• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot MẠC TỔNG CƯNG CHIỀU CÔ VỢ SÁT THỦ (3 Viewers)

  • Chương 18:

Lạc Thiên Ngưng cảm thấy Mặc Đình Thâm chắc chắn bị điên rồi, mới sáng sớm phát điên cái gì, tức giận cái gì, đập cửa cái gì, cô đã chọc phải anh sao. Nghĩ đến đây Lạc Thiên Ngưng đột nhiên phản ứng lại, thì ra thằng chó cũng muốn xử lý là Mặc Đình Thâm? Mình không phải uống rượu trong quán bar sao, tại sao lại dính líu đến Mặc Đình Thâm rồi? Lạc Thiên Ngưng vò đầu rối như ổ gà, cái gì cũng không nhớ ra, tối qua uống quá nhiều hoàn toàn hỏng rồi.

Chưa đầy năm phút Mặc Đình Thâm lại mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, đã thay bộ quần áo ở nhà, tóc chải chuốt chốc lát đã gọn gàng sạch sẽ, còn Lạc Thiên Ngưng vẫn ngây ngốc đứng đó tự hỏi rốt cuộc tại sao mình lại xuất hiện ở đây. Mặc Đình Thâm trực tiếp bỏ qua cô đi đến bàn ăn để chuẩn bị ăn sáng, Lạc Thiên Ngưng nhìn thấy tình huống này, lại định giả vờ không quen cô nữa. Cô hỏi:

"Mặc Đình Thâm tại sao tôi lại ở đây?"

Mặc Đình Thâm thậm chí còn không quay đầu lại:

"Tình cờ gặp em uống quá nhiều"

Thật lạnh nhạt! Lạc Thiên Ngưng đều sắp bị giọng điệu thờ ơ và cảnh lạnh nhạt này cóng chết.

"Ai thay quần áo cho tôi?" Lạc Thiên Ngưng hỏi

"Người phục vụ" Mặc Đình Thâm đáp

"Tiểu Ngư đâu? Chính là cô bé đi theo tôi đó

"Phòng kế bên" Mặc Đình Thâm nói

Lạc Thiên Ngưng thật lâu không lên tiếng, Mặc Đình Thâm cũng không hỏi đã ngồi vào bàn ăn sáng, động tác tao nhã bình tĩnh hoàn toàn không giống người đàn ông vừa nãy đóng sầm cửa tức giận. Lạc Thiên Ngưng kìm lại một lúc lâu, không biết nên làm thế nào để phá vỡ tình huống này, hồi lâu như quả bóng phình to lấy hết dũng khí hỏi:

"Tôi chọc anh không vui sao?"

Mặc Đình Thâm nâng ly cà phê trên tay dừng một chút, đây cho là không vui sao? Anh có lập trường gì mà không vui? Vì hôm qua Lạc Thiên Ngưng say rượu gọi tên người đàn ông khác?

"Không có!" Mặc Đình Thâm lạnh lùng nói

Lạc Thiên Ngưng nhất thời như một quả bóng xì hơi không biết nên hỏi tiếp như thế nào.

"Cảm ơn anh đã chăm sóc ... tôi đi trước đây" Lạc Thiên Ngưng nói.

Mặc Đình Thâm không nói chuyện dường như không muốn quan tâm đến cô. Lạc Thiên Ngưng cảm thấy rất gượng gạo, quay trở lại phòng ngủ thay quần áo của mình, lấy túi da.

"Tôi đi trước đây" Lạc Thiên Ngưng nói lại

Lần nữa Mặc Đình Thâm ngồi trên ghế vẫn không lên tiếng, thậm chí anh còn không ngẩng đầu nhìn. Lạc Thiên Ngưng gượng gạo rời khỏi phòng gõ cửa phòng bên cạnh. Hách Ngư dậy từ sớm, Lạc Thiên Ngưng gõ cửa lập tức mở cửa hỏi:

"Tiểu thư, cô không sao chứ?"

Tâm Tình Lạc Thiên Ngưng có chút phiền muộn tùy ý trả lời:

"Không sao! Đi thôi!" Hách Ngư theo sau, hai người rời khách sạn gọi một chiếc taxi trở về Lạc gia.

Tiêu Nhuệ: Thế là Tiểu thư đã đi rồi! Boss không có phản ứng gì, không nói tiễn Lạc tiểu thư!

Anh ta bước vào phòng của Mặc Đình Thâm, Mặc Đình Thâm đang ngồi ở bàn ăn uống hai ngụm cà phê, sandwich chưa ăn một miếng nào, thứ khác càng không động đến. Tiêu Nhuệ hỏi:

"Boss! Bữa sáng không hợp khẩu vị sao?"

"Cà phê quá đắng. Bánh mì nướng quá cứng". Mặc Đình Thâm nói

"Vậy tôi cho người làm lại một phần đem đi Tiêu Nhuệ nói

"Không cần!" Mặc Đình Thâm bỏ nĩa xuống đứng dậy nói không ăn nữa.

Tiêu Nhuệ bất lực, bình thường đều là bữa sáng thế này sao hôm nay lại không hợp khẩu vị rồi. Mặc Đình Thâm nói:

"Đi điều tra Lạc Thiên Ngưng"

"Điều tra cái gì?" Tiêu Nhuệ ngẩn người. Tối hôm qua chưa làm hòa sao?

"Điều tra Lạc Thiên Ngưng trước đây, từ khi sinh ra đến nay, tất cả tư liệu tôi đều muốn" Mặc Đình Thâm nói

"Khối lượng công việc này ..." Tiêu Nhuệ có chút bị làm khó

"Ba ngày! Không làm tiếp tục đến mỏ Nam Phi ở vài ngày" Mặc Đình Thâm nói.

"Làm được ... bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ" Tiêu Nhuệ lập tức nói

Bên này Tiêu Nhuệ bắt đầu tra thông tin của Lạc Thiên Ngưng.

Lạc Thiên Ngưng mở điện thoại lên thấy tin nhắn của Đàm Dương hỏi khi nào thì hành động, cô muốn đưa mọi người đến đây cần có nhà mới có thể ổn thỏa cho bọn họ, giờ trong tay cô chỉ có 30 triệu mà lần trước lấy được từ Mặc Đình Thâm. Cô trả lời Đàm Dương: chờ tôi một ngày tôi sắp xếp chỗ ở.

Hách Ngư ngồi ở ghế lái phụ hỏi:

"Tiểu thư, tối hôm qua cô không sao chứ?"

"Không sao, có thể có chuyện gì"

Lạc Thiên Ngưng gửi tin nhắn không ngẩng đầu lên.

"Hôm qua cô uống nhiều rượu say đến mức đi không nổi" Hách Ngư nói

"Không đi nổi? Vì sao tôi đến được khách sạn?" Lạc Thiên Ngưng hỏi

"Mặc tổng bế cô đi. Hôm qua cô ngủ quên trong xe của Mặc tổng, Mặc tổng để cho cô ngồi trên đùi sau đó bế cô về" Hách Ngư nói.

Lạc Thiên Ngưng sững sờ. Mặc Đình Thâm bế cô? Tại sao cô không nhớ gì cả?

"Hôm qua tôi không làm gì xấu hổ đúng không?" Lạc Thiên Ngưng hỏi.

"Không! Nhưng mà cô nói nhảm rất nhiều, gì mà bắn súng, đánh nhau, Tiểu thư uống nhiều đến nỗi chém gió" Hách Ngư cười nói.

Lạc Thiên Ngưng bị dọa ngốc. Cô gần như nói với Mặc Đình Thâm bản thân là Rose, sau này vẫn là nên uống ít lại nếu không ... không đợi người ta tra bản thân đã nói ra gần hết rồi. Nhớ đến đêm qua, Lạc Thiên Ngưng mơ nhiều giấc mơ linh tinh lúc thì mơ thấy đang uống rượu với đám người Đàm Dương, lúc thì mơ thấy Tiêu Văn Uyên đến đón cô, lúc thì lại mơ thấy Lục Vi nổ súng bắn chết Mike. Mike của cô, An Lạc của cô đều chết rồi. Lạc Thiên Ngưng chỉ cần nghĩ đến những thứ này trong lòng đau đớn không thở nổi.

Taxi đến Lạc Gia, Lạc Thiên Ngưng và Hách Ngư xuống xe, Lạc Thiên Ngưng bảo Hách Ngư quay về nghỉ ngơi, tự mình trở về phòng.

Vào biệt thự, Lạc Thiên không ở nhà, Diêu Thục Phân cũng không ở nhà, không biết đi làm gì rồi. Lạc Gia Tuyết ngồi trên ghế sofa trong phòng khách lật xem tạp chí thời trang, Lạc Gia Thần cũng ở đó ngồi ở bên khác ghế sofa gõ máy tính, nhìn thấy Lạc Thiên Ngưng trở về Lạc Gia Tuyết kỳ quái hỏi:

"Còn biết trở về? Tối hôm qua đi nơi nào phóng đãng rồi?"

Lạc Thiên Ngưng không có thời gian quan tâm cô ta, cô chỉ muốn đi tắm và thay quần áo sạch sẽ, trên người cô sắp bốc mùi rồi. Cô bỏ qua Lạc Gia Tuyết quay người đi lên lầu, Lạc Gia Tuyết không vui hét lên:

"Đứng lại, tôi đang nói chuyện với chị, chị có giáo dưỡng hay không?"

Lạc Thiên Ngưng quay đầu nhìn cô ta cười nói:

"Giáo dưỡng của tôi chỉ dành cho người, chó điên cắn người, không cần gì giáo dưỡng"

Lạc Gia Tuyết tức giận cầm cuốn tạp chí ném về phía Lạc Thiên Ngưng mắng:

"Chị chửi ai là chó điên?"

"Ai tiếp lời thì chính là người đó" Lạc Thiên Ngưng nói.

Lạc Gia Tuyết liền nổi nóng đứng dậy liền muốn lao tới. Lạc Gia Thần cau mày nói

"Ngồi xuống!"

Lạc Gia Tuyết dậm chân làm nũng:

"Anh! Anh nhìn cô ta ... Sao có thể nói chuyện với em như thế!"

Lạc Gia Thần ngẩng đầu lên liếc nhìn Lạc Thiên Ngưng, cô gái mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, mái tóc dài xõa ngang eo bù xù nhưng không làm mất đi vẻ đẹp của cô, có một chút mệt mỏi trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, một nụ cười chế giễu đang kéo dài trên khóe miệng. Anh ta trước nay chưa từng phát hiện Lạc Thiên Ngưng xinh đẹp đến thế, đến chế giễu người khác cũng động lòng như vậy. Lạc Gia Thần định thần lại nói:

"Nào có dáng vẻ khuê các, ngồi xuống"

Lạc Gia Tuyết "Hừ!" một tiếng ngồi trên ghế sofa.

Lạc Thiên Ngưng quay đầu đi lên lầu, nghĩ đến ánh mắt mà Lạc Gia Thần vừa nhìn, đây là lần thứ hai Lạc Gia Thần đã không giúp đỡ em gái mình là Lạc Gia Tuyết mà thêm vào đó là giúp cô, không biết trong lòng người anh trai này rốt cuộc đã nghĩ gì.

Lạc Thiên Ngưng trở về phòng tắm một cái mới cảm thấy thoải mái tìm một chiếc váy dài tay, một chiếc áo gió, nhiệt độ ở Hải Thành cao nhưng vẫn hơi lạnh vào mùa đông, cô trang điểm một chút lên mặt sách túi đi xuống lầu, hôm nay cần phải xử lý xong việc nhà cửa để Đàm Dương nhanh chóng đến đây.

Vừa bước xuống lầu, Lạc Gia Tuyết đã ngăn cô lại, Lạc Gia Thần không biết đi đâu không ai quản Lạc Gia Tuyết.

"Tiểu tiện nhân, tối qua cô đi đâu?" Lạc Gia Tuyết hỏi

"Không phải việc của cô!" Lạc Thiên Ngưng không chút khách khí

"Thiên kim hào môn mới lớn mà đêm không về nhà, tôi nói với Baba xem ông ấy xử lý cô thế nào" Lạc Gia Tuyết đắc ý nói

"Muốn biết tôi đã đi đâu? Tôi nói cho cô là được. Tôi đi hẹn hò với Tống Dục của cô đấy" Lạc Thiên Ngưng cười nhẹ nói

"Không thể nào! Cô nói bậy!" Lạc Gia Tuyết như một con thỏ lo lắng hét lên

Lạc Thiên Ngưng tinh nghịch nhìn cô ta, có vẻ như Lạc Gia Tuyết thực sự quan tâm đến vị công tử nhà họ Tống này, trong trí nhớ có vẻ là một người rất đẹp trai nếu không thì tại sao Lạc Thiên Ngưng nguyên bản lại che giấu tình cảm của mình.

Lạc Thiên Ngưng mỉm cười, khóe miệng nở nụ cười cùng với lớp trang điểm nhạt hôm nay càng làm cho càng thêm thanh tú dễ thương. Cô ghé vào tai cô ta nói:

"Tại sao lại không thể? Tôi thông minh, xinh đẹp, không ngang ngược vô lý giống cô, Tống Dục sao có thể từ chối tôi"

Lạc Gia Tuyết nhìn Lạc Thiên Ngưng. Đúng vậy, Lạc Thiên Ngưng bây giờ thực sự rất xinh đẹp mà rạng rỡ khỏe mạnh, nói năng hoạt bát ngay cả ông nội cũng bị cô dụ dỗ đến trong lòng nở hoa. Cô luôn yêu thầm Tống Dục, đàn ông thích nhất kiểu con gái này, nhưng làm sao có thể ... làm sao có thể ... Tống Dục là của cô ta, không ai có thể cướp đi. Lạc Gia Tuyết hét lên:

"Cô nói bậy! Cô nói bậy! Tiểu tiện nhân này ..."

Cô ta vươn tay đẩy Lạc Thiên Ngưng, Lạc Thiên Ngưng không chú ý bị đẩy lùi về phía sau, mắt bối rối thấy mình sắp ngã. Lạc Gia Thần cầm tập tài liệu bước tới phòng khách nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lạc Gia Tuyết điên cuồng đẩy Lạc Thiên Ngưng xuống cầu thang, anh ta nhanh tay lao lên vững vàng đưa lên đỡ Lạc Thiên Ngưng, tài liệu trong tay rơi tán loạn như bông tuyết. Anh ta cúi đầu đối mặt với ánh mắt hoảng sợ của cô gái trong lòng.

"Không sao chứ?" Lạc Gia Thần hỏi

Lạc Thiên Ngưng vội vàng đứng lên vuốt tóc nói:

"Không sao! Cảm ơn anh hai!" Lạc Gia Tuyết ánh mắt tức giận xông qua muốn đánh Lạc Thiên Ngưng, Lạc Gia Thần ngăn cô ta lại che chắn cho Lạc Thiên Ngưng sau lưng, tức giận nói:

"Đủ rồi! Em náo đủ chưa?"

"Không có! Em mới là em gái ruột của anh, anh không giúp em ngược lại bảo vệ tiểu tiện nhân này em sẽ nói với mẹ" Lạc Gia Tuyết khóc lóc chạy đi
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom