-
Chương 6: Biến động ở điện Gia Thục
Biên soạn: @Lãnh Ngưng Yên
Beta: @Dạ Kiều Phong Tịnh (Lãnh Đế Dạ - @Kiều Kì Sa)
Cuối cùng cùng tới bến thuyền, Ngọc Đào khẽ thở phào nhẹ nhõm. Ngồi cùng xe ngựa với Đường Chính Vân, nàng luôn có cảm giác không được tự nhiên. Nhưng cụ thể thế nào không thể nói thành lời.
Đường Chính Vân nhanh chóng đổi ngựa, y cúi chào tạm biệt hai sư đồ Ngọc Đào. Chẳng biết y nghĩ gì mà khi Ngọc Đào bước lên thuyền y gọi lại:
- Từ từ đã, ta có chuyện muốn nói.
Đối mặt với ánh mắt đầy nghi hoặc của Ngọc Đào, Đường Chính Vân thản nhiên nói:
- Ta giới thiệu lại chút. Tên ta là Vân Chính Đường, thái tử Khang Dực quốc.
Y nói lời này không phải muốn khoe khoang cái chức vị dưới một người trên vạn người kia của y. Y chỉ muốn giới thiệu lại tên của y thôi. Là Vân Chính Đường chứ không phải Đường Chính Vân.
Không để cho Ngọc Đào kịp đáp lại bất cứ lời nào, Đường Chính Vân đã cưỡi ngựa lao đi. Chẳng biết Ngọc Đào có nghe nhầm không, nhưng hình như trong khoảng khắc rời đi y đã nói:
- Hẹn ngày tái ngộ.
Hẹn ngày tái ngộ, chỉ đơn giản một câu không phải thề non hẹn biển gì nhưng lại khiến Ngọc Đào bất giác mỉm cười. Tên thái tử này, không để người ta đoán được tâm cơ của bản thân nhưng cũng... rất thành thật.
***
Gia Thục Điện nhìn từ xa đã thấy được sự bề thế.Nó giống như một hòn đảo xanh mà cũng như một Thiên giới thu nhỏ.
Hôm nay là lễ mừng thọ Điện chủ Bình Vi Ương nên nơi đây vô cùng náo nhiệt, người ra người vào vô số.
Ngọc Đào rất ngoan ngoãn đi theo sư phụ gặp Điện chủ Gia Thục Điện. Khác hoàn toàn với tưởng tượng của nàng, Điện chủ thoạt nhìn qua chỉ mới ngoài bốn mươi tuổi, cả người tản ra khí chất hiền hòa, dễ gần. Ánh mắt ông lóe lên sự cơ trí, đĩnh đạc không thể khiến người khác coi thường.
Nói chuyện khách sáo vài ba câu, Điện chủ sai người đưa Ngọc Tuyết Tiên Tử cũng Ngọc Đào về phòng nghỉ ngơi. Bởi vì Ngọc Tuyết là đồ đệ ưng ý của Linh Bảo Thiên Tôn, lại ít khi tham gia vào những tiệc hội của Tiên Giới nên đãi ngộ so với nhiều người tốt hơn không ít.
Phòng của hai người được sắp xếp cạnh nhau, nhìn thẳng ra là rừng trúc nhỏ, đi thêm một đoạn nữa là tới chính điện. Tuy vậy nhưng nơi đây cực kì thanh tĩnh, hợp với thói quen sống trên núi của hai sư đồ.
Sau khi dặn dò Ngọc Đào vài câu, Ngọc Tuyết nhanh chóng rời đi. Hiểu sư phụ còn nhiều việc cần làm, Ngọc Đào ngoan ngoãn vâng lời. Tiệc mừng thọ của Điện chủ kéo dài suốt ba ngày ba đêm, nàng tự thấy bản thân mình không nhất thiết phải luôn luôn có mặt ở đại điện nên quyết định thả bộ ngắm cảnh xung quanh.
Nghe đâu Gia Thục Điện này là một trong năm nơi có cảnh sắc đẹp nhất trong khắp thiên địa này. Ở đâu cũng thấy màu xanh, xanh của sự sống. Sắc màu nơi đây khiến người ta thư thái, xua tan những mệt mỏi, u sầu. Nếu nói Gia Thục Điện này là một thế giới khác được thu nhỏ chắc cũng không ai phản đối, bởi nơi đây quá đẹp, quá hoàn hảo. Đến từng hòn cuội nằm dọc đường đi cũng được sắp xếp tỉ mỉ.
Ngọc Đào cảm thấy nơi này vô cùng tốt, ngay cả nàng cũng lưu luyến không muốn về. Đột nhiên, nàng nghe thấy đằng xa có tiếng người chào hỏi:
- Thiếu chủ.
Thiếu chủ? Hình như Điện chủ nơi này có một người con trai lớn khá tài giỏi. Ngọc Đào cảm thấy tò mò nên đưa bước nhanh về phía trước đồng thời đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
Quái, vị thiếu chủ kia đâu? Mới vừa rồi nàng còn nghe thấy tiếng chào hỏi mà?
- Cô nương đang tìm kiếm ai?
Một giọng nói trầm ổn đầy từ tính vang lên. Phảng phất trong lời nói dường như còn có một chút trêu ghẹo. Ngọc Đào đưa mắt tìm chung quanh. Ở đâu?
- Vẫn chưa tìm thấy?
Giọng nam tử lại vang lên. Ngọc Đào có cảm giác giọng nói này xuất phát từ trên đỉnh đầu, nàng đưa mắt nhìn lên mấy cây cổ thụ xung quanh.
Một nam nhân đang đứng trên một cành cây, trên tay cầm một quả đào ăn ngon lành, đáy mắt lấp lánh ý cười. Thấy Ngọc Đào đã tìm ra mình, nam tử tùy ý nhảy xuống.
- Xin chào, tại hạ gọi Bình Hạo Thiên. Chẳng hay cô nương là?
Từ giọng nói cho tới cách ăn mặc đều chính tỏ người này là một người tùy ý, làm việc theo ý thích.
- Ngọc Đào.
Ngọc Đào cười nhợt nhạt, giới thiệu đơn giản. Nàng thấy rõ nam tử này cố tình trêu ghẹo mình lại còn làm ra bộ dáng thập phần vô tội. Dù gì cũng thấy đối phương rồi, Ngọc Đào toan quay đi thì bị Bình Hạo Thiên đứng chắn trước mặt.
- Cô nương giận ta sao?
Ngọc Đào nhún vai:
- Không.
Nàng quay người bước theo đường khác.
- Cô nương không cảm thấy gì khi đứng trước mặt ta? Ta đẹp thế này mà.
Giọng Bình Hạo Thiên bắt đầu lộ chút ai oán như đứa trẻ bị người ta giành mất cây kẹo. Ngọc Đào nghe đến đây không nhịn được che miệng cười.
- Không, rất xấu. Ai khen ngươi đẹp mắt người ấy khẳng định có vấn đề.
Bình Hạo Thiên nhíu mày, khuôn mặt vốn bất mãn cư nhiên lại nở nụ cười khiến Ngọc Đào có cảm giác không ổn vội lùi lại.
- Cô nương, Bình Hạo Thiên ta từng nói nếu ai chê ta xấu ta sẽ lấy người ấy làm nương tử. Chẳng hay...
Nói đến đây Bình Hạo Thiên im lặng cười xem phản ứng của Ngọc Đào. Đúng như y dự đoán, mặt Ngọc Đào đỏ ửng lên, lắp bắp hồi lâu không được lời nào. Cuối cùng nàng nghiến răng thốt ra hai từ:
- Vô sỉ!
Ngọc Đào nhăn nhó khó coi rồi giậm chân bước đi để lại Bình Hạo Thiên ôm bụng cười nghiêng ngả. Đến y cũng phải nhận thấy mặt y cũng... dày ra trò.
Vì gặp Bình Hạo Thiên nên hứng thú đi dạo của Ngọc Đào bay hết sạch. Nàng ngồi nhìn ra ngoài, cố gắng tĩnh tâm lại. Không nên giận vì một việc không đâu như vậy.
Rất lâu sau, bên ngoài vang lên từng tiếng bước chân chạy vội vã, tiếng ồn ào huyên náo, tiếng hò hét, tiếng binh khí va chạm.
Ngọc Đào nhíu mày, đại thọ của Bình Vi Ương tại sao lại hỗn loạn vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Không kịp nghĩ nhiều, nàng phi người ra bên ngoài, theo dòng người chạy đến phía đông của Gia Thục Điện.
Cả một nhóm người vây lại một chỗ, tiếng binh khí vẫn vang lên kèm theo tiếng hò hét. Rồi...tất cả lâm vào yên tĩnh. Yên tĩnh đến quỷ dị. Ngọc Đào vừa bước đến thì nghe thấy một tiếng hét tê tâm liệt phế:
- Không! Con trai ta!!!
Tất cả mọi người lặng đi, không một tiếng động nào. Khi Ngọc Đào nhìn thấy cảnh trước mặt thì kinh hoàng bịt chặt miệng để khỏi hét lên.
Điện chủ Gia Thục Điện đứng giữa đống binh khí ngổn ngang, thất thần nhìn về phía trước. Mà xung quanh ông ngổn ngang đầy binh khí cùng với xác chết của nhiều người. Có vẻ như, nơi đây vừa xảy ra một trận chiến đẫm máu, vô cùng kịch liệt.
Trong khung cảnh có phần thê lương này, nổi bật nên một nam tử yêu dã, tà mị. Áo bào màu tên khẽ bay theo gió, khóe miệng gương lên nụ cười như có như không. Y đứng giữa đất trời, đứng giữa bao nhiêu xác người như thế lại càng làm nổi bật vẻ yêu mị của y. Một tay y đỡ người đang gục xuống, tay kia cầm cây thương xuyên ngang bụng người ấy. Vô cùng tàn bạo.
Ngọc Đào nhận ra, kẻ trên tay y kia chính là thiếu chủ của Gia Thục Điện... cư nhiên lại chết theo cách này. Vừa rồi nàng căm hận Bình Hạo Thiên bao nhiêu bây giờ lại thấy thương xót y bấy nhiêu. Một người như y, chắc chắn không phải kém cỏi gì, vậy là lại chết như thế.
Kẻ kia đẩy cái xác trên tay y xuống, trước mặt bao nhiêu người lại đưa hai tay lên phủi như mới chạm vào thứ gì đó rất bẩn thỉu, giọng nói hờ hững vang lên:
- Các ngươi làm sao vậy? Chỉ là một người thôi có cần đau lòng như vậy không? Khi Tiên Giới các ngươi tấn công chúng ta có bao giờ nương tay đâu.
Giọng nói y rất nhẹ, vô cùng nhẹ nhưng lại tỏa ra uy nghiêm không cho phép người ta cãi lại. Mắt phượng tùy ý lướt qua Điện chủ Gia Thục Điện:
- Đây là món quà ta tặng ngươi, thích không?
Không ai lên tiếng cả. Mắt Điện chủ Gia Thục Điện vằn lên những tia máu đỏ. Rồi trong cái không khí tĩnh lặng đấy bất chợt một người la lên:
- Chẳng lẽ Ma Giới đã khôi phục rồi sao? Lần này dẫn quân đến đây chính là để thông báo việc này...
Giọng người ấy đánh thức nhiều người, từng tiếng đàm luận lại vang lên:
- Không thể nào, Ma Giới đã bị tiêu diệt sạch sẽ rồi sao có thể...
- Khí thế bậc này chẳng lẽ là Ma Quân?
...
Ngọc Đào sợ hãi lùi lại mấy bước khi bắt gặp ánh mắt kẻ kia nhìn mình. Chỉ là một cái nhìn lướt qua mà mang theo uy áp khổng lồ, tới nỗi nàng thở không nổi.
- Ngươi.
Ngón tay y chỉ thẳng vào Ngọc Đào, khóe miệng nhếch lên nụ cười cuồng ngạo không cho phép chống lại hay phản đối.
- Tới đây.
Ngọc Đào chỉ cảm thấy đầu óc đau như muốn nổ tung, cơ thể không chịu sự khống chế của chính nàng nữa. Đến khi đau đớn giảm bớt lại có một thứ gì sắc lạnh chạm vào cổ...
Là... móng vuốt trên tay y. Cực kì sắc bén.
Y tùy ý lướt tay qua chiếc cổ trắng ngần, chẳng mấy chốc, những chỗ vuốt đi qua đều chảy ra dòng máu đỏ thẫm. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên cạnh tai nàng:
- Sợ ta không?
Mặt Ngọc Đào trắng bệch, cả cơ thể nàng như bị một sợi dây vô hình trói lại, không thể cử động. Xung quanh hoàn toàn im lặng, tất cả đều chờ xem sự việc tiếp diễn. Ngọc Tuyết Tiên Tử bất giác nắm chặt xiêm y, cầu mong Ngọc Đào vô sự.
- Ta... không sợ ngươi. Ngươi nghĩ mình là ai mà khiến ta sợ hãi?
Ngọc Đào nghiến răng, thốt ra một câu khiến nhiều người kinh ngạc. Hiển nhiên, kẻ kia hơi bất ngờ trước câu trả lời này. Khóe miệng y bất giác cong lên, không ai biết tiếp theo y sẽ làm gì.
Beta: @Dạ Kiều Phong Tịnh (Lãnh Đế Dạ - @Kiều Kì Sa)
Cuối cùng cùng tới bến thuyền, Ngọc Đào khẽ thở phào nhẹ nhõm. Ngồi cùng xe ngựa với Đường Chính Vân, nàng luôn có cảm giác không được tự nhiên. Nhưng cụ thể thế nào không thể nói thành lời.
Đường Chính Vân nhanh chóng đổi ngựa, y cúi chào tạm biệt hai sư đồ Ngọc Đào. Chẳng biết y nghĩ gì mà khi Ngọc Đào bước lên thuyền y gọi lại:
- Từ từ đã, ta có chuyện muốn nói.
Đối mặt với ánh mắt đầy nghi hoặc của Ngọc Đào, Đường Chính Vân thản nhiên nói:
- Ta giới thiệu lại chút. Tên ta là Vân Chính Đường, thái tử Khang Dực quốc.
Y nói lời này không phải muốn khoe khoang cái chức vị dưới một người trên vạn người kia của y. Y chỉ muốn giới thiệu lại tên của y thôi. Là Vân Chính Đường chứ không phải Đường Chính Vân.
Không để cho Ngọc Đào kịp đáp lại bất cứ lời nào, Đường Chính Vân đã cưỡi ngựa lao đi. Chẳng biết Ngọc Đào có nghe nhầm không, nhưng hình như trong khoảng khắc rời đi y đã nói:
- Hẹn ngày tái ngộ.
Hẹn ngày tái ngộ, chỉ đơn giản một câu không phải thề non hẹn biển gì nhưng lại khiến Ngọc Đào bất giác mỉm cười. Tên thái tử này, không để người ta đoán được tâm cơ của bản thân nhưng cũng... rất thành thật.
***
Gia Thục Điện nhìn từ xa đã thấy được sự bề thế.Nó giống như một hòn đảo xanh mà cũng như một Thiên giới thu nhỏ.
Hôm nay là lễ mừng thọ Điện chủ Bình Vi Ương nên nơi đây vô cùng náo nhiệt, người ra người vào vô số.
Ngọc Đào rất ngoan ngoãn đi theo sư phụ gặp Điện chủ Gia Thục Điện. Khác hoàn toàn với tưởng tượng của nàng, Điện chủ thoạt nhìn qua chỉ mới ngoài bốn mươi tuổi, cả người tản ra khí chất hiền hòa, dễ gần. Ánh mắt ông lóe lên sự cơ trí, đĩnh đạc không thể khiến người khác coi thường.
Nói chuyện khách sáo vài ba câu, Điện chủ sai người đưa Ngọc Tuyết Tiên Tử cũng Ngọc Đào về phòng nghỉ ngơi. Bởi vì Ngọc Tuyết là đồ đệ ưng ý của Linh Bảo Thiên Tôn, lại ít khi tham gia vào những tiệc hội của Tiên Giới nên đãi ngộ so với nhiều người tốt hơn không ít.
Phòng của hai người được sắp xếp cạnh nhau, nhìn thẳng ra là rừng trúc nhỏ, đi thêm một đoạn nữa là tới chính điện. Tuy vậy nhưng nơi đây cực kì thanh tĩnh, hợp với thói quen sống trên núi của hai sư đồ.
Sau khi dặn dò Ngọc Đào vài câu, Ngọc Tuyết nhanh chóng rời đi. Hiểu sư phụ còn nhiều việc cần làm, Ngọc Đào ngoan ngoãn vâng lời. Tiệc mừng thọ của Điện chủ kéo dài suốt ba ngày ba đêm, nàng tự thấy bản thân mình không nhất thiết phải luôn luôn có mặt ở đại điện nên quyết định thả bộ ngắm cảnh xung quanh.
Nghe đâu Gia Thục Điện này là một trong năm nơi có cảnh sắc đẹp nhất trong khắp thiên địa này. Ở đâu cũng thấy màu xanh, xanh của sự sống. Sắc màu nơi đây khiến người ta thư thái, xua tan những mệt mỏi, u sầu. Nếu nói Gia Thục Điện này là một thế giới khác được thu nhỏ chắc cũng không ai phản đối, bởi nơi đây quá đẹp, quá hoàn hảo. Đến từng hòn cuội nằm dọc đường đi cũng được sắp xếp tỉ mỉ.
