• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full MỢ HAI NHÀ HỌ DƯƠNG (4 Viewers)

  • Chương 22

Ngày 12, từ sáng sớm trong nhà đã náo nhiệt, ba má chồng tôi cùng với người làm chuẩn bị cho lễ rước dâu của Chính Quân và Thuỳ Trâm. Má lớn hôm qua có ngỏ ý kêu tôi đi cùng nhưng tôi nhất quyết bảo là không, thấy tôi kiên quyết, bà ấy cũng không nhiều lời, chỉ bảo tôi không thích có thể không đi. Mà nghĩ làm sao lại kêu tôi đi theo chứ, trông tôi dễ bắt nạt thế à?!



Vú Hiền từ sáng cũng bận rộn dưới nhà, lát sau bà ấy đi lên, dịu giọng nói:



– Mợ Hai, Ông Nội bên nhà tìm mợ.



Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ mới có 8 giờ sáng, ông nội sao lại tìm tôi giờ này nhỉ? Nghĩ nghĩ, tôi lại hỏi:



– Có chuyện gì không vú? Sao ông nội lại tìm con giờ này?



Vú Hiền khẽ lắc đầu:



– Tôi cũng không biết, mợ cứ sang bên đấy một chuyến, sáng nay ông không có đi cùng cậu Hai.



– Vậy ạ?

Tôi gật gù vài tiếng rồi cũng đứng dậy đi xuống nhà, dưới nhà lúc này đang xôn xao náo nhiệt, thấy tôi, mọi người hơi khựng lại, tiếng nói tiếng cười cũng giảm xuống phân nửa. Anh Cả với chú Ba Vũ nhìn tôi với ánh mắt khác lạ, Châu Nhi thì bận chuẩn bị quà cưới với chị Loan, Má Nhỏ không thấy đâu chắc là đang ở trong phòng chuẩn bị cho ba chồng tôi. Má Lớn thấy tôi chỉ cười, riêng có Chính Quân là đưa mắt nhìn tôi chăm chú. Tôi đứng ở cầu thang, nhìn thấy rõ chồng mình đang chỉnh chu trong bộ vet lịch lãm chuẩn bị đi hỏi vợ. Bất giác, trong lòng không biết nên diễn tả cảm giác lúc này thế nào, nói vui thì chắc chắn là chẳng vui rồi đó, nhưng nếu nói buồn, tôi cũng không biết mình đang buồn vì điều gì?



Tự bản thân tôi hiểu, đây là một cuộc hôn nhân đậm chất liên hôn, không cần biết Chính Quân có yêu Thuỳ Trâm hay không vì trước sau gì thì anh ta cũng phải cưới cô ấy. Còn riêng tôi, tôi với Chính Quân cũng chẳng có gì rõ ràng, bọn tôi ngoài cái mác là vợ chồng danh chính ngôn thuận ra thì chẳng còn gì khác nữa. Đến cả ngủ chung cũng chưa ngủ, một tiếng “thích” đơn giản cũng chưa từng thốt ra, tôi cũng không biết mình nên lấy thân phận gì để nói buồn với anh ta nữa. Từ khi được Chính Quân cưới về đây, tôi với anh ta như ngầm giao kèo với nhau rằng nước sông không phạm nước giếng, đã không có tình cảm với nhau thì không nên gò bó nhau làm gì. Cũng là chính bản thân tôi ban đầu cảm thấy hết sức vui mừng và ủng hộ nhiệt liệt với điều đó, vậy mà chẳng hiểu sao… bây giờ tôi lại thấy khó chịu trong lòng. Phải chăng mỗi cô gái đều sẽ như thế này, đều cảm thấy không vui khi nhìn người bên cạnh mình “có người mới”?

Ờ, mà chắc là như thế thật!



– Chị Hai, đã xuống rồi thì tới đây ngồi chơi với mọi người đi chị.



Châu Nhi cất tiếng lảnh lót, chị Loan kế bên lại giống như là bịt miệng cô ấy không kịp. Mà phải công nhận một điều, Châu Nhi từ lúc có thai đến giờ, càng lúc càng càn rỡ, từ cách nói chuyện cho đến hành xử đều y hệt Má Nhỏ, chẳng coi ai ra gì. Tôi thiệt là phát ngán với cô ấy, ngày nào cũng có người bị cô ấy chửi, riết rồi người làm trong nhà sợ cô ấy ra mặt luôn. Đến giờ còn muốn cà khịa tôi, nhìn thấy tôi như vậy chắc cô ấy vui lắm.



Tôi bước xuống nhà, không cười cũng không trả lời lại Châu Nhi, vú Hiền đi theo sau lại nhàn nhạt cất tiếng:



– Mợ Hai, ông nội đợi mợ từ nãy tới giờ.



Tôi khẽ gật, nhẹ nhàng đáp:



– Con biết rồi vú.



Nói xong, tôi nhẹ nhàng lướt qua đám người đang náo nhiệt ở phòng khách, một đường đi thẳng ra ngoài rồi vòng đến chỗ của ông nội. Tôi biết Chính Quân anh ta nhìn tôi nhưng tôi lúc này lại chẳng muốn nhìn ai, trong lòng không vui, nhìn anh ta lại thành ra chướng mắt. Vú Hiền đi sau lưng tôi, bà ấy nhỏ giọng nhắc nhở:

– Mợ Hai… mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi mà.



Tôi biết là bà ấy đang muốn an ủi tôi nên tôi cũng gật đầu tỏ ý như đã hiểu. Lát sau, tôi đến chỗ ông nội, ông lúc này đang tỉa mấy chậu hoa lan quý, thấy tôi tới, ông cười nhìn tôi, nhàn nhã cất giọng:



– Con tới rồi à, lại đó ngồi đi, ông dở tay tỉa xong chậu lan này rồi ông tới.



Tôi dạ một tiếng rồi đi lại bàn gỗ ngồi xuống, không khí sáng sớm ở đây thiệt là trong lành, muốn cây có cây, muốn hoa có hoa, muốn nghe chim hót cũng có chim hót, cảm giác vô cùng thoải mái. Tôi ngồi tĩnh lặng một chỗ, nhâm nhi tách trà Thiết Quan Âm trên tay, uống vào một ngụm lại cảm nhận được vị chát dịu cùng mùi thơm hoa lan nhẹ nhàng thoang thái. Cũng lâu rồi không uống, bây giờ uống lại, đúng là chỉ khác ở cảnh vật trước mắt chứ vị trà vẫn còn y nguyên ở trong miệng. Nhìn ra xung quanh, ở đây có trà ngon, có cảnh đẹp, tâm tình tôi cũng thoải mái hơn hẳn.

Uống được gần hai tách trà, ông nội mới từ từ đi tới, thấy tôi đang định rót thêm tách nữa, ông mới cười hỏi:



– Trà ngon à Lâm?



Tôi gật gật:



– Dạ ngon, con thích uống nhất là loại này.



Ông nội tỏ vẻ ngạc nhiên:



– Con còn nhỏ mà đã biết đến loại trà này à?



Tôi cười cười:



– Dạ biết, lúc nhỏ con theo ông ngoại đi mua trà nên cũng biết được đôi chút. Ông ngoại con thích nhất Thiết Quan Âm, mà ông cũng chỉ uống được một loại này.



– Ra là vậy, con có vẻ giống với Chính Quân, nó cũng là theo chân ông mà mới biết uống trà, lần nào ngồi ở đây nó cũng chỉ uống được duy nhất một loại này…



Nghe ông nhắc đến Chính Quân, sự vui vẻ của tôi bỗng dưng tụt xuống một nửa. Thấy tôi như vậy, ông nội cũng khẽ thở dài, giọng dịu hơn hẳn, ông hỏi:



– An Lâm, con có biết câu “thân bất do kỷ” là như thế nào không?

Tôi nhìn ông, khẽ gật.



– Dạ… con biết.



– Ừ, chồng con chính là như vậy, là người của Dương gia, không thể chỉ nghĩ riêng cho một mình mình. Ông biết con đang rất buồn… mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi con…



Tôi khẽ cúi đầu nhìn vào tách trà màu vàng tươi trên bàn, trong lòng cũng đủ hiểu ý ông nội muốn nói là gì. Chỉ là, tôi không thể không buồn mà thôi… biết là mọi chuyện sẽ tốt thôi nhưng để tốt được bằng cách nào, tôi thật lòng vẫn không biết được.



Thấy tôi im lặng, ông lại nói:



– Ba con lấy bốn vợ, ông đã từng nghĩ đó sẽ là cái sai cuối cùng của ông… nhưng cho đến hiện tại, ông không biết liệu rằng mình có sai một lần nữa khi để cho Chính Quân lấy thêm vợ hay không. Chính Quân sống với ông từ nhỏ, tính khí nó thế nào, ông không phải không hiểu… là ông không khuyên được nó… cũng lại không khuyên được ba nó. Hai cha con nó quá giống nhau, ông hình như cũng già đi rồi… nói bọn nó không được nữa.

– Chuyện này…



Thấy tôi ấp úng không biết nói gì, ông nội lại trầm tư cất giọng:



– Con có thể trách ông, trách ba con nhưng đừng nên nặng lời quá với chồng con… cứ để mọi chuyện cho nó giải quyết. Cũng nên vùng vẫy va chạm một chút trước khi chạm đến được giang sơn này…



Nói tới đây, ông liền nhìn sang tôi, ý cười nhàn nhạt:



– Ông là muốn để lại tất cả cho nó mà thôi…



Tôi thoáng sững người trước những gì ông nội vừa nói, ông nói với tôi như vậy khác nào báo luôn cho tôi biết là ông sẽ giao phần tài sản này lại cho Chính Quân… chuyện này… có thiệt không vậy?



– Ông Nội… ông…



Ông gật đầu nhè nhẹ, mắt nhìn về phía trước, giọng nói vô cùng nghiêm túc:



– Ông đã hứa với bà là sẽ để lại cho Chính Quân những gì ông có, lời hứa này ông nhất định không quên. Còn về phần ba chồng con, nó quyết định thế nào… ông sẽ không xen ngang vào. Trong ba đứa cháu trai của ông, chồng con là thiệt thòi nhất cũng là đứa ông thương nhất, ông không muốn để cho nó thiệt thòi. Chỉ là bây giờ, Chính Quân nó cũng không còn là đứa nhỏ luôn đi theo sau ông, nó có những ý nghĩ của riêng nó, ông có muốn nói muốn khuyên cũng không được. Con có tin được không An Lâm, đến bây giờ, ông vẫn không hiểu thằng nhóc đó muốn làm gì?

Tôi nhìn ông, đầu khẽ gật… ông nội nói đúng, chẳng ai hiểu được anh ta đang làm những gì đâu.



Tôi im lặng vài giây, lại cười nhạt mà nói:



– Con cũng không hiểu… không hiểu anh ấy rốt cuộc đang muốn thế nào? Nếu trong lòng đã có tính toán từ trước… vậy tại sao lại cưới con làm gì?



Nghe tôi hỏi, ông nội chỉ nhìn tôi chứ không trả lời. Mãi lát sau, tôi mới nghe ông cất giọng trầm trầm khuyên nhủ:



– Con cứ xem như duyên phận của hai đứa đi, có nhiều chuyện đừng nên suy nghĩ quá nhiều… biết đâu nghĩ càng ít càng sáng suốt hơn thì sao. Cái nghĩa vợ chồng là tu mấy kiếp mới có được đó con à.



Tôi lại một lần nữa rơi vào trầm tư, đến ngay thời điểm này, tôi cũng không biết nên nghĩ thế nào cho nhẹ lòng nữa. Cả tôi và Chính Quân đều mang trong người quá nhiều tâm tư, cả hai đều sống theo ý niệm của riêng mình, cũng giống như là bí mật, mãi mãi không đủ can đảm để nói cho người khác biết. Mà thôi đi, như vậy cũng tốt, tránh cho bản thân mình làm người khác phải đau lòng…

– Nhà họ Dương này không giống như ở nhà con, con cháu của Dương gia cũng không thể sống mà chỉ nghĩ cho bản thân mình… An Lâm, con sau này cũng phải ghi nhớ những điều này, con hiểu chưa? Những gì ông nói với con đều là bí mật, đến cả Chính Quân ông cũng chưa từng đề cập đến, con nên để trong lòng, nếu nói ra chuyện này… ắt sẽ có loạn.



Dừng một chút, ông lại cất tiếng:



– Con là đứa ông rất quý, lại thương con vì con cũng chịu thiệt thòi giống như Chính Quân nên lúc ba con nhắc đến chuyện ghi tên con vào gia phả… ông mới không ngăn cản. Chuyện ghi tên con vào gia phả trước chồng con, đó là chuyện không đúng với quy tắt nhà họ Dương. Nhưng ông vì con, vì muốn cho con không suy nghĩ nhiều mà đồng ý… chỉ hy vọng con một đời về sau có thể đặt hết tin tưởng và gửi gắm tuổi xuân của mình cho Dương gia.

Chuyện ghi tên mình vào gia phả nhà họ Dương là chuyện khiến tôi trăn trở nhất. Giờ lại nghe ông nội nói như thế này, tôi thật lòng không biết phải đối diện với ông làm sao đây nữa. Ông là vì thương tôi, mà tôi lại vì mục đích khác… thiệt tình…



Tôi nhìn ông, ngập ngừng nói:



– Ông Nội… con…



Thấy tôi ấp úng, ông mới khẽ cất giọng cắt ngang:



– Ông hiểu con đang nghĩ thế nào, con làm như vậy cũng là đúng, không sai… nếu đổi lại là ông, vì để đảm bảo cho vị trí của mình, ông cũng sẽ làm như vậy. Mặc dù việc này có trái với quy tắt nhưng âu cũng là hợp tình hợp lý, sau này đợi con của hai đứa ra đời, Chính Quân và đứa bé sẽ được ghi tên vào sau, đâu vẫn còn có đó… không vội.



Nghe ông nội nhắc đến chuyện này, tôi cảm thấy có chút là lạ, liền hỏi:

– Sẽ ghi cả tên cu Gin vào luôn chứ ông?



Nghe tôi nhắc đến cu Gin, ông đột nhiên nhìn thẳng vào tôi, ánh nhìn thay đổi, giọng cũng nghiêm hơn hẳn:



– Cu Gin… Chính Quân không có ý để thằng bé vào gia phả.



Tôi ngạc nhiên, hai mắt nhìn ông chăm chú, tôi hỏi gấp:



– Không để tên cu Gin… tại sao vậy hả ông? Cu Gin là con trai của anh ấy mà?



Ông nội lắc lắc đầu:



– Ông không rõ… chuyện này nếu con muốn biết thì nên hỏi chồng con.



Ông nội nói miệng là vậy nhưng tôi biết chắc là ông hiểu được lý do vì sao Chính Quân lại làm như vậy. Cu Gin dù sao cũng là cháu cố đầu tiên của Dương gia, thằng bé có bao nhiêu là sự yêu thương của mọi người. Một đứa trẻ ngậm thìa vàng như vậy, hỏi tại sao lại không được ghi tên vào gia phả… nghe có thấy vô lý quá hay không? Tôi không tin là Chính Quân lại có suy nghĩ thiệt thòi cho con của mình, anh ta vốn rất thương thằng bé kia mà?

– An Lâm, con mới về, có nhiều chuyện con cần bỏ thời gian ra tìm hiểu. Cũng như chuyện của con và Chính Quân, càng vội vàng sẽ càng không được gì hết. Riêng chuyện của cu Gin, ông thật sự cũng không biết… từ lúc đem thằng bé về đây, chồng con chưa từng một lần nhắc đến mẹ ruột của thằng bé. Có lần ông hỏi, nó im lặng không nói gì, qua một tuần sau, nó lại đem tới cho ông giấy xét nghiệm huyết thống của hai cha con nó. Ông còn nhớ lúc đó nó nói với ông, là đừng hỏi đến mẹ của cu Gin, cô gái đó… đã chết rồi.



Tôi nhìn ông, nhất thời không biết nên nói cái gì. Thân phận của mẹ cu Gin, đến bây giờ vẫn là bí mật sâu nhất mà Chính Quân giữ trong người. Tôi thiệt sự tò mò, không biết mẹ của cu Gin là ai, là người như thế nào, có thật giống như lời Chính Quân nói… là đã chết rồi hay không?

– Con… con càng lúc càng không hiểu, chồng con… anh ấy đang làm những chuyện gì? Tại sao chuyện gì cũng giấu giấu giếm giếm, chuyện gì cũng không muốn cho người ta biết?



Ông Nội khẽ thở dài ra một hơi, giọng ông buồn bã:



– Tại vì nó không có mẹ, mẹ nó là nỗi nhục nhã của ba nó nên từ nhỏ tới giờ, nó chưa một lần nào được sống vui vẻ thoải mái. Một đứa trẻ thông minh, hiểu chuyện luôn là đứa trẻ chịu thiệt thòi… trãi qua lần bạo hành tưởng chừng như mất mạng lần đó, nó càng ngày càng trở nên lầm lì ít nói. Nó chỉ nói chuyện với hai người, một là bà nội, hai là vú Hiền… còn ngoài ra, nó chưa từng tâm sự hay thổ lộ chuyện gì với bất kì ai. Sau này khi vợ ông mất, nó cho vú Hiền về quê an hưởng tuổi già… Chính Quân nó mới chịu nói chuyện nhiều hơn với ông…

Nói đến đây, ông lại tiếp tục thở dài, mắt đượm buồn không tả được:



– Nhà họ Dương này từng quay lưng lại với nó… nên bây giờ cũng không dám trách nó không nghĩ đến ai. Ông không dám trách nó, con… hy vọng con cũng đừng trách nó…



Nghe những lời này từ chính miệng ông nội, trong lòng tôi ngoài sự tò mò còn có cả sự đau lòng khó tả. Chính Quân trước giờ luôn để ra vẻ lạnh lùng khó gần, tôi ban đầu cứ nghĩ là anh ta quá mức cao ngạo nên mới thể hiện bản tính mình như vậy. Nhưng đến bây giờ tôi mới biết, hóa ra là trước giờ anh ta đều là như vậy, không phải diễn cũng không phải đang thể hiện sự cao ngạo uy quyền của mình, mà đó là chính con người thật của anh ta, một người đã từng chịu quá nhiều tổn thương về mọi mặt. Tôi không cần biết quá khứ anh ta bị bạo hành như thế nào nhưng chỉ cần nghe đến năm từ “đứa trẻ bị bạo hành” là cũng đủ khiến tôi xót xa đến không chịu được…

– Ông Nội… tại sao Chính Quân lại bị bạo hành? Là ai? Ai nhẫn tâm làm chuyện đó?



Nhắc đến chuyện cũ, ông nội ngoài sự đau lòng còn có cả sự giận dữ:



– Chuyện năm đó… là do vợ bé của ba nó, người tên Phương gây nên.



Tôi vội hỏi:



– Phương… có phải là dì Phương, mẹ của Chính Thành không ông?



Ông nội nặng nề gật đầu:



– Phải, chính là nó.



– Nhưng… tại sao hả ông? Tại sao bà ta lại làm như vậy?



– Người đàn bà đó luôn cho rằng cái chết của Chính Thành là do Chính Quân gián tiếp gây ra nên trong một lần điên loạn, nó bắt cóc Chính Quân rồi cột tay chân thằng bé ở gốc cây tận sâu trong vườn. Lúc vú Hiền phát hiện ra, thằng bé chỉ còn lại cái mạng vật vờ sắp tắt thở. Ta vẫn chưa từng quên được gương mặt tím tái cùng cơ thể đầy máu của thằng bé… đã hơn 20 năm rồi nhưng ta chưa lần nào quên… chưa một lần nào quên…

Ông nội kể lại với quá nhiều cảm xúc, tay ông cũng run run vì giận dữ, tôi thấy vậy liền lo lắng gọi liền cho bác Thuận đến. Thấy sức khoẻ ông bị ảnh hưởng, tôi cũng không dám hỏi thêm bất cứ chuyện gì, đợi sau khi đưa ông vào trong nghỉ ngơi, tôi mới ra ngoài ngồi ngẫm nghĩ lại mọi chuyện. Đúng là còn rất nhiều chuyện mà tôi chưa biết, chuyện về cu Gin, chuyện về quá khứ trước kia của Chính Quân… ngay cả chuyện về mẹ ruột của anh ấy… tôi cũng chưa rõ ràng được bất cứ chuyện gì. Con người Chính Quân cứ giống như chiếc túi thần kỳ của Đô rê mon vậy, nhìn thì nhỏ bé nhưng lại chứa đựng quá nhiều thứ ở trong đó. Chỉ là, Đô rê mon thì chứa bảo bối, còn anh ấy, con người anh ấy lại chặt chứa quá nhiều đau thương…



………………….



Đợi mọi người đi rồi, tôi mới về lại nhà rồi thay quần áo đưa cu Gin đi về nhà ba tôi chơi một lát. Chút nữa nhà mẹ của Trâm sẽ sang nhà chồng tôi chơi, tôi không muốn mình giống như con chuột cứ rút rút ở trên phòng nên quyết định đi chơi một lát, đợi lúc bọn họ đông đủ có mặt, tôi với cu Gin sẽ đường đường chính chính hiên ngang dắt tay nhau vào nhà. Làm như vậy vừa thể hiện được sự bất cần cũng vừa thể hiện được uy nghi của người làm vợ lớn. Chứ tôi mà cứ rút rút trốn đến hết ngày hôm nay thì sau này mất mặt khó ăn nói lắm. Chịu chung chồng thì chịu chứ làm sao chịu để mình lép vế hơn vợ bé được chứ.

Đợi cu Gin chơi trò chơi ở siêu thị xong, tôi mới dắt cu cậu ra xe về nhà ba mình. Ngồi trên xe, hai mẹ con đang nói chuyện vui vẻ thì có điện thoại gọi tới, tôi nhìn trên màn hình, là số có vú Hiền, tôi liền nghe máy.



– Alo, con nghe vú ơi.



Bên kia điện thoại, giọng gấp gáp đến nói không thông:



– Mợ Hai… mợ mau tới bệnh viện nhanh đi, xe của cậu Hai gặp tai nạn rồi… nhanh đi Mợ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom