• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Một Bước Lên Tiên Full dịch (58 Viewers)

  • Chương 341-350

Chương 341: Người đẹp của tôi đến rồi

Sau khi Tô Đại Lưu và Trương Vinh bước vào thì lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

“Đây là Tổng giám đốc của doanh nghiệp nào vậy, hình như chưa từng gặp?”

“Tôi cũng chưa từng gặp, chắc là của doanh nghiệp nhỏ nào đó”.

“Cũng phải! Những nhân vật lớn máu mặt của thành phố Thiên Bắc đều gặp hết rồi, còn người này chắc là nhân vật nhỏ thôi”.



...

Cũng may là Tô Đại Lưu đứng cách xa, nếu không thì ông ta sẽ tức chết khi nghe thấy câu này mất.

Làm chủ tịch tập đoàn Hầu Tước hơn một tháng đã nâng mình lên vị trí cao, tôi chính là đại ca của thành phố Thiên Bắc, các người đều là đàn em thôi. Vì vậy có ai thích nghe câu như này chứ?

Tô Đại Lưu nhỏ giọng hỏi Trương Vinh: “Chúng ta ngồi đâu đây?”



Trương Vinh đáp: “Đằng kia kìa, có biển tập đoàn Hầu Tước của chúng ta, anh ngồi kia là được”.

Tô Đại Lưu rất hài lòng về vị trí chính giữa ở hàng đầu mà Trương Vinh chỉ. Chỗ tốt như này đúng là nên để cho ông ta.

Nhưng ông ta nhìn thấy ở trên bục không xa vẫn còn một hàng ghế nữa.

“Chỗ đó để cho ai ngồi vậy? Tại sao chúng ta phải ngồi dưới?”, Tô Đại Lưu hỏi.

Trương Vinh toát hết mồ hôi, vội giải thích: “Những vị trí đó để cho người của hiệp hội thương mại ngồi, tất nhiên chúng ta phải ngồi dưới rồi”.

“Thành phố Thiên Bắc chẳng phải là của tập đoàn Hầu Tước sao? Dựa vào đâu để người khác ngồi trên mà chúng ta phải ngồi dưới? Sắp xếp này không được hợp lý lắm?”, Tô Đại Lưu nói với vẻ mặt phẫn nộ.

Trương Vinh chỉ thở phù một cái. Đúng là gặp bao nhiêu kẻ ngốc nhưng chưa gặp người nào ngốc như này.

Trương Vinh nhịn cười, nói: “Chủ tịch! Mau lại ngồi đi, lát nữa cuộc họp sẽ bắt đầu rồi”.

Tô Đại Lưu cảm thấy cũng đúng, lúc này mới đáp: “Vậy tôi lại đó vậy”, nói xong ông ta bước lại đó với khí thế ‘trên trời dưới đất chỉ có ta là nhất’ rồi ngồi ở vị trí của chủ tịch tập đoàn Hầu Tước.

Những người nhìn thấy cảnh này thì đều kinh ngạc vô cùng.

“Ông ta là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước sao?”

“Không phải chứ? Tôi nhớ là thanh niên tên là Bạch Diệc Phi mà”.

“Tôi cũng nhớ thế, sao lại biến thành người này rồi?”

“Không biết nữa, tập đoàn Hầu Tước thay chủ tịch từ lúc nào vậy?”

“...”

Sau khi Tô Đại Lưu ngồi xuống thì nhìn hai vị trí ở bên cạnh. Bên trái vẫn còn trống nhưng có thể nhìn thấy biển ở bên trên là tập đoàn Thủy Tinh. Còn bên phải là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi. Đó là Tiêu Đằng- chủ tịch tập đoàn Nguyệt Nha. Tiếc là Tô Đại Lưu không quen.

Còn Tiêu Đằng tất nhiên biết chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước là ai nên khi thấy Tô Đại Lưu thì không kinh ngạc lắm, chỉ cười chào hỏi một tiếng: “Chào Tổng giám đốc Tô”.

Tô Đại Lưu cười híp mắt, nói: “Xin chào, xin chào”, sau khi chào xong thì không nói gì nữa.

Lúc này, cửa được mở ra và có người bước vào.

Tô Đại Lưu cũng đưa mắt nhìn lại thì phát hiện là người đẹp hôm đó, lập tức kích động nói: “Người đẹp của tôi cũng đến rồi…”.

Tiêu Đằng nhìn Tô Đại Lưu, khóe miệng nhếch lên.

Người đến là Diệp Ngải, chủ tịch của công ty giải trí Diệp Thị, còn sau cô ta là Lý Phàm đang ngồi xe lăn.

“Cậu ngồi ở phía sau đi, khi thấy thời cơ thì cậu biết phải làm thế nào rồi đấy”, Diệp Ngải nói xong thì đi về hàng ghế trước, còn Lý Phàm thì điều khiển xe lăn của mình đi về hàng ghế sau.

Lúc Diệp Ngải đi đến trước mặt Tô Đại Lưu thì ông ta cũng đứng dậy nắm chặt tay cô ta, nói: “Người đẹp, đã lâu không gặp”.

Diệp Ngải giật mình kinh ngạc, khi nhìn thấy rõ là Tô Đại Lưu thì cảm giác buồn nôn xuất hiện. Cô ta hất tay ông ta ra, nói: “Tô Đại Lưu, ông hãy tự trọng một chút”.

Tô Đại Lưu với vẻ mặt thương tâm, nói: “Sao cô lại nói thế? Hôm đó rõ ràng là cô ‘mời’ tôi…”.

“Câm miệng”, Diệp Ngải hét lên: “Ông nói thêm câu nữa, có tin tôi sẽ…”.

“Gì cơ?”, Tô Đại Lưu cười khì khì, nói: “Người đẹp có trò gì mới sao?”

Diệp Ngải cố kìm nén, cuối cùng thấp giọng nói: “Ông cứ đợi đấy cho tôi, hôm nay, ông sẽ chết rất thê thảm” , nói xong cô ta ngồi xuống vị trí của mình. Chỗ ngồi của cô ta là bên phải hàng hai, cách chỗ của Tô Đại Lưu cũng một khoảng.

Tô Đại Lưu thấy thế thì nói với vẻ tiếc nuối: “Người đẹp này sao lại không biết điều thế chứ?”

Ban nãy tên Tô Đại Lưu kia làm gì vậy? Trêu ghẹo Diệp Ngải sao? Trước mặt bao nhiêu người đi trêu ghẹo một cô gái, mà còn là chủ tịch của công ty giải trí Diệp Thị, kể cả không lớn bằng tập đoàn Hầu Tước nhưng địa vị của người ta cũng đâu có thấp?

Nhất thời, mọi người liền cảm thấy phản cảm với chủ tịch mới nhận chức của tập đoàn Hầu Tước.



Bạch Diệc Phi ung dung tự tại ngồi trong phòng camera của khách sạn, anh có thể quan sát hết tình hình của cuộc họp.

Lúc này, Long Linh Linh bước vào, nói: “Từ Chí đến rồi ạ”.

“Ừm, đi chuẩn bị đi”, Bạch Diệc Phi gật đầu nói.

Nhìn qua camera thì Từ Chí quả thật đến rồi. Ông ta là một trong bốn phó chủ tịch của hiệp hội thương mại tỉnh, cuộc họp lần này do ông ta chủ trì.

Từ Chí tướng mạo trắng trẻo sáng sủa, còn đeo kính, thoạt nhìn vô cùng hiền hòa, ông ta từng bước tiến vào. Mọi người nhất thời còn không biết thân phận của ông ta, đến khi nhìn thấy ông ta ngồi vào vị trí ở giữa chính thì mọi người mới phản ứng lại. Lập tức, phòng họp trở nên yên tĩnh trở lại.

Sau khi ngồi xuống, Từ Chí hắng giọng nói: “Hoan nghênh mọi người bớt chút thời gian đến cuộc họp lần này. Mục đích cuộc họp là để các doanh nghiệp của thành phố Thiên Bắc phát triển hơn nữa…”.

Nói xong, trong phòng họp vang lên tràng vỗ tay.

Tô Đại Lưu xì một tiếng, nói: “Làm bộ làm tịch, còn không nói hay bằng tôi”.

Từ Chí lại bắt đầu phát biểu, đại ý là xoay quanh việc phát triển các doanh nghiệp thành phố Thiên Bắc, còn đưa ra một số đề xuất, quả thật rất hữu ích. Nói đến cuối cùng, ông ta nhìn về phía Tô Đại Lưu, nói: “Hiện giờ, đầu tàu của thành phố Thiên Bắc chính là tập đoàn Hầu Tước. Vậy thì chúng ta hãy để chủ tịch tập đoàn Hầu Tước làm đại diện phát biểu vài câu”.

Nói xong, Tô Đại Lưu lập tức đơ người ra, phát biểu gì chứ?

Không biết ban nãy ai nói là còn không nói hay bằng mình?




“Nói cái gì chứ?”, Tô Đại Lưu hỏi.

Ông ta không nói qua micro nên câu này chỉ có người bên cạnh ông ta nghe thấy. Vì thế Tiêu Đằng có lòng tốt nhắc nhở: “Tùy ý nói vài câu liên quan đến phát triển doanh nghiệp là được”.

Tô Đại Lưu hiểu được, đúng lúc này có nhân viên cầm micro đến. Ông ta nhận lấy rồi đứng lên nói: “Chào mọi người, tôi là Tô Đại Lưu, chủ tịch tập đoàn Hầu Tước”.

“Phát triển doanh nghiệp thật ra ngoài thực lực của doanh nghiệp thì cũng phải nhìn vào quyết sách của lãnh đạo doanh nghiệp đó. Quyết sách tốt thì tất nhiên doanh nghiệp sẽ phát triển tốt, mọi người nói có phải không?”

Nói xong, một tràng vỗ tay lại vang lên, còn đó có phải thật lòng hay không thì ai mà biết được?

“Ví dụ như, có lúc, cùng nhau ăn bữa cơm rồi đi chơi với nhau cũng có thể có được đầu tư rồi, hà tất phải làm gì phiền phức?”

“Cô Diệp, cô nói có phải không? Cô nghĩ xem, nếu như cô đồng ý thì tôi có thể đầu tư cho cô”, Tô Đại Lưu cười khì khì nói.

Diệp Ngải lập tức sầm mặt xuống, nói: “Đồ đáng chết”.

Mọi người đều liếc mắt nhìn nhau, còn Từ Chí ở trên khán đài sắc mặt cũng không tốt lắm. Còn Tô Đại Lưu thì không cảm giác gì, cứ nhìn Diệp Ngải cười đầy vẻ dâm đãng.

Chương 342: Đến lúc chúng ta xuất hiện rồi

“Chủ tịch Tô! Ông ăn nói như vậy có phải là không tôn trọng phụ nữ không?”, Lý Phàm ngồi ở phía sau, lớn tiếng nói.

Nói xong, mấy sếp tổng của doanh nghiệp hợp tác với Diệp Ngải cũng nói giúp cho cô ta.

“Đúng thế, thật không biết tôn trọng người khác”.

“Sao chủ tịch tập đoàn Hầu Tước lại hạ lưu thế?”



“Đúng là làm xấu cả thành phố Thiên Bắc này”.

“...”

Tô Đại Lưu thấy thế thì không coi là gì. Cuộc sống hơn một tháng nay khiến ông ta hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của ông trùm thành phố Thiên Bắc. Vì vậy, chỉ cần ở thành phố Thiên Bắc thì ông ta không quan tâm đối phương là ai, ông ta nói là được.

“Các người là ai? Tôi còn chưa từng gặp bao giờ, có tư cách nói chuyện với tôi sao? Các người có biết tôi là ai không?”, Tô Đại Lưu tức giận nói: “Tôi là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước của thành phố Thiên Bắc, tôi nói là được”.



Lời này vừa thốt ra liền khiến mọi người càng bất mãn hơn.

“Hầu Tước hống hách quá đi”.

“Đúng là không coi ai ra gì”.

“Thái độ này của Hầu Tước đúng là không coi các doanh nghiệp khác trong thành phố Thiên Bắc của chúng ta ra gì”.

“Thật sự coi mình là ông trùm của thành phố Thiên Bắc rồi sao? Có tin là các doanh nghiệp liên kết với nhau chống lại Hầu Tước không?”

“...”

Tô Đại Lưu thấy bao nhiêu người lên tiếng thì không hoang mang chút nào, cũng không biết ai cho họ dũng khí đó: “Mọi người yên lặng, yên lặng hết đi. Tôi biết mọi người không phục nhưng có cách gì khác đâu? Sự thật bày ra trước mắt rồi, các người không tin cũng không được”.

“Hơn nữa, các người có nhiều tiền bằng Hầu Tước không? Không thì đừng có nói”.

“À phải rồi, có công ty cần đầu tư đúng không? Không vấn đề, tôi vui thì tùy ý ra tay đầu tư mấy trăm triệu cũng được, các người có cần không?”

Lời nói vừa dứt thì mọi người đều cứng họng. Đầu tư mấy trăm triệu có ai mà không muốn chứ?

Diệp Ngải thấy thế liền hừ lạnh nói: “Đám ngu ngốc vô dụng”.

Tô Đại Lưu đắc ý bật cười, quả nhiên là doanh nghiệp hàng đầu của thành phố Thiên Bắc có khác, hiệu quả hơn hẳn.

Lúc này, Từ Chí lên tiếng: “Chủ tịch Tô, đây là cuộc họp giao lưu các doanh nghiệp không phải để ông đến làm loạn”.

Từ Chí không hiểu lắm về tập đoàn Hầu Tước, chỉ biết Hầu Tước là doanh nghiệp số một thành phố Thiên Bắc, chỉ thế mà thôi.

Còn ai là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước thì ông ta không biết, cũng không cần thiết phải biết. Trong mắt ông ta, tập đoàn Hầu Tước giống như con kiến, tùy ý giẫm một cái là chết ngay. Người mà ông ta quan tâm chính là Bạch Diệc Phi.

Trong thư mật đã viết rất rõ, Bạch Diệc Phi đã giết Vương Hải, và bốn người ông ta chỉ cần bắt được Bạch Diệc Phi, giết chết Bạch Diệc Phi thì có thể trở thành chủ tịch của hiệp hội thương mại tỉnh.

Tô Đại Lưu ngẩng đầu nhìn Từ Chí ngồi ở bên trên, nói với vẻ không vui: “Không phải là ông bảo tôi phát biểu sao?”

Từ Chí sững người, nhất thời không nói nên lời, chỉ hắng giọng nói: “Chủ tịch Tô, ông phát biểu đến đây thôi, tiếp theo chúng tôi phải vào tiếp chương trình rồi”.

“Mục đích của cuộc họp lần này là hy vọng mọi người có thể cùng nhau nỗ lực vì sự phát triển của thành phố Thiên Bắc, vì vậy tiếp theo sẽ là thời gian để mọi người đưa ra đề xuất. Những gì tốt cho sự phát triển thành phố Thiên Bắc thì mọi người đều có thể nói, mọi người cùng nhau thảo luận luôn”.

Tô Đại Lưu có chút buồn bực, ông ta mới là ông trùm của thành phố Thiên Bắc, tại sao phải chịu đãi ngộ như này? Càng nghĩ càng thấy không vui, càng nghĩ càng tức.

Vì thế, trong lúc mọi người đang yên lặng nghĩ ra đề xuất thì Tô Đại Lưu đứng phắt dậy. Ông ta đập bàn, hai chân nhảy vọt lên phía trên. Lúc đó ông ta cảm thấy mình siêu đẹp trai. Sau đó, ông ta cầm lấy micro và lên tiếng.

“Cuộc họp quái quỷ gì vậy? Tưởng ông đây muốn tham gia sao? Ông đến là nể mặt các người lắm rồi, còn dám nói ông đây không đúng sao? Ông đây làm gì cũng đúng hết”.

“Hôm nay, tôi sẽ nói hết ở đây, Hầu Tước mới là đại ca của thành phố Thiên Bắc, các người không là gì hết”, nói xong, Tô Đại Lưu bá đạo ném micro sang một bên rồi đi ra khỏi phòng họp.

Trong phòng họp yên tĩnh lạ thường, sau khi Tô Đại Lưu rời đi, mọi người như bùng nổ.

“Quá đáng quá rồi”.

“Ức hiếp người quá đáng”.

“Đúng là không coi hiệp hội thương mại ra gì”.

“Sao lại có loại người như thế chứ?”

Sắc mặt của Từ Chí khó coi cực độ, nói gì thì ông ta cũng là phó chủ tịch của hiệp hội thương mại tỉnh. Không ngờ Tô Đại Lưu lại hống hách trước mặt bao nhiêu người như vậy, đúng là không coi ông ta ra gì.

Trong phòng họp lúc này đều huyên náo, ai cũng đang nói về Tô Đại Lưu.

Lúc này, Lý Phàm lại lên tiếng: “Ông chủ Từ, ông cũng nhìn thấy rồi đấy. Chủ tịch tập đoàn Hầu Tước đúng là không coi ai ra gì, hống hách không chịu được. Nhân cơ hội hôm nay, chúng ta tố cáo tập đoàn Hầu Tước đi. Họ đang khởi công ba mảnh đất, tất cả đều chưa được cho phép, vẫn chưa được chính phủ phê chuẩn, bọn họ đang phạm pháp”.

Lúc này, lại có người đứng ra nói: “Tôi cũng sẽ tố cáo họ”.

“Tôi cũng thế”.

“Tôi cũng thế”.

Mọi người đều đứng ra nói sẽ tố cáo tập đoàn Hầu Tước, cũng chỉ là làm chứng từ giả, trốn thuế, còn cả mấy tội danh kinh doanh phi pháp và rửa tiền bất hợp pháp, còn nói có chứng cứ hết rồi.




Từ Chí tổ chức mọi người lại, thấy vậy nên trong lòng cũng sảng khoái hơn nhiều. Quả là doanh nghiệp không được lòng mọi người, bao nhiêu người muốn tố cáo như vậy, bất luận có phải thật không thì Hầu Tước cũng sẽ toi đời. Nhưng có một người vẫn rất lo lắng, đó chính là Diệp Ngải.

Diệp Ngải biết Bạch Diệc Phi không hề thành kể ngốc, vì vậy cô ta lo lắng hôm nay Bạch Diệc Phi sẽ đứng ra làm loạn, vậy thì tất cả sẽ trở nên vô ích. Trước đó cô ta đã do dự, không biết kế hoạch có cần dừng lại tạm thời không, dù sao thì Bạch Diệc Phi cũng giấu mọi người giả ngốc, lẽ nào vì trận này sao?

Lúc này đứng ra không được sáng suốt cho lắm. Nhưng cô ta không cam lòng, đây là cơ hội duy nhất, nếu như không ra tay, đợi đến lúc Bạch Diệc Phi quay lại thì sẽ không có cơ hội nữa.

Hơn nữa, tên Tô Đại Lưu là tên vô lại, lần trước chưa bị giết chết thì lần này sẽ không dễ dàng được nữa. Cuối cùng, Diệp Ngải quyết định đặt cược làm theo kế hoạch ban đầu. Chỉ có điều phòng bị hơn một chút để đề phòng Bạch Diệc Phi đột ngột xuất hiện.

Nhưng đợi đến lúc này mà Bạch Diệc Phi vẫn chưa xuất hiện, vậy có phải chứng tỏ là Bạch Diệc Phi tạm thời không quan tâm chuyện này nữa không?



Trên thực tế, sao Bạch Diệc Phi lại không quan tâm được chứ? Anh đang quan sát trong phòng camera, mọi tình hình trong cuộc họp anh đều thấy rõ.

“Đi thôi, đến lúc chúng ta xuất hiện rồi”.

Chương 343: Thằng ngốc làm sao giết người được

Hôm nay Bạch Diệc Phi đặc biệt mặc bộ đồ âu và đeo đồng hồ hàng hiệu. Toàn thân anh toát ra khí thế của người có địa vị cao, khiến người ta không kìm nổi mà thấy sợ hãi.

Nhưng trước khi xuất hiện, anh phải đi gặp một người.

“Cô đi dẫn Tô Đại Lưu đến đây”.

Không lâu sau, Long Linh Linh dẫn Tô Đại Lưu đến. Sở dĩ ông ta đi theo Long Linh Linh vì sắc đẹp của cô ta. Ông ta vốn cảm thấy tức giận định rời đi rồi nhưng khi nhìn thấy Long Linh Linh thì lại thay đổi chủ ý.



Vừa hay, Long Linh Linh bảo ông ta đi cùng đến một nơi. Ông ta vừa nghĩ thì lập tức hưng phấn hẳn lên, sau đó đi cùng luôn. Nhưng một lúc sau thì nhìn thấy Bạch Diệc Phi.

“Đây… Đây là ai vậy?”, Tô Đại Lưu đã được sống trong lối sống xa xỉ nhiều tháng nên giờ ông ta đã không còn ấn tượng gì với Bạch Diệc Phi nữa rồi.

Long Linh Linh đứng đó, rất cung kính nói với Bạch Diệc Phi: “Thưa chủ tịch, ông ta đã đến rồi ạ”.

Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nhìn Tô Đại Lưu. Ông ta cũng nhìn anh, nói có chút kinh ngạc: “Chủ tịch ư?”



“Ồ, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?”, Tô Đại Lưu lúc này có chút ấn tượng mơ hồ, còn cụ thể gặp ở đâu thì không nhớ rõ.

Lúc này, Long Linh Linh phải lên tiếng nhắc nhở: “Vị này là Bạch Diệc Phi, chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước”.

“Cái gì?”, Tô Đại Lưu nghi ngờ mình nghe nhầm: “Anh ta là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước? Vậy tôi thì sao?”

Bạch Diệc Phi nhìn Tô Đại Lưu, hỏi: “Có phải là ông không biết?”

Lúc này, Tô Đại Lưu cảm thấy sau lưng mình lạnh buốt, đột nhiên ông ta nhớ ra. Cuối cùng ông ta cũng nhớ ra đã từng gặp Bạch Diệc Phi ở đâu rồi.

Chính là trên tàu cao tốc, sau đó là trong chiếc xe sang.

“Cậu, cậu…”, lúc này Tô Đại Lưu gần như hiểu được rồi. Đây mới là chủ tịch thật sự, còn hơn một tháng nay mình chỉ là thế thân thôi.

Tô Đại Lưu thấy kinh hãi, tất cả những thứ hiện giờ của ông ta đều dựa vào Bạch Diệc Phi. Đồng thời giờ đây mới thấy Bạch Diệc Phi xuất hiện với dáng vẻ như này, lại trẻ tuổi, còn ông ta hơn bốn mươi tuổi rồi, cảm thấy có chút không tương xứng.

Nói thế nào được nhỉ? Tuổi trẻ mà đã có thủ đoạn như này, lại còn có được khí chất đến vậy. Đợi đến độ tuổi của ông ta thì nhất định sẽ lên một tầng cao mới, và ông ta thì không động vào nổi rồi.

Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Biết tôi gọi ông đến làm gì không?”

“Tôi biết chứ”, Tô Đại Lưu vẻ mặt khổ sở, nói: “Chẳng phải nói là những ngày tháng tốt đẹp của tôi kết thúc rồi sao?”

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì không kìm nổi mà bật cười. Thật ra anh cũng không có ác ý gì với Tô Đại Lưu lắm, bao lâu nay ông ta giúp anh chống lại tai họa này, cũng coi như nợ ông ta một ân tình.

“Đợi lát nữa vào trong cùng với tôi đi”, Bạch Diệc Phi đứng dậy nói.

Tô Đại Lưu ngây người ra, hỏi: “Đi đâu cơ?”

“Phòng họp”.

“Á? Tôi vừa mới từ trong đó đi ra, bây giờ lại vào… Không phù hợp lắm chăng?”

Chủ yếu là ông ta vừa mới uy phong được một lúc, kết quả là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước thật ra mặt rồi, vậy thì thể diện của ông ta để vào đâu, ngại chết đi được.

“À… Không muốn đi thì thôi vậy”, Bạch Diệc Phi nói với vẻ bất cần: “Vậy thì tôi đành phải gọi cảnh sát vậy”.

“Ấy, không phải, đợi đã. Cậu gọi cảnh sát làm gì? Tôi đi, tôi đi là được chứ gì?”, Tô Đại Lưu thấy tim đập nhanh, nếu như gọi cảnh sát thì ông ta có bị coi là lừa gạt không? Lại còn dùng của tập đoàn Hầu Tước bao nhiêu tiền nữa.

Vì thế, Bạch Diệc Phi dẫn theo Tô Đại Lưu, Long Linh Linh và những lãnh đạo cấp cao của Hầu Tước đang đứng đợi ở bên ngoài cùng vào phòng họp.



Lúc này, trong phòng họp vẫn đang lên tiếng thảo luận về Hầu Tước. Từ Chí đang bảo người ghi chép lại ý kiến của từng người, đợi cuộc họp kết thúc sẽ kiểm tra sát hạch cả thể.

“Từng người một, bất luận có bao nhiêu thì chúng ta đều phải ghi chép hết lại, không được có bất kỳ sự bao biện nào”.

Nhất thời, mọi người đều xếp hàng ngay ngắn, nhẫn nại đợi người phía trước ghi chép rồi đến lượt mình.

Diệp Ngải từ đầu đến cuối đều không hề đứng ra, từ cách nhìn của người ngoài cuộc, nhìn thấy thế cục hiện giờ, kể cả lúc này Bạch Diệc Phi có đứng ra thì muốn đảo ngược tình thế cũng là điều không thể.

Vì thế, sau khi Diệp Ngải nhìn Lý Phàm một cái rồi yên tâm rời đi.

Chỉ có điều, Diệp Ngải vừa đi ra ngoài chưa được bao lâu, mới đến thang máy liền bị người ta chặn lại.

“Anh muốn làm gì?”, Diệp Ngải cảnh giác nhìn người ở phía trước.

“Đưa cô đi thôi”.

“...”

Lúc này phòng họp mở ra.

Những người đang muốn tố cáo cùng với những người đến hóng chuyện, lúc này đều nhìn lại.

Giờ đây, ai đến phòng họp được? Nhưng sau khi mọi người nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì…

“Đây là Bạch Diệc Phi mà?”

“Đúng là Bạch Diệc Phi sao? Sao hắn lại đến đây?”




“Chẳng phải nói là Bạch Diệc Phi trở thành kẻ điên rồi sao?”

“...”

Bạch Diệc Phi chầm chậm đi vào, sau lưng anh còn có Long Linh Linh, Trương Vinh và đám lãnh đạo cấp cao của Hầu Tước và Tô Đại Lưu đang đi sau cùng.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Bạch Diệc Phi chứ không ai chú ý đến Tô Đại Lưu.

Lý Phàm là người kích động nhất, gã ta kinh hãi đến nỗi như muốn từ xe lăn mà đứng phắt dậy. Tiếc là gã ta không đứng nổi, vì vậy đành phải hét lớn lên: “Bạch Diệc Phi? Sao mày lại đến đây, thằng ngốc này”.

“Đúng là tên ngốc à”.

“Thằng ngốc còn đến đây làm gì? Chuyện gì đây?”

“Không biết nữa, kẻ ngốc có nghe hiểu lời chúng ta nói không?”

Lúc Từ Chí nghe thấy câu này thì chau mày, tự hỏi ‘Thằng ngốc ư? Bạch Diệc Phi là kẻ ngốc? Làm sao có thể thế được? Nếu hắn là kẻ ngốc, vậy thì sao Vương Hải bị giết được?’

Lẽ nào trong chuyện này còn có chuyện gì mà ông ta không biết sao?

Từ Chí quyết định lặng lẽ quan sát sự việc, xem ra chuyện này không đơn giản rồi đây.

Chương 344: Chứng cứ vô dụng

Bạch Diệc Phi tiến vào thì thấy Lý Phàm, anh coi thường: “Thằng ngu nói ai đấy?”

“Thằng ngu nói mày đấy!”, Lý Phàm lập tức phản bác, sau đó mới nhận ra là đang tự mắng mình: “Mẹ nó! Mày mới là thằng ngu!”

Bạch Diệc Phi cười khinh bỉ, lười đôi co với gã ta.

Lý Phàm lại không muốn bỏ qua anh. Thứ mà gã ta đang nắm trong tay nhất định có thể hạ gục Bạch Diệc Phi, vì thế gã ta lại nói: “Ông Từ, đưa thứ ở chỗ tôi cho mọi người xem, để họ thấy Hầu Tước rốt cuộc là cái dạng gì!”



Từ Chí rất có hứng thú: “Đồ gì? Không được vu oan giá họa cho người khác đâu đấy”.

“Tuyệt đối sẽ không!”, Lý Phàm hừ một tiếng, vô cùng tự tin.

Nói xong, gã ta gọi người chiếu văn kiện trong USB lên màn hình lớn trong phòng họp.

Tất cả mọi người đều tò mò. Rốt cuộc Lý Phàm muốn chiếu cái gì?



Bạch Diệc Phi cũng muốn biết, nhưng anh không hề lo lắng vì thế cũng không ngăn cản gã ta.

Rất nhanh trên màn hình đã xuất hiện một khung cảnh.

Trên chiếc ghế sô pha trong căn phòng bao mờ tối, một người đàn ông mập mạp đang bị trói chặt bởi sợi dây màu đỏ. Ba người phụ ăn mặc hở hang ở bên cạnh không ngừng uốn éo, vuốt ve…

Hình ảnh tục tĩu như vậy khiến tất cả mọi người có mặt đều khó chịu, lũ lượt mắng.

“Đồi phong bại tục!”

“Còn ra thể thống gì nữa!”

“Người này là Tô Đại Lưu? Đúng là thối nát”

“Đường đường là chủ tịch Hầu Tước mà lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, đúng là gai mắt!”

“...”

Một loạt lời chỉ trích tập đoàn Hầu Tước vang lên.

Lý Phàm đắc ý nhìn Bạch Diệc Phi, vừa cười vừa nói: “Chủ tịch tập đoàn Hầu Tước bề ngoài thì đường hoàng đứng đắn, sau lưng lại bại hoại, thối nát, làm việc không đúng với tác phong của một vị chủ tịch!”

“Lão Từ, người như vậy không xứng làm chủ tịch, ông ta sẽ hủy hoại hình ảnh của thành phố Thiên Bắc, ảnh hưởng đến sự phát triển của các doanh nghiệp khác!”

Lời vừa dứt, những người khác cũng gật đầu đồng tình.

Lúc này, Tô Đại Lưu nấp sau lưng các cổ đông cảm thấy xấu hổ không thôi. Sao lại có người chụp những cảnh như thế này? Quá mất mặt rồi!

Mà lúc này, các cổ đông của Hầu Tước đã tức điên lên được. Tô Đại Lưu làm việc tùy tiện, như này khác nào bôi tro trát trấu lên mặt Hầu Tước?

Nhưng Bạch Diệc Phi lại không có phản ứng gì nên bọn họ chỉ đành im lặng nuốt giận, đợi anh lên tiếng.

Từ Chí thấy vậy thì mừng thầm trong lòng, mở miệng chất vấn: “Tô Đại Lưu, chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, ông có thể giải thích được không?”

Rất rõ ràng là cho dù Tô Đại Lưu có trốn tránh thế nào cũng vô ích.

Mọi người đều chuyển tầm mắt sang ông ta, có người ngầm chỉ trích, cũng có người đứng đợi xem trò hay.

Lúc này, Tô Đại Lưu biết mình xong đời rồi vì thế lập tức nhìn sang Bạch Diệc Phi. Bây giờ chỉ có anh mới cứu được ông ta.

Bạch Diệc Phi cũng không phụ lòng ông ta, bình thản nói: “Ông Từ, tôi nghĩ ông nhầm lẫn rồi, chủ tịch tập đoàn Hầu Tước là tôi, Bạch Diệc Phi”.

“Hả?”

Từ Chí ngây ra.

“Cậu là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước? Vậy Tô Đại Lưu thì sao?”

Long Linh Linh nói: “Chủ tịch tập đoàn Hầu Tước là Bạch Diệc Phi, còn Tô Đại Lưu có thân phận gì thì chúng tôi hoàn toàn không biết. Nhưng có thể chắc chắn rằng ông ta không phải người của tập đoàn chúng tôi”.

Nếu Tô Đại Lưu không phải chủ tịch Hầu Tước thì hành vi này của ông ta hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến tập đoàn cả. Nhưng vừa rồi chẳng phải ông ta đã ngồi vào ghế chủ tịch, thậm chí còn phát biểu đó ư?

Lý Phàm đột nhiên nhận ra, Bạch Diệc Phi không ngu, chuyện Tô Đại Lưu là chủ tịch Hầu Tước chắc chắn là do anh sắp xếp.

Bạch Diệc Phi vậy mà lại trở nên giảo hoạt như thế!

Rất nhanh, Từ Chí cũng hiểu rõ, không khỏi nhìn Bạch Diệc Phi bằng con mắt khác. Người đã giết Vương Hải quả nhiên không đơn giản!

Bạch Diệc Phi nói một cách vững vàng: “Tôi không biết Tô Đại Lưu là ai. Chuyện ông ta làm không liên quan gì đến Hầu Tước hết, vì thế anh lấy cái này ra thì có tác dụng gì?”

Lý Phàm tức giận: “Cái này vô dụng, vậy thì cái kia thì sao?”

“Ba miếng đất đó không đúng với quy định, Mày chưa được phê chuẩn đã tự ý khởi công, như thế là phạm pháp!”, Lý Phàm ra hiệu cho người bên dưới màn hình.

Người đó tự giác phát một đoạn video, quả thực là một khu công trình đã được khởi công.

Mọi người xem xong thì lũ lượt nhìn Bạch Diệc Phi.

Từ Chí cũng nói: “Nếu cậu là chủ tịch Hầu Tước thì cậu giải thích chuyện này thế nào? Đây là chứng cứ hàng thật giá thật! Nếu cậu không nói rõ mọi chuyện thì tôi có quyền tiến hành trừng phạt với Hầu Tước”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì cười: “Trừng phạt Hầu Tước? Chứ không phải ông định biến Hầu Tước thành của mình à?”

“Hơn nữa, ai nói ba mảnh đất này chưa được phê chuẩn?”

Nói xong, Long Linh Linh chuyển một tập văn kiện qua: “Hai ngày trước tôi đã lấy được giấy cho phép thi công trên mảnh đất này của các bộ ngành liên quan rồi”.

“Không thể nào!”, Lý Phàm gào lên phản bác: “Ba mảnh đất này là đất nông nghiệp, không được dùng cho thương mại, chính phủ không thể phê chuẩn được!”

Từ Chí cũng cười lạnh: “Bạch Diệc Phi, nghe rõ chưa hả? Đây là đất nông nghiệp, quốc gia không cho phép dùng cho thương mại. Giấy tờ trong tay cậu là giả phải không?”

“Ông không xem đã nói là giả à?”, Bạch Diệc Phi vẫn bình tĩnh: “Ông cố tình không nhìn là muốn nhân cơ hội chiếm Hầu Tước chứ gì?”

“Bạch Diệc Phi!”, Từ Chí tức giận: “Cậu đang nói linh tinh cái gì? Tôi là người của liên minh doanh nghiệp, quản lý doanh nghiệp là điều đương nhiên, lẽ nào ngay cả cái quyền này mà tôi cũng không có ư?”

“Cậu tùy tiện nhục mạ tôi thì nên biết, những chứng cứ này, bao gồm cả những thứ tố giác Hầu Tước đều vô cùng xác đáng, như vậy cũng đã đủ để người khác thay thế Hầu Tước rồi!”

Bạch Diệc Phi không có cảm xúc gì: “Từ Chí, nói thì hay lắm, nhưng rốt cuộc là ai thay thế Hầu Tước? Những người ở đây ư? Hay là ông?”

“Cậu!”, Từ Lãng tức giận trừng Bạch Diệc Phi, ông ta tức đến không thốt ra lời.

Bạch Diệc Phi nhìn qua đã biết Từ Chí đang nghĩ gì. Ông ta muốn giết anh, sau đó chiếm lấy Hầu Tước vì dù sao Hầu Tước cũng là một miếng bánh ngon.

“Bạch Diệc Phi, mày nói chuyện quá vô lễ rồi đấy!”, Lý Phàm chỉ trích.




“Đúng thế, ông Từ là người của liên minh doanh nghiệp, nói chuyện như vậy thì quá không tôn trọng người ta rồi!”

“Hầu Tước bây giờ thật coi thường người khác!”

“Hầu Tước cậy mình là doanh nghiệp đứng đầu mà chèn ép người khác, thật quá đáng!”

“...”

Bạch Diệc Phi nhìn mọi người, lạnh lùng nói: “Tập trung phát triển công ty của mình không được à? Cứ muốn đối đầu với Hầu Tước thì mới được?”

“Hầu Tước chặn đường phát triển của các người ư? Hẳn không phải vậy đi? Không những thế, ai hợp tác với Hầu Tước mà chả được lợi, bây giờ lại đối đầu với chúng tôi, lương tâm mấy người không cắn rứt à?”

“Mấy người cứ muốn nhằm vào Hầu Tước cũng chả sao nhưng chứng cứ đưa ra cũng phải chân thật vào”.

“Mày có ý gì?”, đột nhiên Lý Phàm có dự cảm không lành.

Bạch Diệc Phi cười gằn: “Anh nói đúng, ba mảnh đất quả thực là đất nông nghiệp, không được dùng cho thương mại, nhưng anh nhìn cho kỹ, chúng tôi dùng nó vào việc gì!”

Lúc này, Trần Hạo cầm một tập tài liệu qua: “Ba mảnh đất lần lượt được dùng để xây viện phúc lợi, cô nhi viện và viện dưỡng lão, tất cả đã được chính phủ phê chuẩn mới khởi công xây dựng”.

Chương 345: Chứng cứ

Ba tổ chức từ thiện này đều là vì nước vì dân, hoàn toàn không vì mục đích thương mại, nhà nước vui mừng còn không kịp, làm gì có chuyện ngăn cản.

Lý Phàm ngu người.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, chiêu này của Bạch Diệc Phi khiến cho những người nhắm vào Hầu Tước đều hoảng sợ, không có những thứ này, bọn họ còn lật đổ được Hầu Tước ư?

Từ Chí lại không biểu lộ quá nhiều, nhưng sắc mặt thì âm trầm. Bạch Diệc Phi quả thực không thể khinh thường, nhưng ông ta không quên, đây chỉ là một trong những bằng chứng mà thôi.



“Được, như cậu nói mấy mảnh đất này đều đúng với quy định, vậy thì những thứ khác thì sao? Có rất nhiều người tố cáo Hầu Tước làm giả sổ sách, trốn thuế, rửa tiền! Điều này cậu giải thích thế nào?”, Từ Chí chậm rãi nói.

Bạch Diệc Phi vẫn bình thản: “Mấy kẻ muốn đối phó với Hầu Tước thì nói gì mà chả được, làm tùy tiện vài cái đã có chứng cứ giả, cái này mà còn cần giải thích à?”

Nghe vậy, những người sợ hãi vừa rồi lại thấy tự tin.

“Haha… Bạch Diệc Phi, không giải thích được thì tức là Hầu Tước thật sự làm chuyện phạm pháp. Cậu không cần nói nhiều nữa, cứ đợi bị trừng trị đi!”



“Đúng thế, Hầu Tước còn rửa tiền nữa chứ!”

“Đúng, làm giả sổ sách!”

“Trốn thuế!”

Một đám người thi nhau nói, như thể Hầu Tước thực sự làm những chuyện đó vậy. Nhưng sự thật thế nào bọn họ đều biết rõ. Người lăn lộn trên thương trường, ai mà không giở chút thủ đoạn, cũng vì thế bọn họ mới tự tin nói vậy.

Nhưng Bạch Diệc Phi vẫn bình thản: “Các người nói vậy thì hẳn phải có chứng cứ rồi? Có thể lấy ra được không? Để tôi còn tâm phục khẩu phục”.

Lời này khiến mọi người câm miệng. Bọn họ chỉ là tùy tiện nói vậy, còn chứng cứ thì phải đợi qua xử lý mới được, bây giờ thì đào đâu ra?

Lý Phàm lại không chùn bước mà hét lên: “Chứng cứ đương nhiên là có, nhưng cái gì cũng phải làm theo trình tự, đợi người của liên minh doanh nghiệp tra ra rồi thì mày có chạy đằng trời!”

“Ồ, vậy ý của anh là bây giờ còn chưa có bằng chứng thiết thực?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Lời này của anh khiến Lý Phàm khựng lại. Hai video vừa rồi vốn dùng để làm chứng cứ, nhưng một cái về Tô Đại Lưu thì ông ta không có quan hệ gì với Hầu Tước, cái thứ hai thì người ta nói đất đã được chính phủ phê chuẩn, giờ đã chẳng còn tác dụng gì nữa!

Từ Chí cũng hơi lúng túng nhưng vẫn cứng miệng: “Những tin tố cáo Hầu Tước chúng tôi đều đã ghi lại rồi, sau khi trở về nhất định sẽ xử lý, đến lúc đó đương nhiên sẽ điều tra rõ ràng”.

Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Thật ra cũng không sao, các người không có chứng cứ thì tôi có”.

“Cái gì?”

Mọi người cảm thấy mịt mờ, tự lấy chứng cứ hại mình ra? Thế mà cũng được ư?

Từ Chí và Lý Phàm cũng ngây ngẩn. Sao lại có chuyện tự mình hại mình như vậy được?

Bạch Diệc Phi vươn tay, Trần Hạo lập tức đưa cho anh một tập tư liệu: “Đây là chứng cứ, nhưng không phải của Hầu Tước, mà là của một số doanh nghiệp khác. Tổng cộng có khoảng 20 đến 30 doanh nghiệp, làm giả sổ sách, trốn thuế, cái gì cũng có, không thiếu một ai”.

“Cái gì?”

Đám người kinh hãi!

Đặc biệt là ông chủ của hai mươi, ba mươi doanh nghiệp tố cáo Hầu Tước kia. Lúc này tất cả đều đã bị dọa sợ không thốt lên lời.

Trong tay Bạch Diệc Phi là chứng cứ tố giác bọn họ?

Sao có thể?

Nhưng nghĩ lại thì sao lại không có khả năng cơ chứ?

Mọi người đều phát triển doanh nghiệp, các quy tắc ngầm ai ai cũng biết, những việc sẽ làm cũng đều hiểu, hơn nữa những việc đó một khi đã làm thì sẽ để lại dấu vết, chỉ cần điều tra sâu hơn thì sẽ tra được.

Thời khắc này, bọn họ thực sự hoảng hốt.




Bạch Diệc Phi đi đến trước mặt Từ Chí, đặt tư liệu lên tay ông ta: “Lão Từ, ông phải cất giữ những chứng cứ này cho cẩn thận đấy, đừng để nó tự nhiên biến mất, đến lúc đó nói mà không có bằng chứng thì không được đâu”.

“Nhưng đánh mất thì cũng không sao, đống này chỉ là bản phô tô thôi, có gì cứ tìm tôi, tôi vẫn còn”.

Từ Chí sầm mặt không nói gì.

Lý Phàm cau mày. Gã ta không cam tâm, khó khăn lắm mới có cơ hội nhưng lại không làm gì được Bạch Diệc Phi, sau này sẽ không còn thời cơ tốt như thế này nữa!

“Ông Từ, chuyện này rốt cuộc thế nào còn chưa rõ ràng, hay là kéo dài điều tra?”, Lý Phàm đề nghị, chỉ cần có thời gian thì có thể giở trò rồi.

Từ Chí do dự. Suy cho cùng, miếng bánh Hầu Tước ngon như vậy, ai mà không muốn ăn? Nếu có thể có được một phần trong đó thì cho dù thế nào cũng không muốn vuột mất.

Bạch Diệc Phi nhìn Từ Chí, sau đó đến gần ông ta. Anh nói thầm để chỉ có hai người nghe được: “Ông Từ, ông biết tại sao mình không làm chủ tịch được không?”

“Bởi vì ông ngu”.

“Cậu!”, Từ Chí đen mặt: “Bạch Diệc Phi, cậu ăn nói cho cẩn thận!”

Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Tôi nói không đúng à? So với Vương Hải, ông còn kém nhiều lắm, chẳng trách ông chỉ là một phó chủ tịch mà thôi”.

“Phải rồi, lần này chẳng phải cần giết tôi mới làm được chủ tịch à? Tôi có thể chắc chắn với ông rằng, chuyện này không thể xảy ra đâu!”

Chương 346: Làm chứng

Sau đó Bạch Diệc Phi cũng không nói nhiều nữa mà đi lên bục, cầm micro nói: “Tôi biết rất nhiều người cho rằng tôi còn trẻ dễ bắt nạt nên muốn nuốt trọn Hầu Tước”.

“Nhưng không phải ai cũng nuốt được, muốn động đến Hầu Tước thì còn phải xem bản thân có năng lực hay không!”

“Những người ở đây hôm nay, người nào đối đầu với Hầu Tước thì hãy chuẩn bị cho tốt, tôi có chứng cứ đấy”.

Mấy chục chủ doanh nghiệp muốn đối phó với Hầu Tước nghe vậy đều trở nên hoảng loạn.



“Chủ tịch Bạch, giơ cao đánh khẽ! Chúng tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ!”

“Đúng thế, chủ tịch Bạch, xin chừa cho chúng tôi đường sống!”

“Chủ tịch Bạch…”.

Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Đường sống?”



“Trước khi tôi tới, các người có nghĩ đến việc nương tay với Hầu Tước hay không? Các người mà bị ép à? Rõ ràng ai cũng hăng hái tích cực lắm cơ mà, như thế mà là bất đắc dĩ ư?”

“Các người có biết xấu hổ không? Các người đòi chèn ép Hầu Tước cho bằng được, bây giờ tôi muốn nhắm vào các người, à không đúng, phải nói là tôi lấy chứng cứ xác thực ra, lẽ nào cũng không được hay sao?”

“Trên đời nào có chuyện như vậy?”

Lời của Bạch Diệc Phi khiến đám người cúi đầu, không thể nào phản bác được.

Lý Phàm nắm chặt tay. Gã ta chỉ càm thấy không cam lòng chứ không hề thấy hổ thẹn hay hối lỗi.

Đúng vào lúc này, cánh cửa phòng họp mở ra.

Mọi người khó hiểu quay sang.

“Cảnh sát?”

“Chuyện gì vậy?”

“Ai gọi cảnh sát đấy? Không phải chứ?”

Đám người nhằm vào Hầu Tước nhìn thấy cảnh sát thì ngây ra. Cảnh sát đã đến tận đây thì bọn họ coi như xong đời rồi.

Những người khác thì chỉ đứng xem trò hay, không lên tiếng.

Lúc này, Lý Phàm cười: “Haha… Người báo cảnh sát là tôi!”

“Cái gì?”

Tất cả mọi người đều không hiểu tại sao gã ta lại báo cảnh sát. Lý Phàm thự sự bị ngu rồi à?

Tần Hoa dẫn theo một nhóm cảnh sát tiến vào, hỏi Lý Phàm: “Anh tố cáo tập đoàn Hầu Tước rửa tiền? Có chứng cứ không?”

“Có, tôi có chứng cứ!”, Lý Phàm nói chắc nịch, không còn dáng vẻ sợ sệt như vừa rồi. Ngược lại trông gã ta lúc này vô cùng thoải mái và đắc ý.

Vừa nãy gã ta cố ý bày ra vẻ yếu thế, không có chứng cứ khác nhưng thực ra lại âm thầm báo cảnh sát, mục đích là để đưa Bạch Diệc Phi vào tù.

Lý Phàm chỉ vào Bạch Diệc Phi: “Hắn ta đắc tội với nhiều doanh nghiệp khiến mọi người tức giận, cùng nhau hợp tác mà chèn ép Hầu Tước, cắt đứt nguồn tiêu thụ của Hầu Tước. Đáng lẽ ra Hầu Tước phải rơi vào trạng thái tê liệt, nhưng đã lâu như vậy rồi mà họ vẫn có thể hoạt động kinh doanh bình thường, nhất định là có vấn đề!”

Nghe vậy có người hoàn hồn, gật đầu lia lịa.

Lý Phàm đắc ý nhìn Bạch Diệc Phi, mày tưởng tao đã hết bài rồi chắc?

Nhưng Tần Hoa lại nói: “Tôi cần chứng cứ chứ không phải là sự suy đoán của anh”.

Lý Phàm nghẹn lời. Vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này gã ta còn không biết thì đào đâu ra chứng cứ?

“Cảnh sát, anh tin tôi, những gì tôi nói đều là sự thật. Chỉ cần anh điều tra thì nhất định sẽ tra ra được”.

Tần Hoa nhìn gã ta như nhìn một thằng ngu, xong cũng không lên tiếng.




Vương Lâu vốn đang im lặng ngồi ở hàng đầu vào lúc này lại đứng lên, giọng nói vang dội: “Tôi có thể làm chứng”.

Tất cả mọi người đều bị thu hút.

“Hả? Đây chẳng phải là chủ tịch tập đoàn Thủy Tinh hay sao?”

“Cậu ta có thể làm chứng? Thế thì tốt quá!”

“Có người làm chứng thì Hầu Tước đi đời rồi”.

Lý Phàm không quen biết Vương Lâu nhưng cũng biết thân phận của cậu ta. Gã ta thật sự rất tò mò, tại sao Vương Lâu có thể làm chứng? Lẽ nào cậu ta cũng là người do Diệp Ngải sắp xếp?

Nghĩ đến đây, Lý Phàm trở nên hưng phấn: “Mau, ở đây có người làm chứng! Anh ta nói anh ta có thể làm chứng!”

Vương Lâu từ từ đi đến: “Ngại quá, tôi nói làm chứng là làm chứng cho Hầu Tước không hề rửa tiền”.

“Vấn đề mà anh nói, hoàn toàn không tồn tại, bởi vì tập đoàn Thủy Tinh vẫn luôn hợp tác với Hầu Tước, vì thế hàng hóa của Hầu Tước đều được bán ra từ tập đoàn của chúng tôi”.

“Nói đơn giản thì là, tập đoàn Thủy Tinh là điểm chung chuyển của Hầu Tước”.

Chương 347: Chứng cứ

"Cái gì?"

Lý Phàm trợn to mắt, gã ta không tin nổi.

Từ hy vọng đến thất vọng.

Mọi người xung quanh đều ôm ngực, trời ạ, cứ đảo tới đảo lui như vậy thật sự chẳng khác nào kiểm tra sức chịu đựng của tim cả, mà những gì xảy ra hôm nay thật sự không khác gì một vở kịch!



Lúc này Bạch Diệc Phi lại mở miệng nói: "Thật ra người gọi cảnh sát là tôi đấy".

"Hả?"

Tất cả mọi người đều sững sờ, không phải là Lý Phàm gọi sao?

Bạch Diệc Phi giải thích: "Mặc dù tôi không biết lòng tin của hắn ta từ đâu ra, nhưng tôi cũng rất tự tin. Dù sao thì trong tay tôi có rất nhiều chứng cứ, hơn nữa tôi đã gửi cho đội trưởng Tần, tôi tin đội trưởng Tần sẽ xử lý thỏa đáng".



Tần Hoa nói tiếp: "Đúng vậy, tôi nhận được báo cáo có tổng cộng hai mươi tám công ty bị nghi ngờ làm giả sổ sách, trốn thuế. . . Hơn nữa có chứng cứ xác thực, cho nên đề nghị mọi người có ý thức tự giác đứng ra nhận tội".

Ông chủ của hai mươi tám công ty sợ tới nỗi rụt đầu rụt cổ, không một ai dám lên tiếng, cũng không một ai dám đứng ra.

Tần Hoa thấy không ai nhúc nhích thì trực tiếp cầm danh sách đọc tên từng người lên.

Bây giờ coi như mất sạch mặt mũi rồi.

Lý Phàm tận mắt thấy những người này bị cảnh sát còng tay nên vô cùng hoảng sợ, gã ta đến bên cạnh Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi, tao là anh họ của mày đấy, dù gì chúng ta cũng là người nhà, mày bỏ qua cho tao đi?"

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì cúi đầu lạnh lùng nhìn gã ta: "Người nhà?"

"Mày có từng coi tao là người nhà không?"

"Em gái tao bị tai nạn xe cộ, vào lúc cần tiền mày có coi tao là người nhà không?"

"Lúc Tuyết Nhi lấy được dự án, mày có coi cô ấy là người nhà không?"

"Lúc Tuyết Nhi bị bệnh, mày có coi cô ấy là người nhà không?"

"Khi hợp tác với người ngoài nhằm vào Hầu Tước, con mẹ nó có coi tao là người nhà hả?"

Hàng loạt lời chỉ trích khiến Lý Phàm hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

"Bây giờ lại coi tao như người nhà? Mày không biết xấu hổ hả?"

Lý Phàm lúng túng nói: "Cái đó, trước kia cũng là hoàn cảnh bắt buộc, tao cũng không muốn như vậy, mày. . ."

"Đừng nói nữa", Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: "Không phải là tao không cho mày cơ hội, nhưng mày đã từng nhận cơ hội đó chưa? Mày quay lưng từ chối hết lần này đến lần khác!"

"Đội trưởng Tần, mang đi đi!"

Vừa dứt lời thì Tần Hoa đã tự mình còng tay Lý Phàm lại.

Ngay sau đó, hơn hai mươi người đã bị đưa lên xe cảnh sát và chở đi.

Bạch Diệc Phi lại bước lên đài cao nói với những người còn lại: "Tôi thay mặt Hầu Tước, chân thành chờ đợi kết quả của liên minh doanh nghiệp".

"Ngoài ra, ngày mai tập đoàn Hầu Tước sẽ tổ chức kỷ niệm mười năm thành lập tại khách sạn lớn nhất của thành phố Thiên Bắc, mời mọi người tới tham gia, còn việc đến hay không thì tùy mọi người".

Nói xong thì Bạch Diệc Phi mang theo người của mình rời đi.

Mọi người trố mắt nhìn nhau.

"Kỉ niệm mười năm thành lập? Tôi nhớ lễ kỷ niệm mười năm thành lập của Hầu Tước đâu phải ngày mai đâu?"

"Tôi cũng nhớ là không phải ngày mai".

"Mà thôi, quan tâm đến chuyện ngày nào mới là ngày kỷ niệm mười năm làm gì, dù sao họ nói ngày mai đi thì chính là ngày mai rồi".

"Không quan tâm mà được hả? Đây chẳng qua chỉ là lý do để tập chung mọi người lại một chỗ thôi".

Cuộc họp do liên minh doanh nghiệp tổ chức không ngờ lại kết thúc trong tình huống không ai có thể ngờ tới.

. . .

Sau khi Bạch Diệc Phi ra ngoài thì đã bảo thành viên hội đồng quản trị chuẩn bị cho lễ kỷ niệm mười năm thành lập ngày mai, cuối cùng chỉ còn lại hai người là Tô Đại Lưu và Bạch Diệc Phi.

Tô Đại Lưu có chút không được tự nhiên: "Cái đó, tôi có thể đi chưa?"

Bạch Diệc Phi nhướng mày nói: "Ông có thể đi đâu chứ?"

"À…", Chưa biết Tô Đại Lưu sẽ đi đâu? Nhưng chỉ cần ông ta còn ở thành phố Thiên Bắc thì vẫn không thể thoát khỏi sự kiểm soát của tập đoàn Hầu Tước.

"Cái đó? Tôi cũng không biết, cậu có muốn chỉ cho tôi một con đường không?"

"Vậy sau này ông đi theo tôi, chờ lát nữa tôi để ông đi làm một việc, coi như là xem chút lòng thành trước"

"Chỉ cần chủ tịch Bạch không chê thì cho dù là dầu sôi lửa bỏng tôi cũng không từ chối!", Tô Đại Lưu cười ha hả nói, sau đó vội vàng gật đầu đuổi theo bước chân của Bạch Diệc Phi nhưng trong lòng cũng rất lo lắng. Vừa mới bắt đầu đã có chuyện để làm? Làm chuyện gì cơ? Ông ta căn bản là không hiểu Hầu Tước một chút nào cả!

Hai người đi vào căn phòng của một quán rượu.

Tô Đại Lưu lập tức thấy rõ người bên trong, kinh ngạc đến trợn to cặp mắt: "Người đẹp?"

"Sao lại bị trói ở đây?"

Lúc này Diệp Ngải đang bị trói chặt trên ghế sô pha.

Thấy Bạch Diệc Phi đi tới thì Diệp Ngải trợn mắt nhìn anh: "Bạch Diệc Phi, thả tôi ra! Anh biết thân phận của tôi mà, anh không thể động vào tôi được. Nếu người nhà họ Diệp mà biết thì anh đừng hòng sống hẳn hoi!"

Bạch Diệc Phi không quan tâm: "Ngay từ đầu tôi đã sống không tốt, thêm một chút thì có làm sao?"

"Hơn nữa ngay từ đầu mục tiêu của cô đã là Hầu Tước, tôi không đoán sai chứ? Cô cố ý đến gần tôi, làm quen với tôi, còn lấy lòng tôi, đến cuối cùng khi trở mặt thì trực tiếp nhằm vào Hầu Tước".

"Đáng tiếc các người đều cho rằng tôi còn trẻ tuổi, nghĩ rằng tôi dễ bị ăn hiếp, cho nên mới đánh giá thấp đối phương, đây là một cấm kị lớn đấy!"




Diệp Ngải yên lặng một lúc lâu mới nói: "Đúng vậy, tôi thừa nhận là tôi kém hơn anh, nhưng mà tập đoàn Hầu Tước của anh chỉ đứng đầu thành phố Thiên Bắc mà không phải tỉnh Bắc Hải, càng không phải là toàn quốc. Vì vậy anh không thể đấu với tập đoàn Diệp thị đâu".

Bạch Diệc Phi thờ ơ nhún vai: "Đấu thắng được hay không cũng không phải do lời nói của cô quyết định".

"Cô xem, không phải lúc đầu tập đoàn Liễu Thị cũng cho rằng tôi đấu không lại, nhưng cuối cùng thì sao, không phải tôi vẫn thắng đấy sao? Vì vậy phải nhìn thấy kết quả mới biết được là thắng hay thua"

Bạch Diệc Phi nói rất đúng, đúng là lúc trước mọi người đều cho rằng Bạch Diệc Phi kết thúc rồi, nhưng hết lần này đến lần khác anh đều thoát khỏi nguy hiểm, cứu lại tập đoàn Hầu Tước.

Điều này đủ cho thấy năng lực học tập và tốc độ trưởng thành của Bạch Diệc Phi nhanh đến mức khiến người ta sợ hãi.

"Vậy anh muốn như thế nào?", Diệp Ngải cắn môi.

"Không muốn thế nào, chỉ là để cô. . . thả lỏng một chút", nói xong thì Bạch Diệc Phi nhìn Tô Đại Lưu: "Cái này coi như là phần thưởng của ông khi đi theo tôi".

"Hả?", Tô Đại Lưu vẫn còn sững sờ.

Nhưng mà Diệp Ngải đã hiểu, đột nhiên cô ta gầm lên: "Bạch Diệc Phi! Anh dám! Tôi sẽ giết anh!"

Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng: "Giết tôi? Đến bản thân mình cũng không bảo vệ được thì sao có thể giết tôi".

Chương 348: Chu Khúc Nhi sắp kết hôn

Diệp Ngải giận đến mức run rẩy cả người: "Bạch Diệc Phi! Anh thật sự muốn tập đoàn Diệp Thị trở thành kẻ thù sao?"

"Cô nói nghe như trước đây chúng ta không phải là kẻ thù vậy!", sau đó Bạch Diệc Phi quay sang nhìn Tô Đại Lưu tỏ ý sai bảo: "Mau đi đi, phải làm cho tốt đấy! Nếu ông dám chạy thì tôi chắc chắn không bỏ qua đâu!"

Tô Đại Lưu đã hiểu rõ, ông ta nở nụ cười phóng đãng, sau đó cung kính lên tiếng: "Cậu cứ yên tâm! Tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ".





Sau khi Bạch Diệc Phi rời khỏi đó thì gặp được Tần Hoa ở bãi đậu xe.

"Chờ tôi hả?", Bạch Diệc Phi có hơi ngạc nhiên, Tần Hoa lẽ ra phải về cùng xe cảnh sát rồi chứ? Nhưng nếu bây giờ anh ta quay lại đây thì có nghĩa là có chuyện gì đó quan trọng cần nói.

Tần Hoa đột nhiên đỏ mặt nói: "Chuyện đó... tôi ...tôi sắp kết hôn rồi..."

"Sao?", Bạch Diệc Phi ngạc nhiên nhìn Tần Hoa: "Bắt đầu từ khi nào thế? Anh Tần, anh hành động mau lẹ quá đấy!"



Tần Hoa ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng: "Lúc đó cậu nhớ phải tới đấy!"

"Đương nhiên phải tới rồi!", Bạch Diệc Phi cảm thấy vô cùng vui vẻ, Tần Hoa đã tìm được nửa kia của đời mình. Người bạn như anh cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, vô cùng yên tâm. Thế nhưng: "Đối tượng là ai thế? Tôi có biết người đó không? Không phải Khúc Nhi đây chứ?"



Tại biệt thự cảng Lam Ba, Lý Tuyết đang vô cùng buồn chán, vì thế cô đã gọi điện cho Chu Khúc Nhi, nhưng Chu Khúc Nhi đang bận nên cô cũng đành phải cúp máy. Trước khi cúp máy Chu Khúc Nhi đã nói cho cô biết một chuyện vô cùng bất ngờ.

"Mình sắp kết hôn rồi! Đến lúc đó cậu nhất định phải có mặt đấy!"

Lý Tuyết cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cô tò mò hỏi: "Sao lại nhanh như thế? Cậu cũng không hề nói với mình nữa".

Chu Khúc Nhi ngượng ngùng nói: "Tớ cũng không nghĩ sẽ nhanh như thế, dù sao thì đến lúc đó cậu cũng biết thôi".

"Được rồi", Lý Tuyết trả lời, Chu Khúc Nhi đang bận nên hai người cũng không nói nữa.

Sau khi cúp điện thoại Lý Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy tò mò, rốt cuộc thì Chu Khúc Nhi đang yêu ai thế? Cô không thể nhớ được những chuyện trước kia, đương nhiên cũng không biết mẫu hình lý tưởng của Chu Khúc Nhi, càng không biết về chuyện trước kia giữa Chu Khúc Nhi và Bạch Diệc Phi.



Sau khi Bạch Diệc Phi chào tạm biệt Tần Hoa thì nhanh chóng nhận được điện thoại của Lý Cường Đông, bọn họ thông báo ngày mai sẽ từ thủ đô về.

Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì cảm kinh ngạc, sau đó anh nhanh chóng hỏi thời gian cụ thể rồi mới cúp điện thoại. Nhưng anh cũng không định nói cho Lý Tuyết biết ngay, bởi vì anh muốn cho Lý Tuyết một bất ngờ.

Bạch Diệc Phi đột nhiên nghĩ tới một người, chính là ông cụ Lý.

Khoảng thời gian này Lưu Tử Vân và Lý Cường Đông đến thủ đô, Lý Tuyết lại ở cùng anh, vì thế ông cụ Lý cũng chỉ có một mình ở biệt thự, không có ai tới thăm hỏi ông cụ.

Suy nghĩ một lát thì Bạch Diệc Phi quyết định đến thăm ông cụ Lý một chút.

Một tiếng đồng hồ sau, Bạch Diệc Phi lái xe tới trước cửa biệt thự.

Sau khi anh dùng chìa khóa mở cửa thì nhanh chóng bước vào, cảnh tượng anh nhìn thấy chính là ông cụ Lý đang vô cùng kích động đứng trước cửa. Nhưng sau khi nhìn thấy anh thì cảm xúc đó dường như phai dần đi, anh đoán rằng ông cụ nghĩ con trai Lý Cường Đông của mình trở về.

"Ông nội!", Bạch Diệc Phi đặt những đồ bổ xuống bàn trà, sau đó ngồi xuống bên cạnh ông cụ Lý.

Ông cụ Lý lạnh lùng đáp lại một tiếng.

Bạch Diệc Phi thở dài: "Lý Phàm đã bị bắt rồi".

Ông cụ Lý vẫn nhìn chằm chằm vào tivi, không có bất kỳ phản ứng nào.

Bạch Diệc Phi cũng không biết nên nói gì, Lý Phàm chính là đứa cháu trai mà ông cụ Lý yêu thương nhất. Nhưng sau khi Lý Phàm được ông cụ Lý giao cho chức chủ tịch thì thái độ của Lý Phàm đối với ông cụ Lý lại thay đổi ba trăm sáu mươi độ, gã ta trở nên không tôn trọng ông cụ, không vâng lời, thậm chí còn có những lời lẽ nhục mạ ông cụ!

Chắc chắn trong lòng ông cụ Lý vô cùng khó chịu, chắc chắn cũng sẽ rất thất vọng!

Một lúc sau ông cụ Lý đột nhiên lên tiếng: "Do nó tự làm tự chịu thôi".

Bạch Diệc Phi không biết nên tiếp lời thế nào.

Ông cụ Lý lại nói: "Tôi già rồi, không muốn nhọc lòng nữa… cũng không thể lo nổi..."

Bạch Diệc Phi nhìn cơ thể gầy yếu của ông cụ thì trong lòng cảm thấy bùi ngùi. Cuối cùng thì một ông lão hơn bảy mươi tuổi cũng không thể chịu nổi sự dày vò.

"Reng... Reng... Reng..."

Điện thoại của ông cụ Lý đột nhiên reo lên, là điện thoại của Lý Đại Hải, thế nhưng ông cụ Lý lại không nhận.

Bạch Diệc Phi thấy thế thì hỏi: "Ông nội, ông không nghe sao?"




"Không nghe. Nói gọi để cầu xin tha thứ, nghe thì có ích lợi gì chứ?"

Một lúc sau cuối cùng chuông cũng ngừng reo, thế nhưng không bao lâu sau thì chuông cửa biệt thự lại vang lên.

Bạch Diệc Phi tính đi mở cửa nhưng lại bị ông cụ Lý ngăn cản.

Sau đó hai người không ai nói thêm câu nào, Bạch Diệc Phi cũng xem một bộ phim trên tivi với ông cụ Lý.

Lúc ra về Bạch Diệc Phi đột nhiên quay đầu nói: "Cháu sẽ cố hết sức".

Anh không nói sẽ cố hết sức để làm gì, nhưng ông cụ Lý nghe thấy thế thì cũng hiểu anh có ý gì, ánh mắt ông ta phát sáng, trong đó còn hơi ngấn lệ.

Bạch Diệc Phi không biết làm sao, anh lắc đầu một cái. Rốt cuộc thì Lý Phàm cũng là cháu trai của ông cụ, sao ông ta có thể bỏ mặc, có thể không quan tâm chứ? Chỉ là ngại mở miệng mà thôi.

Ra khỏi biệt thự, Bạch Diệc Phi nhanh chóng lái xe quay về nhà, nhưng lúc anh vừa mới ra khỏi biệt thự lại nhìn thấy Lý Đại Hải.

Vẻ mặt Lý Đại Hải có chút kích động: "Bạch Diệc Phi, Lý Phàm nó..."

Bạch Diệc Phi lên tiếng ngắt lời ông ta: "Bác cả à, tôi biết ông muốn cầu xin tha thứ thay Lý Phàm. Nhưng tôi muốn hỏi ông một câu trước, đều là người nhà cả, sao ông lại đối xử khác biệt như thế?"

Chương 349: Lưu Tử Vân nổi cáu

Lý Đại Hải nghe vậy thì tưởng Bạch Diệc Phi đang nói về thái độ của mình với gia đình Lý Tuyết, nên ông ta lập tức xin lỗi: "Trước đây là chúng tôi không đúng, là lỗi của chúng tôi, tôi xin lỗi mọi người…"

"Ông hiểu sai rồi, đối xử khác biệt mà tôi nói là ông đối xử với Lý Phàm và ông đối xử với ông nội".

Anh vừa dứt lời thì Lý Đại Hải đã lập tức trở nên xấu hổ, ông ta cũng hiểu ý trong đó, Lý Phàm phạm sai lầm thì ông ta chạy vạy khắp nơi tìm người giúp đỡ, còn ông cụ Lý đánh đổi nhiều thứ như vậy vì nhà họ Lý, vậy mà sau khi trải qua những chuyện này thì không ai trong số họ chịu ở bên cạnh ông cụ Lý, cũng không một người thật lòng quan tâm đến ông ta.

Bạch Diệc Phi lại nói: "Năm đó ông nội đã làm chuyện sai trái, bây giờ ông ấy đã thừa nhận và cũng đã bị trừng phạt rồi, ông ấy chỉ là một ông già ngoài bảy mươi tuổi, ông ấy không quan tâm đến lợi ích gì nữa, ông ấy chỉ quan tâm đến con cái của mình".



"Vừa rồi tôi luôn ở đó với ông nội, mặc dù ông ấy không nói gì nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng có người ở bên ông ấy, ông ấy rất hạnh phúc".

Lý Đại Hải cúi đầu, ông ta vô cùng xấu hổ.

"Có thời gian thì ở bên ông nội nhiều hơn đi! Ông hơn 70 tuổi rồi, không còn bao nhiêu thời gian nữa đâu", Bạch Diệc Phi khẽ thở dài.

Lý Đại Hải nói một cách áy náy: "Tôi sẽ làm vậy".



Khi anh về đến nhà thì đúng lúc Lý Tuyết đang nấu cơm.

Lúc cả hai ăn cơm thì Lý Tuyết nói: "Khúc Nhi nói cậu ấy sẽ kết hôn vào nửa tháng sau, em hỏi cậu ấy chú rể là ai thì cậu ấy không nói".

"Nửa tháng nữa chúng ta sẽ biết thôi mà”, Bạch Diệc Phi uống một ngụm canh.

Lúc Tần Hoa nói với anh về chuyện kết hôn thì anh đã đoán ra là Chu Khúc Nhi, mà lúc này Lý Tuyết lại nói rằng Chu Khúc Nhi sắp kết hôn, như vậy khẳng định suy đoán của anh đúng rồi.

Điều anh tò mò là tại sao Tần Hoa và Chu Khúc Nhi lại trực tiếp đi đến bước kết hôn trong thời gian ngắn như vậy?



Sáng sớm hôm sau, Bạch Diệc Phi nhớ tới hôm nay là ngày bố mẹ vợ trở về nên anh phải đi đón họ.

Anh không đánh thức Lý Tuyết mà chỉ dẫn Từ Lãng theo, hai người lái xe xuất phát.

Sau khi rời đi không lâu thì Bạch Diệc Phi nhận được điện thoại của Long Linh Linh.

"Chủ tịch, xảy ra tai nạn xe rồi…"

Câu nói này khiến Bạch Diệc Phi sợ đến mức lập tức đạp phanh, may mà chiếc xe phía sau không đâm vào, nhưng khi đi ngang qua thì chửi: "Bị điên à? Mẹ nó!"

Bạch Diệc Phi không để ý tới bọn họ mà hỏi: "Ai bị tai nạn xe?"

Sau khi Long Linh Linh giải thích một phen xong thì Bạch Diệc Phi thở phào nhẹ nhõm, anh tiếp tục lái xe, nhưng tốc độ nhanh hơn trước một chút.



Có một tai nạn xe xảy ra trên đường cao tốc cách thành phố Thiên Bắc 20 dặm, nhưng không có thương vong, chỉ là chiếc xe bị quẹt qua khiến thùng bảo hiểm của xe bị hỏng.

Khi Bạch Diệc Phi đến nơi đã nhìn thấy có hai chiếc ô tô trên làn đường khẩn cấp, trong đó có một chiếc Audi mà anh tặng cho bố vợ.

Bên cạnh chiếc xe là Lưu Tử Vân, Lý Cường Đông và Long Linh Linh, đối diện với họ là một người trẻ tuổi nhìn trông thật thà, bên cạnh người trẻ tuổi là một cảnh sát giao thông mặc đồng phục.

Hai tay của Lưu Tử Vân đang ôm ngực, vẻ mặt u ám trách móc người trẻ tuổi phía đối diện: "Lái xe mà không lái đàng hoàng, tự dưng đụng phải xe người khác, không có mắt à? Không biết tốc độ xe trên đường cao tốc nhanh thế nào hả? Đi nhanh như thế lỡ như va chạm nghiêm trọng thì sao, chết rồi xuống dưới lái tiếp hả?"

"Cậu nói cậu trẻ tuổi, không thể lái xe chậm hơn được, cậu thi bằng lái xe gì hả? Học ở trường xe nào? Đã thế còn không chịu trách nhiệm nữa? Người như cậu cũng có thể lấy được bằng lái xe thì một năm chắc phải xảy ra cả tá vụ tai nạn ấy chứ?"

Người trẻ tuổi có thái độ rất tốt, Lưu Tử Vân nói ra những lời khó nghe như vậy mà không những không tức giận lại còn xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi… đều là lỗi của cháu, sau này cháu nhất định sẽ chú ý".

Cảnh sát giao thông đứng một bên cũng bất lực không biết nên nói gì.

Từ khi xảy ra tai nạn xe Lưu Tử Vân luôn quở trách người trẻ tuổi này, nói gần nửa tiếng đồng hồ không ngừng chút nào, ngay cả cảnh sát giao thông như anh ta cũng không thể xen miệng vào.

Còn Lý Cường Đông thì bình tĩnh, rõ ràng đã quen rồi.

Sau khi Bạch Diệc Phi xuống xe thì Lưu Tử Vân đã nhìn thấy, bà ta lập tức chuyển cơn giận sang anh: "Anh cưỡi rùa đến đây hả? Sao chậm thế? Thái độ thế này mà anh còn đòi làm con rể người ta? Đợi anh đến nơi thì người ta đã rời đi từ lâu rồi!"

"Có phải anh không coi chúng tôi là bố mẹ vợ không hả? Đã giờ nào rồi? Đứa ngủ dậy muộn còn nhanh hơn anh đấy".

Bạch Diệc Phi nở nụ cười gượng gạo, anh rất bất lực.




Sau đó Lưu Tử Vân lại nói: "Nhìn thấy chưa, đây là con rể của tôi, nó là ông lớn ở thành phố Thiên Bắc, hai người không dây vào nổi đâu, tôi cũng không thèm bồi thường của cậu!"

Bạch Diệc Phi tiến lên một bước: "Hai người vào trong xe trước đi để con giải quyết cho".

Lý Cường Đông cũng lên tiếng: "Bạch Diệc Phi đến rồi, chúng ta đừng quan tâm nữa!"

Lưu Tử Vân hừ một tiếng, bà ta chủ động trở về trên xe.

Bạch Diệc Phi thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh nói mấy câu đơn giản với cảnh sát giao thông, sau đó cũng đã biết quá trình câu chuyện, chỉ là chàng trai này không quen thuộc với đường cao tốc, lúc đi vòng không chú ý nên hai chiếc xe không cẩn thận va vào nhau.

May mà lúc đó đang đi vòng nên tốc độ khá chậm, nếu không thì không đơn giản như đâm vào thùng xe thôi đâu.

Sau khi hiểu ra thì Bạch Diệc Phi hỏi người trẻ tuổi đó: "Cứ giải quyết riêng đi, cũng không xảy ra chuyện gì lớn".

“Được, tôi sẽ bồi thường”, người trẻ tuổi gật đầu.

"Không cần bồi thường đâu, cậu cũng xin lỗi rồi, cứ như vậy đi".

“Hả?”, người trẻ tuổi ngẩn ra: “Không cần bồi thường? Vậy sao được chứ?"

Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: "Tôi không thiếu tiền, hơn nữa mẹ vợ tôi cũng chỉ nói thế thôi, thật ra không tốn bao nhiêu tiền".

Chương 350: Tiện tay cứu người

Nam thanh niên cảm thấy vẫn chưa đủ, dù gì cũng là lỗi của cậu ta cho nên nhất quyết đòi bồi thường cho Bạch Diệc Phi. Bạch Diệc Phi cảm rất bất lực chỉ đành phải chuyển đề tài: “Có phải mẹ vợ tôi đến đây nói rất lâu?”

"À ... cũng không lâu lắm...", người thanh niên gãi đầu mỉm cười.

Bạch Diệc Phi khóe miệng khẽ giật, hơn nửa tiếng rồi mà còn không lâu, anh thật sự khâm phục từ tận đáy lòng: “Vậy được, cậu đứng ở đây nghe mẹ vợ tôi giáo huấn lâu như thế, tiền bồi thường coi như là phí tổn thất tinh thần của cậu đi, chúng ta huề nhau rồi”.

Tính như vậy cũng được sao?



Thấy người thanh niên không có phản ứng gì, Bạch Diệc Phi vỗ vỗ vai cậu ta rồi xoay người rời đi, nhưng đột nhiên người thanh niên kia kéo Bạch Diệc Phi lại: “Cái đó, hay là tôi để lại số điện thoại cho anh, hai chúng ta coi như kết bạn với nhau, được không?”

Sau khi để lại số điện thoại, việc này coi như đã được giải quyết xong, Bạch Diệc Phi đi đến chỗ xe của Lý Cường Đông, Lưu Tử Vân lập tức nói: “Xử lý nhanh vậy sao?”

Bạch Diệc Phi gật đầu: “Vâng”.

"Anh đòi người ta bồi thường bao nhiêu?”



Bạch Diệc Phi hầu như không có khái niệm gì về vấn đề này, anh do dự một lúc mới nói: “Hai mươi ngàn…”.

Anh ước chừng chi phí bảo hiểm sửa xe cho chiếc xe một triệu tệ cũng nhiêu đó nên mới nói hai mươi ngàn.

Lưu Tử Vân rất vừa ý: "Tạm được, như vậy đi!”

Bạch Diệc Phi thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn sang Lý Cường Đông: “Bố, sức khoẻ của bố đều…”.

“Đều ổn rồi”, Lý Cường Đông nói: “Cũng không có bị thương nặng nên khoẻ lại nhanh”.

Lưu Tử Vân bĩu môi: "Còn biết quan tâm người khác nữa đấy, không uổng công dạy dỗ, đúng rồi Tuyết Nhi đâu? Tuyết Nhi thế nào rồi? Con bé có biết chúng tôi tới không, sao lại không tới đón vậy?”

Bạch Diệc Phi cười đáp: "Con còn chưa nói với cô ấy, đợi bố mẹ về đến nơi rồi cho cô ấy bất ngờ”.

Lưu Tử Vân thấy như vậy cũng được nên không nói thêm gì nữa.

Sau đó Bạch Diệc Phi trở lại xe của mình, dù sao xe của mình thì mình cũng phải tự lái thôi, cũng tiện thể chở luôn cả Long Linh Linh.

Chỉ là lúc anh đang chuẩn bị lái xe đi thì đột nhiên có một chiếc BMW lao vào bên làn đường dành cho xe cấp cứu, hơn nữa còn đột nhiên phanh gấp dừng lại ngay phía trước xe của Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi ngập ngừng một chút rồi chau mày.

Từ Lãng thấy vậy hỏi: "Cần xuống xe xem không?”

Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút, mọi chuyện cứ cẩn thận vẫn hơn cho nên gật đầu đồng ý, sau đó cũng theo Từ Lãng xuống xe.

Chiếc BMW kia dừng lại nhưng không có ai xuống xe, cũng không biết là đang làm gì, mà Bạch Diệc Phi và Từ Lãng đứng bên ngoài cửa xe nhưng do cửa kính màu đen nên nhìn không ra tình hình bên trong xe.

Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày, đúng lúc vừa định gõ vào cửa kính xe thì nó lại được kéo xuống lộ ra người ngồi bên trong xe, đó là một người đàn ông trung niên, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn, giống như là ông ta đang phải chịu đựng một thứ gì đó.

"Cứu…”.

Ông ta chỉ kịp thốt ra một chữ như vậy rồi bất tỉnh nhân sự.

Bạch Diệc Phi sửng sốt, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Ngưu Vọng, sau khi cúp điện thoại liền quay sang nói với Từ Lãng: “Đưa ông ta theo, chúng ta quay về”, như vậy thì sẽ rút ngắn được thời gian chờ đợi.

Không lâu sau, xe của bọn họ gặp được xe cấp cứu của Ngưu Vọng ở giữa đường, các nhân viên y tế nhanh chóng đưa người bệnh lên xe cấp cứu rồi chở về bệnh viện.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì cũng yên tâm, anh giúp đỡ người ta đến đây cũng tạm đủ rồi, mọi cái sau này phải xem số phận của họ thôi.

Sau khi xử lý xong mọi việc, Bạch Diệc Phi đi đến nhà xác bên dưới tầng hầm của bệnh viện.

Vốn dĩ đây là khu vực nhà để xác, nhưng do bệnh viện mới đi vào hoạt động cho nên vẫn chưa có thi thể nào được đặt tại đây, vì vậy nơi này tạm thời được đặt làm phòng giam.

Bạch Diệc Phi vừa đi tới cửa liền nhìn thấy Tô Đại Lưu đang đứng canh ngoài cửa.

Đầu của Tô Đại Lưu dựa vào một bên cửa, gật gà gật gù, nước bọt đang chảy ra từ khoé miệng, trông có vẻ như đang có một giấc mơ đẹp.

Bạch Diệc Phi bước tới đá ông ta một cái, mãi một lúc lâu sau Tô Đại Lưu mới nhìn rõ người đứng trước mặt, ông ta lập tức đứng bật dậy, cười nịnh nọt nói: “Chủ tịch Bạch, cậu đến rồi ạ!”

"Chủ tịch Bạch yên tâm, người vẫn đang ngoan ngoãn ngồi ở bên trong!"

Bạch Diệc Phi nhướng mày: “Không làm trò gì đấy chứ?”

Tô Đại Lưu ngừng lại, sau đó vội vàng trả lời: “Tôi nào có không biết xấu hổ như vậy…”




Bạch Diệc Phi bật cười, tâm tư của Tô Đại Lưu lồ lộ trên mặt như vậy, trước đó ông ta vẫn luôn giữ ý đồ xấu xa với Diệp Ngải, lại còn ở trước mặt tất cả mọi người trong phòng họp trêu chọc Diệp Ngải.

Nhưng Tô Đại Lưu cũng không ngốc, trước đó ông ta bị vẻ đẹp của Diệp Ngải mê hoặc nhưng bây giờ biết được thân phận của cô ta thì đương nhiên sẽ không dám làm gì cả, nếu không thì ông ta có mấy trăm cái mạng cũng không đủ để bị người ta giết.

Bạch Diệc Phi không hỏi nhiều chỉ lấy chìa khoá mở cửa bước vào bên trong.

Đồ đạc bên trong rất đơn giản, có một cái bàn, một cái ghế sô pha đơn, thêm một cái ghế đẩu, ngoài ra không còn gì khác nữa.

Diệp Ngải đang ngồi trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không biết cô ta đang nghĩ cái gì.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Diệp Ngải bất giác mở mắt ra, sau khi nhìn thấy là Bạch Diệc Phi thì lập tức đứng dậy: “Bạch Diệc Phi! Mau thả tôi ra!”

"Tại sao tôi phải thả cô?”, Bạch Diệc Phi hỏi ngược lại: “Cho dù cô có là thủ tướng thì tôi cũng sẽ không thả cô! Hơn nữa, bây giờ cô đang bị tôi bắt giữ, cô lấy cái gì để yêu cầu tôi phải thả cô?”

Diệp Ngải cảm thấy Bạch Diệc Phi điên rồi: "Anh có biết nếu để nhà họ Diệp biết được chuyện này thì sẽ có hậu quả gì không? Hơn nữa, anh chẳng lẽ không phát hiện ra, Vô Bệnh hay đi cùng tôi không có ở đây?”

Vô Bệnh là sư đệ của Từ Lãng, chính là tên ma ốm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom