-
Chương 2: Đến Khang Dực Quốc
Biên soạn: @Ngọc Nhi Tử Băng
Beta: @Lãnh Thiên Nguyệt
Beta: @Lãnh Thiên Nguyệt
Hôm nay, trời trong, mây trắng, vài tia nắng nhẹ nhàng vươn trên những tán cây xanh. Ngọc Đào mang làn đi hái thuốc. Hôm qua, Sư phụ nàng, tức Ngọc Tuyết Tiên Tử nhận được thư của sư thúc Mộc Phàm Âm, yêu cầu đến Thanh Châu một chuyến để cứu giúp chúng dân.
Thanh Châu vốn là một thành lớn thuộc Khang Dực Quốc, nhưng dân chúng ở đây vừa trải qua một trận lụt lớn kinh hoàng. Giờ đây người chết vô số, nhà cửa tan hoang, gia đình ly tán. Hằng ngày, người kêu đói, kẻ chết vì thiếu lương thực, lại thêm dịch bệnh tràn lan, số thây chết chất đống còn nhiều hơn cả số người sống. Nơi đây đâu còn là một Thanh Châu phồn hoa yên ấm như xưa nữa?
Ngọc Tuyết Tiên Tử vốn lòng dạ nhân từ, sau khi nhận được thư liền cấp tốc đến Thanh Châu ngay trong đêm. Thời gian đi gấp, chỉ có thể căn dặn đệ tử ở lại tìm dược liệu để cứu giúp dân tình đang lầm than. Bản thân Ngọc Đào lại vô cùng ngoan ngoãn, nàng biết lần này sư phụ đi không phải chuyện chơi, đây chính là chuyện cứu người. Trước nay, Ngọc Đào chưa bao giờ cứu người, nay lại được sư phụ căn dặn nên vô cùng hăng hái, ngày đêm tìm kiếm thuốc quên cả mệt mỏi .
Sau khi tìm đủ số dược liệu, Ngọc Đào tức tốc lên đường đến Thanh Châu ngay. Nàng biết rằng trước mắt vô số người cần dược thảo này để bảo toàn tính mạng, nhanh được ngày nào hay ngày đấy. Đến nơi, thứ mà Ngọc Đào thấy mà một khung cảnh hoang tàn, đỗ nát của một thành trì đã từng rất hoa lệ. Xác người la liệt đầy đường, rồi cướp giật vì miếng ăn, những gương mặt ốm o đầy nhọ nhem với những ánh mắt đờ đẫn đầy rẫy khắp nơi. Dọc theo những bức tường thành, những kẻ ăn mày với những ánh mắt đói khát nhiều không kể đâu cho hết.
Sư phụ nàng lúc này đang đứng cạnh cổng thành, chẳng còn dáng vẻ thanh cao, đẹp đẽ của một tiên tử như thường ngày nữa. Giờ đây, tóc sư phụ rối bù lên, trông người cực kì chật vật và bận rộn với rất nhiều bá tính bị thương nằm la liệt.
Ngọc Đào thương sư phụ, vốn định ngỏ ý ở lại giúp nhưng Ngọc Tuyết không cho phép. Sau vì Ngọc Đào năn nỉ nhiều quá, Ngọc Tuyết đành đưa cho nàng một lá thư, bảo nàng đến tìm đến quốc vương Khang Dực, xin người cấp tốc mở kho cứu tế chúng dân. Dưới sự ủy thác của sư phụ, Ngọc Đào lên đường đến kinh thành Khang Dực.
Quốc vương Khang Dực là Vân Chính Hạo, tuổi tác đã ngoài ba mươi. Lần này, Thanh Châu gặp nạn, Vân Chính Hạo đã mở kho cứu tế. Chỉ là cũng không ngờ tới, lương thảo không tới được Thanh Châu mà sớm đã bị các gian thần trong triều âm mưu chiếm đoạt.
Ra khỏi Thanh Châu, Ngọc Đào giật mình khi thấy một kẻ ăn mày rách rưới đang gục đầu xuống bên cổng thành. Bên cạnh hắn là một đám ăn mày xúm nhau, thậm chí xâu xé nhau để dành đồ ăn. Đã từng trãi qua một khoảng thời gian cực khổ nên Ngọc Đào đôi phần hiểu được hhoanf cảnh của kẻ ăn mày kia. Có thể là tên ăn mày kia đói đến lả người, hoặc là đã bị đánh cho đến không thể nhúc nhích được nữa.
Thấy thương tình, lại có lòng tốt, Ngọc Đào đi đến cạnh kẻ ăn mày kia, nàng lấy trong tay nải mang theo rồi đưa đến một chiếc bánh màn thầu trắng còn chút hơi ấm:
- Đói lắm hả? Ăn đi này.
Nghe tiếng, tên ăn mày kia ngẩng đầu lên nhìn nàng, Tuy quần áo có rách rưới, dáng vẻ có tiều tụy nhưng đôi mắt đen láy của hắn lại toát lên vẻ cao ngạo đến kinh người. Bàn tay hắn đưa ra hất rơi cái bánh trên tay Ngọc Đào xuống đất, tức thì, có một đám ăn mày lao đến dành giật lấy cái bánh đáng thương. Hắn đứng dậy, khinh khỉnh nhìn Ngọc Đào:
- Không cần ngươi bố thí!
Ngọc Đào giật mình, nhưng nhanh chóng hiểu ra. Có thể tên ăn mày này trước đó là thiếu gia, công tử của một phú hộ nào đó. Trời sinh đã nhìn người khác bằng nửa con mắt, lần này Thanh Châu gặp nạn nên mới lâm vào hoàn cảnh này. Nếu là người khác chỉ sợ sớm đã rời đi, nhưng Ngọc Đào lại nảy sinh hứng thú, đôi mắt nàng long lanh, khóe môi rạng rỡ:
- Ngươi không sợ chết đói sao? Ta đang giúp ngươi mà.
Tên kia rõ ràng không thèm để vào tai lời Ngọc Đào nói, hắn liền quay người đi. Nếu lúc này trên người hắn khoác cẩm bào, lưng đeo đai ngọc, đầu đeo mão bạc chắc chắn sẽ làm say đắm vô số trái tim thiếu nữ đương tuổi xuân xanh. Nhưng rất tiếc trên người hắn hiện giờ là bộ đồ bẩn thỉu, rách nát, cung với dáng vẻ tiều tụy đến thảm hại, chẳng nhìn ra được một chút hấp dẫn nào.
Ngọc Đào vội vàng chạy theo:
- Này, ngươi đi đâu đó?
Tên kia vẫn đi, hắn giống như coi Ngọc Đào là không khí cho đến khi Ngọc Đào chặn trước mặt hắn. Mái tóc đen mượt thả xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt trong veo hơi cáu giận. Ngọc Đào vẫn chưa học được phép tiên nên bộ dạng chẳng khác người thường là bao. Đôi môi nhỏ chu lên, bất mãn:
- Ngươi... ngươi khinh ta quá đáng mà! Ta chỉ hỏi ngươi đi đâu mà cũng không thèm nói.
Tên ăn mày nhìn Ngọc Đào hồi lâu rồi thốt ra một câu chẳng liên quan:
- Đường Chính Vân.
Hiển nhiên, Ngọc Đào tròn mắt không hiểu hắn đang nói cái gì. Mãi sau nàng mới giật mình, hắn là đang giới thiệu tên đi. Kiệm lời cũng phải có cấp độ thôi chứ. Nàng vui vẻ cười:
- Đường Chính Vân, ta là Ngọc Đào. Rốt cuộc ngươi đang đi đâu vậy?
Trong mắt Đường Chính Vân, Ngọc Đào là một kẻ theo đuôi không hơn không kém. Vì nàng quá nhiều lời hại bao ánh mắt tò mò nhìn về phía này nên hắn mới mở miệng. Vốn dĩ định đuổi nàng đi nhưng nhìn bộ dạng của nàng, hắn lại không nỡ. Đường Chính Vân thở dài một hơi chán nản:
- Ta đi kiếm đồ ăn.
- Ngươi trộm ư?
- Còn cách nào khác khi nơi đây hỗn loạn như vậy?
Ngọc Đào trầm mặc, Đường Chính Vân cũng không nói gì. Trên đời này vì miếng ăn mà người ta có thể làm bất cứ chuyện gì, dù có bỉ ổi, vô liêm sỉ. Ngọc Đào lại quên, nếu năm xưa không phải Ngọc Tuyết thu nhận nàng làm đệ tử thì chắc chắn nàng cũng phải đến bước ăn trộm. Đã là như vậy thì nàng có tư cách gì đi khuyên nhủ người khác?
Đột ngột Đường Chính Vân quay ra nhìn Ngọc Đào:
- Ta không muốn mang theo một mớ rắc rối như ngươi. Chẳng phải ngươi định đi đâu sao?
Nghe hắn nói Ngọc Đào giật mình. Nàng thế nhưng lại quên mất sư phụ đã tin tưởng nàng giao cho nàng chuyển thư cho quốc vương Khang Dực. Không thể tiếp tục loanh quanh chỗ này được, phải đi nhanh. Ngọc Đào vội nói lời từ biệt:
- Ta có chuyện phải đi trước. Mà... sao ngươi không đến nơi khác tìm việc làm. Tốt hơn ăn trộm rất nhiều mà?
Ngọc Đào nói xong liền cấp tốc đi ngay để lại Đường Chính Vân thất thần hồi lâu. Hắn nhìn theo Ngọc Đào, cái bóng dáng ấy nhỏ bé giống như có thể tan bất cứ lúc nào nhưng cũng cứng rắn lạ thường. Ngọc Đào tạo cho hắn cảm giác không thể với tới được, chỉ đơn giản là một người bình thường sao lại ám ảnh đến thế?
Đường Chính Vân lắc đầu rồi đi. Dù sao cũng chỉ được một lần gặp mặt. Ám ảnh đến đâu rồi nhanh quên. Bản thân hắn, lang thang bên ngoài nhiều rồi, đã đến lúc phải trở về.
Lại nói khi đó, Bạch Ngụy Quân có việc phải xuống Trần giới một chuyến. Nơi y đến chính là Khang Dực Quốc, cũng không có gì ngạc nhiên lắm. Bạch Ngụy Quân đến Khang Dực theo lời Vương Mẫu Nương Nương, nghe đâu tại Khang Dực phát hiện người có cốt tiên. Nếu được đào tạo bài bản, đây chính là nhân tài cho Tiên giới.
Khi Ngọc Đào đến kinh thành, chuẩn bị vào cung thì gặp Bạch Ngụy Quân. Trường bào trắng như tuyết, mái tóc đen xõa ra dài đến chân. Có một cái gì đó thanh lãnh toát ra từ con người này, giống như từ khi sinh ra đã như vậy. Rất đẹp, dù nhìn từ phía sau Ngọc Đào vẫn không khỏi cảm thán. Nam nhân kia đứng tại đấy, giống như trong trời đất chỉ có mình y. Đẹp như tranh vẽ mà cao không với tới.
Khi Bạch Ngụy Quân quay người lại, Ngọc Đào giật mình, vội vàng nấp vào một lùm cây cạnh đấy lén nhìn ra. Trên đời này lại có một người đẹp như thế? Một nam nhân yêu diễm tuyệt trần, chỉ là trong mắt y phảng phất nỗi ưu thương, giống như vô cùng hối hận về việc gì đó.
Ngọc Đào chỉ cảm thấy nam nhân kia rất quen thuộc. Một chút ngọt ngào len lỏi nhưng lại cảm thấy như ngàn mũi kim đâm vào. Nàng vội đưa tay ôm ngực rồi chạy đi. Lần đầu tiên, Ngọc Đào có cảm giác lạ lùng đến vậy.
Ngọc Đào vào cung gặp quốc vương. Khi biết nàng là do Ngọc Tuyết Tiên Tử cử đến, quốc vương Vân Chính Hạo đối đãi vô cùng tử tế. Đúng như Ngọc Đào dự đoán, khi xem xong bức thư kia, quốc vương vô cùng tức giận. Mặc dù không rõ nội dung là gì nhưng Ngọc Đào có thể đoán lờ mờ có liên quan đến vụ lương thảo không tới được Thanh Châu.
Vân Chính Hạo đã cử tướng quân thân cận nhất, mở kho cứu tế, cấp tốc đưa đến Thanh Châu cứu nạn. Không phải Vân Chính Hạo không biết trong việc chuyển lương thảo có vấn đề mà là ông không nhận được bất cứ tin gì từ Thanh Châu. Chắc chắn những người nhúng tay vào việc này đã tiêu hủy hết đầu mối.
Khang Dực là một quốc gia rộng nhất nhì Trần giới, phải biết rằng ngoại trừ Thanh Châu còn nhiều thành trấn khác lớn không kém. Bao nhiêu vấn đề dồn lên một lúc khiến Vân Chính Hạo tất bật ngày đêm.
Ngọc Đào hoàn thành xong nhiệm vụ sư phụ giao liền rời đi ngay. Đêm ấy, Ngọc Đào không ngủ được. Nàng cảm thấy nam nhân kia rất quen thuộc nhưng cũng xa lạ chưa từng gặp mặt và còn có cả cảm giác khó hiểu khi ấy nữa. Ngọc Đào không biết rằng sau khi nàng rời đi Bạch Ngụy Quân thất thần hồi lâu.
Đã rất lâu rồi, Bạch Ngụy Quân không có cảm giác ấy. Cái ngày y giết chết Ngọc Sinh Phù, giết chết người y yêu cứ hiện về. Khuôn mặt Ngọc Sinh Phù đượm nỗi buồn cứ quanh quẩn gần y.
Sinh Phù, nàng đã đầu thai rồi phải không?
Thanh Châu vốn là một thành lớn thuộc Khang Dực Quốc, nhưng dân chúng ở đây vừa trải qua một trận lụt lớn kinh hoàng. Giờ đây người chết vô số, nhà cửa tan hoang, gia đình ly tán. Hằng ngày, người kêu đói, kẻ chết vì thiếu lương thực, lại thêm dịch bệnh tràn lan, số thây chết chất đống còn nhiều hơn cả số người sống. Nơi đây đâu còn là một Thanh Châu phồn hoa yên ấm như xưa nữa?
Ngọc Tuyết Tiên Tử vốn lòng dạ nhân từ, sau khi nhận được thư liền cấp tốc đến Thanh Châu ngay trong đêm. Thời gian đi gấp, chỉ có thể căn dặn đệ tử ở lại tìm dược liệu để cứu giúp dân tình đang lầm than. Bản thân Ngọc Đào lại vô cùng ngoan ngoãn, nàng biết lần này sư phụ đi không phải chuyện chơi, đây chính là chuyện cứu người. Trước nay, Ngọc Đào chưa bao giờ cứu người, nay lại được sư phụ căn dặn nên vô cùng hăng hái, ngày đêm tìm kiếm thuốc quên cả mệt mỏi .
Sau khi tìm đủ số dược liệu, Ngọc Đào tức tốc lên đường đến Thanh Châu ngay. Nàng biết rằng trước mắt vô số người cần dược thảo này để bảo toàn tính mạng, nhanh được ngày nào hay ngày đấy. Đến nơi, thứ mà Ngọc Đào thấy mà một khung cảnh hoang tàn, đỗ nát của một thành trì đã từng rất hoa lệ. Xác người la liệt đầy đường, rồi cướp giật vì miếng ăn, những gương mặt ốm o đầy nhọ nhem với những ánh mắt đờ đẫn đầy rẫy khắp nơi. Dọc theo những bức tường thành, những kẻ ăn mày với những ánh mắt đói khát nhiều không kể đâu cho hết.
Sư phụ nàng lúc này đang đứng cạnh cổng thành, chẳng còn dáng vẻ thanh cao, đẹp đẽ của một tiên tử như thường ngày nữa. Giờ đây, tóc sư phụ rối bù lên, trông người cực kì chật vật và bận rộn với rất nhiều bá tính bị thương nằm la liệt.
Ngọc Đào thương sư phụ, vốn định ngỏ ý ở lại giúp nhưng Ngọc Tuyết không cho phép. Sau vì Ngọc Đào năn nỉ nhiều quá, Ngọc Tuyết đành đưa cho nàng một lá thư, bảo nàng đến tìm đến quốc vương Khang Dực, xin người cấp tốc mở kho cứu tế chúng dân. Dưới sự ủy thác của sư phụ, Ngọc Đào lên đường đến kinh thành Khang Dực.
Quốc vương Khang Dực là Vân Chính Hạo, tuổi tác đã ngoài ba mươi. Lần này, Thanh Châu gặp nạn, Vân Chính Hạo đã mở kho cứu tế. Chỉ là cũng không ngờ tới, lương thảo không tới được Thanh Châu mà sớm đã bị các gian thần trong triều âm mưu chiếm đoạt.
Ra khỏi Thanh Châu, Ngọc Đào giật mình khi thấy một kẻ ăn mày rách rưới đang gục đầu xuống bên cổng thành. Bên cạnh hắn là một đám ăn mày xúm nhau, thậm chí xâu xé nhau để dành đồ ăn. Đã từng trãi qua một khoảng thời gian cực khổ nên Ngọc Đào đôi phần hiểu được hhoanf cảnh của kẻ ăn mày kia. Có thể là tên ăn mày kia đói đến lả người, hoặc là đã bị đánh cho đến không thể nhúc nhích được nữa.
Thấy thương tình, lại có lòng tốt, Ngọc Đào đi đến cạnh kẻ ăn mày kia, nàng lấy trong tay nải mang theo rồi đưa đến một chiếc bánh màn thầu trắng còn chút hơi ấm:
- Đói lắm hả? Ăn đi này.
Nghe tiếng, tên ăn mày kia ngẩng đầu lên nhìn nàng, Tuy quần áo có rách rưới, dáng vẻ có tiều tụy nhưng đôi mắt đen láy của hắn lại toát lên vẻ cao ngạo đến kinh người. Bàn tay hắn đưa ra hất rơi cái bánh trên tay Ngọc Đào xuống đất, tức thì, có một đám ăn mày lao đến dành giật lấy cái bánh đáng thương. Hắn đứng dậy, khinh khỉnh nhìn Ngọc Đào:
- Không cần ngươi bố thí!
Ngọc Đào giật mình, nhưng nhanh chóng hiểu ra. Có thể tên ăn mày này trước đó là thiếu gia, công tử của một phú hộ nào đó. Trời sinh đã nhìn người khác bằng nửa con mắt, lần này Thanh Châu gặp nạn nên mới lâm vào hoàn cảnh này. Nếu là người khác chỉ sợ sớm đã rời đi, nhưng Ngọc Đào lại nảy sinh hứng thú, đôi mắt nàng long lanh, khóe môi rạng rỡ:
- Ngươi không sợ chết đói sao? Ta đang giúp ngươi mà.
Tên kia rõ ràng không thèm để vào tai lời Ngọc Đào nói, hắn liền quay người đi. Nếu lúc này trên người hắn khoác cẩm bào, lưng đeo đai ngọc, đầu đeo mão bạc chắc chắn sẽ làm say đắm vô số trái tim thiếu nữ đương tuổi xuân xanh. Nhưng rất tiếc trên người hắn hiện giờ là bộ đồ bẩn thỉu, rách nát, cung với dáng vẻ tiều tụy đến thảm hại, chẳng nhìn ra được một chút hấp dẫn nào.
Ngọc Đào vội vàng chạy theo:
- Này, ngươi đi đâu đó?
Tên kia vẫn đi, hắn giống như coi Ngọc Đào là không khí cho đến khi Ngọc Đào chặn trước mặt hắn. Mái tóc đen mượt thả xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt trong veo hơi cáu giận. Ngọc Đào vẫn chưa học được phép tiên nên bộ dạng chẳng khác người thường là bao. Đôi môi nhỏ chu lên, bất mãn:
- Ngươi... ngươi khinh ta quá đáng mà! Ta chỉ hỏi ngươi đi đâu mà cũng không thèm nói.
Tên ăn mày nhìn Ngọc Đào hồi lâu rồi thốt ra một câu chẳng liên quan:
- Đường Chính Vân.
Hiển nhiên, Ngọc Đào tròn mắt không hiểu hắn đang nói cái gì. Mãi sau nàng mới giật mình, hắn là đang giới thiệu tên đi. Kiệm lời cũng phải có cấp độ thôi chứ. Nàng vui vẻ cười:
- Đường Chính Vân, ta là Ngọc Đào. Rốt cuộc ngươi đang đi đâu vậy?
Trong mắt Đường Chính Vân, Ngọc Đào là một kẻ theo đuôi không hơn không kém. Vì nàng quá nhiều lời hại bao ánh mắt tò mò nhìn về phía này nên hắn mới mở miệng. Vốn dĩ định đuổi nàng đi nhưng nhìn bộ dạng của nàng, hắn lại không nỡ. Đường Chính Vân thở dài một hơi chán nản:
- Ta đi kiếm đồ ăn.
- Ngươi trộm ư?
- Còn cách nào khác khi nơi đây hỗn loạn như vậy?
Ngọc Đào trầm mặc, Đường Chính Vân cũng không nói gì. Trên đời này vì miếng ăn mà người ta có thể làm bất cứ chuyện gì, dù có bỉ ổi, vô liêm sỉ. Ngọc Đào lại quên, nếu năm xưa không phải Ngọc Tuyết thu nhận nàng làm đệ tử thì chắc chắn nàng cũng phải đến bước ăn trộm. Đã là như vậy thì nàng có tư cách gì đi khuyên nhủ người khác?
Đột ngột Đường Chính Vân quay ra nhìn Ngọc Đào:
- Ta không muốn mang theo một mớ rắc rối như ngươi. Chẳng phải ngươi định đi đâu sao?
Nghe hắn nói Ngọc Đào giật mình. Nàng thế nhưng lại quên mất sư phụ đã tin tưởng nàng giao cho nàng chuyển thư cho quốc vương Khang Dực. Không thể tiếp tục loanh quanh chỗ này được, phải đi nhanh. Ngọc Đào vội nói lời từ biệt:
- Ta có chuyện phải đi trước. Mà... sao ngươi không đến nơi khác tìm việc làm. Tốt hơn ăn trộm rất nhiều mà?
Ngọc Đào nói xong liền cấp tốc đi ngay để lại Đường Chính Vân thất thần hồi lâu. Hắn nhìn theo Ngọc Đào, cái bóng dáng ấy nhỏ bé giống như có thể tan bất cứ lúc nào nhưng cũng cứng rắn lạ thường. Ngọc Đào tạo cho hắn cảm giác không thể với tới được, chỉ đơn giản là một người bình thường sao lại ám ảnh đến thế?
Đường Chính Vân lắc đầu rồi đi. Dù sao cũng chỉ được một lần gặp mặt. Ám ảnh đến đâu rồi nhanh quên. Bản thân hắn, lang thang bên ngoài nhiều rồi, đã đến lúc phải trở về.
Lại nói khi đó, Bạch Ngụy Quân có việc phải xuống Trần giới một chuyến. Nơi y đến chính là Khang Dực Quốc, cũng không có gì ngạc nhiên lắm. Bạch Ngụy Quân đến Khang Dực theo lời Vương Mẫu Nương Nương, nghe đâu tại Khang Dực phát hiện người có cốt tiên. Nếu được đào tạo bài bản, đây chính là nhân tài cho Tiên giới.
Khi Ngọc Đào đến kinh thành, chuẩn bị vào cung thì gặp Bạch Ngụy Quân. Trường bào trắng như tuyết, mái tóc đen xõa ra dài đến chân. Có một cái gì đó thanh lãnh toát ra từ con người này, giống như từ khi sinh ra đã như vậy. Rất đẹp, dù nhìn từ phía sau Ngọc Đào vẫn không khỏi cảm thán. Nam nhân kia đứng tại đấy, giống như trong trời đất chỉ có mình y. Đẹp như tranh vẽ mà cao không với tới.
Khi Bạch Ngụy Quân quay người lại, Ngọc Đào giật mình, vội vàng nấp vào một lùm cây cạnh đấy lén nhìn ra. Trên đời này lại có một người đẹp như thế? Một nam nhân yêu diễm tuyệt trần, chỉ là trong mắt y phảng phất nỗi ưu thương, giống như vô cùng hối hận về việc gì đó.
Ngọc Đào chỉ cảm thấy nam nhân kia rất quen thuộc. Một chút ngọt ngào len lỏi nhưng lại cảm thấy như ngàn mũi kim đâm vào. Nàng vội đưa tay ôm ngực rồi chạy đi. Lần đầu tiên, Ngọc Đào có cảm giác lạ lùng đến vậy.
Ngọc Đào vào cung gặp quốc vương. Khi biết nàng là do Ngọc Tuyết Tiên Tử cử đến, quốc vương Vân Chính Hạo đối đãi vô cùng tử tế. Đúng như Ngọc Đào dự đoán, khi xem xong bức thư kia, quốc vương vô cùng tức giận. Mặc dù không rõ nội dung là gì nhưng Ngọc Đào có thể đoán lờ mờ có liên quan đến vụ lương thảo không tới được Thanh Châu.
Vân Chính Hạo đã cử tướng quân thân cận nhất, mở kho cứu tế, cấp tốc đưa đến Thanh Châu cứu nạn. Không phải Vân Chính Hạo không biết trong việc chuyển lương thảo có vấn đề mà là ông không nhận được bất cứ tin gì từ Thanh Châu. Chắc chắn những người nhúng tay vào việc này đã tiêu hủy hết đầu mối.
Khang Dực là một quốc gia rộng nhất nhì Trần giới, phải biết rằng ngoại trừ Thanh Châu còn nhiều thành trấn khác lớn không kém. Bao nhiêu vấn đề dồn lên một lúc khiến Vân Chính Hạo tất bật ngày đêm.
Ngọc Đào hoàn thành xong nhiệm vụ sư phụ giao liền rời đi ngay. Đêm ấy, Ngọc Đào không ngủ được. Nàng cảm thấy nam nhân kia rất quen thuộc nhưng cũng xa lạ chưa từng gặp mặt và còn có cả cảm giác khó hiểu khi ấy nữa. Ngọc Đào không biết rằng sau khi nàng rời đi Bạch Ngụy Quân thất thần hồi lâu.
Đã rất lâu rồi, Bạch Ngụy Quân không có cảm giác ấy. Cái ngày y giết chết Ngọc Sinh Phù, giết chết người y yêu cứ hiện về. Khuôn mặt Ngọc Sinh Phù đượm nỗi buồn cứ quanh quẩn gần y.
Sinh Phù, nàng đã đầu thai rồi phải không?
Last edited by a moderator: