Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Tôi ngồi trong xe, trong lòng nóng như có lửa đốt, dưới mông thì như có gai, cứ thấp thỏm không yên, lâu lâu lại nhốm người lên xem đã tới bệnh viện chưa. Anh tài xế thấy tôi nôn nóng nhưng không giục, anh ấy bèn trấn an tôi:
– Mợ Hai yên tâm đi, cậu Hai phước lớn mạng lớn… cậu chắc chắn không có chuyện gì đâu. Tôi đang chạy nhanh tới bệnh viện, qua ngã tư này là tới rồi.
Tôi gật gật đầu, đáp lại:
– Ừ ừ tôi biết mà, anh cứ tập trung chạy đi, tôi không sao đâu…
Miệng thì nói vậy chứ tay thì run run, cũng không hiểu sao khi nghe Chính Quân bị tai nạn xe, tôi lại như người không hồn như vậy nữa. Suốt từ nãy tới giờ, trong đầu liên tục liên tưởng đến những cảnh tượng đáng sợ, gương mặt Chính Quân đau đớn cứ lởn vởn trước mặt tôi khiến tôi không cách nào bình tĩnh lại được. Tôi còn nhiều chuyện muốn hỏi anh ta lắm, anh ta không thể nào có chuyện gì được, không thể nào được…
Xe chạy đến trước cổng bệnh viện, tôi ôm cu Gin chạy thẳng đến phòng cấp cứu, tiếng gót giày cao gót va dưới nền gạch tạo nên âm thanh chát tai, mọi người xung quanh đều nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Tôi lúc này cũng không còn quan tâm đến cảm nhận của ai khác, trong lòng chỉ muốn đến xem tình hình của Chính Quân như thế nào. Chạy đến trước cửa phòng cấp cứu, chú Ba Vũ cũng đã có mặt từ lâu, thấy tôi, chú ấy liền nói:
– Chị Hai… chạy từ từ thôi… không gấp.
Tôi dừng trước mặt chú Ba, miệng thở hồng hộc, tay run run vì mỏi, gôi gấp gáp hỏi:
– Chú Ba… anh chú… đâu rồi?
Chú Ba giúp tôi bồng cu Gin cho đỡ mỏi, lại liền trả lời:
– Anh Hai đang cấp cứu ở trong đó, hiện tại chưa biết tình hình ra sao.
– Vẫn chưa biết sao…
– Chưa biết… nhưng chị yên tâm đi, trợ lý của anh Hai nói tai nạn không quá nghiêm trọng, người chắc chắn không có chuyện gì.
Tôi gật gật đầu, đôi chân vô thức đi tới trước cửa phòng cấp cứu nhìn vào trong. Biết là có nhìn cũng không thấy được gì nhưng tôi vẫn muốn nhìn, nhìn cho tôi an tâm hơn…
– Ba ơi… ba mau kêu bác sĩ cứu anh Quân đi… nãy giờ cũng lâu rồi… sao bác sĩ còn chưa ra nữa?
Sau lưng tôi là tiếng khóc của ai đó, tôi quay lưng lại nhìn thì phát hiện ra ở đây đang có rất nhiều người. Kia là ba mẹ chồng tôi, kia là Thuỳ Trâm, còn có hai người nữa, một nam một nữ tuổi tầm trung niên, chắc là ba mẹ của Trâm. Thấy tôi nhìn, mấy người bọn họ cũng nhìn thẳng vào tôi, tôi lại hướng ba mẹ chồng mà gật đầu nhẹ một cái:
– Ba… Má Lớn…
Cu Gin thấy có Ông nội, cu cậu liền tuột xuống chạy đến chỗ ông, ba chồng tôi thấy vậy cũng liền ôm cu Gin vào lòng, ông hướng sang tôi rồi khẽ cất giọng, ý tứ cũng coi như là trấn an:
– Chính Quân vẫn còn đang trong đó nhưng chắc không sao đâu, con đừng quá lo.
Tôi khẽ gật, dịu giọng đáp:
– Dạ… con biết rồi.
Thuỳ Trâm ngồi trên ghế khóc bù lu bù loa, gương mặt trang điểm tinh xảo cũng nhòe đi vì nước mắt. Lại nhìn đến hai người ngồi ở hai bên, người phụ nữ dáng dấp vẫn rất thon thả, gương mặt có sáu phần là giống với Trâm, tôi đoán chắc đây là mẹ của cô ấy. Còn người đàn ông ngồi bên cạnh kia, không cần nghĩ cũng biết là ba của Trâm rồi. Chỉ là, cả ba người bọn họ đều nhìn tôi chăm chăm, trong đó có hai đôi mắt dò xét, một đôi mắt lại như sáng rực lên khiến tôi cảm thấy không được thoải mái chút nào. Nhất là với cách nhìn của ba Thuỳ Trâm, loại ánh nhìn này… thật là hơi thiếu đứng đắn.
– Phu nhân… cô đến rồi à?
Một người nam từ trong phòng cấp cứu đi ra, anh ta nhìn về phía tôi, cất giọng hỏi. Tôi thấy anh ta nhìn về phía mình, trong lòng vẫn còn hoài nghi là anh ta có đang nhìn nhầm hay là hỏi nhầm ai không… chứ tôi, tôi đâu có quen anh ta?
Thấy tôi không trả lời, anh ta lại hỏi:
– Phu nhân, nếu cô đến rồi thì vào trong đi, bác sĩ đang đợi cô.
Lần này thì đúng rồi, đúng là anh ta gọi tôi rồi. Nhưng mà… người đàn ông này là ai vậy?
– Chị Hai, đây là trợ lý của anh Hai, cậu ấy tên Minh.
Tôi gật gù, hóa ra là vậy…
Đang chưa kịp trả lời với trợ lý Minh thì cửa phòng cấp cứu lại mở ra một lần nữa, lần này chính xác là một vị bác sĩ đi ra. Thấy bác sĩ, mấy người bọn tôi vội vàng vây quanh, lại nghe được giọng bác sĩ cất tiếng hỏi:
– Ai là vợ của bệnh nhân Dương Chính Quân?
Cả tôi và Trâm đều đồng thanh lên tiếng:
– Tôi…
– Là tôi…
Bác sĩ đảo mắt nhìn về phía tôi rồi lại nhìn về Thuỳ Trâm, ánh mắt lộ rõ sự hoang mang khó hiểu. Không khí ở đây nhất thời có chút tù túng, mọi người đều im lặng không ai dám lên tiếng nói gì.
Bác sĩ như hiểu ra vấn đề, anh ta vội giở giấy tờ trên tay ra xem rồi mới cất giọng òm òm hỏi:
– Phan Ngọc An Lâm… là ai?
Nghe gọi đúng tên mình, tôi liền lên tiếng trả lời:
– Là tôi, tôi là An Lâm.
Vị bác sĩ gật gật, anh ấy nghiêm túc nói:
– Cô đi theo tôi vào trong, tôi muốn cho cô xem bệnh án của chồng cô.
– Vậy… còn chồng tôi… anh ấy đâu? Có sao không?
Bác sĩ lắc đầu:
– Tạm thời đã ổn, mọi người có thể yên tâm.
– Ổn là tốt rồi, thằng Quân ổn là tốt rồi…
Bác sĩ lại nhìn về phía tôi:
– Cô đi theo tôi.
Tôi gật gật đầu, đang định đi theo thì một gương nữ trung niên cất giọng hỏi, ý tứ không có bao nhiêu là vui vẻ:
– Sao chỉ cô ta được vào, còn con gái tôi cũng là vợ mà không được vào?
Bác sĩ nhìn về phía bà ấy, anh ta khoanh hai tay trước ngực, chân mày lộ rõ sự không hài lòng:
– Con gái bác tên là An Lâm à? Nếu tên là An Lâm thì theo tôi vào trong, còn nếu không phải thì đợi bên ngoài.
Mẹ của Trâm có chút sượng mặt, bà ấy lại nói:
– Anh là bác sĩ, người nhà bệnh nhân thắc mắc thì có quyền hỏi chứ?
Vị bác sĩ kia cũng không chịu thua:
– Thì tôi cũng đã trả lời rõ ràng cho bác biết rồi đó, bệnh nhân Dương Chính Quân đã làm hợp đồng cá nhân từ trước với bệnh viện, anh ta yêu cầu chỉ được cho người có tên là An Lâm vào thăm đầu tiên nếu anh ta bị bệnh hoặc bị thương. Còn những người không phải là An Lâm thì vui lòng đợi bên ngoài.
Mẹ Thuỳ Trâm càng lúc càng nóng mũi, bà ấy bắt đầu lớn giọng:
– Anh là bác sĩ mà lại giải thích với người bệnh như thế à? Bác sĩ như anh lương bao nhiêu mà có quyền ăn nói ngang ngược ở đây với tôi? Viện trưởng đâu… tôi muốn gặp viện trưởng…
Vị bác sĩ chưa từng tỏ ra sợ hãi, anh ta trước sau như một, chỉ có giọng nói là ngày càng nghiêm lại:
– Phòng viện trưởng ở tầng cao nhất, nếu bác chưa có hẹn mà muốn gặp ngay viện trưởng thì nên đi ra quầy lễ tân hỏi ý kiến. Tôi là bác sĩ, không phải lễ tân, tôi không có nhiệm vụ đi tìm viện trưởng cho bác. Còn nữa, bác là đang cản trở tôi cứu người, nếu người nằm trong kia có chuyện gì không may xảy ra, bệnh viện xin trích xuất camera để làm bằng chứng, trách nhiệm sẽ nằm ở phía bác, bệnh viện chúng tôi… vô can.
– Anh!
Ba của Thuỳ Trâm chau mày nhìn về phía vị bác sĩ trẻ tuổi, ông ta khàn giọng lên tiếng:
– Anh cứ làm nhiệm vụ của mình, tôi tự có cách tìm đến viện trưởng của anh.
Vị bác sĩ kia trong mắt tràn đầy ý cười:
– Vậy… hẹn gặp hai bác ở phòng viện trưởng.
Dứt lời, anh ta liền quay vào trong, trợ lý Minh cũng kéo tay tôi đi vào theo. Tôi đi theo hai người bọn họ vào trong, băng qua phòng cấp cứu với đủ loại thương tích, đi trên một đoạn hành lang dài lạnh tanh, rẽ hai rẽ ba mới đến khu phòng bệnh. Trợ lý Minh ghé tai tôi, cậu ấy nói khẽ:
– Bác sĩ Đăng là bạn thân của thiếu gia, anh ấy rất giỏi, phu nhân đừng lo lắng quá.
Ra là vậy, hèn gì anh ta khí thế như thế, ra là bạn của tên cao ngạo nhà tôi. Đúng là bạn chơi chung với nhau có khác, đến tính tình cũng giống nhau luôn.
Bác sĩ Đăng đưa bọn tôi tới trước cửa phòng bệnh vip 1, anh ta không cần gõ cửa mà trực tiếp mở cửa bước thẳng vào trong. Tôi với trợ lý Minh cũng nhanh chân bước vào theo, chưa kịp nhìn thấy Chính Quân thì đã nghe giọng cau có của bác sĩ Đăng cất lên:
– Tên khốn nhà cậu nằm ở đây vắt chân xem phim ung dung quá nhỉ, để lại tôi một mình đối phó với đám hào môn bên ngoài… cậu có tin tôi đẩy cậu đi mổ ruột thừa ngay và luôn không?
Tôi lúc này mới nhìn thấy Chính Quân đang nằm trên giường bệnh, trên tay anh ta là nửa trái táo cắn giở, đầu quấng băng trắng, cổ gắn nẹp định hình, trông bộ dáng cũng không đến mức giống như nửa chết nửa sống. Thấy tôi đi tới, Chính Quân mới ngước mắt sang nhìn tôi, chân mày anh ta khẽ chau lại, giọng khàn khàn:
– Cậu tháo cái thứ trên cổ tôi xuống được không?
Bác sĩ Đăng lắc đầu:
– Không được.
– Tại sao? Tôi đâu có bị thương nặng như vậy? Bây giờ cũng không cần phải diễn.
Bác sĩ Đăng liếc mắt nhìn chồng tôi, anh ta nghiêm túc giải thích:
– Cậu chính xác là bị chấn thương cột sống cổ thể nhẹ, tạm thời cứ nẹp như vậy cho tôi nếu không muốn bị tật suốt đời.
– Cậu nói thật?
– Cậu nghĩ tôi rảnh lắm hay sao mà giữ cậu nằm ở đây để ngày nào cũng phải đối diện với đám người ngoài kia. Không phải vì cậu tự tìm đường chết, tôi đã không vất vả thế này… nhà bao việc.
– Nếu đã vậy… cứ cho tôi xuất viện đi, đưa thêm một y tá đến nhà tôi là được.
Bác sĩ Đăng búng tay cái chốc, anh ta gật đầu:
– Quyết định vậy đi.
Đợi hai người bọn họ nói chuyện xong, bác sĩ Đăng mới nhớ đến là ở đây còn có tôi và trợ lý Minh. Thấy tôi đứng một góc, anh ta liền hất mặt về phía tôi, nhạt giọng hỏi Chính Quân:
– Kia là vợ cậu phải không?
Chính Quân cười khẩy:
– Không phải vợ thì là mẹ à?
Bác sĩ Đăng gật gù, ý tán thưởng:
– Đúng là tên khốn nhà cậu, có phải cậu lại đi lừa con gái nhà người ta rồi không?
– Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi mà cần đi lừa con gái?
– Chứ làm sao mà người thối tha như cậu lại cưới được cô vợ như thế kia? Cậu oder ở đâu, chỉ chỗ tôi oder một cô như thế xem nào?
Chính Quân cười khẩy:
– Cậu đi thẳng xuống nhà xác mà chờ oder, tôi không mua đồ trên mạng.
– Được… cậu không chỉ cũng được, tôi tự hỏi.
Chính Quân đột nhiên quát lớn:
– Cậu mà lại gần vợ tôi, tôi đẩy thẳng cậu xuống nhà xác ngay bây giờ… cậu có tin không?
Bác sĩ Đăng bật cười ha hả:
– Nhị thiếu gia cũng biết sợ rồi đấy à, yên tâm đi, vợ cậu vẫn chưa thấy mặt tôi đâu…
– Cút!
Chính Quân hét to một tiếng, bác sĩ Đăng lại cười lớn thêm vài tiếng, hai người bọn họ như chó với mèo, nói toàn những thứ ngôn ngữ kì quái. Đợi sau khi đấu khẩu xong, bác sĩ Đăng mới đi lại gần tôi, anh ta nói:
– Chồng em hiện tại không sao, các chức năng sinh lý vẫn bình thường… nếu có hoạt động thì nên nhẹ nhàng một chút…
– Hoa Đăng!
Nghe chồng tôi quát lớn hai từ “Hoa Đăng”, bác sĩ Đăng đột nhiên quay phắt lại, anh ta gào ầm lên:
– Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần là không được nhắc đến hai chữ “Hoa Đăng”, cậu có tin tôi lột da cậu ra không?
Tên Quân cũng không vừa gì:
– Vậy cậu tốt nhất đừng nói lung tung, tôi cũng không rảnh nhắc lại tên cậu.
– Được… cậu được lắm!
Bác sĩ Đăng dứt lời liền hậm hực rời đi, lúc đi ra ngoài cũng không quên lôi theo trợ lý Minh đi cùng. Đợi hai người bọn họ đi xa rồi, trong phòng chỉ còn tôi và Chính Quân, tự dưng tôi lúc này lại thấy có hơi ngượng ngùng. Chính Quân ngồi trên giường nhìn tôi, biểu cảm trên mặt vô cùng hài hòa, không có một chút gì là lạnh lùng nghiêm nghị như thường khi. Tôi cứ đứng nhìn anh ta như vậy, trong lòng đúng là có chút cảm giác xao xuyến khó tả, chắc đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một biểu cảm thoải mái như vậy từ chỗ chồng tôi.
– Em đứng không mỏi chân hay sao? Đi lại đây ngồi xuống đi, ở trong phòng này không có thiếu ghế.
Nghe anh ta nói vậy, tôi mới nhẹ nhàng đi vòng qua bên giường rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. Chính Quân nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt anh ta bỗng dưng dừng lại ở chân tôi, chân mày cau chặt lại, giọng khàn khàn:
– Chân em bị sao vậy? Ai giẫm chân em?
Nghe anh ta hỏi, tôi mới vô thức nhìn xuống chân mình… ấy, chắc là do chạy nhanh quá nên viền giày cấn vào da thịt gây chảy máu. Mà từ nãy tới giờ lo cho tình hình của Chính Quân nên không để ý tới, giờ anh ta nói tôi mới thấy, mà thấy chảy máu thế này mới cảm thấy đau. Tôi giấu giấu chân mình vào dưới ghế, cười hề hề trả lời:
– Khi nãy tôi chạy nhanh quá… giày lại cao nên… không sao, lát tôi về bôi thuốc đỏ là hết.
Chính Quân đột nhiên ngồi thẳng dậy, anh ta đưa tay lên cổ sờ sờ rồi dứt khoát tháo phăng luôn nẹp cổ xuống. Tôi thấy anh ta hành động như vậy, chưa kịp can ngăn thì Chính Quân đã khom lưng xuống nhấc bổng tôi lên rồi thả tôi lại xuống giường. Anh ta cúi người nhấc chân tôi lên xem rồi lại cau mày nhíu mặt, giọng khàn khàn:
– Em chạy nhanh lắm hay sao mà chân em thành ra như vậy? Đôi giày kiểu này mà cũng mang vào chân được, ở nhà hết giày để mang rồi à?
Tôi co chân mình vào nhau, ngại ngùng trả lời:
– Không phải… đôi giày này là do tôi ít đi, bữa nay tự dưng muốn đi nên mới lấy ra mang… ai ngờ anh lại bị tai nạn…
Chính Quân chỉ nhìn tôi chứ không nói thêm gì, anh ta đột nhiên đứng dậy đi tới chỗ tủ y tế trong phòng, lấy ra bông băng với thuốc khử trùng rồi lại chăm chú xử lý chỗ đang chảy máu trên bàn chân tôi. Tôi ngồi ở trên giường, hai mắt dán chặt vào đôi bàn tay thon thon gầy gầy, trong lòng nhất thời không biết phải diễn tả cảm xúc lúc này là như thế nào nữa. Càng nhìn càng thấy mê muội, tôi lại vô thức hỏi một câu:
– Sao anh lại bị thương, không phải là đang đi rước dâu à?
Chính Quân nhàn nhạt trả lời:
– Công ty có chút việc, tôi từ công ty về thì bị tai nạn.
– Rồi người gây tai nạn chung với anh đâu?
– Tôi để người ta đi rồi, là lỗi do tôi, không nên làm khó người ta.
Tôi cười nhẹ:
– Sao anh tốt vậy, tôi có hơi bất ngờ đó nha.
– Thỉnh thoảng cũng nên làm công đức, bữa nay là ngày hỷ, chuyện không hay cũng nên rộng lượng bỏ qua.
À ra là vậy…
Xử lý vết thương cho tôi xong, anh ta cất chỗ bông băng lại vào tủ, đôi giày cao gót dưới chân tôi cũng bị vứt vào sọt rác, giọng anh ta khàn khàn:
– Vứt đôi này đi, lát nữa cậu Minh đem tới cho em đôi khác.
Tôi nhìn đôi giày của mình đang nằm chồng lên nhau trong sọt, ánh mắt tiếc nuối, tôi nhẹ giọng hỏi:
– Hay là để tôi đem về, để có dịp lại mang, vứt đi như vậy thì phí lắm.
Chính Quân nhìn tôi, giọng kiên định:
– Tôi đưa em đi mua đôi khác tốt hơn, loại sản phẩm kém chất lượng này sau này em đừng mang nữa.
– Anh sợ tôi mang mấy đôi hàng nhái này làm cho anh mất mặt à?
– Không, em nên được những thứ tốt hơn như vậy nhiều. Những loại này mang vào chỉ tổ đau chân, nếu phải bỏ tiền để mua, chi bằng mua loại đắc tiền, dù cuộc sống có không tốt thì một đôi giày xịn cũng không phản bội lại em.
Cái này… anh ta nói cũng có lý đấy chứ. Đúng là nếu tôi mang đôi giày tốt hơn thì dù có chạy xa hơn nữa, chân tôi cũng không đến mức thành ra như vậy. Chỉ là… cũng không phải ai cũng có đủ điều kiện để mua những thứ đắc tiền.
Chính Quân ngồi xuống ghế, anh ta nhìn tôi chăm chú, giọng cũng dịu hơn:
– Lúc sáng em nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy là thế nào?
– Lúc sáng… tôi có nhìn anh bằng ánh mắt khác à?
– Em nghĩ thử xem…
– Tôi… tôi thấy vẫn bình thường mà.
Chính Quân khẽ gật gật:
– Ra là vậy, nếu biết thế thì tôi đã không nhọc công suy nghĩ nhiều.
– Anh suy nghĩ chuyện gì?
– Chuyện của tôi, em hỏi làm gì.
Rõ ràng, tôi với anh ta đúng là không hợp nhau mà, mới hòa bình được một lát mà anh ta đã chịu không được rồi.
– Tôi không hỏi nữa, anh ôm giữ một mình đi.
Thấy tôi hậm hực, Chính Quân lại nhìn về phía tôi, giọng lại nhạt xuống:
– Lát nữa ra ngoài kia, em không cần phải nói gì nhiều đâu, cứ bảo với mọi người là tôi đang ngủ.
Tôi có chút lo lắng:
– Nhưng nếu bọn họ hỏi tôi anh bị gì thì sao?
– Cứ để mọi chuyện cho cậu Minh giải quyết, em cứ về nhà trước là được.
– Vậy còn chuyện rước dâu… thì sao?
Chính Quân khẽ cong môi, cười nhạt:
– Tôi thế này mà còn rước dâu được nữa hay sao? Tất nhiên là hủy rồi, để cô ta tự đi về, không phải rước.
Nghe giọng điệu của anh ta như vậy, tôi thoáng trầm mặc suy nghĩ vài giây. Dường như hiểu ra được vấn đề gì đó ở đây, tôi mới hỏi:
– Anh… anh rốt cuộc là vì lý do gì mà phải cưới Trâm? Nếu anh không thích cô ấy… sao anh phải làm vậy?
Chính Quân nhìn tôi bằng ánh mắt khác, giọng điệu cũng nghiêm hơn hẳn:
– Tôi có lý do riêng của mình, bây giờ không phải là lúc giải thích cho người khác hiểu.
– Tôi nói thật, nếu anh và ba đang tính đến vấn đề nào đó trong kinh doanh… tôi nghĩ hai người nên tập trung vào người làm kinh doanh chứ Trâm… dù sao cô ấy cũng không có tội, cớ gì anh phải lôi cô ấy ra chịu trận như vậy. Phụ nữ lấy chồng mà không được chồng yêu thương, đó là bất hạnh đấy.
Chồng tôi cười nhếch môi:
– Em đang bảo vệ cho vợ bé của tôi à?
Tôi lườm anh ta:
– Không, tôi chỉ thấy cô ta dù sao cũng hơi tội nghiệp, tội nghiệp hơn tôi.
Chính Quân bĩu môi, giọng nhạt tuếch:
– Rồi em sẽ biết lý do vì sao tôi làm như vậy với cô ta… tôi không bao giờ ác với những người vô tội.
Nhìn thấy biểu cảm như vậy của Chính Quân, tôi đột nhiên lại liên tưởng đến cu Gin… có khi nào… Trâm có liên quan gì đến chuyện mẹ của cu Gin hay không? Vì nếu là vấn đề kinh doanh của đàn ông, tôi không nghĩ là Chính Quân lại ra tay với một cô gái yêu anh ta sâu đậm. Chính Quân một mực muốn cưới Trâm nhưng anh ta lại tỏ thái độ xem thường cô ấy ra mặt… có phải vì cô ta từng làm chuyện gì đó có lỗi với anh ta hay không?
– Anh… có phải Trâm từng làm chuyện gì đó có lỗi với anh hay không? Chẳng hạn như là… hại mẹ ruột của cu Gin?
Chính Quân đột nhiên trừng mắt nhìn tôi, giọng anh ta sắc lạnh:
– Ai nói cho em biết? Em biết được cái gì?
Thấy biểu cảm đáng sợ của anh ta, tôi vội vàng lắc lắc đầu:
– Không… tôi chỉ là đột nhiên nghĩ như vậy thôi… tôi hoàn toàn không biết gì cả…
Đôi mắt sáng quắc kia vẫn nhìn tôi chăm chú, ánh nhìn cứ như muốn dò đọc hết suy nghĩ trong đầu tôi vậy. Mấy giây sau, anh ta mới quay về biểu cảm như bình thường, giọng vẫn còn chút dư âm nặng nề:
– Đừng đoán mò, tôi không muốn em liên quan đến những chuyện đen tối của tôi…
Ngừng một chút, anh ta lại nói tiếp, giọng đột nhiên chuyển đổi thành dịu dàng:
– Tôi thích con người chính trực sạch sẽ của em, nếu được, tôi muốn bảo vệ em khỏi những chuyện đen tối ngoài kia… em chỉ cần giống như bây giờ rồi ở cạnh bên tôi là tôi đủ cảm ơn em lắm rồi.
Tôi nhìn vào ánh mắt đen lay láy kia của Chính Quân, như trút hết những chất chứa trong lòng mình, tôi nói:
– Tôi là vợ anh, không phải thú cưng của anh… anh đừng hy vọng tôi nhiều như vậy, con người tôi không sạch sẽ như những gì anh nghĩ đâu. Chỉ là chưa có ai chạm đến giới hạn của tôi, chứ nếu có… tôi cũng chẳng sợ nhúng tràm.
Chính Quân đột nhiên im lặng không nói gì, hai mắt anh ta nhìn tôi kiểu như vừa phát hiện ra được cái gì đó rất thú vị. Lát sau, trong lúc tôi không để ý, anh ta lại khẽ lên tiếng, ánh nhìn dịu dàng, giọng vừa nghiêm túc vừa thâm tình:
– Tôi muốn tìm mẹ tôi… hy vọng em có thể bỏ qua cho tôi những việc làm sai trái lúc này. Tôi không phải muốn làm em tổn thương nhưng tôi… tôi không biết phải nói thế nào cho em hiểu… cho tôi thêm thời gian đủ để tôi tín nhiệm em hoàn toàn… đến lúc đó… tôi sẽ nói hết cho em biết những gì mà em muốn biết. Chỉ mong em lúc đó đừng ghét bỏ tôi… bởi vì tôi… con người tôi ngoài cái tên Chính Quân ra… tôi chẳng có một chỗ nào là tử tế cả. Thứ tôi có được trong ngần ấy năm sống trên đời này, hết thảy đều là… tội ác!
– Mợ Hai yên tâm đi, cậu Hai phước lớn mạng lớn… cậu chắc chắn không có chuyện gì đâu. Tôi đang chạy nhanh tới bệnh viện, qua ngã tư này là tới rồi.
Tôi gật gật đầu, đáp lại:
– Ừ ừ tôi biết mà, anh cứ tập trung chạy đi, tôi không sao đâu…
Miệng thì nói vậy chứ tay thì run run, cũng không hiểu sao khi nghe Chính Quân bị tai nạn xe, tôi lại như người không hồn như vậy nữa. Suốt từ nãy tới giờ, trong đầu liên tục liên tưởng đến những cảnh tượng đáng sợ, gương mặt Chính Quân đau đớn cứ lởn vởn trước mặt tôi khiến tôi không cách nào bình tĩnh lại được. Tôi còn nhiều chuyện muốn hỏi anh ta lắm, anh ta không thể nào có chuyện gì được, không thể nào được…
Xe chạy đến trước cổng bệnh viện, tôi ôm cu Gin chạy thẳng đến phòng cấp cứu, tiếng gót giày cao gót va dưới nền gạch tạo nên âm thanh chát tai, mọi người xung quanh đều nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Tôi lúc này cũng không còn quan tâm đến cảm nhận của ai khác, trong lòng chỉ muốn đến xem tình hình của Chính Quân như thế nào. Chạy đến trước cửa phòng cấp cứu, chú Ba Vũ cũng đã có mặt từ lâu, thấy tôi, chú ấy liền nói:
– Chị Hai… chạy từ từ thôi… không gấp.
Tôi dừng trước mặt chú Ba, miệng thở hồng hộc, tay run run vì mỏi, gôi gấp gáp hỏi:
– Chú Ba… anh chú… đâu rồi?
Chú Ba giúp tôi bồng cu Gin cho đỡ mỏi, lại liền trả lời:
– Anh Hai đang cấp cứu ở trong đó, hiện tại chưa biết tình hình ra sao.
– Vẫn chưa biết sao…
– Chưa biết… nhưng chị yên tâm đi, trợ lý của anh Hai nói tai nạn không quá nghiêm trọng, người chắc chắn không có chuyện gì.
Tôi gật gật đầu, đôi chân vô thức đi tới trước cửa phòng cấp cứu nhìn vào trong. Biết là có nhìn cũng không thấy được gì nhưng tôi vẫn muốn nhìn, nhìn cho tôi an tâm hơn…
– Ba ơi… ba mau kêu bác sĩ cứu anh Quân đi… nãy giờ cũng lâu rồi… sao bác sĩ còn chưa ra nữa?
Sau lưng tôi là tiếng khóc của ai đó, tôi quay lưng lại nhìn thì phát hiện ra ở đây đang có rất nhiều người. Kia là ba mẹ chồng tôi, kia là Thuỳ Trâm, còn có hai người nữa, một nam một nữ tuổi tầm trung niên, chắc là ba mẹ của Trâm. Thấy tôi nhìn, mấy người bọn họ cũng nhìn thẳng vào tôi, tôi lại hướng ba mẹ chồng mà gật đầu nhẹ một cái:
– Ba… Má Lớn…
Cu Gin thấy có Ông nội, cu cậu liền tuột xuống chạy đến chỗ ông, ba chồng tôi thấy vậy cũng liền ôm cu Gin vào lòng, ông hướng sang tôi rồi khẽ cất giọng, ý tứ cũng coi như là trấn an:
– Chính Quân vẫn còn đang trong đó nhưng chắc không sao đâu, con đừng quá lo.
Tôi khẽ gật, dịu giọng đáp:
– Dạ… con biết rồi.
Thuỳ Trâm ngồi trên ghế khóc bù lu bù loa, gương mặt trang điểm tinh xảo cũng nhòe đi vì nước mắt. Lại nhìn đến hai người ngồi ở hai bên, người phụ nữ dáng dấp vẫn rất thon thả, gương mặt có sáu phần là giống với Trâm, tôi đoán chắc đây là mẹ của cô ấy. Còn người đàn ông ngồi bên cạnh kia, không cần nghĩ cũng biết là ba của Trâm rồi. Chỉ là, cả ba người bọn họ đều nhìn tôi chăm chăm, trong đó có hai đôi mắt dò xét, một đôi mắt lại như sáng rực lên khiến tôi cảm thấy không được thoải mái chút nào. Nhất là với cách nhìn của ba Thuỳ Trâm, loại ánh nhìn này… thật là hơi thiếu đứng đắn.
– Phu nhân… cô đến rồi à?
Một người nam từ trong phòng cấp cứu đi ra, anh ta nhìn về phía tôi, cất giọng hỏi. Tôi thấy anh ta nhìn về phía mình, trong lòng vẫn còn hoài nghi là anh ta có đang nhìn nhầm hay là hỏi nhầm ai không… chứ tôi, tôi đâu có quen anh ta?
Thấy tôi không trả lời, anh ta lại hỏi:
– Phu nhân, nếu cô đến rồi thì vào trong đi, bác sĩ đang đợi cô.
Lần này thì đúng rồi, đúng là anh ta gọi tôi rồi. Nhưng mà… người đàn ông này là ai vậy?
– Chị Hai, đây là trợ lý của anh Hai, cậu ấy tên Minh.
Tôi gật gù, hóa ra là vậy…
Đang chưa kịp trả lời với trợ lý Minh thì cửa phòng cấp cứu lại mở ra một lần nữa, lần này chính xác là một vị bác sĩ đi ra. Thấy bác sĩ, mấy người bọn tôi vội vàng vây quanh, lại nghe được giọng bác sĩ cất tiếng hỏi:
– Ai là vợ của bệnh nhân Dương Chính Quân?
Cả tôi và Trâm đều đồng thanh lên tiếng:
– Tôi…
– Là tôi…
Bác sĩ đảo mắt nhìn về phía tôi rồi lại nhìn về Thuỳ Trâm, ánh mắt lộ rõ sự hoang mang khó hiểu. Không khí ở đây nhất thời có chút tù túng, mọi người đều im lặng không ai dám lên tiếng nói gì.
Bác sĩ như hiểu ra vấn đề, anh ta vội giở giấy tờ trên tay ra xem rồi mới cất giọng òm òm hỏi:
– Phan Ngọc An Lâm… là ai?
Nghe gọi đúng tên mình, tôi liền lên tiếng trả lời:
– Là tôi, tôi là An Lâm.
Vị bác sĩ gật gật, anh ấy nghiêm túc nói:
– Cô đi theo tôi vào trong, tôi muốn cho cô xem bệnh án của chồng cô.
– Vậy… còn chồng tôi… anh ấy đâu? Có sao không?
Bác sĩ lắc đầu:
– Tạm thời đã ổn, mọi người có thể yên tâm.
– Ổn là tốt rồi, thằng Quân ổn là tốt rồi…
Bác sĩ lại nhìn về phía tôi:
– Cô đi theo tôi.
Tôi gật gật đầu, đang định đi theo thì một gương nữ trung niên cất giọng hỏi, ý tứ không có bao nhiêu là vui vẻ:
– Sao chỉ cô ta được vào, còn con gái tôi cũng là vợ mà không được vào?
Bác sĩ nhìn về phía bà ấy, anh ta khoanh hai tay trước ngực, chân mày lộ rõ sự không hài lòng:
– Con gái bác tên là An Lâm à? Nếu tên là An Lâm thì theo tôi vào trong, còn nếu không phải thì đợi bên ngoài.
Mẹ của Trâm có chút sượng mặt, bà ấy lại nói:
– Anh là bác sĩ, người nhà bệnh nhân thắc mắc thì có quyền hỏi chứ?
Vị bác sĩ kia cũng không chịu thua:
– Thì tôi cũng đã trả lời rõ ràng cho bác biết rồi đó, bệnh nhân Dương Chính Quân đã làm hợp đồng cá nhân từ trước với bệnh viện, anh ta yêu cầu chỉ được cho người có tên là An Lâm vào thăm đầu tiên nếu anh ta bị bệnh hoặc bị thương. Còn những người không phải là An Lâm thì vui lòng đợi bên ngoài.
Mẹ Thuỳ Trâm càng lúc càng nóng mũi, bà ấy bắt đầu lớn giọng:
– Anh là bác sĩ mà lại giải thích với người bệnh như thế à? Bác sĩ như anh lương bao nhiêu mà có quyền ăn nói ngang ngược ở đây với tôi? Viện trưởng đâu… tôi muốn gặp viện trưởng…
Vị bác sĩ chưa từng tỏ ra sợ hãi, anh ta trước sau như một, chỉ có giọng nói là ngày càng nghiêm lại:
– Phòng viện trưởng ở tầng cao nhất, nếu bác chưa có hẹn mà muốn gặp ngay viện trưởng thì nên đi ra quầy lễ tân hỏi ý kiến. Tôi là bác sĩ, không phải lễ tân, tôi không có nhiệm vụ đi tìm viện trưởng cho bác. Còn nữa, bác là đang cản trở tôi cứu người, nếu người nằm trong kia có chuyện gì không may xảy ra, bệnh viện xin trích xuất camera để làm bằng chứng, trách nhiệm sẽ nằm ở phía bác, bệnh viện chúng tôi… vô can.
– Anh!
Ba của Thuỳ Trâm chau mày nhìn về phía vị bác sĩ trẻ tuổi, ông ta khàn giọng lên tiếng:
– Anh cứ làm nhiệm vụ của mình, tôi tự có cách tìm đến viện trưởng của anh.
Vị bác sĩ kia trong mắt tràn đầy ý cười:
– Vậy… hẹn gặp hai bác ở phòng viện trưởng.
Dứt lời, anh ta liền quay vào trong, trợ lý Minh cũng kéo tay tôi đi vào theo. Tôi đi theo hai người bọn họ vào trong, băng qua phòng cấp cứu với đủ loại thương tích, đi trên một đoạn hành lang dài lạnh tanh, rẽ hai rẽ ba mới đến khu phòng bệnh. Trợ lý Minh ghé tai tôi, cậu ấy nói khẽ:
– Bác sĩ Đăng là bạn thân của thiếu gia, anh ấy rất giỏi, phu nhân đừng lo lắng quá.
Ra là vậy, hèn gì anh ta khí thế như thế, ra là bạn của tên cao ngạo nhà tôi. Đúng là bạn chơi chung với nhau có khác, đến tính tình cũng giống nhau luôn.
Bác sĩ Đăng đưa bọn tôi tới trước cửa phòng bệnh vip 1, anh ta không cần gõ cửa mà trực tiếp mở cửa bước thẳng vào trong. Tôi với trợ lý Minh cũng nhanh chân bước vào theo, chưa kịp nhìn thấy Chính Quân thì đã nghe giọng cau có của bác sĩ Đăng cất lên:
– Tên khốn nhà cậu nằm ở đây vắt chân xem phim ung dung quá nhỉ, để lại tôi một mình đối phó với đám hào môn bên ngoài… cậu có tin tôi đẩy cậu đi mổ ruột thừa ngay và luôn không?
Tôi lúc này mới nhìn thấy Chính Quân đang nằm trên giường bệnh, trên tay anh ta là nửa trái táo cắn giở, đầu quấng băng trắng, cổ gắn nẹp định hình, trông bộ dáng cũng không đến mức giống như nửa chết nửa sống. Thấy tôi đi tới, Chính Quân mới ngước mắt sang nhìn tôi, chân mày anh ta khẽ chau lại, giọng khàn khàn:
– Cậu tháo cái thứ trên cổ tôi xuống được không?
Bác sĩ Đăng lắc đầu:
– Không được.
– Tại sao? Tôi đâu có bị thương nặng như vậy? Bây giờ cũng không cần phải diễn.
Bác sĩ Đăng liếc mắt nhìn chồng tôi, anh ta nghiêm túc giải thích:
– Cậu chính xác là bị chấn thương cột sống cổ thể nhẹ, tạm thời cứ nẹp như vậy cho tôi nếu không muốn bị tật suốt đời.
– Cậu nói thật?
– Cậu nghĩ tôi rảnh lắm hay sao mà giữ cậu nằm ở đây để ngày nào cũng phải đối diện với đám người ngoài kia. Không phải vì cậu tự tìm đường chết, tôi đã không vất vả thế này… nhà bao việc.
– Nếu đã vậy… cứ cho tôi xuất viện đi, đưa thêm một y tá đến nhà tôi là được.
Bác sĩ Đăng búng tay cái chốc, anh ta gật đầu:
– Quyết định vậy đi.
Đợi hai người bọn họ nói chuyện xong, bác sĩ Đăng mới nhớ đến là ở đây còn có tôi và trợ lý Minh. Thấy tôi đứng một góc, anh ta liền hất mặt về phía tôi, nhạt giọng hỏi Chính Quân:
– Kia là vợ cậu phải không?
Chính Quân cười khẩy:
– Không phải vợ thì là mẹ à?
Bác sĩ Đăng gật gù, ý tán thưởng:
– Đúng là tên khốn nhà cậu, có phải cậu lại đi lừa con gái nhà người ta rồi không?
– Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi mà cần đi lừa con gái?
– Chứ làm sao mà người thối tha như cậu lại cưới được cô vợ như thế kia? Cậu oder ở đâu, chỉ chỗ tôi oder một cô như thế xem nào?
Chính Quân cười khẩy:
– Cậu đi thẳng xuống nhà xác mà chờ oder, tôi không mua đồ trên mạng.
– Được… cậu không chỉ cũng được, tôi tự hỏi.
Chính Quân đột nhiên quát lớn:
– Cậu mà lại gần vợ tôi, tôi đẩy thẳng cậu xuống nhà xác ngay bây giờ… cậu có tin không?
Bác sĩ Đăng bật cười ha hả:
– Nhị thiếu gia cũng biết sợ rồi đấy à, yên tâm đi, vợ cậu vẫn chưa thấy mặt tôi đâu…
– Cút!
Chính Quân hét to một tiếng, bác sĩ Đăng lại cười lớn thêm vài tiếng, hai người bọn họ như chó với mèo, nói toàn những thứ ngôn ngữ kì quái. Đợi sau khi đấu khẩu xong, bác sĩ Đăng mới đi lại gần tôi, anh ta nói:
– Chồng em hiện tại không sao, các chức năng sinh lý vẫn bình thường… nếu có hoạt động thì nên nhẹ nhàng một chút…
– Hoa Đăng!
Nghe chồng tôi quát lớn hai từ “Hoa Đăng”, bác sĩ Đăng đột nhiên quay phắt lại, anh ta gào ầm lên:
– Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần là không được nhắc đến hai chữ “Hoa Đăng”, cậu có tin tôi lột da cậu ra không?
Tên Quân cũng không vừa gì:
– Vậy cậu tốt nhất đừng nói lung tung, tôi cũng không rảnh nhắc lại tên cậu.
– Được… cậu được lắm!
Bác sĩ Đăng dứt lời liền hậm hực rời đi, lúc đi ra ngoài cũng không quên lôi theo trợ lý Minh đi cùng. Đợi hai người bọn họ đi xa rồi, trong phòng chỉ còn tôi và Chính Quân, tự dưng tôi lúc này lại thấy có hơi ngượng ngùng. Chính Quân ngồi trên giường nhìn tôi, biểu cảm trên mặt vô cùng hài hòa, không có một chút gì là lạnh lùng nghiêm nghị như thường khi. Tôi cứ đứng nhìn anh ta như vậy, trong lòng đúng là có chút cảm giác xao xuyến khó tả, chắc đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một biểu cảm thoải mái như vậy từ chỗ chồng tôi.
– Em đứng không mỏi chân hay sao? Đi lại đây ngồi xuống đi, ở trong phòng này không có thiếu ghế.
Nghe anh ta nói vậy, tôi mới nhẹ nhàng đi vòng qua bên giường rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. Chính Quân nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt anh ta bỗng dưng dừng lại ở chân tôi, chân mày cau chặt lại, giọng khàn khàn:
– Chân em bị sao vậy? Ai giẫm chân em?
Nghe anh ta hỏi, tôi mới vô thức nhìn xuống chân mình… ấy, chắc là do chạy nhanh quá nên viền giày cấn vào da thịt gây chảy máu. Mà từ nãy tới giờ lo cho tình hình của Chính Quân nên không để ý tới, giờ anh ta nói tôi mới thấy, mà thấy chảy máu thế này mới cảm thấy đau. Tôi giấu giấu chân mình vào dưới ghế, cười hề hề trả lời:
– Khi nãy tôi chạy nhanh quá… giày lại cao nên… không sao, lát tôi về bôi thuốc đỏ là hết.
Chính Quân đột nhiên ngồi thẳng dậy, anh ta đưa tay lên cổ sờ sờ rồi dứt khoát tháo phăng luôn nẹp cổ xuống. Tôi thấy anh ta hành động như vậy, chưa kịp can ngăn thì Chính Quân đã khom lưng xuống nhấc bổng tôi lên rồi thả tôi lại xuống giường. Anh ta cúi người nhấc chân tôi lên xem rồi lại cau mày nhíu mặt, giọng khàn khàn:
– Em chạy nhanh lắm hay sao mà chân em thành ra như vậy? Đôi giày kiểu này mà cũng mang vào chân được, ở nhà hết giày để mang rồi à?
Tôi co chân mình vào nhau, ngại ngùng trả lời:
– Không phải… đôi giày này là do tôi ít đi, bữa nay tự dưng muốn đi nên mới lấy ra mang… ai ngờ anh lại bị tai nạn…
Chính Quân chỉ nhìn tôi chứ không nói thêm gì, anh ta đột nhiên đứng dậy đi tới chỗ tủ y tế trong phòng, lấy ra bông băng với thuốc khử trùng rồi lại chăm chú xử lý chỗ đang chảy máu trên bàn chân tôi. Tôi ngồi ở trên giường, hai mắt dán chặt vào đôi bàn tay thon thon gầy gầy, trong lòng nhất thời không biết phải diễn tả cảm xúc lúc này là như thế nào nữa. Càng nhìn càng thấy mê muội, tôi lại vô thức hỏi một câu:
– Sao anh lại bị thương, không phải là đang đi rước dâu à?
Chính Quân nhàn nhạt trả lời:
– Công ty có chút việc, tôi từ công ty về thì bị tai nạn.
– Rồi người gây tai nạn chung với anh đâu?
– Tôi để người ta đi rồi, là lỗi do tôi, không nên làm khó người ta.
Tôi cười nhẹ:
– Sao anh tốt vậy, tôi có hơi bất ngờ đó nha.
– Thỉnh thoảng cũng nên làm công đức, bữa nay là ngày hỷ, chuyện không hay cũng nên rộng lượng bỏ qua.
À ra là vậy…
Xử lý vết thương cho tôi xong, anh ta cất chỗ bông băng lại vào tủ, đôi giày cao gót dưới chân tôi cũng bị vứt vào sọt rác, giọng anh ta khàn khàn:
– Vứt đôi này đi, lát nữa cậu Minh đem tới cho em đôi khác.
Tôi nhìn đôi giày của mình đang nằm chồng lên nhau trong sọt, ánh mắt tiếc nuối, tôi nhẹ giọng hỏi:
– Hay là để tôi đem về, để có dịp lại mang, vứt đi như vậy thì phí lắm.
Chính Quân nhìn tôi, giọng kiên định:
– Tôi đưa em đi mua đôi khác tốt hơn, loại sản phẩm kém chất lượng này sau này em đừng mang nữa.
– Anh sợ tôi mang mấy đôi hàng nhái này làm cho anh mất mặt à?
– Không, em nên được những thứ tốt hơn như vậy nhiều. Những loại này mang vào chỉ tổ đau chân, nếu phải bỏ tiền để mua, chi bằng mua loại đắc tiền, dù cuộc sống có không tốt thì một đôi giày xịn cũng không phản bội lại em.
Cái này… anh ta nói cũng có lý đấy chứ. Đúng là nếu tôi mang đôi giày tốt hơn thì dù có chạy xa hơn nữa, chân tôi cũng không đến mức thành ra như vậy. Chỉ là… cũng không phải ai cũng có đủ điều kiện để mua những thứ đắc tiền.
Chính Quân ngồi xuống ghế, anh ta nhìn tôi chăm chú, giọng cũng dịu hơn:
– Lúc sáng em nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy là thế nào?
– Lúc sáng… tôi có nhìn anh bằng ánh mắt khác à?
– Em nghĩ thử xem…
– Tôi… tôi thấy vẫn bình thường mà.
Chính Quân khẽ gật gật:
– Ra là vậy, nếu biết thế thì tôi đã không nhọc công suy nghĩ nhiều.
– Anh suy nghĩ chuyện gì?
– Chuyện của tôi, em hỏi làm gì.
Rõ ràng, tôi với anh ta đúng là không hợp nhau mà, mới hòa bình được một lát mà anh ta đã chịu không được rồi.
– Tôi không hỏi nữa, anh ôm giữ một mình đi.
Thấy tôi hậm hực, Chính Quân lại nhìn về phía tôi, giọng lại nhạt xuống:
– Lát nữa ra ngoài kia, em không cần phải nói gì nhiều đâu, cứ bảo với mọi người là tôi đang ngủ.
Tôi có chút lo lắng:
– Nhưng nếu bọn họ hỏi tôi anh bị gì thì sao?
– Cứ để mọi chuyện cho cậu Minh giải quyết, em cứ về nhà trước là được.
– Vậy còn chuyện rước dâu… thì sao?
Chính Quân khẽ cong môi, cười nhạt:
– Tôi thế này mà còn rước dâu được nữa hay sao? Tất nhiên là hủy rồi, để cô ta tự đi về, không phải rước.
Nghe giọng điệu của anh ta như vậy, tôi thoáng trầm mặc suy nghĩ vài giây. Dường như hiểu ra được vấn đề gì đó ở đây, tôi mới hỏi:
– Anh… anh rốt cuộc là vì lý do gì mà phải cưới Trâm? Nếu anh không thích cô ấy… sao anh phải làm vậy?
Chính Quân nhìn tôi bằng ánh mắt khác, giọng điệu cũng nghiêm hơn hẳn:
– Tôi có lý do riêng của mình, bây giờ không phải là lúc giải thích cho người khác hiểu.
– Tôi nói thật, nếu anh và ba đang tính đến vấn đề nào đó trong kinh doanh… tôi nghĩ hai người nên tập trung vào người làm kinh doanh chứ Trâm… dù sao cô ấy cũng không có tội, cớ gì anh phải lôi cô ấy ra chịu trận như vậy. Phụ nữ lấy chồng mà không được chồng yêu thương, đó là bất hạnh đấy.
Chồng tôi cười nhếch môi:
– Em đang bảo vệ cho vợ bé của tôi à?
Tôi lườm anh ta:
– Không, tôi chỉ thấy cô ta dù sao cũng hơi tội nghiệp, tội nghiệp hơn tôi.
Chính Quân bĩu môi, giọng nhạt tuếch:
– Rồi em sẽ biết lý do vì sao tôi làm như vậy với cô ta… tôi không bao giờ ác với những người vô tội.
Nhìn thấy biểu cảm như vậy của Chính Quân, tôi đột nhiên lại liên tưởng đến cu Gin… có khi nào… Trâm có liên quan gì đến chuyện mẹ của cu Gin hay không? Vì nếu là vấn đề kinh doanh của đàn ông, tôi không nghĩ là Chính Quân lại ra tay với một cô gái yêu anh ta sâu đậm. Chính Quân một mực muốn cưới Trâm nhưng anh ta lại tỏ thái độ xem thường cô ấy ra mặt… có phải vì cô ta từng làm chuyện gì đó có lỗi với anh ta hay không?
– Anh… có phải Trâm từng làm chuyện gì đó có lỗi với anh hay không? Chẳng hạn như là… hại mẹ ruột của cu Gin?
Chính Quân đột nhiên trừng mắt nhìn tôi, giọng anh ta sắc lạnh:
– Ai nói cho em biết? Em biết được cái gì?
Thấy biểu cảm đáng sợ của anh ta, tôi vội vàng lắc lắc đầu:
– Không… tôi chỉ là đột nhiên nghĩ như vậy thôi… tôi hoàn toàn không biết gì cả…
Đôi mắt sáng quắc kia vẫn nhìn tôi chăm chú, ánh nhìn cứ như muốn dò đọc hết suy nghĩ trong đầu tôi vậy. Mấy giây sau, anh ta mới quay về biểu cảm như bình thường, giọng vẫn còn chút dư âm nặng nề:
– Đừng đoán mò, tôi không muốn em liên quan đến những chuyện đen tối của tôi…
Ngừng một chút, anh ta lại nói tiếp, giọng đột nhiên chuyển đổi thành dịu dàng:
– Tôi thích con người chính trực sạch sẽ của em, nếu được, tôi muốn bảo vệ em khỏi những chuyện đen tối ngoài kia… em chỉ cần giống như bây giờ rồi ở cạnh bên tôi là tôi đủ cảm ơn em lắm rồi.
Tôi nhìn vào ánh mắt đen lay láy kia của Chính Quân, như trút hết những chất chứa trong lòng mình, tôi nói:
– Tôi là vợ anh, không phải thú cưng của anh… anh đừng hy vọng tôi nhiều như vậy, con người tôi không sạch sẽ như những gì anh nghĩ đâu. Chỉ là chưa có ai chạm đến giới hạn của tôi, chứ nếu có… tôi cũng chẳng sợ nhúng tràm.
Chính Quân đột nhiên im lặng không nói gì, hai mắt anh ta nhìn tôi kiểu như vừa phát hiện ra được cái gì đó rất thú vị. Lát sau, trong lúc tôi không để ý, anh ta lại khẽ lên tiếng, ánh nhìn dịu dàng, giọng vừa nghiêm túc vừa thâm tình:
– Tôi muốn tìm mẹ tôi… hy vọng em có thể bỏ qua cho tôi những việc làm sai trái lúc này. Tôi không phải muốn làm em tổn thương nhưng tôi… tôi không biết phải nói thế nào cho em hiểu… cho tôi thêm thời gian đủ để tôi tín nhiệm em hoàn toàn… đến lúc đó… tôi sẽ nói hết cho em biết những gì mà em muốn biết. Chỉ mong em lúc đó đừng ghét bỏ tôi… bởi vì tôi… con người tôi ngoài cái tên Chính Quân ra… tôi chẳng có một chỗ nào là tử tế cả. Thứ tôi có được trong ngần ấy năm sống trên đời này, hết thảy đều là… tội ác!