Ngọc Đào cảm thấy nơi này vô cùng tốt, ngay cả nàng cũng lưu luyến không muốn về. Đột nhiên, nàng nghe thấy đằng xa có tiếng người chào hỏi:
- Thiếu chủ.
Thiếu chủ? Hình như Điện chủ nơi này có một người con trai lớn khá tài giỏi. Ngọc Đào cảm thấy tò mò nên đưa bước nhanh về phía trước đồng thời đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
Quái, vị thiếu chủ kia đâu? Mới vừa rồi nàng còn nghe thấy tiếng chào hỏi mà?
- Cô nương đang tìm kiếm ai?
Một giọng nói trầm ổn đầy từ tính vang lên. Phảng phất trong lời nói dường như còn có một chút trêu ghẹo. Ngọc Đào đưa mắt tìm chung quanh. Ở đâu?
- Vẫn chưa tìm thấy?
Giọng nam tử lại vang lên. Ngọc Đào có cảm giác giọng nói này xuất phát từ trên đỉnh đầu, nàng đưa mắt nhìn lên mấy cây cổ thụ xung quanh.
Một nam nhân đang đứng trên một cành cây, trên tay cầm một quả đào ăn ngon lành, đáy mắt lấp lánh ý cười. Thấy Ngọc Đào đã tìm ra mình, nam tử tùy ý nhảy xuống.
- Xin chào, tại hạ gọi Bình Hạo Thiên. Chẳng hay cô nương là?
Từ giọng nói cho tới cách ăn mặc đều chính tỏ người này là một người tùy ý, làm việc theo ý thích.
- Ngọc Đào.
Ngọc Đào cười nhợt nhạt, giới thiệu đơn giản. Nàng thấy rõ nam tử này cố tình trêu ghẹo mình lại còn làm ra bộ dáng thập phần vô tội. Dù gì cũng thấy đối phương rồi, Ngọc Đào toan quay đi thì bị Bình Hạo Thiên đứng chắn trước mặt.
- Cô nương giận ta sao?
Ngọc Đào nhún vai:
- Không.
Nàng quay người bước theo đường khác.
- Cô nương không cảm thấy gì khi đứng trước mặt ta? Ta đẹp thế này mà.
Giọng Bình Hạo Thiên bắt đầu lộ chút ai oán như đứa trẻ bị người ta giành mất cây kẹo. Ngọc Đào nghe đến đây không nhịn được che miệng cười.
- Không, rất xấu. Ai khen ngươi đẹp mắt người ấy khẳng định có vấn đề.
Bình Hạo Thiên nhíu mày, khuôn mặt vốn bất mãn cư nhiên lại nở nụ cười khiến Ngọc Đào có cảm giác không ổn vội lùi lại.
- Cô nương, Bình Hạo Thiên ta từng nói nếu ai chê ta xấu ta sẽ lấy người ấy làm nương tử. Chẳng hay...
Nói đến đây Bình Hạo Thiên im lặng cười xem phản ứng của Ngọc Đào. Đúng như y dự đoán, mặt Ngọc Đào đỏ ửng lên, lắp bắp hồi lâu không được lời nào. Cuối cùng nàng nghiến răng thốt ra hai từ:
- Vô sỉ!
Ngọc Đào nhăn nhó khó coi rồi giậm chân bước đi để lại Bình Hạo Thiên ôm bụng cười nghiêng ngả. Đến y cũng phải nhận thấy mặt y cũng... dày ra trò.
Vì gặp Bình Hạo Thiên nên hứng thú đi dạo của Ngọc Đào bay hết sạch. Nàng ngồi nhìn ra ngoài, cố gắng tĩnh tâm lại. Không nên giận vì một việc không đâu như vậy.
Rất lâu sau, bên ngoài vang lên từng tiếng bước chân chạy vội vã, tiếng ồn ào huyên náo, tiếng hò hét, tiếng binh khí va chạm.
Ngọc Đào nhíu mày, đại thọ của Bình Vi Ương tại sao lại hỗn loạn vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Không kịp nghĩ nhiều, nàng phi người ra bên ngoài, theo dòng người chạy đến phía đông của Gia Thục Điện.
Cả một nhóm người vây lại một chỗ, tiếng binh khí vẫn vang lên kèm theo tiếng hò hét. Rồi...tất cả lâm vào yên tĩnh. Yên tĩnh đến quỷ dị. Ngọc Đào vừa bước đến thì nghe thấy một tiếng hét tê tâm liệt phế:
- Không! Con trai ta!!!
Tất cả mọi người lặng đi, không một tiếng động nào. Khi Ngọc Đào nhìn thấy cảnh trước mặt thì kinh hoàng bịt chặt miệng để khỏi hét lên.
Điện chủ Gia Thục Điện đứng giữa đống binh khí ngổn ngang, thất thần nhìn về phía trước. Mà xung quanh ông ngổn ngang đầy binh khí cùng với xác chết của nhiều người. Có vẻ như, nơi đây vừa xảy ra một trận chiến đẫm máu, vô cùng kịch liệt.
Trong khung cảnh có phần thê lương này, nổi bật nên một nam tử yêu dã, tà mị. Áo bào màu tên khẽ bay theo gió, khóe miệng gương lên nụ cười như có như không. Y đứng giữa đất trời, đứng giữa bao nhiêu xác người như thế lại càng làm nổi bật vẻ yêu mị của y. Một tay y đỡ người đang gục xuống, tay kia cầm cây thương xuyên ngang bụng người ấy. Vô cùng tàn bạo.
Ngọc Đào nhận ra, kẻ trên tay y kia chính là thiếu chủ của Gia Thục Điện... cư nhiên lại chết theo cách này. Vừa rồi nàng căm hận Bình Hạo Thiên bao nhiêu bây giờ lại thấy thương xót y bấy nhiêu. Một người như y, chắc chắn không phải kém cỏi gì, vậy là lại chết như thế.
Kẻ kia đẩy cái xác trên tay y xuống, trước mặt bao nhiêu người lại đưa hai tay lên phủi như mới chạm vào thứ gì đó rất bẩn thỉu, giọng nói hờ hững vang lên:
- Các ngươi làm sao vậy? Chỉ là một người thôi có cần đau lòng như vậy không? Khi Tiên Giới các ngươi tấn công chúng ta có bao giờ nương tay đâu.
Giọng nói y rất nhẹ, vô cùng nhẹ nhưng lại tỏa ra uy nghiêm không cho phép người ta cãi lại. Mắt phượng tùy ý lướt qua Điện chủ Gia Thục Điện:
- Đây là món quà ta tặng ngươi, thích không?
Không ai lên tiếng cả. Mắt Điện chủ Gia Thục Điện vằn lên những tia máu đỏ. Rồi trong cái không khí tĩnh lặng đấy bất chợt một người la lên:
- Chẳng lẽ Ma Giới đã khôi phục rồi sao? Lần này dẫn quân đến đây chính là để thông báo việc này...
Giọng người ấy đánh thức nhiều người, từng tiếng đàm luận lại vang lên:
- Không thể nào, Ma Giới đã bị tiêu diệt sạch sẽ rồi sao có thể...
- Khí thế bậc này chẳng lẽ là Ma Quân?
...
Ngọc Đào sợ hãi lùi lại mấy bước khi bắt gặp ánh mắt kẻ kia nhìn mình. Chỉ là một cái nhìn lướt qua mà mang theo uy áp khổng lồ, tới nỗi nàng thở không nổi.
- Ngươi.
Ngón tay y chỉ thẳng vào Ngọc Đào, khóe miệng nhếch lên nụ cười cuồng ngạo không cho phép chống lại hay phản đối.
- Tới đây.
Ngọc Đào chỉ cảm thấy đầu óc đau như muốn nổ tung, cơ thể không chịu sự khống chế của chính nàng nữa. Đến khi đau đớn giảm bớt lại có một thứ gì sắc lạnh chạm vào cổ...
Là... móng vuốt trên tay y. Cực kì sắc bén.
Y tùy ý lướt tay qua chiếc cổ trắng ngần, chẳng mấy chốc, những chỗ vuốt đi qua đều chảy ra dòng máu đỏ thẫm. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên cạnh tai nàng:
- Sợ ta không?
Mặt Ngọc Đào trắng bệch, cả cơ thể nàng như bị một sợi dây vô hình trói lại, không thể cử động. Xung quanh hoàn toàn im lặng, tất cả đều chờ xem sự việc tiếp diễn. Ngọc Tuyết Tiên Tử bất giác nắm chặt xiêm y, cầu mong Ngọc Đào vô sự.
- Ta... không sợ ngươi. Ngươi nghĩ mình là ai mà khiến ta sợ hãi?
Ngọc Đào nghiến răng, thốt ra một câu khiến nhiều người kinh ngạc. Hiển nhiên, kẻ kia hơi bất ngờ trước câu trả lời này. Khóe miệng y bất giác cong lên, không ai biết tiếp theo y sẽ làm gì.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook