-
Chương 4: Cảm giác quen thuộc
Biên soạn: @Tuyết Tử (@Hàn Tử)
Beta: @Lãnh Tuyết Băng
Beta: @Lãnh Tuyết Băng
Cũng được một tháng kể từ khi Ngọc Đào từ Khang Dực Quốc trở về, nàng phi kiếm bay lên bầu trời cao nhìn xuống. Một mảng sương mù dày đặc bao phủ lấy Hoa Sơn, trời cũng bắt đầu lạnh. Thở dài một tiếng, Ngọc Đào xoay người bay đi và nghĩ thầm: Trời bắt đầu lạnh rồi, mình nên mua ít đồ về làm canh gà cho sư phụ nhưng Người giờ này… Nhìn về hướng Thanh Châu, khuôn mặt nàng đượm buồn. Một người không có quá khứ, không nhớ mình là ai như nàng luôn bị mọi người xem thường. Ngoài mặt cười nói vui vẻ nhưng sau lưng lại dùng ánh mắt bẩn thỉu, khinh bỉ để mà nhìn nàng. Chỉ có sư phụ - Ngọc Tuyết là quan tâm thương yêu nàng từ nhỏ.
Khi bóng dáng nàng khuất dần và biến mất trong sương mù thì một dáng người rơi xuống chân núi Hoa Sơn. Người đó nhíu mày lại rồi ngất lịm đi nhưng vẫn mấp máy môi gọi một cái tên:
- Phù…nhi…
***
Đáp xuống nơi ở của sư thúc Mộc Phàm Âm, vừa bước chân vào đã thấy dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo thường ngày của y. Khẽ cau mày, Ngọc Đào đặt một ít thức ăn lên bàn tre và mỉm cười nhìn y:
- Sư thúc! Sự phụ có gửi thư dặn con đem ít đồ ăn cho sư thúc.
Mộc Phàm Âm quay lại nhìn nàng rồi cười ha ha:
- Đào nhi nè! Sư tỷ đi lâu như vậy chưa về hơn thế nữa con mới từ Khang Dực về như vậy ta đâu cần làm phiền chứ.
- Sư thúc nói vậy thì Ngọc Đào không dám nhận nhưng đây là ý của sư phụ. Với lại, sư thúc lại uống rượu?
Mộc Phàm Âm đưa vò rượu ra trước mặt nàng rồi nói:
- Con với sư tỷ thật giống nhau. Uống rượu đâu phải là xấu với lại đây là rượu của lão nhân gia nhà ta.
Ngọc Đào đầu nổ “oanh” một tiếng rồi liếc y. Không ngờ ngay cả rượu của sư tổ mà y cũng dám uống. Nhớ lại một năm trước, Mộc Phàm Âm vì vò rượu của sư tổ mà đi trộm lấy khiến ngài tức điên và xuống tận đây lôi tên đồ đệ háo rượu của mình về trừng phạt. Lúc ấy, y còn hào hùng hô to: “Có rượu có ta, hảo rượu hảo rượu”.
Ngọc Đào ớn lạnh khi nhớ lại chuyện đó, đến giờ mà y còn không sửa thì có ngày bị giam luôn quá. Thấy trời sập tối nàng xin phép Mộc Phàm Âm rồi phi kiếm về Hoa Sơn. Nàng chết lặng khi nhìn thấy trước cửa nhà có người bị thương đang nằm đó. Lại gần nhìn thì nàng giật mình nhận ra đây là người nàng vô tình nhìn thấy ở Khang Dực một tháng trước. Nhìn hắn bây giờ thảm hại khác so với dáng vẻ lạnh nhạt hồi đó, Ngọc Đào đỡ hắn vào nhà thì trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc khó hiểu. Nó ngột ngạt, ấm áp, hạnh phúc và cả đau khổ nữa; tim nàng như bị một bàn tay bóp lấy. Đau… rất đau… cảm giác này là sao? Không biết từ lúc nào trên khuôn mặt nàng hai hàng nước mắt lăn dài. Đưa tay lên nàng mấp máy:
- Sao…sao…sao lại? Chuyện này là sao? Đau… đau quá!
Nàng khụy xuống ôm lấy ngực, sau một hồi nàng định thần lại nhìn người đang nằm trên giường kia. Ngọc Đào chạy đi lấy khăn và thuốc để giúp hắn trị thương. Nhìn vết thương có vẻ không sâu lắm không cần khâu lại nên nàng mỉm cười dã thuốc và đắp thuốc giúp hắn. Nàng xoay người đi lấy ít đồ ăn nếu hắn dậy có đói thì …
***
Bạch Ngụy Quân dần dần mở mắt, hắn nhìn xung quanh nghĩ: Đây là đâu? Ta làm sao lại ở đây? Ngọc Đào mỉm cười đi ra ngoài nhìn thấy hắn đang định ngồi dậy thì vội vàng đặt đồ xuống chạy lại:
- Ngươi… ngươi đang bị thương sao lại ngồi dậy? Nằm xuống đã.
Hắn thất thần nhìn nàng rồi bất ngờ gạt tay ra:
- Ngọc Sinh Phù… Cô…cô…
Ngọc Đào khó hiểu nhìn hắn rồi hỏi:
- Ngọc Sinh Phù? Xin hỏi là ai vậy?
Bạch Ngụy Quân ngạc nhiên nhìn nàng sau đó bất giác cười to:
- Haha… cô là không biết thật hay đang giả vờ không biết? Bản thân mình là ai cũng không biết sao? Ngọc Sinh Phù vốn là tên cô.
- Ta tên Ngọc Đào không phải Ngọc Sinh Phù. Ta ở đây từ nhỏ, có lẽ ngươi lầm người rồi.
