Chương 196: Muốn làm gì cũng được

Hứa Hiếu Dương mới nói xong câu này, Liễu Ngọc Phân đã quay đầu đáp lại một câu: “Thằng bé chính là con trai ruột của tôi”.

Đồng thời, Liễu Ngọc Phân còn chỉ vào Hứa Hạo Nhiên đang nhảy nhót bên cạnh.

“Còn nó là tôi nhặt được trong thùng rác bên cạnh nhà vệ sinh…”

Ngày hôm sau, Lý Phong dẫn Hứa Mộc Tình đến trung tâm nhà đất.

Nhân viên nhìn thấy Lý Phong và Hứa Mộc Tình chạy Mercedes đến thì vội vàng tươi cười đón chào.

Cô ta dẫn hai người tới trước mô hình căn hộ đang bán.

Giới thiệu một vài căn hộ rất tệ, gần như đều là bán không được.

Sau khi nhìn sơ qua, Lý Phong chỉ vào sa bàn mô hình căn nhà lớn hơn ở bên cạnh.

“Cô dẫn chúng tôi đi xem căn nhà bên kia thử”.

Nụ cười chuyên nghiệp trên mặt nhân viên dần biến mất.

Vừa nghe thấy câu này của Lý Phong, cô ta đã biết hai người không phải thật lòng đến mua nhà.

Dù sao xe Lý Phong và Hứa Mộc Tình chạy chỉ có mấy trăm nghìn, sao có thể mua nổi một căn biệt thự giá trị hai mươi triệu chứ.

Nhân viên bán nhà lập tức không còn hăng hái nữa.

Điện thoại trong túi cô ta đúng lúc vang lên.

Nhân viên tiêu thụ lấy điện thoại ra xem, là ông chủ Lưu uống rượu cùng mình tối qua.

Cô ta lập tức cười tươi rói, phải biết rằng cô ta đã uống rượu với ông chủ Lưu này ba lần rồi.

Đêm qua, ông chủ Lưu đã nói hôm nay chỉ cần uống rượu với ông ta lần nữa, ông ta sẽ mua một căn biệt thự giá mười sáu triệu.

“A lô, ông chủ Lưu ạ!... Dạ, đúng, đúng, đúng, tôi có rảnh có rảnh!

Nhân viên bán nhà lo nói chuyện điện thoại, trực tiếp không quan tâm đến Lý Phong và Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình nhướng mày, đang định xoay người rời đi, Lý Phong chợt nắm lấy tay cô, mỉm cười với cô.

Sau đó, anh vẫy tay gọi một nhân viên tiêu thụ trẻ tuổi ở cách đó không xa đến.

Người này ăn mặc rất đơn giản, trên người cũng không đeo trang sức.

Khi nãy, lúc Lý Phong và Hứa Mộc Tình đi vào, cô ấy đang ngồi trong góc gọi điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại không phải ông chủ nào đó, mà là mẹ của cô ấy ở quê nhà.

Trong tay cô ấy còn cầm một hoá đơn chuyển tiền, có lẽ là mới chuyển tiền về quê.

Nhân viên bán hàng cung kính đi tới.

Cô ấy rất chuyên nghiệp giới thiệu đặc điểm của khu biệt thự cho Lý Phong.

Cô ấy giới thiệu rất tỉ mỉ, Hứa Mộc Tình cũng nghiêm túc lắng nghe.

“Ôi chao, người mời đúng là người mới, chẳng trách hai tháng rồi cũng không bán được cái nhà nào”.

“Khách hàng phải có phân loại, khu biệt thự này là cao cấp nhất của Đông Hải chúng ta”.

“Căn rẻ nhất trong đây cũng hơn tám triệu”.

Nhân viên bán nhà đã nói chuyện điện thoại với ông chủ Lưu xong đứng bên cạnh mỉa mai.

Lúc này, Lý Phong đi tới trước mô hình nhà ở.

Anh duỗi tay chỉ vào mấy căn biệt thự.

“Căn này, căn này, căn này, căn này”.

Anh liên tục chỉ vào mấy căn nhà.

Nhân viên tiêu thụ trẻ tuổi bên cạnh sáng mắt lên, giơ tay ôm lấy tim mình.

Trời ạ, chẳng lẽ anh muốn mua hết sao?

Tuy bốn căn biệt thự này là rẻ nhất, nhưng cộng lại cũng gần bốn mươi triệu.

Quá dữ dội, thật đúng là đại gia chân chính!

Hoa hồng của bốn mươi triệu cũng đủ để chữa bệnh cho bố rồi!

Nhưng tiếp theo Lý Phong lại nói một câu khiến cô ấy vô cùng nản lòng: “Mấy căn này đều không mua”.

Trái tim vốn đang bay lên của nhân viên tiêu thụ lập tức rơi xuống đáy cốc.

Nhưng trên mặt cô ấy vẫn mang nụ cười lễ phép.

Nhân viên bán nhà mới nói chuyện với ông chủ Lưu bên cạnh cất tiếng cười to.

Nhưng tiếng cười còn chưa dừng lại, Lý Phong lại nói thêm một câu: “Khu này ngoài mấy căn đó, còn lại tôi đều mua hết”.

“Hả?”

“Hả!?”

Hai nhân viên bán nhà đều ngây người.

Ngay cả mấy nhân viên vây xem bên cạnh cũng ngơ ngác nhìn Lý Phong.

Lúc này, Hứa Mộc Tình duỗi tay kéo kéo ống tay áo của anh.

Cô biết Lý Phong có rất nhiều tiền, nhưng mua bảy căn biệt thự cùng một lúc cũng quá nhiều rồi!

“Mấy căn biệt thự này đều rất rộng, mua một căn là được rồi, mua nhiều chúng ta cũng không ở hết”.

Lý Phong thì cưng chiều nhìn cô: “Em và mẹ đều thích yên tĩnh, mua hết chỗ này rồi, nhà chúng ta ở đây muốn làm gì cũng được”.

Chương 197: Lăn lộn trên giường

“Đặc biệt là buổi tối, còn có thể mở cửa sổ ra lăn lộn trên giường nữa”.

Nghe thấy lời nói không biết xấu hổ của Lý Phong, khuôn mặt tinh xảo của Hứa Mộc Tình lập tức ửng đỏ.

“Còn ngơ ngác cái gì? Mau đi tính tiền đi!”, nói xong, Lý Phong nhanh chóng lấy thẻ đen ra đưa cho nhân viên tiêu thụ.

Cô ấy run rẩy dùng hai tay cầm lấy thẻ đen Lý Phong đưa tới, miệng cũng không khép lại được.

Anh… Anh thật sự muốn mua bảy căn biệt thự cơ đấy!

Cộng lại cũng hơn hai trăm triệu đó!

Giàu vô nhân đạo!

Chỉ vì có thể lăn lộn trên giường thoải mái hơn với vợ mà bao trọn cả một ngọn núi!

Phạm vi lớn như vậy, đừng nói là mở cửa sổ ra lăn.

Dù đứng trên ban công la hét cũng làm gì có ai nghe thấy!

Hoa hồng của hai trăm ba mươi triệu là bao nhiêu?

Nhân viên bán nhà cảm thấy đầu óc của mình đã chết máy, không tính ra được nữa!

“Chát! Chát!”

Nhân viên tiêu thụ phục vụ Lý Phong lúc đầu tự duỗi tay tát sưng mặt mình.

Cô ta muốn khiến mình tỉnh táo lại một chút, cô ta cảm thấy mình đang nằm mơ!

Mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại đi, đây chắc chắn là mơ!

Lúc này, Lý Phong lại bổ sung một câu: “À đúng rồi, trên chứng nhận tài sản của mấy căn nhà này chỉ viết tên vợ tôi là được”.

“Quào…”

Không chỉ mấy nhân viên bán nhà bên cạnh, kể cả hai khách hàng cũng trợn mắt há mồm nhìn Lý Phong.

Một đôi nam nữ trong đó đến đây là để xem phòng cưới.

Cô gái kia lập tức véo sưng véo bầm thịt mềm bên eo chồng mình.

“Anh nhìn người ta đi, anh nhìn người ta đi! Mua hết bảy căn biệt thự cho vợ mình, em muốn anh thêm tên em lên chứng nhận bất động sản anh còn cãi nhau với em suốt nửa tháng! Em không kết hôn nữa!”

“Ấy, vợ à, vợ ơi!”

Trong lúc vô tình, hình như Lý Phong đã chia rẽ một cặp tình nhân…

Ba ngày nay, người của thế giới ngầm tỉnh Giang Châu đều có vẻ cực kỳ căng thẳng.

Mọi người đều chú ý đến Đông Hải, ai cũng chờ mong Lý Phong sẽ có hành động gì đó.

Nhưng suốt ba ngày, cả nhà Lý Phong đều đang bàn chuyện trang trí với công ty trang trí nội thất.

Sau khi nghe thấy Lý Phong mua lại bảy căn biệt thự, Liễu Ngọc Phân nhỏ giọng oán trách anh mấy câu.

Nhưng lúc nấu cơm, cả nhà Lý Phong đều có thể nghe thấy tiếng hát của Liễu Ngọc Phân vang lên trong phòng bếp.

Tuy ngoài miệng bà ấy nói thế, nhưng mọi người đều biết thật ra bà ấy rất vui vẻ.

Chịu khổ biết bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng chờ đến ngày này rồi.

“Tiểu Phong, tối nay con muốn ăn gì?”

“Mẹ, con muốn ăn đậu hũ Tây Thi”, Hứa Hạo Nhiên ngồi bên cạnh chỉnh âm cho đàn ghi ta đáp lại một tiếng.

“Con vẫn nên ăn đất thì tốt hơn”, Liễu Ngọc Phân đứng ngoài cửa khó chịu nói một câu.

“Mẹ thân yêu của con, ngày mai con sẽ lên tỉnh quay quảng cáo, chẳng lẽ mẹ không thể thoả mãn nguyện vọng nhỏ của con trai trước khi xa nhau sao?!”

Liễu Ngọc Phân lắc đầu, bà ấy cũng hết cách với đứa con trai ngốc nghếch này của mình rồi.

Chỉ có thể đợi sau này tìm được một đứa con dâu thông minh khéo léo, dạy dỗ nó lại cho đàng hoàng.

Liễu Ngọc Phân xách giỏ rau đi xuống từ trên lầu.

Khi bà ấy chạy xe điện ra khỏi khu chung cư Dương Quang thì nhìn thấy một người đàn ông đứng trước cửa một tiệm trà sữa.

Bà ấy gặp người đàn ông này mấy lần.

Hôm nào hắn cũng đứng nhìn bà ấy từ xa, ánh mắt kia rất kỳ lạ.

Nhưng Liễu Ngọc Phân cũng không nghĩ nhiều, chạy xe điện đi xa.

Người đàn ông này chính là Dương Thiện Tề.

Dương Thiện Tề đã đến Đông Hải được mấy ngày, cũng đã tìm thấy vị trí của nhà Lý Phong.

Hắn có rất nhiều cơ hội, nhưng vẫn luôn không ra tay.

Càng quan sát cả nhà Hứa Hiếu Dương, hắn càng phát hiện sự tốt bụng của bọn họ.

Trước kia khi nhà Hứa Hiếu Dương còn nghèo khó, quan hệ với hàng xóm láng giềng vẫn luôn rất tốt.

Dù trong nhà không có bao nhiêu tiền cũng sẽ cố hết sức giúp đỡ người khác.

Bây giờ bọn họ giàu có rồi cũng không xa cách với những người này.

Ngược lại, cả nhà bọn họ còn giúp đỡ quần chúng xung quanh bằng hết khả năng của mình.

Thấy hình ảnh như thế càng nhiều, Dương Thiện Tề lại càng không ra tay được.

Cả nhà bọn họ là người tốt.

Bây giờ Dương Thiện Tề rất đau khổ, hắn không biết mình nên lựa chọn thế nào.

Vì đã cách thời gian Tống Viễn và Lý Phong quyết đấu ngày càng gần rồi.

Chương 198: Thất đức

Nhà họ Ngụy đã cử người thâm nhập Đông Hải.

Dương Thiện Tề biết nếu mình còn không ra tay thì sẽ chết trong tay sát thủ mà nhà họ Ngụy cử đến.

Vào lúc này, đột nhiên có sát khí nổi lên từ đằng sau lưng.

Dương Thiện Tề quay phắt đầu lại, nhìn thấy hai người đàn ông?

A Tam, A Tứ?

Lúc nhìn thấy hai người họ, Dương Thiện Tề không khỏi nhíu mày lại thật chặt.

Hắn không bỏ trốn mà dẫn hai người ấy vào một con hẻm.

“Dương Thiện Tề, anh làm sao thế? Rõ ràng có thể ra tay giết chết bà ta mà, tại sao lại không làm?”

Dương Thiện Tề nói hờ hững: “Người đối đầu với ông chủ là Lý Hùnng”.

“Cậu chủ bị thương vì Lý Phong, ngày mai Lý Phong sẽ đánh nhau với Tống Viễn, cậu ta chết là cái chắc rồi. Chỉ cần Lý Phong chết thì chẳng phải chuyện này đã kết thúc rồi sao? Gia đình ấy đều là người tốt, bọn họ không đáng chết”.

“Nếu bọn họ không chết thì chỉ có anh chết!”

Đột nhiên A Tam A Tứ làm khó làm dễ, bọn họ chia nhau tấn công Dương Thiện Tề từ hai bên trái phải!

Dương Thiện Tề là người có tư chất tốt nhất, khả năng lĩnh hội cao nhất, tu luyện vất vả nhất trong số đám học trò của Ngụy Tiêu Dương.

A Tam A Tứ là bạn học cùng thầy với hắn, bọn họ đều là trẻ mồ côi.

Bởi thế Dương Thiện Tề không muốn đánh nhau với bọn họ.

Sau khi đấu vài hiệp, hắn xoay lưng bỏ chạy.

Chỉ có điều lúc Dưong Thiện Tề vừa mới trèo tường, nhảy xuống sân nhà người khác.

Hắn đột ngột dừng bước.

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao trùm toàn thân hắn, Dương Thiện Tề ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt.

Ngụy Tiêu Lâm!

Em trai của Ngụy Tiêu Dương.

Dương Thiện Tề không ngờ Ngụy Tiêu Lâm cũng đến Đông Hải, hắn vội vàng chào hỏi Ngụy Tiêu Lâm.

Hắn vừa định mở miệng thì đột nhiên có luồng gió mạnh thổi đến.

Rồi sau đó, yết hầu của Dương Thiện Tề bị Ngụy Tiêu Lâm bóp chặt.

Ngụy Tiêu Lâm nhấc Dương Thiện Tề lên khỏi mặt đất, yết hầu của hắn bị Ngụy Tiêu Lâm bóp đến phát ra tiếng kêu: “Tại sao không ra tay?”

“Bọn họ, bọn họ đều là người tốt”, Dương Thiện Tề nói một cách khó nhọc.

“Tôi đã nói với các người kể từ lúc còn nhỏ, trên thế giới này không có tốt và xấu, chỉ có đúng và sai”.

“Các người là con chó mà gia tộc nuôi dưỡng, gia tộc kêu các người làm gì thì phải làm nấy, người đứng đầu gia tộc nói đúng thì chính là đúng”.

“Nếu như muốn tiếp tục sống thì phải nghe lời gia tộc, cầm dao đến giết hết người nhà Lý Phong”.

Lạnh lùng!

Vô tình!

Ngụy Tiêu Lâm nói chuyện giống như một cỗ máy không có tình cảm.

Trong mắt hắn ta, giết một người chỉ đơn giản như bóp chết con kiến.

“Con không ra tay được, sư thúc giết con đi”.

Ngụy Tiêu Lâm đấm mạnh vào lồng ngực Dương Thiện Tề.

Dương Thiện Tề lập tức phun ra máu, hắn bay ra xa, đập mạnh vào bức tường.

Ngụy Tiêu Lâm bước đến gần, nhìn xuống Dương Thiện Tề: “Cơ hội cuối cùng, có giết hay không?”

Dương Thiện Tề chậm rãi nhắm mắt lại.

Hắn vốn chẳng còn lưu luyến gì ở thế giới này nữa.

Hắn chỉ là một con chó được chủ nuôi mà thôi.

Hắn chết đi, cũng không có ai trên đời này nhớ đến nhắn.

Ngụy Tiêu Lâm hừ lạnh, vào lúc hắn ta ra tay, đột nhiên có tiếng người vang lên từ bức tường trên đỉnh đầu.

“Tôi nói này, nếu như các người muốn đánh nhau thì có thể tìm một nơi không người được không?”

“Đánh đánh giết giết máu văng tung tóe làm dơ sân của người ta, có phải thiếu đức lắm không?”

Ngụy Tiêu Lâm ngạc nhiên!

Hắn ta vội vàng ngẩng đầu lên, đồng thời cơ thể của nhanh chóng lùi về sau.

Một cao thủ như hắn ta mà hoàn toàn chẳng phát hiện ra có người còn đứng ở trên tường.

“Cậu là ai? Cậu có mặt ở đây từ bao giờ?”

“Lý Phong!”, Dương Thiện Tề gọi tên Lý Phong.

Nghe thấy thế, Ngụy Tiêu Lâm không khỏi biến sắc, hắn ta dứt khoát xoay lưng bỏ chạy!

Đến anh cả Ngụy Tiêu Dương còn bại trong tay Lý Phong thì Ngụy Tiêu Lâm cũng tự biết mình không phải là đối thủ của anh.

Hơn nữa, trước lúc đến Đông Hải, anh cả Ngụy Tiêu Dương đã dặn dò đi dặn dò lại, tuyệt đối không được đánh nhau với Lý Phong, chứ bằng không chắc chắn sẽ chết.

Chỉ có người đã từng đánh nhau với Lý Phong mới có thể cảm nhận được sự đáng sợ của anh!

Có một câu mà Ngụy Tiêu Dương vẫn chưa nói với người khác, lần này Lý Phong và Tống Viễn giao đấu.

Tống Viễn, chết là cái chắc!

Chương 199: Cược chết nhà anh

Ngụy Tiêu Lâm vừa đi, Lý Phong cũng định rời khỏi nơi này.

“Cảm ơn anh cứu tôi, tôi nợ anh một mạng”.

Lý Phong thản nhiên quay đầu lại nhìn Dương Thiện Tề: “Tôi chỉ đi ngang qua đây thôi, cậu không cần phải nhớ làm gì”.

“Anh cứu mạng tôi, nhất định tôi sẽ đền ơn anh. Ngoài ra, tôi phải nói cho anh biết một việc, lần này tôi đến Đông Hải là để giết người nhà anh”.

Đột nhiên hơi thở mạnh mẽ bao trùm khắp người Dương Thiện Tề.

Hắn nín thở.

Hai chân cũng run rẩy.

Dương Thiện Tề thấy mình còn đứng không vững.

Ánh mắt Lý Phong toát ra ánh sáng sắc lẻm như dao, từng con từng con một đâm vào tim Dương Thiện Tề.

“Nếu như cậu có ý định đó thì bây giờ trước mặt tôi đã có một thi thể lạnh lẽo rồi chứ không phải nghe cậu nói nhảm đâu”.

“Đi đi! Thiên hạ này rất lớn, không phải chỉ có cái chuồng chó đó hợp với cậu”.

“Rời khỏi chuồng chó, cậu không còn là một con chó nữa mà là một người có đôi chân, có thể bước đi”.

Câu nói của Lý Phong giống hệt như nắm đấm, đập mạnh vào trái tim Dương Thiện Tề.

Hắn ngẩng đầu nhìn Lý Phong.

Vào giây phút này, Lý Phong đứng ngược sáng, giống như một vị thần hạ xuống từ trên trời.

Người anh được bao bọc bên trong ánh sáng.

Dương Thiện Tề chỉ có thể thành kính quỳ bái, chậm rãi uốn gối, thành tâm thành ý quỳ xuống.

“Mặc dù thiên hạ này to lớn nhưng tôi lại không có nơi nương thân”.

“Tôi biết anh là người tốt, cả nhà anh đều là người tốt”.

Dương Thiện Tề ngẩng đầu nhìn Lý Phong, gương mặt toát ra vẻ thành kính.

“Hôm ấy anh nói nếu tôi gặp khó khăn gì thì cứ đến tìm anh, bây giờ tôi muốn nhờ anh giúp một việc”.

Lý Phong khẽ gật đầu: “Nói đi”.

Lý Phong vừa mới nói dứt lời, Dương Thiện Tè đột nhiên dập đầu ba cái thật vang với anh: “Thầy tôn kính, xin nhận học trò một lạy”.

Mặt Lý Phong không đổi sắc, anh cúi đầu nhìn Dương Thiện Tề đang quỳ trên mặt đất rồi cười lạnh.

“Cậu vẫn còn chưa đủ tư cách làm học trò của tôi đâu”.

“Ra sân tập trước đi, nếu như cậu có thể hoàn thành những bài luyện tập mà tôi giao theo quy định, thế thì tôi có thể cân nhắc nhận cậu làm học trò”.

“Nhưng trước lúc đó, cậu giống như những người khác vậy”.

“Vâng!”, Dương Thiện Tề dập đầu với Lý Phong.

Lý Phong nhẹ nhàng phất tay, một luồng khí vô hình như cơn gió mạnh thổi qua, cuốn Dương Thiện Tề lên.

Dương Thiện Tề rơi xuống mặt đất, lúc hắn ngẩng đầu lên một lần nữa thì Lý Phong đã biến mất.

Hắn chỉ nhìn thấy bầu trời xanh biếc và ánh nắng chói chang!



Thời gian quyết đấu đã đến rồi.

Để xem trận đấu này, nói là xem nhưng thực chất mọi người muốn đến đây để nhìn Lý Phong bị kiếm của Tống Viễn cứa cổ.

Tống Viễn là kẻ mạnh có tiếng ở phương Bắc.

Người chết trong tay của hắn đều là một vài cao thủ có đôi chút tiếng tăm.

Rất nhiều người cho rằng Lý Phong được chết dưới kiếm của Tống Viễn cũng là vinh dự!

Địa điểm quyết đấu ở hồ nhân tạo trên tỉnh.

Bây giờ không ít người đã tụ tập quanh hồ nhân tạo.

Bọn họ từ khắp các phương đổ về đây để xem trận đấu.

Mọi người muốn tận mắt nhìn xem diện mạo thật sự của cao thủ hàng đầu trong nhà họ Tống, cũng muốn xem Ngâm Phong Nhất Kiếm trong truyền thuyết!

“Nào nào nào, ai đi ngang đừng bỏ lỡ!”

“Đây là một trận quyết đấu hết sức đặc sắc, làm sao có thể thiếu đặt tiền đánh bạc được chứ?”

“Bây giờ tỷ lệ phần trăm chiến thắng là 8: 0.1, còn có ai chưa cược không, nhanh chân lên! Nửa tiếng đồng hồ nữa là trận đấu lập tức bắt đầu rồi! Quá giờ là không đặt cược được nữa đâu đấy!”

Vào giờ phút này, dưới mái đình gần hồ nhân tạo.

Hứa Hạo Nhiên đội nón bóng chày, mặc đồ jean, bày ra một bàn đặt cược ở đây.

Cậu hai Tống Đình Kiệt của nhà họ Tống cũng dẫn theo người đến đây.

Anh ta ném tấm chi phiếu lên bàn cược, nói với Hứa Hạo Nhiên: “Hai triệu, cược Tống Viễn thắng”.

“Wow, tôi nói này thưa anh, anh không nhìn thấy bây giờ tỷ lệ phần trăm chiến thắng quá cao rồi sao? Nếu như tôi là anh thì chắc chắn sẽ cược Lý Phong!”

Hứa Hạo Nhiên vừa nói thế, mọi người xung quanh đều cười rộ lên.

Có người ra mặt lên tiếng: “Nhóc con, cậu hiểu cái mông gì”.

“Tống Viễn là người dùng kiếm nổi tiếng ở phương Bắc”.

“Đừng nói là một tên Lý Phong, dù có mười tên Lý Phong đi chăng nữa cũng không đủ cho anh ấy giết đâu”.

“Anh cứ đợi xem đi, lần này cược chết nhà anh”.

Chương 200: Đột nhiên nổi gió

Tống Đình Kiệt dẫn Tống Viễn ra bờ hồ giữa tiếng ca tụng của mọi người.

Anh ta gật gật đầu với Tống Viễn, Tống Viễn lập tức nhảy lên giống như chiếc lá cuốn đi trong gió, nhẹ nhàng rơi xuống chiếc thuyền nhỏ cách đó không xa.

Chiếc thuyền ấy không có cánh buồm, cũng chẳng có mái chèo.

Tống Viễn cầm kiếm bằng hai tay, im lặng đứng trên đầu thuyền.

Vào lúc này, không ngờ chiếc thuyền lại tự động chạy về phía trước.

Tống Viễn ra giữa hồ, nhìn dáo dác bốn phía nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Lý Phong.

Những người xung quanh đã đợi đến mất kiên nhẫn rồi.

“Sao thế này? Sao Lý Phong vẫn còn chưa đến nữa?”

“Tôi thấy chắc cái tên này làm rùa rụt đầu rồi”.

“Hừ hừ, ban đầu cậu ta có gan gửi thư khiêu chiến mà sao lại không có gan đến kia chứ?”

“Nghe nói bây giờ Đông Hải là cấm địa, không có sự cho phép của cậu ta thì bất kỳ ai cũng không được vào”.

“Đó chính là mai rùa, cấm địa chó gì!”

Mọi người bàn tán rôm rả, nước miếng văng tung tóe.

Tống Viễn đứng giữa cơn gió, mái tóc dài bay phấp phới trong làn gió lạnh.

Hắn có gương mặt bình tĩnh và ánh mắt sắc lẻm như dao.

Hắn nhìn bốn phía rồi cười khinh miệt: “Nếu như Lý Phong không dám ra mặt, thế thì bây giờ tôi sẽ đích thân đến Đông Hải, xách đầu của cậu ta đến gặp cậu hai!”

“Ê anh mù hả?”, Hứa Hạo nhiên đột nhiên gào lên ở trong đình: “Chẳng phải anh ấy đang đứng trước mặt anh sao?”

Lúc Tống Viễn quay đầu lại, hắn nhìn thấy Lý Phong đứng trên chiếc thuyền con vịt, tròng trành đi về phía bên này.

“Ha ha ha ha, anh ta là đồ ngu hả? Không ngờ anh ta còn có hứng chơi đùa với chiếc thuyền nhỏ này”.

Rất nhiều người trong đám đông đều cất tiếng cười mỉa mai, đến Tống Viễn cũng phì cười.

Lý Phong đi thuyền vịt đến trước mặt Tống Viễn, hai người đứng cách nhau hai mét.

Vào lúc này, Lý Phong nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống “đầu vịt”.

Tống Viễn tỏ vẻ khinh thường hành động của Lý Phong.

Hắn cho rằng bất cứ học trò nào theo hắn được ba bốn năm cũng có thể làm được điều này.

Chỉ có người không cần cánh buồm, cũng không cần mái chèo mà vẫn có thể ra giữa lòng hồ như hắn hồi ban nãy mới là người có tài năng thật sự.

Trong mắt Tống Viễn, Lý Phong đã là người chết.

“Lý Phong, cậu có thể xây dựng một nơi nhỏ bé như Đông Hải kiên cố như thế, chứng tỏ bản thân cậu cũng có tài năng đấy”.

“Cậu hai nhà tôi khoan dung độ lượng, nếu như bây giờ cậu quỳ xuống, tự chặt tay trái của mình”.

“Rồi tự dập đầu ba cái với cậu hai nhà tôi, nhường lại Đông Hải, tôi sẽ tha chết cho cậu”.

“Nói xong chưa? Nói xong thì câm cái miệng chó lại đi”.

Lý Phong vừa mới lên tiếng, đám đông đang vây quanh quan sát lập tức nhảy dựng lên.

“Thằng này ngông cuồng thật!”

“Tống Viễn, thay chúng tôi dạy dỗ nó một chặp”.

“Mau cứa cổ nó đi, tốt nhất là chém đứt đầu chó của nó, tôi ra giá năm mươi ngàn để mua đầu chó của nó!”

“Năm mươi ngàn sao mà đủ, ít nhất cũng phải sáu mươi ngàn?”

“Sáu mươi ngàn ít quá, tôi thêm hai trăm ngàn, mau về làm bóng cho cháu tôi đá chơi”.

Vào lúc này, Lý Phong đột nhiên quay đầu lại.

Đám người đang ồn ào lớn tiếng ấy đột nhiên đều im thin thít như thể bị nhét thứ gì vào miệng.

Đồng tử của bọn họ giãn to, cơ thể run rẩy giống hệt như nhìn thấy một con thú dữ hết sức đáng sợ.

Đợi đến khi Lý Phong quay đầu lại, Tống Viễn cười lạnh: “Khá lắm, xem ra cậu có tài năng thật”.

“Nhưng với tôi, chút võ vẽ này chỉ là trò múa rìu qua mắt thợ mà thôi”.

“Lòng kiên nhẫn của tôi có giới hạn, rốt cuộc cậu quỳ hay không quỳ?”

“Vù…”

Đột nhiên có ngọn gió nổi lên ngay lúc này.

Ngọn gió thổi đứt vài chiếc lá trên cành cây gần đó, cuốn đến dòng nước giữa hai chiếc thuyền của Lý Phong và Tống Viễn.

Những chiếc lá ấy dập dềnh trên mặt nước.

Thấy Lý Phong không nói gì, ánh mắt Tống Viễn dần trở nên lạnh lùng, hắn đặt tay trái trên cán kiếm.

Giọng nói của Tống Viễn không lớn, thế nhưng mỗi một chữ mà hắn nói đều có thể lọt và tai tất cả mọi người xung quanh một cách rõ ràng.

“Một khi kiếm của tôi rút ra khỏi vỏ thì bắt buộc phải đổ máu, đến lúc đó, cậu có hối hận cũng đã muộn rồi”.

“Dài dòng quá mau đánh nhau đi, tôi mắc đến mông rồi đây này!”, đột nhiên Hứa Hạo Nhiên gào lên từ trong mái đình.

Hứa Hạo Nhiên vừa mới nói dứt lời, đột nhiên Tống Viễn duỗi tay ra, dùng hai ngón tay kẹp lấy chiếc lá bay đến trước mặt mình.

Hắn nhẹ nhàng ném đi, chiếc lá ấy lập tức biến thành con dao nhỏ, lao vút về phía Hứa Hạo Nhiên.

“Hướng ba giờ, quay đầu”.

Lý Phong vừa mới lên tiếng, Hứa Hạo Nhiên lập tức làm theo.

Chiếc lá khô ấy vụt qua tai Hứa Hạo Nhiên, cứa vào người gã đàn ông đứng cách cậu ta không bao xa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom