Lê vũ thảo nguyên
Tác giả VW
-
Chương 7
Chương 7:
Lạc Gia Hân nhìn hành động của hai người hung hăng nắm tay lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay, đây là lần đầu tiên cô ta trước mặt nhiều người như này bị cự tuyệt, nhưng mà Mặc Đình Thâm xoay người liền cùng Lạc Thiên Ngưng nói chuyện thân mật. Lạc Thiên Ngưng chết tiệt! Chỗ nào so được với cô ta, chuyện đáng xấu hổ như thế này cô ta sẽ không bỏ qua.
Lúc này khách khứa đã nổ tung, mọi người đang xì xào bàn tán chuyện mới xảy ra, vốn dĩ Lão gia tử muốn giới thiệu Lạc Gia Hân cho Mặc Đình Thâm, thúc đẩy hai nhà liên hôn. Không ngờ rằng Mặc Đình Thâm phớt lờ Lạc Gia Hân, ngược lại đi coi trọng Lạc Thiên Ngưng, người đến muộn. Khó trách, Lạc Thiên Ngưng này mới là người con gái lợi hại nhất Lạc gia. Ông lão nhìn thấy cảnh này, trong mắt nhìn thế nào vẫn là Lạc Gia Hân đẹp hơn một chút, nhưng Mặc Đình Thâm gần như lại hứng thú với Lạc Thiên Ngưng. Nếu thực sự là như vậy, ông liền chú ý nhiều hơn đến cô cháu gái Lạc Thiên Ngưng này, nói không chừng sau này với mạc Đình Thâm liên hôn là Lạc Thiên Ngưng.
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, không chú ý đến ba mẹ con Diêu thục Phân đã tức giận thay đổi sắc mặt, bọn họ đã bắt nạt Lạc thiên Ngưng mười mấy năm làm sao họ có thể chịu đựng được một ngày nào đó bị Lạc Thiên Ngưng đạp xuống.
Sau khi Lạc Thiên Ngưng tiễn Mặc Đình Thâm xong, quay đầu lại nhìn thì thấy ánh mắt giận dữ của ba mẹ con Diêu Thục Phân, cô cong khóe miệng lên cười rạng rỡ nhìn ba bọn họ, còn tưởng rằng cô là Lạc Thiên Ngưng sẽ bị người khác bắt nạt trước đây à, sự chú ý của ông nội, tài sản của nhà họ Lạc, địa vị thiên kim tiểu thư, cô từ từ sẽ từ bọn họ đoạt lại.
Sau khi bữa tiệc kết thúc tiễn khách ra về hết, Lão gia tử gọi Lạc thiên Ngưng qua nói: "Sau này mỗi tháng sẽ cho Lạc Thiên Ngưng thêm năm vạn tiền tiêu vặt".
Lạc Thiên Ngưng có chút thụ sủng nhược kinh, cô không có biểu hiện gì xuất sắc, đối với bữa tiệc mừng thọ lần này kết quả tốt nhất mà cô mong muốn chính là đạt được sự quan tâm từ ông nội, mà biến cố duy nhất chính là sự xuất hiện của Mặc Đình Thâm, người mà trước nay cô chưa từng biết đến bất luận là trong hồi ức kiếp trước của cô cô cũng chưa từng nghe qua Mặc Đình Thâm.
Buổi tối Lạc Thiên Ngưng tìm kiếm Mặc Đình Thâm ở trên mạng, chỉ có một kết quả: Tổng tài của tập đoàn Mặc thị. Lại tìm kiếm Mặc thị, ngoài những tin tức tạp nham ra chỉ có một kết quả: Hào môn trăm năm của Đế Đô. Cho nên, người đàn ông cô tiếp xúc ở phía sau biệt thự là công tử hào môn, đây mới là nguyên nhân ông cụ thay đổi vì tất cả mọi người đều cho rằng cô với Mặc Đình Thâm có quan hệ, nhưng cô cũng chỉ là hôm nay mới quen thôi, đây mới là tình cảm của hào môn bất cứ lúc nào cũng có thể làm con cờ bị sử dụng và vứt bỏ thôi.
Lạc Thiên Ngưng không để ở trong lòng, cô chỉ có báo thù, cô cần phải từng bước, từng bước tiếp cận Lục gia, tiếp cận tập đoàn Ám Uyên. Tối nay, Lạc Thiên Ngưng lại mơ thấy cái chết thảm thương ở Campuchia, mơ thấy Lục Vi không chút do dự nổ súng bắn chết Mike, mơ thấy Lục Vi cùng Tiêu Văn Uyên cùng nhau xử lý hết đám thân tín của cô. Kiếp trước, cô vì Tiêu Văn Uyên, vì Ám Uyên của hắn vào sinh ra tử nhiều lần giúp hắn đánh cắp bí mật thương mại, ám sát đối thủ cạnh tranh, thậm chí thay hắn đi vào vùng xám, nhưng đổi lại là cái chết thảm ở Campuchia, kiếp này cô tuyệt đối sẽ không tin tưởng bất kỳ ai.
Mấy ngày nay vì Lão gia tử thường hỏi đến Lạc Thiên Ngưng còn gọi Lạc Thiên Ngưng qua nhà tổ cùng ông ăn cơm, người hầu trong biệt thự đều đánh mắt với nhau, biết vị Tam tiểu thư này không giống trước đây vì vậy cũng thường làm với ý cô, cuộc sống của Lạc Thiên Ngưng tốt hơn rất nhiều. Tuần này cô kiểm soát chế độ ăn uống một cách điên cuồng hơn, tăng cường tập luyện, cân nặng đã khống chế thành công dưới năm mươi lăm cân, chiều cao một mét bảy mươi có thân thể rất thon thả. Cầm tiền tiêu vặt mà ông cụ đưa thêm, Lạc Thiên Ngưng chuẩn bị tìm một lớp huấn luyện đấm bốc ở bên ngoài, cô biết tất cả các kỹ năng và phương thức chiến đấu cũng biết cách huấn luyện ra sao nhưng thân thể này của Lạc Thiên Ngưng quá yếu, cô cần có đối thủ để luyện tập cùng mới được.
Hôm thứ Bảy bởi vì có hẹn ăn cơm với Mặc Đình Thâm, Lạc Thiên Ngưng sớm đã đi ra ngoài, cô vừa đến quảng trường Thời Đại thì nhìn thấy Mạc Đình Thâm xuống xe đi qua đây vẫn là một thân tây trang tỏa ra hơi quý phái. Lạc Thiên Ngưng mặc áo hoodie có mũ, nhiệt độ Hải Thành cũng không thấp thế là cô để lộ hai chân dài miên man, đi giày thể thao trắng, để mặt mộc, đầy sức sống tươi trẻ. Mặc Đình Thâm đi qua, Lạc Thiên Ngưng nhìn vào xe anh hỏi:
"Một mình anh à?"
Mặc Đình Thâm hỏi lại: "Em cho rằng còn có ai?"
"Cái người luôn đi theo anh đó, tôi nghĩ rằng anh ta sẽ đi cùng". Lạc Thiên Ngưng nói.
"Tiêu Nhuệ, trợ lý của tôi, cậu ấy còn có việc, đi công ty rồi"
"À ... được! Vậy ... chúng ta ăn lẩu được không?", Lạc Thiên Ngưng hỏi.
Mặc Đình Thâm gật đầu. Lạc Thiên Ngưng dẫn anh đến một nhà hàng lẩu, có lẽ do vào buổi trưa người trong nhà rất đông, hai người tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống. Lạc Thiên Ngưng gọi món, Mặc Đình Thâm gần như không kén ăn, Lạc Thiên Ngưng gọi cái gì anh ăn cái đó, thế là gọi một nồi lẩu cay, gọi rất nhiều thịt và rau. Quá trình đợi món ăn lên có chút hơi gượng gạo, Lạc Thiên Ngưng không biết nên nói cái gì có chút mất tự nhiên, Mặc Đình Thâm hỏi:
"Lần đầu em mời người khác ăn ... đều là ăn lẩu à?"
Trong khái niệm của anh những thiên kim tiểu thư này đều chú ý đến dáng vẻ, cùng đàn ông dùng bữa sẽ nên lựa chọn ăn đồ tây, lẩu tuyệt đối sẽ không nằm trong lựa chọn, nên lúc Lạc Thiên Ngưng mời anh có chút ngạc nhiên.
"Không phải! Tôi chưa từng mời qua đàn ông ăn cơm". Lạc Thiên Ngưng nói.
Lạc Thiên Ngưng nhát gan kiệm lời, không có bạn bè, Rose tình cảnh hết sức nguy hiểm trước nay chưa từng cùng bạn bè đi ăn nhà hàng.
"Cuộc sống trước đây của Lạc tiểu thư có vẻ không được như ý". Mạc Đình Thâm nói.
Lạc Thiên Ngưng cười, nói: "Trước kia có hơi tự ti, không thích nói chuyện".
Mặc Đình Thâm nhìn cô, người con gái có ánh mắt trong sáng này nhưng không có lấy nửa điểm dáng vẻ tự ti. Món ăn rất nhanh được đem lên bỏ qua chủ đề nói chuyện gượng gạo này, Lạc Thiên Ngưng giảm cân vất vả như vậy không dễ dàng gì, trông thấy lẩu ăn không khách khí.
"Thích ăn lẩu?", Mặc Đình Thâm hỏi.
"Phải, cho dù là thứ gì cho vào nồi nấu đều tốt hết, sẽ không chết đói ở vùng núi hoang dã". Lạc Thiên Ngưng cười vui vẻ ăn
"Lời nói này giống như là từng đi đến vùng đồi hoang dã". Mặc Đình Thâm nói. Lời nói vừa rơi xuống, anh thấy rõ ràng Lạc Thiên Ngưng cầm đũa trên tay hơi ngừng lại một chút. Cô gái này thật thú vị!
Lạc Thiên Ngưng cười không nói chuyện, cô thực sự đã đi qua vùng đồi hoang dã, bị khó khăn trong núi nửa tháng mới có thể thoát khỏi bao vây, trải qua môi trường tồi tệ nhất thế giới nhưng vẫn không thoát khỏi sự lừa dối của một kẻ đàn ông và sự tàn nhẫn của một người phụ nữ, bản thân nghĩ đến cũng có chút nực cười.
Khi hai người đang ăn, điện thoại của Mặc Đình Thâm vang lên, anh nói câu xin lỗi liền nghe điện thoại. Lạc Thiên Ngưng loáng thoáng nghe được trong điện thoại truyền đến Lục thị thế nào, thế nào, cô lập tức chăm chú lắng nghe. Mặc Đình Thâm dường như cũng không để ý cô nghe được cái gì nói với bên kia điện thoại:
"Để người của chúng ta quay lại, tôi sẽ trở lại ngay"
Mặc Đình Thâm tắt điện thoại, Lạc Thiên Ngưng thăm dò hỏi: "Anh đang hợp tác với Lục thị?"
Mặc Đình Thâm nhìn cô một cái gật đầu. Lạc Thiên Ngưng lại hỏi: "Lục thị của nước Mỹ đó sao?"
Mặc Đình Thâm cười: "Cô gái nhỏ còn biết cả Lục thị của nước Mỹ"
"Tôi lớn rồi, sắp học đại học rồi, không còn nhỏ nữa". Lạc Thiên Ngưng phản bác.
"Vậy đợi em học đại học rồi nói những thứ này đi, tôi còn có việc phải quay về công ty, hôm khác mời em ăn lẩu". Mặc Đình Thâm đứng dậy muốn đi.
Lạc Thiên Ngưng nôn nóng, đây là sau khi trọng sinh lần đầu tiên cô đến gần tin tức của Lục thị, cô cần phải nghĩ một biện pháp biết nhiều hơn, thế là một miệng nói ra:
"Tôi có thể đến công ty anh tham quan không?"
Mặc Đình Thâm lúc này mới chú ý đến trên người cô, nói: "Đi thôi".
Lạc Thiên Ngưng lập tức đi theo. Lúc Tiêu Nhuệ lái xe qua đón Mặc Đình Thâm thấy Lạc Thiên Ngưng cùng ngồi vào ghế sau có chút không biết phải làm sao, Tổng tài đây là ... nhìn trúng vị thành niên!? Tiêu Nhuệ ngạc nhiên nhìn rất lâu cho đến khi Mặc Đình Thâm lạnh lùng liếc anh ta một cái, Tiêu Nhuệ nhanh chóng tăng ga. Đến khi vào thang máy của khách sạn, Lạc Thiên Ngưng ngẩn ra, không phải nói chuyện về công việc sao, sao lại lái xe đến khách sạn thế?
Mặc Đình Thâm nhìn cô một cái nói: "Tôi chưa từng nói là đến công ty bàn công việc", sau đó liền đi vào phòng.
Lạc Gia Hân nhìn hành động của hai người hung hăng nắm tay lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay, đây là lần đầu tiên cô ta trước mặt nhiều người như này bị cự tuyệt, nhưng mà Mặc Đình Thâm xoay người liền cùng Lạc Thiên Ngưng nói chuyện thân mật. Lạc Thiên Ngưng chết tiệt! Chỗ nào so được với cô ta, chuyện đáng xấu hổ như thế này cô ta sẽ không bỏ qua.
Lúc này khách khứa đã nổ tung, mọi người đang xì xào bàn tán chuyện mới xảy ra, vốn dĩ Lão gia tử muốn giới thiệu Lạc Gia Hân cho Mặc Đình Thâm, thúc đẩy hai nhà liên hôn. Không ngờ rằng Mặc Đình Thâm phớt lờ Lạc Gia Hân, ngược lại đi coi trọng Lạc Thiên Ngưng, người đến muộn. Khó trách, Lạc Thiên Ngưng này mới là người con gái lợi hại nhất Lạc gia. Ông lão nhìn thấy cảnh này, trong mắt nhìn thế nào vẫn là Lạc Gia Hân đẹp hơn một chút, nhưng Mặc Đình Thâm gần như lại hứng thú với Lạc Thiên Ngưng. Nếu thực sự là như vậy, ông liền chú ý nhiều hơn đến cô cháu gái Lạc Thiên Ngưng này, nói không chừng sau này với mạc Đình Thâm liên hôn là Lạc Thiên Ngưng.
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, không chú ý đến ba mẹ con Diêu thục Phân đã tức giận thay đổi sắc mặt, bọn họ đã bắt nạt Lạc thiên Ngưng mười mấy năm làm sao họ có thể chịu đựng được một ngày nào đó bị Lạc Thiên Ngưng đạp xuống.
Sau khi Lạc Thiên Ngưng tiễn Mặc Đình Thâm xong, quay đầu lại nhìn thì thấy ánh mắt giận dữ của ba mẹ con Diêu Thục Phân, cô cong khóe miệng lên cười rạng rỡ nhìn ba bọn họ, còn tưởng rằng cô là Lạc Thiên Ngưng sẽ bị người khác bắt nạt trước đây à, sự chú ý của ông nội, tài sản của nhà họ Lạc, địa vị thiên kim tiểu thư, cô từ từ sẽ từ bọn họ đoạt lại.
Sau khi bữa tiệc kết thúc tiễn khách ra về hết, Lão gia tử gọi Lạc thiên Ngưng qua nói: "Sau này mỗi tháng sẽ cho Lạc Thiên Ngưng thêm năm vạn tiền tiêu vặt".
Lạc Thiên Ngưng có chút thụ sủng nhược kinh, cô không có biểu hiện gì xuất sắc, đối với bữa tiệc mừng thọ lần này kết quả tốt nhất mà cô mong muốn chính là đạt được sự quan tâm từ ông nội, mà biến cố duy nhất chính là sự xuất hiện của Mặc Đình Thâm, người mà trước nay cô chưa từng biết đến bất luận là trong hồi ức kiếp trước của cô cô cũng chưa từng nghe qua Mặc Đình Thâm.
Buổi tối Lạc Thiên Ngưng tìm kiếm Mặc Đình Thâm ở trên mạng, chỉ có một kết quả: Tổng tài của tập đoàn Mặc thị. Lại tìm kiếm Mặc thị, ngoài những tin tức tạp nham ra chỉ có một kết quả: Hào môn trăm năm của Đế Đô. Cho nên, người đàn ông cô tiếp xúc ở phía sau biệt thự là công tử hào môn, đây mới là nguyên nhân ông cụ thay đổi vì tất cả mọi người đều cho rằng cô với Mặc Đình Thâm có quan hệ, nhưng cô cũng chỉ là hôm nay mới quen thôi, đây mới là tình cảm của hào môn bất cứ lúc nào cũng có thể làm con cờ bị sử dụng và vứt bỏ thôi.
Lạc Thiên Ngưng không để ở trong lòng, cô chỉ có báo thù, cô cần phải từng bước, từng bước tiếp cận Lục gia, tiếp cận tập đoàn Ám Uyên. Tối nay, Lạc Thiên Ngưng lại mơ thấy cái chết thảm thương ở Campuchia, mơ thấy Lục Vi không chút do dự nổ súng bắn chết Mike, mơ thấy Lục Vi cùng Tiêu Văn Uyên cùng nhau xử lý hết đám thân tín của cô. Kiếp trước, cô vì Tiêu Văn Uyên, vì Ám Uyên của hắn vào sinh ra tử nhiều lần giúp hắn đánh cắp bí mật thương mại, ám sát đối thủ cạnh tranh, thậm chí thay hắn đi vào vùng xám, nhưng đổi lại là cái chết thảm ở Campuchia, kiếp này cô tuyệt đối sẽ không tin tưởng bất kỳ ai.
Mấy ngày nay vì Lão gia tử thường hỏi đến Lạc Thiên Ngưng còn gọi Lạc Thiên Ngưng qua nhà tổ cùng ông ăn cơm, người hầu trong biệt thự đều đánh mắt với nhau, biết vị Tam tiểu thư này không giống trước đây vì vậy cũng thường làm với ý cô, cuộc sống của Lạc Thiên Ngưng tốt hơn rất nhiều. Tuần này cô kiểm soát chế độ ăn uống một cách điên cuồng hơn, tăng cường tập luyện, cân nặng đã khống chế thành công dưới năm mươi lăm cân, chiều cao một mét bảy mươi có thân thể rất thon thả. Cầm tiền tiêu vặt mà ông cụ đưa thêm, Lạc Thiên Ngưng chuẩn bị tìm một lớp huấn luyện đấm bốc ở bên ngoài, cô biết tất cả các kỹ năng và phương thức chiến đấu cũng biết cách huấn luyện ra sao nhưng thân thể này của Lạc Thiên Ngưng quá yếu, cô cần có đối thủ để luyện tập cùng mới được.
Hôm thứ Bảy bởi vì có hẹn ăn cơm với Mặc Đình Thâm, Lạc Thiên Ngưng sớm đã đi ra ngoài, cô vừa đến quảng trường Thời Đại thì nhìn thấy Mạc Đình Thâm xuống xe đi qua đây vẫn là một thân tây trang tỏa ra hơi quý phái. Lạc Thiên Ngưng mặc áo hoodie có mũ, nhiệt độ Hải Thành cũng không thấp thế là cô để lộ hai chân dài miên man, đi giày thể thao trắng, để mặt mộc, đầy sức sống tươi trẻ. Mặc Đình Thâm đi qua, Lạc Thiên Ngưng nhìn vào xe anh hỏi:
"Một mình anh à?"
Mặc Đình Thâm hỏi lại: "Em cho rằng còn có ai?"
"Cái người luôn đi theo anh đó, tôi nghĩ rằng anh ta sẽ đi cùng". Lạc Thiên Ngưng nói.
"Tiêu Nhuệ, trợ lý của tôi, cậu ấy còn có việc, đi công ty rồi"
"À ... được! Vậy ... chúng ta ăn lẩu được không?", Lạc Thiên Ngưng hỏi.
Mặc Đình Thâm gật đầu. Lạc Thiên Ngưng dẫn anh đến một nhà hàng lẩu, có lẽ do vào buổi trưa người trong nhà rất đông, hai người tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống. Lạc Thiên Ngưng gọi món, Mặc Đình Thâm gần như không kén ăn, Lạc Thiên Ngưng gọi cái gì anh ăn cái đó, thế là gọi một nồi lẩu cay, gọi rất nhiều thịt và rau. Quá trình đợi món ăn lên có chút hơi gượng gạo, Lạc Thiên Ngưng không biết nên nói cái gì có chút mất tự nhiên, Mặc Đình Thâm hỏi:
"Lần đầu em mời người khác ăn ... đều là ăn lẩu à?"
Trong khái niệm của anh những thiên kim tiểu thư này đều chú ý đến dáng vẻ, cùng đàn ông dùng bữa sẽ nên lựa chọn ăn đồ tây, lẩu tuyệt đối sẽ không nằm trong lựa chọn, nên lúc Lạc Thiên Ngưng mời anh có chút ngạc nhiên.
"Không phải! Tôi chưa từng mời qua đàn ông ăn cơm". Lạc Thiên Ngưng nói.
Lạc Thiên Ngưng nhát gan kiệm lời, không có bạn bè, Rose tình cảnh hết sức nguy hiểm trước nay chưa từng cùng bạn bè đi ăn nhà hàng.
"Cuộc sống trước đây của Lạc tiểu thư có vẻ không được như ý". Mạc Đình Thâm nói.
Lạc Thiên Ngưng cười, nói: "Trước kia có hơi tự ti, không thích nói chuyện".
Mặc Đình Thâm nhìn cô, người con gái có ánh mắt trong sáng này nhưng không có lấy nửa điểm dáng vẻ tự ti. Món ăn rất nhanh được đem lên bỏ qua chủ đề nói chuyện gượng gạo này, Lạc Thiên Ngưng giảm cân vất vả như vậy không dễ dàng gì, trông thấy lẩu ăn không khách khí.
"Thích ăn lẩu?", Mặc Đình Thâm hỏi.
"Phải, cho dù là thứ gì cho vào nồi nấu đều tốt hết, sẽ không chết đói ở vùng núi hoang dã". Lạc Thiên Ngưng cười vui vẻ ăn
"Lời nói này giống như là từng đi đến vùng đồi hoang dã". Mặc Đình Thâm nói. Lời nói vừa rơi xuống, anh thấy rõ ràng Lạc Thiên Ngưng cầm đũa trên tay hơi ngừng lại một chút. Cô gái này thật thú vị!
Lạc Thiên Ngưng cười không nói chuyện, cô thực sự đã đi qua vùng đồi hoang dã, bị khó khăn trong núi nửa tháng mới có thể thoát khỏi bao vây, trải qua môi trường tồi tệ nhất thế giới nhưng vẫn không thoát khỏi sự lừa dối của một kẻ đàn ông và sự tàn nhẫn của một người phụ nữ, bản thân nghĩ đến cũng có chút nực cười.
Khi hai người đang ăn, điện thoại của Mặc Đình Thâm vang lên, anh nói câu xin lỗi liền nghe điện thoại. Lạc Thiên Ngưng loáng thoáng nghe được trong điện thoại truyền đến Lục thị thế nào, thế nào, cô lập tức chăm chú lắng nghe. Mặc Đình Thâm dường như cũng không để ý cô nghe được cái gì nói với bên kia điện thoại:
"Để người của chúng ta quay lại, tôi sẽ trở lại ngay"
Mặc Đình Thâm tắt điện thoại, Lạc Thiên Ngưng thăm dò hỏi: "Anh đang hợp tác với Lục thị?"
Mặc Đình Thâm nhìn cô một cái gật đầu. Lạc Thiên Ngưng lại hỏi: "Lục thị của nước Mỹ đó sao?"
Mặc Đình Thâm cười: "Cô gái nhỏ còn biết cả Lục thị của nước Mỹ"
"Tôi lớn rồi, sắp học đại học rồi, không còn nhỏ nữa". Lạc Thiên Ngưng phản bác.
"Vậy đợi em học đại học rồi nói những thứ này đi, tôi còn có việc phải quay về công ty, hôm khác mời em ăn lẩu". Mặc Đình Thâm đứng dậy muốn đi.
Lạc Thiên Ngưng nôn nóng, đây là sau khi trọng sinh lần đầu tiên cô đến gần tin tức của Lục thị, cô cần phải nghĩ một biện pháp biết nhiều hơn, thế là một miệng nói ra:
"Tôi có thể đến công ty anh tham quan không?"
Mặc Đình Thâm lúc này mới chú ý đến trên người cô, nói: "Đi thôi".
Lạc Thiên Ngưng lập tức đi theo. Lúc Tiêu Nhuệ lái xe qua đón Mặc Đình Thâm thấy Lạc Thiên Ngưng cùng ngồi vào ghế sau có chút không biết phải làm sao, Tổng tài đây là ... nhìn trúng vị thành niên!? Tiêu Nhuệ ngạc nhiên nhìn rất lâu cho đến khi Mặc Đình Thâm lạnh lùng liếc anh ta một cái, Tiêu Nhuệ nhanh chóng tăng ga. Đến khi vào thang máy của khách sạn, Lạc Thiên Ngưng ngẩn ra, không phải nói chuyện về công việc sao, sao lại lái xe đến khách sạn thế?
Mặc Đình Thâm nhìn cô một cái nói: "Tôi chưa từng nói là đến công ty bàn công việc", sau đó liền đi vào phòng.
Bình luận facebook