Hắn ngạc nhiên nhìn có vẻ như vẫn không tin, Ngọc Đào hơi tức giận nhưng cũng không nói gì mà đi ra ngoài. Trong phòng giờ chỉ còn mình hắn, nhìn xa xăm hắn lẩm bẩm:
- Nhầm người ư? Trên thế gian này ngoài nàng ra thì còn ai giống nàng đến vậy? Sinh Phù, rốt cuộc nàng không biết hay giả vờ? Hay vốn dĩ nàng đã quên ta?
Khi bóng dáng nàng khuất dần và biến mất trong sương mù thì một dáng người rơi xuống chân núi Hoa Sơn. Người đó nhíu mày lại rồi ngất lịm đi nhưng vẫn mấp máy môi gọi một cái tên:
- Phù…nhi…
***
Đáp xuống nơi ở của sư thúc Mộc Phàm Âm, vừa bước chân vào đã thấy dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo thường ngày của y. Khẽ cau mày, Ngọc Đào đặt một ít thức ăn lên bàn tre và mỉm cười nhìn y:
- Sư thúc! Sự phụ có gửi thư dặn con đem ít đồ ăn cho sư thúc.
Mộc Phàm Âm quay lại nhìn nàng rồi cười ha ha:
- Đào nhi nè! Sư tỷ đi lâu như vậy chưa về hơn thế nữa con mới từ Khang Dực về như vậy ta đâu cần làm phiền chứ.
- Sư thúc nói vậy thì Ngọc Đào không dám nhận nhưng đây là ý của sư phụ. Với lại, sư thúc lại uống rượu?
Mộc Phàm Âm đưa vò rượu ra trước mặt nàng rồi nói:
- Con với sư tỷ thật giống nhau. Uống rượu đâu phải là xấu với lại đây là rượu của lão nhân gia nhà ta.
Ngọc Đào đầu nổ “oanh” một tiếng rồi liếc y. Không ngờ ngay cả rượu của sư tổ mà y cũng dám uống. Nhớ lại một năm trước, Mộc Phàm Âm vì vò rượu của sư tổ mà đi trộm lấy khiến ngài tức điên và xuống tận đây lôi tên đồ đệ háo rượu của mình về trừng phạt. Lúc ấy, y còn hào hùng hô to: “Có rượu có ta, hảo rượu hảo rượu”.
Ngọc Đào ớn lạnh khi nhớ lại chuyện đó, đến giờ mà y còn không sửa thì có ngày bị giam luôn quá. Thấy trời sập tối nàng xin phép Mộc Phàm Âm rồi phi kiếm về Hoa Sơn. Nàng chết lặng khi nhìn thấy trước cửa nhà có người bị thương đang nằm đó. Lại gần nhìn thì nàng giật mình nhận ra đây là người nàng vô tình nhìn thấy ở Khang Dực một tháng trước. Nhìn hắn bây giờ thảm hại khác so với dáng vẻ lạnh nhạt hồi đó, Ngọc Đào đỡ hắn vào nhà thì trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc khó hiểu. Nó ngột ngạt, ấm áp, hạnh phúc và cả đau khổ nữa; tim nàng như bị một bàn tay bóp lấy. Đau… rất đau… cảm giác này là sao? Không biết từ lúc nào trên khuôn mặt nàng hai hàng nước mắt lăn dài. Đưa tay lên nàng mấp máy:
- Sao…sao…sao lại? Chuyện này là sao? Đau… đau quá!
Nàng khụy xuống ôm lấy ngực, sau một hồi nàng định thần lại nhìn người đang nằm trên giường kia. Ngọc Đào chạy đi lấy khăn và thuốc để giúp hắn trị thương. Nhìn vết thương có vẻ không sâu lắm không cần khâu lại nên nàng mỉm cười dã thuốc và đắp thuốc giúp hắn. Nàng xoay người đi lấy ít đồ ăn nếu hắn dậy có đói thì …
***
Bạch Ngụy Quân dần dần mở mắt, hắn nhìn xung quanh nghĩ: Đây là đâu? Ta làm sao lại ở đây? Ngọc Đào mỉm cười đi ra ngoài nhìn thấy hắn đang định ngồi dậy thì vội vàng đặt đồ xuống chạy lại:
- Ngươi… ngươi đang bị thương sao lại ngồi dậy? Nằm xuống đã.
Hắn thất thần nhìn nàng rồi bất ngờ gạt tay ra:
- Ngọc Sinh Phù… Cô…cô…
Ngọc Đào khó hiểu nhìn hắn rồi hỏi:
- Ngọc Sinh Phù? Xin hỏi là ai vậy?
Bạch Ngụy Quân ngạc nhiên nhìn nàng sau đó bất giác cười to:
- Haha… cô là không biết thật hay đang giả vờ không biết? Bản thân mình là ai cũng không biết sao? Ngọc Sinh Phù vốn là tên cô.
- Ta tên Ngọc Đào không phải Ngọc Sinh Phù. Ta ở đây từ nhỏ, có lẽ ngươi lầm người rồi.
Hắn ngạc nhiên nhìn có vẻ như vẫn không tin, Ngọc Đào hơi tức giận nhưng cũng không nói gì mà đi ra ngoài. Trong phòng giờ chỉ còn mình hắn, nhìn xa xăm hắn lẩm bẩm:
- Nhầm người ư? Trên thế gian này ngoài nàng ra thì còn ai giống nàng đến vậy? Sinh Phù, rốt cuộc nàng không biết hay giả vờ? Hay vốn dĩ nàng đã quên ta?
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook