Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 361-370
Chương 361: Không thiếu tiền
“Đúng rồi, anh, anh chuẩn bị quần áo xong chưa?”
“Hả? Thế nữa hả?”, Tần Hoa cảm thấy mặc mấy bộ lễ phục là được rồi.
Bạch Diệc Phi trợn mắt nói: “Anh, đây là hôn lễ đó. Cả đời chỉ có một lần thôi, anh không chuẩn bị hẳn hoi chút thì sao được? Đợi đến khi già rồi anh sẽ hối hận chết đó”.
“Vậy cũng đúng”, Tần Hoa nghĩ một lúc cảm thấy rất có lý.
Thế là Bạch Diệc Phi lái xe đưa Tần Hoa đến cửa hàng.
Đó là cửa hàng nổi tiếng, nhưng nói thật Bạch Diệc Phi và Tần Hoa không để ý đến mấy nhãn hiệu cho lắm, vậy nên nhìn ngắm cũng như không.
Trong suy nghĩ của Bạch Diệc Phi thì nhãn hiệu gì cũng được, chỉ cần đắt tiền một chút. Anh không hề thiếu tiền.
Hai người đi vào, rất nhanh đã có nhân viên cửa hàng đi đến giới thiệu cho bọn họ, nhưng sắc mặt nhân viên lạnh tanh, không nhiệt tình cho lắm.
Bạch Diệc Phi chọn một bộ âu phục màu đen đưa cho Tần Hoa: “Anh, anh thử cái này đi".
Tần Hoa cầm lấy, anh ta sờ qua thì rất dễ chịu, đúng là rất được, nhưng sau khi nhìn thấy giá cả thì quyết đoán nói: “Thôi đừng, đổi một bộ khác đi".
Bạch Diệc Phi nhìn qua, hơn năm mươi ngàn, đúng là rất đắt. Nhưng mà hôm nay anh lại muốn mua mấy đồ đắt tiền này, vậy nên anh đã lôi kéo Tần Hoa đi đến trước phòng thử đồ: “Anh, anh cứ thử đi. Dù sao thì thử một lần cũng không mất tiền, chúng ta nhìn thử xem thế nào thôi".
Tần Hoa không còn cách nào khác đành phải cầm quần áo bước vào.
Một nhân viên cửa hàng đi theo thấy hai người như vậy thì trong mắt xuất hiện sự khinh thường: “Thử đồ đúng là không mất tiền, chỉ sợ hai người mua không nổi mà thôi".
Bạch Diệc Phi nhìn nhân viên cửa hàng đó, anh không nói gì.
Anh cũng nghĩ thông rồi. Dù sao bây giờ anh cũng đã làm chủ tịch hơn nửa năm, khí chất trên người không giống với trước kia nữa, ngoại trừ việc anh mặc quần áo rất bình thường ra thôi. Nhưng mà sao vẫn luôn có người cho rằng anh là loại xu không dính túi nhỉ.
Bạch Diệc Phi không nghĩ như vậy, nhưng mấy người khác thì lại nghĩ thế. Ai bảo bình thường Bạch Diệc Phi rất nhã nhặn chứ?
Nhân viên cửa hàng thấy Bạch Diệc Phi để ý đến mình thì hừ một tiếng, người đó lấy điện thoại di động ra chơi một mình.
Một lát sau Tần Hoa đi ra.
“Ôi chao! Anh à, anh mặc bộ này rất đẹp trai đấy!”
Đúng là người đẹp vì lụa, ý anh không phải là trước kia Tần Hoa không đẹp trai, nhưng mà bình thường anh ta chỉ mặc cảnh phục hoặc là mấy bộ quần áo thường ngày, không giống như mặc âu phục. Vậy nên khi nhìn thấy cảnh này thì không khỏi suýt xoa.
Tần Hoa bị nói thế thì xấu hổ, anh ta cười: “Thật sao? Để anh nhìn thử xem”.
Thật ra Tần Hoa nhìn xong thì cảm thấy hơi khó chịu một chút, không quen mắt lắm.
Bạch Diệc Phi khoát tay: “Nhìn gì nữa, lấy cái này đi”.
“Phiền cô xem một chút, chúng tôi muốn thanh toán”, Bạch Diệc Phi nói với nhân viên cửa hàng đang chơi điện thoại.
Nhân viên nghe thấy vậy thì không kiên nhẫn cất điện thoại đi, sau đó không tin nói: “Bộ này có giá 58 ngàn, hai người nhìn rõ chứ? Chắc chắn mua hả?”
Cô ta nói xong thì Tần Hoa giữ Bạch Diệc Phi: “Thôi bỏ đi, chúng ta đổi cửa hàng khác”.
Thật sự là quá đắt, không cần thiết.
Bạch Diệc Phi nói không: “Anh, không đắt đâu. Hơn nữa là hôn lễ của anh mà, không mặc đẹp một chút thì sao được?”
Nhân viên cửa hàng nghe thấy Bạch Diệc Phi nói vậy thì phì cười: “Không đắt hả? Hai người mua được không?”
Mấy lời nói lạnh nhạt kiểu này Bạch Diệc Phi đã gặp nhiều rồi, vậy nên anh không biểu lộ gì, chỉ thẳng thừng đưa thẻ đen của mình ra: “Mua, cô đi quẹt thẻ đi!”
Tần Hoa kéo Bạch Diệc Phi lại: “Thật sự không cần...”
“Anh à, nghe em đi”, Bạch Diệc Phi nhấc tay Tần Hoa ra rồi cầm thẻ đưa cho nhân viên cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng tức giận nói: “Anh lòe ai vậy? Đây là thẻ ngân hàng hả?”
“Cô chưa nhìn thấy bao giờ thì nó không phải thẻ ngân hàng hả?” Bạch Diệc Phi cười nói: “Cầm lấy đi quẹt đi!”
Nhân viên cửa hàng hơi sửng sốt, cuối cùng cầm lấy tấm thẻ đen. Cô ta không tin, chẳng lẽ cái này thật sự là thẻ ngân hàng sao?
Nhưng mà lúc nhân viên kia cầm đến quầy hàng quẹt thì ngay lần quẹt đầu tiên đã báo quẹt thẻ thành công, cô ta lập tức ngây ngẩn cả.
“Thật sự là thẻ ngân hàng sao?”
Nhân viên cửa hàng cầm hóa đơn đưa cho Bạch Diệc Phi, thái độ tốt hơn trước một chút: “Thưa anh, thẻ của anh đây".
Bạch Diệc Phi ừ một tiếng, anh không nhìn cô ta mà quay sang nói với Tần Hoa: “Đi thôi, cứ mặc như thế này thôi. Còn quần áo cũ của anh thì bỏ vào một cái túi đi".
Nhân viên cửa hàng nghe thế thì nhanh chóng bước tới chủ động tìm một cái túi rồi xếp gọn quần áo bỏ vào trong.
Lúc Bạch Diệc Phi đi ra khỏi cửa hàng thì lại nói: “Anh, chỉ có quần áo thế này thì không được, cần thêm một đôi giày nữa”.
Kết quả Bạch Diệc Phi lại kéo Tần Hoa đến cửa hàng chuyên bán giày, anh để Tần Hoa chọn một đôi giày thích hợp, sau đó trả tiền.
Tần Hoa ngượng ngùng nói: “Cảm ơn…”
Nếu là anh ta thì chắc chắn sẽ không nỡ tốn một đống tiền để mua mấy món quần áo đắt đỏ thế này.
Bạch Diệc Phi khoát tay: “Anh là anh ruột của em, cần gì nói cảm ơn chứ?
…
Sau khi đưa Tần Hoa về thì Bạch Diệc Phi nghĩ đến việc cần phải chuẩn bị một món quà tân hôn cho Tần Hoa. Thế là anh lại đi đến một cửa hàng nữa. Nhưng mà trước đó anh đã gọi điện thoại cho Lý Tuyết.
Sau khi biết Lý Tuyết cũng chưa chuẩn bị quà cho Chu Khúc Nhi thì Bạch Diệc lập tức quay về biệt thự đón Lý Tuyết, sau đó hai người cùng nhau đi đến cửa hàng.
Chương 362: Giảm giá 20%
Hai người đã ghé thăm một vài cửa hàng trang sức, cuối cùng quyết định mua một chiếc dây chuyền màu xanh ngọc cho Chu Khúc Nhi.
Sau khi Lý Tuyết mua xong thì Bạch Diệc Phi nói: "Anh cũng mua quà cho anh trai anh".
"Được".
Bạch Diệc Phi nghĩ rất đơn giản, Tần Hoa có hết quần áo giày dép rồi, đồ đàn ông mà anh ta thiếu chỉ còn một chiếc đồng hồ hàng hiệu thôi, vì thế hai người đã đến quầy bán đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng.
“Thưa anh, anh cần gì ạ?”, một nữ nhân viên mặc đồng phục mỉm cười hỏi.
Bạch Diệc Phi tùy ý nhìn một lượt: "Đồng hồ nam, loại đắt nhất".
Nhân viên nữ sửng sốt một lát, cô ta thấy cách ăn mặc của Bạch Diệc Phi không giống người có thể mua được chiếc đồng hồ đắt nhất, mua cái một cái đồng hồ hai mươi ngàn coi như là căng rồi.
"Thưa anh, chiếc đồng hồ nam đắt nhất ở chỗ chúng tôi là hai trăm ngàn, anh có chắc là muốn chiếc đắt nhất không?"
Bạch Diệc Phi tùy ý gật đầu.
Lý Tuyết kéo Bạch Diệc Phi: "Hai trăm ngàn đó, không cần tới mức đó đâu?"
"Anh trai kết hôn, đắt một chút không sao đâu".
Nhân viên nữ nghe thấy bọn họ nói chuyện thì nghĩ chỉ đang làm màu giữ thể diện thôi, vì thế bèn nói: "Thưa anh, chỗ này có mấy kiểu đồng hồ cũng rất phù hợp với đàn ông kết hôn, hơn nữa giá cũng không đắt, chỉ có ba mươi ngàn thôi".
“Không cần, lấy cho tôi xem mẫu đắt nhất của các cô đi”, Bạch Diệc Phi xua tay.
Nhân viên nữ thấy vậy thì thở dài, cô ta đành phải lấy mẫu đắt tiền nhất ra, còn tự cho là tốt bụng nói: "Thế này đi, nếu anh thật sự có thể mua mẫu này thì tôi giảm 20% cho anh".
“Thật sao?”, Bạch Diệc Phi có chút bất ngờ.
Nhân viên nữ thấy vậy thì càng cảm thấy Bạch Diệc Phi không mua nổi: "Là thật, nếu anh thật sự mua nổi thì tôi sẽ giảm giá cho anh".
Bạch Diệc Phi cười: "Vậy được, cầm đi quẹt thẻ đi, nhớ giảm 20%, đừng quẹt nhiều".
Nét mặt của nhân viên nữ hơi cứng lại, cô ta cúi đầu liếc nhìn tấm thẻ đen trước mặt: "Cái này...có thể quẹt được sao?", cô ta nghểnh cổ nói.
Bạch Diệc Phi gật đầu, anh đã quen với trường hợp này rồi, dù sao cũng rất ít người biết loại thẻ này, vì thế bọn họ đều nghĩ đây không phải thẻ ngân hàng.
Nhân viên hít sâu một hơi, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất: "Thưa anh, nếu như anh không mua nổi thì xin anh đừng nói giỡn như vậy được không? Chúng tôi không thể lãng phí thời gian với anh được".
“Cô có ý gì vậy?”, Lý Tuyết phùng má hỏi: “Gì mà mua không nổi chứ?"
"Tôi nói sai sao? Cái này mà là thẻ ngân hàng hả? Cô từng thấy thẻ ngân hàng nào như thế này chưa? Muốn lòe người thì phải giả bộ cho giống một chút chứ!", nhân viên gân cổ cãi.
Lý Tuyết vô cùng tức giận: "Cô chưa từng thấy thì nói đây không phải thẻ ngân hàng hả, cô quẹt rồi thì biết ngay thôi? Vẫn chưa quẹt đã nói không phải, lý ở đâu hả?"
Nhân viên nữ hừ một tiếng: "Được thôi, tôi cũng muốn xem thử có thể quẹt được không!"
Nói xong thì cô ta cầm chiếc thẻ đen quẹt vào máy, trên màn hình hiển thị “quẹt thẻ thành công”.
"Cái này …"
Vẻ mặt nhân viên tràn đầy xấu hổ, tay cầm thẻ cũng có chút run rẩy.
Thấy vậy thì Lý Tuyết vênh mặt: "Cô xem đi, tôi đã nói quẹt được rồi mà, cô còn không tin!"
Nhân viên nữ lập tức nở nụ cười: "Thật sự xin lỗi… vừa rồi tôi …"
Bạch Diệc Phi giơ tay chặn lời nhân viên: "Gói đồng hồ lại cho tôi, đừng dài dòng".
"Vâng vâng vâng …", nhân viên lập tức gật đầu rồi cầm đồng hồ đi đóng gói, nhưng trong lòng cô ta thấp thỏm không thôi, bởi vì cô ta tiện miệng nói giảm giá 20% thôi, chứ thực tế không có giảm giá như thế.
Bây giờ chỉ lấy giá 160 ngàn, vậy chẳng lẽ bản thân cô ta phải bù vào 40 ngàn sao? Vậy sao được chứ?
Đột nhiên nhân viên nữ cái khó ló cái khôn, cô ta tìm tổ trưởng của mình giúp đỡ, cũng không hề nói rõ tình hình thực tế, chỉ nói nhờ anh ta giúp đỡ để cho bọn họ tham gia vào một hoạt động không hề có, rồi dựa vào đó kiếm lại 40 ngàn thay thế.
Trưởng nhóm nghe thấy vậy thì đương nhiên đồng ý.
Thế là đợi đến lúc nữ nhân viên cầm chiếc đồng hồ đã đóng gói quay lại thì có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi theo, anh ta đeo một cặp kính nhỏ, trông rất xảo quyệt.
“Thưa anh, đây là đồng hồ của anh”, nhân viên nữ mỉm cười đưa qua đó.
Bạch Diệc Phi cầm lấy túi đồ rồi định dẫn Lý Tuyết đi, nhưng lại bị trưởng nhóm đó gọi lại: “Xin dừng bước đã ạ, là như vầy, chỗ chúng tôi có một hoạt động đặc biệt dành cho khách hàng với hóa đơn vượt quá 100 ngàn, khách hàng như thế sẽ được tặng một cơ hội rút thăm trúng thưởng, hoạt động rút thăm trúng thưởng này liên quan đến khả năng cá nhân của anh”.
“Tóm lại có thể giúp anh tiết kiệm được nhiều tiền hơn”, trưởng nhóm mỉm cười nói.
Lý Tuyết kéo Bạch Diệc Phi nói: "Muốn tham gia không?"
"Có thể”, Bạch Diệc Phi gật đầu rồi hỏi tổ trưởng đó: “Cụ thể tham gia như thế nào?”
Thấy vậy thì tổ trưởng lập tức tươi cười giới thiệu: "Hoạt động là như vậy, chỗ chúng tôi có một câu hỏi, chỉ cần có thể trả lời đúng thì có thể giảm giá 20% hóa đơn trước, ngoài ra còn được nhận một tấm thẻ VIP".
"Nhưng nếu sai thì phải chi trả tất cả".
"Vậy thì cứ nói ra xem, câu hỏi là gì”, Bạch Diệc Phi gật đầu.
Trưởng nhóm mỉm cười lấy điện thoại ra cho Bạch Diệc Phi xem câu hỏi.
"Trong xã hội ngày nay, các chủ doanh nghiệp đều kiếm ăn bằng cách nào?"
Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi nhìn nhau, câu hỏi này …
“Là câu hỏi mở sao?”
Trưởng nhóm mỉm cười: "Đúng, câu hỏi này không khó, anh thấy đúng không?"
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đều im lặng, nếu trong tình huống thông thường thì câu hỏi này chắc chắn không khó, nhưng trong trò chơi này thì khó mà trả lời đúng được.
Bạch Diệc Phi nhìn Lý Tuyết, Lý Tuyết cũng nhìn anh lắc đầu: "Em không biết".
Lý Tuyết thật sự không biết, cô không phải là chủ doanh nghiệp, hơn nữa cô cũng chưa từng nghiên cứu về vấn đề này, vì thế hoàn toàn không biết.
Trưởng nhóm và nhân viên nữ đó mỉm cười nhìn Bạch Diệc Phi, nếu Bạch Diệc Phi trả lời sai câu hỏi này thì anh sẽ phải trả thêm 40 ngàn, như vậy cô ta sẽ không bị mắng nữa.
Bạch Diệc Phi rơi vào im lặng.
Chủ doanh nghiệp kiếm ăn bằng cách nào?
Chương 363: Giải đố
Chủ doanh nghiệp thì đương nhiên phải dựa vào doanh nghiệp của mình mà kiếm tiền!
Nhưng đáp án đơn giản như vậy thì đương nhiên sẽ không đúng, vậy thì rốt cuộc phải dựa vào cái gì?
Bạch Diệc Phi không nghĩ ra vì vậy hỏi: “Có gợi ý không?”
“Không có”, trưởng nhóm lắc đầu, đẩy kính mắt: “Trông anh có vẻ là người thành đạt, câu này hẳn rất dễ với anh. Anh cứ nghĩ đơn giản thôi thử xem”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì khựng lại. Anh cũng được coi là người thành đạt ư? Hẳn là phải đi! Nhưng nếu cái giá của nó là mất đi người thân và sự an toàn của mình thì anh tình nguyện không thành đạt.
Hai phút sau, Bạch Diệc Phi vẫn chưa nghĩ ra đáp án.
Anh bất đắc dĩ nhún vai, đang định bỏ cuộc thì bị Lý Tuyết kéo một cái: “Em biết đáp án”.
“Hả?”, Bạch Diệc Phi tò mò nhìn cô.
Lý Tuyết ra hiệu cho anh yên tâm rồi nói với trưởng nhóm: “Dựa vào miệng kiếm cơm”.
Cho dù là ai, chỉ cần là người thì đều dùng miệng mà ăn cơm.
Trưởng nhóm và nhân viên nữ đều ngây ra.
Đúng vậy, đáp án chính xác!
Người bình thường gặp câu này thường cũng sẽ trả lời được. Nhưng anh ta trông Bạch Diệc Phi có thể mua được đồng hồ hai trăm nghìn tệ thì chắc phải là một cấp cao trong công ty nào đó, hẳn anh sẽ không nghĩ đến đáp án đơn giản như thế.
Nhưng không ngờ rằng Lý Tuyết lại nghĩ ra.
Bạch Diệc Phi cười nói với trưởng nhóm: “Đáp án đúng rồi chứ?”
Trưởng nhóm cười cứng ngắc: “Đáp án đúng rồi”.
“Vậy chẳng phải các người phải giảm thêm tiền cùng làm thẻ thành viên cho tôi à?”, Bạch Diệc Phi chậm rãi nói.
Nhân viên nữ mặt trắng bệch. Trời ơi, không những không đòi lại được 40 ngàn tệ mà còn phải giảm thêm 32 ngàn, ông chủ mà biết thì nhất định sẽ đuổi việc cô ta!
Trưởng nhóm không rõ chuyện nhưng lời đã nói ra thì không thể thu lại nếu không sẽ mất hết uy tín. Vì thế anh ta chỉ đành giảm giá, còn làm thẻ thành viên cho Bạch Diệc Phi.
Bởi vì trưởng nhóm không biết lúc Bạch Diệc Phi mua chiếc đồng hồ đã được giảm 20% nên lúc này anh ta trả lại 40 ngàn.
Bạch Diệc Phi cũng không chú ý là bao tiền, vì thế không biết anh ta đã trả thừa, nên sau khi cầm thẻ thành viên thì cùng Lý Tuyết rời đi luôn.
“Trưởng nhóm…”, nhân viên nữ mếu máo, cảm giác tận thế đã đến rồi.
…
Trong một căn biết thự ở tỉnh Bắc Hải.
Tùng Vưu Duy nhàm chán phơi nắng trên chiếc ghế nằm cạnh bể bơi, vươn tay cầm lấy một cốc nước ép trái cây.
Lúc này, một người đàn ông mặc vest đen tiến vào: “Cậu chủ, Lương Minh Nguyệt chỉ đi qua thành phố Thiên Bắc nhưng vì đột ngột phát bệnh mà gặp được Bạch Diệc Phi, cuối cùng còn được hắn ta cứu. Sau này, để cảm ơn, Lương Vĩ Siêu đã đưa hắn ta một chiếc nhẫn”.
“Tình cờ à?”, Tùng Vưu Duy hừ một tiếng: “Tôi còn cho rằng hắn thật sự có quan hệ gì với tên họ Lương chứ! Nếu đã vậy thì có thể yên tâm rồi”.
“Cậu chủ, bước tiếp theo phải làm gì?”
“Đương nhiên là phải ngồi lên vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp rồi. Chỉ có vậy chúng ta mới có thể trở về”, Tùng Vưu Duy trầm giọng nói.
…
Phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Diệp Thị.
Một nữ thư ký mặc đồ công sở đứng trước bàn làm việc của Diệp Hoan: “Chủ tịch, Tùng Vưu Duy định ra tay rồi nhưng lại sắp xếp rất ít người”.
Diệp Hoan ngẩng đầu: “Tùng Vưu Duy có biết thân phận của Bạch Diệc Phi không?”
“Có lẽ… không biết”, nữ thư ký trả lời.
Diệp Hoan cười lạnh: “Tùng Vưu Duy quá coi thường Bạch Diệc Phi rồi. Trước khi ra tay cũng không biết điều tra thân phận người mình nhắm vào, đến lúc đó thất bại thì phải làm sao?”
“Chủ tịch, vậy chúng ta có cần tiết lộ thông tin không?”
Diệp Hoan đồng ý: “Đi đi, vẫn cần nhắc nhở một chút, nếu không màn kịch sẽ không còn hấp dẫn nữa. Đúng rồi, có phải Bạch Diệc Phi có thù oán với một người tên Hồ Thiên Cẩm không?”
“Vâng”, thư ký gật đầu.
“Vậy thì đi tìm Hồ Thiên Cẩm rồi tiết lộ những tin tức cần thiết cho ông ta”.
Sau khi sắp xếp xong, Diệp Hoan lại nhớ đến em gái mình: “Có tin tức về Diệp Ngải chưa?”
“Còn chưa có”, thư ký lắc đầu.
“Tiếp tục tra, có tin tức thì báo ngay cho tôi”.
…
Một tuần rất nhanh đã trôi qua.
Trong thời gian này, Lý Tuyết mỗi ngày đều ở bên Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân, không trở về biệt thự của mình. Bạch Diệc Phi một mình một giường cảm thấy vô cùng lẻ loi.
Cũng may khoảng thời gian này có Bạch Hổ tập luyện cùng anh, dạy anh võ thuật. Buổi tối anh mệt mỏi rồi cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện khác.
Tập đoàn Hầu Tước cũng dần đi vào quỹ đạo, hồi phục lại như trước đây. Có Long Linh Linh và Trương Vinh ở đó, anh cũng không lo lắng.
Điều duy nhất khiến Bạch Diệc Phi không cam tâm là anh đã lâu không được gặp Lý Tuyết, lại không thể đi tìm cô nên chỉ đành chịu đựng.
Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội.
Tần Hoa gọi điện cho Bạch Diệc Phi: “Cùng đi ăn đi, bọn anh đăng ký kết hôn rồi”.
“Được!”, Bạch Diệc Phi vui mừng đáp ứng.
Anh vui không chỉ bởi vì Tần Hoa và Chu Khúc Nhi đăng ký kết hôn mà còn bởi có cơ hội để gặp Lý Tuyết rồi. Vì chuyện này, anh đã chải chuốt lại bản thân một lượt, trông ra dáng hơn nhiều.
Bạch Diệc Phi đến nhà Lưu Tử Vân đón Lý Tuyết.
…
Lần này, Tần Hoa đổi một nhà hàng Trung cao cấp hơn. Bốn người cùng ăn một bữa ăn kiểu Trung chân chính.
Trên bàn, Chu Khúc Nhi còn hoạt bát hơn trước đây, mọi người cùng hưởng thụ bầu không khí vui vẻ.
Chương 364: Em đến nhà anh
Một bữa cơm mà cả chủ và khách đều vui, Tần Hoa còn dặn dò bọn họ sớm đến.
Trong lúc Tần Hoa đưa Chu Khúc Nhi về thì cô ta nói: “Em không muốn về nhà”.
“Em muốn đi đâu?”, Tần Hoa hỏi: “Anh đưa em đi”.
“Đến nhà anh”, Chu Khúc Nhi quay đầu nhìn anh ta.
Tần Hoa suýt chút nữa thì phanh gấp, may mà anh ta kịp thời ổn định lại, thế nhưng cả khuôn mặt cũng đã đỏ lên: “Nhà anh không tốt lắm”.
“Không, cứ đến nhà anh đấy”, Chu Khúc Nhi nằng nặc: “Nếu không hôm nay em ra đường ngủ”.
Tần Hoa hết cách, chỉ đành đỏ mặt, gật đầu đồng ý.
…
Buổi chiều ngày hôm sau, Bạch Diệc Phi đến nhà Tần Hoa.
Trong nhà ngoại trừ Bạch Diệc Phi còn có vài đồng nghiệp của anh ta. Anh nói với họ được một lát, sau khi làm quen xong thì ai làm việc nấy.
Dù sao cũng là nhà mới nên cần phải trang trí lại một lượt.
Đợi đến khi xong xuôi thì cũng đã bảy tám giờ tối. Tần Hoa gọi mọi người cùng đi ăn cơm.
Ăn xong, anh ta lại tiễn những người bạn kia về, cuối cùng chỉ còn lại Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lấy một chiếc hộp từ trong túi ra đưa cho Tần Hoa: “Quà cưới”.
Tần Hoa cúi đầu: “Đồng hồ Longines…”.
Bạch Diệc Phi cướp lời: “Anh, thực sự không đắt đâu, hơn nữa anh kết hôn thì cũng phải chải chuốt lại một lượt chứ, vừa hay còn thiếu một cái đồng hồ”.
Tần Hoa im lặng một lát rồi nói: “Cảm ơn”.
Cuối cùng, Bạch Diệc Phi ở lại chỗ Tần Hoa vì ngày mai anh cũng phải đi đón dâu từ đây.
…
Ánh mặt trời ló rạng, một ngày mới bắt đầu.
Bạch Diệc Phi và Tần Hoa đã dậy từ sớm.
“Anh, em đi trước đây”.
Bạch Diệc Phi không những phải đi đón dâu mà còn phải đi sớm nhất dò đường. Đây là một phong tục khi kết hôn của người Thiên Bắc. Vì thế anh đi trước, Tần Hoa đi sau.
“Đợi đã”, Tần Hoa gọi anh lại.
Bạch Diệc Phi quay người: “Sao vậy?”
Tần Hoa lấy chiếc vòng cổ xuống rồi đưa cho anh: “Cho cậu”.
Bạch Diệc Phi ngạc nhiên: “Anh làm gì vậy?”
Tần Hoa đột nhiên trở nên buồn buồn, khẽ nói: “Chiếc vòng cổ này là bố anh cho anh, nó đã được khai quang, có thể mang đến bình an, bây giờ anh cho cậu”.
“Anh không phải là người khéo ăn nói nhưng anh coi cậu là người thân duy nhất của mình, anh cũng không cầu gì nhiều, chỉ mong cậu bình an. Cậu nhận đi”.
“Được!”
Thật ra anh không tin những thứ này nhưng vì để đối phương yên tâm thì nhận lấy cũng đâu có sao?
Bạch Diệc Phi đeo chiếc vòng mà Tần Hoa đưa cho lên cổ, rất cẩn thận.
“Vậy em đi đây”, Bạch Diệc Phi nói.
Ngoài cửa một hàng Bently đã đợi sẵn, còn đốt pháo, vô cùng náo nhiệt.
Mọi người đứng xem đều tò mò. Nhà nào kết hôn mà chơi lớn vậy, toàn là siêu xe, trang phục của những người kia trông cũng không đơn giản.
Có hàng xóm biết Tần Hoa thì kinh ngạc vô cùng.
“Vãi chưởng! Cảnh sát có thể kiếm được nhiều tiền thế à?”
“Không phải chứ? Cảnh sát ăn lương viên chức, được bao nhiêu đâu?”
“Các người không biết đấy thôi, đây là do anh em người ta chuẩn bị”.
“Sao tôi lại không có đứa anh em nào đáng đồng tiền bát gạo thế này cơ chứ?”
Chương 365: Đám cưới của Chu Khúc Nhi
Một bữa cơm mà cả chủ và khách đều vui, Tần Hoa còn dặn dò bọn họ sớm đến.
Trong lúc Tần Hoa đưa Chu Khúc Nhi về thì cô ta nói: “Em không muốn về nhà”.
“Em muốn đi đâu?”, Tần Hoa hỏi: “Anh đưa em đi”.
“Đến nhà anh”, Chu Khúc Nhi quay đầu nhìn anh ta.
Tần Hoa suýt chút nữa thì phanh gấp, may mà anh ta kịp thời ổn định lại, thế nhưng cả khuôn mặt cũng đã đỏ lên: “Nhà anh không tốt lắm”.
“Không, cứ đến nhà anh đấy”, Chu Khúc Nhi nằng nặc: “Nếu không hôm nay em ra đường ngủ”.
Tần Hoa hết cách, chỉ đành đỏ mặt, gật đầu đồng ý.
…
Buổi chiều ngày hôm sau, Bạch Diệc Phi đến nhà Tần Hoa.
Trong nhà ngoại trừ Bạch Diệc Phi còn có vài đồng nghiệp của anh ta. Anh nói với họ được một lát, sau khi làm quen xong thì ai làm việc nấy.
Dù sao cũng là nhà mới nên cần phải trang trí lại một lượt.
Đợi đến khi xong xuôi thì cũng đã bảy tám giờ tối. Tần Hoa gọi mọi người cùng đi ăn cơm.
Ăn xong, anh ta lại tiễn những người bạn kia về, cuối cùng chỉ còn lại Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lấy một chiếc hộp từ trong túi ra đưa cho Tần Hoa: “Quà cưới”.
Tần Hoa cúi đầu: “Đồng hồ Longines…”.
Bạch Diệc Phi cướp lời: “Anh, thực sự không đắt đâu, hơn nữa anh kết hôn thì cũng phải chải chuốt lại một lượt chứ, vừa hay còn thiếu một cái đồng hồ”.
Tần Hoa im lặng một lát rồi nói: “Cảm ơn”.
Cuối cùng, Bạch Diệc Phi ở lại chỗ Tần Hoa vì ngày mai anh cũng phải đi đón dâu từ đây.
…
Ánh mặt trời ló rạng, một ngày mới bắt đầu.
Bạch Diệc Phi và Tần Hoa đã dậy từ sớm.
“Anh, em đi trước đây”.
Bạch Diệc Phi không những phải đi đón dâu mà còn phải đi sớm nhất dò đường. Đây là một phong tục khi kết hôn của người Thiên Bắc. Vì thế anh đi trước, Tần Hoa đi sau.
“Đợi đã”, Tần Hoa gọi anh lại.
Bạch Diệc Phi quay người: “Sao vậy?”
Tần Hoa lấy chiếc vòng cổ xuống rồi đưa cho anh: “Cho cậu”.
Bạch Diệc Phi ngạc nhiên: “Anh làm gì vậy?”
Tần Hoa đột nhiên trở nên buồn buồn, khẽ nói: “Chiếc vòng cổ này là bố anh cho anh, nó đã được khai quang, có thể mang đến bình an, bây giờ anh cho cậu”.
“Anh không phải là người khéo ăn nói nhưng anh coi cậu là người thân duy nhất của mình, anh cũng không cầu gì nhiều, chỉ mong cậu bình an. Cậu nhận đi”.
“Được!”
Thật ra anh không tin những thứ này nhưng vì để đối phương yên tâm thì nhận lấy cũng đâu có sao?
Bạch Diệc Phi đeo chiếc vòng mà Tần Hoa đưa cho lên cổ, rất cẩn thận.
“Vậy em đi đây”, Bạch Diệc Phi nói.
Ngoài cửa một hàng Bently đã đợi sẵn, còn đốt pháo, vô cùng náo nhiệt.
Mọi người đứng xem đều tò mò. Nhà nào kết hôn mà chơi lớn vậy, toàn là siêu xe, trang phục của những người kia trông cũng không đơn giản.
Có hàng xóm biết Tần Hoa thì kinh ngạc vô cùng.
“Vãi chưởng! Cảnh sát có thể kiếm được nhiều tiền thế à?”
“Không phải chứ? Cảnh sát ăn lương viên chức, được bao nhiêu đâu?”
“Các người không biết đấy thôi, đây là do anh em người ta chuẩn bị”.
“Sao tôi lại không có đứa anh em nào đáng đồng tiền bát gạo thế này cơ chứ?”
Chương 366: Bị theo dõi
Buổi hôn lễ kết thúc lúc hơn ba giờ chiều.
Sau khi tiễn hết các khách mời về, tại hội trường chỉ còn lại mấy người bọn họ.
“Hôm nay mọi người vất vả rồi”, Tần Hoa cười nói.
Bạch Diệc Phi xua tay: "Không vất vả, ngược lại hai người…”.
“Bọn anh làm sao?”, Tần Hoa khó hiểu.
Bạch Diệc Phi nhướng mày đá lông nheo: “Tối nay sẽ rất vất vả đó!”
Tần Hoa hiểu ngay lập tức, khuôn mặt đỏ rực lên.
Bạch Diệc Phi cười he he: “Bọn anh mau về đi! Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng đó nha!”
Nói xong, chưa đợi Chu Khúc Nhi kịp nổi khùng, Bạch Diệc Phi đã kéo tay Lý Tuyết chạy ra khỏi hội trường.
...
Bạch Diệc Phi kéo Lý Tuyết chạy đến bãi đậu xe.
Sau khi lên xe, Bạch Diệc Phi đưa Lý Tuyết trở về biệt thự còn mình thì lái xe đến tập đoàn Hầu Tước.
Trong phòng làm việc, Bạch Diệc Phi hỏi Long Linh Linh: “Bên tỉnh có tin tức gì không?”
"Tạm thời vẫn chưa có".
Câu trả lời của Long Linh Linh khiến trong lòng Bạch Diệc Phi càng thêm khó hiểu, mấy gã muốn ngồi lên vị trí chủ tịch Hiệp hội thương mại ắt sẽ phải ra tay với anh, như vậy, tình hình hơn một tuần vừa rồi sóng yên biển lặng lại khiến cho Bạch Diệc Phi càng cảm thấy bất an hơn.
Để bọn họ từ bỏ việc này là không thể, như vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là bọn họ đang ấp ủ một âm mưu lớn nào đó, mà âm mưu này sẽ đủ để hạ gục anh trong một chiêu.
Nghĩ đến đây, Bạch Diệc Phi liền gọi điện cho Chung Liên xác nhận rằng cô ta đang ở biệt thự cảng Lam Ba bảo vệ cho cả nhà Lý Tuyết thì anh mới yên tâm, sau đó anh dặn dò cô ta phải nhớ không được để Lý Tuyết rời khỏi tầm mắt của mình.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi liếc nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ tan làm rồi nên anh đứng dậy định ra về.
Bạch Hổ và Từ Lãng cũng đi theo anh đến Hầu Tước nên bây giờ cũng theo anh cùng đi về.
Trên đường đi, Bạch Diệc Phi nhận được một cuộc điện thoại.
Người gọi là Trương Hoa Bân, mà giọng nói trong điện thoại lại trùng với câu nói mà Bạch Hổ và Từ Lãng đang nói.
"Sau xe có người theo dõi”.
Bạch Diệc Phi sửng sốt, lập tức nhìn vào gương chiếu hậu, quả thực trông thấy mấy chiếc xe kiểu sedan đang bám sát phía sau xe của bọn họ, anh hỏi: “Biết là ai không?”
"Tạm thời không tra ra được”.
Bạch Diệc Phi trả lời một câu: “Tôi biết rồi”, sau đó ngắt máy.
Đối với vấn đề này thì anh lại không hề thấy lo lắng, vì anh đã sớm biết đám người kia sẽ không an phận cho nên việc bị theo dõi cũng không nằm ngoài suy nghĩ của anh, có điều anh không biết đây là người của ai mà thôi?
Bạch Diệc Phi lại liếc nhìn thêm lần nữa: “Tìm một chỗ nào vắng vẻ chút, giải quyết hắn đi”.
“Ừm”, Bạch Hổ đáp lời sau đó tăng ga phóng về phía ngoại thành.
Mấy chiếc xe phía sau thấy vậy cũng lập tức phóng theo.
Hơn mười phút sau, xe của Bạch Diệc Phi dừng ở bên lề đường ở ngoại thành, đồng thời mấy chiếc xe phía sau cũng dừng lại theo.
Tiếp đó người của hai bên đều bước xuống xe.
Bên đối phương tổng cộng có khoảng hơn mười người mà bên Bạch Diệc Phi chỉ có ba.
Bạch Diệc Phi thấy vậy cũng không tỏ vẻ lo lắng, Từ Lãng và Bạch Hổ mỗi người đánh mười người còn dư sức, hơn nữa sức chiến đấu của Bạch Diệc Phi bây giờ đã hơn trước rất nhiều, cho nên mười mấy tên bên kia cũng chẳng đáng là gì.
"Tốc độ nhanh chút”.
Bạch Diệc Phi nói xong câu này thì Từ Lãng và Bạch Hổ lập tức xông lên.
Mười mấy người thấy vậy thì cũng rút côn trên người ra đánh nhau với Bạch Hổ và Từ Lãng.
Bản lĩnh của Từ Lãng và Bạch Hổ thì khỏi cần phải nói, chỉ cần một hai chiêu là đã hạ gục một người của đối phương.
Bạch Diệc Phi xem bọn họ đánh nhau mà trong lòng ngứa ngáy, đi theo Bạch Hổ học võ lâu như vậy anh cũng muốn biết thành quả của mình bây giờ ra sao.
Vì vậy Bạch Diệc Phi cũng đi lên vài bước đánh nhau với tên đứng gần anh nhất.
Đối phương cầm côn định đánh thẳng vào đầu Bạch Diệc Phi nhưng bị anh một tay bắt được, bàn tay khác của anh nắm chặt đấm thẳng vào bụng của đổi phương, sau đó bàn tay giữ côn của anh xoay một vòng hoá giải thế tấn công của đối phương, rồi anh giơ chân đạp thật mạnh.
Đương nhiên khi đánh nhau phải chọn chỗ yếu nhất của đối phương để tấn công.
"Aaa!"
Gã đàn ông hét lên đau đớn sau đó ôm chặt hạ bộ của mình, gã đau đến nỗi nằm lăn lộn trên mặt đất.
Đúng lúc này, sau lưng Bạch Diệc Phi bị một người đánh lén.
Đợi đến khi anh cảm nhận có người ở phía sau và quay lại thì con dao đã ở ngay trước mắt anh rồi nên không kịp trở tay ngăn cản.
"Phập!"
Chương 367: Gặp lại Hồ Thiên Cẩm
Con dao găm thẳng vào bên vai của Bạch Diệc Phi.
"Con mẹ nó!"
Bạch Diệc Phi cắn răng chịu đau chửi một câu.
Bạch Hổ thấy vậy thì vội vàng giải quyết gã đang đấu với mình trong hai chiêu rồi chạy nhanh về phía Bạch Diệc Phi, lấy đà đạp mạnh vào kẻ địch đang đứng trước mặt Bạch Diệc Phi, sau đó nhanh nhẹn nhặt con dao của người khác lên cắm thẳng vào tim gã.
Bạch Diệc Phi ôm chặt vết thương trên vai quỳ sụp xuống, dựa vào bên cạnh xe.
“Mẹ kiếp!”, có vẻ như anh đã quá tự tin, cho rằng mình đã theo Bạch Hổ học được một thời gian là tạm được rồi, nhưng thực tế đã chứng minh, anh quả thực chẳng ra sao cả, ít nhất là kinh nghiệm trong thực chiến của anh vẫn chưa ra đâu vào đâu.
Vì không muốn gây thêm phiền toái cho Bạch Hổ và Từ Lãng, Bạch Diệc Phi định chui vào trong xe ô tô ngồi đợi bọn họ, nhưng còn chưa kịp đợi anh mở cửa xe ô tô thì lại xuất hiện thêm hai người nữa.
Vô Bệnh và Hồ Thiên Cẩm.
Lúc này, Từ Lãng và Bạch Hổ đã giải quyết xong đám người lúc nãy.
Vô Bệnh sau khi trông thấy từ Lãng thì bỗng gọi một tiếng: “Sư huynh”.
Hồ Thiên Cẩm thì lại nhìn trừng trừng vào Bạch Diệc Phi sau đó mở miệng cười to: “Bạch Diệc Phi, hôm nay để xem mày trốn kiểu gì? Mày giết học trò của tao, hạ bao nhiêu người của tao, hôm nay mày chết chắc rồi”.
Ngay vào lúc Bạch Diệc Phi nhìn thấy Hồ Thiên Cẩm thì anh đã biết hôm nay khó có thể rút lui an toàn được rồi, kết cục ngày hôm nay của hai bên chắc chắn sẽ là ngươi chết ta sống.
Nhưng mà, vì sao Hồ Thiên Cẩm lại biết được hành tung của anh, là ai đã tiết lộ cho ông ta? Diệp Hoan?
Vô Bệnh dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Bạch Diệc Phi nên nhún vai nói: “Mày yên tâm, tao không phải đến để giết mày”.
“Ồ”, Bạch Diệc Phi không tin.
Vô Bệnh nhún vai, đành phải dùng hành động để chứng minh, vì vậy hắn bước đến đứng trước mặt của Từ Lãng.
Việc của hắn ngày hôm nay là đến ngăn cản Từ Lãng, chỉ cần chặn được Từ Lãng thì Hồ Thiên Cẩm sẽ có cơ hội để giết Bạch Diệc Phi.
Hồ Thiên Cẩm lười giải thích thừa thãi: “Chịu chết đi!”
Nói xong ông ta xông thẳng về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Hổ phản ứng nhanh chóng, xông ra đánh nhau với Hồ Thiên Cẩm.
Cả hai đều không mang theo vũ khí nhưng trong tay Hồ Thiên Cẩm có độc cho nên chỉ cần dính một chút thôi cũng đủ để mất mạng.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì cực kỳ lo lắng, thực lực của Bạch Hổ kém hơn của Hồ Thiên Cẩm, mà bởi trên người Hồ Thiên Cẩm có độc nên Bạch Hổ lại càng không thể tấn công ông ta, cứ đà này thì Bạch Hổ sẽ bị ông ta lấn át, mà bên kia Từ Lãng bị Vô Bệnh bám dính lấy không thể thoát ra được, cứ thế này chắc chắn anh sẽ phải chết.
Quả nhiên như vậy, Bạch Hổ bị Hồ Thiên Cẩm đánh cho lùi về phía sau cách Bạch Diệc Phi một khoảng khá xa, ngay sau đó Hồ Thiên Cẩm quay ngoắt người lại xông về hướng Bạch Diệc Phi.
Bạch Hổ thấy vậy định xông lên nhưng do khoảng cách quá xa nên không kịp hỗ trợ.
Khoảng cách của Từ Lãng thì có thể kịp thời quay lại ứng cứu nhưng lại bị Vô Bệnh bám riết.
“Choeng” một tiếng, thanh đao của Từ Lãng va chạm mạnh với thanh đao của Vô Bệnh, sau đó anh ta không thèm để ý gì nữa xông thẳng về hướng của Hồ Thiên Cẩm.
Hồ Thiên Cẩm lập tức cảm nhận được luồng gió tấn công phía sau lưng nên nhào người, vươn tay đánh về phía sau.
Từ Lãng biết trên tay ông ta có độc nên dùng thanh đao của mình đỡ lại nhưng không thể ngờ được sức lực của Hồ Thiên Cẩm quá mạnh, bị ông ta đánh lùi về phía sau mấy bước.
Cũng may nhờ vào mấy giây ngắn ngủi này mà Bạch Diệc Phi có cơ hội thoát thân, anh lộn vài vòng tránh xa Hồ Thiên Cẩm, đồng thời cũng vào được phạm vi bảo vệ của Bạch Hổ.
Nhưng Vô Bệnh lại quấn lấy Từ Lãng một lần nữa, Hồ Thiên Cẩm lại đánh nhau với Bạch Hổ.
Bạch Diệc Phi hơi thở hổn hển, đè nén cơn đau cầm điện thoại di động lên bất đắc dĩ muốn gọi điện cho Tần Hoa vì anh đã từng chứng kiến bản lĩnh của Tần Hoa trong lần đụng độ trước tại quê nhà của anh.
Nhưng hôm nay là ngày cưới của Tần Hoa, lúc này Tần Hoa và Chu Khúc Nhi hẳn là đang hạnh phúc bên nhau, anh không nên gọi điện thoại làm phiền bọn họ.
Lại nhìn đến cục diện hiện tại, nếu như anh không có được chi viện thì anh chắc chắn chỉ có chết.
Do dự một hồi lâu, Bạch Diệc Phi mới cắn răng nhét điện thoại vào trong túi áo ngực.
Không thể lần nào cũng dựa vào người khác, anh không tin, anh và Bạch Hổ không đánh lại được một người, cùng lắm thì anh sẽ cắn chết ông ta!
Bạch Diệc Phi cũng không quan tâm đến vết thương trên vai mình nữa, anh nhặt con dao trên đất lên xông về phía hai người kia.
Bạch Hổ thấy vậy cũng không nói gì cả, bởi vì giờ phút này có hai người cùng xông lên là lựa chọn tốt nhất, nếu không đợi đến lúc anh ta không thể đánh được nữa thì cũng chính là giờ chết của bọn họ.
Bạch Diệc Phi và Bạch Hổ huấn luyện cùng nhau đã lâu nên giữa hai người đều có sự ăn ý, một người bên trái một người bên phải cùng nhau tấn công, nhất thời Hồ Thiên Cẩm bị hai người hợp sức dồn ép nhưng mà để giết được ông ta thì không phải dễ dàng.
Sau một hồi đánh nhau, Bạch Hổ dần dần mất sức, Bạch Diệc Phi cũng không còn đủ sức nữa rồi, vết thương trên vai anh chảy quá nhiều máu khiến cho cánh tay của anh nhấc lên cũng khó khăn.
Hồ Thiên Cẩm cười nham hiểm nói: “Chúng mày giãy dụa để làm gì? Sớm muộn gì thì cũng bị giết thôi, nếu như chúng mày ngoan ngoãn chịu thua thì tao có thể chọn cho chúng mày một cái chết thoải mái”.
“Ai phải chết còn chưa chắc đâu!”, Bạch Diệc Phi cắn răng nói.
Sau khi nói xong, Bạch Diệc Phi cầm dao lên nhắm chuẩn vào thân dưới của Hồ Thiên Cẩm, còn Bạch Hổ rất ăn ý nhấc chân nhắm thẳng vào thân trên của Hồ Thiên Cẩm.
Hồ Thiên Cẩm nhảy chồm người lên nhấc chân tấn công Bạch Diệc Phi, đồng thời hai tay cong lại ý đồ muốn tóm chân của Bạch Hổ.
Bạch Hổ thấy vậy liền thay đổi hướng tấn công.
Bạch Diệc Phi thì thu tay lại, ngồi sụp xuống quét chân một vòng.
Tốc độ của Hồ Thiên Cẩm cực nhanh, hơi nghiêng đầu đã tránh được đòn tấn công của Bạch Hổ, nhưng lại bị chiêu gạt chân của Bạch Diệc Phi làm cho mất đi trọng tâm.
Bạch Hổ thấy vậy lập tức ra chiêu, tay nắm chặt dồn sức đấm mạnh vào ngực của Hồ Thiên Cẩm.
Hồ Thiên Cẩm vội vàng khoanh tay chặn lại đòn tấn công của Bạch Hổ, đồng thời lùi về phía sau mấy bước.
"Hồ Thiên Cẩm, tôi đã gọi điện thoại cho Tần Hoa, chính là người mà ông gặp đêm hôm đó, đợi anh ấy đến thì ông chết chắc rồi!”
Hồ Thiên Cẩm vừa nghe Bạch Diệc Phi nói vậy thì hơi khựng lại: “Mày đánh rắm à!”
Kỳ thực trong lòng ông ta rất lo lắng, bởi vì Tần Hoa rất mạnh mà ông ta thì đánh không lại, nếu như Tần Hoa thực sự đến đây thì ông ta cũng không giết được Bạch Diệc Phi.
Nhưng trong chốc lát, ông ta giật mình phản ứng lại: “Mày nói dối! Mày làm gì có thời gian gọi điện thoại, hơn nữa nếu như Tần Hoa đến đây thì chẳng lẽ con mẹ mày sẽ nói trước với tao à?”
Cuối cùng, Hồ Thiên Cẩm không nói thêm gì nữa mà tiếp tục xông về phía Bạch Diệc Phi.
"Mẹ kiếp!"
Bạch Diệc Phi giật mình, bà mẹ nó, trước khi đánh cũng không nói một câu à?
Bạch Hổ lập tức đứng chắn trước người Bạch Diệc Phi, bị một chiêu dốc toàn lực của Hồ Thiên Cẩm đánh bay ra ngoài.
Bạch Diệc Phi vô cùng lo lắng nhìn sang Bạch Hổ, sau đó vội vàng né đi, nhưng do Hồ Thiên Cẩm ra tay quá độc ác, hai ba bước đã tóm được Bạch Diệc Phi rồi đạp cho anh ngã lăn ra đất.
"Phụt!"
Bạch Diệc Phi phun ra một ngụm máu.
Hồ Thiên Cẩm từ từ bước đến gần Bạch Diệc Phi, giơ bàn tay dính độc của mình lên, nham hiểm nói: “Bạch Diệc Phi, tao muốn báo thù cho học trò của tao! Mày đi chết đi!”
"Viu viu!"
Ngay khi tay của Hồ Thiên Cẩm sắp sửa chạm vào Bạch Diệc Phi thì từ phía xa bay đến hai thanh phi đao ngăn lại hành động của ông ta.
Hồ Thiên Cẩm phản ứng cực nhanh và ngả người ra sau, tránh được hai thanh phi đao.
Cùng lúc đó, Bạch Diệc Phi bị một bàn tay tóm lấy lùi nhanh về phía sau.
Sau khi đứng vững thì Bạch Diệc Phi và Hồ Thiên Cẩm mới nhìn ra người đến là ai.
"Bông Hoa?"
Đúng vậy, người dùng phi đao lúc nãy chính là Bông Hoa của Linh Nam.
Hồ Thiên Cẩm nổi khùng: “Mày làm cái gì vậy? Tao đã sắp giết được nó rồi mà mày lại dám ngăn tao lại!”
Bông Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, coi như không nghe thấy lời của Hồ Thiên Cẩm mà quay ra nói với Bạch Diệc Phi: “Ân tình lúc trước, tao trả rồi”.
Giờ này phút này, Bạch Diệc Phi mới thực sự cảm thấy may mắn rằng lúc đó khi bắt được Bông Hoa rồi quyết định thả ả ta đi mà cũng không gây khó dễ cho ả, nếu không thì bây giờ cũng không được Bông Hoa cứu một mạng.
Chương 368: Cứu viện đến
Hồ Thiên Cẩm thấy vậy càng nổi cáu: "Mày điên rồi hả? Hắn ta là kẻ thù của mày mà mày lại đi giúp cho hắn?”
Bông Hoa lạnh lùng nói: "Hắn là kẻ thù của tôi, ông cũng vậy!”
"Nếu không phải vì ông thì tôi với chồng của tôi sẽ không đến đây, thế thì chồng tôi cũng sẽ không chết! Tất cả đều là bởi vì ông!”
"Lúc chúng tôi bị bắt, ông hầu như mặc kệ chúng tôi mà chỉ lo cho bản thân mình, nếu không phải như thế thì chồng tôi có bị chết không? Những người anh em cùng đến đây có bị chết không?”
Mặt Hồ Thiên Cẩm sa sầm: "Mày đang nói cái gì đấy? Chúng ta mới là người đi chung một đường, người giết La Cuồng là Tần Hoa, là tên cảnh sát đó, còn có cả Bạch Diệc Phi nữa!”
"Mày nên tìm bọn họ mà trả thù chứ không phải lấy oán trả ơn như bây giờ!”
“Ông nói dối!”, Bông Hoa chửi rủa: “Tôi không phải đồ ngốc! Tôi phân biệt được ai là kẻ thù, ông không cần ở đây giả vờ giả vịt, tôi cũng sẽ không để cho ông tiếp tục lợi dụng nữa đâu!”
“Mày!”, Hồ Thiên Cẩm nói không lại được Bông Hoa nên nhân lúc mọi người không để ý, ông ta ra tay nhanh như chớp.
Bạch Diệc Phi sửng sốt, ôm chặt lấy ngực của mình lăn một vòng trên đất.
Cùng lúc đó, Bạch Hổ và Bông Hoa cùng nhau ngăn chặn đòn tấn công của Hồ Thiên Cẩm.
Do có thêm Bông Hoa gia nhập nên Bạch Hổ đối phó với ông ta có phần dễ dàng hơn.
Mà bên phía Từ Lãng thì từ đầu đến cuối vẫn bị Vô Bệnh níu chân không thể thoát ra được.
Bạch Diệc Phi không xông lên nữa mà đứng dựa vào cột đèn bên lề đường thở hổn hển.
Trời đã nhá nhem tối, đèn đường cũng được thắp sáng lên, trên con đường rộng rãi mà trống trải hầu như không có mấy chiếc xe qua lại, càng không có ai biết đến ở nơi này đang diễn ra một trận đấu sinh tử.
Tuy nhiên, điều khiến người ta bất ngờ đó là Từ Lãng đột nhiên dừng tay lại bởi vì Vô Bệnh đã nói một câu.
"Anh đã từng gặp Đạo trưởng chưa?”
Từ Lãng hơi khựng lại, đứng đối mặt với Vô Bệnh.
Vô Bệnh nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Từ Lãng liền hiểu, bản thân đã nói đúng điểm mấu chốt rồi: “Anh có muốn biết tung tích của em gái út không?”
“Cậu muốn nói cái gì?”, Từ Lãng siết chặt nắm tay.
Vô Bệnh thờ ơ nói: “Nói chuyện với em một lúc được không?”
Từ Lãng không nói gì mà chìm đắm vào trong dòng ký ức.
Lần trước Bạch Diệc Phi đưa bọn họ đuổi theo Hồ Thiên Cẩm, trên đường đi, anh ta là người xuống xe đầu tiên, anh ta đã chiến đấu với Đệ nhất đao vương của Linh Nam và Hồng Hâm. Sau đó, nhờ vào lợi thế về đánh nhau trong bóng tối nên anh ta giết được bọn họ nhưng bản thân mình cũng bị thương không nhẹ.
Đúng lúc đó thì Đạo trưởng xuất hiện.
“Ta đưa cậu đi trị thương trước”, Đạo trưởng không nói gì nhiều chỉ đỡ anh ta dậy rồi đưa đi.
Tiếp theo sau đó là thời gian anh ta dưỡng thương, Đạo trưởng chỉ nói với anh ta rằng có lẽ em gái út vẫn còn sống, ông ta sẽ tiếp tục điều tra tung tích của em gái út, nếu ông ta tìm thấy sẽ nói cho anh ta.
...
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì hơi nhíu mày: “Từ Lãng, nghĩa là sao?”
Từ Lãng không dám nhìn Bạch Diệc Phi, anh ta vẫn đang do dự.
Vô Bệnh lập tức nói: "Có thể em gái út vẫn còn sống…”.
Lời vừa dứt, không ngờ được Từ Lãng lại bước chầm chậm đứng sang bên cạnh.
Bạch Diệc Phi cảm thấy lòng mình trầm hẳn xuống, tự diễu cười một tiếng.
Bên kia Hồ Thiên Cẩm thấy vậy thì vô cùng đắc ý: “Bạch Diệc Phi, đến người của mày cũng không giúp mày nữa rồi, tao thấy là hôm nay mày chết chắc rồi! Ha ha…”.
Cùng lúc đó, Hồ Thiên Cẩm vung tay quăng ra một đám bột, Bông Hoa và Bạch Hổ vội vàng lùi ra sau.
Hồ Thiên Cẩm đứng ở bên cạnh Vô Bệnh nói với hắn: “Đi giữ chân Bạch Hổ để tôi giết Bạch Diệc Phi và ả phản đồ kia!”
"Ông không đủ tư cách để ra lệnh cho tôi!”
Vô Bệnh nhận được mệnh lệnh giúp đỡ ông ta giết Bạch Diệc Phi nhưng hắn không phải là thủ hạ của Hồ Thiên Cẩm, không cần thiết phải nghe theo sự sắp xếp của ông ta.
Sắc mặt Hồ Thiên Cẩm sa sầm: "Thế nào? Cậu cũng định phản bội?”
"Tôi biết mình nên làm việc gì, không cần ông nhắc tôi”.
Hồ Thiên Cẩm nghe vậy thì hít sâu một hơi, chỉ cần có thể giết được Bạch Diệc Phi thì ông ta đều có thể nhẫn nhịn, cho nên ông ta không so đo với Vô Bệnh nữa mà chuyển qua giết Bông Hoa.
Nếu không có Bông Hoa thì sẽ chẳng còn ai để bảo vệ Bạch Diệc Phi, đến lúc đó thì ông ta muốn giết thế nào cũng được.
Bông Hoa và Hồ Thiên Cẩm lại bắt đầu đánh nhau, mà Vô Bệnh thì lại quay sang giữ chân Bạch Hổ, Từ Lãng thì ngơ ngẩn đứng ở một bên dường như đang thả hồn đi đâu đó.
Bốn người đánh nhau mà trong lòng nóng như lửa đốt, chẳng có ai giết được đối phương trong thời gian ngắn nhất.
Đúng lúc này, lại có một người khác xuất hiện.
Tần Hoa vốn dĩ nên ở nhà ôm vợ mới cưới thì đột nhiên lại xuất hiện ở đây.
Sau khi Tần Hoa nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì lập tức chạy qua: “Cậu bị thương à?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Vết thương nhẹ thôi, không nghiêm trọng”.
Hóa ra sau bữa tối, Tần Hoa với Chu Khúc Nhi đang đi dạo bên ngoài thì nhìn thấy một chiếc xe ô tô lái ngang qua, mà người ngồi trong xe chính là Hồ Thiên Cẩm. Do trước đây anh ta từng đánh nhau với Hồ Thiên Cẩm một lần cho nên nhận ra ông ta, vì vậy bèn nói với Chu Khúc Nhi tự đi về nhà sau đó mình lái xe đuổi theo phía sau xe của ông ta đến tận đây.
Nhưng mà lúc đuổi đến nơi thì ở đây đã đánh nhau được một lúc rồi mà Bạch Diệc Phi còn bị thương nữa.
“Để anh đi giúp bọn họ”, Tần Hoa đỡ Bạch Diệc Phi ngồi xuống trên mặt đất.
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Tần Hoa nhanh chóng chạy qua, một luồng gió thổi tới khiến cho Bông Hoa và Hồ Thiên Cẩm đồng thời trở nên cảnh giác, nhất là Hồ Thiên Cẩm, ông ta đã từng đánh nhau với Tần Hoa nên biết rõ bản lĩnh của anh ta.
Bên kia, Bạch Hổ và Vô Bệnh cũng dừng tay lại.
Vô Bệnh lần đầu tiên nhìn thấy Tần Hoa đánh nhau nên có chút giật mình nhìn sức mạnh của anh ta.
Tình thế hiện tại đã đảo ngược, có sự tham gia của Tần Hoa và Bông Hoa, cho dù không có Từ Lãng thì bọn họ vẫn thắng chắc, nên Bạch Diệc Phi không cần lo lắng nữa.
Hồ Thiên Cẩm cũng hiểu được điều này cho nên ông ta định bỏ chạy.
Bạch Diệc Phi chống người đứng dậy: “Giết ông ta!”
Đối với Hồ Thiên Cẩm, chỉ cần có cơ hội thì nhất định không thể để cho ông ta chạy thoát, bởi không ai có thể đảm bảo được lần sau ông ta sẽ xuất hiện vào lúc nào.
Cách an toàn nhất chính là giết ông ta ngay bây giờ để tránh hậu hoạ về sau.
Hồ Thiên Cẩm theo phản xạ lùi về phía sau một bước, trong đầu thì nghĩ nên chạy trốn hay là nghênh chiến, nếu như nghênh chiến thì tỷ lệ Vô Bệnh giúp đỡ ông ta là bao nhiêu phần trăm?
Sau cùng, Hồ Thiên Cẩm trông thấy Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đứng một mình ở bên lề đường, Từ Lãng thì chắc chắn sẽ không tham gia vào nữa, Tần Hoa và Bông Hoa thì đang đứng ở trước mặt ông ta.
Chỉ cần ông ta có thể vượt qua Tần Hoa và Bông Hoa, tấn công từ phía bên cạnh thì chắc chắn Bạch Diệc Phi sẽ phải chết!
Chương 369: Sự hy sinh của Vô Bệnh
Sau khi quyết định, Hồ Thiên Cẩm lạnh lùng hừ một tiếng: “Chúng mày cùng lên hết đi! Để xem độc của tao mạnh hay là chúng mày mạnh hơn?”
Tần Hoa và Bông Hoa lập tức xuất kích, Bạch Hổ bên cạnh cũng xông vào.
Khi Hồ Thiên Cẩm thấy bọn họ đã cắn câu thì cười lạnh lùng tung một nắm bột ra, sau đó nhanh chóng chạy vòng qua bên cạnh để tấn công Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi vốn không chú ý đến nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng quát của Từ Lãng.
"Cẩn thận!"
Nhìn thấy bàn tay của Hồ Thiên Cẩm sắp đánh lên người Bạch Diệc Phi, Từ Lãng dùng tốc độ không ai ngờ tới xuất hiện bên cạnh Bạch Diệc Phi, anh ta lấy thanh đao của mình chặn đứng đòn chí mạng từ Hồ Thiên Cẩm, nhưng bản thân anh cũng bị lực đánh mạnh mẽ của ông ta đẩy lùi về phía sau mấy bước.
Hồ Thiên Cẩm không ngờ Từ Lãng lại ra tay nên lòng bàn tay của ông ta đã bị thanh đao cứa một đường thật dài.
"Ý mày là gì?”
Không phải Từ Lãng sẽ không tham gia nữa sao?
Vô Bệnh kinh ngạc nhìn chằm chằm Từ Lãng: “Sư huynh?”
Từ Lãng đứng chắn phía trước mặt Bạch Diệc Phi cất giọng đều đều: “Tôi biết mình đang làm gì”.
“Anh không quan tâm đến em gái út nữa sao?”, Vô Bệnh không thể tin nổi chất vấn.
Ánh mắt Từ Lãng tối sầm lại: "Em ấy sẽ không trách tôi”.
“Tại sao?”, Vô Bệnh không hiểu.
Từ Lãng cười: "Bởi vì anh ấy là bạn của tôi”.
Vô Bệnh nhìn sang phía Bạch Diệc Phi, nhưng Bạch Diệc cũng không quá bất ngờ, hình như anh đã sớm đoán được Từ Lãng sẽ làm như vậy.
Từ Lãng lại nói: "Tôi đã sống hết nửa đời người rồi, từ lúc mà tôi bắt đầu trở thành một sát thủ thì bên cạnh tôi đã không còn bạn bè. Lại càng không có người nào thực sự mở lòng để coi tôi như một người bạn, bởi vì bọn họ đều sợ tôi”.
"Tôi là một sát thủ, không có tình cảm, là một cỗ máy chỉ chuyên để giết người, đó chính là tôi trong mắt tất cả mọi người!”
"Nhưng mà tôi, là một con người”.
"Cuối cùng cũng có một người coi tôi như con người thực sự, coi tôi là bạn, đây là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống của tôi, cũng là ý nghĩa duy nhất để tôi tiếp tục sống”.
Vô Bệnh nhắm mắt lại dường như hiểu được: “Vậy sư huynh, anh hãy sống thật tốt nhé”.
Bạch Diệc Phi không ngờ Từ Lãng lại nói ra những câu này, bình thường anh ta vẫn rất kiệm lời giống như cái tàu điện vậy, suy cho cùng thì trong lòng có lẽ có rất nhiều điều muốn nói chỉ là không biết phải nói cho ai mà thôi.
May mắn thay, anh đã không nhìn nhầm người.
Hồ Thiên Cẩm hừ lạnh: "Ngu ngốc!"
Ông ta khinh thường những kẻ bị tình cảm dẫn dắt và chi phối bởi như vậy thì mỗi một bước đi sau này đều sẽ bị người khác khống chế, đến cuối cùng chính là muôn đời muôn kiếp không thay đổi được.
Nhưng Hồ Thiên Cẩm lại không tự nhìn lại bản thân mình, ông ta chẳng lẽ không phải là người như vậy hay sao? Chẳng qua là mỗi người đều chỉ đứng trên góc độ của mình để nhìn nhận vấn đề mà thôi!
Bông Hoa liếc nhìn Từ Lãng vài lần nhưng không nói gì.
Tần Hoa cảm thấy rất vui, Bạch Diệc Phi có được những người bạn như vậy ở bên cạnh thì mức độ an toàn của anh sẽ tăng thêm một bậc.
Khi tất cả mọi người đều đang chú ý đến Từ Lãng thì Hồ Thiên Cẩm lại có ý đồ trốn thoát.
Ông ta biết, bây giờ ông ta đã mất đi cơ hội để giết Bạch Diệc Phi, Vô Bệnh cùng lắm thì cũng chỉ có thể giữ chân được Từ Lãng nhưng còn có ba người Bạch Hổ, Tần Hoa và Bông Hoa thì ông ta không thể đối phó được.
"Tóm lấy ông ta!"
Bạch Diệc Phi là người đầu tiên phát hiện ra ông ta định bỏ chạy.
Thấy vậy, mấy người kia phản ứng cực nhanh muốn chạy lên tóm Hồ Thiên Cẩm.
Đúng lúc này, từ phía xa có một chiếc ô tô bảy chỗ màu đen đột nhiên xuất hiện, chiếc xe này dừng lại cách chỗ bọn họ khoảnh năm mươi mét.
Mấy người Bạch Diệc Phi đều trở nên cảnh giác, ngay đến cả Hồ Thiên Cẩm cũng quên luôn cả việc chạy trốn.
Đúng lúc này, có một người bước xuống từ trên xe ném về phía bọn họ một vật gì đó.
"Không xong! Mau tránh ra!”
Bạch Hổ hét lên thật to.
Lời vừa dứt bèn nghe thấy một tiếng “ầm” đinh tai nhức óc, sau đó là một ngọn lửa cháy bùng lên thật cao.
Cùng lúc đó, Vô Bệnh nhào người về phía Từ Lãng, cả hai cùng ngã lăn xuống vệ cỏ bên đường.
Tần Hoa và Bạch Hổ đồng thời bảo vệ Bạch Diệc Phi, cũng nhào về hướng vệ cỏ ven đường.
Mà Hồ Thiên Cẩm và Bông Hoa thì gần như không kịp tránh thoát nên đã bị quả bom và ngọn lửa nuốt trọn.
...
Không biết qua bao lâu, ngọn lửa đã nhỏ dần.
Chiếc xe bảy chỗ kia đã không còn ở đó nữa.
Vệ cỏ ven đường có năm người đang nằm, trong đó có một người bị thương nghiêm trọng nhất, cả người toàn là máu, mà người được anh ta cẩn thận bảo vệ bên dưới lại hầu như không bị thương chút nào.
"Sư đệ!"
Từ Lãng khó khăn dịch chuyển cơ thể của Vô Bệnh từ trên người mình ra, vừa nhấc tay lên thì thấy toàn là máu: “Sự đệ?”
Vô Bệnh khẽ mở mắt: “Sư huynh… khụ khụ…”.
“Đừng nói chuyện, tôi đưa cậu đến bệnh viện”, trong giọng nói của Từ Lãng có một sự hoang mang trước giờ chưa từng có.
Trong đầu anh ta vẫn dừng lại tại khoảnh khắc quả bom phát nổ lúc nãy, khoảnh khắc mà Vô Bệnh dũng cảm quên mình nhào người về phía anh ta, anh ta dường như lại nhìn thấy những ngày mình và sư đệ cùng nhau huấn luyện.
Vô Bệnh nhắm hờ mắt lại nhẹ giọng nói: “Sư huynh, hãy sống…thật tốt…”.
Nói xong, bàn tay của Vô Bệnh buông thõng xuống, hai mắt cũng nhắm nghiền lại.
Hai mắt Từ Lãng ngây dại, cả người đờ đẫn tại chỗ.
Mà bên kia, Bạch Diệc Phi được Bạch Hổ và Tần Hoa đồng thời che chắn nên không hề bị quả bom làm cho bị thương, Bạch Hổ thì bị bỏng nhẹ mà Tần Hoa là người bị thương nặng nhất trong ba người.
"Anh…".
Bạch Diệc Phi ôm Tần Hoa vào trong lòng, tay anh dính đầy máu, cũng không biết Tần Hoa bị thương ở chỗ nào nhưng Bạch Diệc Phi với bàn tay đầy máu thì vô cùng hoảng loạn.
"Bạch Hổ, mau lên, mau gọi xe cấp cứu”.
Bạch Hổ lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Ngưu Vọng.
Hai mắt Tần Hoa nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.
Hai tay của Bạch Diệc Phi bắt đầu run rẩy, theo phản xạ anh cởi áo của Tần Hoa ra muốn nhìn xem rốt cuộc Tần Hoa bị thương ở đâu, nhưng hai bàn tay của anh phát run đến nỗi không mở nổi chiếc cúc áo.
Bạch hổ bên cạnh thấy vậy thì yên lặng không nói gì.
Rất nhanh, xe cấp cứu đã đến, Bạch Hổ và Bạch Diệc Phi giúp đỡ đưa Tần Hoa lên xe cấp cứu.
Lúc này, Bạch Diệc Phi mới nhìn thấy Vô Bệnh đã chết trong lòng Từ Lãng, mà cả người Từ Lãng thì vẫn đang chìm đắm trong trạng thái thẫn thờ.
Bạch Diệc Phi bước tới, quỳ xuống, vỗ vỗ lên vai Từ Lãng, nhưng không nói gì cả.
...
Trước cửa phòng cấp cứu của một bệnh viện tư nhân.
Bạch Diệc Phi cả người bê bết máu, anh đứng đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng mổ, dường như anh đang sợ mình sẽ bỏ lỡ mất điều gì đó.
Không lâu sau, Chu Khúc Nhi và Lý Tuyết nhận được tin cũng chạy đến.
“Làm sao vậy?”, hai mắt Chu Khúc Nhi đỏ bừng, dáng vẻ vô cùng lo lắng.
Bạch Diệc Phi lúc này mới hoàn hồn, miệng hơi há ra nhưng anh không biết phải nói cái gì.
"Anh nói đi chứ!”, Chu Khúc Nhi sốt ruột: “Tại sao lại như thế này? Tại sao anh ấy lại ở cùng với anh? Tại sao anh ấy lại ở trong kia? Nói đi!”
Chương 370: Tần Hoa bị thương nặng
"Thực xin lỗi...", Bạch Diệc Phi cúi đầu, trong lòng anh cũng đang vô cùng tự trách.
"Xin lỗi? Xin lỗi thì có ích gì? Xin lỗi thì có thể khiến anh ấy khoẻ lại không?”
Chu Khúc Nhi hừ mũi ngồi xuống chiếc ghế dựa của bệnh viện.
Chẳng có ai hiểu được tâm trạng của cô ta.
Tần Hoa là người mà cô ta lựa chọn mãi mới tìm được, cô ta vốn muốn cùng Tần Hoa sống hết quãng đời này, nhưng mà đúng vào ngày hôm nay, ngày mà bọn họ vừa mới cưới nhau thì Tần Hoa lại vì Bạch Diệc Phi mà phải vào cấp cứu trong bệnh viện.
Còn nhớ lúc đầu khi mới đến với nhau, cô ta đã biết mối quan hệ giữa Bạch Diệc Phi và Tần Hoa nên có hỏi một câu: “Thân phận của Bạch Diệc Phi đặc biệt, là một người bạn của anh ấy thì cũng sẽ không tránh khỏi gặp nguy hiểm”.
“Không sao, anh có thể bảo vệ được bản thân mình, có thể bảo vệ được cậu ấy, dù gì thì bọn anh cũng là anh em”, Tần Hoa cười đáp.
Chu Khúc Nhi đã biết thực lực của Tần Hoa cho nên không hề lo lắng.
Nhưng sự thật của ngày hôm nay như là một tiếng sét đánh ngang tai.
Hiện tại cô ta vô cùng sợ hãi, sợ hãi Tần Hoa sẽ không tỉnh lại nữa.
...
Hơn hai giờ sau, cửa phòng mổ mở ra.
Cả ba người cùng lúc nhìn qua.
Ngưu Vọng nhìn thấy biểu cảm trầm trọng trên gương mặt của ba người thì lắc đầu.
"Ầm!"
Bạch Diệc Phi không còn đứng vững được nữa ngã quỵ xuống nền đất lạnh băng.
Chu Khúc Nhi cũng không thể trụ vững được mà ngã ngồi xuống ghế, tiếp sau đó lại như không thể chấp nhận được sự thật nên bật dậy chạy đến túm chặt lấy Ngưu Vọng: “Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi? Ông lắc đầu như vậy là ý gì?”
Ngưu Vọng nhìn thấy bọn họ như vậy thì trong lòng cũng rất khó chịu, ông ta đưa tay kéo Bạch Diệc Phi đứng dậy trước rồi nói: “Mạng thì giữ được rồi”.
“Cái gì?”, Bạch Diệc Phi ngẩng phắt đầu lên.
Ngưu Vọng lại nói: "Tính mạng đã giữ được, chỉ là…”.
“Chỉ là cái gì?”, Chu Khúc Nhi vội vàng hỏi.
Ngưu Vọng thở dài: "Sau lưng cậu ấy bị bỏng một mảng lớn, nhưng đây chỉ là vết thương nhẹ, nghiêm trọng nhất là cột sống bị thương nặng, phần đầu cũng bị thương, sợ là sau này sẽ trở thành người thực vật…”.
Cái gì?
Tất cả mọi người ở đó đều ngây ngẩn.
Người thực vật?
Thế này… sao có thể như vậy?
Tần Hoa là một cảnh sát, một cảnh sát rất có bản lĩnh, anh ấy vẫn còn rất trẻ, cũng mới lấy vợ, làm sao lại trở thành người thực vật được!
Bạch Diệc Phi vẫn ngồi trên mặt đất không nói lời nào.
Chu Khúc Nhi chết lặng rồi sau đó gần như không thể kiềm chế được nữa mà bật khóc.
"Hu hu...".
Lý Tuyết âm thầm ở bên cạnh bọn họ.
Ngưu Vọng bất lực lắc đầu: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nếu như hồi phục tốt thì cũng có thể có cơ hội tỉnh lại, nếu như không thể làm gì được hơn thì chúng ta cũng có thể đưa anh ấy ra nước ngoài, điều kiện y tế ở nước ngoài tốt hơn ở trong nước”.
"Bạch Diệc Phi! Tôi hận anh!"
Chu Khúc Nhi hét lên rồi nhào đến bên cạnh Bạch Diệc Phi tát cho anh một bạt tai.
"Bốp!"
Bạch Diệc Phi không hề động đậy.
“Khúc Nhi!”, Lý Tuyết giật mình giữ chặt bàn tay đang định đánh thêm của Chu Khúc Nhi.
“Cậu tránh ra!”, Chu Khúc Nhi rống lên: “Tớ muốn đánh chết anh ta! Để anh ta cũng trở thành người thực vật!”
Lý Tuyết giữ chặt tay Chu Khúc Nhi không buông: “Khúc Nhi! Đây không phải là lỗi của anh ấy! Cậu…”.
"Tại sao không phải là lỗi của anh ta?", Chu Khúc Nhi đẩy Lý Tuyết: “Đều tại anh ta! Đám người đó đến là để giết anh ta, chỉ vì bảo vệ cho anh ta mà chồng tớ mới trở thành người thực vật!”
"Tất cả đều là do anh ta! Bản thân anh ta vô dụng, rác rưởi! Nên mới cần người khác phải bảo vệ cho anh ta!”
Lý Tuyết không thể phản bác, nhưng cũng không muốn chồng mình bị người khác nói như vậy, nói cho cùng thì chẳng ai hy vọng việc này xảy ra, hơn nữa, đám người kia muốn giết Bạch Diệc Phi cũng không phải là lỗi của anh.
"Đủ rồi!"
Bạch Diệc Phi ngăn hai người đang cãi nhau lại, anh vẫn quỳ ở trước mặt của Chu Khúc Nhi: “Là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, tôi sẽ chăm sóc cho cuộc sống sau này của anh ấy”.
"Thù này, cũng ắt sẽ báo!”
“Tôi nhổ vào!”, biểu cảm của Chu Khúc Nhi trở nên hung hãn: “Không cần anh phải chăm sóc!”
Bạch Diệc Phi siết chặt tay nhưng không hề phản bác.
Đúng lúc này, Ngưu Vọng đi tới, vừa rồi không phải ông ta không muốn đi khuyên mọi người, mà ông ta biết rằng có khuyên cũng không thể khuyên được, cho nên ông ta muốn đợi Chu Khúc Nhi phát tiết hết cảm xúc thì mới mở miệng nói: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức”.
Sau đó, ông ta lại quay sang nói với Bạch Diệc Phi: “Đi thôi, để anh xử lý vết thương cho cậu, nếu không xử lý vết thương thì sẽ bị nhiễm trùng đó”.
Bạch Diệc Phi đứng dậy, không nhìn Chu Khúc Nhi thêm nữa mà đi theo Ngưu Vọng.
...
Tần Hoa được chuyển về phòng bệnh cao cấp và thuê y tá riêng chăm sóc.
Bạch Diệc Phi cũng đã xử lý xong vết thương và nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày thứ hai anh đã thức dậy định đi điều tra xem ai là kẻ chủ mưu đứng sau chuyện lần này.
Việc đầu tiên, anh gọi điện cho Lưu Hiểu Anh.
"Giúp tôi kiểm tra xem có thể chữa khỏi được không?”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức”, Lưu Hiểu Anh đã biết tình trạng của Tần Hoa, lúc nói câu này thực ra cũng không ôm hy vọng gì, bởi vì có mấy người thực vật được chữa trị khỏi đâu.
Bạch Diệc Phi cũng không để ý, chỉ cần còn một tia hy vọng, dù mong manh thì anh cũng sẽ quyết không bỏ cuộc.
Tiếp đó, anh lại gọi điện thoại cho Trương Hoa Bân.
"Tra, ngày hôm qua người tập kích tôi là ai, tôi muốn biết rõ ràng ai là người thực hiện”.
"Hiểu rồi".
Kỳ thật trong lòng Bạch Diệc Phi cũng có suy đoán, người vừa muốn giết anh lại vừa có khả năng làm việc đó thì cũng chỉ có mấy người, chẳng qua là cần chờ chứng cứ để chứng thực nữa mà thôi.
Kết thúc cuộc gọi, Lý Tuyết bê cháo được đặt trong bình giữ nhiệt đi vào.
"Ăn chút gì đi!"
Bạch Diệc Phi ừm một tiếng, uống vài ngụm cháo rồi đặt đũa xuống nhìn về phía Lý Tuyết: “Em cảm thấy, anh vô dụng không?”
Lý Tuyết hơi khựng lại, lắc đầu đáp: “Không, anh là anh hùng”.
Anh hùng?
Sao thế được? Anh chính là kẻ vô dụng, vô dụng đến mức không thể bảo vệ được người bên cạnh của mình, ngược lại còn cần người khác đến bảo vệ mình!
“Đúng rồi, anh, anh chuẩn bị quần áo xong chưa?”
“Hả? Thế nữa hả?”, Tần Hoa cảm thấy mặc mấy bộ lễ phục là được rồi.
Bạch Diệc Phi trợn mắt nói: “Anh, đây là hôn lễ đó. Cả đời chỉ có một lần thôi, anh không chuẩn bị hẳn hoi chút thì sao được? Đợi đến khi già rồi anh sẽ hối hận chết đó”.
“Vậy cũng đúng”, Tần Hoa nghĩ một lúc cảm thấy rất có lý.
Thế là Bạch Diệc Phi lái xe đưa Tần Hoa đến cửa hàng.
Đó là cửa hàng nổi tiếng, nhưng nói thật Bạch Diệc Phi và Tần Hoa không để ý đến mấy nhãn hiệu cho lắm, vậy nên nhìn ngắm cũng như không.
Trong suy nghĩ của Bạch Diệc Phi thì nhãn hiệu gì cũng được, chỉ cần đắt tiền một chút. Anh không hề thiếu tiền.
Hai người đi vào, rất nhanh đã có nhân viên cửa hàng đi đến giới thiệu cho bọn họ, nhưng sắc mặt nhân viên lạnh tanh, không nhiệt tình cho lắm.
Bạch Diệc Phi chọn một bộ âu phục màu đen đưa cho Tần Hoa: “Anh, anh thử cái này đi".
Tần Hoa cầm lấy, anh ta sờ qua thì rất dễ chịu, đúng là rất được, nhưng sau khi nhìn thấy giá cả thì quyết đoán nói: “Thôi đừng, đổi một bộ khác đi".
Bạch Diệc Phi nhìn qua, hơn năm mươi ngàn, đúng là rất đắt. Nhưng mà hôm nay anh lại muốn mua mấy đồ đắt tiền này, vậy nên anh đã lôi kéo Tần Hoa đi đến trước phòng thử đồ: “Anh, anh cứ thử đi. Dù sao thì thử một lần cũng không mất tiền, chúng ta nhìn thử xem thế nào thôi".
Tần Hoa không còn cách nào khác đành phải cầm quần áo bước vào.
Một nhân viên cửa hàng đi theo thấy hai người như vậy thì trong mắt xuất hiện sự khinh thường: “Thử đồ đúng là không mất tiền, chỉ sợ hai người mua không nổi mà thôi".
Bạch Diệc Phi nhìn nhân viên cửa hàng đó, anh không nói gì.
Anh cũng nghĩ thông rồi. Dù sao bây giờ anh cũng đã làm chủ tịch hơn nửa năm, khí chất trên người không giống với trước kia nữa, ngoại trừ việc anh mặc quần áo rất bình thường ra thôi. Nhưng mà sao vẫn luôn có người cho rằng anh là loại xu không dính túi nhỉ.
Bạch Diệc Phi không nghĩ như vậy, nhưng mấy người khác thì lại nghĩ thế. Ai bảo bình thường Bạch Diệc Phi rất nhã nhặn chứ?
Nhân viên cửa hàng thấy Bạch Diệc Phi để ý đến mình thì hừ một tiếng, người đó lấy điện thoại di động ra chơi một mình.
Một lát sau Tần Hoa đi ra.
“Ôi chao! Anh à, anh mặc bộ này rất đẹp trai đấy!”
Đúng là người đẹp vì lụa, ý anh không phải là trước kia Tần Hoa không đẹp trai, nhưng mà bình thường anh ta chỉ mặc cảnh phục hoặc là mấy bộ quần áo thường ngày, không giống như mặc âu phục. Vậy nên khi nhìn thấy cảnh này thì không khỏi suýt xoa.
Tần Hoa bị nói thế thì xấu hổ, anh ta cười: “Thật sao? Để anh nhìn thử xem”.
Thật ra Tần Hoa nhìn xong thì cảm thấy hơi khó chịu một chút, không quen mắt lắm.
Bạch Diệc Phi khoát tay: “Nhìn gì nữa, lấy cái này đi”.
“Phiền cô xem một chút, chúng tôi muốn thanh toán”, Bạch Diệc Phi nói với nhân viên cửa hàng đang chơi điện thoại.
Nhân viên nghe thấy vậy thì không kiên nhẫn cất điện thoại đi, sau đó không tin nói: “Bộ này có giá 58 ngàn, hai người nhìn rõ chứ? Chắc chắn mua hả?”
Cô ta nói xong thì Tần Hoa giữ Bạch Diệc Phi: “Thôi bỏ đi, chúng ta đổi cửa hàng khác”.
Thật sự là quá đắt, không cần thiết.
Bạch Diệc Phi nói không: “Anh, không đắt đâu. Hơn nữa là hôn lễ của anh mà, không mặc đẹp một chút thì sao được?”
Nhân viên cửa hàng nghe thấy Bạch Diệc Phi nói vậy thì phì cười: “Không đắt hả? Hai người mua được không?”
Mấy lời nói lạnh nhạt kiểu này Bạch Diệc Phi đã gặp nhiều rồi, vậy nên anh không biểu lộ gì, chỉ thẳng thừng đưa thẻ đen của mình ra: “Mua, cô đi quẹt thẻ đi!”
Tần Hoa kéo Bạch Diệc Phi lại: “Thật sự không cần...”
“Anh à, nghe em đi”, Bạch Diệc Phi nhấc tay Tần Hoa ra rồi cầm thẻ đưa cho nhân viên cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng tức giận nói: “Anh lòe ai vậy? Đây là thẻ ngân hàng hả?”
“Cô chưa nhìn thấy bao giờ thì nó không phải thẻ ngân hàng hả?” Bạch Diệc Phi cười nói: “Cầm lấy đi quẹt đi!”
Nhân viên cửa hàng hơi sửng sốt, cuối cùng cầm lấy tấm thẻ đen. Cô ta không tin, chẳng lẽ cái này thật sự là thẻ ngân hàng sao?
Nhưng mà lúc nhân viên kia cầm đến quầy hàng quẹt thì ngay lần quẹt đầu tiên đã báo quẹt thẻ thành công, cô ta lập tức ngây ngẩn cả.
“Thật sự là thẻ ngân hàng sao?”
Nhân viên cửa hàng cầm hóa đơn đưa cho Bạch Diệc Phi, thái độ tốt hơn trước một chút: “Thưa anh, thẻ của anh đây".
Bạch Diệc Phi ừ một tiếng, anh không nhìn cô ta mà quay sang nói với Tần Hoa: “Đi thôi, cứ mặc như thế này thôi. Còn quần áo cũ của anh thì bỏ vào một cái túi đi".
Nhân viên cửa hàng nghe thế thì nhanh chóng bước tới chủ động tìm một cái túi rồi xếp gọn quần áo bỏ vào trong.
Lúc Bạch Diệc Phi đi ra khỏi cửa hàng thì lại nói: “Anh, chỉ có quần áo thế này thì không được, cần thêm một đôi giày nữa”.
Kết quả Bạch Diệc Phi lại kéo Tần Hoa đến cửa hàng chuyên bán giày, anh để Tần Hoa chọn một đôi giày thích hợp, sau đó trả tiền.
Tần Hoa ngượng ngùng nói: “Cảm ơn…”
Nếu là anh ta thì chắc chắn sẽ không nỡ tốn một đống tiền để mua mấy món quần áo đắt đỏ thế này.
Bạch Diệc Phi khoát tay: “Anh là anh ruột của em, cần gì nói cảm ơn chứ?
…
Sau khi đưa Tần Hoa về thì Bạch Diệc Phi nghĩ đến việc cần phải chuẩn bị một món quà tân hôn cho Tần Hoa. Thế là anh lại đi đến một cửa hàng nữa. Nhưng mà trước đó anh đã gọi điện thoại cho Lý Tuyết.
Sau khi biết Lý Tuyết cũng chưa chuẩn bị quà cho Chu Khúc Nhi thì Bạch Diệc lập tức quay về biệt thự đón Lý Tuyết, sau đó hai người cùng nhau đi đến cửa hàng.
Chương 362: Giảm giá 20%
Hai người đã ghé thăm một vài cửa hàng trang sức, cuối cùng quyết định mua một chiếc dây chuyền màu xanh ngọc cho Chu Khúc Nhi.
Sau khi Lý Tuyết mua xong thì Bạch Diệc Phi nói: "Anh cũng mua quà cho anh trai anh".
"Được".
Bạch Diệc Phi nghĩ rất đơn giản, Tần Hoa có hết quần áo giày dép rồi, đồ đàn ông mà anh ta thiếu chỉ còn một chiếc đồng hồ hàng hiệu thôi, vì thế hai người đã đến quầy bán đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng.
“Thưa anh, anh cần gì ạ?”, một nữ nhân viên mặc đồng phục mỉm cười hỏi.
Bạch Diệc Phi tùy ý nhìn một lượt: "Đồng hồ nam, loại đắt nhất".
Nhân viên nữ sửng sốt một lát, cô ta thấy cách ăn mặc của Bạch Diệc Phi không giống người có thể mua được chiếc đồng hồ đắt nhất, mua cái một cái đồng hồ hai mươi ngàn coi như là căng rồi.
"Thưa anh, chiếc đồng hồ nam đắt nhất ở chỗ chúng tôi là hai trăm ngàn, anh có chắc là muốn chiếc đắt nhất không?"
Bạch Diệc Phi tùy ý gật đầu.
Lý Tuyết kéo Bạch Diệc Phi: "Hai trăm ngàn đó, không cần tới mức đó đâu?"
"Anh trai kết hôn, đắt một chút không sao đâu".
Nhân viên nữ nghe thấy bọn họ nói chuyện thì nghĩ chỉ đang làm màu giữ thể diện thôi, vì thế bèn nói: "Thưa anh, chỗ này có mấy kiểu đồng hồ cũng rất phù hợp với đàn ông kết hôn, hơn nữa giá cũng không đắt, chỉ có ba mươi ngàn thôi".
“Không cần, lấy cho tôi xem mẫu đắt nhất của các cô đi”, Bạch Diệc Phi xua tay.
Nhân viên nữ thấy vậy thì thở dài, cô ta đành phải lấy mẫu đắt tiền nhất ra, còn tự cho là tốt bụng nói: "Thế này đi, nếu anh thật sự có thể mua mẫu này thì tôi giảm 20% cho anh".
“Thật sao?”, Bạch Diệc Phi có chút bất ngờ.
Nhân viên nữ thấy vậy thì càng cảm thấy Bạch Diệc Phi không mua nổi: "Là thật, nếu anh thật sự mua nổi thì tôi sẽ giảm giá cho anh".
Bạch Diệc Phi cười: "Vậy được, cầm đi quẹt thẻ đi, nhớ giảm 20%, đừng quẹt nhiều".
Nét mặt của nhân viên nữ hơi cứng lại, cô ta cúi đầu liếc nhìn tấm thẻ đen trước mặt: "Cái này...có thể quẹt được sao?", cô ta nghểnh cổ nói.
Bạch Diệc Phi gật đầu, anh đã quen với trường hợp này rồi, dù sao cũng rất ít người biết loại thẻ này, vì thế bọn họ đều nghĩ đây không phải thẻ ngân hàng.
Nhân viên hít sâu một hơi, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất: "Thưa anh, nếu như anh không mua nổi thì xin anh đừng nói giỡn như vậy được không? Chúng tôi không thể lãng phí thời gian với anh được".
“Cô có ý gì vậy?”, Lý Tuyết phùng má hỏi: “Gì mà mua không nổi chứ?"
"Tôi nói sai sao? Cái này mà là thẻ ngân hàng hả? Cô từng thấy thẻ ngân hàng nào như thế này chưa? Muốn lòe người thì phải giả bộ cho giống một chút chứ!", nhân viên gân cổ cãi.
Lý Tuyết vô cùng tức giận: "Cô chưa từng thấy thì nói đây không phải thẻ ngân hàng hả, cô quẹt rồi thì biết ngay thôi? Vẫn chưa quẹt đã nói không phải, lý ở đâu hả?"
Nhân viên nữ hừ một tiếng: "Được thôi, tôi cũng muốn xem thử có thể quẹt được không!"
Nói xong thì cô ta cầm chiếc thẻ đen quẹt vào máy, trên màn hình hiển thị “quẹt thẻ thành công”.
"Cái này …"
Vẻ mặt nhân viên tràn đầy xấu hổ, tay cầm thẻ cũng có chút run rẩy.
Thấy vậy thì Lý Tuyết vênh mặt: "Cô xem đi, tôi đã nói quẹt được rồi mà, cô còn không tin!"
Nhân viên nữ lập tức nở nụ cười: "Thật sự xin lỗi… vừa rồi tôi …"
Bạch Diệc Phi giơ tay chặn lời nhân viên: "Gói đồng hồ lại cho tôi, đừng dài dòng".
"Vâng vâng vâng …", nhân viên lập tức gật đầu rồi cầm đồng hồ đi đóng gói, nhưng trong lòng cô ta thấp thỏm không thôi, bởi vì cô ta tiện miệng nói giảm giá 20% thôi, chứ thực tế không có giảm giá như thế.
Bây giờ chỉ lấy giá 160 ngàn, vậy chẳng lẽ bản thân cô ta phải bù vào 40 ngàn sao? Vậy sao được chứ?
Đột nhiên nhân viên nữ cái khó ló cái khôn, cô ta tìm tổ trưởng của mình giúp đỡ, cũng không hề nói rõ tình hình thực tế, chỉ nói nhờ anh ta giúp đỡ để cho bọn họ tham gia vào một hoạt động không hề có, rồi dựa vào đó kiếm lại 40 ngàn thay thế.
Trưởng nhóm nghe thấy vậy thì đương nhiên đồng ý.
Thế là đợi đến lúc nữ nhân viên cầm chiếc đồng hồ đã đóng gói quay lại thì có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi theo, anh ta đeo một cặp kính nhỏ, trông rất xảo quyệt.
“Thưa anh, đây là đồng hồ của anh”, nhân viên nữ mỉm cười đưa qua đó.
Bạch Diệc Phi cầm lấy túi đồ rồi định dẫn Lý Tuyết đi, nhưng lại bị trưởng nhóm đó gọi lại: “Xin dừng bước đã ạ, là như vầy, chỗ chúng tôi có một hoạt động đặc biệt dành cho khách hàng với hóa đơn vượt quá 100 ngàn, khách hàng như thế sẽ được tặng một cơ hội rút thăm trúng thưởng, hoạt động rút thăm trúng thưởng này liên quan đến khả năng cá nhân của anh”.
“Tóm lại có thể giúp anh tiết kiệm được nhiều tiền hơn”, trưởng nhóm mỉm cười nói.
Lý Tuyết kéo Bạch Diệc Phi nói: "Muốn tham gia không?"
"Có thể”, Bạch Diệc Phi gật đầu rồi hỏi tổ trưởng đó: “Cụ thể tham gia như thế nào?”
Thấy vậy thì tổ trưởng lập tức tươi cười giới thiệu: "Hoạt động là như vậy, chỗ chúng tôi có một câu hỏi, chỉ cần có thể trả lời đúng thì có thể giảm giá 20% hóa đơn trước, ngoài ra còn được nhận một tấm thẻ VIP".
"Nhưng nếu sai thì phải chi trả tất cả".
"Vậy thì cứ nói ra xem, câu hỏi là gì”, Bạch Diệc Phi gật đầu.
Trưởng nhóm mỉm cười lấy điện thoại ra cho Bạch Diệc Phi xem câu hỏi.
"Trong xã hội ngày nay, các chủ doanh nghiệp đều kiếm ăn bằng cách nào?"
Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi nhìn nhau, câu hỏi này …
“Là câu hỏi mở sao?”
Trưởng nhóm mỉm cười: "Đúng, câu hỏi này không khó, anh thấy đúng không?"
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đều im lặng, nếu trong tình huống thông thường thì câu hỏi này chắc chắn không khó, nhưng trong trò chơi này thì khó mà trả lời đúng được.
Bạch Diệc Phi nhìn Lý Tuyết, Lý Tuyết cũng nhìn anh lắc đầu: "Em không biết".
Lý Tuyết thật sự không biết, cô không phải là chủ doanh nghiệp, hơn nữa cô cũng chưa từng nghiên cứu về vấn đề này, vì thế hoàn toàn không biết.
Trưởng nhóm và nhân viên nữ đó mỉm cười nhìn Bạch Diệc Phi, nếu Bạch Diệc Phi trả lời sai câu hỏi này thì anh sẽ phải trả thêm 40 ngàn, như vậy cô ta sẽ không bị mắng nữa.
Bạch Diệc Phi rơi vào im lặng.
Chủ doanh nghiệp kiếm ăn bằng cách nào?
Chương 363: Giải đố
Chủ doanh nghiệp thì đương nhiên phải dựa vào doanh nghiệp của mình mà kiếm tiền!
Nhưng đáp án đơn giản như vậy thì đương nhiên sẽ không đúng, vậy thì rốt cuộc phải dựa vào cái gì?
Bạch Diệc Phi không nghĩ ra vì vậy hỏi: “Có gợi ý không?”
“Không có”, trưởng nhóm lắc đầu, đẩy kính mắt: “Trông anh có vẻ là người thành đạt, câu này hẳn rất dễ với anh. Anh cứ nghĩ đơn giản thôi thử xem”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì khựng lại. Anh cũng được coi là người thành đạt ư? Hẳn là phải đi! Nhưng nếu cái giá của nó là mất đi người thân và sự an toàn của mình thì anh tình nguyện không thành đạt.
Hai phút sau, Bạch Diệc Phi vẫn chưa nghĩ ra đáp án.
Anh bất đắc dĩ nhún vai, đang định bỏ cuộc thì bị Lý Tuyết kéo một cái: “Em biết đáp án”.
“Hả?”, Bạch Diệc Phi tò mò nhìn cô.
Lý Tuyết ra hiệu cho anh yên tâm rồi nói với trưởng nhóm: “Dựa vào miệng kiếm cơm”.
Cho dù là ai, chỉ cần là người thì đều dùng miệng mà ăn cơm.
Trưởng nhóm và nhân viên nữ đều ngây ra.
Đúng vậy, đáp án chính xác!
Người bình thường gặp câu này thường cũng sẽ trả lời được. Nhưng anh ta trông Bạch Diệc Phi có thể mua được đồng hồ hai trăm nghìn tệ thì chắc phải là một cấp cao trong công ty nào đó, hẳn anh sẽ không nghĩ đến đáp án đơn giản như thế.
Nhưng không ngờ rằng Lý Tuyết lại nghĩ ra.
Bạch Diệc Phi cười nói với trưởng nhóm: “Đáp án đúng rồi chứ?”
Trưởng nhóm cười cứng ngắc: “Đáp án đúng rồi”.
“Vậy chẳng phải các người phải giảm thêm tiền cùng làm thẻ thành viên cho tôi à?”, Bạch Diệc Phi chậm rãi nói.
Nhân viên nữ mặt trắng bệch. Trời ơi, không những không đòi lại được 40 ngàn tệ mà còn phải giảm thêm 32 ngàn, ông chủ mà biết thì nhất định sẽ đuổi việc cô ta!
Trưởng nhóm không rõ chuyện nhưng lời đã nói ra thì không thể thu lại nếu không sẽ mất hết uy tín. Vì thế anh ta chỉ đành giảm giá, còn làm thẻ thành viên cho Bạch Diệc Phi.
Bởi vì trưởng nhóm không biết lúc Bạch Diệc Phi mua chiếc đồng hồ đã được giảm 20% nên lúc này anh ta trả lại 40 ngàn.
Bạch Diệc Phi cũng không chú ý là bao tiền, vì thế không biết anh ta đã trả thừa, nên sau khi cầm thẻ thành viên thì cùng Lý Tuyết rời đi luôn.
“Trưởng nhóm…”, nhân viên nữ mếu máo, cảm giác tận thế đã đến rồi.
…
Trong một căn biết thự ở tỉnh Bắc Hải.
Tùng Vưu Duy nhàm chán phơi nắng trên chiếc ghế nằm cạnh bể bơi, vươn tay cầm lấy một cốc nước ép trái cây.
Lúc này, một người đàn ông mặc vest đen tiến vào: “Cậu chủ, Lương Minh Nguyệt chỉ đi qua thành phố Thiên Bắc nhưng vì đột ngột phát bệnh mà gặp được Bạch Diệc Phi, cuối cùng còn được hắn ta cứu. Sau này, để cảm ơn, Lương Vĩ Siêu đã đưa hắn ta một chiếc nhẫn”.
“Tình cờ à?”, Tùng Vưu Duy hừ một tiếng: “Tôi còn cho rằng hắn thật sự có quan hệ gì với tên họ Lương chứ! Nếu đã vậy thì có thể yên tâm rồi”.
“Cậu chủ, bước tiếp theo phải làm gì?”
“Đương nhiên là phải ngồi lên vị trí chủ tịch liên minh doanh nghiệp rồi. Chỉ có vậy chúng ta mới có thể trở về”, Tùng Vưu Duy trầm giọng nói.
…
Phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Diệp Thị.
Một nữ thư ký mặc đồ công sở đứng trước bàn làm việc của Diệp Hoan: “Chủ tịch, Tùng Vưu Duy định ra tay rồi nhưng lại sắp xếp rất ít người”.
Diệp Hoan ngẩng đầu: “Tùng Vưu Duy có biết thân phận của Bạch Diệc Phi không?”
“Có lẽ… không biết”, nữ thư ký trả lời.
Diệp Hoan cười lạnh: “Tùng Vưu Duy quá coi thường Bạch Diệc Phi rồi. Trước khi ra tay cũng không biết điều tra thân phận người mình nhắm vào, đến lúc đó thất bại thì phải làm sao?”
“Chủ tịch, vậy chúng ta có cần tiết lộ thông tin không?”
Diệp Hoan đồng ý: “Đi đi, vẫn cần nhắc nhở một chút, nếu không màn kịch sẽ không còn hấp dẫn nữa. Đúng rồi, có phải Bạch Diệc Phi có thù oán với một người tên Hồ Thiên Cẩm không?”
“Vâng”, thư ký gật đầu.
“Vậy thì đi tìm Hồ Thiên Cẩm rồi tiết lộ những tin tức cần thiết cho ông ta”.
Sau khi sắp xếp xong, Diệp Hoan lại nhớ đến em gái mình: “Có tin tức về Diệp Ngải chưa?”
“Còn chưa có”, thư ký lắc đầu.
“Tiếp tục tra, có tin tức thì báo ngay cho tôi”.
…
Một tuần rất nhanh đã trôi qua.
Trong thời gian này, Lý Tuyết mỗi ngày đều ở bên Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân, không trở về biệt thự của mình. Bạch Diệc Phi một mình một giường cảm thấy vô cùng lẻ loi.
Cũng may khoảng thời gian này có Bạch Hổ tập luyện cùng anh, dạy anh võ thuật. Buổi tối anh mệt mỏi rồi cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện khác.
Tập đoàn Hầu Tước cũng dần đi vào quỹ đạo, hồi phục lại như trước đây. Có Long Linh Linh và Trương Vinh ở đó, anh cũng không lo lắng.
Điều duy nhất khiến Bạch Diệc Phi không cam tâm là anh đã lâu không được gặp Lý Tuyết, lại không thể đi tìm cô nên chỉ đành chịu đựng.
Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội.
Tần Hoa gọi điện cho Bạch Diệc Phi: “Cùng đi ăn đi, bọn anh đăng ký kết hôn rồi”.
“Được!”, Bạch Diệc Phi vui mừng đáp ứng.
Anh vui không chỉ bởi vì Tần Hoa và Chu Khúc Nhi đăng ký kết hôn mà còn bởi có cơ hội để gặp Lý Tuyết rồi. Vì chuyện này, anh đã chải chuốt lại bản thân một lượt, trông ra dáng hơn nhiều.
Bạch Diệc Phi đến nhà Lưu Tử Vân đón Lý Tuyết.
…
Lần này, Tần Hoa đổi một nhà hàng Trung cao cấp hơn. Bốn người cùng ăn một bữa ăn kiểu Trung chân chính.
Trên bàn, Chu Khúc Nhi còn hoạt bát hơn trước đây, mọi người cùng hưởng thụ bầu không khí vui vẻ.
Chương 364: Em đến nhà anh
Một bữa cơm mà cả chủ và khách đều vui, Tần Hoa còn dặn dò bọn họ sớm đến.
Trong lúc Tần Hoa đưa Chu Khúc Nhi về thì cô ta nói: “Em không muốn về nhà”.
“Em muốn đi đâu?”, Tần Hoa hỏi: “Anh đưa em đi”.
“Đến nhà anh”, Chu Khúc Nhi quay đầu nhìn anh ta.
Tần Hoa suýt chút nữa thì phanh gấp, may mà anh ta kịp thời ổn định lại, thế nhưng cả khuôn mặt cũng đã đỏ lên: “Nhà anh không tốt lắm”.
“Không, cứ đến nhà anh đấy”, Chu Khúc Nhi nằng nặc: “Nếu không hôm nay em ra đường ngủ”.
Tần Hoa hết cách, chỉ đành đỏ mặt, gật đầu đồng ý.
…
Buổi chiều ngày hôm sau, Bạch Diệc Phi đến nhà Tần Hoa.
Trong nhà ngoại trừ Bạch Diệc Phi còn có vài đồng nghiệp của anh ta. Anh nói với họ được một lát, sau khi làm quen xong thì ai làm việc nấy.
Dù sao cũng là nhà mới nên cần phải trang trí lại một lượt.
Đợi đến khi xong xuôi thì cũng đã bảy tám giờ tối. Tần Hoa gọi mọi người cùng đi ăn cơm.
Ăn xong, anh ta lại tiễn những người bạn kia về, cuối cùng chỉ còn lại Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lấy một chiếc hộp từ trong túi ra đưa cho Tần Hoa: “Quà cưới”.
Tần Hoa cúi đầu: “Đồng hồ Longines…”.
Bạch Diệc Phi cướp lời: “Anh, thực sự không đắt đâu, hơn nữa anh kết hôn thì cũng phải chải chuốt lại một lượt chứ, vừa hay còn thiếu một cái đồng hồ”.
Tần Hoa im lặng một lát rồi nói: “Cảm ơn”.
Cuối cùng, Bạch Diệc Phi ở lại chỗ Tần Hoa vì ngày mai anh cũng phải đi đón dâu từ đây.
…
Ánh mặt trời ló rạng, một ngày mới bắt đầu.
Bạch Diệc Phi và Tần Hoa đã dậy từ sớm.
“Anh, em đi trước đây”.
Bạch Diệc Phi không những phải đi đón dâu mà còn phải đi sớm nhất dò đường. Đây là một phong tục khi kết hôn của người Thiên Bắc. Vì thế anh đi trước, Tần Hoa đi sau.
“Đợi đã”, Tần Hoa gọi anh lại.
Bạch Diệc Phi quay người: “Sao vậy?”
Tần Hoa lấy chiếc vòng cổ xuống rồi đưa cho anh: “Cho cậu”.
Bạch Diệc Phi ngạc nhiên: “Anh làm gì vậy?”
Tần Hoa đột nhiên trở nên buồn buồn, khẽ nói: “Chiếc vòng cổ này là bố anh cho anh, nó đã được khai quang, có thể mang đến bình an, bây giờ anh cho cậu”.
“Anh không phải là người khéo ăn nói nhưng anh coi cậu là người thân duy nhất của mình, anh cũng không cầu gì nhiều, chỉ mong cậu bình an. Cậu nhận đi”.
“Được!”
Thật ra anh không tin những thứ này nhưng vì để đối phương yên tâm thì nhận lấy cũng đâu có sao?
Bạch Diệc Phi đeo chiếc vòng mà Tần Hoa đưa cho lên cổ, rất cẩn thận.
“Vậy em đi đây”, Bạch Diệc Phi nói.
Ngoài cửa một hàng Bently đã đợi sẵn, còn đốt pháo, vô cùng náo nhiệt.
Mọi người đứng xem đều tò mò. Nhà nào kết hôn mà chơi lớn vậy, toàn là siêu xe, trang phục của những người kia trông cũng không đơn giản.
Có hàng xóm biết Tần Hoa thì kinh ngạc vô cùng.
“Vãi chưởng! Cảnh sát có thể kiếm được nhiều tiền thế à?”
“Không phải chứ? Cảnh sát ăn lương viên chức, được bao nhiêu đâu?”
“Các người không biết đấy thôi, đây là do anh em người ta chuẩn bị”.
“Sao tôi lại không có đứa anh em nào đáng đồng tiền bát gạo thế này cơ chứ?”
Chương 365: Đám cưới của Chu Khúc Nhi
Một bữa cơm mà cả chủ và khách đều vui, Tần Hoa còn dặn dò bọn họ sớm đến.
Trong lúc Tần Hoa đưa Chu Khúc Nhi về thì cô ta nói: “Em không muốn về nhà”.
“Em muốn đi đâu?”, Tần Hoa hỏi: “Anh đưa em đi”.
“Đến nhà anh”, Chu Khúc Nhi quay đầu nhìn anh ta.
Tần Hoa suýt chút nữa thì phanh gấp, may mà anh ta kịp thời ổn định lại, thế nhưng cả khuôn mặt cũng đã đỏ lên: “Nhà anh không tốt lắm”.
“Không, cứ đến nhà anh đấy”, Chu Khúc Nhi nằng nặc: “Nếu không hôm nay em ra đường ngủ”.
Tần Hoa hết cách, chỉ đành đỏ mặt, gật đầu đồng ý.
…
Buổi chiều ngày hôm sau, Bạch Diệc Phi đến nhà Tần Hoa.
Trong nhà ngoại trừ Bạch Diệc Phi còn có vài đồng nghiệp của anh ta. Anh nói với họ được một lát, sau khi làm quen xong thì ai làm việc nấy.
Dù sao cũng là nhà mới nên cần phải trang trí lại một lượt.
Đợi đến khi xong xuôi thì cũng đã bảy tám giờ tối. Tần Hoa gọi mọi người cùng đi ăn cơm.
Ăn xong, anh ta lại tiễn những người bạn kia về, cuối cùng chỉ còn lại Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lấy một chiếc hộp từ trong túi ra đưa cho Tần Hoa: “Quà cưới”.
Tần Hoa cúi đầu: “Đồng hồ Longines…”.
Bạch Diệc Phi cướp lời: “Anh, thực sự không đắt đâu, hơn nữa anh kết hôn thì cũng phải chải chuốt lại một lượt chứ, vừa hay còn thiếu một cái đồng hồ”.
Tần Hoa im lặng một lát rồi nói: “Cảm ơn”.
Cuối cùng, Bạch Diệc Phi ở lại chỗ Tần Hoa vì ngày mai anh cũng phải đi đón dâu từ đây.
…
Ánh mặt trời ló rạng, một ngày mới bắt đầu.
Bạch Diệc Phi và Tần Hoa đã dậy từ sớm.
“Anh, em đi trước đây”.
Bạch Diệc Phi không những phải đi đón dâu mà còn phải đi sớm nhất dò đường. Đây là một phong tục khi kết hôn của người Thiên Bắc. Vì thế anh đi trước, Tần Hoa đi sau.
“Đợi đã”, Tần Hoa gọi anh lại.
Bạch Diệc Phi quay người: “Sao vậy?”
Tần Hoa lấy chiếc vòng cổ xuống rồi đưa cho anh: “Cho cậu”.
Bạch Diệc Phi ngạc nhiên: “Anh làm gì vậy?”
Tần Hoa đột nhiên trở nên buồn buồn, khẽ nói: “Chiếc vòng cổ này là bố anh cho anh, nó đã được khai quang, có thể mang đến bình an, bây giờ anh cho cậu”.
“Anh không phải là người khéo ăn nói nhưng anh coi cậu là người thân duy nhất của mình, anh cũng không cầu gì nhiều, chỉ mong cậu bình an. Cậu nhận đi”.
“Được!”
Thật ra anh không tin những thứ này nhưng vì để đối phương yên tâm thì nhận lấy cũng đâu có sao?
Bạch Diệc Phi đeo chiếc vòng mà Tần Hoa đưa cho lên cổ, rất cẩn thận.
“Vậy em đi đây”, Bạch Diệc Phi nói.
Ngoài cửa một hàng Bently đã đợi sẵn, còn đốt pháo, vô cùng náo nhiệt.
Mọi người đứng xem đều tò mò. Nhà nào kết hôn mà chơi lớn vậy, toàn là siêu xe, trang phục của những người kia trông cũng không đơn giản.
Có hàng xóm biết Tần Hoa thì kinh ngạc vô cùng.
“Vãi chưởng! Cảnh sát có thể kiếm được nhiều tiền thế à?”
“Không phải chứ? Cảnh sát ăn lương viên chức, được bao nhiêu đâu?”
“Các người không biết đấy thôi, đây là do anh em người ta chuẩn bị”.
“Sao tôi lại không có đứa anh em nào đáng đồng tiền bát gạo thế này cơ chứ?”
Chương 366: Bị theo dõi
Buổi hôn lễ kết thúc lúc hơn ba giờ chiều.
Sau khi tiễn hết các khách mời về, tại hội trường chỉ còn lại mấy người bọn họ.
“Hôm nay mọi người vất vả rồi”, Tần Hoa cười nói.
Bạch Diệc Phi xua tay: "Không vất vả, ngược lại hai người…”.
“Bọn anh làm sao?”, Tần Hoa khó hiểu.
Bạch Diệc Phi nhướng mày đá lông nheo: “Tối nay sẽ rất vất vả đó!”
Tần Hoa hiểu ngay lập tức, khuôn mặt đỏ rực lên.
Bạch Diệc Phi cười he he: “Bọn anh mau về đi! Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng đó nha!”
Nói xong, chưa đợi Chu Khúc Nhi kịp nổi khùng, Bạch Diệc Phi đã kéo tay Lý Tuyết chạy ra khỏi hội trường.
...
Bạch Diệc Phi kéo Lý Tuyết chạy đến bãi đậu xe.
Sau khi lên xe, Bạch Diệc Phi đưa Lý Tuyết trở về biệt thự còn mình thì lái xe đến tập đoàn Hầu Tước.
Trong phòng làm việc, Bạch Diệc Phi hỏi Long Linh Linh: “Bên tỉnh có tin tức gì không?”
"Tạm thời vẫn chưa có".
Câu trả lời của Long Linh Linh khiến trong lòng Bạch Diệc Phi càng thêm khó hiểu, mấy gã muốn ngồi lên vị trí chủ tịch Hiệp hội thương mại ắt sẽ phải ra tay với anh, như vậy, tình hình hơn một tuần vừa rồi sóng yên biển lặng lại khiến cho Bạch Diệc Phi càng cảm thấy bất an hơn.
Để bọn họ từ bỏ việc này là không thể, như vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là bọn họ đang ấp ủ một âm mưu lớn nào đó, mà âm mưu này sẽ đủ để hạ gục anh trong một chiêu.
Nghĩ đến đây, Bạch Diệc Phi liền gọi điện cho Chung Liên xác nhận rằng cô ta đang ở biệt thự cảng Lam Ba bảo vệ cho cả nhà Lý Tuyết thì anh mới yên tâm, sau đó anh dặn dò cô ta phải nhớ không được để Lý Tuyết rời khỏi tầm mắt của mình.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi liếc nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ tan làm rồi nên anh đứng dậy định ra về.
Bạch Hổ và Từ Lãng cũng đi theo anh đến Hầu Tước nên bây giờ cũng theo anh cùng đi về.
Trên đường đi, Bạch Diệc Phi nhận được một cuộc điện thoại.
Người gọi là Trương Hoa Bân, mà giọng nói trong điện thoại lại trùng với câu nói mà Bạch Hổ và Từ Lãng đang nói.
"Sau xe có người theo dõi”.
Bạch Diệc Phi sửng sốt, lập tức nhìn vào gương chiếu hậu, quả thực trông thấy mấy chiếc xe kiểu sedan đang bám sát phía sau xe của bọn họ, anh hỏi: “Biết là ai không?”
"Tạm thời không tra ra được”.
Bạch Diệc Phi trả lời một câu: “Tôi biết rồi”, sau đó ngắt máy.
Đối với vấn đề này thì anh lại không hề thấy lo lắng, vì anh đã sớm biết đám người kia sẽ không an phận cho nên việc bị theo dõi cũng không nằm ngoài suy nghĩ của anh, có điều anh không biết đây là người của ai mà thôi?
Bạch Diệc Phi lại liếc nhìn thêm lần nữa: “Tìm một chỗ nào vắng vẻ chút, giải quyết hắn đi”.
“Ừm”, Bạch Hổ đáp lời sau đó tăng ga phóng về phía ngoại thành.
Mấy chiếc xe phía sau thấy vậy cũng lập tức phóng theo.
Hơn mười phút sau, xe của Bạch Diệc Phi dừng ở bên lề đường ở ngoại thành, đồng thời mấy chiếc xe phía sau cũng dừng lại theo.
Tiếp đó người của hai bên đều bước xuống xe.
Bên đối phương tổng cộng có khoảng hơn mười người mà bên Bạch Diệc Phi chỉ có ba.
Bạch Diệc Phi thấy vậy cũng không tỏ vẻ lo lắng, Từ Lãng và Bạch Hổ mỗi người đánh mười người còn dư sức, hơn nữa sức chiến đấu của Bạch Diệc Phi bây giờ đã hơn trước rất nhiều, cho nên mười mấy tên bên kia cũng chẳng đáng là gì.
"Tốc độ nhanh chút”.
Bạch Diệc Phi nói xong câu này thì Từ Lãng và Bạch Hổ lập tức xông lên.
Mười mấy người thấy vậy thì cũng rút côn trên người ra đánh nhau với Bạch Hổ và Từ Lãng.
Bản lĩnh của Từ Lãng và Bạch Hổ thì khỏi cần phải nói, chỉ cần một hai chiêu là đã hạ gục một người của đối phương.
Bạch Diệc Phi xem bọn họ đánh nhau mà trong lòng ngứa ngáy, đi theo Bạch Hổ học võ lâu như vậy anh cũng muốn biết thành quả của mình bây giờ ra sao.
Vì vậy Bạch Diệc Phi cũng đi lên vài bước đánh nhau với tên đứng gần anh nhất.
Đối phương cầm côn định đánh thẳng vào đầu Bạch Diệc Phi nhưng bị anh một tay bắt được, bàn tay khác của anh nắm chặt đấm thẳng vào bụng của đổi phương, sau đó bàn tay giữ côn của anh xoay một vòng hoá giải thế tấn công của đối phương, rồi anh giơ chân đạp thật mạnh.
Đương nhiên khi đánh nhau phải chọn chỗ yếu nhất của đối phương để tấn công.
"Aaa!"
Gã đàn ông hét lên đau đớn sau đó ôm chặt hạ bộ của mình, gã đau đến nỗi nằm lăn lộn trên mặt đất.
Đúng lúc này, sau lưng Bạch Diệc Phi bị một người đánh lén.
Đợi đến khi anh cảm nhận có người ở phía sau và quay lại thì con dao đã ở ngay trước mắt anh rồi nên không kịp trở tay ngăn cản.
"Phập!"
Chương 367: Gặp lại Hồ Thiên Cẩm
Con dao găm thẳng vào bên vai của Bạch Diệc Phi.
"Con mẹ nó!"
Bạch Diệc Phi cắn răng chịu đau chửi một câu.
Bạch Hổ thấy vậy thì vội vàng giải quyết gã đang đấu với mình trong hai chiêu rồi chạy nhanh về phía Bạch Diệc Phi, lấy đà đạp mạnh vào kẻ địch đang đứng trước mặt Bạch Diệc Phi, sau đó nhanh nhẹn nhặt con dao của người khác lên cắm thẳng vào tim gã.
Bạch Diệc Phi ôm chặt vết thương trên vai quỳ sụp xuống, dựa vào bên cạnh xe.
“Mẹ kiếp!”, có vẻ như anh đã quá tự tin, cho rằng mình đã theo Bạch Hổ học được một thời gian là tạm được rồi, nhưng thực tế đã chứng minh, anh quả thực chẳng ra sao cả, ít nhất là kinh nghiệm trong thực chiến của anh vẫn chưa ra đâu vào đâu.
Vì không muốn gây thêm phiền toái cho Bạch Hổ và Từ Lãng, Bạch Diệc Phi định chui vào trong xe ô tô ngồi đợi bọn họ, nhưng còn chưa kịp đợi anh mở cửa xe ô tô thì lại xuất hiện thêm hai người nữa.
Vô Bệnh và Hồ Thiên Cẩm.
Lúc này, Từ Lãng và Bạch Hổ đã giải quyết xong đám người lúc nãy.
Vô Bệnh sau khi trông thấy từ Lãng thì bỗng gọi một tiếng: “Sư huynh”.
Hồ Thiên Cẩm thì lại nhìn trừng trừng vào Bạch Diệc Phi sau đó mở miệng cười to: “Bạch Diệc Phi, hôm nay để xem mày trốn kiểu gì? Mày giết học trò của tao, hạ bao nhiêu người của tao, hôm nay mày chết chắc rồi”.
Ngay vào lúc Bạch Diệc Phi nhìn thấy Hồ Thiên Cẩm thì anh đã biết hôm nay khó có thể rút lui an toàn được rồi, kết cục ngày hôm nay của hai bên chắc chắn sẽ là ngươi chết ta sống.
Nhưng mà, vì sao Hồ Thiên Cẩm lại biết được hành tung của anh, là ai đã tiết lộ cho ông ta? Diệp Hoan?
Vô Bệnh dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Bạch Diệc Phi nên nhún vai nói: “Mày yên tâm, tao không phải đến để giết mày”.
“Ồ”, Bạch Diệc Phi không tin.
Vô Bệnh nhún vai, đành phải dùng hành động để chứng minh, vì vậy hắn bước đến đứng trước mặt của Từ Lãng.
Việc của hắn ngày hôm nay là đến ngăn cản Từ Lãng, chỉ cần chặn được Từ Lãng thì Hồ Thiên Cẩm sẽ có cơ hội để giết Bạch Diệc Phi.
Hồ Thiên Cẩm lười giải thích thừa thãi: “Chịu chết đi!”
Nói xong ông ta xông thẳng về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Hổ phản ứng nhanh chóng, xông ra đánh nhau với Hồ Thiên Cẩm.
Cả hai đều không mang theo vũ khí nhưng trong tay Hồ Thiên Cẩm có độc cho nên chỉ cần dính một chút thôi cũng đủ để mất mạng.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì cực kỳ lo lắng, thực lực của Bạch Hổ kém hơn của Hồ Thiên Cẩm, mà bởi trên người Hồ Thiên Cẩm có độc nên Bạch Hổ lại càng không thể tấn công ông ta, cứ đà này thì Bạch Hổ sẽ bị ông ta lấn át, mà bên kia Từ Lãng bị Vô Bệnh bám dính lấy không thể thoát ra được, cứ thế này chắc chắn anh sẽ phải chết.
Quả nhiên như vậy, Bạch Hổ bị Hồ Thiên Cẩm đánh cho lùi về phía sau cách Bạch Diệc Phi một khoảng khá xa, ngay sau đó Hồ Thiên Cẩm quay ngoắt người lại xông về hướng Bạch Diệc Phi.
Bạch Hổ thấy vậy định xông lên nhưng do khoảng cách quá xa nên không kịp hỗ trợ.
Khoảng cách của Từ Lãng thì có thể kịp thời quay lại ứng cứu nhưng lại bị Vô Bệnh bám riết.
“Choeng” một tiếng, thanh đao của Từ Lãng va chạm mạnh với thanh đao của Vô Bệnh, sau đó anh ta không thèm để ý gì nữa xông thẳng về hướng của Hồ Thiên Cẩm.
Hồ Thiên Cẩm lập tức cảm nhận được luồng gió tấn công phía sau lưng nên nhào người, vươn tay đánh về phía sau.
Từ Lãng biết trên tay ông ta có độc nên dùng thanh đao của mình đỡ lại nhưng không thể ngờ được sức lực của Hồ Thiên Cẩm quá mạnh, bị ông ta đánh lùi về phía sau mấy bước.
Cũng may nhờ vào mấy giây ngắn ngủi này mà Bạch Diệc Phi có cơ hội thoát thân, anh lộn vài vòng tránh xa Hồ Thiên Cẩm, đồng thời cũng vào được phạm vi bảo vệ của Bạch Hổ.
Nhưng Vô Bệnh lại quấn lấy Từ Lãng một lần nữa, Hồ Thiên Cẩm lại đánh nhau với Bạch Hổ.
Bạch Diệc Phi hơi thở hổn hển, đè nén cơn đau cầm điện thoại di động lên bất đắc dĩ muốn gọi điện cho Tần Hoa vì anh đã từng chứng kiến bản lĩnh của Tần Hoa trong lần đụng độ trước tại quê nhà của anh.
Nhưng hôm nay là ngày cưới của Tần Hoa, lúc này Tần Hoa và Chu Khúc Nhi hẳn là đang hạnh phúc bên nhau, anh không nên gọi điện thoại làm phiền bọn họ.
Lại nhìn đến cục diện hiện tại, nếu như anh không có được chi viện thì anh chắc chắn chỉ có chết.
Do dự một hồi lâu, Bạch Diệc Phi mới cắn răng nhét điện thoại vào trong túi áo ngực.
Không thể lần nào cũng dựa vào người khác, anh không tin, anh và Bạch Hổ không đánh lại được một người, cùng lắm thì anh sẽ cắn chết ông ta!
Bạch Diệc Phi cũng không quan tâm đến vết thương trên vai mình nữa, anh nhặt con dao trên đất lên xông về phía hai người kia.
Bạch Hổ thấy vậy cũng không nói gì cả, bởi vì giờ phút này có hai người cùng xông lên là lựa chọn tốt nhất, nếu không đợi đến lúc anh ta không thể đánh được nữa thì cũng chính là giờ chết của bọn họ.
Bạch Diệc Phi và Bạch Hổ huấn luyện cùng nhau đã lâu nên giữa hai người đều có sự ăn ý, một người bên trái một người bên phải cùng nhau tấn công, nhất thời Hồ Thiên Cẩm bị hai người hợp sức dồn ép nhưng mà để giết được ông ta thì không phải dễ dàng.
Sau một hồi đánh nhau, Bạch Hổ dần dần mất sức, Bạch Diệc Phi cũng không còn đủ sức nữa rồi, vết thương trên vai anh chảy quá nhiều máu khiến cho cánh tay của anh nhấc lên cũng khó khăn.
Hồ Thiên Cẩm cười nham hiểm nói: “Chúng mày giãy dụa để làm gì? Sớm muộn gì thì cũng bị giết thôi, nếu như chúng mày ngoan ngoãn chịu thua thì tao có thể chọn cho chúng mày một cái chết thoải mái”.
“Ai phải chết còn chưa chắc đâu!”, Bạch Diệc Phi cắn răng nói.
Sau khi nói xong, Bạch Diệc Phi cầm dao lên nhắm chuẩn vào thân dưới của Hồ Thiên Cẩm, còn Bạch Hổ rất ăn ý nhấc chân nhắm thẳng vào thân trên của Hồ Thiên Cẩm.
Hồ Thiên Cẩm nhảy chồm người lên nhấc chân tấn công Bạch Diệc Phi, đồng thời hai tay cong lại ý đồ muốn tóm chân của Bạch Hổ.
Bạch Hổ thấy vậy liền thay đổi hướng tấn công.
Bạch Diệc Phi thì thu tay lại, ngồi sụp xuống quét chân một vòng.
Tốc độ của Hồ Thiên Cẩm cực nhanh, hơi nghiêng đầu đã tránh được đòn tấn công của Bạch Hổ, nhưng lại bị chiêu gạt chân của Bạch Diệc Phi làm cho mất đi trọng tâm.
Bạch Hổ thấy vậy lập tức ra chiêu, tay nắm chặt dồn sức đấm mạnh vào ngực của Hồ Thiên Cẩm.
Hồ Thiên Cẩm vội vàng khoanh tay chặn lại đòn tấn công của Bạch Hổ, đồng thời lùi về phía sau mấy bước.
"Hồ Thiên Cẩm, tôi đã gọi điện thoại cho Tần Hoa, chính là người mà ông gặp đêm hôm đó, đợi anh ấy đến thì ông chết chắc rồi!”
Hồ Thiên Cẩm vừa nghe Bạch Diệc Phi nói vậy thì hơi khựng lại: “Mày đánh rắm à!”
Kỳ thực trong lòng ông ta rất lo lắng, bởi vì Tần Hoa rất mạnh mà ông ta thì đánh không lại, nếu như Tần Hoa thực sự đến đây thì ông ta cũng không giết được Bạch Diệc Phi.
Nhưng trong chốc lát, ông ta giật mình phản ứng lại: “Mày nói dối! Mày làm gì có thời gian gọi điện thoại, hơn nữa nếu như Tần Hoa đến đây thì chẳng lẽ con mẹ mày sẽ nói trước với tao à?”
Cuối cùng, Hồ Thiên Cẩm không nói thêm gì nữa mà tiếp tục xông về phía Bạch Diệc Phi.
"Mẹ kiếp!"
Bạch Diệc Phi giật mình, bà mẹ nó, trước khi đánh cũng không nói một câu à?
Bạch Hổ lập tức đứng chắn trước người Bạch Diệc Phi, bị một chiêu dốc toàn lực của Hồ Thiên Cẩm đánh bay ra ngoài.
Bạch Diệc Phi vô cùng lo lắng nhìn sang Bạch Hổ, sau đó vội vàng né đi, nhưng do Hồ Thiên Cẩm ra tay quá độc ác, hai ba bước đã tóm được Bạch Diệc Phi rồi đạp cho anh ngã lăn ra đất.
"Phụt!"
Bạch Diệc Phi phun ra một ngụm máu.
Hồ Thiên Cẩm từ từ bước đến gần Bạch Diệc Phi, giơ bàn tay dính độc của mình lên, nham hiểm nói: “Bạch Diệc Phi, tao muốn báo thù cho học trò của tao! Mày đi chết đi!”
"Viu viu!"
Ngay khi tay của Hồ Thiên Cẩm sắp sửa chạm vào Bạch Diệc Phi thì từ phía xa bay đến hai thanh phi đao ngăn lại hành động của ông ta.
Hồ Thiên Cẩm phản ứng cực nhanh và ngả người ra sau, tránh được hai thanh phi đao.
Cùng lúc đó, Bạch Diệc Phi bị một bàn tay tóm lấy lùi nhanh về phía sau.
Sau khi đứng vững thì Bạch Diệc Phi và Hồ Thiên Cẩm mới nhìn ra người đến là ai.
"Bông Hoa?"
Đúng vậy, người dùng phi đao lúc nãy chính là Bông Hoa của Linh Nam.
Hồ Thiên Cẩm nổi khùng: “Mày làm cái gì vậy? Tao đã sắp giết được nó rồi mà mày lại dám ngăn tao lại!”
Bông Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, coi như không nghe thấy lời của Hồ Thiên Cẩm mà quay ra nói với Bạch Diệc Phi: “Ân tình lúc trước, tao trả rồi”.
Giờ này phút này, Bạch Diệc Phi mới thực sự cảm thấy may mắn rằng lúc đó khi bắt được Bông Hoa rồi quyết định thả ả ta đi mà cũng không gây khó dễ cho ả, nếu không thì bây giờ cũng không được Bông Hoa cứu một mạng.
Chương 368: Cứu viện đến
Hồ Thiên Cẩm thấy vậy càng nổi cáu: "Mày điên rồi hả? Hắn ta là kẻ thù của mày mà mày lại đi giúp cho hắn?”
Bông Hoa lạnh lùng nói: "Hắn là kẻ thù của tôi, ông cũng vậy!”
"Nếu không phải vì ông thì tôi với chồng của tôi sẽ không đến đây, thế thì chồng tôi cũng sẽ không chết! Tất cả đều là bởi vì ông!”
"Lúc chúng tôi bị bắt, ông hầu như mặc kệ chúng tôi mà chỉ lo cho bản thân mình, nếu không phải như thế thì chồng tôi có bị chết không? Những người anh em cùng đến đây có bị chết không?”
Mặt Hồ Thiên Cẩm sa sầm: "Mày đang nói cái gì đấy? Chúng ta mới là người đi chung một đường, người giết La Cuồng là Tần Hoa, là tên cảnh sát đó, còn có cả Bạch Diệc Phi nữa!”
"Mày nên tìm bọn họ mà trả thù chứ không phải lấy oán trả ơn như bây giờ!”
“Ông nói dối!”, Bông Hoa chửi rủa: “Tôi không phải đồ ngốc! Tôi phân biệt được ai là kẻ thù, ông không cần ở đây giả vờ giả vịt, tôi cũng sẽ không để cho ông tiếp tục lợi dụng nữa đâu!”
“Mày!”, Hồ Thiên Cẩm nói không lại được Bông Hoa nên nhân lúc mọi người không để ý, ông ta ra tay nhanh như chớp.
Bạch Diệc Phi sửng sốt, ôm chặt lấy ngực của mình lăn một vòng trên đất.
Cùng lúc đó, Bạch Hổ và Bông Hoa cùng nhau ngăn chặn đòn tấn công của Hồ Thiên Cẩm.
Do có thêm Bông Hoa gia nhập nên Bạch Hổ đối phó với ông ta có phần dễ dàng hơn.
Mà bên phía Từ Lãng thì từ đầu đến cuối vẫn bị Vô Bệnh níu chân không thể thoát ra được.
Bạch Diệc Phi không xông lên nữa mà đứng dựa vào cột đèn bên lề đường thở hổn hển.
Trời đã nhá nhem tối, đèn đường cũng được thắp sáng lên, trên con đường rộng rãi mà trống trải hầu như không có mấy chiếc xe qua lại, càng không có ai biết đến ở nơi này đang diễn ra một trận đấu sinh tử.
Tuy nhiên, điều khiến người ta bất ngờ đó là Từ Lãng đột nhiên dừng tay lại bởi vì Vô Bệnh đã nói một câu.
"Anh đã từng gặp Đạo trưởng chưa?”
Từ Lãng hơi khựng lại, đứng đối mặt với Vô Bệnh.
Vô Bệnh nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Từ Lãng liền hiểu, bản thân đã nói đúng điểm mấu chốt rồi: “Anh có muốn biết tung tích của em gái út không?”
“Cậu muốn nói cái gì?”, Từ Lãng siết chặt nắm tay.
Vô Bệnh thờ ơ nói: “Nói chuyện với em một lúc được không?”
Từ Lãng không nói gì mà chìm đắm vào trong dòng ký ức.
Lần trước Bạch Diệc Phi đưa bọn họ đuổi theo Hồ Thiên Cẩm, trên đường đi, anh ta là người xuống xe đầu tiên, anh ta đã chiến đấu với Đệ nhất đao vương của Linh Nam và Hồng Hâm. Sau đó, nhờ vào lợi thế về đánh nhau trong bóng tối nên anh ta giết được bọn họ nhưng bản thân mình cũng bị thương không nhẹ.
Đúng lúc đó thì Đạo trưởng xuất hiện.
“Ta đưa cậu đi trị thương trước”, Đạo trưởng không nói gì nhiều chỉ đỡ anh ta dậy rồi đưa đi.
Tiếp theo sau đó là thời gian anh ta dưỡng thương, Đạo trưởng chỉ nói với anh ta rằng có lẽ em gái út vẫn còn sống, ông ta sẽ tiếp tục điều tra tung tích của em gái út, nếu ông ta tìm thấy sẽ nói cho anh ta.
...
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì hơi nhíu mày: “Từ Lãng, nghĩa là sao?”
Từ Lãng không dám nhìn Bạch Diệc Phi, anh ta vẫn đang do dự.
Vô Bệnh lập tức nói: "Có thể em gái út vẫn còn sống…”.
Lời vừa dứt, không ngờ được Từ Lãng lại bước chầm chậm đứng sang bên cạnh.
Bạch Diệc Phi cảm thấy lòng mình trầm hẳn xuống, tự diễu cười một tiếng.
Bên kia Hồ Thiên Cẩm thấy vậy thì vô cùng đắc ý: “Bạch Diệc Phi, đến người của mày cũng không giúp mày nữa rồi, tao thấy là hôm nay mày chết chắc rồi! Ha ha…”.
Cùng lúc đó, Hồ Thiên Cẩm vung tay quăng ra một đám bột, Bông Hoa và Bạch Hổ vội vàng lùi ra sau.
Hồ Thiên Cẩm đứng ở bên cạnh Vô Bệnh nói với hắn: “Đi giữ chân Bạch Hổ để tôi giết Bạch Diệc Phi và ả phản đồ kia!”
"Ông không đủ tư cách để ra lệnh cho tôi!”
Vô Bệnh nhận được mệnh lệnh giúp đỡ ông ta giết Bạch Diệc Phi nhưng hắn không phải là thủ hạ của Hồ Thiên Cẩm, không cần thiết phải nghe theo sự sắp xếp của ông ta.
Sắc mặt Hồ Thiên Cẩm sa sầm: "Thế nào? Cậu cũng định phản bội?”
"Tôi biết mình nên làm việc gì, không cần ông nhắc tôi”.
Hồ Thiên Cẩm nghe vậy thì hít sâu một hơi, chỉ cần có thể giết được Bạch Diệc Phi thì ông ta đều có thể nhẫn nhịn, cho nên ông ta không so đo với Vô Bệnh nữa mà chuyển qua giết Bông Hoa.
Nếu không có Bông Hoa thì sẽ chẳng còn ai để bảo vệ Bạch Diệc Phi, đến lúc đó thì ông ta muốn giết thế nào cũng được.
Bông Hoa và Hồ Thiên Cẩm lại bắt đầu đánh nhau, mà Vô Bệnh thì lại quay sang giữ chân Bạch Hổ, Từ Lãng thì ngơ ngẩn đứng ở một bên dường như đang thả hồn đi đâu đó.
Bốn người đánh nhau mà trong lòng nóng như lửa đốt, chẳng có ai giết được đối phương trong thời gian ngắn nhất.
Đúng lúc này, lại có một người khác xuất hiện.
Tần Hoa vốn dĩ nên ở nhà ôm vợ mới cưới thì đột nhiên lại xuất hiện ở đây.
Sau khi Tần Hoa nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì lập tức chạy qua: “Cậu bị thương à?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Vết thương nhẹ thôi, không nghiêm trọng”.
Hóa ra sau bữa tối, Tần Hoa với Chu Khúc Nhi đang đi dạo bên ngoài thì nhìn thấy một chiếc xe ô tô lái ngang qua, mà người ngồi trong xe chính là Hồ Thiên Cẩm. Do trước đây anh ta từng đánh nhau với Hồ Thiên Cẩm một lần cho nên nhận ra ông ta, vì vậy bèn nói với Chu Khúc Nhi tự đi về nhà sau đó mình lái xe đuổi theo phía sau xe của ông ta đến tận đây.
Nhưng mà lúc đuổi đến nơi thì ở đây đã đánh nhau được một lúc rồi mà Bạch Diệc Phi còn bị thương nữa.
“Để anh đi giúp bọn họ”, Tần Hoa đỡ Bạch Diệc Phi ngồi xuống trên mặt đất.
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Tần Hoa nhanh chóng chạy qua, một luồng gió thổi tới khiến cho Bông Hoa và Hồ Thiên Cẩm đồng thời trở nên cảnh giác, nhất là Hồ Thiên Cẩm, ông ta đã từng đánh nhau với Tần Hoa nên biết rõ bản lĩnh của anh ta.
Bên kia, Bạch Hổ và Vô Bệnh cũng dừng tay lại.
Vô Bệnh lần đầu tiên nhìn thấy Tần Hoa đánh nhau nên có chút giật mình nhìn sức mạnh của anh ta.
Tình thế hiện tại đã đảo ngược, có sự tham gia của Tần Hoa và Bông Hoa, cho dù không có Từ Lãng thì bọn họ vẫn thắng chắc, nên Bạch Diệc Phi không cần lo lắng nữa.
Hồ Thiên Cẩm cũng hiểu được điều này cho nên ông ta định bỏ chạy.
Bạch Diệc Phi chống người đứng dậy: “Giết ông ta!”
Đối với Hồ Thiên Cẩm, chỉ cần có cơ hội thì nhất định không thể để cho ông ta chạy thoát, bởi không ai có thể đảm bảo được lần sau ông ta sẽ xuất hiện vào lúc nào.
Cách an toàn nhất chính là giết ông ta ngay bây giờ để tránh hậu hoạ về sau.
Hồ Thiên Cẩm theo phản xạ lùi về phía sau một bước, trong đầu thì nghĩ nên chạy trốn hay là nghênh chiến, nếu như nghênh chiến thì tỷ lệ Vô Bệnh giúp đỡ ông ta là bao nhiêu phần trăm?
Sau cùng, Hồ Thiên Cẩm trông thấy Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đứng một mình ở bên lề đường, Từ Lãng thì chắc chắn sẽ không tham gia vào nữa, Tần Hoa và Bông Hoa thì đang đứng ở trước mặt ông ta.
Chỉ cần ông ta có thể vượt qua Tần Hoa và Bông Hoa, tấn công từ phía bên cạnh thì chắc chắn Bạch Diệc Phi sẽ phải chết!
Chương 369: Sự hy sinh của Vô Bệnh
Sau khi quyết định, Hồ Thiên Cẩm lạnh lùng hừ một tiếng: “Chúng mày cùng lên hết đi! Để xem độc của tao mạnh hay là chúng mày mạnh hơn?”
Tần Hoa và Bông Hoa lập tức xuất kích, Bạch Hổ bên cạnh cũng xông vào.
Khi Hồ Thiên Cẩm thấy bọn họ đã cắn câu thì cười lạnh lùng tung một nắm bột ra, sau đó nhanh chóng chạy vòng qua bên cạnh để tấn công Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi vốn không chú ý đến nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng quát của Từ Lãng.
"Cẩn thận!"
Nhìn thấy bàn tay của Hồ Thiên Cẩm sắp đánh lên người Bạch Diệc Phi, Từ Lãng dùng tốc độ không ai ngờ tới xuất hiện bên cạnh Bạch Diệc Phi, anh ta lấy thanh đao của mình chặn đứng đòn chí mạng từ Hồ Thiên Cẩm, nhưng bản thân anh cũng bị lực đánh mạnh mẽ của ông ta đẩy lùi về phía sau mấy bước.
Hồ Thiên Cẩm không ngờ Từ Lãng lại ra tay nên lòng bàn tay của ông ta đã bị thanh đao cứa một đường thật dài.
"Ý mày là gì?”
Không phải Từ Lãng sẽ không tham gia nữa sao?
Vô Bệnh kinh ngạc nhìn chằm chằm Từ Lãng: “Sư huynh?”
Từ Lãng đứng chắn phía trước mặt Bạch Diệc Phi cất giọng đều đều: “Tôi biết mình đang làm gì”.
“Anh không quan tâm đến em gái út nữa sao?”, Vô Bệnh không thể tin nổi chất vấn.
Ánh mắt Từ Lãng tối sầm lại: "Em ấy sẽ không trách tôi”.
“Tại sao?”, Vô Bệnh không hiểu.
Từ Lãng cười: "Bởi vì anh ấy là bạn của tôi”.
Vô Bệnh nhìn sang phía Bạch Diệc Phi, nhưng Bạch Diệc cũng không quá bất ngờ, hình như anh đã sớm đoán được Từ Lãng sẽ làm như vậy.
Từ Lãng lại nói: "Tôi đã sống hết nửa đời người rồi, từ lúc mà tôi bắt đầu trở thành một sát thủ thì bên cạnh tôi đã không còn bạn bè. Lại càng không có người nào thực sự mở lòng để coi tôi như một người bạn, bởi vì bọn họ đều sợ tôi”.
"Tôi là một sát thủ, không có tình cảm, là một cỗ máy chỉ chuyên để giết người, đó chính là tôi trong mắt tất cả mọi người!”
"Nhưng mà tôi, là một con người”.
"Cuối cùng cũng có một người coi tôi như con người thực sự, coi tôi là bạn, đây là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống của tôi, cũng là ý nghĩa duy nhất để tôi tiếp tục sống”.
Vô Bệnh nhắm mắt lại dường như hiểu được: “Vậy sư huynh, anh hãy sống thật tốt nhé”.
Bạch Diệc Phi không ngờ Từ Lãng lại nói ra những câu này, bình thường anh ta vẫn rất kiệm lời giống như cái tàu điện vậy, suy cho cùng thì trong lòng có lẽ có rất nhiều điều muốn nói chỉ là không biết phải nói cho ai mà thôi.
May mắn thay, anh đã không nhìn nhầm người.
Hồ Thiên Cẩm hừ lạnh: "Ngu ngốc!"
Ông ta khinh thường những kẻ bị tình cảm dẫn dắt và chi phối bởi như vậy thì mỗi một bước đi sau này đều sẽ bị người khác khống chế, đến cuối cùng chính là muôn đời muôn kiếp không thay đổi được.
Nhưng Hồ Thiên Cẩm lại không tự nhìn lại bản thân mình, ông ta chẳng lẽ không phải là người như vậy hay sao? Chẳng qua là mỗi người đều chỉ đứng trên góc độ của mình để nhìn nhận vấn đề mà thôi!
Bông Hoa liếc nhìn Từ Lãng vài lần nhưng không nói gì.
Tần Hoa cảm thấy rất vui, Bạch Diệc Phi có được những người bạn như vậy ở bên cạnh thì mức độ an toàn của anh sẽ tăng thêm một bậc.
Khi tất cả mọi người đều đang chú ý đến Từ Lãng thì Hồ Thiên Cẩm lại có ý đồ trốn thoát.
Ông ta biết, bây giờ ông ta đã mất đi cơ hội để giết Bạch Diệc Phi, Vô Bệnh cùng lắm thì cũng chỉ có thể giữ chân được Từ Lãng nhưng còn có ba người Bạch Hổ, Tần Hoa và Bông Hoa thì ông ta không thể đối phó được.
"Tóm lấy ông ta!"
Bạch Diệc Phi là người đầu tiên phát hiện ra ông ta định bỏ chạy.
Thấy vậy, mấy người kia phản ứng cực nhanh muốn chạy lên tóm Hồ Thiên Cẩm.
Đúng lúc này, từ phía xa có một chiếc ô tô bảy chỗ màu đen đột nhiên xuất hiện, chiếc xe này dừng lại cách chỗ bọn họ khoảnh năm mươi mét.
Mấy người Bạch Diệc Phi đều trở nên cảnh giác, ngay đến cả Hồ Thiên Cẩm cũng quên luôn cả việc chạy trốn.
Đúng lúc này, có một người bước xuống từ trên xe ném về phía bọn họ một vật gì đó.
"Không xong! Mau tránh ra!”
Bạch Hổ hét lên thật to.
Lời vừa dứt bèn nghe thấy một tiếng “ầm” đinh tai nhức óc, sau đó là một ngọn lửa cháy bùng lên thật cao.
Cùng lúc đó, Vô Bệnh nhào người về phía Từ Lãng, cả hai cùng ngã lăn xuống vệ cỏ bên đường.
Tần Hoa và Bạch Hổ đồng thời bảo vệ Bạch Diệc Phi, cũng nhào về hướng vệ cỏ ven đường.
Mà Hồ Thiên Cẩm và Bông Hoa thì gần như không kịp tránh thoát nên đã bị quả bom và ngọn lửa nuốt trọn.
...
Không biết qua bao lâu, ngọn lửa đã nhỏ dần.
Chiếc xe bảy chỗ kia đã không còn ở đó nữa.
Vệ cỏ ven đường có năm người đang nằm, trong đó có một người bị thương nghiêm trọng nhất, cả người toàn là máu, mà người được anh ta cẩn thận bảo vệ bên dưới lại hầu như không bị thương chút nào.
"Sư đệ!"
Từ Lãng khó khăn dịch chuyển cơ thể của Vô Bệnh từ trên người mình ra, vừa nhấc tay lên thì thấy toàn là máu: “Sự đệ?”
Vô Bệnh khẽ mở mắt: “Sư huynh… khụ khụ…”.
“Đừng nói chuyện, tôi đưa cậu đến bệnh viện”, trong giọng nói của Từ Lãng có một sự hoang mang trước giờ chưa từng có.
Trong đầu anh ta vẫn dừng lại tại khoảnh khắc quả bom phát nổ lúc nãy, khoảnh khắc mà Vô Bệnh dũng cảm quên mình nhào người về phía anh ta, anh ta dường như lại nhìn thấy những ngày mình và sư đệ cùng nhau huấn luyện.
Vô Bệnh nhắm hờ mắt lại nhẹ giọng nói: “Sư huynh, hãy sống…thật tốt…”.
Nói xong, bàn tay của Vô Bệnh buông thõng xuống, hai mắt cũng nhắm nghiền lại.
Hai mắt Từ Lãng ngây dại, cả người đờ đẫn tại chỗ.
Mà bên kia, Bạch Diệc Phi được Bạch Hổ và Tần Hoa đồng thời che chắn nên không hề bị quả bom làm cho bị thương, Bạch Hổ thì bị bỏng nhẹ mà Tần Hoa là người bị thương nặng nhất trong ba người.
"Anh…".
Bạch Diệc Phi ôm Tần Hoa vào trong lòng, tay anh dính đầy máu, cũng không biết Tần Hoa bị thương ở chỗ nào nhưng Bạch Diệc Phi với bàn tay đầy máu thì vô cùng hoảng loạn.
"Bạch Hổ, mau lên, mau gọi xe cấp cứu”.
Bạch Hổ lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Ngưu Vọng.
Hai mắt Tần Hoa nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.
Hai tay của Bạch Diệc Phi bắt đầu run rẩy, theo phản xạ anh cởi áo của Tần Hoa ra muốn nhìn xem rốt cuộc Tần Hoa bị thương ở đâu, nhưng hai bàn tay của anh phát run đến nỗi không mở nổi chiếc cúc áo.
Bạch hổ bên cạnh thấy vậy thì yên lặng không nói gì.
Rất nhanh, xe cấp cứu đã đến, Bạch Hổ và Bạch Diệc Phi giúp đỡ đưa Tần Hoa lên xe cấp cứu.
Lúc này, Bạch Diệc Phi mới nhìn thấy Vô Bệnh đã chết trong lòng Từ Lãng, mà cả người Từ Lãng thì vẫn đang chìm đắm trong trạng thái thẫn thờ.
Bạch Diệc Phi bước tới, quỳ xuống, vỗ vỗ lên vai Từ Lãng, nhưng không nói gì cả.
...
Trước cửa phòng cấp cứu của một bệnh viện tư nhân.
Bạch Diệc Phi cả người bê bết máu, anh đứng đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng mổ, dường như anh đang sợ mình sẽ bỏ lỡ mất điều gì đó.
Không lâu sau, Chu Khúc Nhi và Lý Tuyết nhận được tin cũng chạy đến.
“Làm sao vậy?”, hai mắt Chu Khúc Nhi đỏ bừng, dáng vẻ vô cùng lo lắng.
Bạch Diệc Phi lúc này mới hoàn hồn, miệng hơi há ra nhưng anh không biết phải nói cái gì.
"Anh nói đi chứ!”, Chu Khúc Nhi sốt ruột: “Tại sao lại như thế này? Tại sao anh ấy lại ở cùng với anh? Tại sao anh ấy lại ở trong kia? Nói đi!”
Chương 370: Tần Hoa bị thương nặng
"Thực xin lỗi...", Bạch Diệc Phi cúi đầu, trong lòng anh cũng đang vô cùng tự trách.
"Xin lỗi? Xin lỗi thì có ích gì? Xin lỗi thì có thể khiến anh ấy khoẻ lại không?”
Chu Khúc Nhi hừ mũi ngồi xuống chiếc ghế dựa của bệnh viện.
Chẳng có ai hiểu được tâm trạng của cô ta.
Tần Hoa là người mà cô ta lựa chọn mãi mới tìm được, cô ta vốn muốn cùng Tần Hoa sống hết quãng đời này, nhưng mà đúng vào ngày hôm nay, ngày mà bọn họ vừa mới cưới nhau thì Tần Hoa lại vì Bạch Diệc Phi mà phải vào cấp cứu trong bệnh viện.
Còn nhớ lúc đầu khi mới đến với nhau, cô ta đã biết mối quan hệ giữa Bạch Diệc Phi và Tần Hoa nên có hỏi một câu: “Thân phận của Bạch Diệc Phi đặc biệt, là một người bạn của anh ấy thì cũng sẽ không tránh khỏi gặp nguy hiểm”.
“Không sao, anh có thể bảo vệ được bản thân mình, có thể bảo vệ được cậu ấy, dù gì thì bọn anh cũng là anh em”, Tần Hoa cười đáp.
Chu Khúc Nhi đã biết thực lực của Tần Hoa cho nên không hề lo lắng.
Nhưng sự thật của ngày hôm nay như là một tiếng sét đánh ngang tai.
Hiện tại cô ta vô cùng sợ hãi, sợ hãi Tần Hoa sẽ không tỉnh lại nữa.
...
Hơn hai giờ sau, cửa phòng mổ mở ra.
Cả ba người cùng lúc nhìn qua.
Ngưu Vọng nhìn thấy biểu cảm trầm trọng trên gương mặt của ba người thì lắc đầu.
"Ầm!"
Bạch Diệc Phi không còn đứng vững được nữa ngã quỵ xuống nền đất lạnh băng.
Chu Khúc Nhi cũng không thể trụ vững được mà ngã ngồi xuống ghế, tiếp sau đó lại như không thể chấp nhận được sự thật nên bật dậy chạy đến túm chặt lấy Ngưu Vọng: “Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi? Ông lắc đầu như vậy là ý gì?”
Ngưu Vọng nhìn thấy bọn họ như vậy thì trong lòng cũng rất khó chịu, ông ta đưa tay kéo Bạch Diệc Phi đứng dậy trước rồi nói: “Mạng thì giữ được rồi”.
“Cái gì?”, Bạch Diệc Phi ngẩng phắt đầu lên.
Ngưu Vọng lại nói: "Tính mạng đã giữ được, chỉ là…”.
“Chỉ là cái gì?”, Chu Khúc Nhi vội vàng hỏi.
Ngưu Vọng thở dài: "Sau lưng cậu ấy bị bỏng một mảng lớn, nhưng đây chỉ là vết thương nhẹ, nghiêm trọng nhất là cột sống bị thương nặng, phần đầu cũng bị thương, sợ là sau này sẽ trở thành người thực vật…”.
Cái gì?
Tất cả mọi người ở đó đều ngây ngẩn.
Người thực vật?
Thế này… sao có thể như vậy?
Tần Hoa là một cảnh sát, một cảnh sát rất có bản lĩnh, anh ấy vẫn còn rất trẻ, cũng mới lấy vợ, làm sao lại trở thành người thực vật được!
Bạch Diệc Phi vẫn ngồi trên mặt đất không nói lời nào.
Chu Khúc Nhi chết lặng rồi sau đó gần như không thể kiềm chế được nữa mà bật khóc.
"Hu hu...".
Lý Tuyết âm thầm ở bên cạnh bọn họ.
Ngưu Vọng bất lực lắc đầu: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nếu như hồi phục tốt thì cũng có thể có cơ hội tỉnh lại, nếu như không thể làm gì được hơn thì chúng ta cũng có thể đưa anh ấy ra nước ngoài, điều kiện y tế ở nước ngoài tốt hơn ở trong nước”.
"Bạch Diệc Phi! Tôi hận anh!"
Chu Khúc Nhi hét lên rồi nhào đến bên cạnh Bạch Diệc Phi tát cho anh một bạt tai.
"Bốp!"
Bạch Diệc Phi không hề động đậy.
“Khúc Nhi!”, Lý Tuyết giật mình giữ chặt bàn tay đang định đánh thêm của Chu Khúc Nhi.
“Cậu tránh ra!”, Chu Khúc Nhi rống lên: “Tớ muốn đánh chết anh ta! Để anh ta cũng trở thành người thực vật!”
Lý Tuyết giữ chặt tay Chu Khúc Nhi không buông: “Khúc Nhi! Đây không phải là lỗi của anh ấy! Cậu…”.
"Tại sao không phải là lỗi của anh ta?", Chu Khúc Nhi đẩy Lý Tuyết: “Đều tại anh ta! Đám người đó đến là để giết anh ta, chỉ vì bảo vệ cho anh ta mà chồng tớ mới trở thành người thực vật!”
"Tất cả đều là do anh ta! Bản thân anh ta vô dụng, rác rưởi! Nên mới cần người khác phải bảo vệ cho anh ta!”
Lý Tuyết không thể phản bác, nhưng cũng không muốn chồng mình bị người khác nói như vậy, nói cho cùng thì chẳng ai hy vọng việc này xảy ra, hơn nữa, đám người kia muốn giết Bạch Diệc Phi cũng không phải là lỗi của anh.
"Đủ rồi!"
Bạch Diệc Phi ngăn hai người đang cãi nhau lại, anh vẫn quỳ ở trước mặt của Chu Khúc Nhi: “Là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, tôi sẽ chăm sóc cho cuộc sống sau này của anh ấy”.
"Thù này, cũng ắt sẽ báo!”
“Tôi nhổ vào!”, biểu cảm của Chu Khúc Nhi trở nên hung hãn: “Không cần anh phải chăm sóc!”
Bạch Diệc Phi siết chặt tay nhưng không hề phản bác.
Đúng lúc này, Ngưu Vọng đi tới, vừa rồi không phải ông ta không muốn đi khuyên mọi người, mà ông ta biết rằng có khuyên cũng không thể khuyên được, cho nên ông ta muốn đợi Chu Khúc Nhi phát tiết hết cảm xúc thì mới mở miệng nói: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức”.
Sau đó, ông ta lại quay sang nói với Bạch Diệc Phi: “Đi thôi, để anh xử lý vết thương cho cậu, nếu không xử lý vết thương thì sẽ bị nhiễm trùng đó”.
Bạch Diệc Phi đứng dậy, không nhìn Chu Khúc Nhi thêm nữa mà đi theo Ngưu Vọng.
...
Tần Hoa được chuyển về phòng bệnh cao cấp và thuê y tá riêng chăm sóc.
Bạch Diệc Phi cũng đã xử lý xong vết thương và nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày thứ hai anh đã thức dậy định đi điều tra xem ai là kẻ chủ mưu đứng sau chuyện lần này.
Việc đầu tiên, anh gọi điện cho Lưu Hiểu Anh.
"Giúp tôi kiểm tra xem có thể chữa khỏi được không?”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức”, Lưu Hiểu Anh đã biết tình trạng của Tần Hoa, lúc nói câu này thực ra cũng không ôm hy vọng gì, bởi vì có mấy người thực vật được chữa trị khỏi đâu.
Bạch Diệc Phi cũng không để ý, chỉ cần còn một tia hy vọng, dù mong manh thì anh cũng sẽ quyết không bỏ cuộc.
Tiếp đó, anh lại gọi điện thoại cho Trương Hoa Bân.
"Tra, ngày hôm qua người tập kích tôi là ai, tôi muốn biết rõ ràng ai là người thực hiện”.
"Hiểu rồi".
Kỳ thật trong lòng Bạch Diệc Phi cũng có suy đoán, người vừa muốn giết anh lại vừa có khả năng làm việc đó thì cũng chỉ có mấy người, chẳng qua là cần chờ chứng cứ để chứng thực nữa mà thôi.
Kết thúc cuộc gọi, Lý Tuyết bê cháo được đặt trong bình giữ nhiệt đi vào.
"Ăn chút gì đi!"
Bạch Diệc Phi ừm một tiếng, uống vài ngụm cháo rồi đặt đũa xuống nhìn về phía Lý Tuyết: “Em cảm thấy, anh vô dụng không?”
Lý Tuyết hơi khựng lại, lắc đầu đáp: “Không, anh là anh hùng”.
Anh hùng?
Sao thế được? Anh chính là kẻ vô dụng, vô dụng đến mức không thể bảo vệ được người bên cạnh của mình, ngược lại còn cần người khác đến bảo vệ mình!
Bình luận facebook