• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Một Lời Hứa (2 Viewers)

  • Chương 861-870

Chương 861: Cóc ghẻ ăn thịt thiên nga

Trong khi nói, Trương Trường Quang cố ý liếc nhìn Hứa Mộc Tình.

"Những người khác không hiểu loại trải nghiệm này. Nhưng tôi nghĩ cô gái trẻ này sẽ có hiểu biết giống như tôi đấy".

Hứa Mộc Tình chán đến nỗi chả buồn đối phó với Trương Trường Quang.

Giờ phút này, cô lại hy vọng Lý Phong sẽ giải cứu cậu tùy tùng bị rơi xuống hồ kia.

Hứa Mộc Tình nói với Lý Phong: "Ông xã, có cách nào cứu cậu ấy không?"

Lời nói của Hứa Mộc Tình khiến Trương Trường Quang nhất thời nhảy dựng lên.

Ngay từ đầu, anh ta tưởng rằng Lý Phong chỉ là người hầu của Hứa Mộc Tình và Tina thôi, nhưng anh ta không ngờ Hứa Mộc Tình lại gọi Lý Phong như vậy.

"Cái gì?!"

"Cậu, cậu, cậu là chồng của cô ấy, chuyện này làm sao có thể!?"

"Cóc ghẻ ăn thịt thiên nga! Loại rẻ rách như mày mà…"

“Câm mồm cho tao!”, lúc này, Tôn Kế Tổ, người đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, tức giận gầm lên một tiếng.

Trương Trường Quang hừ lạnh một tiếng. Ngay khi anh ta định phản bác, cậu trai trong hồ đột nhiên động đậy, tảng băng cứng rắn ban đầu đột nhiên vỡ ra.

Sau đó một bóng người từ trong hồ nước nhảy lên, rồi nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Lý Phong.

Trương Trường Quang ngay lập tức sững sờ.

Anh ta không thể tin được những gì mình nhìn thấy tận mắt, phải biết là, vừa rồi anh ta chật vật chống đỡ trong hồ, dù dùng cách gì cũng không thể tự mình thoát ra được.

Nhưng một đàn em của anh ta lại sử dụng cách rõ ngầu để thoát khỏi hồ nước!

Mà khi Trương Trường Quang đang chuẩn bị mở mồm nói, đàn em của anh ta đột nhiên quỳ lạy Lý Phong!

"Cảm ơn vì đã cứu em".

Nói xong, cậu ta còn dập đầu với Lý Phong ba cái.

Ngay khi Trương Trường Quang nhìn thấy tình huống này, anh ta giận tím người, anh ta chỉ vào đàn em của mình và hét lên: "Đồ chó, ai bảo mày quỳ gối trước anh ta hả? Mau đứng dậy! Đứng dậy cho tao mau lên!"

Nhưng mà tên đàn em vẫn luôn cung kính, ngoan ngoãn như một con chó trước mặt anh ta, lúc này lại hoàn toàn không để ý tới anh ta, trực tiếp coi anh ta như không khí.

Trương Trường Quang tức giận, anh ta nhanh chóng lao đến trước mặt đàn em của mình, giơ chân lên hung hăng đạp cậu ta.

Tuy nhiên, tên đàn em đã bắt lấy chân của Trương Trường Quang bằng tay trái.

Vào lúc này, không chỉ Trương Trường Quang, mà ngay cả Tôn Kế Tổ, người đang ngồi xếp bằng, đột nhiên mở to mắt, nhìn tình cảnh trước mặt một cách hoài nghi.

Sức mạnh của Trương Trường Quang, Tôn Kế Tổ hiểu quá rõ, mặc dù Tôn Kế Tổ không thừa nhận, nhưng trong thâm tâm anh ta biết rất rõ rằng Trương Trường Quang cũng là một cao thủ có thực lực.

Tôn Kế Tổ không có cách nào để đánh bại Trương Trường Quang trong vòng một trăm chiêu.

Tuy nhiên, tên đàn em đã đỡ được cú đá mà Trương Trường Quang dùng hết sức để tung ra.

Với chiêu này, Tôn Kế Tổ cũng phải xấu hổ.

Anh ta không hiểu, cũng không đoán ra được, chuyện gì đã xảy ra với cậu ta?

Tại sao vừa rồi anh ta cũng nghe được Lý Phong nói nhưng chỉ có thể lĩnh hội được một chút, không thể hiểu hết được, ngược lại càng ngày càng cảm thấy hoang mang, không có cách nào tiếp tục luyện được nữa?

Cảm giác như biết rằng phía trước có một con đường rộng lớn, nhưng phía trước còn có một ngọn núi rất cao, dù cố gắng đến đâu cũng không thể leo lên được.

Tôn Kế Tổ muốn biết, tên đàn em này đã làm như thế nào?

Đối với bản thân Trương Trường Quang, lúc này anh ta cũng sững sờ, trong mắt tỏa ra tia sáng cực kỳ mạnh mẽ và hung tợn.

Anh ta chỉ tay về tên đàn em: "Đồ chó chết. Còn dám chống lại chủ nhân của mình à!"

“Dương Tái Hưng”, lúc này, tên đàn em nói một cái tên.

Trương Trường Quang nhíu mày: "Mày nói cái gì?"

"Tên tôi là Dương Tái Hưng, cậu chủ có lẽ chưa bao giờ nhớ tên của mấy người chúng tôi nhỉ".

"Vậy tôi sẽ nói cho cậu chủ biết, từ nay về sau tôi không còn là chó của anh nữa".

Khi Dương Tái Hưng nói, cậu ta vẫn không đứng lên, mà vẫn quỳ gối trước mặt Lý Phong.

Lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lý Phong nói với Lý Phong: "Chủ nhân! Từ nay về sau, em là chó của anh!"

"Tao giết mày, đồ chó vô ơn, không bằng súc vật!"

Nói xong, Trương Trường Quang ngay lập tức rút thanh kiếm từ thắt lưng ra và liên tục vung về phía Dương Tái Hưng.

Lập tức, thanh kiếm lóe lên.

Nhưng cho dù thanh kiếm này có nhanh như thế nào, ánh sáng có sắc bén đến đâu, Trương Trường Quang cũng không cách nào chém Dương Tái Hưng bị thương được.

Cơ thể của Dương Tái Hưng như nước, khi thanh kiếm chém đến, cậu ta luôn có thể tránh nó một cách dễ dàng.

Khi Trương Trường Quang tỏ ra đuối sức, Dương Tái Hưng bất ngờ giơ tay bổ thẳng vào cổ tay Trương Trường Quang, thanh kiếm trong tay Trương Trường Quang ngay lập tức bị đánh bay đi, rồi rơi vào tay Dương Tái Hưng.

Dương Tái Hưng đứng dậy, cậu ta nhìn chằm chằm vào Trương Trường Quang và nói.

"Tôi nợ gia tộc anh một mạng".

"Nhưng vừa rồi tôi đã trả rồi".

"Từ nay về sau, tôi không liên quan gì đến anh nữa".

"Tôi đã nói rất rõ rồi, tôi là chó của anh ấy, không phải của anh".

"Nếu như anh còn dám sủa loạn lên với chủ nhân của tôi, tôi sẽ không khách sáo đâu".

Nói xong, Dương Tái Hưng cắm thanh kiếm vào bức tường đá bên cạnh.

Không nói đến những thứ khác, chỉ một chiêu này ngay lập tức khiến Trương Trường Quang tròn mắt, Tôn Kế Tổ cũng tỏ vẻ hoài nghi.

Bởi vì anh ta hoàn toàn không làm được chiêu này!

Thật là kinh khủng, vừa rồi trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao trong nháy mắt tên đàn em đã trở thành cao thủ rồi!

Với kungfu hiện tại của Dương Tái Hưng, cậu ta hoàn toàn có thể đứng top 4 trong Nhân Bảng của giang hồ!

Lúc này, Lý Phong nhẹ giọng nói: "Dương Tái Hưng, cậu là đàn em của tôi thì cũng được thôi".

"Tuy nhiên, những quy tắc dơ dáy và bẩn thỉu được đào tạo trong gia tộc giáo phái này tốt hơn nên quên hết đi".

"Từ nay về sau, cậu là người, không phải là chó".

"Vâng, đại ca!"

Dương Tái Hưng vô cùng phấn khích.

Và ngay khi cậu ta định quỳ xuống lạy Lý Phong thì đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay từ trong hang động sau lưng đám người Lý Phong.

Ngay sau đó, Hứa Thiên Tứ vừa vỗ tay vừa bước vào.

Cùng lúc đó, phía sau Hứa Thiên Tứ có mười mấy tên đang khệnh khạng bước vào, tất cả đều là cao thủ cắm trại bên ngoài động.

"Bốp".

"Bốp".

"Bốp".

Hứa Thiên Tứ nở nụ cười âm hiểm nói với Lý Phong: "Lý Phong không tệ đâu! Chỉ cần chút công sức như vậy, đã có được một tên đàn em sẵn sàng bán mạng cho mày".

"Xem ra kĩ năng thu phục lòng người của mày cũng rất gì và này nọ đấy nhỉ?"

"Tuy nhiên, mày tốn công thế cũng chỉ có được một hai con chó săn thế thôi".

"So với mày, tốc độ của tao nhanh hơn rất nhiều".

Chương 862: Lại là con trùng kinh tởm đó

Trong khi Hứa Thiên Tứ lên tiếng, mười mấy người phía sau đột nhiên di chuyển, bọn họ lướt nhanh một cái, lập tức bao vây đám người Lý Phong lại.

Lý Phong bình thản nhìn Hứa Thiên Tứ: "Anh lại biến bọn họ thành con rối với loại côn trùng đó à".

Hứa Thiên Tứ bật cười: "Đây là sở thích của tao mà".

"Hơn nữa, những người này! Tất cả đều là lũ ngáo quyền lực".

"Nhưng, bọn họ có thực lực tầm thường thôi. Không giống như tên đàn em bên cạnh mày, mày chỉ nói bừa vài câu mà đã có thể thông được hai mạch Nhâm Đốc của hắn nhờ Nhược Thủy vạn năm trong hồ, rồi giúp hắn nâng cao đến trình độ trước giờ chưa từng có như bây giờ. "

"Nếu chúng đều đã mong muốn có được sức mạnh to lớn như vậy, thì tao sẽ đưa nó cho chúng".

"Chỉ là trên đời này không phải ai cũng vị tha như vậy".

"Chúng muốn có được sức mạnh, thì phải mất đi một thứ gì đó".

"Mà tao cũng đã hứa với chúng rồi, chỉ cần giết được mày, tao sẽ gỡ con trùng ra cho chúng".

Lý Phong lạnh lùng nói: "Con trùng ra khỏi thì họ cũng thành những cái xác rỗng rồi".

"Hahahaha, không ngờ mày lại biết nhiều như vậy".

Trong khi Hứa Thiên Tứ nói, Trương Trường Quang, người hoàn toàn bị phớt lờ, đã rất tức giận.

"Các người coi cậu đây là không khí sao!?"

Nói rồi, Trương Trường Quang vung ra một chưởng toàn lực về phía Hứa Thiên Tứ!

Hứa Thiên Tứ đứng yên, với ánh mắt khinh bỉ sâu sắc.

Nhìn thấy nắm đấm của Trương Trường Quang càng ngày càng gần, lúc này Hứa Thiên Tứ đột nhiên nhúc nhích, nhìn anh ta như không có võ công, nhưng anh ta lập tức vươn tay ra, nắm lấy bàn tay mạnh mẽ, đầy uy lực của Trương Trường Quang một cách rất chính xác.

Trước khi Trương Trường Quang kịp phản ứng, từ trong tay áo của Hứa Thiên Tứ, một con bọ trông rất xấu xí đã bò ra.

Bề mặt của loài bọ này nhẵn bóng, nhưng nhìn tổng thể màu sắc của nó giống như có một lớp sơn đỏ.

Ngay khi con côn trùng chui vào cổ tay Trương Trường Quang, Trương Trường Quang đã sợ hãi hét lên.

Nhưng bàn tay của anh ta đã bị Hứa Thiên Tứ nắm chắc, cho dù anh ta có cố gắng thế nào cũng không cách nào thoát ra được.

Mà sau đó, con bọ đỏ từ từ bò đến vị trí của động mạch chủ cổ tay Trương Trường Quang.

Ngay khi con côn trùng chuẩn bị chui vào, một đồng xu bất ngờ bay từ bên cạnh đến đập thẳng vào con bọ đỏ.

Đồng xu lập tức bay lên cùng với con bọ đỏ, rồi đập mạnh vào bức tường đá gần đó.

Con bọ đỏ trong chốc lát bị nổ tung thành từng mảnh, một thứ chất lỏng khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh tởm trào ra.

Hứa Thiên Tứ đột ngột quay đầu lại nhìn Lý Phong: "Lý Phong, mày xía vào làm gì?"

"Không phải ngay từ đầu thằng này đã coi thường mày sao? Chẳng nhẽ mày không muốn dạy cho hắn một bài học sao?"

Lý Phong nhẹ giọng nói: "Trương Trường Quang này chỉ là một tấm chiếu mới thôi".

"Anh đi đường đụng phải thằng bé ba bốn tuổi, chẳng nhẽ sẽ giơ chân đạp nó ngã hay sao?"

Lời miêu tả của Lý Phong khiến Hứa Thiên Tứ sững sờ một lúc, sau đó đột nhiên bật cười: "Hahahaha, thôi đừng nói nữa, mày miêu tả đúng lắm".

Hứa Thiên Tứ cười cười, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Vào lúc này, dáng vẻ của Hứa Thiên Tứ trông đặc biệt nham hiểm và xảo quyệt: "Như vậy, tao càng phải biến hắn thành con rối của tao!"

Vào lúc này, tay áo của Hứa Thiên Tứ đột nhiên chui ra bốn năm con côn trùng hoàn toàn khác nhau!

Một trong số chúng có kích thước chỉ bằng một sợi tóc.

Nếu không nhìn kỹ sẽ không biết được.

Ngoài ra còn có một con bọ bò rất nhanh, đó là một con nhện đen, to bằng móng tay út.

Trong nháy mắt, con nhện đen nhanh chóng leo đến bên tai Trương Trường Quang, chui vào lỗ tai Trương Trường Quang một cách nhanh chóng.

Vào lúc này, Trương Trường Quang hét lên thảm thiết.

Nỗi sợ hãi mãnh liệt khiến Trương Trường Quang nhảy choi choi tại chỗ, anh ta muốn dùng phương pháp đơn giản để ném bốn con trùng này ra khỏi cơ thể mình.

Nhưng thật đáng tiếc khi bốn con bọ này không ăn chay, chúng ăn người sống!

Lúc này Hứa Thiên Tứ đã buông lỏng tay ra, anh ta khiêu khích Lý Phong: "Đến đi, đến đánh tao đi, tao muốn xem mày có thể làm gì để cứu hắn!"

Lý Phong không nhúc nhích mà nói với Dương Tái Hưng ở bên cạnh: "Cậu dùng khoảng 70% sức lực đánh vào rốn của Trương Trường Quang ba lần".

"Hãy chú ý đến nhịp điệu khi đánh".

Dương Tái Hưng không do dự, cậu ta sẽ làm theo tất cả những gì Lý Phong nói.

Thấy Dương Tái Hưng nhanh chóng lao lên, giơ tay vỗ vào rốn của Trương Trường Quang!

Trương Trường Quang ngay lập tức bị đánh tới tấp, anh ta phun ra một ngụm máu.

Khi anh ta đang nôn ra máu, một con giun nhỏ như sợi tóc được phun ra.

Ngay sau đó, Dương Tái Hưng đã vỗ thêm hai lần nữa.

Cả hai con bọ còn lại đều bị đánh ra ngoài.

Khoảnh khắc ba con trùng rơi xuống đất, Dương Tái Hưng lập tức nhấc chân giẫm nát chúng.

Hứa Thiên Tứ cũng không ngăn cản, anh ta khoanh tay và nói với Lý Phong: "Mày mới giải quyết ba con, còn một con nữa đâu".

"Con đó là con chủ chốt đấy. Nếu không có lệnh của tao, nó chắc chắn sẽ không tự chạy ra đâu. Sinh mạng của nó đã hòa làm một với thằng này rồi!"

Ngay sau khi Hứa Thiên Tứ vừa dứt lời, Lý Phong đột nhiên nở nụ cười.

Hứa Thiên Tứ nhíu mày, chỉ vào Lý Phong nói: "Mày cười cái gì?"

Thật ra Hứa Thiên Tứ cực kỳ ghét nụ cười của Lý Phong, nóng lòng muốn dùng hai tay xé nát khuôn mặt Lý Phong ra.

Tất cả mọi thứ mà Hứa Thiên Tứ làm trong suốt thời gian qua dường như đều đã được Lý Phong tính toán trước cả rồi, xem ra dù có cố gắng đến đâu cũng không cách nào đánh bại được Lý Phong.

Điều này khiến Hứa Thiên Tứ cảm thấy thất vọng, nhưng đồng thời trong lòng lại nổi lên khát vọng mạnh mẽ muốn đánh bại Lý Phong!

Lúc này Lý Phong lãnh đạm nói: "Vừa rồi cám ơn anh đã nói cho tôi cách đối phó với con trùng kia".

"Thành thật mà nói, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hình dạng của con bọ đó, còn chưa biết phải đối phó với nó như nào".

"Anh nói như vậy, tôi đã biết xử lý nó như nào rồi".

Dứt lời, Lý Phong lập tức nói với Dương Tái Hưng.

Khi Lý Phong nói, anh đã cô đọng lời nói của mình thành một sợi chỉ và trực tiếp truyền vào tai Dương Tái Hưng, những người bên cạnh sẽ không thể nghe thấy.

Vì vậy không ai biết Lý Phong đã nói gì với Dương Tái Hưng.

Lúc này, chỉ nhìn thấy Dương Tái Hưng, đột nhiên vươn tay ra bóp cổ Trương Trường Quang, sau đó nhấc cả người của Trương Trường Quang lên khỏi mặt đất.

Chương 863: Hắc Tướng Quân

Cú bóp của Dương Tái Hưng rất mạnh, năm ngón tay của cậu ta kẹp chặt cổ họng Trương Trường Quang, khiến Trương Trường Quang không ngừng giãy dụa.

Trong quá trình giãy dụa, toàn bộ khuôn mặt của Trương Trường Quang đều đỏ lên, rõ ràng là anh ta gần như sắp tắt thở rồi.

Cận kề với cái chết khiến Trương Trường Quang bộc lộ hoàn toàn bản chất của mình, anh ta dùng toàn lực không ngừng cầu xin Dương Tái Hưng thương xót.

Trương Trường Quang bây giờ đâu còn tư thế đắc thắng và tự cao tự đại ấy nữa.

Nước mũi anh ta trào ra, nước mắt không tự chủ chảy xuống.

Anh ta cầu xin đàn em của mình: "Dương Tái Hưng, tôi cầu xin cậu, đừng giết tôi, đừng giết tôi! Tôi đau quá, buông tôi ra đi, tôi cầu xin cậu đó".

"Tôi là chó, tôi mới là chó thật, chỉ cần cậu thả tôi ra, tôi có thể sủa cho cậu xem, còn liếm giày cho cậu nữa".

Tay của Dương Tái Hưng không vì điều này mà dừng lại, ngược lại càng ngày càng bóp mạnh hơn.

Trương Trường Quang đau đến không nói được lời nào, chỉ có thể sủa tiếng chó rất đơn giản: "Gâu!"

"Gâu!"

Nhưng dù vậy, Dương Tái Hưng vẫn không tha cho Trương Trường Quang.

Lúc này, Trương Trường Quang đã không thể thốt ra bất kỳ âm tiết nào nữa.

Cơ thể anh ta bắt đầu run lên bần bật, đồng thời nước tiểu đặc quánh và tanh tưởi chảy ra từ đũng quần.

Khi Dương Tái Hưng tiếp tục dùng sức, lưỡi của Trương Trường Quang lè ra, hai mắt trắng dã.

Cái chết của Trương Trường Quang ngày càng đến gần.

Vào thời điểm khi ý thức của Trương Trường Quốc sắp biến mất hoàn toàn, một con bọ đen chui ra từ lỗ mũi của anh ta.

Con bọ đen nhảy khỏi mặt Trương Trường Quang với tốc độ nhanh chóng, trực tiếp đáp xuống mặt của Dương Tái Hưng.

Mà ngay khi con bọ đen chuẩn bị xâm nhập vào não qua tai của Dương Tái Hưng như vừa rồi, chỉ nghe thấy "bép” một cái, Dương Tái Hưng đã đập chết con bọ trước khi nó chui vào!

Hứa Thiên Tứ kinh ngạc nhìn chằm chằm tất cả chuyện này, nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh ta sẽ không tin rằng một người mới như Dương Tái Hưng thực sự có thể giết được Hắc Tướng Quân!

Hắc Tướng Quân, loại bọ này nhanh và hung dữ nhất trong số các loại bọ mà Hứa Thiên Tứ có thể thao túng.

Một khi nó vào tai, nó sẽ ăn hết não của người đó trong thời gian rất nhanh.

Và nó sẽ tiết ra một chất rất đặc biệt, thao túng thần kinh của người này, biến người đó thành một xác chết biết đi thực sự.

Hắc Tướng Quân về bản chất có thể nói là gần như bất khả chiến bại, vì nó rất nhanh.

Hơn nữa, sinh vật sau khi bị nó thao túng, da của sinh vật sẽ trở nên rất cứng, giống như sắt, không thể bị dao hoặc súng giết chết.

Bằng cách này, hầu như không thể giết được hắc Tướng Quân.

Hứa Thiên Tứ chỉ có trong tay chỉ một con Hắc Tướng Quân như vậy, muốn tu luyện ra con thứ hai phải tốn gấp mấy lần, thậm chí gấp mười mấy lần tinh lực.

Nhìn thấy con côn trùng mà mình dày công chăm sóc lại bị một tên đàn em quèn đánh chết, Hứa Thiên Tứ tức giận lôi đình!

Anh ta gầm lên với Lý Phong: "Vừa rồi mày nói cái quái gì với nó, tại sao nó có thể giết chết Hắc Tướng Quân của tao dễ dàng như vậy?"

Đối mặt với Hứa Thiên Tứ đang cuồng loạn, Lý Phong nhẹ giọng nói: "Không có gì, kỳ thực đấy chỉ là một câu nói rất đơn giản thôi. Vừa rồi anh nói cho tôi biết cách đối phó với con trùng này".

"Tôi nên cám ơn anh trước".

Lý Phong nói xong, khiến Hứa Thiên Tứ suýt nữa tức hộc máu mà chết.

Sau đó, Lý Phong cười nói: "Trước khi con trùng này hoàn toàn nuốt chửng bộ não sinh vật, nếu nó cảm thấy sinh vật bị ngạt thở mà chết, nó sẽ lập tức chạy ra khỏi cơ thể sinh vật".

"Vì vậy, tôi liền nhớ ra đặc điểm này và yêu cầu Dương Tái Hưng thực hiện hành động có thể khiến Trương Trường Quang nghẹt thở".

"Sở dĩ tôi không cho mọi người nghe những gì tôi nói chủ yếu là để cho Trương Trường Quang không biết chuyện này".

"Bằng cách này, cậu ta có thể tiếp cận cái chết mà không bị hạn chế, mà con bọ sẽ nhảy ra ngay trước khi cái chết đến".

Hứa Thiên Tứ nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù như vậy, thằng này làm sao biết được Hắc Tướng Quân sẽ nhảy lên mặt hắn chứ?"

"Hắc Tướng Quân nhanh như vậy, nếu không biết trước làm sao có thể giết chết nó được?"

Lý Phong lúc này cười nhạt nói: "Khi người ta bị căng thẳng cao độ, lỗ tai sẽ nhanh chóng co rút lại".

"Nơi duy nhất loài bọ này có thể trốn thoát là lỗ mũi".

"Mà Dương Tái Hưng có thể đánh con bọ này với độ chính xác như vậy, không phải là tôi đã đoán trước được chuyển động của con bọ, mà là tôi biết anh có tính cách như nào".

“Ý mày là gì?”, Hứa Thiên Tứ nhất thời không hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của Lý Phong.

Lúc này Lý Phong còn chưa kịp nói thì Hứa Hạo Nhiên bên cạnh đã không chịu nổi nữa, lắc đầu nói: "Tôi nói chứ người anh em à!"

"Sao tôi cảm thấy bình thường anh lợi hại lắm cơ mà? Nhưng đầu óc anh vẫn chả tiến bộ tí nào nhỉ".

"Anh rể tôi nói gì anh còn không hiểu sao. Anh ấy đang nói về quỹ đạo chuyển động của con bọ, không thể đoán được".

"Nhưng có thể đoán được cách điều khiển con trùng này dựa trên tính cách của anh".

"Nói trắng ra, nếu con bọ này không thể ăn được não của Trương Trường Quang, nó nhất định sẽ chui ra từ lỗ mũi của anh ta, sau đó sẽ nhảy lên mặt của Dương Tái Hưng".

"Cứ như vậy, sẽ bảo Dương Tái Hưng chuẩn bị trước, khi con bọ nhảy đến thì vỗ vào mặt, không phải là xong rồi sao?"

"Đập côn trùng với ruồi muỗi có khác gì nhau đâu? Đừng nói Dương Tái Hưng, tôi cũng có thể làm được".

Hứa Thiên Tứ không ngờ rằng đến bây giờ mình vẫn bị Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên làm nhục.

Quên Lý Phong đi, ngay cả Hứa Hạo Nhiên bây giờ cũng có ánh mắt rõ ràng là coi thường anh ta, điều này khiến cơn tức giận của Hứa Thiên Tứ bùng nổ ngay lập tức, anh ta lập tức duỗi ngón tay ra hét vào mặt đám người Lý Phong: "Lên hết cho tao, giết tất cả bọn chúng đi!"

Lập tức, đám người phía sau Hứa Thiên Tứ mặt không chút biểu cảm, nhưng lại lao lên với khí tức dữ tợn.

Ban đầu, Hứa Hạo Nhiên còn cố tình vượt qua Lý Phong, đứng trước Lý Phong để thể hiện hình tượng của bản thân.

Nhưng lúc này nhìn thấy đám người đông đảo này đang lao tới, Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng xoay người chạy ra sau lưng Lý Phong.

Cậu ta cười nói với Lý Phong: "Anh rể, anh phải bảo vệ em!"

Ngay khi Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, thấy Lý Phong cười toe toét với Hứa Hạo Nhiên và nói: "Em có muốn trở thành anh hùng một lần nữa không?"

"Cái gì?"

Trước khi Hứa Hạo Nhiên kịp phản ứng, Lý Phong đột nhiên đưa tay véo vào eo Hứa Hạo Nhiên.

Ngay sau đó, Hứa Hạo Nhiên bất ngờ hét lên một tiếng hét vô cùng thảm thiết: "Ái dồi ôi!"

Chương 864: Có thứ gì đó ra ngoài rồi

Tiếng kêu này còn to hơn cái gọi là tiếng cá heo.

Ngay khi âm thanh này phát ra, đám người vừa hung hãn vừa lao tới đột nhiên chấn động, run rẩy kịch liệt.

Thậm chí, có người ôm đầu đau đớn.

Ngay sau đó, máu đỏ tươi chảy ra từ mũi họ.

Nếu quan sát kỹ, có thể thấy có ít nhiều một hai con bọ trong máu của họ.

Những con bọ này đều bị kích thích bởi tiếng hét của Hứa Hạo Nhiên!

Khi Hứa Hạo Nhiên ngừng la hét, tất cả những con bọ đã rơi xuống đất.

Mà đám bọ này vừa rơi xuống đã nhanh chóng biến thành tro tàn, Hứa Thiên Tứ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Anh ta sững sờ nhìn mọi thứ trước mặt.

Anh ta còn không biết đám bọ mà anh ta dày công chăm sóc sao lại chết?

Lúc này, Hứa Thiên Tứ chỉ có thể lùi lại phía sau, bởi vì anh ta thấy nhóm người phía trước đã quay đầu lại, họ đã tỉnh lại và đang nhìn chằm chằm vào anh ta với ánh mắt vô cùng tức giận.

Nhưng mà, Hứa Thiên Tứ không hề hoảng sợ sau khi lui về phía sau.

Anh ta lui vào góc tường, trợn mắt nhìn đám người nói: "Lũ người không biết điều này".

"Vốn dĩ chúng mày có thể vinh dự trở thành thuộc hạ của tao".

"Nhưng bây giờ chỉ có thể chết thảm ở chỗ này thôi, thân thể ai cũng không khỏe, chúng mày sẽ bị hút cạn máu thôi!"

Trong khi nói chuyện, Hứa Thiên Tứ vỗ tay, sau đó một người đứng lên phía sau anh ta.

Hồ Vệ Đông!

Hồ Vệ Đông lúc này sắc mặt u ám, ông ta liếc mắt nhìn đám người trước mặt, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt: "Được lắm, số người đã đủ rồi đấy".

"Chúng mày sẽ sớm trở thành đồ ăn của anh ta sau khi tỉnh lại thôi".

Khi Hồ Vệ Đông nói điều này, mấy người bước ra khỏi hang tối phía sau ông ta.

Những người này đang mặc hai bộ quần áo có màu sắc rất khác nhau.

Quần áo lần lượt có màu đen và trắng.

Tất cả những người mặc đồ trắng là nữ, còn tất cả những người mặc đồ đen là nam.

Những người này tạo thành một vòng tròn với Hồ Vệ Đông là trung tâm, sau đó họ đều cầm một chiếc chuông đồng trên tay và bắt đầu lắc không ngừng.

Khi loại chuông này rung lên, nó mang theo một cảm giác nhịp nhàng kỳ lạ.

Ban đầu chỉ thấy ồn ào thôi, nhưng sau khi nghe, luôn cảm thấy có gì đó trong mình đang chuyển động theo nhịp điệu này.

Hầu hết mọi người đều tỏ ra vô cùng đau đớn vì âm thanh kỳ lạ này.

Lúc này, Lý Phong chạm nhẹ vào tai Hứa Mộc Tình, khuôn mặt của Hứa Mộc Tình đỏ bừng vì hành động của Lý Phong.

Nhưng Hứa Mộc Tình đã sớm phát hiện ra rằng tai cô dường như không nghe thấy tiếng chuông vô cùng ầm ĩ kia.

Nhưng Hứa Mộc Tình cũng không cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, tuy không nghe thấy tiếng chuông nhưng cô có thể nghe thấy giọng nói của Lý Phong.

Lúc này liền nghe được Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình: "Chờ một chút, mọi người đứng ở phía sau tôi đi, đừng nói chuyện".

Ngay sau khi Lý Phong vừa dứt lời, trong hồ băng đột nhiên xuất hiện bong bóng.

Loại bong bóng này trông giống như nước trong một cái nồi đang sôi, nước trong hồ đồng loạt sôi lên.

Trong khoảnh khắc, một bóng người từ dưới hồ nhảy lên, anh ta nặng nề ngã xuống trước mặt mọi người.

Đây là một người đàn ông, anh ta không quá cao, khoảng một mét bảy.

Tuy nhiên, anh ta lại mặc một bộ quần áo trông rất cũ kỹ.

Kiểu trang phục này chỉ có người cổ đại mới mặc, hơi giống Hán phục.

Anh ta có mái tóc rất dài, rõ ràng vừa từ trong hồ lên, nhưng tóc đã khô, quần áo trên người cũng vậy, khắp người không thấy một giọt nước nào.

Tên này đứng ở nơi đó, ngoại trừ vài người phía sau Lý Phong, bao gồm cả Hứa Thiên Tứ, tất cả mọi người đều bất giác duỗi tay ra ôm lấy tim mình.

Hứa Thiên Tứ liên tục lùi lại, càng lùi xa, vẻ đau khổ trên gương mặt càng đỡ hơn.

Người đàn ông nhảy lên từ đáy hồ đã giải phóng một áp lực mạnh đến mức khiến anh ta không thở nổi.

Sự xuất hiện của anh ta mang lại cảm giác nguy hiểm vô cùng cho mọi người.

Lúc này, Lý Phong cũng đang nhìn chằm chằm người đàn ông mặc cổ trang trước mặt.

Lý Phong nhẹ nói: "Vốn tưởng rằng chỉ là đạo hạnh một nghìn năm thôi, không ngờ đã hơn ba nghìn năm trôi qua rồi".

Vừa nói xong, người đó đột ngột quay đầu lại.

Khoảnh khắc quay đầu lại, Hứa Hạo Nhiên đã bị sốc bởi vì cậu ta phát hiện ra rằng con ngươi của người đàn ông này màu vàng.

Hứa Hạo Nhiên biết một chút về thứ này, ngay lập tức thốt lên: "Chết tiệt, vua cương thi mắt vàng!"

"Anh rể, thứ này là vua cương thi, thật là kinh khủng, chúng ta mau đi thôi, thứ này bất khả xâm phạm, không thể giết chết được đâu!"

"Một khi chúng ta bị nó cắn, chúng ta cũng sẽ trở thành cương thi đấy!"

So với Hứa Hạo Nhiên đang hoảng sợ, Tina lại rất có hứng thú.

Cho dù Hứa Hạo Nhiên không nói ra, cô ấy cũng biết tên trước mặt là một đối thủ vô cùng mạnh, anh ta có đầy đủ khí chất của một cao thủ, sự xuất hiện của anh ta khiến Tina rất muốn thử sức.

"Anh, đã lâu em không giãn gân cốt rồi. Cho em chơi với hắn được không?"

Khi Tina nói như vậy, Lý Phong không khỏi quay đầu lại liếc cô ấy một cái: "Thứ trước mặt này không giống với ma cà rồng phương Tây của em đâu".

"Mặc dù xét về thực lực, hắn tương đương với hoàng tử ma cà rồng của bên em, nhưng hắn không sợ tỏi hay thủy ngân đâu".

"Không sao, em cũng muốn xem xem sức mạnh của cương thi phương Đông bên anh".

Dứt lời, Tina đột nhiên biến thành một bóng trắng lao thẳng vào người đàn ông.

Ngay từ đầu, Tina đã khiến người ta có một cảm giác cô ấy chỉ là cô em gái nhà bên.

Cách ăn mặc của cô ấy rất thuần khiết, không khác mấy so với Lý Liễu Nhi.

Bởi vì điều này, mọi người đều không chú ý đến cô ấy, cô ấy giống như chỉ làm nên bên cạnh Hứa Mộc Tình thôi.

Nhưng vào lúc Tina ra tay, không ngờ lại phóng ra luồng khí tức đáng sợ không hề kém cạnh tên kia.

Bàn tay của Tina trông mảnh mai và trắng nõn, trẻ trung tươi tắn, nếu cầm trên tay một bàn tay như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng tinh tế.

Nhưng bây giờ bàn tay của Tina trực tiếp đập vào ngực cứng hơn thép của tên kia.

"Ầm!"

Cả hang động rung lên dữ dội vì bàn tay này.

Tên kia không cảnh giác liền bị Tina đánh trúng, thân thể giống như một viên đạn thần công, nặng nề bay đi, sau đó trực tiếp va vào vách đá của hang động phía xa.

Nhìn từ hướng mọi người đang đứng, cơ thể tên đàn ông cổ đại đã lõm vào vì cú đánh của Tina.

Chương 865: Cổ nhân

Nếu là người khác, trúng chiêu này chắc là ngỏm lâu rồi.

Nhưng ngay sau đó mọi người nghe thấy tiếng đá vụn rơi xuống từ trong hang, tiếp theo là tiếng bước chân.

Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tên này từng bước bước ra ngoài, không chút biểu cảm.

Lúc này, ánh mắt anh ta hoàn toàn dán chặt vào người Tina.

Anh ta đột nhiên mở miệng gầm lên một tiếng.

Ngay sau đó, anh ta đánh về phía Tina với tốc độ nhanh hơn Tina lúc nãy.

Tina không lùi lại, mà lao lên với một nụ cười toe toét.

Hai người tung chiêu liên tiếp trong không gian không rộng, những tiếng nổ liên tục vang lên.

Cả hang động bắt đầu lay động, đá từ trên đỉnh rơi xuống hết lần này đến lần khác.

Hồ Vệ Đông, người đã triệu hồi cương thi hàng nghìn năm tuổi này, cũng bị choáng.

Ông ta không bao giờ ngờ được rằng mỹ nhân ngoại quốc tưởng như ngây thơ bên cạnh Lý Phong lại có sức mạnh đáng sợ như vậy.

Có thể nói, nếu ngay từ đầu Tina nổi điên, e rằng tất cả mọi người trừ Hứa Thiên Tứ đều sẽ phải chết!

Sức mạnh mà Tina thể hiện đã vượt xa các bậc trưởng lão đại môn phái trên giang hồ.

Không, cho dù là trưởng môn, cũng sẽ không phải là đối thủ của Tina.

Hơn nữa, từ biểu hiện bình tĩnh lúc này trên khuôn mặt của Tina, đủ để thấy rằng cô ấy không hề chật vật, thậm chí có thể nói là khá thoải mái.

Lúc này, Lý Phong nói với Tina: "Em dẫn hắn ra ngoài mà đánh nhau, cái động này sắp bị em làm sập rồi đấy".

Tuy nhiên, Tina, người có sức mạnh tuyệt đối, lúc này giống như một cô em gái, nói với Lý Phong như một đứa trẻ: "Anh, em muốn thể hiện trước mặt anh một tí thôi mà".

"Đã lâu không gặp, anh không biết hiện tại em đã đạt tới trình độ nào rồi".

Lý Phong cười nhẹ nói: "Kẻ mà em đối phó bây giờ chỉ là phế phẩm".

"Hắn còn chưa hoàn chỉnh, lần sau anh sẽ dẫn em đi gặp một thành phẩm thực sự".

"Đến lúc đó, anh sẽ cẩn thận xem em đánh, được không?"

Tina khi nghe Lý Phong nói câu này, lập tức bật cười: "Được chứ!"

Kết quả là, Tina ngay lập tức dẫn vua cương thi ngàn năm tuổi ra bên ngoài hang.

Khi mọi người đều lần lượt thở phào nhẹ nhõm, Lý Phong đã đưa Hứa Mộc Tình, Hứa Hạo Nhiên và Lý Liễu Nhi đến bên cạnh hồ nước.

"Anh rể, chúng ta đứng ở đây làm gì? Nước trong bể này lạnh như thế, anh không định xuống đó đấy chứ?"

Lúc này Lý Phong cười nói: "Nếu như chúng ta không đi xuống, thì hôm nay chúng ta đến đây chả có ý nghĩa gì".

"Câu hỏi đặt ra là, làm thế nào để chúng ta đi xuống được?"

"Cái hồ này có vẻ rất sâu, hơn nữa khó mà biết được dưới hồ liệu có thứ gì đáng sợ hay không".

Hứa Hạo Nhiên có vẻ hơi sợ hãi.

Lý Phong trực tiếp hỏi Hứa Hạo Nhiên: "Em có muốn trở nên mạnh hơn không?"

Hứa Hạo Nhiên vội vàng gật đầu: "Đương nhiên là có!"

"Muốn thì ngậm miệng vào".

"Oh".

Sau đó Lý Phong ra tay.

Anh làm một động tác giống như ảo thuật trước mặt rất nhiều người bên cạnh.

Giữa không trung, bàn tay của Lý Phong khẽ rung lên, ngay sau đó trong tay anh xuất hiện một cái lọ, trông giống như thuốc sát trùng.

Lý Phong nhắm hướng lọ thuốc vào Hứa Hạo Nhiên, khi Lý Phong ấn nút bình xịt thuốc sát trùng, Hứa Hạo Nhiên theo bản năng đưa tay ra che mặt.

Tuy nhiên, một hiện tượng vô cùng kỳ diệu đã xuất hiện. Thứ thuốc sát trùng phun ra không phải là khí khó chịu mà là một cái bong bóng.

Cái bong bóng này giống như cái mà mấy đứa trẻ thổi ra. Dưới sự chiếu sáng của những ánh đèn gần đó, nó thậm chí sẽ xuất hiện đủ loại màu sắc.

Bong bóng trực tiếp bao phủ khắp người Hứa Hạo Nhiên. Sau đó, kỳ diệu hơn nữa, bong bóng này không bị tan đi, mà khi Hứa Hạo Nhiên đưa tay chạm vào mép của nó. Bong bóng này giống như một lớp màng mỏng, dù Hứa Hạo Nhiên có đập cách nào cũng không bị vỡ ra.

"Oa, anh rể đây là cái gì?"

Lý Phong cười nói: "Đây là một bộ đồ lặn lượng tử".

Khi Lý Phong nói vậy, Hứa Hạo Nhiên càng tò mò về sự vật mới lạ trước mắt.

"Anh rể, thứ này có ích lợi gì? Trông giống như bong bóng".

Trong khi Hứa Hạo Nhiên nói điều này, Lý Phong cũng phun một cái bong bóng vào Hứa Mộc Tình bên cạnh anh.

Sau đó, toàn bộ cơ thể của Hứa Mộc Tình được bao phủ bởi lớp màng óng ánh này.

Lý Phong làm xong, trước đó Hứa Hạo Nhiên kịp để ý, nói thẳng: "Em đi xuống thì sẽ biết".

Dứt lời, Lý Phong đã trực tiếp đá Hứa Hạo Nhiên một cái.

Với tiếng hét của Hứa Hạo Nhiên, cậu ta đã rơi xuống vực hồ.

"Anh rể, cứu em, cứu em!"

Hứa Hạo Nhiên đang vùng vẫy không ngừng, nhưng sau một hồi cậu ta phát hiện ra Lý Phong và Hứa Mộc Tình đang đứng bên cạnh không thèm để ý đến cậu ta.

Sau đó cậu ta nhận ra rằng mặc dù cậu ta đã rơi xuống nước nhưng không bị đóng băng nhanh chóng như hai người trước.

Mà cơ thể cậu ta chìm xuống nước như một chiếc lá.

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên cuối cùng cũng nhận ra rằng hình như cậu ta đang mặc một thứ gì đó có công nghệ rất cao.

Cậu ta chạm vào mặt nước bên cạnh tấm màng bảy sắc cầu vồng này, nhận thấy rằng các phân tử nước không thể xuyên qua tấm màng này được.

Dù Hứa Hạo Nhiên lăn lộn như thế nào, cậu ta cũng không thể cảm nhận được sự ẩm ướt hay lạnh giá dù là nhỏ nhất.

Hứa Hạo Nhiên trông rất phấn khích, nói với Hứa Mộc Tình: "Chị ơi, thứ này tuyệt lắm, chị cũng xuống đi".

Lúc này, Lý Phong đã vươn tay nắm lấy Hứa Mộc Tình, trực tiếp cùng nhảy vào.

Khi Hứa Mộc Tình nhảy xuống hồ bơi, cô chợt nhận ra Lý Phong dường như không mặc bộ đồ lặn lượng tử này.

Nhưng điều kỳ diệu là Lý Phong hoàn toàn không cần đến loại màng bảy sắc cầu vồng này, khi nhảy xuống, thứ tương tự trên quần áo và da mặt da của Lý Phong không hề thấm nước, mắt thường không nhìn thấy được.

Khi Lý Phong và Hứa Mộc Tình nhảy xuống hồ, Lý Liễu Nhi cũng nhảy xuống. Lý Liễu Nhi tự mình ra khỏi hồ này, vì vậy cô ấy không cần bất cứ thứ gì. Hơn nữa, việc trở lại hồ mang lại cho Lý Liễu Nhi cảm giác như cá gặp nước vậy.

Lý Phong ném thứ thuốc sát trùng này cho Dương Tái Hưng đang đứng trên bờ.

"Cầm lấy thứ này đi, nếu có người to gan muốn xuống thì tôi sẽ nghênh đón họ".

"Tuy nhiên, hãy nhớ rằng cái này chỉ dùng được một lần, thời gian khoảng nửa giờ".

Nói xong, Lý Phong lập tức nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, trực tiếp chìm xuống.

"Anh rể, chờ em".

Hứa Hạo Nhiên cũng nắm tay Lý Liễu Nhi. Đưa Lý Liễu Nhi bơi xuống.

Chương 866: Quái vật dưới đáy hồ

Vốn dĩ Hứa Hạo Nhiên đang lo là nếu không có đèn pin bên dưới thì sẽ không thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh, nhưng ngay sau đó cậu ta đã phát hiện ra rằng qua tấm màng bảy sắc cầu vồng này, có thể nhìn thấy khu vực xung quanh trong phạm vi khoảng mười mét.

Hồ nước rất sâu, họ mất khoảng bảy tám phút để xuống đáy.

Khi cả hai chân vừa chạm đáy, đột nhiên một bóng đen lướt nhanh sau lưng Hứa Hạo Nhiên.

Hứa Hạo Nhiên sửng sốt, quay đầu lại, thì chỉ thấy một bóng đen cực lớn.

Nhìn qua trông giống như một con cá, nhưng con cá này có kích thước ít nhất cũng bằng một chiếc xe Van mười tám chỗ!

"Anh rể, vừa rồi là thứ gì vậy? Nhanh như vậy không phải là cá đấy chứ?"

Lý Phong bên cạnh Hứa Hạo Nhiên đột ngột nói: "Cẩn thận một chút, nơi này lớn hơn anh tưởng".

"Trong một khu vực rộng lớn như vậy, chắc chắn có một số sinh vật mà chúng ta không biết".

"Oa, kích thích thật đấy, lần đầu tiên xuống đáy nước".

Hứa Hạo Nhiên tự nhủ, lúc đầu cậu ta không có phản ứng, nhưng ngay sau đó cậu ta đã lập tức vươn tay che miệng lại.

Sau đó, hét lên kinh ngạc: "Đậu, vi diệu vãi, em có thể nói chuyện dưới nước này".

"Anh rể, nãy em nói chuyện với anh đấy, anh nói em cũng nghe thấy đó, bộ đồ lặn lượng tử của anh cao cấp quá".

Lý Phong thờ ơ nói: "Còn có nhiều thứ cao cấp hơn đang chờ em đấy, đừng nóng, đâu sẽ có đó".

Lúc này, Lý Phong quay đầu lại nói với Hứa Mộc Tình bên cạnh: "Lần này dẫn mọi người xuống có hai mục đích chính. Thứ nhất là tìm ra nguyên nhân thực sự khiến Lý Liễu Nhi trở nên như thế này".

"Thứ hai là để em cảm nhận một môi trường hoàn toàn mới, tìm xem có thể có khả năng đột phá bản thân hay không".

Ngay khi nhắc đến Lý Liễu Nhi, khuôn mặt Hứa Hạo Nhiên lập tức có vẻ rất căng thẳng.

Cậu ta vội vàng nói với Lý Phong: "Anh rể! Anh vừa nói nước này là gì mà Nhược Thủy ấy".

"Loại nước này sẽ đóng thành băng ngay khi chạm vào. Tại sao lại có cá?"

"Hơn nữa vua cương thi vừa mới nhảy ra ngoài".

"Có phải có thứ gì đó đáng sợ hơn vua cương thi ở đây không?"

Ngay khi Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, bóng đen vừa rồi lại vụt qua họ.

Thứ đó bơi rất nhanh, Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc Tình hoàn toàn không thể nhìn được hình dáng của nó, khi nó bơi qua, cũng sẽ cuốn theo một dòng nước mạnh.

Hứa Mộc Tình cả người lập tức bị nước cuộn tròn lại, nếu không phải Lý Phong vươn tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, e rằng cả người đã bị cuốn đi mất rồi.

Về phần Hứa Hạo Nhiên, không biết từ lúc nào, Lý Liễu Nhi đã đứng sau lưng cậu ta, dùng hai tay ôm chặt lấy cơ thể Hứa Hạo Nhiên.

Dưới góc nhìn của Lý Phong và Hứa Mộc Tình, mối quan hệ của hai người hiện tại có vẻ rất thân thiết và mập mờ.

Hứa Mộc Tình nói với Lý Phong: "Anh có nhận thấy rằng Liễu Nhi có vẻ bớt cứng nhắc hơn sau khi xuống không".

Lý Phong khẽ gật đầu: "Chuyện của Liễu Nhi em không cần quan tâm, cứ giao cho hai người bọn họ tự xử lý. Bây giờ em nghe theo lời anh nói, khoanh chân ngồi xuống đi".

Hứa Mộc Tình tuyệt đối tin tưởng Lý Phong, bất kể Lý Phong nói gì, cô cũng sẽ làm theo vô điều kiện.

Mà môi trường này thực sự rất kỳ diệu.

Sau khi ngồi xuống, Hứa Mộc Tình làm theo đúng những gì Lý Phong đã nói, nín thở ngưng thần nhắm mắt lại.

Sau khi nhắm mắt, Hứa Mộc Tình sẽ có cảm giác sợ hãi vì không thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh.

Hơn nữa, Hứa Mộc Tình sớm nhận ra rằng dường như cô không cảm nhận được sự tồn tại của Lý Phong, xung quanh cô trở nên trống rỗng, như thể cả người cô chìm vào một không gian kỳ dị.

Nếu không phải giọng nói của Lý Phong vẫn lọt vào tai cô, Hứa Mộc Tình đã sợ hãi mở to hai mắt ra rồi.

Từ từ, một cảnh tượng rất kỳ dị xuất hiện trước mặt Hứa Mộc Tình.

Dù lúc nào cũng nhắm mắt, nhưng không biết tại sao, cô lại phát hiện thế giới tối như mực này có rất nhiều ánh sáng màu sắc, những ánh sáng này thành từng chùm, không ngừng trôi nổi xung quanh cô.

Ánh sáng ban đầu có nhiều màu sắc này chuyển dần thành màu xanh lam đậm.

Giọng nói của Lý Phong lại lọt vào tai Hứa Mộc Tình: "Bây giờ em có nhìn thấy thứ gì có màu sắc không?"

Hứa Mộc Tình nhắm mắt lại, khẽ gật đầu nói: "Em nhìn thấy những viên sáng xanh, tròn tròn, giống như những viên bánh trôi, chúng ở quanh em".

Nghe thấy Hứa Mộc Tình nói vậy, Lý Phong hơi hơi sửng sốt.

Từ trong câu nói của Hứa Mộc Tình, Lý Phong biết được một thông điệp khiến anh cảm thấy khá hứng thú.

Bởi vì, trong một môi trường như vậy, rất hiếm có người bình thường nào có thể tĩnh tâm và cảm nhận được ánh sáng bên cạnh.

Nhưng Hứa Mộc Tình không chỉ cảm thấy nó mà còn nhìn thấy những viên sáng có kích thước bằng những viên bánh trôi nước.

Hiện tượng này đủ cho thấy bản thân Hứa Mộc Tình cũng có tiềm năng rất lớn.

Lý Phong bên cạnh Hứa Mộc Tình từng bước dạy dỗ cô, trong khi Hứa Hạo Nhiên và Lý Liễu Nhi bây giờ bị cuốn vào một bầu không khí rất kỳ lạ.

Hai người đang đứng dưới nước, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, bất động.

Mà lúc này, bóng đen lại lao tới.

Trước khi Hứa Hạo Nhiên kịp phản ứng, thứ đó đã há to miệng và nhanh chóng nuốt chửng Lý Liễu Nhi vào trong!

Khoảnh khắc Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy Lý Liễu Nhi bị nuốt chửng, cậu ta như thể phát điên.

Hứa Hạo Nhiên, người luôn đối xử với mọi thứ với trạng thái lảng tránh, không biết dũng khí từ đâu ra lúc này, đột nhiên gầm lên một tiếng, sau đó nhảy lên cao, giang hai tay ra ôm chặt lấy chân của thứ đó!

Chân? !

Hứa Hạo Nhiên nhất thời có chút sững sờ, cá có chân làm sao được?

Vào lúc này, khi Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, đồng tử của cậu ta run lên vì sợ hãi.

Bởi vì cậu ta thấy rằng thứ cậu ta đang ôm không phải là cá, mà là một cái, gì nhỉ, thành thật mà nói, cậu ta cũng không biết nó là gì.

Bởi vì vẻ ngoài của nó trông rất giống con rồng mà người ta hay nói đến.

Nhưng vấn đề là, nhìn chung rồng rất dài và đẹp, tương tự như rắn, nhưng con rồng trước mặt quá mập thì phải?

Cảm giác như một con rồng rõ ràng là thừa cân!

Tuy nhiên, Hứa Hạo Nhiên không chắc thứ này có phải là rồng hay không.

Nhưng có một điều chắc chắn là nó có bốn chân, bây giờ Hứa Hạo Nhiên đang bám vào hai chân trước của nó.

Thứ khổng lồ này cứ lững thững trôi trong nước, có tốc độ rất nhanh, trong lúc bơi nó liên tục vẫy chân trước, định ném Hứa Hạo Nhiên lên mặt đất.

Chương 867: Cái thứ này thế mà lại biết nói chuyện

Nhưng Hứa Hạo Nhiên sao có thể buông tay vào lúc này được?

Kết quả là, một người một rồng cứ vậy chiến đấu dưới nước.

Sau hơn mười phút giằng co, sinh vật vốn béo phì dưới nước rõ ràng cảm thấy hơi đuối sức.

Bởi vì Hứa Hạo Nhiên thực sự ôm rất chặt, cho dù có vung thế nào, cũng không có cách nào ném Hứa Hạo Nhiên đi.

Cuối cùng, nó không thể bơi, từ từ đáp xuống một nơi có rong rêu tương đối um tùm, nó định dùng những cây này để chà xát Hứa Hạo Nhiên cho rơi ra.

Nhưng Hứa Hạo Nhiên ngay lập tức lợi dụng thời cơ nhanh chóng leo lên vị trí cổ rồng, sau đó như một con bạch tuộc dùng tay và chân ghìm chặt cổ nó.

"Buông ra! Loại người phàm hèn mọn như mày mà dám ra tay với kẻ cao quý như tao à?"

Hứa Hạo Nhiên sửng sốt, không ngờ thứ này lại có thể nói được.

Tuy nhiên, nói được là tốt rồi. Điều cậu ta lo lắng nhất là không thể giao tiếp.

Thế là, Hứa Hạo Nhiên càng siết chặt, vừa bóp cổ đối phương vừa rống to.

"Nếu mày không nôn Liễu Nhi ra, tao sẽ sống chết với mày. Để xem rốt cuộc ai mới là người chết cuối cùng!"

Nói rồi, Hứa Hạo Nhiên ngày càng siết chặt hơn, cậu ta thường ngày yếu đuối, lúc này lại thể hiện bản lĩnh chưa từng có.

Mặc dù loài rồng này có thể bơi tự do trong nước nhưng cổ lại là điểm yếu của nó.

Bởi vì bị Hứa Hạo Nhiên siết chặt đến mức thở không ra hơi, lúc này chỉ có thể cầu xin sự thương xót: "Được, được rồi! Tôi nôn cô ta ra là được chứ gì".

Nói rồi, đầu con rồng đột nhiên lay động, sau đó Lý Liễu Nhi bị phun ra từ cái miệng rộng của nó.

Vừa nhìn thấy Lý Liễu Nhi, Hứa Hạo Nhiên vội vàng chạy tới.

Hứa Hạo Nhiên ôm chặt lấy Lý Liễu Nhi, ánh mắt lộ ra vẻ săn sóc quan tâm.

Khi Lý Liễu Nhi ở bên cạnh cậu ta trước đây, cậu ta chưa từng có cảm xúc mạnh mẽ như vậy.

Nhưng khi Lý Liễu Nhi bị con quái vật này nuốt chửng, một cảm xúc chưa từng có bao trùm khắp cơ thể cậu ta.

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên mới nhận ra tầm quan trọng của Lý Liễu Nhi đối với bản thân.

Dù không nói được, Lý Liễu Nhi cũng chưa bao giờ chủ động bày tỏ bất cứ điều gì.

Tuy nhiên, sự tồn tại của Lý Liễu Nhi có ý nghĩa rất đặc biệt đối với Hứa Hạo Nhiên.

Cô ấy dường như đã trở thành một người không thể thiếu trong cuộc đời của Hứa Hạo Nhiên.

Mặc dù Hứa Hạo Nhiên không biết đó có phải là tình yêu hay không, nhưng cậu ta đã tự nhủ rằng không thể để Lý Liễu Nhi bị thương bằng bất cứ giá nào.

Hứa Hạo Nhiên ôm chặt lấy Lý Liễu Nhi, đưa tay ra để lau chất lỏng trên mặt Lý Liễu Nhi.

Còn Lý Liễu Nhi thì nhìn Hứa Hạo Nhiên không chớp mắt, đôi mắt vẫn đờ đẫn và ngây ngốc như lúc ban đầu.

Tuy nhiên, bất chấp điều này, Hứa Hạo Nhiên đã thở phào nhẹ nhõm khi thấy rằng Lý Liễu Nhi vẫn ổn.

Lúc này, con rồng béo sau lưng Hứa Hạo Nhiên nói: "Tôi không định ăn thịt cô ta nữa. Cậu căng thẳng thế làm gì?"

"Hơn nữa, cô ta còn sống vì cô ta ở trong bụng tôi đấy, không thì cô ta đã thành bộ xương khô lâu rồi".

Hứa Hạo Nhiên đột ngột quay đầu lại và nhìn sinh vật trắng như tuyết có hình dáng kỳ lạ trước mặt.

Vừa rồi Hứa Hạo Nhiên đã phát hiện ra nó trông rất giống một con rồng, nhưng bây giờ từ góc nhìn của cậu ta, nó dường như không còn giống nữa.

Hứa Hạo Nhiên hỏi: "Mày là thứ gì?"

"Chậc chậc, tôi nói chứ, cậu có hiểu lễ phép là gì không thế?"

Sinh vật màu trắng trước mặt cậu ta hừ lạnh một tiếng.

Sau đó, nó trịch thượng, nói với Hứa Hạo Nhiên: "Cậu kia, cậu có thể gặp được tôi là may lắm đấy".

"Tôi nói cho cậu biết, ông đây là vật tổ của người Hoa Hạ các cậu đấy, ông đây là một con rồng!"

Sau khi Hứa Hạo Nhiên sững sờ một lúc, đột nhiên bật cười.

"Tại sao cậu lại cười?"

Hứa Hạo Nhiên chỉ vào đầu đối phương nói: "Tao nói chứ, mày giống rồng ở chỗ nào?"

"Không phải rồng phải có miệng của cá sấu, sừng của nai, vảy của cá, thân của rắn và móng vuốt của đại bàng sao?"

"Nhìn lại chính mình đi, đống mỡ đấy giống rồng ở chỗ nào?"

"Láo! Mày thì biết cái gì! Ông đây từng là thần thú cổ đại đấy".

"Tao là vật tổ của các người, là tín ngưỡng của các người, mày nên quỳ lạy tao đi!"

Hứa Hạo Nhiên bĩu môi, rõ ràng là không tin những gì vật này đang nói.

Tuy nhiên, Hứa Hạo Nhiên rất tò mò khi đối phương có thể nói được từ ngữ của con người.

Đúng lúc này, giọng nói của Lý Phong đột nhiên vang lên.

"Nó là một con kỳ nhông trắng, xét về kích thước của nó, nó đã gần 5.000 năm tuổi rồi".

"Anh chỉ tò mò về một điều. Đã tồn tại hơn 5000 năm, và vó thể bắt chước lời nói của con người. Tại sao đạo hạnh vẫn còn nông cạn như vậy?"

Lý Phong không ở quanh đấy, nhưng giọng nói của anh có thể truyền đến tai của Hứa Hạo Nhiên và con kỳ nhông trắng một cách rõ ràng.

Điều này làm cho khuôn mặt kỳ nhông trắng bất giác lộ ra vẻ cảnh giác.

Con kỳ nhông trắng nhanh chóng nhìn xung quanh, nó không nhận thấy sự tồn tại của Lý Phong, vì vậy nó trầm giọng nói: "Mày là ai, tại sao lại trốn trong bóng tối không chịu ra mặt?"

"Mày là kẻ hèn nhát định đánh lén ông đây à? Mau lăn ra đây cho ông. Nếu không ra, có tin ông đây sẽ dùng thần lực đánh chết mày không".

Hứa Hạo Nhiên nghe thấy con kỳ nhông trắng nói chuyện một mình, sau đó nói với không khí: "Anh rể, tên này xem ra không biết gì ngoài việc khoác lác rồi".

Kỳ nhông trắng bị Hứa Hạo Nhiên nói một câu thế, nhất thời nổi giận đùng đùng gầm lên một tiếng: "Nhóc con, mày dám khinh thường ông đây à! Có tin ông đây sẽ nuốt chửng mày không! "

Tuy nhiên, ngay khi con kỳ nhông trắng vừa dứt lời, lời nói của Lý Phong đã khiến kỳ nhông trắng sợ chết khiếp.

"Bị nó nuốt chửng cũng tốt. Nếu nó nuốt chửng em, anh sẽ dạy em một chiêu thức. Em có thể dùng cơ thể của nó để tu luyện thành một loại thần công".

Kỳ nhông trắng bị lời nói của Lý Phong làm cho hoảng sợ, nó bơi nhanh không ngừng nhìn xung quanh: "Thằng kia, mày ở đây? Ra đây cho ông!"

Lý Phong nhẹ nói: "Tao ở xa, hiện tại không tiện".

"Tuy nhiên, nếu mày không muốn trở thành công cụ để em vợ tao luyện khí công, thì nói thật cho tao biết, dưới nước có cái gì?"

"Tại sao Lý Liễu Nhi lại trở nên như thế này?"

"Hahahaha, mày mà cũng đi hỏi ông đây cơ đấy".

Kỳ nhông trắng cười to: "Nếu như ông đây không nói cho mày biết thì sao?"

Lúc này, giọng nói của Lý Phong đột nhiên trở nên trùng xuống.

Lời nói của anh trở nên lạnh như băng: "Nếu mày không nói, làm mất thời gian của tao, tao sẽ rút gân, lột da mày, biến mày thành quần áo thời trang đem đi triển lãm!"

Chương 868: Tôi rất coi trọng sự lạc quan của cậu đấy

Lời nói của Lý Phong khiến con kỳ nhông trắng vô cùng sợ hãi, khuôn mặt vốn đã rất trắng của nó ngay lập tức lộ ra vẻ kinh hãi tột độ.

"Quân tử động khẩu không động thủ, có gì từ từ nói".

"Vớ vẩn, mau nói đi!"

"Được rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết".

Cứ tưởng tên này còn dài dòng thêm vài câu nữa, không ngờ chỉ vài câu nói đã lừa được nó.

Sau đó Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên thông qua kỳ nhông trắng biết được.

Hóa ra hồ nước này được xây dựng để giam vua cương thi đã trốn thoát khỏi đây kia.

Giờ đây, con kỳ nhông trắng lơ lửng trên đầu Hứa Hạo Nhiên chính là thủ vệ trông coi vua cương thi.

Tuy nhiên, nhiều năm trước, một đôi nam nữ đã vào hang động này.

Kỳ nhông trắng quá nhàm chán, vì vậy đã bắt đầu trò chuyện với họ.

Bởi vì kỳ nhông trắng trông rất giống với rồng, đối phương thực sự tôn sùng nó như thể nó là một con rồng, hai người họ cũng được rất nhiều lợi ích từ kỳ nhông trắng.

Ban đầu, kỳ nhông trắng nghĩ rằng con người đều tốt bụng và thuần khiết.

Hơn nữa, hai người này cũng vô hại, nhưng điều không ngờ là dưới bộ mặt trong sáng của họ lại ẩn chứa ý đồ xấu xa.

Họ thu được nhiều lợi ích từ kỳ nhông trắng nhưng lại không hài lòng, thậm chí còn bí mật lên kế hoạch giết kỳ nhông trắng.

Sau đó, đem nó cho môn phái ẩn thế để đổi lấy những lợi ích lớn hơn.

Con kỳ nhông trắng ban đầu không nhận ra điều này, suýt nữa đã mắc bẫy.

Mặc dù cuối cùng nó đã trốn thoát, nhưng kết quả là đã bị thương nặng.

Khi kỳ nhông trắng đuổi cặp đôi ra khỏi hang, không lâu sau Lý Liễu Nhi đến.

Vào thời điểm đó, Lý Liễu Nhi bị đoàn quân truy đuổi, cùng đường mạt lộ, cơ thể của kỳ nhông trắng cũng rất nguy cấp.

Bởi vì khả năng niêm phong của hồ này có liên quan mật thiết đến sức mạnh của bản thân kỳ giông trắng.

Lần đó, vua cương thi đã phá lồng và nhảy ra khỏi hồ.

Khi đó, anh ta đã tàn sát bốn phương rồi ăn thịt tất cả những người xông vào.

Nhìn thấy vua cương thi sắp thoát hoàn toàn khỏi lồng giam, náo loạn khắp nơi.

Vào thời điểm khủng hoảng có một không hai đó, Lý Liễu Nhi kiên quyết chọn cách hy sinh thân thể của mình, sử dụng máu trinh nguyên sạch nhất của mình để sửa chữa chiếc lồng, phong bế vua cương thi lại.

Lý Liễu Nhi thật ra đã chết ngay lúc đó rồi.

Tuy nhiên, kỳ nhông trắng không nỡ để Lý Liễu Nhi chết.

Mặc dù, nói cách khác, nó tin vào con người quá nhiều, không có ý thức phòng ngừa mà bị lừa.

Nhưng con kỳ giông trắng vẫn nuốt Lý Liễu Nhi vào miệng của mình, dùng cơ thể của mình để nuôi dưỡng Lý Liễu Nhi.

Từ từ, Lý Liễu Nhi trở thành một phần của kỳ nhông trắng.

Cô ấy giống như một miếng thịt mọc ra từ con kỳ nhông trắng, đã sở hữu những đặc tính tương tự như con kỳ nhông trắng.

Nói cách khác, Lý Liễu Nhi không chỉ trăm năm sẽ không già đi, thậm chí ngàn năm sau, vẫn sẽ giống như bây giờ.

Tuy nhiên, Lý Liễu Nhi không có linh hồn, cô ấy chỉ là một cơ thể dường như đang sống thôi.

Nghe vậy, Hứa Hạo Nhiên nắm chặt tay Lý Liễu Nhi, ngẩng đầu lên và nói với kỳ nhông trắng: "Mày sai rồi. Cô ấy không chỉ là một thể xác mà còn có linh hồn".

"Cô ấy cho tao cảm giác như cô ấy như vẫn còn đang ngủ, chờ ngày tao đánh thức cô ấy dậy".

Sau khi nghe những lời của Hứa Hạo Nhiên, con kỳ nhông trắng dừng lại một chút, sau đó nó phát ra tiếng cười chói tai.

"Hahahaha, cậu nhóc, ông đây rất coi trọng sự lạc quan của cậu".

"Im đi, mày làm gián đoạn buổi tập của vợ tao đấy".

Giọng nói của Lý Phong đột nhiên vang lên, con kỳ nhông trắng nhanh chóng sợ hãi ngậm miệng lại.

Tuy nhiên, kỳ nhông trắng đã sớm nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Nó nói với Lý Phong: "Vị đại thần này, xin hỏi vua cương thi trốn thoát thế nào rồi?"

"Bởi vì sức khỏe của tôi, đã hơn hai trăm năm không liên hệ với chủ nhân rồi".

"Tôi không biết môn phái của họ, hoặc liệu con cháu có còn sống không?"

"Nếu giáo phái của họ không có ở đây, xin hãy tìm cách ngăn chặn vua cương thi làm hại thế giới".

"Tên đó quá nguy hiểm. Một khi vào thành phố, hắn chắc chắn sẽ làm loạn lên, xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông".

Trước khi con kỳ nhông nói xong, Hứa Hạo Nhiên đã ngắt lời nó.

Hứa Hạo Nhiên xua tay nói: "Đừng lo! Có anh rể rồi, cái thứ đó không chạy loạn được đâu, bây giờ bên ngoài đang có người đánh nhau kịch liệt với anh ta rồi".

Hứa Hạo Nhiên quay đầu lại, nói theo hướng phát ra giọng nói của Lý Phong: "Nhưng mà, anh rể, công chúa giải quyết có thứ đó không vấn đề gì chứ?"

Lý Phong cười nhạt nói: "Tuy rằng không thể đánh chết, nhưng muốn vây hắn không khó".

"Chờ một chút, khi chị em đột phá xong rồi, chúng ta sẽ đi ra ngoài giải quyết tai họa này".

Lời nói của Lý Phong khiến kỳ nhông trắng kinh ngạc: "Giải quyết, giải quyết như thế nào?"

"Đó là vua cương thi ngàn năm đấy, ngay cả chín vị Thiên Lôi nhà trời cũng không giết được đâu!"

"Loại này hấp thu tinh hoa của mặt trời và mặt trăng, đương nhiên không chết được".

"Bởi vì ở một mức độ nào đó, chúng thuộc cùng một chất, lửa có thể thiêu rụi lửa không?"

Giọng nói của Lý Phong có vẻ rất bình thản, đến mức việc giải quyết cũng chỉ là muỗi, như thể đó không phải là vua cương thi ngàn năm khiến người ta vô cùng kinh hãi.

"Để đối phó với loại này, chỉ cần ‘lượng tử hóa’ nó là được".

“Hả !?”, con kỳ nhông trắng ngơ ngác.

Hứa Hạo Nhiên xua tay: "Ồ, đừng quan tâm đến những thứ đó. Tóm lại, chỉ cần anh rể tao nói là có thể xử lý được, tuyệt đối không có vấn đề gì!"

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng hỏi kỳ nhông trắng: "Đúng rồi! Tao làm sao có thể khiến cho Lý Liễu Nhi trở thành người bình thường?"

Ban đầu, kỳ nhông trắng không có vẻ khá phổi bò, có phần giống với Hứa Hạo Nhiên.

Nhưng sau khi nghe Hứa Hạo Nhiên hỏi, kỳ nhông trắng im lặng một lúc rồi mới nói: "Tôi không biết".

"Hoàn cảnh của Lý Liễu Nhi vốn đã rất đặc biệt rồi. Mà tôi đã sống lâu như vậy, nhưng chưa từng nghe nói có cách nào để đưa người từ cõi chết trở về?"

Hứa Hạo Nhiên vội nói: "Vậy chúng ta xuống âm phủ đem hồn Liễu Nhi về thì sao?"

Lời nói của Hứa Hạo Nhiên khiến kỳ nhông trắng bất giác trợn tròn mắt: "Tôi nói chứ, cậu đã đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi phải không? Trên đời này làm gì có địa phủ?"

"Không có sao? Nhưng có vua cương thi ngàn năm ở bên ngoài đó thôi, tại sao không có địa phủ dưới lòng đất, hay thiên đình trên trời chứ?"

Kỳ nhông trắng bơi một vòng trên đầu Hứa Hạo Nhiên, thở dài một tiếng. "Những thứ đó đều là tu sĩ, đạo sĩ vẽ ra, cậu cũng tin à?"

"Họ không bịa ra những thứ này làm sao có thể khiến các người tự ý nhét tiền vào hòm công đức chứ?"

Chương 869: Cơ hội trời cho

Con kỳ nhông trắng cuối cùng lơ lửng trước mặt Hứa Hạo Nhiên và Lý Liễu Nhi. Con kỳ giông trắng nhìn Lý Liễu Nhi với một biểu cảm đặc biệt.

Nó nói với Hứa Hạo Nhiên: "Lý Liễu Nhi giống như con tôi. Cô ấy đã ở bên tôi hơn một trăm năm rồi".

"Vốn dĩ cô ấy chỉ là một xác chết, nhưng vì sự tồn tại của vua cương thi ngàn năm nên ít nhiều cũng ảnh hưởng đến cô ấy".

"Vốn dĩ, cô ấy đã trở nên rất khát máu, nhưng vì sự tồn tại của cậu, cô ấy đã thay đổi rất nhiều".

"Bây giờ không ai có thể phân biệt được Lý Liễu Nhi là người hay là xác chết nữa?"

"Nói tóm lại, nếu muốn Lý Liễu Nhi sống sót, cậu phải nỗ lực hơn nữa để tìm ra cách!"

Hứa Hạo Nhiên quay lại nhìn Lý Liễu Nhi, Lý Liễu Nhi thực hiện những động tác và biểu cảm giống hệt Hứa Hạo Nhiên, chỉ có ánh mắt của họ là khác nhau.

Hứa Hạo Nhiên nhìn vào mắt Lý Liễu Nhi với một biểu hiện khá phức tạp.

Chỉ có Lý Liễu Nhi là luôn luôn như vậy, từ đầu đến cuối đều như bát nước nguội, không có bất kỳ tạp chất nào trong đó.

Khi Lý Phong đưa đám Hứa Hạo Nhiên từ dưới nước lên, chỉ còn lại Dương Tái Hưng trong hang.

Hứa Hạo Nhiên liếc nhìn xung quanh và hỏi Dương Tái Hưng: "Mọi người đi đâu hết rồi?"

"Bọn họ đều ở bên ngoài, phái Thanh Minh phái tới rất nhiều cao thủ. Bọn họ dự định tóm gọn vua cương thi ngàn năm".

"Bùm!"

"Bùm!"

"Bùm!"

Còn chưa ra khỏi hang, đã nghe thấy tiếng giao chiến ác liệt từ bên ngoài truyền vào.

Hứa Hạo Nhiên đột nhiên trở nên căng thẳng: "Anh rể, công chúa sẽ không sao chứ?"

Lý Phong cười không nói lời nào, anh dẫn mọi người đến cửa động.

Vào lúc này, nhìn thấy Tina đang đứng trước vua cương thi.

Trạng thái của Tina rất tốt, từ đầu đến cuối đều nở nụ cười nhàn nhạt, dường như có thể thừa sức đối phó với vua cương thi đáng sợ trước mặt.

Mà xung quanh Tina và vua cương thi, có một nhóm người mặc đồ đen.

Hồ Vệ Đông cũng nằm trong số đó, nhìn thấy đám Lý Phong từ dưới hồ nước đi ra mà không hề hấn gì, Hồ Vệ Đông có vẻ hơi sốc.

Ông ta trầm giọng nói: "Dưới nước còn có một thứ kinh khủng hơn. Không ngờ chúng mày lại không bị nó ăn thịt".

Lý Phong liếc nhìn xung quanh, phần lớn những người kia đã tháo chạy trước đó rồi, những người còn lại đều bị thương tích đầy mình, nằm la liệt trên đất.

Rõ ràng, họ đều bị Hồ Vệ Đông đả thương.

Hứa Thiên Tứ đang ngồi trên ghế cách đó không xa, trên mặt nở nụ cười tự tin nói với Lý Phong.

"Lý Phong, mày đến muộn đấy! Chúng tao sắp hạ được vua cương thi này rồi".

"Còn đối với con bé xinh đẹp này, haha, tao tình cờ thiếu một món đồ chơi như thế bên cạnh đấy".

"Công chúa của Ba Tư, nếu tao kiểm soát được cô ta, tao sẽ có cả một đế chế đấy".

"Hahaha, đây đúng là cơ hội trời ban!"

Hứa Hạo Nhiên chỉ vào Hứa Thiên Tứ: "Anh đừng có tự mãn quá mức như thế, chỉ dựa vào mấy món võ mèo cào của anh, e rằng đến da lông của công chúa anh còn chả đụng nổi ấy".

Hứa Thiên Tứ chậm rãi đứng dậy, anh ta duỗi tay phải ra, lúc này trong tay Hứa Thiên Tứ đang cầm một quả táo giống màu máu.

Hứa Thiên Tứ nói: "Thứ này trong tay tao có thể kiểm soát tất cả phụ nữ".

"Sau khi họ bị tao điều khiển, họ không chỉ không có ký ức về quá khứ, mà cách họ làm mọi việc sẽ giống như bình thường".

"Điều khác biệt duy nhất là tao sẽ trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời họ. Sự sống chết của họ đều nằm trong tay tao".

"Nói thì hay lắm, không ăn quả táo trên tay anh là được chứ gì?"

Khóe miệng Hứa Thiên Tứ hơi nhếch lên: "Mày cho rằng tao chỉ có mỗi cách này thôi à?"

Ngay khi Hứa Thiên Tứ vừa dứt lời, anh ta đột nhiên ném quả táo trong tay lên cao, quả táo đó đột nhiên biến mất trong không khí!

Nhưng khi nhìn kỹ, không phải quả táo đã biến mất mà nó đã trở thành nhiều con bọ nhỏ khó mà nhìn thấy được bằng mắt thường!

Những con bọ nhỏ này thậm chí còn nhỏ hơn cả kiến, chúng đều có cánh và đang nhao nhao bay về phía Tina.

Không đợi Tina phản ứng, Lý Phong đột nhiên giơ tay lên, búng tay trên không trung.

"Bép!"

Đột nhiên, không khí xung quanh Tina bùng cháy dữ dội!

Những con bọ do Hứa Thiên Tứ điều khiển đều biến thành tro trong chốc lát.

Hứa Thiên Tứ sững sờ nhìn Lý Phong!

Anh ta không thể tưởng tượng được Lý Phong đã dùng phương pháp gì để thiêu rụi tất cả các con côn trùng của mình thành tro.

Hứa Thiên Tứ chỉ vào Lý Phong và chửi rủa: "Lý Phong, đồ chó! Mày đã nhiều lần phá hỏng việc tốt của tao, tao sẽ không tha cho mày đâu!"

Cùng lúc đó, Hứa Thiên Tứ nói với Hồ Vệ Đông: "Ông còn đứng đó làm gì vậy? Tranh thủ kiểm soát vua cương thi rồi đem hắn đến giết Lý Phong cho tôi!"

Hồ Vệ Đông và tất cả người của ông ta đồng loạt rung chiếc chuông trên tay.

Trong âm thanh kỳ dị này, vua cương thi, người vẫn đang đứng bất động, đột nhiên gầm lên một tiếng.

Ngay sau đó, những phù văn màu vàng xuất hiện trên bề mặt da của anh ta.

Anh ta trông rất đau đớn, từ từ ngồi xổm xuống, ôm đầu.

Lý Phong nhìn thấy, không khỏi cười nói: "Vừa đúng thiếu một tờ bùa".

Ngay sau đó, Lý Phong vươn tay đút vào túi.

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên, người đứng cạnh Lý Phong, trông có vẻ căng thẳng một cách kỳ lạ.

Không chỉ Hứa Hạo Nhiên mà nhiều người xung quanh từng chứng kiến sự lợi hại của Lý Phong cũng rất lo lắng.

Tất cả mọi người đều rất muốn biết lần này Lý Phong sẽ móc ra thứ gì.

Lý Phong chậm rãi lấy trong túi ra một chiếc điện thoại di động.

Điện thoại di động?

Hóa ra đó là một chiếc điện thoại di động Nokia cũ.

Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Không ai hiểu Lý Phong sẽ làm gì vào lúc này với chiếc điện thoại di động cũ kỹ đến mức cả người già cũng không thèm vào?

Thấy Lý Phong gọi một cuộc gọi bằng điện thoại di động Nokia cũ.

Anh nói với đầu bên kia điện thoại về một tọa độ với kinh độ và vĩ độ.

Nói xong, Lý Phong cúp điện thoại.

Đồng thời, anh nói với Tina: "Được rồi, chơi thế đủ rồi, lần sau anh sẽ tìm trò khác vui hơn cho em chơi".

Tina gợi cảm và duyên dáng nhảy cao lên, rồi đáp xuống nhẹ nhàng bên cạnh Lý Phong.

"Cơ thể của anh chàng này giống như thép, khác hẳn với hoàng tử ma cà rồng của chúng em".

"Hơi giống với xác ướp Ai Cập, nhưng anh ta mạnh hơn một chút".

"Mà này, anh thiêu hủy anh ta đi như thế có tiếc không?"

Lý Phong nhẹ giọng nói: "Sự tồn tại của hắn uy hiếp đến những người bên cạnh. Đã là mối nguy thì phải tiêu diệt".

Lý Phong vừa dứt lời. Đúng lúc này, vua cương thi đột nhiên ngẩng đầu.

Mắt anh ta nhìn chằm chằm vào phía trên đỉnh đầu mình.

Đúng lúc này, vua cương thi ngàn năm phóng ra một luồng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ khắp cơ thể.

Anh ta muốn tháo chạy bởi vì anh ta nhận thức được nguy hiểm, một cảm giác khủng hoảng chưa từng có bao trùm khắp cơ thể anh ta.

Chương 870: Pháo lượng tử

Người ở bên cạnh cũng đồng thời ngẩng đầu lên, nhưng không nhìn ra được cái gì.

Vì khoảng cách giữa thứ đó và họ quá xa.

Chỉ những cao thủ như vua cương thi và Hồ Vệ Đông mới có thể nhìn rõ.

Lúc này, hai con ngươi của Hồ Vệ Đông cũng mở to.

Bởi vì ông ta thấy rằng ngay trên đầu của vua cương thi, không biết từ khi nào lại có một vệ tinh bay đến!

Vệ tinh ở rất xa mặt đất nên hầu hết mọi người không thể nhìn thấy.

Lúc này, mọi người đột nhiên cảm giác được một luồng khí tức vô cùng kỳ dị, trực tiếp hạ xuống từ trên đỉnh đầu.

Cảm giác như có người đang cầm một chiếc máy sấy tóc khổng lồ và thổi nó xuống từ trên đỉnh đầu vậy.

Đột nhiên, một luồng không khí cực mạnh được tạo ra tập trung vào vua cương thi, thổi bay tất cả người của Hồ Vệ Đông!

Sau đó, tất cả mọi người bất giác che tai lại, bởi vì có một âm thanh kỳ lạ trong không khí.

Âm thanh này tương tự như ruồi bay ngang qua tai.

Sau đó, hết con này đến con khác bay ngang qua lỗ tai, âm thanh này tập trung lại một chỗ, vua cương thi đột nhiên đứng lên khỏi mặt đất và gầm lên một tiếng lớn.

Cảm thấy sự nguy hiểm chưa từng có, thay vì bỏ chạy, anh ta nhảy lên khỏi mặt đất.

Với cú nhảy này, anh ta như muốn xuyên thủng bầu trời trên đầu.

Trong khoảnh khắc, có nhiều đường ánh sáng màu xanh lam trực tiếp từ trên trời chiếu xuống.

Những đường ánh sáng này tạo thành một chùm ánh sáng cực lớn. Dưới cái nhìn của họ, vua cương thi ở trên không trực tiếp bị phân giải!

Anh ta hóa thành vô số bụi đất bay lơ lửng trong không trung, hoàn toàn trở thành lịch sử, vĩnh viễn biến mất ở trong mắt mọi người.

Hồ Vệ Đông choáng váng.

Ông ta nhìn những gì đang xảy ra trước mắt với vẻ hoài nghi.

Mặc dù là đường chủ của phái Thanh Minh ở Ninh Châu, ông ta còn có địa vị cao, nắm giữ sinh mạng của rất nhiều người.

Nhưng ông ta chưa bao giờ nhìn thấy một loại vũ khí cao cấp như vậy.

Sức mạnh của loại vũ khí này vượt xa phạm vi tư duy của người thường.

Hãy thử nghĩ mà xem, nếu vệ tinh này bay thẳng đến phía trên một căn cứ quân sự, rồi phóng ra một chùm ánh sáng như vậy thì sẽ tạo ra một cảnh tượng kinh hoàng như thế nào.

Hơn nữa, vua cương thi ngàn năm mình đồng da sắt, ngay cả tên lửa cũng không giết được, thế mà một tia sáng kia đã có thể phân giải anh ta. Thứ vũ khí này vượt xa cả súng ống, thậm chí là tên lửa. Đây chắc chắn không phải thứ mà người bình thường có thể gọi đến được.

Hồ Vệ Đông nhìn chằm chằm Lý Phong bằng ánh mắt như thiêu đốt nói: "Mày, mày là ai?"

Lý Phong khẽ cười: "Trước khi hỏi tôi là ai, ông nên giải thích cho hai người phía sau ông là ai đi".

Hồ Vệ Đông đột nhiên quay đầu lại, vào lúc này, ông ta nhìn thấy một khuôn mặt chỉ tồn tại trong trí nhớ của mình.

"Sao bà lại ở đây?"

Hồ Vệ Đông sửng sốt, ông ta không ngờ rằng người phụ nữ ông ta từng chung đụng lại đột ngột xuất hiện ở đây.

Hơn nữa, người phụ nữ trước mặt không phải là một con người bình thường, bà ta là một La Sát, một chủng tộc cực kỳ đáng sợ.

Hồi đó, Hồ Vệ Đông đã tháo chạy trong đêm vì biết rằng đối phương là La Sát.

Nhưng chính vì Hồ Vệ Đông nhận được lợi ích chưa từng có từ người phụ nữ La Sát đó mà ông ta mới có thể gia nhập phái Thanh Minh và thành đường chủ.

Đồng thời, Hồ Vệ Đông cũng phát hiện ra còn có một cô gái đi cùng.

Ngoại hình của cô ta có phần giống với Hồ Vệ Đông, nếu tính số năm, có vẻ như là con ông ta thật!

Người phụ nữ từng bước đến gần Hồ Vệ Đông , vừa đi vừa nói: "Tại sao? Tại sao năm đó ông cứ thế mà rời đi?"

"Tại sao bây giờ lại trở thành kiểu tôi ghét thế này?"

"Khi đó tôi đã cho ông thứ quan trọng nhất của tôi, có phải ông đã lấy thứ này đổi lấy nhiều lợi ích hơn không?"

Hồ Vệ Đông không thể trả lời, chỉ có thể lùi lại từng bước.

Bao nhiêu năm không gặp, Hồ Vệ Đông không ngờ rằng sức mạnh của phụ nữ này đã được cải thiện đáng kể.

Vốn dĩ Hồ Vệ Đông cho rằng bản thân đã rất lợi hại rồi, nhưng so với người phụ nữ trước mặt, ông ta vẫn yếu thế hơn một bậc.

Hơn nữa, cô gái bên cạnh dường như cũng có thực lực rất mạnh.

Hồ Vệ Đông không trả lời, ông ta vội vàng hét vào mặt những người đàn ông bên cạnh: "Các người còn đứng đó làm gì? Vua cương thi đã bị tiêu diệt, nếu muốn sống sót thì phải kiếm một thứ khác thay vào".

"Người phụ nữ này là La Sát, bắt bà ta về, có thể lấy công chuộc tội đấy!"

Lập tức, nhóm người của Hồ Vệ Đông cùng nhau hét lên, họ lao về phía người phụ nữ La Sát với tốc độ nhanh nhất và sức mạnh dữ dội nhất của họ.

Người phụ nữ La Sát đột nhiên bật ra một tiếng cười sắc lạnh.

Kiểu cười này nghe lại giống như tiếng khóc.

Ngay sau đó, mái tóc của người phụ nữ La Sát mọc dài ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ban đầu nó chỉ là tóc dài đến vai, nhưng trong nháy mắt đã dài đến thắt lưng.

Hơn nữa, dưới ánh sáng mặt trời, mái tóc của bà ta ánh lên một màu kim loại, trông giống như một con dao!

Móng tay của người phụ nữ La Sát cũng mọc ra, vung nhẹ trong không khí, người đàn ông mặc đồ đen dẫn đầu lao tới trước mặt bà ta trực tiếp bị chặt thành nhiều mảnh.

Đây mới là bộ mặt thật của La Sát.

Bà ta vung tay, di chuyển nhanh như một cơn gió, trong nháy mắt, tất cả người của Hồ Vệ Đông xông lên đều bị chém thành nhiều mảnh, máu đỏ tươi dính đầy cỏ dưới chân.

Người phụ nữ La Sát từng bước tiến về phía Hồ Vệ Đông.

Khi bước đi, bà ta nói:"Trong xã hội loài người của ông cũng hay xảy ra chuyện như tôi gặp phải nhỉ".

"Một người phụ nữ đáng thương đã vô tình yêu một tên cặn bã".

"Cô ấy không chỉ bị lừa dối về tình cảm và thể xác mà còn bị lừa tài sản quan trọng nhất của cô ấy".

"Ông không lừa tiền tôi mà lừa thứ quý giá nhất trên người tôi".

"La Sát chúng tôi sẽ chỉ yêu một người đàn ông trong đời".

"Ông đã lấy đi trái tim của tôi hơn mười năm nay, ông phải trả giá, tôi sẽ lấy đi cơ thể của ông. Từ nay về sau, ông nhất định phải sống ở bên cạnh tôi!"

Dứt lời, người phụ nữ La Sát nhanh chóng lao về phía Hồ Vệ Đông.

Hồ Vệ Đông không kịp kháng cự, nhìn thấy hai vòng cung rất sắc bén xẹt qua không trung.

Ngay sau đó, nghe thấy Hồ Vệ Đông kêu lên thảm thiết.

Hóa ra chân ông ta đã bị người phụ nữ La Sát chặt đứt!

Người phụ nữ La Sát đấm cho Hồ Vệ Đông ngất xỉu, sau đó ôm lấy ông ta, nói với Tiểu Hồng đang chạy tới: "Nhặt chân cho bố đi, chúng ta đi thôi!"

Tiểu Hồng nhanh chóng ôm lấy chân của Hồ Vệ Đông, khi rời đi cùng người phụ nữ La Sát, Tiểu Hồng đột nhiên quay đầu lại và liếc nhìn Hứa Hạo Nhiên.

Hứa Hạo Nhiên bị ánh mắt của cô ta làm cho hoảng sợ, lập tức giang hai tay ra, ôm lấy Lý Liễu Nhi bên cạnh, làm một động tác rất thân mật, sau đó không dám quay đầu đi, cũng không dám đối mặt với Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng nhìn tư thế của Hứa Hạo Nhiên, không khỏi mỉm cười, sau đó vội rảo bước theo tốc độ của mẹ cô ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom