Lê vũ thảo nguyên
Tác giả VW
-
Chương 14
Ôn Tử Dương cầm lên nhìn, trên chai không còn nhãn liền hỏi:
"Ai uống thuốc?"
"Tôi uống" Lạc Thiên Ngưng nói
"Cô uống mà không biết mình uống thuốc gì sao?" Ôn Tử Dương hỏi
"Trước đây não tàn, mẹ kế cho gì thì uống đó" Lạc Thiên Ngưng nhún vai
"Được! Tôi sẽ đưa đến phòng thí nghiệm" Ôn Tử Dương nói rồi đứng dậy bước ra khỏi văn phòng
Lạc Thiên Ngưng biết rất nhiều loại thuốc như thế một lúc nữa cũng chưa có kết quả ngay, cô ngồi trong văn phòng không đi, câu được câu có nói chuyện với Hách Ngư. Mặc Đình Thâm ngồi trên ghế sofa trong văn phòng gõ vào máy tính xách tay của mình cũng không nói chuyện, hai ngươi cảm thấy bầu không khí càng ngày càng quái dị. Lạc Thiên Ngưng ngước mắt nhìn Mặc Đình Thâm, anh không nhìn cô, lại chăm chú nhìn, vẫn là không nhìn cô. Người đàn ông này đang phát điên cái quái gì vậy, hai ngày trước còn quản trời quản đất, ngay cả chuyên ngành đại học của cô cũng muốn quản, hôm nay đến coi như không quen biết rồi. Lạc Thiên Ngưng không vui, ai mà không nóng nảy chứ, không quen thì không quen, chẳng phải chỉ cứu cô ấy một lần thôi sao có gì giỏi đâu chứ.
Cô lề mề đứng dậy chuẩn bị kéo Hách Ngư đi, Mặc Đình Thâm đột nhiên nghe điện thoại.
"Biết! Kết nối video sang đây tôi tự mình nói chuyện"
Máy tính chợt vang lên giọng nói của người đàn ông.
"Lục tổng! Nghe danh đã lâu!"
Lạc Thiên Ngưng đóng băng tại chỗ. Lục tổng? Lục thị? Cô lại yên lặng ngồi trở lại.
Hách Ngư hỏi "Tiểu Thư, không đi nữa sao?"
Lạc Thiên Ngưng mặt không thay đổi "Ngồi mệt, đứng lên"
Hách Ngư á khẩu.
Giọng của người đàn ông trong video hơi lớn tuổi, chắc là lãnh đạo cao cấp của Lục thị, Lạc Thiên Ngưng không chắc lắm ngồi đó mà tai vểnh lên nghe.
“Lục tổng muốn hợp tác cũng phải lấy ra chút thành ý của mình” Mặc Đình Thâm nói.
Không biết hai người đang nói chuyện hợp tác gì, một giọng nữ đột nhiên phát ra trong video:
“Bố ơi con về rồi! Bố đang bận à?” Lục tổng bên đó lập tức xin lỗi, nói:
“Đứa nhỏ không hiểu chuyện, Mặc tổng chê cười!” sau đó xuất hiện một tiếng quở trách mơ hồ “Vy Vy, ba đang bận, chờ một chút”
Lạc Thiên Ngưng toàn thân cứng đờ. Là Lục Vy! Ngay cả một câu nói ngắn ngủi trong video cô có thể nghe ra rằng vừa rồi là Lục Vy đang nói, đó là giọng nói trong mơ cô cũng sẽ không bao giờ quên. Người phụ nữ đó đã trở thành cơn ác mộng sâu sắc nhất của cô, chế giễu nhìn Mike rơi xuống đất với đôi mắt rộng mở, nhìn Lục Vy cắt đứt gân chân của mình mà không do dự, viên đạn xuyên thấu tim cô như theo linh hồn vào trong cơ thể Lạc Thiên Ngưng, khi nghe thấy giọng nói của Lục Vy tim cô co quắp đau đớn.
“Lục tổng hình như không thể nói chuyện?” Mặc Đình Thâm có chút không kiên nhẫn
“Tiểu thư, cô sao thế?” Hách Ngư hỏi
Vừa rồi Lạc Thiên Ngưng nghe Mặc Đình Thâm nói ở trong video liền có chút không thích hợp, Hách Ngư cảm thấy Lạc Thiên Ngưng dường như đột nhiên biến thành một con nhím bộ dạng lập tức xù gai lên phòng bị tất cả, mà bây giờ Lạc Thiên Ngưng không chỉ là một con nhím mà giống một con mèo bị giẫm nát đuôi, cô sợ hãi nhưng cũng muốn lao tới cắn một miếng, nắm chặt tay run rẩy.
Mặc Đình Thâm nghe thấy lời của Hách Ngư nói ngẩng đầu lên nhìn Lạc Thiên Ngưng một cái, khuôn mặt tái nhợt không chút máu, ánh mắt kinh hoàng và dữ tợn, cô nghiến răng nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính trong tay anh như thể sắp lao vào ăn thịt chiếc máy tính trong giây lát. Mặc Đình Thâm không có ý định phản ứng Lạc Thiên Ngưng, từ hôm hai người giận nhau Mặc Đình Thâm cảm thấy Lạc Thiên Ngưng chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ thú vị mà thôi căn bản không đáng để anh tổn tâm. Nhưng bây giờ, từ con hẻm đến khách sạn cũng vậy, lần này lại như vậy, Mặc Đình Thâm buồn bực, một cô nhóc nếu đã nói không sao vậy bản thân cũng không nhất thiết phải quan tâm. Mặc Đình Thâm bước lại ghế sofa ngồi xuống cầm máy tính lên tiếp tục cuộc gọi video vừa rồi, Lạc Thiên Ngưng tỉnh táo lại, chăm chú lắng nghe nội dung video của Mặc Đình Thâm. Mặc Đình Thâm và cha của Lục Vy đang nói về các dự án hợp tác nhưng không nhắc đến chuyện cướp lô hàng trước đó vài ngày, hầu hết những thương nhân mà Lạc Thiên Ngưng đã tiếp xúc qua nhiều như vậy, bất luận sau lưng có đặt bao nhiêu khẩu súng đen đều có thể đứng trước mặt mỉm cười hợp tác. Mặc Đình Thâm dường như đang hợp tác với nhà họ Lục trong lĩnh vực điện tử ở thị trường Mỹ. Anh muốn vào thị trường Mỹ, hợp tác với nhà họ Lục là một lựa chọn sáng suốt, họ Lục là một gia tộc nổi tiếng của Trung Quốc ở Hoa Kỳ doanh nghiệp rất lớn và các mối quan hệ đương nhiên rất rộng nhưng Mặc gia cũng không phải là quả hồng mềm, hào môn tồn tại trăm năm ở Đế Đô, thực lực lớn mạnh, Lục thị cũng có thể kiếm được một khoản lớn từ sự hợp tác này. Mặc Đình Thâm dường như rất không vui về chuyện Lục thị cướp lô hàng lần trước vì vậy suốt cuộc họp video luôn mang vẻ qua loa chần chừ ra bộ từ chối Lục thị, nói một hồi vẫn không có kết quả Mặc Đình Thâm nói:
“Tôi bên này còn có chuyện phải giải quyết, lần sau nói tiếp”
Lục tổng bên đó cẩn thận đồng ý nói: “Vậy Mặc tổng xem 8 giờ tối mai thế nào?”
Mặc Đình Thâm gật đầu đồng ý, video ngắt kết nối Lạc Thiên Ngưng thầm nghĩ: 8 giờ tối mai, vậy chuyển sang giờ Mỹ tức là buổi sáng, cô phải làm chút gì đó không thể để Lục thị ký hợp đồng một cách thoải mái như vậy. Cô chậm rãi đứng dậy, lúc nhìn Mặc Đình Thâm, người đàn ông này dường như không quan tâm đến cô một chút nào cô đành thăm dò hỏi
“Anh có phải không muốn hợp tác với Lục Thị?”
Mặc Đình Thâm nâng mắt nhìn cô, môi mỏng thốt ra hai chữ “Cơ mật”
Cơ mật con mẹ nhà anh! Lần trước Tiêu Nhuệ cũng nói việc hàng hóa là cơ mật kết quả thì sao, người đàn ông này còn không phải nói đầu đuôi gấp gọn cho cô sao bây giờ liền thành cơ mật rồi, chỉ vì cuộc cãi vã không thể giải thích trước cửa nhà Lạc Thiên Ngưng thề rằng cô chưa bao giờ gặp người ghi thù như người đàn ông này. Nhưng người dưới mái hiên có thể làm gì được, cô muốn biết tin tức của Lục thị thông qua Mặc Đình Thâm là các nhanh nhất.
Mặc Đình Thâm không ngẩng đầu “Sự nghiệp của Lạc tiểu thư không liên quan đến tôi”
Phi! Người đàn ông này còn cứng mềm không ăn, cô đã nói như vậy rồi còn muốn thế nào nữa. Lạc Thiên Ngưng tức giận, bản tiểu thư không hầu hạ nữa, không phải là tin tức từ Lục thị sao cô tự mình nghe ngóng cũng được, ai cần đến Mặc Đình Thâm anh.
Lạc Thiên ngưng đứng dậy nói “Tiểu Ngư, đi thôi”
Hách Ngư gật đầu lập tức mở cửa phòng làm việc để cho Lạc Thiên Ngưng ra ngoài. Vừa lúc Lạc Thiên Ngưng vừa đi được một bước giọng nói của Mặc Đình Thâm từ phía sau chuyển đến:
“Muốn hợp tác nhưng không nhất thiết phải là Lục thị”
Lạc Thiên Ngưng ôm một ngụm máu tức trên ngực, sớm muộn có một ngày sẽ cho Mặc Đình Thâm tức chết. Lạc Thiên Ngưng bị Mặc Đình Thâm làm tức đến thổ huyết, đùng đùng rời khỏi bệnh viện.
Lúc Ôn Tử Dương trở lại phòng làm việc chỉ còn lại Mặc Đình Thâm đang ngồi trên ghế sofa.
“Mặc thiếu danh tiếng lẫy lừng, cũng có ngày bị vứt sang một bên” Uông Tử Dương châm chọc.
Phải biết Mặc Đình Thâm xuất thân trong một gia đình giàu có hàng thế kỷ ở Đế Đô, cũng là con trai được cưng chiều chuộng nhất của lão gia nhà họ Mặc, đã là một nửa người thừa kế của Mặc gia nắm chắc hơn nửa tập đoàn Mạc thị cộng thêm vẻ ngoài trời sinh này, tính cách cao lãnh. Dùng lời Ôn Tử Dương để hình dung chính là thấy đã muốn đến lĩnh giấy kết hôn, các danh viện Đế Đô đổ xô đến với anh, vắt kiệt óc nghĩ muốn cùng Mặc Đình Thâm có một đêm xuân tình, chỉ cần có quan hệ với Mặc Đình Thâm giống như dát vàng cho chính mình, người phụ nữ nào mà chẳng nhìn chằm chằm vào Mặc Đình Thâm. Nhưng Tam Lạc tiểu thư này đích xác là bỏ một mình Mặc Đình Thâm ở lại chỗ này.
“Đi rồi? Ngược lại có cá tính!”
“Cút!” Mặc Đình Thâm nhổ ra một từ, cả người đều phát hơi thở không vui.
Ôn Tử Dương không nói còn được, nói ra như này Mặc Đình Thâm càng không vui. Anh muốn tiền có tiền muốn sắc có sắc, cô gái đó là đối xử với anh một cách hờ hững, anh nghĩ đến là tức giận. Ôn Tử Dương ném hai tờ giấy lên bàn nói:
“Nhìn xem, Lạc tiểu thư này lúc trước đã uống thuốc gì?”
Mặc Đình Thâm liếc nhìn không nhúc nhích, anh mới không quan tâm. Ôn Tử Dương nhìn anh bất động, cười:
“Bao nhiêu tuổi rồi còn giận dỗi? Lạc tiểu thư không phải nói đây đều là thuốc người mẹ kế đó cho sao, những thứ này là muốn hủy hoại cô ấy” Ôn Tử Dương nói
“Có rắm mau thả” Mặc Đình Thâm tức giận
“Được! Được! Hầu hết các loại thuốc đều có thành phần kích thích tố. Nghe nói lúc trước là Tiểu thư mập như heo, không thoát khỏi quan hệ với cái này, ngoài ra còn có một phần nhỏ là thuốc chống trầm cảm" Ôn Tử Dương nói.
"Chống trầm cảm? Uống xuống sẽ như thế nào?" Mặc Đình Thâm hỏi
"Nói một cách dễ hiểu, những loại thuốc chống trầm cảm này ... là thuốc phong bế thần kinh. Một người khỏe mạnh nếu như uống quá nhiều thì sẽ ảnh hưởng đến tư duy thần kinh của họ, nói một cách đơn giản họ sẽ trở thành một kẻ ngu ngốc. Bà mẹ kế này thực sự muốn khiến Lạc tiểu thư vừa béo vừa ngốc sống hết đời. Haiz!" Ôn Tử Dương cảm thán nói.
Mặc Đình Thâm nghĩ đến dáng vẻ cười ngọt ngào của cô gái "Cũng không ngốc mà!"
"Nhưng nghe ý Lạc tiểu thư nói cô ấy đã uống thuốc này hơn 10 năm, xem ra sống rất vui sướng, không ngốc đâu!" Ôn Tử Dương cảm thán.
Bình luận facebook