-
Chương 201 - 205
Chương 201: Vỡ tan thành từng mảnh
Ngay lúc đó, người đàn ông kia hét lên thảm thiết.
Phiến lá kia chỉ cần dùng tay uốn nhẹ là đã cong. Một phiến lá vụn mà lại giống như con dao ghim thẳng vào vai người đàn ông!
“Thật không hổ danh là Ngâm Phong Nhất Kiếm”!
“Đỉnh thật! Cuối cùng hôm nay cũng gặp được cao thủ rồi!”
Có không ít người hô to.
Còn có một số người lại bình tĩnh đứng nhìn.
Hiển nhiên rằng họ đã quen với những việc này của Tống Viễn rồi.
Điều họ muốn thấy nhất bây giờ là để Tống Viễn rút thanh kiếm trong truyền thuyết kia ra!
Họ muốn thấy máu! Họ muốn lấy đầu của Lý Phong!
Tống Viễn nhìn Lý Phong với dáng vẻ của cao thủ.
Hắn nói một cách hiên ngang: “Nể tình mày là hậu bối, theo quy tắc giang hồ, tao sẽ nhường mày ba chiêu”.
Lúc này Lý Phong giơ ngón trỏ tay phải của mình ra.
“Tôi sẽ dùng ngón tay này khiến ông chết trước mặt chủ mình trong vòng ba chiêu”.
“Ngông cuồng!”
“Vô lễ!”
Tống Viễn thét hai tiếng thật to.
Tiếp đó chỉ nghe thấy tiếng “keng” của bảo kiếm.
Cuối cùng cũng rút kiếm ra rồi!
Ánh sáng!
Ánh kiếm ác liệt!
Ngay lúc kiếm được rút ra đã nhắm thẳng vào yết hầu của Lý Phong.
“Xoẹt!”
Thanh kiếm xuyên qua không khí.
Kiếm và Tống Viễn như hóa thành một, biến thành luồng ánh sáng thẳng tắp, nhắm tới yết hầu của Lý Phong!
Đúng là một kiếm trúng ngay chỗ hiểm!
Ngay lúc này, tất cả cao thủ đều chăm chú, tập trung hết ánh nhìn vào khung cảnh khó có được này.
Họ đang ghi nhớ lấy khoảnh khắc này.
Họ muốn khắc ghi khung cảnh này vào sâu trong trí óc.
Họ cũng đều mong chờ đến lúc thanh bảo kiếm đâm xuyên qua yết hầu của Lý Phong.
Lý Phong sẽ kêu la thảm thiết thế nào!?
Vào lúc này, Lý Phong vẫn không hề động đậy.
Trong nháy mắt kiếm đã tới rồi!
Đột nhiên Lý Phong di chuyển!
Ngón tay anh khẽ cong lên.
Bắn!
“Keng!”
Móng tay bắn lên mũi kiếm, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
“Đoàng!”
Lanh lảnh!
Vui tai!
Tiếc là mọi người không nghe được tiếng la hét thảm thiết của Lý Phong.
Thanh bảo kiếm chỉ cần rút ra là thấy máu kia không đâm trúng yết hầu Lý Phong.
Vì nó vỡ tan rồi.
Tan thành từng mảnh!
Trước ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, Lý Phong và Tống Viễn lướt qua nhau.
Mà ngón tay của Lý Phong cũng mau chóng đặt trên đầu Tống Viễn.
Ngón tay lại cong lại lần nữa.
Bắn!
“Ầm!”
Tiếng vang tựa như xe đâm!
Trong nháy mắt, cơ thể nhẹ nhàng của Tống Viễn như bị chiếc xe container đâm phải.
Ngay lúc ấy, hắn ngã bay ra!
Mà vừa hay nơi hắn tiếp đất lại là chỗ của Tống Đình Kiệt đang đứng bên hồ!
Quá nhanh!
Tống Đình Kiệt và đám cao thủ đứng cạnh anh ta còn chưa kịp phản ứng, Tống Viễn đã ở ngay trước mắt!
“Ầm!”
Tống Viễn tựa như một viên đạn pháo, đập vào người Tống Đình Kiệt một cách nặng nề.
Hai kẻ nằm xếp chồng lên nhau.
Đụng gãy cả một cái cây.
Đụng hỏng cả một sạp hàng.
Đụng vỡ bức tường nhà vệ sinh công cộng bên cạnh.
Há hốc miệng!
Cằm mọi người rơi ra đầy đất rồi.
Sao lại thế được?
Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao Tống Viễn lại ra nông nỗi này?
Đợi đến khi mọi người hoàn hồn lại được mới biết từ đầu đến cuối, Lý Phong vẫn đứng trên đầu chiếc thuyền con vịt, chưa từng di chuyển.
Gió lạnh lùa qua lớp tay áo đơn giản của Lý Phong, mang theo một phiến lá cây xanh ngắt.
Lý Phong nhìn Tống Viễn còn đang bò dậy, bình tĩnh nói: “Mày vừa mới nói kiếm ra khỏi vỏ là sẽ có máu chảy, giờ tao sẽ cho mày thỏa mãn tâm nguyện”.
Lúc này, ngón trỏ của Lý Phong cong như con tôm, dần cong lại.
Phiến lá xanh kia cũng bay đến trước mặt anh.
Bắn!
Vào lúc móng tay chạm đến cuống lá, phiến lá mỏng cũng biến thành một chiếc bóng.
Bất ngờ!
Nhanh chóng!
“Vút!”
Tống Viễn vừa mới đứng vững còn chưa kịp phản ứng, vô cùng bất ngờ!
“Vèo!”
Trong chớp mắt, lá cây đâm vào lồng ngực hắn, xuyên hẳn qua lưng!
Cùng lúc đó, phiến lá cũng đâm vào yết hầu của Tống Đình Kiệt đằng sau!
Một phiến lá lấy mạng hai người!
Nhãn cầu của Tống Viễn dần mở to.
Cho đến lúc đó hắn mới nhận ra.
Hắn giơ tay ôm lấy lồng ngực đầy máu, ngơ ngẩn nhìn Lý Phong.
Một phiến lá nho nhỏ không chỉ phá nát sự kiêu ngạo của hắn, mà còn xuyên qua cả lồng ngực hắn, hại chết cả cậu hai ở đằng sau!
“Bịch!”
Hắn nghe thấy tiếng cậu hai ngã ra đất.
Khóe mắt Tống Viễn chảy ra hai hàng nước mắt, cứ thế chảy xuống.
Ban đầu nước mắt trong suốt, nhưng dần được thay thế bởi hàng máu đỏ tươi.
Tống Viễn đứng yên đó, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Phong đang đứng trước mặt.
Mà chiếc thuyền con vịt vẫn cứ nổi lênh đênh giữa hồ, không hề di chuyển.
Nhưng dòng nước hồ nhân tạo luôn luôn chuyển động.
Lý Phong có thể lẳng lặng giữ cho chiếc thuyền con vịt cố định trên mặt hồ.
Tống Viễn không thể làm được điều này!
Đừng nói là Tống Viễn, dù có là mười cao thủ Bắc Phương tới cũng không làm được!
Tống Viễn hối hận, thực sự hối hận rồi!
Tại sao vừa nãy hắn lại không phát hiện ra chứ?
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra mình chỉ là một thằng hề mà thôi!
Cho đến giây phút này, cuối cùng hắn cũng biết tại sao Ngụy Tiêu Dương lại thua Lý Phong.
Hắn cũng biết được tại sao Đông Hải lại vùng dậy mạnh mẽ trong thời gian ngắn như vậy, tại sao thế giới ngầm ở Đông Hải lại vững chắc như thế!
Vì người đứng trước mắt hắn đây đến từ nơi đó!
Hồng Hải!!
Hắn hối hận vì đã mang cậu hai đến Giang Châu.
Không có cậu hai, thì tương lai của nhà họ Tống tiêu tùng rồi!
Trước lúc chết, Tống Viễn hỏi Lý Phong: “Tao muốn biết mày đã dùng bao nhiêu sức lực với ngón tay kia”?
Lý Phong nhàn nhạt trả lời: “Động ngón tay còn phải dùng sức à”?
Chương 202: Đồ ngu si tứ chi phát triển
Giết chết một con kiến cũng cần dùng sức à?
Tống Viễn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, thế giới của hắn bắt đầu đảo lộn, cuối cùng rơi xuống đất!
Tống Viễn đã chết.
Tống Viễn, cao thủ số một của nhà họ Tống ở Bắc Phương, đã bị Lý Phong giết chết dễ dàng như vậy đấy!
Mấy tên cao thủ bên hồ lúc nãy vẫn còn đang cười nhạo Lý Phong lần lượt đưa tay ra tát chính mình.
Liên tiếp vang lên tiếng ‘bốp bốp’ không ngừng.
Một số tên nhát gan đã lén lút quay người rời đi.
Nhưng chúng vừa quay người rời đi chưa được bao lâu, thì bất ngờ đụng phải một bức tường.
Khi nhìn lên, thì thấy Lý Nhị Ngưu cao lớn đang đứng trước mặt.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên không biết lấy ở đâu ra chiếc loa cầm tay, hét vào đám đông.
"Những người lúc nãy đến đây đặt cược, mau đến nộp tiền cho tôi".
"Nếu không nộp tiền thì đừng có hòng rời khỏi đây!"
"Cái hồ nhân tạo này thực ra khá sâu đấy. Buộc hai hòn đá rồi ném xuống hồ thì chả ai biết đấy là đâu đâu".
Cho dù là lão đại trong thế giới ngầm hay cao thủ Bắc Phương thì đều toát mồ hôi lạnh.
Quá mạnh, Lý Phong quá mạnh.
Họ đã xấu hổ vì không bằng Tống Viễn rồi.
Trước mũi kiếm của Tống Viễn, họ như gia cầm chờ bị giết thịt.
Nhưng ở trước mặt Lý Phong, bọn họ chỉ là con sâu cái kiến!
Không ai dám hé răng nửa lời, ai nấy đều ngoan ngoãn, hoặc bằng lòng nộp tiền.
So với tiền bạc, thì mạng sống tất nhiên sẽ quan trọng hơn!
"Đến đây, có thấy mã QR không? Mọi người quét nó bằng điện thoại di động đi”.
Hứa Hạo Nhiên giơ một tấm biển lớn với một cái mã QR lớn trên đó lên.
Những tên lão đại giang hồ và cao thủ Bắc Phương đều chen lấn nhau lao tới dùng điện thoại di động quét, rồi nhanh chóng dùng hai tay gõ vào bàn phím.
Bọn họ không quan tâm vừa rồi có đặt cược được hay không, dù sao nếu không nộp tiền vào lúc này, thì bọn họ cuối cùng cũng sẽ chết thôi.
Tống Viễn và cậu hai nhà họ Tống là ví dụ điển hình nhất!
"Hahahaha, giàu rồi!"
Khi những người xung quanh dần dần giải tán, Hứa Hạo Nhiên hào hứng lấy điện thoại di động trong túi ra.
Cậu ta nhanh chóng mở điện thoại ra và nhấp vào ngân hàng di động.
Kết quả là nụ cười trên mặt cậu ta dần biến mất.
"Này, có chuyện gì vậy? Tại sao tiền trong ngân hàng di động của mình không tăng lên?"
"Không phải chứ, lẽ nào mình lú, chuyển tiền cho người khác rồi?"
Hứa Hạo Nhiên quét mã QR bằng điện thoại di động của mình thì phát hiện ra rằng khuôn mặt của người nhận tiền hóa ra là mẹ của cậu ta! !
Tên người dùng là: Cool Mom, người thích nấu ăn.
"A, chết tiệt !!"
"Mẹ đừng lừa con trai của mình như thế chứ!"
Bên hồ nước nhân tạo, tiếng than khóc của Hứa Hạo Nhiên, giống như tiếng lá bay, càng lúc càng xa.
...
"Cái gì !? Tống Viễn chết rồi?"
Khi biết tin, hai chân của lão gia nhà họ Ngụy mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế sa lon.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng thực lực của Lý Phong này lại vượt xa sức tưởng tượng của ông ta.
Vào lúc này, một tên đàn ông cường tráng bên cạnh ông ta hừ lạnh một tiếng.
"Lý Phong này chắc là gặp may thôi”.
"Tống Viễn cũng già rồi. Nếu là tôi, tôi có thể thổi bay đầu của tên Lý Phong chỉ với một phát súng!"
"Cuộc tập kích bất ngờ đến Đông Hải của lão gia đã chuẩn bị xong. Chỉ cần ông ra lệnh, thì tôi sẽ lập tức dẫn người tấn công Đông Hải, đem đầu của Lý Phong về cho ông”.
"Bốp!"
Ngụy Hồng giơ tay tát thật mạnh vào mặt người đàn ông cường tráng.
Ông ta cảm thấy một cái tát là không đủ, liền giơ chân đá mạnh vào người hắn vài cái.
"Đồ ngu si tứ chi phát triển?"
"Mày là cái thá gì? Mà mà dám vơ đũa cả nắm với Tống Viễn à”.
"Giờ thì ở trước mặt tao diễu võ giương oai thế thôi, đợi đến lúc đứng trước mặt Lý Phong mà xem, mày chỉ là một con chó, chỉ có thể quỳ xuống liếm cứt trên đế giày của hắn thôi !!"
"Đồ ngu! Sao tao lại nuôi lũ vô dụng như chúng mày cơ chứ?"
Ngụy Tiêu Dương vội vàng đưa tay ra ngăn cản, nói mấy câu an ủi với Ngụy Hồng, hắn nhẹ giọng nói: "Lão gia bớt giận. Thật ra, lần này là cơ hội tốt cho gia tộc ta đấy”.
Ngụy Hồng nghe xong, cau mày hỏi: "Thế là như nào?"
"Nhà họ Tống trước giờ luôn có một vị trí vững chắc ở Bắc Phương”.
"Một mặt là do có Tống Viễn, nên những gia tộc khác không dám động đến”.
"Quan trọng hơn là, quyền lực kinh tế của cả gia tộc nhà họ Tống đều nằm trong tay cậu hai Tống Đình Kiệt”.
"Tống Đình Kiệt này là người túc trí đa mưu. Khả năng tính toán của hắn rất đỉnh!"
"Đáng tiếc là lần này, hắn đã tự đưa mình vào chỗ chết!"
"Dựa vào những gì tôi biết trong một lần tiếp xúc với Lý Phong”.
"Nếu không phải Tống Đình Kiệt này năm lần bảy lượt khiêu khích Lý Phong, chạm đến sức chịu đựng cuối cùng của hắn”.
"Thì Tống Đình Kiệt cùng lắm cũng chỉ bị bẻ gãy tay chân thôi, chứ không phải là một phát vào cổ như thế”.
"Cái chết của Tống Đình Kiệt hoàn toàn là do hắn chọn lấy!"
"Bây giờ Tống Đình Kiệt đã chết, Tống Viễn cũng đã chết, nhà họ Tống coi như xong”.
"Chúng ta nên tranh thủ thời gian này dốc toàn lực để thôn tính địa bàn họ nhà họ Tống!"
Ngụy Hồng lập tức vỗ bàn một cái: "Mày nói đúng! Gọi hết thảy tinh nhuệ của gia tộc trở về đây”.
"Ngoài ra, phát tin cho toàn bộ người trong gia tộc, tuyệt đối không được tới Đông Hải!"
"Từ bây giờ, Đông Hải sẽ được chỉ định là vùng cấm địa của gia tộc!!"
"Ngoài ra, tìm cho tao ảnh của Lý Phong và tất cả những người thân, bạn bè của hắn”.
"Gửi ảnh cho tất cả mọi người trong gia tộc, sau này cứ nhìn thấy những người đấy thì đều phải tránh xa!"
"Nếu ai dám phạm vào điều cấm kỵ này, thì sẽ bị đánh gãy chân, trục xuất khỏi gia tộc vĩnh viễn!"
Ngụy Tiêu Dương nhanh chóng chắp tay: "Lão gia sáng suốt!"
Lúc này, một người phía dưới khẽ hỏi: "Vậy xử lý Dương Thiện Tề thế nào?"
"Nó chỉ là một con chó thôi. Nó đã được thả đi rồi nên mặc xác nó đi!?"
...
Cuộc chiến giữa Lý Phong và Tống Viễn chẳng khác nào một quả bom đối với thế giới ngầm tỉnh Giang Châu.
Tất cả thế lực của nhà họ Tống ở tỉnh Giang Châu đều bị Lý Phong khử hết.
Đồng thời, Lý Phong cũng đem những kẻ được gọi là tinh nhuệ mà nhà họ Tống đào tạo kỹ lưỡng trong bao nhiêu năm qua đưa cho thuộc hạ của mình “thi sát hạch”.
Hầu hết mọi người đều vượt qua kỳ thi lần này.
Những người thất bại đều bị Lý Phong ném thẳng vào một hòn đảo hoang ngoài Đông Hải.
Nếu họ có thể sống sót trong điều kiện thiếu thức ăn và vật dụng, thì họ được coi như đã vượt qua kỳ thi.
Sau khi trở về, có thể tiếp tục được huấn luyện dưới bàn tay của Lý Nhị Ngưu.
Sau lần này, những gia tộc ở Bắc Phương cũng im hơi lặng tiếng.
Họ đồng lòng giấu nhẹm chuyện này đi.
Hơn nữa, trước sự sụp đổ trong nháy mắt của nhà họ Tống, những gia tộc lớn này cũng nhìn địa bàn của nhà họ Tống bằng ánh mắt thèm thuồng.
Khi đám đại gia ở Bắc Phương này còn đang cắn nhau, thì một tin tức làm người ta phải hoan hô khác lại xuất hiện trong thế giới ngầm của tỉnh Giang Châu.
Đao Gia chưa chết!
Tuy nhiên, Đao Gia đã phát đi một thông điệp tới các thế lực lớn trong thế giới ngầm khắp tỉnh Giang Châu thông qua các kênh của hội quán Kim Đao.
Ông ta muốn rửa tay gác kiếm!
Thời gian Đao Gia rửa tay gác kiếm là ngày mai.
Mà bây giờ, quả là một ngày vui đối với việc chuyển nhà của nhà Lý Phong.
Ngôi biệt thự này đều được trang trí đẹp mắt, chỉ cần đem theo một số đồ đạc nhẹ nhàng là có thể vào ở được rồi.
Biệt thự nằm trên sườn đồi, từ cổng khu biệt thự đi lên, quẹo một khúc cua 70 độ, chạy thêm một trăm mét là tới nhà rồi.
Có một tấm biển treo ở cửa.
Hứa Trạch.
Hai ký tự này do chính tay Hứa Hiếu Dương viết nên.
Ngay ngắn tự nhiên!
Khỏe khoắn mạnh mẽ!
Biệt thự có bốn chỗ đậu xe, tất cả đều ở cửa.
Cánh cửa sắt rỗng tự động mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một vườn hoa.
Giữa vườn có một cây cầu nhỏ, dưới cầu có một cái ao nhỏ có nước chảy, trong đó có nuôi một vài con cá koi rồng phượng mập mạp.
Khi nhìn thấy người, chúng lần lượt nổi lên, như thể chào đón chủ nhân của chúng vậy.
Biệt thự có ba tầng, phòng của Hứa Hiếu Dương và Lưu Ngọc Phân ở tầng trên cùng.
Có ba phòng trên tầng hai. Phòng của Lý Phong và Hứa Mộc Tình quay mặt về hướng nam.
Khi cả hai bước vào phòng, ánh nắng vàng rọi khắp sàn nhà, lốm đốm loang lổ trên sàn gỗ rắn chắc.
Phòng này có phòng tắm riêng biệt, phòng để quần áo, còn có một cái sân thượng rộng 20m2.
Khi Hứa Mộc tình nhìn thấy căn phòng này, hai mắt cô sáng lên.
Giống hệt như trong giấc mơ của cô!
Cô chưa bao giờ nói với Lý Phong rằng cô muốn có một căn phòng như vậy.
Tuy nhiên, Lý Phong đã biến ước mơ thành hiện thực như thể anh ở trong đầu cô vậy.
Chương 203: Vì em là vợ anh
Hứa Mộc Tình nhìn mọi thứ trước mặt với vẻ hoài nghi.
Cô quay đầu nhìn Lý Phong: "Làm sao anh biết em luôn muốn có một căn phòng như thế này?"
“Bởi vì em là vợ của anh”, Lý Phong nhìn cô với ánh mắt cưng chiều.
Hứa Mộc Tình cười nhẹ.
Nụ cười rạng rỡ tựa nắng chiều.
Xinh đẹp.
"Đến đây ngồi đi”.
Ngồi ở mép giường, Lý Phong vươn tay ra vỗ vỗ nệm.
Hứa Mộc Tình đứng trước mặt Lý Phong với vẻ mặt ngượng ngùng.
Nụ cười xấu xa trên khuôn mặt của Lý Phong khiến Hứa Mộc Tình cảm thấy hết sức quen thuộc.
Cô biết rõ ràng là Lý Phong nhất định sẽ lại làm chuyện xấu.
"A, mẹ”.
Lý Phong đột nhiên hướng về phía cửa nói, Hứa Mộc Tình cũng quay đầu lại theo bản năng.
Kết quả là ngoài cửa không có ai cả, chỉ có tiếng của Hứa Hạo Nhiên thỉnh thoảng vang lên trên hành lang.
Nhận ra mình đã bị Lý Phong lừa, cô liền quay lại, không khỏi giật mình.
Bởi vì khuôn mặt tươi cười xấu xa của Lý Phong đang ở ngay trước mặt.
Mũi hai người chạm nhẹ vào nhau.
Cái chạm nhẹ nhàng và mềm mại đó ngay lập tức chạm vào trái tim của Hứa Mộc Tình.
Khi Hứa Mộc Tình còn đang ngẩn ngơ, bàn tay xấu xa của Lý Phong đã ôm lấy chiếc eo mảnh mai của cô.
Anh áp chặt thân thể mềm mại của Hứa Mộc Tình vào người mình.
Hứa Mộc Tình không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể tựa nhẹ trán của mình vào lồng ngực rắn chắc của Lý Phong.
Lý Phong chậm rãi cúi đầu, môi anh ghé sát vào tai Hứa Mộc Tình, thầm thì: "Giờ phòng tắm đang để không đấy”.
"Thường thì hai chúng ta lần lượt đi tắm, nay có muốn tắm cùng nhau không?"
"Chúng ta phải hưởng ứng lời kêu gọi của mẹ, phải tiết kiệm nước và điện. Hai người tắm chung có thể tiết kiệm rất nhiều nước đấy”.
Hứa Mộc Tình vừa buồn cười vừa giận.
Tên xấu xa này toàn vung tay quá trán thế mà lại tiếc tẹo nước à?
Rõ ràng là muốn bắt nạt cô.
Nhưng vừa nghĩ đến cảnh cùng Lý Phong trong phòng tắm hơi Mật Đạt ngày hôm đó, Hứa Mộc Tình liền cảm thấy hai má đỏ bừng, nong nóng.
Lòng như lửa đốt.
Cô hơi sợ.
Nhưng lờ mờ có một sự mong đợi khác.
"Tình Tình”.
"Vâng?"
Hứa Mộc Tình theo bản năng ngẩng đầu lên khi Lý Phong gọi cô.
Lúc này, môi của Lý Phong đã hạ thấp xuống rồi.
Hơi thở của anh dày đặc và ấm nóng.
Hơi thở của cô thơm và dễ chịu.
Hai đôi môi đang chuẩn bị áp vào nhau, thì ngoài cửa đột nhiên có người nhảy vào: "Chị, anh rể, em tìm được…”
Sự xuất hiện đột ngột của Hứa Hạo Nhiên đã thổi bay không khí lãng mạn trong căn phòng ngay lập tức.
Trước ánh mắt sát ý của Lý Phong, Hứa Hạo Nhiên vội vàng lao ra ngoài.
Tiếng kêu của Hứa Hạo Nhiên vang vọng ngoài hành lang: "Anh rể, em sai rồi!"
"E hèm, bà xã, mình tiếp tục nhé”.
Hứa Mộc Tình vội vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Lý Phong rồi bước ra sân thượng.
Lý Phong đuổi theo phía sau, đưa hai tay vòng qua chiếc eo mảnh mai của cô, nhẹ nhàng ôm lấy phần bụng phẳng lì không chút mỡ thừa của cô.
Để cơ thể hai người lại dính chặt vào nhau.
Lý Phong cúi đầu tìm kiếm làn môi ẩm ướt, mềm mại kia.
Hứa Mộc Tình không giãy giụa, nhưng tim cô lại đập rất nhanh.
Lúc này, một chiếc ô tô Mercedes-Benz bất ngờ dừng trước cửa biệt thự.
Một người đàn ông lạ bước ra khỏi xe.
Hứa Mộc Tình vội vàng vùng vẫy thoát ra, ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, trốn vào trong phòng.
Lý Phong khẽ nhíu mày khi nhìn thấy người đàn ông trung niên ở cửa.
Ngay sau đó, người đàn ông đó đã lộ danh tính.
Ông ta tên là Mã Kiến Nghiệp, ông chủ của biệt thự này.
Mã Kiến Nghiệp mang theo rất nhiều quà trong thùng xe, trong đó có cả hoa tươi và trái cây.
Hóa ra là Mã Kiến Nghiệp đến để cảm ơn!
Vốn dĩ ông ta đã đến đường cùng rồi.
Việc rót vào hơn 200 triệu tiền mặt của Lý Phong đã trực tiếp cứu cả tập đoàn của ông ta!
Nếu không phải vì thân phận của bản thân, ông ta nhất định sẽ quỳ lạy Lý Phong!
Khi Hứa Hiếu Dương đang tiếp Mã Kiến Nghiệp trong phòng khách, thì Lý Phong đưa Hứa Mộc Tình đến cạnh ao để xem cá koi.
Cá koi rồng và phượng là giống tương đối hiếm.
Chúng có cái đầu to, có vây và đuôi rất đẹp.
Nhìn thấy Hứa Mộc Tình và Lý Phong, những con cá này đều nổi lên, há miệng ra đớp đớp.
Có hai con cá bơi khá gần nhau, nhìn như sắp hôn nhau đến nơi ấy.
Hứa Mộc Tình không khỏi đỏ mặt khi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi.
"Chị ơi, mẹ bảo chị vào bếp giúp mẹ!"
Hứa Hạo Nhiên đứng ở cửa hô lớn.
Hứa Mộc Tình đang định xoay người, thì Lý Phong đột nhiên nắm chặt lấy tay cô.
Lúc Hứa Mộc Tình ngẩng đầu lên nhìn Lý Phong, thì Lý Phong cúi đầu xuống.
"Ôi!! Cuối cùng cũng hôn rồi!"
Hứa Hạo Nhiên đứng trong vườn hú lên như sói.
Lý Phong ôm chặt Hứa Mộc Tình trong vòng tay.
Anh cảm nhận được sự mềm mại của Hứa Mộc Tình, cảm nhận được sự tươi trẻ đặc biệt của cô, cảm nhận được tình yêu sâu sắc của cô.
Nụ hôn này rất sâu, rất sâu.
Đến khi Liễu Ngọc Phân ở trong bếp nhiều lần gọi Hứa Mộc Tình, cô mới bừng tỉnh.
Hứa Mộc Tình nói nhỏ với Lý Phong: "Em đi giúp mẹ”.
“Vâng, chúng con qua ngay đây ạ”, nói rồi, Lý Phong lập tức ôm kiểu công chúa, ôm Hứa Mộc Tình trong tay.
Nhưng anh vẫn cúi đầu hôn lên đôi môi ẩm ướt của Hứa Mộc Tình.
Chỉ có anh mới vô liêm sỉ như thế thôi.
Hứa Mộc Tình chạy đâu cho thoát, cô chỉ có thể vòng tay qua cổ Lý Phong, nằm trong vòng tay của anh như một con mèo con nhút nhát ...
Khi Lý Phong ôm Hứa Mộc Tình đi qua phòng khách, Hứa Hiếu Dương lập tức giới thiệu với Mã Kiến Nghiệp ở gần đó: "Ông Mã, đây là con gái và con rể của tôi”.
Mã Kiến Nghiệp vừa định đứng dậy, thì Lý Phong lập tức quay đầu trừng mắt nhìn ông ta một cái.
"Ngồi xuống”.
Chỉ hai chữ đơn giản mà khiến Mã Kiến Nghiệp ngay lập tức giống như một đứa trẻ mẫu giáo, hai chân khép vào nhau, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha.
Còn Lý Phong ôm Hứa Mộc Tình đi vào phòng bếp.
Ngay sau đó, Liễu Ngọc Phân mang trái cây ra cùng với nụ cười trên môi.
Hứa Hiếu Dương hỏi: "Sao lại còn ít thế này, nay tôi mua mấy cân cơ mà”.
Liễu Ngọc Phân thì thầm với Hứa Hiếu Dương: "Đều bị con rể anh dùng miệng đút cho con gái anh hết rồi”.
Câu nói của Liễu Ngọc Phân làm lỗ tai Hứa Hiếu Dương hơi ngứa.
Hai vợ chồng già liền liếc mắt đưa tình với nhau.
Mã Kiến Nghiệp ở một bên, như ngồi trên kim châm, mồ hôi lạnh túa ra, không biết làm sao cho phải.
Về phần Hứa Hạo Nhiên, cậu ta đang dựa vào tường, dùng ngón tay vẽ những vòng tròn lên tường, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.
"Mình chỉ là đồ thừa mà…”
Mặc dù tập đoàn Lăng Tiêu hiện là công ty hàng đầu ở Đông Hải, nhưng Hứa Hiếu Dương vẫn tỏ ra khiêm tốn như mọi khi.
Ông ấy trước giờ không phô trương, cũng không có chiếc đồng hồ đặc biệt đắt tiền nào trên người, những bộ đồ tây đó đều là do Liễu Ngọc Phân đã tự tay mua cho ông ấy.
Hai cha con Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình, đối xử với người khác hay trong công việc đều vô cùng nghiêm túc.
Họ được nhiều nhà đầu tư hết mực khen ngợi, nhiều thương nghiệp đang tranh giành để hợp tác với họ.
Mặc dù Đông Hải đang ngày càng phát triển, nhưng việc xây dựng Đông Hải không thể theo kịp sự bành trướng của tập đoàn Lăng Tiêu.
Hiện tại, trong phòng hội nghị của tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Lăng Tiêu.
Chủ tịch Hứa Hiếu Dương, giám đốc Hứa Mộc Tình và con rể Lý Phong "bất tài" đang ngồi cùng tất cả cốt cán của toàn bộ tập đoàn.
Sau khi cân nhắc và biểu quyết nhất trí, tập đoàn Lăng Tiêu đã quyết định chính thức tiến vào tỉnh!
Mà bây giờ chướng ngại vật đầu tiên của tập đoàn Lăng Tiêu đã xuất hiện.
Gia tộc đứng đầu ở tỉnh, nhà họ Tô!
Nhà họ Tô đã cố thủ ở tỉnh hàng trăm năm, họ có mạng lưới dày đặc, có thế lực rất lớn.
Mặc dù tập đoàn Lăng Tiêu hiện nay đang trên đà phát triển, sau lưng còn có bảo vật vô tận là Lý Phong.
Nhưng, để đối đầu trực diện với nhà họ Tô, thì vẫn còn rất nhiều khó khăn phải vượt qua.
Có cái được gọi là "biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng”.
Để đánh bại kẻ địch, nhất định phải hiểu rõ điểm yếu của đối thủ.
Vì vậy, Lý Phong đưa Hứa Mộc Tình đi tìm một người.
Người này là chính là Đao Gia hôm nay muốn rửa tay gác kiếm.
Chương 204: Một trời một vực
Sảnh của hội quán Kim Đao lúc này đông nghịt khách.
Diêu Nhược Nam là tâm điểm trong mắt mọi người đêm nay.
Mái tóc ngắn gọn gàng sau khi được nhà tạo mẫu cắt tỉa càng tôn thêm vẻ nữ tính quyến rũ.
Cô ta trang điểm lộng lẫy, đánh mắt xinh đẹp, môi đỏ mọng rất kiều diễm, khiến người ta nhìn vào quên mất cả lối về.
Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội gợi cảm.
Phần lớn lưng để lộ ra ngoài.
Đôi bồng đào trước ngực đang đung đưa.
Đặc biệt là khe ở giữa sâu không thấy đáy, thu hút ánh mắt thèm thuồng của vô số đàn ông.
Lúc này, một anh chàng điển trai trong bộ vest trắng với nụ cười tự tin trên môi đi về phía Diêu Nhược Nam.
Anh ta cầm theo hai ly rượu vang đỏ từ người phục vụ.
Đưa một ly cho Diêu Nhược Nam.
Anh ta nhe răng cười toe toét, một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp.
"Vị tiểu thư xinh đẹp này, thật vui khi được gặp cô trong một đêm tuyệt vời như vậy, tên tôi là …”
"Cút!"
Từ đôi môi đỏ mọng gợi cảm của Diêu Nhược Nam phun ra một từ thô tục.
Người đàn ông đẹp trai này chưa từng gặp phải chuyện như vậy.
Sau khi sững sờ một lúc, trên mặt anh ta liền lộ ra nụ cười bình tĩnh: "Tiểu thư xinh đẹp, xem ra tâm trạng của cô không tốt lắm, hay tôi làm trò ảo thuật rồi kể chuyện cười cho cô …”
"Bốp!"
Âm thanh của một cái tát giòn tan vang lên khắp đại sảnh của hội quán Kim Đao.
Lúc này, con ngươi xinh đẹp của Diêu Nhược Nam mang theo tia sáng sắc bén.
Chỉ một ánh mắt của cô ta thôi đã khiến người đàn ông mặc áo trắng sợ hãi.
Anh ta ôm lấy khuôn mặt sưng tấy của mình rồi lùi lại mấy bước.
"Anh gọi ai là tiểu thư, mẹ anh mới là tiểu thư ấy!"
Diêu Nhược Nam đã ở trong thế giới ngầm từ khi cô ta còn là một đứa trẻ, xung quanh cô ta đều là những người đàn ông thô lỗ.
Từ "tiểu thư" dùng để chỉ những người phụ nữ làm nghề đặc biệt trong thế giới ngầm.
Đối với Diêu Nhược Nam, người đàn ông kinh tởm này vừa mở mồm ra nói đã khiến cho cô ta muốn chửi rồi.
Hơn nữa, đêm nay Diêu Nhược Nam ăn mặc rất đẹp, nhưng không phải dành cho những người đàn ông như này ngắm.
Cô ta đang đợi Lý Phong, đồng thời, cũng không muốn Lý Phong nhìn thấy mình đang nói chuyện với những người đàn ông khác.
Vì vậy, Diêu Nhược Nam nháy mắt với thuộc hạ đứng bên cạnh.
Hai người đó lập tức chia ra mỗi người một bên, xốc tên chỉ được cái mã ngoài kia lên rồi lôi vào nhà vệ sinh.
Không lâu sau, trong nhà vệ sinh liền truyền ra tiếng kêu thảm thiết của tên đó.
Đây mới là bộ mặt thật của Diêu Nhược Nam, người kế vị Đao Gia.
Đối với một người phụ nữ như cô ta, nhìn toàn bộ tỉnh Giang Châu, trừ Lý Phong ra thì làm gì còn ai có thể khống chế được cô ta nữa?
"Anh Lý đến rồi!"
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói vô cùng kích động.
"Anh Lý" là cách gọi thể hiện sự tôn trọng mà thế giới ngầm của tỉnh Giang Châu dành cho Lý Phong.
Lập tức, mọi người đều nghiêm nghị nhìn ra cửa.
Không lâu sau, Lý Phong mặc trang phục giản dị và Hứa Mộc Tình, đẹp không thua kém gì Diêu Nhược Nam, đã lọt vào tầm mắt của mọi người.
Khác với bộ váy lộng lẫy của Diêu Nhược Nam, Hứa Mộc Tình vẫn mặc một bộ đồ sạch sẽ và gọn gàng như thường lệ.
Mái tóc dài đen nhánh được buộc đơn giản giống như chiếc đuôi ngựa xinh đẹp.
Đôi mắt dã thú của đám đàn ông khẽ lay động.
Những người đàn ông có thể đến hội quán Kim Đao tối nay đều biết Hứa Mộc Tình trông như thế nào, vì đã nhớ kĩ cho nên họ không dám làm gì thiếu suy nghĩ.
Họ sợ rằng bản thân và thuộc hạ của họ sẽ vô tình làm mất lòng vợ của anh Lý.
Bây giờ cả cái thế giới ngầm của tỉnh Giang Châu, không ai không biết Lý Phong là một con quỷ cuồng vợ.
Xúc phạm Lý Phong không sao hết, cùng lắm chỉ bị bẻ gãy tay gãy chân thôi.
Nhưng nếu ai xúc phạm vợ anh, thì chết là cái chắc!
Những người đàn ông dường như thu ánh mắt của họ lại ngay lập tức.
Đồng loạt nhìn Lý Phong.
"Tình Tình, cuối cùng cũng đợi được cậu rồi”.
Khoảnh khắc Diêu Nhược Nam nhìn thấy Lý Phong, mắt cô ta sáng lên.
Tuy nhiên, cô ta chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, bước đến gần Hứa Mộc Tình, kéo cô đến gặp Đao Gia.
Giới thiệu lẫn nhau xong, Đao Gia nhìn Hứa Mộc Tình nói: "Cô Hứa quả thật là một mỹ nhân tuyệt sắc. So với cô, cháu gái từ nhỏ đã lỗ mãng của tôi, quả là một trời một vực!"
Hứa Mộc Tình vội vàng nói vài câu khách sáo, nụ cười trên mặt có phần cứng nhắc.
Vì cô không ngờ ở đây lại làm lố đến thế.
Trước đây Diêu Nhược Nam đã không nói cho Hứa Mộc Tình biết thân phận thực sự của cô ta.
Hứa Mộc Tình thậm chí còn không biết rằng ông lão tóc trắng có vẻ ngoài tốt bụng trước mặt này lại là một tay xã hội đen hàng đầu làm chao đảo tỉnh Giang Châu đã nhiều năm!
Chỉ cần ông ta hạ lệnh, cả tỉnh Giang Châu sẽ nổ ra một trận chiến kinh thiên động địa.
Hứa Mộc Tình ngượng ngùng lấy ra một hộp quà nhỏ, chỉ to bằng lòng bàn tay.
"Ông Diêu, thật ngại quá, tới gấp quá nên tôi không chuẩn bị được quà gì tốt”.
Đó là lần đầu tiên trong đời, Đao Gia nghe ai đó gọi mình như vậy.
Cử chỉ của Hứa Mộc Tình rất đúng mực, giọng nói lại ngọt ngào êm tai.
Nghe cô nói thôi cũng cảm thấy thật dễ chịu thoải mái.
Đao Gia mỉm cười nhận quà, mở hộp quà nhỏ ra trước mặt mọi người.
Nhiều người nhìn hộp quà của Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt tò mò.
"Vợ anh Lý sẽ tặng quà gì cho Đao Gia nhỉ?"
"Tối nay là thời khắc Đao Gia rửa tay gác kiếm. Món quà này hẳn là rất giá trị đây?"
Nhưng.
Khoảnh khắc chiếc hộp mở ra, tất cả mọi người đều choáng váng.
Bên trong hộp quà này, là một thanh Tiểu Kim Đao.
Thanh Tiểu Kim Đao này có vẻ được làm bằng vàng.
Kích thước của nó chỉ nhỏ bằng ngón tay cái của một người.
Nó trông giống như một mặt dây chuyền, rất đơn giản, thậm chí là có chút dễ thương.
Mặc dù nó là vàng nguyên chất.
Nhưng nó quá nhỏ.
Giá cao nhất cũng chỉ vài nghìn thôi.
Khi Đao Gia nhìn thấy Tiểu Kim Đao này, ông ta cũng sững sờ.
Thấy Đao Gia không có đáp lại, Hứa Mộc Tình không khỏi quay đầu, nhìn Lý Phong với ánh mắt hơi oán trách.
Thực ra, vốn dĩ cô muốn mua một tượng Phật bằng vàng cho Đao Gia.
Nhưng Lý Phong cho rằng tượng Phật bằng vàng có giá 20.000 là quá đắt.
Vì vậy, nên đã chi ra vài nghìn một con Tiểu Kim Đao.
Loại Tiểu Kim Đao này thường được tặng cho mấy đứa con em nhà họ hàng khi nó tròn một tuổi.
Làm gì có món quà ‘về hưu’ nào.
Hơn nữa, những thứ nhà khác tặng đều rất đắt tiền.
Lý Phong luôn rất hào phóng với gia đình và bạn bè.
Nhưng riêng hôm nay thì lại thật là keo kiệt.
Tuy nhiên, Đao Gia lại bất ngờ bật cười: "Cô Hứa, cảm ơn cô, cảm ơn cô rất nhiều”.
"Ngày hôm nay được nhận món quà này từ cô có thể nói là vinh dự lớn nhất trong cuộc đời của Đao Gia tôi!"
"Trong số những món quà mà tất cả mọi người có mặt hôm nay tặng, cái của cô là quý nhất đấy”.
Khi nghe thấy Đao Gia nói như vậy, mọi người đều ngạc nhiên.
Ai cũng biết Đao Gia có một thanh Kim Đao lớn, dùng để giết người.
Mà giờ Lý Phong lại tặng một thanh Tiểu Kim Đao.
Điều đó có nghĩa là từ bây giờ, anh sẽ bảo kê cho cả hội quán Kim Đao.
Nếu kẻ nào dám đối đầu với hội quán Kim Đao, thì phải hỏi nắm đấm của Lý Phong trước!
Lý Phong ghé vào tai Hứa Mộc Tình, phả vào đó một làn hơi ấm.
Anh cười nói: "Nhìn xem, anh nói rồi, lão già này rất mê tiền, em tặng ông ta một thanh Tiểu Kim Đao, ông ta liền cười tít cả mắt kìa”.
Hứa Mộc Tình lườm Lý Phong một cái.
Cười tít mắt cơ đấy.
Với sự hiện diện của Lý Phong, tiệc rửa tay gác kiếm của Đao Gia đã diễn ra rất thành công.
Trong bữa tiệc, luôn có rất nhiều người muốn đến gần Lý Phong, nói chuyện, hưởng chút tiếng tăm của anh.
Nhưng, chỉ cần Lý Phong nhìn liếc mắt một cái, thì trong vòng mười mét không có ai dám lại gần!
Sau bữa tiệc, Đao Gia và Lý Phong lặng lẽ đứng trên ban công.
Lý Phong chán nản ngậm cây kẹo mút trong miệng.
Sau một lúc im lặng, Đao Gia nắm chặt tay Lý Phong.
"Anh Lý, cám ơn anh rất nhiều, từ nay về sau, hội quán Kim Đao của tôi sẽ là của anh”.
“Tôi rất bận, không có thời gian mà để ý đến cái nơi bé tí này đâu”, Lý Phong từ tốn nói.
Nơi bé tí, bé tí?
Khóe miệng Dao Gia giật giật.
Đúng rồi, đối với Lý Phong mà nói, hội quán Kim Đao quả thực là rất nhỏ.
Đao Gia cười nói: "Anh Lý, tôi còn có một yêu cầu hơi quá, hi vọng…”
Chương 205: Sự kiên nhẫn có hạn
Đao Gia chưa kịp nói xong, Lý Phong đã buông một câu: "Yên tâm đi, với thể trạng hiện giờ của ông, thì sống thêm một hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề gì”.
"Ông tự quản cháu gái của ông đi”.
"Mấy năm này mau tìm cho cô ta một người tốt rồi lập gia đình cho cô ta đi, vậy mới yên tâm được”.
Đao Gia không ngờ Lý Phong hoàn toàn có thể nhìn thấu tâm tư của ông ta.
Sửng sốt hồi lâu, sau đó cười lớn: "Anh Lý quả là một người tài giỏi!"
"Ông già, tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp”.
Nghe vậy, Dao Gia lập tức ngừng cười, sắc mặt trở nên rất nghiêm túc: "Anh cứ nói”.
Nghe Lý Phong nói xong, Đao Gia suy nghĩ một chút.
Sau đó, ông ta hỏi: "Không biết anh có ý định đánh bại nhà họ Tô, hay xóa sổ họ mãi mãi?"
Lý Phong nhẹ nói: "Diệt cỏ không diệt tận gốc thì sau nó lại mọc lên thôi”.
Đao Gia hiểu rõ ý đồ của Lý Phong, nói tiếp: "Nhà họ Tô có thể đứng vững ở tỉnh Giang Châu như vậy chứng tỏ mạng lưới của họ không hề đơn giản như vẻ ngoài”.
"Sản xuất công nghiệp của nhà họ thực sự không kiếm được nhiều”.
"Hơn nữa nhiều lúc, họ còn rơi vào tình trạng thua lỗ”.
"Thế hệ trẻ trong gia tộc, tất cả đều không chịu làm ăn, suốt ngày ăn chơi hưởng lạc”.
"Trong những năm đầu, gia tộc họ kiếm tiền bằng cách lừa lọc”.
"Sau đó, họ ngày càng táo tợn hơn, dùng mọi cách bẩn thỉu và hèn hạ để kiếm lời bất hợp pháp”.
"Ngoài ra, các kênh kiếm tiền của họ không chỉ ở tỉnh Giang Châu, mà còn ở nhiều tỉnh, thành phố khác, thậm chí là ở nước ngoài cũng có”.
"Trong những năm đầu tiên, tôi đã điều tra tập đoàn Tô Thị và phát hiện ra rằng có một tổ chức rất lớn đứng sau lưng họ, đó là một cộng đồng lợi ích”.
Nghe vậy, Lý Phong không khỏi nhướng mày, rốt cuộc cũng có hứng thú: "Nói xem nào”.
"Lão gia nhà đó có mâu thuẫn gay gắt với hai đại gia tộc ở Bắc Phương”.
"Các đại gia tộc ở Bắc Phương có một đặc điểm, đó là chỉ làm theo ý mình, coi nhau như cái gai trong mắt”.
"Họ giống như những con hổ. Tất cả đều muốn thôn tính lãnh thổ của nhau và trở thành bá chủ một cõi”.
“Nhưng ở Nam Phương, có cách sống khác hẳn”.
"Nhiều thập kỷ trước, thậm chí cả trăm năm trước, môi trường sống ở Nam Phương rất khó khăn”.
"Dù là đại gia tộc hay gia đình nhỏ lẻ, họ đều có thói quen đùm bọc lẫn nhau”.
"Theo thời gian, họ đã hình thành một cộng đồng lợi ích”.
"Nhà họ Tô là một nhánh nhỏ của gia tộc Nam Phương”.
"Tôi nghe nói rằng quê của họ là ở Phú Châu ở Đông Nam”.
Phú Châu, cửa ra biển lớn nhất của Đông Nam.
Từ hơn một nghìn năm trước, vào thời nhà Đường đã bắt đầu buôn bán giao thương.
Các thương nhân tập trung ở đó từ thời cổ đại.
Có rất nhiều gia tộc ẩn có thể thao túng huyết mạch của nền kinh tế thế giới!
Đao Gia nói một tràng.
Lý Phong đột nhiên chen vào: "Nói vào trọng điểm đi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn”.
Lý Phong có thể dễ dàng xóa sổ nhà họ Tô khỏi tỉnh Giang Châu.
Tuy nhiên, anh muốn dành cơ hội này cho Hứa Mộc Tình.
Suy cho cùng, đây cũng là một phần rất quan trọng trong “kế hoạch nuôi vợ” của anh.
Đao Gia tưởng rằng sau khi nghe ông ta phân tích, Lý Phong sẽ sợ xuất thân khổng lồ của nhà họ Tô.
Không ngờ là, Lý Phong vẫn tỏ vẻ thờ ơ.
Đó là cộng đồng lợi ích đấy!
Thế lực của họ trải rộng khắp thế giới, họ thậm chí còn gia nhập vào đại gia tộc và tập đoàn lớn đã tồn tại hàng trăm năm ở nước ngoài, làm thông gia!
Cái nhìn dửng dưng đó!
Thái độ không sợ hãi đó!
Khẩu khí bất khả chiến bại đó!
Cứ như thể cộng đồng lợi ích khổng lồ đứng sau nhà họ Tô chỉ là mấy tên ăn mày lề đường!
Kính nể!
Tò mò!
Người đàn ông bí ẩn trước mặt rốt cuộc là ai?
Anh ta có rất nhiều tiền, anh ta có thể bỏ ra hàng tỷ đồng tiền mặt để hỗ trợ cho tập đoàn Lăng Tiêu.
Anh ta phi thường xuất chúng, cao thủ số một của nhà họ Tống cũng đã bị anh ta giải quyết chỉ bằng một chiếc lá.
Một người đàn ông như vậy, đúng là ngàn năm có một!
Vốn dĩ, Đao Gia vẫn luôn nghi ngờ động cơ của Lý Phong.
Nhưng hôm nay, sau khi tận mắt nhìn thấy Hứa Mộc Tình, cuối cùng ông ta cũng hiểu rằng tất cả những gì Lý Phong đang làm bây giờ thực sự là vì vợ anh, giống hệt những gì mọi người đã nói.
Con quỷ cuồng vợ này, vì vợ mình mà có thể làm bất cứ điều gì!
Đao Gia ho nhẹ một tiếng, kết luận: "Theo tôi biết, vai trò lớn nhất của nhà họ Tô ở Giang Châu không phải là mở rộng thị trường ngoài tỉnh, mà là vận chuyển tiền mặt”.
“Tiền mặt?”, Lý Phong cau mày.
"Ừ, nói trắng ra, đó là tiền bẩn”.
"Tập đoàn lợi ích này sẽ gom đủ loại tiền bẩn lại với nhau, sau đó vận chuyển ra nước ngoài thông qua cầu cảng ở tỉnh Giang Châu".
“Ra vậy”, nói xong, Lý Phong xoay người đi vào phòng.
Đi rồi sao?
Ông ta vẫn chưa nói xong mà?
Đao Gia hoang mang.
Vẫn còn rất nhiều thông tin hữu ích chưa kể hết mà.
Đao Gia bước nhanh từ ngoài ban công vào, lúc này Hứa Mộc Tình và Diêu Nhược Nam đang ngồi trên ghế sô pha, nói chuyện rôm rả.
"Anh Lý, tiền bẩn của nhà họ Tô được phân bố trong các kho ngầm ở nhiều nơi trong tỉnh chúng ta”.
"Những năm gần đây, tôi luôn phái người theo dõi, nhưng đến nay vẫn không tìm được gì, lẽ nào anh có cách tìm ra chúng à?"
Lý Phong cười nhạt, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số: "Tiểu Thất, lên lầu”.
Ngay sau đó, Vương Tiểu Thất đã chạy tới cửa phòng.
Cậu ta cung kính đứng ở cửa: "Anh, anh có gì dặn dò ạ?"
"Một thời gian trước, cậu luôn muốn học kỹ thuật lần theo dấu vết từ tôi đúng không, hôm nay tôi sẽ dạy nó cho cậu”.
Nghe thế, Vương Tiểu Thất lập tức nắm chặt tay, cực kỳ hưng phấn.
So với đám Lý Nhị Ngưu, Vương Tiểu Thất thật ra thích làm những việc bí mật hơn.
Cậu ta bị bắt cóc và bán đến Đông Hải năm 7 tuổi, đã có vài lần trộm cắp từ khi còn nhỏ.
Mặc dù bây giờ cậu ta đã hoàn lương, nhưng cậu ta còn thích vụng trộm sau lưng người khác hơn!
Lý Phong rất giỏi trong việc dạy dỗ theo năng khiếu, còn Vương Tiểu Thất là một hạt giống giỏi về điều tra.
Khi Lý Phong đi ngang qua Diêu Nhược Nam và Hứa Mộc Tình, Hứa Mộc Tình đột nhiên đưa tay ra và nắm lấy tay áo của Lý Phong.
Lý Phong quay lại.
Hứa Mộc Tình ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt sáng, sâu và đẹp, hỏi Lý Phong.
"Ông xã, em học cùng được không?"
Lý Phong gật đầu mà không thèm suy nghĩ: "Đương nhiên rồi, em muốn học cái gì, anh sẽ dạy cho em cái đó”.
“Tôi cũng muốn học”, Diêu Nhược Nam ở bên cạnh giơ tay lên.
Biên độ lực của động tác giơ tay lên tương đối lớn, đã làm cho bộ ngực trắng nõn của cô ta nảy lên nảy xuống.
Lý Phong chả thèm quan tâm: "Cô thì không được”.
"Tình Tình, cậu cho tớ học cùng với, được không? Chúng ta là bạn thân mà”.
Lý Phong nói không, Diêu Nhược Nam cũng không dám vòi vĩnh.
Cô ta khéo léo đến cầu xin Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Lý Phong.
Đôi mắt chứa con ngươi đen láy chớp chớp nhìn Lý Phong.
“Được”, Lý Phong không thể từ chối yêu cầu của vợ.
Ngay sau đó, Lý Phong dẫn ba người ra khỏi phòng.
Để lại Đao Gia đứng ở ban công trước gió lạnh, thật ra vừa rồi ông ta cũng muốn học ...
Đêm càng ngày càng tối.
Vương Tiểu Thất lái một chiếc sedan Volkswagen màu đen rất kín đáo, đậu ở bãi đậu xe bên ngoài tòa nhà tập đoàn Tô Thị.
Lý Phong ngồi ở ghế phụ, Hứa Mộc Tình và Diêu Nhược Nam ngồi ở hàng sau.
Họ đã đợi ở đây hai mươi phút rồi.
Lúc này, một chiếc ô tô màu trắng từ trong hầm để xe đi ra.
"Đuổi theo”.
Vương Tiểu Thất lái xe vội vã theo sau ở một khoảng cách xa.
Diêu Nhược Nam nằm trên ghế tựa, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi có nhiều xe như vậy, tại sao chúng ta chỉ đi theo chiếc này?"
Lý Phong bình tĩnh nói: "Thời gian nó đi vào và ra quá ngắn”.
“Nhớ lấy, khi không có mục tiêu rõ ràng, thì phải giỏi quan sát”.
"Những người làm việc trong tòa nhà trụ sở tập đoàn thường mặc vest”.
"Người lái chiếc xe màu trắng này mặc thường phục”.
Diêu Nhược Nam chết lặng sau khi nghe những lời của Lý Phong.
Đôi môi gợi cảm của cô ta khẽ mở: "Trời ạ, đêm tối như vậy mà anh có thể nhìn thấy người sau kính chắn gió ở khoảng cách hai trăm mét mặc quần áo gì sao?"
Lý Phong còn nói: "Lúc hắn đi vào thì ghế phụ còn trống, lúc hắn đi ra thì trên ghế phụ có thêm một cái vali”.
"Không một người bình thường nào lại đặt vali lên ghế lái phụ cả, điều này cho thấy chiếc vali này rất quan trọng”.
Diêu Nhược Nam và Hứa Mộc Tình nhìn nhau.
Ngay lúc đó, người đàn ông kia hét lên thảm thiết.
Phiến lá kia chỉ cần dùng tay uốn nhẹ là đã cong. Một phiến lá vụn mà lại giống như con dao ghim thẳng vào vai người đàn ông!
“Thật không hổ danh là Ngâm Phong Nhất Kiếm”!
“Đỉnh thật! Cuối cùng hôm nay cũng gặp được cao thủ rồi!”
Có không ít người hô to.
Còn có một số người lại bình tĩnh đứng nhìn.
Hiển nhiên rằng họ đã quen với những việc này của Tống Viễn rồi.
Điều họ muốn thấy nhất bây giờ là để Tống Viễn rút thanh kiếm trong truyền thuyết kia ra!
Họ muốn thấy máu! Họ muốn lấy đầu của Lý Phong!
Tống Viễn nhìn Lý Phong với dáng vẻ của cao thủ.
Hắn nói một cách hiên ngang: “Nể tình mày là hậu bối, theo quy tắc giang hồ, tao sẽ nhường mày ba chiêu”.
Lúc này Lý Phong giơ ngón trỏ tay phải của mình ra.
“Tôi sẽ dùng ngón tay này khiến ông chết trước mặt chủ mình trong vòng ba chiêu”.
“Ngông cuồng!”
“Vô lễ!”
Tống Viễn thét hai tiếng thật to.
Tiếp đó chỉ nghe thấy tiếng “keng” của bảo kiếm.
Cuối cùng cũng rút kiếm ra rồi!
Ánh sáng!
Ánh kiếm ác liệt!
Ngay lúc kiếm được rút ra đã nhắm thẳng vào yết hầu của Lý Phong.
“Xoẹt!”
Thanh kiếm xuyên qua không khí.
Kiếm và Tống Viễn như hóa thành một, biến thành luồng ánh sáng thẳng tắp, nhắm tới yết hầu của Lý Phong!
Đúng là một kiếm trúng ngay chỗ hiểm!
Ngay lúc này, tất cả cao thủ đều chăm chú, tập trung hết ánh nhìn vào khung cảnh khó có được này.
Họ đang ghi nhớ lấy khoảnh khắc này.
Họ muốn khắc ghi khung cảnh này vào sâu trong trí óc.
Họ cũng đều mong chờ đến lúc thanh bảo kiếm đâm xuyên qua yết hầu của Lý Phong.
Lý Phong sẽ kêu la thảm thiết thế nào!?
Vào lúc này, Lý Phong vẫn không hề động đậy.
Trong nháy mắt kiếm đã tới rồi!
Đột nhiên Lý Phong di chuyển!
Ngón tay anh khẽ cong lên.
Bắn!
“Keng!”
Móng tay bắn lên mũi kiếm, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
“Đoàng!”
Lanh lảnh!
Vui tai!
Tiếc là mọi người không nghe được tiếng la hét thảm thiết của Lý Phong.
Thanh bảo kiếm chỉ cần rút ra là thấy máu kia không đâm trúng yết hầu Lý Phong.
Vì nó vỡ tan rồi.
Tan thành từng mảnh!
Trước ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, Lý Phong và Tống Viễn lướt qua nhau.
Mà ngón tay của Lý Phong cũng mau chóng đặt trên đầu Tống Viễn.
Ngón tay lại cong lại lần nữa.
Bắn!
“Ầm!”
Tiếng vang tựa như xe đâm!
Trong nháy mắt, cơ thể nhẹ nhàng của Tống Viễn như bị chiếc xe container đâm phải.
Ngay lúc ấy, hắn ngã bay ra!
Mà vừa hay nơi hắn tiếp đất lại là chỗ của Tống Đình Kiệt đang đứng bên hồ!
Quá nhanh!
Tống Đình Kiệt và đám cao thủ đứng cạnh anh ta còn chưa kịp phản ứng, Tống Viễn đã ở ngay trước mắt!
“Ầm!”
Tống Viễn tựa như một viên đạn pháo, đập vào người Tống Đình Kiệt một cách nặng nề.
Hai kẻ nằm xếp chồng lên nhau.
Đụng gãy cả một cái cây.
Đụng hỏng cả một sạp hàng.
Đụng vỡ bức tường nhà vệ sinh công cộng bên cạnh.
Há hốc miệng!
Cằm mọi người rơi ra đầy đất rồi.
Sao lại thế được?
Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao Tống Viễn lại ra nông nỗi này?
Đợi đến khi mọi người hoàn hồn lại được mới biết từ đầu đến cuối, Lý Phong vẫn đứng trên đầu chiếc thuyền con vịt, chưa từng di chuyển.
Gió lạnh lùa qua lớp tay áo đơn giản của Lý Phong, mang theo một phiến lá cây xanh ngắt.
Lý Phong nhìn Tống Viễn còn đang bò dậy, bình tĩnh nói: “Mày vừa mới nói kiếm ra khỏi vỏ là sẽ có máu chảy, giờ tao sẽ cho mày thỏa mãn tâm nguyện”.
Lúc này, ngón trỏ của Lý Phong cong như con tôm, dần cong lại.
Phiến lá xanh kia cũng bay đến trước mặt anh.
Bắn!
Vào lúc móng tay chạm đến cuống lá, phiến lá mỏng cũng biến thành một chiếc bóng.
Bất ngờ!
Nhanh chóng!
“Vút!”
Tống Viễn vừa mới đứng vững còn chưa kịp phản ứng, vô cùng bất ngờ!
“Vèo!”
Trong chớp mắt, lá cây đâm vào lồng ngực hắn, xuyên hẳn qua lưng!
Cùng lúc đó, phiến lá cũng đâm vào yết hầu của Tống Đình Kiệt đằng sau!
Một phiến lá lấy mạng hai người!
Nhãn cầu của Tống Viễn dần mở to.
Cho đến lúc đó hắn mới nhận ra.
Hắn giơ tay ôm lấy lồng ngực đầy máu, ngơ ngẩn nhìn Lý Phong.
Một phiến lá nho nhỏ không chỉ phá nát sự kiêu ngạo của hắn, mà còn xuyên qua cả lồng ngực hắn, hại chết cả cậu hai ở đằng sau!
“Bịch!”
Hắn nghe thấy tiếng cậu hai ngã ra đất.
Khóe mắt Tống Viễn chảy ra hai hàng nước mắt, cứ thế chảy xuống.
Ban đầu nước mắt trong suốt, nhưng dần được thay thế bởi hàng máu đỏ tươi.
Tống Viễn đứng yên đó, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Phong đang đứng trước mặt.
Mà chiếc thuyền con vịt vẫn cứ nổi lênh đênh giữa hồ, không hề di chuyển.
Nhưng dòng nước hồ nhân tạo luôn luôn chuyển động.
Lý Phong có thể lẳng lặng giữ cho chiếc thuyền con vịt cố định trên mặt hồ.
Tống Viễn không thể làm được điều này!
Đừng nói là Tống Viễn, dù có là mười cao thủ Bắc Phương tới cũng không làm được!
Tống Viễn hối hận, thực sự hối hận rồi!
Tại sao vừa nãy hắn lại không phát hiện ra chứ?
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra mình chỉ là một thằng hề mà thôi!
Cho đến giây phút này, cuối cùng hắn cũng biết tại sao Ngụy Tiêu Dương lại thua Lý Phong.
Hắn cũng biết được tại sao Đông Hải lại vùng dậy mạnh mẽ trong thời gian ngắn như vậy, tại sao thế giới ngầm ở Đông Hải lại vững chắc như thế!
Vì người đứng trước mắt hắn đây đến từ nơi đó!
Hồng Hải!!
Hắn hối hận vì đã mang cậu hai đến Giang Châu.
Không có cậu hai, thì tương lai của nhà họ Tống tiêu tùng rồi!
Trước lúc chết, Tống Viễn hỏi Lý Phong: “Tao muốn biết mày đã dùng bao nhiêu sức lực với ngón tay kia”?
Lý Phong nhàn nhạt trả lời: “Động ngón tay còn phải dùng sức à”?
Chương 202: Đồ ngu si tứ chi phát triển
Giết chết một con kiến cũng cần dùng sức à?
Tống Viễn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, thế giới của hắn bắt đầu đảo lộn, cuối cùng rơi xuống đất!
Tống Viễn đã chết.
Tống Viễn, cao thủ số một của nhà họ Tống ở Bắc Phương, đã bị Lý Phong giết chết dễ dàng như vậy đấy!
Mấy tên cao thủ bên hồ lúc nãy vẫn còn đang cười nhạo Lý Phong lần lượt đưa tay ra tát chính mình.
Liên tiếp vang lên tiếng ‘bốp bốp’ không ngừng.
Một số tên nhát gan đã lén lút quay người rời đi.
Nhưng chúng vừa quay người rời đi chưa được bao lâu, thì bất ngờ đụng phải một bức tường.
Khi nhìn lên, thì thấy Lý Nhị Ngưu cao lớn đang đứng trước mặt.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên không biết lấy ở đâu ra chiếc loa cầm tay, hét vào đám đông.
"Những người lúc nãy đến đây đặt cược, mau đến nộp tiền cho tôi".
"Nếu không nộp tiền thì đừng có hòng rời khỏi đây!"
"Cái hồ nhân tạo này thực ra khá sâu đấy. Buộc hai hòn đá rồi ném xuống hồ thì chả ai biết đấy là đâu đâu".
Cho dù là lão đại trong thế giới ngầm hay cao thủ Bắc Phương thì đều toát mồ hôi lạnh.
Quá mạnh, Lý Phong quá mạnh.
Họ đã xấu hổ vì không bằng Tống Viễn rồi.
Trước mũi kiếm của Tống Viễn, họ như gia cầm chờ bị giết thịt.
Nhưng ở trước mặt Lý Phong, bọn họ chỉ là con sâu cái kiến!
Không ai dám hé răng nửa lời, ai nấy đều ngoan ngoãn, hoặc bằng lòng nộp tiền.
So với tiền bạc, thì mạng sống tất nhiên sẽ quan trọng hơn!
"Đến đây, có thấy mã QR không? Mọi người quét nó bằng điện thoại di động đi”.
Hứa Hạo Nhiên giơ một tấm biển lớn với một cái mã QR lớn trên đó lên.
Những tên lão đại giang hồ và cao thủ Bắc Phương đều chen lấn nhau lao tới dùng điện thoại di động quét, rồi nhanh chóng dùng hai tay gõ vào bàn phím.
Bọn họ không quan tâm vừa rồi có đặt cược được hay không, dù sao nếu không nộp tiền vào lúc này, thì bọn họ cuối cùng cũng sẽ chết thôi.
Tống Viễn và cậu hai nhà họ Tống là ví dụ điển hình nhất!
"Hahahaha, giàu rồi!"
Khi những người xung quanh dần dần giải tán, Hứa Hạo Nhiên hào hứng lấy điện thoại di động trong túi ra.
Cậu ta nhanh chóng mở điện thoại ra và nhấp vào ngân hàng di động.
Kết quả là nụ cười trên mặt cậu ta dần biến mất.
"Này, có chuyện gì vậy? Tại sao tiền trong ngân hàng di động của mình không tăng lên?"
"Không phải chứ, lẽ nào mình lú, chuyển tiền cho người khác rồi?"
Hứa Hạo Nhiên quét mã QR bằng điện thoại di động của mình thì phát hiện ra rằng khuôn mặt của người nhận tiền hóa ra là mẹ của cậu ta! !
Tên người dùng là: Cool Mom, người thích nấu ăn.
"A, chết tiệt !!"
"Mẹ đừng lừa con trai của mình như thế chứ!"
Bên hồ nước nhân tạo, tiếng than khóc của Hứa Hạo Nhiên, giống như tiếng lá bay, càng lúc càng xa.
...
"Cái gì !? Tống Viễn chết rồi?"
Khi biết tin, hai chân của lão gia nhà họ Ngụy mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế sa lon.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng thực lực của Lý Phong này lại vượt xa sức tưởng tượng của ông ta.
Vào lúc này, một tên đàn ông cường tráng bên cạnh ông ta hừ lạnh một tiếng.
"Lý Phong này chắc là gặp may thôi”.
"Tống Viễn cũng già rồi. Nếu là tôi, tôi có thể thổi bay đầu của tên Lý Phong chỉ với một phát súng!"
"Cuộc tập kích bất ngờ đến Đông Hải của lão gia đã chuẩn bị xong. Chỉ cần ông ra lệnh, thì tôi sẽ lập tức dẫn người tấn công Đông Hải, đem đầu của Lý Phong về cho ông”.
"Bốp!"
Ngụy Hồng giơ tay tát thật mạnh vào mặt người đàn ông cường tráng.
Ông ta cảm thấy một cái tát là không đủ, liền giơ chân đá mạnh vào người hắn vài cái.
"Đồ ngu si tứ chi phát triển?"
"Mày là cái thá gì? Mà mà dám vơ đũa cả nắm với Tống Viễn à”.
"Giờ thì ở trước mặt tao diễu võ giương oai thế thôi, đợi đến lúc đứng trước mặt Lý Phong mà xem, mày chỉ là một con chó, chỉ có thể quỳ xuống liếm cứt trên đế giày của hắn thôi !!"
"Đồ ngu! Sao tao lại nuôi lũ vô dụng như chúng mày cơ chứ?"
Ngụy Tiêu Dương vội vàng đưa tay ra ngăn cản, nói mấy câu an ủi với Ngụy Hồng, hắn nhẹ giọng nói: "Lão gia bớt giận. Thật ra, lần này là cơ hội tốt cho gia tộc ta đấy”.
Ngụy Hồng nghe xong, cau mày hỏi: "Thế là như nào?"
"Nhà họ Tống trước giờ luôn có một vị trí vững chắc ở Bắc Phương”.
"Một mặt là do có Tống Viễn, nên những gia tộc khác không dám động đến”.
"Quan trọng hơn là, quyền lực kinh tế của cả gia tộc nhà họ Tống đều nằm trong tay cậu hai Tống Đình Kiệt”.
"Tống Đình Kiệt này là người túc trí đa mưu. Khả năng tính toán của hắn rất đỉnh!"
"Đáng tiếc là lần này, hắn đã tự đưa mình vào chỗ chết!"
"Dựa vào những gì tôi biết trong một lần tiếp xúc với Lý Phong”.
"Nếu không phải Tống Đình Kiệt này năm lần bảy lượt khiêu khích Lý Phong, chạm đến sức chịu đựng cuối cùng của hắn”.
"Thì Tống Đình Kiệt cùng lắm cũng chỉ bị bẻ gãy tay chân thôi, chứ không phải là một phát vào cổ như thế”.
"Cái chết của Tống Đình Kiệt hoàn toàn là do hắn chọn lấy!"
"Bây giờ Tống Đình Kiệt đã chết, Tống Viễn cũng đã chết, nhà họ Tống coi như xong”.
"Chúng ta nên tranh thủ thời gian này dốc toàn lực để thôn tính địa bàn họ nhà họ Tống!"
Ngụy Hồng lập tức vỗ bàn một cái: "Mày nói đúng! Gọi hết thảy tinh nhuệ của gia tộc trở về đây”.
"Ngoài ra, phát tin cho toàn bộ người trong gia tộc, tuyệt đối không được tới Đông Hải!"
"Từ bây giờ, Đông Hải sẽ được chỉ định là vùng cấm địa của gia tộc!!"
"Ngoài ra, tìm cho tao ảnh của Lý Phong và tất cả những người thân, bạn bè của hắn”.
"Gửi ảnh cho tất cả mọi người trong gia tộc, sau này cứ nhìn thấy những người đấy thì đều phải tránh xa!"
"Nếu ai dám phạm vào điều cấm kỵ này, thì sẽ bị đánh gãy chân, trục xuất khỏi gia tộc vĩnh viễn!"
Ngụy Tiêu Dương nhanh chóng chắp tay: "Lão gia sáng suốt!"
Lúc này, một người phía dưới khẽ hỏi: "Vậy xử lý Dương Thiện Tề thế nào?"
"Nó chỉ là một con chó thôi. Nó đã được thả đi rồi nên mặc xác nó đi!?"
...
Cuộc chiến giữa Lý Phong và Tống Viễn chẳng khác nào một quả bom đối với thế giới ngầm tỉnh Giang Châu.
Tất cả thế lực của nhà họ Tống ở tỉnh Giang Châu đều bị Lý Phong khử hết.
Đồng thời, Lý Phong cũng đem những kẻ được gọi là tinh nhuệ mà nhà họ Tống đào tạo kỹ lưỡng trong bao nhiêu năm qua đưa cho thuộc hạ của mình “thi sát hạch”.
Hầu hết mọi người đều vượt qua kỳ thi lần này.
Những người thất bại đều bị Lý Phong ném thẳng vào một hòn đảo hoang ngoài Đông Hải.
Nếu họ có thể sống sót trong điều kiện thiếu thức ăn và vật dụng, thì họ được coi như đã vượt qua kỳ thi.
Sau khi trở về, có thể tiếp tục được huấn luyện dưới bàn tay của Lý Nhị Ngưu.
Sau lần này, những gia tộc ở Bắc Phương cũng im hơi lặng tiếng.
Họ đồng lòng giấu nhẹm chuyện này đi.
Hơn nữa, trước sự sụp đổ trong nháy mắt của nhà họ Tống, những gia tộc lớn này cũng nhìn địa bàn của nhà họ Tống bằng ánh mắt thèm thuồng.
Khi đám đại gia ở Bắc Phương này còn đang cắn nhau, thì một tin tức làm người ta phải hoan hô khác lại xuất hiện trong thế giới ngầm của tỉnh Giang Châu.
Đao Gia chưa chết!
Tuy nhiên, Đao Gia đã phát đi một thông điệp tới các thế lực lớn trong thế giới ngầm khắp tỉnh Giang Châu thông qua các kênh của hội quán Kim Đao.
Ông ta muốn rửa tay gác kiếm!
Thời gian Đao Gia rửa tay gác kiếm là ngày mai.
Mà bây giờ, quả là một ngày vui đối với việc chuyển nhà của nhà Lý Phong.
Ngôi biệt thự này đều được trang trí đẹp mắt, chỉ cần đem theo một số đồ đạc nhẹ nhàng là có thể vào ở được rồi.
Biệt thự nằm trên sườn đồi, từ cổng khu biệt thự đi lên, quẹo một khúc cua 70 độ, chạy thêm một trăm mét là tới nhà rồi.
Có một tấm biển treo ở cửa.
Hứa Trạch.
Hai ký tự này do chính tay Hứa Hiếu Dương viết nên.
Ngay ngắn tự nhiên!
Khỏe khoắn mạnh mẽ!
Biệt thự có bốn chỗ đậu xe, tất cả đều ở cửa.
Cánh cửa sắt rỗng tự động mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một vườn hoa.
Giữa vườn có một cây cầu nhỏ, dưới cầu có một cái ao nhỏ có nước chảy, trong đó có nuôi một vài con cá koi rồng phượng mập mạp.
Khi nhìn thấy người, chúng lần lượt nổi lên, như thể chào đón chủ nhân của chúng vậy.
Biệt thự có ba tầng, phòng của Hứa Hiếu Dương và Lưu Ngọc Phân ở tầng trên cùng.
Có ba phòng trên tầng hai. Phòng của Lý Phong và Hứa Mộc Tình quay mặt về hướng nam.
Khi cả hai bước vào phòng, ánh nắng vàng rọi khắp sàn nhà, lốm đốm loang lổ trên sàn gỗ rắn chắc.
Phòng này có phòng tắm riêng biệt, phòng để quần áo, còn có một cái sân thượng rộng 20m2.
Khi Hứa Mộc tình nhìn thấy căn phòng này, hai mắt cô sáng lên.
Giống hệt như trong giấc mơ của cô!
Cô chưa bao giờ nói với Lý Phong rằng cô muốn có một căn phòng như vậy.
Tuy nhiên, Lý Phong đã biến ước mơ thành hiện thực như thể anh ở trong đầu cô vậy.
Chương 203: Vì em là vợ anh
Hứa Mộc Tình nhìn mọi thứ trước mặt với vẻ hoài nghi.
Cô quay đầu nhìn Lý Phong: "Làm sao anh biết em luôn muốn có một căn phòng như thế này?"
“Bởi vì em là vợ của anh”, Lý Phong nhìn cô với ánh mắt cưng chiều.
Hứa Mộc Tình cười nhẹ.
Nụ cười rạng rỡ tựa nắng chiều.
Xinh đẹp.
"Đến đây ngồi đi”.
Ngồi ở mép giường, Lý Phong vươn tay ra vỗ vỗ nệm.
Hứa Mộc Tình đứng trước mặt Lý Phong với vẻ mặt ngượng ngùng.
Nụ cười xấu xa trên khuôn mặt của Lý Phong khiến Hứa Mộc Tình cảm thấy hết sức quen thuộc.
Cô biết rõ ràng là Lý Phong nhất định sẽ lại làm chuyện xấu.
"A, mẹ”.
Lý Phong đột nhiên hướng về phía cửa nói, Hứa Mộc Tình cũng quay đầu lại theo bản năng.
Kết quả là ngoài cửa không có ai cả, chỉ có tiếng của Hứa Hạo Nhiên thỉnh thoảng vang lên trên hành lang.
Nhận ra mình đã bị Lý Phong lừa, cô liền quay lại, không khỏi giật mình.
Bởi vì khuôn mặt tươi cười xấu xa của Lý Phong đang ở ngay trước mặt.
Mũi hai người chạm nhẹ vào nhau.
Cái chạm nhẹ nhàng và mềm mại đó ngay lập tức chạm vào trái tim của Hứa Mộc Tình.
Khi Hứa Mộc Tình còn đang ngẩn ngơ, bàn tay xấu xa của Lý Phong đã ôm lấy chiếc eo mảnh mai của cô.
Anh áp chặt thân thể mềm mại của Hứa Mộc Tình vào người mình.
Hứa Mộc Tình không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể tựa nhẹ trán của mình vào lồng ngực rắn chắc của Lý Phong.
Lý Phong chậm rãi cúi đầu, môi anh ghé sát vào tai Hứa Mộc Tình, thầm thì: "Giờ phòng tắm đang để không đấy”.
"Thường thì hai chúng ta lần lượt đi tắm, nay có muốn tắm cùng nhau không?"
"Chúng ta phải hưởng ứng lời kêu gọi của mẹ, phải tiết kiệm nước và điện. Hai người tắm chung có thể tiết kiệm rất nhiều nước đấy”.
Hứa Mộc Tình vừa buồn cười vừa giận.
Tên xấu xa này toàn vung tay quá trán thế mà lại tiếc tẹo nước à?
Rõ ràng là muốn bắt nạt cô.
Nhưng vừa nghĩ đến cảnh cùng Lý Phong trong phòng tắm hơi Mật Đạt ngày hôm đó, Hứa Mộc Tình liền cảm thấy hai má đỏ bừng, nong nóng.
Lòng như lửa đốt.
Cô hơi sợ.
Nhưng lờ mờ có một sự mong đợi khác.
"Tình Tình”.
"Vâng?"
Hứa Mộc Tình theo bản năng ngẩng đầu lên khi Lý Phong gọi cô.
Lúc này, môi của Lý Phong đã hạ thấp xuống rồi.
Hơi thở của anh dày đặc và ấm nóng.
Hơi thở của cô thơm và dễ chịu.
Hai đôi môi đang chuẩn bị áp vào nhau, thì ngoài cửa đột nhiên có người nhảy vào: "Chị, anh rể, em tìm được…”
Sự xuất hiện đột ngột của Hứa Hạo Nhiên đã thổi bay không khí lãng mạn trong căn phòng ngay lập tức.
Trước ánh mắt sát ý của Lý Phong, Hứa Hạo Nhiên vội vàng lao ra ngoài.
Tiếng kêu của Hứa Hạo Nhiên vang vọng ngoài hành lang: "Anh rể, em sai rồi!"
"E hèm, bà xã, mình tiếp tục nhé”.
Hứa Mộc Tình vội vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Lý Phong rồi bước ra sân thượng.
Lý Phong đuổi theo phía sau, đưa hai tay vòng qua chiếc eo mảnh mai của cô, nhẹ nhàng ôm lấy phần bụng phẳng lì không chút mỡ thừa của cô.
Để cơ thể hai người lại dính chặt vào nhau.
Lý Phong cúi đầu tìm kiếm làn môi ẩm ướt, mềm mại kia.
Hứa Mộc Tình không giãy giụa, nhưng tim cô lại đập rất nhanh.
Lúc này, một chiếc ô tô Mercedes-Benz bất ngờ dừng trước cửa biệt thự.
Một người đàn ông lạ bước ra khỏi xe.
Hứa Mộc Tình vội vàng vùng vẫy thoát ra, ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, trốn vào trong phòng.
Lý Phong khẽ nhíu mày khi nhìn thấy người đàn ông trung niên ở cửa.
Ngay sau đó, người đàn ông đó đã lộ danh tính.
Ông ta tên là Mã Kiến Nghiệp, ông chủ của biệt thự này.
Mã Kiến Nghiệp mang theo rất nhiều quà trong thùng xe, trong đó có cả hoa tươi và trái cây.
Hóa ra là Mã Kiến Nghiệp đến để cảm ơn!
Vốn dĩ ông ta đã đến đường cùng rồi.
Việc rót vào hơn 200 triệu tiền mặt của Lý Phong đã trực tiếp cứu cả tập đoàn của ông ta!
Nếu không phải vì thân phận của bản thân, ông ta nhất định sẽ quỳ lạy Lý Phong!
Khi Hứa Hiếu Dương đang tiếp Mã Kiến Nghiệp trong phòng khách, thì Lý Phong đưa Hứa Mộc Tình đến cạnh ao để xem cá koi.
Cá koi rồng và phượng là giống tương đối hiếm.
Chúng có cái đầu to, có vây và đuôi rất đẹp.
Nhìn thấy Hứa Mộc Tình và Lý Phong, những con cá này đều nổi lên, há miệng ra đớp đớp.
Có hai con cá bơi khá gần nhau, nhìn như sắp hôn nhau đến nơi ấy.
Hứa Mộc Tình không khỏi đỏ mặt khi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi.
"Chị ơi, mẹ bảo chị vào bếp giúp mẹ!"
Hứa Hạo Nhiên đứng ở cửa hô lớn.
Hứa Mộc Tình đang định xoay người, thì Lý Phong đột nhiên nắm chặt lấy tay cô.
Lúc Hứa Mộc Tình ngẩng đầu lên nhìn Lý Phong, thì Lý Phong cúi đầu xuống.
"Ôi!! Cuối cùng cũng hôn rồi!"
Hứa Hạo Nhiên đứng trong vườn hú lên như sói.
Lý Phong ôm chặt Hứa Mộc Tình trong vòng tay.
Anh cảm nhận được sự mềm mại của Hứa Mộc Tình, cảm nhận được sự tươi trẻ đặc biệt của cô, cảm nhận được tình yêu sâu sắc của cô.
Nụ hôn này rất sâu, rất sâu.
Đến khi Liễu Ngọc Phân ở trong bếp nhiều lần gọi Hứa Mộc Tình, cô mới bừng tỉnh.
Hứa Mộc Tình nói nhỏ với Lý Phong: "Em đi giúp mẹ”.
“Vâng, chúng con qua ngay đây ạ”, nói rồi, Lý Phong lập tức ôm kiểu công chúa, ôm Hứa Mộc Tình trong tay.
Nhưng anh vẫn cúi đầu hôn lên đôi môi ẩm ướt của Hứa Mộc Tình.
Chỉ có anh mới vô liêm sỉ như thế thôi.
Hứa Mộc Tình chạy đâu cho thoát, cô chỉ có thể vòng tay qua cổ Lý Phong, nằm trong vòng tay của anh như một con mèo con nhút nhát ...
Khi Lý Phong ôm Hứa Mộc Tình đi qua phòng khách, Hứa Hiếu Dương lập tức giới thiệu với Mã Kiến Nghiệp ở gần đó: "Ông Mã, đây là con gái và con rể của tôi”.
Mã Kiến Nghiệp vừa định đứng dậy, thì Lý Phong lập tức quay đầu trừng mắt nhìn ông ta một cái.
"Ngồi xuống”.
Chỉ hai chữ đơn giản mà khiến Mã Kiến Nghiệp ngay lập tức giống như một đứa trẻ mẫu giáo, hai chân khép vào nhau, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha.
Còn Lý Phong ôm Hứa Mộc Tình đi vào phòng bếp.
Ngay sau đó, Liễu Ngọc Phân mang trái cây ra cùng với nụ cười trên môi.
Hứa Hiếu Dương hỏi: "Sao lại còn ít thế này, nay tôi mua mấy cân cơ mà”.
Liễu Ngọc Phân thì thầm với Hứa Hiếu Dương: "Đều bị con rể anh dùng miệng đút cho con gái anh hết rồi”.
Câu nói của Liễu Ngọc Phân làm lỗ tai Hứa Hiếu Dương hơi ngứa.
Hai vợ chồng già liền liếc mắt đưa tình với nhau.
Mã Kiến Nghiệp ở một bên, như ngồi trên kim châm, mồ hôi lạnh túa ra, không biết làm sao cho phải.
Về phần Hứa Hạo Nhiên, cậu ta đang dựa vào tường, dùng ngón tay vẽ những vòng tròn lên tường, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.
"Mình chỉ là đồ thừa mà…”
Mặc dù tập đoàn Lăng Tiêu hiện là công ty hàng đầu ở Đông Hải, nhưng Hứa Hiếu Dương vẫn tỏ ra khiêm tốn như mọi khi.
Ông ấy trước giờ không phô trương, cũng không có chiếc đồng hồ đặc biệt đắt tiền nào trên người, những bộ đồ tây đó đều là do Liễu Ngọc Phân đã tự tay mua cho ông ấy.
Hai cha con Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình, đối xử với người khác hay trong công việc đều vô cùng nghiêm túc.
Họ được nhiều nhà đầu tư hết mực khen ngợi, nhiều thương nghiệp đang tranh giành để hợp tác với họ.
Mặc dù Đông Hải đang ngày càng phát triển, nhưng việc xây dựng Đông Hải không thể theo kịp sự bành trướng của tập đoàn Lăng Tiêu.
Hiện tại, trong phòng hội nghị của tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Lăng Tiêu.
Chủ tịch Hứa Hiếu Dương, giám đốc Hứa Mộc Tình và con rể Lý Phong "bất tài" đang ngồi cùng tất cả cốt cán của toàn bộ tập đoàn.
Sau khi cân nhắc và biểu quyết nhất trí, tập đoàn Lăng Tiêu đã quyết định chính thức tiến vào tỉnh!
Mà bây giờ chướng ngại vật đầu tiên của tập đoàn Lăng Tiêu đã xuất hiện.
Gia tộc đứng đầu ở tỉnh, nhà họ Tô!
Nhà họ Tô đã cố thủ ở tỉnh hàng trăm năm, họ có mạng lưới dày đặc, có thế lực rất lớn.
Mặc dù tập đoàn Lăng Tiêu hiện nay đang trên đà phát triển, sau lưng còn có bảo vật vô tận là Lý Phong.
Nhưng, để đối đầu trực diện với nhà họ Tô, thì vẫn còn rất nhiều khó khăn phải vượt qua.
Có cái được gọi là "biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng”.
Để đánh bại kẻ địch, nhất định phải hiểu rõ điểm yếu của đối thủ.
Vì vậy, Lý Phong đưa Hứa Mộc Tình đi tìm một người.
Người này là chính là Đao Gia hôm nay muốn rửa tay gác kiếm.
Chương 204: Một trời một vực
Sảnh của hội quán Kim Đao lúc này đông nghịt khách.
Diêu Nhược Nam là tâm điểm trong mắt mọi người đêm nay.
Mái tóc ngắn gọn gàng sau khi được nhà tạo mẫu cắt tỉa càng tôn thêm vẻ nữ tính quyến rũ.
Cô ta trang điểm lộng lẫy, đánh mắt xinh đẹp, môi đỏ mọng rất kiều diễm, khiến người ta nhìn vào quên mất cả lối về.
Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội gợi cảm.
Phần lớn lưng để lộ ra ngoài.
Đôi bồng đào trước ngực đang đung đưa.
Đặc biệt là khe ở giữa sâu không thấy đáy, thu hút ánh mắt thèm thuồng của vô số đàn ông.
Lúc này, một anh chàng điển trai trong bộ vest trắng với nụ cười tự tin trên môi đi về phía Diêu Nhược Nam.
Anh ta cầm theo hai ly rượu vang đỏ từ người phục vụ.
Đưa một ly cho Diêu Nhược Nam.
Anh ta nhe răng cười toe toét, một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp.
"Vị tiểu thư xinh đẹp này, thật vui khi được gặp cô trong một đêm tuyệt vời như vậy, tên tôi là …”
"Cút!"
Từ đôi môi đỏ mọng gợi cảm của Diêu Nhược Nam phun ra một từ thô tục.
Người đàn ông đẹp trai này chưa từng gặp phải chuyện như vậy.
Sau khi sững sờ một lúc, trên mặt anh ta liền lộ ra nụ cười bình tĩnh: "Tiểu thư xinh đẹp, xem ra tâm trạng của cô không tốt lắm, hay tôi làm trò ảo thuật rồi kể chuyện cười cho cô …”
"Bốp!"
Âm thanh của một cái tát giòn tan vang lên khắp đại sảnh của hội quán Kim Đao.
Lúc này, con ngươi xinh đẹp của Diêu Nhược Nam mang theo tia sáng sắc bén.
Chỉ một ánh mắt của cô ta thôi đã khiến người đàn ông mặc áo trắng sợ hãi.
Anh ta ôm lấy khuôn mặt sưng tấy của mình rồi lùi lại mấy bước.
"Anh gọi ai là tiểu thư, mẹ anh mới là tiểu thư ấy!"
Diêu Nhược Nam đã ở trong thế giới ngầm từ khi cô ta còn là một đứa trẻ, xung quanh cô ta đều là những người đàn ông thô lỗ.
Từ "tiểu thư" dùng để chỉ những người phụ nữ làm nghề đặc biệt trong thế giới ngầm.
Đối với Diêu Nhược Nam, người đàn ông kinh tởm này vừa mở mồm ra nói đã khiến cho cô ta muốn chửi rồi.
Hơn nữa, đêm nay Diêu Nhược Nam ăn mặc rất đẹp, nhưng không phải dành cho những người đàn ông như này ngắm.
Cô ta đang đợi Lý Phong, đồng thời, cũng không muốn Lý Phong nhìn thấy mình đang nói chuyện với những người đàn ông khác.
Vì vậy, Diêu Nhược Nam nháy mắt với thuộc hạ đứng bên cạnh.
Hai người đó lập tức chia ra mỗi người một bên, xốc tên chỉ được cái mã ngoài kia lên rồi lôi vào nhà vệ sinh.
Không lâu sau, trong nhà vệ sinh liền truyền ra tiếng kêu thảm thiết của tên đó.
Đây mới là bộ mặt thật của Diêu Nhược Nam, người kế vị Đao Gia.
Đối với một người phụ nữ như cô ta, nhìn toàn bộ tỉnh Giang Châu, trừ Lý Phong ra thì làm gì còn ai có thể khống chế được cô ta nữa?
"Anh Lý đến rồi!"
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói vô cùng kích động.
"Anh Lý" là cách gọi thể hiện sự tôn trọng mà thế giới ngầm của tỉnh Giang Châu dành cho Lý Phong.
Lập tức, mọi người đều nghiêm nghị nhìn ra cửa.
Không lâu sau, Lý Phong mặc trang phục giản dị và Hứa Mộc Tình, đẹp không thua kém gì Diêu Nhược Nam, đã lọt vào tầm mắt của mọi người.
Khác với bộ váy lộng lẫy của Diêu Nhược Nam, Hứa Mộc Tình vẫn mặc một bộ đồ sạch sẽ và gọn gàng như thường lệ.
Mái tóc dài đen nhánh được buộc đơn giản giống như chiếc đuôi ngựa xinh đẹp.
Đôi mắt dã thú của đám đàn ông khẽ lay động.
Những người đàn ông có thể đến hội quán Kim Đao tối nay đều biết Hứa Mộc Tình trông như thế nào, vì đã nhớ kĩ cho nên họ không dám làm gì thiếu suy nghĩ.
Họ sợ rằng bản thân và thuộc hạ của họ sẽ vô tình làm mất lòng vợ của anh Lý.
Bây giờ cả cái thế giới ngầm của tỉnh Giang Châu, không ai không biết Lý Phong là một con quỷ cuồng vợ.
Xúc phạm Lý Phong không sao hết, cùng lắm chỉ bị bẻ gãy tay gãy chân thôi.
Nhưng nếu ai xúc phạm vợ anh, thì chết là cái chắc!
Những người đàn ông dường như thu ánh mắt của họ lại ngay lập tức.
Đồng loạt nhìn Lý Phong.
"Tình Tình, cuối cùng cũng đợi được cậu rồi”.
Khoảnh khắc Diêu Nhược Nam nhìn thấy Lý Phong, mắt cô ta sáng lên.
Tuy nhiên, cô ta chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, bước đến gần Hứa Mộc Tình, kéo cô đến gặp Đao Gia.
Giới thiệu lẫn nhau xong, Đao Gia nhìn Hứa Mộc Tình nói: "Cô Hứa quả thật là một mỹ nhân tuyệt sắc. So với cô, cháu gái từ nhỏ đã lỗ mãng của tôi, quả là một trời một vực!"
Hứa Mộc Tình vội vàng nói vài câu khách sáo, nụ cười trên mặt có phần cứng nhắc.
Vì cô không ngờ ở đây lại làm lố đến thế.
Trước đây Diêu Nhược Nam đã không nói cho Hứa Mộc Tình biết thân phận thực sự của cô ta.
Hứa Mộc Tình thậm chí còn không biết rằng ông lão tóc trắng có vẻ ngoài tốt bụng trước mặt này lại là một tay xã hội đen hàng đầu làm chao đảo tỉnh Giang Châu đã nhiều năm!
Chỉ cần ông ta hạ lệnh, cả tỉnh Giang Châu sẽ nổ ra một trận chiến kinh thiên động địa.
Hứa Mộc Tình ngượng ngùng lấy ra một hộp quà nhỏ, chỉ to bằng lòng bàn tay.
"Ông Diêu, thật ngại quá, tới gấp quá nên tôi không chuẩn bị được quà gì tốt”.
Đó là lần đầu tiên trong đời, Đao Gia nghe ai đó gọi mình như vậy.
Cử chỉ của Hứa Mộc Tình rất đúng mực, giọng nói lại ngọt ngào êm tai.
Nghe cô nói thôi cũng cảm thấy thật dễ chịu thoải mái.
Đao Gia mỉm cười nhận quà, mở hộp quà nhỏ ra trước mặt mọi người.
Nhiều người nhìn hộp quà của Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt tò mò.
"Vợ anh Lý sẽ tặng quà gì cho Đao Gia nhỉ?"
"Tối nay là thời khắc Đao Gia rửa tay gác kiếm. Món quà này hẳn là rất giá trị đây?"
Nhưng.
Khoảnh khắc chiếc hộp mở ra, tất cả mọi người đều choáng váng.
Bên trong hộp quà này, là một thanh Tiểu Kim Đao.
Thanh Tiểu Kim Đao này có vẻ được làm bằng vàng.
Kích thước của nó chỉ nhỏ bằng ngón tay cái của một người.
Nó trông giống như một mặt dây chuyền, rất đơn giản, thậm chí là có chút dễ thương.
Mặc dù nó là vàng nguyên chất.
Nhưng nó quá nhỏ.
Giá cao nhất cũng chỉ vài nghìn thôi.
Khi Đao Gia nhìn thấy Tiểu Kim Đao này, ông ta cũng sững sờ.
Thấy Đao Gia không có đáp lại, Hứa Mộc Tình không khỏi quay đầu, nhìn Lý Phong với ánh mắt hơi oán trách.
Thực ra, vốn dĩ cô muốn mua một tượng Phật bằng vàng cho Đao Gia.
Nhưng Lý Phong cho rằng tượng Phật bằng vàng có giá 20.000 là quá đắt.
Vì vậy, nên đã chi ra vài nghìn một con Tiểu Kim Đao.
Loại Tiểu Kim Đao này thường được tặng cho mấy đứa con em nhà họ hàng khi nó tròn một tuổi.
Làm gì có món quà ‘về hưu’ nào.
Hơn nữa, những thứ nhà khác tặng đều rất đắt tiền.
Lý Phong luôn rất hào phóng với gia đình và bạn bè.
Nhưng riêng hôm nay thì lại thật là keo kiệt.
Tuy nhiên, Đao Gia lại bất ngờ bật cười: "Cô Hứa, cảm ơn cô, cảm ơn cô rất nhiều”.
"Ngày hôm nay được nhận món quà này từ cô có thể nói là vinh dự lớn nhất trong cuộc đời của Đao Gia tôi!"
"Trong số những món quà mà tất cả mọi người có mặt hôm nay tặng, cái của cô là quý nhất đấy”.
Khi nghe thấy Đao Gia nói như vậy, mọi người đều ngạc nhiên.
Ai cũng biết Đao Gia có một thanh Kim Đao lớn, dùng để giết người.
Mà giờ Lý Phong lại tặng một thanh Tiểu Kim Đao.
Điều đó có nghĩa là từ bây giờ, anh sẽ bảo kê cho cả hội quán Kim Đao.
Nếu kẻ nào dám đối đầu với hội quán Kim Đao, thì phải hỏi nắm đấm của Lý Phong trước!
Lý Phong ghé vào tai Hứa Mộc Tình, phả vào đó một làn hơi ấm.
Anh cười nói: "Nhìn xem, anh nói rồi, lão già này rất mê tiền, em tặng ông ta một thanh Tiểu Kim Đao, ông ta liền cười tít cả mắt kìa”.
Hứa Mộc Tình lườm Lý Phong một cái.
Cười tít mắt cơ đấy.
Với sự hiện diện của Lý Phong, tiệc rửa tay gác kiếm của Đao Gia đã diễn ra rất thành công.
Trong bữa tiệc, luôn có rất nhiều người muốn đến gần Lý Phong, nói chuyện, hưởng chút tiếng tăm của anh.
Nhưng, chỉ cần Lý Phong nhìn liếc mắt một cái, thì trong vòng mười mét không có ai dám lại gần!
Sau bữa tiệc, Đao Gia và Lý Phong lặng lẽ đứng trên ban công.
Lý Phong chán nản ngậm cây kẹo mút trong miệng.
Sau một lúc im lặng, Đao Gia nắm chặt tay Lý Phong.
"Anh Lý, cám ơn anh rất nhiều, từ nay về sau, hội quán Kim Đao của tôi sẽ là của anh”.
“Tôi rất bận, không có thời gian mà để ý đến cái nơi bé tí này đâu”, Lý Phong từ tốn nói.
Nơi bé tí, bé tí?
Khóe miệng Dao Gia giật giật.
Đúng rồi, đối với Lý Phong mà nói, hội quán Kim Đao quả thực là rất nhỏ.
Đao Gia cười nói: "Anh Lý, tôi còn có một yêu cầu hơi quá, hi vọng…”
Chương 205: Sự kiên nhẫn có hạn
Đao Gia chưa kịp nói xong, Lý Phong đã buông một câu: "Yên tâm đi, với thể trạng hiện giờ của ông, thì sống thêm một hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề gì”.
"Ông tự quản cháu gái của ông đi”.
"Mấy năm này mau tìm cho cô ta một người tốt rồi lập gia đình cho cô ta đi, vậy mới yên tâm được”.
Đao Gia không ngờ Lý Phong hoàn toàn có thể nhìn thấu tâm tư của ông ta.
Sửng sốt hồi lâu, sau đó cười lớn: "Anh Lý quả là một người tài giỏi!"
"Ông già, tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp”.
Nghe vậy, Dao Gia lập tức ngừng cười, sắc mặt trở nên rất nghiêm túc: "Anh cứ nói”.
Nghe Lý Phong nói xong, Đao Gia suy nghĩ một chút.
Sau đó, ông ta hỏi: "Không biết anh có ý định đánh bại nhà họ Tô, hay xóa sổ họ mãi mãi?"
Lý Phong nhẹ nói: "Diệt cỏ không diệt tận gốc thì sau nó lại mọc lên thôi”.
Đao Gia hiểu rõ ý đồ của Lý Phong, nói tiếp: "Nhà họ Tô có thể đứng vững ở tỉnh Giang Châu như vậy chứng tỏ mạng lưới của họ không hề đơn giản như vẻ ngoài”.
"Sản xuất công nghiệp của nhà họ thực sự không kiếm được nhiều”.
"Hơn nữa nhiều lúc, họ còn rơi vào tình trạng thua lỗ”.
"Thế hệ trẻ trong gia tộc, tất cả đều không chịu làm ăn, suốt ngày ăn chơi hưởng lạc”.
"Trong những năm đầu, gia tộc họ kiếm tiền bằng cách lừa lọc”.
"Sau đó, họ ngày càng táo tợn hơn, dùng mọi cách bẩn thỉu và hèn hạ để kiếm lời bất hợp pháp”.
"Ngoài ra, các kênh kiếm tiền của họ không chỉ ở tỉnh Giang Châu, mà còn ở nhiều tỉnh, thành phố khác, thậm chí là ở nước ngoài cũng có”.
"Trong những năm đầu tiên, tôi đã điều tra tập đoàn Tô Thị và phát hiện ra rằng có một tổ chức rất lớn đứng sau lưng họ, đó là một cộng đồng lợi ích”.
Nghe vậy, Lý Phong không khỏi nhướng mày, rốt cuộc cũng có hứng thú: "Nói xem nào”.
"Lão gia nhà đó có mâu thuẫn gay gắt với hai đại gia tộc ở Bắc Phương”.
"Các đại gia tộc ở Bắc Phương có một đặc điểm, đó là chỉ làm theo ý mình, coi nhau như cái gai trong mắt”.
"Họ giống như những con hổ. Tất cả đều muốn thôn tính lãnh thổ của nhau và trở thành bá chủ một cõi”.
“Nhưng ở Nam Phương, có cách sống khác hẳn”.
"Nhiều thập kỷ trước, thậm chí cả trăm năm trước, môi trường sống ở Nam Phương rất khó khăn”.
"Dù là đại gia tộc hay gia đình nhỏ lẻ, họ đều có thói quen đùm bọc lẫn nhau”.
"Theo thời gian, họ đã hình thành một cộng đồng lợi ích”.
"Nhà họ Tô là một nhánh nhỏ của gia tộc Nam Phương”.
"Tôi nghe nói rằng quê của họ là ở Phú Châu ở Đông Nam”.
Phú Châu, cửa ra biển lớn nhất của Đông Nam.
Từ hơn một nghìn năm trước, vào thời nhà Đường đã bắt đầu buôn bán giao thương.
Các thương nhân tập trung ở đó từ thời cổ đại.
Có rất nhiều gia tộc ẩn có thể thao túng huyết mạch của nền kinh tế thế giới!
Đao Gia nói một tràng.
Lý Phong đột nhiên chen vào: "Nói vào trọng điểm đi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn”.
Lý Phong có thể dễ dàng xóa sổ nhà họ Tô khỏi tỉnh Giang Châu.
Tuy nhiên, anh muốn dành cơ hội này cho Hứa Mộc Tình.
Suy cho cùng, đây cũng là một phần rất quan trọng trong “kế hoạch nuôi vợ” của anh.
Đao Gia tưởng rằng sau khi nghe ông ta phân tích, Lý Phong sẽ sợ xuất thân khổng lồ của nhà họ Tô.
Không ngờ là, Lý Phong vẫn tỏ vẻ thờ ơ.
Đó là cộng đồng lợi ích đấy!
Thế lực của họ trải rộng khắp thế giới, họ thậm chí còn gia nhập vào đại gia tộc và tập đoàn lớn đã tồn tại hàng trăm năm ở nước ngoài, làm thông gia!
Cái nhìn dửng dưng đó!
Thái độ không sợ hãi đó!
Khẩu khí bất khả chiến bại đó!
Cứ như thể cộng đồng lợi ích khổng lồ đứng sau nhà họ Tô chỉ là mấy tên ăn mày lề đường!
Kính nể!
Tò mò!
Người đàn ông bí ẩn trước mặt rốt cuộc là ai?
Anh ta có rất nhiều tiền, anh ta có thể bỏ ra hàng tỷ đồng tiền mặt để hỗ trợ cho tập đoàn Lăng Tiêu.
Anh ta phi thường xuất chúng, cao thủ số một của nhà họ Tống cũng đã bị anh ta giải quyết chỉ bằng một chiếc lá.
Một người đàn ông như vậy, đúng là ngàn năm có một!
Vốn dĩ, Đao Gia vẫn luôn nghi ngờ động cơ của Lý Phong.
Nhưng hôm nay, sau khi tận mắt nhìn thấy Hứa Mộc Tình, cuối cùng ông ta cũng hiểu rằng tất cả những gì Lý Phong đang làm bây giờ thực sự là vì vợ anh, giống hệt những gì mọi người đã nói.
Con quỷ cuồng vợ này, vì vợ mình mà có thể làm bất cứ điều gì!
Đao Gia ho nhẹ một tiếng, kết luận: "Theo tôi biết, vai trò lớn nhất của nhà họ Tô ở Giang Châu không phải là mở rộng thị trường ngoài tỉnh, mà là vận chuyển tiền mặt”.
“Tiền mặt?”, Lý Phong cau mày.
"Ừ, nói trắng ra, đó là tiền bẩn”.
"Tập đoàn lợi ích này sẽ gom đủ loại tiền bẩn lại với nhau, sau đó vận chuyển ra nước ngoài thông qua cầu cảng ở tỉnh Giang Châu".
“Ra vậy”, nói xong, Lý Phong xoay người đi vào phòng.
Đi rồi sao?
Ông ta vẫn chưa nói xong mà?
Đao Gia hoang mang.
Vẫn còn rất nhiều thông tin hữu ích chưa kể hết mà.
Đao Gia bước nhanh từ ngoài ban công vào, lúc này Hứa Mộc Tình và Diêu Nhược Nam đang ngồi trên ghế sô pha, nói chuyện rôm rả.
"Anh Lý, tiền bẩn của nhà họ Tô được phân bố trong các kho ngầm ở nhiều nơi trong tỉnh chúng ta”.
"Những năm gần đây, tôi luôn phái người theo dõi, nhưng đến nay vẫn không tìm được gì, lẽ nào anh có cách tìm ra chúng à?"
Lý Phong cười nhạt, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số: "Tiểu Thất, lên lầu”.
Ngay sau đó, Vương Tiểu Thất đã chạy tới cửa phòng.
Cậu ta cung kính đứng ở cửa: "Anh, anh có gì dặn dò ạ?"
"Một thời gian trước, cậu luôn muốn học kỹ thuật lần theo dấu vết từ tôi đúng không, hôm nay tôi sẽ dạy nó cho cậu”.
Nghe thế, Vương Tiểu Thất lập tức nắm chặt tay, cực kỳ hưng phấn.
So với đám Lý Nhị Ngưu, Vương Tiểu Thất thật ra thích làm những việc bí mật hơn.
Cậu ta bị bắt cóc và bán đến Đông Hải năm 7 tuổi, đã có vài lần trộm cắp từ khi còn nhỏ.
Mặc dù bây giờ cậu ta đã hoàn lương, nhưng cậu ta còn thích vụng trộm sau lưng người khác hơn!
Lý Phong rất giỏi trong việc dạy dỗ theo năng khiếu, còn Vương Tiểu Thất là một hạt giống giỏi về điều tra.
Khi Lý Phong đi ngang qua Diêu Nhược Nam và Hứa Mộc Tình, Hứa Mộc Tình đột nhiên đưa tay ra và nắm lấy tay áo của Lý Phong.
Lý Phong quay lại.
Hứa Mộc Tình ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt sáng, sâu và đẹp, hỏi Lý Phong.
"Ông xã, em học cùng được không?"
Lý Phong gật đầu mà không thèm suy nghĩ: "Đương nhiên rồi, em muốn học cái gì, anh sẽ dạy cho em cái đó”.
“Tôi cũng muốn học”, Diêu Nhược Nam ở bên cạnh giơ tay lên.
Biên độ lực của động tác giơ tay lên tương đối lớn, đã làm cho bộ ngực trắng nõn của cô ta nảy lên nảy xuống.
Lý Phong chả thèm quan tâm: "Cô thì không được”.
"Tình Tình, cậu cho tớ học cùng với, được không? Chúng ta là bạn thân mà”.
Lý Phong nói không, Diêu Nhược Nam cũng không dám vòi vĩnh.
Cô ta khéo léo đến cầu xin Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Lý Phong.
Đôi mắt chứa con ngươi đen láy chớp chớp nhìn Lý Phong.
“Được”, Lý Phong không thể từ chối yêu cầu của vợ.
Ngay sau đó, Lý Phong dẫn ba người ra khỏi phòng.
Để lại Đao Gia đứng ở ban công trước gió lạnh, thật ra vừa rồi ông ta cũng muốn học ...
Đêm càng ngày càng tối.
Vương Tiểu Thất lái một chiếc sedan Volkswagen màu đen rất kín đáo, đậu ở bãi đậu xe bên ngoài tòa nhà tập đoàn Tô Thị.
Lý Phong ngồi ở ghế phụ, Hứa Mộc Tình và Diêu Nhược Nam ngồi ở hàng sau.
Họ đã đợi ở đây hai mươi phút rồi.
Lúc này, một chiếc ô tô màu trắng từ trong hầm để xe đi ra.
"Đuổi theo”.
Vương Tiểu Thất lái xe vội vã theo sau ở một khoảng cách xa.
Diêu Nhược Nam nằm trên ghế tựa, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi có nhiều xe như vậy, tại sao chúng ta chỉ đi theo chiếc này?"
Lý Phong bình tĩnh nói: "Thời gian nó đi vào và ra quá ngắn”.
“Nhớ lấy, khi không có mục tiêu rõ ràng, thì phải giỏi quan sát”.
"Những người làm việc trong tòa nhà trụ sở tập đoàn thường mặc vest”.
"Người lái chiếc xe màu trắng này mặc thường phục”.
Diêu Nhược Nam chết lặng sau khi nghe những lời của Lý Phong.
Đôi môi gợi cảm của cô ta khẽ mở: "Trời ạ, đêm tối như vậy mà anh có thể nhìn thấy người sau kính chắn gió ở khoảng cách hai trăm mét mặc quần áo gì sao?"
Lý Phong còn nói: "Lúc hắn đi vào thì ghế phụ còn trống, lúc hắn đi ra thì trên ghế phụ có thêm một cái vali”.
"Không một người bình thường nào lại đặt vali lên ghế lái phụ cả, điều này cho thấy chiếc vali này rất quan trọng”.
Diêu Nhược Nam và Hứa Mộc Tình nhìn nhau.
Bình luận facebook