• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Lý Vân Tiêu truyền kỳ (2 Viewers)

  • Chương 1-5

Chương 1: Thức tỉnh (1)

Trong khoảng thời gian này, tinh thần của Lý Vân Tiêu vẫn hoảng hốt, trong đầu thỉnh thoảng dần hiện ra các loại hình ảnh, thật giống như mình đã biến thành một người khác. Còn thỉnh thoảng xuất hiện chứng động kinh, la to, khóc lớn, cười ầm lên…

Càng kỳ lạ chính là, trong đầu không ngừng vang lên một thanh âm, tựa hồ đang ghi nhớ một đoạn kinh văn kỳ dị. Có lúc hắn cẩn thận lắng nghe, thật giống như là một phần tâm pháp, thân thể của hắn sẽ không tự chủ đong đưa lên. Càng muốn nổi điên hơn là, đoạn ngắn ký ức trong óc càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dài.

Rốt cục có một ngày, hắn bị dằn vặt tới hôn mê, thời điểm tỉnh lại lần nữa, hết thảy đoạn ngắn ký ức toàn bộ hoàn chỉnh nối liền cùng nhau, hiện lên ở trong đầu. Trong đôi mắt Lý Vân Tiêu một mảnh trong suốt, phảng phất ngôi sao sáng, hắn rốt cục tỉnh rồi.

– Không nghĩ tới ta được sống lại?

Trong tròng mắt Lý Vân Tiêu bắn mạnh ra một điểm tinh mang, hơi quay đầu nhìn pho tượng cao vút trong mây ngoài cửa sổ.

– Lịch Thiên Vũ năm 1033, Cổ Phi Dương ta đã chết mười lăm năm rồi sao?

Mười lăm năm trước, Thiên Vũ giới một trong thập đại phong hào Vũ Đế, Phá Quân Vũ Đế… Cổ Phi Dương, tại sơn mạch Thiên Đãng bất ngờ ngã xuống, chấn động toàn bộ đại lục! Sau đó các thế lực lớn sóng ngầm phun trào, các loại xung đột càng ngày càng kịch liệt, đại lục Thiên Vũ vắng lặng mấy trăm năm, lần thứ hai gió nổi mây vần.

– Hắc.

Lý Vân Tiêu nhếch miệng nở nụ cười, nhẹ giọng thở dài nói:

– Không nghĩ tới đã sống lại sớm hơn mười lăm năm. Cổ Phi Dương ta rốt cục trở về.

Đột nhiên một tiếng quát mắng lạnh lùng truyền đến.

– Lý Vân Tiêu!

Xèo!

Một âm thanh bén nhọn như muốn cắt không khí ra làm đôi từ đâu vang lên, Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đoạn phấn viết phá không mà đến, sắp tới sát mặt mình rồi.

Hắn dùng hai ngón tay hững hờ khép lại, đem phấn viết đặt ở trên bàn. Dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chủ nhiệm lớp Lạc Vân Thường sắc mặt dần lạnh ở trên bục giảng.

Lý Vân Tiêu đi học thất thường, đâyy đã không phải lần thứ n+n, nếu không thất thần ngược lại sẽ làm nàng kỳ quái. Nhưng ngày hôm nay tâm tình của Lạc Vân Thường hiển nhiên rất xấu, vì lẽ đó cần một kẻ xui xẻo để nàng phát tiết bức xúc trong lòng.

Mà Lý Vân Tiêu vốn được công nhận là rác rưởi, không thể nghi ngờ là người được chọn tốt nhất. Từ xưa tới nay, hết thảy lão sư tâm tình không tốt đều yêu thích chọn hắn, điều này tựa hồ thành một thói quen. Phàm là có lão sư tâm tình khó chịu, mọi người liền biết Lý Vân Tiêu sẽ xui xẻo rồi.

Tất cả mọi người đều hưng phấn, bắt đầu cười trộm cùng cười trên đau khổ của người khác, từng cái từng cái khuôn mặt đầy mong đợi chờ xem kịch vui, càng có mấy học sinh trực tiếp ồn ào lên.

Lý Vân Tiêu híp mắt nhìn Lạc Vân Thường trên bục giảng, thầm nghĩ:

– Cô nàng này vóc người thật tốt, tóc dài da trắng, nếu lại phối hợp áo choàng ngắn màu đỏ, ngân giác chiến ngoa, áo choàng Thiên Lam, lại nắm ngân thương, vậy thì sẽ biến thành một Hồng Liên Vũ Đế khác. Khà khà, rất có tiềm chất mặc đồ đồng phục nha, không biết Hồng Liên biết được có thể chém chết ta hay không.

Trong lòng Lạc Vân Thường đột nhiên chấn động, trong mắt Lý Vân Tiêu tựa hồ lướt qua một tia mỉm cười, làm cho cả người nàng không nhịn được run rẩy một hồi. Thật giống như một con thỏ trắng dịu ngoan, đột nhiên bị mãnh hổ tập trung vậy, cảm giác vô lực trong nháy mắt làm cho nàng như rơi vào hầm băng.

– Vừa nãy xảy ra chuyện gì? Ánh mắt tiểu tử này… Vừa nãy thật giống như hắn đang cười? Tuyệt đối không thể! Ta là Đại vũ sư cảnh giới Tứ Tượng, làm sao có khả năng bị một tiểu tử phổ thông nhìn đến tâm thần thất thủ, nhất định là gần đây bị vây ở trên sự kiện kia, tâm thần có chút bất định.

Vẻ mặt ngơ ngác trong mắt nàng lóe lên một cái rồi biến mất, sau khi tâm thần thất thố trong nháy mắt, rất nhanh liền khôi phục lại, hai mắt chìm xuống, khóe miệng lướt qua một nụ cười lạnh lùng.

– Lý Vân Tiêu, vừa nãy chúng ta nói luyện chế Huyền Binh, ta hỏi ngươi, Huyền Binh phổ thông tổng cộng có bao nhiêu loại thủ pháp luyện chế?

Lạc Vân Thường đang dạy chính là thuật luyện cơ sở, tuy cực ít người có thể trở thành Thuật luyện sư, nhưng kiến thức thuật luyện cơ bản nhất là mỗi một võ giả đều phải hiểu rõ.

– Luyện chế huyền Binh? Ha ha, lão tử là Đế cấp Thuật luyện sư cấp chín đại lục Thiên Vũ, ngoại trừ mấy lão bất tử kia ra, cõi đời này ai dám ở trước mặt ta nói thuật luyện chi đạo!

Lý Vân Tiêu hờ hững xa xôi nói:

– Cách luyện chế Huyền Binh phổ thông tổng cộng có bốn mươi tám loại.

– Bốn mươi tám loại?

Trong phòng học đột nhiên yên tĩnh, lập tức bùng nổ ra tiếng cười to!

– Ha ha, tiểu tử này quả nhiên đang mộng du.

– Ta đã nói rồi, nhìn hắn dáng vẻ bình tĩnh, ta còn tưởng rằng hắn biết chứ!

– Cắt, nếu như hắn biết cái này, ta đã sớm lên làm Trấn quốc thiết vệ!

Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày, ánh mắt nhất thời rơi vào trên sách giáo khoa trước người, hắn dùng tay xoay một cái, nhất thời nhìn thấy một câu nói.

– Cách luyện chế Huyền Binh phổ thông, tổng cộng ba mươi sáu loại. Chia ra làm…

Hắn lại đem sách giáo khoa khép lại, chỉ thấy phía trên có mấy đại tự “Thuật luyện cơ sở”, ở dưới đại tự, rõ ràng thác ấn một hàng chữ nhỏ: “Dương Địch”.

– Tiểu tử Dương Địch kia, ta không phải đã nói với hắn thủ pháp phổ thông có bốn mươi tám loại sao? Hắn lại nghe vào tai này ra tai kia sao, sau này không cần tiếp tục tới nghe ta giảng bài.

Trong nháy mắt hắn liền phán tử hình cho tác giả quyển sách này, nếu Dương Địch biết mà nói, sợ sẽ trực tiếp khóc chết a.

Lý Vân Tiêu đối với các loại trào phúng làm như không thấy, từ tốn nói:

– Thủ pháp luyện chế chính thống có ba mươi sáu loại, thế nhưng ở sáu mươi năm trước, Cổ Phi Dương một mình sáng tác mười hai loại cách luyện chế, đã được Công Hội Thuật Luyện Sư tán thành, đặt ngang hàng với cách luyện chế trụ cột. Vì lẽ đó hẳn là bốn mươi tám loại.

– Dừng, tiểu tử ngươi nói nhăng gì đó, lẽ nào hắn so với Dương Địch đại nhân hiểu được còn nhiều?

– Ha ha, tiểu tử này sợ bị trách phạt, vì lẽ đó bắt đầu ăn nói linh tinh.

– Phải a, Dương Địch đại nhân thân là học sinh của Vũ Đế Cổ Phi Dương, lẽ nào còn không biết cơ sở luyện chế có mấy loại sao?

Các loại giễu cợt càng là nổi lên bốn phía, đột nhiên một tiếng gào to chấn động đến tất cả mọi người đều ngậm miệng lại.

– Tất cả im miệng cho ta! Hắn nói đúng!

Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.
Chương 2: Thức tỉnh (2)

Lạc Vân Thường vỗ bàn một cái, nhất thời một luồng kình phong tứ tán, tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng uy thế bá đạo lâm không mà đến, nhất thời ngơ ngác, hoàn toàn biến sắc. Một ít học sinh ở gần bục giảng sắc mặt càng tái nhợt như tờ giấy, hầu như muốn chảy ra máu.

Lý Vân Tiêu cảm thụ được luồng kình phong trước mặt này, nội tâm cười nhạt.

– Nhị tinh Tứ Tượng cảnh, cô nàng này thiên phú không tệ. Hơn nữa thật giống như hồn lực rất mạnh, chí ít cũng là Thuật luyện học đồ cao cấp a.

Trong lòng hắn hơi kinh ngạc, trước đây chỉ biết Lạc Vân Thường phi thường lợi hại, nhưng không nghĩ nàng ta lại đạt tới Tứ Tượng cảnh giới.

Võ giả có chín tầng cảnh giới: Nhất Nguyên cảnh (Võ sĩ), Nhị Phân cảnh (Võ sư), Tam Tài cảnh (Đại vũ sư), Tứ Tượng cảnh (Vũ Quân), Ngũ Hành cảnh (Vũ Vương), Lục Hợp cảnh (Vũ Hoàng), Thất Túc cảnh (Vũ Tông), Bát Hoang cảnh (Vũ Tôn), Cửu Thiên cảnh (Vũ Đế). Cửu Thiên cảnh đỉnh cao, có thể được Thánh Thành ban tặng phong hào, là phong hào Vũ Đế.

Mỗi một tầng cảnh giới lại hóa thành nhất tinh đến cửu tinh, chín tiểu cấp độ.

Lạc Vân Thường lạnh lùng nhìn Lý Vân Tiêu, trong lòng lướt qua một tia kinh ngạc, nhìn quét mọi người một chút, chậm rãi giải thích lên.

– Thủ pháp luyện chế cơ sở vẫn là ba mươi sáu loại, sáu mươi năm trước Cổ Phi Dương đại nhân dựa vào Thuật luyện chi đạo không người nào có thể so sánh, một mình sáng tác mười hai thức luyện pháp cơ sở, đồng thời được Công Hội Thuật Luyện Sư tán thành. Chỉ có điều mười hai thức luyện chế này, người bình thường căn bản là không có cách nào nắm giữ, vì lẽ đó lúc Dương Địch đại nhân biên chế bản Thuật Luyện cơ sở này, đã không có lưu lại giới thiệu.

Hết thảy học sinh đều giật nảy cả mình, lộ ra vẻ khó mà tin nổi, quái dị nhìn Lý Vân Tiêu bình tĩnh. Thật giống như học sinh đệ nhất đếm ngược, đột nhiên giải đáp ra vấn đề khó mà ngay cả học sinh giỏi cũng không làm được.

Lạc Vân Thường cũng vô cùng kinh ngạc, cách luyện chế cơ sở có bốn mươi tám loại, đối với Thuật luyện sư mà nói cũng không phải bí mật gì. Nhưng thân là một Vũ luyện học đồ, có thể biết cũng coi như là vô cùng đáng quý.

Trong lòng nàng đột nhiên hơi động.

– Mọi người nói Lý Vân Tiêu này là phế vật, chẳng lẽ hắn có thiên phú thuật luyện, vì lẽ đó tự mình tìm không ít tư liệu học tập?

Ý nghĩ này làm tim nàng đập thình thịch, nếu như có thể bồi dưỡng được một Thuật luyện sư, giá trị sẽ vượt xa Vũ luyện!

Thử hắn xem!

Lạc Vân Thường ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy mục quang của Lý Vân Tiêu đang mỉm cười nhìn nàng, loại cảm giác đó thật giống như lão sư nhìn đệ tử của mình vậy, nhất thời trong lòng hơi sinh ra lửa giận, cười lạnh nói:

– Đừng tưởng rằng học chút ít đồ vật là có thể không nghe giảng bài, hỏi lại ngươi một vấn đề. Nếu đáp đúng, sau đó khóa của ta ngươi có thể không cần lên, miễn phí để ngươi thông qua. Nếu đáp không được, hừ! Hãy đến phòng trọng lực gấp mười lần ở lại ba canh giờ cho ta! Ta hỏi ngươi, thời điểm luyện chế Huyền Binh, tại sao phải gia nhập Thiên Tinh sa?

Chi!

– Ba canh giờ, phòng trọng lực gấp mười lần, quá độc ác!

– Ha ha, các ngươi không phát hiện ngày hôm nay tâm tình của Lạc lão sư vốn rất tệ sao, tiểu tử này đụng phải tấm sắt rồi.

– Khà khà, đáng đời hắn, các ngươi nhìn bản mặt hắn có phải là muốn ăn đòn không, ta hận không thể đi tới giẫm mấy đá!

– Oa, các ngươi có nghe không, vấn đề này cũng quá khó đi. Ai cũng biết luyện chế Huyền Binh phải gia nhập Thiên Tinh sa, nhưng nào có ai biết lý do đâu!

– Đúng đấy, điều này giống như hỏi ngươi một cộng một tại sao bằng hai. Ha ha, xem ra lão sư là cố ý muốn làm khó Lý Vân Tiêu. Khà khà!

– Phòng trọng thất gấp mười lần, ba canh giờ?

Lý Vân Tiêu bất đắc dĩ khẽ lắc đầu. Nếu như là trước đây, coi như là trọng lực gấp ngàn lần gia thân, cũng căn bản không có cảm giác. Nhưng hiện tại với thân thể này, trọng lực gấp mười lần xác thực rất miễn cưỡng.

Hắn vẻ mặt bất đắc dĩ, rất nhanh bị Lạc Vân Thường giải thích là vì hoảng sợ, sự tán thưởng vừa nãy hoàn toàn xóa đi, không khỏi càng xem thấp hắn mấy phần, thầm nghĩ phế vật Vũ luyện vẫn là phế vật Vũ luyện, không hề có một chút cải biến nào.

Hơn nữa sau khi hỏi vấn đề, nàng lập tức có chút hối hận rồi. Cảm giác mình đùa cợt học sinh như vậy, nội tâm mơ hồ có chút hổ thẹn cùng bất an. Dù sao mới vừa rồi hắn còn rất xuất sắc trả lời một vấn đề cơ sở, chí ít biểu hiện so với dĩ vãng tuyệt nhiên không giống. Mình làm như vậy có thể đả kích tự tin cùng tự tôn của đối phương hay không? Đem một đóa hoa nguyên bản từ từ chuyển tốt cho bóp chết?

Ngay thời điểm trong đầu nàng suy nghĩ lung tung, Lý Vân Tiêu hầu như không có bất kỳ suy tư trả lời lên.

– Kỳ thực luyện chế Huyền Binh cũng không nhất định bỏ Thiên Tinh sa, chỉ có điều Thuật luyện sư phổ thông ở trong quá trình tôi luyện không dễ dàng nắm giữ tốt độ hòa hợp của các tài liệu, lúc này mới cần Thiên Tinh sa có thuộc tính trung hoà đưa đến tác dụng hòa hoãn.

Sau khi hắn nói xong, toàn trường yên tĩnh quỷ dị, tất cả mọi người đều là hai mặt nhìn nhau, bởi vì Lý Vân Tiêu nói những chuyện này, bọn họ hoàn toàn nghe không hiểu.

Toàn trường ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau. Lý Vân Tiêu nói đồ vật hoàn toàn vượt qua phạm trù sách giáo khoa.

Nhưng, Lạc Vân Thường lại nghe hiểu, rõ rõ ràng ràng!

Con ngươi nàng đột nhiên mở lớn, bật thốt lên hỏi:

– Nếu nói như vậy, thời điểm luyện chế, nên gia nhập Thiên Tinh sa là càng nhiều càng tốt, nhưng tại sao Xích Luyện Đồng sau khi gia nhập thêm Diệu Kim, lại tiến hành hòa tan Thiên Tinh sa càng nhiều thì càng dễ dàng thất bại?

Đây chính là vấn đề quấy nhiễu nàng mấy ngày nay, nghĩ mãi mà không ra. Vì lẽ đó mấy ngày qua tâm tình nàng đều rầu rĩ không vui. Giờ khắc này nàng bật thốt lên, liền đem vấn đề khó trong nội tâm hỏi ra, đâu còn có nửa điểm câu hỏi kiểm tra lý thuyết với học đồ chứ, thuần túy là một bộ thỉnh giáo.

Học sinh cả lớp đều há to mồm, ngạc nhiên nhìn Lạc Vân Thường. Bộ dáng này, vẫn là Lạc lão sư học thức uyên bác, băng sương lãnh ngạo sao?

Lý Vân Tiêu vẫn là một mặt thản nhiên, kiên trì giải đáp nói:

– Bởi vì tuy Xích Luyện Đồng là chúc kim, nhưng cũng là có thuộc tính thiên hỏa. Nam hỏa khắc tây kim, đối với Diệu Kim là có tính hòa tan rất lớn. Vì lẽ đó rất nhiều Thuật luyện sư thời điểm tăng lên đẳng cấp của Huyền Binh Xích Luyện Đồng, đều thích dùng Diệu Kim. Nhưng bên trong có Thiên Tinh sa, vậy thì hoàn toàn khác nhau.

Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.
Chương 3: Trên lớp học

Hắn hơi dừng lại một chút, chỉ thấy dáng vẻ Lạc Vân Thường ham học hỏi như người khát nước, không khỏi nhớ tới những đệ tử đã từng đi theo hắn kia, nhất thời nhẹ nhàng nở nụ cười.

– Bởi vì Thiên Tinh sa thuộc tính là thủy, có thể trung hoà thuộc tính hỏa của Xích Luyện Đồng, vì lẽ đó bỏ Thiên Tinh sa càng nhiều, đối với lực lượng hòa tan Diệu Kim liền càng kém.

– A!

Trong đôi mắt Lạc Vân Thường lập loè ánh sáng kích động.

– Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy! Chẳng trách ta cũng không thể thành công, vậy nên làm thế nào cho phải?

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Rất đơn giản, đem Thiên Tinh sa coi là tạp chất, tinh luyện diệt trừ là có thể.

– A!

Lạc Vân Thường lại thốt lên một tiếng kinh ngạc.

– Sao ta lại đần như thế chứ! Chuyện đơn giản như vậy cũng nghĩ không ra!

Trong đầu nàng nhanh chóng hiện lên những tính toán, từng hình ảnh luyện chế ở trong đầu lướt qua, cuối cùng tới điểm kết thúc. Ánh mắt của nàng nhất thời trở nên rộng rãi sáng sủa, trên mặt cũng toả ra ý cười hài lòng.

– Hả? Lý Vân Tiêu đâu?

Trong lòng nàng rất cảm kích, đồng thời cũng rất là khiếp sợ, công tử bột vẫn bị người cho rằng là phế vật, ở học thức thuật luyện lại muốn cao hơn nàng một bậc!

Có thiên phú thuật luyện mạnh như thế, tiền đồ so với tu luyện võ đạo càng thêm quang minh nhiều lắm, học sinh như vậy vẫn là rác rưởi sao?

Trong đầu nàng nhanh chóng lướt qua từng tí từng tí về quá khứ của Lý Vân Tiêu, âm thầm tự trách mình, thân là chủ nhiệm lớp, thậm chí ngay cả học sinh xuất sắc như vậy cũng không thể phát hiện.

– Hắn, hắn mới đi ra…

Một tên học sinh khúm núm nói, ánh mắt hắn nhìn Lạc Vân Thường trở nên quái dị lên.

– Hả?

Chân mày Lạc Vân Thường cau lại, cả giận nói:

– Trong lúc đi học lại không xin phép ta, trực tiếp ra ngoài là sao?

Người học sinh kia vội vàng thu về ánh mắt, ủy khuất nói:

– Không phải lão sư nói hắn trả lời đúng vấn đề, là có thể không tới khóa của ngươi sao, nếu như là ta, ta cũng sẽ đi.

Ầm!

Lạc Vân Thường một chưởng vỗ lên bục giảng bằng thép đúc, nhất thời đè ép ra một chưởng ấn, chấn động đến mức học sinh cả lớp giật mình, dồn dập bế khí không dám lên tiếng.

– Các ngươi ai nghe thấy ta nói như vậy?

Ánh mắt nàng như dao sắc, từ trên người từng học viên điểm qua, hết thảy người bị nàng đảo qua, cả người đều run một trận, sắc mặt trắng bệch, đem đầu lắc như trống bỏi.

– Không nói, không nói, là chúng ta nghe lầm rồi, Lạc lão sư xưa nay chưa từng nói lời này.

– Hừ!

Lạc Vân Thường lạnh giọng một tiếng.

– Tan học! Các ngươi nói cho Lý Vân Tiêu, khóa sau không nhìn thấy bóng hắn, thì ta sẽ để hắn đi phòng trọng lực gấp mười lần ở ba ngày!

– Ba ngày!

Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn Lạc Vân Thường đá bay cửa phòng học, đi về phương hướng Luyện kim đường, từng cái từng cái hai mặt nhìn nhau.

– Này, các ngươi nói đây là tình huống thế nào a?

Đỗ Phong là cái thứ nhất mở miệng nói, trực tiếp từ chỗ ngồi đứng dậy, đi đến trước mặt một học sinh.

– Lão đại, chuyện gì thế này?

– Hừ!

Học sinh này tên Lam Phi, tựa hồ là thống lĩnh đám người kia, bên người rất nhanh vây quanh một đống người, hắn hừ một tiếng nói:

– Ta nào biết, hình như tiểu tử Lý Vân Tiêu này hiểu không ít thuật luyện.

– Không thể nào?

Thượng Quan Tình trợn to mắt, thất thanh nói:

– Lẽ nào hắn là phế vật vũ luyện, nhưng lại là thiên tài thuật luyện? Vậy phải làm sao bây giờ?

Đùng!

Lam Phi trực tiếp nắm sách giáo khoa vỗ vào đầu hắn, cả giận nói:

– Cái gì chó má thiên tài, chỉ là xem nhiều vài cuốn sách mà thôi! Thiên phú của Thuật luyện sư yêu cầu so với luyện võ cao hơn nhiều lắm, hắn chỉ là một đống rác rưởi ngay cả mạch luân cũng không mở, có thể đi theo thuật luyện chi đạo sao?

– Lão đại nói phải a!

Mọi người dồn dập phụ họa nói, nhưng trong mắt lấp lóe bất định.

Lam Phi đem đám người Thượng Quan Tình kéo qua một bên, một đầu khác trong phòng học cũng có mấy người tụ hợp châu đầu ghé tai, hắn cười gằn một tiếng, tự mình lớn tiếng nói:

– Vừa nãy Lạc lão sư nói, ai cũng không được phép nói cho Lý Vân Tiêu, nếu tiết sau hắn có mặt, hừ!

Hắn hừ một tiếng, mấy người khác lập tức sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy ánh mắt của hắn đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, từng cái từng cái đều phẫn nộ cúi đầu.

Lam Phi dương dương tự đắc nói:

– Trần côn tử, Hàn phì trư, còn có Như Tuyết mấy người các ngươi, biết điều đừng làm chuyện xấu cho ta! Nếu tiết sau Lý Vân Tiêu đến, ta sẽs tìm các ngươi tính sổ!

Mấy người này đều là học sinh trong ngày thường cùng Lý Vân Tiêu có quan hệ tương đối gần, có thể nói là thế lực đối lập của Lam Phi.

Sắc mặt Tần Như Tuyết phát lạnh, nắm quả đấm nhỏ tức giận nói:

– Ta đang muốn đi nói đây, ngươi có thể làm gì ta? Ngươi có bản lĩnh động ta một chút thử xem!

Vèo!

Lam Phi giận dữ, trực tiếp từ chỗ ngồi dựng lên, nhanh chân đi đến trên bục giảng, đột nhiên trực quyền vung tới, “Đùng!” Một tiếng đánh vào trên hắc thiết, một quyền ấn nhợt nhạt xuất hiện trên bục giảng.

– Hắc thiết lưu ấn! Chẳng lẽ Lam Phi này mở ra bảy đạo mạch luân, ngưng tụ nguyên lực?

– Làm sao có khả năng! Mở ra bảy đạo mạch luân là có thể bước vào Nhất Nguyên cảnh giới, xưng là một tên Võ sĩ, hắn mới mười lăm tuổi a!

– Mặc dù không mở hoàn toàn, ta xem cũng gần như vậy rồi, Võ sĩ mười lăm tuổi, nước Thiên Thủy lại xuất hiện một vị thiên tài!

Bốn phía đều là âm thanh thổn thức không ngớt, trong mấy chục ánh mắt tất cả đều là ước ao ghen tị. Điều này làm cho Lam Phi tự nhiên sinh ra một luồng cảm giác ưu việt, ngạo mạn chỉ vào Tần Như Tuyết nói:

– Cho dù ngươi là công chúa, lấy thiên phú của ta tình cờ bắt nạt ngươi, vương thượng cũng sẽ không trách tội.

Tần Như Tuyết tức giận đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, muốn xông lên đánh người. Lập tức bị Trần Chân cùng Hàn Bách kéo lại, hai người bọn họ đều là bằng hữu của Lý Vân Tiêu.

Hàn Bách nhỏ giọng nói:

– Công chúa, hiện tại chúng ta thế yếu, không nên xung đột cùng với bọn hắn.

Cả lớp hơn sáu mươi tên học viên, tất cả đều là con cháu quyền quý trung thần của nước Thiên Thủy, cũng căn cứ phe phái triều chính phân chia, tự nhiên chia làm hai phái. Lấy Lam Phi, Thượng Quan Tình cầm đầu con cháu văn thần một phái, cùng với lấy đám người Lý Vân Tiêu, Hàn Bách cầm đầu con cháu võ tướng làm một phái.

Mà công chúa vẫn không ưa đám người Lam Phi hung hăng càn quấy, ngầm cùng bọn người Lý Vân Tiêu ở một chiến tuyến.

Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.
Chương 4: Công hội thuật luyện sư (1)

Thời điểm ở trong phòng học ầm ầm, Lý Vân Tiêu đã đi vào trong đường phố thủ đô nước Thiên Thủy.

Sau khi Lý Vân Tiêu thức tỉnh ký ức, lực lượng linh hồn cũng thuận theo chầm chậm khôi phục lại. Đầu tiên được lợi chính là cường độ thần thức, rất nhanh ở trên thân thể mình cẩn thận kiểm tra.

– Thân thể này có chút phiền phức, chẳng trách bị gọi là phế vật Vũ luyện. Trong Đại chu thiên có rất nhiều kinh mạch ẩn hình khô cạn, căn bản là không cách nào ngưng tụ khí lực, tự nhiên sẽ mở không được mạch luân. Xem ra trước tiên phải chữa trị thân thể này đã, trong thời gian ngắn là đừng nghĩ khôi phục thực lực.

Hắn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn kiến trúc như ẩn như hiện, cao vót nghị lực phía trước, nhanh chân hướng phía trước đi đến.

– Nơi này là thủ đô nước Thiên Thủy, ta nhớ không sai thì Dương Địch chính là người nước Thiên Thủy, không biết hắn có ở trong Công Hội Thuật Luyện Sư hay không. Nếu như có thể tìm được Dương Địch, tất cả đều dễ làm.

Công Hội Thuật Luyện Sư, một thế lực phân bố toàn bộ Đại lục Thiên Vũ. Vô luận là ở đâu, đều được hưởng địa vị sùng kính nhất. Mà Tháp Thuật luyện sư, cũng là kiến trúc cao nhất ở mỗi địa phương.

Lý Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn Công Hội Thuật Luyện Sư, tuy Tháp Thuật luyện sư trước mắt này so với cấp độ trước đây của hắn kém quá nhiều. Nhưng cũng cho hắn một loại cảm giác cực kỳ thân thiết.

Trước tháp, trên một khối bia đá cũ kỹ có khắc mấy chữ: “Công Hội Thuật Luyện Sư”, “phân bộ nước Thiên Thủy”, “năm 1001 lịch Thiên Vũ, Dương Địch”.

– Tấm bia đá này là được làm vào năm 1001 lịch Thiên Vũ? Năm 1001? Đúng rồi, hình như năm đó Dương Địch lên cấp ba Thuật luyện sư, thành hội trưởng Phân hội Thiên Thủy, cũng không biết hắn còn ở đây hay không.

Tuy rằng Lý Vân Tiêu ở nước Thiên Thủy sinh hoạt mười lăm năm, nhưng nhân vật cấp bậc hội trưởng của Công Hội Thuật Luyện Sư không phải hắn có thể tiếp xúc đến. Bản thân hắn biết Thuật luyện sư cấp bậc cao nhất thật giống như là Lương Văn Vũ, trong ấn tượng là trình độ cấp hai.

Ngoài tháp không có bất kỳ người bảo vệ nào, bởi vì bất luận người nào cũng không dám tùy ý gây sự ở đây, hơn nữa trong tháp ẩn giấu sức mạnh, đủ khiến Công Hội Thuật Luyện Sư yên lặng này biến thành chỗ an toàn nhất nước Thiên Thủy.

Lý Vân Tiêu thuận lợi đẩy cửa đi vào, bên trong phòng khách rộng rãi so với bên ngoài nhìn qua còn rộng rãi hơn nhiều. Đám người rộn ràng, cũng phi thường náo nhiệt, thật giống như người nông thôn đột nhiên đi vào chợ bán thức ăn.

– Hoan nghênh đi tới Công Hội Thuật Luyện Sư!

Một thanh âm dễ nghe cảm động truyền đến, liền nhìn thấy hoa mắt, Lục Dao mỹ nữ ăn mặc thời thượng lộ ra nụ cười vui vẻ.

– Có gì có thể giúp được ngươi sao? Tiểu tiên sinh thân ái.

Đây là người phục vụ mà mỗi Công Hội Thuật Luyện Sư đều có, chuyên tiếp đón khách mời, trước đây mỗi lần đi công hội, những người phục vụ kia đều cung kính, cúi đầu nghênh tiếp, dáng dấp tùy ý ôn hòa như vậy, rất nhiều năm là chưa từng thấy. Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:

– Tiểu tiên sinh?

Lục Dao ngọt ngào nở nụ cười.

– Tiên sinh là người trẻ nhất mà ta tiếp đón qua, xin hỏi có gì có thể giúp ngươi không?

Trên mặt nàng nét mặt tươi cười như hoa, nhưng nội tâm lại âm thầm đem hắn lưu ý.

Bình thường người lần đầu đi tới Tháp Thuật luyện sư, biểu hiện trong lúc đó đều là căng thẳng cùng kích động, đặc biệt tiểu hài tử càng là cẩn thận từng li từng tí, trốn ở bên cạnh đại nhân lén lút quan sát. Nào có ai như hắn vừa vào cửa liền nhìn quét toàn trường, một bộ không mặn không nhạt, dáng vẻ khoan thai. Điều này hiển nhiên là người nhìn quen cảnh tượng hoành tráng mới có.

Tại Công Hội Thuật Luyện Sư làm người phục vụ mấy năm, không chỉ có quen biết rất nhiều thượng tầng nhân sĩ, hơn nữa nhãn lực cũng rèn luyện cực kỳ cao. Nàng lập tức cho Lý Vân Tiêu đánh giá không nhỏ, nhưng vẫn bị hắn nói cần trợ giúp làm sợ hết hồn.

– Ta muốn tìm Dương Địch, hắn có ở đây không?

Ánh mắt của Lý Vân Tiêu ở trong đại sảnh loanh quanh, nhàn nhạt hỏi.

– Dương, Dương Địch đại nhân?

Lục Dao suýt chút nữa cắn đầu lưỡi của mình, nhìn chằm chằm thiếu niên này đánh giá một trận, tuy rằng nội tâm cảm thấy hoang đường, nhưng nhìn dáng dấp Lý Vân Tiêu hờ hững, lại làm cho nàng cảm giác được đối phương là rất chân thành.

Điều này làm cho nàng có chút không biết làm sao, cẩn thận hỏi:

– Ngài nói chính là tiền nhiệm hội trưởng Dương Địch đại nhân sao?

Lý Vân Tiêu khẽ cau mày, thất vọng nói:

– Tiền nhiệm hội trưởng? Nói như vậy hắn không ở đây?

Trong đôi mắt Lục Dao lập tức hiện lên một vẻ sùng kính, hai tay chấp ở trước ngực, gò má ửng đỏ, dáng dấp tràn đầy ngóng trông.

– Dương Địch đại nhân ở hai mươi năm trước đã đột phá đến cấp bốn Quân cấp Thuật luyện sư, đã điều động tới tổng bộ Công Hội Thuật Luyện Sư.

– Hai mươi năm trước?

Lý Vân Tiêu hơi tính toán, năm năm trước khi mình có chuyện, vậy hẳn là đã sớm không ở đây. Không có Dương Địch trợ giúp, muốn mở ra kinh mạch ẩn hình khô cạn trên người, thật sự khá là phiền toái.

Hiện tại thẩn thể này của hắn năm nay mười lăm tuổi, đã bỏ qua thời gian tu luyện tốt nhất, không thể trì hoãn thêm được nữa rồi. Bằng không coi như sau đó tu luyện, muốn khôi phục lại thực lực đỉnh cao của Cổ Phi Dương, đó là điều hoàn toàn là không thể, càng đừng nói tiến thêm một bước.

Kiếp trước Cổ Phi Dương, được Đại lục Thiên Vũ tôn làm “Võ đạo”, “Thuật đạo” hai đạo thiên tài! Bản thân không chỉ là Đế cấp Thuật luyện sư cấp chín, một trong bảy Đại Trưởng lão của Công Hội Thuật Luyện Sư. Thành tựu Võ đạo càng là đạt tới đỉnh cao, được Thánh Vực ban tặng phong hào Phá Quân Vũ Đế, một trong mười Đại Cao Thủ của Thiên Vũ giới.

– Ta nơi này có một danh sách dược liệu, ngươi có thể giúp ta tìm xem hay không, vật liệu bên trong ta toàn bộ muốn mười phần.

Lý Vân Tiêu rất nhanh mang tới giấy bút, viết xuống một phần danh sách tài liệu. Dương Địch không ở đây, hắn chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp chữa trị ám thương trên người. Vũ luyện chi đạo, một khắc cũng trì hoãn không được!

Lục Dao kinh ngạc nắm qua danh sách nhìn một lần, đột nhiên nở nụ cười.

– Tiểu tiên sinh, đồ vật bên trong ngươi sẽ không viết sai chứ? Ta ở trong Công Hội Thuật Luyện Sư ba, bốn năm rồi, nhưng đồ vật ngươi viết, ta đều chưa từng nghe tới.

Lục Dao nói lập tức để Lý Vân Tiêu lo lắng lên, hắn muốn điều chế một loại nước thuốc, dùng để cọ rửa kinh mạch. Cân nhắc tới đây dù sao chỉ là một tiểu phân hội, rất nhiều vật liệu có thể không có, vì lẽ đó một ít đồ vật quý hiếm đều chọn dùng vật liệu khác thay thế. Nhưng kết quả vẫn làm hắn thất vọng.

Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.
Chương 5: Công hội thuật luyện sư (2)

– Lục Dao, ngươi đang làm gì thế?

Một nam tử thân mang áo bào đen đi tới, áo choàng trên người hắn là điển hình của Thuật luyện sư, trên vai còn có một huy chương hình cung, mặt trên xẹt qua một dấu ấn đỏ như máu, tươi đẹp chói mắt.

Mỗi người nhìn thấy nam tử áo bào đen đều dồn dập nghỉ chân hành lễ, lộ ra vẻ tôn kính. Nhưng nam tử áo bào đen một mặt bình tĩnh, thong dong đi tới.

Nhìn kỹ lại, liền sẽ phát hiện ánh mắt người hai bên đường đa số là rơi vào huy chương trên vai hắn, đó là một loại thần sắc sùng bái cùng hâm mộ. Còn bản thân nam tử áo bào đen, thì lại không cảm thấy hứng thú.

Lý Vân Tiêu híp mắt khẽ mỉm cười, huy chương này chỉ là Sĩ cấp Thuật luyện sư cấp một, là tượng trưng cho thân phận Thuật luyện sư. Dựa vào tấm huy chương này, toàn bộ Đại lục Thiên Vũ bất kể đi đến nơi nào, cũng có thể được đãi ngộ cực cao.

Mà phân chia đẳng cấp Thuật luyện sư cũng như võ giả. Thuật luyện Sư có chín cảnh giới, cùng chín tầng võ đạo tôn xưng từng cái đối ứng. Cổ Vinh này chính là Sĩ cấp Thuật luyện sư cấp một.

Kiếp trước của Lý Vân Tiêu là Cổ Phi Dương, chính là tuyệt đại cường giả ở võ đạo cùng Thuật đạo đều bước vào Đế cấp!

Lục Dao xoay người, ánh mắt lướt qua huy chương Thuật luyện sư màu đỏ kia, nhất thời trở nên nghiêm nghị, cung kính nói:

– Cổ Vinh đại nhân, vị tiên sinh này viết danh sách, để ta giúp hắn thu thập vật liệu.

Cổ Vinh nắm danh sách vật liệu nhìn lướt qua, khẽ cau mày, tiện tay coi như giấy vụn vo thành một đoàn ném xuống đất, nhìn Lục Dao nói:

– Toàn là lung ta lung tung, Lương đại nhân có chuyện tìm ngươi.

Lục Dao vừa nghe là Lương Văn Vũ tìm nàng, liền sợ hết hồn, không dám trì hoãn, vội vàng nói:

– Ta liền tới!

Nàng không nói hai lời liền vội vã chạy đi, hơn nữa nội tâm cũng thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả Cổ Vinh đại nhân cũng không nhận ra vật liệu trên danh sách, xem ra tiểu tử này là làm bừa, buồn cười mình không ngờ lại cùng hắn nói chuyện thời gian lâu như vậy.

Lý Vân Tiêu sầm mặt lại, mình viết phương thuốc, ở kiếp trước là bảo vật vô giá, tùy tiện một tờ cũng có thể bán giá trên trời, lại bị một Thuật luyện sư cấp một nho nhỏ tiện tay làm giấy vụn ném xuống đất, lập tức lạnh giọng nói:

– Ngươi gọi Cổ Vinh?

Thân thể Cổ Vinh hơi dừng lại, trên mặt lướt qua một tia phẫn nộ. Một tên tiểu quỷ lại dám gọi thẳng tên của mình! Coi như là những quý nhân trong thủ đô kia, thấy mình cũng phải tôn xưng một tiếng “Đại nhân”.

– Ngươi lên Sĩ cấp Thuật luyện sư không tới bảy ngày chứ?

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng đem tay trái ôm ở trước ngực, tay phải sờ sờ sống mũi.

– Hừ, tiểu quỷ nhà ai?

Cổ Vinh cao cao tại thượng nhìn xuống, ngạo nghễ nói:

– Ta ở năm ngày trước lên Sĩ cấp Thuật luyện sư, mọi người đều biết.

Lý Vân Tiêu ý tứ sâu xa nói:

– Ngươi thật sự lên Sĩ cấp Thuật luyện sư sao?

Thân thể Cổ Vinh hơi chấn động một cái, trong hai con ngươi lướt qua một tia khiếp sợ, trầm giọng nói:

– Ngươi đây là ý gì?

Lý Vân Tiêu liếc mắt nhìn tay phải lộ ra ngoài áo bào đen của hắn, trong ánh mắt hiện ra một nụ cười, bắt đầu giảng giải.

– Năm ngón tay hiện ra vẻ ám hôi, đồng thời bắt đầu có dấu hiệu tróc da, hiển nhiên là gần đây tiếp xúc Âm Phong thạch. Còn có trên người ngươi tỏa ra mùi vị Huyết Diễm Lan nhàn nhạt, có phải là vì trung hoà hậu hoạn của Âm Phong thạch. Tuy rằng Âm Phong thạch có mấy tính chất đại dung hợp, nhưng bản thân mang đến tác dụng phụ là không thể quên, vật này Thuật luyện sư phổ thông căn bản không dám sử dụng.

– Từ trình độ năm ngón tay bị hao tổn của ngươi cùng Huyết Diễm Lan suy đoán, hẳn là sự tình trong vòng bảy ngày. Hơn nữa trên người ngươi còn có mùi tanh nhàn nhạt, đây chính là mùi vị đặc trưng của Hổ Lưu thạch. Vì lẽ đó ngươi gần đây tiếp xúc lượng lớn Hổ Lưu thạch. Như vậy rất hiển nhiên, nội dung ngươi sát hạch Thuật luyện sư hẳn là rèn đúc Hổ Lưu thạch làm nguyên liệu chủ yếu của Huyền Binh.

Cả người Cổ Vinh triệt để dại ra, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, cả người đột nhiên phẫn nộ quát:

– Hoàn toàn là nói bậy!

Hắn liền xoay người phẩy tay áo bỏ đi.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, xa xôi than thở:

– Ai, nếu Âm Phong thạch dùng tốt như vậy, như vậy mọi người đều là Thuật luyện sư rồi. Hơn nữa Huyết Diễm Lan mang đến tác dụng phụ cũng không kém Âm Phong thạch, ngươi hiện tại mỗi ngày giữa trưa, Mi Tâm huyệt, Thiên Trụ huyệt, còn có Đại trữ huyệt đau nhói, rất thoải mái a?

Thân thể Cổ Vinh trong nháy mắt giống như điện giật co giật một hồi, hai chân như rót vào vạn tấn chì, không nhấc lên được nửa bước.

Lý Vân Tiêu lắc lắc đầu, một mặt thương tiếc nói:

– Đáng tiếc một vị Thuật luyện sư thiên phú không tệ, nếu muốn giữ được tính mạng, chỉ có thể chặt đi tay phải, phế bỏ đan điền.

Thân thể Cổ Vinh bắt đầu kịch liệt run rẩy.

– Ngươi đừng nói chuyện giật gân!

Lý Vân Tiêu bất đắc dĩ vuốt hai tay, xoay người liền muốn rời đi.

– Vậy coi như thôi, vốn còn muốn dạy ngươi phương pháp hóa giải.

– Ngươi có phương pháp hóa giải?

Cổ Vinh như bị điện giật nhảy lên, trong nháy mắt liền vọt tới, ngăn cản Lý Vân Tiêu, thất thanh kêu lên:

– Mau mau nói cho ta!

Mấy ngày qua hắn chính là rơi vào trong thống khổ như Lý Vân Tiêu nói, ngày đó vì lên cấp Thuật luyện sư, không nhịn được sử dụng Âm Phong thạch mà liên minh cấm chỉ. Không nghĩ tới buổi tối hôm đó tác dụng phụ liền bắt đầu phát tác, tay phải dần dần mất đi tri giác, hắn sợ đến hồn phi phách tán. Lật xem lượng lớn điển tịch, cũng không tìm tới phương pháp phá giải. Chỉ ở trong một quyển cổ thư ghi chép phương pháp, dùng Huyết Diễm Lan trung hoà độc tính của Âm Phong thạch.

Ai biết sau khi dùng Huyết Diễm Lan, độc tính của Âm Phong thạch chỉ thoáng giảm bớt, nhưng tay phải vẫn dần dần mất đi sức sống. Mà độc tố của Huyết Diễm Lan cũng bắt đầu phát tác, mỗi ngày vào lúc giữa trưa, Mi tâm, Thiên Trụ, Đại trữ tam đại huyệt như Liệt Hỏa đốt cháy, đau đớn sắp nứt! Như vậy sắp tới, kết quả là đan điền tổn hại, tu vi mất hết!

Phế bỏ đan điền, nhiều lắm chỉ là phế bỏ Vũ luyện chi đạo, hắn còn có thể thoáng tiếp thu. Nhưng nếu phế bỏ tay phải, Thuật luyện chi đạo cũng thuận theo phế bỏ. Đây là điều hắn bất luận như thế nào cũng không thể tiếp thu được. Đặc biệt sau khi lên Sĩ cấp Thuật luyện sư, loại địa vị tôn vinh kia, người bên ngoài kính nể cùng ánh mắt hâm mộ, để hắn càng thêm lưu luyến thân phận Sĩ cấp Thuật luyện sư hiện tại!

– Xin ngài nói cho ta phương pháp hóa giải, cầu ngươi!

Cổ Vinh dùng tay trái liều mạng nắm lấy vai Lý Vân Tiêu, cả người run cầm cập, hầu như là gào khóc nói.

Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom