-
Chương 16-20
Chương 16: Làm nô bộc của ta (1)
Thượng Quan Tình kinh hãi, muốn tránh thoát, nhưng ở đâu là đối thủ của Lam Phi đã là Nhất Nguyên cảnh Võ sĩ, không có chút hồi hộp nào trực tiếp bị xem là tấm khiên.
Chi!
Kiếm thế dừng lại, Lý Vân Tiêu ở trên không trung vẽ một hình tròn, thu kiếm mà đứng, cười nhạt nói:
– Ta chỉ là cùng Phi thiếu đùa một chút mà thôi, các ngươi đi đi.
– Ngươi!
Lam Phi tức đến thổ huyết, giờ khắc này Thượng Quan Tình đã sợ đến hoàn toàn không có màu máu, hai chân liên tục run cầm cập, một mùi thối chảy xuôi ở giữa hai chân.
Sắc mặt Lam Phi âm trầm muốn chảy ra nước, nhìn vẻ mặt Thượng Quan Tình cũng đã biến thành cực kỳ mù mịt, cúi đầu không nói một lời. Nội tâm hắn hầu như muốn tức phá lồng ngực! Thượng Quan gia là một thế lực lớn nhất bám vào Lam gia. Mà Thượng Quan Tình là truyền nhân dòng chính, trợ lực lớn nhất cho tương lai của hắn! Nhưng hắn biết, từ thời khắc này, cái trợ lực kia không chỉ không còn, trái lại rất có khả năng thành kẻ địch cho mình kế thừa vị trí Gia chủ!
Hắn cũng không dám nói hơn một câu nữa, hai mắt phun lửa vội vàng lao ra ký túc xá của Lý Vân Tiêu, nơi này hắn không dám tiếp tục ở lâu thêm một phút! Người còn lại cũng dồn dập ngậm miệng, cúi đầu từng cái từng cái đi theo ra ngoài.
Lý Vân Tiêu lấy ra ngọc bội kia quan sát một hồi, mừng lớn nói:
– Quá tốt rồi, quả nhiên là Ngũ sắc Thần Không Thạch!
Hắn thu ngọc bội cẩn thận, ngẩng đầu nhìn trên trần nhà cười lạnh nói:
– Nhìn lâu như vậy, cũng nên đi ra a!
Sau mấy tức, trên trần nhà quả nhiên có một thanh âm vang lên, Cổ Vinh thân mang hắc y từ trên trần nhà rơi xuống, mặt đầy phức tạp nhìn Lý Vân Tiêu, trong hai mắt tất cả đều là vẻ khó tin.
Lý Vân Tiêu từ tốn nói:
– Xem đã nghiền không? Đồ vật đều tập hợp đủ chưa?
Sắc mặt Cổ Vinh nghiêm túc đến cực điểm, vừa nãy hết thảy hắn đều nhìn ở trong mắt, Lý Vân Tiêu làm sao đánh bại Lam Phi, hắn lại không nhìn ra nửa điểm đầu mối. Vốn định ẩn núp, trước hạn chế thiếu niên này, lại ép hỏi ra phương pháp giải độc. Bây giờ nhìn lại nào còn dám động mảy may? Tuy rằng hắn là trung cấp Võ sĩ, nhưng không có nửa phần nắm chắt có thể đánh thắng đối phương, chớ nói chi là bắt giữ.
– Chỉ thu thập được sáu phần, thực sự là có chút dược liệu quá hiếm, ta hầu như thu xong toàn bộ Công Hội Thuật Luyện Sư, cũng chỉ trù bị đủ sáu phần!
– Sáu phần? Được rồi, trước tiên cho ta.
Có ngũ sắc Thần Không Thạch, hắn xung kích kinh mạch hầu như là nắm chắt trăm phần trăm, tâm tình lập tức thật tốt, chỉ vào Hàn Bách cùng Trần Chân còn nằm trên đất nói:
– Trước đem hai người bọn họ chữa khỏi đi.
Cổ Vinh biến sắc mặt, cả giận nói:
– Ngươi coi ta là gì! Tùy tiện nghe ngươi chỉ huy?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn hắn.
– Khó chịu liền cút!
Cổ Vinh tức giận đến da đầu tê dại, mình thân phận cao quý cỡ nào, lại bị một tiểu tử gọi đến gọi đi. Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, huống hồ là quan hệ tính mạng cùng tiền đồ của hắn, hắn cúi người xuống, kiểm tra thương thế của hai người, từ trong giới chỉ lấy ra hai viên thuốc màu vàng nhạt, phân biệt để vào trong miệng hai người.
– Được rồi, nên nói cho ta phương pháp giải độc! Yêu cầu của ngươi ta đều làm xong, đừng hòng lại để ta nghe ngươi chỉ huy!
Lý Vân Tiêu híp mắt, một bộ dáng dấp người hiền lành nói.
– Bao nhiêu người khóc lóc muốn nghe ta chỉ huy còn cầu mà không được đây, ta dám đánh cuộc, đợi lát nữa ngươi nhất định sẽ yêu cầu theo ta.
Cổ Vinh hoàn toàn biến sắc, cả giận nói:
– Ngươi muốn chơi xấu!
Lý Vân Tiêu lạnh rên một tiếng.
– Bổn thiếu gia là người nào, há có thể lừa gạt một Thuật Luyện Sư chỉ là Sĩ cấp như ngươi!
Hắn phất tay lên, một tờ giấy cắt ra không khí, trực bắn mà ra.
Cổ Vinh giận dữ, cái gì gọi là “Chỉ là Sĩ cấp Thuật Luyện Sư”! Bất kỳ một tên Thuật Luyện Sư nào, đều là tồn tại cực kỳ cao quý, đồng thời ảnh hưởng to lớn!
Hắn song chỉ khép chặt, sắc mặt khẽ biến thành hơi trầm, kình lực trên tờ giấy kia so với hắn tưởng tượng mạnh hơn, mặt hắn âm trầm nhìn lại, nhất thời lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, vội vàng cất đi! Lấy học thức của hắn, mặc dù không cách nào trăm phần trăm kết luận đồ vật trên kia là đúng, nhưng cơ bản có thể phán đoán Lý Vân Tiêu không có lừa hắn.
– Đồ vật ta cầm, chúng ta thanh toán xong!
Cổ Vinh xoay người liền muốn rời đi, thiếu niên này quá mức tà dị, hắn căn bản là nhìn không thấu đối phương. Nguyên vốn còn muốn báo mối thù khuất nhục, nhưng nội tâm mơ hồ sinh ra một tia sợ hãi, để hắn cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tính mạng của mình cùng tiền đồ mới là quan trọng nhất.
– Này là phương thuốc có thể giải trừ Âm Phong thạch cùng độc Huyết Diễm Lan trên người ngươi, đồng thời sẽ không lưu lại bất kỳ di chứng về sau.
Lý Vân Tiêu chậm chậm rãi nói:
– Thế nhưng khoảng thời gian này ngươi bị ăn mòn, có phải là cảm thấy mỗi lần thuật luyện, hồn lực càng ngày càng không ăn thua? Thật giống như có dấu hiệu rút lui?
Thân thể Cổ Vinh trong nháy mắt cứng ngắc.
– Ha ha, sau khi Thuật Luyện Sư tiêu hao hồn lực, tốc độ khôi phục so với nguyên khí của võ giả ít nhất phải chậm hơn không chỉ gấp mười lần. Nhưng hồn lực rút lui, muốn bù đắp lại, so với bình thường tu luyện càng là chậm hơn trăm lần. Tuy rằng ngươi bị độc tính ăn mòn thời gian không lâu, nhưng lấy thiên phú của ngươi, muốn trở lại cảnh giới nguyên lai, ít nhất cũng phải hai mươi, ba mươi năm. Hơn nữa lần thứ hai tấn cấp Thuật Luyện Sư, hi vọng xa vời. Ha ha, ta cũng không đả kích ngươi, nếu số may, trong vòng năm mươi năm vẫn có hi vọng.
Sắc mặt Cổ Vinh khó coi đến cực điểm, những chuyện này hắn làm sao không biết. Sở dĩ địa vị của Thuật Luyện Sư cao như thế, là bởi vì hồn lực tu luyện dị thường gian nan, hơn nữa sau khi rút lui muốn khôi phục hầu như là không thể. Mình cách cấp một Luyện kim thuật sư vốn là có đoạn chênh lệch, lần sau lại hướng cảnh giới này, sợ là phải năm mươi năm sau, này vẫn là phải số may mới được. Vận may không tốt, cả đời mình có thể chỉ là luyện kim học đồ cao cấp.
– Ngươi nói những cái này là có ý gì?
– Ha ha, không có ý gì. Có điều ta trùng hợp biết một biện pháp, có thể để cho ngươi ở trong vòng năm mươi ngày trở thành một tên Sĩ cấp Thuật Luyện Sư chân chính.
– Năm mươi ngày?
Cả người Cổ Vinh như điện giật, hai mắt trợn tròn vo.
– Làm sao có khả năng? Ngươi gạt ta!
Coi như hồn lực của mình không có biến mất, cũng không thể trong vòng năm mươi ngày tấn cấp đến Sĩ cấp Thuật Luyện Sư, bằng không cũng sẽ không bí quá hóa liều, sử dụng Âm Phong thạch!
Lý Vân Tiêu sầm mặt lại, lạnh giọng châm biếm nói:
– Ngươi tính là thứ gì, cũng đáng giá ta lừa gạt?
Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.
Chương 17: Làm nô bộc của ta (2)
Cổ Vinh ngẩn ngơ, thân thể lại khó có thể di động mảy may, Lý Vân Tiêu nói hắn 10 ngàn cái hoài nghi, nhưng trở thành Thuật Luyện Sư, mê hoặc to lớn này để hắn không có cách nào từ bỏ, nhất thời chịu thua nói:
– Xin lỗi, là ta quá khiếp sợ. Ngươi thật chắc chắn để ta trong vòng năm mươi ngày khôi phục hồn lực?
Lý Vân Tiêu lắc lắc ngón trỏ, hừ lạnh nói:
– Không phải khôi phục hồn lực, là thành Sĩ cấp Thuật Luyện Sư chân chính. Kỳ thực ta hoàn toàn có thể để cho ngươi trong năm ngày liền lên cấp, chỉ có điều ngươi không đáng ta vun bón như vậy.
Cổ Vinh gian nan nuốt ngụm nước miếng.
– Ngươi phải như thế nào mới bằng lòng giúp ta?
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu phát lạnh, gằn từng chữ nói:
– Làm nô bộc của ta!
– Không thể!
Con ngươi Cổ Vinh đột nhiên mờ to, hoàn toàn biến sắc, cả giận nói:
– Ngươi một hoàng mao tiểu tử, lại muốn thu một tên Thuật Luyện Sư làm nô bộc! Quá ngông cuồng!
Lý Vân Tiêu lẳng lặng ngồi ở trên ghế, một luồng khí thế từ trên người lan ra, trong mắt loé ra một tia châm biếm, lạnh lùng nói:
– Nếu không phải ta bây giờ thực lực không đủ, ngươi cho rằng ngươi có tư cách làm nô bộc của ta sao? Dù vậy, ngươi cũng chỉ có tư cách làm nô bộc năm mươi ngày, sau năm mươi ngày liền cút cho ta!
Cổ Vinh kinh sợ đến mức trong đầu trống không, Lý Vân Tiêu nói chấn động đến đầu hắn tê dại, nhưng không có chút phẫn nộ nào biểu hiện ra. Bởi vì trong mắt đối phương không hề che giấu chút nào châm biếm cùng nhìn xuống, căn bản không phải giả ra, mà là một cách tự nhiên, thật giống xác thực là như vậy, mình không có tư cách làm nô bộc của hắn, là thiên kinh địa nghĩa.
Trời ạ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Tiểu tử này rốt cuộc là ai? Người điên? Người điên làm sao có khả năng liếc mắt liền nhìn ra vấn đề của ta, còn có phương pháp hóa giải. Ta là tra khắp tư liệu của toàn bộ Công Hội Thuật Luyện Sư cũng không tìm được biện pháp.
Thanh âm nhàn nhạt của Lý Vân Tiêu truyền đến.
– Ngươi có phải là cảm thấy làm nô bộc của ta rất oan ức?
Phí lời, đương nhiên oan ức! Trong lòng Cổ Vinh tức giận mắng không ngớt, đột nhiên hai con mắt Lý Vân Tiêu lóe lên, một đạo hào quang kỳ dị lóe lên một cái rồi biến mất.
Liền ở trong nháy mắt này, con ngươi của Cổ Vinh bỗng nhiên phóng to, một cảm giác hoảng sợ truyền khắp cả toàn thân, đó là run rẩy đến từ sâu trong linh hồn, thật giống như từ lúc sinh ra đã mang theo, đối với loại Thần linh kia đã kính sợ cùng run rẩy!
Ầm!
Hắn không thể đứng thẳng được, hai chân trực tiếp quỳ trên nền đá, cả người mồ hôi lạnh tràn trề, loại cảm giác ngột ngạt trên linh hồn kia để hắn thậm chí không dám ngẩng đầu lên!
– Xảy ra chuyện gì? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Trên người một tiểu tử tại sao có thể có uy thế linh hồn mạnh mẽ như vậy, hắn rốt cuộc là ai?
Lần này Cổ Vinh triệt để bối rối, không chỉ có bối rối, hơn nữa còn sợ, là cảm giác sợ hãi thật sâu. Loại miệt thị cùng uy thế trên linh hồn kia, hắn cảm giác được chỉ cần đối phương hơi chuyển động ý nghĩ một chút, linh hồn của mình liền hồn phi phách tán. Thật giống như Võ Đế cao cao tại thượng, nhích ngón tay là có thể giết chết Vũ đồ.
– Cho ngươi ba cái hô hấp thời gian, muốn hay không?
Muốn hay không?
Đồng ý, có thể thẳng tới mây xanh!
Bỏ mất, là tiếc nuối cả đời!
– Ta… Ta đồng ý!
Cổ Vinh cắn chặt hàm răng, tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân mới nói ra mấy chữ này. Nhưng vừa mở miệng, nhất thời cảm thấy cả người buông lỏng, hoàn toàn thoát lực, trực tiếp nằm trên đất.
Nhưng nội tâm lại vạn phần thoải mái, thật giống như hoàn thành một việc lớn viên mãn xuất sắc, này để trong lòng hắn cũng vạn phần khiếp sợ.
Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên một nụ cười.
– Không tệ, vẫn tính quả đoán. Sau này ngươi sẽ biết, quyết định của ngày hôm nay là may mắn làm sao. Nếu ngươi đã nhận ta làm chủ, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.
Hắn cong ngón tay búng một cái, một phương thuốc bắn nhanh ra.
– Dựa theo phương pháp phía trên tu luyện, trong vòng năm ngày không thể lên Sĩ cấp Thuật Luyện Sư, liền chứng minh tư chất của ngươi quá kém, không có tư cách làm nô bộc cho ta, sau đó không cần tiếp tục tới gặp ta.
Trong ánh mắt Cổ Vinh vạn phần khiếp sợ, tiếp nhận phương thuốc nhìn lại, trong nháy mắt cả người như sét đánh, nghẹn ngào kêu lên.
– Luyện Hồn Thuật!
Lý Vân Tiêu nhẹ rên một tiếng, lơ đễnh nói:
– Chỉ là pháp môn luyện hồn rác rưởi nhất mà thôi, nhưng đủ để cho ngươi trong vòng năm ngày hoàn toàn khôi phục, đồng thời lên Sĩ cấp Thuật Luyện Sư.
Tờ giấy kia tựa hồ có ma lực vô cùng, thân thể Cổ Vinh không ngừng run rẩy lên, thân thể vừa khô quắt xuống thật giống như hít thuốc lắc, lần thứ hai nhảy nhót lên, trong đôi mắt cực kỳ hưng phấn.
– Luyện Hồn Thuật, dĩ nhiên là Luyện Hồn Thuật! Chủ, chủ, chủ nhân, này, đây là thật sao?
Hắn gian nan hô lên hai chữ “Chủ nhân”, lúc trước nội tâm còn cảm thấy cực kỳ ủy khuất, giận dữ và xấu hổ, hiện tại lập tức biến mất, chỉ có đầy ngập kích động.
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày.
– Trực tiếp gọi ta Vân thiếu là được, này chỉ là Luyện Hồn Thuật rác rưởi nhất, chỉ cần ngươi biểu hiện tốt, ta sẽ không keo kiệt ban thưởng. Ngươi trở về đi, có việc ta sẽ để người đi Công Hội Thuật Luyện Sư tìm ngươi.
– Vâng, Vân thiếu!
Cổ Vinh run cầm cập lấy ra một hộp ngọc tinh xảo, đem tờ giấy thả vào, lại cẩn thận từng li từng tí cất vào nhẫn chứa đồ. Hướng về Lý Vân Tiêu khom người lạy một hồi, liền cáo lui mà đi.
Thuật Luyện Sư tu luyện quan trọng nhất chính là đối với hồn lực tiến hành tẩm bổ, nhưng Thuật Luyện Sư phổ thông biện pháp tăng cường hồn lực chỉ có không ngừng thuật luyện, mới có thể lấy tốc độ thật chậm tăng cường.
Tương truyền ở trên thuật luyện chi đạo, tồn tại phương pháp trực tiếp tiến hành rèn luyện hồn lực, chỉ có điều những phương pháp này chỉ ở trong một ít điển tịch miêu tả, có tồn tại hay không cũng là câu đố. Cổ Vinh vạn vạn không nghĩ tới, mình dĩ nhiên có một ngày thật sự có thể được loại đồ vật trong truyền thuyết này, vừa ra học viện, nhất thời cảm thấy sáng sủa thanh minh, tâm tình cực kỳ vui sướng kích động.
– Vân thiếu này rốt cuộc là ai? Vừa nãy hắn triển khai hẳn là Nhiếp hồn thuật trong truyền thuyết, hắn dĩ nhiên nắm giữ bí pháp như vậy!
Cổ Vinh dù sao cũng là Thuật Luyện Sư, lập tức liền hiểu được vừa nãy run rẩy là chuyện gì xảy ra. Bằng không một tiểu tử phổ thông tuyệt đối không thể có uy thế linh hồn kinh khủng như thế.
– Còn có Luyện Hồn Thuật, đồ vật quý trọng như thế dĩ nhiên tùy tiện tặng người, toàn bộ Nước Thiên Thủy, mặc dù là Vương thất cũng không bạo tay như thế? Bất luận làm sao, có thể có được Luyện Hồn Thuật, dù bảo hắn làm nô bộc mấy năm, cũng không thiệt thòi!
Chương 18: Mở ra kinh mạch (1)
Trong lòng hắn bắt đầu cân bằng lên, trái lại cảm giác mình chiếm lợi ích to lớn. Hơn nữa vật này giá trị, khó có thể đánh giá. Nếu bị người biết được, coi như là mình chỉ sợ cũng có tai họa đẫm máu. Vì vậy cẩn thận từng li từng tí ẩn náu, vội vàng hướng Tháp Thuật luyện sư lao đi.
Lý Vân Tiêu ngồi ở trên ghế trầm tư một láy, nếu không phải thực lực của mình quá mức nhỏ yếu, sẽ không cần thu Cổ Vinh làm nô bộc. Hơn nữa vừa nãy sau khi triển khai phương pháp nhiếp hồn, hồn lực của hắn cũng chịu đến tổn thương rất nặng!
– Đáng tiếc sau khi sống lại hồn lực bị suy nhược, bằng không chỉ là Sĩ cấp Thuật Luyện Sư, không cần phí trắc trở lớn như vậy!
Sau khi sống lại, hồn lực của mình ngay cả Sĩ cấp Thuật Luyện Sư phổ thông cũng có chỗ không bằng. Vừa nãy vẻn vẹn là dùng Nhiếp hồn bí pháp trong nháy mắt hù sợ Cổ Vinh. Nếu Cổ Vinh hoãn lại một chút, tất nhiên sẽ phát hiện không đúng, lúc này mới lấy ra một bộ Luyện Hồn Thuật cho hắn.
Cái này kêu là đánh một gậy, lại cho cái bánh bao. Bằng không Luyện Hồn Thuật này lại bỏ đi cũng là bảo vật vô giá, hắn há có thể dễ dàng tặng người.
Lý Vân Tiêu ngồi xếp bằng xuống, hai mắt khép hờ, trong đầu bắt đầu hiện ra một phần văn tự, tất cả đều là văn tự khó có thể phân biệt, ở trong óc thoáng hiện từng cái.
Chỉ là hắn cố nhớ ra sao, cũng không cách nào để bản văn tự này hiển hiện ngưng hình toàn bộ!
Sau khi Linh hồn của mình giác tỉnh, trở thành một đại cường giả là chuyện sớm hay muộn. Nhưng mục tiêu của Lý Vân Tiêu không chỉ ở đây, hắn muốn trở thành tồn tại vượt qua kiếp trước, xung kích cảnh giới trong truyền thuyết. Trước mắt chỗ dựa lớn nhất của hắn không phải là trí nhớ kiếp trước, cũng không phải Bá Thiên Luyện Thể Quyết. Mà là kiếp trước trước khi ngã xuống, tại Thiên Đãng sơn mạch phát hiện một bản luyện hồn công pháp… Đại Diễn Thần Quyết!
Bản phương pháp luyện hồn này mình chưa từng nghe thấy, bên trong ghi chép Luyện Hồn Thuật càng là vượt qua tưởng tượng của mình. Có thể để linh hồn sống lại, tất nhiên cùng bản Đại Diễn Thần Quyết này thoát ly không được can hệ. Thời điểm mình khôi phục trí nhớ kiếp trước, trong đầu vang lên âm thanh chính là văn tự của bản thần quyết này.
Tu sĩ trên Thiên Vũ đại lục, trên căn bản chia làm võ tu cùng thuật tu, người trước chủ yếu là luyện khí, cũng có số ít võ tu chuyên môn luyện thể, cũng chính là võ giả phổ thông. Người sau lại luyện hồn, cũng chính là Thuật Luyện Sư. Ba người này phân biệt đối ứng tinh, khí, thần, bất luận một hạng nào đạt đến đỉnh điểm, cũng có thể trở thành tồn tại quát tháo đại lục.
Đời trước Lý Vân Tiêu đem tinh khí thần đều tu luyện tới Đế cấp, biết rõ ba người trong lúc đó hỗ trợ lẫn nhau. Trong mấy vị phong hào Vũ Đế ở trên bảng xếp hạng, không có ai mà không đem sở trường tu luyện tới đỉnh cao, lúc này mới có thể hơn xa tồn tại khác.
Cái này cũng là nguyên nhân sau khi đạt tới Cửu Thiên cảnh đỉnh cao liền không cách nào tiến thêm, hắn vì đạp đổ hạn chế để đột phá, lúc này mới nghĩ trăm phương ngàn kế lấy tới Bá Thiên Luyện Thể Quyết. Chỉ có thể, khí, hồn tam giả đồng thời đạt đến đỉnh cao, mới có thể xung kích Thập Phương cảnh giới trong truyền thuyết!
– Có Đại Diễn Thần Quyết này, ta tất có thể tu luyện hồn lực tới Đế cấp đỉnh cao, cộng thêm luyện thể thuật của Bá Thiên, đến thời điểm đó ba người hợp nhất, xung kích Thập Phương Thần Cảnh, vô địch thiên hạ!
Trong hai mắt hắn xẹt qua một tia tinh mang, dường như xuyên thấu không gian, nhìn về phần cuối của hư không vô tận!
– Có khối Ngũ Thải Thần Không Thạch này, ta chí ít có thể đề luyện ra mười ba cây Thần Châm, đủ để kích thích tiềm năng thân thể, mở ra mạch luân!
Hắn bình tĩnh lại, bắt đầu vận chuyển Đại Diễn Thần Quyết, vừa nãy hồn lực bị hao tổn lấy tốc độ khủng khiếp khôi phục lại. Không bao lâu liền đạt đến trình độ hồn lực của Thuật luyện học đồ đỉnh cao.
– Cách Sĩ cấp Thuật Luyện Sư còn thiếu một chút, có điều đầy đủ luyện chế Thần Châm cùng bố trí thuốc!
Hắn đem Hàn Bách cùng Trần Chân sắp xếp cẩn thận, hướng trong phòng luyện công đi đến.
Ký túc xá một người phân phối phòng luyện công đều là chọn dùng Kim Cương thạch cực kỳ cứng cỏi xây thành, không chỉ Võ giả bình thường khó phá, hơn nữa hiệu quả cách âm rất tốt.
Lý Vân Tiêu từ trong vật liệu mà Cổ Vinh đưa lấy ra một loại nguyên liệu tên Tử Kim sa, hai tay vỗ một cái liền hóa thành bụi, ở trên đất họa ra một trận pháp, trận pháp vừa thành, một luồng sức mạnh kỳ dị bắt đầu lan ra.
Hắn đem Ngũ Thải Thần Không Thạch đặt ở trên mặt đất, lấy ra đại kiếm toàn lực đánh xuống, “Oanh” một tiếng vỡ vụn thành vô số khối bé nhỏ.
Chỗ mi tâm đột nhiên lướt qua một tia kim quang, một luồng hồn lực vô hình dập dờn bay ra, đem những hạt nhỏ kia toàn bộ gói lại, ngưng tụ ở trên trận pháp.
Những hạt nhỏ kia tựa hồ thu được lực lượng của trận pháp dẫn dắt, bắt đầu chậm rãi rung động, tần suất càng ngày càng cao. Lý Vân Tiêu cẩn thận dùng hồn lực khống chế tiết tấu của Ngũ Thải Thần Không Thạch, mặc cho nó nhảy lên.
Nếu có người quan sát quá trình này, tất nhiên sẽ cả kinh trợn mắt ngoác mồm. Bất kể là khắc trận, luyện thạch, hay là triển khai hồn lực, đều cùng Thuật Luyện Sư phổ thông khác nhau hoàn toàn, căn bản khó có thể lý giải.
Kiếp trước Lý Vân Tiêu kinh nghiệm phong phú bù đắp về mặt thực lực không đủ, nguyên bản đồ vật chỉ có Sĩ cấp Thuật Luyện Sư mới có thể luyện chế, hắn lấy thực lực của Thuật luyện học đồ cao cấp cũng thuận buồm xuôi gió luyện chế ra.
Lượng lớn đá vụn ở trên trận pháp bắt đầu phát sinh âm thanh nổ tung, giống như rang đậu, hoá thành hình dạng sền sệt lại bắt đầu ngưng tụ. Màu sắc ở trạng thái lỏng càng ngày càng tươi đẹp chói mắt, có lượng lớn màu trắng xám trực tiếp phiêu tán đi ra ngoài.
Hắn dĩ nhiên đem bước tinh luyện trực tiếp dung hợp đến trong quá trình luyện chế, nếu bị những người trong Thuật Luyện Sư Công Hội kia nhìn thấy, tất nhiên sẽ trợn tròn mắt!
– Ngưng!
Trong miệng Lý Vân Tiêu quát một tiếng, ngón trỏ hướng hư không phía trước hơi điểm nhẹ, tinh hoa ở trên trận pháp bị tinh luyện ra trong nháy mắt ngưng tụ thành mười ba thanh châm mang bé nhỏ, khúc xạ ra ánh sáng năm màu, rất đẹp đẽ!
Mười ba thanh châm mang thần quang sáng láng, nhẹ nhàng rơi vào trong tay Lý Vân Tiêu, hắn chẳng muốn liếc mắt nhìn, trực tiếp thu vào trong giới chỉ.
– Phía dưới, bắt đầu bố trí thuốc phạt kinh tẩy tủy.
Hắn tiện tay lấy ra hơn mười bồn chứa pha lê, to nhỏ cao thấp bất đồng, thành một hàng thả trên mặt đất.
Từ trong túi chứa đồ lấy ra một bình lớn màu đỏ, tỏa ra mùi tanh gay mũi, dĩ nhiên là máu một loại yêu thú nào đó, từng cái đổ vào trong bồn chứa.
Sau đó đột nhiên Lý Vân Tiêu hít một hơi, trong mắt lóe lên một tia tinh mang, hai tay nhanh chóng từ trong túi chứa đồ lấy ra các loại nguyên liệu, phân biệt đặt trong dung khí, rất nhanh trong các dung khí bắt đầu xuất hiện phản ứng không giống.
Chương 19: Mở ra kinh mạch (2)
Các loại chấn động và khí thể từ trong các miệng bình khác nhau bốc lên, tỏa ra bọt khí đủ mọi màu sắc. Lý Vân Tiêu đem hồn lực mở ra, hết thảy phản ứng đều ở dưới sự theo dõi của hắn. Chỉ thấy hai tay hắn không ngừng ở trong các loại bồn chứa tăng thêm vật liệu, trung hoà biến hóa quá khích.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
…
Tiếng ầm ầm không ngừng truyền đến, những bồn chứa kia rốt cục không chịu nổi phản ứng kịch liệt dồn dập nổ tung, từng đạo từng đạo chất lỏng đủ mọi màu sắc, như súng bắn nước bắn về bầu trời!
– Thu!
Trong tay Lý Vân Tiêu loáng một cái, một bồn pha lê tinh xảo ở trên không trung nhanh chóng múa lên, tổng cộng chín đạo dung dịch, tinh chuẩn không có sai sót rơi vào trong đó. Hắn run tay lên, không ngừng lay động. Chín loại chất lỏng nhanh chóng dung hợp lại cùng nhau, cuối cùng hình thành một bình dung dịch xanh lục, lẳng lặng chảy xuôi ở trong bồn chứa.
Toàn bộ quá trình, kéo dài chừng nửa canh giờ, bởi vì hồn lực tiêu hao quá độ, trên mặt cùng trên trán Lý Vân Tiêu thấm đầy một tầng mồ hôi, cả người bị mồ hôi thẩm thấu, mồ hôi hột không ngừng rơi trên mặt đất.
Hô!
Lý Vân Tiêu thở dài một hơi, miệng lớn thở dốc.
– Ha ha, bảo đao chưa lão, rốt cục luyện xong rồi!
Chất lỏng màu xanh biếc trong bồn chứa thủy tinh nhìn qua cực kỳ bình tĩnh, nhưng Lý Vân Tiêu có thể cảm thụ được ở trong đó phun trào lực lượng như sóng ngầm, là một loại sức mạnh cực kỳ dâng trào!
Hắn không kịp nghỉ ngơi, vô cùng muốn biết hiệu quả của thuốc. Rất nhanh lấy ra một bình nước sôi, chậm rãi cầm dược thủy màu xanh đậm đổ vào trong đó.
Ùng ục ùng ục!
Tiếng sôi trào to lớn, nước ấm tựa hồ trong nháy mắt tăng cao hơn trăm độ, lượng lớn hơi nước bắt đầu bay lên, cả gian phòng lập tức liền toàn thành màu xanh lục nhàn nhạt, đưa tay không thấy được năm ngón.
Hơi nước quanh thân thể Lý Vân Tiêu bắt đầu nóng lên, to lớn nhiệt lượng chậm rãi thâm nhập da dẻ. Hắn lấy ra Ngũ Thải Thần Châm, cẩn thận từng li từng tí cắm vào trong cơ thể mình, mỗi châm một cây, đều cảm giác được một nguồn sức mạnh từ da dẻ đâm vào trong kinh mạch, không chỉ không có thống khổ, ngược lại cực kỳ khoan khoái.
Rào!
Đâm xong mười ba kim, hắn trực tiếp nhảy vào trong dược thủy sôi trào, ngoại trừ nóng bỏng thiêu đốt da dẻ ra, dược lực to lớn điên cuồng tràn vào trong cơ thể, hướng về toàn thân lao đi, cả người lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, bắt đầu biến thành màu lục nhạt.
Cả người hắn đau nhức, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ mừng rỡ, bởi vì dược lực so với dự tính còn tốt hơn. Sau khi đóng chặt hai mắt, hai tay bấm quyết, lẳng lặng ngồi ngay ngắn bất động. Lúc này hơi nước sôi trào quanh thân hình thành một vòng xoáy kỳ dị. Mười ba Ngũ Thải Thần Châm đâm vào trong cơ thể, dĩ nhiên tỏa ra màu sắc yếu ớt, thật giống như có sức mạnh ở phía trên lưu chuyển bất định.
Hắn bố trí bộ dược thủy này nhiều là vật kịch độc, nhưng sau khi phối hợp lại có thể hình thành cân bằng vi diệu, đối với phạt kinh tẩy tủy có kỳ hiệu không tưởng tượng nổi. Người đối với dược lý cùng điều hoà không hiểu nhiều là không dám dùng, coi như là hắn cũng phải cẩn thận chia làm mười lần cọ rửa. Bằng không có chút sơ sẩy, liền có thể dẫn tới độc tính thất hành, tại chỗ trúng độc mà chết.
Nhưng sau khi có Ngũ Thải Thần Châm, liền hoàn toàn thay đổi bước đi của hắn.
Ngũ Thải Thần Châm ẩn chứa lực lượng Ngũ hành, thời điểm kích thích huyệt vị không chỉ có thể thông qua thân châm hấp thu sức mạnh Ngũ hành, hơn nữa còn có thể bảo vệ huyệt vị. Lý Vân Tiêu rõ ràng cảm giác được mười ba huyệt vị chủ yếu của toàn thân truyền đến tâm ý mát mẻ thoải mái, thật giống như huyệt đạo tự hô hấp, phun ra nuốt vào nguyên lực.
Sau khi lực lượng của dược thủy bị hút vào trong cơ thể, dọc theo kỳ kinh bách mạch của toàn thân đi khắp, tách ra đến các nơi. Bắt đầu đem từng đạo từng đạo kinh mạch bị hao tổn khô cạn mở ra từng cái, ở dưới thống khổ to lớn, trên mặt của hắn trái lại dần dần lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Ngay thời điểm dược lực càng ngày càng mãnh liệt, hai tay hắn bắt đầu không ngừng bày ra các loại thủ ấn, dẫn dắt dược lực trong cơ thể vận chuyển. Từ bên ngoài nhìn, từng cái từng cái kinh mạch ở trên da dẻ phồng lên, như cành cây đan xen chằng chịt, khiến cho người khủng bố. Ở trong kinh mạch cũng mơ hồ lộ ra khí tức màu xanh lục nhàn nhạt.
Ầm!
Trong cơ thể có một trận vang trầm, hết thảy kinh mạch trong nháy mắt nổ ra! Dược lực tràn vào toàn thân, ở dưới sự hướng dẫn vận chuyển một đại chu thiên, thông hành không trở ngại!
– Xong rồi!
Lý Vân Tiêu đại hỉ, nhưng cũng không có đứng dậy, mà là biến ảo mấy cái thủ ấn, tiếp tục dẫn dắt dược lực hướng Mạch Luân trước ngực ngưng tụ.
Kinh mạch đều thông, bước kế tiếp chính là mở ra đạo Mạch Luân thứ nhất!
Người bình thường đều là từ trên xuống dưới, từ đỉnh luân bắt đầu mở ra từng cái. Nhưng Lý Vân Tiêu không theo lẽ thường, vọt thẳng kích Tâm Luân khó khăn nhất, trong đan điền bắt đầu ngưng tụ ra một đoàn hào quang màu xanh sẫm, càng ngày càng mạnh mẽ, thật giống như nụ hoa trong nháy mắt tỏa ra.
Trong nháy mắt hắn cảm giác được sức mạnh chờ đợi đã lâu trong Tâm Luân rốt cục thả ra ngoài, đột nhiên giương mắt, một đạo tinh mang như điện ở trong con ngươi xẹt qua, trong đầu đột nhiên hiện ra một tư thế quái dị, Lý Vân Tiêu lóe lên linh quang, trầm giọng quát:
– Bá Thiên Luyện Thể Quyết thức thứ hai… Sơn Nhạc Thức!
Cả người hai tay tạo thành chữ thập, thế như sơn nhạc, trong nháy mắt hướng về trong dược thủy chìm xuống. Bốn phía dược thủy sôi trào tựa hồ bị lực lượng nào đó dẫn dắt, ở quanh thân xoay tròn lên, như ngân hà lưu chuyển, Tâm Luân trước ngực hắn hóa thành vòng xoáy, từng đạo từng đạo lực lượng không ngừng tràn vào trong đó.
– Uống! Hết thảy mở ra cho ta!
Ánh sáng trên Tâm Luân trong nháy mắt phóng ra, hai đạo lưu quang một trên một dưới dọc theo thân thể hắn xung kích đi, rất nhanh Thái Dương luân, Bản Ngã luân, Hầu luân, Tâm Cung luân bốn đạo Mạch Luân ở dưới lực lượng của Tâm luân xung kích, dồn dập thắp sáng ánh sáng màu sắc khác nhau của mình, cả gian phòng ngoại trừ màu xanh nhạt, bắt đầu khúc xạ ra ánh sáng của các loại Mạch Luân.
Ầm!
Ngay thời điểm Lý Vân Tiêu muốn hấp thu lực lượng dược thủy xung kích hai đạo Mạch Luân cuối cùng, thân thể có thể chịu đựng được lực lượng đã đạt đến đỉnh cao! Mười ba cây Ngũ Thải Thần Không Châm trong nháy mắt từ trong huyệt đạo bắn ra, cân bằng của toàn bộ thân thể bị phá hoại, một luồng sức mạnh khổng lồ ở trong thùng gỗ muốn nổ tung lên!
Dược thủy phạt kinh tẩy tủy ở trong nháy mắt muốn nổ tung, toàn bộ bốc hơi lên thành hơi nước, cả phòng luyện công thật giống như bị nước gột rửa, toàn bộ ướt nhẹp. Lý Vân Tiêu trực tiếp từ trong hơi nước đi ra ngoài, một tiếng thở dài truyền đến.
– Mới mở ra ba đạo, đáng tiếc.
Nếu bị Vũ đồ khác nghe thấy, một lần mở ra ba đạo Mạch Luân, còn nói đáng tiếc, tất nhiên sẽ đố kị đến dùng hàm răng cắn chết hắn.
Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.
Chương 20: Năm đạo mạch luân
Lý Vân Tiêu cẩn thận từng li từng tí thu hồi Ngũ Thải Thần Không Châm, sau khi sử dụng, mười ba cây châm này rất rõ ràng gầy đi trông thấy, trở nên càng nhỏ.
– Ngũ Thải Thần Không Châm kích phát tiềm năng thân thể có tác dụng vô cùng lớn, bốn khối khác của Lam gia nhất định phải nghĩ biện pháp lấy tới.
Hắn suy nghĩ một lúc, đổi một bộ y phục sạch sẽ, từ trong phòng đi ra ngoài. Khi đến đại sảnh, đúng dịp thấy Hàn Bách cùng Trần Chân cũng từ trong phòng đi ra. Thương thế trên người hai người đã tốt lắm rồi, nhưng tức giận trên mặt của Trần Chân là một điểm cũng không có tiêu.
– Vân thiếu!
Hai người đồng thời kinh ngạc thốt lên một tiếng, dồn dập ngơ ngác nhìn Lý Vân Tiêu, trong mắt đột nhiên tuôn ra lửa giận.
Hàn Bách giận dữ nói:
– Đám người Lam Phi kia thật quá đáng! Dĩ nhiên hạ độc cho Vân thiếu nặng như thế, hắn dám công nhiên giết chúng ta sao!
Trần Chân cũng là lửa giận ngút trời.
– Ta thật muốn trở về điểm một vạn nhân mã trực tiếp diệt bọn hắn! Vân thiếu, ngươi không sao chứ? Độc này…
Lúc này Lý Vân Tiêu mới phát hiện toàn thân mình đều hiện ra màu lục nhạt, đây là bệnh trạng khi lực lượng của Dược thủy còn lưu lại trong người, qua một thời gian là tốt rồi. Hắn đem sự tình giải thích một hồi, nghe mà hai người trực tiếp trợn mắt ngoác mồm, sửng sốt nửa ngày.
– Vân thiếu, ngươi là nói ngươi đem bọn họ sửa chữa một trận, còn cướp đoạt một lần?
– Vân thiếu, ngươi nói ngươi đã mở ra kinh mạch, mở ra năm đạo Mạch Luân?
Trần Chân đột nhiên cười to lên.
– Ha ha, ta liền biết! Con trai của Phi Long tướng quân làm sao có khả năng sẽ là rác rưởi! Tiểu tử ngươi đột nhiên liền so với chúng ta còn lợi hại, chờ ba người chúng ta tốt nghiệp đi ra ngoài, kế thừa tước vị, trực tiếp điểm trăm vạn đại quân diệt Lam gia!
Vẻ khiếp sợ trên mặt Hàn Bách cũng dần dần biến mất, trở nên trầm tư.
– Vân thiếu mở ra Mạch Luân tự nhiên là chuyện tốt, nhưng phiền phức cũng lớn. Bọn người Lam Phi nhất định sẽ không bỏ qua, ta sợ Vân thiếu càng nguy hiểm.
Trần Chân đang chìm đắm trong ý tưởng hào khí can vân, khinh thường nói:
– Chỉ là hạng giá áo túi cơm, hiện tại bọn họ không phải đối thủ của Vân thiếu, ngày sau càng không phải! Chẳng lẽ bọn họ dám phái người đến học viện sinh sự sao!
Toàn bộ Thiên Thủy quốc, chỉ có hai vị Ngũ Hành cảnh Vũ Vương cường giả. Trong đó một vị chính là Già Lam học viện viện trưởng Chung Ly Sơn, hơn nữa được xưng là thực lực đệ nhất Thiên Thủy quốc. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Già Lam học viện có quy định của mình, coi như là Vương thượng đến, cũng phải tuân thủ quy định của Già Lam học viện.
Đã từng có con trai của một Binh Bộ Thị Lang, ở học viện bị thiệt thòi, sau khi trở về gọi cao thủ trong gia tộc đem một học viên khác đánh một trận. Ngày thứ hai, toàn bộ võ giả của vị Binh Bộ Thị Lang kia bị phế tu vi, từ đây một vọng tộc triệt để suy yếu, từ trung tâm chính trị quốc gia biến mất.
Chuyện này để những đại thế gia khác của Thiên Thủy quốc vạn phần kiêng kỵ, dù là Vương tử công chúa, ở trong học viện cũng không dám tùy ý ngang ngược. Nhưng học viện cũng không cấm các học viên ẩu đả lẫn nhau, vì lẽ đó ở trong học viện, chỉ có dựa bản lãnh của mình mới có thể đặt chân!
Hàn Bách lắc đầu nói:
– Hiện tại Lam Phi tự nhiên không đáng sợ, nhưng ngươi đã quên vị thứ ba xếp hạng trên tiểu Phong Vân bảng kia sao?
Con ngươi của Trần Chân đột nhiên nhíu lại, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó xem.
Thiên Địa Phong Vân bảng chính là bảng xếp hạng của cường giả tuyệt đỉnh trên Thiên Vũ đại lục, cộng thu một trăm tên cường giả. Lý Vân Tiêu kiếp trước Cổ Phi Dương, chính là tuyệt đỉnh cường giả xếp hạng thứ ba!
Mà tiểu Phong Vân bảng trong miệng Hàn Bách nói, là Già Lam học viện làm ra một bản xếp hạng thực lực, hàng năm đều sẽ thông qua tỷ thí đến bài dài một lần. Hiện tại người xếp hạng thứ ba kia, chính là một đích hệ tử tôn khác của Lam gia, ca ca cùng cha khác mẹ của Lam Phi… Lam Huyền!
Hàn Bách bất đắc dĩ cười khổ nói:
– Lam Huyền là học viên năm nay sắp tốt nghiệp, thực lực rất mạnh, có người nói đã bắt đầu xung kích Nhị Phân cảnh Võ sư. Hơn nữa hắn là đầu lĩnh Huyền bang, coi như là tốt nghiệp đi ra ngoài. Chỉ cần hắn nói một tiếng, những cao thủ trong Huyền bang kia ai dám không nghe.
Trần Chân cũng bắt đầu lo lắng lên.
– Võ sư, sợ là vừa tốt nghiệp liền có thể trực tiếp gia nhập Trấn quốc Thần vệ! Thật là lợi hại a, Lam Huyền này thật giống như cũng chỉ có mười tám tuổi a?
Hàn Bách nghiêm nghị gật đầu nói:
– Không sai, Võ sư mười tám tuổi, tại Thiên Thủy quốc cũng coi như là thiên tài hiếm thấy. Cứ theo tốc độ này, tương lai trở thành Thần vệ phó Thống lĩnh, cũng không phải là không được.
Sắc mặt Trần Chân càng thêm khó coi.
– Hắn thân là Võ sư, không đến nỗi vì chút chuyện nhỏ này mà tới tìm chúng ta phiền phức chứ?
Hàn Bách cũng phụ họa nói:
– Hẳn là sẽ không tự mình ra tay, còn có một quãng thời gian nữa liền nghỉ, hy vọng có thể bình yên đến lúc hắn tốt nghiệp.
Khóe miệng của Lý Vân Tiêu hơi giương lên, ánh mắt lại cười nói:
– Yên tâm đi, hắn nhất định sẽ tìm đến ta. Coi như hắn không đến, ta cũng sẽ đi tìm hắn.
Trong lòng hắn hơi cười gằn, khối Ngũ Thải Thần Không Thạch trên người Lam Huyền, ta còn cần sử dụng đây này!
Trong một tiểu lâu tinh xảo của học viện, Lam Phi đang giận tím mặt quát:
– Cậu, lần này ta bất luận làm sao cũng nuốt không trôi cơn giận này!
Ánh mắt Vương Phong phát lạnh, khiển trách:
– Câm miệng, ngươi cái ngu ngốc này, suýt chút nữa gây ra đại sự! May là Lam Huyền đang bế quan, bằng không mẹ ngươi nhiều năm vun bón liền hủy hoại trong một ngày!
Lam Phi cả kinh, lập tức không tin nói:
– Nào có nghiêm trọng như thế, ta chỉ là tìm Huyền ca thay ta giáo huấn phế vật kia, xả giận mà thôi.
– Xả giận? Hừ!
Trong mắt Vương Phong loé ra một tia trêu tức, cười khẩy nói:
– Còn Huyền ca gọi thân thiết như vậy? Thật là một ngu ngốc đầu óc chậm chạp! Lý gia rác rưởi tính là gì, ngươi phải hiểu được, kẻ địch lớn nhất của ngươi chính là Lam Huyền! Hiện tại ngươi thất lạc tín vật dòng chính của gia tộc, nếu để cho Lam Huyền biết mà nói, ngươi nhẹ thì bị gia tộc khiển trách một trận, từ đây thất sủng. Nặng thì mất đi thân phận dòng chính, bị giáng thành chi thứ cũng không phải là không thể được!
Lam Phi nghe được sắc mặt tái nhợt, sợ sệt nói:
– Vậy ta nên làm gì? Cậu, ngươi nhất định phải giúp ta!
Hai mắt Vương Phong híp lại, ngưng tiếng nói:
– Ngươi yên tâm, ngươi là con ruột của muội muội ta, ta không giúp ngươi thì giúp ai? Chỉ có điều ta thân là lão sư học viện, không thể vô duyên vô cớ hướng về học sinh ra tay, nếu không thì ta cũng không có quả ngon để ăn. Còn có bảy ngày là sát hạch hàng năm của sơ cấp ban, nghe ngươi nói, tiểu tử kia cũng không có mở ra Mạch Luân. Đến thời điểm đó ta sẽ xin trở thành quan chủ khảo lần khảo hạch này, chỉ cần hắn biểu diễn không ra ánh sáng Mạch Luân, ta sẽ lợi dụng giáo quy trực tiếp khai trừ hắn! Đến thời điểm hắn vừa rời học viện, trước khi trở lại Lý gia, chính là thời cơ chúng ta động thủ! Đến lúc đó cướp về tín vật của gia tộc, còn tên rác rưởi này, đánh giết tùy ý!
Thượng Quan Tình kinh hãi, muốn tránh thoát, nhưng ở đâu là đối thủ của Lam Phi đã là Nhất Nguyên cảnh Võ sĩ, không có chút hồi hộp nào trực tiếp bị xem là tấm khiên.
Chi!
Kiếm thế dừng lại, Lý Vân Tiêu ở trên không trung vẽ một hình tròn, thu kiếm mà đứng, cười nhạt nói:
– Ta chỉ là cùng Phi thiếu đùa một chút mà thôi, các ngươi đi đi.
– Ngươi!
Lam Phi tức đến thổ huyết, giờ khắc này Thượng Quan Tình đã sợ đến hoàn toàn không có màu máu, hai chân liên tục run cầm cập, một mùi thối chảy xuôi ở giữa hai chân.
Sắc mặt Lam Phi âm trầm muốn chảy ra nước, nhìn vẻ mặt Thượng Quan Tình cũng đã biến thành cực kỳ mù mịt, cúi đầu không nói một lời. Nội tâm hắn hầu như muốn tức phá lồng ngực! Thượng Quan gia là một thế lực lớn nhất bám vào Lam gia. Mà Thượng Quan Tình là truyền nhân dòng chính, trợ lực lớn nhất cho tương lai của hắn! Nhưng hắn biết, từ thời khắc này, cái trợ lực kia không chỉ không còn, trái lại rất có khả năng thành kẻ địch cho mình kế thừa vị trí Gia chủ!
Hắn cũng không dám nói hơn một câu nữa, hai mắt phun lửa vội vàng lao ra ký túc xá của Lý Vân Tiêu, nơi này hắn không dám tiếp tục ở lâu thêm một phút! Người còn lại cũng dồn dập ngậm miệng, cúi đầu từng cái từng cái đi theo ra ngoài.
Lý Vân Tiêu lấy ra ngọc bội kia quan sát một hồi, mừng lớn nói:
– Quá tốt rồi, quả nhiên là Ngũ sắc Thần Không Thạch!
Hắn thu ngọc bội cẩn thận, ngẩng đầu nhìn trên trần nhà cười lạnh nói:
– Nhìn lâu như vậy, cũng nên đi ra a!
Sau mấy tức, trên trần nhà quả nhiên có một thanh âm vang lên, Cổ Vinh thân mang hắc y từ trên trần nhà rơi xuống, mặt đầy phức tạp nhìn Lý Vân Tiêu, trong hai mắt tất cả đều là vẻ khó tin.
Lý Vân Tiêu từ tốn nói:
– Xem đã nghiền không? Đồ vật đều tập hợp đủ chưa?
Sắc mặt Cổ Vinh nghiêm túc đến cực điểm, vừa nãy hết thảy hắn đều nhìn ở trong mắt, Lý Vân Tiêu làm sao đánh bại Lam Phi, hắn lại không nhìn ra nửa điểm đầu mối. Vốn định ẩn núp, trước hạn chế thiếu niên này, lại ép hỏi ra phương pháp giải độc. Bây giờ nhìn lại nào còn dám động mảy may? Tuy rằng hắn là trung cấp Võ sĩ, nhưng không có nửa phần nắm chắt có thể đánh thắng đối phương, chớ nói chi là bắt giữ.
– Chỉ thu thập được sáu phần, thực sự là có chút dược liệu quá hiếm, ta hầu như thu xong toàn bộ Công Hội Thuật Luyện Sư, cũng chỉ trù bị đủ sáu phần!
– Sáu phần? Được rồi, trước tiên cho ta.
Có ngũ sắc Thần Không Thạch, hắn xung kích kinh mạch hầu như là nắm chắt trăm phần trăm, tâm tình lập tức thật tốt, chỉ vào Hàn Bách cùng Trần Chân còn nằm trên đất nói:
– Trước đem hai người bọn họ chữa khỏi đi.
Cổ Vinh biến sắc mặt, cả giận nói:
– Ngươi coi ta là gì! Tùy tiện nghe ngươi chỉ huy?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn hắn.
– Khó chịu liền cút!
Cổ Vinh tức giận đến da đầu tê dại, mình thân phận cao quý cỡ nào, lại bị một tiểu tử gọi đến gọi đi. Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, huống hồ là quan hệ tính mạng cùng tiền đồ của hắn, hắn cúi người xuống, kiểm tra thương thế của hai người, từ trong giới chỉ lấy ra hai viên thuốc màu vàng nhạt, phân biệt để vào trong miệng hai người.
– Được rồi, nên nói cho ta phương pháp giải độc! Yêu cầu của ngươi ta đều làm xong, đừng hòng lại để ta nghe ngươi chỉ huy!
Lý Vân Tiêu híp mắt, một bộ dáng dấp người hiền lành nói.
– Bao nhiêu người khóc lóc muốn nghe ta chỉ huy còn cầu mà không được đây, ta dám đánh cuộc, đợi lát nữa ngươi nhất định sẽ yêu cầu theo ta.
Cổ Vinh hoàn toàn biến sắc, cả giận nói:
– Ngươi muốn chơi xấu!
Lý Vân Tiêu lạnh rên một tiếng.
– Bổn thiếu gia là người nào, há có thể lừa gạt một Thuật Luyện Sư chỉ là Sĩ cấp như ngươi!
Hắn phất tay lên, một tờ giấy cắt ra không khí, trực bắn mà ra.
Cổ Vinh giận dữ, cái gì gọi là “Chỉ là Sĩ cấp Thuật Luyện Sư”! Bất kỳ một tên Thuật Luyện Sư nào, đều là tồn tại cực kỳ cao quý, đồng thời ảnh hưởng to lớn!
Hắn song chỉ khép chặt, sắc mặt khẽ biến thành hơi trầm, kình lực trên tờ giấy kia so với hắn tưởng tượng mạnh hơn, mặt hắn âm trầm nhìn lại, nhất thời lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, vội vàng cất đi! Lấy học thức của hắn, mặc dù không cách nào trăm phần trăm kết luận đồ vật trên kia là đúng, nhưng cơ bản có thể phán đoán Lý Vân Tiêu không có lừa hắn.
– Đồ vật ta cầm, chúng ta thanh toán xong!
Cổ Vinh xoay người liền muốn rời đi, thiếu niên này quá mức tà dị, hắn căn bản là nhìn không thấu đối phương. Nguyên vốn còn muốn báo mối thù khuất nhục, nhưng nội tâm mơ hồ sinh ra một tia sợ hãi, để hắn cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tính mạng của mình cùng tiền đồ mới là quan trọng nhất.
– Này là phương thuốc có thể giải trừ Âm Phong thạch cùng độc Huyết Diễm Lan trên người ngươi, đồng thời sẽ không lưu lại bất kỳ di chứng về sau.
Lý Vân Tiêu chậm chậm rãi nói:
– Thế nhưng khoảng thời gian này ngươi bị ăn mòn, có phải là cảm thấy mỗi lần thuật luyện, hồn lực càng ngày càng không ăn thua? Thật giống như có dấu hiệu rút lui?
Thân thể Cổ Vinh trong nháy mắt cứng ngắc.
– Ha ha, sau khi Thuật Luyện Sư tiêu hao hồn lực, tốc độ khôi phục so với nguyên khí của võ giả ít nhất phải chậm hơn không chỉ gấp mười lần. Nhưng hồn lực rút lui, muốn bù đắp lại, so với bình thường tu luyện càng là chậm hơn trăm lần. Tuy rằng ngươi bị độc tính ăn mòn thời gian không lâu, nhưng lấy thiên phú của ngươi, muốn trở lại cảnh giới nguyên lai, ít nhất cũng phải hai mươi, ba mươi năm. Hơn nữa lần thứ hai tấn cấp Thuật Luyện Sư, hi vọng xa vời. Ha ha, ta cũng không đả kích ngươi, nếu số may, trong vòng năm mươi năm vẫn có hi vọng.
Sắc mặt Cổ Vinh khó coi đến cực điểm, những chuyện này hắn làm sao không biết. Sở dĩ địa vị của Thuật Luyện Sư cao như thế, là bởi vì hồn lực tu luyện dị thường gian nan, hơn nữa sau khi rút lui muốn khôi phục hầu như là không thể. Mình cách cấp một Luyện kim thuật sư vốn là có đoạn chênh lệch, lần sau lại hướng cảnh giới này, sợ là phải năm mươi năm sau, này vẫn là phải số may mới được. Vận may không tốt, cả đời mình có thể chỉ là luyện kim học đồ cao cấp.
– Ngươi nói những cái này là có ý gì?
– Ha ha, không có ý gì. Có điều ta trùng hợp biết một biện pháp, có thể để cho ngươi ở trong vòng năm mươi ngày trở thành một tên Sĩ cấp Thuật Luyện Sư chân chính.
– Năm mươi ngày?
Cả người Cổ Vinh như điện giật, hai mắt trợn tròn vo.
– Làm sao có khả năng? Ngươi gạt ta!
Coi như hồn lực của mình không có biến mất, cũng không thể trong vòng năm mươi ngày tấn cấp đến Sĩ cấp Thuật Luyện Sư, bằng không cũng sẽ không bí quá hóa liều, sử dụng Âm Phong thạch!
Lý Vân Tiêu sầm mặt lại, lạnh giọng châm biếm nói:
– Ngươi tính là thứ gì, cũng đáng giá ta lừa gạt?
Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.
Chương 17: Làm nô bộc của ta (2)
Cổ Vinh ngẩn ngơ, thân thể lại khó có thể di động mảy may, Lý Vân Tiêu nói hắn 10 ngàn cái hoài nghi, nhưng trở thành Thuật Luyện Sư, mê hoặc to lớn này để hắn không có cách nào từ bỏ, nhất thời chịu thua nói:
– Xin lỗi, là ta quá khiếp sợ. Ngươi thật chắc chắn để ta trong vòng năm mươi ngày khôi phục hồn lực?
Lý Vân Tiêu lắc lắc ngón trỏ, hừ lạnh nói:
– Không phải khôi phục hồn lực, là thành Sĩ cấp Thuật Luyện Sư chân chính. Kỳ thực ta hoàn toàn có thể để cho ngươi trong năm ngày liền lên cấp, chỉ có điều ngươi không đáng ta vun bón như vậy.
Cổ Vinh gian nan nuốt ngụm nước miếng.
– Ngươi phải như thế nào mới bằng lòng giúp ta?
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu phát lạnh, gằn từng chữ nói:
– Làm nô bộc của ta!
– Không thể!
Con ngươi Cổ Vinh đột nhiên mờ to, hoàn toàn biến sắc, cả giận nói:
– Ngươi một hoàng mao tiểu tử, lại muốn thu một tên Thuật Luyện Sư làm nô bộc! Quá ngông cuồng!
Lý Vân Tiêu lẳng lặng ngồi ở trên ghế, một luồng khí thế từ trên người lan ra, trong mắt loé ra một tia châm biếm, lạnh lùng nói:
– Nếu không phải ta bây giờ thực lực không đủ, ngươi cho rằng ngươi có tư cách làm nô bộc của ta sao? Dù vậy, ngươi cũng chỉ có tư cách làm nô bộc năm mươi ngày, sau năm mươi ngày liền cút cho ta!
Cổ Vinh kinh sợ đến mức trong đầu trống không, Lý Vân Tiêu nói chấn động đến đầu hắn tê dại, nhưng không có chút phẫn nộ nào biểu hiện ra. Bởi vì trong mắt đối phương không hề che giấu chút nào châm biếm cùng nhìn xuống, căn bản không phải giả ra, mà là một cách tự nhiên, thật giống xác thực là như vậy, mình không có tư cách làm nô bộc của hắn, là thiên kinh địa nghĩa.
Trời ạ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Tiểu tử này rốt cuộc là ai? Người điên? Người điên làm sao có khả năng liếc mắt liền nhìn ra vấn đề của ta, còn có phương pháp hóa giải. Ta là tra khắp tư liệu của toàn bộ Công Hội Thuật Luyện Sư cũng không tìm được biện pháp.
Thanh âm nhàn nhạt của Lý Vân Tiêu truyền đến.
– Ngươi có phải là cảm thấy làm nô bộc của ta rất oan ức?
Phí lời, đương nhiên oan ức! Trong lòng Cổ Vinh tức giận mắng không ngớt, đột nhiên hai con mắt Lý Vân Tiêu lóe lên, một đạo hào quang kỳ dị lóe lên một cái rồi biến mất.
Liền ở trong nháy mắt này, con ngươi của Cổ Vinh bỗng nhiên phóng to, một cảm giác hoảng sợ truyền khắp cả toàn thân, đó là run rẩy đến từ sâu trong linh hồn, thật giống như từ lúc sinh ra đã mang theo, đối với loại Thần linh kia đã kính sợ cùng run rẩy!
Ầm!
Hắn không thể đứng thẳng được, hai chân trực tiếp quỳ trên nền đá, cả người mồ hôi lạnh tràn trề, loại cảm giác ngột ngạt trên linh hồn kia để hắn thậm chí không dám ngẩng đầu lên!
– Xảy ra chuyện gì? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Trên người một tiểu tử tại sao có thể có uy thế linh hồn mạnh mẽ như vậy, hắn rốt cuộc là ai?
Lần này Cổ Vinh triệt để bối rối, không chỉ có bối rối, hơn nữa còn sợ, là cảm giác sợ hãi thật sâu. Loại miệt thị cùng uy thế trên linh hồn kia, hắn cảm giác được chỉ cần đối phương hơi chuyển động ý nghĩ một chút, linh hồn của mình liền hồn phi phách tán. Thật giống như Võ Đế cao cao tại thượng, nhích ngón tay là có thể giết chết Vũ đồ.
– Cho ngươi ba cái hô hấp thời gian, muốn hay không?
Muốn hay không?
Đồng ý, có thể thẳng tới mây xanh!
Bỏ mất, là tiếc nuối cả đời!
– Ta… Ta đồng ý!
Cổ Vinh cắn chặt hàm răng, tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân mới nói ra mấy chữ này. Nhưng vừa mở miệng, nhất thời cảm thấy cả người buông lỏng, hoàn toàn thoát lực, trực tiếp nằm trên đất.
Nhưng nội tâm lại vạn phần thoải mái, thật giống như hoàn thành một việc lớn viên mãn xuất sắc, này để trong lòng hắn cũng vạn phần khiếp sợ.
Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên một nụ cười.
– Không tệ, vẫn tính quả đoán. Sau này ngươi sẽ biết, quyết định của ngày hôm nay là may mắn làm sao. Nếu ngươi đã nhận ta làm chủ, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.
Hắn cong ngón tay búng một cái, một phương thuốc bắn nhanh ra.
– Dựa theo phương pháp phía trên tu luyện, trong vòng năm ngày không thể lên Sĩ cấp Thuật Luyện Sư, liền chứng minh tư chất của ngươi quá kém, không có tư cách làm nô bộc cho ta, sau đó không cần tiếp tục tới gặp ta.
Trong ánh mắt Cổ Vinh vạn phần khiếp sợ, tiếp nhận phương thuốc nhìn lại, trong nháy mắt cả người như sét đánh, nghẹn ngào kêu lên.
– Luyện Hồn Thuật!
Lý Vân Tiêu nhẹ rên một tiếng, lơ đễnh nói:
– Chỉ là pháp môn luyện hồn rác rưởi nhất mà thôi, nhưng đủ để cho ngươi trong vòng năm ngày hoàn toàn khôi phục, đồng thời lên Sĩ cấp Thuật Luyện Sư.
Tờ giấy kia tựa hồ có ma lực vô cùng, thân thể Cổ Vinh không ngừng run rẩy lên, thân thể vừa khô quắt xuống thật giống như hít thuốc lắc, lần thứ hai nhảy nhót lên, trong đôi mắt cực kỳ hưng phấn.
– Luyện Hồn Thuật, dĩ nhiên là Luyện Hồn Thuật! Chủ, chủ, chủ nhân, này, đây là thật sao?
Hắn gian nan hô lên hai chữ “Chủ nhân”, lúc trước nội tâm còn cảm thấy cực kỳ ủy khuất, giận dữ và xấu hổ, hiện tại lập tức biến mất, chỉ có đầy ngập kích động.
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày.
– Trực tiếp gọi ta Vân thiếu là được, này chỉ là Luyện Hồn Thuật rác rưởi nhất, chỉ cần ngươi biểu hiện tốt, ta sẽ không keo kiệt ban thưởng. Ngươi trở về đi, có việc ta sẽ để người đi Công Hội Thuật Luyện Sư tìm ngươi.
– Vâng, Vân thiếu!
Cổ Vinh run cầm cập lấy ra một hộp ngọc tinh xảo, đem tờ giấy thả vào, lại cẩn thận từng li từng tí cất vào nhẫn chứa đồ. Hướng về Lý Vân Tiêu khom người lạy một hồi, liền cáo lui mà đi.
Thuật Luyện Sư tu luyện quan trọng nhất chính là đối với hồn lực tiến hành tẩm bổ, nhưng Thuật Luyện Sư phổ thông biện pháp tăng cường hồn lực chỉ có không ngừng thuật luyện, mới có thể lấy tốc độ thật chậm tăng cường.
Tương truyền ở trên thuật luyện chi đạo, tồn tại phương pháp trực tiếp tiến hành rèn luyện hồn lực, chỉ có điều những phương pháp này chỉ ở trong một ít điển tịch miêu tả, có tồn tại hay không cũng là câu đố. Cổ Vinh vạn vạn không nghĩ tới, mình dĩ nhiên có một ngày thật sự có thể được loại đồ vật trong truyền thuyết này, vừa ra học viện, nhất thời cảm thấy sáng sủa thanh minh, tâm tình cực kỳ vui sướng kích động.
– Vân thiếu này rốt cuộc là ai? Vừa nãy hắn triển khai hẳn là Nhiếp hồn thuật trong truyền thuyết, hắn dĩ nhiên nắm giữ bí pháp như vậy!
Cổ Vinh dù sao cũng là Thuật Luyện Sư, lập tức liền hiểu được vừa nãy run rẩy là chuyện gì xảy ra. Bằng không một tiểu tử phổ thông tuyệt đối không thể có uy thế linh hồn kinh khủng như thế.
– Còn có Luyện Hồn Thuật, đồ vật quý trọng như thế dĩ nhiên tùy tiện tặng người, toàn bộ Nước Thiên Thủy, mặc dù là Vương thất cũng không bạo tay như thế? Bất luận làm sao, có thể có được Luyện Hồn Thuật, dù bảo hắn làm nô bộc mấy năm, cũng không thiệt thòi!
Chương 18: Mở ra kinh mạch (1)
Trong lòng hắn bắt đầu cân bằng lên, trái lại cảm giác mình chiếm lợi ích to lớn. Hơn nữa vật này giá trị, khó có thể đánh giá. Nếu bị người biết được, coi như là mình chỉ sợ cũng có tai họa đẫm máu. Vì vậy cẩn thận từng li từng tí ẩn náu, vội vàng hướng Tháp Thuật luyện sư lao đi.
Lý Vân Tiêu ngồi ở trên ghế trầm tư một láy, nếu không phải thực lực của mình quá mức nhỏ yếu, sẽ không cần thu Cổ Vinh làm nô bộc. Hơn nữa vừa nãy sau khi triển khai phương pháp nhiếp hồn, hồn lực của hắn cũng chịu đến tổn thương rất nặng!
– Đáng tiếc sau khi sống lại hồn lực bị suy nhược, bằng không chỉ là Sĩ cấp Thuật Luyện Sư, không cần phí trắc trở lớn như vậy!
Sau khi sống lại, hồn lực của mình ngay cả Sĩ cấp Thuật Luyện Sư phổ thông cũng có chỗ không bằng. Vừa nãy vẻn vẹn là dùng Nhiếp hồn bí pháp trong nháy mắt hù sợ Cổ Vinh. Nếu Cổ Vinh hoãn lại một chút, tất nhiên sẽ phát hiện không đúng, lúc này mới lấy ra một bộ Luyện Hồn Thuật cho hắn.
Cái này kêu là đánh một gậy, lại cho cái bánh bao. Bằng không Luyện Hồn Thuật này lại bỏ đi cũng là bảo vật vô giá, hắn há có thể dễ dàng tặng người.
Lý Vân Tiêu ngồi xếp bằng xuống, hai mắt khép hờ, trong đầu bắt đầu hiện ra một phần văn tự, tất cả đều là văn tự khó có thể phân biệt, ở trong óc thoáng hiện từng cái.
Chỉ là hắn cố nhớ ra sao, cũng không cách nào để bản văn tự này hiển hiện ngưng hình toàn bộ!
Sau khi Linh hồn của mình giác tỉnh, trở thành một đại cường giả là chuyện sớm hay muộn. Nhưng mục tiêu của Lý Vân Tiêu không chỉ ở đây, hắn muốn trở thành tồn tại vượt qua kiếp trước, xung kích cảnh giới trong truyền thuyết. Trước mắt chỗ dựa lớn nhất của hắn không phải là trí nhớ kiếp trước, cũng không phải Bá Thiên Luyện Thể Quyết. Mà là kiếp trước trước khi ngã xuống, tại Thiên Đãng sơn mạch phát hiện một bản luyện hồn công pháp… Đại Diễn Thần Quyết!
Bản phương pháp luyện hồn này mình chưa từng nghe thấy, bên trong ghi chép Luyện Hồn Thuật càng là vượt qua tưởng tượng của mình. Có thể để linh hồn sống lại, tất nhiên cùng bản Đại Diễn Thần Quyết này thoát ly không được can hệ. Thời điểm mình khôi phục trí nhớ kiếp trước, trong đầu vang lên âm thanh chính là văn tự của bản thần quyết này.
Tu sĩ trên Thiên Vũ đại lục, trên căn bản chia làm võ tu cùng thuật tu, người trước chủ yếu là luyện khí, cũng có số ít võ tu chuyên môn luyện thể, cũng chính là võ giả phổ thông. Người sau lại luyện hồn, cũng chính là Thuật Luyện Sư. Ba người này phân biệt đối ứng tinh, khí, thần, bất luận một hạng nào đạt đến đỉnh điểm, cũng có thể trở thành tồn tại quát tháo đại lục.
Đời trước Lý Vân Tiêu đem tinh khí thần đều tu luyện tới Đế cấp, biết rõ ba người trong lúc đó hỗ trợ lẫn nhau. Trong mấy vị phong hào Vũ Đế ở trên bảng xếp hạng, không có ai mà không đem sở trường tu luyện tới đỉnh cao, lúc này mới có thể hơn xa tồn tại khác.
Cái này cũng là nguyên nhân sau khi đạt tới Cửu Thiên cảnh đỉnh cao liền không cách nào tiến thêm, hắn vì đạp đổ hạn chế để đột phá, lúc này mới nghĩ trăm phương ngàn kế lấy tới Bá Thiên Luyện Thể Quyết. Chỉ có thể, khí, hồn tam giả đồng thời đạt đến đỉnh cao, mới có thể xung kích Thập Phương cảnh giới trong truyền thuyết!
– Có Đại Diễn Thần Quyết này, ta tất có thể tu luyện hồn lực tới Đế cấp đỉnh cao, cộng thêm luyện thể thuật của Bá Thiên, đến thời điểm đó ba người hợp nhất, xung kích Thập Phương Thần Cảnh, vô địch thiên hạ!
Trong hai mắt hắn xẹt qua một tia tinh mang, dường như xuyên thấu không gian, nhìn về phần cuối của hư không vô tận!
– Có khối Ngũ Thải Thần Không Thạch này, ta chí ít có thể đề luyện ra mười ba cây Thần Châm, đủ để kích thích tiềm năng thân thể, mở ra mạch luân!
Hắn bình tĩnh lại, bắt đầu vận chuyển Đại Diễn Thần Quyết, vừa nãy hồn lực bị hao tổn lấy tốc độ khủng khiếp khôi phục lại. Không bao lâu liền đạt đến trình độ hồn lực của Thuật luyện học đồ đỉnh cao.
– Cách Sĩ cấp Thuật Luyện Sư còn thiếu một chút, có điều đầy đủ luyện chế Thần Châm cùng bố trí thuốc!
Hắn đem Hàn Bách cùng Trần Chân sắp xếp cẩn thận, hướng trong phòng luyện công đi đến.
Ký túc xá một người phân phối phòng luyện công đều là chọn dùng Kim Cương thạch cực kỳ cứng cỏi xây thành, không chỉ Võ giả bình thường khó phá, hơn nữa hiệu quả cách âm rất tốt.
Lý Vân Tiêu từ trong vật liệu mà Cổ Vinh đưa lấy ra một loại nguyên liệu tên Tử Kim sa, hai tay vỗ một cái liền hóa thành bụi, ở trên đất họa ra một trận pháp, trận pháp vừa thành, một luồng sức mạnh kỳ dị bắt đầu lan ra.
Hắn đem Ngũ Thải Thần Không Thạch đặt ở trên mặt đất, lấy ra đại kiếm toàn lực đánh xuống, “Oanh” một tiếng vỡ vụn thành vô số khối bé nhỏ.
Chỗ mi tâm đột nhiên lướt qua một tia kim quang, một luồng hồn lực vô hình dập dờn bay ra, đem những hạt nhỏ kia toàn bộ gói lại, ngưng tụ ở trên trận pháp.
Những hạt nhỏ kia tựa hồ thu được lực lượng của trận pháp dẫn dắt, bắt đầu chậm rãi rung động, tần suất càng ngày càng cao. Lý Vân Tiêu cẩn thận dùng hồn lực khống chế tiết tấu của Ngũ Thải Thần Không Thạch, mặc cho nó nhảy lên.
Nếu có người quan sát quá trình này, tất nhiên sẽ cả kinh trợn mắt ngoác mồm. Bất kể là khắc trận, luyện thạch, hay là triển khai hồn lực, đều cùng Thuật Luyện Sư phổ thông khác nhau hoàn toàn, căn bản khó có thể lý giải.
Kiếp trước Lý Vân Tiêu kinh nghiệm phong phú bù đắp về mặt thực lực không đủ, nguyên bản đồ vật chỉ có Sĩ cấp Thuật Luyện Sư mới có thể luyện chế, hắn lấy thực lực của Thuật luyện học đồ cao cấp cũng thuận buồm xuôi gió luyện chế ra.
Lượng lớn đá vụn ở trên trận pháp bắt đầu phát sinh âm thanh nổ tung, giống như rang đậu, hoá thành hình dạng sền sệt lại bắt đầu ngưng tụ. Màu sắc ở trạng thái lỏng càng ngày càng tươi đẹp chói mắt, có lượng lớn màu trắng xám trực tiếp phiêu tán đi ra ngoài.
Hắn dĩ nhiên đem bước tinh luyện trực tiếp dung hợp đến trong quá trình luyện chế, nếu bị những người trong Thuật Luyện Sư Công Hội kia nhìn thấy, tất nhiên sẽ trợn tròn mắt!
– Ngưng!
Trong miệng Lý Vân Tiêu quát một tiếng, ngón trỏ hướng hư không phía trước hơi điểm nhẹ, tinh hoa ở trên trận pháp bị tinh luyện ra trong nháy mắt ngưng tụ thành mười ba thanh châm mang bé nhỏ, khúc xạ ra ánh sáng năm màu, rất đẹp đẽ!
Mười ba thanh châm mang thần quang sáng láng, nhẹ nhàng rơi vào trong tay Lý Vân Tiêu, hắn chẳng muốn liếc mắt nhìn, trực tiếp thu vào trong giới chỉ.
– Phía dưới, bắt đầu bố trí thuốc phạt kinh tẩy tủy.
Hắn tiện tay lấy ra hơn mười bồn chứa pha lê, to nhỏ cao thấp bất đồng, thành một hàng thả trên mặt đất.
Từ trong túi chứa đồ lấy ra một bình lớn màu đỏ, tỏa ra mùi tanh gay mũi, dĩ nhiên là máu một loại yêu thú nào đó, từng cái đổ vào trong bồn chứa.
Sau đó đột nhiên Lý Vân Tiêu hít một hơi, trong mắt lóe lên một tia tinh mang, hai tay nhanh chóng từ trong túi chứa đồ lấy ra các loại nguyên liệu, phân biệt đặt trong dung khí, rất nhanh trong các dung khí bắt đầu xuất hiện phản ứng không giống.
Chương 19: Mở ra kinh mạch (2)
Các loại chấn động và khí thể từ trong các miệng bình khác nhau bốc lên, tỏa ra bọt khí đủ mọi màu sắc. Lý Vân Tiêu đem hồn lực mở ra, hết thảy phản ứng đều ở dưới sự theo dõi của hắn. Chỉ thấy hai tay hắn không ngừng ở trong các loại bồn chứa tăng thêm vật liệu, trung hoà biến hóa quá khích.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
…
Tiếng ầm ầm không ngừng truyền đến, những bồn chứa kia rốt cục không chịu nổi phản ứng kịch liệt dồn dập nổ tung, từng đạo từng đạo chất lỏng đủ mọi màu sắc, như súng bắn nước bắn về bầu trời!
– Thu!
Trong tay Lý Vân Tiêu loáng một cái, một bồn pha lê tinh xảo ở trên không trung nhanh chóng múa lên, tổng cộng chín đạo dung dịch, tinh chuẩn không có sai sót rơi vào trong đó. Hắn run tay lên, không ngừng lay động. Chín loại chất lỏng nhanh chóng dung hợp lại cùng nhau, cuối cùng hình thành một bình dung dịch xanh lục, lẳng lặng chảy xuôi ở trong bồn chứa.
Toàn bộ quá trình, kéo dài chừng nửa canh giờ, bởi vì hồn lực tiêu hao quá độ, trên mặt cùng trên trán Lý Vân Tiêu thấm đầy một tầng mồ hôi, cả người bị mồ hôi thẩm thấu, mồ hôi hột không ngừng rơi trên mặt đất.
Hô!
Lý Vân Tiêu thở dài một hơi, miệng lớn thở dốc.
– Ha ha, bảo đao chưa lão, rốt cục luyện xong rồi!
Chất lỏng màu xanh biếc trong bồn chứa thủy tinh nhìn qua cực kỳ bình tĩnh, nhưng Lý Vân Tiêu có thể cảm thụ được ở trong đó phun trào lực lượng như sóng ngầm, là một loại sức mạnh cực kỳ dâng trào!
Hắn không kịp nghỉ ngơi, vô cùng muốn biết hiệu quả của thuốc. Rất nhanh lấy ra một bình nước sôi, chậm rãi cầm dược thủy màu xanh đậm đổ vào trong đó.
Ùng ục ùng ục!
Tiếng sôi trào to lớn, nước ấm tựa hồ trong nháy mắt tăng cao hơn trăm độ, lượng lớn hơi nước bắt đầu bay lên, cả gian phòng lập tức liền toàn thành màu xanh lục nhàn nhạt, đưa tay không thấy được năm ngón.
Hơi nước quanh thân thể Lý Vân Tiêu bắt đầu nóng lên, to lớn nhiệt lượng chậm rãi thâm nhập da dẻ. Hắn lấy ra Ngũ Thải Thần Châm, cẩn thận từng li từng tí cắm vào trong cơ thể mình, mỗi châm một cây, đều cảm giác được một nguồn sức mạnh từ da dẻ đâm vào trong kinh mạch, không chỉ không có thống khổ, ngược lại cực kỳ khoan khoái.
Rào!
Đâm xong mười ba kim, hắn trực tiếp nhảy vào trong dược thủy sôi trào, ngoại trừ nóng bỏng thiêu đốt da dẻ ra, dược lực to lớn điên cuồng tràn vào trong cơ thể, hướng về toàn thân lao đi, cả người lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, bắt đầu biến thành màu lục nhạt.
Cả người hắn đau nhức, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ mừng rỡ, bởi vì dược lực so với dự tính còn tốt hơn. Sau khi đóng chặt hai mắt, hai tay bấm quyết, lẳng lặng ngồi ngay ngắn bất động. Lúc này hơi nước sôi trào quanh thân hình thành một vòng xoáy kỳ dị. Mười ba Ngũ Thải Thần Châm đâm vào trong cơ thể, dĩ nhiên tỏa ra màu sắc yếu ớt, thật giống như có sức mạnh ở phía trên lưu chuyển bất định.
Hắn bố trí bộ dược thủy này nhiều là vật kịch độc, nhưng sau khi phối hợp lại có thể hình thành cân bằng vi diệu, đối với phạt kinh tẩy tủy có kỳ hiệu không tưởng tượng nổi. Người đối với dược lý cùng điều hoà không hiểu nhiều là không dám dùng, coi như là hắn cũng phải cẩn thận chia làm mười lần cọ rửa. Bằng không có chút sơ sẩy, liền có thể dẫn tới độc tính thất hành, tại chỗ trúng độc mà chết.
Nhưng sau khi có Ngũ Thải Thần Châm, liền hoàn toàn thay đổi bước đi của hắn.
Ngũ Thải Thần Châm ẩn chứa lực lượng Ngũ hành, thời điểm kích thích huyệt vị không chỉ có thể thông qua thân châm hấp thu sức mạnh Ngũ hành, hơn nữa còn có thể bảo vệ huyệt vị. Lý Vân Tiêu rõ ràng cảm giác được mười ba huyệt vị chủ yếu của toàn thân truyền đến tâm ý mát mẻ thoải mái, thật giống như huyệt đạo tự hô hấp, phun ra nuốt vào nguyên lực.
Sau khi lực lượng của dược thủy bị hút vào trong cơ thể, dọc theo kỳ kinh bách mạch của toàn thân đi khắp, tách ra đến các nơi. Bắt đầu đem từng đạo từng đạo kinh mạch bị hao tổn khô cạn mở ra từng cái, ở dưới thống khổ to lớn, trên mặt của hắn trái lại dần dần lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Ngay thời điểm dược lực càng ngày càng mãnh liệt, hai tay hắn bắt đầu không ngừng bày ra các loại thủ ấn, dẫn dắt dược lực trong cơ thể vận chuyển. Từ bên ngoài nhìn, từng cái từng cái kinh mạch ở trên da dẻ phồng lên, như cành cây đan xen chằng chịt, khiến cho người khủng bố. Ở trong kinh mạch cũng mơ hồ lộ ra khí tức màu xanh lục nhàn nhạt.
Ầm!
Trong cơ thể có một trận vang trầm, hết thảy kinh mạch trong nháy mắt nổ ra! Dược lực tràn vào toàn thân, ở dưới sự hướng dẫn vận chuyển một đại chu thiên, thông hành không trở ngại!
– Xong rồi!
Lý Vân Tiêu đại hỉ, nhưng cũng không có đứng dậy, mà là biến ảo mấy cái thủ ấn, tiếp tục dẫn dắt dược lực hướng Mạch Luân trước ngực ngưng tụ.
Kinh mạch đều thông, bước kế tiếp chính là mở ra đạo Mạch Luân thứ nhất!
Người bình thường đều là từ trên xuống dưới, từ đỉnh luân bắt đầu mở ra từng cái. Nhưng Lý Vân Tiêu không theo lẽ thường, vọt thẳng kích Tâm Luân khó khăn nhất, trong đan điền bắt đầu ngưng tụ ra một đoàn hào quang màu xanh sẫm, càng ngày càng mạnh mẽ, thật giống như nụ hoa trong nháy mắt tỏa ra.
Trong nháy mắt hắn cảm giác được sức mạnh chờ đợi đã lâu trong Tâm Luân rốt cục thả ra ngoài, đột nhiên giương mắt, một đạo tinh mang như điện ở trong con ngươi xẹt qua, trong đầu đột nhiên hiện ra một tư thế quái dị, Lý Vân Tiêu lóe lên linh quang, trầm giọng quát:
– Bá Thiên Luyện Thể Quyết thức thứ hai… Sơn Nhạc Thức!
Cả người hai tay tạo thành chữ thập, thế như sơn nhạc, trong nháy mắt hướng về trong dược thủy chìm xuống. Bốn phía dược thủy sôi trào tựa hồ bị lực lượng nào đó dẫn dắt, ở quanh thân xoay tròn lên, như ngân hà lưu chuyển, Tâm Luân trước ngực hắn hóa thành vòng xoáy, từng đạo từng đạo lực lượng không ngừng tràn vào trong đó.
– Uống! Hết thảy mở ra cho ta!
Ánh sáng trên Tâm Luân trong nháy mắt phóng ra, hai đạo lưu quang một trên một dưới dọc theo thân thể hắn xung kích đi, rất nhanh Thái Dương luân, Bản Ngã luân, Hầu luân, Tâm Cung luân bốn đạo Mạch Luân ở dưới lực lượng của Tâm luân xung kích, dồn dập thắp sáng ánh sáng màu sắc khác nhau của mình, cả gian phòng ngoại trừ màu xanh nhạt, bắt đầu khúc xạ ra ánh sáng của các loại Mạch Luân.
Ầm!
Ngay thời điểm Lý Vân Tiêu muốn hấp thu lực lượng dược thủy xung kích hai đạo Mạch Luân cuối cùng, thân thể có thể chịu đựng được lực lượng đã đạt đến đỉnh cao! Mười ba cây Ngũ Thải Thần Không Châm trong nháy mắt từ trong huyệt đạo bắn ra, cân bằng của toàn bộ thân thể bị phá hoại, một luồng sức mạnh khổng lồ ở trong thùng gỗ muốn nổ tung lên!
Dược thủy phạt kinh tẩy tủy ở trong nháy mắt muốn nổ tung, toàn bộ bốc hơi lên thành hơi nước, cả phòng luyện công thật giống như bị nước gột rửa, toàn bộ ướt nhẹp. Lý Vân Tiêu trực tiếp từ trong hơi nước đi ra ngoài, một tiếng thở dài truyền đến.
– Mới mở ra ba đạo, đáng tiếc.
Nếu bị Vũ đồ khác nghe thấy, một lần mở ra ba đạo Mạch Luân, còn nói đáng tiếc, tất nhiên sẽ đố kị đến dùng hàm răng cắn chết hắn.
Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.
Chương 20: Năm đạo mạch luân
Lý Vân Tiêu cẩn thận từng li từng tí thu hồi Ngũ Thải Thần Không Châm, sau khi sử dụng, mười ba cây châm này rất rõ ràng gầy đi trông thấy, trở nên càng nhỏ.
– Ngũ Thải Thần Không Châm kích phát tiềm năng thân thể có tác dụng vô cùng lớn, bốn khối khác của Lam gia nhất định phải nghĩ biện pháp lấy tới.
Hắn suy nghĩ một lúc, đổi một bộ y phục sạch sẽ, từ trong phòng đi ra ngoài. Khi đến đại sảnh, đúng dịp thấy Hàn Bách cùng Trần Chân cũng từ trong phòng đi ra. Thương thế trên người hai người đã tốt lắm rồi, nhưng tức giận trên mặt của Trần Chân là một điểm cũng không có tiêu.
– Vân thiếu!
Hai người đồng thời kinh ngạc thốt lên một tiếng, dồn dập ngơ ngác nhìn Lý Vân Tiêu, trong mắt đột nhiên tuôn ra lửa giận.
Hàn Bách giận dữ nói:
– Đám người Lam Phi kia thật quá đáng! Dĩ nhiên hạ độc cho Vân thiếu nặng như thế, hắn dám công nhiên giết chúng ta sao!
Trần Chân cũng là lửa giận ngút trời.
– Ta thật muốn trở về điểm một vạn nhân mã trực tiếp diệt bọn hắn! Vân thiếu, ngươi không sao chứ? Độc này…
Lúc này Lý Vân Tiêu mới phát hiện toàn thân mình đều hiện ra màu lục nhạt, đây là bệnh trạng khi lực lượng của Dược thủy còn lưu lại trong người, qua một thời gian là tốt rồi. Hắn đem sự tình giải thích một hồi, nghe mà hai người trực tiếp trợn mắt ngoác mồm, sửng sốt nửa ngày.
– Vân thiếu, ngươi là nói ngươi đem bọn họ sửa chữa một trận, còn cướp đoạt một lần?
– Vân thiếu, ngươi nói ngươi đã mở ra kinh mạch, mở ra năm đạo Mạch Luân?
Trần Chân đột nhiên cười to lên.
– Ha ha, ta liền biết! Con trai của Phi Long tướng quân làm sao có khả năng sẽ là rác rưởi! Tiểu tử ngươi đột nhiên liền so với chúng ta còn lợi hại, chờ ba người chúng ta tốt nghiệp đi ra ngoài, kế thừa tước vị, trực tiếp điểm trăm vạn đại quân diệt Lam gia!
Vẻ khiếp sợ trên mặt Hàn Bách cũng dần dần biến mất, trở nên trầm tư.
– Vân thiếu mở ra Mạch Luân tự nhiên là chuyện tốt, nhưng phiền phức cũng lớn. Bọn người Lam Phi nhất định sẽ không bỏ qua, ta sợ Vân thiếu càng nguy hiểm.
Trần Chân đang chìm đắm trong ý tưởng hào khí can vân, khinh thường nói:
– Chỉ là hạng giá áo túi cơm, hiện tại bọn họ không phải đối thủ của Vân thiếu, ngày sau càng không phải! Chẳng lẽ bọn họ dám phái người đến học viện sinh sự sao!
Toàn bộ Thiên Thủy quốc, chỉ có hai vị Ngũ Hành cảnh Vũ Vương cường giả. Trong đó một vị chính là Già Lam học viện viện trưởng Chung Ly Sơn, hơn nữa được xưng là thực lực đệ nhất Thiên Thủy quốc. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Già Lam học viện có quy định của mình, coi như là Vương thượng đến, cũng phải tuân thủ quy định của Già Lam học viện.
Đã từng có con trai của một Binh Bộ Thị Lang, ở học viện bị thiệt thòi, sau khi trở về gọi cao thủ trong gia tộc đem một học viên khác đánh một trận. Ngày thứ hai, toàn bộ võ giả của vị Binh Bộ Thị Lang kia bị phế tu vi, từ đây một vọng tộc triệt để suy yếu, từ trung tâm chính trị quốc gia biến mất.
Chuyện này để những đại thế gia khác của Thiên Thủy quốc vạn phần kiêng kỵ, dù là Vương tử công chúa, ở trong học viện cũng không dám tùy ý ngang ngược. Nhưng học viện cũng không cấm các học viên ẩu đả lẫn nhau, vì lẽ đó ở trong học viện, chỉ có dựa bản lãnh của mình mới có thể đặt chân!
Hàn Bách lắc đầu nói:
– Hiện tại Lam Phi tự nhiên không đáng sợ, nhưng ngươi đã quên vị thứ ba xếp hạng trên tiểu Phong Vân bảng kia sao?
Con ngươi của Trần Chân đột nhiên nhíu lại, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó xem.
Thiên Địa Phong Vân bảng chính là bảng xếp hạng của cường giả tuyệt đỉnh trên Thiên Vũ đại lục, cộng thu một trăm tên cường giả. Lý Vân Tiêu kiếp trước Cổ Phi Dương, chính là tuyệt đỉnh cường giả xếp hạng thứ ba!
Mà tiểu Phong Vân bảng trong miệng Hàn Bách nói, là Già Lam học viện làm ra một bản xếp hạng thực lực, hàng năm đều sẽ thông qua tỷ thí đến bài dài một lần. Hiện tại người xếp hạng thứ ba kia, chính là một đích hệ tử tôn khác của Lam gia, ca ca cùng cha khác mẹ của Lam Phi… Lam Huyền!
Hàn Bách bất đắc dĩ cười khổ nói:
– Lam Huyền là học viên năm nay sắp tốt nghiệp, thực lực rất mạnh, có người nói đã bắt đầu xung kích Nhị Phân cảnh Võ sư. Hơn nữa hắn là đầu lĩnh Huyền bang, coi như là tốt nghiệp đi ra ngoài. Chỉ cần hắn nói một tiếng, những cao thủ trong Huyền bang kia ai dám không nghe.
Trần Chân cũng bắt đầu lo lắng lên.
– Võ sư, sợ là vừa tốt nghiệp liền có thể trực tiếp gia nhập Trấn quốc Thần vệ! Thật là lợi hại a, Lam Huyền này thật giống như cũng chỉ có mười tám tuổi a?
Hàn Bách nghiêm nghị gật đầu nói:
– Không sai, Võ sư mười tám tuổi, tại Thiên Thủy quốc cũng coi như là thiên tài hiếm thấy. Cứ theo tốc độ này, tương lai trở thành Thần vệ phó Thống lĩnh, cũng không phải là không được.
Sắc mặt Trần Chân càng thêm khó coi.
– Hắn thân là Võ sư, không đến nỗi vì chút chuyện nhỏ này mà tới tìm chúng ta phiền phức chứ?
Hàn Bách cũng phụ họa nói:
– Hẳn là sẽ không tự mình ra tay, còn có một quãng thời gian nữa liền nghỉ, hy vọng có thể bình yên đến lúc hắn tốt nghiệp.
Khóe miệng của Lý Vân Tiêu hơi giương lên, ánh mắt lại cười nói:
– Yên tâm đi, hắn nhất định sẽ tìm đến ta. Coi như hắn không đến, ta cũng sẽ đi tìm hắn.
Trong lòng hắn hơi cười gằn, khối Ngũ Thải Thần Không Thạch trên người Lam Huyền, ta còn cần sử dụng đây này!
Trong một tiểu lâu tinh xảo của học viện, Lam Phi đang giận tím mặt quát:
– Cậu, lần này ta bất luận làm sao cũng nuốt không trôi cơn giận này!
Ánh mắt Vương Phong phát lạnh, khiển trách:
– Câm miệng, ngươi cái ngu ngốc này, suýt chút nữa gây ra đại sự! May là Lam Huyền đang bế quan, bằng không mẹ ngươi nhiều năm vun bón liền hủy hoại trong một ngày!
Lam Phi cả kinh, lập tức không tin nói:
– Nào có nghiêm trọng như thế, ta chỉ là tìm Huyền ca thay ta giáo huấn phế vật kia, xả giận mà thôi.
– Xả giận? Hừ!
Trong mắt Vương Phong loé ra một tia trêu tức, cười khẩy nói:
– Còn Huyền ca gọi thân thiết như vậy? Thật là một ngu ngốc đầu óc chậm chạp! Lý gia rác rưởi tính là gì, ngươi phải hiểu được, kẻ địch lớn nhất của ngươi chính là Lam Huyền! Hiện tại ngươi thất lạc tín vật dòng chính của gia tộc, nếu để cho Lam Huyền biết mà nói, ngươi nhẹ thì bị gia tộc khiển trách một trận, từ đây thất sủng. Nặng thì mất đi thân phận dòng chính, bị giáng thành chi thứ cũng không phải là không thể được!
Lam Phi nghe được sắc mặt tái nhợt, sợ sệt nói:
– Vậy ta nên làm gì? Cậu, ngươi nhất định phải giúp ta!
Hai mắt Vương Phong híp lại, ngưng tiếng nói:
– Ngươi yên tâm, ngươi là con ruột của muội muội ta, ta không giúp ngươi thì giúp ai? Chỉ có điều ta thân là lão sư học viện, không thể vô duyên vô cớ hướng về học sinh ra tay, nếu không thì ta cũng không có quả ngon để ăn. Còn có bảy ngày là sát hạch hàng năm của sơ cấp ban, nghe ngươi nói, tiểu tử kia cũng không có mở ra Mạch Luân. Đến thời điểm đó ta sẽ xin trở thành quan chủ khảo lần khảo hạch này, chỉ cần hắn biểu diễn không ra ánh sáng Mạch Luân, ta sẽ lợi dụng giáo quy trực tiếp khai trừ hắn! Đến thời điểm hắn vừa rời học viện, trước khi trở lại Lý gia, chính là thời cơ chúng ta động thủ! Đến lúc đó cướp về tín vật của gia tộc, còn tên rác rưởi này, đánh giết tùy ý!
Bình luận facebook