Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 351-360
Chương 351: Hôn phu của Chu Khúc Nhi
Diệp Ngải cho rằng những lời này có thể uy hiếp được Bạch Diệc Phi, nhưng mà Bạch Diệc Phi vẫn ung dung nở nụ cười: “Ở đây, sẽ không có ai tìm được đâu”.
Đây là bệnh viện Ngoạ Long, một bệnh viên tư nhân vừa mới mở, cũng chính là căn cứ địa bí mật của anh, muốn tìm được chỗ này mà còn cứu được Diệp Ngải ra thì gần như là không thể.
Sau đó Bạch Diệc Phi còn đang định nói thêm gì nữa thì nhận được điện thoại của Tần Hoa gọi đến.
"Trưa nay ăn chung bữa cơm nhé”.
Bạch Diệc Phi cảm thấy kỳ lạ: “Hôm nay không phải ngày làm việc à? Anh lại rảnh thế?”
Tần Hoa ngượng ngùng nói: "Tôi đi cùng với vị hôn thê nữa”.
Anh ta vừa dứt lời thì Bạch Diệc Phi đã hiểu ngay: “Đồng ý, ở đâu vậy, tôi tới liền”.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi cảm thấy nên gọi điện cho Lý Tuyết, dù gì thì người mà Tần Hoa muốn cưới chính là bạn gái thân thiết nhất của Lý Tuyết.
...
Sau khi Bạch Diệc Phi đón được Lý Tuyết, anh cẩn thận quan sát sắc mặt của cô một lúc, thấy cô hình như chưa biết đối tượng mà Chu Khúc Nhi kết hôn là ai, nghĩ ngợi một lúc, vẫn quyết định không nói cho cô biết, đợi chút nữa đến nơi thì cô ấy tự khắc sẽ biết thôi.
Tần Hoa đặt một phòng riêng nhỏ tại nhà hàng.
Hai người cùng nhau đi vào, Tần Hoa và Chu Khúc Nhi cùng đứng dậy chào đón bọn họ: “Hai người đến rồi à”.
Ánh mắt của Lý Tuyết quét sang nhìn Tần Hoa, người này nhìn trông quen quen.
Tần Hoa bị nhìn như vậy thì cảm thấy rất ngại ngùng, chào hỏi Bạch Diệc Phi xong thì ngồi xuống.
Chu Khúc Nhi cũng hơi xấu hổ: “Có vẻ như chúng ta không cần phải giới thiệu nữa đâu nhỉ?”
Tần Hoa và Bạch Diệc Phi vốn dĩ vẫn xưng anh gọi em với nhau, cô ta và Lý Tuyết cũng là bạn bè thân thiết, kiểu quan hệ này quả thực là không cần phải giới thiệu quá nhiều nữa.
Nhưng Lý Tuyết thì lại nghệt mặt ra: “Tại sao lại không giới thiệu?”
Chu Khúc Nhi khựng lại, bởi vì xấu hổ quá mà quên mất Lý Tuyết bị mất trí nhớ rồi, sau khi Lý Tuyết bị mất trí nhớ thì mới gặp Tần Hoa có hai lần mà thôi nên cũng không có ấn tượng gì sâu sắc.
Bạch Diệc Phi cướp lời nói: “Tần Hoa, anh em của anh, cảnh sát, em đã từng gặp rồi chắc không có ấn tượng mà thôi”.
Lý Tuyết suy nghĩ một lúc hình như nhớ ra gì đó mới gật gật đầu: “Ồ…”.
Tần Hoa mỉm cười: “Gọi món thôi!”
Rất nhanh, món ăn được mang lên, trên bàn có bốn người ngồi ăn, rõ ràng mối quan hệ giữa bọn họ đều là những mối quan hệ thân thiết, nhưng lại không có ai mở miệng nói chuyện, ngay đến cả Chu Khúc Nhi bình thường hoạt bát như vậy mà hôm nay cũng rất yên tĩnh.
Một bữa cơm kết thúc trong sự lặng lẽ giữa bốn người, sở cảnh sát của Tần Hoa có việc nên anh ta về trước, công việc của Chu Khúc Nhi ở công ty cũng bận nên đi luôn cùng với Tần Hoa, chỉ còn lại mỗi Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi.
Lý Tuyết rốt cuộc cũng có cơ hội để hỏi: "Anh biết rất rõ người tên Tần Hoa này à?”
“Ừ”, Bạch Diệc Phi gật đầu, biết Lý Tuyết lo lắng cho Chu Khúc Nhi nên anh chủ động nói: “Em cũng biết, anh ấy là cảnh sát, nhân phẩm chắc chắn là không có vấn đề gì, hơn nữa anh ấy còn giúp đỡ anh rất nhiều, là người có thể tin tưởng được”.
Kỳ thực, Lý Tuyết luôn cảm thấy không thoải mái, cũng không thể nói rõ đây là loại cảm giác gì, cô chỉ cảm thấy cô nên phản ứng kích động hơn một chút, nhưng lại dường như cũng không đến mức như thế?
Có lẽ là do kí ức giữa cô và bọn họ đã không còn nữa cho nên mới có loại cảm giác như vậy.
...
Bạch Diệc Phi quay về Hầu Tước.
Sau một tháng Bạch Diệc Phi lại quay về Hầu Tước, lần trở lại này thực khiến anh có nhiều cảm khái.
Nghĩ đến khoảng thời gian trước, khi Hầu Tước phải đối mặt với nguy cơ phá sản mà bản thân anh lại còn bị trúng độc, những tưởng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Đến bây giờ, sau khi đã xử lý hết đám người không an phận, rõ ràng thời gian không dài nhưng anh lại cảm thấy như đã trôi qua rất lâu rồi.
Ngồi trong phòng làm việc của mình, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài có thể thấy được sự phồn hoa và nhộn nhịp của thành phố Thiên Bắc, nhưng đáng tiếc, chẳng có mấy người hiểu được sự biến ảo khôn lường phía sau.
Chương 352: Nhận quà đáp lễ
Không lâu sau, Long Linh Linh đi tới nói với Bạch Diệc Phi: "Bên bệnh viện gọi đến nói là người mà hôm nay anh cứu muốn gặp mặt anh để nói lời cảm ơn”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy cũng không đặt tập tài liệu đang cầm trên tay xuống: “Cứu người cũng chỉ là tiện tay thôi, không cần thiết phải đặc biệt cảm ơn như vậy”.
Long Linh Linh có chút khó xử nói: "Nghe nói là em gái của người bệnh khăng khăng muốn gặp mặt anh, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không gọi điện tới đây…”.
Bạch Diệc Phi hết cách đành phải đứng dậy đi đến bệnh viện.
Trước khi rời đi, Bạch Diệc Phi dặn dò Long Linh Linh sắp xếp buổi tiệc tối nay cho chu đáo, đừng để xảy ra bất cứ sai sót gì, còn dặn Trần Hạo chuẩn bị kỹ càng tài liệu cần dùng.
Văn phòng của bệnh viện.
Một người phụ nữ giàu có khoảng ba mươi tuổi trịnh trọng cúi người cảm ơn Bạch Diệc Phi: "Cảm ơn cậu đã cứu anh trai tôi”.
Bạch Diệc Phi đoán người phụ nữ này chính là em gái của người bệnh cho nên từ tốn nói: “Không cần khách sáo, tôi cũng tiện tay giúp đỡ mà thôi”.
Người phụ nữ ôn tồn nói: “Nếu như không có cậu kịp thời gọi xe cấp cứu, e là anh trai tôi cũng không cứu được nữa rồi”.
Người đàn ông trung niên lên cơn đau tim đột ngột, nếu như để muộn thêm một lúc nữa thì hậu quả sợ là sẽ rất nghiêm trọng.
Tiếp sau đó, người phụ nữ lấy ra một chiếc nhẫn ngọc màu xanh lam: “Mong là cậu Bạch không chê chiếc nhẫn này mà nhận nó coi như quà đáp lễ của tôi”.
Bạch Diệc Phi khẽ chau mày, cứu người không phải là vì nhận quà đáp lễ, nếu như thế thì việc cứu người không phải sẽ không còn đơn thuần nữa hay sao? Nhưng mà người phụ nữ kia hình như muốn anh phải nhận bằng được món quà này.
Thôi được rồi, chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi, cũng chẳng có gì.
“Vậy thì tôi sẽ nhận”, Bạch Diệc Phi cầm lấy chiếc nhẫn, cũng không nhìn kỹ.
Người phụ nữ mỉm cười: “Vậy tôi cũng không làm phiền cậu Bạch nữa, tôi đi thăm anh trai một chút”.
Bạch Diệc Phi nhìn đồng hồ, cũng sắp đến năm giờ chiều rồi, nên dứt khoát đi thẳng về nhà đón Lý Tuyết.
...
Bạch Diệc Phi đưa Lý Tuyết đến một khách sạn lớn của thành phố Thiên Bắc.
Giờ này kiếm chỗ đỗ xe không dễ, Bạch Diệc Phi định để Lý Tuyết xuống xe trước rồi tự mình đi tìm chỗ đỗ xe.
Lý Tuyết xuống xe, đứng ở cửa vào của sảnh lớn để chờ, nhưng do khí chất và vẻ xinh đẹp của cô quá mức xuất chúng nên mỗi người khi đi ngang qua đều quay lại nhìn cô vài lần, thậm chí còn có người chủ động tiến đến làm quen với cô nữa.
“Chào người đẹp, sao em lại đứng đây một mình thế?”, một người đàn ông trẻ tuổi đến bắt chuyện, hắn tầm ngoài hai mươi tuổi, ăn mặc cũng khá bảnh trai nhìn có vẻ giống kiểu cậu ấm nhà lắm tiền.
Lý Tuyết hơi rụt người lại: “Tôi đang đợi người”.
Người đàn ông mỉm cười: “Đợi người à? Hay là để anh đợi cùng em nhé, nếu không để một mình em đứng đây sẽ buồn lắm?”
“Không cần đâu”, Lý Tuyết từ chối: “Anh ấy sẽ tới ngay bây giờ”.
Người đàn ông da mặt khá dày: “Không sao, đúng rồi, hôm nay Hầu Tước bao hết khách sạn này rồi, người đến đây đều là để tham gia tiệc rượu, không biết em là con gái gia tộc nào, có tiện tiết lộ một chút không?”
Lý Tuyết miễn cưỡng nói: “Tôi không quen biết anh”.
Nụ cười trên khoé miệng của người đàn ông cứng đờ, sau đó chữa ngượng nói: “Không sao, anh tên Hà Phi, năm nay hai mươi sáu tuổi, giờ thì em đã quen anh rồi chứ?”
Hà Phi đang còn định nói thêm gì đó nhưng đúng lúc này Bạch Diệc Phi đi tới, đứng ở trước mặt Lý Tuyết.
"Vị này, anh đứng sát vào vợ tôi như thế định làm gì?”
Hà Phi sửng sốt, vợ? Em gái ngon nghẻ thế này mà đã lấy chồng rồi sao?
Sau khi phản ứng lại thì hắn quay ra nhìn người đàn ông trước mặt, về phong cách ăn mặc thì không có gì để chê, nhưng mà bề ngoài thì rất bình thường, trong giới thượng lưu cũng chưa từng gặp anh ta, nói như vậy thì anh ta cũng chỉ là một người bình thường?
“Anh chắc chứ?”, Hà Phi dường như không tin tưởng lắm, lại quay sang nhìn Lý Tuyết thì thấy cô lúc này có vẻ hơi dựa dẫm vào người đàn ông kia và trốn sau lưng anh ta. Nhìn cô lúc này đã không còn vẻ mất tự nhiên như lúc nãy nữa, mà gương mặt cô còn hơi đỏ lên nói: “Anh ấy thực sự là chồng của tôi”.
Chương 353: Tiệc kỷ niệm thành lập công ty
Nghe vậy Hà Phi hít một hơi thật sâu, thôi được rồi, thật con mẹ nó đáng tiếc!
"Làm phiền rồi".
Hà Phi nói xong liền nhanh chóng rời đi, bước vào trong khách san.
Bạch Diệc Phi quay người lại hỏi: "Vừa rồi hắn nói với em cái gì vậy?”
"Anh ta qua đây bắt chuyện".
Nghe Lý Tuyết nói vậy thì Bạch Diệc Phi mới thở phào một hơi, anh còn tưởng lại có kẻ thù nào tìm đến đây để trả thù nữa chứ.
Sau đó cả hai cũng đi vào trong khách sạn.
Trong giới kinh doanh của thành phố Thiên Bắc, Bạch Diệc Phi cũng được coi như là một người nổi tiếng, hầu như tất cả mọi người đều biết đến tên anh, cho nên khi anh vừa bước vào thì ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang.
Lý Tuyết bị nhiều ánh mắt chĩa vào như vậy liền cảm thấy có chút không thoải mái, bàn tay hơi siết lại.
Có người nhận ra Bạch Diệc Phi liền đi tới chào hỏi, Lý Tuyết vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh anh nhìn bọn họ hàn huyên với nhau.
Mãi cho đến khi có một người phụ nữ yêu kiều mặc một chiếc váy liền màu đỏ xuất hiện, cô ta có vẻ như chỉ đi ngang qua, nhưng khi bước đến gần chỗ của Bạch Diệc Phi thì lại chẳng may trẹo chân một cái, tưởng chừng như sắp ngã đến nơi.
Bạch Diệc Phi vội vàng bước tới, đỡ lấy người phụ nữ, người phụ nữ thì thào nói: "Tùng Vưu Duy đến rồi".
“Cám ơn”, Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói.
Đào Yêu hơi xấu hổ cúi đầu, đợi sau khi đã đứng vững rồi mới nói cảm ơn và rời đi.
Bạch Diệc Phi sau khi nghe thấy Đào Yêu nói vậy thì trong lòng hơi trầm xuống, Tùng Vưu Duy đến đây lúc này chắc chắn không có ý tốt, chỉ sợ là buổi tiệc hôm nay sẽ không được thuận lợi, anh tự nói với mình chút nữa cần phải cẩn thận hơn nữa. Nhưng khi vừa mới quay người lại định nói gì đó với Lý Tuyết thì lại phát hiện ra sắc mặt của Lý Tuyết không được tốt lắm.
Bạch Diệc Phi vội vàng cười rồi giải thích: “Cô ta mới vừa rồi suýt chút nữa thì ngã nên anh chỉ qua đỡ cô ta mà thôi”.
Lý Tuyết chỉ ậm ừ một tiếng cho qua, trong lòng cô đương nhiên hiểu, chẳng qua là vẫn cảm thấy có chút không thoải mái cho nên không khống chế được biểu cảm trên mặt.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì ngược lại cảm thấy rất vui, biết ghen là một điều tốt nha, chẳng qua là nhìn Lý Tuyết như vậy thì Bạch Diệc Phi cảm thấy không nỡ: “Em đừng giận, anh không quen cô ta, đi nào, anh đưa em đi ăn món ngon nhé”.
Một lúc sau, Bạch Diệc Phi đưa Lý Tuyết đến bên cạnh chiếc bàn để điểm tâm và rượu vang: “Em ăn chút điểm tâm lót dạ trước, còn phải đợi thêm một lúc nữa mới đến giờ khai tiệc cơ”.
Đúng lúc này, một nhân viên bảo vệ vội vàng chạy tới.
"Chủ tịch Bạch... Ngoài cửa có một cô gái trẻ, nhìn giống như học sinh và tự nhận là em gái của anh, cô ấy muốn vào đây để tham gia bữa tiệc, chúng tôi không biết có phải thật hay không nên tới để hỏi anh”.
Gương mặt của ba người Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết và Long Linh Linh đều dại ra chẳng hiểu gì.
Bạch Diệc Phi đúng là có một em gái, nhưng em gái của anh đã được đưa đến thủ đô rồi, làm sao lại đến đây để tham gia bữa tiệc này được? Hơn nữa, con bé cũng không biết thân phận chủ tịch tập đoàn Hầu Tước của anh mà.
Như vậy thì ai đang mạo danh em gái anh?
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút, định tự mình đi ra xem sao: “Tôi đi ra xem sao, cô ở đây với Tuyết Nhi”.
...
"Tôi thật sự là em gái của chủ tịch Hầu tước, các anh cho tôi vào đi! Các anh ngăn tôi lại thế này, nếu để anh tôi biết được chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các anh đâu!”
Một cô gái mặc áo phông với quần jean dáng vẻ hung dữ đang doạ mấy người bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ cảm thấy rất bất lực, bọn họ biết thân phận của Bạch Diệc Phi nhưng mà quả thực chưa từng nghe ai nói Bạch Diệc Phi có một cô em gái, mà cô bé trước mặt này lại ăn mặc như một học sinh bình thường, trông không có chút nào giống với con cái của gia đình giàu có cả.
“Đội trưởng đã vào gọi chủ tịch Bạch rồi, đợi anh ấy quay lại là có thể xác nhận được thực hư”, nhân viên bảo vệ rất kiên nhẫn nói, nhưng trong lòng thì có tám phần không tin.
Một lúc sau, Bạch Diệc Phi đi theo đội trưởng đội bảo vệ đi ra.
"Anh!"
Nhân viên bảo vệ nghe vậy thì đều quay lại nhìn, rồi lập tức đi qua chào hỏi: “Chủ tịch Bạch”.
Bạch Diệc Phi lại bị tiếng “Anh” này thu hút, lúc nhìn thấy cô gái trước mặt thì hơi nhướng mày, đây không phải là Lưu Hà, em gái của Lưu đầu trọc hay sao?”
“Anh, em muốn vào trong chơi!”, Lưu Hà cười he he, cô ta vốn dĩ là người không phân biệt lạ quen, nên sau khi biết mối quan hệ giữa Lưu đầu trọc và Bạch Diệc Phi không tệ thì lại càng thoải mái hơn.
Hôm nay vốn cô ta chỉ đi ngang qua thôi, nhưng lại nhìn thấy có rất nhiều người đến tham gia, sau lại phát hiện ra là Bạch Diệc Phi đang mở tiệc ở đây, nghĩ mình chưa từng tham gia những bữa tiệc cao cấp như thế này bao giờ nên có chút tò mò, muốn vào bên trong xem sao.
Khoé miệng Bạch Diệc Phi giật giật: "Được, đi theo tôi!”
Mấy nhân viên bảo vệ thấy vậy thì cằm như muốn rớt hết xuống đất, là em gái của chủ tịch Bạch thật à?
Bà mẹ nó, cũng may mà bọn họ chưa tỏ thái độ gì quá đáng nếu không thì chắc chắn mất việc luôn rồi.
Bạch Diệc Phi ngược lại cũng không để ý đến chuyện này, sau khi gọi Lưu Hà thì đi thẳng vào bên trong rồi dặn dò: “Muốn chơi thì cứ việc chơi cho thoải mái, nhưng đừng có gây chuyện cho anh cô là được”.
“Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không gây chuyện”, Lưu Hà gật đầu bảo đảm.
Khi vào trong sảnh chính, Lưu Hà tự chơi một mình nhưng lại có rất nhiều người hiếu kỳ, thế nào mà Bạch Diệc Phi lại đưa thêm một người phụ nữ nữa vào đây, hơn nữa lại còn là một học sinh.
...
Rất nhanh sau đó, khách mời gần như đã đến đông đủ, thời gian của buổi tiệc cũng sắp bắt đầu rồi, trước khi buổi tiệc bắt đầu đương nhiên sẽ cần một MC đứng lên nói vài câu, hơn nữa nội dung của buổi tiệc hôm nay còn là “lóc thịt” của hai mươi tám doanh nghiệp ra để chia nữa.
Một MC nữ mặc chiếc váy dài cầm micro bước lên trên bục sân khấu: “Kính thưa các vị quan khách, hoan nghênh các vị tới tham gia buổi tiệc kỷ niệm ngày thành lập của tập đoàn Hầu Tước…”.
Sau một tràng văn vẻ khách sáo, MC liền giới thiệu: “Sau đây, tôi xin mới chủ tịch Bạch, chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước lên sân khấu nói vài lời”.
Mọi người vỗ tay, chờ Bạch Diệc Phi bước lên sân khấu phát biểu.
Bạch Diệc Phi cũng chỉnh lại cà vạt chuẩn bị bước lên sân khấu, nhưng đúng vào lúc này lại có một người khác bước lên sân khấu trước anh.
Một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ tây sang trọng đắt tiền, mái tóc được chải chuốt rất kỹ nên nhìn vào càng có vẻ chín chắn và cẩn trọng.
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
"Đây là ai vậy?"
"Người này hình như không phải là chủ tịch của Hầu Tước thì phải".
"Không biết nữa, anh ta lên sân khấu làm gì vậy?"
"Trông có vẻ giống như một nhân vật có tiếng, chẳng qua là tôi không quen”.
Bạch Diệc Phi cũng không quen người này, anh chỉ đứng tại chỗ để xem người đàn ông kia định làm gì.
Người đàn ông tỏ vẻ lịch thiệp hỏi mượn MC micro, nhưng MC thì vẫn đang ngẩn ra không hiểu chuyện gì mà chỉ theo phản xạ đưa micro cho người đàn ông đó.
Người đàn ông cầm lấy micro rồi nở một nụ cười cũng rất lịch thiệp, sau đó mới quay ra nhìn mọi người rồi bắt đầu phát biểu.
"Xin chào tất cả mọi người, tôi tên là Tùng Vưu Duy, phó chủ tịch Hiệp hội thương mại tỉnh Bắc Hải, rất xin lỗi hôm nay đã làm phiền mọi người”.
Chương 354: Tùng Vưu Duy đến gây chuyện
"Mẹ kiếp! Phó chủ tịch Hiệp hội thương mại tỉnh!”
"Lại thêm một vị phó chủ tịch!"
"Trời ạ, chuyện này là sao?”
Bạch Diệc Phi cau mày, hắn chính là Tùng Vưu Duy?
Long Linh Linh có chút lo lắng, thấp giọng hỏi: "Chủ tịch, anh có muốn cắt micro không?"
“Tạm thời chưa cần, để xem hắn ta muốn nói cái gì”, Bạch Diệc Phi lắc đầu.
Bên kia, Tùng Vưu Duy lại hắng giọng rồi nói: "Hôm nay tôi đến đây, chủ yếu là do cuộc họp vào ngày hôm qua của Hiệp hội thương mại xảy ra một chút vấn đề nên phát sinh vài việc cần phải xử lý gấp. Để thành phố Thiên Bắc ngày càng phát triển hơn, hôm nay, tôi sẽ thay mặt cho Hiệp hội thương mại xử lý gọn gàng và rõ ràng mọi vấn đề”.
Lời nói xong, Đào Yêu đứng bên cạnh liền đưa lên một tập tài liệu.
"Việc xảy ra ngày hôm qua tôi đại khái đã nắm được, nói một cách đơn giản chính là, tập đoàn Hầu Tước độc chiếm vị trí đứng đầu, thực hiện chế tài với hai mươi tám doanh nghiệp khác, mà hai mươi tám doanh nghiệp này trên thực tế đã vi phạm quy định vì vậy cần phải điều chỉnh lại từ đầu”.
"Tiếp sau đây...".
"Từ từ đã!"
Một giọng nói đột ngột vang lên.
Mọi người giật mình tỉnh táo lại, bọn họ hồi nãy vẫn còn đang khiếp sợ trước thân phận của Tùng Vưu Duy nên mới u mê nghe gã ta bảo muốn điều chỉnh lại từ đầu mà không có bất kỳ phản ứng nào, cũng may câu nói của Bạch Diệc Phi đã kéo hồn bọn họ trở về.
"Những thành viên trong Hiệp hội thương mại cũng sẽ phân chia lại từ đầu đúng không?”
"Có lẽ là như vậy, không biết trong đó có tôi hay không?”
"Vậy phân chia Hiệp hội như thế nào?"
Tùng Vưu Duy đang cảm thấy khó chịu vì có người cắt ngang lời của gã, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ lịch lãm hỏi một câu: “Xin chào, xin hỏi anh có chuyện gì không?”
Bạch Diệc Phi bước lên sân khấu, bình tĩnh cầm lấy micro mà Long Linh Linh đưa cho anh: "Tôi là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước Bạch Diệc Phi”.
Tùng Vưu Duy hơi ngây ra một lúc, sau đấy mới phản ứng lại: “Hoá ra là anh à! Được rồi, tôi biết rồi, anh xuống trước đi! Tôi đang cần xử lý gấp công việc, có chuyện gì thì đợi chút rồi nói sau”.
Lời nói ra nghe có vẻ rất khách sáo nhưng thực chất lại coi Bạch Diệc Phi như một nhân viên đột nhiên làm phiền khi cấp trên đang giải quyết vấn đề vậy.
Sắc mặt của Bạch Diệc Phi hơi trầm xuống.
Mà Tùng Vưu Duy lại coi như không nhìn thấy, cầm micro lên định tiếp tục nói: “Ở đây có một bản kế hoạch mà tôi mất cả đêm để hoàn thành, tiếp theo đây, tôi sẽ đọc nó cho mọi người cùng nghe, nội dung là về phương án quy hoạch doanh nghiệp cụ thể”.
"Đầu tiên…".
“Chờ đã, việc này không đến lượt anh đứng ra làm thì phải?”, Bạch Diệc Phi ngắt lời Tùng Vưu Duy.
Tùng Vưu Duy lại nhìn sang bên này lần nữa: “Tại sao lại không đến lượt tôi làm? Tôi là phó chủ tịch của Hiệp hội thương mại, chẳng lẽ còn chưa đủ tư cách hay sao? Hay là anh muốn đứng ra giải quyết? Thân phận của anh có cho phép không?”
Những lời lẽ đanh thép dồn ép người ta như vậy khiến cho mọi người không cả dám thở mạnh.
Phó chủ tịch Hiệp hội thương mại này là một người không dễ chọc, mà doanh nghiệp đứng đầu của thành phố Thiên Bắc vừa mới đánh hạ hai mươi tám doanh nghiệp khác cũng là một người không dễ chọc.
Khuôn mặt Bạch Diệc Phi không có biểu cảm gì, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của gã: “Việc quy hoạch doanh nghiệp của thành phố Thiên Bắc thì không cần làm phiền đến phó chủ tịch đâu, dù sao phó chủ tịch cũng đã vất vả ngày đêm rồi, làm phiền anh quá!”
Tùng Vưu Duy mỉm cười: "Đây là điều mà Hiệp hội thương mại nên làm, cũng không thể nói là làm phiền”.
Không đợi Bạch Diệc Phi kịp nói thêm, Tùng Vưu Duy đã bắt đầu nói tiếp về việc quy hoạch doanh nghiệp: “Sau khi bàn bạc và thống nhất, chúng tôi quyết định sẽ tiến hành chia đều cho hai mươi tám doanh nghiệp, tương ứng với từng ngành của doanh nghiệp sẽ nhận được mức chia tương ứng.
"Còn về việc sau khi phân chia mọi người lựa chọn mua lại hay là góp vốn thì do mọi người tự quyết định”.
"Đầu tiên là tập đoàn Hồng Lợi…”.
Giọng nói của Tùng Vưu Duy truyền qua micro vang vọng ra khắp hội trường.
Bạch Diệc Phi cảm thấy hơi bực mình, thái độ của Tùng Vưu Duy hầu như không coi anh ra gì, như thể anh là con tôm con tép chẳng đáng để gã phải để tâm đến vậy.
Những người khác trong hội trường đã bị bản kế hoạch của Tùng Vưu Duy thu hút sự chú ý, đối với những người làm kinh tế thì cái mà họ quan tâm nhất chính là lợi ích của mình, vì thế bọn họ đương nhiên không muốn bỏ lỡ kế hoạch phân chia quan trọng này.
Vì vậy mà sự xuất hiện của Bạch Diệc Phi ở trên sân khấu giống như dư thừa, mọi người dường như cũng bỏ qua anh.
Bạch Diệc Phi yên lặng một hồi, cuối cùng quay đầu nói với Long Linh Linh: “Ngắt mic đi!”
Khi Tùng Vưu Duy đang nói rất hăng say thì đột nhiên micro bị mất tiếng.
"Anh đang làm cái gì vậy? Tại sao lại không biết phân biệt nặng nhẹ tốt xấu như thế?”, Tùng Vưu Duy chỉ trích.
Bạch Diệc Phi mỉm cười: "Tôi không biết phân biệt nặng nhẹ tốt xấu? Mẹ kiếp thế anh thì biết phân biệt đấy?”
Sắc mặt Tùng Vưu Duy có chút khó coi: “Chú ý thái độ của anh, tôi là phó chủ tịch của Hiệp hội thương mại! Bây giờ tôi đang giải quyết công việc, nếu như anh có điều gì không vừa ý thì có thể đợi đến khi tôi xong việc rồi nói, tôi có thể xem xét kỹ càng ý kiến của anh, nhưng bây giờ anh làm thế này là đang làm lỡ thời gian của mọi người, đang gây rối một cách vô lí”.
Lời vừa nói xong, mọi người khó tránh đều có suy nghĩ như vậy, nhất là vào lúc phân chia lợi ích như thế này.
"Phó chủ tịch nói phải đó!"
"Chủ tịch Bạch làm sao vậy? Đến cả phó chủ tịch mà cũng không nể mặt sao?”
"Có phải sau chuyện xảy ra hôm qua liền thực sự cho rằng không có ai trị được Hầu Tước à?”
"..."
Bạch Diệc Phi vỗ vỗ tay: “Lời của phó chủ tịch Tùng nghe rất hay, luôn miệng nói là tôi không biết phân biệt nặng nhẹ tốt xấu, nói tôi làm mất thời gian của mọi người, vậy tôi muốn hỏi anh một câu, bây giờ là tập đoàn Hầu Tước của tôi đang mở tiệc kỷ niệm ngày thành lập công ty, một phó chủ tịch như anh không mời mà đến, lấy giọng khách át giọng chủ rồi bá chiếm sân khấu để giải quyết việc phân chia doanh nghiệp, vậy thì có phải anh mới là người đang không phân rõ tình huống không?”
"Hay là anh cho rằng anh là phó chủ tịch thì tất cả doanh nghiệp của tỉnh và thành phố này, bất kể là người đại diện trên pháp luật là ai, chỉ có anh mới là người chủ thực sự?”
Hiệp hội thuơng mại dù rất quyền lực nhưng có ai lại hy vọng doanh nghiệp của mình do người khác làm chủ?
Hôm nay, Tùng Vưu Duy làm thế này quả thực là đã lấn át chủ nhà, rõ ràng hôm nay là kỷ niệm thành lập của tập đoàn Hầu Tước mà lại cướp vị trí phát biểu của Bạch Diệc Phi rồi đứng trên sân khấu tuyên bố kế hoạch phân chia doanh nghiệp, ra vẻ đàng hoàng như đang giải quyết công việc một cách chính đáng, với thái độ này thì chỉ cần là người đều sẽ thấy không thoải mái.
Tùng Vưu Duy sa sầm mặt nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: “Hiệp hội thương mại làm việc tự có lý do riêng, đến lượt anh nói chen vào à?”
"Anh cho rằng anh là doanh nghiệp đứng đầu của thành phố Thiên Bắc thì có thể huyênh hoang như vậy à? Nói cho anh biết nhé, chỉ cần một câu nói của tôi thôi thì tập đoàn Hầu Tước của anh cũng phải cuốn gói ngay lập tức!”
Trên mặt Bạch Diệc Phi đột nhiên xuất hiện biểu cảm hoá ra là như vậy: "Hoá ra là Hiệp hội thương mại nghèo đến mức một việc quan trọng như tuyên bố quy hoạch doanh nghiệp cũng không đủ tiền để thuê một hội trường riêng, lại phải đến dùng ké khách sạn mà Hầu Tước thuê à”.
"Nếu là như vậy, tôi có thể hào phóng một chút, bỏ tiền thuê cho Hiệp hội thương mại một phòng họp riêng, nếu chúng ta có vấn đề gì thì vào phòng họp rồi nói, còn hôm nay, đây là tiệc thành lập của tập đoàn Hầu Tước”.
"Biết tiệc kỷ niệm thành lập là gì không? Là đến để ăn và uống, không phải để Hiệp hội thương mại các anh đến đây chiếm lợi!”
“Anh!”, Tùng Vưu Duy nghiến răng, hạ thấp giọng nói: “Bạch Diệc Phi, anh giết chết Vương Hải, sống không nổi bao lâu đâu, tôi khuyên anh tốt nhất đừng đối đầu với tôi!”
Vẻ mặt Bạch Diệc Phi thờ ơ: "Mọi người đều khuyên tôi đừng đối đầu với ai đó, kết quả thì sao, đều con mẹ nó đấu không lại tôi!”
Tùng Vưu Duy hơi nheo mắt, không thể không thừa nhận rằng Bạch Diệc Phi rất có bản lĩnh, nhưng mà ở trước mặt gã thì cũng chỉ có vậy mà thôi.
"Quên mất không giới thiệu với anh, tôi không chỉ là phó chủ tịch của Hiệp hội thương mại mà còn là người của nhà họ Tùng ở thủ đô”.
Bạch Diệc Phi đã biết chuyện này từ lâu rồi nên cũng chẳng có chút phản ứng nào.
Tùng Vưu Duy ngây ra, sau nó liền nở nụ cười: “Đúng là người kém hiểu biết, đến nhà họ Tùng còn không biết là ai! Tôi thấy anh cũng quá không biết tự lượng sức rồi đó!”
Nhưng những người ngồi bên dưới nghe được lời này thì lại nhao nhao hết lên.
"Nhà họ Tùng ở thủ đô?"
"Có phải là nhà họ Tùng mà tôi biết đấy không?”
"Ở cái đất thủ đô chết tiệt kia có mấy nhà họ Tùng chứ? Đương nhiên là nhà họ Tùng kia rồi!”
"Thật không ngờ anh ta lại là người của nhà họ Tùng, nhìn bộ dáng kia có lẽ là địa vị cũng không thấp đâu? Thế này thì ai dám trêu chọc vào chứ?”
"..."
Còn Bạch Diệc Phi thì chỉ cười khẩy một cái “Nhà họ Tùng ở thủ đô thì có làm sao?”
Chương 355: Long hùng tề tựu
Bạch Khiếu là người nhà họ Bạch, cũng là một trong bốn đại gia tộc ở thủ đô, Bạch Diệc Phi tương lai ắt sẽ phải đối phó với Bạch Khiếu, thế thì thêm một cậu chủ của nhà họ Tùng nữa cũng có sao đâu?
Đối diện với một Bạch Diệc Phi kiêu ngạo như vậy khiến cho Tùng Vưu Duy cảm thấy vô cùng khó chịu, một thằng nhóc nhà quê chẳng được tích sự gì mà lại không sợ nhà họ Tùng, không biết ai cho hắn ta cái lá gan lớn như thế.
Mọi người bên dưới sân khấu sợ hãi hít sâu một hơi, đó chính là người nhà họ Tùng ở thủ đô đấy, Bạch Diệc Phi sao lại dám đối đầu với người ta thế? Thái độ lại còn kiêu ngạo như vậy?
“Được lắm”, Tùng Vưu Duy nghiến răng nói: “Nếu anh đã không biết điều như vậy thì đừng trách tôi!”
Bạch Diệc Phi thờ ơ nói: "Làm sao? Anh muốn khiến cho Hầu Tước phá sản ngay bây giờ à? Sợ là anh không làm được đâu?”
Tùng Vưu Duy nghẹn họng, nói thực lòng, gã quả thực không làm được, mặc dù nói đánh sập tập đoàn Hầu Tước là một việc rất đơn giản nhưng mà vẫn cần phải trải qua một quá trình và thời gian mới có thể thực hiện được, chứ không phải là việc có thể làm ngay lập tức.
Nhưng gã lại không muốn nhìn thấy gương mặt gặp nguy mà không sợ hãi này của Bạch Diệc Phi: “Vậy thì chúng ta cứ chờ đó mà xem!”
Bạch Diệc Phi tỏ vẻ chẳng quan tâm, Tùng Vưu Duy lấy điện thoại ra hình như muốn gọi điện cho ai đó để chuẩn bị gây khó dễ cho Hầu Tước, đúng lúc này trong hội trường đột nhiên vang lên một tràng tiếng chuông điện thoại khác.
"Hầu Tước chưa hề làm việc gì không thoả đáng, anh làm như vậy không khỏi trơ tráo quá đó?”
Ánh mắt mọi người theo tìm đến nơi phát ra tiếng nói, phát hiện ở ngay cửa hội trường có một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta mặc một bộ đồ tây màu xám, bước đi vững vàng tiến vào bên trong hội trường.
"Lại là ai nữa đây?"
"Không biết, chưa gặp bao giờ”.
"Dám nói chuyện với phó chủ tịch Tùng như vậy thì tôi đoán thân phận của người này cũng không đơn giản”.
“Nói không chừng cũng là một nhân vật lớn nào đó đến từ tỉnh hoặc thủ đô.
"..."
Bạch Diệc Phi và Tùng Vưu Duy vừa nhìn thấy người đến thì đều giật cả mình.
Bạch Diệc Phi giật mình bởi vì anh nhận ra người đàn ông trẻ tuổi này, chính là người mà hôm nay khi anh đi đón mẹ vợ và đụng xe với xe của anh ta trên đường cao tốc.
Anh còn nhớ lúc đó người đàn ông trẻ tuổi này còn bị mẹ vợ anh mắng cho té tát, anh ta không hề cãi lại mà còn tỏ vẻ đang nhận lỗi, dáng vẻ lúc đó của anh ta rất là hiền lành kiểu dễ bị bắt nạt.
Nhưng bây giờ, bước chân vững vàng, dáng vẻ đầy tự tin cùng bộ đồ tây trên người khiến cho anh nhìn không ra anh ta cũng có lúc trông hiền lành như vậy.
Đương nhiên điều khiến Bạch Diệc Phi hiếu kỳ chính là thân phận địa vị của người này.
Đúng vào lúc này thì Tùng Vưu Duy thấp giọng gầm lên: “Lâm Cuồng! Tại sao cậu lại đến đây?”
Bạch Diệc Phi nhớ lại, Trương Hoa Bân đã từng đưa cho anh một tập tài liệu trong đó nhắc đến ba vị phó chủ tịch của Hiệp hội thương mại, ngoài Tùng Vưu Duy ra còn hai người nữa là Từ Chí và Lâm Cuồng.
Lâm Cuồng hoá ra cũng là phó chủ tịch của Hiệp hội thương mại, hơn nữa anh ta còn trẻ như vậy!
Lâm Cuồng hừ mũi: “Anh có thể đến thì tại sao tôi lại không đến được?”
“Tôi đến đây để làm việc, cậu đến đây làm gì?”, Tùng Vưu Duy cảnh giác nói.
Lâm Cuồng cười khẩy: "Làm việc à? Tức là anh xuất hiện trong buổi tiệc mừng thành lập của tập đoàn Hầu Tước rồi phân chia thứ mà vốn dĩ đã thuộc về họ? Lại còn lớn lối nói muốn lật đổ Hầu Tước? Vậy anh đang thay mặt cho Hiệp hội thương mại hay là thay mặt cho cá nhân anh? Hay là đang thay mặt cho nhà họ Tùng?”
“Đương nhiên là thay mặt cho Hiệp hội thương mại!”, Từng Vưu Duy trả lời không chút do dự.
Lâm Cuồng chẹp miệng: "Nếu nói như vậy thì phó chủ tịch Hiệp hội thương mại là tôi đây cảm thấy rất không thoả đáng!”
Lời vừa dứt, mọi người xung quanh bắt đầu rầm rì nghị luận.
"Mẹ nó chứ, lại thêm một phó chủ tịch nữa à!”
"Thân phận này quả thực không đơn giản!”
"Thế nào mà các vị phó chủ tịch đều chạy hết đến chỗ này của chúng ta vậy? Đụng nhau hết rồi!”
"..."
Tùng Vưu Duy nhìn chòng chọc Lâm Cuồng, nhất thời có chút do dự.
Nếu gã muốn xử lý một tên Bạch Diệc Phi thêm một tập đoàn Hầu Tước thì quá dễ dàng, nhưng nếu như lại thêm một tên Lâm Cuồng thì việc này cần phải suy nghĩ thật kỹ mới được, dù sao thì Lâm Cuồng cũng là người thuộc một trong tứ đại gia tộc, không dễ đối phó.
Lúc này, Lâm Cuồng mới có thời gian quay sang nhìn Bạch Diệc Phi cười nói: “Anh, trùng hợp quá nhỉ!”
Bạch Diệc Phi không biết nên có biểu cảm ra sao, chỉ đành từ tốn gật đầu: “Đúng là trùng hợp thật”.
Cả hai đều hiểu trùng hợp mà bọn họ nói đến không phải là lúc này, mà đang nói về việc xảy ra trên đường cao tốc trưa nay.
Thấy vậy ánh mắt của Tùng Vưu Duy hơi phức tạp, Lâm Cuồng với Bạch Diệc Phi quen nhau lúc nào? Nhìn thái độ này có vẻ như tình cảm cũng không tệ? Chẳng trách Lâm Cuồng muốn đứng về phía Bạch Diệc Phi.
Sau một hồi cân nhắc, Tùng Vưu Duy nói: “Sau cuộc điều chỉnh ngày hôm qua, doanh nghiệp của thành phố Thiên Bắc đã không được như trước nữa rồi, cần phải tiến hành phân chia lại vốn, đây là việc mà Hiệp hội thương mại nên làm, cậu thân là một trong ba phó chủ tịch thì nên hiểu được điều này”.
"Dù gì cậu cũng đến rồi, vậy thì chúng ta cùng nhau thực hiện, ý cậu thế nào?”
Hàm ý trong câu nói này vô cùng rõ ràng, đó là muốn lôi kéo Lâm Cuồng vào hùa với gã, nhiều vốn như vậy đương nhiên Lâm Cuồng cũng sẽ được chia không ít phần.
Mà Tùng Vưu Duy lại dám nói như vậy là vì gã đoán mối quan hệ giữa Bạch Diệc Phi và Lâm Cuồng còn chưa đến mức có thể từ bỏ lợi ích của chính mình, đối với những người làm kinh doanh thì lợi ích mới là thứ quan trọng nhất.
Tuy nhiên, tốc độ của màn tự vả đến có vẻ hơi nhanh.
"Tôi cho rằng sự tồn tại của Hiệp hội thương mại là để bảo vệ sự công bằng và công chính, hơn nữa việc phân chia vốn của cả thành phố Thiên Bắc quan trọng như thế thì có phải nên chọn một ngày, rồi thuê hẳn một hội trường riêng và mở một cuộc họp nghiêm túc để tổ chức không?”
Câu nói này của Lâm Cuồng khiến Tùng Vưu Duy nghe xong suýt chút nữa thì tức chết.
Đúng lúc này, lại có người đến.
"Hôm nay đông vui vậy sao?”
Vẫn là một người đàn ông, vóc dáng khá cao mặc một bộ đồ tây và chân đi giày da bóng láng, trong ánh mắt còn toát lên vẻ ngông cuồng giống như chẳng coi ai ra gì.
Đi phía sau anh là là một người đàn ông trông ốm yếu như sắp về với ông bà tổ tiên đến nơi vậy.
Bạch Diệc Phi biết người đến là ai, gã chính là Diệp Hoan chủ tịch của tập đoàn Diệp Thị.
Ngoài ra gã còn có một thân phận khác, đó chính là cậu chủ của nhà họ Diệp ở thủ đô, cũng là người của một trong bốn đại gia tộc.
Lâm Cuồng hơi cau mày, trong lòng không khỏi hơi lo lắng.
Tùng Vưu Duy thì lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp sau đó quay sang nói với Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi, không ai có thể cứu được anh nữa đâu”.
Bạch Diệc Phi nhíu mày, không để ý tới Tùng Vưu Duy mà chỉ thờ ơ nói: "Chủ tịch Diệp, hình như tôi không mời anh thì phải?"
Diệp Hoan từ từ bước tới, cực kỳ vênh váo nói: “Chẳng có kẻ địch nào trước khi đến mà lại nhận được thư mời từ đối phương cả”.
Mọi người lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, hơn nữa lại có vài người biết được thân phận của Diệp Hoan nên hội trường lại gần như nổ tung thêm lần nữa.
"Đây không phải là chủ tịch tập đoàn Diệp Thị à?"
"Anh ta còn là cậu chủ của nhà họ Diệp ở thủ đô đấy!”
"Chết tiệt, hôm nay làm sao vậy, cậu chủ của bốn đại gia tộc đều đến hết đây à?”
"Sao lại tập trung về đây hết vậy? Diệp Lâm Bạch Tùng, nhà họ Bạch… Ôi mẹ kiếp, Bạch Diệc Phi không phải là người nhà họ Bạch đấy chứ?”
"Nói như vậy, hình như là thật đó!”
"Buổi tiệc hôm nay quá là kinh khủng!”
Mặt Bạch Diệc Phi chẳng có chút biểu cảm nào nhìn Diệp Hoan cùng với gã Vô Bệnh đi phía sau.
Anh biết, Diệp Hoan đến để tìm Diệp Ngải, đồng thời cũng là đến để xử lý Hầu Tước. Anh vẫn còn nhớ lần trước khi Diệp Hoan đến tìm anh để đầu tư một dự án mười tỷ tệ.
Nhưng Diệp Hoan lại có ý đồ với Long Linh Linh nên đã bị anh từ chối không thương tiếc, cũng bởi như vậy mới khiến cho Diệp Hoan ghi thù và tìm mọi cách gây khó dễ cho anh.
Diệp Hoan đi đến bên cạnh Bạch Diệc Phi thấp giọng nói: “Diệp Ngải ở đâu?”
Nhưng Bạch Diệc Phi không có ý định trả lời.
Chương 356: Diệp Ngải mất tích
Diệp Hoan chau mày, nói: “Bạch Diệc Phi! Anh không đấu được với nhà họ Diệp đâu. Huống hồ tôi đã hợp tác với Tùng Vưu Duy rồi, anh chỉ có đường chết thôi. Vì vậy tôi khuyên anh tốt nhất hãy nói cho tôi Diệp Ngải đang ở đâu?”
Nói xong, Bạch Diệc Phi vẫn chưa nói gì thì Lâm Cuồng ở bên cạnh đi lại đứng bên cạnh Bạch Diệc Phi, nói: “Diệp Hoan! Anh đến đây định làm gì?”
Diệp Hoan quét nhìn Lâm Cuồng, nói: “Tôi làm gì thì có liên quan gì đến anh không?”
“Anh…”, Lâm Cuồng hít một hơi thật sâu, nói: “Anh phải nhìn rõ đây là lễ kỷ niệm của tập đoàn Hầu Tước chứ không phải là nơi các người đến để tiêu khiển”.
Tùng Vưu Duy xùy một tiếng, nói: “Mỗi cái Hầu Tước nhỏ bé thôi mà, kể cả là hắn đang họp thì chúng tôi vẫn coi như để tiêu khiển được”.
Lời vừa dứt, Diệp Hoan nói tiếp: “Hơn nữa, chúng tôi không phải đến tiêu khiển mà để ‘xử lý’ Hầu Tước, hôm nay Hầu Tước chết chắc rồi”.
Lâm Cuồng sầm mặt lại, nói: “Hai người liên kết với nhau rồi?”
“Rõ như ban ngày rồi”, Diệp Hoan nhún vai nói.
Tùng Vưu Duy nhìn Lâm Cuồng như đang nhìn kẻ ngốc, nói: “Cậu cũng liên kết với Bạch Diệc Phi rồi còn gì, tại sao tôi không thể bắt tay với nhà họ Diệp được?”
Bạch Diệc Phi ở bên cạnh, bề ngoài thì có vẻ trấn tĩnh nhưng trong lòng lại có chút hoảng. Anh thật không ngờ sau khi Tùng Vưu Duy đến thì Diệp Hoan cũng đến. Trong tình huống như này, kể cả Lâm Cuồng có ra tay giúp đỡ, vậy thì muốn hoàn toàn rút ra cũng khó. Phải làm sao bây giờ?
Tùng Vưu Duy hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Bạch Diệc Phi! Giờ biết sợ chưa? Còn hống hách được nữa không?”
Diệp Hoan lại hỏi: “Diệp Ngải đang ở đâu?”
“Nếu anh nói cho tôi biết Diệp Ngải ở đâu thì có lẽ tôi sẽ cân nhắc có giơ cao đánh khẽ, để lại cho anh chút đồ để anh không chết đói”.
Nếu đổi lại là người khác khi đứng trước điều kiện như này thì đã đồng ý rồi, dù gì cũng tốt hơn việc không có được cái gì. Nhưng Bạch Diệc Phi lại từ chối.
“Tôi không biết”.
Diệp Hoan sầm mặt, nói: “Là anh bắt Diệp Ngải, vậy thì làm sao anh không biết được?”
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Tôi thật sự không biết”.
“Anh…”, Diệp Hoan suýt nữa thì chửi tục: “Được lắm! Nếu đã vậy thì tôi cũng không có gì để nói nữa”.
Lâm Cuồng nghe thấy vậy thì dường như cảm thấy có lẽ đây là điểm mấu chốt, liền hỏi: “Ố, em gái của anh mất tích rồi sao?”
“Không liên quan đến anh”, Diệp Hoan hừ lạnh nói.
Lâm Cuồng khì khì hai tiếng, nói: “Làm sao mà không liên quan được? Dù gì thì cũng quen biết mà, quan tâm một chút cũng là nên làm. Nhưng em gái của anh lợi hại như vậy thì sao mất tích được?”
“Phải rồi! Lẽ nào anh không mau đi tìm em gái mình sao? Ở đây hỏi chúng tôi làm gì?”, dường như Lâm Cuồng tự động phớt lờ câu hỏi Diệp Hoan hỏi Bạch Diệc Phi ban nãy.
Còn Diệp Hoan dường như không muốn tiếp tục tranh cãi, giơ tay chỉ về phía Tùng Vưu Duy, nói: “Anh đi tuyên bố việc phân chia tài nguyên của thành phố Thiên Bắc đi”.
Thấy vậy, Tùng Vưu Duy cầm tập tài liệu định tiếp tục nhưng vừa nói được một chữ thì mới nhớ ra, micro đã bị ngắt điện, hiện giờ không có ai nghe được giọng nói của gã ta.
Vì thế, gã ta dặn dò Đào Yêu ở bên cạnh: “Đi nối điện lại cho tôi”.
Đào Yêu nghe thấy liền gật đầu, chỉ có điều, lúc cô ta xoay người thì bị Bạch Diệc Phi kéo lại.
Tùng Vưu Duy chau mày, nói: “Bạch Diệc Phi! Anh làm như vậy có ích gì không? Kể cả tôi không nói những điều này thì hôm nay Hầu Tước cũng toi đời luôn”.
Lâm Cuồng chen miệng vào nói: “Tùng Vưu Duy! Một Hầu Tước nhỏ bé thôi mà, sao cứ phải nhằm vào anh ta?”
“Lời này cậu nói sai rồi, không phải là tôi nhằm vào anh ta mà chỉ làm việc nên làm thôi”, Tùng Vưu Duy cười lạnh một tiếng rồi nhìn Diệp Hoan ở bên cạnh.
Lâm Cuồng ngay lập tức hiểu được, là Tùng Vưu Duy giúp Diệp Hoan mua lại Hầu Tước, còn Diệp Hoan giúp Tùng Vưu Duy có được vị trí chủ tịch của hiệp hội thương mại.
Nhìn tình hình trước mắt, Diệp Hoan và Tùng Vưu Duy cộng lại ép chết Bạch Diệc Phi và Lâm Cuồng khiến họ không còn đường sống nữa mà.
Lâm Cuồng nhìn Bạch Diệc Phi, bất lực nói: “Xin lỗi anh, em không giúp được rồi”.
Bạch Diệc Phi lắc đầu, nói: “Chuyện này vốn không liên quan đến cậu nên đừng nói lời xin lỗi, ngược lại anh phải cảm ơn cậu mới đúng”.
“Anh đừng khách khí như thế”, Lâm Cuồng bất lực nói: “Thật ra em giúp anh là vì em trai Bạch Khiếu của anh, em và cậu ấy có mối quan hệ khá tốt”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì sững người, nhìn chằm chằm vào Lâm Cuồng.
Lâm Cuồng đang định giải thích thì Diệp Hoan như cắt ngang lời: “Muốn hàn huyên cái gì thì để từ từ nói. Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, nói cho tôi biết Diệp Ngải đang ở đâu, tôi có thể cho anh chút đồ để anh không chết đói”.
Bạch Diệc Phi bất lực, nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không biết thật”.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi”, nói xong Tùng Vưu Duy tự mình đi nối điện nhưng lại nhìn thấy Lý Tuyết xông lại.
Micro có dây nối với phích cắm. Nếu muốn có điện thì nhất định phải cắm vào ổ cắm.
Lý Tuyết đứng ở phía trước Tùng Vưu Duy rồi dứt ổ cắm ra, đồng thời còn vứt phích cắm của micro sang một bên.
Động tác này khiến phích cắm cách ổ cắm càng xa hơn. Nói thật thì tác dụng cũng không quá lớn nhưng lại phải đi thêm mấy bước nữa.
Bạch Diệc Phi hoàn toàn không thể ngờ Lý Tuyết lại xông lên và làm động tác đó. Rõ ràng cô đang giúp anh mặc dù tác dụng không quá lớn.
“Tuyết Nhi”, Bạch Diệc Phi đi hai bước lên trước mặt Lý Tuyết rồi chắn tầm nhìn của Tùng Vưu Duy và Diệp Hoan.
Lý Tuyết nắm chặt một cánh tay của Bạch Diệc Phi, cẩn thận hỏi: “Có phải bọn họ định bắt nạt anh không?”
Cô không biết ân oán giữa tập đoàn Hầu Tước và mấy người này, cũng không hiểu những điều trong đó. Chỉ biết rằng hai người này đang bắt nạt Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này thì bật cười, nói: “Không sao đâu, không ai có thể bắt nạt anh”.
Lý Tuyết không tin, rõ ràng ban nãy nhìn thấy mấy người này có ác ý với Bạch Diệc Phi, hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh hình như không thể giải quyết được, dáng vẻ rất phiền não.
Anh cũng không nói nhiều, chỉ nói với Tùng Vưu Duy: “Việc phân chia tài nguyên thành phố Thiên Bắc không đến lượt anh, còn tập đoàn Hầu Tước có thế nào thì cũng không phải các anh nói là được”.
Tùng Vưu Duy lúc này đã hoàn toàn bị Lý Tuyết làm cho đơ người. Đẹp… Thật sự đẹp quá đi thôi! Ngoại hình này, khí chất này đúng là tuyệt sắc nhân gian.
Bạch Diệc Phi thấy ánh mắt đó của Tùng Vưu Duy thật ghê tởm nên anh lên che chắn cho Lý Tuyết.
Thần sắc của Diệp Hoan cũng thế, nhưng gã còn chú ý đến một thứ. Đó là chiếc nhẫn trên tay Lý Tuyết.
Diệp Hoan nhìn hồi lâu, sau khi chắc chắn thì sắc mặt biến đổi, kéo tay Tùng Vưu Duy nói: “Anh nhìn nhẫn trên tay cô ấy kìa”.
Tùng Vưu Duy lúc này mới định thần nhìn lại, sắc mặt biến đổi: “Thật hay giả vậy?”
Chương 357: Âm mưu
Có vẻ là vì một chiếc nhẫn?
Bạch Diệc Phi nghe thấy thì cúi đầu xuống nhìn, Lý Tuyết đang vịn vào tay anh với chiếc nhẫn khảm đá quý màu xanh trên ngón tay, anh nhớ rằng chiếc nhẫn này là người phụ nữ kia đã tặng anh như một lời cảm ơn.
Trước khi xuất phát, anh cảm thấy đẹp nên đã đeo nó cho Lý Tuyết.
Chẳng thể ngờ chiếc nhẫn này lại có uy lực lớn đến mức khiến cho Diệp Hoan và Tùng Vưu Duy kinh ngạc như vậy.
Cho dù không đoán ra được, nhưng sau khi biết bọn họ sợ hãi như vậy, Bạch Diệc Phi cũng yên tâm hơn rất nhiều mà nói: “Sao không tiếp tục vậy?”
Lâm Cuồng có chút không nói lên lời khi nghe câu này, anh zai à, mặc dù chiếc nhẫn này không hề đơn giản, nhưng cũng không thể kiêu ngạo như vậy chứ? Chẳng may đám người này không quan tâm đến vẫn muốn đối đầu với anh thì sao?
Diệp Hoan và Tùng Vưu Duy có chút kiêng kị, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau họ đã biết suy nghĩ của đối phương.
“Chủ tịch Bạch, lần đầu gặp mặt, vừa rồi chỉ nói đùa với anh thôi, mong anh bỏ quá cho”, Tùng Vưu Duy cười ha ha nói.
Diệp Hoan gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là nói đùa, như vậy sẽ làm chúng ta thân nhau nhanh hơn!”
Hai người nói chuyện như thể chuyện vừa mới xảy ra chỉ là ảo giác, sắc mặt biến đổi cực nhanh, không có dấu vết gì về sự việc trước đó nữa.
Trong lòng Bạch Diệc Phi hừ lạnh, đúng là một lũ mặt dày!
“Thế nên đây là quà tặng trong lần đầu gặp mặt sao?”, Bạch Diệc Phi cười lạnh nói.
Tùng Vưu Duy cười cười gật đầu: “Đúng vậy, mọi người đều là tứ đại gia tộc của thủ đô, dĩ nhiên phương thức chào hỏi cũng phải có gì đó đặc biệt chứ!”
Diệp Hoan khẽ cau mày, gã không vội nói chen vào mà đang cố gắng tìm cách giải vây. Vừa rồi đã gây chuyện đến mức như vậy, không thể chỉ bằng một hai câu nói mà cho qua được.
Qủa đúng như gã ta nghĩ.
Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng đáp: “Vậy tôi thà rằng không quen biết các người!”
“Vả lại, tôi rất để ý đến đấy”.
Tùng Vưu Duy nghiến răng, nếu không phải vì chiếc nhẫn đó, tối nay bọn chúng mới là người chiến thắng.
Lâm Cuồng nhìn Tùng Vưu Duy đang căng thẳng cười ha ha nói: “Biết bây giờ anh đang có biểu cảm gì không? Thật sự rất buồn cười, thật đấy!”
“Cậu im mồm cho tôi!”, Tùng Vưu Duy hét lên.
Lâm Cuồng vốn dĩ có chút kiêu ngạo, không sợ hãi mà nói: “Tôi cứ nói đấy, ngược lại là anh, vừa rồi còn nói với người ta ‘dí chết’ Hầu Tước, đứng lên vị trí chủ trì, bây giờ anh thu mua cho tôi xem nào?”
“Không dám nữa à?”
Lúc này, Diệp Hoan đột nhiên nói: “Chủ tịch Bạch, hôm nay không phải là lễ kỉ niệm của tập đoàn Hầu Tước sao? Chúng ta không nên làm lỡ thời gian của mọi người nữa, nhanh chóng bắt đầu buổi tiệc thôi, anh nói có đúng không?”
“Đúng vậy, chủ tịch Bạch, buổi lễ nên bắt đầu rồi”, Tùng Vưu Duy gật đầu nói.
Bạch Diệc Phi nhếch mép nói: “Tôi mới là chủ tịch của Hầu Tước, khi nào buổi lễ bắt đầu đều do tôi quyết định, các người là cái thá gì, chuyện vừa rồi...”
“Thấy tôi dễ bắt nạt, liền nói muốn thu mua Hầu Tước, thấy tôi có chỗ dựa vững chắc sau lưng bèn nói là lời đùa? Tôi không phải ngốc, có ngu mới tin lời của mấy người!”
“Bây giờ, với tư cách là chủ tịch của Hầu Tước, tôi nói cho các người biết, Hầu Tước không chào đón hai người, mời hai người lập tức rời khỏi bữa tiệc!”
Lời vừa dứt, tiếng bàn luận lập tức vang lên.
Vừa rồi bọn họ không phải không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, mà là không dám lên tiếng, nhưng giờ vấn đề là, vốn dĩ tưởng rằng tập đoàn Hầu Tước đi đời rồi, kết quả tình thế lại đảo ngược.
Hai người trước đó vốn kiêu ngạo, giờ đột nhiên trở nên hèn nhát, lại còn bảo đó là nói đùa?
Đây con mẹ nó là đang diễn kịch gì?
Lại nhìn vào cục diện hiện tại, chủ tịch Bạch lạnh lùng đuổi người, lời nói không chút khách sáo, bọn họ chỉ muốn biết, chủ tịch Bạch lấy đâu ra dũng khí?
Dù có chỗ dựa vững chắc đến đâu, cũng không thể kiêu ngạo như vậy chứ? Có câu nói thừa một đường cho chính mình, sau này gặp lại dễ nói chuyện!
Một cậu chủ của nhà họ Diệp- chủ tịch tập đoàn Diệp Thị, một phó chủ tịch liên đoàn thương mại tỉnh, đây hoàn toàn là đắc tội người khác, sau này sẽ không dễ dàng gì!
Lâm Cuồng không sợ làm to sự việc còn nói thêm: “Nghe thấy chưa? Còn đứng đây làm gì? Đi đi chứ?”
Diệp Hoan bất lực lạnh lùng liếc nhìn Bạch Diệc Phi, trầm giọng nói: “Vậy thì chúc buổi lễ kỉ niệm của chủ tịch Bạch diễn ra thuận lợi”.
Sau đó, Diệp Hoan xoay người rời đi.
Tùng Vưu Duy thấy vậy cũng đi theo, nhưng lúc đang đi thì nhìn thấy Đào Yêu, ánh mắt gã ta đảo một vòng, lóe nên ý tưởng nào đó thì cười và nói: “Chủ tịch Bạch, tôi cũng chúc buổi lễ của anh thuận lợi, lúc đến cũng không mang theo quà gì, hay là, tôi tặng cô ta cho anh, coi như đền tội”.
Đào Yêu bị Tùng Vưu Duy đẩy ra phía Bạch Diệc Phi.
Tặng phụ nữ trắng trợn như vậy sao? Vợ của chủ tịch Bạch lại còn đứng ngay đó nữa?
Lâm Cuồng khinh thường nói: “Anh không biết xấu hổ sao? Người ta có vợ rồi, lại dám tặng phụ nữ trước mặt vợ anh ấy?”
“Thì ra người đẹp này là vợ của chủ tịch Bạch?”, Tùng Vưu Duy liếc nhìn Lý Tuyết đầy ẩn ý.
Bạch Diệc Phi cau mày, vẻ mặt ngày càng lạnh lùng hơn, nhưng câu trả lời của anh lại nằm ngoài dự đoán của mọi người: “Được, vậy tôi sẽ nhận”.
“Cái gì?”
Mọi người há hốc miệng kinh ngạc.
Dám nhận phụ nữ trước mặt vợ mình, anh to gan đến mức như vậy ư?
Chỉ có thể nói: Người có tiền có khác, đúng là biết cách chơi!
“Vậy tôi không làm phiền anh nữa”.
Tùng Vưu Duy nói xong liền xoay người rời đi.
Chương 358: Gió chiều nào theo chiều ấy
Thực tế lại một lần nữa chứng minh, nhất định đừng đắc tội với Hầu Tước và Bạch Diệc Phi, càng đừng nghĩ đến việc đối đầu với anh. Bởi vì không biết lúc nào Bạch Diệc Phi sẽ có màn lật tình thế đẹp mắt nữa.
Hãy nhìn xem, ngay cả hai cậu chủ của hai trong bốn gia tộc lớn của thủ đô muốn trừng trị Bạch Diệc Phi nhưng cũng đành phải rời đi.
Bạch Diệc Phi đi đến bục dẫn chương trình, cầm micro. Còn Long Linh Linh ở bên dưới nhanh tay nhanh mắt cắm phích cắm vào.
“Thật sự xin lỗi để mọi người đợi lâu, giờ những người tạp nham đã không còn, chúng ta có thể chính thức bắt đầu rồi”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.
Sau khi nói xong những lời khách khí thì buổi phân chia tài nguyên chính thức bắt đầu.
Vì nhận được lợi ích nên ai nấy cũng cười ha hả, hoàn toàn quên đi việc không vui vẻ ban nãy.
Bạch Diệc Phi bảo mọi người cứ tự nhiên tham gia vào bữa tiệc, còn mình kéo Lý Tuyết đến ban công của khách sạn và giải thích với cô: “Tuyết Nhi! Anh thu nhận cô ta chỉ là biện pháp ứng phó tạm thời thôi chứ không phải thật”.
Lý Tuyết ừm một tiếng không nói gì. Vì cô không biết nên nói gì cả.
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chủ động ôm chặt lấy cô, nói: “Tuyết Nhi! Hãy tin anh”.
Lý Tuyết ngây người ra, sau đó sắc mặt đỏ ửng lại ừm một tiếng. Cảm giác khó chịu ban nãy cũng tan biến nhờ cái ôm này của Bạch Diệc Phi.
…
Ở bãi đỗ xe của khách sạn, Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết định về trước. Vừa mới đóng cửa xe ghế phụ thì Lâm Cuồng và Đào Yêu chạy ra.
Lâm Cuồng hét một câu: “Anh định về sao?”
Bạch Diệc Phi quay đầu, nói: “Ừm! Cũng không còn việc gì cả nên anh đưa chị về thôi”, dù sao thì Long Linh Linh ở đó, nếu không có gì quan trọng thì cũng không phải lo.
Lâm Cuồng ồ một tiếng, nói: “Chắc về ‘thân mật’ với chị à? Em ghen tỵ chết đi được”.
“Cậu cũng có thể như thế mà”, Bạch Diệc Phi đùa giỡn, nói: “Hay là anh giới thiệu cho cậu một người nha?”, nói xong anh nhìn thấy Đào Yêu, nói luôn: “Vừa hay bên cạnh cậu có một người đẹp kìa”.
“Hự…”, Lâm Cuồng sắc mặt cứng ngắc, nói: “Vậy thì… Em độc thân vẫn tốt hơn”.
Bạch Diệc Phi bật cười nhìn Lâm Cuồng. Lâm Cuồng lúc này giống y như lúc gặp trên đường cao tốc, lúc đó cậu ta trông rất thật thà và dễ bắt nạt.
Chàng trai này đúng là thú vị. Nhưng mối quan hệ giữa cậu ta và Bạch Khiếu…
Bạch Diệc Phi lắc đầu, thôi bỏ đi, không nghĩ đến những cái này nữa, anh nói tiếp: “Thôi anh chị về trước đây”.
Lâm Cuồng gật đầu, nói: “Vâng, hôm khác có thời gian em mời anh ăn cơm nha”.
Bạch Diệc Phi khoát tay rồi lên xe. Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là, Đào Yêu cũng lên cùng.
Lâm Cuồng đứng ở bên ngoài mà sắc mặt kinh hãi, thầm nói: “Không phải chứ? Anh Phi thật sự định thu nhận cô ta sao?”
Bạch Diệc Phi ở trong xe không nghe thấy lời Lâm Cuồng nói nên chỉ chau mày hỏi: “Cô lên xe làm gì?”
Đào Yêu ngồi ở ghế sau để lộ đôi chân dài gợi cảm, nũng nịu nói: “Chẳng phải tôi là người của anh sao? Tất nhiên là phải đi theo anh rồi”.
“Ôi mẹ ơi, cô đừng có nói bừa”, Bạch Diệc Phi nói xong thì nhìn Lý Tuyết.
Lý Tuyết chớp mắt một cái ra vẻ mình hiểu được.
Bạch Diệc Phi thở phào một cái rồi nghiêm túc nói: “Đào Yêu! Tôi biết là cô muốn làm gì?”
“Làm gì?”, Đào Yêu nói với vẻ vô tội.
Bạch Diệc Phi hừ một tiếng, nói: “Một câu thôi, gió chiều nào theo chiều ấy”.
“Vì vậy ở trước mặt tôi thì hãy thu lại những ý đồ đó, cũng đừng nghĩ là có được thông tin gì từ chỗ tôi để truyền lại cho Tùng Vưu Duy, tôi không sập cái bẫy này đâu”.
Sắc mặt Đào Yêu có chút khó coi.
Bạch Diệc Phi tiếp tục nói: “Không có chuyện gì thì đừng có lượn lờ trước mặt tôi, cút đi”.
Đào Yêu hừ lạnh một tiếng, nói: “Chủ tịch Bạch quả nhiên lợi hại”, nói xong cô ta xuống xe rồi đóng cửa xe rầm một cái.
…
Diệp Hoan sau khi rời đi liền sai người đi điều tra xem Bạch Diệc Phi sao lại có được chiếc nhẫn đó, rất nhanh đã có tin tức.
“Chủ tịch Diệp, hôm qua Bạch Diệc Phi ở trên đường cao tốc cứu được Lương Vĩ Siêu, vì thế Lương Vĩ Siêu tặng cho hắn ta cái nhẫn đó”.
Sau khi Diệp Hoan nghe xong, cười lạnh một tiếng: “Hóa ra là vậy, còn tưởng bám vào được mối quan hệ đó rồi”.
“Cũng coi như có mối quan hệ đó chăng? Dù sao thì cũng cứu được Lương Vĩ Siêu một mạng mà”, thư ký đáp.
Diệp Hoan cười một tiếng nói: “Nếu nhẫn làm vật cảm ơn thì chuyện này cũng coi như hiểu được phần nào rồi. Lương Vĩ Siêu và Lương Minh Nguyệt chắc chắn sẽ không vì chuyện khác mà bao che cho Bạch Diệc Phi đâu, càng không vì hắn mà đối đầu với nhà họ Diệp chúng ta”.
“Chủ tịch Diệp! Có cần quay về…”.
“Không cần”, Diệp Hoan khoát tay, nói tiếp: “Trước tiên cứ phái thêm người đi tìm Ngải Ngải đã, đợi khi tìm được rồi thì sẽ từ từ xử lý thằng Bạch Diệc Phi đó”.
Chương 359: Vừa muốn giết vừa muốn giúp
Sáng sớm hôm sau, sau khi ra khỏi nhà, Bạch Diệc Phi không đến Hầu Tước mà đến bệnh viện Ngọa Long.
Tại tầng sáu của ký túc nhân viên…
Đây là nơi Trương Hoa Bân làm việc nhưng trang trí cũng rất ấm áp. Vì ngoài phòng làm việc còn có chỗ ở nữa.
Sau khi ngồi xuống, Trương Hoa Bân rót trà cho Bạch Diệc Phi.
“Ở đây thế nào rồi? Có quen không?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Trương Hoa Bân nói: “Cũng được”.
Lời nói vừa dứt thì trong phòng liền rơi vào trầm mặc. Trong lòng Trương Hoa Bân thấy lo lắng, có lẽ anh ta biết lý do Bạch Diệc Phi đến tìm mình nhưng anh ta không dám chủ động lên tiếng.
Một lát sau, Bạch Diệc Phi mới thản nhiên nói: “Trương Hoa Bân! Con người tôi trước nay có một nguyên tắc là ‘nghi người thì sẽ không dùng, dùng người thì sẽ không nghi’. Nhưng với điều kiện, người đó đáng để tôi làm như vậy”.
“Nếu anh đã đồng ý sẽ toàn tâm trung thành với tôi thì tôi hy vọng anh nói được làm được chứ không phải như bây giờ, do dự bất định”.
“Vâng”, Trương Hoa Bân cúi đầu đáp.
Ban đầu khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy Đào Yêu thì đã có chút nghi ngờ. Tại sao cô ta lại nói cho anh biết chuyện Tùng Vưu Duy đến dự tiệc. Sau đó anh mới hiểu được. Nếu Đào Yêu đã là tình nhân của Tùng Vưu Duy lại là tình nhân của Trương Hoa Bân, cô ta sẽ nghĩ cách lấy lòng mỗi người. Người nào cũng đều cảm kích cô ta, từ đó cuộc sống của cô ta cũng dễ thở hơn rồi.
Còn tại sao Đào Yêu lại biết tin này? Rất dễ hiểu, đó là Trương Hoa Bân nói cho cô ta.
Nghĩ đến đây, Bạch Diệc Phi rất tức giận.
“Người dưới trướng của tôi khi làm việc thì phải chuyên tâm chứ không phải do dự không chắc chắn”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Càng không được vì một người đàn bà mà hỏng việc”.
Trương Hoa Bân run rẩy, cúi thấp đầu hơn, nói: “Tôi biết rồi”.
“Không có lần sau nữa đâu”, nói xong Bạch Diệc Phi đứng lên, nói: “Anh phải biết là anh có vợ rồi đấy. Tôi từng nói với anh là phải chăm sóc cho vợ thật tốt. Nếu không phải vì lý do này thì tôi đã giết anh từ lâu rồi”.
“Một loại đàn bà lẳng lơ ai cũng hiến dâng như Đào Yêu thì có đáng không?”
Lúc này Trương Hoa Bân mới ngẩng đầu lên nhưng chỉ nhìn thấy cánh cửa đã bị đóng lại.
…
Mọi chuyện tạm thời qua đi, những ngày tháng của Bạch Diệc Phi cũng coi như yên bình hơn chút.
Sáng sớm hôm nay, Bạch Diệc Phi định đến Hầu Tước một vòng rồi về. Anh vẫn phải thu xếp thời gian luyện tập với Bạch Hổ để tăng cường thể chất cho mình. Nhưng vừa đến văn phòng thì thấy Lâm Cuồng đợi đã lâu ở đây.
“Anh Bạch”, Lâm Cuồng cười ha ha chào một tiếng.
Bạch Diệc Phi bảo Lâm Cuồng ngồi xuống, nói: “Sáng sớm đã có chuyện gì gấp thế?”
Lâm Cuồng cười một tiếng, nói: “Không gấp ạ, chỉ là đến tạm biệt anh thôi. Em phải về thủ đô rồi”.
Bạch Diệc Phi ồ một tiếng chứ không nói thêm gì.
Lâm Cuồng cảm thấy có chút lúng túng, đành phải lấy điện thoại ra nói với Bạch Diệc Phi: “Anh Bạch! Em chuyển khoản một trăm ngàn tệ cho anh rồi”.
Bạch Diệc Phi hỏi với vẻ không hiểu: “Làm gì vậy?”
“Tiền bồi thường hôm đó ạ”, Lâm Cuồng đáp.
Bạch Diệc Phi lấy điện thoại ra không chấp nhận chuyển khoản của Lâm Cuồng, nói: “Đã bảo không cần là không cần”.
“Vậy thì sao được ạ?”, Lâm Cuồng vẫn có chút khó xử, nói: “Em nói bồi thường là sẽ làm mà, nếu không thì em giữ số của anh làm gì?”
“Lúc rảnh có thể nói chuyện”, Bạch Diệc Phi hiếm khi nói đùa như này.
Lâm Cuồng cười hì hì, nói: “Vậy cũng đúng”.
Bạch Diệc Phi khoát tay, nói: “Được rồi, thật sự không cần mà”.
Lâm Cuồng thấy thế thì vẫn định nói gì nhưng Bạch Diệc Phi lại nói: “Có thể nói cho anh biết sao cậu lại giúp anh không?”
Lâm Cuồng ngưng lại chút, đành phải bỏ qua việc bồi thường kia, sau đó nói: “Là em trai của anh bảo em đến giúp”.
Bạch Diệc Phi có chút sửng sốt và khó tin: “Nó bảo cậu đến giúp anh? Nó không giết anh chết đã là tốt lắm rồi, sao lại có lòng tốt giúp anh”.
“Thật đấy ạ”, Lâm Cuồng nói rất nghiêm túc: “Cậu ấy nói anh là người nhà họ Bạch, vì vậy…”.
Bạch Diệc Phi lại sững người ra, sau đó cười một tiếng. Lời này khiến anh nhớ đến lúc còn ở thủ đô mấy tháng trước, anh bị Bạch Khiếu đánh thừa sống thiếu chết, Bạch Vân Bằng xuất hiện và cũng nói câu này.
Người của nhà họ Bạch không thể bị người ngoài bắt nạt.
Ẩn ý của câu đó là người của nhà họ Bạch muốn đối xử với nhau thế nào cũng được. Vì vậy Bạch Vân Bằng thiên vị và bao biện cho Bạch Khiếu, kể cả Bạch Khiếu có giết người thì vẫn là con đẻ của ông.
Lâm Cuồng không biết Bạch Diệc Phi nghĩ đến chuyện gì liền nói: “Cậu ấy biết nhà họ Diệp và nhà họ Tùng muốn đối phó với anh nên bảo em đến. Thật ra em chỉ tiện đường qua đây chứ không định ở lại lâu”.
Lời vừa dứt thì Bạch Diệc Phi trầm ngâm một lát mới nói: “Thật ra anh rất hiếu kỳ, nó là người lợi hại như vậy, sao lại cứ muốn sống còn với anh?”
Lâm Cuồng bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Thật ra cậu ấy cũng mệnh khổ ý ạ”.
“Trước đây cậu ấy bị tai nạn xe, chân bị liệt, hơn nữa không thể có con được. Anh cũng biết, đây là đòn chí mạng đối với người thừa kế mà”.
“Nhà họ Bạch rất có bối cảnh nên tất nhiên rất coi trọng việc nối dõi. Cậu ấy không có con được vậy chỉ còn anh thôi, vì thế…”.
“Vì thế nó không muốn anh về thủ đô cướp vị trí người thừa kế của nó?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Lâm Cuồng khó xử mà gật đầu, bởi thực tế đúng là như vậy.
Bạch Diệc Phi bật cười một tiếng, nói: “Vậy thì cậu nói với nó, nó nghĩ nhiều quá rồi đấy. Từ trước đến nay anh chưa từng muốn tranh giành cái gì, càng không muốn cái vị trí thừa kế kia, anh chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình thôi”.
“Nếu không phải nó chủ động đến chọc vào anh thì sao anh lại nhằm vào nó chứ?”
“Nhưng anh cũng không phải người dễ bắt nạt đâu. Nếu nó còn chọc vào anh thì anh sẽ không để ý nữa, sẽ tranh đến cùng”.
Lâm Cuồng ngây người ra, cuối cùng bất đắc dĩ đáp lại: “Vâng, em sẽ nói lại với cậu ấy”.
Nói xong, Lâm Cuồng lại có lòng tốt nhắc nhở: “Trước đây em có nghe nói một số việc, nhà họ Bạch có nhiều người không thừa nhận anh, nếu quay về thì cũng khó khăn đấy ạ”.
“Anh biết mà”, Bạch Diệc Phi nói tiếp: “Bạch Vân Bằng từng nói đợi anh làm Hầu Tước thành doanh nghiệp số một, lúc đó có thể quay về rồi nhưng anh không muốn đi thủ đô”.
Chương 360: Đến nhà Chu Khúc Nhi
Lâm Cuồng không hiểu nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cũng không giải thích gì nhiều, anh nói thêm vài câu rồi tiễn Lâm Cuồng ra về.
…
Buổi chiều, Bạch Diệc Phi đang luyện tập thì đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Hoa.
"Anh nói cái gì? Muốn tôi đi cùng anh đến nhà Chu Khúc Nhi? Thật sao? Anh, anh chắc chứ?"
Tần Hoa đáp: "Tôi…đi một mình thì ngại lắm…"
Bạch Diệc Phi cười tủm tỉm: "Đó là bố mẹ vợ anh, sau này sẽ là người một nhà, ngại gì chứ?"
Tần Hoa do dự hồi lâu mới nói: "Đến nhà gặp mặt bố mẹ nhất định phải có người nhà đi cùng, nhưng bố mẹ tôi đã mất từ lâu rồi…Tôi chỉ còn mình cậu là người thân thôi".
Bạch Diệc Phi sững sờ hồi lâu mới nói: "Được, anh đang ở đâu, tôi tới ngay".
Tần Hoa coi anh là người thân, người làm em trai như anh còn có lí do gì để từ chối chứ?
Sau khi cúp máy thì Bạch Diệc Phi nói tình huống cho Bạch Hổ biết, sau đó anh tắm rửa qua rồi lái xe đi ra ngoài.
Tần Hoa vốn cũng muốn lái xe, nhưng Bạch Diệc Phi nói anh lái xe nên Tần Hoa chờ Bạch Diệc Phi ở dưới khu nhà của mình.
Sau khi Tần Hoa lên xe thì Bạch Diệc Phi cười ha ha: "Anh, bây giờ anh chính là anh trai ruột của em rồi, đúng rồi, hai người đi đăng ký giấy chứng nhận chưa?"
"Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi".
Sau đó bọn họ lái xe đến khu nhà của Chu Khúc Nhi.
Còn chưa đến thì đã nhìn thấy Chu Khúc Nhi đang đứng đợi từ xa.
Tần Hoa xuống xe trước, ang ta đi ra phía sau cầm quà đã mua.
Sau khi Chu Khúc Nhi nhìn thấy Tần Hoa thì vội vàng chạy tới, giọng nói cô ta dịu dàng thẹn thùng hiếm thấy: "Sao còn mua mấy thứ này vậy? Đã nói đi người không đến là được rồi mà".
Cơ thể Tần Hoa hơi cứng ngắc: "Nên làm mà".
Chu Khúc Nhi mỉm cười, sau khi nhìn thoáng qua thì chợt nhận ra chiếc xe này là của Bạch Diệc Phi?
Quả nhiên tiếp theo Chu Khúc Nhi nhìn thấy Bạch Diệc Phi.
"Sao anh lại đến đây?”, nét mặt Chu Khúc Nhi tràn đầy vẻ ghét bỏ, sau đó cô ta nhớ tới một loạt chuyện đã xảy ra với Bạch Diệc Phi lúc trước thì vừa xấu hổ vừa khó hiểu, Bạch Diệc Phi đến đây làm gì?
Bạch Diệc Phi bất lực nhún vai: "Không còn cách nào khác, ai bảo tôi là em trai của anh Tần Hoa chứ?"
Tần Hoa gật đầu: "Ừ, anh cũng chỉ có một đứa em là cậu ấy, đi đến cùng anh là điều tất nhiên mà".
"Được thôi, vậy miễn cưỡng để anh ta lên cũng được".
Trước khi đi lên Chu Khúc Nhi còn đặc biệt cảnh cáo Bạch Diệc Phi: "Lát nữa anh bớt nói đi, không có chuyện gì đừng thể hiện cảm giác tồn tại trước mặt bố mẹ tôi, biết không?"
"Biết rồi", Bạch Diệc Phi gật đầu.
Nói ra thì Bạch Diệc Phi cũng có chút ngượng ngùng, lần trước để giúp Chu Khúc Nhi chặn một cuộc xem mắt mà anh đã giả làm bạn trai của cô ta, còn đến nhà cô ta ăn cơm, còn nói chuyện tỏ vẻ cool ngầu, giờ anh đối mặt với bố mẹ Chu Khúc Nhi cũng cảm thấy ngại ngùng.
Chu Khúc Nhi cũng vì chuyện này nên không muốn Bạch Diệc Phi đi lên, lỡ như bố mẹ hiểu lầm chuyện gì đó thì nên giải thích như thế nào?
…
"Đã tới chưa?"
Ở cửa, Chu Thành Hoa bố của Chu Khúc Nhi tươi cười đón mọi người đi vào, Triệu Tình mẹ của Chu Khúc Nhi cũng mỉm cười: "Mời vào ngồi".
Tần Hoa ngượng ngùng gọi tiếng: "Chú, cô".
Triệu Tình cười vẫy tay, bà ấy cầm lấy quà mà Tần Hoa mang tới: "Cơm sắp chuẩn bị xong rồi, ngồi đợi một lát nha".
Bạch Diệc Phi là người đi vào cuối cùng: "Chú, cô".
Triệu Tình và Chu Thành Hoa sửng sốt, đây không phải là Tiểu Bạch sao? Sao đi theo cùng tới vậy?
Chu Khúc Nhi thấy vậy lập tức nói: "Đây là em trai của anh ấy".
Vì vậy sắc mặt Chu Thành Hoa và Triệu Tình lần lượt đen xì.
Bạch Diệc Phi cười gượng hai tiếng: "Ha ha…"
Tần Hoa gật đầu nói: "Đúng, cậu ấy là em trai cháu, hôm nay đi đến cùng cháu".
Triệu Tình lập tức trở lại bình thường: "Ồ ồ ồ, vậy mau vào đi"
Chu Thành Hoa cũng bình thường trở lại, ông ấy chào hỏi rồi mời hai người ngồi xuống, Triệu Tình kéo Chu Khúc Nhi đi vào phòng bếp.
“Khúc Nhi, chuyện này là thế nào?”, Triệu Tình liếc nhìn Bạch Diệc Phi trong phòng khách: “Không phải con lại muốn quay lại với cậu ta đấy chứ? Con gái, muốn quay lại với cậu ta thì nói với cậu ta ấy, con tìm anh trai người ta làm gì? Chuyện này không được đâu".
Chu Khúc Nhi không nói gì về chuyện của mình và Bạch Diệc Phi, chỉ nói sau này chia tay rồi, nhưng ai nghĩ Tần Hoa và Bạch Diệc Phi lại có quan hệ chứ, cho nên Triệu Tình hiểu lầm.
“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”, Chu Khúc Nhi giậm chân: “Con không muốn quay lại với anh ta, bây giờ con thích Tần Hoa, không thích Bạch Diệc Phi nữa!
"Gu gì kì vậy con, con định cua hết cả nhà người ta hả?”, Triệu Tình quở trách
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, thật ra…Bạch Diệc Phi là chồng của Tuyết Nhi".
Chu Khúc Nhi vội vàng kéo Triệu Tình giải thích một hồi, cũng kể chuyện trước kia Bạch Diệc Phi giả làm bạn trai của mình, để tránh hiểu lầm về sau.
Sau khi nói xong thì Chu Khúc Nhi còn nói thêm một câu: "Bây giờ người ta là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước rồi".
Triệu Tình hồi lâu mới phản ứng lại, cuối cùng bà ấy chỉ tay vào Chu Khúc Nhi: "Con nhóc này, sao không nói sớm!"
"Được rồi, đừng vướng tay vướng chân nữa, đi ra ngoài tiếp khách đi".
Chu Khúc Nhi cười hi hi: "Vậy con ra ngoài trước đây".
…
Triệu Tình cũng nói với Chu Thành Hoa nhân lúc ông ấy đi bưng thức ăn, Chu Thành Hoa kinh ngạc, điều kinh ngạc không phải là chuyện bọn họ giả vờ, mà là thân phận của Bạch Diệc Phi.
Tập đoàn Hầu Tước đó, ông to bà lớn đó.
Cho nên ngoài việc chăm sóc Tần Hoa ra thì ông ấy cũng vô cùng nhiệt tình với Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi biết hôm nay là ngày Tần Hoa gặp mặt bố mẹ vợ nên rất khiêm tốn, thật sự không nói nhiều, anh dành phần lớn thời gian để ăn cơm.
Sau bữa ăn mọi người đều rất vui vẻ, cũng bàn bạc rất nhiều về những chi tiết trong hôn lễ, khoảng một tuần nữa là đến ngày kết hôn rồi.
Sau bữa cơm Chu Khúc Nhi tiễn bọn họ ra ngoài.
"Sau này đừng tới nhà tôi nữa", Chu Khúc Nhi nói lầm bầm với Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhún vai: "Tôi cũng nào có muốn đâu! Nhưng cô không phải muốn kết hôn hả? Dù sao cũng phải tới đón dâu chứ?"
Người trong gia đình Tần Hoa đều không còn nữa, chỉ còn Bạch Diệc Phi là người thân, cho nên Bạch Diệc Phi nhất định phải đến đón dâu.
“Khúc Nhi, cậu ấy khá tốt mà", Tần Hoa không biết nói thế nào, anh ta chỉ nói một câu khô khan như thế.
Còn Chu Khúc Nhi sau khi nghe Tần Hoa nói thế thì lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi sau khi Chu Khúc Nhi đi thì Bạch Diệc Phi không khỏi nói đùa: "Được đó, anh, quả nhiên là trời sinh một cặp".
Anh thấy Chu Khúc Nhi trước mặt Tần Hoa và trước mặt người khác hoàn toàn là hai người khác nhau.
Diệp Ngải cho rằng những lời này có thể uy hiếp được Bạch Diệc Phi, nhưng mà Bạch Diệc Phi vẫn ung dung nở nụ cười: “Ở đây, sẽ không có ai tìm được đâu”.
Đây là bệnh viện Ngoạ Long, một bệnh viên tư nhân vừa mới mở, cũng chính là căn cứ địa bí mật của anh, muốn tìm được chỗ này mà còn cứu được Diệp Ngải ra thì gần như là không thể.
Sau đó Bạch Diệc Phi còn đang định nói thêm gì nữa thì nhận được điện thoại của Tần Hoa gọi đến.
"Trưa nay ăn chung bữa cơm nhé”.
Bạch Diệc Phi cảm thấy kỳ lạ: “Hôm nay không phải ngày làm việc à? Anh lại rảnh thế?”
Tần Hoa ngượng ngùng nói: "Tôi đi cùng với vị hôn thê nữa”.
Anh ta vừa dứt lời thì Bạch Diệc Phi đã hiểu ngay: “Đồng ý, ở đâu vậy, tôi tới liền”.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi cảm thấy nên gọi điện cho Lý Tuyết, dù gì thì người mà Tần Hoa muốn cưới chính là bạn gái thân thiết nhất của Lý Tuyết.
...
Sau khi Bạch Diệc Phi đón được Lý Tuyết, anh cẩn thận quan sát sắc mặt của cô một lúc, thấy cô hình như chưa biết đối tượng mà Chu Khúc Nhi kết hôn là ai, nghĩ ngợi một lúc, vẫn quyết định không nói cho cô biết, đợi chút nữa đến nơi thì cô ấy tự khắc sẽ biết thôi.
Tần Hoa đặt một phòng riêng nhỏ tại nhà hàng.
Hai người cùng nhau đi vào, Tần Hoa và Chu Khúc Nhi cùng đứng dậy chào đón bọn họ: “Hai người đến rồi à”.
Ánh mắt của Lý Tuyết quét sang nhìn Tần Hoa, người này nhìn trông quen quen.
Tần Hoa bị nhìn như vậy thì cảm thấy rất ngại ngùng, chào hỏi Bạch Diệc Phi xong thì ngồi xuống.
Chu Khúc Nhi cũng hơi xấu hổ: “Có vẻ như chúng ta không cần phải giới thiệu nữa đâu nhỉ?”
Tần Hoa và Bạch Diệc Phi vốn dĩ vẫn xưng anh gọi em với nhau, cô ta và Lý Tuyết cũng là bạn bè thân thiết, kiểu quan hệ này quả thực là không cần phải giới thiệu quá nhiều nữa.
Nhưng Lý Tuyết thì lại nghệt mặt ra: “Tại sao lại không giới thiệu?”
Chu Khúc Nhi khựng lại, bởi vì xấu hổ quá mà quên mất Lý Tuyết bị mất trí nhớ rồi, sau khi Lý Tuyết bị mất trí nhớ thì mới gặp Tần Hoa có hai lần mà thôi nên cũng không có ấn tượng gì sâu sắc.
Bạch Diệc Phi cướp lời nói: “Tần Hoa, anh em của anh, cảnh sát, em đã từng gặp rồi chắc không có ấn tượng mà thôi”.
Lý Tuyết suy nghĩ một lúc hình như nhớ ra gì đó mới gật gật đầu: “Ồ…”.
Tần Hoa mỉm cười: “Gọi món thôi!”
Rất nhanh, món ăn được mang lên, trên bàn có bốn người ngồi ăn, rõ ràng mối quan hệ giữa bọn họ đều là những mối quan hệ thân thiết, nhưng lại không có ai mở miệng nói chuyện, ngay đến cả Chu Khúc Nhi bình thường hoạt bát như vậy mà hôm nay cũng rất yên tĩnh.
Một bữa cơm kết thúc trong sự lặng lẽ giữa bốn người, sở cảnh sát của Tần Hoa có việc nên anh ta về trước, công việc của Chu Khúc Nhi ở công ty cũng bận nên đi luôn cùng với Tần Hoa, chỉ còn lại mỗi Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi.
Lý Tuyết rốt cuộc cũng có cơ hội để hỏi: "Anh biết rất rõ người tên Tần Hoa này à?”
“Ừ”, Bạch Diệc Phi gật đầu, biết Lý Tuyết lo lắng cho Chu Khúc Nhi nên anh chủ động nói: “Em cũng biết, anh ấy là cảnh sát, nhân phẩm chắc chắn là không có vấn đề gì, hơn nữa anh ấy còn giúp đỡ anh rất nhiều, là người có thể tin tưởng được”.
Kỳ thực, Lý Tuyết luôn cảm thấy không thoải mái, cũng không thể nói rõ đây là loại cảm giác gì, cô chỉ cảm thấy cô nên phản ứng kích động hơn một chút, nhưng lại dường như cũng không đến mức như thế?
Có lẽ là do kí ức giữa cô và bọn họ đã không còn nữa cho nên mới có loại cảm giác như vậy.
...
Bạch Diệc Phi quay về Hầu Tước.
Sau một tháng Bạch Diệc Phi lại quay về Hầu Tước, lần trở lại này thực khiến anh có nhiều cảm khái.
Nghĩ đến khoảng thời gian trước, khi Hầu Tước phải đối mặt với nguy cơ phá sản mà bản thân anh lại còn bị trúng độc, những tưởng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Đến bây giờ, sau khi đã xử lý hết đám người không an phận, rõ ràng thời gian không dài nhưng anh lại cảm thấy như đã trôi qua rất lâu rồi.
Ngồi trong phòng làm việc của mình, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài có thể thấy được sự phồn hoa và nhộn nhịp của thành phố Thiên Bắc, nhưng đáng tiếc, chẳng có mấy người hiểu được sự biến ảo khôn lường phía sau.
Chương 352: Nhận quà đáp lễ
Không lâu sau, Long Linh Linh đi tới nói với Bạch Diệc Phi: "Bên bệnh viện gọi đến nói là người mà hôm nay anh cứu muốn gặp mặt anh để nói lời cảm ơn”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy cũng không đặt tập tài liệu đang cầm trên tay xuống: “Cứu người cũng chỉ là tiện tay thôi, không cần thiết phải đặc biệt cảm ơn như vậy”.
Long Linh Linh có chút khó xử nói: "Nghe nói là em gái của người bệnh khăng khăng muốn gặp mặt anh, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không gọi điện tới đây…”.
Bạch Diệc Phi hết cách đành phải đứng dậy đi đến bệnh viện.
Trước khi rời đi, Bạch Diệc Phi dặn dò Long Linh Linh sắp xếp buổi tiệc tối nay cho chu đáo, đừng để xảy ra bất cứ sai sót gì, còn dặn Trần Hạo chuẩn bị kỹ càng tài liệu cần dùng.
Văn phòng của bệnh viện.
Một người phụ nữ giàu có khoảng ba mươi tuổi trịnh trọng cúi người cảm ơn Bạch Diệc Phi: "Cảm ơn cậu đã cứu anh trai tôi”.
Bạch Diệc Phi đoán người phụ nữ này chính là em gái của người bệnh cho nên từ tốn nói: “Không cần khách sáo, tôi cũng tiện tay giúp đỡ mà thôi”.
Người phụ nữ ôn tồn nói: “Nếu như không có cậu kịp thời gọi xe cấp cứu, e là anh trai tôi cũng không cứu được nữa rồi”.
Người đàn ông trung niên lên cơn đau tim đột ngột, nếu như để muộn thêm một lúc nữa thì hậu quả sợ là sẽ rất nghiêm trọng.
Tiếp sau đó, người phụ nữ lấy ra một chiếc nhẫn ngọc màu xanh lam: “Mong là cậu Bạch không chê chiếc nhẫn này mà nhận nó coi như quà đáp lễ của tôi”.
Bạch Diệc Phi khẽ chau mày, cứu người không phải là vì nhận quà đáp lễ, nếu như thế thì việc cứu người không phải sẽ không còn đơn thuần nữa hay sao? Nhưng mà người phụ nữ kia hình như muốn anh phải nhận bằng được món quà này.
Thôi được rồi, chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi, cũng chẳng có gì.
“Vậy thì tôi sẽ nhận”, Bạch Diệc Phi cầm lấy chiếc nhẫn, cũng không nhìn kỹ.
Người phụ nữ mỉm cười: “Vậy tôi cũng không làm phiền cậu Bạch nữa, tôi đi thăm anh trai một chút”.
Bạch Diệc Phi nhìn đồng hồ, cũng sắp đến năm giờ chiều rồi, nên dứt khoát đi thẳng về nhà đón Lý Tuyết.
...
Bạch Diệc Phi đưa Lý Tuyết đến một khách sạn lớn của thành phố Thiên Bắc.
Giờ này kiếm chỗ đỗ xe không dễ, Bạch Diệc Phi định để Lý Tuyết xuống xe trước rồi tự mình đi tìm chỗ đỗ xe.
Lý Tuyết xuống xe, đứng ở cửa vào của sảnh lớn để chờ, nhưng do khí chất và vẻ xinh đẹp của cô quá mức xuất chúng nên mỗi người khi đi ngang qua đều quay lại nhìn cô vài lần, thậm chí còn có người chủ động tiến đến làm quen với cô nữa.
“Chào người đẹp, sao em lại đứng đây một mình thế?”, một người đàn ông trẻ tuổi đến bắt chuyện, hắn tầm ngoài hai mươi tuổi, ăn mặc cũng khá bảnh trai nhìn có vẻ giống kiểu cậu ấm nhà lắm tiền.
Lý Tuyết hơi rụt người lại: “Tôi đang đợi người”.
Người đàn ông mỉm cười: “Đợi người à? Hay là để anh đợi cùng em nhé, nếu không để một mình em đứng đây sẽ buồn lắm?”
“Không cần đâu”, Lý Tuyết từ chối: “Anh ấy sẽ tới ngay bây giờ”.
Người đàn ông da mặt khá dày: “Không sao, đúng rồi, hôm nay Hầu Tước bao hết khách sạn này rồi, người đến đây đều là để tham gia tiệc rượu, không biết em là con gái gia tộc nào, có tiện tiết lộ một chút không?”
Lý Tuyết miễn cưỡng nói: “Tôi không quen biết anh”.
Nụ cười trên khoé miệng của người đàn ông cứng đờ, sau đó chữa ngượng nói: “Không sao, anh tên Hà Phi, năm nay hai mươi sáu tuổi, giờ thì em đã quen anh rồi chứ?”
Hà Phi đang còn định nói thêm gì đó nhưng đúng lúc này Bạch Diệc Phi đi tới, đứng ở trước mặt Lý Tuyết.
"Vị này, anh đứng sát vào vợ tôi như thế định làm gì?”
Hà Phi sửng sốt, vợ? Em gái ngon nghẻ thế này mà đã lấy chồng rồi sao?
Sau khi phản ứng lại thì hắn quay ra nhìn người đàn ông trước mặt, về phong cách ăn mặc thì không có gì để chê, nhưng mà bề ngoài thì rất bình thường, trong giới thượng lưu cũng chưa từng gặp anh ta, nói như vậy thì anh ta cũng chỉ là một người bình thường?
“Anh chắc chứ?”, Hà Phi dường như không tin tưởng lắm, lại quay sang nhìn Lý Tuyết thì thấy cô lúc này có vẻ hơi dựa dẫm vào người đàn ông kia và trốn sau lưng anh ta. Nhìn cô lúc này đã không còn vẻ mất tự nhiên như lúc nãy nữa, mà gương mặt cô còn hơi đỏ lên nói: “Anh ấy thực sự là chồng của tôi”.
Chương 353: Tiệc kỷ niệm thành lập công ty
Nghe vậy Hà Phi hít một hơi thật sâu, thôi được rồi, thật con mẹ nó đáng tiếc!
"Làm phiền rồi".
Hà Phi nói xong liền nhanh chóng rời đi, bước vào trong khách san.
Bạch Diệc Phi quay người lại hỏi: "Vừa rồi hắn nói với em cái gì vậy?”
"Anh ta qua đây bắt chuyện".
Nghe Lý Tuyết nói vậy thì Bạch Diệc Phi mới thở phào một hơi, anh còn tưởng lại có kẻ thù nào tìm đến đây để trả thù nữa chứ.
Sau đó cả hai cũng đi vào trong khách sạn.
Trong giới kinh doanh của thành phố Thiên Bắc, Bạch Diệc Phi cũng được coi như là một người nổi tiếng, hầu như tất cả mọi người đều biết đến tên anh, cho nên khi anh vừa bước vào thì ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang.
Lý Tuyết bị nhiều ánh mắt chĩa vào như vậy liền cảm thấy có chút không thoải mái, bàn tay hơi siết lại.
Có người nhận ra Bạch Diệc Phi liền đi tới chào hỏi, Lý Tuyết vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh anh nhìn bọn họ hàn huyên với nhau.
Mãi cho đến khi có một người phụ nữ yêu kiều mặc một chiếc váy liền màu đỏ xuất hiện, cô ta có vẻ như chỉ đi ngang qua, nhưng khi bước đến gần chỗ của Bạch Diệc Phi thì lại chẳng may trẹo chân một cái, tưởng chừng như sắp ngã đến nơi.
Bạch Diệc Phi vội vàng bước tới, đỡ lấy người phụ nữ, người phụ nữ thì thào nói: "Tùng Vưu Duy đến rồi".
“Cám ơn”, Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói.
Đào Yêu hơi xấu hổ cúi đầu, đợi sau khi đã đứng vững rồi mới nói cảm ơn và rời đi.
Bạch Diệc Phi sau khi nghe thấy Đào Yêu nói vậy thì trong lòng hơi trầm xuống, Tùng Vưu Duy đến đây lúc này chắc chắn không có ý tốt, chỉ sợ là buổi tiệc hôm nay sẽ không được thuận lợi, anh tự nói với mình chút nữa cần phải cẩn thận hơn nữa. Nhưng khi vừa mới quay người lại định nói gì đó với Lý Tuyết thì lại phát hiện ra sắc mặt của Lý Tuyết không được tốt lắm.
Bạch Diệc Phi vội vàng cười rồi giải thích: “Cô ta mới vừa rồi suýt chút nữa thì ngã nên anh chỉ qua đỡ cô ta mà thôi”.
Lý Tuyết chỉ ậm ừ một tiếng cho qua, trong lòng cô đương nhiên hiểu, chẳng qua là vẫn cảm thấy có chút không thoải mái cho nên không khống chế được biểu cảm trên mặt.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì ngược lại cảm thấy rất vui, biết ghen là một điều tốt nha, chẳng qua là nhìn Lý Tuyết như vậy thì Bạch Diệc Phi cảm thấy không nỡ: “Em đừng giận, anh không quen cô ta, đi nào, anh đưa em đi ăn món ngon nhé”.
Một lúc sau, Bạch Diệc Phi đưa Lý Tuyết đến bên cạnh chiếc bàn để điểm tâm và rượu vang: “Em ăn chút điểm tâm lót dạ trước, còn phải đợi thêm một lúc nữa mới đến giờ khai tiệc cơ”.
Đúng lúc này, một nhân viên bảo vệ vội vàng chạy tới.
"Chủ tịch Bạch... Ngoài cửa có một cô gái trẻ, nhìn giống như học sinh và tự nhận là em gái của anh, cô ấy muốn vào đây để tham gia bữa tiệc, chúng tôi không biết có phải thật hay không nên tới để hỏi anh”.
Gương mặt của ba người Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết và Long Linh Linh đều dại ra chẳng hiểu gì.
Bạch Diệc Phi đúng là có một em gái, nhưng em gái của anh đã được đưa đến thủ đô rồi, làm sao lại đến đây để tham gia bữa tiệc này được? Hơn nữa, con bé cũng không biết thân phận chủ tịch tập đoàn Hầu Tước của anh mà.
Như vậy thì ai đang mạo danh em gái anh?
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút, định tự mình đi ra xem sao: “Tôi đi ra xem sao, cô ở đây với Tuyết Nhi”.
...
"Tôi thật sự là em gái của chủ tịch Hầu tước, các anh cho tôi vào đi! Các anh ngăn tôi lại thế này, nếu để anh tôi biết được chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các anh đâu!”
Một cô gái mặc áo phông với quần jean dáng vẻ hung dữ đang doạ mấy người bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ cảm thấy rất bất lực, bọn họ biết thân phận của Bạch Diệc Phi nhưng mà quả thực chưa từng nghe ai nói Bạch Diệc Phi có một cô em gái, mà cô bé trước mặt này lại ăn mặc như một học sinh bình thường, trông không có chút nào giống với con cái của gia đình giàu có cả.
“Đội trưởng đã vào gọi chủ tịch Bạch rồi, đợi anh ấy quay lại là có thể xác nhận được thực hư”, nhân viên bảo vệ rất kiên nhẫn nói, nhưng trong lòng thì có tám phần không tin.
Một lúc sau, Bạch Diệc Phi đi theo đội trưởng đội bảo vệ đi ra.
"Anh!"
Nhân viên bảo vệ nghe vậy thì đều quay lại nhìn, rồi lập tức đi qua chào hỏi: “Chủ tịch Bạch”.
Bạch Diệc Phi lại bị tiếng “Anh” này thu hút, lúc nhìn thấy cô gái trước mặt thì hơi nhướng mày, đây không phải là Lưu Hà, em gái của Lưu đầu trọc hay sao?”
“Anh, em muốn vào trong chơi!”, Lưu Hà cười he he, cô ta vốn dĩ là người không phân biệt lạ quen, nên sau khi biết mối quan hệ giữa Lưu đầu trọc và Bạch Diệc Phi không tệ thì lại càng thoải mái hơn.
Hôm nay vốn cô ta chỉ đi ngang qua thôi, nhưng lại nhìn thấy có rất nhiều người đến tham gia, sau lại phát hiện ra là Bạch Diệc Phi đang mở tiệc ở đây, nghĩ mình chưa từng tham gia những bữa tiệc cao cấp như thế này bao giờ nên có chút tò mò, muốn vào bên trong xem sao.
Khoé miệng Bạch Diệc Phi giật giật: "Được, đi theo tôi!”
Mấy nhân viên bảo vệ thấy vậy thì cằm như muốn rớt hết xuống đất, là em gái của chủ tịch Bạch thật à?
Bà mẹ nó, cũng may mà bọn họ chưa tỏ thái độ gì quá đáng nếu không thì chắc chắn mất việc luôn rồi.
Bạch Diệc Phi ngược lại cũng không để ý đến chuyện này, sau khi gọi Lưu Hà thì đi thẳng vào bên trong rồi dặn dò: “Muốn chơi thì cứ việc chơi cho thoải mái, nhưng đừng có gây chuyện cho anh cô là được”.
“Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không gây chuyện”, Lưu Hà gật đầu bảo đảm.
Khi vào trong sảnh chính, Lưu Hà tự chơi một mình nhưng lại có rất nhiều người hiếu kỳ, thế nào mà Bạch Diệc Phi lại đưa thêm một người phụ nữ nữa vào đây, hơn nữa lại còn là một học sinh.
...
Rất nhanh sau đó, khách mời gần như đã đến đông đủ, thời gian của buổi tiệc cũng sắp bắt đầu rồi, trước khi buổi tiệc bắt đầu đương nhiên sẽ cần một MC đứng lên nói vài câu, hơn nữa nội dung của buổi tiệc hôm nay còn là “lóc thịt” của hai mươi tám doanh nghiệp ra để chia nữa.
Một MC nữ mặc chiếc váy dài cầm micro bước lên trên bục sân khấu: “Kính thưa các vị quan khách, hoan nghênh các vị tới tham gia buổi tiệc kỷ niệm ngày thành lập của tập đoàn Hầu Tước…”.
Sau một tràng văn vẻ khách sáo, MC liền giới thiệu: “Sau đây, tôi xin mới chủ tịch Bạch, chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước lên sân khấu nói vài lời”.
Mọi người vỗ tay, chờ Bạch Diệc Phi bước lên sân khấu phát biểu.
Bạch Diệc Phi cũng chỉnh lại cà vạt chuẩn bị bước lên sân khấu, nhưng đúng vào lúc này lại có một người khác bước lên sân khấu trước anh.
Một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ tây sang trọng đắt tiền, mái tóc được chải chuốt rất kỹ nên nhìn vào càng có vẻ chín chắn và cẩn trọng.
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
"Đây là ai vậy?"
"Người này hình như không phải là chủ tịch của Hầu Tước thì phải".
"Không biết nữa, anh ta lên sân khấu làm gì vậy?"
"Trông có vẻ giống như một nhân vật có tiếng, chẳng qua là tôi không quen”.
Bạch Diệc Phi cũng không quen người này, anh chỉ đứng tại chỗ để xem người đàn ông kia định làm gì.
Người đàn ông tỏ vẻ lịch thiệp hỏi mượn MC micro, nhưng MC thì vẫn đang ngẩn ra không hiểu chuyện gì mà chỉ theo phản xạ đưa micro cho người đàn ông đó.
Người đàn ông cầm lấy micro rồi nở một nụ cười cũng rất lịch thiệp, sau đó mới quay ra nhìn mọi người rồi bắt đầu phát biểu.
"Xin chào tất cả mọi người, tôi tên là Tùng Vưu Duy, phó chủ tịch Hiệp hội thương mại tỉnh Bắc Hải, rất xin lỗi hôm nay đã làm phiền mọi người”.
Chương 354: Tùng Vưu Duy đến gây chuyện
"Mẹ kiếp! Phó chủ tịch Hiệp hội thương mại tỉnh!”
"Lại thêm một vị phó chủ tịch!"
"Trời ạ, chuyện này là sao?”
Bạch Diệc Phi cau mày, hắn chính là Tùng Vưu Duy?
Long Linh Linh có chút lo lắng, thấp giọng hỏi: "Chủ tịch, anh có muốn cắt micro không?"
“Tạm thời chưa cần, để xem hắn ta muốn nói cái gì”, Bạch Diệc Phi lắc đầu.
Bên kia, Tùng Vưu Duy lại hắng giọng rồi nói: "Hôm nay tôi đến đây, chủ yếu là do cuộc họp vào ngày hôm qua của Hiệp hội thương mại xảy ra một chút vấn đề nên phát sinh vài việc cần phải xử lý gấp. Để thành phố Thiên Bắc ngày càng phát triển hơn, hôm nay, tôi sẽ thay mặt cho Hiệp hội thương mại xử lý gọn gàng và rõ ràng mọi vấn đề”.
Lời nói xong, Đào Yêu đứng bên cạnh liền đưa lên một tập tài liệu.
"Việc xảy ra ngày hôm qua tôi đại khái đã nắm được, nói một cách đơn giản chính là, tập đoàn Hầu Tước độc chiếm vị trí đứng đầu, thực hiện chế tài với hai mươi tám doanh nghiệp khác, mà hai mươi tám doanh nghiệp này trên thực tế đã vi phạm quy định vì vậy cần phải điều chỉnh lại từ đầu”.
"Tiếp sau đây...".
"Từ từ đã!"
Một giọng nói đột ngột vang lên.
Mọi người giật mình tỉnh táo lại, bọn họ hồi nãy vẫn còn đang khiếp sợ trước thân phận của Tùng Vưu Duy nên mới u mê nghe gã ta bảo muốn điều chỉnh lại từ đầu mà không có bất kỳ phản ứng nào, cũng may câu nói của Bạch Diệc Phi đã kéo hồn bọn họ trở về.
"Những thành viên trong Hiệp hội thương mại cũng sẽ phân chia lại từ đầu đúng không?”
"Có lẽ là như vậy, không biết trong đó có tôi hay không?”
"Vậy phân chia Hiệp hội như thế nào?"
Tùng Vưu Duy đang cảm thấy khó chịu vì có người cắt ngang lời của gã, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ lịch lãm hỏi một câu: “Xin chào, xin hỏi anh có chuyện gì không?”
Bạch Diệc Phi bước lên sân khấu, bình tĩnh cầm lấy micro mà Long Linh Linh đưa cho anh: "Tôi là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước Bạch Diệc Phi”.
Tùng Vưu Duy hơi ngây ra một lúc, sau đấy mới phản ứng lại: “Hoá ra là anh à! Được rồi, tôi biết rồi, anh xuống trước đi! Tôi đang cần xử lý gấp công việc, có chuyện gì thì đợi chút rồi nói sau”.
Lời nói ra nghe có vẻ rất khách sáo nhưng thực chất lại coi Bạch Diệc Phi như một nhân viên đột nhiên làm phiền khi cấp trên đang giải quyết vấn đề vậy.
Sắc mặt của Bạch Diệc Phi hơi trầm xuống.
Mà Tùng Vưu Duy lại coi như không nhìn thấy, cầm micro lên định tiếp tục nói: “Ở đây có một bản kế hoạch mà tôi mất cả đêm để hoàn thành, tiếp theo đây, tôi sẽ đọc nó cho mọi người cùng nghe, nội dung là về phương án quy hoạch doanh nghiệp cụ thể”.
"Đầu tiên…".
“Chờ đã, việc này không đến lượt anh đứng ra làm thì phải?”, Bạch Diệc Phi ngắt lời Tùng Vưu Duy.
Tùng Vưu Duy lại nhìn sang bên này lần nữa: “Tại sao lại không đến lượt tôi làm? Tôi là phó chủ tịch của Hiệp hội thương mại, chẳng lẽ còn chưa đủ tư cách hay sao? Hay là anh muốn đứng ra giải quyết? Thân phận của anh có cho phép không?”
Những lời lẽ đanh thép dồn ép người ta như vậy khiến cho mọi người không cả dám thở mạnh.
Phó chủ tịch Hiệp hội thương mại này là một người không dễ chọc, mà doanh nghiệp đứng đầu của thành phố Thiên Bắc vừa mới đánh hạ hai mươi tám doanh nghiệp khác cũng là một người không dễ chọc.
Khuôn mặt Bạch Diệc Phi không có biểu cảm gì, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của gã: “Việc quy hoạch doanh nghiệp của thành phố Thiên Bắc thì không cần làm phiền đến phó chủ tịch đâu, dù sao phó chủ tịch cũng đã vất vả ngày đêm rồi, làm phiền anh quá!”
Tùng Vưu Duy mỉm cười: "Đây là điều mà Hiệp hội thương mại nên làm, cũng không thể nói là làm phiền”.
Không đợi Bạch Diệc Phi kịp nói thêm, Tùng Vưu Duy đã bắt đầu nói tiếp về việc quy hoạch doanh nghiệp: “Sau khi bàn bạc và thống nhất, chúng tôi quyết định sẽ tiến hành chia đều cho hai mươi tám doanh nghiệp, tương ứng với từng ngành của doanh nghiệp sẽ nhận được mức chia tương ứng.
"Còn về việc sau khi phân chia mọi người lựa chọn mua lại hay là góp vốn thì do mọi người tự quyết định”.
"Đầu tiên là tập đoàn Hồng Lợi…”.
Giọng nói của Tùng Vưu Duy truyền qua micro vang vọng ra khắp hội trường.
Bạch Diệc Phi cảm thấy hơi bực mình, thái độ của Tùng Vưu Duy hầu như không coi anh ra gì, như thể anh là con tôm con tép chẳng đáng để gã phải để tâm đến vậy.
Những người khác trong hội trường đã bị bản kế hoạch của Tùng Vưu Duy thu hút sự chú ý, đối với những người làm kinh tế thì cái mà họ quan tâm nhất chính là lợi ích của mình, vì thế bọn họ đương nhiên không muốn bỏ lỡ kế hoạch phân chia quan trọng này.
Vì vậy mà sự xuất hiện của Bạch Diệc Phi ở trên sân khấu giống như dư thừa, mọi người dường như cũng bỏ qua anh.
Bạch Diệc Phi yên lặng một hồi, cuối cùng quay đầu nói với Long Linh Linh: “Ngắt mic đi!”
Khi Tùng Vưu Duy đang nói rất hăng say thì đột nhiên micro bị mất tiếng.
"Anh đang làm cái gì vậy? Tại sao lại không biết phân biệt nặng nhẹ tốt xấu như thế?”, Tùng Vưu Duy chỉ trích.
Bạch Diệc Phi mỉm cười: "Tôi không biết phân biệt nặng nhẹ tốt xấu? Mẹ kiếp thế anh thì biết phân biệt đấy?”
Sắc mặt Tùng Vưu Duy có chút khó coi: “Chú ý thái độ của anh, tôi là phó chủ tịch của Hiệp hội thương mại! Bây giờ tôi đang giải quyết công việc, nếu như anh có điều gì không vừa ý thì có thể đợi đến khi tôi xong việc rồi nói, tôi có thể xem xét kỹ càng ý kiến của anh, nhưng bây giờ anh làm thế này là đang làm lỡ thời gian của mọi người, đang gây rối một cách vô lí”.
Lời vừa nói xong, mọi người khó tránh đều có suy nghĩ như vậy, nhất là vào lúc phân chia lợi ích như thế này.
"Phó chủ tịch nói phải đó!"
"Chủ tịch Bạch làm sao vậy? Đến cả phó chủ tịch mà cũng không nể mặt sao?”
"Có phải sau chuyện xảy ra hôm qua liền thực sự cho rằng không có ai trị được Hầu Tước à?”
"..."
Bạch Diệc Phi vỗ vỗ tay: “Lời của phó chủ tịch Tùng nghe rất hay, luôn miệng nói là tôi không biết phân biệt nặng nhẹ tốt xấu, nói tôi làm mất thời gian của mọi người, vậy tôi muốn hỏi anh một câu, bây giờ là tập đoàn Hầu Tước của tôi đang mở tiệc kỷ niệm ngày thành lập công ty, một phó chủ tịch như anh không mời mà đến, lấy giọng khách át giọng chủ rồi bá chiếm sân khấu để giải quyết việc phân chia doanh nghiệp, vậy thì có phải anh mới là người đang không phân rõ tình huống không?”
"Hay là anh cho rằng anh là phó chủ tịch thì tất cả doanh nghiệp của tỉnh và thành phố này, bất kể là người đại diện trên pháp luật là ai, chỉ có anh mới là người chủ thực sự?”
Hiệp hội thuơng mại dù rất quyền lực nhưng có ai lại hy vọng doanh nghiệp của mình do người khác làm chủ?
Hôm nay, Tùng Vưu Duy làm thế này quả thực là đã lấn át chủ nhà, rõ ràng hôm nay là kỷ niệm thành lập của tập đoàn Hầu Tước mà lại cướp vị trí phát biểu của Bạch Diệc Phi rồi đứng trên sân khấu tuyên bố kế hoạch phân chia doanh nghiệp, ra vẻ đàng hoàng như đang giải quyết công việc một cách chính đáng, với thái độ này thì chỉ cần là người đều sẽ thấy không thoải mái.
Tùng Vưu Duy sa sầm mặt nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: “Hiệp hội thương mại làm việc tự có lý do riêng, đến lượt anh nói chen vào à?”
"Anh cho rằng anh là doanh nghiệp đứng đầu của thành phố Thiên Bắc thì có thể huyênh hoang như vậy à? Nói cho anh biết nhé, chỉ cần một câu nói của tôi thôi thì tập đoàn Hầu Tước của anh cũng phải cuốn gói ngay lập tức!”
Trên mặt Bạch Diệc Phi đột nhiên xuất hiện biểu cảm hoá ra là như vậy: "Hoá ra là Hiệp hội thương mại nghèo đến mức một việc quan trọng như tuyên bố quy hoạch doanh nghiệp cũng không đủ tiền để thuê một hội trường riêng, lại phải đến dùng ké khách sạn mà Hầu Tước thuê à”.
"Nếu là như vậy, tôi có thể hào phóng một chút, bỏ tiền thuê cho Hiệp hội thương mại một phòng họp riêng, nếu chúng ta có vấn đề gì thì vào phòng họp rồi nói, còn hôm nay, đây là tiệc thành lập của tập đoàn Hầu Tước”.
"Biết tiệc kỷ niệm thành lập là gì không? Là đến để ăn và uống, không phải để Hiệp hội thương mại các anh đến đây chiếm lợi!”
“Anh!”, Tùng Vưu Duy nghiến răng, hạ thấp giọng nói: “Bạch Diệc Phi, anh giết chết Vương Hải, sống không nổi bao lâu đâu, tôi khuyên anh tốt nhất đừng đối đầu với tôi!”
Vẻ mặt Bạch Diệc Phi thờ ơ: "Mọi người đều khuyên tôi đừng đối đầu với ai đó, kết quả thì sao, đều con mẹ nó đấu không lại tôi!”
Tùng Vưu Duy hơi nheo mắt, không thể không thừa nhận rằng Bạch Diệc Phi rất có bản lĩnh, nhưng mà ở trước mặt gã thì cũng chỉ có vậy mà thôi.
"Quên mất không giới thiệu với anh, tôi không chỉ là phó chủ tịch của Hiệp hội thương mại mà còn là người của nhà họ Tùng ở thủ đô”.
Bạch Diệc Phi đã biết chuyện này từ lâu rồi nên cũng chẳng có chút phản ứng nào.
Tùng Vưu Duy ngây ra, sau nó liền nở nụ cười: “Đúng là người kém hiểu biết, đến nhà họ Tùng còn không biết là ai! Tôi thấy anh cũng quá không biết tự lượng sức rồi đó!”
Nhưng những người ngồi bên dưới nghe được lời này thì lại nhao nhao hết lên.
"Nhà họ Tùng ở thủ đô?"
"Có phải là nhà họ Tùng mà tôi biết đấy không?”
"Ở cái đất thủ đô chết tiệt kia có mấy nhà họ Tùng chứ? Đương nhiên là nhà họ Tùng kia rồi!”
"Thật không ngờ anh ta lại là người của nhà họ Tùng, nhìn bộ dáng kia có lẽ là địa vị cũng không thấp đâu? Thế này thì ai dám trêu chọc vào chứ?”
"..."
Còn Bạch Diệc Phi thì chỉ cười khẩy một cái “Nhà họ Tùng ở thủ đô thì có làm sao?”
Chương 355: Long hùng tề tựu
Bạch Khiếu là người nhà họ Bạch, cũng là một trong bốn đại gia tộc ở thủ đô, Bạch Diệc Phi tương lai ắt sẽ phải đối phó với Bạch Khiếu, thế thì thêm một cậu chủ của nhà họ Tùng nữa cũng có sao đâu?
Đối diện với một Bạch Diệc Phi kiêu ngạo như vậy khiến cho Tùng Vưu Duy cảm thấy vô cùng khó chịu, một thằng nhóc nhà quê chẳng được tích sự gì mà lại không sợ nhà họ Tùng, không biết ai cho hắn ta cái lá gan lớn như thế.
Mọi người bên dưới sân khấu sợ hãi hít sâu một hơi, đó chính là người nhà họ Tùng ở thủ đô đấy, Bạch Diệc Phi sao lại dám đối đầu với người ta thế? Thái độ lại còn kiêu ngạo như vậy?
“Được lắm”, Tùng Vưu Duy nghiến răng nói: “Nếu anh đã không biết điều như vậy thì đừng trách tôi!”
Bạch Diệc Phi thờ ơ nói: "Làm sao? Anh muốn khiến cho Hầu Tước phá sản ngay bây giờ à? Sợ là anh không làm được đâu?”
Tùng Vưu Duy nghẹn họng, nói thực lòng, gã quả thực không làm được, mặc dù nói đánh sập tập đoàn Hầu Tước là một việc rất đơn giản nhưng mà vẫn cần phải trải qua một quá trình và thời gian mới có thể thực hiện được, chứ không phải là việc có thể làm ngay lập tức.
Nhưng gã lại không muốn nhìn thấy gương mặt gặp nguy mà không sợ hãi này của Bạch Diệc Phi: “Vậy thì chúng ta cứ chờ đó mà xem!”
Bạch Diệc Phi tỏ vẻ chẳng quan tâm, Tùng Vưu Duy lấy điện thoại ra hình như muốn gọi điện cho ai đó để chuẩn bị gây khó dễ cho Hầu Tước, đúng lúc này trong hội trường đột nhiên vang lên một tràng tiếng chuông điện thoại khác.
"Hầu Tước chưa hề làm việc gì không thoả đáng, anh làm như vậy không khỏi trơ tráo quá đó?”
Ánh mắt mọi người theo tìm đến nơi phát ra tiếng nói, phát hiện ở ngay cửa hội trường có một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta mặc một bộ đồ tây màu xám, bước đi vững vàng tiến vào bên trong hội trường.
"Lại là ai nữa đây?"
"Không biết, chưa gặp bao giờ”.
"Dám nói chuyện với phó chủ tịch Tùng như vậy thì tôi đoán thân phận của người này cũng không đơn giản”.
“Nói không chừng cũng là một nhân vật lớn nào đó đến từ tỉnh hoặc thủ đô.
"..."
Bạch Diệc Phi và Tùng Vưu Duy vừa nhìn thấy người đến thì đều giật cả mình.
Bạch Diệc Phi giật mình bởi vì anh nhận ra người đàn ông trẻ tuổi này, chính là người mà hôm nay khi anh đi đón mẹ vợ và đụng xe với xe của anh ta trên đường cao tốc.
Anh còn nhớ lúc đó người đàn ông trẻ tuổi này còn bị mẹ vợ anh mắng cho té tát, anh ta không hề cãi lại mà còn tỏ vẻ đang nhận lỗi, dáng vẻ lúc đó của anh ta rất là hiền lành kiểu dễ bị bắt nạt.
Nhưng bây giờ, bước chân vững vàng, dáng vẻ đầy tự tin cùng bộ đồ tây trên người khiến cho anh nhìn không ra anh ta cũng có lúc trông hiền lành như vậy.
Đương nhiên điều khiến Bạch Diệc Phi hiếu kỳ chính là thân phận địa vị của người này.
Đúng vào lúc này thì Tùng Vưu Duy thấp giọng gầm lên: “Lâm Cuồng! Tại sao cậu lại đến đây?”
Bạch Diệc Phi nhớ lại, Trương Hoa Bân đã từng đưa cho anh một tập tài liệu trong đó nhắc đến ba vị phó chủ tịch của Hiệp hội thương mại, ngoài Tùng Vưu Duy ra còn hai người nữa là Từ Chí và Lâm Cuồng.
Lâm Cuồng hoá ra cũng là phó chủ tịch của Hiệp hội thương mại, hơn nữa anh ta còn trẻ như vậy!
Lâm Cuồng hừ mũi: “Anh có thể đến thì tại sao tôi lại không đến được?”
“Tôi đến đây để làm việc, cậu đến đây làm gì?”, Tùng Vưu Duy cảnh giác nói.
Lâm Cuồng cười khẩy: "Làm việc à? Tức là anh xuất hiện trong buổi tiệc mừng thành lập của tập đoàn Hầu Tước rồi phân chia thứ mà vốn dĩ đã thuộc về họ? Lại còn lớn lối nói muốn lật đổ Hầu Tước? Vậy anh đang thay mặt cho Hiệp hội thương mại hay là thay mặt cho cá nhân anh? Hay là đang thay mặt cho nhà họ Tùng?”
“Đương nhiên là thay mặt cho Hiệp hội thương mại!”, Từng Vưu Duy trả lời không chút do dự.
Lâm Cuồng chẹp miệng: "Nếu nói như vậy thì phó chủ tịch Hiệp hội thương mại là tôi đây cảm thấy rất không thoả đáng!”
Lời vừa dứt, mọi người xung quanh bắt đầu rầm rì nghị luận.
"Mẹ nó chứ, lại thêm một phó chủ tịch nữa à!”
"Thân phận này quả thực không đơn giản!”
"Thế nào mà các vị phó chủ tịch đều chạy hết đến chỗ này của chúng ta vậy? Đụng nhau hết rồi!”
"..."
Tùng Vưu Duy nhìn chòng chọc Lâm Cuồng, nhất thời có chút do dự.
Nếu gã muốn xử lý một tên Bạch Diệc Phi thêm một tập đoàn Hầu Tước thì quá dễ dàng, nhưng nếu như lại thêm một tên Lâm Cuồng thì việc này cần phải suy nghĩ thật kỹ mới được, dù sao thì Lâm Cuồng cũng là người thuộc một trong tứ đại gia tộc, không dễ đối phó.
Lúc này, Lâm Cuồng mới có thời gian quay sang nhìn Bạch Diệc Phi cười nói: “Anh, trùng hợp quá nhỉ!”
Bạch Diệc Phi không biết nên có biểu cảm ra sao, chỉ đành từ tốn gật đầu: “Đúng là trùng hợp thật”.
Cả hai đều hiểu trùng hợp mà bọn họ nói đến không phải là lúc này, mà đang nói về việc xảy ra trên đường cao tốc trưa nay.
Thấy vậy ánh mắt của Tùng Vưu Duy hơi phức tạp, Lâm Cuồng với Bạch Diệc Phi quen nhau lúc nào? Nhìn thái độ này có vẻ như tình cảm cũng không tệ? Chẳng trách Lâm Cuồng muốn đứng về phía Bạch Diệc Phi.
Sau một hồi cân nhắc, Tùng Vưu Duy nói: “Sau cuộc điều chỉnh ngày hôm qua, doanh nghiệp của thành phố Thiên Bắc đã không được như trước nữa rồi, cần phải tiến hành phân chia lại vốn, đây là việc mà Hiệp hội thương mại nên làm, cậu thân là một trong ba phó chủ tịch thì nên hiểu được điều này”.
"Dù gì cậu cũng đến rồi, vậy thì chúng ta cùng nhau thực hiện, ý cậu thế nào?”
Hàm ý trong câu nói này vô cùng rõ ràng, đó là muốn lôi kéo Lâm Cuồng vào hùa với gã, nhiều vốn như vậy đương nhiên Lâm Cuồng cũng sẽ được chia không ít phần.
Mà Tùng Vưu Duy lại dám nói như vậy là vì gã đoán mối quan hệ giữa Bạch Diệc Phi và Lâm Cuồng còn chưa đến mức có thể từ bỏ lợi ích của chính mình, đối với những người làm kinh doanh thì lợi ích mới là thứ quan trọng nhất.
Tuy nhiên, tốc độ của màn tự vả đến có vẻ hơi nhanh.
"Tôi cho rằng sự tồn tại của Hiệp hội thương mại là để bảo vệ sự công bằng và công chính, hơn nữa việc phân chia vốn của cả thành phố Thiên Bắc quan trọng như thế thì có phải nên chọn một ngày, rồi thuê hẳn một hội trường riêng và mở một cuộc họp nghiêm túc để tổ chức không?”
Câu nói này của Lâm Cuồng khiến Tùng Vưu Duy nghe xong suýt chút nữa thì tức chết.
Đúng lúc này, lại có người đến.
"Hôm nay đông vui vậy sao?”
Vẫn là một người đàn ông, vóc dáng khá cao mặc một bộ đồ tây và chân đi giày da bóng láng, trong ánh mắt còn toát lên vẻ ngông cuồng giống như chẳng coi ai ra gì.
Đi phía sau anh là là một người đàn ông trông ốm yếu như sắp về với ông bà tổ tiên đến nơi vậy.
Bạch Diệc Phi biết người đến là ai, gã chính là Diệp Hoan chủ tịch của tập đoàn Diệp Thị.
Ngoài ra gã còn có một thân phận khác, đó chính là cậu chủ của nhà họ Diệp ở thủ đô, cũng là người của một trong bốn đại gia tộc.
Lâm Cuồng hơi cau mày, trong lòng không khỏi hơi lo lắng.
Tùng Vưu Duy thì lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp sau đó quay sang nói với Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi, không ai có thể cứu được anh nữa đâu”.
Bạch Diệc Phi nhíu mày, không để ý tới Tùng Vưu Duy mà chỉ thờ ơ nói: "Chủ tịch Diệp, hình như tôi không mời anh thì phải?"
Diệp Hoan từ từ bước tới, cực kỳ vênh váo nói: “Chẳng có kẻ địch nào trước khi đến mà lại nhận được thư mời từ đối phương cả”.
Mọi người lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, hơn nữa lại có vài người biết được thân phận của Diệp Hoan nên hội trường lại gần như nổ tung thêm lần nữa.
"Đây không phải là chủ tịch tập đoàn Diệp Thị à?"
"Anh ta còn là cậu chủ của nhà họ Diệp ở thủ đô đấy!”
"Chết tiệt, hôm nay làm sao vậy, cậu chủ của bốn đại gia tộc đều đến hết đây à?”
"Sao lại tập trung về đây hết vậy? Diệp Lâm Bạch Tùng, nhà họ Bạch… Ôi mẹ kiếp, Bạch Diệc Phi không phải là người nhà họ Bạch đấy chứ?”
"Nói như vậy, hình như là thật đó!”
"Buổi tiệc hôm nay quá là kinh khủng!”
Mặt Bạch Diệc Phi chẳng có chút biểu cảm nào nhìn Diệp Hoan cùng với gã Vô Bệnh đi phía sau.
Anh biết, Diệp Hoan đến để tìm Diệp Ngải, đồng thời cũng là đến để xử lý Hầu Tước. Anh vẫn còn nhớ lần trước khi Diệp Hoan đến tìm anh để đầu tư một dự án mười tỷ tệ.
Nhưng Diệp Hoan lại có ý đồ với Long Linh Linh nên đã bị anh từ chối không thương tiếc, cũng bởi như vậy mới khiến cho Diệp Hoan ghi thù và tìm mọi cách gây khó dễ cho anh.
Diệp Hoan đi đến bên cạnh Bạch Diệc Phi thấp giọng nói: “Diệp Ngải ở đâu?”
Nhưng Bạch Diệc Phi không có ý định trả lời.
Chương 356: Diệp Ngải mất tích
Diệp Hoan chau mày, nói: “Bạch Diệc Phi! Anh không đấu được với nhà họ Diệp đâu. Huống hồ tôi đã hợp tác với Tùng Vưu Duy rồi, anh chỉ có đường chết thôi. Vì vậy tôi khuyên anh tốt nhất hãy nói cho tôi Diệp Ngải đang ở đâu?”
Nói xong, Bạch Diệc Phi vẫn chưa nói gì thì Lâm Cuồng ở bên cạnh đi lại đứng bên cạnh Bạch Diệc Phi, nói: “Diệp Hoan! Anh đến đây định làm gì?”
Diệp Hoan quét nhìn Lâm Cuồng, nói: “Tôi làm gì thì có liên quan gì đến anh không?”
“Anh…”, Lâm Cuồng hít một hơi thật sâu, nói: “Anh phải nhìn rõ đây là lễ kỷ niệm của tập đoàn Hầu Tước chứ không phải là nơi các người đến để tiêu khiển”.
Tùng Vưu Duy xùy một tiếng, nói: “Mỗi cái Hầu Tước nhỏ bé thôi mà, kể cả là hắn đang họp thì chúng tôi vẫn coi như để tiêu khiển được”.
Lời vừa dứt, Diệp Hoan nói tiếp: “Hơn nữa, chúng tôi không phải đến tiêu khiển mà để ‘xử lý’ Hầu Tước, hôm nay Hầu Tước chết chắc rồi”.
Lâm Cuồng sầm mặt lại, nói: “Hai người liên kết với nhau rồi?”
“Rõ như ban ngày rồi”, Diệp Hoan nhún vai nói.
Tùng Vưu Duy nhìn Lâm Cuồng như đang nhìn kẻ ngốc, nói: “Cậu cũng liên kết với Bạch Diệc Phi rồi còn gì, tại sao tôi không thể bắt tay với nhà họ Diệp được?”
Bạch Diệc Phi ở bên cạnh, bề ngoài thì có vẻ trấn tĩnh nhưng trong lòng lại có chút hoảng. Anh thật không ngờ sau khi Tùng Vưu Duy đến thì Diệp Hoan cũng đến. Trong tình huống như này, kể cả Lâm Cuồng có ra tay giúp đỡ, vậy thì muốn hoàn toàn rút ra cũng khó. Phải làm sao bây giờ?
Tùng Vưu Duy hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Bạch Diệc Phi! Giờ biết sợ chưa? Còn hống hách được nữa không?”
Diệp Hoan lại hỏi: “Diệp Ngải đang ở đâu?”
“Nếu anh nói cho tôi biết Diệp Ngải ở đâu thì có lẽ tôi sẽ cân nhắc có giơ cao đánh khẽ, để lại cho anh chút đồ để anh không chết đói”.
Nếu đổi lại là người khác khi đứng trước điều kiện như này thì đã đồng ý rồi, dù gì cũng tốt hơn việc không có được cái gì. Nhưng Bạch Diệc Phi lại từ chối.
“Tôi không biết”.
Diệp Hoan sầm mặt, nói: “Là anh bắt Diệp Ngải, vậy thì làm sao anh không biết được?”
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Tôi thật sự không biết”.
“Anh…”, Diệp Hoan suýt nữa thì chửi tục: “Được lắm! Nếu đã vậy thì tôi cũng không có gì để nói nữa”.
Lâm Cuồng nghe thấy vậy thì dường như cảm thấy có lẽ đây là điểm mấu chốt, liền hỏi: “Ố, em gái của anh mất tích rồi sao?”
“Không liên quan đến anh”, Diệp Hoan hừ lạnh nói.
Lâm Cuồng khì khì hai tiếng, nói: “Làm sao mà không liên quan được? Dù gì thì cũng quen biết mà, quan tâm một chút cũng là nên làm. Nhưng em gái của anh lợi hại như vậy thì sao mất tích được?”
“Phải rồi! Lẽ nào anh không mau đi tìm em gái mình sao? Ở đây hỏi chúng tôi làm gì?”, dường như Lâm Cuồng tự động phớt lờ câu hỏi Diệp Hoan hỏi Bạch Diệc Phi ban nãy.
Còn Diệp Hoan dường như không muốn tiếp tục tranh cãi, giơ tay chỉ về phía Tùng Vưu Duy, nói: “Anh đi tuyên bố việc phân chia tài nguyên của thành phố Thiên Bắc đi”.
Thấy vậy, Tùng Vưu Duy cầm tập tài liệu định tiếp tục nhưng vừa nói được một chữ thì mới nhớ ra, micro đã bị ngắt điện, hiện giờ không có ai nghe được giọng nói của gã ta.
Vì thế, gã ta dặn dò Đào Yêu ở bên cạnh: “Đi nối điện lại cho tôi”.
Đào Yêu nghe thấy liền gật đầu, chỉ có điều, lúc cô ta xoay người thì bị Bạch Diệc Phi kéo lại.
Tùng Vưu Duy chau mày, nói: “Bạch Diệc Phi! Anh làm như vậy có ích gì không? Kể cả tôi không nói những điều này thì hôm nay Hầu Tước cũng toi đời luôn”.
Lâm Cuồng chen miệng vào nói: “Tùng Vưu Duy! Một Hầu Tước nhỏ bé thôi mà, sao cứ phải nhằm vào anh ta?”
“Lời này cậu nói sai rồi, không phải là tôi nhằm vào anh ta mà chỉ làm việc nên làm thôi”, Tùng Vưu Duy cười lạnh một tiếng rồi nhìn Diệp Hoan ở bên cạnh.
Lâm Cuồng ngay lập tức hiểu được, là Tùng Vưu Duy giúp Diệp Hoan mua lại Hầu Tước, còn Diệp Hoan giúp Tùng Vưu Duy có được vị trí chủ tịch của hiệp hội thương mại.
Nhìn tình hình trước mắt, Diệp Hoan và Tùng Vưu Duy cộng lại ép chết Bạch Diệc Phi và Lâm Cuồng khiến họ không còn đường sống nữa mà.
Lâm Cuồng nhìn Bạch Diệc Phi, bất lực nói: “Xin lỗi anh, em không giúp được rồi”.
Bạch Diệc Phi lắc đầu, nói: “Chuyện này vốn không liên quan đến cậu nên đừng nói lời xin lỗi, ngược lại anh phải cảm ơn cậu mới đúng”.
“Anh đừng khách khí như thế”, Lâm Cuồng bất lực nói: “Thật ra em giúp anh là vì em trai Bạch Khiếu của anh, em và cậu ấy có mối quan hệ khá tốt”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì sững người, nhìn chằm chằm vào Lâm Cuồng.
Lâm Cuồng đang định giải thích thì Diệp Hoan như cắt ngang lời: “Muốn hàn huyên cái gì thì để từ từ nói. Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, nói cho tôi biết Diệp Ngải đang ở đâu, tôi có thể cho anh chút đồ để anh không chết đói”.
Bạch Diệc Phi bất lực, nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không biết thật”.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi”, nói xong Tùng Vưu Duy tự mình đi nối điện nhưng lại nhìn thấy Lý Tuyết xông lại.
Micro có dây nối với phích cắm. Nếu muốn có điện thì nhất định phải cắm vào ổ cắm.
Lý Tuyết đứng ở phía trước Tùng Vưu Duy rồi dứt ổ cắm ra, đồng thời còn vứt phích cắm của micro sang một bên.
Động tác này khiến phích cắm cách ổ cắm càng xa hơn. Nói thật thì tác dụng cũng không quá lớn nhưng lại phải đi thêm mấy bước nữa.
Bạch Diệc Phi hoàn toàn không thể ngờ Lý Tuyết lại xông lên và làm động tác đó. Rõ ràng cô đang giúp anh mặc dù tác dụng không quá lớn.
“Tuyết Nhi”, Bạch Diệc Phi đi hai bước lên trước mặt Lý Tuyết rồi chắn tầm nhìn của Tùng Vưu Duy và Diệp Hoan.
Lý Tuyết nắm chặt một cánh tay của Bạch Diệc Phi, cẩn thận hỏi: “Có phải bọn họ định bắt nạt anh không?”
Cô không biết ân oán giữa tập đoàn Hầu Tước và mấy người này, cũng không hiểu những điều trong đó. Chỉ biết rằng hai người này đang bắt nạt Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này thì bật cười, nói: “Không sao đâu, không ai có thể bắt nạt anh”.
Lý Tuyết không tin, rõ ràng ban nãy nhìn thấy mấy người này có ác ý với Bạch Diệc Phi, hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh hình như không thể giải quyết được, dáng vẻ rất phiền não.
Anh cũng không nói nhiều, chỉ nói với Tùng Vưu Duy: “Việc phân chia tài nguyên thành phố Thiên Bắc không đến lượt anh, còn tập đoàn Hầu Tước có thế nào thì cũng không phải các anh nói là được”.
Tùng Vưu Duy lúc này đã hoàn toàn bị Lý Tuyết làm cho đơ người. Đẹp… Thật sự đẹp quá đi thôi! Ngoại hình này, khí chất này đúng là tuyệt sắc nhân gian.
Bạch Diệc Phi thấy ánh mắt đó của Tùng Vưu Duy thật ghê tởm nên anh lên che chắn cho Lý Tuyết.
Thần sắc của Diệp Hoan cũng thế, nhưng gã còn chú ý đến một thứ. Đó là chiếc nhẫn trên tay Lý Tuyết.
Diệp Hoan nhìn hồi lâu, sau khi chắc chắn thì sắc mặt biến đổi, kéo tay Tùng Vưu Duy nói: “Anh nhìn nhẫn trên tay cô ấy kìa”.
Tùng Vưu Duy lúc này mới định thần nhìn lại, sắc mặt biến đổi: “Thật hay giả vậy?”
Chương 357: Âm mưu
Có vẻ là vì một chiếc nhẫn?
Bạch Diệc Phi nghe thấy thì cúi đầu xuống nhìn, Lý Tuyết đang vịn vào tay anh với chiếc nhẫn khảm đá quý màu xanh trên ngón tay, anh nhớ rằng chiếc nhẫn này là người phụ nữ kia đã tặng anh như một lời cảm ơn.
Trước khi xuất phát, anh cảm thấy đẹp nên đã đeo nó cho Lý Tuyết.
Chẳng thể ngờ chiếc nhẫn này lại có uy lực lớn đến mức khiến cho Diệp Hoan và Tùng Vưu Duy kinh ngạc như vậy.
Cho dù không đoán ra được, nhưng sau khi biết bọn họ sợ hãi như vậy, Bạch Diệc Phi cũng yên tâm hơn rất nhiều mà nói: “Sao không tiếp tục vậy?”
Lâm Cuồng có chút không nói lên lời khi nghe câu này, anh zai à, mặc dù chiếc nhẫn này không hề đơn giản, nhưng cũng không thể kiêu ngạo như vậy chứ? Chẳng may đám người này không quan tâm đến vẫn muốn đối đầu với anh thì sao?
Diệp Hoan và Tùng Vưu Duy có chút kiêng kị, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau họ đã biết suy nghĩ của đối phương.
“Chủ tịch Bạch, lần đầu gặp mặt, vừa rồi chỉ nói đùa với anh thôi, mong anh bỏ quá cho”, Tùng Vưu Duy cười ha ha nói.
Diệp Hoan gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là nói đùa, như vậy sẽ làm chúng ta thân nhau nhanh hơn!”
Hai người nói chuyện như thể chuyện vừa mới xảy ra chỉ là ảo giác, sắc mặt biến đổi cực nhanh, không có dấu vết gì về sự việc trước đó nữa.
Trong lòng Bạch Diệc Phi hừ lạnh, đúng là một lũ mặt dày!
“Thế nên đây là quà tặng trong lần đầu gặp mặt sao?”, Bạch Diệc Phi cười lạnh nói.
Tùng Vưu Duy cười cười gật đầu: “Đúng vậy, mọi người đều là tứ đại gia tộc của thủ đô, dĩ nhiên phương thức chào hỏi cũng phải có gì đó đặc biệt chứ!”
Diệp Hoan khẽ cau mày, gã không vội nói chen vào mà đang cố gắng tìm cách giải vây. Vừa rồi đã gây chuyện đến mức như vậy, không thể chỉ bằng một hai câu nói mà cho qua được.
Qủa đúng như gã ta nghĩ.
Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng đáp: “Vậy tôi thà rằng không quen biết các người!”
“Vả lại, tôi rất để ý đến đấy”.
Tùng Vưu Duy nghiến răng, nếu không phải vì chiếc nhẫn đó, tối nay bọn chúng mới là người chiến thắng.
Lâm Cuồng nhìn Tùng Vưu Duy đang căng thẳng cười ha ha nói: “Biết bây giờ anh đang có biểu cảm gì không? Thật sự rất buồn cười, thật đấy!”
“Cậu im mồm cho tôi!”, Tùng Vưu Duy hét lên.
Lâm Cuồng vốn dĩ có chút kiêu ngạo, không sợ hãi mà nói: “Tôi cứ nói đấy, ngược lại là anh, vừa rồi còn nói với người ta ‘dí chết’ Hầu Tước, đứng lên vị trí chủ trì, bây giờ anh thu mua cho tôi xem nào?”
“Không dám nữa à?”
Lúc này, Diệp Hoan đột nhiên nói: “Chủ tịch Bạch, hôm nay không phải là lễ kỉ niệm của tập đoàn Hầu Tước sao? Chúng ta không nên làm lỡ thời gian của mọi người nữa, nhanh chóng bắt đầu buổi tiệc thôi, anh nói có đúng không?”
“Đúng vậy, chủ tịch Bạch, buổi lễ nên bắt đầu rồi”, Tùng Vưu Duy gật đầu nói.
Bạch Diệc Phi nhếch mép nói: “Tôi mới là chủ tịch của Hầu Tước, khi nào buổi lễ bắt đầu đều do tôi quyết định, các người là cái thá gì, chuyện vừa rồi...”
“Thấy tôi dễ bắt nạt, liền nói muốn thu mua Hầu Tước, thấy tôi có chỗ dựa vững chắc sau lưng bèn nói là lời đùa? Tôi không phải ngốc, có ngu mới tin lời của mấy người!”
“Bây giờ, với tư cách là chủ tịch của Hầu Tước, tôi nói cho các người biết, Hầu Tước không chào đón hai người, mời hai người lập tức rời khỏi bữa tiệc!”
Lời vừa dứt, tiếng bàn luận lập tức vang lên.
Vừa rồi bọn họ không phải không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, mà là không dám lên tiếng, nhưng giờ vấn đề là, vốn dĩ tưởng rằng tập đoàn Hầu Tước đi đời rồi, kết quả tình thế lại đảo ngược.
Hai người trước đó vốn kiêu ngạo, giờ đột nhiên trở nên hèn nhát, lại còn bảo đó là nói đùa?
Đây con mẹ nó là đang diễn kịch gì?
Lại nhìn vào cục diện hiện tại, chủ tịch Bạch lạnh lùng đuổi người, lời nói không chút khách sáo, bọn họ chỉ muốn biết, chủ tịch Bạch lấy đâu ra dũng khí?
Dù có chỗ dựa vững chắc đến đâu, cũng không thể kiêu ngạo như vậy chứ? Có câu nói thừa một đường cho chính mình, sau này gặp lại dễ nói chuyện!
Một cậu chủ của nhà họ Diệp- chủ tịch tập đoàn Diệp Thị, một phó chủ tịch liên đoàn thương mại tỉnh, đây hoàn toàn là đắc tội người khác, sau này sẽ không dễ dàng gì!
Lâm Cuồng không sợ làm to sự việc còn nói thêm: “Nghe thấy chưa? Còn đứng đây làm gì? Đi đi chứ?”
Diệp Hoan bất lực lạnh lùng liếc nhìn Bạch Diệc Phi, trầm giọng nói: “Vậy thì chúc buổi lễ kỉ niệm của chủ tịch Bạch diễn ra thuận lợi”.
Sau đó, Diệp Hoan xoay người rời đi.
Tùng Vưu Duy thấy vậy cũng đi theo, nhưng lúc đang đi thì nhìn thấy Đào Yêu, ánh mắt gã ta đảo một vòng, lóe nên ý tưởng nào đó thì cười và nói: “Chủ tịch Bạch, tôi cũng chúc buổi lễ của anh thuận lợi, lúc đến cũng không mang theo quà gì, hay là, tôi tặng cô ta cho anh, coi như đền tội”.
Đào Yêu bị Tùng Vưu Duy đẩy ra phía Bạch Diệc Phi.
Tặng phụ nữ trắng trợn như vậy sao? Vợ của chủ tịch Bạch lại còn đứng ngay đó nữa?
Lâm Cuồng khinh thường nói: “Anh không biết xấu hổ sao? Người ta có vợ rồi, lại dám tặng phụ nữ trước mặt vợ anh ấy?”
“Thì ra người đẹp này là vợ của chủ tịch Bạch?”, Tùng Vưu Duy liếc nhìn Lý Tuyết đầy ẩn ý.
Bạch Diệc Phi cau mày, vẻ mặt ngày càng lạnh lùng hơn, nhưng câu trả lời của anh lại nằm ngoài dự đoán của mọi người: “Được, vậy tôi sẽ nhận”.
“Cái gì?”
Mọi người há hốc miệng kinh ngạc.
Dám nhận phụ nữ trước mặt vợ mình, anh to gan đến mức như vậy ư?
Chỉ có thể nói: Người có tiền có khác, đúng là biết cách chơi!
“Vậy tôi không làm phiền anh nữa”.
Tùng Vưu Duy nói xong liền xoay người rời đi.
Chương 358: Gió chiều nào theo chiều ấy
Thực tế lại một lần nữa chứng minh, nhất định đừng đắc tội với Hầu Tước và Bạch Diệc Phi, càng đừng nghĩ đến việc đối đầu với anh. Bởi vì không biết lúc nào Bạch Diệc Phi sẽ có màn lật tình thế đẹp mắt nữa.
Hãy nhìn xem, ngay cả hai cậu chủ của hai trong bốn gia tộc lớn của thủ đô muốn trừng trị Bạch Diệc Phi nhưng cũng đành phải rời đi.
Bạch Diệc Phi đi đến bục dẫn chương trình, cầm micro. Còn Long Linh Linh ở bên dưới nhanh tay nhanh mắt cắm phích cắm vào.
“Thật sự xin lỗi để mọi người đợi lâu, giờ những người tạp nham đã không còn, chúng ta có thể chính thức bắt đầu rồi”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.
Sau khi nói xong những lời khách khí thì buổi phân chia tài nguyên chính thức bắt đầu.
Vì nhận được lợi ích nên ai nấy cũng cười ha hả, hoàn toàn quên đi việc không vui vẻ ban nãy.
Bạch Diệc Phi bảo mọi người cứ tự nhiên tham gia vào bữa tiệc, còn mình kéo Lý Tuyết đến ban công của khách sạn và giải thích với cô: “Tuyết Nhi! Anh thu nhận cô ta chỉ là biện pháp ứng phó tạm thời thôi chứ không phải thật”.
Lý Tuyết ừm một tiếng không nói gì. Vì cô không biết nên nói gì cả.
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chủ động ôm chặt lấy cô, nói: “Tuyết Nhi! Hãy tin anh”.
Lý Tuyết ngây người ra, sau đó sắc mặt đỏ ửng lại ừm một tiếng. Cảm giác khó chịu ban nãy cũng tan biến nhờ cái ôm này của Bạch Diệc Phi.
…
Ở bãi đỗ xe của khách sạn, Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết định về trước. Vừa mới đóng cửa xe ghế phụ thì Lâm Cuồng và Đào Yêu chạy ra.
Lâm Cuồng hét một câu: “Anh định về sao?”
Bạch Diệc Phi quay đầu, nói: “Ừm! Cũng không còn việc gì cả nên anh đưa chị về thôi”, dù sao thì Long Linh Linh ở đó, nếu không có gì quan trọng thì cũng không phải lo.
Lâm Cuồng ồ một tiếng, nói: “Chắc về ‘thân mật’ với chị à? Em ghen tỵ chết đi được”.
“Cậu cũng có thể như thế mà”, Bạch Diệc Phi đùa giỡn, nói: “Hay là anh giới thiệu cho cậu một người nha?”, nói xong anh nhìn thấy Đào Yêu, nói luôn: “Vừa hay bên cạnh cậu có một người đẹp kìa”.
“Hự…”, Lâm Cuồng sắc mặt cứng ngắc, nói: “Vậy thì… Em độc thân vẫn tốt hơn”.
Bạch Diệc Phi bật cười nhìn Lâm Cuồng. Lâm Cuồng lúc này giống y như lúc gặp trên đường cao tốc, lúc đó cậu ta trông rất thật thà và dễ bắt nạt.
Chàng trai này đúng là thú vị. Nhưng mối quan hệ giữa cậu ta và Bạch Khiếu…
Bạch Diệc Phi lắc đầu, thôi bỏ đi, không nghĩ đến những cái này nữa, anh nói tiếp: “Thôi anh chị về trước đây”.
Lâm Cuồng gật đầu, nói: “Vâng, hôm khác có thời gian em mời anh ăn cơm nha”.
Bạch Diệc Phi khoát tay rồi lên xe. Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là, Đào Yêu cũng lên cùng.
Lâm Cuồng đứng ở bên ngoài mà sắc mặt kinh hãi, thầm nói: “Không phải chứ? Anh Phi thật sự định thu nhận cô ta sao?”
Bạch Diệc Phi ở trong xe không nghe thấy lời Lâm Cuồng nói nên chỉ chau mày hỏi: “Cô lên xe làm gì?”
Đào Yêu ngồi ở ghế sau để lộ đôi chân dài gợi cảm, nũng nịu nói: “Chẳng phải tôi là người của anh sao? Tất nhiên là phải đi theo anh rồi”.
“Ôi mẹ ơi, cô đừng có nói bừa”, Bạch Diệc Phi nói xong thì nhìn Lý Tuyết.
Lý Tuyết chớp mắt một cái ra vẻ mình hiểu được.
Bạch Diệc Phi thở phào một cái rồi nghiêm túc nói: “Đào Yêu! Tôi biết là cô muốn làm gì?”
“Làm gì?”, Đào Yêu nói với vẻ vô tội.
Bạch Diệc Phi hừ một tiếng, nói: “Một câu thôi, gió chiều nào theo chiều ấy”.
“Vì vậy ở trước mặt tôi thì hãy thu lại những ý đồ đó, cũng đừng nghĩ là có được thông tin gì từ chỗ tôi để truyền lại cho Tùng Vưu Duy, tôi không sập cái bẫy này đâu”.
Sắc mặt Đào Yêu có chút khó coi.
Bạch Diệc Phi tiếp tục nói: “Không có chuyện gì thì đừng có lượn lờ trước mặt tôi, cút đi”.
Đào Yêu hừ lạnh một tiếng, nói: “Chủ tịch Bạch quả nhiên lợi hại”, nói xong cô ta xuống xe rồi đóng cửa xe rầm một cái.
…
Diệp Hoan sau khi rời đi liền sai người đi điều tra xem Bạch Diệc Phi sao lại có được chiếc nhẫn đó, rất nhanh đã có tin tức.
“Chủ tịch Diệp, hôm qua Bạch Diệc Phi ở trên đường cao tốc cứu được Lương Vĩ Siêu, vì thế Lương Vĩ Siêu tặng cho hắn ta cái nhẫn đó”.
Sau khi Diệp Hoan nghe xong, cười lạnh một tiếng: “Hóa ra là vậy, còn tưởng bám vào được mối quan hệ đó rồi”.
“Cũng coi như có mối quan hệ đó chăng? Dù sao thì cũng cứu được Lương Vĩ Siêu một mạng mà”, thư ký đáp.
Diệp Hoan cười một tiếng nói: “Nếu nhẫn làm vật cảm ơn thì chuyện này cũng coi như hiểu được phần nào rồi. Lương Vĩ Siêu và Lương Minh Nguyệt chắc chắn sẽ không vì chuyện khác mà bao che cho Bạch Diệc Phi đâu, càng không vì hắn mà đối đầu với nhà họ Diệp chúng ta”.
“Chủ tịch Diệp! Có cần quay về…”.
“Không cần”, Diệp Hoan khoát tay, nói tiếp: “Trước tiên cứ phái thêm người đi tìm Ngải Ngải đã, đợi khi tìm được rồi thì sẽ từ từ xử lý thằng Bạch Diệc Phi đó”.
Chương 359: Vừa muốn giết vừa muốn giúp
Sáng sớm hôm sau, sau khi ra khỏi nhà, Bạch Diệc Phi không đến Hầu Tước mà đến bệnh viện Ngọa Long.
Tại tầng sáu của ký túc nhân viên…
Đây là nơi Trương Hoa Bân làm việc nhưng trang trí cũng rất ấm áp. Vì ngoài phòng làm việc còn có chỗ ở nữa.
Sau khi ngồi xuống, Trương Hoa Bân rót trà cho Bạch Diệc Phi.
“Ở đây thế nào rồi? Có quen không?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Trương Hoa Bân nói: “Cũng được”.
Lời nói vừa dứt thì trong phòng liền rơi vào trầm mặc. Trong lòng Trương Hoa Bân thấy lo lắng, có lẽ anh ta biết lý do Bạch Diệc Phi đến tìm mình nhưng anh ta không dám chủ động lên tiếng.
Một lát sau, Bạch Diệc Phi mới thản nhiên nói: “Trương Hoa Bân! Con người tôi trước nay có một nguyên tắc là ‘nghi người thì sẽ không dùng, dùng người thì sẽ không nghi’. Nhưng với điều kiện, người đó đáng để tôi làm như vậy”.
“Nếu anh đã đồng ý sẽ toàn tâm trung thành với tôi thì tôi hy vọng anh nói được làm được chứ không phải như bây giờ, do dự bất định”.
“Vâng”, Trương Hoa Bân cúi đầu đáp.
Ban đầu khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy Đào Yêu thì đã có chút nghi ngờ. Tại sao cô ta lại nói cho anh biết chuyện Tùng Vưu Duy đến dự tiệc. Sau đó anh mới hiểu được. Nếu Đào Yêu đã là tình nhân của Tùng Vưu Duy lại là tình nhân của Trương Hoa Bân, cô ta sẽ nghĩ cách lấy lòng mỗi người. Người nào cũng đều cảm kích cô ta, từ đó cuộc sống của cô ta cũng dễ thở hơn rồi.
Còn tại sao Đào Yêu lại biết tin này? Rất dễ hiểu, đó là Trương Hoa Bân nói cho cô ta.
Nghĩ đến đây, Bạch Diệc Phi rất tức giận.
“Người dưới trướng của tôi khi làm việc thì phải chuyên tâm chứ không phải do dự không chắc chắn”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Càng không được vì một người đàn bà mà hỏng việc”.
Trương Hoa Bân run rẩy, cúi thấp đầu hơn, nói: “Tôi biết rồi”.
“Không có lần sau nữa đâu”, nói xong Bạch Diệc Phi đứng lên, nói: “Anh phải biết là anh có vợ rồi đấy. Tôi từng nói với anh là phải chăm sóc cho vợ thật tốt. Nếu không phải vì lý do này thì tôi đã giết anh từ lâu rồi”.
“Một loại đàn bà lẳng lơ ai cũng hiến dâng như Đào Yêu thì có đáng không?”
Lúc này Trương Hoa Bân mới ngẩng đầu lên nhưng chỉ nhìn thấy cánh cửa đã bị đóng lại.
…
Mọi chuyện tạm thời qua đi, những ngày tháng của Bạch Diệc Phi cũng coi như yên bình hơn chút.
Sáng sớm hôm nay, Bạch Diệc Phi định đến Hầu Tước một vòng rồi về. Anh vẫn phải thu xếp thời gian luyện tập với Bạch Hổ để tăng cường thể chất cho mình. Nhưng vừa đến văn phòng thì thấy Lâm Cuồng đợi đã lâu ở đây.
“Anh Bạch”, Lâm Cuồng cười ha ha chào một tiếng.
Bạch Diệc Phi bảo Lâm Cuồng ngồi xuống, nói: “Sáng sớm đã có chuyện gì gấp thế?”
Lâm Cuồng cười một tiếng, nói: “Không gấp ạ, chỉ là đến tạm biệt anh thôi. Em phải về thủ đô rồi”.
Bạch Diệc Phi ồ một tiếng chứ không nói thêm gì.
Lâm Cuồng cảm thấy có chút lúng túng, đành phải lấy điện thoại ra nói với Bạch Diệc Phi: “Anh Bạch! Em chuyển khoản một trăm ngàn tệ cho anh rồi”.
Bạch Diệc Phi hỏi với vẻ không hiểu: “Làm gì vậy?”
“Tiền bồi thường hôm đó ạ”, Lâm Cuồng đáp.
Bạch Diệc Phi lấy điện thoại ra không chấp nhận chuyển khoản của Lâm Cuồng, nói: “Đã bảo không cần là không cần”.
“Vậy thì sao được ạ?”, Lâm Cuồng vẫn có chút khó xử, nói: “Em nói bồi thường là sẽ làm mà, nếu không thì em giữ số của anh làm gì?”
“Lúc rảnh có thể nói chuyện”, Bạch Diệc Phi hiếm khi nói đùa như này.
Lâm Cuồng cười hì hì, nói: “Vậy cũng đúng”.
Bạch Diệc Phi khoát tay, nói: “Được rồi, thật sự không cần mà”.
Lâm Cuồng thấy thế thì vẫn định nói gì nhưng Bạch Diệc Phi lại nói: “Có thể nói cho anh biết sao cậu lại giúp anh không?”
Lâm Cuồng ngưng lại chút, đành phải bỏ qua việc bồi thường kia, sau đó nói: “Là em trai của anh bảo em đến giúp”.
Bạch Diệc Phi có chút sửng sốt và khó tin: “Nó bảo cậu đến giúp anh? Nó không giết anh chết đã là tốt lắm rồi, sao lại có lòng tốt giúp anh”.
“Thật đấy ạ”, Lâm Cuồng nói rất nghiêm túc: “Cậu ấy nói anh là người nhà họ Bạch, vì vậy…”.
Bạch Diệc Phi lại sững người ra, sau đó cười một tiếng. Lời này khiến anh nhớ đến lúc còn ở thủ đô mấy tháng trước, anh bị Bạch Khiếu đánh thừa sống thiếu chết, Bạch Vân Bằng xuất hiện và cũng nói câu này.
Người của nhà họ Bạch không thể bị người ngoài bắt nạt.
Ẩn ý của câu đó là người của nhà họ Bạch muốn đối xử với nhau thế nào cũng được. Vì vậy Bạch Vân Bằng thiên vị và bao biện cho Bạch Khiếu, kể cả Bạch Khiếu có giết người thì vẫn là con đẻ của ông.
Lâm Cuồng không biết Bạch Diệc Phi nghĩ đến chuyện gì liền nói: “Cậu ấy biết nhà họ Diệp và nhà họ Tùng muốn đối phó với anh nên bảo em đến. Thật ra em chỉ tiện đường qua đây chứ không định ở lại lâu”.
Lời vừa dứt thì Bạch Diệc Phi trầm ngâm một lát mới nói: “Thật ra anh rất hiếu kỳ, nó là người lợi hại như vậy, sao lại cứ muốn sống còn với anh?”
Lâm Cuồng bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Thật ra cậu ấy cũng mệnh khổ ý ạ”.
“Trước đây cậu ấy bị tai nạn xe, chân bị liệt, hơn nữa không thể có con được. Anh cũng biết, đây là đòn chí mạng đối với người thừa kế mà”.
“Nhà họ Bạch rất có bối cảnh nên tất nhiên rất coi trọng việc nối dõi. Cậu ấy không có con được vậy chỉ còn anh thôi, vì thế…”.
“Vì thế nó không muốn anh về thủ đô cướp vị trí người thừa kế của nó?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Lâm Cuồng khó xử mà gật đầu, bởi thực tế đúng là như vậy.
Bạch Diệc Phi bật cười một tiếng, nói: “Vậy thì cậu nói với nó, nó nghĩ nhiều quá rồi đấy. Từ trước đến nay anh chưa từng muốn tranh giành cái gì, càng không muốn cái vị trí thừa kế kia, anh chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình thôi”.
“Nếu không phải nó chủ động đến chọc vào anh thì sao anh lại nhằm vào nó chứ?”
“Nhưng anh cũng không phải người dễ bắt nạt đâu. Nếu nó còn chọc vào anh thì anh sẽ không để ý nữa, sẽ tranh đến cùng”.
Lâm Cuồng ngây người ra, cuối cùng bất đắc dĩ đáp lại: “Vâng, em sẽ nói lại với cậu ấy”.
Nói xong, Lâm Cuồng lại có lòng tốt nhắc nhở: “Trước đây em có nghe nói một số việc, nhà họ Bạch có nhiều người không thừa nhận anh, nếu quay về thì cũng khó khăn đấy ạ”.
“Anh biết mà”, Bạch Diệc Phi nói tiếp: “Bạch Vân Bằng từng nói đợi anh làm Hầu Tước thành doanh nghiệp số một, lúc đó có thể quay về rồi nhưng anh không muốn đi thủ đô”.
Chương 360: Đến nhà Chu Khúc Nhi
Lâm Cuồng không hiểu nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cũng không giải thích gì nhiều, anh nói thêm vài câu rồi tiễn Lâm Cuồng ra về.
…
Buổi chiều, Bạch Diệc Phi đang luyện tập thì đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Hoa.
"Anh nói cái gì? Muốn tôi đi cùng anh đến nhà Chu Khúc Nhi? Thật sao? Anh, anh chắc chứ?"
Tần Hoa đáp: "Tôi…đi một mình thì ngại lắm…"
Bạch Diệc Phi cười tủm tỉm: "Đó là bố mẹ vợ anh, sau này sẽ là người một nhà, ngại gì chứ?"
Tần Hoa do dự hồi lâu mới nói: "Đến nhà gặp mặt bố mẹ nhất định phải có người nhà đi cùng, nhưng bố mẹ tôi đã mất từ lâu rồi…Tôi chỉ còn mình cậu là người thân thôi".
Bạch Diệc Phi sững sờ hồi lâu mới nói: "Được, anh đang ở đâu, tôi tới ngay".
Tần Hoa coi anh là người thân, người làm em trai như anh còn có lí do gì để từ chối chứ?
Sau khi cúp máy thì Bạch Diệc Phi nói tình huống cho Bạch Hổ biết, sau đó anh tắm rửa qua rồi lái xe đi ra ngoài.
Tần Hoa vốn cũng muốn lái xe, nhưng Bạch Diệc Phi nói anh lái xe nên Tần Hoa chờ Bạch Diệc Phi ở dưới khu nhà của mình.
Sau khi Tần Hoa lên xe thì Bạch Diệc Phi cười ha ha: "Anh, bây giờ anh chính là anh trai ruột của em rồi, đúng rồi, hai người đi đăng ký giấy chứng nhận chưa?"
"Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi".
Sau đó bọn họ lái xe đến khu nhà của Chu Khúc Nhi.
Còn chưa đến thì đã nhìn thấy Chu Khúc Nhi đang đứng đợi từ xa.
Tần Hoa xuống xe trước, ang ta đi ra phía sau cầm quà đã mua.
Sau khi Chu Khúc Nhi nhìn thấy Tần Hoa thì vội vàng chạy tới, giọng nói cô ta dịu dàng thẹn thùng hiếm thấy: "Sao còn mua mấy thứ này vậy? Đã nói đi người không đến là được rồi mà".
Cơ thể Tần Hoa hơi cứng ngắc: "Nên làm mà".
Chu Khúc Nhi mỉm cười, sau khi nhìn thoáng qua thì chợt nhận ra chiếc xe này là của Bạch Diệc Phi?
Quả nhiên tiếp theo Chu Khúc Nhi nhìn thấy Bạch Diệc Phi.
"Sao anh lại đến đây?”, nét mặt Chu Khúc Nhi tràn đầy vẻ ghét bỏ, sau đó cô ta nhớ tới một loạt chuyện đã xảy ra với Bạch Diệc Phi lúc trước thì vừa xấu hổ vừa khó hiểu, Bạch Diệc Phi đến đây làm gì?
Bạch Diệc Phi bất lực nhún vai: "Không còn cách nào khác, ai bảo tôi là em trai của anh Tần Hoa chứ?"
Tần Hoa gật đầu: "Ừ, anh cũng chỉ có một đứa em là cậu ấy, đi đến cùng anh là điều tất nhiên mà".
"Được thôi, vậy miễn cưỡng để anh ta lên cũng được".
Trước khi đi lên Chu Khúc Nhi còn đặc biệt cảnh cáo Bạch Diệc Phi: "Lát nữa anh bớt nói đi, không có chuyện gì đừng thể hiện cảm giác tồn tại trước mặt bố mẹ tôi, biết không?"
"Biết rồi", Bạch Diệc Phi gật đầu.
Nói ra thì Bạch Diệc Phi cũng có chút ngượng ngùng, lần trước để giúp Chu Khúc Nhi chặn một cuộc xem mắt mà anh đã giả làm bạn trai của cô ta, còn đến nhà cô ta ăn cơm, còn nói chuyện tỏ vẻ cool ngầu, giờ anh đối mặt với bố mẹ Chu Khúc Nhi cũng cảm thấy ngại ngùng.
Chu Khúc Nhi cũng vì chuyện này nên không muốn Bạch Diệc Phi đi lên, lỡ như bố mẹ hiểu lầm chuyện gì đó thì nên giải thích như thế nào?
…
"Đã tới chưa?"
Ở cửa, Chu Thành Hoa bố của Chu Khúc Nhi tươi cười đón mọi người đi vào, Triệu Tình mẹ của Chu Khúc Nhi cũng mỉm cười: "Mời vào ngồi".
Tần Hoa ngượng ngùng gọi tiếng: "Chú, cô".
Triệu Tình cười vẫy tay, bà ấy cầm lấy quà mà Tần Hoa mang tới: "Cơm sắp chuẩn bị xong rồi, ngồi đợi một lát nha".
Bạch Diệc Phi là người đi vào cuối cùng: "Chú, cô".
Triệu Tình và Chu Thành Hoa sửng sốt, đây không phải là Tiểu Bạch sao? Sao đi theo cùng tới vậy?
Chu Khúc Nhi thấy vậy lập tức nói: "Đây là em trai của anh ấy".
Vì vậy sắc mặt Chu Thành Hoa và Triệu Tình lần lượt đen xì.
Bạch Diệc Phi cười gượng hai tiếng: "Ha ha…"
Tần Hoa gật đầu nói: "Đúng, cậu ấy là em trai cháu, hôm nay đi đến cùng cháu".
Triệu Tình lập tức trở lại bình thường: "Ồ ồ ồ, vậy mau vào đi"
Chu Thành Hoa cũng bình thường trở lại, ông ấy chào hỏi rồi mời hai người ngồi xuống, Triệu Tình kéo Chu Khúc Nhi đi vào phòng bếp.
“Khúc Nhi, chuyện này là thế nào?”, Triệu Tình liếc nhìn Bạch Diệc Phi trong phòng khách: “Không phải con lại muốn quay lại với cậu ta đấy chứ? Con gái, muốn quay lại với cậu ta thì nói với cậu ta ấy, con tìm anh trai người ta làm gì? Chuyện này không được đâu".
Chu Khúc Nhi không nói gì về chuyện của mình và Bạch Diệc Phi, chỉ nói sau này chia tay rồi, nhưng ai nghĩ Tần Hoa và Bạch Diệc Phi lại có quan hệ chứ, cho nên Triệu Tình hiểu lầm.
“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”, Chu Khúc Nhi giậm chân: “Con không muốn quay lại với anh ta, bây giờ con thích Tần Hoa, không thích Bạch Diệc Phi nữa!
"Gu gì kì vậy con, con định cua hết cả nhà người ta hả?”, Triệu Tình quở trách
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, thật ra…Bạch Diệc Phi là chồng của Tuyết Nhi".
Chu Khúc Nhi vội vàng kéo Triệu Tình giải thích một hồi, cũng kể chuyện trước kia Bạch Diệc Phi giả làm bạn trai của mình, để tránh hiểu lầm về sau.
Sau khi nói xong thì Chu Khúc Nhi còn nói thêm một câu: "Bây giờ người ta là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước rồi".
Triệu Tình hồi lâu mới phản ứng lại, cuối cùng bà ấy chỉ tay vào Chu Khúc Nhi: "Con nhóc này, sao không nói sớm!"
"Được rồi, đừng vướng tay vướng chân nữa, đi ra ngoài tiếp khách đi".
Chu Khúc Nhi cười hi hi: "Vậy con ra ngoài trước đây".
…
Triệu Tình cũng nói với Chu Thành Hoa nhân lúc ông ấy đi bưng thức ăn, Chu Thành Hoa kinh ngạc, điều kinh ngạc không phải là chuyện bọn họ giả vờ, mà là thân phận của Bạch Diệc Phi.
Tập đoàn Hầu Tước đó, ông to bà lớn đó.
Cho nên ngoài việc chăm sóc Tần Hoa ra thì ông ấy cũng vô cùng nhiệt tình với Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi biết hôm nay là ngày Tần Hoa gặp mặt bố mẹ vợ nên rất khiêm tốn, thật sự không nói nhiều, anh dành phần lớn thời gian để ăn cơm.
Sau bữa ăn mọi người đều rất vui vẻ, cũng bàn bạc rất nhiều về những chi tiết trong hôn lễ, khoảng một tuần nữa là đến ngày kết hôn rồi.
Sau bữa cơm Chu Khúc Nhi tiễn bọn họ ra ngoài.
"Sau này đừng tới nhà tôi nữa", Chu Khúc Nhi nói lầm bầm với Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhún vai: "Tôi cũng nào có muốn đâu! Nhưng cô không phải muốn kết hôn hả? Dù sao cũng phải tới đón dâu chứ?"
Người trong gia đình Tần Hoa đều không còn nữa, chỉ còn Bạch Diệc Phi là người thân, cho nên Bạch Diệc Phi nhất định phải đến đón dâu.
“Khúc Nhi, cậu ấy khá tốt mà", Tần Hoa không biết nói thế nào, anh ta chỉ nói một câu khô khan như thế.
Còn Chu Khúc Nhi sau khi nghe Tần Hoa nói thế thì lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi sau khi Chu Khúc Nhi đi thì Bạch Diệc Phi không khỏi nói đùa: "Được đó, anh, quả nhiên là trời sinh một cặp".
Anh thấy Chu Khúc Nhi trước mặt Tần Hoa và trước mặt người khác hoàn toàn là hai người khác nhau.
Bình luận facebook