-
Chương 1: Khởi đầu giấc mộng
Biên soạn: @Lãnh Thiếu Hàn
Beta: @Lãnh Đế Dạ
Beta: @Lãnh Đế Dạ
Một sáng thanh minh, tiết trời lạnh giá, sương trắng giăng đầy chốn nhân gian.
Ngọc Tuyết Tiên Tử rảo bước, tay xách làn trúc, ung dung hái thuốc trên núi cao, thoáng chốc đã được một giỏ đầy.
Ngọc Tuyết là phàm nhân tu tiên đã được một ngàn năm, đồ đệ đắc ý của Linh Bảo Thiên Tôn. Võ nghệ cao cường, có tài chữa bách bệnh, lòng dạ nhân từ, một lòng tu tiên. Cứu giúp bách tính, sống ẩn dật ở núi Hoa Sơn.
Chốn thâm cốc vắng người, tiên tử phi vân (cưỡi mây) nhanh như gió lướt, thân pháp ảo diệu, phút chốc đã bay xuống chân núi, hướng phía đường cái mà rảo bộ.
Sớm vắng người qua lại, đường lộ rộng thênh thang, lúc ngang qua một ngôi miếu nhỏ dưới gốc đa, Ngọc Tuyết chợt trông thấy một vầng ánh sáng trắng chợt lóe, vội dừng cước bộ, nàng đến gần miếu, đẩy tấm cửa gỗ mục nát, chầm chậm bước vào.
Bên trong ngôi miếu nhỏ rách nát, hoang lạnh, mà bên dưới chân tượng ba vị Nguyên Thủy Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn (Thái Thượng Lão Quân) và Linh Bảo Thiên Tôn là một tiểu khất cái (ăn mày), y phục rách rưới, tóc tai bê bết, người ngợm lấm lem đang run rẩy, nằm cuộn tròn trên ổ rơm mục nát bên dưới mặt đất.
Ngọc Tuyết vội đến gần, không ngại bẩn thỉu, vén tóc đứa trẻ, hiện ra ngũ quan đầy đủ của một tiểu nữ nhi tầm sáu, bảy tuổi, đang hâm hấp sốt.
Cảm nhận được bàn tay mát lạnh cùng mùi hương thảo dược thoang thoảng đang chạm vào người, tiểu nữ nhi mở to mắt, nhãn cầu đen huyền, sáng lấp lánh lẩn dưới hàng mi dài, cong cong, nhìn chằm chằm Ngọc Tuyết.
Hồi lâu, nàng mới lắp bắp:
- Tiên... Tiên tử? Nàng là Tiên Nữ phải không?
- Ta tên là Ngọc Tuyết - Tiên Tử né tránh trả lời trực tiếp câu hỏi của tiểu nữ nhi. Nàng chậm rãi nâng tay đứa trẻ lên bắt mạch. Lúc này, trong đôi mắt thơ sáng rỡ của đứa trẻ kia đã dâng lên một tầng sương dày ngấn lệ.
- Vì sao lại khóc?
- Tiên Nữ, tiểu nữ rất lạnh, tiểu nữ đã nghĩ là mình sắp chết rồi, nhưng tiểu nữ rất sợ chết, tiểu nữ đã cầu xin các vị thần tiên cứu giúp, có phải người đã nghe được lời cầu nguyện của ta không?
Ngọc Tuyết mỉm cười, vuốt má, lau nước mắt cho đứa trẻ, lắc đầu, đáp:
- Ta không nghe thấy, nhưng có lẽ ngài ấy đã chỉ chỗ cho ta đến bên con. Ngoan, không khóc, có ta ở đây rồi.
Đứa bé được Tiên Tử vỗ về một lúc, nàng đem cho nó uống một viên Định Tâm An cùng Hồi Thể Đơn (đại khái là thuốc an thần với thuốc bổ tổng hợp) liền mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Đặt đứa bé xuống, Ngọc Tuyết Tiên Tử đi đến cạnh chân bức tượng, dập đầu vái lạy:
- Ngọc Tuyết tham kiến Tôn Sư.
Một quầng sáng trắng lóe lên, tượng Linh Bảo Thiên Tôn hiện đủ nguyên hình, ngài ôn tồn đáp:
- Ngọc Tuyết, đệ tử mau đứng dậy.
- Tạ Tôn Sư.
Linh Bảo Thiên Tôn gật đầu, bước đến bên đứa trẻ, khẽ thở dài. Ngọc Tuyết Tiên Tử nhíu mày, tò mò liền hỏi:
- Tôn Sư, đứa trẻ này có vấn đề?
Linh Bảo Thiên Tôn khẽ gật đầu, đưa cho nàng một vật tròn tròn bằng bạc. Tiên Tử đón lấy xem, mở to mắt kinh ngạc:
- Đây là... Cung linh thưa sư phụ?
- Chính nó, cung linh là của nàng. - Vừa nói, Thiên Tôn vừa trỏ vào đứa nhỏ.
Ngọc Tuyết ngạc nhiên, nhìn đứa trẻ, điềm tĩnh trả lời:
- Nàng ấy là Tiên Tử? Chẳng hay nàng đã phạm tội gì sao thưa Sư Tôn?
Lắc lắc đầu, Linh Bảo xoa xoa trán, kể lại câu chuyện từ mười ngày trước ở Thiên Cung (mười ngày trên thiên đình bằng một ngàn năm dưới hạ giới)...
... Rằm tháng tám, Vương Mẫu Nương Nương mở Hội Yến Dao Trì (tiệc bàn đào) ở Diêu Trì, phía tây núi Côn Luân, hằng năm thần tiên đi trẩy hội, ăn tiệc đã là chuyện thường, lại còn là dịp gặp mặt đầy đủ của các vị thần tiên.
Năm nay được mời còn có tộc trưởng tộc Phượng Hoàng, Bạch Ngụy Quân, vừa được Ngọc Hoàng Đại Đế phong tặng danh hiệu Thượng Thần Bạch Hoàng do lập công lớn. Chấn giữ được yêu quái tác oai, dám lẻn vào Thiên Cung trộm cắp đồ đạc của Ngọc Hoàng, thiên binh vạn tướng không bắt được nó, nhờ mưu kế của Ngụy Quân mới áp chế, bắt sống được yêu quái cùng tang vật ngay tại trận.
Vốn tộc Phượng Hoàng là một tộc Kim Tiên vô cùng được Ngọc Hoàng sủng ái mấy ngàn năm trước, nhưng do tranh chấp với tộc Kim Tiên khác gây nên một trận huyết chiến, kết quả, cha Bạch Ngụy Quân thua cuộc, qua đời. Từ đó thanh danh Phượng Hoàng xuống dốc, nay nhờ công Ngụy Quân lại ngoi lên, tiếp tục được Ngọc Đế yêu mến.
Bạch Ngụy Quân một thân y trang lụa trắng, thêu chỉ bạc tiêu sái bước tới.
Dáng vẻ y thật anh tuấn, xinh đẹp, mày kiếm, mắt phượng, mũi cao, môi đỏ. Tóc mai dài đen như mực, xõa xuống chạm gót chân, hơi thở tỏa ra thanh quý trong trẻo như đỉnh Tuyết Sơn, lạnh lẽo mà hàn uy. Y bước tới đâu, không khí lập tức âm trầm, ánh sáng ngừng nhảy nhót, thời gian bỗng chốc như ngừng lại, chỉ khi chân y bước qua, gió mới bắt đầu thổi, ánh sáng rón rén chiếu tỏa, vạn vật khẽ thở dài.
Ngụy Quân là vậy, từ khi còn nhỏ chứng kiến cảnh gia xung đột với kẻ thù, mất mạng, lòng y ôm mối hận sâu bể với kẻ kia. Ngày đêm miệt mài tu luyện, chờ đợi cơ hội trả thù. Y nhất định bắt kẻ kia phải trả giá!
Nhân cơ hội ở trước mặt Hạo Thiên Thiên Đế Đông Vương Công (Ngọc Hoàng) và Uyển Cấm Thiên Dao (Vương Hậu), y vạch mặt kẻ chủ mưu đã đồ sát Phượng Hoàng tộc trước đông đảo các vị thần tiên. Ai nấy nghe y hạch tội, trên mặt đều có chút run rẩy.
Tây Vương Mẫu rất nhanh tìm cách xoa dịu tình hình, bà điềm tĩnh vấn Ngụy Quân:
- Thượng Thần Bạch Hoàng Bạch Ngụy Quân, ta nghe nói ngươi vừa mới xin Thiên Đế ban hôn cho ngươi và chất nữ Ngọc Sinh Phù ở Tiêu Dao điện của ta?
Bạch Ngụy Quân nhíu mày, đáp lại:
- Thưa Vương Mẫu, đúng vậy, nhưng việc này có liên quan gì đến chuyện kia?
Vương Mẫu thở dài, tiếp tục truy vấn:
- Ta hỏi ngươi, ngươi và Ngọc nhi kết giao đã được bao lâu rồi?
- Tính ra thì đã tám năm lẻ một ( tám trăm lẻ một) năm rồi. - Ngụy Quân tuy khó hiểu nhưng vẫn trả lời.
- Xem ra ngươi vẫn chưa biết, Ngọc nhi, mau lại đây.
Vương Mẫu vẫy vẫy một Tiên Tử xinh đẹp đứng lẫn trong đám đông. Nàng ta run rẩy đến gần, ánh mắt kinh hoàng nhìn Ngụy Quân làm y linh cảm có điều không tốt sắp xảy đến.
Đó chính là Ngọc Sinh Phù, cháu họ của Tây Vương Mẫu, thuở nhỏ được gia đưa đến Dao Trì học theo bà. Nàng ta dung mạo tuyệt xuất, mắt huyền, mi cong, mày thanh mũi tú, cánh môi anh đào. Đẹp đến mê người, một vẻ đẹp thanh thoát mà ưu nhã.
Ngụy Quân và Sinh Phù quen nhau đã hơn tám năm nay, nhưng một đằng chỉ biết người kia là cháu của Thiên Hậu, một đằng chỉ biết người nọ là tộc trưởng của một tộc kim tiên nào đó.
Đùng một cái, giữa thanh thiên bạch nhật, vương hậu tuyên bố hai kẻ lưỡng tình tương duyệt kia lại vốn là cừu nhân của nhau.
Giương mắt trắng dã, khó tin nhìn Ngọc Sinh Phù, Bạch Ngụy Quân khó khăn thốt ra ba chữ:
- Ngươi... lừa ...ta!!!
Ngọc Sinh Phù nước mắt ngắn dài chạy đến ôm lấy vạt áo Ngụy Quân, khóc lóc:
- Quân, ta không có!...Ta thực sự không biết...!
- Buông ra.
- Ngụy Quân, chàng đừng như vậy... thanh âm của Sinh Phù run rẩy, càng kéo chặt áo của Ngụy Quân.
- Ta bảo ngươi buông ra!!! - Bạch Ngụy Quân thét lớn, đẩy mạnh tay làm Sinh Phù ngã xuống đất, sau đó chàng ta rút kiếm, trỏ vào mặt nàng, giận dữ nói:
- Ta hận gia tộc ngươi, ta hận ngươi, từ nay ngươi hãy cút ngay khỏi mắt ta, nếu còn xuất hiện trước mặt ta, đừng trách ta tuyệt tình!!!
Bạch Sinh Phù cắn cắn làn môi, nhìn vẻ mặt hung tợn của Ngụy Quân mà tâm phế đều đau nhói như vạn mũi kim châm, nàng đứng phắt dậy, hướng Ngụy Quân nói:
- Đời này kiếp này ta đã nguyện ý chỉ đi theo chàng, nếu chàng tuyệt đối không lưu tình, không thể chấo nhận ta, căm hận gia tộc ta đến thế, được, ta cho chàng toại nguyện!
Nói xong, liền hướng tim về phía kiếm Ngụy Quân mà lao tới, không để chàng ta kịp thu về. Thanh kiếm sắc cạnh đâm xuyên qua thân thể mảnh mai, huyết ngọc chậm rãi chảy xuống châu thân, ướt đẫm y phục...
- Sinh Phù!!!....
******************
Ngọc Tuyết Tiên Tử nhìn đứa trẻ dưới đất, không khỏi đau xót.
"Sư Tôn yên tâm, con sẽ chăm sóc nàng cẩn thận, không để nàng phải chịu khổ nữa!"
Bế đứa trẻ về chăm sóc, trong lúc thay y phục, phát hiện bên ngực trái đứa bé có một vết bớt đỏ hình hoa đào. Ngọc Tuyết Tiên Tử thở dài, nói với bé:
- Từ nay con tên là Ngọc Đào, chính là đồ đệ của ta!
Ngọc Đào nghe lời, ngoan ngoãn vái lạy Tiên Tử, sau đó cùng nàng vái lạy tượng sư tổ. Được Ngọc Tuyết truyền dạy cho y thuật, võ thuật, cầm kỳ thi họa đều đủ cả. Ngọc Đào học rất giỏi, tiếp thu nhanh, chẳng mấy chốc trăng rằm nàng đã tròn mười sáu tuổi...
Ngọc Tuyết Tiên Tử rảo bước, tay xách làn trúc, ung dung hái thuốc trên núi cao, thoáng chốc đã được một giỏ đầy.
Ngọc Tuyết là phàm nhân tu tiên đã được một ngàn năm, đồ đệ đắc ý của Linh Bảo Thiên Tôn. Võ nghệ cao cường, có tài chữa bách bệnh, lòng dạ nhân từ, một lòng tu tiên. Cứu giúp bách tính, sống ẩn dật ở núi Hoa Sơn.
Chốn thâm cốc vắng người, tiên tử phi vân (cưỡi mây) nhanh như gió lướt, thân pháp ảo diệu, phút chốc đã bay xuống chân núi, hướng phía đường cái mà rảo bộ.
Sớm vắng người qua lại, đường lộ rộng thênh thang, lúc ngang qua một ngôi miếu nhỏ dưới gốc đa, Ngọc Tuyết chợt trông thấy một vầng ánh sáng trắng chợt lóe, vội dừng cước bộ, nàng đến gần miếu, đẩy tấm cửa gỗ mục nát, chầm chậm bước vào.
Bên trong ngôi miếu nhỏ rách nát, hoang lạnh, mà bên dưới chân tượng ba vị Nguyên Thủy Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn (Thái Thượng Lão Quân) và Linh Bảo Thiên Tôn là một tiểu khất cái (ăn mày), y phục rách rưới, tóc tai bê bết, người ngợm lấm lem đang run rẩy, nằm cuộn tròn trên ổ rơm mục nát bên dưới mặt đất.
Ngọc Tuyết vội đến gần, không ngại bẩn thỉu, vén tóc đứa trẻ, hiện ra ngũ quan đầy đủ của một tiểu nữ nhi tầm sáu, bảy tuổi, đang hâm hấp sốt.
Cảm nhận được bàn tay mát lạnh cùng mùi hương thảo dược thoang thoảng đang chạm vào người, tiểu nữ nhi mở to mắt, nhãn cầu đen huyền, sáng lấp lánh lẩn dưới hàng mi dài, cong cong, nhìn chằm chằm Ngọc Tuyết.
Hồi lâu, nàng mới lắp bắp:
- Tiên... Tiên tử? Nàng là Tiên Nữ phải không?
- Ta tên là Ngọc Tuyết - Tiên Tử né tránh trả lời trực tiếp câu hỏi của tiểu nữ nhi. Nàng chậm rãi nâng tay đứa trẻ lên bắt mạch. Lúc này, trong đôi mắt thơ sáng rỡ của đứa trẻ kia đã dâng lên một tầng sương dày ngấn lệ.
- Vì sao lại khóc?
- Tiên Nữ, tiểu nữ rất lạnh, tiểu nữ đã nghĩ là mình sắp chết rồi, nhưng tiểu nữ rất sợ chết, tiểu nữ đã cầu xin các vị thần tiên cứu giúp, có phải người đã nghe được lời cầu nguyện của ta không?
Ngọc Tuyết mỉm cười, vuốt má, lau nước mắt cho đứa trẻ, lắc đầu, đáp:
- Ta không nghe thấy, nhưng có lẽ ngài ấy đã chỉ chỗ cho ta đến bên con. Ngoan, không khóc, có ta ở đây rồi.
Đứa bé được Tiên Tử vỗ về một lúc, nàng đem cho nó uống một viên Định Tâm An cùng Hồi Thể Đơn (đại khái là thuốc an thần với thuốc bổ tổng hợp) liền mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Đặt đứa bé xuống, Ngọc Tuyết Tiên Tử đi đến cạnh chân bức tượng, dập đầu vái lạy:
- Ngọc Tuyết tham kiến Tôn Sư.
Một quầng sáng trắng lóe lên, tượng Linh Bảo Thiên Tôn hiện đủ nguyên hình, ngài ôn tồn đáp:
- Ngọc Tuyết, đệ tử mau đứng dậy.
- Tạ Tôn Sư.
Linh Bảo Thiên Tôn gật đầu, bước đến bên đứa trẻ, khẽ thở dài. Ngọc Tuyết Tiên Tử nhíu mày, tò mò liền hỏi:
- Tôn Sư, đứa trẻ này có vấn đề?
Linh Bảo Thiên Tôn khẽ gật đầu, đưa cho nàng một vật tròn tròn bằng bạc. Tiên Tử đón lấy xem, mở to mắt kinh ngạc:
- Đây là... Cung linh thưa sư phụ?
- Chính nó, cung linh là của nàng. - Vừa nói, Thiên Tôn vừa trỏ vào đứa nhỏ.
Ngọc Tuyết ngạc nhiên, nhìn đứa trẻ, điềm tĩnh trả lời:
- Nàng ấy là Tiên Tử? Chẳng hay nàng đã phạm tội gì sao thưa Sư Tôn?
Lắc lắc đầu, Linh Bảo xoa xoa trán, kể lại câu chuyện từ mười ngày trước ở Thiên Cung (mười ngày trên thiên đình bằng một ngàn năm dưới hạ giới)...
... Rằm tháng tám, Vương Mẫu Nương Nương mở Hội Yến Dao Trì (tiệc bàn đào) ở Diêu Trì, phía tây núi Côn Luân, hằng năm thần tiên đi trẩy hội, ăn tiệc đã là chuyện thường, lại còn là dịp gặp mặt đầy đủ của các vị thần tiên.
Năm nay được mời còn có tộc trưởng tộc Phượng Hoàng, Bạch Ngụy Quân, vừa được Ngọc Hoàng Đại Đế phong tặng danh hiệu Thượng Thần Bạch Hoàng do lập công lớn. Chấn giữ được yêu quái tác oai, dám lẻn vào Thiên Cung trộm cắp đồ đạc của Ngọc Hoàng, thiên binh vạn tướng không bắt được nó, nhờ mưu kế của Ngụy Quân mới áp chế, bắt sống được yêu quái cùng tang vật ngay tại trận.
Vốn tộc Phượng Hoàng là một tộc Kim Tiên vô cùng được Ngọc Hoàng sủng ái mấy ngàn năm trước, nhưng do tranh chấp với tộc Kim Tiên khác gây nên một trận huyết chiến, kết quả, cha Bạch Ngụy Quân thua cuộc, qua đời. Từ đó thanh danh Phượng Hoàng xuống dốc, nay nhờ công Ngụy Quân lại ngoi lên, tiếp tục được Ngọc Đế yêu mến.
Bạch Ngụy Quân một thân y trang lụa trắng, thêu chỉ bạc tiêu sái bước tới.
Dáng vẻ y thật anh tuấn, xinh đẹp, mày kiếm, mắt phượng, mũi cao, môi đỏ. Tóc mai dài đen như mực, xõa xuống chạm gót chân, hơi thở tỏa ra thanh quý trong trẻo như đỉnh Tuyết Sơn, lạnh lẽo mà hàn uy. Y bước tới đâu, không khí lập tức âm trầm, ánh sáng ngừng nhảy nhót, thời gian bỗng chốc như ngừng lại, chỉ khi chân y bước qua, gió mới bắt đầu thổi, ánh sáng rón rén chiếu tỏa, vạn vật khẽ thở dài.
Ngụy Quân là vậy, từ khi còn nhỏ chứng kiến cảnh gia xung đột với kẻ thù, mất mạng, lòng y ôm mối hận sâu bể với kẻ kia. Ngày đêm miệt mài tu luyện, chờ đợi cơ hội trả thù. Y nhất định bắt kẻ kia phải trả giá!
Nhân cơ hội ở trước mặt Hạo Thiên Thiên Đế Đông Vương Công (Ngọc Hoàng) và Uyển Cấm Thiên Dao (Vương Hậu), y vạch mặt kẻ chủ mưu đã đồ sát Phượng Hoàng tộc trước đông đảo các vị thần tiên. Ai nấy nghe y hạch tội, trên mặt đều có chút run rẩy.
Tây Vương Mẫu rất nhanh tìm cách xoa dịu tình hình, bà điềm tĩnh vấn Ngụy Quân:
- Thượng Thần Bạch Hoàng Bạch Ngụy Quân, ta nghe nói ngươi vừa mới xin Thiên Đế ban hôn cho ngươi và chất nữ Ngọc Sinh Phù ở Tiêu Dao điện của ta?
Bạch Ngụy Quân nhíu mày, đáp lại:
- Thưa Vương Mẫu, đúng vậy, nhưng việc này có liên quan gì đến chuyện kia?
Vương Mẫu thở dài, tiếp tục truy vấn:
- Ta hỏi ngươi, ngươi và Ngọc nhi kết giao đã được bao lâu rồi?
- Tính ra thì đã tám năm lẻ một ( tám trăm lẻ một) năm rồi. - Ngụy Quân tuy khó hiểu nhưng vẫn trả lời.
- Xem ra ngươi vẫn chưa biết, Ngọc nhi, mau lại đây.
Vương Mẫu vẫy vẫy một Tiên Tử xinh đẹp đứng lẫn trong đám đông. Nàng ta run rẩy đến gần, ánh mắt kinh hoàng nhìn Ngụy Quân làm y linh cảm có điều không tốt sắp xảy đến.
Đó chính là Ngọc Sinh Phù, cháu họ của Tây Vương Mẫu, thuở nhỏ được gia đưa đến Dao Trì học theo bà. Nàng ta dung mạo tuyệt xuất, mắt huyền, mi cong, mày thanh mũi tú, cánh môi anh đào. Đẹp đến mê người, một vẻ đẹp thanh thoát mà ưu nhã.
Ngụy Quân và Sinh Phù quen nhau đã hơn tám năm nay, nhưng một đằng chỉ biết người kia là cháu của Thiên Hậu, một đằng chỉ biết người nọ là tộc trưởng của một tộc kim tiên nào đó.
Đùng một cái, giữa thanh thiên bạch nhật, vương hậu tuyên bố hai kẻ lưỡng tình tương duyệt kia lại vốn là cừu nhân của nhau.
Giương mắt trắng dã, khó tin nhìn Ngọc Sinh Phù, Bạch Ngụy Quân khó khăn thốt ra ba chữ:
- Ngươi... lừa ...ta!!!
Ngọc Sinh Phù nước mắt ngắn dài chạy đến ôm lấy vạt áo Ngụy Quân, khóc lóc:
- Quân, ta không có!...Ta thực sự không biết...!
- Buông ra.
- Ngụy Quân, chàng đừng như vậy... thanh âm của Sinh Phù run rẩy, càng kéo chặt áo của Ngụy Quân.
- Ta bảo ngươi buông ra!!! - Bạch Ngụy Quân thét lớn, đẩy mạnh tay làm Sinh Phù ngã xuống đất, sau đó chàng ta rút kiếm, trỏ vào mặt nàng, giận dữ nói:
- Ta hận gia tộc ngươi, ta hận ngươi, từ nay ngươi hãy cút ngay khỏi mắt ta, nếu còn xuất hiện trước mặt ta, đừng trách ta tuyệt tình!!!
Bạch Sinh Phù cắn cắn làn môi, nhìn vẻ mặt hung tợn của Ngụy Quân mà tâm phế đều đau nhói như vạn mũi kim châm, nàng đứng phắt dậy, hướng Ngụy Quân nói:
- Đời này kiếp này ta đã nguyện ý chỉ đi theo chàng, nếu chàng tuyệt đối không lưu tình, không thể chấo nhận ta, căm hận gia tộc ta đến thế, được, ta cho chàng toại nguyện!
Nói xong, liền hướng tim về phía kiếm Ngụy Quân mà lao tới, không để chàng ta kịp thu về. Thanh kiếm sắc cạnh đâm xuyên qua thân thể mảnh mai, huyết ngọc chậm rãi chảy xuống châu thân, ướt đẫm y phục...
- Sinh Phù!!!....
******************
Ngọc Tuyết Tiên Tử nhìn đứa trẻ dưới đất, không khỏi đau xót.
"Sư Tôn yên tâm, con sẽ chăm sóc nàng cẩn thận, không để nàng phải chịu khổ nữa!"
Bế đứa trẻ về chăm sóc, trong lúc thay y phục, phát hiện bên ngực trái đứa bé có một vết bớt đỏ hình hoa đào. Ngọc Tuyết Tiên Tử thở dài, nói với bé:
- Từ nay con tên là Ngọc Đào, chính là đồ đệ của ta!
Ngọc Đào nghe lời, ngoan ngoãn vái lạy Tiên Tử, sau đó cùng nàng vái lạy tượng sư tổ. Được Ngọc Tuyết truyền dạy cho y thuật, võ thuật, cầm kỳ thi họa đều đủ cả. Ngọc Đào học rất giỏi, tiếp thu nhanh, chẳng mấy chốc trăng rằm nàng đã tròn mười sáu tuổi...
Đính kèm
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook